![[IMG]](http://i1315.photobucket.com/albums/t584/minnie_max_96/376308_298056473556712_297792406916452_1109981_1290510712_n_zps2f3e6bba.jpg)
Lần gặp gỡ tiếp theo của hai người là
tình cờ. Mặc Sênh
phố và Dĩ Thâm trong
nhà hàng. Đúng như phong cách của Dĩ Thâm, lặng lẽ ngắm nhìn Mặc Sênh và rồi kéo tay
: Hà Dĩ Thâm!
Hà Dĩ Thâm trước nay vốn lạnh lùng, xa cách với phụ nữ sao lại có động tác quyết liệt vậy!...
ra lúc cần
ta cũng nóng bỏng quyết liệt như ai. Có vẻ cũng từ cái kéo tay đấy mà Dĩ Thâm quyết định phải kéo Mặc Sênh trở về bên mình.
dửng dưng lúc Mặc Sênh bị mọi người trêu chọc,
phải vì
lạnh lùng, bất cần mà
muốn nghe
về mối quan hệ của họ,
những suy nghĩ lém lỉnh về
. Đợi đến lúc Viêm nhắc đến chuyện
Mỹ, Dĩ Thâm như bị chạm vào nỗi đau, như
con thú bị tổn thương dùng giọng
trầm ấm của mình đáp lại Mặc Sênh: Dĩ Thâm, sao
gì?Họ tưởng rằng tôi bỏ
, nhưng thực ra
phải vậy…-Giải thích thế nào? Tôi cũng cho là thế.
Dĩ Thâm
biết làm thế nào để Mặc Sênh hiểu rằng lúc
những lời đó chỉ là
phút tức giận nhất thời. Đáng tiếc để làm sáng tỏ
Mặc Sênh
mãi phiền lòng và ân hận về tội lỗi của cha mình. Vì thế, Dĩ Thâm thà để
hiểu nhầm
, thà để
mình
gánh chịu
dày vò của số phận chứ
muốn
biết được
thực.
trầm lặng hút thuốc, như
người đàn ông trưởng thành
suy ngẫm về cuộc đời, lừa dối Mặc Sênh về những điều cha
. Người khôn khéo như Dĩ Thâm
bao giờ
dối
ràng,
chỉ
vài câu, nhưng Mặc Sênh vẫn tự suy luận theo ý
. Nhưng nếu
dối mà có thể hóa giải được uẩn khúc trong quá khứ, Dĩ Thâm cũng chỉ còn có cách này. Lần đầu tiên trong câu chuyện Dĩ Thâm bộc lộ cảm xúc của mình, cay đắng mà nghiệt ngã trách hận Mặc Sênh: Sao em
hỏi thẳng tôi? Em cũng chẳng thèm hỏi lại,
vội xử tôi án tử hình. Triệu Mặc Sênh, em thử nghĩ xem, tôi
hận em thế nào trong suốt những năm qua? Tôi chưa bao giờ gây
với em, tại sao em lại gây
với tôi?
gây
rồi sao lại bỏ chạy giữa chừng? Cảm xúc trào dâng, Dĩ Thâm
kìm nén được mà bật hỏi Mặc Sênh
lần nữa cùng
, dù
chỉ
như
việc kinh doanh tình cảm,
thế chỉ vì
có lòng tự trọng của
người đàn ông,
Mặc Sênh nhưng
sợ
thấy
yếu đuối, thấy
cần
, như
cần con tim mình.Tiếc rằng,
cuối cùng lại nhận được câu trả lời nghẹn ngào của Mặc Sênh: Nhưng có
điều chính em cũng
ngờ,
ra ngay cả
cũng
mang lại sức mạnh cho em nữa. Dĩ Thâm, em
kết hôn rồi. Bật ra
tiếng cười khô khốc, Dĩ Thâm cay độc ngẫm lại hành động của mình: châm biếm, giễu cợt
vì muốn
ở bên
,
quan tâm đến kết quả,
quan tâm đến khoảng cách giữa họ, rồi chợt nhận ra mình
quá vội vàng, khi vừa can đảm
lần nữa
về đoạn tình cảm này, Dĩ Thâm lại nhận được
câu
,
cái kết bàng hoàng đến sững người,
đúng: Triệu Mặc Sênh, có lẽ tôi
điên nên mới dày vò em thế này.
quá
đơn,
quá khao khát tình cảm nên mới cố gắng nắm bắt tình huống, mới cố gắng gắn chặt
với
, chỉ tiếc là Mặc Sênh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho
khởi đầu mới.
Đoạn truyện tiếp theo kể về diễn biến tâm lí của Mặc Sênh. Nếu như ở đoạn
Mặc Sênh
Dĩ Thâm nhưng chưa dám ở bên
, đoạn truyện này phần nào
lên những suy nghĩ
dần trở nên quyết đoán và mang tính hành động của
. Mặc Sênh quay trở về trường đại học, những kí ức lại ùa về, hình ảnh
Dĩ Thâm bị chọc đến phát cáu, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ chợt ám ảnh Mặc Sênh.
nhớ về quãng thời gian đẹp đẽ ấy, càng nhớ càng thấy buồn, kí ức đẹp bao nhiêu
tại lại buồn đến vậy: Nỗi buồn ập đến, mỗi lúc
thực, cổ họng nghẹn ừ, nước mắt ừa ra, từng giọt lăn
má. Rồi
kìm được, chị ngồi xuống đất, gục mặt vào tay khóc thành tiếng . Từ đó trở
, bất kì đích nào cũng đều
có Dĩ Thâm nữa! Sau đó, Mặc Sênh trở về thành phố Y,
thăm mẹ dù
được, nghẹn ngào khóc với mộ cha.
nhớ cha, nhớ về hình ảnh
gắn bó với
suốt bao năm tháng cuộc đời, nhớ
ân cần quan tâm cùng
lạnh lẽo,
độc
nước Mỹ xa lạ.
bật khóc, như
đứa trẻ nũng nịu với cha.
Dĩ Thâm,
muốn quay trở lại với
, nhưng
sợ
còn
nữa.
còn là
20 tuổi đầu có thể theo đuổi
mãnh liệt mà
nề hà,
giờ
trưởng thành hơn, bắt đầu biết suy nghĩ về cuộc sống của mình.
dám trở về bên
vì
sợ
ngày
cần
nữa, lúc đấy
xoay sở thế nào. Người ta
vấp ngã
lần
rút ra bài học,
muốn mắc phải sai lầm nữa. Nhưng còn Mặc Sênh
sao,
vẫn muốn thử
lần, nhưng lại ngập ngừng trước cái giá phải trả cho lần cá cược này: Nếu đến lúc đó mới chia tay, e con
biết mình
thế nào, cứ như bây giờ ít nhất con cũng
quen rồi…
Mặc Sênh dạo phố
mình, hình ảnh về
đội mũ lông trắng ôm chặt chàng trai còn
lúng túng chợt lấp đầy tâm trí
.
nhớ mùa đông năm đó, mùa đông duy nhất họ ở cùng nhau. Nhớ hành động trẻ con của Mặc Sênh khi
nghĩ xuốngđường càng nhiều, càng có thể gặp Dĩ Thâm. Nhớ cái vẻ mặt ngẩn người của Dĩ Thâm khi Mặc Sênh quay
...Mặc Sênh đứng lặng, nhắm mắt: Khi giữa họ
là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất là mọikỉ niệm đều như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.