Ai gia có hỉ - Đạm Anh (59 chương + 2 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      [​IMG]
      Ai gia, có hỉ
      Tác giả: Đạm
      Thể loại: cổ đại, hài, sủng, HE
      Nguồn convert: tangthuvien
      Edit: Thanh Mai
      Độ dài: 2 Quyển – 59 Chương, 2 Phiên ngoại
      Văn Án
      Bên ngoài lưu truyền mấy tin tức chịu nổi, ai gia đùa giỡn danh tướng đương triều, nhảy bổ vào Ninh đại tướng quân, còn cùng tiểu Hoàng đế kém ai gia tới bốn tuổi làm mấy chuyện theo luân thường đạo lý. Ai gia là oan uổng, ngay cả ngón tay của bọn họ ai gia cũng chưa từng chạm qua, gì tới tán tỉnh? Nhưng mà hôm nào đó buông rèm nhiếp chính, ai gia bất hạnh ngã lăn ra đất, truyền Thái y đến chẩn bệnh, lại thông báo có hỉ mạch. (mang thai)
      Thẩm tướng : “Vi thần có tội.”
      Ninh đại tướng quân : “Vi thần cũng có tội.”
      Hoàng đế sờ sờ cằm, : “Trẫm nghĩ, có lẽ trẫm cũng có tội.”
      Last edited by a moderator: 23/8/14

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      ¸.·’´¯) ¸,ø¤°“°¤ø,¸(¯`’·.¸Quyển Thượng¸.·’´¯) ¸,ø¤°“°¤ø,¸(¯`’·.¸

      Chương 1:

      Ta họ Tô danh Cán, khi tiên đế băng hà ta mới đến tuổi cập kê, ta vốn chuẩn bị tư tưởng bồi táng, ko ngờ tiên đế để lại thánh chỉ, nội dung ta cũng nhớ , chỉ nhớ duy nhất đoạn tiên đế ban tự Phù Cơ, trợ giúp thái tử đăng cơ. Sau đó, ta trở thành Thái Hậu trẻ tuổi nhất vương triều Đại Vinh.

      Cho tới nay, tâm tư của ta vẫn ko yên. Mười hai tuổi ta lấy thân phận bé mồ côi tiến cung, tiên đế thấy ta coi như như con mà nuôi dưỡng, ta nằm mơ cũng ngờ, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này.

      Nhưng mà, tiên đế uỷ thác lại trọng trách, ta đành dắt tay thái tử Lý Nhân mới mười tuổi trước ánh mắt chằm chằm của văn võ bá quan ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.

      Rèm che hạ xuống, ta bắt đầu cuộc sống buông rèm nhiếp chính.

      Rèm hạ xuống, Như Ca cùng Như Vũ tay cầm quạt tròn đứng hai bên quạt, Như Thi cùng Như Họa hai người chia ra xoa bóp tay và vai ta, vừa mạnh lại vừa nhàng. Phía ngoài rèm, các triều thần có vẻ nghị chuyện lũ lụt. Ta lấy tay chống cằm, hắt xì cái, miễn cưỡng hỏi: “Gần đây trong cung có đồn đãi nào liên quan tới ai gia ko?”

      Từ lúc ta buông rèm nhiếp chính tới nay, lời đồn đãi về ta trong cung chưa bao giờ thiếu. Ví dụ như nữ hại nước hại dân, hóa thân hồ ly quỷ mị… Dù sao ta cũng chẳng thèm để ý, chỉ cảm thấy trong cung nhân tài xuất như mưa, mồm mép là tốt.

      Như Ca chột dạ liếc mắt ra bên ngoài nhìn cái, rồi mới hạ giọng : “Trong cung đồn đại nương nương gần đây dâm loạn triều đình, sắc tâm nổi lên, thừa dịp đêm đen gió lớn, bổ nhào vào người Ninh đại tướng quân trong tiệc rượu mùa xuân.”

      Nghe xong, ta kinh hoảng ho khan ngừng, tiếng nghị bên ngoài ngừng lại, Như Ca cuống quít mang trà tới, ta uống hớp mới dừng ho được, đợi cổ họng thanh lại, dùng thanh trầm ổn : “Ai gia sao, tiếp tục lâm triều.”

      Việc Ninh đại tướng quân này, ta oan uổng. Ngày đó tiệc rượu mùa xuân, ta chỉ gặp Ninh Hằng thoáng qua, đúng lúc mưa xuân vừa dứt, mặt đất trơn trượt, ta lảo đảo, Như Ca đỡ lấy ta, ta với Ninh Hằng cùng lắm chỉ quần áo xượt qua, hai chữ bổ nhào, quá mức nặng nề rồi.

      Tuy Ninh Hằng này, tuy ta rất tán thưởng, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới tình trạng đói bụng ăn quàng.

      Ta nghịch nghịch vòng ngọc cổ tay, lại hỏi: “Còn gì nữa ko?”

      Như Họa giọng yếu ớt như ruồi: “Trong cung còn đồn đại nương nương chọc ghẹo Thẩm tướng đại nhân…”

      Ta giật mình, trong đầu ầm ầm như nai con đụng phải tường. Ta nâng mắt nhìn bóng dáng mờ mờ đứng đầu hàng người bên phải, hai tai bắt đầu đỏ lên.

      Mơ ước của tất cả các nương ở vương triều Đại Vinh, trông mong có được đêm xuân phong với Thẩm tướng. Làm gì có người con nào ko hoài xuân, mặc dù ta là Thái Hậu cao quý, nhưng giờ cùng lắm mới chỉ hai mươi, Thẩm tướng tất nhiên cũng là giấc mộng của ta.

      Việc lâm triều khô khan, buồn tẻ, Thẩm tướng chính là động lực để ta kiên trì mỗi ngày.

      Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. (Hai câu trong Trường Can Hành. Thành ngữ Thanh Mai Trúc Mã bắt nguồn từ hai câu này)

      Hai câu thơ này là về quan hệ tình cảm giữa ta và Thẩm tướng. Đại Vinh vương triều có tứ đại danh môn vọng tộc —— Thẩm, Lưu, Triệu, Tô. Thẩm gia và Tô gia chính là thế giao (quan hệ mấy đời thân nhau), phụ thân cùng mẫu thân ta từng nếu tới tuổi cập kê mà ta chưa có người tới cầu thân kết làm thông gia với Thẩm gia. Chỉ tiếc sau đó chỉ trong đêm Tô gia chịu hoạ diệt môn, việc hôn giữa ta và Thẩm tướng tựa như bọt nước mặt hồ, như ảnh như huyễn.

      Tên Thẩm tướng chỉ có hai chữ đơn giản, là Cảnh Chi. Mỗi khi trong lòng ta kêu lên tiếng Cảnh Chi, là lúc suy nghĩ ta tung bay vượt ra ngoài Hoàng cung. Cảnh Chi Cảnh Chi, ra chữ này, tựa như lương khô giữa những ngày đói.

      Chỉ tiếc, hai chữ Cảnh Chi này ta chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng.

      Ta nâng chén uống ngụm trà, khóe mắt long lanh lại liếc nhìn bóng hình mờ mờ đó, thoáng chốc trà đắng bỗng biến thành kẹo ngọt, chạy thẳng đến tim ta. Tâm ta lại giống như nước trà trong cốc này nhộn nhạo hồi.

      Như Vũ đột nhiên tiến đến gần tai ta, cúi thấp lại cúi thấp nữa, cho tới khi tiếng của nàng chỉ có ta nghe được mới : “Nương nương, Như Vũ còn nghe được tin đồn nữa…”

      Ta ổn định lại nỗi lòng nhộn nhạo, mắt nâng lên, “Ừm?”

      Như Vũ là cung nữ xinh đẹp nhất trong số bốn cung nữ bên cạnh ta, chuyện cũng rất mạnh dạn, “Trong cung đồn đãi nương nương cùng bệ hạ ban đêm làm chuyện ko theo luân thường đạo lý…”

      Ta cúi đầu uống ngụm trà, mấy lời kia vừa lướt qua tai, đồng thời nước trà trong miệng phun ra sạch, tung bay trong khí như Tiên nữ rắc hoa.

