Chương 1.3: Giai đoạn đầu (3)
Editor: Alissa.
Sau khi ấy rời , cuộc sống thời trung học của tôi rất ảm đạm, và tôi căn bản còn tâm tư nào để học. Tôi nhớ ấy mỗi ngày, mỗi ngày đều đần độn cuối cùng điểm số của tôi quá thấp. Chúng tôi trúng tuyển chung trường đến cả chung thành phố cũng .
Sau khi chúng tôi cãi nhau trận rồi chúng tôi còn liên lạc với nhau và cũng còn nhớ nhau nữa. Nếu chúng tôi sống cuộc sống tốt, đó có thể là lời giải thích tốt nhất cho đối phương. Tôi biết tại sao tôi lại mơ về ấy lần nữa.
Tôi trò chuyện với chủ bài viết trong những ngày này. Mỗi ngày, ấy kể những điều thú vị mà ấy gặp. Tôi cũng chia sẻ câu chuyện về cuộc sống của tôi với ấy.
Cứ như vậy tháng trôi qua, có lần tôi ra ngoài vẽ phác thảo và mang ảnh chụp phong cảnh nơi đó cùng với tác phẩm của mình gửi cho xem. ấy cũng đánh giá cao nó. Rất ít nào khen tôi như vậy, mặc dù tôi biết đó là phép lịch hay cho là đúng. Dù sao, tôi cũng tin rằng mặt tôi dày mà, thôi lấy cái đấy làm niềm hạnh phúc cũng có gì lấi đâu.
ấy : "Cậu hơi giống người bạn tôi biết trước đây."
" sao! thông minh..." ra, tôi cũng muốn rằng bạn giống với người bạn biết trước đây, nhưng mà lại nghẹn trở về vì tôi muốn chạm vào những điều trong trái tim mình lần nữa.
Bạn tôi và bạn cùng phòng của tôi cũng với tôi rằng vì sao tôi rất quan tâm chuyện ấy, tại sao nhìn thấy phía khác, tôi , có gì có thể nhìn thấy được, hơn nữa là thấy loại điều này, ngẫm lại nó đáng tin cậy và nó rất đất, tốt như nó. Giống như những chiếc bút huyền thoại xuất cao cấp, những chiếc bút được sử dụng để viết thư, và bây giờ công nghệ được phát triển, vì vậy chúng ta có thể trò chuyện, chia sẻ khi chúng ta vui, về nó khi chúng ta buồn, và thỉnh thoảng thảo luận về văn học, có gì hơn..
lần nữa, tôi thực có thể tìm thấy tình đích thực từ đây, là trò đùa.
Dù sao, ở trường Đại Học có quá nhiều thứ. gì khác hơn là chơi game, ngủ và ngủ. Nó là ngày ngớ ngẩn và cứ thế ngày lại ngày. Nó có ý nghĩa gì, nhưng nó chỉ là giấc mơ của tôi để ăn và chết. Dù sao, tôi là thiếu niên suy đồi.
Cuộc sống tại thực phụ thuộc vào suy đồi của năm cuối cấp của tôi. Nếu tôi học chăm chỉ vào thời điểm đó và vào cùng trường Đại Học với ấy, cuộc sống của tôi có thể hay có rất nhiều ý nghĩa.
Nhưng trong trận chiến cấp ba đáng lẽ phải có động lực, tôi như người chết, ngủ trong lớp và ngủ sau giờ học, vì tôi cảm thấy rằng giấc ngủ có thể giải quyết hầu hết nỗi buồn, giấc ngủ, cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Hai tháng, chúng tôi chuyện trong hai tháng như thế này, từ sở thích riêng của họ, đến cuộc sống và câu chuyện tương ứng của họ, và rồi cuộc trò chuyện của chúng tôi ngày càng trở nên xấu hổ, giống như cặp vợ chồng ở nơi khác. Theo cùng cách, mỗi ngày, về những lời chào trong cuộc sống và những ảo tưởng ngoài lề.
Trong khoảng thời gian này chúng tôi xem như là hiểu biết lẫn nhau, nhưng tôi vẫn luôn rất tò mò rốt cuộc tên ấy được gọi là gì, trông người như thế nào, ấy phải là ... Tôi dám nghĩ, tôi dám nghĩ.
Buông tha cái suy nghĩ này và lấy hết can đảm cuối cùng để hỏi câu này mà tôi muốn hỏi từ lâu: "Cậu - tên là gì, để tôi có thể nhớ đến cậu."
"Vậy , cậu cho tớ biết tên cậu trước !" ấy hỏi tôi về nó.
Tôi muốn với ấy trước, nhưng cuối cùng ấy bị chinh phục bởi màn trình diễn lừa đảo của tôi.
"Xin chào, tên tôi là Lâm Tịch, lâm trong rừng, tịch trong tịch dương, chúng ta kết làm bạn ." Lần này ấy gửi giọng , với giọng điệu hơi nghịch ngợm.
Đây là giọng ấy gửi cho tôi lần đầu tiên. Chúng tôi thường giao tiếp bằng những kí tự nên ai biết giọng của ai. Khi tôi nghe giọng và cái tên này, tôi ngây ngẩn của người.
Cảm giác đây là trò đùa mà ông trời tạo ra cho tôi, bởi vì cái tên này là cái tên đọng lại trong lòng tôi. Nó có tầm quan trọng trong trái tim tôi khiến tôi có chút trở tay kịp.
Lâm Tịch chính là bạn lúc trước, chúng tôi chia tay. Tôi biết phải làm gì sau khi tôi biết điều này. Người mạng chuyện rất lâu thực ra lại là người tôi quen thuộc nhất và là người tôi nhất, đột nhiên xuất trong cuộc đời tôi, nhưng tôi biết làm thế nào để đối mặt với mối quan hệ này lần nữa.
Mùa thu, mùa ngập tràn phiền muộn, ngắm những chiếc lá đỏ lơ lửng trong gió, có chút thương tiếc trong bi thống, vì khung cảnh của những chiếc lá đỏ là khung cảnh đẹp nhất trong mùa thu vắng vẻ này.
Nghe bài hát của Châu Kiệt Luân, "Lá phong chậm rãi rơi tựa như tưởng niệm", vâng, mùa thu cũng đầy những suy nghĩ, giống như mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình, và trong thời điểm mát mẻ này làm cho điều này càng trở nên mãnh liệt hơn.
Và mỗi khi đến mùa này, tôi trở nên buồn, vì mùa này có nghĩa là phân biệt, nghĩa là nó mang lại nỗi buồn trong quá khứ. Sau khi chia tay, số điện thoại di động, WeChat, QQ và các thông tin liên lạc hoặc hình chụp, những thứ khác đều có thể bị xóa bỏ, nhưng mùa này lại thể xóa mờ được, nó xóa được những vết sẹo của trái tim.
Khởi đầu của chúng tôi là bắt đầu từ năm 2010...
_______0o0_______
Cập nhật ngày 1/8/2019.
Xem thêm...