Bang chủ dụ phi

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      [​IMG]
      Tác giả: Lam Cầm
      Converter: ngocquynh520
      Editor: Nam Cung
      Beta: Luna



      Giới thiệu
      Những người này sao lại vì chai rượu thuốc cam tâm tình nguyện đứng xếp hàng hơn nửa năm


      Hừ, nàng muốn lãng phí thời gian quý báu để đứng ngây ngốc xếp hàng


      Cho nên nàng trực tiếp tìm ông chủ chưng cất rượu


      Bảo chứng minh nhà sản xuất rượu lợi hại như thế nào?


      Ông chủ này cũng cực kì sốt sắng, chẳng những lưu nàng ở lại


      Thậm chí còn xuống nước làm mẫu cho nàng xem


      tại nàng hiểu rượu thuốc này rốt cuộc có công dụng như thế nào


      Vẫn còn do dự biết có nên trao trái tim mình ước hẹn cùng ?


      Thế nhưng nàng làm được


      Nàng vốn muốn vào cung làm vợ hoàng thượng


      Làm sao có thể cùng lão bản chế rượu ở chung chỗ a!
      Last edited by a moderator: 8/9/14

    2. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Mở đầu


      Bên trong hoàng cung, nữ tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành cấp tốc chạy trốn, phía sau nàng, nam nhân tuấn tú phi phàm đuổi theo, trong miệng vẫn ngừng gọi tên nàng: “Mai Mai”


      “Đại bịp bợm! Ngươi tránh ra!”


      xinh đẹp tức giận kêu lên, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn: “Ta đời này cũng muốn ở chung chỗ với ngươi”


      “Mai Mai, nàng tiếc sao?”


      Nam tử tuấn mĩ lộ ra nụ cười mỉm, tiếp tục đuổi theo nàng: “Nàng phải biết là, đời này phải nam nhân nào cũng lợi hại như trẫm!”


      Nữ tử xinh đẹp hừ lạnh tiếng: “Hừ, ai thèm!”


      Tuy nhiên ở phương diện nào đó, rất mạnh!. Mạnh đến nỗi nàng có biện pháp xuống giường. Mặc dù rất thương nàng, thường dùng mọi biện pháp để lấy lòng nàng, mặc dù còn ai có thể thương nàng hơn , tốt với nàng hơn , nhưng nàng chút cũng tiếc-


      Cái tên lừa gạt này!


      “Nàng thực tiếc sao?”


      Nam tử tuấn mỹ bắt được nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực rắn chắc của , sau đó cắn nàng, nỉ non: “Nàng xác định, chút cũng tiếc sao?”


      ...” Thanh của mỹ thiếu nữ dần dần trở nên vô lực, được rồi, nàng thừa nhận, nàng vẫn còn vô cùng tiếc a!

    3. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 1
      “Aiz, làm sao bây giờ đây?”

      Mai đại nương sốt ruột tới lui ở trong phòng: “Ta! tại sao ngày thường lại giúp con xinh đẹp như vậy a? Làm sao bây giờ?”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

      Mai Phượng Tuyết trừng lớn mắt kinh ngạc, lo lắng nhìn mẫu thân của nàng. Mới chạng vạng hôm qua khi nàng rời khỏi nhà, còn rất bình thường. Tại sao hôm nay trở về như biến thành người khác?

      “Chính là hôm qua ta nghe Tô đại gia hoàng thượng hạ chiếu chỉ tuyển nữ tử vào cung làm phi, nơi này của chúng ta muốn cử con vào cung!”

      Mai đại nương buồn phiền đến vò đầu bức tóc: “Nam nhân này cũng hẹp hòi, ta bồi ngủ, vậy mà cũng thèm để ý đến thỉnh cầu của ta, kiên quyết muốn đưa con vào cung... Ai, làm thế nào đây?”

      “Tại sao nương nương bồi ngủ, để ý đến thỉnh cầu của nương nương sao? Nương nương, cảm giác đó phải như người thường ngủ với con sao?” Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập buồn bực

      ra mẹ bồi người khác ngủ, ân trạch rất lớn “

      Mai đại nương lười phải giải thích. Nữ nhi này từ thiếu đầu óc với chuyện nam nữ ( ý nàng ấy ngây thơ), sống đến từng tuổi này còn biết, dù mẹ của nàng làm ở kĩ viện, nhưng công việc cũng khác gì mấy:

      đúng?”

      Mai Phượng Tuyết chớp chớp mắt, mẹ nàng giống như buồn phiền, nhưng, được gả cho hoàng thượng phải là ước nguyện của nữ nhân trong thiên hạ sao? Tại sao mẹ nàng lại buồn bực như vậy?

      “Đương nhiên là đúng” Mai đại nương như đinh chém sắt:

      “Con suy nghĩ chút , hoàng thượng có tam cung lục viên. Giả sử chỉ có 3000 mĩ nữ, ngày ngủ với người, muốn ngủ hết nhiêu đó cũng phải mất hơn 8 năm, cung nữ xinh xắn chút cũng có thể bị chộp đến ngủ cùng... Như vậy phải rất thảm sao?”

      “Ngủ?”

      Mai Phượng Tuyết vẫn hiểu vì sao mẹ nàng lại buồn phiền:

      “Hoàng thượng ngủ cùng các nàng phải có thể gia tăng tình cảm sao? Tại sao mẹ thảm? A! Con hiểu rồi, nhất định là mẹ cảm thấy tốc độ của hoàng thượng quá chậm, lâu gia tăng tình cảm với tất cả mọi người. Vậy chuyện này phải dễ giải quyết sao? Chỉ cần để cho hoàng thượng ngày ngủ chung với nhiều người là được rồi?”

      ngày được ngủ chung với nhiều người!”

      Vào lúc này Mai đại nương lo lắng trùng trùng:

      ngày ngủ với người ta coi trọng , huống chi lại ngủ với nhiều người!. Nếu như ngày ngủ với nhiều người, càng nhanh bất lực nha! Vậy hạnh phúc nửa đời còn lại của con xong đời sao? - được, được làm cho sớm bất lực... Trời ạ, tại sao nữ nhi của ta có thể gả cho nam nhân bất lực được! Ô ô... Làm thế nào đây?”

      “Bất lực? Cái gì gọi là bất lực?” Mai Phượng Tuyết giương đôi mắt đẹp tràn ngập nghi ngờ, buồn bực hỏi mẫu thân trước mắt

      Mai đại nương bị nữ nhi hỏi như vậy, càng thêm phiền muộn: “Bất lực chính là sinh mạng của nam nhân rất khó giữ được!” Nàng thuận miệng

      “Sinh mạng nam nhân? Sinh mạng nam nhân là cái gì? Tại sao thể giữ được?”

      Mai Phượng Tuyết càng hỏi càng thể tưởng tượng nổi!

      người nam nhân có món đồ rất lợi hại!. Hoàng thượng ngủ với nhiều nữ nhân như vậy, nhất định bất lực!, nhưng con lại muốn gả cho hoàng thượng... Lần này phải làm thế nào đây?” Mai đại nương căn bản vẫn tự hỏi, trả lời vấn đề của Mai Phượng Tuyết

      “À?” thân nam nhân có cái gì đó rất lợi hại! Cùng nữ nhân ngủ chút dậy nổi!. Tại sao nàng lại biết nha nhỉ!

      “A!” Mai đại nương đột nhiên vỗ tay, hét lên tiếng.

      “Thế nào?”

      Mai Phượng Tuyết mở to đôi mắt lóe sáng, biết vì sao mẫu thân đột nhiên hưng phấn giống như bị trúng tà

      “Gần đây, đệ nhất thiên hạ tửu trang - Đỗ Khang tửu trang có về loại rượu thuốc, nghe có thể tráng dương”

      Mai đại nương cằn nhằn liên miên: “Nghe vừa mới bán ra, cung đủ cầu, mọi người uống rất tuyệt”

      “Tráng dương?”

      Mai Phượng tuyết càng hiểu “Tráng dương rốt cuộc là cái gì?”

      Mai đại nương thở dài tiếng, lười giải thích nhiều với nữ nhi. Muốn giải thích để cho nữ nhi nàng hiểu, chắc phải đợi đến khi tháng 6 mùa hạ tuyết rơi

      “Dù sao con chỉ cần hiểu đó là thứ rất quan trọng với nam nhân là được. Tiểu Tuyết như vậy , chúng ta cùng tiến hành”

      “À?”

      Mai Phượng tuyết phát giác, hôm nay nàng hoàn toàn hiểu những lời của mẹ nàng!

      “Chúng ta cùng tiến hành cái gì?”

      “Chính là ta bàn bạc với Tô đại gia, còn con, đến Đỗ Khang tửu trang tìm thuốc rượu kia về đây, như vậy cho dù con có bất hạnh gả cho hoàng thượng, cho uống rượu thuốc kia bồi bổ thân thể, ít nhất có thể giúp bị bất lực hoàn toàn!”

      “...”

      Nam nhân sau khi uống rượu thuốc vào có thể từ bất lực hoàn toàn biến thành nửa bất lực được à! Rốt cuộc người nam nhân có vật gì lợi hại như vậy? Mai Phượng Tuyết càng nghĩ càng mơ hồ.

      “Nương -” nàng muốn đặt câu hỏi, Mai đại nương lại kích động nhìn nàng

      “Như vậy !. Để Tiểu Thiện cùng con... Đúng rồi, con phải giả nam trang, tránh đường bị người khác khi dễ. Còn nữa, con phải nhớ đường cho tốt. Khi rất dễ dàng, nhưng con cái gì cũng biết, lại còn đãng trí... a!”

      Mai đại nương tới đây, cảm thấy bản thân hình như tổn thương đến lòng tự ái của nữ nhi, vội vàng đổi lời, :

      “Ta muốn đầu óc con tốt... nhớ đường!. Ta tin con rất nhanh có thể tới được Đỗ Khang tửu trang mua được rượu thuốc tráng dương thần kì đó, đến lúc đó nếu như con muốn vào cung, thuốc kia có thể phát huy tác dụng!. Nếu như con phải vào cung, rượu thuốc kia xem như con hiểu tâm ý của nương, toàn bộ đều lưu lại cho khách của nương nương dùng...”

      “À?”

      Mai Phượng tuyết căn bản cũng hiểu. Điều duy nhất nàng hiểu là mẹ nàng muốn nàng tìm rượu thuốc, nàng lạc đường...

      “Ta tìm Tiểu Thiện bảo nó giúp con chuẩn bị hành lý, có thể lên đường nhanh chút”

      Mai đại nương vừa , vừa mỉm cười với nữ nhi mình cái

      Còn Mai Phượng Tuyết cứ mơ mơ hồ hồ như thế theo an bài chuyến lữ trình...

      “Nương nương, hẹn gặp lại!”

      Mai Phượng tuyết mang theo Tiểu Thiện, cùng mai đại nương lời từ biệt.

      “Con cùng Tiểu Thiện ra ngoài, người nhớ chăm sóc mình tốt”

      “Tạm biệt!”

      Mai đại nương liều mạng phất tay, cùng nàng lời từ biệt. “Nhanh , nhanh ... Nhớ tìm được rượu xong, lập tức trở lại, biết ?”

      “Vâng. Nữ nhi nhất định bị lạc đường, nhất định lập tức trở về nhà.” Mai Phượng tuyết khẽ mỉm cười.

      “Nương nương quên rồi sao, mỗi lần nương nương lạc đường đều là nữ nhi tìm người sao?”

      “Ai hừm, chuyện mất mặt như thế đừng !”

      Mai đại nương khoát khoát tay. Nữ nhi này của nàng, biết tại sao đối với chuyện nam nữ biết chút gì. Chính vì vậy, nàng mới phóng tâm để nữ nhi mang theo nha đầu đến Đỗ Khang tửu trang

      “Nhanh , nhanh ! cần trì hoãn nữa thời gian.”

      “Nương nương, hẹn gặp lại!”

      Sau khi cùng Mai đại nương lưu luyến rời chào từ biệt, Mai Phượng Tuyết liền lên đường tìm kiếm rượu thuốc

      “Gặp lại!”

      Mai đại nương liều mạng phất tay, cho đến khi bóng nữ nhi biến mất trước mặt nàng bao lâu, mới đột nhiên nhớ ra:

      “A, ngay cả ta cũng biết Đỗ Khang tửu trang gần đây sản xuất rượu thuốc nổi tiếng, sao hoàng thượng có thể biết? Nếu như hoàng thượng sớm dùng qua, hơn nữa còn dùng lâu dài, rượu thuốc đối với chắc cũng còn công hiệu nữa, uống rượu vào mà còn... ô... Nhưng nữ nhi bảo bối của ta!. Nhất định phải gả cho nam nhân... Ô... đáng thương”

      Nàng gấp gáp muốn đuổi theo, bảo nữ nhi đừng , dẫn nữ nhi cao chạy xa bay tránh khỏi ma chưởng của hoàng thượng. Vấn đề là, biết nữ nhi đến chỗ nào, nếu bây giờ nàng tìm, nếu như tìm được, nàng cũng lạc đường...

      Ô... Chẳng lẽ đời con nàng phải hầu hạ nam nhân giơ lên giơ xuống đó sao. Số con nàng là khổ!

      Đỗ Khang tửu gia trang

      “Như vậy được, được!” Đỗ Phụ khoát khoát tay, uống xong hết 1 ly rượu “A Khang, làm người thể láo.”

      “Ta làm gì có?” Đỗ Trọng Khang bên môi mỉm cười nhạt nhẽo, lại rót thêm cho Đỗ Phụ 1 ly rượu. “Cha, người , nơi đó có chút rồi hả?”

      “Tại sao có! Ngươi rượu này là rượu tráng dương, làm cho nam nữ ở khắp nơi chạy tới gia trang nhà chúng ta mua rượu, đây phải là láo là cái gì?” Vừa , Đỗ Phụ vừa ừng ực tu rượu.

      bình sinh chưng cất rượu uống rất tốt, đối với tính chất của rượu hiểu rất , loại rượu này chẳng giống rượu tráng dương chút nào, vậy nên chẳng có hiệu quả tráng dương thần kì nào cả.

      “Ta có rượu này là rượu tráng dương sao?” Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười yếu ớt. “Ta chỉ là hoan ái cũng mĩ nữ, trong lúc lơ đãng kề tai nàng ta là thường hay uống loại rượu này, nào biết được tin tức truyền liền thay đổi thành ra như vậy.” rất là vô tội, lại rót thêm cho phụ thân ly nữa.

      “Cái gì mà lơ đãng? Ta thấy ngươi ràng là cố ý.” Đỗ Phụ hừ lạnh tiếng, sớm biết con trai của mình lợi hại đến cỡ nào.

      là truyền nhân thứ chín mươi tám cất rượu Đỗ Khang tổ sư gia, khéo cất được loại rượu ngon, nhưng có nghĩa là cũng khéo dùng trong việc làm ăn, thực ngờ có thể giữ được Đỗ gia trang đến nay quả là kì tích. Nhưng đến đời con trai thay đổi hoàn toàn, Đỗ Khang tửu gia trang rượu chẳng những trong đêm nổi tiếng thiên hạ - được hoàng thượng sắc phong làm thiên hạ đệ nhất tửu gia trang, hơn nữa Đỗ Trọng Khang cũng được phong làm bang chủ của tửu gia trang, thể tưởng tượng nổi.

      tại, rượu thuốc thịnh hành như thế, nếu phải là mưu kế của con trai , chẳng lẽ lại giống như lời con trai là trong lúc lơ đãng hay sao?

      “Ta nào có cố ý?” Đỗ Trọng Khang bên môi vẫn như cũ nở nụ cười nhàn nhạt. “Chả qua do nhưng người đó liều mạng, chỉ vì chai rượu thuốc mà... Đây cũng coi như là được mở rộng tầm mắt.”

      “Ngươi... Ngươi đến tột cùng muốn chỉnh người đời tới khi nào?” Đỗ Phụ biết nên đối phó đứa con trai này của như thế nào nữa rồi

      “Ta chưa từng chỉnh bọn họ, ngược lại bọn họ tự chỉnh mình chỉnh đấy chứ.” Đỗ Trọng Khang tự mình rót thêm 1 ly rượu, lửng thững đến bên cửa sổ, nhìn về phía chân núi quanh co đầy người, bên môi nở nụ cười càng đậm.

      phải nhìn những con người ngu ngốc vì rượu tráng dương mà bán mạng đến khi nào đây!

      là rất kỳ quái...” Mai Phượng Tuyết lảm nhảm với tiểu Thiện. “Tại sao mẹ nhất định phải bắt ta tìm rượu thuốc tráng dương làm gì? Tiểu Thiện, ngươi có biết hay , tráng dương đến tột cùng là chuyện gì, tại sao mẹ lại coi trọng nó như vậy?”

      “Ách... Ta...” Tiểu Thiện khuôn mặt bỗng dưng đỏ rừng rực. “Tráng dương... Ách... Này... Ai hừm, ta cũng biết nữa.”

      Từ trước tới giờ, nàng cũng chỉ biết là tráng dương là việc khi nghe đến khiến người ta đỏ mặt mà thôi, cái khác cũng biết.

      “Là thế này phải ?” Mai Phượng Tuyết buồn bực cực kỳ. “Mặc dù ngươi cũng biết kiện này tại sao quan trọng như vậy, nhưng chúng ta vẫn phải đến Đỗ Khang tửu gia trang mua rượu thuốc. Nhưng nếu như rượu thuốc kia lợi hại như vậy, người mua khẳng định rất nhiều, lỡ như khi chúng ta đến nơi hết hàng rồi, ta phải làm sao?”

      “Ta cũng biết.” Tiểu Thiện khẽ mỉm cười. “Tiểu thư, tại người nghĩ rượu thuốc kia có thể hết mà cảm thấy buồn phiền?”

      là như vậy, phải sao?” Mai Phượng Tuyết nghiêng đầu, biết mình có phải là buồn lo vô cớ hay . “Nhưng là mẹ muốn chúng ta mang được ba xe thuốc trở về, nhưng nếu cái cả ba chai rượu thuốc cũng thể đem về được, biết nên làm sao đây?”

      “Tiếp tục phiền nào phải là cách hay? Dù sao hành trình của chúng ta cũng còn ngày nữa.” Tiểu Thiện mỉm cười .

      “Cũng đúng.” Mai Phượng Tuyết đầu tiên gật đầu cái, sau đó phát giác phía trước là nơi hề thích hợp.

      Phía trước tất cả đều là đầu người, giống như tổ kiến, lúc nhúc chen nhau.

      “Tại sao lại có nhiều người như vậy... Đó là cái gì vậy?” Nàng buồn bực nhìn đằng trước hoàn toàn có điểm dừng, nghi ngờ, cố gắng chen lấn, để xem rốt cuộc đó là thứ gì.

      “Vị nương này, hãy cố gắng xếp hàng . nương xem, nơi đây nhiều người như vậy, chen lấn cũng vô ích.” Vị thiện tâm nhân sĩ ôn tồn khuyên nhủ.

      Mai Phượng Tuyết giật mình trừng lớn đôi mắt sáng, chỉ vào đoàn người phía trước. “Ngươi cái gì?! Tất cả những người ở đây đều xếp hàng chờ mua thuốc?”

      “Đúng vậy.” Thiện tâm nhân sĩ nhìn Mai Phượng Tuyết gật đầu. “ nương thấy chúng ta còn mang theo lều vải, lương khô tới sao? Muốn xếp hàng để mua được thuốc cũng là lộ trình rất gian nan.”

      “Có phải là quá khoa trương? ràng cự ly Đỗ Khang tửu gia trang còn ngày lộ trình!” Gió thổi qua, Mai Phượng Tuyết đột nhiên ngửi thấy mùi rất khó chịu. “Tại sao ta cảm thấy quanh đấy rất hôi?”

      nương cũng ngửi thấy sao?” Thiện tâm nhân sĩ lộ ra lớp Bạch Nha (hàm răng trắng) hướng về phía nàng cười. “ nương, người ở đây nửa tháng sau cũng như vậy thôi.”

      “Ngươi cái gì? Nửa tháng?” Mai Phượng Tuyết cơ hồ hoài nghi lỗ tai mình có nghe nhầm hay .

      “Đúng vậy. Ta mới tới đây sớm hơn nương chút, còn phải kháng chiến lâu dài đấy. nương chắc cũng biết, rượu thuốc này ngày chỉ bán ba bình, hơn nữa người chỉ có thể mua chai... Nếu cứ theo tình hình này nửa năm nữa chúng ta chưa chắc mua được thuốc.” Thiện tâm nhân sĩ tính toán .

      “Nửa năm?!” Mai Phượng Tuyết thiếu chút nữa té xỉu. “Muốn ta vì rượu thuốc ở chỗ này xan phong lộ túc (túc trực) nửa năm? Có lầm hay vậy?!”

      “Ừ, ngươi là nương chân yếu tay mềm, sao tìm tráng đinh tới đây giúp ngươi túc trực.” Thiện tâm nhân sĩ quan sát nàng.

      “Bất luận ai tới đây xếp hàng đều rất kì quái? Vì chai thuốc rơi vãi mà xếp hàng nửa năm? Điều này là quá điên cuồng!” Mai Phượng Tuyết khó có thể tưởng tượng. “Nhưng nghe rượu thuốc kia rất hữu dụng, nam nhân uống vào thần lực tăng gấp trăm lần, đến lúc đó liền...” Thiện tâm nhân sĩ trước mắt bắt đầu bốc lên hy vọng, hướng về phía Mai Phượng Tuyết cười khúc khích.

      Còn chưa biết được nam nhân có thần lực gì, Mai Phượng Tuyết lại nhìn phía trước chút, thấy cảnh này tuyệt thể tưởng tượng nổi, đưa ra quyết định rất nhanh.

      “Tiểu Thiện, chúng ta đứng xếp hàng nữa. Chúng ta thôi.” Nàng lôi kéo tiểu Thiện bên cạnh rời .

      “Nhưng... Nhưng mà... cái này quan hệ tới hạnh phúc cả đời của người mà!” Tiểu Thiện ghé vào bên tai nàng, giọng . “Tiểu thư, người đứng xếp hàng?”

      “Ta mà đứng xếp hàng ở đây, ta còn là Mai Phượng Tuyết nữa!” Mai Phượng Tuyết kiên quyết đứng xếp hàng để chờ chết.

      “Tiểu thư...” Tiểu Thiện còn chưa biết làm gì bị nàng kéo .

      thôi!” Mai Phượng Tuyết chịu đứng xếp hàng, kiên trì lôi kéo tiểu Thiện rời khỏi đội ngũ xếp hàng phía trước, tiểu Thiện cũng đành phải theo chủ tử.

      “Tiểu thư, người phải là muốn trở về chứ?” Tiểu Thiện buồn bực nhìn Mai Phượng Tuyết, hiểu nàng tại sao lại tới Đỗ Khang tửu gia trang.

      “Ai với ngươi ta muốn trở về?” Mai Phượng Tuyết lãnh đạm hừ tiếng. “Ta tới nơi này, tìm được rượu thuốc, phải chuyến tay rồi sao? cho ngươi biết, ta chuyến này, ít nhất cũng phải biết rượu thuốc kia tột cùng là có công dụng thần kì gì.”

      “Nhưng mà đứng xếp hàng, làm sao ngươi có thể lấy được rượu thuốc?” Tiểu Thiện nghi ngờ hỏi.

      “Trực tiếp xâm nhập Đỗ Khang tửu gia trang!” Mai Phượng Tuyết lời ít mà ý nhiều.

      “A?” Tiểu Thiện sững sờ ở tại chỗ. “Tiểu thư, như vậy phải là người đột nhập sao? Loại hành vi này...” Nàng muốn lại thôi.

      “Ta nào có đột nhập? Ta chỉ là chưa cùng mọi người xếp hàng mà thôi.” Mai Phượng Tuyết nở nụ cười kiều mỵ.

      “Tiểu thư, người chút cũng cảm thấy cử chỉ của người rất ác liệt sao?” Tiểu thiện Trợn mắt há mồm.

      “Chưa biết được công hiệu của loại dược kia, lại muốn bắt ta chờ hơn nửa năm.” Mai Phượng Tuyết hừ tiếng. “ bàn nữa!”

      “Tiểu thư...” Tiểu Thiện còn muốn khuyên nàng.

      Mai Phượng Tuyết chịu nổi nữ tỳ của mẫu thân. “Ngươi phải khẩn trương, nếu công hiệu của nó thần kỳ như mọi người , ta sẵn sàng xếp hàng chờ nửa năm, được hay ?”

      Nàng thà bị mọi người khinh bỉ, cũng phải biết công hiệu của loại thuốc kia mới chịu đứng xếp hàng!

      “Tốt.” Tiểu Thiện thể làm gì khác hơn là khuất phục, theo Mai Phượng Tuyết qua lối , tính toán xâm nhập vào Đỗ Khang tửu gia trang.

    4. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 2
      Mai Phượng Tuyết muốn chuồn êm vào Đỗ Khang tửu gia trang, lại bị vây hãm bởi bức tường kiên cố.

      “Này...” Mai Phượng Tuyết ở bên ngoài tường rào gấp gáp tới lui. “Tại sao ai với ta chỗ này có xây tường bao quanh?”

      “Đại nương trước kia phải mời cao thủ tới dạy tiểu thư chiêu thức sao? Trèo tường đối với tiểu thư mà đâu phải là khó khăn chứ?” Tiểu Thiện buồn bực nhìn tới bức tường phía trước, nóng nảy giục Mai Phượng Tuyết.

      “Trèo tường phải chuyện khó, nhưng ta có chứng sợ độ cao, sợ rạng đứng tường rất khó... Ngươi phải biết?” Mai Phượng Tuyết khẩn trương, trong đầu còn suy nghĩ làm sao có thể vượt qua bức tường này mà sợ hãi.

      biết.” Tiểu Thiện lắc đầu cái, khó có thể tin Mai Phượng Tuyết thực sợ độ cao.

      Mai Phượng Tuyết hung hăng cắn răng, “Muốn trèo tường trèo tường! Cùng lắm bị ngã, thể nào cũng vào được Đỗ Khang tửu gia trang!”

      Nàng cắn chặt răng, nàng vượt tường, và chẳng may nàng trượt chân rơi xuống đất. “A -” nàng kinh sợ, tiếng thét chói tai, cho rằng mình ngã sưng vù mặt mũi, nhưng mà phía sau cũng vang lên tiếng thét chói tai.

      “A -” sai, phía dưới dưới còn có tên tiểu tử mặt mày sưng vù...

      có sao ?” Trượt chân rớt xuống lại có người làm thảm đỡ, Mai Phượng Tuyết đương nhiên bị bắt, chuẩn bị được mang đến đại sảnh để thẩm vấn, còn tiểu Thiện bị giam lại. “Này, ta hỏi nhiều lần như vậy, sao các ngươi đều trả lời ta? Các ngươi biết, ta cẩn thận cán phải người, lòng ta rất áy náy sao?”

      Đỗ Trọng Khang ngồi trong đại sảnh thượng vị, sớm nghe được thanh của nàng - nữ tử này thanh dễ nghe, nhưng lại phù hợp với tính cách của nàng. ràng là mình phạm sai lầm, còn sợ bị bắt. đúng là hiếm thấy.

      “Các ngươi mau trả lời ta, rốt cuộc có xảy ra chuyện gì ?!” Mai Phượng Tuyết bị áp giải vào đại sảnh.

      có gì đáng ngại.” Đỗ Trọng Khang mở miệng trả lời.

      Lúc này Mai Phượng Tuyết giãy giụa, bỗng bị thả xuống đất, ngẩng đầu lên, mắt chăm chú nhìn Đỗ Trọng Khang.

      Chỉ cái nhìn, lòng Đỗ Trọng Khang ngừng kinh động.

      Hai mắt nàng ánh lên tia sáng, thêm chút quật cường cùng chất vấn; đôi môi nàng mềm mại đỏ tươi, xem ra cũng có chút bất khuất, kiêu căng, nhưng cả người lại toát ra khí chất thuần khiết mê người.

      bình tĩnh nhìn nàng, bờ môi mở nụ cười nhạt.Nữ nhân này, muốn!

      có gì đáng ngại, sao?” Mai Phượng Tuyết chớp chớp đôi mắt, hoài nghi hỏi. Nàng chưa kịp nhìn thương thế của người kia, cũng chưa kịp tạ lỗi bị trói gô đến đây.

      sao.” Đỗ Trọng Khang nhàng gật đầu. “Người kia rất bình thường, ngươi yên tâm. Nhưng làm sao giải thích những việc ngươi vừa gây ra?” Ánh mắt sắc bén quét về phía nàng, mong đợi đáp án của nàng.

      “Ta tâm rất muốn xin lỗi , nhưng đó hoàn toàn phải đều là lỗi do ta gây ra.” Mai Phượng Tuyết bày ra tư thái kiên cường, kiên quyết bị hù dọa.

      Nam nhân này muốn đỗ hết lỗi cho nàng... Hừ, nàng tuyệt đối dễ dàng khuất phục dưới ánh ánh mắt tinh lanh của .

      hoàn toàn do lỗi của ngươi?” Đỗ Trọng Khang hứng thú, nâng lên khóe môi. “Còn có người khác hay sao, ngươi thử coi?”

      “Đương nhiên là lỗi của Trang chủ nhà các ngươi?” Mai Phượng Tuyết biết chính là Trang chủ.

      “Lỗi của ta?” Đỗ Trọng Khang lông mày tà tà khơi lên. “Như thế nào lại là lỗi của ta?”

      “Ai bảo ngươi làm cái loại rượu thuốc gì đó lâu như vậy, hại mọi người xếp hàng lâu như vậy. Ta lười cùng mọi người xếp hàng, thể làm gì khác hơn là leo tường tới đây, nhưng ta lại có tật sợ độ cao, liền bị té xuống, cho nên phần lỗi cũng là do ngươi mà ra.” Mai Phượng Tuyết năng hùng hồn.

      “Chính ngươi cùng mọi người xếp hàng, còn đổ mọi tội lỗi lên đầu ta?” Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười, vừa nghĩ xem nàng cần mua rượu thuốc để làm gì, vừa tán dương nàng ít nhất so với người khác thông minh hơn chút, biết dường tắt, giống như đám người ngu ngốc đứng xếp hàng chờ ở bên ngoài kia.

      “Ta phải cùng mọi người xếp hàng? Ta còn chưa thấy được công hiệu của loại dược kia, há lại ngồi chờ xếp hàng?” Mai Phượng Tuyết nghiêm túc xong. “Phải cho ta thấy được công hiệu của loại dược kia, ta mới cùng mọi người đứng xếp hàng.”

      “Cho nên ngươi leo tường vào chính là xem công hiệu của loại dược kia?” Đỗ Trọng Khang cười nhạt, đôi tay vòng ở trước ngực. “Ngươi xem, ngươi muốn thấy công hiệu gì của loại dược kia?”

      rất muốn biết, vị thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp kia, đến tột cùng đối với chuyện nam nữ biết được bao nhiêu phần.

      “Ta muốn thấy công hiệu của loại dược kia thế nào?” Mai Phượng Tuyết bị Đỗ Trọng Khang hỏi, thấy câu hỏi này ngu ngốc. Nàng sửng sốt chút, sau đó mới ngẩng đầu, ưỡn ngực : “Ta có thể cho người nam nhân khác uống, nếu thấy chỗ nào giơ lên, có thể biết được công hiệu của loại rượu thuốc kia.”

      “Ngươi xác định làm như vậy có thể đủ biết rượu thuốc này có bao nhiêu công hiệu?” Đỗ Trọng Khang nở nụ cười tà mị.

      Thấy vậy, biết nàng là xử nữ chưa nếm mùi đời. Lúc nàng đến mua rượu thuốc thấy hiếu kì rồi.

      “Dĩ nhiên.” Mai Phượng Tuyết dùng sức gật đầu. “Theo mẹ ta , nam nhân sau khi uống rượu thuốc, chỗ thể giơ lên giơ lên, cho nên ta chỉ cần cho uống thử biết ngay được công hiệu của thuốc rồi.” Nàng càng càng cảm thấy phương pháp nàng đưa ra tuyệt diệu.

      “Ta hiểu rồi.” Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười.”Vậy cho ta bết nguyên nhân tại sao phải cất công mua rượu thuốc kia, được ?”

      “Đương nhiên là có người cần!” Mai Phượng Tuyết liếc cái. “Nếu phải có người giơ lên được, ta cất công tìm rượu thuốc làm gì?”

      “Ta có thể biết ai là người đáng thương thể giơ lên được hay ?” Đỗ Trọng Khang làm bộ vô cùng thành khẩn hỏi, nội tâm cười ngất ngây.

      Nàng còn biết nam nhân rốt cuộc giơ lên cái gì, làm sao có thể cho biết người kia là ai được?

      “Ta thể cho ngươi biết, nếu ảnh hưởng đến danh tiếng của , nếu biết, ta bị tống vào hoàng tù, phải rất bi thảm sao?” Mai Phượng Tuyết cẩn thận .

      “Nguyên lai là hoàng thượng... Ngươi phải gả cho hoàng thượng?” Đỗ Trọng Khang mỉm cười.

      “Ta đâu có ta muốn gả cho hoàng thượng?” Mai Phượng Tuyết trợn to đôi mắt đẹp liếc nhìn . Nàng ràng gì mà.

      “Có thể đem người nhốt vào hoàng tù, trừ Đương Kim hoàng thượng còn có ai vào đây được?” Đỗ Trọng Khang trực tiếp đem vấn đề trả lời nàng.

      “A?” Mai Phượng Tuyết kinh ngạc, khẽ nhếch môi trái tim. Trời ạ, sao nàng lại dấu đầu lói đuôi rồi? Thôi, cũng rồi. “Đúng, ta chính là cung nữ dự bị được tuyển chọn vào cung, chính là muốn gả cho hoàng thượng. Như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

      “Ta cảm thấy vừa lòng.” Đỗ Trọng Khang cười nhạt. “Ngược lại, ngươi tại sao phải vì gả cho hoàng thượng mà đến xin rượu thuốc?”

      “Mọi người Hoàng thượng bị bất lực, ngươi biết sao?” Mai Phượng Tuyết biết đây là chuyện thể đem lên bàn mà , vẫn còn thao thao bất tuyệt lớn tiếng.

      “Sao ngươi biết hoàng thượng bị bất lực?” Theo biết, chuyện này là tối mật, thể để lộ. Người em cùng cha khác mẹ với làm sao có thê tử đạo hạnh kém cỏi đến vậy!

      Chỉ là nàng bị chọn trúng, vị huynh đệ kia đừng có nghĩ đến chuyện nạp phi.

      “Mẹ ta với ta.” Mai Phượng Tuyết đắc ý ngẩng cao đầu.

      Nghe được đáp án, Đỗ Trọng Khang thiếu chút nữa bị rớt xuống ghế. “Mẹ ngươi cho ngươi sao?! Mẹ ngươi cùng hoàng thượng có quen biết sao?”

      Theo đoán, chẳng lẽ mẹ nàng có quen biết với cả thái y ở trong cung?

      “Làm sao mà mẹ ta có thể quen biết với người ở trong cung chứ?” Mai Phượng Tuyết nháy mắt cái. “Mẹ ta kể, hoàng thượng có tam cung lục viện, bên trong có rất nhiều rất nhiều nữ nhân, hoàng thượng phải bồi rất nhiều nữ nhân ngủ, ngủ cùng với nhiều nữ nhân thể giơ lên được...” Mẹ ta như vậy sai chứ? “Dù sao mẹ ta rất lợi hại, có thể suy luận ra hoàng thượng giơ lên là được rồi.”

      “Mẹ ngươi là lợi hại.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười ca ngợi.

      “Đúng vậy.” Mai Phượng Tuyết nghe thấy mẹ của mình được biểu dương, lấy làm đắc ý lắm. “Cho nên mẹ ta mới bắt ta tới đây tìm thuốc chữa trị, để đổi lấy hạnh phúc cả đời ta.”

      Thành , nàng còn chẳng biết việc nam nhân có giơ được cái gì lên và nó ảnh hưởng gì tới hạnh phúc cả đời của nàng, nàng chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ.

      ra là như vậy.” Đỗ Trọng Khang gật đầu tỏ vẻ như hiểu.

      “Vậy ngươi biết được nguyên nhân rồi, có thể bán cho ta ít rượu thuốc, cho ta thử chút?” Mai Phượng Tuyết cố ý làm cho việc trở nên nghiêm trọng. “Việc hoàng thượng có giơ được lên hay rất quan trọng đấy.”

      Đỗ Trọng Khang giương khóe môi, tròng mắt đen nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng. “Ta cũng rất muốn cho ngươi dùng thử, vấn đề là phương pháp ngươi đúng lắm, ta sợ sau khi ngươi trở về thử lung tung, sau đó lại đổ tại thuốc của ta hiệu nghiệm.”

      “A?” Mai Phượng Tuyết nghĩ tới lời tùy tiện của nàng khiến tin, cho nàng dùng thử rượu thuốc, kinh ngạc đến trợ mắt há mồm. “Ngươi tốt như vậy, nguyện ý cho ta thử thuốc... Ngươi yên tâm, khi ta trở về tuyệt đối thử lung tung, ta nhất định sử dụng tốt rượu thuốc kia.” Có phải vừa rồi khí thế của nàng quá mạnh mẽ, quá dữ tợn?

      “Nhưng ta vẫn thể yên tâm.” Đỗ Trọng Khang giả bộ rầu rĩ. “Nếu ngươi trở về thử lung tung, sau đó lại thuốc của ta hiệu nghiêm, ta lúc ấy chẳng phải rất bi thảm sao?”

      “Ý của ngươi là thể cho ta thử hay sao?” Mai Phượng Tuyết sắc mặt vô cùng khó coi nhìn . cho cùng, cũng chịu cho nàng dùng thử sao!” phải là thể cho ngươi, chỉ là trước tiên phải cho ngươi biết cách phán đoán công hiệu của thuốc.” Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười tà ác, gài bẫy con mồi, chỉ chờ con mồi mắc câu mà thôi.

      “Có ?” Mai Phượng Tuyết thể tin.”Ngươi nguyện ý cho ta biết cách thử hiệu nghiệm của loại rượu thuốc kia?”

      Đỗ Trọng Khang ngưng mắt nhìn vẻ mặt dám tin của nàng, mỉm cười gật đầu. “Đương nhiên là .”

      Nàng mừng rỡ, hưng phấn hết chuyện buồn bực trong lòng “Điều này tốt quá! Ta mực hiểu tột cùng là chỗ nào của nam nhân giơ lên, chỗ đó của nam nhân có giơ lên hay có ảnh hưởng gì đến hạnh phúc cả đời của nữ nhân, uống thuốc kia làm cho cái gì của nam nhân giơ lên... Ta muốn biết, ngươi nhanh lên dạy ta .” Con ngươi lấp lánh của nhàng toả sáng, đầy mong chờ.

      “Loại chuyện như vậy gấp được.” Đỗ Trọng Khang cười tiếng “Ta nghĩ, để cho ngươi có thể hiểu nam nhân giơ bất lực lên và hạnh phúc cả đời của nữ nhân có quan hệ gì cũng phải rất lâu nữa qua dạy dỗ của ta.”

      “À?” Mai Phượng Tuyết hiểu chớp chớp đôi mắt đen láy. “Nhưng mà ta chỉ muốn biết công hiệu của rượu thuốc thôi.” Đỗ Trọng Khang tà nhếch lông mày. “Như lời ngươi , ngươi muốn biết thuốc của ta có hữu hiệu hay , ít nhất phải hiểu cấu tạo thân thể của nam nhân cùng nữ nhân có quan hệ gì, mới có thể biết chai rượu thuốc này tác dụng ở nơi nào, phải sao?”

      “Cũng đúng.” Mai Phượng Tuyết buồn bực nhìn , “Nhưng mà thân thể của nam nhân diện tích lớn như vậy, phải chỉ cần nhìn chút cũng biết nơi nào giơ hoặc giơ sao? Tại sao lại phải mất khoảng thời gian?” Nàng là càng nghĩ càng thể lý giải nổi.

      “Có số việc, nhìn bằng thân thể trực tiếp cảm thụ mới chính xác. Ngươi có cảm thụ qua, nhất định biết nam nhân giơ bất lực cùng nữ nhân có quan hệ gì, như vậy rượu thuốc của ta coi như chẳng có lợi gì, ngươi cũng thể hiểu sâu sắc được vấn đề.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười giải thích.

      “À?” Mai Phượng Tuyết cảm thấy vô cùng kinh ngạc. “ ra lại có cầu cao như vậy! Xem ra ta vừa mới trách lầm ngươi, ta vẫn cho là ngươi hẹp hòi, cay nghiệt, ngày chỉ bán ba lọ rượu thuốc.”

      phải vậy.” Đỗ Trọng Khang bờ môi lên nụ cười thanh cạn. “Là bởi vì rượu thuốc kia trân quý, rất khó khăn để cất được, ngày chỉ có thể chế tạo ra ba bình, cho nên ngày chỉ bán ba bình. Ta cố gắng cho tất cả mọi người có thể mua được, cho nên giới hạn mỗi người chỉ được mua chai.”

      “Hoá ra là như vậy... Vậy ngươi là người tốt.” Mai Phượng Tuyết nhìn tràn ngập ý cười. “Khó trách ngươi chịu tốn công dạy ta.” Đỗ Trọng Khang nở nụ cười vô cùng tà mị. “Ngươi đối với sản phẩm của ta hứng thú như vậy, ta dạy ngươi tựa hồ quá mức vô tình.”

      “Ngươi nguyện ý tốn thời gian dạy ta?” Mai Phượng Tuyết còn chưa dám tin tưởng. Bọn họ vốn quen biết, làm sao tốt như vậy?

      “Đương nhiên là .” Đỗ Trọng Khang bên môi mỉm cười đầy tà ý. Nàng cùng người khác bất đồng, gợi cho hi vọng. rất muốn biết sau khi nàng hiểu thời điểm giơ bất lực lên chuyện gì xảy ra, có phản ứng như thế nào?

      “Vậy cảm tạ ngươi.” Mai Phượng Tuyết cực kỳ cảm tạ . “Vậy trong thời gian tới, ta ngủ ở đâu?” Nàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng. “Ta giống bọn họ, ta mang theo lều vải.”

      “Ở trong tửu gia trang chẳng phải là được sao?” Đỗ Trọng Khang mỉm cười.

      “Thế ngại quá.” Nếu phải là giờ phút này đôi tay bị trói, nàng là rất muốn vặn vặn ngón tay, thẹn thùng. “Ta nhờ ngươi dạy, lại còn ở nhà ngươi...”

      phải ngại.” Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười. “Ngươi ở chỗ ta, ta dạy ngươi dễ hơn.”

      là quá tốt!” Mai Phượng Tuyết cảm động cực kỳ, chính mình cũng thể tin được vận số của mình sao lại tốt như vậy, gặp được người tốt. “Ta có thể xin thêm chuyện - cho ta cùng tiểu Thiện ở cùng chỗ?” Vừa rồi thẩm vấn nàng, tiểu Thiện biết bị giải đâu.

      “Tiểu Thiện?” Đỗ Trọng Khang nhếch cao lông mày. “Ta an bài cho nàng ta ở chỗ khác, ngươi cần phải lo lắng.”

      “À?” Mai Phượng Tuyết càng thấy khó tin. cho nàng chỗ ở còn chưa tính, ngay cả tỳ nữ cũng được an bài? Làm sao lại tốt như vậy?”, “Ta cởi trói giúp ngươi.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười bước tới phía sau nàng, cởi trói cho nàng

      “Ngươi là quá tốt...” Mai Phượng Tuyết kích động thiếu chút nữa cho cái ôm chặt. “Ngươi chừng nào có thể bắt đầu dạy ta?”

      “Tối mai thôi.” Đỗ trọng Khang tươi cười. “Ta ít nhất phải để cho ngươi ăn no, nghỉ ngơi đủ rồi trở lại dạy ngươi, phải sao?”

      ra bây giờ ngươi cũng có thể dạy ta mà.” Mai Phượng Tuyết thể chờ đợi.

      , tối mai .” cũng có gấp. “Để cho ngươi có tinh lực, dạy có thể thuận buồm xuôi gió.”

      “Ngươi quá tốt!” Còn chăm sóc học sinh, nghĩ nhiều như vậy, phải tốt bình thường. Nàng cảm động cũng được.

      “Ta trước phái người dẫn ngươi xuống nghỉ ngơi.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười, nhìn nàng.

      Con mồi như dự đoán mắc câu, hưởng dụng con mồi trước, hy vọng có thể đem con mồi sửa sang lại, phải ngon miệng hơn chút.

      “Ngươi ngươi ngươi...” Đỗ Phụ nghe được tin nhi tử lưu người ở lại tửu gia trang dám tin. “Ngươi muốn xử lý người ta như thế nào hả? Ta với ngươi, nàng ta là yếu đuối, vì rượu thuốc mà phải leo tường vào, loại tình cảm sâu đậm này rất đáng phục, ngươi nên đối xử với nàng như vậy, cho nàng ta ba bình rượu thuốc để nàng hồi hương .”

      Đỗ Trọng Khang nhàn nhạt nhíu mày, bên môi thu lại nụ cười. “Ta có xử lý nàng như thế nào sao?”

      “Ngươi , ta biết ngươi nhất định là muốn nàng chọn lựa cực hình.” Hừ, đứa con trai này của vốn có lương tâm, làm sao có thể xự phạt kẻ trộm để răn đe chứ! “Ta với ngươi, ngươi được khi dễ nàng! Nàng là nữ nhân chân yếu tay mềm, ngươi dám bắt nàng vào nhà lao, ta từ ngươi, coi ngươi như là nhi!”

      Mặc dù loại này uy hiếp đối với Đỗ Trọng Khang mà giống như đùa giỡn, nhưng vẫn là cực kỳ nghiêm túc đáp lại: “Ta an bài cho nàng ở lại, làm sao có thể đối với nàng như thế nào đây? Ngươi hãy yên tâm , phụ thân.”

      “Ta ném nàng vào nhà lao?” Đỗ Phụ sửng sốt chút. Tên này so với trước kia thay đổi hoàn toàn à.

      “Ngươi còn an bài phòng tốt nhất cho nàng? Nhi tử, ngươi bị bệnh sao?” Đỗ Phụ buồn bực nhìn thẳng Đỗ Trọng Khang. “ đúng, ngươi thể thông suốt. Nhìn lại tinh thần ngươi như vô cùng sảng khoái, cũng có phát sốt a... Vậy ngươi nhất định là có quỷ kế!”

      “Ta có thể có quỷ kế gì? Ta chỉ là muốn cho nàng biết chút về tửu gia trang chúng ta mà thôi. Phụ thân, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.” Đỗ Trọng Khang lo lắng .

      “Có ?” Đỗ Phụ liếc nhìn Đỗ Trọng Khang, dám tin. Bình thường nhi tử càng hiền hòa, đại biểu trong đó càng có mưu.

      “Đương nhiên là .” Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười đảm bảo.

      “Ngươi được khi dễ nàng, biết ?” Đỗ Phụ yên tâm dặn dò. “Ta muốn chưng cất rượu... Khó có người nghiêm túc cầu xin rượu, ta nhất định phải ủ bình rượu ngon để nàng thưởng thức mới được!”

      “Yên tâm, ta khi dễ nàng. Ngươi nhanh chưng cất rượu .” Đỗ Trọng Khang đối với cha lộ ra nụ cười đảm bảo.

      Đúng vậy, cũng muốn khi dễ nàng, chỉ hảo hảo “Thương ” nàng thôi.

      “Điều này là quá kỳ quái...” Đỗ Trọng Khang vì tiểu thư mà chuẩn bị phòng, tiểu Thiện vô cùng lo lắng nghĩ ra được biện pháp giải quyết.

      “Có cái gì kỳ quái đâu?” Mai Phượng Tuyết hiểu, nhướng cao lông mày, hiểu nổi bất an của tỳ nữ nhà mình.

      “Chúng ta leo tường vào ràng là trộm, Đỗ Trọng Khang lại đối đãi với chúng ta như khách quý... Ngươi cảm thấy đây là chuyện rất kỳ quái sao?” Tiểu Thiện cau chặt mày, vẫn cảm thấy mọi việc làm người ta thể tưởng tượng nổi.

      là người tốt chứ sao.” Mai Phượng Tuyết bờ môi mỉm cười. “ biết chúng ta rất cố gắng muốn xin rượu thuốc, cho nên mới làm như thế. Ta cảm thấy rất quan tâm đến nỗi khổ tâm của ta thôi mà... Lúc đầu ta hiểu lầm .:

      “Nhưng mà bên ngoài còn có rất nhiều người xếp hàng chờ rượu thuốc, sao lại xem mỗi người thành khách quý, duy chỉ đối với tiểu thư như vậy chứ? Đây mới là điểm kì quái.” Tiểu Thiện gật gù đắc ý .

      “Bởi vì những người khác có cố gắng giống như ta.” Mai Phượng Tuyết đem mọi chuyện trở nên hợp lý hoá.

      “Tiểu Thiện, ngươi cần khẩn trương, ta với ngươi, là người tốt..., nếu như tại ta cùng có quan hệ tốt, chừng về sau chúng ta có thể dùng thân phận khách quý, cần khổ công xếp hàng.”

      “Tiểu thư, người thấy mọi việc quá tốt đẹp sao? Ta cảm thấy Đỗ Trọng Khang có thể là làm mất cảnh giác của người, chọn thời cơ thích hợp để trừng phạt ngươi?” Tiểu Thiện khẩn trương .

      phải là ta thấy mọi việc tốt đẹp, là ngươi suy nghĩ quá nhiều.” Mai Phượng Tuyết cười nhìn nàng. “ cần khẩn trương như vậy có được hay ? có việc gì đâu.”

      có việc gì sao? Tiểu Thiện còn chưa dám tin tưởng. Theo nàng thấy, Đỗ Trọng Khang ràng chính là Gà chúc tết Hoàng Thử Lang*, tự dưng tốt bụng mới là lạ! (sao tỷ này làm tiểu thư )
      Nàng phải theo sát tiểu thư, tránh cho tiểu thư cứ ngây ngốc bị Đỗ Trọng Khang bắt làm nguyên liệu chưng cất rượu!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bạn tiểu hồ ly đax pót nhâtm chỗ rât nhiều lần, ban nick 2 ngày để bạnd dọc lại hướng dẫn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :