Đại Mạc Dao – Quyển Hạ –
Chương 4: Thất thân.
Khi tôi mở mắt ra, phát mình nằm ở trong lòng Hoắc Khứ Bệnh.
Bóng đêm tối đen, đại mạc mờ mịt, chỉ nghe tiếng vó ngựa ầm ầm. Tôi nhìn lên bầu trời đêm thưa thớt hai ba vì sao, trong lòng chợt thấy trống rỗng. Tiểu Đào bướng bỉnh, thường xuyên nghịch phá, Tiểu Đào luôn chọc tôi tức giận, Tiểu Khiêm ngoan ngoãn, Tiểu Khiêm lúc nào cũng chăm sóc cho Tiểu Đào…
“Tỉnh rồi sao?” Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu nhìn tôi, tôi im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Tới đâu rồi? Tới Tiểu Nguyệt Thị chưa?”
ngẩng đầu nhìn xa xa, “Nàng mê man ngày đêm, qua Tiểu Nguyệt Thị, giờ sắp đến Kì Liên Sơn, nàng có quen thuộc Kì Liên Sơn ?”
Tôi khe khẽ “Ừ” tiếng.
Thân thể có chút mềm nhũn, tôi chống lưng ngựa ngồi dậy, “Ta muốn tự mình cưỡi ngựa.”
Hoắc Khứ Bệnh ôn nhu : “Lúc ấy thấy nàng cảm xúc mãnh liệt, cho nên phân lượng thuốc mê ta dùng rất nặng, người tuy rằng tỉnh lại, nhưng chỉ sợ dùng được sức lực, để ta đưa nàng đoạn đường.”
Tôi im lặng lát, khẽ gật đầu.
Bóng núi non đứng lặng trong bóng đêm trước mắt càng ngày càng gần, xa xa truyền đến vài tiếng sói tru, trong tiếng vó ngựa mơ hồ có thể nghe thấy, trong lòng tôi khẽ động, nắm chặt cánh tay Hoắc Khứ Bệnh, quay đầu : “Nhanh chút được ? Ta nghe thấy…” Tôi cắn môi dưới, nuốt vào lời đến bên môi, quay đầu lại nhìn về phía Kì Liên Sơn.
Hoắc Khứ Bệnh giục ngựa phi nhanh hơn, lướt qua mọi người đường, phi thẳng về phía trước, dần dần bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau. Tôi kinh ngạc nhìn , cúi đầu cười: “Hy vọng là con sói đó của nàng.”
Mấy con sói đứng ở góc triền núi nhìn xuống chúng tôi, trong lòng tôi kích động, hướng về phía Kì Liên Sơn hú dài tiếng, ngựa của Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên khuỵu gối xuống, muốn hất tôi xuống ngựa, lúc này xa xa trong núi truyền đến tiếng tru, kết hợp với tiếng hú kích động của tôi, vang vọng giữa núi rừng, ngựa càng lúc càng khống chế được. Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ đành phải bỏ dây cương ra, ôm tôi nhảy xuống đất.
Tôi lập tức vùng ra khỏi , cũng kéo tôi lại, để mặc cho tôi vừa hú lên vừa vội vàng chạy lên chỗ mấy con sói sườn núi. ngờ chúng nó nhìn thấy tôi, cúi đầu kêu lên vài tiếng, rồi vung đuôi hoảng sợ chạy mất. Trong lòng tôi dạt dào tình cảm, hoàn toàn hụt hẫng, giận dữ hét lên: “Sói số tám mươi chín, sao mày lại trốn tao? nhận ra tao sao?”
Mấy con sói từ trong rừng thò đầu ra nhìn về phía tôi, tôi cúi đầu gọi chúng nó lại đây, chúng nó vừa định đến gần, chợt nghe thấy tiếng mẹ gọi, lại đồng loạt quay lại, tôi giậm chân hét lên: “Tao ép chúng mày sưởi ấm.”
Hoắc Khứ Bệnh đứng bên lắc đầu cười to, “Ngọc nhi, ta còn tưởng rằng nàng là công chúa trong bầy sói, thế nào cũng có đàn sói nghênh đón mới đúng, sao mà xem ra dường như có con nào muốn gặp nàng?”
Tôi trừng mắt nhìn , nghiêng tai lắng nghe tiếng sói tru càng lúc càng gần, tiếng tru lớn chấn động núi rừng, con sói bạc từ trong rừng phi vọt ra, lao thẳng về phía tôi, tôi nhảy lên đón cậu ấy, ôm cổ cậu ấy cùng lăn cỏ, Lang huynh ngửi tới ngửi lui mặt tôi, cổ tôi, tôi ôm cổ cậu ấy, sống mũi cay cay, mắt đầy nước mắt.
Sau khi tôi và Lang huynh làm ầm ĩ hồi lâu mới yên tĩnh lại, Lang huynh hướng về phía cánh rừng khẽ gọi tiếng, con sói cái toàn thân trắng như tuyết dẫn theo con sói màu trắng bạc chậm rãi đến trước mặt tôi, tôi cười hi hi ôm con sói , rồi quay đầu lại vui sướng với Hoắc Khứ Bệnh: “Cháu của ta, đây mới là tiểu công chúa của chúng ta, có phải rất xinh đẹp hay ?”
Hoắc Khứ Bệnh cười muốn tới gần, Tuyết Lang cảnh giác nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh, hú lên tiếng cảnh cáo, tôi đắc ý làm mặt quỷ với Hoắc Khứ Bệnh, “Người ta thích ngươi, cảm thấy ngươi giống người tốt đâu!” Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ dừng bước chân.
Khuôn mặt của tiểu công chúa nho , toàn thân là lông xù, giống hòn tuyết lăn qua lăn lại người tôi, Lang huynh vung cái đuôi to chơi với nó, tiểu công chúa càng ngừng nghịch, mỗi khi vồ hụt, ngã xuống ngực tôi, lại nhe răng lè lưỡi với cha mình, tôi nhịn được bật cười, tiếng đùa vui của người và sói quanh quẩn trong núi rừng. Hoắc Khứ Bệnh đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn chúng tôi, có vài phần tự trách, vài phần cân nhắc.
Tiếng vó ngựa dưới chân núi dần yên tĩnh lại, đại đội hẳn là đều tới. Hoắc Khứ Bệnh nhìn về phía chân núi rồi lại nhìn tôi, “Ngọc nhi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía , nhìn tôi chớp mắt lát rồi : “Ta phải về, nàng…nàng và bọn chúng cửu biệt gặp lại, trước hết nàng cứ ở cùng chúng nó !”
Tôi thể tin nổi nhìn , cười ấm áp: “Chỉ trước khi rời Kì Liên Sơn thôi, được ?”
nỡ trong mắt , đều hóa thành tươi cười muốn tôi vui vẻ.
Tôi im lặng gật đầu, cười nhìn về phía Lang huynh, “Trước hết giao Ngọc nhi cho các ngươi.” xong cũng quan tâm Lang huynh nghe có hiểu , vậy mà lại giống như với trưởng bối huynh trưởng, vái chào thấp với Lang huynh, rồi quay người lại bước nhanh xuống núi.
……………..
Tiểu công chúa theo sau tôi và Lang huynh vụng về nghịch nước, Vương phi Tuyết Lang của chúng tôi nằm tảng đá lớn bên hồ, dịu dàng nhìn chúng tôi chơi đùa trong nước.
Tôi đá Lang huynh cước, cậu lừa ở chỗ nào lấy về con sói xinh đẹp như vậy, Lang huynh hú dài tiếng, giơ móng vuốt quét về phía mặt tôi, tôi lập tức đập xuống cổ cậu ấy, Tuyết Lang kinh hãi từ hòn đá đứng lên, nhìn chúng tôi đánh nhau hồi sau đó lại im lặng nằm xuống.
Tiểu công chúa đáng thương lại bị chúng tôi hất nước trúng, sặc nước, giãy giụa chìm xuống nước. Tôi vội vàng đùa với Lang huynh nữa, kéo bé lên, móng vuốt của Lang huynh sắp đánh tới tôi lập tức dừng lại, đôi mắt tròn xoe khuôn mặt nhắn xù lông của tiểu công chúa lúc này ngước lên, đầy tội nghiệp nhìn tôi, bốn móng vuốt nho vô lực quơ quào trong trung, miệng phát ra tiếng kêu nho , tôi cười hôn lên cái mũi của bé, ôm bé lên bờ.
Tuyết Lang lập tức đến liếm nước người tiểu công chúa, tiểu công chúa ở bên cạnh mẹ thoải mái duỗi người ra, bụng hướng lên trời, khua khua móng vuốt cào cào mặt mẹ, vui mừng kêu ư ử, tôi ở bên cạnh nhìn thấy cười ngừng.
Sau khi lên bờ, Lang huynh liền cong người lên, tôi lập tức cảnh giác nhảy tránh ra vài bước, cậu ấy lại dám đuổi theo tôi, vẩy lông, nước bắn hết lên mặt tôi, tôi bất đắc dĩ lại cho cậu ấy cước.
Nhóm đống lửa hong khô quần áo, Lang huynh giống như trước kia ở bên cạnh tôi. Bởi vì Tuyết Lang còn chưa thích ứng được với lửa, cho nên cậu ấy nằm cùng Tuyết Lang ở đằng xa, thỉnh thoảng vẫn vô cùng thân thiết cọ cọ đầu vào nhau, liếm lông của đối phương.
Tôi nhìn chúng, bỗng nhiên hiểu được từ nay về sau bên cạnh Lang huynh phải là tôi, mà là Tuyết Lang, tôi chỉ có thể đơn mình ngồi bên đống lửa.
