1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cục cưng vô địch: Cha, người bị Fire rồi! - Nam Quan Yêu Yêu (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Cục cưng vô địch: Cha, người bị Fire rồi!

      Tác giả: Nam Quan

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Puck + Chimy Lữ

      Thể loại: đại, sủng

      Số chương: 239 chương + 28 ngoại truyện​


      Chính văn giới thiệu vắn tắt

      năm kia, mười sáu tuổi, tám tuổi

      người là thần đồng trong mắt thầy giáo, quý công tử tao nhã trong mắt mọi người; người là quỷ sứ cả ngày điên khùng náo loạn, leo cây, đắp cát, đánh nhau bất kể chỗ nào nghịch ngợm gây như nam sinh .

      năm kia, hai mươi sáu tuổi, mười tám tuổi.

      người là hậu duệ quý tộc lăn lộn trong giới IT, nam phúc hắc điển hình, người là tinh xinh đẹp học cấp ba, tùy tiện, nhiệt tình hoạt bát.

      Hai người từ hợp nhau, sau khi lớn lên có thể đụng chạm ra tia lửa khác sao?

      Trước hôn nhân

      liếc nhìn đánh giá : cái gì? Muốn mình cưới cậu nam sinh trông như đậu ve xào khô!

      khinh thường liếc nhìn : Làm ơn! Ông chú, chú vào hàng ngũ chú già rồi, còn trông cậy vào thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân trí tuệ vô địch đây tới thu nhận, có cửa đâu!

      giận đến gân xanh nổi lên, già bao nhiêu chứ! Hai mươi sáu tuổi coi như ông chú già sao? hết cách chuyện ràng với học sinh cấp ba này rồi!

      Sau ngày cưới

      Buổi tối, nằm ngực ông xã, ngón tay vô tình hay cố ý vẽ vòng tròn, giọng làm nũng: ông xã, có học trưởng theo đuổi em, em nên chuyện đương với ta sao ~

      : Ngoan ~ Em là người có chồng rồi, thể chuyện đương!

      kích động ngồi dậy, thành tư thế dạng chân, gầm lên: tại sao trước kia kết hôn có thể hưởng thụ tự do thương? Mà em bị tước đoạt quyền lợi đương, em kháng nghị!

      hơi nhức đầu nhìn bà xã bé của mình: Kháng nghị có hiệu quả!

      cắn cái lên bờ vai .

      “Oa ưmh ~ trứng thối!”

      Cục cưng sinh đôi

      Cục cưng lớn tỏ vẻ: mẹ , sinh nhật tặng hoa, Valentine đưa chocolate, đêm thất tịch chạy công tác, hoàn toàn xứng đáng với chức danh ông xã; cục cưng đổ bệnh ở nhà, cục cưng nằm viện khong chăm sóc, cục cưng thích hoạt hình cũng nhường, xứng chức danh cha; quan trọng nhất là ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt; cha đạt tiêu chuẩn! Có thể trực tiếp Fire * rồi!

      (*) Fire: hiểu theo nghĩa bóng, bị đuổi, thất bại

      Cục cưng giống hệt cục cưng lớn chân ngắn chạy tới, cười hì hì : Mẹ còn , hợp tiêu chuẩn cần trở về nhà máy sửa chữa lại, cha, cha trở về nhà máy nhanh lên.

      người đàn ông tức giận đến khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen, nhưng tiện phát tác, mặt chỉ có thể cười làm lành: con trai ngoan, cha mà bị trả về nhà máy rồi, sao có các con.

      Cục cưng lớn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý: mẹ , có cha, cũng có chúng con.

      người đàn ông giận đến nghiến răng ken két: em được đấy Thiên Ca Tuệ!

      P/s: Đây là bộ truyện về cha mẹ của Úy Hợp Hợp (nhân vật phụ trong bộ truyện "Bà xã, chỉ thương em")
      thuyt, AbbyDion thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Bệnh tình ông cụ nguy kịch

      Editor: Puck

      () Newyork, Manhattan.

      Bên trong tòa biệt thự hai tầng kiểu mới đặc biệt hào hoa, hồ bơi lớn hình bầu dục kích thước 20x8m ở sân sau khiến người ta phải liếc mắt, nước trong hồ trong suốt thấy đáy, ra vầng sáng màu lam nhạt, thiết bị bên cạnh hồ cũng đầy đủ mọi thứ.

      Ánh mặt rời lóng lánh sau trưa chiếu lên mặt nước trong suốt thấy đáy ở hồ bơi, sóng gợn lăn tăn, lay động lòng người

      người đàn ông mang kính bơi thoải mái bơi ngửa, tư thế tuyệt đẹp, thoải mái dạt dào.

      Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ âu phục màu đen từ bên cạnh tới, “Úy thiếu, cha ngài gọi điện thoại tới, … Bệnh tình ông cụ nguy kịch.”

      Người đàn ông khẽ dừng tư thế bơi lội, “Rào rào” đứng dậy từ trong nước, lấy kính bơi ra, lên bờ.

      Vài sợi tóc ẩm ướt khẽ trùm lên bên trán căng đầy, chảy xuống vài giọt nước, theo cằm chảy lên lồng ngực chút thịt thừa nào, càng gợi cảm mê người; chân dài thẳng tắp, dáng người VERY PERFECT!

      cặp tròng mắt đen giống như đá quý đen tốt nhất, sâu thấy đáy, chỉ liếc mắt thôi gần như khiến người ta say trong sâu thẳm đó.

      Sống mũi thẳng như đao gọt, môi mỏng uốn cong lộ ra đường cong mờ nhạt, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng và cương quyết bướng bỉnh.

      Bên cạnh sớm có người hầu nữ lanh tay lẹ mắt đưa khăn lông lên, tiện tay cầm lấy khoác lên người, che cảnh xuân làm người ta liên tưởng vô hạn.

      chính là Úy Nam Thừa, hai mươi sáu tuổi có số vốn giá trị trăm triệu, được đánh giá là trong những người đàn ông độc thân hoàng kim tiềm chất tốt nhất.

      Từ thông minh khác thường, được khen là thần đồng thiên tài, mười sáu tuổi tốt nghiệp trung học, mười chín tuổi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nhất trong nước, hai mươi mốt tuổi có hai bằng tài chính và tin học của Harvard.

      Sau khi tốt nghiệp, cùng bạn tốt Cốc Châu mở công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật Úy Cốc ở Newyork, thời gian năm năm, thành công đưa ra thị trường Newyork, thể cảm thán câu: Thanh niên tài năng!

      Tuy nhiên, những điều này đều là dieendaanleequuydonn thành tựu do tự làm nên, nhưng, thân thế của càng khiến cho người ta ngừng hâm mộ.

      Ông nội Úy Quốc Uyên từng giữ chức sĩ quan dã chiến cao cấp, sau khi về hưu vẫn giữ chức vị tư lệnh như cũ.

      Cha Úy Hoa Dã dứt khoát theo sở thích của mình, lựa chọn học y, bây giờ là giáo sư khoa ngoại khoa tim não tiếng tăm lừng lẫy trong nước, đảm nhiệm chức vụ viện trưởng bệnh viện quân đội.

      Mẹ Nam Xu Nhiên là giáo sư đại học, mẹ hiền dâu thảo dịu dàng tài trí.

      Người nhà ký thác kỳ vọng vô hạn với đứa con độc nhất này, chữ Thừa nhìn ra ông cụ tốn quá nhiều tâm tư.

      Nhưng Úy Nam Thừa vốn chưa từng nghĩ tới vào trường quân đội, tập trung tinh thần lao vào kinh doanh, ông cụ thất vọng đau khổ rồi lại đau khổ thất vọng, nhưng cũng hết cách rồi, dù sao cháu nội lớn, quản được!

      Mặc dù Úy Nam Thừa kế thừa chí hướng của ông nội, nhưng vẫn tương đối tôn kính và thích ông nội, cho nên vừa nghe thấy “Bệnh tình ông cụ nguy kịch”, cặp chân mày thanh tú lập tức nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川)

      “Xảy ra chuyện gì?”

      là hôm qua ông cụ đánh cờ đột nhiên bị cao huyết áp, đưa đến bệnh viện bác sỹ … Tình hình ổn.” Nam Cung Mạch trả lời.

      Úy Nam Thừa biết ông cụ lớn tuổi, khó tránh khỏi có chút bệnh này bệnh kia, nhưng chờ đợi ngày này chính thức đến lại hơi cảm thấy khó có thể tiếp nhận.

      “Lập tức đặt vé máy bay cho tôi, trở về nước.” Úy Nam Thừa bỏ lại những lời này, lập tức trở về phòng ngủ dọn dẹp hành lý.
      Last edited: 6/5/16
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Kỳ nhân * Thiên Ca Tuệ

      Editor: Puck

      (*) kỳ nhân: người tài, kiệt xuất

      Trong sảnh chính trường cấp ba Bùi Ưu – trong ba trường trung học chuyên thành phố W, diễn lại màn thứ tư vở kịch “Lôi vũ *”.

      (*) “Lôi vũ” là vở kịch nổi tiếng của nhà biên kịch Tào Ngu, lấy bối cảnh Thiên Tân thời kỳ Dân quốc (khoảng năm 1936), trong đó ông dựng lại cuộc sống phức tạp của gia đình phong kiến – tư sản hóa, hình ảnh tượng trưng của xã hội nửa phong kiến, nửa thuộc địa Trung Quốc.

      Phông rèm vải màu nâu đen, tủ quần áo bằng gỗ tử đàn kiểu cũ cao cỡ nửa người, ghế salon rộng rãi màu nâu đậm, đèn đứng màu vàng, đơn giản mà tạo thành bối cảnh những năm ba bốn mươi.

      【Vú Lỗ đứng lên, run rẩy vấp té hai bước tới thư phòng, đến giữa bậc, dần dần ngã xuống, quỳ đất, dáng vẻ giống như lão phu nhân ngã xuống ở cuối màn trước. 】Sân khấu dần dần tối, khúc mở màn (High – Mass – Bach *) dần tấu lên từ xa, tới lúc hoàn toàn vang lên, khúc dạo đầu để kết thúc.

      (*) Bach: Johann Sebastian Bach (21 tháng 3, 1685 - 28 tháng 7, 1750) là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque (1600 – 1750). Nhờ kỹ năng điêu luyện trong cấu tạo đối , hòa , và tiết tấu, cũng như khả năng điều tiết nhịp điệu, hình thái, và bố cục nhạc nước ngoài, nhất là từ Ý, và Pháp, Bach góp phần làm giàu nền nhạc Đức. Nhiều sáng tác của Bach vẫn còn được thích cho đến ngày nay như Brandeburg Concertos, Mass cung Si thứ, The Well-Tempered Calvier, những bản cantata, những bài hợp xướng, những partita, passion, và những bản nhạc dành cho organ. nhạc của Bach được xem là có chiều sâu trí tuệ, đáp ứng những cầu chuyên môn, và thấm đẫm nét đẹp nghệ thuật. (nguồn: trích Wikipedia)

      Màn hạ.

      đám diễn viên mặc trang phục thập niên ba mươi tới trước sân khấu khom lưng chào cảm ơn.

      Vừa mới kết thúc, mặc đầm hồng nhạt vọt lên trước sân khấu, lớn tiếng kêu: “Tuệ Tuệ, mau xuống dây, mẹ cậu có chuyện gấp tìm cậu, kêu cậu nhanh về nghe điện thoại của bà.”

      “Tứ Phượng” chuyện với nhóm bạn vui xoay người lại, xuống từ cầu thang bên cạnh, kỳ quái mà hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy? Mẹ tớ gì trong điện thoại sao?”

      “Tứ Phượng” này chính là vai diễn của Thiên Ca Tuệ, là nòng cốt của nhóm kịch trong trường, hơn nữa có khả năng biểu diễn thiên phú đặc biệt, nhiệm vụ vinh quang này dĩ nhiên rơi đầu rồi.

      có, nghe giọng điệu rất gấp.” , ấy tên Đổng Yên, là người bạn trong dieendanlqd phe cánh Thiên Ca Tuệ.

      Thiên Ca Tuệ nghi ngờ đảo mắt, cầm điện thoại gọi lại.

      “Tuệ Tuệ, nhanh tới bệnh viện quân đội xx” Giọng mẹ Thiên rất nóng nảy.

      Thiên Ca Tuệ hồi hộp, chẳng lẽ ba xảy ra chuyện gì?

      “Mẹ, là mẹ xảy ra chuyện gì hay tình hình của ba như thế nào?”

      “Con bé này, có thể dễ nghe chút ?” Mẹ Thiên nổi giận.

      “Vậy sao mẹ gấp như vậy?” Thiên Ca Tuệ hiểu.

      “Là ông nội Úy của con bị huyết áp cao, nhập viện rồi, ngay cả bác trai Úy của con cũng rất nguy hiểm, chỉ sợ…” Giọng mẹ Thiên rất lo lắng.

      “Được, con đến ngay.” Ánh mắt còn cợt nhả vừa rồi của Thiên Ca Tuệ lập tức nghiêm túc, ông nội Úy là chiến hữu cũ với ông nội, từ đối xử với như với cháu nội ruột, tình cảm với ông hề thua với ông nội.

      Kể từ sau khi ông nội qua đời, coi ông nội Úy là ông nội ruột của mình rồi, tin tức này thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang với , sau khi ông nội qua đời, trong lòng có bóng ma.

      “Sao vậy?” Đổng Yên thấy sắc mặt Tuệ Tuệ thay đổi, khỏi lo lắng hỏi.

      “Yên nhi, ông nội Úy nhập viện rồi, tớ phải trước, cậu với Cầu Cầu và xã đoàn tiếng giúp tớ.” Thiên Ca Tuệ nhận lấy cặp sách của mình tay ấy rồi chạy .

      “Ừ, cậu nhanh .” Đổng Yên sáng tỏ, xem ra chuyện rất nghiêm trọng!

      Cầu Cầu chính là Hạ Lan Thu, là bạn nối khố kiêm bạn thân nhất của Thiên Ca Tuệ và Đổng Yên, ba người lqd là bạn học cùng lớp từ tiểu học, thành lập tình hữu nghị cách mạng vô địch gì thắng nổi.

      Thiên Ca Tuệ kịp thay đổi cả quần áo ngăn chiếc taxi chạy tới bệnh viện.

      Tài xế taxi thấy trang phục áo áo dưới của Thiên Ca Tuệ, khỏi hỏi: “ bé, cháu vừa mới quay phim xong?”

      “Chú, ánh mắt của chú tốt, bị chú nhìn ra.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt .

      gì chứ, cháu ăn mặc như vậy đường, đây phải ràng! Còn cần phải đoán!” Chú tài xế rất hả hê.

      “Hì hì…” Thiên Ca Tuệ rất phối hợp cười ngây ngô hai tiếng.
      Last edited: 6/5/16
      Tử Vũ Nhi thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Chú, chú có văn hóa!

      Editor: Puck

      Sân bay thành phố W, Úy Nam Thừa ra khỏi sảnh chính thấy chiếc xe màu đen được cắm cờ đỏ đánh dấu, tài xế tiểu Hạ lập tức mở cửa xe.

      “Ông nội thế nào?”

      “Tình hình thủ trưởng được tốt.” Tiểu Hạ ngây người ở nhà họ Úy gần năm năm rồi, dưới nhà họ Úy đối xử với cũng bạc bẽo, thậm chí tình cảm hơi sâu sắc.

      Úy Nam Thừa trầm mặc, trong lòng lập tức rơi vào bất ổn tìm được chỗ dựa, chỉ có thể chờ đợi ông nội vượt qua cửa ải khó khăn này.

      Hai mươi phút sau, trước cửa bệnh viện quân đội, tòa nhà Úy Nam Thừa vô cùng quen thuộc, trong lòng vô cùng xúc động, nâng bước lên cầu thang.

      Đúng lúc này, sức lực như cơn gió lốc từ phía sau xông tới, thiếu chút nữa đụng ngã sấp xuống, khỏi xoay người sang chỗ khác nhìn về phía người gây ra.

      bộ quần áo liền tay truyền thống thập niên lqd bốn mươi năm mươi màu trắng thuần khiết in hoa, quần dài cùng màu in hoa, còn kẹp hai bím tóc, trông giống như bé nhà quê hấp tấp!

      Đây là quái thai từ đâu xuất ? Dáng vẻ này chạy đến cũng sợ hù dọa người khác? Thôn .

      “Xin lỗi, tôi cố ý.” Người này dĩ nhiên là Thiên Ca Tuệ còn chưa kịp thay đổi quần áo.

      Dáng dấp chú này rất đẹp trai! Mắt đen sâu thẳm, sâu như nước đào; đuôi mắt khẽ xếch lên, lộ ra sắc đào màu hồng phấn tháng tư; môi mỏng nhàn nhạt mím lại, ở giữa lộ ra vẻ lạnh lùng.

      Cộng thêm ngũ quan tinh xảo vô cùng tuyệt mỹ, chậc chậc chậc! Đúng là nghiệt trong cực phẩm!

      “Trang phục như thôn cũng dám ra cửa?” Úy Nam Thừa giọng lầm bầm, quá quê mùa!

      Mà vốn ấn tượng của Thiên Ca Tuệ với hơi tệ, lập tức vô cùng khó chịu!

      Thôn ? Đây là ăn vận theo kịch bản biểu diễn đâu ra đấy, hiểu đừng lung tung, chú này xem dáng dấp có hình có dạng, sao lời khó nghe như vậy ra ngoài!

      “Chú, chú đúng là có văn hóa! hiểu đừng lung tung, ngay cả kịch cũng biết, ra l*q^d khiến người cười chết!” Thiên Ca Tuệ khinh thường bĩu môi, quyết tâm làm tổn thương người đến cùng!

      Kịch ? Kịch rất giỏi à? Kịch phải mặc bộ trang phục thôn quê mùa chạy vào đây? Úy Nam Thừa đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!

      Chỉ có điều mình già sao? nhóc này ràng là học sinh trung học? Lại có thể gọi mình là chú?

      Úy Nam Thừa vốn luôn tự tin với vẻ bề ngoài của mình lần đầu tiên bị đả kích trắng trợn, trong tròng mắt đen lập tức lạnh lùng thêm.

      “Chú tưởng rằng bày ra vẻ mặt như muốn giết người cháu sợ chú, nằm mơ! Chú, thư giãn , nếu có nếp nhăn nơi khóe mắt, già đến như vậy rồi, cẩn thận ai muốn!” Thiên Ca Tuệ kéo dài phong cách làm tổn thương người khác đền mạng của mình, xong việc còn nhe răng nhếch miệng làm mặt quỷ, sau đó chạy như làn khói.

      Dù sao về sau cũng gặp chú này rồi, hơn nữa gặp lại cũng sao cả, tại sao phải sợ chú ấy!

      Thiên Ca Tuệ lơ đễnh nghĩ, lại nghĩ rằng cuộc sống sau này của mình hoàn toàn dính lấy chú này, khoảnh khắc đó, lòng treo ngược lên!

      Úy Nam Thừa cảm thấy bình tĩnh của mình xưa nay luôn tốt, nghĩ tới lại bị nữ sinh nho làm nát công sức ở chỗ này rồi, khóe môi kiềm chế được mà run rẩy.

      Hít vào hơi sâu, rốt cuộc con bé trời đánh này là con nhà ai? Tốt cầu nên cầu nguyện lần sau nên gặp phải !
      Last edited: 6/5/16
      Tử Vũ Nhi thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:…

      Editor: Puck

      Bên trong phòng bệnh nội trú cao cấp số 508 tầng năm, Úy nam thừa gõ cửa tiến vào, nhìn thấy bốn vị bề ở trong phòng, chào hỏi từng người.

      “Cha, mẹ, chú Thiên, dì Đinh, ông nội người sao rồi?”

      “Là tiểu Thừa trở về?” Ông cụ Úy chụp mặt nạ dưỡng khí vang lên giọng yếu ớt.

      Úy Nam Thừa vội chạy mấy bước đến bên cạnh ông nội, cầm tay gầy trơ xương như que củi của ông, trong lòng hề có mùi vị gì, ngay cả giọng cũng mang theo nghẹn ngào.

      “Ông nội, là cháu.”

      “Trở lại là tốt rồi.” Giờ phút này ông cụ Úy nhìn thấy cháu nội thỏa mãn trong lòng, dù sao nhà họ Úy cũng là dòng họ độc đinh, lại nhất định chạy đến nước Mỹ gây dựng nghiệp, ôi! năm cũng nhìn thấy được mấy lần.

      Úy Nam Thừa hiểu ý định của cha mẹ và ông nội, chỉ có điều lựa chọn, chỉ có thể từng bước đặt chân xuống mà .

      Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, thắt bím thở hổn hển chạy vào, nhìn bốn vị bề , nhào tới giường bệnh,”Ông nội úy…”

      cuối kéo dài, thấp thoáng có vẻ nũng nịu.

      Úy Nam Thừa quả bị sợ ngây người rồi, ta phải thôn vừa rồi ở cửa ra vào sao? ta… Sao lại chạy vào đây? Còn ông nội… Ông nội Úy?

      Chẳng lẽ ta chính là con của chú Thiên, từ như nam sinh Thiên Ca Tuệ?

      Đúng là oan gia ngõ hẹp!

      đợi tự mình xác định, ông nội cho đáp án.

      “Tuệ Tuệ, sao cháu lại mặc trang phục này.” Giọng ông cụ Úy yếu ớt.

      ”Ông nội Úy, cháu vừa diễn vai Tứ Phượng trong “Lôi Vũ”, còn chưa kịp thay quần áo chứ sao…” Cái miệng nhắn của Thiên Ca Tuệ làm nũng.

      Toàn bộ chú ý của đều đặt người ông nội Úy nằm giường bệnh, hoàn toàn để ý tới người đàn ông cao lớn đối diện là ai.

      “Tuệ Tuệ giỏi, lại có thể diễn nhân vật Tứ Phượng trong vở “Lôi Vũ””. Ông cụ Úy thích Tuệ Tuệ gần như quá ràng, thua kém cháu nội bảo bối của mình chút nào.

      “Con bé này, có hiểu chuyện , bây giờ ông nội Úy của con cần nghỉ ngơi.” Đinh Như trách mắng con mình.

      “Bác Nam, mẹ mắng cháu!” Thiên Ca Tuệ trề môi mặt nhắn tìm núi dựa.

      Vẻ mặt Nam Xu Nhiên cưng chiều ôm Tuệ Tuệ, khóe mắt tràn đầy nụ cười, đứa Tuệ Tuệ này do bà nhìn từ mà lớn lên, vô cùng thích, chỉ ước gì con bé làm con dâu của mình.

      Úy Nam Thừa ở bên cạnh quả hết sức buồn bực, sao Thiên Ca Tuệ vừa vào cửa đoạt ánh mắt của ông nội và mẹ, mà chính là con trai vừa mới trở về nước, lại bị gạt sang bên?

      Có lẽ ánh ánh mắt của Úy Nam Thần quá mức mãnh liệt, Thiên Ca Tuệ vui nhìn sang, vừa nhìn, dọa nhảy dựng lên!

      “Chú… Sao chú lại ở đây?” Giọng run rẩy, ngón tay cũng run run.

      “Gì mà sao chú lại ở đây, cậu ấy là thừa của con.”

      Đinh Như tức giận .

      Thừa? Chẳng lẽ… Chính là Úy Nam Thừa ngu ngốc chỉ biết học đó.” Thiên Ca Tuệ thể tin kêu lên.

      Đầu Úy Nam Thừa lại bắt đầu đau, xong hết chưa!
      Last edited by a moderator: 22/3/16
      Tử Vũ Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :