Bên cạnh nhà nó có gia đình mới chuyển từ nơi khác đến. Nó để ý thấy cậu bé lúc nào cũng hay cười, tên là Nam phải. Chắc cũng chỉ hơn nó 1, 2 tuổi thôi. Nghe các bác trong xóm kể chuyện, Mẹ Nam vốn là người trong làng, lúc trước lấy chồng ở huyện bên. Nay bố Nam mất nên gia đình mới chuyển về đây. Nam học lớp 5, bằng tuổi trai nó. Còn nó mới học lớp 1 thui. Nó bắt đâu coi Nam như trai của nó. Những buổi cùng nhau học, cùng chăn trâu, thả diều triền đê là những ngày tháng tươi đẹp trong tuổi thơ của nó. Những năm tháng tuổi ấu thơ cứ trôi dần. Giờ đây nó cũng lớn, học lớp 12. Nam và trai nó cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi.Có bí mật mà nó kể cho ai biết. Nó thích Nam từ lâu rồi. Từ cái buổi thả diều năm nó học lớp 8 ấy. cõng nó khi nó mải mê đuổi theo lũ bạn mà bị ngã. Nó quyết tâm thi đỗ đại học, để rồi có thể đứng trước mặt Nam thổ lộ tình cảm của nó. Ngày nhận giáy báo, nó vui mừng khôn xiết. Nó khoe với tất cả mọi người. Nó cũng điện báo tin cho trai. Nam cũng biết, cũng gửi lời hỏi thăm và chúc mừng đến nó. Ngày chia tay lên trường nhập học, lũ bạn ôm nó, đứa nào mắt cũng đỏ hoe. Tại sao ư, bởi mỗi đứa học mỗi nơi khác nhau. Nam cũng từ trường trở về để chia tay nó.Nhưng mình, cùng với bạn – người của trong 4 năm đại học. Mắt nó ráo hoảnh, nó khóc. Bởi chỉ có nó đơn phương thôi. Nó mỉm cười, nó ôm Nam tạm biệt. Nó nghĩ: “ chị ấy xứng đôi. Có lẽ mình với Nam là bạn là điều tốt nhất. Lên đại học rồi, phải cố gắng học thôi. Tình cảm đơn phương của thời áo trắng thể dễ dàng quên nhưng nó thành dấu ấn cho những năm tháng của cuộc đời”.