Đào Yêu ký - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Đào

      Tác giả: Tát

      Thể loại: cổ trang, giang hồ, hài hước

      Tình Trạng: 60 chương ( edit, hoàn gốc)

      Chuyển ngữ: Nguyệt kỳ nhi, Nhã Vy

      Beta: Hàn Nguyệt, Nhã Vy

      Nguồn convert: Lue Trường Tồn

      Nguồn : http://phongtinhcung.com/co-dai-dao-yeu-ky/
      [​IMG]

      Đoạn trích.


      Công tử kia ngồi ở trước bàn trà, lịch mỉm cười với họ: “Mời ngồi!”

      Ba người theo lời ngồi xuống, trước mặt mỗi người cũng nhanh chóng được bày trà thơm và điểm tâm tinh xảo ngon miệng.

      “Mời dùng.” Công tử kia phất tay mở quạt, nhàng lay động, tay áo theo động tác phiêu đãng, hai sợi tóc rũ xuống, vẽ thành độ cong ưu nhã.

      Bạch y như tuyết, ôn nhuận như ngọc.

      nhàng mà quạt, nhàng mà cười.

      Đào nhìn như vẽ ngồi bên cạnh, hỏi.

      “Công tử, ngươi rất nóng sao? Sao cứ phải quạt như vậy?”

      Tay cầm cây quạt cứng ngắc lại.

      “Đúng vậy, gần đây khí trời lạnh như vậy, quạt hương bồ nhà ta cũng vứt dưới gầm giường rồi.” Trần Đại Chí phụ họa.

      Khóe mắt bạch y công tử cứng ngắc.

      “Hai người các ngươi ngốc, làm dáng trong truyền thuuyết đó, cũng giống như ta mùa đông nhưng vẫn kiên quyết mặc áo bông vậy.” Ngũ nương giải thích.

      Trần Đại Chí, Đào : “À!”

      Bạch y công tử: “…”

      Sau khi tỉnh lại, bạch y công tử quyết định giải thích: “ ra , cây quạt này là vũ khí của ta.”

      Trần Đại Chí: “Công tử, dùng quạt làm vũ khí sớm lỗi thời rồi. Cho nên tốt nhất sử dụng kiểu dáng kinh điển hơn, ví như bội đao chẳng hạn.”

      Ngũ nương: “Quạt rất dễ làm lộ mục tiêu, mùa hè còn đỡ, mùa đông lấy ra cái rất dễ khiến người ta phòng bị. Cho nên tốt nhất nên dùng thứ khiến người ta ngờ, thí dụ như chiếc đũa.”

      Đào : “Dùng độc tương đối ổn.”

      Bạch y công tử: “…”

      Bạch y công tử sâu hít sâu cái: “quạt của ta phải là binh khí bình thường, bên trong nó có cơ quan, lần có thể bắn bảy bảy bốn mươi chín cái độc châm.”

      Trần Đại Chí: “Năm đó, cây quạt của Ngọc Lang Quân mặt quỷ lần có thể bắn tám tám sáu tư cái độc châm.”

      Ngũ nương: “Trước kia, trong cuộc thi thần tiên, cây quạt của Lâm Quý Tử lần có thể bắn chín chín tám mươi mốt cái độc châm.”

      Đào : “Cây quạt của hàng xóm nhà ta có thể bắn pháo hoa.”

      Bạch y công tử: “…”

      Gân xanh thái dương bạch y công tư mơ hồ giật giật, nỗ lực chống đỡ: “Các vị, tại hạ họ Mộ Dung, tên Dật Phong.”

      Trần Đại Chí: “À, ngươi họ gì chúng ta sớm đoán được.”

      Mộ Dung Dật Phong tinh thần rung lên, thẳng lưng: “Vậy sao, các ngươi biết ta?”

      Trần Đại Chí: “ giang hồ chỉ có Mộ Dung gia thích mặc quần áo trắng.”

      Ngũ nương: “Chỉ có Mộ Dung gia thích cầm cây quạt trắng.”

      Đào : “ trán có hai sợi tóc.”

      Trần Đại Chí: “Đúng vậy, Mộ Dung gia các ngươi tại sao buộc lại đầu tóc cho tốt chứ?”

      Ngũ nương: “ phải với các ngươi rồi sao? Đây chính là làm dáng, làm dáng đó.”

      Mộ Dung Dật Phong hoàn toàn bộc phát, vỗ mạnh lên bàn phát, góc bàn trà lập tức bật ra: “Các ngươi có phiền hay vậy, ta ngày đầu xuất chinh giang hồ, cho chút mặt mũi có được hay ! !”

      Trần Đại Chí, Ngũ nương, Đào : “…”

      Trầm mặc chốc lát.

      Trần Đại Chí: “Mộ Dung công tử, tay ngươi chảy máu.”

      Ngũ nương: “Mộ Dung công tử, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất đau.”

      Lại trầm mặc.

      Đào : “… khóc.”

      ——————

      Lâm Chi Ý mỉm cười: “Ta sớm , ta là Lâm Chi Ý của cửa hàng Cổ Tử.”

      Đào lắc đầu, nhàn nhạt : “, ngươi là cháu của Hiên Viên lão nhân, Hiên Viên Cát.”

      Lời vừa ra, tất cả đều kinh ngạc, nhất thời im lặng.

      Ngũ nương: là lợi hại, hổ là muội muội trong truyền thuyết của ta.

      Trần Đại Chí: gì là biết, hổ là em vợ tương lai của ta.

      Mộ Dung Dật Phong: có khí thế, hổ là nương tử ta xem trọng.

      Hiên Viên Cát khẽ nheo mắt lại, trầm giọng : “Ngươi là làm sao mà biết được?”

      Đào lấy tờ màu trắng giấy ra: “Ngày hôm qua ta lục hành lí của ngươi, phát danh thiếp của ngươi, đó viết Hiên Viên Cát.”

      Vừa dứt lời, liền nghe tiếng bốn vật nặng ngã xuống.

      Trần Đại Chí bò dậy từ mặt đất, giải thích được: “Đào , làm sao ngươi lại lục lọi hành lí của ? “

      Đào chậm rãi : “Ta nhìn tắm, thuận tiện lật lục bọc y phục của .”

      Trần Đại Chí tiếp tục ngã xuống đất dậy nổi.

      Ngũ nương vỗ vỗ bả vai của nàng, cười đến mê người: “Đào , ngờ tới muội và ta có chung sở thích.”

      Mộ Dung Dật Phong cắn quạt: “Đào , ta tắm nhiều lần như vậy, sao thấy nàng tới nhìn lén?”

      mặt Hiên Viên Cát đủ màu đỏ xanh, chất vấn:“Ngươi nữ nhân này, có chuyện làm sao lại nhìn lén nam nhân tắm?”

      ————
      Chân tướng ràng, nên lưu lưu, nên tan tan .

      Ngũ nương và Trần Đại Chí tiếp tục ở lại Sài gia trấn, bọn họ bình thường mang theo chút cuộc sống bình thường.

      Đào tự nhiên tiếp tục tìm phụ thân.

      Mà Mộ Dung Dật Phong lại ra quyết định trọng đại: muốn theo Đào .

      “Đào người ta phải làm chính , ngươi mò mẫm lăn lộn cái gì?” Ngũ nương khinh bỉ: “Trở về Mộ Dung gia các ngươi đổi quần áo , mỗi ngày đều là màu trắng, nhìn khó giặt.”

      “Ta giúp đỡ Đào tìm cha nàng.” Mộ Dung Dật Phong để bụng lời của Ngũ nương chút nào: “Hơn nữa, Đào cũng gì… Đào , ý nàng sao?”

      Đào dưới đánh giá Mộ Dung Dật Phong lần: “Huynh quả nên đổi quần áo .”

      Mộ Dung Dật Phong: “…”

      Trần Đại Chí khuyên nhủ: “Đào , đường có thêm người chiếu cố cũng tốt, tứ hải đều là huynh đệ.”

      Đào yên lặng biết, : “Chẳng qua là, huynh quá phô trương.”

      Mộ Dung Dật Phong lập tức ngoắc Vân thúc, kề sát tai lão nối: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”

      Vân thúc gật đầu, cũng giọng trả lời: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”

      Mộ Dung Dật Phong đỏ mặt, tiếp tục : “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”

      Vân thúc ánh mắt tràn đầy khích lệ: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”

      Đào , Ngũ nương, Trần Đại Chí: “…”

      Rốt cục, hai người cũng xong, Vân thúc chắp chắp tay: “Các vị, sau này còn gặp lại.” Sau đó, liền mang theo đám tráng hán gã sai vặt, cùng với gia cụ, sàng đan, màn che, trà cụ,trở về phủ.

      Ngũ nương và Trần Đại Chí mắt choáng váng: “Ngươi để cho bọn họ trở về?”

      Mộ Dung Dật Phong lấy ra quạt, nhàng mà phe phẩy, mái tóc và áo đều lẳng lặng phiêu động.

      nhìn Đào , khẽ mỉm cười, mi thanh mục tú, là tuấn nhã: “Đào , từ hôm nay trở , ta mình theo nàng.”

      Đám người ngồi xe ngựa hồi phủ, đoàn người yên, nhưng vẫn nghĩ tới tâm của mình.