Tâm tư chậm rãi bay xa, hai ngày rồi, mấy người Hoắc Khứ Bệnh thế nào rồi? suy nghĩ, trong cánh rừng vang lên vài tiếng sói tru, sau khi tôi đáp lại vài tiếng, chúng nó đều tự rời khỏi.
Rất nhiều, rất nhiều người đánh nhau? Tôi ngồi yên lặng xuất thần, chiến trường, sinh tử thể nào tính được, cho dù là Hoắc Khứ Bệnh.
Đột nhiên tôi đứng lên khoác áo vào, Lang huynh nghi hoặc nhìn về phía tôi. Tôi gỡ xiên thịt nướng xuống, đặt bên cạnh Lang huynh. Mới chín được có ba phần, nhưng với Lang huynh sao cả.
“Ta phải lúc.” Tôi vuốt đầu Lang huynh, hú lên mấy tiếng. Lang huynh bất mãn cũng kêu vài tiếng, tôi có lỗi vỗ vỗ lưng cậu ấy muốn , Lang huynh nhảy lên muốn theo tôi, tôi ngăn cản cho cậu ấy theo tôi, muốn cậu ấy bị cuốn vào cuộc tranh đấu của loài người chúng tôi.
Lang huynh cáu kỉnh gào thét, Tuyết Lang cúi đầu kêu vài tiếng, Lang huynh lập tức yên tĩnh lại, cương qua trăm lần tôi luyện chung quy cũng hóa thành nhu, tôi hú lên tiếng cười nhạo Lang huynh, trước khi cậu ấy kịp tức giận, vội vàng lao về phía trước. Quay đầu lại nhìn chỗ ba con sói đứng trong bóng đêm, mấy cái bóng đan nhau, hài hòa ấm áp. mặt tôi vẫn cười, trong lòng cũng đau xót, Lang huynh có gia đình của mình, mà tôi lại chỉ lòng muốn nhớ lại hồi ức.
Vừa vừa trốn tránh, tới bình minh mới tiếp cận chỗ đại quân giao chiến, tôi núp cây, đưa mắt nhìn sang.
Chiến đấu kịch liệt ngày đêm, trận chiến gần đến kết cục, xác chết ở khắp nơi, cỏ cây đều biến thành màu đỏ như máu, tiếng binh khí va chạm vang vọng trong ánh nắng mai, tất cả đều làm cho ánh mặt trời vốn nên ấm áp lại bị cái lạnh dày đặc bao phủ.
Tôi nhảy xuống khỏi cây, qua từng thi thể, ở đây có bao nhiêu người Hán như Lí Thành, có bao nhiêu người Hung Nô như Lí Thành? xác chết ở đây lại tạo nên bao nhiêu Lí Thành? Bọn họ vì báo thù cho cha, cho mà cầm lấy vũ khí, mặc thêm áo giáp gia nhập vào cuộc chiến tiếp theo sao?
Rốt cuộc là có bao nhiêu xác chết? Bốn năm vạn sinh mạng cứ như vậy lặng lẽ nằm ở đây sao? Tôi sớm chuẩn bị bước vào địa ngục nhân gian, nhưng trong lòng vẫn thể khống chế được phát lạnh, tôi lâu như vậy, nhưng vẫn hết xác chết, vạt áo choàng sớm bị máu tươi tẩm đỏ, đưa mắt ngước nhìn vẫn thấy thi thể và máu tươi như cũ.
Nhìn quần áo hẳn là Hung Nô thảm bại, số lượng thi thể Hung Nô vượt hơn nhiều so với người Hán. Mấy binh lính Hung Nô tán loạn nhìn thấy tôi, lập tức kinh hoảng giơ lên binh khí sứt mẻ, tôi vung kim châu lên, đánh rớt binh khí trong tay bọn họ, thẳng qua họ, thiếu niên lấy ra chủy thủ bên người, muốn đâm lên, tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, dùng tiếng Hung Nô : “Nhanh chóng chạy , chạy được nhanh bao nhiêu chạy bấy nhiêu, mẫu thân ngươi còn ở nhà chờ ngươi.”
Bọn họ sửng sốt chớp mắt, tuy có do dự, cuối cùng lại lựa chọn dìu đỡ nhau nhanh chóng chạy khỏi đó.
Mặt trời ngày hè chiếu thẳng xuống chân núi Kì Liên Sơn, ánh chiếu màu xanh biếc của cây lá. Trong sắc màu rực rỡ của hoa rừng, Hoắc Khứ Bệnh mặc áo giáp bạc, áo choàng đen, tay cầm trường đao, sừng sững đứng đó, từ cao nhìn xuống quan sát khắp chiến trường.
Áo giáp màu bạc và trường đao phản xạ nhiều ánh sáng bạc làm cho người ta thể nhìn thẳng, cơn gió mang theo mùi máu tanh hỗn loạn thổi áo bào đen của bay phần phật, mái tóc đen mất quan cài tóc cũng bay trong gió.
