Đồ nhi vô lại, cưng chiều ngươi đến nghiện! - Lâm Tịch Thảo Ương (7/160) + 1NT

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Đồ nhi vô lại, cưng chiều ngươi đến nghiện!

      Tác giả: Lâm Tịch Thảo Ương

      Tình trạng sáng tác: hoàn thành

      Số chương: 160c ( 2 quyển) + 1 ngoại truyện​

      Giới thiệu:


      Diệp Sở, là tiểu thư nhà giàu lương thiện, hiền lành. Đêm tân hôn, nàng bị vị hôn phu chiếm đoạt hết gia sản, còn sát hại nàng, nàng thề rằng, nếu có kiếp sau nhất định làm kẻ ngốc bị người khác lừa gạt nữa, nàng phải tự mình cố găng vươn lên, trở thành người ích kỷ, nanh nọc độc ác, có thù tất báo.

      Dạ Sở, thân thế bí , mọi người đều biết, nàng là đệ tử đích truyền duy nhất của đảo chủ đảo Thái Bình, tính cách nhu nhược yếu đuối, làm cái gì ra hồn, nhưng lại có dung nhan khuynh thành thoát tục, và cũng chính dung mạo diễm lệ ấy hại nàng mất tính mạng.

      gian chuyển dời, đem Diệp Sở biến thành Dạ Sở…


      Dạ Tùy Phong, đảo chủ đảo Thái Bình, thế nhân đều biết là hào phú đứng đầu năm nước, là nhân vật trí dũng kiệt xuất trong thương trường, văn võ song toàn, dung mạo tuấn tú ít ai sánh kịp, là hình tượng vị hôn phu lý tưởng trong lòng các , nhưng chỉ có Dạ Sở mới biết thực ra là … sói đội lốt người, bên ngoài nghiêm trang, bên trong lại đen tối vô sỉ.

      Năm nàng mười ba tuổi, sư phụ vì muốn bảo vệ mỹ danh vang xa của mà dám đem yếu đuối như nàng huấn luyện thành cường giả toàn tài, buộc nàng học võ công, thành thạo việc buôn bán, đem nàng lưu lạc giang hồ.

      Gì chứ học võ với buôn bán chính là mong muốn của nàng mà, hahaha. Có chút công phu mới bị người khác ức hiếp, đến lúc đó chỉ có nàng ức hiếp người khác chứ kẻ nào dám chọc đến nàng? Nhưng hình như nàng quên mất mình có vị sư phụ thích đem chuyện bắt nạt nàng làm thú vui tiêu khiển…

      ……

      Năm nàng mười lăm tuổi, bản lĩnh của nàng đột nhiên tăng mạnh, các cửa hàng nối tiếp nhau được mở ra, các tiểu đệ đệ thu hết người này đến người khác.

      ” Nữ nhi gì mà cả ngày lêu lổng múa võ động thương ở ngoài đường, còn ra thể thống gì nữa, sau này ở trong phòng học nữ hồng .” Người nào đó ném đống túi thơm đến trước mặt nàng, rất vô liêm sỉ mà ra những lời chính nghĩa hùng hồn.

      ” Cái gì, vậy còn mấy cửa hàng của con sao?” Bây giờ mới nàng suốt ngày lêu lổng, múa võ động thương ở ngoài đường là có ý gì, là ai dạy nàng võ công, dạy nàng cách kiếm tiền, chạy khắp giang hồ đấy?

      ” Tất nhiên là để cho vi sư xử lý.”

      ” Ặc.” Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao sư phụ lại là hào phú đứng đầu năm nước rồi, nàng tổng kết ra được những điều kiện tất yếu để trở thành người giàu, trong đó điểm quan trọng nhất chính là phải có da mặt dày.

      …….

      Năm nàng mười tám tuổi: ” Sư phụ, người lớn tuổi như vậy rồi sao lo tìm sư mẫu cho con, đảo chủ phu nhân cho đảo Thái Bình .”

      ” Muốn sư mẫu hả, bảo ta lớn tuổi rồi đúng .” Người nào đó ngoài cười nhưng trong cười chậm rãi bước đến gần Dạ Sở.

      phải, con sai rồi, Sư phụ ngài còn trẻ tuổi sung sức, tuấn tú phóng khoáng làm sao là lớn tuổi được, ràng là tuổi thanh xuân mơn mởn đấy ạ.” Thấy nụ cười nhạt môi sư phụ, Dạ Sở biết lần này mình thảm rồi, bèn nhanh chóng thay đổi chiến lược, cật lực tâng bốc sư phụ.

      ” Ừ … cũng sai.” Người nào đó rất vui vẻ hưởng thụ. ” Còn đảo chủ phu nhân …” Kèm theo tiếng cười gian, người nào đó dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chỗ nhô ra của con mồi, miệng lẩm bẩm: ” Hình như trưởng thành rồi đấy, có thể ăn được rồi.”

      ” Ách, sư phụ người …”
      Elise Tuyen, Hale205Chris thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Ý, sao chỉ có văn án thui z bạn?
      melodyevil thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Tân hôn mất mạng

      Edit: Trà ft Chanh

      Đêm đen quỷ dị, phong từng trận, thỉnh thoảng, tiếng sói tru từ thâm sơn thi nhau truyền đến.

      Dưới chân núi vắng vẻ, con đường gập ghềnh, quanh co uyển chuyển, cỏ dại mọc đầy, cỏ hai bên đường bay loạn như từng có người qua đây.

      “ Ưm.” thanh thống khổ phát ra giữa đám cỏ dại hỗn độn. Diệp Sở nhíu mày, giật giật đầu ngón tay dính máu, lúc lâu sau ý thức mới dần trở nên ràng. ở đâu? chết rồi sao? Hay đây là giấc mơ.

      Diệp Sở nhớ lại ngày hôm qua, ngày cực kỳ quan trọng trong cuộc đời , hôn lễ mà luôn mong đợi, người đàn ông mà mến lâu, vốn tưởng rằng, dâu hạnh phúc nhất đời này. Nhưng ai biết buổi tối hôm đó, nằm giường cưới trong tân phòng của , lại là đôi cẩu nam nữ, người là người đàn ông thương nhất còn người là người bạn thân tín nhiệm nhất.
      (Truyện được đăng tại:chantalprym7.wordpress.com)
      “ Từ Bằng, Nina, hai người làm cái gì thế?” Nhìn hai người quấn quýt giường, sắc mặt Diệp Sở ngày càng khó coi.

      siết chặt nắm đấm dưới áo, mắt nhìn chằm chằm hai người giường, lúc này, muốn tiến lên đánh cho đôi cẩu nam nữ vô liêm sỉ kia trận tơi bời. Nhưng cuối cùng, lại làm vậy, cực lực kìm chế lửa giận, phải biết lý do? Vì cái gì mà bọn họ lại đối xử với như vậy.

      “ Làm gì à? Chẵng lẽ thấy chúng tôi giường sao? có muốn làm cùng ?” Người đàn ông giường xoa xoa bộ ngực sữa của người phụ nữ, cười dâm đãng.

      “ Con mẹ nó, đúng là đồ đê tiện. Chú Hùng, mau gọi người ném bọn họ ra cho tôi, cứ như vậy quẳng ra xem bọn họ còn biết xấu hổ hay .”

      Nhìn động tác gợi đòn của gã đàn ông ti tiện trước mặt, Diệp Sở cũng thấy buồn nôn, người đàn ông trước đây luôn tao nhã, lễ độ, luôn săn sóc mình tỉ mỉ, chu đáo đâu rồi? Đúng là đồ khốn kiếp mặt người dạ thú, vậy mà mình còn ngu ngốc thích ba năm. Càng nghĩ càng giận, thể nhịn được nữa, Diệp Sở vung quyền, muốn cho biết tay, nhưng vừa mới duỗi tay ra bị mạnh mẽ bắt được.

      cho rằng vẫn còn là Diệp đại tiểu thư được người người mến, sủng ái, cưng chiều sao? cho biết, từ khi chủ tịch qua đời, , Diệp đại tiểu thư, chẳng là cái thá gì cả, cuộc sống sâu gạo của cũng kết thúc từ lúc đó rồi, chú Hùng trói con đĩ này lại.” Từ Bằng tàn nhẫn nắm lấy cổ tay Diệp Sở, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, vô cùng sảng khoái.

      dám…” Còn chưa xong, Diệp Sở liền ngây dại, thể tin được nhìn Tử Bằng nhìn chú Hùng tay cầm xích sắt tới, bây giờ hiểu, Từ Bằng mua chuộc tất cả mọi người, muốn chiếm đoạt gia sản của Diệp gia.

      “ Đại tiểu thư…” Chú Hùng áy náy nhìn Diệp Sở, miệng mấp máy nhưng cuối cùng cũng gì cả. dùng xích sắt trói chặt người . Nhìn xích sắt người, hai tay ra sức phản kháng của Diệp Sở cũng buông thõng xuống, tại, chắc tất cả người trong Diệp gia đều bị mua chuộc rồi.

      Trong mật thất nhìn thấy năm đầu ngón tay, Diệp Sở cố gắng tìm lối ra, liên tiếp mấy ngày trôi qua, có ai tới bắt , cũng có ai qua xem thế nào, chẳng lẽ định giam ở đây đến chết sao? được, nhất định phải sống sót ra ngoài, thể đánh mất gia sản bạc triệu mà ba dốc sức gây dựng này được.

      Khi Diệp Sở thử tìm đường ra, cửa mật thất đột nhiên mở ra, Từ Bằng, Nina xuất trước mặt .

      thả tôi ra, chúng ta cùng thương lượng …” Biết thể cứng rắn, Diệp Sở thử thuyết phục thả mình.

      Nhưng câu tiếp theo còn chưa ra, Từ Bằng vung ra quyền, động tác hết sức tàn nhẫn, vô cùng thoải mái, tia thương xót.

      “ Thương lượng, có gì để thương lượng, vì tài sản của Diệp gia, thể giữ lại, đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần Diệp thị, .” Từ Bằng ném giấy chuyển nhượng xuống trước mặt , từ cao nhìn xuống sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt của Diệp Sở.

      “ Ký tên. Có thể. Nhưng tôi muốn rời khỏi nơi này trước.” Diệp Sở hiểu , khi mình ký tên, chắc chắn phải chết, cho nên bây giờ, phải dùng kế hoãn binh nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này mới được.

      Nhưng sâu gạo cuối cùng vẫn là sâu gạo, sao có thể đấu được với con sói mắt trắng khoác áo da dê. Thấy vẫn chịu ký tên, Từ Bằng cầm con dao nhọn mang theo người tàn nhẫn tuyệt tình chém đứt tay của Diệp Sở, “ Có thể ký, ấn dấu tay cũng được.”

      Nhìn cổ tay chảy máu đầm đìa, Diệp Sở cảm thấy đau, chỉ thấy oán hận tràn ngập trong lòng, , lúc này, hận thể ăn tim, uống máu bọn họ. thề, nếu có thể sống sót, nhất định khiến cho những kẻ phản bội sống phải bằng chết.

      “ Nhìn cái gì? Chuyện này cũng chỉ có thể trách chính , biết ? Tôi hận , dựa vào cái gì, có thể áo đến chìa tay, cơm đến há miệng, ăn ngon lại muốn làm, cũng chẳng làm được việc gì tử tế, dựa vào cái gì có thể sống tốt hơn người ưu tú hơn , bây giờ nhìn lại, ông trời vẫn còn có công bằng, ha ha ha, chỉ biết làm sâu gạo gặm nhấm chắc chắn có kết cục tốt đẹp, ha ha ha, tất cả của bây giờ là của chúng tôi, ha ha ha, cuối cùng, tặng câu, nhớ kỹ, đừng bao giờ nghĩ cái thế giới này tốt đẹp như vậy, còn nữa, đừng có với ai cũng “moi tim móc phổi” mình ra.” Nina cười hiểm, ngồi xuống lấy tay vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của Diệp Sở, cuối cùng thoải mái rút súng ra, nhằm thẳng Diệp Sở bắn phát.

      “ Ngao ~ ô, ngao ~ ô” tiếng sói tru thảm thiết vang lên kéo Diệp Sở thống khổ trong hồi ức quay trở lại, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra, Diệp Sở có chút nhức đầu, chết sao? tận mắt nhìn thấy Nina nổ súng về phía mình. Sao bây giờ lại ở chỗ này? Chẳng lẽ, thực chết.

      “ Ngao ~ ngao~” tiếng sói tru từ thâm sơn cách đó xa lại vang lên lần nữa cách trống rỗng, nghe tiếng sói tru, Diệp Sở đột nhiên giật mình cái, lúc này mới nhớ tới quan sát bãi đất chỗ mình nằm. Núi non trùng điệp, cây cối rậm rạp, đêm đen như mực ánh sao, nhưng cách đó xa, tia sáng yếu ớt chậm rãi đến gần. Những ánh sáng kia là gì? phải là mắt sói chứ!

      Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu, Diệp Sở lập tức mất bình tĩnh, Từ Bằng con mẹ nó mất hết nhân tính, đoạt gia sản của mình, đánh mình thành ra như này vẫn chưa xong, lại còn đem mình ném đến núi hoang cho sói ăn, bà đây nếu có thể sống sót trở ra, nhất định đem các ngươi chém thành tám trăm khối.

      Nhìn ánh sáng màu xanh từ từ đến gần, Diệp Sở đâu còn tâm trí nhớ tới đau đớn, chỉ muốn nhanh chóng bỏ chạy khỏi nơi này, nhưng vì liên tiếp bị thương nghiêm trọng nên muốn bò dậy cũng được.

      “ Ngao ~ ngao~” cùng với tiếng sói tru vừa vang lên, Diệp Sở nhất cổ tác khí*, dùng hết chút sức lực cuối cùng đứng thẳng hai chân. đứng lên còn đỡ, vừa đứng lên, Diệp Sở liền phát thân thể mình có điểm bất thường. Tại sao mình lại trở nên thấp như vậy? Hơn nữa, ngay cả quần áo cũng thay đổi, thân trang phục cổ trang. Nhìn lại thân thể này chút. Ngực đâu? Sao lại bằng phẳng như thế này? Tay đâu? Sao lại như vậy, hơn nữa còn là đôi tay hoàn chỉnh, nhớ tay mình bị Từ Bằng chém đứt mà. Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, mình xuyên qua?

      (*) Nhất cổ tác khí: tiếng trống làm tinh thần hăng hái. Câu này từ câu của Trang Công mà ra: “ Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”. Có nghĩa là: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng, dũng khí còn. Sau này, dùng để nhân lúc hăng hái làm mạch cho xong việc.

      Xuyên qua. Rất tốt. nếu ông trời cho cơ hội này, xin thề kiếp này nhất định đối tốt với bất kỳ người nào, chỉ làm sâu gạo sống phóng túng, muốn làm người ích kỷ, mạnh mẽ, vô lại.

      Mải suy nghĩ, lúc mở mắt ra, Diệp Sở suýt bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngất . Trước mắt hơn mười con sói, con nào cũng to lớn lởn vởn vây quanh .
      Nhìn bầy sói chảy nước miếng, đầu óc Diệp Sở quay mòng mòng, phải làm thế nào mới tránh được bầy sói này? Nhìn xung quanh, xem ra chỉ có cái cây bên kia mới cứu được . Nhưng khoảng cách từ đây đến chỗ cái cây cũng phải trăm thước, làm sao mới có thể cắt đuôi lũ sói đói để trèo lên cây đây?

      Từng giây từng phút trôi qua, nhìn lũ sói nhích từng bước, Diệp Sở toát mồ hôi lạnh, xoa xoa hai chân đau đớn chảy máu, Diệp Sở chuẩn bị chạy trốn, nhưng vừa mới động bước liền đau đến phát run, hai hàm răng cũng va vào nhau, cũng khó đừng là chạy, cũng đừng đến chạy thi cùng bầy sói.

      “ Dựa vào, đây là nơi quái quỷ nào? đúng là, mụ nội nó, phải vừa mới xuyên qua phải gặp Diêm Vương lão gia báo danh chứ? Ông trời ơi, ngươi có nhất định phải tàn nhẫn như vậy ?” Nhìn mình di chuyển bước , bầy sói cũng nhích theo, Diệp Sở lại ngửa đầu chửi trời.

