![[IMG]](https://archives.cskh.top/cungquanghang/2015/04/CUNGQUANGHANG.590257.jpg)
Ba giây
Tác giả: Bánh Bao Nhân Thịt
Editor: Sam (p3104)
Độ dài: 4 chương
Thể loại: truyện ngắn,
đại
Raw: Tấn Giang
Poster: Sam
Nguồn edit: kitesvn & ssamiy wordpress
Ebook: Sam
***
-Truyện được edit với mục đích chia sẻ phi lợi nhuận, xin vui lòng đừng dùng bản edit với bất cứ mục đích thương mại nào.
***
Văn án
“Ê, khụ, Đường tiên sinh, sau khi ăn xong có phải
đưa tôi về nhà
?”
“Em
, em muốn bỏ nhà trốn
sao?”
“Nếu đây là nhà tôi, như vậy mời Đường tiên sinh rời khỏi nhà tôi
…”
“Em
, chẳng lẽ em
quên căn nhà này là tài sản chung của em và
ư?”
“Đường tiên sinh,
đối xử tốt với tôi thế này, có phải
có
mưu gì
?”
“Em
, lúc kết hôn,
thề với linh mục
đối xử tốt với em cả đời vô điều kiện.”
***
Chương 1: Xin chào,
nghiệt
Có người
trí nhớ của cá vàng chỉ có ba giây ngắn ngủi, vì thế dù bọn chúng được nuôi trong hồ cá nho
cũng rất vui vẻ. Bơi từ bên này tới bên kia của hồ cá, mỗi ngõ ngách là đều là hoàn cảnh mới trong tư tưởng của bọn chúng.
Thế nhưng nếu loại trí nhớ này lưu lại
cơ thể con người, đó chính là
bi kịch, ví dụ như tôi.
Mỗi ngày thức dậy, tôi đều rất kinh hãi mà chất vấn người đàn ông xa lạ ngủ bên cạnh tôi là ai.
“Em
, chào buổi sáng.” Người đàn ông bị tôi đánh thức lại chẳng tức giận, chống nửa người
, rồi dùng
ngón tay nhấc cằm tôi,
ta cười quyến rũ, thân
trần trụi
vào phòng tắm tắm rửa.
“Này,
tắm làm ơn đóng cửa lại
!!” Tôi buồn bực che mắt, tự mình chán nản. Đồ biến thái cuồng lộ thân thể, đồ cuồng phơi bày, đồ cuồng tình dục…
***
Tôi rất buồn bực nằm cứng đơ
giường, chờ tên
nghiệt kia tắm rửa xong. Bạn hỏi tôi vì sao phải đợi
ta? Bởi vì đây là nhà của
ta đó, tôi
thể
mình chạy loạn…
Ba mươi phút trôi qua, tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn chảy… = =
nghiệt muốn tẩy tróc da của
ta sao…
“Này,
sao chứ?” Tôi nhịn
được ló đầu nhìn lướt qua phòng tắm. Hơi nước tràn ngập, hình dáng
nghiệt chìm ngập bên trong hơi nước,
ai lên tiếng trả lời. Tôi bắt đầu hơi lo lắng, có lẽ nào
ta tắm quá mà thiếu dưỡng khí ngất trong phòng tắm chăng.
“Này?” Tôi xuống giường, mang dép lê vào, lập tức
vào phòng tắm.
“…” Tôi và
nghiệt
loã thân mắt to trừng mắt
qua lại nhìn đối phương.
“Hứ,
choáng sao lại chẳng tiếng trả lời hả!!” Tôi xoay người
thèm nhìn
ta,
chính xác hơn, tôi xoay người là
muốn bị
ta thấy mặt tôi ửng đỏ.
nghiệt quả nhiên rất
nghiệt, khuôn mặt
nghiệt vóc dáng
nghiệt tiếng
nghiệt…
“Em
, tên
phải ‘này’.”
nghiệt tắt vòi nước, dùng
chiếc khăn tắm màu trắng vây quanh nửa thân dưới của mình,
ta vừa ôm lấy tôi từ phía sau, vừa khẽ thổi hơi vào lỗ tai tôi.
“
tên là Đường Vụ.” Tôi rùng mình
cái, nhấc chân lên định đạp dẹp bàn chân của
ta, lại bị
nghiệt tránh né nhanh chóng.
“Em
, hành vi của em
là mười năm như
.”
nghiệt mỉm cười, điên đảo chúng sinh. Tôi buồn bực suy nghĩ ý tứ của
ta, cái gì gọi là mười năm như
, hình như tôi
biết
ta mà, làm gì lại
chúng ta rất thân thiết chứ.
***
Căn nhà của
nghiệt rất lớn, giống như là hoàng cung vậy, tôi bắt đầu tò mò, tôi làm sao dụ dỗ
ta nhỉ, ừm, nhất định là
ta thèm muốn sắc đẹp của tôi, nhất định thế. Bữa sáng rất phong phú, chẳng qua là kiểu tây, kỳ
tôi thích kiểu Trung Quốc hơn. Ngay cả ăn sáng
nghiệt cũng rất tao nhã, giống như
quý tộc, mà tôi ngồi bên cạnh
ta lại vô cùng đối lập, tôi giống như
đứa lưu manh…
“Ê, khụ, Đường tiên sinh, sau khi ăn xong có phải
đưa tôi về nhà
?” Tôi buông dao nĩa xuống, lau bơ dính ở khoé miệng, đôi mắt nhìn
nghiệt rất thành khẩn.
“Em
, em muốn bỏ nhà trốn
sao?”
nghiệt cũng ăn no, đặt bộ đồ ăn xuống, cười đến mức lương thiện. = =
nghiệt thối,
ràng trưởng thành chính là
bộ mặt
nghiệt,
còn vờ ngây thơ lương thiện gì chứ…
“>_< nơi này
phải nhà tôi!!” Tôi hờn giận
,
bậy gì đó, bỏ nhà trốn
?! Nếu đây là nhà tôi, sao tôi lại
ấn tượng gì hết,
nghiệt thối căn bản là muốn giam cầm tôi làm nô lệ ở nhà
ta,
có cửa đâu! Ngay cả cửa sổ cũng
có!!
“Em
, vậy em
xem nhà em ở đâu?”
nghiệt thối tiếp tục cười hiền lành, giống như là tôi
cố ý khiêu khích
ta.
“…” Nhưng
trở lại, nhà tôi ở đâu đây? Tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề nhà tôi ở đâu, đầu óc trống rỗng, trí nhớ của tôi chỉ có buổi sáng nhìn thấy
nghiệt thối, và bây giờ
thấy
nghiệt thối, trừ những điều này, hình như
có gì khác, tôi nghĩ, nhất định là
nghiệt thối vì muốn bảo đảm tôi
bại lộ chuyện
ta thèm muốn sắc đẹp của tôi mà tiến hành tẩy não của tôi rồi, ừ, nhất định là như thế…
“
đây là nhà tôi ư?” Tôi đột nhiên nhớ tới gì đó, cười đến mức thô tục. Tôi đứng lên hoạt động gân cốt
chút, thuận tiện mò mẫm những món đồ cổ bày biện trong căn phòng này.
“Đúng vậy, em
.”
nghiệt thối cười gật đầu, bắt chéo chân ngồi
sofa. Người làm lập tức bưng lên
tách cà phê nóng hổi, tôi vui vẻ.
“Nếu đây là nhà tôi, như vậy mời Đường tiên sinh rời khỏi nhà tôi
…”
nghiệt thối đáng ghét lại dám tẩy não tôi, tôi muốn đuổi
ra ngoài,
chuẩn bị đến cầu vượt uống cà phê
…hahaha.
“Em
, chẳng lẽ em
quên căn nhà này là tài sản chung của em và
ư?” Tôi nhất thời như là quả khinh khí cầu xì hơi, bay lên
trung, xì
tiếng lại rớt xuống đất lép xẹp. ╭(╯^╰)╮Tôi làm sao có thể dễ dàng chịu thua chứ? Nếu
thể đuổi
, tôi
vẽ ra ranh giới.
“Hừ, tôi và
phân chia lãnh thổ, lầu
là của
, lầu hai là của tôi,
được phép vượt ranh giới, bằng
coi chừng tôi cắn
!” Tôi chạy nhanh lên lầu hai,
chuyện tiếp với
nghiệt thối nữa.
nghiệt thối rất nghe lời
có đuổi theo, vì thế tôi yên tâm bắt đầu
dạo
lầu hai, tôi buồn cười vọng tưởng
tìm chút chứng cứ phạm tội của
nghiệt thối, sau đó tôi có thể báo cảnh sát bắt
ta, rồi chạy thoát khỏi đây, ừ, tất cả đều hoàn mỹ.
***
nghiệt thối có lẽ trời sinh là kẻ phạm tội hoàn mỹ, tôi lục soát khắp cả lầu hai, lại chẳng tìm được chút dấu vết nào, thậm chí cả bụi bặm cũng
thấy. Tức chết tôi mà!! Tìm mệt rồi, tôi trở về phòng nghỉ ngơi.
biết vì sao,
mình lại
thể ngủ yên, chợt ngủ chợt tỉnh. Chuông đồng hồ cổ xưa gõ mười hai tiếng đing đing, tôi biết nguyên nhân rồi, mình
đói bụng. Tôi tiếp tục bực tức, mười hai giờ rồi vì sao còn chưa ăn cơm?! Xoa xoa cái bụng đói meo, tôi thong thả bước đến trước cầu thang,
tiếng, lẳng lặng
xuống cầu thang lén nghe động tĩnh dưới lầu
,
có tiếng động, tôi lại
mấy bước. Tôi trông thấy
ràng,
nghiệt thối lại ăn trưa sau lưng tôi!!
Còn thiếu
bước nữa là tới lầu
, tôi chần chừ, cắn môi dưới trầm tư suy nghĩ. Tôi là người có cốt khí… lẩm nhẩm ba bốn lần, cũng
bằng cái bụng vang lên
lần. Quên
, cốt khí
thể làm cơm ăn, vì cốt khí mà đói bụng
chẳng có lời gì, ngược lại để
nghiệt thối kia được hời.
“Khụ.” Vì để bản thân
xuất
quá đường đột, vì
để
nghiệt thối giễu cợt tôi, tôi đứng
cầu thang, ho
tiếng lớn, cố ý thu hút
chú ý của
nghiệt.
“Em
, ăn cơm này.”
nghiệt thối quay đầu cười với tôi, chỉ chỉ đồ ăn đặt
bàn. Tôi nghênh ngang
tới,
mời
tôi
ăn…
kinh ngạc, bữa trưa có món cá hấp cà tím, thịt bò cà chua, canh khoai sọ. Nước miếng của tôi xem ra muốn chảy ròng…
“Đều là các món em thích ăn nhất, mau ăn
.”
nghiệt cười, múc
bát canh cho tôi, lại gắp
miếng thịt bò mềm thơm bỏ vào bát của tôi. Được rồi, cảm giác chán ghét
nghiệt của tôi
tan biến. Tôi thực chẳng có cốt khí bị
nghiệt lấy lòng, tôi là
người
có cốt khí…
“Đường tiên sinh,
đối xử tốt với tôi thế này, có phải
có
mưu gì
?” Miệng tôi vừa nhai đầy thức ăn, vừa hỏi. Tôi là
người ăn cơm cũng muốn
chuyện, bên ngoài gọi người có loại hành vi như tôi là ——
lao (ý chỉ
nhiều như là người có bệnh lao phổi ho nhiều).
“Em
, lúc kết hôn,
thề với linh mục
đối xử tốt với em cả đời vô điều kiện.” Tôi nghe xong lời
của
nghiệt liền nghẹn họng. Tốt với tôi cả đời vô điều kiện? Lời thề ba láp buồn nôn như vậy cũng
ra được sao?! Được rồi, tôi thừa nhận tôi bắt đầu có thiện cảm với
nghiệt. Khoan
, vừa nãy có phải tôi vừa nghe được từ ngữ rùng rợn nhưng lại bị tôi lơ là
rồi sao?!
“
mới vừa
, lúc kết hôn?!”
“Ừm.”
nghiệt rất bình tĩnh mà gật đầu. Lại gắp
miếng thịt bò vào trong bát tôi, tôi nhét thịt bò vào miệng, rồi lùa mấy miếng cơm. Được rồi, tôi quyết định làm bộ chưa nghe thấy gì,
có gì khủng bố hơn là kết hôn với
nghiệt. Nhất định là rất khủng bố, vì thế đầu óc của tôi mới tự động cắt bỏ đoạn ký ức kinh hãi này chăng? Ừ, nhất định là vậy rồi… Cho nên, tôi quyết định
chuyện với
nghiệt nữa, để tránh
ta tiếp tục
lời kinh hãi, tôi rất sợ
ta
đột nhiên ẵm ra
đứa trẻ, ôm bắp chân tôi chùi nước miếng, sau đó gọi tôi
tiếng mẹ… Trời ơi, rất khủng bố đó!!
Ăn xong bữa trưa hết sức mất tự nhiên, người làm bưng tới
mâm hoa quả được cắt xén khéo léo. Dâu tây, có
đào mà tôi thích nhất… Vì thế tôi quyết định ăn xong hoa quả mới trở lên lầu.
nghiệt
ăn hoa quả, nhưng
ta vẫn ngồi bên cạnh tôi, trong tay là
tờ báo mà tôi chẳng hiểu
đó là chữ gì, tôi lập tức nhét vào miệng hai quả
đào, rồi ló đầu qua nhìn tờ báo.
“TO cái gì ONE cái gì BE cái gì…” Gặp phải từ
hiểu tôi liền bỏ qua, vì thế cả bài báo, tôi đọc hiểu chưa đến mười từ. Tôi đột nhiên nhớ tới
thành ngữ, “tự rước lấy nhục” có phải là ý tứ như vậy hay
?
“Cái này
về
người ở nước ngoài phát
thứ gì đó giống như đĩa bay.”
nghiệt
nhìn tôi, lật qua trang giấy khác, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tôi nhổ hột
đào ra, lúc
băn khoăn
có chỗ ném
nghiệt vươn tay đến trước mặt tôi.
“Làm gì?” Tôi tò mò nhìn
ta.
ta bỏ tờ báo xuống, nhìn tôi.
“
vứt dùm em.” Được rồi, là
tự động xin
đánh giặc muốn nịnh bợ tôi…
phải tôi cố ý làm
ghê tởm… Vì thế tôi đem
đống hột
đào chuyển qua tay
nghiệt,
ta ném chúng vào trong thùng rác cỡ
được che khuất bên cạnh
ta. Được rồi, tôi thừa nhận tôi bị hành động này của
nghiệt cảm động.
“Này, khụ, Đường tiên sinh, lúc chúng ta kết hôn có chụp hình cưới
?” Tôi đột nhiên rất hiếu kỳ tôi và
nghiệt có phải
kết hôn
, thiện cảm của tôi đối với
nghiệt bay thẳng
đường…
“Có.”
nghiệt mỉm cười, buông tờ báo trong tay, rồi dắt tay tôi hướng lên lầu ba. = =
là khủng khiếp, căn nhà lớn như vậy lại còn có lầu ba…
phải còn có
vườn hoa
chứ…
nghiệt dẫn tôi đến
căn phòng ở lầu ba, căn phòng rất lớn,
có bày biện bất cứ vật dụng nào cả,
tường treo đầy ảnh chụp to to
, tất cả đều là hình cưới của tôi cùng
nghiệt. Tôi giãy khỏi tay
nghiệt, lập tức
đến tấm ảnh lớn nhất ở phía trước. Lấy tay sờ sờ tôi trong tấm ảnh, tôi cười rất hạnh phúc.
“Này, Đường tiên sinh,
chụp hình
giống
nghiệt nha…”
“Đó là tế nhị.”
nghiệt
biết đứng cạnh tôi từ lúc nào,
ta khoát tay lên bờ vai tôi, để tôi có thể tựa đầu lên bờ vai
ta. Tôi cảm thấy thực ra kết hôn với
nghiệt cũng
phải khủng bố như vậy đâu, nếu
tôi ở trong tấm ảnh làm sao lại cười ngọt ngào đến thế chứ?
Chương 2: Xin chào, gian tình
“= = sao
lại ở
giường tôi!!” Sáng sớm tiếng thét của tôi vang vọng cả phòng, người đàn ông xa lạ nằm
giường tôi
dụi mắt còn ngái ngủ,
tay
ta chống dậy thân
trần trụi, tay kia
nhấc cằm tôi lên, cười quyến rũ.
“Em
, em thực
còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức…” Tôi trợn mắt há mồm nhìn người đàn ông kia khoả thân
vào phòng tắm. = =
ta làm ra vẻ như là rất quen thuộc với tôi?
ta cho rằng như vậy tôi
tố cáo
ta tự ý xông vào nhà dân sao?! Nhưng
trở lại, căn phòng này nhìn
quen mắt, hình như
phải nhà tôi…

||| lẽ nào, tự ý xông vào nhà dân chính là tôi mà
phải
ta?
“Này, tiên sinh, xin hỏi đây là đâu thế?” Tôi mở chăn ra, xấu hổ phát
,
người tôi cũng
có mảnh vải… Mẹ kiếp, quần áo tôi đâu… Chẳng lẽ tối qua tôi và
ta
xảy ra chuyện gì sao? Nhưng vì sao tôi chẳng có
chút ấn tượng nào cả?!
“Em
, đây là nhà em.” Người đàn ông xa lạ kia tắm xong, bọc
chiếc khăn tắm
ra ngoài, hơi nước vẫn còn đọng lại ở nửa thân
.
“Thế
là ai?!” Ở dưới sàng tôi tìm thấy
chiếc váy ngủ màu hồng nhạt đáng
, tôi nghĩ, đây là của tôi, thế là vội vàng mặc lên người.
“
tên là Đường Vụ.” Đường Vụ cười đưa khăn tắm cho tôi, thuận tiện vào phòng tắm giúp tôi điều chỉnh nước ấm, rồi xả đầy nước vào bồn tắm.
“Chẳng lẽ,
là quản gia của tôi.” Tôi tò mò nhìn
ta từ
xuống dưới, cái xác tốt như vậy làm quản gia
là lãng phí à, nếu như đến hộp đêm tiếp khách nhất định có thể kiếm được
khoản lớn…
“Em
,
là chồng em.” Đường Vụ cười đến mức thuần khiết
ai sánh bằng, nhưng lại làm chuyện
thuần khiết,
ta
giúp tôi cởi đồ. Tôi trở tay cho
ta
cú Như Lai thần chưởng, lại bị
ta né được.
“Mẹ kiếp, đừng động tay động chân, cẩn thận tôi phế
đấy!” Đường Vụ nhún vai bất đắc dĩ, rồi lui ra ngoài. Tôi vừa quay đầu lại cẩn thận nhìn xung quanh, vừa cởi đồ, cái gì phá phòng tắm, ngay cả cửa cũng
lắp!
***
Ăn xong bữa sáng thịnh soạn, Đường Vụ cùng tôi ngồi
sofa xem tivi. Tôi rất hiếu kỳ,
ràng tôi
quen người này, nhưng tại sao lại
chán ghét
ta chút nào? Chương trình tivi vào buổi sáng quả
có gì hay, bấm qua kênh thế giới động vật, bấm qua kênh tin tức thế giới, bấm qua kênh văn nghệ. Cuối cùng dừng tại tiết mục du lịch,
giới thiệu Great Barrier Reef, cảnh sắc xinh đẹp khiến lòng tôi ngứa ngáy, có phần muốn
.
“Đường tiên sinh,
từng đến Great Barrier Reef chưa?”
“Rồi, mấy năm trước
chuyến.” Đường Vụ
đọc báo, nghe thấy
thanh của tôi,
ta bỏ báo xuống, liếc nhìn tôi
cái, rồi lại nhìn màn hình tivi, sau đó
thêm
câu.
“Nơi đó rất xinh đẹp.” Nghe Đường Vụ
thế, lòng tôi càng ngứa ngáy hơn, ở trong tivi quay đẹp như vậy, cảnh
nhất định hấp dẫn hơn nhiều!
“Đường tiên sinh, dẫn tôi
chơi nhé…” Tôi lấy tay chọc chọc Đường Vụ, động tác đó có thể hiểu là nịnh bợ, lấy lòng.
“…” Đường Vụ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, trong lòng tôi tràn đầy mong đợi chờ
ta đồng ý với tôi.
“Được
?”
ta dường như
bằng lòng dẫn tôi
, tôi biết
ta rất có tiền, chắc là
thèm quan tâm đến việc
chút tiền mời tôi
Great Barrier Reef, hình như có bí
gì đó khó
.
“Được.” Đường Vụ suy nghĩ
chút, mỉm cười gật đầu với tôi, tôi hưng phấn nhảy xuống sofa hoan hô vài tiếng, rồi chạy lên lầu thu dọn đồ đạc. Tuy rằng Đường Vụ
quần áo trong tủ đều là của tôi, nhưng sao tôi lại
có chút ấn tượng nào? Song, tôi đều thích những kiểu dáng này, nếu
ta
là của tôi
tôi gắng gượng nhận vậy.
***
Tôi
biết vì sao Đường Vụ muốn
gấp gáp như thế, nửa tiếng sau khi tôi
muốn
Great Barrier Reef,
tiếng sau tôi
ngồi
chuyến bay chuẩn bị bay đến Great Barrier Reef,
là thần tốc. = =
“Đường tiên sinh, thực ra
rất giàu phải
?” Tôi ngồi
máy bay, ở trong ấn tượng của tôi hình như là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay, nhưng tôi tuyệt đối
có cảm giác khẩn trương, ngược lại rất hưng phấn. Đường Vụ đặt khoang hạng nhất,
gian rất lớn.
tiếp viên hàng
xinh đẹp rất có lễ độ, hơn nữa
máy bay có rất nhiều đồ ăn nha…
“Em
, đó là tài sản chung của chúng ta.” Đường Vụ cười, dùng khăn giấy lau bơ dính ở khoé miệng tôi. Tôi cười ngượng ngùng. Dụ dỗ, quả nhiên dụ dỗ thành công…
***
“Wow…” Tôi há to miệng, nhìn phong cảnh xinh đẹp tại Great Barrier Reef như dân quê, san hô đủ loại màu sắc hình dạng, cát mịn màu bạc, mọi loài chim tôi
biết tên
bay lượn
bầu trời. Đúng rồi, cùng
theo chúng tôi còn có
người đàn ông nhã nhặn, Đường Vụ
,
ta là bác sĩ gia đình, tên Tề Bân,
ta đeo kính mắt, trong tay còn xách
chiếc hộp
. Lúc
chuyện với Đường Vụ,
ta luôn rỉ tai
thầm, giống như sợ bị tôi nghe được. Tôi cười trộm trong lòng, có phải những kẻ có tiền đều sợ chết như Đường Vụ hay
? Đến Great Barrier Reef chơi vài ngày
có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Chúng tôi ở tại
khách sạn trông giống như pháo đài, phía dưới đại sảnh còn cho thuê máy quay phim, là loại
thấm nước. Tôi mặt dày mày dạn đòi Đường Vụ thuê
cái cho tôi chơi. Đường Vụ là
người rất sảng khoái,
ta ngoài gương mặt quá
nghiệt kia
đều khiến người ta thích.
“Sao tôi với
cùng ở chung
phòng…” Tôi nằm ngay đơ
giường, trừng mắt bất mãn với Đường Vụ.
“Em
,
lo lắng cho em mà.” Đường Vụ ngồi
giường, xoa tóc tôi như bày tỏ
mến. Tôi tránh né,
ta lại dựa vào gần hơn. Cuối cùng khiến tôi phải thoả hiệp.
Bởi vì lúc đến Great Barrier Reef
vào ban đêm, vì nghĩ cho
an toàn, Đường Vụ
cho tôi ra ngoài chơi, tôi đành phải ngoan ngoãn ở bên trong khách sạn. Bởi vì
có việc gì, tôi mở máy quay phim bắt đầu nhàm chán mà quay lung tung.
“Đây là Đường Vụ tiên sinh,
ấy
đọc báo. Đường tiên sinh, nhìn ống kính cười
cái
.” Đường Vụ
đọc báo nghe được tiếng tôi,
ta mỉm cười với ống kính, sau đó lại bắt đầu chuyên chú đọc báo. Tôi xoay máy quay đối diện với mình.
“Khụ khụ, bây giờ tôi
ở Great Barrier Reef, rất mong chờ ngày mai cùng Đường tiên sinh dạo chơi ở đây,
tại tôi muốn
ngủ, bồi dưỡng đủ tinh thần. Ngủ ngon nhé.” Sau khi lưu lại đoạn phim vừa rồi, tôi tắt máy quay. Tiện tay đặt máy ở cạnh đầu giường, rồi xốc chăn lên trốn trong ổ chăn.
“Đường tiên sinh, ngủ ngon nhé.”
“Em
, ngủ ngon.” Đường Vụ buông tờ báo,
đến cạnh giường, cúi xuống đặt
nụ hôn ngủ ngon lên trán tôi, rồi tắt đèn, mở cửa như là muốn
ra ngoài.
“Đường tiên sinh,
muốn
đâu?” Tuy rằng tôi
còn nhớ trước kia quen biết Đường Vụ, nhưng lúc
ta ở bên cạnh tôi, luôn luôn có
cảm giác an toàn khiến cho người ta yên lòng,
ta vừa rời khỏi, tôi liền hoảng hốt mà chẳng biết tại sao.
“
và Tề Bân bàn chút chuyện, lát nữa
trở lại.”
“Ừm.” Có lẽ hôm nay ngồi máy bay quá mệt mỏi, tôi mê man lên tiếng, rồi ngủ thiếp
.
***
“A!!!
là ai!!!” Sáng sớm, ánh mặt trời loá mắt xuyên qua tấm màn lụa trắng mà chiếu rọi
mặt tôi, làm tôi tỉnh giấc. Tôi kinh hãi nhìn người đàn ông xa lạ ngủ cùng giường với tôi.
“Em
,
chênh lệch thời gian của em điều chỉnh rất mau.”
tay
ta chống dậy thân
, tay kia
nhấc cằm tôi lên, cười quyến rũ.
(Bánh Bao: >_< tôi
chỉ dùng được bao nhiêu từ đó thôi…
Đường Vụ *mỉm cười*:
ra động tác mỗi sáng của tôi mười năm như
thôi nhỉ.
cái bánh bao nào đó bị điện giật hôn mê đưa vào bệnh viện cấp cứu…)
“…” Tiên sinh, hình như tôi
biết
, vì sao
có thể bình tĩnh tắm rửa trước mặt
người xa lạ như thế chứ…

|||
“Em
,
tên là Đường Vụ.” Đường Vụ tự báo tên họ, vào phòng tắm rửa, tôi buồn bực ngồi
giường, trông thấy máy quay phim đặt ở đầu giường, tôi lấy qua xem. Trong máy quay chỉ có
đoạn phim, tôi tò mò mở xem.
“Đây là Đường Vụ tiên sinh,
ấy
đọc báo. Đường tiên sinh, nhìn ống kính cười
cái
.” Ống kính quay về phía Đường Vụ, lòng tôi khó hiểu mà ngẩn người,
thanh này sao lại quen thuộc thế nhỉ? Xem tiếp, màn hình run lên, tôi thấy bộ dạng của “tôi” xuất
trong màn hình. Mà tôi chẳng có chút ấn tượng nào đối với chuyện này, đây có phải là chuyện rất quỷ dị
? Thừa dịp Đường Vụ còn chưa
ra, tôi tắt máy quay đặt lại chỗ cũ, giống như tôi chưa bao giờ chạm đến nó.
Chỉ chốc lát sau, Đường Vụ tắm xong
ra,
ta dùng khăn lau tóc ướt, tôi cố gắng khiến vẻ mặt mình
quá cứng ngắc.
“Sao vậy? Em khó chịu?” = = quả nhiên quá cứng nhắc
bị nhìn ra… Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Có chút.” Tôi làm bộ
thoải mái ho khan hai tiếng, Đường Vụ rất khẩn trương gọi
cú điện thoại, chưa đến ba phút, lại
người đàn ông xa lạ xuất
trước mặt tôi.
“Phu nhân,
khó chịu chỗ nào?” Người đàn ông xa lạ
tự giới thiệu,
ta dùng ống nghe khám người tôi.
“Đường tiên sinh,
có thể ra ngoài
lát
?” Trực giác
cho tôi biết,
chàng bác sĩ này có thể giải đáp nghi vấn trong lòng tôi.
“Vì sao?” Đường Vụ lộ ra
tia khó hiểu, cứ ngồi
giường
chịu
. Tôi bắt đầu suy nghĩ nên lấy cớ gì mới có thể mời Đường Vụ ra ngoài…
“
ở đây tôi ngại
…”
“Đường tiên sinh,
ra ngoài trước
,
sao đâu.”
chàng bác sĩ thấy vẻ mặt ngượng ngùng của tôi, cho rằng tôi vì bệnh riêng của phụ nữ nên ngại
trước mặt Đường Vụ. Tôi để ý thấy,
chàng bác sĩ
xong còn ra hiệu bằng mắt, Đường Vụ lại nhìn tôi
cái.
“Có chuyện gì
gọi
,
ở ngay bên ngoài.” Đường Vụ
xong mới bằng lòng
ra ngoài. Sau khi
ta rời khỏi, tôi vội xuống giường khoá trái cửa phòng, tôi dán lổ tai
cánh cửa,
nghe thấy chút
thanh nào, tôi mới thở dài
nhõm. Tay trái cầm máy quay, tay phải kéo
chàng bác sĩ
chân tướng trốn vào nhà vệ sinh.
“Phu nhân
…”
chàng bác sĩ nhìn tôi,
kinh ngạc. Tôi
nhiều lời thừa thải, trực tiếp mở máy quay cho
ta xem, sau khi xem xong
ta
gì.
“
thành
cho tôi biết, tôi mắc bệnh gì?” Tôi cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, kỳ
tôi sắp phát điên, tôi
phải còn trẻ mà
mắc bệnh si ngốc của người già chứ! Bệnh si ngốc của người già cũng
khiến tôi quên sạch bách nha!!
“…”
chàng bác sĩ vẫn im lặng, giống như
bằng lòng
với tôi. Mềm
được, tôi bắt đầu dùng ám chiêu.
“Tôi và Đường Vụ là vợ chồng thực
phải
… Tôi nhất định mắc bệnh kỳ lạ nào đó, nếu thế, tôi dứt khoát chết cho rồi…” Tôi ném máy quay cho
ta, giả vờ muốn đâm đầu vào tường.
ta vội vàng giữ chặt tôi,
cho tôi làm việc ngốc nghếch. Trầm mặc hồi lâu, tôi thấy trong lòng
ta
đấu tranh dữ dội. Cuối cùng
ta hé miệng.
“Ba năm trước
xảy ra
vụ tai nạn xe cộ, những mảnh vỡ thuỷ tinh đâm vào bộ phận hồi hải mã trong não bộ, làm phẫu thuật vì bảo đảm
an toàn của
, bác sĩ
cắt bỏ phần lớn của bộ phận hồi hải mã. Tuy rằng bảo vệ tính mạng của
, nhưng
để lại di chứng. Trí nhớ của
chỉ có thể duy trì hai mươi bốn giờ, sau hai mươi bốn giờ, trí nhớ tự động mất
.”
“Như vậy, có cách chữa trị
?” Tôi mệt mỏi tựa đầu
vách tường lạnh băng, ba năm nay vẫn thế này, Đường Vụ rốt cuộc làm sao chịu đựng được mỗi ngày tôi tỉnh lại đều coi
là
người xa lạ chứ?
“
có.”
chàng bác sĩ trả lời rất dứt khoát, thậm chí
nhìn tôi
cái, tuy rằng tôi
có ký ức, nhưng tôi
ngu ngốc.
“
dối.” Tôi hung hăng đá
ta
cước.
ta cũng như tôi tựa đầu
tường.
ta cười khổ
tiếng, đá ngược lại tôi.
“
có thể ngốc
chút, dù sao ngày mai
cũng
còn nhớ.”
chàng bác sĩ đứng lên,
ra ngoài cầm hai chai nước có ga
vào. Tôi uống
ngụm to, cảm giác mát lạnh khiến tôi tỉnh táo
lý do.
“
, dù sao ngày mai tôi cũng
nhớ gì.”
“Chúng tôi
từng cùng chuyên gia nước ngoài nghiên cứu bệnh trạng của
, đặt
con chíp thông minh vào não của
, có khả năng thay thế bộ phận hồi hải mã, nhưng mà loại giải phẫu này cho dù là trong nước hay ngoài nước đều chưa có tiền lệ, chúng tôi
thể loại trừ khả năng thất bại.”
chàng bác sĩ
xong, ánh mắt tự nhiên dừng
người tôi, trong lời
của
ta tôi dường như tìm được trọng điểm chưa
ràng.
“Thất bại
thế nào?”
“Bởi vì não bộ và con chíp bài xích lẫn nhau mà làm cho chức năng não nhanh chóng suy kiệt, máu ngừng chảy mà tử vong.”
“…” Tôi rất bình tĩnh tiếp thu tất cả lời
của
chàng bác sĩ, dù cho tôi có thể lựa chọn cứ thế trải qua nửa sống nửa chết, hoặc là dùng tính mạng của mình đánh cuộc với số phận, thắng, tôi cười
cách kiêu ngạo, thua, tôi rời
cách kiêu ngạo. Nhưng như vậy
công bằng với Đường Vụ.
“Những lời này
hãy quên
, Đường Vụ
cho phép
dùng tính mạng để đánh cuộc trận này.”
“
tên gì?” Tôi ngửa đầu uống hết chai nước, rồi lau khoé miệng nhìn
ta cười.
“Tề Bân.”
chàng bác sĩ rất sảng khoái
tên mình cho tôi biết, tôi và
ta bắt tay nhau.
“Tề Bân, đây là bí mật giữa tôi và
.” Tôi nhặt máy quay
mặt đất lên, nhìn lướt qua, vừa rồi ném mạnh như vậy, nhất thiết đừng bị rớt hỏng.
“Đương nhiên.” Tề Bân cười gật đầu,
ta đứng lên, phủi nếp nhăn
quần áo.
Tiễn Tề Bân
rồi, tôi lừa Đường Vụ
bụng mình
thoải mái, bảo
đừng đến quấy rầy tôi, tôi ngủ
lúc là ổn thôi. Sau khi Đường Vụ
rồi, tôi lấy ra máy quay
giấu lúc nãy, trốn vào nhà vệ sinh. Tôi mở máy xoay về phía mình, cố gắng nhớ lại lời
của Tề Bân, rồi lặp lại
lần nguyên vẹn, còn có suy nghĩ
tại trong lòng tôi. Còn có Đường Vụ, tôi nghĩ, tuy rằng tôi của hôm nay
biết phải đưa ra lựa chọn nào. Nhưng tôi của ngày mai khi nhìn thấy đoạn phim này, hẳn là biết nên chọn thế nào.
Chương 3: Xin chào, đấu tranh
biết tại sao, tôi của hôm nay chẳng ngủ ngon chút nào, thế cho nên khi tôi nhìn thấy người đàn ông xa lạ nằm ngủ bên cạnh mình, tôi chậm chạp quên mất thét lên.
ta biếng nhác dựa nửa người ở đầu giường,
bàn tay vươn ra sờ trán tôi.
“Em
, em
thoải mái ư?” Tôi lắc đầu, ngáp
cái, nước mắt thoáng nổi lên bởi cái ngáp vừa rồi.
“
là ai?” Nghe tôi hỏi vậy,
ta
giận ngược lại mỉm cười. Bàn tay sờ trán trở thành vỗ
sau ót.
“Em
, kỳ
thỉnh thoảng em cũng có thể đổi câu thoại khác.”
“…” Tôi hơi thẹn quá hoá giận vì bị
ta trêu chọc, dưới tấm chăn rất dày tôi vung bàn chân đá
ta
cái, nhưng
ta né được.
“Lưu manh…” Sau khi mắng
câu, tâm trí tôi thả lỏng.
“Em
,
gọi là lưu manh,
tên là Đường Vụ.” Đường Vụ lộ ra cơ bụng tám múi hoàn mỹ,
ta rất làm dáng
vào phòng tắm, nghe tiếng nước róc rách, vẻ mặt tôi đầy buồn bực, có ai
cho tôi biết
,
tại rốt cuộc là tình huống gì đây.
Sau đó tôi chú ý tới cạnh tủ đầu giường ở phía tôi, thấy được chiếc máy quay phim kia. Cầm lấy xem
thấy phía dưới máy quay phim là
tờ giấy
. Tôi tò mò mở ra xem,
tờ giấy có viết mấy chữ to lệch lạc.
[Lúc
có Đường Vụ ở bên cạnh mới mở nó ra]
Kỳ quái, là ai nhét tờ giấy này ở đây? Còn
thể mở ra khi có mặt Đường Vụ? Thần bí như thế?! Lòng hiếu kỳ nếu
khi được mở ra
nhất định phải thoả mãn mới có thể đóng lại. Vì thế tôi thu lại tờ giấy và máy quay phim.
Đường Vụ tắm xong
ra
mời tôi đến nhà ăn của khách sạn cùng ăn sáng. Tôi rất muốn lập tức mở máy quay phim ra xem rốt cuộc là cái gì, vì thế tôi phải đặt ra
lời
dối nho
với Đường Vụ.
“Tôi mệt quá, ngủ tiếp chút nữa,
ăn xong
gói lại mang về cho tôi.” Tôi giả vờ mệt mỏi kéo tới, lùi về trong ở chăn của mình lần nữa.
Đường Vụ
gì,
ta đứng ở đầu giường nhìn tôi
lúc, sau đó mới
nhàng đóng cửa rời
. Sau khi chờ đợi
còn động tĩnh nữa, tôi mới mở chăn ra, cầm máy quay phim trốn vào nhà vệ sinh. = = phòng tắm gì đó
lớn lắm. Lòng hiếu kỳ rộng mở, tôi bật máy quay lên, tiến vào tầm mắt đầu tiên chính là
có bộ dạng giống tôi y như đúc, ồ,
đúng hơn, đoạn phim này là do tôi của hôm qua quay lại. Tôi cố gắng kiềm nén trái tim kích động của mình, đợi đến sau khi xem xong đoạn phim chỉ có mười phút như dài như nửa thế kỷ này, tôi bất lực tắt máy
. “Tôi” của ngày hôm qua giao vấn đề khó khăn cho “tôi” của ngày hôm nay, mà tôi rất muốn giao trách nhiệm này cho “tôi” của ngày mai. Thế nhưng, tôi sợ mình làm
được, lời
ấy lặp lại trong đầu tôi suốt. Đánh cuộc hay là
đánh cuộc, thắng hay thua, cuối cùng vẫn phải đưa ra
quyết định. Thà ích kỷ kéo dài,
bằng ích kỷ đưa ra
kết thúc.
Vì thế, tôi quyết định, tôi phải
tìm Tề Bân.
***
Great Barrier Reef
là
nơi xinh đẹp, hoàn cảnh tươi đẹp giống như tiên cảnh. Ba người chúng tôi nằm
bờ cát hưởng thụ tắm nắng. Tôi
suy nghĩ nên dùng lý do gì để tách Đường Vụ ra,
đưa ra đề nghị lặn xuống biển chơi.
“Tôi
bơi, tôi ở đây phơi nắng.” Tề Bân cũng tỏ vẻ mình
thích
lặn, tình nguyện ở lại chỗ này cùng tôi phơi nắng. Thấy hai chúng tôi
hứng thú với việc
lặn, Đường Vụ cũng
. Tôi hoảng hốt,
tôi
thể làm gì cả, tôi đành phải dốc sức khuyên bảo thuyết phục Đường Vụ
lặn.
“
cứ
, ở đây có tôi trông coi rồi.” Thấy
mình tôi hăng say thuyết phục Đường Vụ
lặn, Tề Bân dùng khoé mắt lướt qua tôi, tôi đoán
ta chắc
nhìn ra gì đó, nhưng
ta
nhiều lời, ngược lại đứng về phía tôi, bảo Đường Vụ tự mình
lặn. Cuối cùng Đường Vụ
lay chuyển được hai chúng tôi,
thay đồ lặn
xuống nước.
Rốt cuộc chỉ còn lại tôi và Tề Bân.
“
muốn
gì?” Tề Bân là
người thông minh, nếu
ta
hỏi thẳng
tôi cũng
quanh co lòng vòng.
“Tôi biết cả rồi,
có thể giúp tôi an bài phẫu thuật
?” Tôi vừa
xong, Tề Bân liền mất bình tĩnh.
ta gần như nhảy dựng lên từ bờ cát, dùng ánh mắt khó tin nhìn tôi.
“
có biết
gì
? Giải phẫu thất bại
chết,
nhẫn tâm nhìn Đường Vụ đau lòng vì
sao?” So với Tề Bân, tôi phải tỏ ra bình tĩnh hơn. Tôi vừa chơi với đống cát, vừa bày ra vẻ mặt lạnh nhạt.
“Tề Bân,
phải là tôi,
hiểu được nỗi khổ của tôi. Đúng vậy, giải phẫu thất bại tôi
chết, nhưng nếu giải phẫu cũng
phải thất bại
trăm phần trăm, sao
đến khả năng giải phẫu thành công chứ? Hơn nữa,
tại tôi sống cũng
bằng chết.” Tề Bân có lẽ bị tôi chọc giận,
ta vươn tay đẩy đống cát tôi vừa chất lên.
“
quá ích kỷ rồi đó!”
“Chẳng lẽ
ích kỷ?
chỉ nghĩ đến khả năng tôi chết, Đường Vụ
đau lòng, nhưng
chưa từng nghĩ đến tôi
đau lòng,
có thể hiểu được tâm trạng đau khổ lúc mỗi sáng thức dậy đều coi người mình
nhất là kẻ xa lạ hay
? Tôi cố gắng ghi nhớ chút gì đó, ghi nhớ tôi
có được những gì, chẳng lẽ tôi sai sao…”
“…” Tề Bân có lẽ hơi dao động, thấy vậy, tôi liền tiếp tục châm vào. Ha, Tề Bân, hôm nay tôi
tóm được
, tên tôi
viết ngược!
“
giúp tôi hay
là tự do của
, giúp tôi là đồng tình,
giúp tôi là trung thành. Nhưng mà tôi muốn
với
, nếu
giúp tôi, tôi tuyệt đối
muốn nhìn thấy mặt trời của ngày mai.”
“Sao
phải khổ vậy chứ…” Thấy tôi dùng cái chết ra uy hiếp, Tề Bân
tiến thoái lưỡng nan.
“Phụ nữ mà, lòng dạ rất mạnh mẽ.” Tôi nhíu mày, nhìn Tề Bân tỏ thái độ.
ta
lay chuyển tôi được, rốt cuộc chịu khuất phục dưới uy của tôi.
“Nhưng mà, an bài phẫu thuật
phải
mình là được, tôi phải liên lạc trước với các giáo sư nước ngoài hẹn thời gian phẫu thuật, thêm
thời gian nữa, ít nhất là
tuần,
…” Tề Bân
ràng, nhưng tôi vẫn hiểu ý của
ta. Đối với
ta mà
, “tôi” của mỗi ngày đều có ý tưởng và tính cách khác nhau. Bàn bạc xong xuôi với tôi ngày hôm nay, khó tránh khỏi tôi của ngày mai
phản đối… Thế
đến lúc đó hai bên
đồng nhất, vừa phức tạp lại phiền toái.
“Tôi tin, chúng tôi có cùng
trái tim
thương Đường Vụ.”
“Được, sau khi về nước tôi lập tức an bài cuộc phẫu thuật.”
“Tề Bân, nhất thiết đừng để Đường Vụ biết.”
“Tôi biết rồi.”
Đường Vụ
lặn xong trở về, hai chúng tôi làm ra vẻ như
có gì, vừa
vừa cười, hy vọng Đường Vụ đừng nghi ngờ là được.
***
Ánh nắng vào mùa hè là chói loá nhất, tôi ngồi trong căn phòng xa lạ, nhìn chằm chằm vào
chàng đẹp trai khoả thân nằm ngủ bên cạnh tôi. Nhìn
ta hồi lâu vẫn
tỉnh dậy, tôi nhịn
được tặng cho
ta
cú vô ảnh cước.
“Em
, khi nào
em trở nên thô lỗ như vậy hả?”
chàng
nghiệt kia mỉm cười tóm được mắt cá chân tôi, điện lực trong đôi mắt hoa đào kia mãnh liệt, thiếu chút nữa làm tôi bị điện giật đến thất điên bát đảo. Nhưng tôi là
người thận trọng, tôi
thể tuỳ tiện chấp nhận
trêu chọc và quyến rũ của đàn ông. Vì thế tôi giãy khỏi
trói buộc của
ta.
“Đồ lưu manh…” Tôi nghiến răng nghiến lợi mắng
câu, tôi tuyệt đối
thừa nhận mình là loại người dối trá…
“Em
,
gọi là đồ lưu manh,
tên là Đường Vụ…” Nụ cười của
nghiệt điên đảo chúng sinh, đầu ngón tay của
ta từ vành tai tôi lướt tới cằm tôi, hơi nâng lên, động tác đó rất mập mờ nha.
“Khinh bạc con
đàng hoàng, có tin tôi tử hình
ngay tại chỗ
?!” Tôi xoay đầu qua, thoát khỏi giam cầm của ngón tay
ta.
“Em
, hôm nay em rất có sức sống nha.”
nghiệt kia có dáng người rất hấp dẫn
vào phòng tắm.
Khi
ta
tắm, tôi chẳng có gì làm bèn mở ra máy quay phim được đặt ở đầu giường. Bên trong là nhiều đoạn phim ngắn bất ngờ, có vẻ chỉ có
nhân vật chính, người đó là tôi… Tôi xem
đoạn phim xa lạ kia, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác kỳ quái, ngay lúc
nghiệt sắp tắm xong
ra, tay tôi luống cuống, trực tiếp tháo pin ra… Thấy ánh mắt của
nghiệt rốt cuộc tôi
thể bình tĩnh lại…
“Em
, em sao thế, sắc mặt khó coi như vậy?”
nghiệt
lau tóc trông thấy sắc mặt tái nhợt khẩn trương của tôi
rất lo lắng,
ta lập tức ngồi cạnh tôi, vừa sờ trán, vừa hỏi cái này cái kia.
“Đường Vụ, tôi khó chịu…” Tôi nhớ tới đoạn phim ngắn cuối cùng trong máy dạy tôi giả vờ
thoải mái, cần phải tranh thủ cơ hội gặp riêng bác sĩ tên là Tề Bân kia.
“
lập tức tìm bác sĩ đến khám cho em, em ngủ tiếp
lúc
.”
nghiệt rất khẩn trương, khoác áo choàng tắm rồi ra ngoài cửa, tôi thấy bóng dáng vội vàng của
ta, cẩn thận nhớ lại rất nhiều lời
của mình trong đoạn phim.
Tốc độ của Đường Vụ có thể
là nhanh như bay, chưa đến nửa giờ, Tề Bân liền hấp tấp chạy tới,
ta muốn kiểm tra tỉ mỉ cho tôi, vì thế cần đưa tôi đến phòng khám của
ta, vốn tưởng rằng phải phí nhiều lời lẽ mới có thể thuyết phục Đường Vụ,
ngờ
rất sảng khoái đồng ý ngay, nhưng mà
muốn
theo. = =
,
bám chặt như vậy, em phải tìm lý do gì tách
ra đây?
Tôi bối rối nhìn về phía Tề Bân,
ta lại vứt cho tôi
nụ cười khiến tôi bình tĩnh, đây chẳng lẽ là còn chiêu bí mật chưa
ra?
Phòng khám của Tề Bân khá lớn, trong quá trình chúng tôi chờ đợi kiểm tra sức khoẻ,
y tá bưng tới hai ly nước, khoé mắt tôi nhắm tới Tề Bân
nháy mắt ra hiệu với tôi, bảo tôi đừng uống nước kia, vì thế tôi thành thành
cầm ly nước trong tay,
biết Tề Bân có mánh khoé gì, chờ Đường Vụ uống mấy ngụm nước kia
tôi mới hiểu được. Cái này là hạ thuốc nha…
“Đây…” Tay Đường Vụ run lên, ly nước rơi xuống đất, nước từ trong đó vẩy ra, tôi là
con khỉ nhảy nhót
núi, bản lĩnh nhanh nhạy né ra vài mét.
“Hai người có ý gì?” Thấy được Đường Vụ gắng sức
ra lời này, nếu
dựa vào ghế
ngã xuống đất từ lâu,
trán lấm tấm mồ hôi.
“Đường Vụ, em muốn làm phẫu thuật.” Thấy
dường như
còn lực sát thương, tôi mới dám đến gần bên cạnh
,
ra tình hình thực tế.
“
cho phép,
cho phép.” Đường Vụ đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, chỉ là sức lực yếu ớt tôi dễ dàng thoát khỏi.
“Đường Vụ,
hãy chờ em
ra, chờ em làm xong phẫu thuật, chúng ta lại đến Great Barrier Reef lần nữa, đến lúc đó em cùng
lặn xuống nước, em và
cùng đạp sóng nước…” Tôi vươn tay xoa mặt
, dùng đầu ngón tay ghi nhớ đường nét của
tường tận, nếu lần này tôi
bất hạnh, bại bởi ông trời, tôi phải nhớ kỹ hình dáng của
, kiếp sau tôi vẫn muốn tìm được
. “Tôi” của vô số lần trước đó
vậy, mặc dù mỗi ngày thức dậy chúng tôi
giống nhau, nhưng chúng tôi có cùng
trái tim
thương Đường Vụ.
“Đừng, Tiểu Hoa, em đừng
…” Vẻ mặt Đường Vụ giống như
chú cún con bị vứt bỏ, tôi ôm
, hy vọng mình có thể trấn an tâm tình của
.
“Phu nhân, các giáo sư đều đến đủ cả, chúng ta có thể chuẩn bị tiến vào phòng phẫu thuật.”
“Được.” Tôi vẫy khỏi tay Đường Vụ, đứng lên chuẩn bị theo Tề Bân
.
“Tiểu Hoa, em hãy nghe
,
ngại mỗi ngày em thức dậy đều coi
là người xa lạ.
sợ,
cũng
quan tâm,
luôn chắc chắn có thể khiến em
, nhưng
sợ,
lo lắng
mất
em. Em nghe lời
, đừng
…”
thanh Đường Vụ lại có chút nghẹn ngào, nước mắt tôi tràn mi, tôi muốn
gì đó nhưng lại sợ quyết tâm của mình
bị dao động, tôi đành phải lờ
Đường Vụ, theo Tề Bân vào phòng phẫu thuật.
“Bây giờ tôi tiêm thuốc gây mê cho
.” Tề Bân thay trang phục giải phẫu cách ly, rồi châm ống tiêm chứa thuốc gây mê vào mạch máu của tôi, ông thấy mấy ông già người nước ngoài và người Trung Quốc, trong lòng liền ớn lạnh. Bọn họ
mổ não tôi đấy…
“Yên tâm,
có việc gì đâu.” Đây là câu cuối cùng của Tề Bân tôi nghe được trước khi hôn mê, nụ cười của
ta khiến tôi yên lòng.
“Nhất định
sao.” Trận chiến này, tôi cảm thấy lâu dài như
thế kỷ vậy.
Chương 4: Xin chào, cuộc sống
“Em gạt
…” Tại nghĩa địa vào lúc hoàng hôn,
bóng dáng tiêu điều của người đàn ông tựa vào cạnh mộ bia, ngón tay thon dài trắng nõn xoa xoa cái tên khắc
mộ bia, cằm mọc đầy râu chứng tỏ tâm trạng của người này có bao nhiêu tuyệt vọng mất mát.
“Em
ở bên
…”
giọt lệ rơi xuống từ
má người đàn ông, tiếng kêu của quạ đen có vẻ càng thê lương hơn.
“Em là
kẻ lừa đảo…” Người đàn ông đau lòng đến cực hạn rốt cuộc
thể kiềm nén nỗi bi thương trong lòng,
ta ôm mộ bia khóc rống lên,
đường sấm sét đánh ngang chân trời,
trận mưa tầm tã rơi xuống, làm ướt mộ bia, làm ướt quần áo của người đàn ông, phá vỡ
vật gọi là trái tim. Tất cả mọi thứ đều đặt dấu chấm hết…
“Em
, bộ phim này em
xem
xem lại rất nhiều lần rồi.” Đường Vụ từ
lầu
xuống, cho tôi
nụ hôn chào buổi sáng. Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn
với vẻ khinh bỉ.
“Hừ,
lại dám tự tiện bỏ
kết cục của em…” Tôi phẫn nộ ném điều khiển lên người
, xoay mặt qua chỗ khác
thèm nhìn
.
là đồ vô lại, giải phẫu thành công, tôi và Đường Vụ giống như hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc đầm ấm với nhau, đó là lừa con nít đấy. Gã Đường Vụ này, tôi oán hận
, lúc trước tôi ngốc nghếch hồ đồ thế nào mà bị
lừa vào giáo đường? Sau khi khỏi bệnh, thói xấu của gã này
lộ nguyên hình!!
“Em
, chẳng lẽ em
biết kết cục như thế rất thích hợp tiến quân vào thị trường Hàn Quốc sao?” Đường Vụ vì hành vi xấu xa trơ trẽn của mình mà tiếp tục viện cớ, tôi cầm quả táo đặt
bàn ném qua người
, tôi thề, nếu
bàn chính là quả dừa hoặc sầu riêng hay là vũ khí mạnh mẽ có lực sát thương, tôi
ném ngay
bỏ lỡ!! Tên này quá vô liêm sỉ, sau khi giải phẫu thành công,
cho tôi
làm,
cho tôi can
, tôi đành làm
nhà biên kịch tự do.
vất vả mới được đạo diễn coi trọng kịch bản của tôi, gã Đường Vụ này lại đem kết cục đại đoàn viên của tôi bóp méo thành kết thúc trong bi kịch, nữ chính chết
, nam chính buồn bã mang theo tình
đối với nữ chính mà lặng lẽ tiếp tục sinh tồn. Mẹ kiếp, đây hoàn toàn
để tôi vào trong mắt, trong lòng
rốt cuộc tôi chẳng có địa vị gì cả!!
“Cây gậy tiến quân vào thị trường gì đó, em chẳng có hứng thú!!”
“Được được được, em
cần
cần. Em
, đừng tức giận quá, cẩn thận đứa
trong bụng…” Đường Vụ
biết khi nào
lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh tôi, ôm lấy tôi, giống như nịnh nọt sờ cái bụng
hơi gồ lên của tôi.
“Chế nhạo nữa xem…” Tôi đẩy ra bàn tay của
sờ bụng mình, vô lại, ngay cả bụng mỡ
xíu của tôi cũng chế nhạo được…
“
dám, hôm nay thời tiết tốt, bằng
chúng ta ra ngoài tản bộ
?” Tâm trạng của Đường Vụ
tệ,
mặt vẫn lộ ra nụ cười
nghiệt ấm áp như ánh mặt trời. Hứ, tôi phỉ nhổ…
“Đúng rồi, em nhớ
còn thiếu em tiền nhuận biết vẫn chưa trả đấy?” Trước khi ra ngoài, tôi đột nhiên nhớ tới chuyện thiếu tiền nhuận bút vô cùng quan trọng, gã Đường Vụ này chính là
tên vô lại
hơn
kém, ngay cả tiền nhuận bút của kịch bản mà tôi ngậm đắng nuốt cay cũng chiếm lấy riêng, còn
là giúp tôi sắp xếp, thực ra là ém nhẹm
muốn đưa cho tôi… Hứ, tôi phỉ nhổ…
“Em
, trí nhớ của em hình như trở nên kém
rồi, tuần trước
phải
đưa cho em rồi sao?”
“Đâu có đâu!!”
“Đương nhiên là có, em nghĩ kỹ lại xem…” Vì thế, tôi bị tên Đường Vụ vô lại này làm lung lay mà bắt đầu suy nghĩ, tuần trước rốt cuộc
có đưa tiền nhuận bút cho tôi
, đưa chỗ nào, sau khi trả lại
tôi đặt đâu chứ… Nhưng tôi
để ý, nụ cười ở khoé miệng Đường Vụ có
tí gian trá.
“Em
,
đầu em bốc hơi kìa, em xác định em còn muốn tiếp tục sao?” Đường Vụ cười như
cười nhìn tôi. Tôi ôm đầu, bỏ
ý nghĩ về tiền nhuận bút. Lắp đặt con chíp thông minh này có
chỗ
tốt chính là, dùng não quá độ
bốc khói trắng… = =, người
biết còn tưởng rằng tôi
tu luyện tà công gì đấy…
Cảnh sắc bên ngoài xinh đẹp, nắng chiều dần hạ xuống, tia sáng lười biếng chiếu rọi
những đoá hoa tươi đẹp, chim chóc
líu lo ríu rít
cây, hát mừng tự do hát mừng hạnh phúc hát mừng ánh mặt trời.
Tôi nắm tay Đường Vụ chậm rãi
tản bộ trong vườn hoa, mọi thứ xung quanh đều thay đổi rất nhiều, những đoá hoa cũng hoán đổi từ mùa này đến mùa kia, người bên cạnh cũng dần dần già
, nhưng Đường Vụ vẫn ở bên cạnh tôi, trái tim
thương tôi chưa từng thay đổi, mà tôi cũng thế.
“Đường Vụ, em nhớ ra rồi, kỳ
tiền nhuận bút
căn bản chưa đưa cho em đúng
?” Tôi dựa vào trong ngực Đường Vụ ngắm mặt trời lặn, hai tay dần dần bò lên
ngực
.
“Em
, em còn thù dai hơn trước kia đấy.” Đường Vụ mỉm cười
, tôi biết ý
là ngầm thừa nhận. Trong lòng tôi oán hận, hai tay véo mạnh
múi cơ ngực của
, nhưng
lại chẳng đau tí nào. Ngược lại còn cười rất tươi, tôi loáng thoáng có cảm giác
tốt, vừa định chạy
Đường Vụ
ôm ngang người tôi.
“Em
,
dùng thứ khác càng đáng giá hơn để bồi thường tiền nhuận bút của em nhé.” Này này này, tuy rằng tôi
gả làm vợ
, nhưng
thể tuỳ ý quyến rũ tôi như thế chứ, mặc dù tiền nhuận bút rất hấp dẫn, nhưng tôi rất muốn biết, thứ gì càng đáng giá hơn tiền nhuận bút…
“Thứ gì thần thông vậy?” Tôi tò mò hỏi, Đường Vụ ôm tôi từ sân vườn về tới căn nhà, từ căn nhà tới phòng ngủ,
dùng chân đóng cửa lại rồi đè tôi
giường.
“Con của chúng mình.”
“Này,
ép bức người lương thiện có thai nha…” Tôi cự tuyệt.
“…”
“Này, đừng kéo như vậy,
rách đấy…” Tôi giãy dụa.
“…”
“Này, được rồi được rồi, tự em cởi…” Tôi thoả hiệp.
-Hết-