Dưới thấp là thi thể và máu tươi dữ tợn xấu xí, cao là cây xanh hoa thắm ấm áp tươi đẹp, đối lập ràng, lại bởi vì dáng người khí thế của , hai loại hình ảnh tuyệt đối thể dung hòa này, ở dưới chân lại có thể thần kỳ hội tụ thống nhất, vậy mà lại có loại vẻ đẹp khiến người ta kinh tâm động phách. Tư thái của chiến thần trong truyền thuyết, cùng lắm cũng như thế này mà thôi!
sao cả, tôi chậm rãi thở ra tiếng, xoay người muốn .
“Kim — Ngọc –” tiếng gọi sung sướng vang vọng trong khe núi, phá vỡ yên tĩnh xung quanh.
Tôi quay đầu nhìn lại. lao rất nhanh qua cây cỏ lá hoa, mái tóc đen tung bay trong gió, hoa tươi rực rỡ bồng bềnh quanh người , trong mùi máu tanh tràn ngập, cảnh đẹp này gần như dị.
“Nàng tới tìm ta sao? Lo lắng cho ta sao?”
Tôi quan sát , “Tóc của ngươi làm sao vậy?”
chẳng hề để ý cười, “ cẩn thận trúng mũi tên, quan cài tóc bị bắn rơi mất.”
Tôi nhìn hướng những binh sĩ dọn dẹp chiến trường, “Hung Nô đại bại rồi sao?”
Hoắc Khứ Bệnh cười gật gật đầu, “ phải đại bại, là thảm bại, bắt sống Tù Đồ vương của Hung Nô và năm tiểu vương, chúng ta lấy ít địch nhiều, bọn họ gần như toàn quân bị tận diệt, quân ta tổn thất cũng quá phần ba.”
Triệu Phá Nô tiến lên hành lễ, cung kính : “Hồi bẩm tướng quân, kiểm kê nhân số tử vong của Hung Nô, giết địch tổng cộng ba vạn hai trăm người.”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, Triệu Phá Nô cười : “Nhất định là Hung Nô dùng hết toàn lực tập hợp đại quân trong xung quanh Kì Liên Sơn, tối nay chúng ta có thể nghỉ ngơi chút, tướng quân có thể thưởng thức phong cảnh Kì Liên Sơn người Hung Nô vẫn lấy làm kiêu ngạo.” Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu nhìn tôi, phất tay ý bảo Triệu Phá Nô lui xuống, Triệu Phá Nô liếc mắt nhìn tôi cái rồi cúi đầu lui ra.
“Nàng dường như vui?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn vào mắt tôi hỏi.
“Trận chiến tranh này là vì hoàng thượng muốn tranh đoạt quyền khống chế Hà Tây mà đánh, hay là vì khai thông đường tới các nước Tây Vực mà đánh, có quan hệ gì với ta? Có lẽ nhân tiện báo thù cho Lí Thành, nhưng loại thù hận này căn bản là thể báo ràng được.”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, “Khó gặp được người Hán ghét người Hung Nô.”
Tôi xua suy nghĩ khác trong lòng, chỉ vào đầu tóc , “Rửa mặt chải đầu trước ! Ta cũng muốn đổi bộ quần áo khác.”
cười đến nắm tay tôi, tôi tránh , vừa vừa : “Ngươi tại cũng chưa chắc đánh thắng được ta, vẫn nên ngoan ngoãn chút.”
theo sau tôi cười : “Động tác thân mật hơn thế này chúng ta đều làm rồi, giờ nắm tay chút mà còn để ý ư?”
Tôi tức giận trừng mắt với , vội xua tay, cười hì hì : “ muốn thôi, bộ dáng nàng giờ so với vừa nãy còn tức giận hơn.”
Tôi hơi giật mình chút, mới kịp phản ứng, lại trúng phải kế giả làm người tốt của rồi.
Tôi quay đầu yên lặng bước , Hoắc Khứ Bệnh lẳng lặng theo bên cạnh, dần cách xa chiến trường, trong gió mùi hương hoa cỏ dần đậm hơn, tâm tình của tôi cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Trong bóng cây rừng loang lổ, bóng tôi và bóng cùng chồng lên nhau, trong đầu tôi xẹt qua bóng nhà ba người của Lang huynh trong đêm trăng.
Trong núi, đống lửa bùng cháy rừng rực, tiếng mọi người cười bay cao, hương rượu thịt tràn ngập bốn phía.
Bên đống lửa cạnh tôi và Hoắc Khứ Bệnh chỉ có hai người chúng tôi, thỉnh thoảng mấy tướng sĩ lại đây kính chén rượu rồi lại nhanh chóng lui ra. Hoắc Khứ Bệnh đưa túi rượu cho tôi, tôi vừa định lắc đầu, ngửi được mùi, lại lập tức hỏi: “Đây là rượu sữa ngựa sao?”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, “Chiến lợi phẩm hôm nay, hương vị thể nào sánh với rượu của chúng ta.”
Tôi đưa tay nhận lấy, đưa đến bên miệng uống ngụm nho , chậm rãi nuốt xuống, hương vị lâu rồi mới thấy.
Hoắc Khứ Bệnh uống mấy ngụm, lại đưa cho tôi, tôi lắc đầu. cười, lấy lại túi rượu, tự mình uống. Triệu Phá Nô bưng hai bát rượu đến chỗ chúng tôi, Hoắc Khứ Bệnh cười mắng: “Ngươi muốn làm ta say sao? Vừa mới chúc rượu rồi sao lại tới nữa?”
Triệu Phá Nô cười nâng bát rượu hướng tôi, “Rượu này phải là kính tướng quân, là kính Kim công tử, chuyện lúc trước là ta có chỗ thất lễ với Kim công tử. Ta chưa bao giờ từng thấy bồ câu dám đấu với ưng, cũng chưa bao giờ nghĩ đến bồ câu của công tử lại cương liệt tới như thế, bồ câu như vậy chúng ta căn bản thể nào đền nổi, xin công tử tha thứ cho lời mạo phạm lúc trước của ta.” mặt tuy rằng tươi cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy áy náy.
Sau hồi lâu tôi vẫn nhận bát rượu, nụ cười mặt hơi cứng lại, “Công tử chịu tha thứ, ta cũng hiểu được.” xong tự nâng bát rượu của mình uống cạn, rồi cúi người thấp hành lễ với tôi, muốn , tôi đưa tay nhận lấy cái bát trong tay , ngửa cổ, nhắm mắt lại, uống cạn, rồi nghiêng người bắt đầu ho.
Hoắc Khứ Bệnh cười với Triệu Phá Nô: “ là nể mặt ngươi! Tửu lượng của nàng rất kém, khi say rượu lại rất tệ, uống say là khống chế được hành vi, cho nên bình thường cũng hề muốn uống rượu.”
Ý cười của Triệu Phá Nô lúc này mới thực lên trong ánh mắt, ôm quyền hành lễ với tôi, “Đa tạ!”, rồi thi lễ với Hoắc Khứ Bệnh, xoay người rời .
Tôi ngồi lát, cảm thấy được đầu hơi nặng, vội đứng lên, “Nhân lúc rượu còn chưa bốc lên đầu, ta về trước.”
Hoắc Khứ Bệnh lập tức đứng lên, cầm túi rượu : “Cùng về !”
Lều trại của Hoắc Khứ Bệnh được dựng lưng núi, bởi vì bận tâm đến tôi, mới cố ý lệnh cho binh sĩ rời lều cách xa đoạn. Chúng tôi còn chưa tới lều, chân tôi bắt đầu như nhũn ra, Hoắc Khứ Bệnh muốn đỡ tôi, tôi đẩy tay ra, nhưng mình lại lảo đảo muốn ngã, để ý tới tôi giãy giụa, kiên quyết ôm tôi vào trong lều.
Trong bóng đêm, đầu óc tôi dường như thanh tỉnh, những chuyện qua đều dần dần lên ràng, nhưng dường như lại rất mơ hồ, hoàn toàn thể khống chế được suy nghĩ của mình, chuyện càng muốn nhớ tới, lại càng ra ràng, trong lòng khó chịu vô cùng.
Hoắc Khứ Bệnh sờ soạng thắp nến lên, đến bên cạnh tôi, thở dài tiếng, lấy chiếc khăn lau nước mắt cho tôi, “Vẫn còn vì Tiểu Khiêm, Tiểu Đào, Lí Thành mà khó chịu sao?”
Tôi túm lấy tay áo , chỉ rơi lệ, “A cha ta rồi, Cửu gia, huynh ấy sao cũng cần ta, giờ Tiểu Đào Tiểu Khiêm cũng rồi, Lang huynh cũng có thê tử, có con của riêng cậu ấy rồi, chỉ còn lại có mình ta.”
Tay Hoắc Khứ Bệnh cứng lại trong chớp mắt, tay cầm lấy túi rượu uống mấy ngụm lớn, tay kia lau lệ khóe mắt tôi: “ bậy! Sao lại chỉ còn có mình nàng? Ta ở bên cạnh nàng.”
Tôi xì mũi cái, tiện tay lấy ống tay áo lau mũi, nhìn hỏi: “Vì sao ngươi phải tốn nhiều tâm tư với ta như vậy?”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn tay áo của mình, biết làm sao lắc đầu, mở tay tôi ra, nhét chiếc khăn vào, rồi cởi áo khoác ngoài ra, “Nàng ngốc hay giả ngốc? Tuy rằng ta , nhưng chẳng lẽ nàng vẫn là ta muốn cưới nàng sao?”
Tôi đưa tay lấy túi rượu, Hoắc Khứ Bệnh vội vàng đoạt lại, “ được uống thêm nữa.”
xong lại uống thêm vài ngụm.
Tôi đưa tay muốn đoạt lại, nắm tay tôi, “Trả lời ta câu hỏi, ta cho nàng uống, nàng có thích ta chút nào ?”
Hoắc Khứ Bệnh hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, “ biết.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài tiếng, “Vậy trước kia nàng thấy ta khổ sở sao lại thấy nỡ? Hôm nay có lo lắng cho ta hay ?”
Tôi ra sức gật đầu, “Đến bây giờ ta còn muốn nhìn thấy hoa hòe, vừa thấy nó trong lòng lại thấy khổ sở. Ta sợ Hung Nô làm ngươi bị thương, vội vàng chạy suốt đêm.”
có vài phần chua xót bật cười, “Trong lòng nàng có ta.” xong lại cầm lấy túi rượu, lại tiếp tục uống.
“Ngày đó bên suối Nguyệt Nha ràng nàng xa, vì sao phải quay đầu lại? Khi quay đầu lại nhìn ta, nàng có biết mặt nàng đỏ ? Vì sao mặt nàng lại đỏ? Nếu trong lòng nàng nhớ thương ta, vì sao ở trong phường ca múa lại cố ý để lại chỗ ngồi cho ta? Khi nàng vui, ta nghĩ cách khiến nàng cười, nhưng hễ khi ta vui, lúc đó chẳng phải nàng cũng nghĩ cách làm cho ta chuyển dời suy nghĩ tới chuyện khác sao? Hôm đó ta bởi vì đám văn nhân Tư Mã Thiên đánh giá mà vui, nàng trước giờ chưa từng lôi kéo ta, vậy mà lại hề bận tâm, kéo tay áo ta chuyện, bề ngoài là trêu tức ta, kỳ lại chỉ muốn làm cho ta cười, mấy ngày trước, nàng vốn muốn ép ta để nàng lại, trong đầu nghĩ tới đủ loại mưu ma chước quỷ, khi tới chuyện phụ thân, lại lập tức tập trung tinh thần chuyển đề tài , lan man dài dòng chỉ là chuyện vu vơ. Ngọc nhi, ta chỉ sai lần, chậm bước, nếu ở trong thành Trường An…”
Tôi cười chỉ vào mặt : “Ngươi say rồi, mặt của ngươi rất đỏ, giống mông đít khỉ.”
cười lắc đầu, “Nàng mới say, say làm sao lại lúc khóc, lúc cười?”
Tôi vừa lắc đầu vừa xua tay, “Ta say, ta rất tỉnh táo.”
Tôi nhìn túi rượu trong tay , “Ta muốn uống, rất lâu, rất lâu rồi ta được uống rượu sữa ngựa, khi còn mới lén trộm uống được lần, cảm thấy khó uống.”
lại uống thêm mấy ngụm rượu, “ giờ cảm thấy khó uống nữa?”
Vẻ mặt tôi đau khổ, : “ giờ cũng khó uống, nhưng ở trong đó có mùi vị của a cha ta.”
đưa túi rượu cho tôi, tôi vịn tay uống ngụm lớn, cũng thu tay về uống hơi cạn sạch số còn lại, tiện tay nâng túi rượu lên ném .
“Ngọc nhi, cần quay về bầy sói nữa, gả cho ta !” Hoắc Khứ Bệnh nằm nghiêng thảm, ánh mắt say mơ màng nhìn chăm chú vào tôi. Tôi cười hì hì gì.
lại : “Mạnh Cửu đúng là tồi, đứng như chi lan ngọc thụ, cười như trăng sáng, đích thực là nam nhi thế gian hiếm thấy, nhưng ta cũng hề kém, hơn nữa ta nhất định đối tốt với nàng, nàng quên !”
Tôi còn chưa gì, lại cười ha hả, “Ta say rồi, những lời này say ta cách nào ra miệng được, nhưng trong lòng nàng cũng rất ràng.”
Tôi cau mày, bóng người dưới ánh đèn ấm áp đó, bóng dáng thanh tao nho nhã ấy, bóng dáng luôn bình tĩnh ung dung ấy…
Mặt Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên xuất trước mắt tôi, “ tại là ta ở trước mắt nàng, cho phép nàng nghĩ tới người khác.”
Tôi nhìn , nước mắt lại trào ra, Hoắc Khứ Bệnh lau nước mắt cho tôi, ngón tay xoa lên hai má tôi, do dự đặt lên môi tôi, ngón tay lập tức trở nên nóng bỏng, thân thể cũng trở nên cứng ngắc. Tôi ngây người nhìn , đột nhiên thở dài tiếng, rồi đột nhiên hôn xuống, trong lòng tôi dường như hiểu , lại dường như hồ đồ, thân thể vừa mềm nhũn lại bẫng, giống như muốn bay lên, lại giống như muốn rơi xuống, chỉ có môi , tay , thân thể , giống như lửa đốt, mà trong lòng tôi rất lạnh, muốn phần nóng bỏng này…………………..Tôi mơ hồ tỉnh lại trong tiếng sói tru, chỉ cảm thấy đầu nặng, người lại mềm nhũn, trong đau đớn mở to mắt, nhìn thấy tư thế quấn quít của tôi và Hoắc Khứ Bệnh, thể tin được lập tức nhắm lại.
Trong lòng tràn đầy khiếp sợ, chuyện đêm qua khi ràng khi mơ hồ xẹt qua trong đầu. Tôi nằm im dám động đậy, đầu óc trì trệ, lại có tiếng sói tru mơ hồ truyền đến. Tôi nhắm mắt lại, nhàng chui ra khỏi vòng ôm của Hoắc Khứ Bệnh, xoay người vội vàng mặc quần áo.
Ngọn nến vẫn còn lại hơn nửa, tôi thể đối mặt với căn lều sáng trưng như vậy, vội thổi tắt ngọn nến, yên lặng đứng trong bóng đêm, phía sau Hoắc Khứ Bệnh trở mình, tôi trong lúc hoảng sợ nhảy vài bước ra khỏi căn lều.
Xa xa mấy binh sĩ tuần tra xếp hàng đến, tôi vội vàng mình vào trong núi đá, theo tiếng sói tru khi vang khi ngừng tới.
Vầng trăng khuyết cong cong treo nghiêng bầu trời, ánh chiếu mặt hồ xanh biếc trong khe núi. Lang huynh đứng tảng đá bên hồ, ngửa đầu tru dài tiếng, Tuyết Lang cũng phụ họa với cậu ấy, chốc chốc lại tru lên tiếng, tiểu công chúa nhìn thấy tôi lập tức nhào lại, khi đến bên chân lại chỉ kêu lên ư ử, chần chừ bước lên trước.
Tôi cắn môi khom người ôm lấy bé, “Mùi của ta thay đổi?”
Tôi đến bên cạnh Lang huynh ngồi xuống, Lang huynh ngửi ngửi vài cái người tôi, nghi hoặc kêu lên hai tiếng, thấy tôi để ý đến, nhàm chán nằm xuống tảng đá.
Mùi của tôi thay đổi? Bởi vì tôi còn là thiếu nữ nữa, từ hôm nay tôi thành phụ nữ rồi. Tôi vốc nước hồ lạnh ngắt hất lên mặt, muốn nhờ nó làm mình tỉnh táo lại, nhưng tỉnh táo lại có thể làm gì?
Yên lặng nhìn hồ nước, trong đầu có trăm ngàn suy nghĩ rối rắm, thể nào nghĩ nổi.
Tiểu công chúa trong lòng tôi ngừng giãy giụa, nhưng tôi chơi với bé như mọi khi, bé kiên nhẫn nhảy ra khỏi lòng tôi, cắn đuôi cha mình.
Tuyết Lang đột nhiên xoay người, quay sang hướng rừng cây tru lên tiếng đầy cảnh cáo và công kích, tôi kinh ngạc quay đầu lại, tuy rằng nhìn thấy gì cả, nhưng trong bóng tối nhất định có gì đó làm cho Tuyết Lang bất an. Lang huynh luôn luôn có tính cảnh giác cao nhất lại vẫn có thần thái vui mừng chơi đùa với tiểu công chúa, chỉ cúi đầu kêu tiếng với Tuyết Lang. Tôi lập tức quay đầu lại, toàn thân cứng ngắc ngồi đó. Tuyết Lang nghe được tiếng kêu của Lang huynh, thu lại thái độ công kích, nhưng vẫn cẩn thận bảo vệ trước người tiểu công chúa như trước.
Sau lúc lâu, tôi mới nghe được phía sau có giọng nhàng mang theo lo lắng sợ hãi, “Ngọc… Ngọc nhi, ta…ta…” Giọng dần, bốn phía lại rơi vào yên tĩnh, hai chúng tôi trước sau, ngồi đứng, đều dám làm cử động nào. Tiểu công chúa ngừng chơi đùa, tò mò ngước đôi mắt đen láy nhìn tôi, rồi nhìn sang Hoắc Khứ Bệnh.
Lang huynh kiên nhẫn tru lên tiếng dài, giơ chân vỗ cái lên người tôi, rồi hướng về phía Hoắc Khứ Bệnh kêu tiếng, dẫn Tuyết Lang và tiểu công chúa thong thả khỏi.
Hoắc Khứ Bệnh đến đằng sau tôi, “… xin lỗi, ta…ta…”
là người như vậy, giờ lại căng thẳng ngay cả cũng thành lời. Tôi ôm đầu gối nhìn mặt hồ, “ có gì mà có lỗi, nếu có sai cũng là mỗi người nửa, ngươi cũng bắt ép ta.” Giọng của tôi vô cùng bình ổn, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.
Hoắc Khứ Bệnh muốn ngồi xuống, do dự lát, tránh ra vài bước, ngồi xuống hòn đá cách khoảng, cũng yên lặng nhìn mặt hồ, hồi lâu hai chúng tôi cũng câu. tiện tay nhặt lên hòn đá bên chân ném vào xuống hồ, vừa vặn ném trúng bóng trăng, mặt trăng vỡ vụn. bỗng dưng đứng lên ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm chặt bả vai tôi để tôi nhìn thẳng vào , ánh mắt vô cùng kiên định, “Ngọc nhi, lấy ta .”
Trong lòng tôi rối loạn, dám nhìn thẳng , ánh mắt chuyển xuống mặt hồ, lại phát Lang huynh và Tuyết Lang ngồi song song ở phía trước, chăm chú nhìn chúng tôi, tiểu công chúa cũng bắt chước bộ dáng cha mẹ, ngồi dưới đất, nghiêng đầu, ngước đôi mắt đen láy nhìn chúng tôi.
Trong đầu tôi là suy nghĩ rối ren, cũng khỏi bật cười, tiện tay nhặt lên hòn đá, ném sang chỗ Lang huynh, “Nhìn thích lắm sao?”
Lang huynh vẫn nhúc nhích, mắt cũng chẳng buồn chớp, hòn đá vừa vặn rơi xuống trước chân cậu ấy, lại khiến tiểu công chúa hoảng sợ, kêu lên tiếng rồi nhảy lên lưng cha. Lang huynh tuy rằng được, nhưng trong ánh mắt cậu ấy lại mang theo lo lắng, còn có kỳ vọng và cổ vũ, đó là ánh mắt ngóng trông tôi có thể vui vẻ hạnh phúc, giống hệt như ánh mắt a cha nhìn tôi trước khi biệt ly.
Tôi nhìn vào ánh mắt Lang huynh, cười khẽ, “Được.”
Hoắc Khứ Bệnh vội cầm lấy tay tôi, “Nàng được? Là trả lời ta sao?”
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm, cười nhìn hỏi, “Chẳng lẽ nơi này còn có người khác sao? ra ta còn cân nhắc.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn tôi lát, đột nhiên hét to tiếng, ôm tôi nhảy tảng đá, vừa nhảy vừa múa. Lang huynh hướng lên trời sung sướng tru lên tiếng, tiểu công chúa cũng bắt chước theo, tru lên tiếng non nớt.
Trong chốc lát, trong khe núi ngập tràn vui sướng vang vọng lại. Tôi nhìn mặt trăng sắp lặn về Tây, lúc này ánh trăng cũng chiếu tới người kia ở trong thành Trường An sao?
Tôi cúi đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, đối diện là đôi mắt ngập tràn hạnh phúc của , tôi chăm chú nhìn lát, trong lòng có vài phần cảm động, hé miệng cười, vòng tay ôm lấy , đầu tựa vào vai .
Hoắc Khứ Bệnh im lặng ôm lấy tôi, nhưng lát sau lại lắc lắc tôi, “Nàng lặp lại lần nữa, nàng đồng ý rồi sao?”
Trong lòng tôi vừa thấy hạnh phúc, vừa thấy đau xót, ngẩng đầu nhìn : “Kim Ngọc đồng ý gả cho Hoắc Khứ Bệnh.”
lớn tiếng cười, “Đây là câu hay nhất mà ta từng nghe thấy, nàng lặp lại lần nữa.”
Tôi gõ vào bả vai cái, “ .”
kề trán vào trán tôi, bên môi là nụ cười, ánh mắt rực sáng như sao nhìn tôi, giọng năn nỉ: “Lặp lại lần nữa, chỉ lần thôi.”
Tôi tức giận lườm , miệng lại theo ý khẽ: “Ta đồng ý gả cho chàng.”
Hoắc Khứ Bệnh hôn lên mặt tôi cái, “Nương tử tốt.”
Vẻ mặt tôi kinh ngạc, gương mặt tươi cười của Hoắc Khứ Bệnh cứng đờ, nghi hoặc nhìn tôi. Ba chữ “Nương tử tốt” quanh quẩn trong đầu, lúc này tôi mới thực hiểu được thân phận mình sắp thay đổi, mặt tôi dần dần nóng bừng, khóe miệng chậm rãi cong lên. Hoắc Khứ Bệnh có lẽ hiểu được tôi nghĩ gì, vẻ nghi hoặc mặt rút , ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn tôi, câu nào, chỉ ôm chặt tôi vào lòng.
Phía Đông, mặt trời dần ra, núi rừng trong sớm mai, chim chóc bắt đầu cất tiếng hót véo von. Bóng đêm dần bị xua tan, ngày mới bắt đầu, tựa như cuộc sống của tôi.
Hết chương 4.