      “ Leng keng, leng keng…” biết từ đâu truyền tới hồi chuông bạc trong trẻo, êm tai. Tiếng chuông kỳ lạ càng ngày càng gần, bầy sói đột nhiên xao động, ngừng chít chít ô ô, rối loạn tại chỗ, bộ dáng bất an trông như tiểu bạch thỏ.

      “ Chuyện gì đây?” Nghe thấy thanh, Diệp Sở nhìn chung quanh nhưng thấy bất kỳ khác thường nào. “ Leng keng, leng keng,…” tiếng chuông càng ngày càng gần, càng ngày càng rệt. Lúc này, chỉ bầy sói ngừng bất an, ngay cả Diệp Sở cũng bình tĩnh nổi. Đây là cái nơi nào, cũng quá tà môn .

      “ Thiên linh linh, địa linh linh, lão thiên gia mau hiển linh!” Diệp Sở hai tay chắp trước ngực, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng nghìn vạn lần, đừng là ma quỷ quái gì; đồng thời trong đôi mắt to tròn, trong veo như nước, con ngươi cũng xoay tròn nhìn loạn xung quanh.

      Ánh mắt Diệp Sở dừng lại ở chiếc xe ngựa đỏ rực từ chân núi bên kia gấp rút chạy qua. Đó là chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, lỗng lẫy. Trước xe ngựa, con thiên lý mã thân hình to lớn, lông mao tuyết trắng ra sức chạy. Bên ngoài xe ngựa, thiếu niên toàn thân y phục màu đen, mặt lạnh như bà sa* nghiêm túc đánh xe.

      Chứng kiến bầy sói nhìn thấy chiếc xe ngựa màu đỏ liền gào thét điên loạn, lúc sau tản ra tìm đường chạy trối chết, Diệp Sở tâm tình tốt hơn, ngừng vỗ tay, nghĩ thầm, lần này được cứu rồi. Tiếp theo, chuẩn bị tiến lên ngăn chiếc xe ngựa, xin ngồi nhờ rời khỏi cái nơi quỷ quái biết tên này.

      Diệp Sở tập tễnh tới bên đường, vẻ mặt tươi cười, tâm tình cực tốt, giơ tay hướng thiếu niên lái xe vẫy vẫy: “ Vị đại ca này, phiền toái cho nhờ xe được ?”

      Nhưng nụ cười chưa kịp nở, lập tức ngừng lại mặt Diệp Sở, người nào đó căn bản để ý đến , tiếp tục thúc ngựa phi nước đại, ngừng chạy về phía trước, chỉ để lại cho trời đầy bụi bặm.

      “ Dựa vào, có tiết tháo hay ?” Diệp Sở lấy tay lau tầng bụi đất mặt, tức giận chửi ầm lên.

      Người này chút đồng cảm cũng có, muốn quá giang cũng được. Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Diệp Sở vừa mắng vừa chậm rãi tập tễnh về phía trước. phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu , đến khi những con sói đói kia quay lại, thực phải đến chỗ Diêm Vương trình diện.

      ---- Hết chương 1-----
      Chris thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: nên gọi ta là nương


      “ Tư ~” tiếng thắng gấp đột nhiên vang lên. Chiếc xe ngựa lao nhanh phía trước, hiểu sao lúc này lại ngừng lại.

      “ Ồ, chuyện gì đây?” Thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, Diệp Sở khắc trước còn chìm trong tử khí, bây giờ lại tràn đầy sức sống, đem hết toàn lực về phía xe ngựa. phải là chủ nhân chiếc xe này đột phát nhân tâm muốn chở nàng đoạn chứ.

      Tập tễnh tới trước xe, miệng Diệp Sở như ăn đường bắt đầu cảm tạ “ Đa tạ vị huynh đài bằng lòng chở ta đoạn đường này, đại ân này tại hạ ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp.” Miệng ngôn từ chính nghĩa nhưng Diệp Sở căn bản coi nó ra gì, ra khỏi cái nơi thâm sơn này, xuống xe ngựa, sau này, còn ai biết ai vào với ai. Nàng coi ra gì, nhưng có nghĩa nàng yên tâm nếu có người nào đó ghi nhớ trong lòng rồi ngày nào đó lại đem ra uy hiếp nàng.

      “ Ngươi để cho ngươi lên đây sao?” Thanh ôn nhuyễn mị hoặc từ buồng xe chậm rãi truyền ra, giống như chất vấn lại tựa như chế giễu.

      “ Dát” nghe thấy thanh mềm mại nhưng hề dịu dàng, Diệp Sở nhìn chân mình ở giữa trung. Cái gì? Ý nàng ta là muốn cho mình ngồi nhờ? Đừng hòng! Cơ hội khó có được như thế này, Diệp Sở chắc chắn lãng phí. Nàng quyết định, lần này, nàng phải vô lại.

      Nháy mắt cái, Diệp Sở hạ chân đặt lên xe ngựa : “ Vị nương này …” Nhưng lời vừa mới ra bị tiếng cười mềm mại, êm tai như chuông bạc cắt đứt.

      Thanh êm tai, tiếng cười lại càng động lòng người. biết rốt cuộc là nhan sắc như thế nào mới có thể xứng với giọng hay như vậy.

      Sau tiếng cười bên trong lại có động tĩnh gì nữa, thấy vậy, Diệp Sở tiếp tục : “ Vị nương này, thanh của ngài du dương, uyển chuyển động lòng người như vậy, chắc chắn là vị đại mỹ nhân, thường , người xinh đẹp, tâm nhất định cũng đẹp, cho nên, tại hạ lần nữa cảm ơn nương.” Lời còn chưa dứt, chân Diệp Sở đặt lên xe ngựa, thừa dịp nàng ta chưa kịp đổi ý chui vào thùng xe.

      Nhưng cái chân còn lại còn chưa bước lên bị thiếu niên đánh xe vô tình ném xuống.

      “ Ngươi, ngươi, có lòng thương người.” vỗ vỗ bùn đất người, Diệp Sở hung hăng trừng thiếu niên cái, nghiến răng nghiến lợi , ngươi tốt nhất nên để ta gặp lại ngươi.

      Biết thể xông vào, Diệp Sở lại quay ra với chủ nhân chân chính của xe ngựa: “ Vị nương này …”

      nên gọi ta là nương.” Mặc dù giọng quở trách nhưng vẫn là mị hoặc nhân tâm.

      “ Vậy ta phải gọi nương là gì?”

      “ Hì hì, công tử, ngài hãy để cho nàng lên đây , bằng , ta nghĩ, nàng nhất định bỏ qua.” giọng ôn nhuyễn, kiều mị từ trong xe chậm rãi truyền ra.

      “ Gì? Công tử?” Lẽ nào thanh mị hoặc như hồ ly nàng vừa mới nghe, được phát ra từ miệng nam nhân?

      “ Mị Nhi thực là có lòng tốt, cũng có thể để nàng ta lên, nhưng mà đêm nay ngươi phải theo bồi ta…” Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy tràng thanh làm nũng, cùng với tiếng cười yếu ớt, thẹn thùng từ trong buồng xe truyền ra.

      “ Dát” Diệp Sở nheo mắt lại, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh rất trong xe, đây là tình huống gì? Bọn họ phải là muốn xong việc ở bên trong xe ngựa chứ. Cắt, quản làm chi, lên xe trước rồi hãy .

      Nhưng vừa mới nhấc rèm xe lên, Diệp Sở liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, quên cả động tác tiếp theo. Bên trong xe ngựa, cái gì cũng có. viên dạ minh châu chiếu sáng buồng xe như ban ngày. Bởi vậy, nàng cũng nhìn hai người xe.

      Nữ nhân yểu điệu, thướt tha, dáng người lồi lõm, mày liễu dài, môi đào đỏ rực mê người, chiếc mũi xinh xắn, tinh xảo, đôi mắt kiều mị. Thực , bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Diệp Sở nghĩ thầm, đáng tiếc, nàng phải nam nhân, nếu nhất định nhào qua ăn nàng ta ngay tại chỗ.

      Diệp Sở từ từ thu hồi suy nghĩ, đưa mắt nhìn nam tử, ánh mắt chậm rãi híp lại, trong mắt nhen lên chút đố kị, mẹ ngươi, lớn lên đẹp như vậy làm gì làm cho nữ nhân các nàng mất hết mặt mũi.

      Mặt trái xoan ôn hòa, nhu mỹ, nửa thân trần lộ ra lồng ngực, da thịt trắng noãn mềm mại, mắt phượng câu hồn, mũi tinh tế, thẳng tắp, môi mỏng phấn nộn, ôn nhuận như nước cong lên, dường như mang theo chút khiêu khích.

      “ Dựa vào, đừng tưởng dáng dấp giống như hồ ly ngon”, nhìn nam nhân bày ra vẻ mặt mãn nguyện, Diệp Sở thầm mắng nhưng ngoài miệng lại ngọt như ăn mật “ Đa tạ nhị vị cứu giúp, tại hạ nhất định ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định toàn lực báo đáp” xong liền hạ rèm, đứng ngoài cửa buông câu làm cho người ta phải hộc máu “ Các người tiếp tục , đừng để tình trạng của ta làm chậm trễ, cứ coi như ta tồn tại là được rồi.”

      “ A” Mạc Thần cười nhạt tiếng, là thú vị, vừa rồi, khi nhìn , trong mắt bé kia lóe lên vẻ đố kỵ nhưng rất nhanh liền biến mất. Trước đây, nữ tử trông thấy đều bày ra vẻ mặt si mê, chỉ có nàng đặc biệt nhất, vậy mà lại ghen tị với khuôn mặt của .
      ( Truyện được đăng tại chantalprym7.wordpress.com)
      “ Xem ngươi có thành ý như vậy, liền cho ngươi cơ hội báo ân, vào .” mới tin mấy lời dối sau này báo ân các loại của nàng.

      biết công tử có gì phân phó?” mặt Diệp Sở vẫn là vẻ tâm lòng, nhưng lời có chút nghiến răng căm hận. cũng quá khách khí . Nhìn phong lưu văn nhã còn tưởng là người làm chuyện tốt cần báo đáp, nhưng nghĩ tới lại lòng lang dạ thú như vậy, thấy bây giờ, nàng bị trọng thương sao?

      Mộ Thần ăn quả nho nữ nhân lột cho , thỏa mãn đứng dậy, nhìn Diệp Sở chút, nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi, cả người đều là thương tích, khuôn mặt xinh xắn dính đầy bùn đất hé ra cặp mắt sáng ngời, linh hoạt, rất có thần, thân quần áo tơ lụa hoa lệ cũng dính đầy bùn đất.

      Mộ Thần nhìn về phía bên hông nàng, tức hai mắt liền dừng lại ở ngọc bội nho đai lưng của nàng, màu sắc tươi sáng, hoa văn trong suốt, nét, quan trọng là mặt còn khắc chữ, mặc dù bị vết máu che mất nửa, nhưng Mộ Thần cũng đoán ra chữ kia, bởi vì có người cũng có ngọc bội giống như vậy.
      (Truyện được đăng tại dien dan lequydon và chantalprym7.wordpress.com)

      Hết chương 2
      Chris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3.1: Bị bán

      Edit: Trà ft Chanh


      bé này sao lại có miếng ngọc bội này? Nàng và có quan hệ gì? Chẳng lẽ là … Còn có, ai lại nhẫn tâm làm thương tổn nữ hài tử bé như nàng, còn vứt đến nơi núi hoang dã thú thường hay lui tới?

      “ Ngươi tên là gì?” Ông gà bà vịt. Mộ Thần lúc này chỉ muốn biết nàng có quan hệ gì với .

      “ Diệp Sở.”

      “ Dạ Sở.” Xem ra, đoán đúng, quả nhiên là đệ tử đích truyền của . Nhưng nhìn nàng mạnh mẽ, quật cường, ánh mắt luôn nhìn thẳng, giống người ngu ngốc, nhát gan, nhu nhược, yếu đuối, vô năng trong lời đồn?

      “ Tại sao ngươi lại ở đây?” Mộ Thần lấy lọ thuốc mỡ ném cho Diệp Sở, thờ ơ hỏi.

      “ Nhìn ta như vậy, chắc ngươi cũng đoán ra rồi?” Diệp Sở nhận lấy lọ thuốc, tiếng cảm ơn rồi chút khách khí, bắt đầu ngồi xuống chữa trị thương tích.
      Nhìn thương tích người, Diệp Sở thề, nàng nhất định phải tìm ra kẻ làm hại nàng, nhất định khiến cho kẻ đó phải sống bằng chết, là ngay cả súc sinh cũng bằng, đối với tiểu nương tay trói gà chặt mà cũng có thể hạ độc thủ như vậy.

      “ Ngươi ở đâu? Nếu tiện đường, ta có thể xem xét đưa ngươi đoạn.” Đưa nàng trở về là chắc chắn, nhưng có nhanh như vậy được, cũng cần tốn công đưa , phải khiến cho cái người vô cùng keo kiệt kia bỏ ra chút gì mới được.

      phiền ngài đại giá, nơi nào có người ở là được, dù sao ta cũng nhớ cái gì.” đúng là “có lòng”, tiện đường lại còn phải suy nghĩ chút. Nếu bây giờ trong thân thể này là trí nhớ kiếp trước của nàng, thế cứ giả vờ là mất trí nhớ . tại, nàng đâu cũng được. Dù sao, nàng cũng biết mình là ai, càng biết mình ở đâu? Cứ tùy tiện tìm chỗ ở lại rồi từ từ tìm hiểu.

      “ Được, vậy chúng ta tiếp. Đừng quên, ân của ngươi còn chưa báo đâu.”

      “ Trả lại cho ngươi.” Dùng xong giọt thuốc cuối cùng, Diệp Sở ném cái lọ lại cho . là đáng giận, vừa rồi còn muốn cảm tạ thuốc tốt của , tại có lẽ cần. đúng là quỷ hẹp hòi.

      Nhìn bình thuốc trống rỗng, Mộ Thần giật giật khóe miệng. Đây chính là Bách hiệu cao giá trị vạn lượng chuyên trị vết thương đao kiếm, trị sẹo, làm đẹp da, từ vạn dặm xa xôi Đông Lăng chuyển tới. lọ này mười người dùng cũng hết mà lại bị nàng lãng phí như vậy. Quên , dùng cũng dùng hết rồi, nàng dùng lọ, tìm người nào đó đòi lại hai lọ.

      Bôi thuốc xong, cảm thấy hơi đói, lại nhìn bàn đầy mỹ thực, Diệp Sở để ý đến hình tượng, ăn ngấu nghiến, lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất, hình tượng cái gì, lễ nghĩa cái gì, đều là đồ bỏ hết.

      “ Cái giường này quá , ngủ được hai người, hay là các người cứ “hành ”* ở phía dưới , như vậy tương đối an toàn, ít nhất cũng rơi khỏi giường, nha, được rồi, ta tiếp tục làm khí, hắc hắc.” Ăn uống no đủ, Diệp Sở vứt lại câu làm người ta hộc máu liền chiếm lấy cái giường duy nhất ở đây, để lại nữ tử thẹn thùng cùng Mộ Thần kinh ngạc.

      (*) Hắc hắc, hành là gì chắc ai cũng hiểu a http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif)
      ( Truyện được đăng tại ddlqd và chantalprym7.wordpress.com)

      Lúc lơ mơ ngủ, Diệp Sở cảm thấy xe ngựa đường lắc lư hình như dừng lại, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt rất , Diệp Sở nghĩ bọn họ chắc xuống xe, nàng vốn định chờ bọn họ xa lén lút trốn , nhưng vì quá mệt, cuối cùng nàng ngủ quên mất.

      lúc nửa tỉnh nửa mê, Diệp Sở nhớ lại những chuyện mình trải qua tối hôm trước, tự nhiên lẩm bẩm tiếng, đợi thấy cảnh tượng trước mắt vẫn là xe ngựa xa hoa, tráng lệ, rất là thất vọng, vừa rồi nàng vẫn còn ôm chút hy vọng, hy vọng đây chỉ là giấc mộng mà thôi. Aizz, đến rồi cứ yên tâm ở lại đây , cho dù nàng quay lại được sao, nơi kia cũng chẳng còn gì để lưu luyến.
      còn sớm, ngoài xe, mặt trời lên cao chiếu mặt người, là đáng giận mà, nam nhân nghiệt kia vậy mà lại đem nàng ném ở đây cả đêm. Thích ứng với ánh sáng chói mắt, Diệp Sở phỏng đoán đây là tửu lâu, hơn nữa còn là tửu lâu có danh tiếng, đình đài lầu các, giả sơn, lưu thủy, hoa viên, có thể là đầy đủ mọi thứ để chuyện ngắm hoa, nơi tốt để uống trà, ăn cơm. Nhưng trễ thế này, sao cả bóng người cũng có, tiệm này làm ăn kém như vậy chứ.

      Linh quang chợt lóe, Diệp Sở nhớ tới chuyện, nàng vẫn còn thiếu nam nhân nghiệt kia ân tình, nàng cũng phải là muốn báo ân, chẳng qua cảm thấy, nam nhân nghiệt này quá giảo hoạt, rơi vào tay khẳng định có kết cục tốt đẹp, cho nên vẫn là tranh thủ thời gian chuồn hơn.

      qua núi giả, lại xuyên qua hoa viên, tới tiền thính, nhìn thoáng qua cách bài trí của tửu lâu này, Diệp Sở cảm thấy kỳ quái. Đây là tửu lâu sao? Sao lại có cảm giác giống như là kỹ viện? tới trước cửa, Diệp Sở nhàng kéo cửa gỗ ra, chân bước ra khỏi cửa, muốn nhảy cẫng hoan hô, vung người chạy trốn thanh hung ác, xám xịt như tiếng vịt chết vang lên sau lưng Diệp Sở: “ Đứng lại, ngươi làm cái gì? Sao lại lén lén lút lút như vậy?”

      “ Đứng lại? Dựa vào, đứng chờ đại đầu quỷ như ngươi?” Nghe được thanh độc ác, ngoan tuyệt kia, Diệp Sở bỏ lại câu, chạy thẳng mạch, quay đầu lại.

      Ngay khi Diệp Sở vui vẻ chạy, thậm chí còn quay đầu lại làm mặt quỷ với lão bà kia, đột nhiên đụng phải bức tường thịt rắn chắc, chậm rãi ngẩng đầu lên, Diệp Sở thấy nam nhân này lớn lên cũng quá kinh khủng , hai mắt phẫn nộ, râu ria xồm xoàm, lưng hùm vai gấu, hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt với nàng.

      “ Xin lỗi, đụng phải ngươi, phiền ngươi nhường đường được ?” Bộ dáng giống như tiểu hài tử, Diệp Sở áy náy xin lỗi, nhưng vừa mới lách người vượt qua, cổ áo liền bị người ta túm lại, “ Còn muốn chạy đâu?” Biết là phản kháng cũng vô dụng, Diệp Sở thành nằm ngay đơ, nhúc nhích. Vừa mới chạy ra ngoài, lại bị xách ngược vào tửu lâu.

      Chương 3.2


      Edit: Trà ft Chanh


      “ Ngươi chạy, ngươi ở đây còn dám chạy? Sao chạy nữa hả?” Trở lại trong phòng, lão bà kia vừa thở hổn hển vừa đấm thắt lưng tức giận hỏi.

      “ Ngươi đùa sao? Ta có thể chạy, ngươi còn nhìn thấy khuôn mặt xám xịt này sao?” Diệp Sở trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng cười hì hì, nàng biết lúc này nếu cùng bà ta tranh cãi, chắc chắn có kết quả tốt đẹp.
      ( Truyện được đăng tại ddlqd và chantalprym7.wordpress.com)

      “ Đại tỷ à, ngươi thả ta ra được ? Ngươi xem ta tay , chân , toàn thân còn bị thương cũng thể bưng cơm đưa nước cho ngươi, ngươi nuôi ta phải lỗ vốn sao, cho nên ngươi thả ta ra, ta quay về lấy ngân lượng đưa tới cho ngươi.” Diệp Sở cố tình giơ tay lên, lộ ra nửa cánh tay bị thương cho bà ta xem, hy vọng bà ta có thể suy nghĩ chút những lời nàng vừa mới , giữ nàng lại, nàng nhất định làm cho bà ta bị tổn thất nặng nề.

      “ Hừ, thả ngươi? Đừng có mơ. làm được việc nặng, chúng ta còn có việc . A Quý đem chậu nước đến đây.” Lão bà vung khăn tay ném cái, vẻ mặt giận dữ, cười dâm đãng .

      Nhìn chậu nước trước mặt, lại nhìn nét mặt của lão bà, trái tim bé của Diệp Sở nhảy bang bang mấy cái, thực phải là loại khách điếm nàng nghĩ đến đấy chứ? Dựa vào, lão bà này là lòng dạ độc ác. Bây giờ, nàng mới chỉ là tiểu nương chưa trưởng thành, ngực cũng có.

      Lão bà siết chặt khăn tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn khuôn mặt từ từ ra trước mắt, trong miệng ngừng lẩm bẩm: “ Tướng mạo nhất định phải xinh đẹp, nhất định phải xinh đẹp...”

      Vết máu, bùn đất mặt Diệp Sở dần dần được lau sạch, lão bà hai mắt trợn tròn, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào Diệp Sở. Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ, mình lớn lên quá xấu? Diệp Sở sờ sờ mặt của mình, thập phần đàn hồi, trơn mềm, nhẵn mịn, da dẻ tốt như vậy, chắc cũng xấu . Nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng hơi thấp thỏm, kiếp trước nàng tính là mỹ nữ nhưng cũng tệ. Mặc dù, nàng quá coi trọng tướng mạo nhưng cũng thể xấu xí đến mức thể gặp người được.

      “ A ha ha, ha ha, là quá tốt, tốt quá, lần này phát tài, phát tài rồi.” Lão bà kích động khoa chân múa tay, năng lộn xộn.

      Rửa mặt xong, Diệp Sở nhìn gương mặt mình trong nước. Mặc dù giống như Mị Nhi xe ngựa, cũng nghiệt như Mộ Thần nhưng khuôn mặt này lại phấn điêu ngọc trác như búp bê, rất là khả ái, đáng , khuôn mặt trứng ngỗng trơn nhẵn, tinh tế, đôi mắt mọng nước, to tròn, động lòng người, lông mi dài cong vút, cái miệng đào nhắn, phấn nộn, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng thấy hoàn mỹ.

      “ Ha ha, vị nương này, biết, ngươi tên là gì?” Lão bà lúc này thay đổi thái độ hoàn toàn, còn khí thế hung hăng lúc trước, tươi cười hớn hở .

      “ Diệp Sở.” Nàng biết gì về thân thể này nên cứ dùng tên của mình là được rồi. Nhìn vẻ mặt của lão bà lúc này, Diệp Sở xác nhận lại ý nghĩ của mình ban nãy, đây đúng là kỹ viện. Dựa vào, nghĩ nam nhân nghiệt kia lại biến thái như vậy, có thể đem mình bán vào nơi này.
      ( Truyện được đăng tại ddlqd và chantalprym7.wordpress.com)

      Lúc này, đại sảnh ở lầu hai, đôi nam nữ ưu nhã thưởng trà, “ Công tử, người định cứu nàng ta?” Mị Nhi khẽ nhếch đuôi mắt liếc tiểu nhân nhi nhắn xinh xắn dưới lầu, nhất thời sinh ra cơn tức giận, nghĩ tới tướng mạo nàng ta lại tuyệt mỹ như vậy, sớm biết nhiều chuyện cứu nàng ta.

      “Còn phải xem tâm tình của ta .” Mộ Thần vừa thưởng trà vừa cẩn thận đánh giá bóng dáng bé dưới lầu. Nhớ lại tối qua, khóe miệng tự chủ lộ ra ý cười yếu ớt khó phát . tin, cần cứu, nàng cũng có thể toàn thân trở ra.

      “ A Quý, ngươi mời Dao Dao xuống Tâm Nhã phòng lầu ba, ta tìm nàng có việc.” Lão bà phân phó xong, quay đầu về phía Diệp Sở cười : “ Tiểu Diệp nương, trước tiên, ta mang ngươi lên lầu ba nghỉ ngơi, sau này, Tâm Nhã phòng là của nương. Đây chính là phòng ngủ tốt nhất của Bách Hoa phường chúng ta.”

      “ Ừm, vậy trước tiên cảm ơn ma ma.” Diệp Sở vừa hùa theo lão bà vừa nghĩ biện pháp đối phó. Nàng phải làm thế nào mới có thể an toàn thoát khỏi nơi này, lại khiến cho lão bà kia phải ăn khổ chút?

      Vừa lên lầu hai, Diệp Sở thấy bóng dáng nam nữ quen thuộc, là nực cười, chính bọn họ đem mình bán đến nơi này, thế mà vẫn còn tâm tình nhàn nhã thưởng trà, lương tâm đúng là bị chó tha rồi, nộ hỏa công tâm, Diệp Sở tức giận thở gấp tới trước mặt hai người, muốn chửi ầm lên, lại nghe thấy thanh làm người ta buồn nôn của lão bà: “ Ai , nguyên lai là Mộ công tử. Sao lâu rồi thấy ngài đến? Dao Dao nương của chúng ta ngày nào cũng trông mong ngài nha.”

      “ Phải ? Ta cũng rất nhớ nàng. Lát nữa ta xem nàng chút. Vị này, mới tới?” Mộ Thần liếc mắt nhìn Diệp Sở hứng thú . ra tay cứu nàng, chính là muốn nhìn xem nàng làm thế nào có thể thoát khỏi nơi này?

      “ Đúng đúng đúng, vừa mới tới. Nếu Mộ công tử có hứng thú, tối nay nàng là của ngài, ha ha ha. Chỉ có điều …” Lão bà chà xát tay, hai mắt sáng lên. Mộ công tử này thường xuyên tới, nhưng mỗi lần tới đều ra tay hào phóng, thân phận của ràng, nhưng chắc chắn cũng xuất thân từ gia đình có tiền có thế. Nếu nhắm trúng nha đầu này, hôm nay nhất định phải hung hăng làm thịt bữa.

      Chuyện gì đây? Nghe bọn họ chuyện, có vẻ phải nghiệt bán mình vào nơi này. Vậy giả vờ biết mình để làm gì? Lại còn bày ra bộ dáng đánh giá chất lượng hàng hóa. Là muốn chỉnh nàng sao? Hừ, chỉnh nàng, có thể, ngươi đợi lát nữa xem. Dao Dao nương đúng ? Nhớ nàng đúng ?
      ( Truyện được đăng tại ddlqd và chantalprym7.wordpress.com)

      -----Hết chương 3-----
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :