ĐỘC Y XẤU PHI
Tác giả: Chá Mễ Thố
Thể loại: Xuyên , nữ cường, 3S, HE
Độ dài: 98 chương
Èditor: Cửuvĩhồ
Nguồn CV: Tàng thư viện
Giới thiệu
Hạng Quân Vãn, tiếng xấu truyền xa
Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở thiên viện, để 3 năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt Quốc.
"Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương đáp ứng ngươi cầu, ví dụ như..... Thị tẩm!"
trận mưu, nàng táng thân trong hang hổ. Mở mắt lần nữa, hèn mọn nhát gan trong mắt hồi quét sạch, thay thế nàng, là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn
- Đường Thanh.
"Vương gia lời đáng giá ngàn vàng, xin hãy ban thưởng cho ta phong hưu thư"
Thoát khỏi hang hổ, đổi lấy thân tự do, nàng tự do rời , lại lường trước được vừa ra khỏi vương phủ, mưu quỷ kế lần lượt kéo đến.
Phế vật - truyền nhân của Đường Môn, cao thủ đệ nhất ám sát là phế vật?
Kẻ quái dị - vết bớt đỏ sậm, nào biết che dấu khuôn mặt quốc sắc thiên hương thế nào!
Con riêng - khi chân tướng được phơi bày, ra thân phận của nàng lại cao quý như vậy!
ràng là cực phẩm xấu nữ, tại sao phía sau lại là từng đám hoa đào? Những người này là tâm nàng hay còn có mưu gì khác? Lòng người khó lường, thế vô thường, trọng sinh dị giới, nàng phải làm gì mới có thể tại thế giới nam tôn nữ ti này tìm được chân trời thuộc về chính mình đây?!!!
Đoạn ngắn 1:
"Kẻ quái dị! Ngươi còn giảo biện!" Phấn y nữ tử hổn hển, bạch y nữ tử giơ tay nhàn nhã phơi nắng.
"A A A" ai nhìn thấy, Hạng Quân Nhu ngã xuống như thế nào. Lúc này tay nàng ta bị người nào đó giẫm nát dưới chân, tay đứt ruột xót, phấn y nữ tử đau đến kêu cha gọi mẹ.
"Thử kêu tiếng kẻ quái dị xem? Có tin ta móc mắt ngươi đem ngâm rượu ?"
"Hạng Quân Vãn! Phế vật ngươi cũng dám hù dọa ta? Ta phải để cho cha mẹ đuổi ngươi ra ngoài! Ngươi cái thứ con do tiện nhân sinh ra, khó trách Yến vương hưu ngươi...."
"Răng rắc!" Mũi chân của bạch y nữ tử khẽ nghiền, xương tay của Hạng Quân Nhu nứt ra, ràng đau đến chết sống lại.
"Phế vật? Ta ghét nhất từ này!" Dưới ánh mặt trời, Hạng Quân Vãn chói lọi, đôi mắt xinh đẹp lãnh diễm ngạo nghễ, nào có nửa điểm của phế vật.
Đoạn ngắn 2:
"Nữ nhân chết tiệt, ngươi thế nhưng gạt ta!" Yến vương gắt gao nắm lấy tay của bạch y nữ tử, ép nàng đối diện với chính mình.
Nữ tử trước mắt làm cho mê muội. Chợt tinh thông, cho đến bây giờ, mới biết ra mình là người bị bỡn cợt, cỗ buồn bực dâng lên trong đầu, lần này tuyệt đối buông tay.
Giương mắt, ra là Vương gia chồng trước, nữ nhân nào đó cười lạnh, ánh mắt hờ hững "Yến vương chẳng lẽ là muốn cưỡng bức dân nữ đường"
"Ngươi là phi của Bổn vương! Sinh là người của ta, chết cũng là người của ta!"
" có lỗi...." Hạng Quân Vãn còn chưa mở miệng, Vương nào đó bị người cước đá bay, đôi tay hữu lực bao lấy quanh hông của mỹ nhân.
"Nương tử, người ta chỉ mới rời lát, nàng bắt đầu hái hoa ngắt cỏ, an phận!"
"Khốn kiếp, là ai?" Yến vương chật vật đứng dậy, nhìn đến nam tử như thiên tiên bên cạnh bạch y nữ tử, nghẹn họng nhìn trân trối. Lại là ?!!
Đây là lần đầu ta edit, có gì mong mọi người giúp đỡ . Ta biết tiếng trung nên dịch hoàn toàn là dựa vào bản convent nên độ chính xác chỉ khoảng 70%. Bộ này bên Bạch Thiên Lâu cũng có làm nhưng chỉ đọc được đến tập 18 nên ta làm lại bộ này vì ta rất thích tác giả này. Từ chương 1-18 ta có tham khảo bản dịch bên Bạch Thiên Lâu.