[Hiện đại] Gặp em - Phong Hy

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tề Hy Tử

      Tề Hy Tử New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      3
      Gặp em
      Thể loại: đại, tình cảm
      Tác giả: Phong Hy (Tề Hy Tử)


      Có những thứ, cái nhìn chỉ là thoáng qua


      Nhưng có những thứ…

      cái nhìn, chính là mãi mãi...

      mối tình đau khổ, bỗng chốc nhận ra, những thứ xung quanh mình đều là giả dối... Tình , tình bạn,... tất cả cứ như trò đùa. vở bi hài kịch...

    2. Tề Hy Tử

      Tề Hy Tử New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      3
      Chương 1: Năm ấy tôi thất tình!



      … Mối tình đầu lúc nào cũng đau nhất, cũng lưu luyến nhất…

      … nhưng khi tất cả qua , nó cũng chỉ được khái quát bằng ba chữ “ chia tay”… mà thôi!



      vẫn nhớ , năm ấy, Hà Nội bước vào mùa đông lạnh kinh người. Hà Nội lúc nào cũng thế, nóng là nóng rực như trái tim của những người , mà lạnh còn lạnh hơn cả tâm của những người thất tình. Hà Nội luôn thế, lúc nào thay đổi, giống như tâm tình thất thường của con người.

      Sáng lạnh, rét run cả người. Cành cây xơ xác, trơ trụi bóng lá lộ vẻ tiêu điều. con đường phố quen thuộc thoáng bóng người qua lại, chuyện trò. Gió gào thét ngừng nghỉ, độ ấm lướt qua, như muốn trêu chọc người đường.

      “ …Đông lạnh, muốn ấm, muốn có người để ôm…”

      Ai đường cũng mặt áo bông dày, mang choàng khăn cổ, đeo găng tay kín để ủ ấm. tiếng chim buổi sáng, ánh sáng mặt trời ban mai, chỉ có mây xám che khuất bóng, chỉ có những cơn gió vi vu, lạnh thấu lòng người.

      Bách đứng đó, tay trần lạnh ngắt chuyển sang màu xanh tím, cầm lấy chiếc dù đủ màu sắc, đứng sững! Khuôn mặt nam tính góc cạnh cùng con mắt màu đen sâu thẳm thấy tâm tình. Cơn gió khô lạnh thoáng qua khiến mái tóc ngắn phất phơ trong màn sương mỏng, chiếc khăn choàng cổ bằng vải thô dệt lạnh lùng nằm im, chẳng buồn chuyển động theo gió, nó như hiểu được tâm tình của chủ nhân, lẳng lặng nhúc nhích.

      Phía bên kia đường là xinh đẹp, mái tóc đen dài duỗi thẳng xen lẫn màu vàng hoe của thuốc nhuộm, thân hình cân đối với chiếc váy màu đen bóng bó sát cơ thể, đem khoe ra những đường cong quyến rũ, vô cùng nổi bật với tiết trời giá lạnh như thế này. đứng đó, cười vui vẻ với chàng trai bên cạnh, cả hai người nắm tay, ôm eo thân mật rồi cùng ngồi vào chiếc Camry bốn chỗ đời mới nhất. Hai người tình tứ tuyệt nhiên nhìn thấy và để ý Bách đứng ở phía bên kia đường…

      Nếu những người quen biết với Bách ở đây chắc chắn vô cùng kinh ngạc, bởi lẽ, ở phía đối diện kia, là Gia Mỹ, là “bạn ” của Bách! Là bạn ! mỉa mai làm sao.

      Bách vẫn đứng đó, nhìn chiếc xe rời rồi dần khuất trong màn sương trắng mỏng, lời. nhớ mình đứng đó bao lâu, chỉ nhớ, bàn tay trắng ngắt, tê rần và cứng ngắc vì lạnh.

      Dù rơi! Bách buông tay để chiếc dù rơi tự do xuống đất, lăn vòng đầy màu sắc chói mắt người nền gạch đỏ. Hoàng Bách xoay người rời , gió lạnh vẫn thổi, lưu luyến lượn lờ quanh người, sương trắng quanh quẩn, kiều vươn mái tóc ngắn. vẫn cất bước, từng bước đều đặn theo nhịp điệu, đôi mắt sâu trộn lẫn vô vàn cảm xúc thể nên lời, để lại đằng sau, bóng lưng rộng lớn… mà đơn.

      Khu ký trúc xá nam – Đại học X

      Tuy sáng đông lạnh giá, ánh sáng yếu ớt nhưng phần đông đèn phòng được thắp lên. Sinh viên Đại học X nổi tiếng siêng năng, học giỏi, vì vậy, mở đèn sáng trưng học bài vào giờ này, vào thời tiết khắc nghiệt này cũng mấy phần lạ lẫm.

      Bách thơ thẫn về phòng số 141, cũng giống như những phòng “hàng xóm” bên cạnh, đèn phòng được mở. Mở cửa ra, đập vào mắt là hình ảnh thằng bạn thân húp mì gói sột sột, tay là cuốn sách Sinh học dày cộm có thể chọi chết chó. Chiếc mắt kính dày như hai mảnh ve chai vì khói mà mờ mặt. Quả là hình ảnh tiêu biểu của dân mọt sách. Dù bao nhiêu lần nhớ lại hình ảnh ấy nhưng lần nào, Bách cũng nhịn được mà cười sặc sụa, hậu quả dẫn đến là ăn mấy cái gối vào mặt.

      Thắng giật mình mà ho đỏ cả mặt, ánh mắt thể tin được nhìn thằng bạn thân trước mắt. Vẻ mặt lờ đờ, sức sống, thằng Bách trước đây nổi tiếng mặt than, thêm biểu cảm sống dở chết dở này nữa xứng đáng với từ “zombie”.

      “ Này Bách!”, im lặng, gian trong phòng 141 im ắng câu trả lời. Thắng chịu thua, kêu lên lần nữa.

      “ Bách!”, vẫn có tiếng trả lời, Thắng quyết định, cầm cuốn sách Sinh học “huyền thoại” chọi chết chó của mình ném thẳng vào đầu thằng bạn.

      “ A, ừ, Thắng hả?”, giật mình hồi hồn, ném cuốn sách Sinh học về lại phía bạn mình rồi tiếp lời hỏi lại, “ Có chuyện gì ?”

      “ Mày bị sao vậy Bách? Thất tình à?”, Thắng câu ghim trúng tim đen khiến người Bách giật lên cái. Nhưng gì, chỉ im lặng ngầm thừa nhận.

      xảy ra chuyện gì vậy?”, Thắng hỏi tiếp, Gia Mỹ là bạn của Hoàng Bách, cậu biết. Hai người từng có khoảng thời gian thương và hạnh phúc, cuối cùng việc này là sao?

      “ Chuyện gì là chuyện gì, chỉ là chia tay, vậy thôi!”, giọng Bách rất , đến mức, những lời cuối cùng chỉ là những tiếng nỉ non cho chính mình nghe. Bách cười khổ, cũng chỉ là chia tay!... mà thôi…

      “ Mày lừa được tao à? Là lỗi của ai?”, Thắng nhảy cẫng lên tra hỏi, thằng Bách giỏi xạo, nhìn mặt nó là biết thừa.

      im lặng, trả lời. Mặc cho Thắng có gào thét gặng hỏi thế nào chăng nữa, vẫn lên tiếng. cũng biết cảm xúc lúc này của mình là gì, đau khổ??? Thắng vẫn ngừng gặn hỏi khiến Hoàng Bách điên tiết, chẳng lẽ phải hét lên, với Thắng rằng, người sai phải là , là bọn họ. Là Gia Mỹ phản bội , là thằng bạn thân suốt hai mươi mốt năm quay lưng lại với ? Bách nhìn nhầm, người chung với Gia Mỹ, là Hùng, là thằng bạn thân từ đến lớn với , là người bạn chí cốt suốt hai mươi mốt năm của

      Hoàng Bách mệt mỏi, mọi cảm xúc dường như lẫn lộn, tất cả cứ như trò đùa, bạn , bạn thân đồng thời cùng quay lưng lại với mình. chán nản, thể nên lời. Nếu là bạn, bạn có tin được ? Mọi biến cố chỉ xảy ra trong ngày, à ! Chỉ trong vòng – buổi – sáng, nếu người đó là bạn, bạn cảm thấy như thế nào? Bạn có thể chịu đựng nổi ?

      Sáng nay, chỉ muốn nhào lên, nắm lấy áo của thằng Hùng, gặng hỏi Gia Mỹ và hét lên tại sao? Tại sao lại đối xử với như vậy? nhưng Hoàng Bách kiềm chế, kiềm chế bản thân mình… lần nữa!...

      muốn gì nữa, mặc cho Thắng có kêu gọi, trùm mền, nằm góc im lìm, động đậy. Thắng thấy thế cũng hỏi gì nữa, cậu biết tâm tình của thằng bạn hẳn là rối rắm, xoay vòng như bánh mì tôm, vì thế, cậu quyết định cho Bách gian yên tĩnh nhất có thể. Thắng quay người, xử lý nốt ly mì tôm và tiếp tục nghiên cứu bài luận môn Sinh của mình.

      Bách nằm im, mắt cố nhắm nhưng vẫn thể nào ngủ được, hình ảnh Gia Mỹ cùng Nguyễn Hùng cứ lởn vởn sâu vào tâm trí của . Dù bao nhiêu lần ngẫm lại, Bách vẫn hiểu, tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như vậy, người sai là ai? Nhưng cho dù có khổ sở như thế nào chăng nữa, câu trả lời vẫn thể xuất . Chỉ có cuộn dây vận mệnh ngày càng vòng vèo, ngày càng rắc rối như mối quan hệ của ba người.

      Ngoài trời, khí vẫn u ám mà sáng sủa thêm được tý nào. Sương trắng lạnh ngắt càng thêm dày, điên cuồng bao phủ đất trời và trong tim của người nào đó, tâm lạnh biết bao nhiêu lần. Nhắm mắt, mở mắt, tất cả chỉ là cái chớp mắt nhưng mọi thứ thay đổi. Gió lạnh vẫn điên cuồng gào thét, màn sương chịu thua mà càng thêm mông lung, dày đặc. Nếu Bách có thể thấy được cảnh bầu trời u đầy sương mù giá rét này, nhất định cảm thán bởi lẽ, tương lai của cùng mù mịt, cũng giá lạnh như Hà Nội vào mùa đông.

      *** Ngày X tháng Y, lần đầu tiên tôi thất tình!***

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      @Tề Hy Tử pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :