Tác giả : Minh Nguyệt Thính Phong Converter: Nothing_nhh Editor: Heo con Nguồn tác phẩm : https://congchuakhangiay.wordpress.com/♥-happy-ending-♥/bai-hoc-yeu-duong-cua-tieu-ma-vuong/ Độ dài : 72 chương + 4 ngoại truyện Văn án tiểu ma vương nghịch ngợm, gây khắp nơi, từ bé bắt đầu học đòi đương ( Tiểu ma vương bá đạo mà ngây thơ PK con rùa ngốc nghếch, đáng ) Nội dung : thần tiên ma quái, oan gia gặp nhau, tình cảm đô thị Biên tập đánh giá: Tác giả hành văn trôi chảy, dưới ngòi bút nhân vật sống động, đối thoại tự nhiên, có vui có buồn, tình cảm, tình tiết hợp lý. Chuyện xưa mấu chốt ràng, nhân vật chính ngọt ngào đáng . Câu chuyện xoay quanh tình của đôi bạn thanh mai trúc mã cùng với mưu phức tạp, tình tiết trinh thám gay cấn. Tình , tình thân hài hòa, tình tiết hợp lý.
CHƯƠNG 1 Hôn tất cả các bạn học trong trường làm kinh động cha đáng kính Cái tên Nghiêm Cẩn là do người cha Diêm La vương của cậu đặt cho, ý là mong cậu làm việc nghiêm túc, cẩn thận, làm người cũng vậy. Nhưng nghe , lúc cậu tuổi, cha cậu hoàn toàn buông tha ý định rèn dũa cậu trở thành người như thế. Năm nay Nghiêm Cẩn 4 tuổi, học trong nhà trẻ xinh đẹp. Cậu sinh ra trong gia đình đặc thù, cha cậu là Diêm La vương, đúng, chính là Diêm La cai quản phủ chứ phải là danh hiệu ám chỉ người trong thế giới ngầm, chính là nghĩa đen của từ Diêm La vương. Mẹ đáng của cậu là người phụ nữ có năng lực hàng ma phục quỷ, nghe vài kiếp trước là con lợn vô cùng dũng mãnh trong chốn thần tiên. Chuyện xưa của cha mẹ câu, tục truyền là bà mẹ ngốc của cậu nhìn trúng cha cậu, gục trước ba cậu nhưng cha cậu theo, cầm tù. Kết quả Chiến thần chốn thần giới Cửu thiên huyền nữ coi trọng năng lực của bà mẹ ngốc của câu, vì thế đem huấn luyện. Nhưng thực ra cha cậu cũng có ý với mẹ cậu. Lúc đại chiến thần giới, ma giới, cha cậu chấp nhận chuyện mẹ cậu sắp chết nên đưa bà mẹ ngốc nghếch của cậu vào kiếp luân hồi. 600 năm sau, hai người gặp lại, vì thế bất hạnh mà sinh ra cậu. Nghe qua dường như có điểm khúc chiết nhưng cá nhân bạn Nghiêm Cẩn cảm thấy câu chuyện xưa này chỉ có hai điểm mấu chốt. là cha của cậu rất phiền phức, cứng nhắc, cái gì mà phải luân hồi chuyển kiếp, còn chờ nhiều năm như thế, phiền toái, chẳng có hiệu suất, vạn nhất tìm được mẹ khóc cũng ra nước mắt. Nếu đổi là cậu, chắc chắn rằng ai dám cướp người phụ nữ của mình cậu đánh chết ta. Về phần “người phụ nữ của mình” có ý nghĩa gì Tiểu Nghiêm Cẩn ra cũng hiểu . Nhưng TV, mạng thường xuyên nhắc đến từ này, cậu cũng học hỏi theo, thỉnh thoảng lấy ra sử dụng Đương nhiên, ngày nào đó, cậu trẻ người non dạ dõng dạc phát biểu cao kiến đó với cha, bị đánh là cái mông của cậu. Khụ khụ, đây là để với các bạn đọc biết chuyện. Lại tiếp, điểm cốt yếu thứ hai mà bạn Nghiêm Cẩn thấy đó là bà mẹ đáng của mình rất ngốc. Nghĩ mà xem, đời, trời, thần giới, ma giới, thanh niên tốt hằng hà sa số đúng ? Tiện tay quơ cũng được người mặt đẹp hơn người cha đáng sợ của cậu? Sao mẹ lại có chút ánh mắt nào mà chọn người cha mặt đen như than của cậu làm gì, hại cậu còn phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, làm chuyện gì cũng có tí tự do nào. Dưới thống trị của cha mình, cuộc sống của cậu có thể hình dung bằng hai từ hậm hực, thất bại. Nhưng lại, nơi mẹ cậu mang thai cậu rất đáng sợ, là đáy địa ngục, chính là dưới mười tám tầng địa ngục. Muốn chuyện gì cậu bội phục cha mình nhất chỉ có chuyện này thôi. Để làm được chuyện này cần phải có lòng háo sắc vô cùng và dũng cảm mới có thể chọn nơi đó làm nơi xuống tay, rất hoàng tráng mà! Đáng tiếc, những điểm ít ỏi đáng khoe về thân thế của cậu lại thể tiết lộ ra ngoài dù chỉ chữ. thực tế, chỉ những thứ liên quan đến gia đình cậu, cuộc sống của cậu nữa, cả năng lực siêu phàm thoát tục của cậu, phàm những điểm giống người thường chữ cậu cũng được tiết lộ. phải sợ người khác nghĩ cậu bị điên mà sợ nắm đấm của người cha Diêm vương kia, đánh người thực rất đau. Từ cậu thấy ít người bị cha đánh, đừng nhìn vào việc cậu giờ mới 4 tuổi nhưng từ khi còn , bộ óc thông minh của cậu nhớ tất cả mọi thứ. Cậu chính là cục cưng thiên tài, có chú Vô Thường, có bác Phán Quan, còn cả các chị chốn thần giới, cả các dì các cậu có năng lực hàng ma phục quỷ trong nhân loại, thậm chí là cả bà Chiến thần thần giới Cửu Thiên Huyền Nữ đều rất thích cậu. Bọn họ đều , Tiểu Nghiêm Cẩn cậu vừa mở mắt biết nhìn nhận người, hai tháng có thể chuyện, năm tháng là biết , mười tháng biết đọc chữ. Càng miễn bàn cậu có trí nhớ phi phàm, gặp là quên, từ TV và internet học hỏi được ít kiến thức hữu dụng. Dựa vào tài trí thông minh này của cậu, cha cậu là cha mà cảm thấy kiêu ngạo, còn luôn hung dữ với cậu như thế chưa biết chừng là vì ghen tỵ với cậu cùng nên. Hừ! Giờ phút này, Tiểu Nghiêm Cẩn phá lỗ hổng lớn tường, khoanh tay trước ngực, cau mày nhăn nhó, chân di di mặt đất, khuôn mặt nhắn giống cha cậu đến ba phần kia vẻ phiền não. Bởi vì trong đầu cậu nhớ lại lần bàn luận về ghen tỵ với cha Diêm Vương của cậu xong nhưng vẫn thể nào nghĩ ra cách giải thích với cha mẹ về nguyên nhân vách tường bị hư hại. Phải biết rằng, giờ cậu bị phạt nhốt trong phòng, nguyên nhân là vì cậu hôn tất cả các bạn học nữ trong nhà trẻ, các bạn học ai bất bình gì nhưng giáo lại lại với cha, vì thế, cuối tuần này cậu đành chịu bị phạt nhốt trong phòng. Người cha lương tâm kia của cậu dẫn mẹ đáng dạo phố sau khi ăn cơm tối, còn cậu bị cha nhốt trong phòng ngủ hai ngày, ngay cả ăn cơm cũng như phạm nhân mà đưa vào phòng. Cậu cũng sắp nổi điên với vách tường. Vì thế, trong lúc nhà có cha, cậu nhịn được mà nổi điên động chân động tay với vách tường, sau đó, bức tường lởm này bị phá. Cái này trách cậu được, chỉ có thể đổ tại công trình bã đậu thôi. Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa. Nghiêm Cẩn vội lui người trốn trong góc tường Nghiêm Lạc vừa vào cửa, nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì biết con trai nhất định gây chuyện xấu, thẳng về phía phòng ngủ của quý tử, liếc mắt cái thấy bức tường đáng thương kia. -Nghiêm Cẩn, ra - được, con còn bị phạt. Nghiêm Cẩn tuy rằng chột dạ, nhưng vẫn khe khẽ đầy lý lẽ hùng hồn Đáng tiếc cha Diêm La vương hoàn toàn chấp nhận lời đùa của cậu: -Cha đếm đến ba, nếu ra sau này con cần ra nữa. Cha còn chưa đếm đến Tiểu Nghiêm Cẩn vội chạy ra. Cậu nhóc cười nịnh nọt: -Cha, cha với mẹ dạo có vui ? Nghiêm Lạc nhíu mày: -Nếu lúc về cha thấy tường bị thủng rất vui -Sao thế? Cất những đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh, Chúc Tiểu Tiểu đến nhìn cảnh cha con giằng co, hỏi câu. Sau đó, thấy bức tường bị thủng kia, nhịn được mà oán thán: -Nghiêm Cẩn, nhà mình tháng trước vì con mà phải sửa rồi đấy Chồng con chính là tiểu ma vương hỗn thế, chẳng sai tí nào. Lần trước tiểu gia hỏa này nhìn thấy số hình ảnh trang hoàng nhà cửa gì đó mạng, cậu nhóc ta tò mò tìm hiểu xem trần nhà có gì. Vì thế, ngày nọ, Nghiêm Lạc ở nhà, Tiểu Tiểu xuống tầng vứt rác, trở về thấy nhà như vừa có cơn lốc quét qua, mọi thứ trần nhà đều vỡ vụn, đèn thủy tinh cũng vỡ nát, mà đứa con bảo bối của mặt nhem nhuốc, ngây thơ : “con cố ý.” phải cố ý mà như vậy, nếu cố ý thế nào? Lần đó, Nghiêm Lạc đánh cậu nhóc đến kêu cha gọi mẹ nhưng chuyện chưa qua bao lâu, giờ lại đạp thủng tường -Lần này là vì sao? Giọng Nghiêm Lạc lạnh lùng, tuy lớn nhưng những người quen thuộc với đều biết rất tức giận. Đầu tiên, Nghiêm Cẩn nhìn mẹ xin cứu nhưng phát hoàn toàn có khả năng vì thế cậu biết thời thế cúi đầu, dùng ngữ điệu đáng thương : -Con bị nhốt trong nhà hai ngày liến, rất buồn bực, khó chịu. Sau đó nghĩ đến cha mẹ tản bộ, người ta chẳng được vận động tí nào, trẻ con phải thường xuyên vận động cho nên, con chỉ hoạt động chút thôi. Kết quả, ngờ là… Những tiếng cuối cậu kéo dài đạt được hiệu quả giọng của trẻ con vừa đáng lại vừa đáng thương -Nhốt con lại là làm con rất tủi thân? Làm oan con? Giọng của người làm cha lại rất lạnh lùng Cậu nhóc lời nào, bĩu môi, nhìn chằm chằm sàn nhà, mũi chân bắt đầu di di . -Ngẩng đầu, nhìn cha chuyện. Tiểu Nghiêm Cẩn thể ngẩng đầu nhìn cha cậu, cái miệng nhắn đáng thương. Nghiêm Lạc để ý đến bộ dạng đáng thương của cậu mà còn hỏi: -Vì sao phạt nhốt con? -Vì giáo mách giáo kia lần đầu gặp cha mắt nổi đầy trái tim, nhất định là tìm cách để được gặp gỡ cha nên mới lén lút mách lẻo như thế. Nghiêm Cẩn bĩu môi, trong lòng phục. Nghiêm Lạc chỉ nhíu mày, Nghiêm Cẩn nhìn tức giận trong mắt cha mình trấn áp đành phải đổi cách : -Bởi vì con hôn tất cả các bạn trong vườn trẻ Cậu vội nhìn sang mẹ rồi thêm: -Nhưng cha cũng hôn mẹ mà. Cả TV cũng có cảnh hôn nhau, sao con hôn được. Con là bị người lớn với xã hội dạy nhầm nên mới làm ra chuyện sai lầm này Nghiêm Lạc tái mặt, đứa con đáng chết này, hại mất mặt. Trẻ con hiếu kì, thích bắt chước, nếu vui đùa hôn bạn học cũng chẳng có gì to tát. Dù sao cũng là trẻ con mấy tuổi, người lớn cũng cười cho qua. Nhưng đứa đáng chết này chạy quanh vườn trẻ, hôn tất cả bạn học nữ làm náo loạn cả vườn trẻ, ngay cả các trông trẻ cũng hoảng hốt. Tám trăm năm đón con lần nào nhưng thứ sáu đó, Tiểu Tiểu khỏe, định để vợ ra ngoài nên tự mình đón, kết quả vừa mới đến cửa nghe người bên cạnh chuyện phiếm, vừa cười vừa : - á? Nghiêm Cẩn đó là ai vậy, tôi phải nhanh chân đến xem cậu ta thế nào mới được. Vừa nghe người ta như vậy, Nghiêm Lạc biết lại có chuyện. Kết quả giáo vừa kể lại chuyện cho nghe, ngay lập tức muốn đem đứa nhóc này tặng cho người khác rồi về nhà đẻ đứa con khác thay thế. sống hơn 2000 năm tuổi, chưa bao giờ mất mặt như bây giờ Trời ạ, hôn tất cả bạn học nữ trong trường, đúng là giỏi. Nghiêm Lạc tức sôi máu, bắt con về nhà rồi nhốt lại, cuối tuần khóa phòng ngủ, cho phép ra khỏi nhà. Kết quả, mắt trước mắt sau tiểu gia hỏa này còn có gan phá phòng như thế. Nghiêm Cẩn thấy sắc mặt của cha tốt nên cũng gì. Tiểu Tiểu cuối cùng đành mở miệng đỡ con: -Nghiêm Cẩn, hôn loạn các bạn là sai, mẹ với con rồi, con cũng biết là sai đúng ? Còn cả con có năng lực đặc biệt, giống trẻ con bình thường, con cũng đồng ý với mẹ là dùng loạn, còn có nhớ hay ? Nghiêm Cẩn gật gật đầu, Tiểu Tiểu tiếp: -Vậy con làm sai phải bị phạt. Từ mai, được lên mạng trong tuần, ngoài phim hoạt hình cho xem bất kì chương trình TV nào Đứa trẻ này còn nhưng chỉ số thông minh bằng với người trưởng thành, lại trong giai đoạn phát triển của trẻ nên rất khó mà dạy bảo Nghiêm Cẩn biết mẹ giúp mình bằng để cho cha ra hình phạt, cha mà phạt đơn giản như vậy nhưng cậu luôn tự quản được miệng mình, cứ phải chen vào câu: -Trong phim hoạt hình cũng có hôn nhau… Còn cả đá bay người, đạp đổ tường cũng thiếu, may mà đoạn này cậu đúng lúc nuốt lại. Nghiêm Lạc trừng mắt, trách mắng: -Vậy chỉ cho phép xem tin tức. Nghiêm Cẩn bĩu môi, cúi đầu, cậu ghét nhất xem tin tức, người chẳng xinh, toàn chuyện vô vị -Tốt lắm, tắm , giờ muộn rồi, mai tìm người đến sửa tường Tiểu Tiểu đẩy con trai vào phòng: - cho con nghịch ngợm nữa, mai học phải xin lỗi giáo và các bạn nhớ chưa? -Nhưng các bạn ấy tức giận mà còn cười với con nữa, các bạn ấy rất vui, con xin lỗi kì lắm Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, cũng đúng, chỉ là trẻ con mấy tuổi, sao biết chuyện gì? Đại khái còn nghĩ là chuyện thú vị rồi. Nhưng lần hôn tất cả bé trong trường, đứa con của cũng khoa trương. có chút lo lắng, nếu lần sau con mình đánh tất cả các bạn trong trường làm thế nào? Cho nên phải chuyện với cậu nhóc, hi vọng nó hiểu được. Nghiêm Cẩn nằm ngốc trong bụng năm mới sinh ra, từ khi sinh ra có biểu vô cùng có năng lực. là người mà Nghiêm Lạc là thần nhưng khi sinh ra Tiểu Nghiêm Cẩn hình như cậu nhóc chẳng phải thần cũng chẳng phải người. Lúc cậu hai tuổi, bởi vì tức giận mà đá bay chiếc xe máy, sau phát cậu còn có khả năng điều khiển nước, lửa, lại nhanh như chớp. Những cái đó, người vốn thể làm được. Nhưng người cậu có ánh sáng trắng của thần, nếu cậu là thần tộc cũng xuôi. Theo tình huống này, vốn dĩ Nghiêm Lạc muốn để đứa này ở bên tự mình dạy dỗ, chờ con lớn hơn bắt đầu cho nó luyện công tu hành nhưng Tiểu Tiểu lại muốn con lớn lên như vị thần, sống cuộc sống khô khan, lạnh lẽo. Vì thế, thông đồng với cậu nhóc, cậu phải tự khắc chế hành động, tự biết khóa miệng, thể để người khác phát những khả năng khác thường của mình, khi phát ra cậu làm được điều đó theo lời cha cậu , học, cha cậu dạy cậu. Đối với Nghiêm Cẩn mà , giao cậu cho cha chính là khổ hình tàn nhẫn nhất cuộc đời, cho nên chỉ cần có thể làm cho cậu cần bị cha quản bảo gì cậu cũng nghe. Vì thế, từ khi ba tuổi, cậu như nguyện được nhà trẻ, ở bên trong dựa vào khuôn mặt đáng của tiểu mỹ nam mà được vô số các bạn nữ thích, hơn nữa lại rất thông minh, mạnh khỏe nên cũng xưng vương xưng bá trong đám nam sinh. Đương nhiên, cậu rất náo loạn, trong mắt người lớn cậu chính là cục cưng nghịch ngợm, thích gây . Nhưng cậu ngờ, khuôn mặt mỹ nam của cha cậu cũng rất có tác dụng, chỉ đón cậu lần mà giáo gục ngã, phàm là chuyện của cậu, từ lớn đến bé giáo đều tìm cha báo cáo. Thậm chí cậu còn nghe mấy giáo chuyện phiếm với nhau có nhắc đến: “Nghiêm Cẩn à, biết chứ, chính là đứa có người cha cực kì đẹp trai chứ gì?” ra mỹ nam kế bất luận tuổi nào cũng có thể dùng. Nghiêm Cẩn thấy đây là đạo lý quan trọng nhất từ khi học nhà trẻ mà cậu học được. Lúc này, đại mỹ nam nhìn bức tường thủng kia tiểu mỹ nam lại ngứa miệng: -Cha ơi, cha lợi hại như thế, có phải là chỉ cần vung tay lên làm lỗ thủng này biến mất thấy , như thế bớt việc bao nhiêu! Nghiêm tiên sinh nhìn thoáng qua cậu con, : -Cha mà vung tay lên đem con biến mất thấy nữa, như vậy càng bớt việc. Tiểu Nghiêm Cẩn vừa nghe co rụt cổ, vội vàng ôm quần áo chạy vào nhà tắm
Chương 2 Vấn đề về chim của Tiểu ma vương Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Cẩn ngủ trong căn phòng bị phá kia dậy ăn sáng, kéo tay mẹ, phấn chấn học. Hôm nay đúng là ngày nắng vàng rực rỡ, hạnh phúc vui tươi, bị cấm đoán, có cha, là ngày sáng lạn với những bạn học nữ đáng nhất vườn trẻ Lúc đến cổng khu nhà, hai mẹ con nhìn thấy vườn hoa bên cạnh có bé, đó là bé Mai Côi ba tuổi, hàng xóm lầu dưới của bọn họ. Mấy tháng trước, bé cùng cha chuyển đến khu nhà này, vừa khéo ở dưới Nghiêm gia tầng, hơn nữa cũng học ở nhà trẻ mà Nghiêm Cẩn học. Nghe bố mẹ Mai Côi li dị, sau khi ly hôn, mẹ bỏ đâu biết tung tích vì thế cha của bé là Mai Khánh Hải cùng con chuyển đến nhà mới, bắt đầu lại cuộc sống Tiểu Tiểu rất thích nhóc này, ánh mắt đen láy như bảo thạch lại trong veo như nước suối, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền dễ thương, im lặng thẹn thùng lại khiến người ta thương . gặp Mai Côi mấy lần, cảm thấy nhóc đó rất ngoan, rất đáng vì thế mấy lần với Nghiêm Lạc, nếu lúc trước sinh con tốt rồi. Sáng sớm tinh mơ, đứa trẻ như vậy ngồi mình ở đây khỏi khiến Tiểu Tiểu có chút lo lắng. kéo tay Nghiêm Cẩn tới, Tiểu Mai Côi nhìn thấy ngoan ngoãn khẽ chào: -Chào dì! Giọng mềm mại khiến bản năng làm mẹ của Tiểu Tiểu trỗi dậy. -Mai Côi, sao con lại mình ngồi đây? Hôm nay nhà trẻ sao? Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống trước mặt bé, dùng giọng ngọt ngào hỏi Tiểu Mai Côi. Trời mới biết làm người chủ gia đình lâu như vậy muốn có cảm giác được người khác dựa dẫm thế nhưng Tiểu ma vương nhà lại như người lớn, căn bản có biểu chiều chuộng, thương cũng kì kì Mai Côi gật gật đầu: -Có , chị Phương quên chút đồ, bảo con ở đây chờ Chị Phương là bảo mẫu của Mai Côi, Tiểu Tiểu từng gặp thế nhưng dù quên đồ cũng thể để đứa bé ba tuổi mình ngồi đây được. Dù là trong khu nhà nhưng cũng tránh khỏi những chuyện nguy hiểm, Tiểu Tiểu nghĩ vậy, trong lòng có chút tức giận. nhìn Mai Côi, tóc chải chỉnh tề nhưng quần áo có hơi nhăn, giày da màu đỏ cũng bẩn, thời tiết tháng mười dù mới sang thu, tiết trời mát mẻ nhưng ban ngày vẫn còn nóng, vậy mà bắt Mai Côi mặc áo khoác dầy. Tiểu Tiểu càng nhìn càng tức giận, lại hỏi: -Mai Côi, cha con đâu? -Ba ba công tác Mai Côi trả lời rất cẩn thận, con nhóc liếc nhìn Nghiêm Cẩn, hình như có chút sợ thằng bé. Tiểu Tiểu còn định thêm đột nhiên có hơn 20 tuổi trông quê mùa đến, ồn ào: -Được rồi, được rồi. Mai Côi, chúng ta thôi Đây là Tiểu Phương, bảo mẫu của Mai Côi, nhìn mặt ấy trang điểm giờ như bảng màu di động, quần áo hoa hòe hoa sói còn xách túi, nhìn giống đưa trẻ đến trường mà giống chuẩn bị hẹn hò hơn. Tiểu Phương nhìn thấy Tiểu Tiểu, vội vàng chào hỏi: - Nghiêm à, đưa con đến trường à -Đúng thế, vừa khéo thế này cùng thôi. Tiểu Tiểu hào phóng trả lời. Vẻ mặt Tiểu Phương lại khó xử: -Ai da, Nghiêm, hôm nay tôi còn có việc, vội, thể cùng được Vừa dứt lời, ta thô lỗ ôm Mai Côi xuống ghế, quay đầu : -Chúng tôi trước nha, tạm biệt Tiểu Mai Côi dựa đầu vào vai Tiểu Phương, lễ phép chào: -Con chào dì! Tiểu Tiểu cau mày, cảm thấy Tiểu Phương này có chuyện lạ, vội cái gì, ràng là muốn dạo phố, hẹn hò Lúc này Nghiêm Cẩn kéo kéo tay : -Mẹ, con cho mẹ chuyện, ra giáo oan con, con hôn hết các bạn học nữ trong trường, có người con hôn, con nhớ lắm Tiểu Tiểu lườm cậu nhóc: -Còn để ý thêm hay bớt ? -Con chỉ thôi mà. -Vậy con đừng nghịch ngợm nữa, cũng được hôn con cái nhà người ta nữa, biết chưa? -Biết rồi, mẹ dài dòng quá Nghiêm Cẩn xoay người tức giận. Cậu chỉ là định bí mật cho mẹ ai ngờ lại bị mắng. Cậu nhịn được, cố : -Còn thiếu người, chính là con rùa kia! - với con bao nhiêu lần rồi, được đặt biệt danh linh tinh cho em, em tên là Mai Côi, nghĩa là bông hoa hồng. Nghiêm Cẩn bĩu môi: -Mai Côi Mai Côi, cũng hay bằng tên rùa con đâu -Lại bừa Tiểu Tiểu có khí thế của Nghiêm Lạc, chỉ có thể mắng con thế nhưng vẫn tò mò: -Vì sao lại chừa ra Mai Côi hôn? Thứ sáu con bé đến trường à? Tiểu Tiểu vẫn muốn chuyện với bảo mẫu kia, dặn ta chăm sóc Mai Côi cho chu đáo - phải, con còn chưa tới gần nó nó bỏ chạy. Con có nhiều bạn nữ muốn hôn như thế, lúc ấy nghĩ thiếu nó cũng chẳng sao. Nhưng giờ cảm thấy oan mà. Hôn hết học sinh nữ trong trường với thiếu người chưa hôn, khác biệt lớn lắm. -Con còn tiếc? Nghiêm Cẩn, mẹ cho con, nếu con bắt nạt Tiểu Mai Côi cần học nữa, theo cha con làm -Biết rồi biết rồi, lại lấy cha ra để dọa con lát sau, Nghiêm Cẩn lại nhịn được : -Mẹ, con với mẹ nhá, giáo con nhất định là có ý với cha, mẹ phải cẩn thận -Con à, mẹ cũng với con nhé, ý tốt của con đừng có để cho cha biết, con phải cẩn thận. Hai mẹ con vừa vừa trò chuyện rất nhanh đến nhà trẻ. Gặp giáo, Tiểu Tiểu đương nhiên phải vài lời xin lỗi với giáo vì đứa trẻ nghịch ngợm. Sau đó, lúc rời , Tiểu Tiểu chợt động tâm, quay về lớp mẫu giáo bé xem Lớp mẫu giáo bé cách hai phòng học, Tiểu Tiểu đứng ở cửa, liếc mắt cái thấy giữa hơn chục đứa bé, Mai Côi yên lặng ngồi ghế , mặt bé có chút hồng, hình như có vẻ vui. Tiểu Tiểu hỏi giáo lớp con bé, giáo bảo mẫu đưa Mai Côi đến cổng rồi vội vàng bỏ . Tiểu Tiểu thấy máu nóng bốc thẳng lên não, quyết định chờ Mai Khánh Hải kia công tác về phải với ta về bảo mẫu kia mới được. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm, giáo vội tới tách chúng ra, Mai Côi vẫn chỉ ngồi trong góc, yên lặng động đậy. Tiểu Tiểu càng nhìn càng thấy lạ, vào, đến bên cạnh Mai Côi. -Dì! Mai Côi cảm giác có người đến, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Tiểu lễ phép chào -Mai Côi, con làm sao thế? Tiểu Tiểu giọng hỏi thăm, cẩn thận quan sát đến đứa trẻ, chẳng lẽ con bé bị trêu chọc? -Dì ơi, con thoải mái, con muốn về nhà Tiểu Mai Côi cảm nhận được thiện ý của Tiểu Tiểu nên nhàng -Con thoải mái ở đâu? Tiểu Tiểu sờ mặt con bé, lúc này mới cảm thấy Mai Côi nóng bừng bừng -Con thấy lạnh. Dì ơi, con muốn về nhà. Tiểu Tiểu vô cùng thương cảm, ôm Mai Côi, vội tới tìm giáo . giáo gọi bác sĩ trong trường đến xem, Tiểu Tiểu hài lòng, cầu đến bệnh viện. giáo dám từ chối, bà Nghiêm và Nghiêm tiên sinh ở nhà trẻ này cũng là người có tiếng, vì thế vội báo lên rồi để Tiểu Tiểu đưa Mai Côi. Tiểu Tiểu đưa Mai Côi bệnh viện, quả nhiên là bị sốt, bệnh viện tiêm rồi đưa thuốc, Tiểu Tiểu bế bé gật gà gật gù về nhà. Nhân lúc đứa trẻ uống thuốc rồi ngủ, Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Tiểu Phương nhưng Tiểu Phương tắt máy. Lại gọi điện cho Mai Khánh Hải, điện thoại tự động chuyển sang hộp thư thoại, họp, có gì nhắn lại, khi về gọi sau. Tiểu Tiểu tức có chỗ phát tác, công tác với chả bận bịu, cũng thể bạc đãi trẻ con được. Trẻ con có những cảm xúc này như người lớn, Mai Côi tỉnh lại, có tinh thần, cũng vui lên nhiều. Con bé rất hiểu chuyện, ở trong bếp cùng Tiểu Tiểu nấu cơm trưa, nhìn Tiểu Tiểu bận rộn thái rau, bé con tươi cười nhìn, ánh mắt mong muốn được làm cùng khiến Tiểu Tiểu nhìn mà đau lòng Bởi vì Mai Côi, Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho Nghiêm Lạc buổi trưa ăn cơm ngoài cùng được, cho nên trưa đó, chỉ có hai dì cháu ăn cơm. nấu cháo cho bé con, mình cũng chỉ ăn đơn giản. Mai Côi ăn cơm rất ngoan, cũng chịu ăn rau xanh, so với Tiểu ma vương có thịt ăn kia ngoan hơn nhiều nghĩ tới Tiểu ma vương Nghiêm Cẩn trở về. Tiểu Tiểu sợ hãi đến nhảy dựng lên, tuy rằng con bị lạc đường hay bị bắt, cũng chẳng sợ bị người trêu chọc nhưng chắc chắn khiến giáo viên sợ hãi -Nghiêm Cẩn, sao con lại trốn học -Mẹ mang con nhà người ta bỏ trốn, con có thể lo sao? Tiểu Tiểu thở dài: -Thế phải là bỏ trốn Rồi lại : -Trốn học là sai, con thế này giáo rất lo - chẳng lo đâu, còn vui nữa là. Có lý do gọi điện cho cha mà Nghiêm Cẩn năng trôi chảy, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, xong rồi, việc này cha nhất định biết. Tiểu tử kia sốt ruột : -Mẹ, mẹ mau gọi điện cho giáo, chặn , thuận tiện với sau này có việc gọi cho mẹ là được rồi. Ưm, mẹ chẳng từng , nếu người con khác gọi điện thoại cho chồng mình bệnh tim của mẹ tái phát à -Con mẹ ngày nào cũng gây rối bệnh tim của mẹ mới tái phát Tiểu Tiểu sớm học được cách ứng đối với việc con mình luôn hồ ngôn loạn ngữ ( năng lung tung), lấy điện thoại, báo tiếng cho giáo an tâm. Vì thế, nhà ăn chỉ còn lại Nghiêm Cẩn và Mai Côi. Nghiêm Cẩn nhìn thức ăn bàn rồi lại nhìn Mai Côi ăn cháo bằng thìa , chén , cậu khó chịu: -Rùa con, em dùng bát của đấy Tiểu Mai Côi cúi đầu nhìn rồi cẩn thận với Nghiêm Cẩn: - đó ghi tên mà Nghiêm Cẩn sửng sốt rồi : - viết tên cũng là của , em nhìn quần áo em có ghi tên em ? Thế chắc cũng phải của em. Mai Côi nghĩ nghĩ, gật gật đầu, đồng ý lời cậu nhóc . Nghiêm Cẩn đắc ý, lại định tiếp Mai Côi mở miệng: -Tên em phải là rùa con, là Mai Côi, ba ba đó là hoa rất đẹp -Em có phải ăn cơm chậm, đường chậm , mà em cũng có đẹp, cho nên Mai Côi có nghĩa là con rùa Mai Côi lắc đầu, nhóc hiểu gì, mở to mắt to nhìn Nghiêm Cẩn chờ cậu tiếp tục giải thích. Nghiêm Cẩn thấy vô vị: -Dù sao em tên là rùa con, mọi người người gọi em như thế Ngày mai đến trường cậu phải phát động toàn trường gọi nhóc là rùa con mới được Mai Côi nghĩ mãi cũng hiểu, lại quay đầu tiếp tục ăn cháo. thìa của bé cũng chẳng được bao nhiêu, cái miệng bé xíu ăn, Nghiêm Cẩn nhìn cũng thấy mệt, cậu chống cằm dựa lên bàn, thầm oán : -Con phiền Mai Côi rụt người, đáp lời. Nghiêm Cẩn tiếp: -Rùa con, em có biết , nam sinh mạnh hơn nữ sinh nhiều -Vì sao? -Vì tóc con trai ngắn -Nhưng tóc em cũng dài. Mai Côi sờ sờ cái đầu của mình -Bởi vì thể trạng của con trai khỏe Mai Côi nhìn cánh tay của mình rồi : -Nhưng tay em cũng khỏe mà Nghiêm Cẩn nghe xong, bĩu môi, sau đó nghĩ ra việc -Bởi vì con trai có chim , con có! -Chim ở trời - phải chim đó, là chim đặc hữu của con trai, con trai có nhiều thứ hơn con nên cũng khỏe hơn con . Về sau em phải nghe lời biết chưa? - sao? -Đương nhiên! Nghiêm Cẩn vô cùng đắc ý, kéo quần ra rồi nhìn xuống. Chim bảo bối của cậu, cha thường được cho người khác xem, đến mẹ cậu cũng cho xem, đều luôn tự mình tắm Nhưng lúc cậu vui vẻ, giọng nữ mềm mại vang lên bên tai: -Chim đâu? Nghiêm Cẩn cả kinh, lúc này mới phát Tiểu Mai Côi cũng chụm đầu nhìn vào trong quần cậu Tiểu Tiểu gọi điện thoại xin lỗi thầy giáo rồi, sau đó lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc, quả nhiên là giáo gọi cho . trấn an chồng rồi mới vào nhà ăn vừa khéo nghe tiếng Nghiêm Cẩn òa lên tiếng lớn Tiểu Tiểu hoảng hốt, nhìn hai đứa bé đầu chụm đầu, Tiểu ma vương nhà mình vẻ mặt ủy khuất tội nghiệp mà Mai Côi chẳng hiểu gì cho nên trông cũng vô tội -Mẹ…. Nghiêm Cẩn lớn tiếng lên án: -Chim của con bị xâm phạm!
Chương 3 Giấc mơ có ba ngàn vợ của Tiểu ma vương. Tiểu Tiểu đau đầu day trán, sao đợt sóng này vừa qua đợt sóng kia lại đến. tới, bế Tiểu Mai Côi ngồi lên ghế, cho bé ăn cháo xong. Sau đó, quay đầu với Nghiêm Cẩn: -Con à, từ xâm phạm dùng như thế đâu Nghiêm Cẩn tức đến độ giơ chân, chỉ vào Mai Côi rồi mách mẹ -Nhưng em ấy nhìn lén, em ấy nhìn lén mà. Mẹ ơi, em ấy lén xem chim của con. Chim bảo bối của người ta. Cha ai cũng được cho xem, em ấy nhìn, em ấy nhìn, mẹ, em ấy nhìn… -Được rồi, được rồi Tiểu Tiểu thể cắt lời cậu nhóc: -Mai Côi nhất định là có cố ý, chim của con cất lại là được rồi, sao đâu -Nhưng con chẳng cho ai xem, mẹ cũng cho xem mà bị em ấy xem Tiểu Nghiêm Cẩn cho rằng tính chất truyện lần này vô cùng nghiêm trọng, hành vi của con rùa là vô cùng quá đáng Mai Côi ngồi bên nhìn, nhàng , thái độ an ủi cậu nhóc rất chân thành: -Em có nhìn thấy chim , đấy, có chim , đừng tức giận nhóc vừa vậy, Nghiêm Cẩn tức giận, lại oa oa kêu lớn, ra sức giậm chân: -Mẹ, em ấy còn người ta có chim , người ta ràng có chim , người ta mỗi ngày tắm rửa đều kiểm tra, chim rất ngoan. Em ấy nhìn lén chim của con còn con có. Mẹ ơi, con muốn em ấy ở trong này nữa, mẹ đuổi em ấy , mẹ đuổi … -Nghiêm Cẩn… Tiểu Tiểu cũng tức giận, lớn tiếng mắng: -Mai Côi em ấy nhìn thấy gì, con chẳng có tổn thất gì cả, được vô lý, nếu mẹ tức giận đấy! Đứa trẻ này nếu tức giận khống chế được bản thân, nhìn nó giậm chân sắp sập phòng. Lúc trước mua căn hộ này lúc trang trí mất ít sức lực, chọn chọn lại nhưng Tiểu ma vương phá hoại quá nhanh, luôn luôn phá phách, căn phòng này sửa rồi lại sửa, giờ cũng học được cách coi như thấy với những tổn thất . Nghiêm Cẩn phục nhưng mẹ vậy cậu cũng dám phát tác. Mãi đến khi khuôn mặt nhắn phình lên, thở phì phò. Mai Côi thấy cậu như thế, tuy hiểu nhưng vẫn nhảy xuống ghế, kéo tay cậu, khẽ : -Em xin lỗi, đừng giận em nhé! -Hừ! Nghiêm Cẩn còn lâu mới dễ bị mua chuộc, cậu dùng sức vung tay, đẩy Mai Côi ra, lớn tiếng gào với Tiểu Tiểu: -Con phải gọi cho cha! Cha như mẹ, cha giúp con Dứt lời vội chạy ra phòng khách, cậu muốn tìm cha để mách tội rùa . Mẹ bất công, bênh rùa bênh cậu, cậu phục, cậu mặc kệ, cậu phải tìm cha. Chim là chuyện của đàn ông, cha nhất định hiểu, cha nhất định giúp cậu hết giận. Tiểu Tiểu gì, nhìn đứa con như xe tăng ầm ầm ra ngoài, mà Tiểu Mai Côi đứng bên, dưới tóc mái chỉnh tề, đôi mắt đen láy mở to, trông vừa vô tội lại vừa khiếp sợ. Tiểu Tiểu kéo nhóc vào lòng, an ủi: -Đừng sợ, chỉ là giận thôi, sao đâu. -Dì ơi, con nhìn thấy, . Con dối, dì đừng đuổi con Mai Côi khẽ cầu xin khiến Tiểu Tiểu rất đau lòng. ngồi xuống nhìn vào mắt bé con: -Mai Côi đừng sợ, dì đuổi con đâu. Nghiêm Cẩn là Tiểu ma vương, thích làm ầm, thích cáu giận, con đừng để ý đến nó là được Sau đó, ôm đứa ngoan ngoãn này ngồi lên ghế, cháo lạnh, Tiểu Tiểu lại hâm nóng lại. Nhưng Mai Côi bị chuyện khi nãy làm hoảng sợ cũng muốn ăn, ăn được mấy thìa cố nổi nữa. Tiểu Tiểu nắm tay bé con ra phòng khách, định nửa tiếng nữa cho bé uống thuốc rồi dỗ bé ngủ tiếp Lúc này Nghiêm Cẩn gọi điện cho Nghiêm Lạc rồi, cậu nhóc vô cùng đắc ý ngồi sofa : -Này này, chờ cha trở lại, hai người biết đàn ông lợi hại cỡ nào Tiểu Tiểu chỉ vào sofa : -Nếu con xuống, làm hỏng sofa, con biết cha con lợi hại thế nào Nghiêm Cẩn cam lòng nhảy xuống, còn quên khoe với Tiểu Mai Côi ngồi sofa: -Cha vô cùng lợi hại, thiên hạ vô địch, chờ mà xem, hừ hừ Tiểu Mai Côi hiểu cha cậu thiên hạ vô địch liên quan gì đến mình, đó cũng chẳng phải cha của nhóc. Nhóc nghĩ nghĩ, cần phải lễ phép, phải trả lời, vì thế : -Ba ba em ở nhà, em cũng biết ba lợi hại hay , đợi ba ba về em hỏi Ai! Con rùa này? Còn dám đem cha nó ra ứng chiến. Hừ biết cha cậu là ai ? Nghiêm Cẩn nhún chân, hai tay ôm ngực, mặt vênh ra, bộ sáng cao ngạo. Hừ hừ, chờ , mười cha của nó cũng bằng người cha của mình Vóc dáng nho của Mai Côi, ngồi sofa, bé yên lặng ngồi đó, vẻ mặt nhu thuận, hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi bộ dáng kiêu ngạo của Nghiêm Cẩn. Điều này khiến Nghiêm Cẩn càng thêm bất mãn. Điều đó khiến cậu có vẻ ngây thơ, ấu trĩ nhưng ràng người sai là nó, cậu bị hại, là nạn nhân. Cậu tự an ủi mình, hừ, ngây thơ ngây thơ, dù sao cậu là trẻ con, có quyền được ngây thơ Tiểu Tiểu lấy thuốc, Mai Côi rất nghe lời uống thuốc. Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn nhóc, trong lòng ra sức mong muốn Mai Côi bị nghẹn thuốc. Mau nghẹn chết nó ! Mai Côi nhìn cậu qua đáy cốc, có chút hoảng sợ, đúng là bị sặc nước. Con bé ho, Tiểu Tiểu vội rút khăn tay lau cho bé Nghiêm Cẩn có chút đắc ý, ha ha, ra cậu cũng linh như vậy, quả nhiên cậu cũng là đại thần giống cha. Cậu nhóc đắc ý nhìn Mai Côi nhưng Tiểu Mai Côi lại lui lại, cúi đầu. Tiểu Tiểu sờ trán con nhóc, hỏi bé: -Sao thế, còn thấy khó chịu à? Mai Côi lén liếc Nghiêm Cẩn cái, sợ hãi lắc đầu. Tiểu Tiểu cười cười, dỗ bé: -Chúng ta vào phòng , đo nhiệt độ, sau đó ngủ trưa được ? Mai Côi ôm lấy , vội gật đầu Vì thế Tiểu Tiểu ôm Mai Côi , bỏ lại Nghiêm Cẩn mình phòng. Nghiêm Cẩn lại mất hứng, hừ, coi thường cậu, còn cướp mẹ cậu, nếu thu thập con nhóc này, chẳng phải là cậu phụ danh hiệu Tiểu ma vương mà cha cậu đặt cho? Tiểu gia hỏa này cũng cẩn thận nghĩ lại, ba cậu đặt cho cậu danh hiệu này chẳng lẽ là khen ngợi cậu? Tiểu Tiểu thu xếp cho Mai Côi xong, ra thấy con còn tức giận kéo kéo tay con: -Đồ keo kiệt, con là con trai, sao lại so đo thế? Nghiêm Cẩn uốn éo cái đầu : -Mẹ xấu lắm, mẹ kết thân với trẻ con nhà khác, con mình đẻ ra bỏ mặc. Con bị thiệt cũng chẳng cần mẹ lo -Con bị thiệt cái gì? Mai Côi bảo nhìn thấy, con là nam tử hán đại trượng phu, so đo cái gì. Tiểu Tiểu lắc đầu, để ý tới cậu, Tiểu ma vương này tính tình phát tác chỉ có cha cậu mới có thể khắc chế. Những người khác ngoài việc thuận theo cậu cũng chẳng biết làm sao. làm việc của mình quan trọng hơn Tiểu Tiểu lại gọi điện cho Mai Khánh Hải, lúc này, Mai Khánh Hải nhận điện thoại, nghe Tiểu Tiểu xong chấn động. bảo vẫn bận nhiều việc, còn chưa nghe điện thoại nhắn lại, lúc sau gọi điện thoại cho Tiểu Phương, nhất định phải bảo ta thay đổi, chăm sóc Mai Côi tử tế. Bản thân ta hai ngày nữa mới có thể về, lúc về và cảm ơn nhà . Thái độ của Mai Khánh Hải rất tốt, nghe con bị bệnh cũng rất lo khiến Tiểu Tiểu tiện gì. đem điện thoại vào phòng, để cho Mai Côi và cha chuyện với nhau cho hai người yên tâm Buổi chiều, hơn ba giờ, Tiểu Phương ấn chuông cửa, vừa vào cửa gật đầu cảm ơn, hôm nay có việc ở bên ngoài cho nên tắt di động, sau mở máy nhận được điện thoại của Mai tiên sinh, biết Mai Côi ở đây. ta lại bao biện buổi sáng thấy Mai Côi vẫn khỏe, có bệnh, chỉ là cảm thấy lạnh, mặc thêm áo khoác cho bé. Bô lô ba la rất nhiều. Tiểu Tiểu dù có tức giận nhưng phải bảo mẫu nhà mình, con cũng phải con mình nên chỉ đành chuyển lời của bác sĩ cho Tiểu Phương, lại dặn dò mấy chuyện rồi đưa Mai Côi cho ta. Nghiêm Cẩn thấy Mai Côi bị bế hoan hô nhảy nhót, còn lộn mèo hai vòng. Nhưng cậu ngờ, lúc 6h cha về, vui mừng nổi. Hai cha con gọi nhau vào thư phòng, tiến hành cuộc đối thoại nghiêm túc. Nghiêm Cẩn ban đầu chờ mong cha giải quyết nhưng cha lại nghiêm túc: -Là con lớn tuổi hơn hay Mai Côi lớn tuổi hơn? -Con -Con cao hơn hay Mai Côi cao hơn? -Con -Con khỏe hơn hay Mai Côi? -Con -Con là nam tử hán hay em ấy là nam tử hán? -Con -Vậy con có gì mà trách em ấy? Cái gì con cũng mạnh hơn em, còn bị em nhìn có phải là vấn đề của chính con? -Nhưng lúc ấy con để ý -Là em ấy kéo quần con hay tự con kéo -Là con -Đó, con tạo điều kiện thuận lợi cho em rồi còn gì nữa? Nghiêm Cẩn gì, Nghiêm Lạc lại tiếp lời: -Con à, việc này cha em ấy thế nào, chỉ dựa vào biểu của con thấy con hoàn toàn thấy bại. Con có năng lực bảo vệ chính mình nhưng chưa làm được. Ai cũng phải tự gánh trách nhiệm cho những gì mình làm. Con cũng thế, bị nhìn chính là hậu quả của việc bản thân con vênh váo, sơ sẩy. Lần này chỉ là em bên hàng xóm vô tâm, nhưng lần sau? Vạn nhất con gặp phải người xấu sao? Chắc chắn phải là chút tổn thương đâu, có thể còn nguy hiểm tính mạng nữa, con hiểu ? Nghiêm Cẩn gật gật đầu. Nghiêm Lạc lại hỏi: -Con hiểu cái gì? -Là con tự bảo vệ tốt bản thân, về sau được như thế, phải đề cao cảnh giác. Nghiêm Lạc gật gật đầu, trẻ con có thể hiểu được đến thế là đủ. vẫy vẫy tay ý bảo Nghiêm Cẩn ra ngoài. Nghiêm Cẩn lại dây dưa ở đó nửa ngày, rốt cuộc vẫn hỏi: -Cha, chẳng lẽ con cứ để rùa nhìn như thế à? Cậu rất cam lòng! -Vậy con còn muốn thế nào? Giọng điệu của Nghiêm Lạc làm Nghiêm Cẩn hiểu được, lần này cậu để người ta nhìn mất rồi Mà thực tế, Tiểu Nghiêm Cẩn cũng biết bản thân muốn gì. Mai Côi giờ cũng chẳng còn ở nhà mình, đuổi cũng chẳng được, nhưng ngoài việc đó, cậu cũng chẳng biết mình muốn làm gì. Nghiêm Cẩn ủ rũ ra ngoài, trái tim non thấy mất mát. Muộn chút, Mẫn Kỳ gọi điện thoại tới, và Tiểu Tiểu hàn huyên mấy câu rồi cầu gặp Tiểu ma vương. Mẫn Kỳ là người chuyên hàng ma phục , làm việc ngay trong công ty của Nghiêm Lạc, rất thân với Tiểu Tiểu và Nghiêm Cẩn. Tiểu Nghiêm Cẩn vừa nghe có người tìm, tinh thần khá hơn, cậu ôm điện thoại chuyện với chú Mẫn hồi. Mẫn Kỳ hỏi: -Tiểu tử kia, nghe cháu hôn Mẫn Lệ nhà chú, cháu định tính sao với nó đây? Mẫn Lệ là con của chị họ Mẫn Kỳ, Mẫn gia là gia tộc hàng ma, mọi người trở thành người hàng ma. Mẫn Lệ là đứa có thiên phú nhất. Nghiêm Lạc chuẩn bị tốt, chờ Mẫn Lệ học tiểu học xong, bắt đầu huấn luyện con bé hàng ma. Trước mắt, Mẫn gia tự huấn luyện Mẫn Lệ những điều cơ bản Mẫn Lệ chỉ hơn Nghiêm Cẩn hai tháng, vì từ hai nhà thường xuyên qua lại nên hai đứa trẻ sớm quen biết. Thứ Sáu tuần trước Nghiêm Cẩn hôn tất cả học sinh nữ trong trường, đương nhiên Mẫn Lệ cũng bị nhúng chàm, về nhà vừa kể, thân là chú, Mẫn Kỳ đương nhiên biết Nhưng hỏi Nghiêm Cẩn có chịu trách nhiệm tuyệt đối chỉ là đùa. Đừng muốn có quan hệ thông gia gì với nhà Boss mà dựa vào tính tình của Tiểu ma vương kia chỉ sợ cha nó mới khống chế được nó, khuê nữ nhà ai bất hạnh vào cửa nhà đó thực rất thảm. Nghiêm Cẩn đắc ý : -Chú Mẫn, vậy Mẫn Lệ có với chú là cháu hôn hết tất cả các bạn nữ trong trường Có con cá lọt lướt, Nghiêm Cẩn tự động xem ấy. Cậu vừa lòng khi nghe tiếng than sợ hãi của Mẫn Kỳ. Nghiêm Cẩn cười khanh khách: -Cho nên muốn chịu trách nhiệm, cháu rất bận. Hơn nữa, TV cũng chiếu, nam nữ nằm cùng giường người con trai mới có thể : “ chịu trách nhiệm với em”. Cháu chỉ hôn, có cùng nằm giường nên cần phụ trách. Nhưng chú yên tâm, nể mặt chú, về sau trong ba ngàn vợ của cháu, Mẫn Lệ nhất định được ưu tiên Tiểu Tiểu vừa thu dọn phòng ngủ vừa xem đứa con ngỗ nghịch của mình kiêu ngạo điện thoại, khỏi lắc đầu. Đúng là Internet hại người. Còn cái gì mà ba ngàn vợ? Đó là có ngày Nghiêm Cẩn nghe được từ hậu cung ba ngàn mỹ nữ rồi Hoàng đế cổ đại có ba ngàn vợ, lúc cậu lớn lên còn lợi hại hơn Hoàng đế cổ đại nhưng miễn cưỡng thu nhận ba ngàn vợ cũng được Cha cậu lúc ấy để ý. Phải biết rằng, lúc trước, ở thời cổ đại, dù có khoa trương như lời con nhưng thân là vương tôn địa chủ, có dăm ba phi tần cũng là bình thường, nhưng cuối cùng lại bị con heo thu phục. Đừng là năm ba tần phi mà vợ cũng có. Cuối cùng còn si ngốc chờ 600 năm. Đứa con này, đó là nó chưa gặp phải khắc tinh mà thôi, đến lúc đó biết thế nào là lợi hại. Ba ngàn vợ? Hừ, nó nghĩ hay quá nhỉ!
Chương 4 Rùa con xâm nhập địa bàn của ma vương Tối hôm nay, Tiểu ma vương Nghiêm Cẩn ngủ rất ngon, cảm xúc của trẻ con cũng nhanh đến nhanh , cậu sớm vứt nỗi nhục chim ra sau gáy, ngược lại lại đắm chìm trong giấc mộng ba ngàn vợ. Trước lúc ngủ, cậu còn cân nhắc xem có chuyện tán tỉnh gì có thể làm. Có nên đến công viên hái hoa rồi tặng cho tất cả các bạn học nữ trong trường? Ừm, có thể cho Mẫn Lệ hai bông nhưng tuyệt đối tặng rùa . Ừ, sai, mỗi người bông hoa, như vậy cậu để lại ấn tượng tiêu sái, vĩ đại của mỹ nam trong lòng các nữ sinh rồi. Tiểu Nghiêm Cẩn đắm chìm trong giấc mộng đẹp Tiểu Tiểu lại ngủ ngon, luôn có cảm giác như Mai Côi gọi mình, hình như là cầu cứu. Nghiêm Lạc vỗ lưng dỗ dành: -Ngoan! Mau ngủ , em nghĩ nhiều quá. Sáng mai lại đến xem con bé là được. sao đâu Nhưng Tiểu Tiểu vẫn rất lo lắng, vuốt dây tơ hồng cổ tay, đó là Huyết tộc Thiên mẫu đưa cho , nhằm nâng cao linh lực cảm ứng của . Có lẽ dự cảm được Mai Côi gặp chuyện cũng chưa biết chừng. Nghiêm Lạc thở dài: -Linh lực của Thiên mẫu chỉ phát huy khi gặp chuyện lớn, đứa trẻ của loài người cảm ứng được. Nếu em lo lắng như thế với em xuống tầng, em xem xem con bé thế nào. Nếu sao, trở về ngủ ngoan được ? -Nhưng muộn rồi, như thế quấy rầy người ta có được ? - xem, em có yên tâm ? Cứ lăn qua lăn lại ngủ được còn khó chịu hơn. với em, có gì mà muộn, thôi, thay quần áo. Hai người thay quần áo rồi xuống tầng 17, lúc này gần rạng sáng, hành lang vô cùng yên tĩnh, Tiểu Tiểu ấn chuông cửa nhà Mai Côi, đợi hồi thấy ai mở của, Tiểu Tiểu lại ấn chuông. Nghiêm Lạc nghiêng tai lắng nghe: -Bên trong có người lại. Tiểu Tiểu có chút nóng nảy, dùng sức ấn chuông cửa ngừng, lát sau rốt cuộc nghe được giọng Tiểu Phương, cách cánh cửa hỏi: -Ai dà, muộn thế này rồi? -Tôi là Nghiêm ở tầng 18, muốn thăm Mai Côi chút -Muộn rồi, ngủ cả rồi, mai . Tiểu Phương rất khó chịu -Đừng nhiều lời, mở cửa Giọng bình tĩnh của Nghiêm Lạc vừa quát lên, phía sau cửa yên lặng sau đó nghe được tiếng mở khóa. Tiểu Tiểu hé miệng cười, quả nhiên vẫn là Nghiêm tiên sinh lợi hại nhất Bảo mẫu Tiểu Phương mở cửa he hé, từ sau cửa lộ ra nửa khuôn mặt: -Nghiêm tiên sinh và Nghiêm phu nhân à! muộn rồi, có chuyện gì sao? -Chúng tôi muốn xem Mai Côi chút. Tiểu Tiếu khách khí -Nhưng muộn rồi, ngủ… Tiểu Phương còn chưa dứt lời, Nghiêm Lạc đặt tay lên cửa, dùng sức nhưng Tiểu Phương hoảng sợ, vội lui mấy bước. Tiểu Tiểu nhân cơ hội này chạy vào nhà, Tiểu Phương nhìn Nghiêm Lạc dám can chỉ : -Chúng tôi ngủ từ sớm, đừng xem, làm phiền Mai Côi cũng tốt ta che che dấu dấu như thế càng khiến Tiểu Tiểu lo lắng. nhanh vào trong nhìn thấy căn phòng, cửa phòng dán bức tranh, nghĩ đây là phòng ngủ của Mai Côi. Tiểu Phương đằng sau vội vã định ngăn nhưng dưới ánh mắt của Nghiêm Lạc lại dám động đậy. Tiểu Tiểu mở cửa, nhìn thấy chiếc giường bé bóng người -Người đâu? Tiểu Tiểu quay đầu mắng Tiểu Phương. Tiểu Phương đến cửa phòng, vẻ mặt kinh ngạc: -Ai nha, sao lại thế nào? Mai Côi đâu? Lúc trước tôi thấy con bé ngủ ở đó mà. Có phải vừa rồi bị đánh thức mà chạy đâu? ta thào như tự độc thoại, đến toilet nhìn qua rồi sốt ruột: -Sao thấy? ta lại cao giọng gọi: -Mai Côi, Mai Côi, mau ra đây, em trốn đâu rồi? Giờ chị chơi trốn tìm với em đâu. Mau ra đây, đừng nghịch ngợm. Nghiêm Lạc lời, vào phòng sờ chiếc giường rồi nhìn khóa cửa lớn chút, sau đó kiểm tra từng phòng . Tiểu Phương thấy như vậy cũng dám gì. Mãi đến khi Nghiêm Lạc lấy điện thoại ra gọi: -Lão Thôi, gọi mấy người đến, chỗ tôi có vụ án trẻ con mất tích báo địa chỉ rồi cúp máy Tiểu Phương chấn động, sợ hãi, vội la lên: -Nghiêm tiên sinh, gọi điện gì thế? Mai Côi nhất định là nghịch ngợm trốn thôi, mất tích cái gì đâu? - đừng dối. Việc này tránh khỏi trách nhiệm đâu, chờ cảnh sát đến mà với bọn họ -Cái gì? Cảnh sát? Tiểu Phương vừa hoảng vừa giận: -Đứa vừa mới phát là thấy, còn chưa biết gì báo cảnh sát cái gì, ít nhất cũng phải xem tình hình rồi mới chứ. Đây là nhà tôi, hai người đêm hôm xông tới còn gọi cảnh sát linh tinh. Hai người… hai người quá đáng - cần giả bộ, nếu thấy có vấn đề với cảnh sát ấy. Đêm hôm khuya khoắt, ăn mặc chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, trang điểm như vậy mà dám ngủ sớm. Chăn của Mai Côi bị tung ra, giường cũng lạnh, nó căn bản phải bị tiếng chuông khi nãy đánh thức. Cửa lớn nhà còn có khóa an toàn, cách mặt đất rất cao, vóc dáng của Mai Côi với thể tới, vừa nãy mở cửa cho chúng tôi phải mở hai khóa chứng tỏ Mai Côi thể tự mình chạy ra ngoài. dối như vậy còn gì chối cãi. Tiểu Phương cả kinh, hai mắt đảo vòng, vội lui mấy bước, hồi liền ứa nước mắt: -Nghiêm tiên sinh, đừng báo cảnh sát bắt tôi, tôi chưa làm gì cả, tôi đúng là dối, tôi ngủ, tôi chơi trò chơi để ý Mai Côi. Nhưng quả tôi có làm chuyện xấu, tôi chỉ là lười thôi, chiều nay tôi bị Mai tiên sinh mắng, vừa rồi tôi sợ hai người lại với Mai tiên sinh bị nghỉ việc nên mới dối. Tôi quả biết Mai Côi đâu, tôi làm gì xấu cả Tiểu Tiểu quanh phòng khách lượt, nhìn bàn trà thấy đơn thuốc và thuốc của Mai Côi, phát mở cũng chưa mở. Thùng rác là hộp đồ ăn nhanh. Tiểu Tiểu nổi trận lôi đình, chạy tới trước mặt Tiểu Phương lớn tiếng mắng: -Tôi dặn thế nào, Mai Côi bị bệnh phải uống thuốc, ăn uống chu đáo, thế mà … tức giận đến run người, biết mắng tiếp thế nào. Đôi mắt như bảo thạch linh động của Mai Côi, bộ dáng đáng nhu thuận của con bé lên trong tâm trí , Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng đau lòng. Đứa bé đó đáng , nghe lời như vậy, Tiểu Phương sao lại đối xử nhẫn tâm với nó như thế Tiểu Phương khóc lớn, vội vã cầu xin, mình có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hai ngày này nhân dịp lười biếng chứ bình thường cũng rất chăm chỉ. ta cầu xin đừng gọi cảnh sát, đừng cho Mai tiên sinh, nhất định sửa, về sau chăm sóc Mai Côi chu đáo. Nhưng Tiểu Tiểu chẳng muốn để ý đến ta, rất lo cho Tiểu Mai Côi, biết con bé thế nào. Chẳng lẽ trốn ở góc phòng nào đó? Sao phải trốn? Tiểu Tiểu bắt đầu tìm kiếm xung quanh. mở cả những ngăn tủ trong phòng Mai Côi, lại vào cả phòng Mai Khánh Hải, tìm khắp chỗ mà trẻ con có thể náu như vẫn có. Chỉ còn phòng là của Tiểu Phương, khi nãy Nghiêm Lạc vào tìm rồi. Tiểu Tiểu cũng đành bỏ qua, lại nhìn tủ ở phòng bếp, vẫn chẳng thấy gì. Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ rồi chạy vào phòng Tiểu Phương, Tiểu Phương vừa khóc vừa nhìn nhưng cũng dám kháng nghị, Lúc này có ba cảnh sát đến đây, vào phòng, cung kính chào Nghiêm Lạc. Tiểu Phương thấy thế sợ đến dám khóc. Nghiêm Lạc và cảnh sát thầm, Tiểu Phương muốn nghe nhưng cũng muốn nhìn Tiểu Tiểu, nhìn trái nhìn phải biết phải làm sao. Tiểu Tiểu tìm được gì trong phòng Tiểu Phương. Căn phòng này , có nhiều đồ đạc, giấu được đứa trẻ. Trong lòng Tiểu Tiểu vô cùng lo lắng, vừa định ra ngoài gọi Nghiêm Lạc nghĩ cách, đến cửa lại như nghe có tiếng Mai Côi gọi như có cảm ứng vậy, chẳng qua lần này vô cùng ràng. chắc chắn rằng Mai Côi cầu cứu mình Tiểu Tiểu dừng lại, xoay người, xốc ga giường phủ xuống đất, quỳ rạp xuống mặt đất nhìn vào gậm giường. Đối diện là đôi mắt đen láy sáng ngời của Mai Côi. Chiếc giường thấp này gian rất hẹp, Mai Côi mặc áo ngủ mỏng manh, nằm sấp mặt đất, tay vẫn ôm con thỏ bông . Ánh mắt bé con sợ hãi, cứng ngắc nằm đó, dám nhúc nhích. Tiểu Tiểu đau lòng cảm thấy hốc mắt nóng lên, khẽ với Mai Côi: -Mai Côi, là dì đây, đừng sợ vươn tay, định lôi Mai Côi ra T iểu Phương ở bên ngoài thấy được, kích động kêu to: -Tìm được đứa trẻ rồi, tìm được rồi, có mất tích, đồng chí cảnh sát, đứa bé rất ổn Tiểu Phương la to làm cho Mai Côi muốn ra ngoài lại rụt người lại. Tiểu Tiểu hiểu ý : -Đừng sợ đừng sợ, ai dám làm hại con. Dì đưa con ra khỏi đây, dì đưa con về nhà, con ra , đừng sợ, dì đưa con về nhà Tiểu Mai Côi chăm chú nhìn Tiểu Tiểu, lát sau mới chậm rãi ra Tiểu Phương còn gào thét, hai cảnh sát tới mang ta , ta giãy dụa kêu: -Tôi làm gì, dựa vào cái gì bắt tôi? - làm gì? Từ từ thẩm vấn là được. Chỉ dựa vào việc đứa bé ở trong nhà bị ngược đãi thành thế này là phải cùng chúng tôi chuyến Ba cảnh sát chào Nghiêm Lạc rồi đem Tiểu Phương . Mai Côi được Tiểu Tiểu ôm vào lòng, cảm xúc cuối cùng ổn định lại, Tiểu Tiểu sờ trán Mai Côi, lo lắng với Nghiêm Lạc: -Bé lại sốt rồi Mai Côi cũng học theo động tác Tiểu Tiểu, sờ trán , sau đó lộ ra vẻ mặt an tâm, ôm con thỏ bé dựa vào vai Tiểu Tiểu, có vẻ rất mệt mỏi Tiểu Tiểu bảo Nghiêm Lạc lấy giúp Mai Côi mấy bộ quần áo, lại cầm đồ dùng cá nhân của bé chuẩn bị đưa bé về nhà. Đứa trẻ này bị sợ hãi lại mệt mỏi, đầu tiên cứ để bé nghỉ ngơi , mai hỏi sau. lấy thuốc của Mai Côi ở phòng khách, hỏi Mai Côi có phải tối chưa uống thuốc Mai Côi gật đầu. Tiểu Tiểu lại hỏi giờ bé khó chịu , bé lắc đầu, lại hỏi có đói cũng lắc đầu. Tiểu Tiểu : -Thế đến nhà dì ngủ giấc, mai dì làm thức ăn ngon cho ăn được ? Mai Côi gật gật đầu, ngáp cái. Tiểu Tiểu cảm thấy ổn, xoay người với Nghiêm Lạc: -Sao bé con lại gì? Nghiêm Lạc nhìn kỹ Mai Côi, thấy có vấn đề gì nên : -Chắc là bị sợ hãi, trước để con bé nghỉ ngơi , nếu mai ổn đưa bác sĩ. dặn cảnh sát, trước cứ giữ bảo mẫu ở đó, đến khi hiểu được tình hình sau. Trước khi cha của đứa này về tha ta. Có gì mai lại hỏi con bé , giờ nó mệt lắm rồi. Tiểu Tiểu gật đầu, lấy thuốc rồi bế Mai Côi về nhà. Đầu tiên thay quần áo, hâm sữa sau đó cho bé uống thuốc. Mắt thấy muộn, nhà bọn họ cũng có nhiều gường nên lấy thêm bộ chăn gối mang đến giường Nghiêm Cẩn, để cho Tiểu Mai Côi ngủ tạm với Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn ngủ say. Tiểu Mai Côi đầu dính gối cũng ngủ. Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc thu xếp xong tắt đèn rời phòng Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Lạc theo lệ thường làm điểm tâm, Tiểu Tiểu cũng vừa mới dậy chợt nghe thấy trong phòng Tiểu ma vương có tiếng kêu thảng thốt. Hai người hoảng sợ, chạy tới cửa thấy Nghiêm Cẩn đầu tóc rối bù ngồi giường, kinh ngạc nhìn Mai Côi ngủ say bên cạnh, lớn tiếng : -Cha, mẹ, có quái đột nhập, nó cướp giường con. Tiểu Tiểu thở dài, giải thích với cậu nhóc rằng hôm qua nhà Mai Côi có chuyện, bọn họ đưa Mai Côi về nhà ở. Vì quá muộn nên kịp mua gường nên để hai đứa ngủ chung. Sau đó, mẹ cậu nhóc phải cam đoan suốt: -Chỉ là đêm thôi, tí nữa mẹ mua giường, để Mai Côi hai ngày tới ngủ tạm trong thư phòng, chiếm địa bàn của con, con yên tâm. Nghiêm Cẩn há hốc mồm, khóc ra nước mắt. Cái gì? Con rùa này ở nhà mình hai ngày? Cậu nghẹn người, mẹ đáng tin. Cậu nhìn về phía cha cùng là đàn ông, xin giúp đỡ: -Cha ơi, con bị khi dễ, con bị khi dễ. Em ấy xem chim của con còn tính, giờ còn cướp trong sạch của con. Con muốn chịu trách nhiệm, cha ơi, con muốn..