      Vân thúc ( dáng vẻ trung thành ): Thiếu gia nhà chúng ta võ công cao cường, thiếu niên tuấn, thiên văn địa lý, chỗ nào biết, quả thực là trăm năm khó gặp, Đào nương được bao lâu bị rung động, sau bọn họ lăn qua lăn lại giường, chờ gạo sống nấu thành cơm chín xong, sinh hạ tiểu thiếu gia, chờ tiểu thiếu gia sau khi lớn lên, trở thành người võ công cao cường, thiếu niên tuấn, thiên văn địa lý, chỗ nào biết, quả thực là nam nhi trăm năm khó gặp, sau lại gặp vị nương khác, lăn lăn lăn…

      Tráng hán Giáp ( dáng vẻ tức giận): là quá công bằng, cao trào cũng kết thúc, ta đến tên cũng chưa có! Tại sao?! Tại sao?! Tại sao?!

      Gã sai vặt Ất ( ai oán ): Vốn chờ Thiếu gia rời khỏi đó, còn ai cản đường, ta xinh đẹp chút, nhưng vì sao soi vào gương, lại vẫn xấu như vậy? Cha của ta ơi, sao sinh ra ta lại xấu như vậy? !

      Tráng hán Bính ( bát quái): những ngày qua, tình cảm của mọi người cũng rất phát triển, Trần Bộ đầu và Ngũ nương gạo sống nấu thành cơm chín, bất đắc dĩ ở chung chỗ, cho nên Đào nương liền chảy nước mắt rời khỏi Trần Bộ đầu, Vân thúc và thiếu gia bỗng nhiên động tình với nhau, đáng tiếc này tình này được chấp nhận, chỉ có thể dứt khoát chặt đứt, thiếu gia vì vậy trốn , Vân thúc từng có gút mắc tình cảm, dĩ nhiên cầu mong nàng tìm được áng mây ngũ vị của đời mình.

      Gã sai vặt Đinh ( xuân tâm thầm kêu khóc ): Thiếu gia, ta muốn phải rời khỏi ngài! ! Nguyệt lão, ta hận ngươi!
      ———–
      “Tại sao các người lại hỏi những thứ này?” Hách Liên phong hồ nghi.

      Mộ Dung Dật Phong kéo Đào đến trước mặt ông, kích động : “Hầu gia, đây chính là con Đào của ngài.”

      Hách Liên Phong vừa nghe liền đứng bật dậy, muốn khoát tay phủ nhận lại nghe tiếng gầm giận dữ: “Hách Liên Phong! ! ! ! !”
      Tiếng gầm này như vọng tên từ địa ngục, bao hàm lửa giận và sát khí, trong nháy mắt chấn động cả tòa nhà, như vậy, đây chính là công phu mọi người vẫn thường đến —— sư tử Hà Đông rống.

      Mọi người giật mình nhìn lại, tháy phụ nhân bề ngoài ung dung xinh đẹp, trang phục đắt tiền đứng ở cửa đại sảnh, dung mạo xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, khóe miệng có nốt ruồi nho , mà đôi mắt như nước mùa thu hừng hực lửa giận.

      “Hách Liên Phong, chàng còn có con riêng bên ngoài!” Miêu Kính Xuân giận đến mức đứng thẳng người, chụp lấy bình hoa ném qua ông: “Ta hôm nay phải thay trời hành đạo, chụp chết đồ đàn ông phụ lòng như chàng!”

      Hách Liên Phong vội vươn tay tiếp lấy bình hoa, vững vàng đặt ở bên cạnh, : “Phu nhân, nàng nghe ta giải thích…”

      “Chờ chàng chết rồi giải thích sau!” Miêu Kính Xuân giận quá mất khôn, nghe cái gì cũng thủng, vơ lấy tất cả mọi thứ bên cạnh liệng tới phía phu quân.

      Cứ như vậy, hai người dùng sức ném, cố gắng đón, nhìn y như biểu diễn ảo thuật.

      Mộ Dung Dật Phong khỏi vỗ tay khen hay: “ hổ là thiên thủ hạ liên, ngay cả góc chết khó vầy cũng chụp được, biết là làm sao mà luyện ra được?”

      Lúc này, nha hoàn điềm tĩnh tới, vẻ mặt như có chuyện gì xảy ra, bên dâng trà cho bọn họ, bên đáp: “Chuyện này đơn giản vô cùng, công tử chỉ cần lấy vị phu nhân hiền đảm như phu nhân nhà ta là được rồi. Phu nhân của chúng ta lúc tức giận rất thích ném đồ, còn ném đồ quý đồ đắt, Hầu gia của chúng ta đau lòng có cách nào khác, đành khổ công luyện công phu đón đồ, ngờ về sau lại nổi danh Thiên thủ Hách Liên khắp chốn giang hồ.”

      Mọi người: “…”

      Hai vợ chồng từ trước sảnh đuổi đến sau hậu viện, lại từ hậu viện đuổi vào phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đuổi lên nóc nhà, khiến đoàn người Mộ Dung hoa hết cả mắt, miệng há to như quả trứng gà.

      Hạ nhân Hầu gia dường như quen với cảnh này, mọi người nên quét sân quét sân, nên tưới hoa tưới hoa, nên thêm trà thêm trà, cuối cùng còn bày bàn thịnh soạn rượu và thức ăn chiêu đãi khách.

      Chờ mấy người Đào ăn xong, Miêu Kính Xuân cũng đuổi mệt, liền ngồi xuống, nặng nề thở dốc.

      bao lâu, Hách Liên Phong mang vẻ mặt xanh tím khiếp đảm cũng ngồi trước mặt bà. Lúc này ông mất chiếc giầy, áo cũng bị xé toang, đầu tóc cũng xốc xếch, hoàn toàn có chút phong độ ban đầu nào.

      Miêu Kính Xuân từ từ tỉnh táo lại, chất vấn: “Lại dám giấu ta nuôi tiểu tam tiểu tứ bên ngoài, con cũng lớn vậy rồi, còn có gì để ?”
      Hách Liên Phong kêu oan: “Phu nhân, nàng hiểu lầm rồi, nương này phải là con ta, ta lòng trung trinh với nàng mà.”
      “Người ta cũng tìm tới cửa, chàng còn dám chống chế?!”

      “Đúng vậy, Hầu gia, ngài mới vừa rồi cũng thừa nhận có quan hệ thân mật với Ân Vọng Tâm mà.” Mộ Dung Dật Phong làm chứng.
      “Là có quan hệ thân mật, nhưng loại quan hệ thân mật này chắc chắn thể sinh con.” Hách Liên Phong cố gắng giải thích.
      —————
      Hách Liên Phong gật đầu: “Đúng vậy, lúc ấy ta tìm đại phu, nàng ấy giẫm phải đá trượt chân, sắp ngã tới nơi, dưới tình thế cấp bách, ta chỉ có thể cầm tay nàng, giúp nàng ổn định lại… Nhưng cầm tay làm sao mà tòi ra đứa con chớ?”

      Mộ Dung Dật Phong hồ nghi nhìn ông: “Ngài quan hệ thân mật là cái này á hả?”

      Hách Liên Phong vội gật đầu: “Dĩ nhiên, nam nữ hữu biệt, liếc mắt cũng dám, chi đến cầm tay.”
      Đào khẽ nghiêng đầu: “Nam nữ thể tùy tiện cầm tay nhau sao?”

      “Dĩ nhiên có thể, chỉ là Hầu gia vô cùng cổ hủ, đương kim thế đạo, nam nữ dắt tay là lễ nghi bình thường.” Vì phúc lợi sau này của mình, Mộ Dung Dật Phong ngại láo.

      “Đừng có mơ dùng mấy câu này mà gạt ta,” Miêu Kính Xuân như cũ tin, “Trừ phi chàng cho ta xem chứng cớ, nếu ta đốt cả nhà chàng!”

      Hách Liên Phong nhanh chóng rơi mồ hôi lã chã, luống cuống qua lại, lúc lâu sau lại bỗng nhiên vỗ đầu cái, hưng phấn : “Có chứng cớ, chúng ta con cái nhà Hách Liên chúng ta đều có cái bớt hình trăng lưỡi liềm.”

      Miêu Kính Xuân tỉnh ngộ: “À há, chàng cái bớt mông chàng hở?”

      Hách Liên Phong xấu hổ: “Phu nhân, nàng cần gì vậy chứ?”

      cách khác, nếu mông Đào cái bớt hình trăng lưỡi liềm chính là con cháu nhà Hách Liên đúng ? … Được, hôm nay ta hi sinh vì mọi người mà kiểm tra chút, Đào nàng theo ta!” Mộ Dung Dật Phong vừa vừa kéo Đào vào phòng.

      Trong đại sảnh yên lặng như tờ, lúc lâu sau, bên trong vọng ra tiếng hét thảm.

      Sau đó Đào ra, : “Ta có bớt, phải con cháu nhà Hách Liên.”

      Hách Liên Phong rốt cục cũng giải được nghiệt oan, kích động đến mức nước mắt rơi như mưa: “Phu nhân, ta rồi mà, nàng là nữ nhân duy nhất của ta đời này.”

      Miêu Kính Xuân sờ sờ đầu của : “Ngoan ngoan, oan cho chàng rồi.”

      Mà lúc này Mộ Dung Dật Phong cũng cúi đầu ra.

      Cửu Tiêu chặn trước mặt , hỏi: “Huynh thấy rồi hả?”

      Mộ Dung Dật Phong cắn ống tay áo, khóc rống thất thanh: “Ta, ta… Ta bị nàng ấy nhìn!”

      Cửu Tiêu: “… …”

      —————–

      Giới Thiệu

      Đào nữ nhân, Đào vị nữ hiệp, Đào có khi cũng là ma nữ.

      Đào có họ, bởi vì nàng có cha, ra là, nàng biết cha mình là ai.

      Cho nên, nàng liền bắt đầu tìm kiếm, trong giang hồ, ở trong cung đình, gặp đủ mọi loại người, và nhiều chuyện ly kỳ.


      câu khái quát, đó là giang hồ cung đình lần nữa hãy cùng nòng nọc tìm hiểu chuyện xưa của phụ thân.


      Tiểu Ngôn, có vô số mỹ nam


      Tiểu Sắc, diễn chút ít kích tình


      Tiểu Bạch, cần tốn tế bào não

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1 ♥ Nguyên nhân


      Edit ♥ Nguyệt kỳ nhi

      Beta ♥ Nhã Vy





      Sài gia trấn – trấn

      Vắng vẻ, ít khách, dân cư cũng rất ít, hơn nữa người dân chất phác, trăm ngàn năm qua chưa bao giờ có đánh nhau ẩu đả hay xảy ra ăn cắp và cướp bóc.

      Trong ngày thường, việc lớn chỉ là con dâu của lão Vương ở phía tây trấn sinh tiểu tử trắng mập mạp, hoặc là ở phía ông trấn, heo mẹ nhà Trương gia sinh sáu con heo con – trắng mập như nhau.

      Mỗi lần gặp những chuyện này, dân làng cũng được dịp hưng phấn mà đàm luận hơn mười ngày nửa tháng.

      Dĩ nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ, Sài gia trấn trong lịch sử cũng có xảy ra kiện đổ máu thảm thiết.

      Đó là chuyện tốt nhất từ trước đến giờ của triều đại này.

      Giống như trước, cũng là do người và heo gây ra.

      Truyền thuyết có ngày, phu nhân của Đại tài chủ trong trấn sinh con trai, vừa đúng lúc đó, heo mẹ nhà cũng sinh bốn con heo con.

      Dựa theo lệ cũ của Sài trấn, heo sinh và người sinh là phải thông báo cho hàng xóm, nên tin tức liền truyền ra ngoài dựa theo cách bình thường.

      Truyền từ Quản Gia: người sinh , heo sinh bốn.

      Truyền từ lão đầu giữ cửa bị lãng tai: người sinh bốn, heo sinh

      Truyền từ cửa hàng bánh quẩy Trương Tam: người sinh mười, heo sinh .

      Truyền từ tửu lâu trong trấn, lời đồn đãi làm người nghe phải kinh sợ: người sinh mười heo con.

      Vì thế mọi người đứng trong tửu lâu đều chạy đến nhà tài chủ, định bụng phải tận mắt nhìn thấy kiện kì quái ngàn năm có này.

      Cứ như vậy, mấy trăm con người cùng chen lấn vào tòa nhà.

      Có thể thấy, cục diện như thế có bao nhiêu là hoành tráng.

      Có thể nghĩ, kết quả cũng lạc quan.

      mười người chết: tám là bị tường rào sập đè trúng mà chết, người là bị đám người tràn vào hù chết, còn là bị đao của Lý thái đao cẩn thận đâm trúng mà chết.

      Trải qua kiện đẫm máu này, Sài gia trấn có quy định bất thành văn—phàm là tụ hội vượt quá mười hai người nhất định coi là phi pháp, người dư thừa bị bắt lại, phạt bạc hai, nhốt ba ngày.

      ___________________________________________________

      Cho đến ngày, người bán cá mập mạp nhìn thấy giữa đường vây quanh vòng người liền tò mò đứng lên tới. Còn thấy chuyện gì xảy ra bị thủ hạ của bổ đầu duy nhất trong trấn là Trần Đại Chí bắt được — bởi vì là người thứ mười ba đứng xem.

      Thu thập xong người bán cá, Trần Đại Chí mới phát người vây quanh xem đều ngẩng đầu nhìn trời, cho nên cũng ngẩng đầu lên.

      Nhưng phía chỉ có ánh sáng mặt trời, đâm vào mắt làm nước mắt ứa ra.

      Trần Đại Chí nhịn được, hỏi người phía trước: “Ngươi nhìn cái gì đấy”.

      biết.”

      biết ngươi còn ngẩng đầu?”.

      “Bởi vì nhìn mà.”

      Trần Đại Chí theo ngón tay của nhìn lại, chỉ thấy trong đám người, thiếu niên gầy teo đứng, ngẩng đầu nhúc nhích.

      Trần Đại Chí chen đến bên cạnh , hỏi: “Tiểu huynh đệ, đó có cái gì sao?”.

      biết.” Giọng nhàn nhạt.

      biết thế ngươi ngẩng đầu làm gì?”

      “Ta đói bụng rồi.”

      “Ta hỏi, ngươi ngẩng đầu làm gì?” Tính nhẫn nại của Trần Đại Chí bắt đầu.

      “Ta đói bụng rồi.”

      “Ta hỏi, tại sao ngươi ngẩng đầu?”

      “Ta đói bụng rồi.”

      “Ta hỏi là tại sao ngươi lại ngẩng đầu?”

      “…Ta đói bụng rồi.”

      Trần Đại Chí muốn giết trong nháy mắt, là vọng động muốn giết người, may là nhờ thủ hạ đè đao của lại, dùng phương thức khác hỏi: “Tiểu ca, đầu mục của chúng ta là muốn hỏi tại sao huynh đói bụng lại phải ngẩng đầu?”.

      “Ta đói bụng chảy máu mũi.” Thiếu niên kia cúi đầu xuống, xoa lỗ mũi chút.

      “Móa!” Mọi người cảm thấy lãng phí nhiều thời gian, phất phất tay áo, rời trong nháy mắt.

      hiểu được nguyên nhân, sức lực Trần Đại Chí liền khôi phục, nhiệt tình : “Tiểu huynh đệ, ra là huynh đói bụng rồi, cái này dễ thôi, ta dẫn huynh đến tửu lâu Ngũ nương lớn nhất trấn của chúng ta ăn cơm.”

      Vì thế thiếu niên theo Trần Đại Chí, vòng vo hồi mới đến nơi.

      Trước mắt chỉ có gian nhà thấp kiến trúc hai tầng, cũ rách, cửa sổ bị hư hại, vách tường loang lổ.

      Trong khi bọn họ quan sát, trận gió thổi qua, biển hiệu gỗ bị gắn nghiêng lệch rơi xuống,”Rầm” tiếng làm vô số bụi bay.

      Sau hồi, chờ tầm mắt ràng mới phát , nằm mặt đất là chiêu bài có khắc bốn chữ — Khách điếm Ngũ nương như rồng bay phượng múa.

      “Đây chính là tửu lâu lớn nhất của các người?” Thiếu niên hỏi.

      sai.”

      “Vậy nhất đâu?” Thiếu niên tiếp tục hỏi.

      “Đây.”

      “Đắt tiền nhất đâu?”

      “Đây.”

      “Tiện nghi nhất đâu?”

      “Đây.”

      “Đồ tốt giá rẻ đâu?”

      “Đây.”

      “Hắc điếm làm thịt khách đâu?”

      “Chính là đây.” Trần Đại Chí thẳng thắn : “Đây là tửu lâu duy nhất trấn của chúng ta.”

      Thiếu niên gật đầu, chỉ câu: “ ra là như vậy.”

      Giọng nhàn nhạt như cũ.

      Trần Đại Chí mang theo vào khách điếm, lầu dưới đại sảnh chỉ bày biện ba cái bàn cũng vô cùng chật chội, mặt đất cũng che tầng bụi dày, giống như là rất lâu quét dọn.

      Trần Đại Chí ngẩng đầu kêu tiếng: “Ngũ nương.”

      Vừa dứt lời, lầu liền xuất thiếu phụ, bộ áo cánh sen màu hồng nhạt, màu sắc trắng trong thuần khiết, đầu dùng chiếc đũa lỏng lẻo vấn búi tóc lên, chút phấn son, thậm chí mang bất kỳ đồ trang sức đeo tay nào.

      Nhưng nàng cho người ta cảm giác đầu tiên chính là đẹp đẽ.

      loại khí chất sinh ra đẹp.

      có bất kỳ giả tạo nào, giống như câu hồn đoạt phách.

      Nàng nhàng từ thang lầu lâu năm tu sửa, lách cách xuống, liếc thiếu niên cái: “Hàng tới?”

      Trần Đại Chí ho khan tiếng: “Là khách tới.”

      Ngũ nương phất phất tay áo: “ khác lắm đâu.”

      Trần Đại Chí: “…” Ngũ nương à, khác rất nhiều đấy nhé.

      bàn có khăn lau, tự lau mà ngồi .” Ngũ nương mặn nhạt mà chào hỏi.

      Thiếu niên “Ừ” tiếng, theo lời cầm lấy khăn lau bụi bặm bàn.

      Bụi quá nhiều, bay sượt làm bụi bay mù mịt.

      Ánh mắt Trần Đại Chí sáng lên, vừa khụ khụ vừa : “Ngũ nương, ra cái bàn này là màu vàng đấy nhé.” Vốn còn tưởng rằng nó là màu đen chứ.

      Ngũ nương khoát khoát tay, với Trần Đại Chí: “Chàng bận rộn chuyện trong nha môn sao?”

      “Nhưng …”

      “Đừng lo lắng ta, đứa trẻ như vậy, ta người là có thể làm xong.”

      “Nhưng …”

      “Chàng dài dòng quá rồi đấy, còn chưa tin ta sao?”

      “Cái kia…”

      “Trần Đại Chí, chàng khỏi cũng quá quan tâm rồi đó! Có ý đồ đúng hả?!”

      Cứ như vậy, Trần Đại Chí được cung kính ném ra ngoài cửa.

      nhìn tấm biển dưới chân, oan ức mà ngoắc miệng.

      ra , người ta là lo cho tiểu huynh đệ kia kìa!

      Chờ Trần Đại Chí rời , Ngũ nương xoay người hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

      Thiếu niên nhìn mấy món ăn được viết tường, tùy ý gọi: “Cá kho!”

      có.”

      “Cá hấp.”

      có.”

      “Thịt kho tàu đậu hũ.”

      có.”

      “Cải trắng muối chua.”

      “Đều có.”

      Thiếu niên lẳng lặng chỉ ra: “Đây là món cuối cùng được viết đó.”

      “Ta biết.” Ngũ nương lấy tay cuốn tóc bên má : “Hôm qua suốt đêm ngồi xem tiểu thuyết, hôm nay dậy muộn, mua nguyên liệu làm thức ăn.”

      “Vậy trong này có cái gì?”

      “Bánh bao.”

      “Tốt, ta muốn ba cái.”

      “Xin đưa tiền trước.” Ngũ nương vươn tay: “ cái lượng bạc.”

      “Hở.” Thiếu niên .

      còn cách nào, ta đây quanh năm suốt tháng cũng có mấy khách tới, có thể làm thịt được thể bỏ qua, cậu có đúng ?” Ngũ nương nhún nhún vai.

      “Được.” Thiếu niên lấy ra ba lượng bạc từ trong túi áo.

      Bánh bao chưng xong rất nhanh, được bê lên bàn.

      Tướng ăn của thiếu niên đặc biệt văn nhã, nuốt từng miếng thức ăn vào bụng, tư thế làm người ta cảm thấy phải khen ngợi.

      Nhưng có điều thích hợp, là tốc độ ăn, chỉ trong nháy mắt: bánh bao thấy tăm hơi.

      “Ăn no chưa?” Ngũ nương hỏi.

      Thiếu niên gật đầu.

      “Như vậy có thể trả lời, tại sao muốn giả nam trang rồi chứ?” Ngũ nương tiếp tục hỏi.

      Thiếu niên liếc nhìn nàng cái, nhàn nhạt hỏi: “ nhìn ra được?”

      nhảm!” Ngũ nương nhìn nàng từ xuống dưới: “ yết hầu, tay chân quá , ngực quá cao, quan trọng nhất là, có lỗ tai. Ôi chao, ta nương, xem ra kinh nghiệm giang hồ của rất ít đấy.”

      Thiếu nữ gật đầu: “Đây là lần đầu tiên ta ra ngoài.” Giọng vẫn nhàn nhạt như trước, giống như nước trong khe chảy qua.

      “Để ta đoán xem, có phải là thiên kim tiểu thư, buồn bực chuyện gia đình, ra ngoài xông xáo giang hồ ?”

      Thiếu nữ lắc đầu: “Thứ nhất, nhà ta cũng giàu có. Thứ hai, ta ra ngoài là vì tìm người.”

      “Đoán lần nữa, là tìm tình lang?”

      Thiếu nữ lắc đầu: “, ta tìm cha.”

      “Đoán lần cuối cùng, cha là võ lâm đại chính phái, hoặc là đại ma đầu?”

      Thiếu nữ hay là lắc đầu: “Ta biết, ta biết ông ấy là ai.”

      Ngũ nương trầm mặc lát, đột nhiên hỏi: “Nàng muốn nghỉ lại sao?”

      Thiếu nữ gật đầu: “Bao nhiêu bạc đêm?”

      cần.” Ngũ nương cười rất đẹp mắt: “Cho bằng hữu tá túc còn phải tính sao.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Công tử Phong tham lang

      Edit: Nguyệt kỳ nhi

      Beta: Nhã Vy


      _______________________________________________

      Phong Tham Lang công tử

      Trần Đại Chí quay lại, phát tiểu huynh đệ kia biến thành vị nương trẻ tuổi.

      xinh đẹp, cũng xấu, ngũ quan nhàn nhạt, da tái nhợt có huyết sắc.

      “Ngũ nương.” khẽ kêu.

      “Sao?”

      nương này là tiểu tử ngày hôm qua?” thể tin được.

      lẽ là giả.”

      “Ta nhìn ra chút nào.” Trần Đại Chí thở dài.

      “Bằng con mắt của ngươi, nhìn ra được mới là tài, mới là kỳ quái đó.” Ngũ nương liếc nhìn cái.

      “Ngũ nương, sao ngươi lại như thế? Ta dù sao cũng là đại bộ khoái, vụ án Bạch gia diệt môn ở thương châu bốn năm trước, vụ án có đầu mối ở Lũng châu ba năm trước, vụ án đầu độc ở ba châu hai năm trước. Cũng là ta dựa vào đôi mắt này nhìn ra dấu vết của phạm nhân để lại ở trường, lại tìm hiểu nguồn gốc, đem bắt về quy án.” Trần Đại Chí vẻ mặt bị thương.

      “Ta hỏi ngươi, năm trước, ngươi cho ta biết mình nhặt được con mèo cái mang thai, kết quả cho tới hôm nay vẫn còn chưa sinh, tại sao?”

      “Bởi vì đây chẳng qua là chỉ mèo đực hơi mập tẹo.” Giọng cao lên thấp dần xuống.

      “Trước đó lâu, Trương viên ngoại tới nha môn báo án, trong nhà có tiểu nữ nhi tuổi rưỡi -Thúy thúy- bị lạc mất, toàn bộ nha môn tìm nửa tháng. Cuối cùng phát hài tử đó chơi đùa ở nhà của ngươi, tại sao ngươi nhặt được lại trả về?”

      “Bởi vì ta cho là nhặt được bé trai.” Giọng càng thấp hơn.

      “Trước ngươi phá vài án lớn, vốn là bề muốn điều ngươi Trường An, nhưng kể từ khi ngươi tới chơi nhà Huyện lệnh vài câu, chuyện này liền như vậy mà còn, xin hỏi ngươi cái gì?”

      “Ta … Phu nhân mời trước.” Trần Đại Chí phản bác: “Nhưng mà, huyện lệnh kia lớn lên tròn trịa,: ăn mặc thường phục, cho nên ta mới có thể nhận lầm.”

      phải cứ mặc đồ đỏthì là nữ nhân.” Ngũ nương vuốt vuốt huyệt Thái dương.

      “Đúng rồi, vị nương kia tên gọi là gì?” Trần Đại Chí lựa chọn đổi đề tài

      “Đào .” thanh nhàn nhạt đáp lời.

      Ngũ nương: “ sai, chính là cái tên này.”

      Trần Đại Chí: “Vậy hả.”

      Trần Đại Chí, Ngũ nương: “A!”

      Hai người chợt quay đầu lại, nhìn thấy người thiếu nữ kia.

      “Làm ơn nên đột nhiên từ phía sau ra có được ?” Ngũ nương vỗ ngực.

      có đột nhiên, ta ở chỗ này lâu rồi.” Đào .

      “Ôi chao, lổ mũi của ngươi chảy máu.” Trần Đại Chí có chút hoảng sợ.

      Đào gật đầu: “Ta đói bụng rồi.”

      Ngũ nương biết được bệnh này của Đào từ miệng Trần Đại Chí, vội vàng lấy đồ ăn sáng cho nàng.

      Đào vừa ăn, vừa trả lời nghi vấn của hai người.

      Ngũ nương: “Làm sao đói bụng lại chảy máu mũi? là kỳ quái.”

      Trần Đại Chí: “Đúng vậy, ta chỉ lúc nhìn thấy Ngũ nương thay quần áo mới như thế thôi.”

      Vừa dứt lời, người nào đó bị đạp cước bay ra ngoài.

      Đào nuốt ngụm cháo, chậm rãi : “Ta từ như vậy.”

      Ngũ nương nhàng gõ gõ giầy thêu vừa đá người, lại hỏi: “Đào , ngươi ngươi ra ngoài là vì tìm ngươi cha, chẳng lẽ cha ngươi là người của Sài gia trấn?”

      Đào gật đầu: “Có người này, có thể chính là cha ta.”

      tên là gì?” Ngũ nương tò mò.

      “Phong Tham Lang.” Đào vừa vừa múc chén cháo.

      “Cái gì, ngươi là con của Phong Tham Lang?” Bị đạp bay Trần Đại Chí nhanh chóng bò lại, nghiêm túc nhìn nàng: “Ngươi biết Phong Tham Lang là ai sao?”

      biết.” Đào bưng lên cháo.

      tên trộm.”

      Trần Đại Chí kéo chén lại.

      “Vậy hả.” Đào múc chén nữa.

      làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý.” Trần Đại Chí lại kéo chén của nàng.

      “Ừ.” Đào tiếp tục múc chén khác.

      “Ngươi cảm thấy có loại phụ thân này rất đáng hổ thẹn sao? … A! Ngũ nương đau quá a! Ngươi chọt tay ta làm gì?” Trần Đại Chí che bàn tay, nhìn Ngũ nương, hai mắt ươn ướt.

      Ngũ nương xoa xoa vết máu dính đầu đũa, đánh thêm, mới tà tà nghiêng mắt nhìn cái:“Ngươi cướp cháo, đợi lát nữa nàng chảy máu ngươi chịu trách nhiệm sao?”

      “Nhưng mà, cha nàng là Phong Tham Lang đấy!” Trần Đại Chí giọng lầm bầm.

      nghe thấy nàng có thể sao?” Ngũ nương trừng mắt, sau đó quay đầu hỏi Đào : “Ý của ngươi là, Phong Tham Lang ở Sài gia trấn?”

      “Giang hồ đồn đãi.” Đào lẳng lặng uống chén cháo thứ hai .

      “Đồn đãi ra sao?” Ngũ nương hỏi.

      “Ta chỉ nghe được mấy chữ Phong Tham Lang ở Sài gia trấn.” Đào bắt đầu tấn công chén cháo thứ ba.

      “Có thể là tin giả ?” Ngũ nương chất vấn.

      “Đúng vậy, nếu như là , chẳng phải đám cừu nhân của Phong Tham Lang sớm tới.” Trần Đại Chí phụ họa.

      “Đại ca! Đại ca! xong !” Lúc này, bộ khoái Tiểu Trương vội vội vàng vàng chạy tới, kêu to.

      “Lại có án tử rồi? !” Trần Đại Chí vội vàng hạ đại đao, thần sắc khôi phục chính nghĩa lẫm liệt: “Ăn cắp cướp bóc giết người hay là xuất hái hoa tặc?”

      “Ai nha, đại ca! Trấn này của chúng ta lấy đâu ra mấy chuyện kích thích đó.” Tiểu Trương uống hớp, nhuận nhuận tiếng khô khốc, “Chính là rất nhiều người trong võ lâm tới, bảo là muốn tìm Phong Tham Lang!”

      Nghe vậy, Ngũ nương cùng Trần Đại Chí đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Đào .

      Đào giọng giải thích: “Ta chỉ nhanh hơn bọn họ chút thôi.”

      Sau đó, chén cháo thứ ba cũng hy sinh.

      _________________________________________

      Bắt đầu từ ngày đó, liền lục tục có ít võ lâm nhân sĩ vào ở Sài gia trấn.

      Trấn luôn luôn vắng lặng yên tĩnh hôm nay trở nên nhộp nhịp hơn..

      Dân ở trong Sài gia trấn vô cùng vui mừng.

      Bởi vì võ lâm nhân sĩ cũng là người, cũng phải có nơi ăn uống nghỉ ngơi.

      Cho nên, tất cả mọi tạm thời biến nhà mình thành khách điếm, kiếm được khoản lớn.

      Trần Đại Chí và thủ hạ ngược lại lại loay hay được nghỉ ngơi.

      Bởi vì võ lâm nhân sĩ luyện võ, tụ tập ở chung chỗ tỷ võ, tỷ võ chính là đánh nhau, sau đó chính là đao thương gậy gộc, độc dược ám khí đầy trời. Cho nên, mỗi ngày đều có người thương vong, Trần Đại Chí đương nhiên phải ra tay giải quyết.

      Mặc dù phía ngoài tiếng động lớn ầm ĩ, Ngũ nương đây cũng bình thản như thường.

      Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Trần Đại Chí giải thích được, hỏi:“Ngũ nương, ngươi chẳng lẽ muốn kiếm bạc nữa?” lẽ cải tà quy chánh, thần kỳ.

      nhảm, dĩ nhiên muốn.” Ngũ nương lườm cái.

      “Vậy sao ngươi chịu tiếp đãi khách?” Trần Đại Chí nghi ngờ: “Mấy khách điếm giả kia cũng chật ních, chúng ta mới là khách điếm hàng giá , nhưng lại khách nào cả.”

      “Bởi vì đại nhân vật luôn là người xuất cuối cùng.”

      “Hả?”

      “Mà đại nhân vật luôn là có tiền.”

      “Đúng.”

      “Ngươi tất cả những khách điếm khác chật ních, vậy bọn họ cũng chỉ có thể ở chỗ này của ta, đến lúc đó còn phải là ta thuận miệng thách giá?” khóe miệng Ngũ nương lộ ra nụ cười gian trá.

      Trần Đại Chí nhìn lên: “ hổ là Ngũ nương.”

      __________________________________________________

      Đúng như Ngũ nương mong đợi, đại nhân vật tới.

      nam tử trung niên tới, nhìn khách điếm thượng hạ đánh giá phen, sau đó lễ phép hỏi: “Bà chủ, công tử nhà ta muốn bao nơi này, có thể ?”

      Ngũ nương vừa đánh bàn tính, vừa nhàng liếc cái, mặn nhạt : “ giá thôi, mười hai lượng, chịu ở, chịu .”

      “Được.” Đáp ứng dị thường sảng khoái.

      Ngũ nương đảo mắt, hắng giọng: “Ta là , người mười hai lượng.”

      “Có thể thu ngân phiếu ?” Hoàn toàn có dấu hiệu cò kè mặc cả.

      Ngũ nương dừng lại bàn tính, ánh mắt đỏ lên vì hưng phấn: “Hình như ngươi nghe , ta là mỗi người ngày 12 lượng.”

      “Ngân phiếu ở đây, trước xin nhìn cái .” Người nọ lấy ra tờ ngân phiếu ngàn lượng, chỉ vào dấu hiệu phía :“Thịnh long tiền trang tư nhân, gia nhập tiền trang, tám tiền trang lớn cả nước đều có thể thực giao dịch, hơn nữa toàn bộ mười hai canh giờ trong ngày ngừng túc trực.”

      Ngũ nương hít sâu cái, sau đó dẩu môi, cười tươi như hoa mùa xuân: “Mời mời, khách quan mời vào bên trong, muốn món gì nào ngài cứ mở miệng, tiểu điếm đơn sơ, kính xin ngài thông cảm.”

      Đào và Trần Đại Chí gục ở tay vịn thang lầu, lặng lẽ nghị luận.

      Trần Đại Chí: “Ngươi có cảm thấy Ngũ nương cười như loại động vật ?”

      Đào : “Mèo?”

      Trần Đại Chí trịnh trọng : “Đào , mèo là loại vật dịu ngoan, sao ngươi có thể so sánh với Ngũ nương?”

      Đào : “Hồ ly?”

      Trần Đại Chí: “Cảm giác còn hơi yếu chút.”

      Đào : “Sói?”

      Trần Đại Chí trọng trọng gật đầu: “Sói cái.”

      Lời còn chưa dứt, chiếc đũa từ quầy bắn tới, trong nháy mắt đánh ai đó ngã xuống đất.

      Ngũ nương vuốt tóc mây, hừ lạnh tiếng: “Lắm mồm.”

      như vậy, ta đây xin mời công tử nhà ta tiến vào.” Trung niên nam tử xoay người, vỗ vỗ tay.

      Phía ngoài có bốn tráng hán lập tức vào, cầm trong tay thảm hồng tinh xảo, vừa vừa trải mặt đất của cửa hàng.

      Ngay phía sau là bốn gã sai vặt, cầm lấy cây chổi, khăn lau, nhanh chóng quét dọn.

      tới thời gian nửa nén hương: khách điếm Ngũ nương liền rực rỡ hẳn lên.

      Mặt đất sạch có lấy hạt bụi , cái bàn lau đến mức soi gương được, người trung niên lấy ra bộ trà cụ bằng sứ thanh hoa, kiểu dạng thanh mảnh, trang nhã, tất nhiên là hàng thượng phẩm.

      Sau đó, lấy ra bình sứ , đổ lá trà bên trong ra: nhìn hình dạng như còn tươi, non mịn, ánh sáng màu lục ngọc.

      Pha nước sôi vào, mùi thơm nồng hậu, màu sắc nước trà trong sáng, lá như cánh hoa lan giản ra.

      Đúng là trà cống phẩm thượng hạng.

      Làm xong đây hết thảy, quản gia bước nhanh ra bên ngoài, nghênh đón vị công tử vào.

      Áo trắng bồng bềnh, mặt mày thanh tịnh, nho nhã tuấn duật, tay cầm quạt thúy Trúc trắng, ưu nhã địa đến.

      Ấn tượng đầu tiên để lại cho người ta chính là, vô cùng sạch .

      người rất sạch .

      Người trung niên kia cung kính : “Công tử, trước ủy khuất ngài ở nơi này nghỉ ngơi, ta lập tức sửa sang lại gian phòng.”

      Vị công tử kia nhàng gật đầu: “ .”

      Người trung niên xoay người dò hỏi: “Bà chủ, xin hỏi phòng hảo hạng kia ở đâu?”

      “Phòng hảo hạng bị vị nương này chiếm.” Ngũ nương chỉ chỉ Đào thang lầu.

      “Ấy, ra là còn có khách?” Người trung niên chau lại chân mày.

      Ngũ nương lo lắng đắc tội kim chủ, vội vàng : “Đào , ngươi nhượng gian phòng kia lại, sau này chen chúc với ta.”

      Đào gật đầu: “Được.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Mộ Dung

      Edit: Nguyệt kỳ nhi

      Beta: Nhã Vy


      _____________________________________________

      Người trung niên kia mang theo hạ nhân tiến vào phòng hảo hạng, cẩn thận quét dọn.

      là quét dọn, đúng hơn nữa là lần nữa cải tạo.

      Đoàn người chuyển toàn bộ tranh chữ của danh nhân, bình hoa cổ, màn che sàng đan từ xe ngựa vào phòng hảo hạng.

      Nhìn hạ nhân bận rộn, Trần Đại Chí nghi ngờ: “Bọn họ phải là mang theo người hầu tùy thân đấy chứ.”

      Đào gật đầu: “Rất có thể.”

      Người trung niên mời vị bạch y công tử vào, hồi lâu sau, ra ngoài chắp tay : “Ba vị, công tử nhà ta mời vào uống trà.“

      Trần Đại Chí và Ngũ nương liếc mắt nhìn nhau, liền tiến vào, Đào theo ở phía sau bọn họ.

      Bên trong xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nơi được xưng là phòng hảo hạng lúc này trở nên vô cùng thanh nhã thoải mái.

      Công tử kia ngồi ở trước bàn trà, lịch mỉm cười với họ: “Mời ngồi!”

      Ba người theo lời ngồi xuống, trước mặt mỗi người cũng nhanh chóng được bày trà thơm và điểm tâm tinh xảo ngon miệng.

      “Mời dùng.” Công tử kia phất tay mở quạt, nhàng lay động, tay áo theo động tác phiêu đãng, hai sợi tóc rũ xuống, vẽ thành độ cong ưu nhã.

      Bạch y như tuyết, ôn nhuận như ngọc.

      nhàng mà quạt, nhàng mà cười.

      Đào nhìn như vẽ ngồi bên cạnh, hỏi.

      “Công tử, ngươi rất nóng sao? Sao cứ phải quạt như vậy?”

      Tay cầm cây quạt cứng ngắc lại.

      “Đúng vậy, gần đây khí trời lạnh như vậy, quạt hương bồ nhà ta cũng vứt dưới gầm giường rồi.” Trần Đại Chí phụ họa.

      Khóe mắt bạch y công tử cứng ngắc.

      “Hai người các ngươi ngốc, làm dáng trong truyền thuuyết đó, cũng giống như ta mùa đông nhưng vẫn kiên quyết mặc áo bông vậy.” Ngũ nương giải thích.

      Trần Đại Chí, Đào : “À!”

      Bạch y công tử: “…”

      Sau khi tỉnh lại, bạch y công tử quyết định giải thích: “ ra , cây quạt này là vũ khí của ta.”

      Trần Đại Chí: “Công tử, dùng quạt làm vũ khí sớm lỗi thời rồi. Cho nên tốt nhất sử dụng kiểu dáng kinh điển hơn, ví như bội đao chẳng hạn.”

      Ngũ nương: “Quạt rất dễ làm lộ mục tiêu, mùa hè còn đỡ, mùa đông lấy ra cái rất dễ khiến người ta phòng bị. Cho nên tốt nhất nên dùng thứ khiến người ta ngờ, thí dụ như chiếc đũa.”

      Đào : “Dùng độc tương đối ổn.”

      Bạch y công tử: “…”

      Bạch y công tử sâu hít sâu cái: “quạt của ta phải là binh khí bình thường, bên trong nó có cơ quan, lần có thể bắn bảy bảy bốn mươi chín cái độc châm.”

      Trần Đại Chí: “Năm đó, cây quạt của Ngọc Lang Quân mặt quỷ lần có thể bắn tám tám sáu tư cái độc châm.”

      Ngũ nương: “Trước kia, trong cuộc thi thần tiên, cây quạt của Lâm Quý Tử lần có thể bắn chín chín tám mươi mốt cái độc châm.”

      Đào : “Cây quạt của hàng xóm nhà ta có thể bắn pháo hoa.”

      Bạch y công tử: “…”

      Gân xanh thái dương bạch y công tư mơ hồ giật giật, nỗ lực chống đỡ: “Các vị, tại hạ họ Mộ Dung, tên Dật Phong.”

      Trần Đại Chí: “À, ngươi họ gì chúng ta sớm đoán được.”

      Mộ Dung Dật Phong tinh thần rung lên, thẳng lưng: “Vậy sao, các ngươi biết ta?”

      Trần Đại Chí: “ giang hồ chỉ có Mộ Dung gia thích mặc quần áo trắng.”

      Ngũ nương: “Chỉ có Mộ Dung gia thích cầm cây quạt trắng.”

      Đào : “ trán có hai sợi tóc.”

      Trần Đại Chí: “Đúng vậy, Mộ Dung gia các ngươi tại sao buộc lại đầu tóc cho tốt chứ?”

      Ngũ nương: “ phải với các ngươi rồi sao? Đây chính là làm dáng, làm dáng đó.”

      Mộ Dung Dật Phong hoàn toàn bộc phát, vỗ mạnh lên bàn phát, góc bàn trà lập tức bật ra: “Các ngươi có phiền hay vậy, ta ngày đầu xuất chinh giang hồ, cho chút mặt mũi có được hay ! !”

      Trần Đại Chí, Ngũ nương, Đào : “…”

      Trầm mặc chốc lát.

      Trần Đại Chí: “Mộ Dung công tử, tay ngươi chảy máu.”

      Ngũ nương: “Mộ Dung công tử, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất đau.”

      Lại trầm mặc.

      Đào : “… khóc.”

      Người trung niên kia, cũng chính là quản gia Mộ Dung gia – Vân thúc, sau khi băng bó tốt vết thương cho công tử nhà mình, gọi ba người bọn họ ra bên ngoài, kể ngọn nguồn cho bọn họ.

      ra Mộ Dung Dật Phong là con trai độc nhất Mộ Dung gia, từ được nuông chiều, cả ngày đều ở nhà làm thiếu gia, tiếp xúc với bên ngoài. Đây là lần đầu tiên ra giang hồ, trang phục, hình tượng và lời như diễn kịch, xin bọn họ thứ lỗi.

      Ngoài ra, còn cho bọn mỗi người tấm ngân phiếu lớn.

      Ngũ nương thấy tiền sáng mắt, dặn dò Đào và Trần Đại Chí cho phép chê cười Mộ Dung Dật Phong, người vi phạm bị đuổi ra khỏi cửa.

      Mộ Dung Dật Phong bởi vì lòng tự ái bị nhục mạ nghiêm trọng, quyết định về sau phải làm người khác khâm phục bằng chính năng lực của mình, cho đến tối hôm đó –

      _____________________________________________________

      Đào mình ngồi ở nóc nhà, ngẩng đầu nhìn trời cao.

      Đêm đen, ánh sao sáng như ngọc, mây trôi nhè . Đột nhiên Mộ Dung Dật Phong xông tới.

      Mộ Dung Dật Phong mặt chút thay đổi liền ngồi xuống bên người nàng, lên án : “Ngươi xem thường ta.”

      Đào lắc đầu: “ có.”

      Mộ Dung Dật Phong tiếp tục lên án: “Ngày đó, ngươi mực cười nhạo ta.”

      Đào tiếp tục lắc đầu: “ có.”

      Mộ Dung Dật Phong hừ tiếng: “Mặc dù ngươi lời nào, nhưng lời của ngươi nhưng luôn là tổn thương người nặng nhất.”

      Đào tiếp tục : “ có.”

      Mộ Dung Dật Phong: “Trừ hai chữ này, còn những thứ khác để sao?”

      Đào nghiêm túc suy nghĩ chút, cuối cùng : “ có.”

      Mộ Dung Dật Phong: (T_T )

      Gió đêm thổi qua, Mộ Dung Dật Phong bớt giận ít, giọng cũng còn cứng ngắt nữa, hỏi: “Nghe ngươi cũng là lần đầu tiên ra giang hồ?”

      Đào gật đầu.

      “Có gặp chuyện gì vui ?” Mộ Dung Dật Phong tò mò.

      Đào cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, rốt cục gật đầu: “Có.”

      “Chuyện gì? Có phải cao thủ tí thí võ lâm , sau đó hai người đơn giản là bay qua bay lại, trong hai người bị hạ?” Mộ Dung Dật Phong trong mắt toát ra hưng phấn.

      Đào lắc đầu.

      “Vậy là cái chuyện gì?”

      “Có ngày, ta đường.”

      “Ừ.”

      “Nhìn thấy đứa bé đứng ở trước cửa hiệu cầm đồ ăn bánh bao.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó bên cạnh con chó thả cái rắm, đứa bé kia bị thối mà khóc.”

      “…”

      Đào chậm rãi : “Chuyện này rất thú vị.”

      Mộ Dung Dật Phong mắt mở to, nháy mắt rơi đầy mồ hôi lạnh.

      Trầm mặc quanh quẩn ở giữa hai người, gió đêm lành lạnh, phảng phất bóng tối chung quanh như khối tơ lụa, chậm rãi lướt qua da.

      Mộ Dung Dật Phong đánh vỡ trầm mặc: “Ngươi tại sao muốn ngắm sao?”

      “Bởi vì Ngũ nương và Trần Đại Chí làm việc , ai chuyện với ta.”

      “Ngươi thói quen ai chuyện với ngươi ngươi chạy ngắm sao?”

      “Đúng.”

      Mộ Dung Dật Phong cũng học bộ dáng của nàng, ngẩng đầu, lát sau ánh mắt liền híp lại.

      xoa bóp cổ đau nhức: “Ngươi tháng ngắm mấy lần?”

      “Ngày nào cũng ngắm.”

      “Mỗi ngày.” Mộ Dung Dật Phong cười khẽ: “Chẳng lẽ mỗi ngày đều ai chuyện với ngươi sao?”

      Đào .

      Nhìn bộ dáng của nàng, Mộ Dung Dật Phong đột nhiên tỉnh ngộ.

      .

      ai chuyện với nàng.

      Mộ Dung Dật Phong hắng giọng, chuyển đề tài: “Ngươi tới Sài gia trấn, cũng là vì tìm Phong Tham Lang sao?”

      Đào lấy tay xoa cằm.

      Mộ Dung Dật Phong còn muốn gì nữa, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy bóng đen từ bên cạnh bay qua, vội vàng hô: “Là ai? !”

      Bóng đen kia vốn muốn lặng lẽ rời , sao lường trước bị người phát , chỉ thấy tay phải vừa động, cái phi tiêu phút chốc bắn tới bọn họ.

      “sử dụng ám khí?” Mộ Dung Dật Phong khóe miệng nhếch lên, “Chà” tiếng phất cây quạt, hô lớn: “Nhìn độc châm!”

      Theo giọng của , giữa nan quạt bỗng nhiên bắn ra mười mấy cái độc châm, trong nháy mắt, xoá sạch phi tiêu, cũng tiếp tục vọt tới phía trước.

      Hắc y nhân kia căn bản phản ứng kịp nữa, liền bị bắn thành con nhím, nhất thời ngã lăn tại chỗ.

      Mộ Dung Dật Phong đứng ở nóc phòng chỗ cao nhất, đón gió mà đứng, quần áo bay bồng bềnh.

      Phía dưới bộc phát ra tiếng sấm tiếng vỗ tay cùng thiếu nữ thét chói tai.

      Chuyện vốn xảy ra nên là dạng này, nhưng mà –

      Mộ Dung Dật Phong “Chà” tiếng phất cây quạt, nhắm ngay người áo đen, nhưng lại xảy ra vấn đề lớn — cơ quan nhạy, độc châm bắn được.

      “Có lầm hay vậy!” gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vừa nâng mắt, nhất thời bị hù dọa ra thân mồ hôi lạnh —phi tiêu kia đến trước mũi !

      Xuất sư lâu liền chết, Mộ Dung Dật Phong nhắm mắt lại, nhận mệnh than thở : khác, chính là giang hồ.

      Nhưng bỗng nhiên trước mặt trận gió mơn trớn, nghe thấy được hơi thở nhàn nhạt, giống hương, mà thuộc về mùi vị cỏ xanh.

      mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy cái tay.

      cái tay phong hoa tuyệt đại

      Da thịt như ngọc, ở dưới ánh trăng tản ra ôn nhuận nhàn nhạt sáng bóng .

      Mười ngón tay tinh tế thon dài, lại phải nhu nhược xương, mà là hàm chứa sức mạnh.

      Ngón trỏ và ngón giữa mở ra liền bắt được phi tiêu, vững vàng, mà thoải mái.

      Sau đó, cái tay kia xoay vòng trung, giống như điệu múa đẹp nhất đời.

      Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú.

      khí chung quanh cũng theo đó yên lặng.

      Mộ Dung Dật Phong căn bản còn kịp chuẩn bị hiểu chuyện gì xảy ra, phi tiêu liền thoát khỏi cái tay kia, thẳng tắp vọt tới người áo đen.

      Tất cả xảy ra rất nhanh, hắc y nhân kia còn kịp nữa né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi tiêu cắm vào cánh tay phải của mình.

      che vết thương, hề ham chiến nữa, nhảy vào trong bóng tối, còn bóng dáng.

      Mộ Dung Dật Phong vốn muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên nhớ lại mới vừa rồi ở dưới ánh trăng, ràng nhìn thấy phi tiêu lóe u lam quang, có dính kịch độc.

      vội vàng chộp tay Đào lại, cẩn thận xem xét, may mà bị rách da.

      thở phào, khỏi oán giận : “Phía này có kịch độc đấy, làm sao có thể dùng tay bắt?”

      Đào nhìn giữa ngón tay lưu lại chất lỏng, : “Loại độc này, cũng độc.”

      Mộ Dung Dật Phong nghi ngờ: “Ngươi nhìn ra được?”

      Đào nhàng giải thích: “Vũ khí của ta, chính là độc.”

      ra là như vậy. “ Mộ Dung Dật Phong mở quạt ra, quạt quạt chút, hai sợi tóc bay theo gió mơ hồ mà động: “Theo ý ngươi, mới vừa rồi người nọ làm gì?”

      Hỏi hồi lâu cũng thấy hồi , Mộ Dung Dật Phong ngẩng đầu, lại phát Đào đứng cách xa ba thước: khỏi tò mò: “Ngươi làm gì thế, đứng xa như vậy?”

      Đào lẳng lặng : “Ngươi vừa quạt gió … Lạnh quá.”

      Mộ Dung Dật Phong: “…”

      Hai người xuống nóc phòng, lại phát , tất cả mọi người ngồi ở dưới lầu trong đại sảnh ngửa đầu.

      Mộ Dung Dật Phong thuận theo ánh mắt của bọn họ nhìn lên, phát thanh kiếm treo ở xà nhà.

      “Là ai cắm vậy ?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

      Vân thúc : “Hồi bẩm công tử, khi chúng ta phát , cắm ở chỗ này .”

      Trần Đại Chí ngẩng cổ lên nhìn hồi lâu, hỏi: “Đây tột cùng là kiếm gì vậy?”

      “Vô Địch.” Đào trả lời.

      “Cái gì?” Mọi người kinh ngạc dứt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Vô địch*.

      Edit: Nguyệt kỳ nhi

      Beta: Nhã Vy


      *Tên của cây kiếm

      ______________________________________

      “Nhớ rồi.” khi nhắc tới, Vân thúc vỗ vỗ đầu: “Giang hồ có đồn rằng, Vô Địch là thanh kiếm cuối cùng do Hiên Viên lão nhân trước khi lâm chung chế tạo. Dài chừng hai thước, bề rộng chừng hai tấc, vỏ kiếm bình thường, có chút trang sức làm đẹp nào, đen nhánh có chứa tú tích. Phù hợp để hình dung thanh kiếm này. Đào nương quả nhiên là kiến thức rộng – cao thủ.”

      “Đào , ngươi là lợi hại.” Trần Đại Chí than thở.

      “Đào , ta bao giờ đuổi ngươi nằm ngủ phòng khác.” Ngũ nương bội phục.

      “Đào , sau này ta theo ngươi xông xáo giang hồ.” Mộ Dung Dật Phong nhìn lên.

      Bốn tráng hán bốn gã sai vặt rối rít phụ họa.

      Trong lúc nhất thời, tiếng khen ngợi ngừng.

      Đột nhiên, gã sai vặt yếu ớt hỏi: “Đào nương sao nhìn cái nhận ra vậy? Chẳng lẽ trước kia từng gặp?”

      .” Đào chỉ ngón tay: “ vỏ kiếm có khắc Vô Địch hai chữ, ta ở cái góc độ này mới vừa có thể nhìn thấy.”

      Vân thúc, Trần Đại Chí, Ngũ nương, Mộ Dung Dật Phong, tráng hán gã sai vặt: “…”

      Lúc bấy giờ trong nước có ba nhà đúc kiếm nổi tiếng nhất, bao gồm Hương Nại Môn, Lục Dịch Uy Đăng, Cổ Tử,

      Trong đó Hương Nại Môn là cửa hiệu lớn nhất trong ba nhà.

      Hằng năm cửa hàng chỉ đúc ngàn cây kiếm. Đuổi quý tộc, phú thương như đuổi vịt. Người người đều muốn sở hữu thanh kiếm của Hương Nại Môn.

      Mà Hiên Viên lão nhân lại còn là người sáng lập ra Hương Nại Môn, đồng thời cũng là người có tư chất và am hiểu về kiếm nhất.

      Ông hàng năm chỉ đúc thanh kiếm, trong truyền thuyết, kiếm do ông đúc, kiếm khí bén nhọn, có thể trong nháy mắt nâng cao năm tầng công lực cho người.

      Mọi người gọi kiếm ông đúc là bạc kim kiếm.

      Bạc kim kiếm cũng phải là có tiền liền có thể mua được.

      Nó được làm theo cầu của người khác, cần ghi danh trước năm năm, có tài: mới có tư cách trở thành người được đề cử.

      Sau đó…

      Hiên Viên lão nhân hàng năm có từ bảng ghi danh mỏng chọn lựa người có thân phận cao quý nhất,

      Người có võ công cao nhất, trải qua loạt điều tra nghiêm khắc.

      xem cánh tay người này có đủ độ dài .

      Lớn liền phân tích tính cách tính chất đặc biệt của người này, do đó đúc ra kiếm thích hợp nhất cho .

      Cho nên , bạc kim kiếm giá trị liên thành.

      Mà đem Vô Địch, lại càng trân bảo hiếm thấy.

      Chẳng qua là –

      __________________________________________________

      Kiếm được lấy xuống , đặt lên bàn.

      Hình dáng quả bình thường, bên vỏ kiếm khắc hai chữ “Vô Địch”, nhất thời tràn đầy nồng đậm hơi thở quê cha đất tổ.

      “Các ngươi xác định đây chính là thần kiếm Hiên Viên lão nhân dốc hết sức lực từ khi sinh ra chế tạo nên?” Mộ Dung Dật Phong hồ nghi.

      “Tại sao lại lấy cái tên này? Đầu đất?” Ngũ nương khinh bỉ.

      “Các ngươi quá biết hàng , tại sao có thể lấy hình dáng mà so sánh kiếm, hình dáng bên ngoài càng là bình thường, liền có uy lực mạnh mẽ!”Trần Đại Chí phách vỗ ngực: “Tựa như ta, mặc dù dáng ngoài bình thường, tên quê cha đất tổ, nhưng trung thành nước, phẩm chất cao thượng, ta… A! !”

      Trần Đại Chí còn chưa hết, liền bị đá ra ngoài cửa.

      Ngũ nương thu hồi chân ngọc, xoa bóp lỗ tai: “Ầm ĩ muốn chết.”

      “Thanh kiếm này, hẳn là Phong Tham Lang để ở chỗ này.” Mộ Dung Dật Phong trầm tư.

      “Làm sao ngươi biết Phong Tham Lang làm?” Ngũ nương hỏi.

      “Bởi vì … kiếm này là Phong Tham Lang đánh cắp từ trong phần mộ Hiên Viên lão nhân.” Theo giọng , nam nhân tới.

      Hơn hai mươi tuổi, đen sẫm gầy teo, nhìn qua bộ dạng rất hiền hoà.

      “Ngươi là ai?” Ngũ nương chau lại lông mày đen.

      “Ta là người của cửa hàng Cổ Tử, tên Lâm Chi Ý, ta nghĩ đến kiến thức thanh Vô Địch này, sau khi trở về chúng ta liền cải tạo lại kỹ thuật đúc kiếm.” Lâm Chi Ý cười hì hì .

      “Làm sao ngươi biết Vô Địch do Phong Tham Lang đánh cắp từ trong phần mộ Hiên Viên lão nhân?” Ngũ nương tiếp tục hỏi.

      giang hồ cũng đồn đãi như vậy, cho nên nghe thấy tin tức Phong Tham Lang ở Sài gia trấn, mọi người mới có thể chen chúc mà đến, cũng là vì thanh bảo kiếm này.” Lâm Chi Ý kinh ngạc: “Các vị biết sao?”

      “Ta cả ngày đều xem tiểu thuyết, quan tâm những chuyện nhàm chán này.” Ngũ nương xuy xuy móng tay.

      “Ta cả ngày trong Sài gia trấn vây bắt với Ngũ Nương, lâu quan tâm chuyện tình giang hồ .” Trần Đại Chí bò trở về.

      “Ta chỉ là tới xem náo nhiệt, chú ý nguyên nhân.” Mộ Dung Dật Phong “Chà” mở quạt ra, phất phất quạt.

      “Ta chỉ nghe được mấy chữ Phong Tham Lang ở Sài gia trấn này.” Đào xong, yên lặng rời xa Mộ Dung Dật Phong, để tránh cảm mạo.

      Mấy người chuyện, Mộ Dung Dật Phong lỗ tai vừa động, đột nhiên dùng quạt chỉ vào xà nhà: “Người nào ở kia?”

      Bởi vì kích động, cẩn thận nhấn cơ quan, mười mấy cây kim theo tiếng bay ra.

      Tên đầu trộm đuôi cướp kia nháy mắt kêu thảm tiếng, “Bịch” tiếng liền rơi xuống, tay chân co quắp, trong nháy mắt có hơi thở.

      Tất cả mọi người trầm mặc.

      Đại khái sau khoảng nửa nén hương, Trần Đại Chí đột nhiên đứng dậy, rút bội đao ra: “Dám giết người trước mặt bộ khoái! Mộ Dung Dật Phong, bỏ vũ khí xuống, theo ta trở về nha môn!”

      Vân thúc, tráng hán, gã sai vặt làm bộ lên bảo vệ công tử, nhưng bóng người xinh đẹp nhanh hơn bọn họ bước— Ngũ nương kéo Trần Đại Chí, mày liễu dựng lên: “Ngươi buông ra cho ta!”

      Mọi người vừa trầm mặc.

      Lúc ấy, ý nghĩ mọi người trong lòng là như vậy –

      Trần Đại Chí: hu hu hu, ra là Ngũ nương thích cái tên tiểu bạch kiểm này! ! !

      Mộ Dung Dật Phong: Oa, sức quyến rũ của ta lớn như vậy sao, hai ngày liền mê hoặc bà chủ.

      Vân thúc: Thiếu chủ khi nào bắt đầu thích chơi trò chị em nhau rồi?

      Gã sai vặt, tráng hán: chẳng lẽ này sau này là Thiếu phu nhân của chúng ta? Sau này phải lấy lòng nàng mới được.

      Lâm Chi Ý: tình cảm động.

      Đào : … Sao lại đói bụng rồi.

      Sau nửa nén hương nữa, Ngũ nương mở miệng: “Ngươi bắt như vậy sớm, ta sau này làm sao kiếm tiền của nữa! Trần Đại Chí, mỗi ngày mỗi người trăm lượng, ngươi bối thường cho ta!”

      Mộ Dung Dật Phong, Vân thúc, gã sai vặt tráng hán, Lâm Chi Ý: (*+﹏+* )

      Trần Đại Chí thở hắt ra, hơi vặn vẹo: “Nhưng là Ngũ nương, giết người.”

      có.” Đào : “Châm trong quạt của bôi độc, chẳng qua là thuốc tê.”

      sai.” Mộ Dung Dật Phong mỉm cười: “Châm trúng người chẳng qua là tay chân chết lặng, thể nhúc nhích, hai canh giờ sau dược hiệu gặp tự động tản .”

      Nghe vậy, “thi thể” bên kia thở phào hơi, mở miệng mắng: “Hôm nay là ngày chết tiệt, đen chết Lão Tử, còn tưởng rằng có thể nghe lén.”

      Mọi người vội vây quanh.

      Mộ Dung Dật Phong xé bỏ miếng vải đen mặt , chất vấn:“Ngươi là ai? Mới vừa rồi ở nóc nhà chính là ngươi đánh lén chúng ta sao?”

      “Ở nóc nhà làm sao?” Ngũ nương hỏi.

      “Mới vừa rồi ta và Đào ngắmsao, có hắc y nhân từ khách điếm ra ngoài, đánh với bọn ta trận.” Mộ Dung Dật Phong tỉnh lược chút chi tiết.

      “Kia phải ta!”Thi thể vội vàng giải thích.

      phải là .” Đào xem xét xong đưa ra kết luận: “Cánh tay phải có vết thương.”

      “Vậy ngươi là người nào?” Trần Đại Chí rút ra bội đao: “Ban ngày ban mặt, đúng, đêm đen mịt mờ, cũng đúng, ừm, dù sao , tại sao ngươi mai phục ở xà nhà? Ngươi có biết xà nhà rất này dễ sụp hay , đến lúc đó thành ra lại hại ta tới sửa.”

      “Ta, ta là nhân sĩ giang hồ.” Thi thể hàm hồ đáp.

      Ngũ nương cười nhạt: “Đầu năm nay, mọi người đều mình là nhân sĩ giang hồ.”

      “Ta thấy ngươi giống nhân sĩ giang hồ, ngược lại giống đạo tặc. Nhất định là mơ ước tài vật của Mộ Dung công tử, cho nên mai phục ở phía , muốn đợi đêm khuya thừa cơ giết người cướp của.”Trần Đại Chí kích động lên: “Chúng ta ở Sài gia trấn đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được đại án rồi!”

      có, có, có, ta và đám người phía ngoài kia giống nhau.” Thi thể vội vàng thẳng thắn: “Là bọn họ phái ta tới dò hỏi.”

      “Dò hỏi cái gì?”

      canh giờ trước truyền ra tin tức, Vô Địch ở trong khách điếm. Cho nên ta xung phong nhận việc tới xem xét, nghĩ tới quả thế.” Thi thể hít sâu cái, bỗng nhiên ngoảnh ra ngoài cửa hô to:“Vô Địch ở bên trong này! !”

      tiếng hô to, dẫn tới kiện đổ máu trấn lần thứ hai trong lịch sử Sài gia tái diễn.

      ______________________________________________________

      Võ lâm nhân sĩ bên ngoài mai phục chen chúc mà vào.

      Nhưng mà, cửa chỉ hẹp có như vậy.

      Cho nên, ngọn gió tử vong lần thứ nhất xuất hiên.

      Có chân chính bị giết chết, tỷ như Trương Vô Cơ phái Động, ở phía trước, cẩn thận, bị vướng chân ngã xuống đất, cho nên, đứng lên được nữa. Khám nghiệm tử thi phát , người có ít nhất trăm dấu chân người, trong đó mười bảy dấu ở mặt.

      Có nhân cơ hội bị ám sát, Lý Tráng Liệt bang Cự Kinh, trong quá trình chen chúc cẩn thận đụng phải bộ ngực dịu dàng của Ân nữ hiệp phái Nga Mi, vốn Ân nữ hiệp chính là thư quá để ý, nhưng Lý Tráng Liệt lại giống như muốn chết lẩm bẩm câu: . Cho nên, Ân nữ hiệp khẳng khái liền thành toàn .

      Có người bị vũ khí bên cạnh cẩn thận đâm chết, tỷ Vạn Chi Nhàn của Thanh Long Hội, lợi hại hơn hết thảy, chạy trước tiên, nhưng lại vô cớ ngã xuống, thân thể nghiêng về phía trước, đại đao tay thẳng tắp đâm trúng ngay cổ Vạn Chi Nhàn. Lời đồn về di ngôn của Vạn Chi Nhàn: Bà mẹ nó chứ!

      Cứ như vậy, người trong võ lâm đường xa mà đến cũng chết nửa.

      Còn dư lại nửa kia nhìn thanh Vô Địch, bắt đầu tranh luận.

      Đỗ Tùng Phong phái Thanh Thành : Hiên Viên lão nhân là muốn đưa cho người tên là Vô Địch, Cao Thiên Trường phái Hành Sơn : ra tên gọi là Cao Vô Địch, Thiên Trường là ngoại hiệu của , cho nên kiếm hẳn là của . Ngưu Thập Bát phái Thái Sơn mắng: Cái rắm, ngoại hiệu của ngươi ràng là Vũ Đại Lang. Nhậm Tân Phát phái Hoa Sơn : Đúng, Cao Thiên Trường vừa rồi quả nhân lúc chen chúc mà đánh rắm, chính là mùi ngũ vị hươnh. Cao Thiên Trường trả lời lại cách mỉa mai, Nhậm Tân Pháp tối hôm qua lúc ăn cơm thải rắm mùi cay.

      Sau đó Kim Sách phái Võ Đương Hồ, bắt đầu chủ trì đại cục, Hiên Viên lão nhân là muốn đưa cho người võ công vô địch, bọn họ hẳn nên là tỷ võ quyết định kiếm thuộc về ai.

      Cho nên, ngọn gió tử vong lần thứ hai ra đời.

      vừa dứt lời, bị phi tiêu tẩm độc của Đường Môn đâm trúng, đời nhà ma.

      Sau đó, cảnh sắc vô cùng hỗn loạn, võ lâm nhân sĩ toàn bộ chọn người, bất chấp tất cả lại bắt đầu đối phó người bên cạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :