Con cá bơi ngược dòng _ Fuurin (update chương 1)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. fumeina

      fumeina Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      47
      Con cá bơi ngược dòng

      Tác giả: Fuurin

      Thể loại: Trọng sinh, báo thù, có chút hài hước,...

      Giới thiệu

      Năm 18 tuổi, mang váy cưới đỏ lên xe hoa về nhà chồng...

      5 năm...

      5 năm...

      Ai nguyện bỏ cả tuổi thanh xuân chỉ để nhận lại kẻ phản bội

      "Xin lỗi, ấy là người , chúng ta li hôn " Chồng

      Ai nguyện hi sinh tương lai của mình chỉ để ôm lấy trái tim đẫm máu

      "Nếu chị là em, em thân , chị cút khỏi nơi này, xa, và chết mất xác ở nơi nào đó, ha ha ha ha ha ha ha" Chị

      Ai nguyện vứt cuộc sống tươi đẹp chỉ để bị nhấn chìm trong những chê cười thóa mạ

      "Loại phụ nữ đáng khinh cướp chồng người khác! Phi, ta nhổ vào cái thứ danh dự buồn nôn của mày!" Dì

      Ai nguyện!

      Ai nguyện!

      Ai nguyện!

      !

      Ông trời cho sống lại lần

      cho toàn bộ những người đó chết lần!!!

      Giới thiệu chút về nam nữ chính:

      Nữ chính: Coi cái giớ thiệu chắc bạn nghĩ chị này cũng giống các nhân vật ngây thơ khác bị lừa rồi chết thê thảm như các nữ chính trọng sinh khác phải ? Nếu vậy bạn lầm to rồi. Chị này là thục nữ chính hiệu, mẹ hiền vợ đảm đủ tiêu chuẩn, đáng khâm phục là sức chịu đựng và lòng bao dung dã man của chị, đến mức bạn bè gọi chị là quan chuyển thế. Nhưng cá tính của chị chỉ dừng lại ở đó, đặc biệt là ở đây cơ, giống như ác thần vậy, khi hiền, chị hiền đến chảy nước, nhưng khi bị choc giận, chị cũng tà ác đến cực điểm. Bây giờ mà ra hết hấp dẫn nhưng tóm gọn thế này, sau khi trọng sinh, chị liền lên kế hoạch và thiết kế, trong vòng 7 năm những tai họa liên tục ập lên nhà chồng chị, từ việc công ti bắt đầu xuống cấp cho đến việc đẩy cậu hai nhà đó ra chiến trường bỏ xác

      Nam chính: Muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, tại độc thân nhưng có hai đứa con là cặp song sinh. gì cũng tốt ngoại trừ trước mặt chị thể được lời nào cho hay ho và sở thích bám đuôi biến thái.VÍ dụ như trong phòng dán toàn ảnh chị từ bốn bức tường cho đến cả trần nhà, mấy tấm có ý nghĩa đặc biệt đóng khung mà treo, chiếc khăn tay chị từng mượn được xem như quốc bảo mà cất trong két sắt... chung là biến thái giới hạn, cứ đọc rồi bạn biết độ dã man của .

      Đào hố, đào hố, xin hãy nhảy vô ủng hộ!!
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      1012Xing Bairong thích bài này.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Con song sinh là con nuôi à thớt :))))

    3. fumeina

      fumeina Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      47
      @Mục Huyền ừa, là con nuôi bạn.

      CHƯƠNG 0: MỞ ĐẦU

      Mưa,

      Mưa rơi nặng hạt, mưa thả những giọt nước, đau đớn nện vào đất,

      Lộp bộp, lộp bộp

      Rào, rào, rào

      Dưới gầm trời xám xịt, mưa rơi ướt đẫm cả ngôi mộ mới xây, nhòe hình ảnh đau thương của tang lễ vào buổi chiều tà. Những con người trong bộ tang phục đen đứng che ô yên lặng, từng người lên dâng hoa, thương tiếc cho trẻ xấu số.

      Người đàn ông trung niên mất vẻ phong độ thường ngày, giờ chỉ còn nỗi đau khổ của người cha mất con. Ông ôm vợ mình, ướt đẫm dưới mưa, người phụ nữ ôm ngực gào khóc, nước mắt rơi bên trong những tiếng thét bi thương quằn quại, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, chảy xuống khuôn mặt hốc hác của bà.

      Bên cạnh đôi vợ chồng, là ba , những người bạn thân, các khóc, các chỉ đứng đó, người bình tĩnh sắp xếp tang lễ, người trông chừng hai vợ chồng, người còn lại đứng ngay tại cổng nghĩa trang, ngăn chặn những kẻ có tư cách đưa tang bạn mình, những kẻ ti bỉ, vô liêm sỉ đẩy bạn mình vào chỗ chết. Các , cũng thân tắm mình dưới mưa, dùng lạnh lẽo, đau đớn để áp chế nỗi đau trong lòng. Mộ Yên đôi tay khẽ run, vừa quan sát những người lên dâng hoa, vừa lơ đãng nhìn sang dòng chữ bia mộ, khóe môi trắng bệch, nhợt nhạt câu lên đường cong, thê lương nở nụ cười. Ai có thể nhìn ra, nụ cười này điên cuồng đến mức nào. Đây là lời hứa của , bạn tốt, các cho họ thấy, cái gì gọi là trả giá đắt.

      Dưới màn mưa lạnh buốt, ngoài cổng nghĩa trang, chiếc Lamborgini đen lặng lẽ dừng lại lâu. Kính xe kéo lê hết cỡ, lên khuôn mặt tuấn của người đàn ông ngồi tựa lưng vào ghế. Đôi mắt đẹp màu lam che dấu dưới những lọn tóc rối bời, nửa nửa rất lâu chưa hề chớp. ta nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng rốt cuộc trong con ngươi màu lam xinh đẹp ấy lại chẳng phản chiếu lấy được điều gì. Nó thẫn thờ, mờ đục lại hư vô, như muốn tìm kiếm bóng hình người con theo thói quen lại thất vọng tìm được. Đôi tay buông thõng đặt vô lăng, điếu thuốc cháy mãi mà chạm môi lần. Chiếc giày đạp lên vô số những mẩu thuốc lá dưới sàn xe. Thân thể , cảm xúc như kẻ tật nguyền, vô lực cử động. Nhưng đằng sau dáng vẻ ấy lại là con dã thú bị thương, đau đớn, tuyệt vọng, gào thét mà nhiều hơn nữa là nỗi hối hận...

      nhìn thấy tất cả!

      Người , người hại , người , người cần tính toán...

      Đứng nóc cao của nhà thờ, nhìn xuống, mẹ mình, bạn mình, người đàn ông mình, những người tốt bụng thương tiếc mình, và cả, gia đình nhà chồng vô tình hạ sát mình.

      mỉm cười, cười đến dịu dàng, cười đến bao dung, cười đến ngọt ngào...

      "Này, ác ma, xin đừng lầm nghĩ rằng tôi hối hận bởi con đường mình chọn, thực nếu như tôi biết đến mưu của gia đình kia, tôi vẫn chọn con đường đó, lần nữa, cho dù nó có lại đưa tôi đến cái chết ngày hôm nay"

      "..."

      "Tôi chỉ là hối hận, hối hận khi mình chậm chạp biết chuyện, hối hận mình nổi giận quá trễ, hối hận vì chưa cho họ trả giá, chết mất rồi..."

      "..."

      "Vậy nên, giao dịch này, tôi kí"

      "..."

      nhìn về phía xa xa, giọng nhàng mà ôn hòa.

      "Cuộc sống của tôi, đổi lại..."

      "..."

      "Là linh hồn của gia đình kia"

      Cơn mưa rơi dần, từ phía bầu trời, xuyên qua tầng mây đen kịt, tia sáng lấp lóe nền trung. Lễ tang kết thúc, mọi người ra về, những cái chóp dù tròn tròn xoay quanh nhau dần tản ra các con đường. Chỉ còn đôi vợ chồng, ba xinh đẹp và người đàn ông trong xe vẫn còn ở lại. thỏa mãn nhìn họ, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

      " sợ hãi hay thương tiếc sao?" giọng , ồm ồm, vùa như xa lại vừa như gần vang lên giữa khoảng

      "Điều gì?"

      "có cả những người hại "

      " hại tôi, nhưng họ thờ ơ, họ biết, nhưng họ khinh thường tôi, chẳng ai giúp tôi điều gì"

      "Chẳng phải chỉ với điều đó, vẫn có thể tha thứ ư?"

      "Đúng vậy, như thế tính là có lỗi, nhưng ai họ có tội?"

      "Tội?!!"

      "Tội là người thân của "

      "..."

      nhấc tay, cầm lấy tờ giấy và cây bút lơ lửng trước mặt, nhàng kí vào.

      "Tôi hiểu ông nghĩ gì, ác ma, đừng cố phân biệt rốt cuộc tôi là thiên thần hay ác quỉ, bởi tôi chẳng là ai trong số họ cả, tôi chỉ là tôi mà thôi. Tôi có thể tha thứ cho việc họ thờ ơ trước nỗi đau của tôi, tôi có thể tha thứ cho việc họ đối xử tốt với tôi, hay cho đến việc mỗi ngày họ bao giờ để tôi yên về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng phản bội tôi, muốn động đến người thân
      của tôi, đừng là những kẻ trực tiếp ra tay, ngay cả con chó con mèo của gia đình đó, tôi cũng phải dày vò từng người, từng người cho đến chết hết tất cả mới thôi.
      1012 thích bài này.

    4. fumeina

      fumeina Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      47
      Chương 1:

      Ngày 3 tháng 6 năm 2014, kỉ niệm năm năm ngày cưới của vợ chồng . bày biện nhà của gọn gàng, chuẩn bị bữa tối ngon lành và nóng hổi, thêm chai rượu vang ướp đá là hoàn hảo. Hôm nay bố mẹ và mấy người em chồng bay sang Pháp, nên tối nay chỉ có . Bây giờ chỉ cần đợi về nữa là đủ.

      7:45 pm

      9:5pm

      11:20 pm

      2:00 am...

      Ngọn nến tắt.

      Bàn thức ăn lạnh tanh.

      Chai rượu vang cạn.

      Trong căn phòng trống vắng chỉ có mình .

      bàn, chiếc điện thoại đời mới lên những hình ảnh âu yếm thân mật của người đàn ông và người phụ nữ. Mà người đàn ông đó là chồng , còn người phụ nữ đó, tiếc rằng phải .

      "Chị họ, là chị sao, ngờ" vẻ mặt ôn hòa chút kích động, khẽ thào khi đôi mắt nhìn vào người phụ nữ trong hình.

      Bất ngờ chiếc điện thoại rung lên, bắt máy...

      "Uy, tiểu quan , nhận được hình rồi hả, thấy sao, nét ? Chị đây vì cưng mà chịu khổ tiềm phục cả ngày ngoài khách sạn đó! Thế nào, lúc này còn nhịn được nữa hay !" giọng lanh lảnh của vang lên mang theo vài phần châm chọc, vài phần tức tối

      khẽ cụp mi, cười:"Mình tức giận"

      "Ha ha, tốt tốt, thế mới được, cho thằng khốn kia biết điều là xong, cưng muốn li hôn chị giúp làm thủ tục, cưng muốn hành hạ , mấy chị giúp cưng chơi đùa, "

      "Mình rất đau lòng, đấy"

      "Ô"

      "Vậy nên, mình thực tức giận rồi"
      ####################################################

      "Con chắc chắn sao, tiểu Vũ? Ba muốn con vì chuyện này mà khó xử" người đàn ông tầm hơn 40, dáng vẻ mập mạp, đường nét khuôn mặt lộ ra vẻ hiền lành từ ái. Ngồi ghế sô pha, khẽ nhấp li trà, ông ta khó xủ áy náy nhìn về phía con mình.

      "Vâng, con chắc mà, hơn nữa đàn Lục rất tốt, con rất có cảm tình với ấy, dù gì chúng con cũng lớn cùng nhau"Kỉ Thu Vũ cong cong mắt cười

      "Tiểu Vũ, có cảm tình phải là , nếu lỡ như sau này con người khác phải làm sao?" Ba Kỉ lắc đầu, lo lắng.

      " sao ạ, thời nay mấy người lấy nhau vì tình . Hơn nữa, ấy con, muốn lấy con, chẳng phải mẹ hay tìm được người đàn ông mình đâu dễ, hơn nữa ấy lại là người đàn ông có tiền có mạo, lại ôn hòa hiểu lễ, cho dù con cũng phải nắm cho chắc chứ. Ba à, với con, hôn nhân xây dựng chỉ bằng tình mà còn rất nhiều thứ nữa, có nhiều người đến chết sống lại mà vẫn đến được với nhau đấy thôi, mọi chuyện đều do duyên trời cả với con, hôn nhân là gia đình hạnh phúc êm ấm như ba mẹ là đủ. tình vẫn còn cái nghĩa mà ba. Hơn nữa tính cách con mình, ba biết sao? Ba yên tâm, chuyện hạnh phúc cả đời, con tùy tiện"


      Ba Kỉ trầm lặng, đặt tách trà xuống bàn:"Nhưng, con vẫn còn quá ...."

      Kỉ Thu vũ khúc khích:" ba à, con ba tốt nghiệp đại học và ra ngoài công tác 3 năm rồi, dù cho con mới chỉ có 18 nhưng kinh nghiệm tuyệt đối tệ, ít nhất con còn là đứa bé ngây ngô chuyện gì cũng hiểu"

      Ba Kỉ thở dài, đứng lên vào phòng bếp với vợ:"Cứ để ba tính cái ". Ông muốn gả con sớm như vậy, đặc biệt là vào thời điểm này, có cảm giác như mình bán con để đổi lấy nghiệp vậy.

      ngồi yên phòng khách, vừa uống trà sáng vừa xem ti vi, nghe thanh ba Kỉ than khóc vọng ra từ nhà bếp mà buồn cười

      "Mẹ nó à, con lớn rồi, muốn lấy chồng rồi..."

      "..."mẹ kỉ yên lặng

      "Cục cưng của tôi, bảo bối của tôi muốn rời nhà, muốn bỏ rơi hai bộ xương già chúng ta rồi!!"

      "Thôi ! Ông là tảng mỡ già chứ bộ xương già cái khỉ gì! Bác sĩ bảo ông kiêng ăn thịt đấy, còn lộn xộn nữa tôi cho ông ăn chay bây giờ, qua bên rửa đậu !"mẹ Kỉ bùng nổ.

      Ba Kỉ có vẻ uất ức, giọng cũng :" Làm làm, bà đúng là có lương tâm, này ít nhất cũng cho tôi con khô mực chứ..."

      Kỉ Thu Vũ cười vui vẻ. Đúng vậy, đây là gia đình của , hạnh phúc của , nơi có ba, mẹ, những người thương và rất quan trọng. Ba Kỉ là giám đốc xí nghiệp thực phẩm , mẹ là cựu luật sư giải nghệ, bây giờ bà chỉ ở nhà nội trợ. Gia cảnh quá hiển hách, cũng quá bần cùng, vừa đủ, vui vẻ, ấm áp. cảm thấy mình rất may mắn, mấy ai thế giới này có được hạnh phúc như ?

      Chỉ cần những người đó xuất .

      Kỉ Thu Vũ ngày hôm nay chết lần, lại trở về thời điểm mình 18 tuổi, ngay lúc mọi thứ bắt đầu diễn ra, khi bánh xe vận mệnh lăn tước đoạt lấy hạnh phúc thuộc về.

      Theo những gì xảy ra kiếp trước, vì thương cho ba Kỉ khổ cực chèo chống xí nghiệp bờ vực phá sản cũng là kế sinh nhai duy nhất của gia đình , Thu Vũ chủ động nhận lời cầu hôn của Lục gia để có thể vay vốn cứu lấy xí nghiệp. Và tiếp đó, chuyện gì cần xảy ra xảy ra.

      đến duyên nợ của và nhị thiếu gia nhà họ Lục, Lục Đình Ngạn bắt đầu từ . Hai người coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Lục Đình Ngạn hơn 4 tuổi nên xem như em , khi đó ta còn có phong phạm của quí ông, rất ga lăng với phái đẹp, có thứ gì ngon cung chia sẻ với , cũng như để bị mấy trai chơi chung chọc ghẹo. Gia cảnh hai nhà lúc đó cũng có nhiều chênh lệch đều là những gia đình bình thường có chút của cải đủ ăn đủ mặc. Rồi sau cuộc biến động kinh tế, họ Lục phất lên nhanh chóng, trong vòng vài năm liền bước chân vào hàng ngũ giới thượng lưu, dần dà và Lục Đình Ngạn cũng quá thân thiết như trước nữa, tiếp đó, Kỉ gia chuyển nhà, hai bên gần như mất liên lạc mấy năm nay. Vậy mà hiểu sao, khi công ti ba Kỉ lung lay Lục gia đột nhiên đến cầu hôn . Ba mẹ Kỉ muốn từ chối Kỉ Thu Vũ tự quyết định, giống như lúc này, Kỉ Thu Vũ của tại cũng đồng ý, nhưng là đồng ý đính hôn chuyện kết hôn hai năm sau bàn tính.

      nhớ lại chuyện trước kia mà cười khổ, ra, Lục Đình Ngạn vốn , chỉ chị họ của . Đến mức có thể lấy ra làm vật hi sinh cho mối tình đầy nhục nhã của . Còn lí do muốn cùng kết hôn...có lẽ do mẹ . Bà lấy cũng là con Kỉ gia về, gia cảnh xứng lắm nhưng dịu ngoan lại dễ điều khiển hơn là đứa con riêng có dòng máu thấp kém quá tự chủ.

      Kỉ Thu Vũ lên lầu, vào phòng mình, căn phòng được chính tay bản thân trang trí đến từng ngóc ngách luôn mang cho cảm giác an toàn. Trước kia ở nhà họ Lục, nơi thich nhất cũng chỉ có phòng của hai vợ chồng. Mỉa mai thay, nữ chủ nhân thực của nơi đó, lại phải là , từ lúc biết được có người phụ nữ khác lăn lộn cùng chồng mình trong tổ ấm mà cất công xây dựng, thà hằng đêm cuốn chăn nằm trong phòng khách.

      Nhìn mình trong gương, Thu Vũ mỉm cười, trẻ tuổi đầy hơi thở thanh xuân, bộ váy liền thân dài đến đầu gối màu lam kiểu dáng thời thượng ôm lấy dáng người cao ráo, no đủ. Làn da trắng hồng, phấn nộn có lấy vết sẹo được tôn lên bởi mái tóc đen mềm thắt bím vắt qua bên vai, muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng chói mắt, nhu hòa như ánh trăng tròn làm người trìu mến. tự hào nhất là đôi má mình, trơn nhẵn, mềm mại, hây hây đỏ, đặc biệt khi ăn cay, vận động mạnh hay thẹn thùng, hai mảng mây hồng rực hai bên, vừa tinh xảo như con búp bê lại ngây ngô giống đứa trẻ, hai từ đáng có lẽ cũng diễn tả hết.

      Sờ sờ vào tấm gương mát lạnh, trước kia, cũng thích nhất đôi má này của ...

      "Nhà họ Lục, Lục Đình Ngạn, Kỉ Du Nhiên các người nghĩ tôi ngu ngốc, hiền lành sao, các người lầm rồi" khẽ thào:"Chỉ vì tôi xem là chồng, xem các người là gia đình tôi..."

      "Nhưng bây giờ khác..."

      Lục gia, Lục Đình Ngạn, Kỉ Du Nhiên, tôi còn nợ linh hồn các người cho ác ma kia kìa....

      Kỉ Thu Vũ cầm túi xách xoay lưng bước :"Ba, mẹ, con ra ngoài với bọn Mộ Yên, tối về dùng bữa tối."

      "Bốp!!"Mẹ Kỉ nhấc lên lấy chiếc dép vừa đập chết con gián:"Đươc, cẩn thận đấy"

      "Vâng ạ" mang đôi giày búp bê hợp với bộ váy bước ra cửa. Vừa lúc, bóng đen thấp thoáng, thấy liền rụt vào trong góc tối. Thu Vũ để ý lắm, sải chân bước .

      Thấy xa, vài tia sáng đèn plash lóe lên, tên chụp lén khi nhìn được hình bóng nữa mới thỏa mãn dừng lại. Nhìn cận cảnh , thân âu phục đắt tiền, dáng người cao lớn cân đối, khuôn mặt nam tính hấp dẫn, có nét của người đàn ông trưởng thành, lại vừa có nét tinh ranh của thiếu niên. Đặc biệt là đôi mắt xếch màu lam chứng tỏ ta có dòng máu lai, cực kì thu hút. Nếu bỏ qua tư thế ngồi đáng khinh, co lại trong góc tối và cái máy ảnh đời mới trong tay, đây thực người đàn ông chê vào đâu được.

      "Đáng khinh" giọng bé trai non nớt

      "Cực kì đáng khinh" giọng bé phụ họa

      "Biến thái" bé trai khoanh tay

      "Cực kì biến thái" bé phụ họa

      "Vô dụng" bé trai hất mặt

      "Cực kì vô dụng" bé phụ họa

      "Tiểu bối, đập tay nào" bé trai đưa tay

      "Ye!" bé ăn ý đập vào.

      Trước khi đợi hai đứa bé thêm điều gì, người đàn ông vội bịt miệng và tống tụi nó vào chiếc xe Toyota màu đen đậu trong căn nhà bên cạnh Kỉ gia. Nơi này là thuê để tiện bề quan sát người trong lòng hằng ngày.

      "Lũ tiểu quỉ, sao chưa học, ở đây làm gì?" ngứa răng, cho mỗi đứa cục u đầu.

      "Ai nha, ba ba, ngài cứ chụp lén người ta hoài, ngài biến thái" bé trai xoa xoa đầu.

      " biến thái" bé lại phụ họa

      "Ngài sao thẳng với người ta cho rồi, lũ trẻ tụi con cũng cần mẹ vậy. Nhát cũng vừa thôi chứ..." câu cuối cậu gần như lầm bầm trong miệng.

      "Cần mẹ" bé mở gói chocolate há mồm cắn

      "Ba ba đừng đánh!!" bé trai đưa tay che đầu

      "Ùng ánh (đừng đánh)" bé ngại miệng mồm đầy chocolate cố hùa theo

      Người đàn ông có ý định hạ xuống cánh tay đưa lên, nghiến răng:"Hai đứa con nít ranh, biết cái gì hả, đây là chiến thuật, chiến thuật của ba, biết chưa, cần lũ tiểu quỉ tụi bây nhiều chuyện. Còn nữa tiểu Bối, con còn hùa theo thằng nhãi này, ba ba cắt quà vặt của con"

      liền thức thời:"Chiến thuật của ba ba rất hay" chân chó nịnh nọt

      "Phản bội" tiểu Bảo bất mãn

      "Có nghĩa khí có thức ăn vặt" tiểu Bối hất cằm

      "Được rồi, được rồi, im hết cho ta, vào nhà, lấy cặp sách, hôm nay ba ba đưa hai đứa học, còn nữa" ta vừa leo ra ghế trước với tư thế mất hình tượng vừa quay lại:"Cho hai đứa 10 phút, tiểu Bối thay ngay bộ người hầu tai mèo đó ra cho ta, thể hiểu sở thích của trẻ con ngày nay, đừng để người ta nhìn vào rồi gọi ta là biến thái"

      "Tiểu Bảo muốn tiểu Bối mang chứ bộ" tiểu Bối bĩu môi, nhảy xuống xe

      "Ba ba, tụi con mới 6 tuổi, đó phải là lời ba ba nên với hai đứa trẻ 6 tuổi, còn nữa, người ta gọi thế có sao đâu, dù sao ba ba vốn biến thái sẵn rồi còn gì...tiểu Bối đợi !!" tiểu Bảo rồi cũng thức thời chạy theo

      Ngó nghiêng đợi cặp sinh đôi khuất bóng, người đàn ông liền vội vã kiểm tra hình trong máy ảnh. Nhìn dáng người yểu điệu trong hình vừa chộp được, đôi tai ta nổi lên tầng đỏ ửng khả nghi.
      Nguyên Nguyễn1012 thích bài này.

    5. fumeina

      fumeina Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      47
      Chương 2:

      Quán trà Mimosa,

      Thiết kế theo phong cách quí tộc Châu Âu cổ điển kết hợp cách tân đại. Luôn mở các đĩa hát Âu Mĩ dịu có từ những năm 80. Các bàn trà được ngăn cách thành các gian riêng, mỗi gian đều trang trí trùng lặp khiến người ta chỉ muốn đến mãi. Đặc biệt nhất nơi này là cà phê, hạt, xay tại chỗ, nguyên chất, mùi thơm nồng đậm bay đến từng ngóc ngách...

      Kỉ Thu Vũ nhấp vị cà phê quen thuộc, vui vẻ tủm tỉm cười nhìn ba vây quanh bàn trà...

      "Bệ hạ, bệ hạ, ngài phải làm chủ cho thần thiếp, có người dám gọi thần thiếp là hồ li tinh kìa..." Lôi Mông Ý thân váy đỏ, uốn éo giả ngây thơ, cố làm ra điệu bộ nũng nịu, đôi mắt chớp chớp phóng mị nhãn về phía người đẹp trí thức bên cạnh.

      Mộ Yên tay cầm tách hồng trà, mí mắt cũng thèm nhấc, đôi chân bắt chéo, tư thái như con khổng tước kiêu ngạo, lạnh nhạt mở miệng:"Nàng còn cần đến lượt trẫm đòi lại công bằng sao"

      "Hắc, bệ hạ à, ngài còn lạ gì tỉ ấy nữa, chỉ cố làm nũng thôi ấy mà, mặc kệ tỉ, đến đến, nếm thử món mới này " Lăng Vu Lạc khoa trương giơ chiếc muỗng bánh đưa đến bên môi Mộ Yên, tỏ vẻ lưu manh đùa giỡn.

      "Bệ hạ, ngài thiên vị, thần thiếp chịu đâu, thánh sủng thể chỉ người được hưởng"

      "Hừ, có bản lĩnh đến mà tranh!"

      "Nhãi con, miệng mồm cẩn thận đấy, hoàng thượng~~bệ hạ~~Lạc phi còn trật tự dưới nữa rồi kìa~~"

      Mộ yên liếc mắt qua Kỉ Thu Vũ thong thả xem kịch vui, mở kim khẩu:" Hoàng hậu, quản lí hậu cung là việc của nàng, bao giờ lại để loạn hết cả lên như vậy rồi?"

      Bị điểm danh bất ngờ, Kỉ Thu Vũ có chút chột dạ:"Ô, thần thiếp oan uổng, có trách là do bệ hạ ngài quá có sức hấp dẫn, chuyện ngài và mấy muội muội, thần thiếp sao dám quản".

      " vậy..."nhếch mép"...là nàng ghen sao..."

      Kỉ Thu Vũ hai tay ôm má, vờ thẹn thùng:"chán ghét..."

      Trò chơi này, chơi mãi chán...

      "Thôi được rồi, nghiêm chỉnh hết lại, đừng nháo nữa, Mông ý, châm thêm trà" Mộ Yên tỏ uy quyền của lão đại, vỗ tay sai sử.

      "Này, tiểu Vũ, nghe có người cầu hôn cậu sao?" Lăng Vu Lạc nheo nheo đôi mắt mèo cười đầy bát quái.

      "Muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, chung nhìn qua tệ" thẳng thắn được khoan hồng, là đứa trẻ ngoan.

      "Tiêu chuẩn của cậu quá thấp" Mộ Yên hừ lạnh khinh thường.

      "Ý gì?" Lôi Mông Ý vút bỏ hình tượng mĩ nữ phong tình mị, trực tiếp co hai chân lên ghế nhiều chuyện.

      "Vẻ ngoài tầm thường, ánh mắt gian xảo, phong cách rẻ tiền, giao tiếp nửa mùa, hình tượng nhạt nhẽo, con chuột nhắt mà cứ nghĩ mình là sư tử, giả tạo, tự mãn, khoan đến kết hôn, ngay cả theo đuổi tiểu hoàng hậu cũng có tư cách" Mộ Yên khoan dung liền bày tỏ thái độ.

      "E hèm..., quá bắt bẻ cũng hay..." Kỉ Thu Vũ khiêm tốn nhún nhường.

      "Ra tiểu hoàng hậu nhà ta vừa mắt..."Lăng Vu Lạc nhướng mày, tỏ vẻ'ra là thế'

      "Đừng toạt ra như thế, nhàng, dùng từ nhàng thôi..."

      "Nhưng cậu đồng ý rôi?" Mộ Yên tỏ vẻ ghét bỏ.

      "Ừ, nhưng người kết hôn, phải mình..." Kỉ Thu Vũ giọng

      Ba người kia liếc nhau, cũng hỏi gì thêm, đây phải giới hạn họ có thể tùy tiện xen vào

      "Có thời gian kể chị em nghe" Lôi Mông Ý lơ đãng nháy mắt.

      ""

      "Tiểu Vũ! Sao em lại ngồi đây!!" giọng mềm mại trong trẻo của phụ nữ vang lên đằng sau, cao giọng nhưng chứa ngạc nhiên, chỉ như bề chuyện.

      Đôi vai khẽ giật rồi run rẩy, tay nắm tách cà phê tự chủ siết chặt, tâm tình kích động, nhưng bên môi lại nở nụ cười.

      biết giọng này

      Giọng của người phụ nữ thể quên...

      Ngày 5 tháng 6 năm 2014

      "Cho em lời giả thích" Kỉ Thu Vũ đẩy tập ảnh đến trước mặt Kỉ Du Nhiên, sắc lạnh nhạt.

      ta nhìn qua, thoáng mất bình tĩnh, khuôn mặt chuyển trắng, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Tựa lưng ra sau ghế, hất cằm, đối diện Thu Vũ đầy tự tin cùng cao ngạo:"Giải thích diều gì?"

      "Những gì tôi cần biết..." đôi mắt Kỉ Thu Vũ sụp tối, hàng mi dài cong cong che dấu được tâm trạng "ví dụ như..."

      "Các người bắt đầu từ bao giờ,..."

      Kỉ Du Nhiên nhếch mép cười

      "Hay..." nụ cười đó vói bây giờ là múi tên tẩm độc đâm sau vào vết thương. ngẩng mặt lên, đối diện, đôi má hồng trắng bệch

      ''Tại sao có thể ung dung như lúc này..." trừ khi mọi chuyện như nghĩ...trước khi cuộc hôn nhân này bắt đầu...

      Kỉ Du Nhiên ưu nhã cho viên đường vào tách trà:"Tiểu Vũ, em kết hôn đucợ bao lâu rồi?"

      "Em có hạnh phúc ?

      " nghĩ ấy, ấy cũng ?"

      "Hắc, đần độn!" ta cười càng lúc càng tươi, ánh mắt đắc ý, sắc bén như lợi khí, có vẻ cố gắng, nhưng cơ mặt vẫn vặn vẹo phấn khích."Tôi có ý này... sao về tổ ấm bé , hỏi ông chồng dấu của mình..."

      " ta sung sướng đến mức nào mỗi khi leo lên giường của tôi!!!"

      Từng lời từng lời tàn nhẫn như những chiếc đinh năm tấc đâm thẳng vào con hình nhân bằng rơm, gieo lên lời nguyền thể giải thoát.

      Kỉ Thu Vũ im lặng, phải đuối lí, phải sợ hãi, phải hèn yếu dám phản bác, cũng phải tổn thương đến mức gục ngã. Mà là...

      Nỗi kinh tởm...

      kinh tởm người đàn bà này

      "Còn nữa, em họ... muốn làm gì với xấp ảnh này tùy, nhưng chắc cũng , Lục gia có khả năng ngồi yên đâu, họ vốn coi là con dâu...cả chồng cũng vậy" Khóe môi Kỉ Du Nhiên cơ hồ chưa từng cong xuống, mỗi lúc đắc ý hơn.

      Nhưng lúc này, đến lượt Kỉ Thu Vũ cười. Nụ cười bình thản, ôn nhu, hai má lại trở nên hồng hào. uống cạn li cà phê rồi nhàng đứng dậy "chị đúng, nhà họ Lục vốn coi phụ nữ gia đình thấp kém hơn làm con dâu..."

      "Cà phê nơi này, còn tệ hơn cả cà phê mốc" bỏ lại Kỉ Du Nhiên mặt cứng đờ, cầm hóa đơn của mình tính tiền rồi bước ra ngoài...

      Bầu trời hôm đó cao và xanh, ánh nắng chói lọi rực rỡ cả mắt , long lanh vệt nước chảy dài theo má.

      đau lòng là giả

      thất vọng là giả

      nhục nhã là giả

      Nhưng...

      Phẫn nộ, vẫn là nhiều hơn...
      #######################

      "Chào chị" Kỉ Thu Vũ bật cười, thầm thở hắt ra hơi đè nén.

      Kỉ Du Nhiên hôm nay đặc biệt xinh đẹp. trang váy công sở tôn lên đường cong lả lướt, mái tóc giắt lên cao lộ vẻ chuyên nghiệp có vài lọn lại rủ xuống chiếc cổ thiên nga trắng nõn. Khuôn mặt ràng là đôi mắt câu hồn, bờ môi đầy đặn,quyến rũ, biểu cảm lại cố tình ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

      Mộ Yên, Lăng Vu Lạc, Lôi Mông Ý khỏi liếc nhau cái, trong mắt đều có vẻ bừng tĩnh, nhân ra điều gì đấy.

      "Em lúc nào cũng ham chơi như vậy, tốt nghiệp đại học sớm cũng nên làm việc chăm chỉ chút, cái danh thiên tài phải dễ gánh đâu" Kỉ Du Nhiên mở miệng trách mắng, tay cực tự nhiên kéo ghế ngồi chung bàn với các .

      Lăng Vu Lạc cười khẩy, biết người phụ nữ này có để ý ? Lời khó nghe và đậm mùi ghen tị trắng trợn như thế làm sao có thể qua mặt được cảnh sát thực tập lớn lên trong văn phòng thám tử.

      "Chị Kỉ, chị hơi quá lời rồi, tiểu Vũ của bọn em nào có hư hỏng như chị , ngược lại, ấy rất ngoan ngoãn và chăm chỉ đấy chứ, chẳng phải 15 tuổi tốt nghiệp đại học rồi sao, cơ mà bây giờ cậu ấy mới gần 18, chưa đủ vị thành niên, làm việc là trái pháp luật đấy." Lăng Vu Lạc thâm ý trả lời.

      Mộ Yên cũng là nhân vật thành tinh sao có thể nghe ra, liền tiếp lời:"Hơn nữa cậu ấy còn ở độ tuổi đặt dưới che chở của bố mẹ, nếu bây giờ tỏ ra độc lập quá chắc chắn ba mẹ Kỉ buồn lắm."

      "Đúng, đúng, như bọn em đây này, Mộ yên lớn nhất hơn hai mươi rồi vậy mà ấy mới vừa có công tác được năm, còn em trừ cái quán trà từ mấy năm trước này cũng chưa có ý kinh doanh thêm cái gì khác." mông Ý đâu dễ bị tụt hậu, chu miệng nghịch ngợm.

      "A..." Kỉ Du Nhiên nghe họ , ngữ điệu mang vẻ đùa giỡn, nhưng từng câu đều nhắm vào , đầy phản bác mỉa mai làm khó chịu...

      "Chị họ, chị rất đúng, tiểu Vũ cố gắng học tập chị, ham chơi mãi, mà chị giỏi, năm nay chỉ mới hai ba mà vừa ra trường có việc làm " Kỉ Thu Vũ tội gì mà phải chịu thiệt với loại phụ nữ này, khách khí theo đám bạn tung hứng.

      "A...ừ..."Du Nhiên nghẹn ngụm tức khí ra lời.

      "Phải rồi tiểu Ý, xem xem, chị ấy vừa tốt nghiệp có việc làm. CÒn cậu vẫn lông bông là sao, chị Kỉ, giới thiệu cho ấy chỗ , để con nhóc này rảnh rỗi lại gây họa"

      "Bậy nào, quán trà này là của người ta đó"

      "Dù sao cậu cũng rảnh mà"

      "Thôi được rồi, im miệng hết cho trẫm!" Mộ Yên liếc qua hai người hứng khởi , đập bàn.

      "Dạ, hoàng thượng, thần thiếp có tội" Cả hai liền nhu thuận cúi đầu

      Kỉ Du Nhiên thấy có cơ hội, liền thoát khỏi đề tài. Lộ vẻ như thân quen từ lâu, lên giọng người chị từ ái :"Mấy đứa vẫn thân thiết như ngày nào"

      "Chị họ, sao chị lại đến đây?" Kỉ Thu Vũ nhanh chóng cắt đứt cách thức chuyện đó, chủ động hỏi. thấy Mộ yên nhíu mày, ngón tay vô thức gõ nhịp, đây là dấu hiệu mất kiên nhẫn

      "À, công ti chị có hợp đồng lớn, chị là người đại diện, chỉ kí chút là xong, còn sớm quá, chiều mới có xe đến đón nên vào đây nghỉ ngơi, ngờ được gặp em"Kỉ Du Nhiên vẻ mặt kiêu ngạo trả lời.

      "à..." Chỉ tiếng, mọi người xung quanh đều im lặng, chẳng ai hơi đâu tung hứng với ta. Chỉ chừa cho khoảng xấu hổ

      Lăng Vu Lạc bĩu môi. Thừa quá nhiều thông tin rồi, khoe khoang cái thứ đó chỉ đáng để khinh thường. Bản thân ta có năng lực đến nỗi hợp đồng lớn chỉ buổi sáng ngắn ngủi kí là kí liền ư, hơn nữa nhân viên mới như ai dám cho kí hợp đồng? Nếu phải nhờ quan hệ...nghĩ đến đây, Vu Lạc đảo tròng mắt, nếu cũng chỉ là dạng kĩ nữ.

      Thấy ai ủng hộ, Kỉ Du Nhiên có chút xấu hổ. Thực ra nếu ta biết, Mộ Yên hằng ngày vẫn giao mấy công việc đó cho cấp dưới biết còn xấu hổ đến mức nào. ta liếc sang bên cạnh, Kỉ Thu Vũ vẻ mặt nhu hòa đáng , tĩnh lặng mà trong vắt như mặt nước liền khỏi ghen tị và tức giận. ta liền vào đề:" Thu Vũ, nghe Lục gia cầu hôn em?" giọng lớn hơn vài phần.

      Kỉ Thu Vũ dừng động tác nâng li cà phê, khẽ ngần ngừ rồi mỉm cười:" vâng, là đàn Lục"

      Động tác siết chặc vạt váy của ta thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Lôi Mông Ý bên cạnh. Mông Ý trao đổi với Mộ Yên và Lăng Vu Lạc cái liếc mắt khó nhận ra.

      Kỉ Thu Vũ cười sáng lạn:"Em đồng ý rồi!"

      "Em cái gì?! Ai cho phép em đồng ý!! có tư cách gì chứ?!" Kỉ Du Nhiên gào lên như mất khống chế, câu này, ta rít ra từ những kẽ răng.

      "Cạch!!"Mộ Yên đặt mạnh tách trà xuống bàn "Chị muốn cái gì!!"

      Nhận ra là mình thất thố, Kỉ Du Nhiên mới giật mình biện hộ:"Chị chỉ lo lắng cho tiểu Vũ, em còn , quá sớm để kết hôn..."

      "Em có biết ta là người thế nào , cho dù hai người cũng từng cùng lớn lên chăng nữa lòng người đổi thay ai mà biết được, huống hồ giờ ta ở vị trí khác, em cơ bản xứng, liệu về nhà chồng em có bị..."

      "ĐỦ!! Chị Kỉ" Giọng Mộ Yên lạnh đến đáng sợ:"Chị quan tâm quá sâu rồi"

      "Chị...là..tiểu Vũ" Kỉ Du Nhiên rét mà run, sợ hãi giúp ta tỉnh táo lại hoàn toàn.

      "Chị cái gì mà ấy xứng! Vậy chị xứng chắc!"Lôi Mông Ý hai mắt nhìn chằm chằm, cười khẩy.

      "Việc này, ba mẹ Kỉ mới là người quyết định, hơn nữa tôi nên hỏi chị lấy tư cách gì ngồi đây chất vấn mới đúng! Con riêng nhà họ Kỉ hay con dâu của Lục gia?!" Lăng Vu Lạc thèm kiêng nể toạt ra. Các vốn thèm để ý loại râu ria như Kỉ Du Nhiên này, cũng muốn soi mói vào chuyện riêng tư của người khác, nhưng chuyện Kỉ Du Nhiên là đứa con hoang thành bí mật công khai, vết nhơ trong nhà họ Kỉ. Cơ hồ chỉ cần đứng trong giới thượng lưu thành phố, đều biết đến chuyện này. ta tỏ thái độ thù địch tấn công tiểu Vũ các cũng chẳng ngại ngùng gì nữa. Chưa bao giờ loại phụ nữ này là nỗi bận tâm của các .

      "! Các ! ...Kỉ Thu Vũ đây là loại bạn gì vậy?!!" Kỉ Du Nhiên tức giận hét lên

      "Chị Kỉ, xin trật tự cho, đây là quán trà của tôi, mọi người đến đây là cần gian yên tĩnh, còn nữa, bỏ ngón tay xuống, bọn tôi là bạn của tiểu Vũ, phải bạn chị, đến lượt chị có tư cách bình luận" Lôi Mông Ý liền đáp.

      "!!!" Kỉ Du Nhiên tức đến đập bàn.

      "Kỉ Du Nhiên" giọng Kỉ Thu Vũ nhàng mà mượt mà:"có ai với chị...đến cà phê mốc còn có mùi gay của nó...chị như bây giờ...còn chẳng bằng thứ cà phê mốc" ít khi chuyện công kích người khác, nhưng khi rồi, mười phần sát thương..

      Kỉ Du Nhiên tức đến điên, nhìn thấy vài người khách khác trong quán nhìn lại đây, trong mắt họ, nãy giờ chỉ nghe mình hét và chỉ có vẻ mặt kích động đứng dậy, khỏi nhìn như kẻ gây phiền phức. ta đỏ bừng mặt, xấu hổ, để lại câu:"Được, được lắm" rồi nhanh chóng chạy trốn.

      "..."

      "Tiểu Vũ" Mộ yên xoa đầu :"Câu cuối khá lắm, mình biết cậu phải là người dễ giân lên chỉ vì vài câu đó, tuy biết ta làm gì, nhưng cứ đáp trả nhiệt tình vào, có bọn mình đứng bên cạnh giúp cậu chống đỡ, hiểu chưa"

      Kỉ Thu Vũ gật đầu, cười tươi...

      " Khí chất bắt chước bệ hạ, dáng và động tác lại bảy phần giống ý phi, cách trang điểm và nụ cười mím khẳng đinh của hoàng hậu rồi, còn..."Lăng Vu Lạc tựa lưng vào ghế, bày ra khuôn mặt đáng đánh đòn

      "Giọng điệu chuyện xem ra muốn theo cậu nhưng còn kém lắm" Lôi Mông ý tiếp lời "Tư duy trời cho và rèn luyện bao năm sao có thể thích là bắt chước, có điều xem như có cố gắng"

      "Hắc, đến cùng cũng chỉ là hàng nhái, ai cho ta biết bản thân mình kệch cơm đến mức nào"

      " Hình như đây là lần thứ hai bọn tớ gặp ta?" Mộ Yên nghi hoặc.

      "Học viện A, học chung" Thu Vũ trả lời

      "Ô, ra vậy, lại kẻ hâm mộ" Lôi Mông Ý xoa cằm

      " , ta là ghen tị"

      "hiểu mà...đó, phải là loại phụ nữ yên phận"

      mấy bạn có nhận ra thâm ý của mấy chị trong lời ? hấp dẫn chứ hả?

      Tiếp tục ủng hộ hố, chương sau có niềm vui chào đón, thanks you
      1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.