      Tiếng nghị bên ngoài rèm lại im bặt, nhi tử Hoàng đế của ta còn hỏi: “Thái Hậu vẫn khoẻ chứ?”

      Ta khụ tiếng, : “Ai gia vẫn khoẻ.”

      Bên ngoài rèm trướng lại tiếp tục nghị , ánh mắt lạnh của ta phóng tới Như Vũ, Như Vũ cũng chẳng sợ, cười hắc tiếng lại tiếp tục quạt mát cho ta. Lúc này, Hoàng đế câu: “Chuẩn tấu.”

      Tiếng còn chưa mất vẻ thiếu niên non nớt, nhưng chung quy vẫn có uy nghiêm mà Hoàng đế nên có. Ta cảm khái, ta buông rèm nhiếp chính năm năm, Hoàng đế bây giờ cũng là thiếu niên mười sáu tuổi.

      Mấy lời đồn đại trong cung cũng là thái quá, danh nghĩa ta cũng được coi là mẫu thân Hoàng đế, đối với Hoàng đế xanh non mơn mởn này, dù cho ta kẹo ngọt ta cũng chẳng muốn gặm.

      Lúc bãi triều, ta vẫn còn cảm khái trí tưởng tượng phong phú của con người, để ý giẫm chệch khỏi bậc ngọc, hơn nữa Như Họa Như Ca Như Thi Như Vũ cũng nghĩ bậc ngọc cao từng ấy có thể làm Thái Hậu ngã, vì thế ai kịp đưa tay ra đỡ.

      Dưới nền đất trải thảm lông rất êm, nên ta ngã cũng ko đau, chỉ có mũi hơi đỏ lên. Tất cả văn võ bá quan đứng dưới triều ko hẹn mà cùng quay mặt ra chỗ khác, ra vẻ chưa từng nhìn thấy dáng ngã kỳ dị của ai gia. Như Họa vội vàng nâng ta dậy, Hoàng đế : “Truyền Thái y.”

      Ta vội vàng : “Ai gia sao, cần truyền Thái y.”

      Hoàng đế lại : “Thái Hậu phượng thể làm trọng, vẫn nên để Thái y bắt mạch xem sao.”

      Trước mặt các triều thần, ta cũng muốn làm trái ý Hoàng đế, đành chấp nhận. Ta tới Noãn các (phòng ấm) phía sau điện, Như Họa đỡ ta nằm xuống ghế quý phi, lúc Quách Thái y bắt mạch cho ta, Hoàng đế đứng bên cạnh, vẻ mặt quan tâm nhìn ta, ta thuận tiện : “Bệ hạ cứ yên tâm, ngã chút thế cũng ko nghiêm trọng lắm.”

      Vừa xong, ta thoáng thấy sắc mặt Quách Thái y biến đổi. đổi tay xem lại mạch cho ta, sau đó, trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hoàng đế hỏi: “Quách Thái y, sao rồi?”

      Quách Thái y sợ hãi liếc nhìn ta, cả người đều lạnh run. “Thỉnh bệ hạ giáng tội, vi thần hổ thẹn mang chức Thái y, chẩn ra chứng bệnh… chứng bệnh của Thái Hậu.”

      Hoàng đế giận đến tái mặt, cũng giáng tội Quách Thái y, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm Quách Thái y, rồi truyền Ngụy Thái y đến, sau khi Nguỵ Thái y bắt mạch cho ta, lại quỳ phịch tiếng xuống đất, lặp lại mấy lời Quách thái y vừa .

      Cứ như vậy, ta thấy kinh hãi. Xem bộ dáng hai người bọn họ, chẳng lẽ bệnh của ta là bệnh nan y? Từ trước tới giờ, ngoại trừ thân thể béo ra chút, toàn thân ta thấy khoẻ mạnh, cũng chẳng thấy ko ổn chỗ nào.

      Ta khụ tiếng, cho hai vị Thái y đứng lên, “Các ngươi cứ việc , ai gia trách cứ các ngươi.”

      Quách Thái y cùng Ngụy Thái y nhìn nhau, lại ùm tiếng quỳ xuống.

      Giọng Hoàng đế rất bình tĩnh hỏi: “Thái Hậu rốt cuộc bị bệnh gì?”

      Quách Thái y run run môi, từng chữ từng chữ từ đôi môi dày run run thốt ra, “Thái Hậu nương nương có… hỉ mạch.” (có thai)

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 2:

      Hai chữ hỉ mạch, giống như tiếng sấm sau cơn mưa nổ vang trong đầu ta. Ta kinh hoảng vỗ bàn, tức giận : “Hoang đường! Đúng là hoang đường!”

      Mấy tin đồn trong cung đúng là chịu nổi, nhưng trời biết đất biết, ta Tô Cán thân trong trắng, thân thể tuyệt đối chưa từng bị người khác nhúng chàm qua. Ta mười hai tuổi tiến cung, tiên đế thấy ta tuổi còn cũng chạm qua ta, cho tới bây giờ thân phận Thái hậu tôn quý, thiên hạ này làm gì có ai dám ngắt đoá hoa cúc vàng trong khuê phòng chứ.

      Sắc mặt Hoàng đế cũng cực kỳ khó coi, ánh mắt dò xét của đảo qua người ta, rồi sau đó lại rơi xuống người Ngụy Thái y, “Ái khanh, lời Quách Thái y là ?”

      Ngụy Thái y dập đầu ngừng, “Từng chữ từng chữ của vi thần đều là , tuyệt dám khi quân.”

      Quách Thái y quỳ xuống liền : “Vi thần nguyện lấy đầu ra bảo đảm.”

      Giọng điệu của bọn họ như chém đinh chặt sắt, ta vừa nghe, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Khi mở mắt ra, ở bên trong tẩm cung, Như Vũ thấy ta tỉnh lại, giọng kích động run run.

      “Nương nương rốt cục tỉnh, vừa rồi người suýt hù chết Như Vũ.”

      Ta nâng tay, Như Vũ đỡ ta ngồi dậy, cũng để gối mềm sau lưng ta, Như Ca cầm quạt quạt , ta liếc thấy ánh mắt các nàng như phiêu phiêu về nơi xa, ta xoa xoa thái dương, hỏi: “Thái y thế nào?”

      Như Ca đáp: “Bẩm nương nương, Quách Thái y nương nương vừa rồi là bị động thai.”

      Mấy lời này là hoang đường, ta lại xoa xoa thái dương, “Các ngươi thấy có người nào nằm giường của ai gia chưa?”

      Như Ca cùng Như Vũ : “Chưa.”

      Ta lại : “Vậy có thai là sao?”

      Như Ca ngẩng đầu nhìn ta, “Nương nương, Như Ca từng nghe qua chuyện xưa…”

      Như Ca là cung nữ chăm đọc sách nhất trong số bốn người, ta gật đầu ý bảo nàng tiếp tục . Giọng Như Ca rất êm tai: “Ở nơi gọi là huyện An Lăng có gia đình họ Trương, nhà có ba người. Sau đó xảy ra chiến Nam Bắc, con trai duy nhất của Trương gia bị bắt phục dịch, Trương gia chỉ còn lại Trương mẫu cùng con dâu Trương thị. Sau đó lâu, chiến trường truyền đến tin dữ, Trương lang quân chết trận ở sa trường. Nương tử Trương thị quá bi thương, chỉ trong đêm bạc trắng đầu, ban đêm nằm mộng, nương tử Trương thị gặp được Trương lang quân, cá nước thân mật. Mấy ngày sau, nương tử Trương thị có hỉ mạch.”

      Ta lau mồ hôi lạnh, Như Ca : “Nương nương, có khi thai này là hẹn ước trong mộng của người với tiên đế…”

      Ta mướt hết mồ hôi. Ngày hôm nay toàn gặp phải chuyện hoang đường thế này, ta mở miệng : “ cần nữa.”

      Như Ca có chút thất vọng đáp lời “Dạ”. Ta thấy bộ dạng kia của nàng ta, biết trong đầu nàng ta chắc chắn có vô số chuyện kỳ dị liên quan tới hỉ mạch. Nếu còn để cho nàng ta tiếp, có khi còn hài tử trong bụng ta là thần tiên tái thế cũng nên.

      Ý nghĩ này làm ta kinh ngạc, vô thức, ta cũng tự cho rằng trong bụng có tồn tại hài nhi.

      Lúc Hoàng thượng đến, ta vừa mới bắt đầu dùng bữa tối. bàn bày ra bốn năm món ăn, trong đó đều là thực phẩm giải nhiệt. Hoàng đế nhíu mày: “Thái hậu có thai, sao có thể dùng mấy thứ đồ ăn này?”

      Ta vừa nghe xong, trong lòng cảm xúc xoay chuyển. Trước mặt người trong cung, ta cũng ko muốn làm trái ý Hoàng đế, vì thế để Như Ca đem mấy món ăn đó xuống, cũng để mấy cung nữ lui hết ra ngoài.

      Hoàng đế nhi tử lúc này tới tìm ta, khẳng định là có lời muốn .

      Lần này ta có hỉ mạch, mặc kệ là hay là giả, đối với Hoàng đế mà , là tổn hại tới thể diện Hoàng gia. Ta với Hoàng đế cũng coi như có tình cảm, mười hai tuổi ta vào cung, tiên đế để ta chăm sóc thái tử. Chớp mắt, nay qua tám năm. Ta tận mắt nhìn thấy tiểu hài tử sau khi đái dầm khóc nước mắt nước mũi đầm đìa trở thành Hoàng đế, tình cảm này chắc chắn cũng có trong lòng, vậy có nghĩa ta chắc chắn khuyên ta uống chén Lạc tử thang. (thuốc phá thai)

      ngờ ta đánh giá thấp tâm tư Hoàng đế, bất đắc dĩ nhìn ta, khẽ : “Quán Quán, bất kể phụ thân của thai nhi trong bụng nàng là ai, ta cũng thay nàng bảo hộ.”

      Quán Quán là tên của ta từ , phụ thân và mẫu thân lúc còn sống thường gọi ta như vậy. Ta cũng biết làm sao Hoàng đế biết tên ta lúc còn , lúc xung quanh ko có người, gọi ta thân thiết như vậy. Tuy rằng có chút sai trái, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế, thích gọi thế nào gọi thế đấy . Ở chung với những năm gần đây, ta cũng hiểu ra quy luật, khi gọi ta là Quán Quán, ta biết tâm tình tệ. Nếu gọi ta là Phù Cơ, khẳng định là gặp chuyện phiền lòng. Nếu gọi ta là Thái hậu khẳng định là tức giận.

      Qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gọi ta tiếng mẫu hậu. Ta so với mẫu thân , chắc cũng thể tiếp nhận nổi.

      Ta thở dài, : “Bệ hạ…”

      Hoàng đế : “Quán Quán phải nhận lời ta sao, lúc ko có người, gọi tên của ta?”

      “Thừa Văn.” Hoàng đế mỉm cười, ta lại tiếp: “Hỉ mạch này của ta quả quá kỳ quái, ta cũng ngại ra, ta có khả năng có hỉ mạch.”

      Hoàng đế sửng sốt, : “Ta tưởng… Thẩm khanh.”

      Lúc này đến phiên ta ngây người, Hoàng đế than tiếng, “Quán Quán, lúc điện, ánh mắt nàng nhìn Thẩm khanh…” Hoàng đế ngừng lại. Lòng ta kinh hãi, ngờ Hoàng đế còn luyện được bản lĩnh cách rèm nhìn mặt, tâm tư của ta chôn rất sâu, chẳng ngờ Hoàng đế lại nhìn ra.

      Ta nghiêm túc : “Mặc dù ta có tâm tư ngưỡng mộ Thẩm tướng, nhưng ngày là Thái hậu Đại Vinh, ta vì tiên đế mà thủ tiết. Trong bụng … ko phải của Thẩm tướng.”

      Hoàng đế suy tư lúc, lại : “Chẳng lẽ là Ninh khanh?”

      Ta lại lau mồ hôi lần nữa, “Thừa Văn cái gì?”

      Hoàng đế sờ sờ cằm, “Trong cung đồn đãi…”

      Ta như chém đinh chặt sắt: “ thể tin!”

      Hoàng đế nhìn ta sâu, “Mặc kệ là ai, Quán Quán, ta nhất định thay nàng bảo hộ cái thai.” Ngừng lại, còn thêm: “Bắt đầu từ ngày mai, Quán Quán nàng ở lại trong cung dưỡng thai. nay trẫm có thể đảm đương được nhiều việc, việc triều đình, nàng đừng lo lắng.”

      Ta cười cười, “Làm phiền bệ hạ rồi.”

      Tuy mặt ta cười, nhưng trong lòng lại lau mồ hôi lạnh. Qua mấy năm, Hoàng đế trưởng thành rồi hơn nữa còn trưởng thành rất nhanh, nay chỉ cần đôi ba câu làm ta đáp ứng ko can thiệp vào chuyện triều chính.

      Hôm sau ta ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, mới miễn cưỡng gọi tiếng, bốn cung nữ lập tức tới hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Ta hỏi luôn, “Bây giờ là giờ nào?”

      Như Thi trả lời: “Bẩm nương nương, lâm triều vừa mới chấm dứt.”

      Ta cảm khái, tuy Hoàng đế làm ta ko thể can thiệp vào triều chính, trong lòng ta cũng thấy có chút bất mãn, nhưng ở phương diện khác mà , ta cũng phải dậy sớm. Cũng chẳng biết Hoàng đế chuẩn bị lý do gì ta ko đến, cũng biết Thẩm tướng thấy ta vắng mặt nghĩ thế nào.

      Nhớ tới Thẩm tướng, lòng ta tự nhiên ấm áp thêm vài phần, Thẩm tướng đối với ta, là phiền não hay là thuốc tiên đây. Ta lập tức bảo Như Họa mang bức hoạ bên trong túi hương Như ý tới.

      Túi Như ý, ra là túi hương khảm ngọc thêu tinh xảo.

      Ta rất quý bởi vì trong thọ yến của Thái hậu, Thẩm tướng tặng thứ đó cho ta. Lúc ấy bên bờ ao sen, mùi thơm thoảng thoảng, ánh trăng nhu hoà, từ vạt áo lấy ra túi hương Như ý, trong mắt tràn đầy ý cười mà với ta: “Chúc nàng mọi chuyện như ý, từ nay về sau luôn tươi cười.”

      Từ lúc đó về sau, ta biết Thẩm tướng chính là tình kiếp ko thể tránh khỏi trong cuộc đời ta.

      Ta nhàng quơ quơ túi như ý trong tay, tiếng chuông thanh thuý ở hai đầu dây buộc miệng túi vang lên, làm tâm tình ta cũng vui vẻ hơn. Ta cười truyền lệnh gọi Như Họa, chẳng biết có phải vì có hỉ mạch hay ko, mà ta ăn thấy rất ngon miệng, đồ ăn bàn thoáng chốc trở thành hư .

      Như Họa Như Ca Như Thi Như Vũ nhìn mà tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

      Tới khi ta ăn no ngồi xoa bụng, thái giám Tào Võ tiến vào bẩm báo Thẩm tướng cầu kiến bên ngoài. Tuy nữ quyến hậu cung thể gặp mặt ngoại thần, nhưng ta buông rèm chấp chính mấy năm qua, mấy quy củ này, ta chưa bao giờ tuân thủ.

      Nghe được hai chữ Thẩm tướng, trong lòng ta thấy vui vẻ, lập tức hỏi: “Thẩm tướng đến đây bao lâu rồi?”

      Tào Võ đáp: “Bẩm Thái hậu, lúc sau khi lâm triều xong Thẩm tướng tới đây, nghe Thái hậu dùng đồ ăn sáng, bảo tiểu nhân đợi khi nào Thái hậu ăn xong hẵng bẩm báo.”

      Ta nghe xong, trách cứ: “Về sau nếu Thẩm tướng tới, ngươi lập tức vào thông báo.”

      Như Họa Như Ca các nàng dù sao cũng theo ta nhiều năm, cũng khôn khéo biết đối nhân xử thế. Tâm tư ta hướng về Thẩm tướng, các nàng ít nhiều cũng đoán ra. Thấy Thẩm tướng muốn gặp, các nàng biết điều lui ra ngoài.

      ra, các nàng lui hay ko lui cũng chẳng sao, dù sao ta cũng chỉ là phát hồ tình chỉ hồ lễ (phát ra từ tình, dừng lại ở lễ nghĩa) với Thẩm Tướng thôi, ra ngay cả ngón tay của Thẩm Tướng ta cũng chưa từng chạm qua.

      Thẩm Khinh Ngôn thân triều phục, áo bào tím thắt lưng vàng, vẫn tú như mọi hôm làm tim ta đập nhanh như hươu chạy. Ta cố làm ra vẻ bình tĩnh : “Thẩm tướng tới đây có chuyện gì?”

      khom vai cúi chào, tiếng vững vàng: “Vi thần có tội.”

      Ta sửng sốt.

      lại : “Ngày mùng mười tháng sáu, Thái hậu tưởng nhớ người khuất, say rượu tại Tô phủ, vi thần nhất thời nhịn được, cùng Thái hậu làm chuyện phạm thượng.”

      Ta nhìn chằm chằm, Thẩm Khinh Ngôn quỳ xuống đất : “Thỉnh Thái hậu giáng tội.”

      Ta cuối cùng cũng hiểu ra, giờ khắc này cấp độ khiếp sợ của ta so với việc nghe hỉ mạch ngày hôm qua còn cao hơn gấp vài lần, ta lắp bắp : “Ngươi… ý của ngươi là… ta… ta… cùng ngươi… ngươi…”

      Thẩm Khinh Ngôn gật đầu mạnh.

      Sắc mặt của ta trắng bệch. Việc này ta biết nên cao hứng hay là nên khủng hoảng, ta ngờ ta lại hồ đồ như thế. Ngày mùng mười tháng sáu, chính là ngày Tô gia diệt môn. Mỗi năm vào ngày này, ta đều xuất cung tới Tô phủ thắp hương tưởng nhớ người nhà. Ta nhớ hôm đó có chút thương tâm, nên uống rượu. Sau đó bị say, trong mông mông lung lung hình như nghe thấy có người gọi tên ta, ngờ ta lại mượn rượu cùng Thẩm tướng làm nên chuyện phong lưu.

      Ta nhớ mang máng hôm sau tỉnh lại, ta ở tẩm cung của mình, cả người đau nhức, hình như đúng tình trạng sau khi cá nước thân mật.

      Ta khiếp sợ : “Ngươi…”

      Thẩm Khinh Ngôn xấu hổ : “Thỉnh Thái hậu giáng tội.”

      Huyệt thái dương của ta đau nhức, “Thẩm tướng trước tiên đứng lên , việc này ai gia cần cân nhắc lại.” Ta là bề của Thẩm Khinh Ngôn, nếu như việc này truyền ra ngoài, con đường làm quan của chắc chắn vì việc này mà chấm dứt. Ta nhìn , lại nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, trong lòng cảm thấy chuyện này hư ảo.

      Trong lúc vô tình lại đêm xuân phong cùng Thẩm Khinh Ngôn, hơn nữa cuối cùng còn làm ra…

      Ta buông tiếng thở dài, Thẩm Khinh Ngôn đứng lên : “Việc này là ta sai, ta nguyện ý dốc hết sức nhận mọi hậu quả.”

      Bỗng dưng, ta : “Ngươi vừa mới nhất thời nhịn được?”

      Thẩm Khinh Ngôn : “Nếu chưa từng phát sinh chuyện Tô gia bị diệt môn, thê tử của ta nay chính là trưởng nữ Tô gia Tô Cán.”

      “Ngươi là ngươi đối với ta…”

      thoải mái : “Vi thần có tâm ngưỡng mộ với Thái hậu.”

      Lời này quá bạo dạn làm ta khiếp sợ, ta thở ra hơi, hai mắt trợn trắng, lại hôn mê bất tỉnh.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 3:

      Có lẽ là ngất nhiều, cho nên tốc độ tỉnh lại của ta cũng nhanh hơn chút. Tầm nửa canh giờ sau, ta tỉnh lại. Còn chưa mở mắt ra, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

      Ta mở mắt, “Ôi” tiếng, Như Ca cùng Như Họa vội chạy tới, “Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh.”

      Như Ca đỡ ta ngồi dậy, ta xoa xoa thái dương, “Lúc nãy Ai gia lại động thai khí à?”

      Như Họa đáp: “Bẩm nương nương, đúng vậy.”

      Ta lại xoa xoa thái dương, nâng mắt nhìn khắp bốn phía, Như Ca thẹn là cung nữ hầu cận của ta, ta còn chưa hỏi nàng luôn: “Nương nương, Thẩm tướng ở bên ngoài chờ.”

      Lúc này trong lòng ta có chút thấp thỏm yên. Tuy rằng cha hài tử là , người trong mộng của ta, đây đúng là may mắn trong bất hạnh, nhưng hài tử này đến bất ngờ, ta ko có chút ấn tượng nào với việc ân ái.

      Ta biết phải đối mặt với Thẩm Khinh Ngôn thế nào. Trong bao nhiêu giấc mộng, đều là mộng xuân của ta với . Mới vừa rồi lời Thẩm Khinh Ngôn ra làm ta động tâm, nhưng ta lại có cảm giác lời . Đêm hôm đó, nhất định là ta uống rượu rồi thuận tiện cường bạo . Mà ngại thân phận Thái Hậu của ta, nên mới ko ra. Nay lại nháo ra chuyện này, vì để ta thoải mái, bẻ cong .

      Ta càng nghĩ càng thấy có lý. Thẩm tướng là chính nhân quân tử, làm sao lại mượn rượu để ái ân cùng ta? Mà chuyện ân ái này, khẳng định là lỗi của ta. Ta ko còn mặt mũi nào để gặp Thẩm Khinh Ngôn, nên sai Như Ca với : “Việc này ai gia xử lý. Thẩm tướng cần lo lắng, cũng cần thỉnh tội với bệ hạ.”

      Khi Như Ca quay lại, Như Họa hầu hạ ta uống thuốc dưỡng thai, ta uống ngụm, đắng. Nhưng khi nghĩ tới cha hài tử là người trong mộng của mình, ta hơi cảm thấy, ngọt ngào.

      Có lẽ là ông trời chiếu cố ta, biết ta với ko thể kết thành phu thê, nên ban thưởng cho ta đêm xuân phong, sinh ra hài tử, thỏa mãn ước mộng bao năm của ta.

      Sau khi uống xong thuốc dưỡng thai, Tào Võ lại tiến vào, “Bẩm báo nương nương, Ninh đại tướng quân cầu kiến.”

      Ninh Hằng tới tìm ta, đúng là hiếm thấy. Ta với Ninh Hằng cũng phải là quen biết, mà ta khá thích Ninh Hằng. Lúc mới buông rèm nhiếp chính, Ninh Hằng mới là quan ngũ phẩm. Mấy năm nay Ninh Hằng từng bước từng bước lên chức, ta cũng nhìn thấy. Nay tới được chức tướng quân nhất phẩm cao quý, lập bao nhiêu công trạng, người nào phục.

      Mà Ninh Hằng này rất chính trực, năm đó tiên đế ra chiếu để ta trợ giúp thái tử đăng cơ, mấy ngày sau, Như Ca cùng Như Thi mỗi ngày đều phải dành ra ba canh giờ để sắp xếp lễ vật của triều thần, trong đó thiếu kỳ trân thế bảo. Sau đó, Như Ca lại điểm qua danh sách, trong đám văn võ bá quan, duy nhất ko có tên Ninh Hằng.

      Sau đó, ta gặp lại triều, ánh mắt nhìn ta mang theo trách cứ, từ lúc đó ta biết Ninh Hằng coi trọng ta, cùng với dân chúng đều nhất trí cho rằng ai gia là tai họa của Đại Vinh. Nhưng xét theo phương diện khác, Ninh Hằng lại là trung thần.

      Trong đó quan hệ của với Hoàng đế, cũng rất đáng để tìm tòi nghiên cứu. Trong cung từng có lời đồn đại, Hoàng đế đến nay vẫn chưa nạp phi, nguyên nhân chỉ có thể là có Ninh Hằng bên cạnh. Lúc ấy nghe xong, ta bật cười. Nhân tài trong cung đúng là nhiều vô kể, mới nghĩ ra được câu chuyện đoạn tay áo chi phích (*nam nam*) này. Cứ những lúc nhàn hạ ta lại ra ngự hoa viên ngắm hoa, chợt thấy thái giám của Hoàng đế cùng cung nữ chụm đầu chuyện, ta nín thở tập trung tinh thần lắng nghe, lập tức thấy kinh hãi.

      Bọn họ nửa đêm ở tẩm cung Hoàng đế nhìn thấy Ninh đại tướng quân cùng bệ hạ tư thế cưỡi ngựa thở dốc ko ngừng, lúc đó kiều diễm tả hết được. Ta cảm khái, lời đồn đại trong cung đúng là có gì là thể.

      Khi Ninh Hằng tiến vào, tâm trí ta vẫn bay bổng với suy nghĩ của riêng mình, lúc hành lễ, ta dùng ánh mắt gì là thể nhìn từ xuống dưới. Nhìn toàn thân thể , đánh giá triều phục từ dưới lên , đúng là rất thú vị.

      Lúc Ninh Hằng cùng Hoàng đế tư thế cưỡi ngựa cá nước thân mật, có lẽ Ninh Hằng ở . Nhưng mà nhìn ánh mắt sâu thấy đáy của Hoàng đế, lúc giường chắc cũng chịu ở dưới người khác.

      Ta cười rất sâu xa, vội vàng miễn lễ cho Ninh Hằng đứng dậy.

      Sau khi Ninh Hằng đứng lên, ánh mắt lướt qua đám người Như Ca Như Họa bên người ta, ta hiểu ý, liếc mắt bảo các nàng lui ra.

      Trong lúc Như Ca Như Họa lui ra, vẻ mặt Ninh Hằng khá rối rắm. Ta nghĩ chắc là Ninh Hằng kiềm chế được tình cảm với Hoàng đế, nên Ninh Hằng tới tìm ta để tâm . Nhớ lại hôm qua lúc Hoàng đế đoán rằng hài tử trong bụng ta là của Ninh Hằng, vẻ mặt có chút đau lòng.

      Chậc chậc, xem ra giữa bọn họ đúng là có gian tình ko muốn cho ai biết. Cho tới khi xung quanh còn người khác, ta hiền lành nhìn về phía Ninh Hằng, “Ninh khanh, biết khanh đến đây có chuyện gì?”

      Ninh Hằng mở miệng, câu “Vi thần” sau đó ngừng lại, trong lòng ta sốt ruột như có mèo cào, “Ninh khanh có chuyện gì cứ thẳng.” Dừng lại, ta lại : “Ai gia là người rất tân tiến, chuyện kinh hãi thế tục gì trong cung ai gia cũng chấp nhận được.”

      Có vẻ câu này của ta như liều thuốc trợ tim cho Ninh Hằng, quỳ mạnh xuống, gằn từng tiếng: “Vi thần có tội.”

      Ta cười : “ ra ai gia rất tân tiến, chuyện lưỡng tình tương duyệt (tình ko thể chia cắt), cũng phân chia thân phận nam nữ. Chỉ cần là tâm, sao còn phải e ngại thế tục?”

      mặt Ninh Hằng lộ vẻ kinh ngạc, “Thái Hậu trách tội vi thần?”

      Ta : “ trách tội, Ninh khanh có can đảm phá tan thế tục, ai gia vui mừng còn chẳng đủ.”

      Sắc mặt Ninh Hằng biến đổi, “Tội vi thần vạn lần đáng chết. Tất cả đều là lỗi của vi thần.”

      Ta nghe xong, đánh giá vài lần. ngờ chấp nhận gánh hết toàn bộ trách nhiệm, có con dâu như vậy ta cũng vui mừng. Ta quyết định khuyên bảo .

      Ta khụ khụ, : “Ninh khanh có tội gì?”

      Ninh Hằng : “Thái Hậu, thai nhi trong bụng người là của vi thần.”

      Lời này thể nghi ngờ chính là thiên lôi từ thiên đình đánh thẳng xuống đầu ta, lòng ta run rẩy, rồi run run hỏi: “Ninh khanh khanh gì thế?”

      Vẻ mặt Ninh Hằng xấu hổ : “Ngày mùng mười tháng sáu, đường ngang qua Tô phủ, vi thần thấy Thái Hậu có vẻ uống ít rượu, xông lên xe ngựa của vi thần. Vi thần giúp Thái Hậu nương nương lên xe. Lúc ở trong xe ngựa, người ra lệnh cho vi thần thoát y. Vi thần dám kháng chỉ, vi thần cũng ngờ, lúc vi thần cởi áo, Thái Hậu người lại nhảy lên người vi thần, sau đó…” mặt vẻ xấu hổ lại tăng thêm, “Vi thần nhất thời ko kìm được lòng cùng Thái Hậu người làm chuyện đó trong xe ngựa.”

      Ta cố gắng hít hơi.

      Ninh Hằng ngẩng đầu với ta: “Vi thần làm chuyện sơ suất như thế, vi thần dám hy vọng xa vời được Thái Hậu tha thứ. Chỉ cầu Thái Hậu giáng tội.”

      Có lẽ hai ngày qua, ngất nhiều lần, lần này muốn ngất cũng chẳng ngất được nữa. Ninh Hằng nổi tiếng là người chính trực dối bao giờ, nay thấy vẻ mặt rất nghiêm túc có lẽ là dối. Thẩm Khinh Ngôn cũng là vào ngày mùng mười tháng sáu, Thẩm Khinh Ngôn chắc chắn gạt ta. như thế, chẳng lẽ đêm hôm đó sau khi ta cùng với Thẩm Khinh Ngôn ái ân, rời khỏi Tô phủ lại cùng Ninh Hằng ái ân tiếp?

      Ta bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ tới độ sắp hít thở thông.

      Ninh Hằng lại : “Khẩn cầu Thái Hậu giáng tội, vi thần nguyện ý tự hạ quan chức lưu đày biên cương.”

      Phạt như thế là quá nặng nề, Ninh Hằng là trụ cột của Đại Vinh, nếu vì chuyện phong lưu của ta mà tổn thất nhân tài, đúng là lợi bất cập hại (*lợi ít mà hại nhiều*). Huống chi da mặt ta cũng ko dày tới mức với , haizz, Ninh khanh, có thể thai nhi trong bụng ko phải của ngươi, trước ngươi, ai gia cũng cùng Thẩm tướng ân ái lần rồi.

      Ta xoa xoa thái dương, dịu dàng với Ninh Hằng: “Ninh khanh, việc này đợi thai nhi sinh ra rồi hẵng quyết định. Khanh cần phải nhọc lòng, ai gia cũng rất phân minh. Trước tiên khanh cứ lui xuống . Ai gia có chút mệt mỏi.”

      Ninh Hằng nhìn ta, vẻ mặt kỳ quái. Chắc cũng chẳng đoán được Đại Vinh lại có vị Thái Hậu hồ đồ như thế. Cùng người khác ái ân cũng biết, lại cùng người khác ái ân tiếp cũng biết… Nếu lại có người thứ ba chạy tới, ta chắc chắn ngất xỉu.

      Việc này, ta phiền não, huyệt thái dương cũng đau ỉ.

      Sau khi Ninh Hằng rời , ta gọi Như Thi ấn huyệt. Thủ pháp của Như Thi tồi, bình thường chỉ ấn canh giờ, là giảm bớt đau đớn.

      Như Ca ở bên cạnh cho chút ngải thảo vào ấm lô, ta ngửi thấy, cũng thư thái nhiều.

      Như Thi xoa bóp thoải mái, qua lúc, ta thấy buồn ngủ. Ta hắt xỳ cái, tay chồng cằm bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Khi mở mắt ra, bên ngoài trời tối đen như mực. Xung quanh thấy bóng dáng Như Ca Như Họa. Ta cúi đầu nhìn xuống, người đắp chiếc chăn mỏng, ấm lô vẫn toả ra hương thơm ngải thảo.

      Ta xoay xoay cổ tay đau nhức, nâng mắt nhìn lên, có bóng người được ngọn đèn chiếu bóng lên bình phong. Ta nhìn chăm chú, đúng là Hoàng đế.

      Ta ho tiếng, gọi: “Bệ hạ?”

      Hoàng đế từ phía sau bình phong bước tới, trong mắt có ý cười nhìn nhìn ta, “Quán Quán tỉnh rồi à?”

      Ta thấy gọi ta như thế, liền người trong tẩm cung bị cho lui hết rồi. Ta vân vê tay giọng có chút chua xót, : “Thừa Văn sao lại ở đây?”

      Ánh mắt của thâm trầm, “Ta có lời muốn .”

      Ta ngẩn người, bỗng dưng nhớ tới mấy lời kinh hãi của Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng hôm nay. Ta cũng biết chỗ nào trong cung cũng có tai mắt của Hoàng đế, mấy lời Thẩm Khinh Ngôn cùng với Ninh Hằng hôm nay chắc chắn tới tai Hoàng đế ko thiếu chữ.

      Sắc mặt của ta biến đổi, “Bệ hạ muốn xử phạt Thẩm khanh cùng Ninh khanh?”

      Hoàng đế cười tủm tỉm như cũ, “ phải.”

      Ta gần như hiểu ra, “Bệ hạ, việc này sai ko chỉ có hai người bọn họ. Ai gia lúc ấy nên uống rượu, vừa uống rượu vào làm hỏng việc.”

      “Đúng .”

      ràng Hoàng đế kém ta bốn tuổi, mà chức vị của ta cũng cao hơn, tại đối với , trong lòng ta chung quy vẫn có chút kính sợ. Có lẽ là do uy nghiêm thiên tử, ta là Thái Hậu cũng quá vô dụng rồi.

      “Thẩm khanh cùng Ninh khanh đều là trụ cột nước nhà, Thừa Văn đừng vì nhất thời tức giận mà huỷ luôn tiền đồ bọn họ.”

      Hoàng đế nhìn ta sâu, hỏi ta: “Nếu vậy, Thái Hậu có biết thai nhi trong bụng là của Thẩm khanh hay là Ninh khanh ?”

      Ta quẫn bách lắc đầu.

      Hoàng đế than tiếng, sờ cằm, : “Trẫm nghĩ, có lẽ trẫm cũng có tội.”

      Mọi chuyện kinh hãi của ta hôm nay đều bắt đầu từ hai chữ “có tội”, Hoàng đế vừa xong, ta dứt khoát hôn mê bất tỉnh.

      ra lần này là ta giả ngất, người ngất hơi nhiều, giả bộ ngất tất nhiên là rất tự nhiên thành thục. Nếu cùng Thẩm Khinh Ngôn đêm xuân phong, ta vui vẻ chấp nhận, cùng Ninh Hằng ái ân, ta cũng miễn cưỡng chịu được. Chỉ có điều duy nhất ta ko chấp nhận được chính là cùng Hoàng đế vui vẻ ở khuê phòng.

      Ta ngất xỉu vốn là việc rất bình thường. Từ sau khi có hỉ mạch, bên cạnh ta xảy ra bao nhiêu chuyện hoang đường. Cứ theo đà này, dự đoán được tiếp theo Hoàng đế , thai nhi trong bụng ta là của , khéo cũng là cùng ngày mùng mười tháng sáu, về phần quá trình như thế nào, chắc chắn làm người khác nghẹn họng được lời nào.

      Cuộc sống cứ như hát hí khúc, liễu ám hoa minh (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát), phong hồi lộ chuyển (quanh co), kinh hách ngừng.

      “Quán Quán.”

      Mặt chút biểu tình ta tiếp tục giả bộ bất tỉnh, lỗ tai dựng đứng lên. Việc giả ngất cũng có lợi, nếu Hoàng đế mấy lời hoang đường đúng như ta dự đoán, tiện thể ta làm hoàng lương nhất mộng luôn (ta làm giấc mộng viển vông). Nếu , ta giả bộ từ từ tỉnh lại, giọng suy yếu: “Bệ hạ, ai gia vừa rồi bị động thai khí.”

      Nghe thấy Hoàng đế buông tiếng thở dài, rồi sau đó như ông cụ non: “Ta chỉ muốn , ngày mùng mười tháng sáu kia…”

      Tim ta nhảy luôn tới cổ họng, nhưng Hoàng đế lại cố tình ngừng lại, chút động tĩnh cũng có. Ta len lén nhìn Hoàng đế, ngờ bỗng dưng bắt lấy tay ta, “Ta có tội, nếu hôm đó ta ko cho Quán Quán quay về Tô phủ làm lễ tế, ko có chuyện hoang đường ngày hôm nay.”

      Ta nhàng thở phào. May mắn may mắn, phụ thân hài tử của ta liên quan tới Hoàng đế nhi tử, nếu có liên quan , lúc hài tử sinh ra, ko biết nên gọi Hoàng đế tiếng hay là phụ thân đây?

      “Thẩm khanh cùng Ninh khanh cũng hồ đồ, lại cùng Quán Quán…” Hoàng đế lại buông tiếng thở dài, “Thôi thôi, việc này ta cũng muốn quản nữa, Quán Quán thích làm thế nào làm thế đấy . Nếu Quán Quán muốn Thẩm khanh, muốn gặp , ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.”

      Ta kinh ngạc vứt ra đằng sau ý nghĩ giả bộ ngất, hai mắt mở to, “Cái gì?”

      Hoàng đế cười rất thoải mái, “Thẩm khanh đúng là thuốc tốt cho Thái Hậu, trẫm chỉ câu Thẩm khanh, Thái Hậu lập tức hôn mê nữa.”

      Câu này đúng là rất kinh hãi, giữa từng câu từng chữ dường như còn hờn giận. Mắt Hoàng đế chỉ có thể cách rèm đoán được ánh mắt mà còn phát ta giả ngất. Ta đành cười tiếng, “Ai gia vừa rồi bị động thai khí.”

      “Thai khí này hôm nay có vẻ bị động hơi nhiều.”

      “Có lẽ tương lai còn động dài dài.” Ta lại cười gượng tiếng.

      Hoàng đế cười như có như nhìn bụng ta, ta thấy ánh mắt Hoàng đế bắt đầu kỳ lạ, trong phút chốc nảy ra hứng thú, “Bệ hạ nhìn ra gì chưa?”

      Hoàng đế sửng sốt.

      Ta phấn khích : “Ngươi nhìn ra là nam hài tử hay nữ hài tử? Là của Thẩm khanh hay là Ninh khanh?”

      Hoàng đế lập tức trầm mặt.

      Ta thấy hình như đúng lắm, cũng nghĩ ra lời vừa rồi đụng tới chỗ đau của . Ta nghĩ nghĩ lại, phút chốc mắt loé sáng, hai chữ Ninh khanh chính là căn nguyên.

      Hoá ra là chuyện này… Hoá ra là chuyện này…

      Trong lòng ta buông tiếng thở dài, chắc là Hoàng thượng ngờ được người trong tim Ninh Hằng lại có quan hệ với mẫu hậu , nếu phụ thân của hài tử là Ninh Hằng, tương lai hài tử này còn gọi Hoàng đế tiếng . Hài tử của người mình lại gọi mình là , là ta cũng ko chịu nổi.

      Vậy nên phản ứng này, cũng là bình thường.

      Ta lý giải xong vỗ vỗ vai , “Bệ hạ, ai gia lời này có chút đường đột, người chớ để trong lòng.”

      Hoàng đế có lẽ nghe được ý tứ sâu xa trong lời của ta, mày nhíu chặt lại từ từ dãn ra, câu “Thái Hậu nên nghỉ thôi” rồi chậm rãi rời khỏi tẩm cung ta.

      Ta nhìn tấm lưng kia của , là tịch mịch.

      Chợt nhận ra mình vô tâm xen vào chuyện của , theo lời những người hay buôn chuyện ta chính là “người thứ ba”, trong lòng ta lập tức thấy áy náy. Lần này gây đại hoạ, chẳng cần phải truy cứu ai đúng ai sai nữa. giờ, ta chỉ có thể đem tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện —— rượu, từ nay về sau cấm ko được động vào, nếu chẳng biết tới hôm đẹp trời nào đó lại nhận được hỉ mạch chừng.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 4:

      Về chuyện hỉ mạch của ta, Hoàng đế tuy ra lệnh chặn hết tin tức, nhưng dù sao nhà trong thiên hạ chỗ nào bị hở tường chứ. Lúc ta bịt mũi uống thuốc dưỡng thai, tiếng hoa lệ cùng tiếng ngọc bội đinh từ xa tới gần ——

      “Ha ha ha, Thái hậu, nghe ngươi có thai?”

      Ta bị sặc thuốc, Như Ca vội vỗ lưng ta, khi xuôi xuống rồi mới nhìn về phía tiếng đó ngẩng đầu bất đắc dĩ : “Thường Trữ, lần sau ngươi đến chỗ ta đừng có đem theo mấy câu kinh hãi thế tục ấy …” Ta ngừng lại chút, “Ngươi tới thỉnh an ai gia ko thể ăn mặc chỉnh tề chút à?”

      Nhìn toàn thân Thường Trữ, ràng là thành gia lập thất rồi, mà tóc tai bù xù, mặc hay ko mặc cũng chẳng khác nhau là mấy.

      Thường Trữ lơ đễnh : “Trời nóng, mặc thế này mới thoải mái.” Nàng đột nhiên vẫy tay với Như Ca đứng phía sau, “Như Vũ mỹ nhân, lấy cho bản cung mấy đồ ăn giải nhiệt .”

      Như Ca yên lặng trả lời “Dạ” .

      Thường Trữ lại quay sang Như Vũ lau bình hoa : “Như Thi mỹ nhân, ngươi cũng cùng Như Vũ mỹ nhân .”

      Như Vũ yên lặng nhìn ta cái, rồi yên lặng ra ngoài.

      Thường Trữ này trí nhớ tốt lắm, luôn nhớ nhầm tên bốn cung nữ thân cận của ta, bất kể ta lại bao nhiêu lần, chung quy nàng ấy vẫn thể sửa được. Sau đó nghe nàng ấy ngay cả mấy người hầu trong phủ cũng nhớ nổi, ta mới bỏ qua vấn đề này.

      Thường Trữ là Hoàng tỷ của Hoàng đế, nàng họ Lý tên Khuynh Thành, Thường Trữ là phong hào (tước hiệu) của nàng. Thường Trữ Khuynh Thành hai tên này đều đẹp như nhau. Thường Trữ chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Vinh, từng có người thấy vẻ đẹp của Thường Trữ mà cam nguyện tự thiến để được vào cung làm thái giám. Nhưng mà tác phong Đại công chúa Thường Trữ cũng rất dũng mãnh, trong phủ nàng ấy biết có bao nhiêu nam hầu, ta từng khuyên nhủ nàng ấy vài lần là bớt phóng túng chút, nàng ta lại chỉ miễn cưỡng cười : “Con người chỉ sống có đời, vì sao lại nên tận tình hưởng lạc chứ?”

      Thường Trữ cũng xấp xỉ tuổi ta, lúc ta mới tiến cung, quan hệ với Thường Trữ rất tốt, nàng thường che chở ta. Trước sau đều đối xử với ta như mặc dù ta bị gọi là lòng dạ độc ác, bao nhiêu lần mệnh ta treo lên sợi chỉ, đều là Thường Trữ cứu trở về. Tới nay, ta với nàng ấy cũng có thể là tri kỉ chốn khuê phòng.

      “Hài tử trong bụng ngươi là của ai?”

      Câu hỏi này cũng quá thẳng rồi, ta lại sặc lần nữa, “ ra… ta cũng biết.”

      Thường Trữ gật gù, có vẻ vui mừng : “Tác phong giờ của ngươi tốt hơn trước nhiều rồi, giống ta hơn. Ta vốn định khuyên bảo ngươi tìm vài nam hầu về để mua vui, chẳng ngờ ngươi bình thường chẳng hé miệng câu, vừa đánh tiếng biến thành thiên lôi, đến mức còn có luôn cả hài tử.” Nàng đột nhiên tiến tới gần tai ta, “Hay là ngươi biết biện pháp phòng tránh trong phòng the hả?”

      Ta cảm khái: “ lời khó hết.”

      “Thôi thôi, đợi ngươi sinh hài tử xong ta truyền bí quyết cho.” Thường Trữ khép lại quạt trong tay, “Lần này ta tới đây, chính là có chuyện tốt muốn với ngươi.”

      “Ừ?”

      “Ngươi có nhớ từ năm trước ngoài cung rất thịnh hành vở hí kịch?”

      Ta thoáng nghĩ ngợi, “Là công chúa chia sẻ?”

      Thường Trữ gật đầu, “Đúng rồi. Vở hí kịch đó tới nay vẫn rất phổ biến, ta vẫn chưa được xem. Ta nhớ tới ngươi, nên mời gánh hát Phiên Quả giờ Tuất đêm nay tới biểu diễn.”

      Ta cầm lấy quả nho bàn, chậm rãi bóc vỏ, “Gánh hát Phiên Quả này mấy hôm trước ta cũng nghe kể qua về vở diễn, về nữ nhân ở dị giới xuyên qua tới Hoàng cung phát sinh thiên tình cảm với Hoàng tử. Chuyện đó là vớ vẩn, trong Hoàng cung làm gì có chuyện cung nữ nhàn hạ thoải mái làm bậy bạ như thế được, hay là Thái tử phi hưu là hưu luôn được? Nếu Thường Trữ ngươi muốn hưu Phò mã, còn phải qua bao nhiêu trình tự.” Ta bỏ quả nho bóc sạch vỏ vào miệng, lúc lâu sau mới chậm rãi : “Gánh hát Phiên Quả này đúng là đáng tiền bỏ ra.”

      Lúc này Như Ca và Như Vũ bưng nước nho cùng chè hạnh vào, Thường Trữ thích nhất là hai đồ giải nhiệt này, ngọt ngọt thanh thanh. Thường Trữ bưng lên chén, sau khi uống ngụm, lại hưởng thụ mà cảm thán buông tiếng thở dài: “Thái hậu, hai cung nữ này bên người ngươi đúng là trình độ rất cao, đầu bếp nổi tiếng trong phủ ta làm nước nho cũng có nổi mùi vị này.”

      Ta cười nhưng .

      Thường Trữ lại tiếp: “ ra cũng phải đáng tiền như ngươi . Dù sao ngươi phải dưỡng thai nhàm chán cũng là vô vị, chi bằng xem gánh hát Phiên Quả kia xem có đáng tiền hay ? Hơn nữa, bốn cung nữ hầu cận của ngươi chắc hẳn cũng thích vở 《Công chúa chim sẻ》 này.”

      Ta nhìn Như Ca, Như Ca : “Công chúa cũng đúng, Như Ca từ rất thích xem gánh hát diễn. Nghe gánh hát Phiên Quả đổi tên vở diễn thành 《Chim sẻ bay lên cao 》.”

      “Hoá ra ngươi là Như Ca, phải Như Vũ, ngươi nắm bắt thông tinh nhanh .” Thường Trữ đột nhiên cười với ta, “Mời gánh hát vào trong cung diễn, ngươi có cơ hội gặp Thẩm tướng, tại sao làm?”

      Ta liếc mắt nhìn Như Ca cùng Như Vũ, các nàng hai mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, chỉ cúi đầu ko . Tâm tư của ta với Thẩm tướng vốn tưởng rằng là chuyện bí mật, nhưng ta lại tính sai, trong cung này làm gì có chuyện gì bí mật.

      Ta buông tiếng thở dài: “Như Ca Như Họa, chuẩn bị thiệp mời, tối nay ai gia muốn mời tất cả các triều thần tới Sướng Thính các nghe hí kịch.”

      Thường Trữ cười ra tiếng, “Vậy là được rồi, đời người là phải hưởng thụ, Như Họa mỹ nhân, khi sắp xếp ghế ngồi ngươi cũng cần phải khôn khéo chút.”

      Ta lau mồ hôi trán, Thường Trữ này mồm miệng đúng là chẳng bao giờ giữ được. Ta khoát tay, “Thường Trữ, ngươi mau về nhà . Nếu lát nữa Phò mã nhà ngươi lại tới đây tìm.”

      Trước khi Thường Trữ cũng quên trêu chọc ta câu, “Thái hậu, ngươi đừng quên trong bụng ngươi còn có hài tử, cẩn thận đừng để động thai khí.”

      Ta lại đưa tay lên lau mồ hôi, Như Ca chuẩn bị xong thiệp mời, hỏi ta mời những người nào. Ta trầm ngâm lát, rồi lần lượt đọc tên các triều thần ra, đến ba chữ Thẩm Khinh Ngôn, tâm tư ta lại nhộn nhạo như gió thổi lá cây.

      Cuối cùng, Như Ca hỏi: “Nương nương, lần này có gửi thiệp mời tới Ninh đại tướng quân ko?”

      Từ trước đến giờ cứ là thiệp mời của ta, Ninh Hằng đều hề nể mặt, chưa lần tới tham dự. Mà ta cũng giận, Ninh Hằng càng cứng rắn ngang ngạnh như thế, ta càng thấy thú vị. giờ ta với có quan hệ kia, mời cũng được.

      Như Họa bóc vỏ quả nho đưa cho ta, sau khi ăn xong, ta mới chậm rãi : “Mời .”

      Gió đêm thổi qua, ánh trăng toả sáng, trăng hôm nay tròn đẹp, ta ngồi kiệu, hai mươi tư cung nữ xinh xắn ở Lưu Ly Cung theo hai bên. Trước khi , ta để cho Như Thi sơn móng tay, lúc này từng ngón dưới tay áo dài, đợi đến khi ta cùng Thẩm Khinh Ngôn chuyện, tay áo dài lay động, lộ ra bộ móng tay sơn đỏ, có lẽ làm rung động.

      Khi đến Sướng Thính Các, Tào Võ hô tiếng “Thái hậu tới”, mọi người đều hành lễ, ta thẳng đến ghế chủ vị, sau khi Như Ca đỡ ta ngồi xuống, Tào Võ lại hô tiếng “Bình thân”, mọi người mới lục tục ngồi vào vị trí riêng của mình.

      Thường Trữ ngồi bên trái, đêm nay nàng ấy làm mất thể diện ta, trang phục rất quy củ, nhưng lại dẫn theo vài lang quân tuấn tú đến, thể tác phong dũng của nàng ấy làm ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng liếc mắt thấy bộ móng tay sơn đỏ, trong mắt lên ý cười, nàng bên tai, giọng : “Hà hà, Thẩm tướng ngồi phía sau ngươi, ta với đổi ghế ngươi thấy thế nào?”

      Ta vừa định nàng chớ làm bừa, nàng xoay qua Thẩm Khinh Ngôn : “Hà hà, Thẩm tướng, bản cung với ngươi đổi ghế được ? Lang quân nhà ta hôm nay hơi cảm mạo, ghế này gió lại lớn.”

      Công phu bịa chuyện của Thường Trữ từ trước rất cao, ta thấy vị lang quân kia của nàng cũng rất phối hợp, Thường Trữ vừa dứt lời, ho khụ tiếng như .

      Giọng Thẩm Khinh Ngôn từ từ truyền đến, đem theo nho nhã, “Công chúa mời.”

      Thường Trữ cười : “Thẩm tướng đúng là rất sảng khoái.”

      Thẩm Khinh Ngôn ngồi xuống bên trái ta, mỉm cười dưới ánh trăng sáng, tâm can phổi phế của ta lại nhộn nhạo lên, ta rụt rè gật đầu cái, Thường Trữ ở phía sau cười lớn.

      Ta coi như nghe thấy, vỗ tay ý bảo gánh hát có thể bắt đầu diễn.

      sân khấu bắt đầu diễn kịch, kịch bắt đầu diễn mà ta hoàn toàn có hứng thú xem, trong đầu ta chỉ toàn nghĩ nên bắt chuyện thế nào với Thẩm Khinh Ngôn. ý nghĩ xẹt qua, ta với thân thể cũng động chạm rồi, chuyện còn e ngại gì nữa?

      Ta như được khai sáng, mắt long lanh thoáng nhìn Thẩm Khinh Ngôn, lại rất chăm chú xem kịch. Ta cũng nhìn lên sân khấu, chỉ nhìn cái mà lục phủ ngũ tạng suýt nữa phọt hết ra ngoài.

      May mắn ta định lực cao, nặng nề khụ tiếng, Thẩm Khinh Ngôn quay lại nhìn ta, ta mở môi chậm rãi : “Người diễn vở Công chúa chim sẻ này chọn kém, vừa nhìn, ai gia còn tưởng là cãi nhau. So với gánh hát lần trước xem, đúng là thua xa.”

      Thẩm Khinh Ngôn khẽ cười tiếng.

      Lòng ta ngứa như bị lông vũ phe phẩy, ta giả bộ lơ đãng : “Quá chán, người nhìn xem, cũng là cùng màn diễn chim sẻ bị trúng tên, lúc trước gánh hát kia diễn lay động lòng người, còn người hát này hát như sấm đánh ngang tai, là làm cho người ta… làm cho người ta…”

      Thẩm Khinh Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tràn đầy ý cười, “Thái hậu rất hài hước.”

      Ta đột nhiên cảm thấy gánh hát diễn tuyệt đối bằng nụ cười tao nhã của Khinh Ngôn, ta che miệng cười : “Khinh Ngôn chuyện cũng rất thú vị.”

      Mắt dừng lại tay ta lúc, “Màu đỏ tương xứng với Thái hậu.”

      Ta nghe xong mà lòng vui rạo rực, nhưng trước mặt chúng thần thể biểu ra, đành cười cất lời khen ngợi vở diễn. Thấy ta thế, đống người phía sau cũng vội vàng khen lấy khen để. Lúc ấy ta cảm khái, thế gian này, hay hay hay cũng là do bề định đoạt.

      Ta len lén nhìn Thẩm Khinh Ngôn, mỉm cười tiếp tục xem diễn, trong lòng ta cảm thấy gánh hát này diễn hay hay hay cũng như nhau hết, chỉ cần thấy cười, tức là rất hay rồi.

      Thẩm Khinh Ngôn mặc dù từng có ngưỡng mộ ta, nhưng chung quy ta vẫn cho rằng vì thể diện của ta nên mới thế. Cảnh Chi là người tuyệt vời, làm sao lại thích goá phụ như ta chứ?

      Lập tức, lòng ta biến thành lạnh lạnh. Ta cũng chẳng còn tâm tư vui vẻ nữa, trong lòng chỉ muốn sớm kết thúc, ngờ gánh hát này lại tệ đến thế, diễn màn lại màn nữa, ta thấy có tẹo thú vị nào, cũng may chủ gánh hát là người biết xem sắc mặt, thấy sắc mặt ta ko tốt, vội vàng kết thúc vở diễn.

      Lúc tan cuộc, Thẩm Khinh Ngôn như có như nhìn lướt qua bụng ta, ta cười, với : “Chuyện đó, Khinh Ngôn ko cần để trong lòng.”

      Vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng vẫn gì nữa.

      Trong lòng ta cũng thấy phức tạp, hài tử trong bụng ta biết phụ thân là ai, tùy tiện để Thẩm Khinh Ngôn nghĩ thế, ta cũng thấy ngượng ngùng. Mọi chuyện cứ đợi cho tới khi hài tử sinh ra, xác nhận được phụ thân là ai rồi mới tính tiếp.

      Ta bước lên kiệu, đám người kính cẩn nâng kiệu rồi chậm rãi dời .

      Lúc được nửa đường, phía trước truyền tới giọng ——

      “Thái hậu xin dừng bước.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :