1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hào môn quyền thế: Ngônthiếu cưng chiều vợ

      [​IMG]


      Tác giả: Lương Thần Nhất Dạ.

      Độ dài: 210 chương.

      Converter: Ngocquynh520.

      Chuyển ngữ: Queen.


      Giới thiệu tác phẩm

      Bạn trai ở sau lưng quan hệ với người khác.

      Đau lòng, đến quán bar uống rượu giải sầu, đêm xúc động, nhưng lại đánh mất đêm đầu tiên của mình!

      Vì cứu công ty của gia đình, Phó Tư Mộ bị bắt lấy thái tử của YT quốc tế, hơn nữa trong năm phải sinh con trai cho ta?

      Nhưng nghe đồn thái tử gia là gay, làm saocô có thể sinh con cho ta?

      May mắn, trong ngành y có phương pháp gọi là "Trẻ con ống nghiệm", từ nay về sau, chọn con đường "thụ tinh."
      (Tham khảo TTV)
      ______________​

      Đoạn ngắn thứ nhất

      Từ phòng tắm bước ra, toàn thân Ngôn MặcBạch ướt sũng chỉ quấn chiếc khăn tắm, ngẩng đầu liền thấy vợ của mình mặc bộ áo ngủmỏng manh nằm nghiêng giường.

      Ngôn Mặc Bạch thuận tay lấy tấm chăn qua, đắp lên người , "Cẩn thận coi chừng bịcảm lạnh!"

      Tư Mộ cười thầm, ăn mặc gợi cảm như vậy, dụhoặc ràng như vậy, nhưng mà vẫn động tâm, quả nhiên là gay!

      Nhưng có ngày, sau khi Tư Mộ dạo phố về, bỗng nhiên ta hóa sói, hung hăng đặt dưới thân, "Em dám vụng trộm sau lưng ?"

      Tư Mộ nháy mắt vô tội hỏi: " phải anhcũng BL với người đàn ông khác sao, khẩu vị cũng nặng nha!"

      Mỗ lang phát đên, hung hăng động thân: "Emdám tranh luận? Để xem đêm nay thu thập em như thế nào!"

      ....

      Sau đó vẻ mặt mỗ lang thoải mái nằng giường, chân tay Tư Mộ bủn rủn, chỉ có thểphẫn hận : "Ngôn Mặc Bạch, vậy mà nam nữ cũng ăn!"
      (Tham khảo TTV)
      ___________

      Đoạn ngắn thứ hai: Sủng vợ vô hạn.

      "Ngôn thiếu, thiếu phu nhân ở cùng DiệpNham trong quán cà phê..." Tiểu Trang cẩnthận thông báo.

      "Ừ..." Ngôn Mặc Bạch lên tiếng, đè nén tức giận trong lòng, tiếp tục xem tài liệu.

      Điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là tin tưởngnhau, vợ như vậy.

      "Sau đó, có người phụ nữ đến, đánh thiếu phu nhân bạt tai..." Tiểu Trang bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

      "Cái gì? Sao cậu sớm?" Ngay sau đó đột nhiên Boss nhảy lên, Tiểu Trang đau khổ bị đạp cước.

      Chỉ trong chốc lát, đám người mặc đồ đen xông vào quán cà phê, người đàn ông đầuphát ra gió, khí phách hiêng ngang, vẻ đẹpkhuynh thành.

      "Trói người phụ nữ này lại cho tôi!" Người đànông lạnh lùng ra lệnh. Sau đó đến trước mặt vợ đưa tay nâng cằm lên, quan sát tỉ mỉ cái má sưng đỏ của , xanh mặt ra lệnh cho thủ hạ: "Trước tiên đánh ta thành đầu heo, rồi sau đó chặt tay ta !"

      Dám động vào người phụ nữ của , là chán sống rồi mà!

      _____________

      Đoạn ngắn thứ ba: Con trai bảo bối phúc hắc

      Ngôn Mặc Bạch vẻ mặt lấy lòng đến trước mặt con trai năm tuổi, lấy đống đồ ăn vặt trong lòng ra giống như dâng bảo vật quýhiếm, thương lượng: "Con trai, trao đổi tin tức . Mẹ con đâu vậy?"

      Cục cưng trừng mắt nhìn: "Cha, dáng vẻ của con giống người tham ăn như vậy sao?"

      Ngôn Mặc Bạch lập tức lắc đầu: "Đương nhiên giống! Cho nên cha cố ý vì con mà đặtmột bộ súng mô phỏng."

      Cục cưng nghiêm trang : "Coi như cha có đặt cho con bộ đồ chơi sản xuất kia nữa, con cũng cho cha biết mẹ vừa mới ra ngoài với chú đẹp trai, cha cũng đừng nghĩ rằng sau khi họ xem phim xong cùng nhau ăn cơm Tây!"

      Nhất thời mặt Ngôn Mặc Bạch đen như Bao Công, phóng nhanh ra khỏi cửa.

      Lolita đứng bên lại gần : "Tại sao lạigạt cha em?"

      Cục cưng làm nũng nghiêng đầu: "Mẹ , ôngta chỉ cống hiến con tinh trùng."

      Lolita cười: "Dựa vào trí thông minh của em, nên cảm ơn ông ta nha! Dù chủ là con tinh trùng, đó cũng là vua của tinh trùng!"



      Sủng văn, chọi , mười phần trọng khẩu vị, có giới hạn, chỉ có càng sủng!

      ...

      Lược bỏ đoạn lời của tác giả với bạnđọc.

      ....

      Chính văn kiểu kịch trường + vào v

      Nguyên văn, phía dưới là Lương Thần và nam chính nữ chính trong văn, còn có nam phụ nữphụ rất đáng đến. Lương Thần: nguyên văn vào v, các người có ý kiến gì, ý kiến gì, trướctiên có thể ở đây với tôi chút. Khụ, mỗingười phát biểu ý kiến của mình, thoải mái,tận tình châm chọc phun nước miếng, cần cho mẹ Lương Thần mặt mũi.

      Về nam nữ chính.

      Ngôn Mặc Bạch: Về chuyện này, tôi cực kỳ chờ mong, bởi vì v sau có thịt. (Chợt sắc mặt trầm xuống trừng Lương Thần) phải nguyên văn mười phần trọng khẩu vị sao? Đềuđã vào v nhưng ngay cả thịt băm cũng chưa gặp,cái này mà gọi là coi trọng miệng à?

      Lương Thần: Khúc dạo đầu liền cho ăn thịt, còn ghét bỏ?

      Ngôn Mặc Bạch: Vậy mà cũng gọi là thịt? Đó là thịt sao? Tôi cảnh cáo , tốt nhất đừng có lừatôi, nếu tôi kêu vợ tôi ra cắn .

      Lương Thần: Đắc chí! Muốn nặng miệng đúng , cẩn thận bản thân chịu nổiơ...

      Phó Tư Mộ: Hừ hừ, v rất tốt, phần sau v tôi lànông nô xoay người, đụng ngã rồi ăn sạch sànhsanh gì gì đó gọi là hoàn thành nhiệm vụ! Cònnữa trả thù người khi dễ tôi, trả lại tất cả!

      Lương Thần: gật đầu, nhất định khiến vừa lòng.

      Về nam nữ phụ.

      Lâu Diệc Sâm: kháng nghị kháng nghị! Đều trong văn của , vì sao tôi có thịt ăn? Bên kia đến lúc ăn lại mắc kẹt, vất vảmới có cơ hội giải vờ ra ngoài đánh đấm, lạitrực tiếp biến tôi thành cha của đứa bé năm tuổi,lại còn chơi trò mất trí nhớ? Cái này đặc biệt cẩu huyết lại thêm lừa bịp rồi. Tôi muốn ăn thịt,phải ăn lần.

      Lương Thần: muốn ăn thịt cũng phải hỏi ý củavợ trước nha.

      Vưu Ưu: nhớ năm đó chính tôi là người đụng ngã ta, tại muốn ăn thịt tôi phải ởtrên!

      Vưu Ngư: thương ta, liền ngủ với ta. Tôicũng muốn ngủ với soái ca!

      Lương Thần: mồ hôi giọt, cái này, có thể thỏa mãn!

      Nhậm Phẩm, Lôi Ngạo: ở đây thiếu bạnđọc ngông tình còn độc thân, chẳng lẽ cócô giá nào thích hợp gả cho tôi sao? Vì saochúng tôi còn độc thân?

      Lương Thần: vậy liền đóng gói các rồi đưa đến làm ấm giường cho những độc giải đáng yêulà được rồi!

      Cố Khuynh: tôi thích sặc cây ớt non. Tôi phải là lyes mà!

      Sở Kỳ: tôi nặng miệng!

      Diêu Dao, Thanh Thần....: chúng ta đẹp trai hơn rồi!

      Lương Thần: đầu muốn nổ, các người đều loạnrồi!

      Răng rắc..... vào v thôi..., hi vọng các hot girltiếp tục ủng hộ.

      Cực kỳ cảm tạ các bạn đồng hành cũng Lương Thần đến bây giờ, ủng hộ và cổ vũ của các bạn dành cho Lương Thần vẫn luônkiên trì đến giờ.

      Rất nhiều khi, thiếu chút nữa là Lương Thần bỏ văn này, bởi vì làm rất mệt, sángtám chiều mười, lúc đánh chữ là mười hai giờđêm rồi. Làm việc thời gian dài như vậy, LươngThần xém nữa là chống đỡ được. Mỗi sáng làm muộn cảm thấy khôngthoải mái.

      Nhưng mỗi khi Lương Thần chán nản, biên tậpthúc giục, các hot girt đều để lại lời nhắn,mặc dù chỉ câu đơn giản: "Rất hay, thêmnữa nhé.", đúng là Lương Thần rất cảm động, vìthế cứ kiên trì đến cuối.

      Lại lời vô nghĩa rồi, rạng sáng post v, hi vọng các hot girl tiếp tục ủng hộ. Có ủng hộ của các bạn, Lương Thần mới có thêm động lực. Thức đêm cũng đáng giá, ngủ cũng câu oán hận.

      Cám ơn!


      ______
      Last edited by a moderator: 15/12/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Lão đại bị bỏ thuốc


      Ánh đèn trong quán bar mờ mờ, Phó Tư Mộ ngồi ghế cao ở quầy bar, trước mặt hàng ly thủy tinh, chắc hơn mười ly.

      uống rượu vừa vội vừa mạnh, ly lại ly, chất lỏng cay nồng rót vào yết hầu, cảm giác giống như bị bỏng, lan từ cổ đến dạ dày.

      Rượu mạnh như vậy, gấp như vậy, coi như người có tửu lượng tốt, uống như vậy cũng bỏ mạng.

      Tư Mộ bị sặc rượu, ho khan, bartender đứng ở quầy bar giơ ngón cái lên với , trêu ghẹo : "Hắc, thể tin được bề ngoài nhìn giống bé văn văn tĩnh tĩnh, nhưng uống rượu lại hung hãn như vậy, choáng rồi!"

      Thấy Tư Mộ ngay cả mí mắt cũng hạ xuống, bartender tiếp tục : "Thất tình? Hi - Tôi còn tưởng rằng có chuyện to tát đến nỗi gắng gượng nổi mới tìm rượu giải sầu đấy? Thiếu bạn trai đúng , người đẹp chỉ cần tiếng, em đến liền."

      Con trai làm trong môi trường này, phần lớn đều khoác, ta tiếp: " xem dáng người và chiều cao của tôi đây, mang tôi ra ngoài cũng mất mặt chứ? Tôi còn có đặc điểm, là đặc biệt chung tình, lòng trung trinh! Xin hãy cân nhắc!"

      Tư Mộ bày ra ánh mắt tò mò, liếc mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt cái, khinh thường "Hừ" tiếng, tiếp tục uống, lười phản ứng lại.

      Kịch vai có gì tốt chứ? Bartender còn thú vị nữa nên tiếp tục pha rượu.

      Đàn ông cái gì mà chung tình, cái gì mà lòng trung trinh, đều là chuyện hoang đường! Người ngu mới tin!

      Nhưng mà, Tư Mộ lại là kẻ ngu. dối như vậy, , lại tin.

      Bời vì Diệp Nham từng những lời như vậy.

      Dáng người ta xuất chúng, đẹp trai như ánh mặt trời. ta chỉ mình , ta là bảo bối của ta, ta cưng chiều , bảo vệ đời đời kiếp kiếp...

      tin, khi đó cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới!

      Gia đình giàu có, tình mỹ mãn...

      Nhưng mà , đột nhiên công ty của gia đình xảy ra vấn đề, có nguy cơ bị phá sản, cha phát bệnh phải nằm viện. chạy đôn chạy đáo tìm giúp đỡ vẫn có kết quả, nhưng lại được tận mắt chứng kiến thân mật ôm khác ra khỏi khách sạn, hai người cùng bước lên chiếc xe sang trọng...

      Tư Mộ khổ sở nhắm mắt lại, lắc lắc cái đầu choáng váng, là say.

      Tính tiền, chuẩn bị toilet. Trước khi vào bar có gọi điện cho Sở Kỳ, bảo ấy tiếng sau đến đây đón , chắc cũng sắp đến rồi.

      ....... Cửa sau của khách sạn, con đường tối om lại bí , mộ chiếc xe Maybach màu đen chạy như bay đến, mặc dù con đường đó rất hẹp chỉ có thể đủ để chiếc xe , nhưng xe chạy đường thông suốt, mà tốc độ cũng chậm tý nào, có thể thấy được kỹ thuật lái xe phải bình thường.

      Đèn xe rất sáng, chiếu vào trong con đường , khiến cả con đường sáng như ban ngày.

      Xe dừng lại ở cửa sau của khách sạn, rồi tắt máy. Cửa xe mở ra, bóng người cũng vọt ra đứng bên cạnh cửa xe.

      Con đường rất rất thẳng, có chỗ để thân, biết người kia trốn ở đâu.

      "Đại ca..." Cửa xe mở ra, người đàn ông có dáng người thon dài bước xuống, Tiểu Trang lập tức tới nghênh đón.

      Người đàn ông mà Tiểu Trang gọi là đại ca khoát khoát tay, sau đó ném chìa khóa cho ta, còn mình bước vào trong cánh cửa mở nửa kia.

      Sắc mặt Tiểu Trang lập tức thay đổi, ta xoay người đuổi theo.

      Tuy thấy đại ca bước vững vàng, nhưng lúc nãy mượn ánh trăng, ta thấy sắc mặt của đại ca thích hợp.

      Kia vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại chảy từng giọt mồ hôi lớn. Bình thường hay mím môi nhưng giờ càng mím chặt rồi, lông mày tuấn nhíu chặt.

      Đó là biểu chịu đựng.

      Hết sức chịu đựng.

      Giờ phút này Ngôn Mặc Bạch rất khó chịu. Máu người sôi trào, quay cuồng, có cách nào khống chế, tất cả máu hướng về bộ nào đó.

      Loại cảm giác này, con mẹ nó khó chịu mà. Khiến cả người nhũn ra.

      Lúc này còn có thể ổn định cơ thể mà bộ, dùng hết sức lực của bản thân rồi.

      ngã rẽ đụng phải tay vịn cầu thang, cơ thể cái lảo đảo.

      Tiểu Trang bước nhanh về phía trước đỡ lấy , khuôn mặt lo lắng hỏi: "Đại ca, sao chứ?"

      Ngôn Mặc Bạch ổn định lại thân hình, tay day trán, thanh lạnh lùng : " có việc gì."

      nhận nhiệm vụ, trong quá trình thi hành, vì khinh thường đối phương nên bị mắc bẫy.

      Chỉ là, người kia... nhất định bỏ qua! Dám bỏ thuốc , xem ra là chán sống rồi!

      tại cơ thể có phản ứng, mặc dù xa lạ, nhưng phải biết.

      Điều này chứng tỏ bị bỏ "thuốc mê". Mà giờ khắc này cơ thể càng phản ánh mãnh liệt, biết, "thuốc" này, là con mẹ nó, rất mạnh!

      cắn răng đè nén thống khổ, với Tiểu Trang: "Tôi bị hạ 'thuốc mê'. gọi Cố thiếu, bảo ta đến phòng tôi!"

      Cơ thể Tiểu Trang run lên, cực kỳ phẫn nộ, rồi lại cực kỳ khiếp sợ.

      Hạ "thuốc mê".

      Vậy có nên thay đại ca tìm phụ nữ ?

      Nhưng mà từ lúc ta theo đại ca tới giờ, chưa bao giờ thấy đại ca có phụ nữ.

      Nghe , ấy thích nam sắc?

      Vậy nếu muốn bảo vệ bản thân, cũng có thể dùng đàn ông sao?

      Tìm Cố thiếu...

      Suy nghĩ của Tiểu Trang rơi vào biển, vả lại còn muốn chết chìm trong đó.

      Con mắt đen tuyền của Ngôn Mặc Bạch liếc Tiểu Trang cái, giọng rét lạnh khiến người khác phát run: "Tốt nhất nên xóa sạch đống suy nghĩ cặn bã trong đầu cậu cho tôi, nếu tôi ngại vặt đầu cậu xuống đâu! Nhanh ! Bọn họ trong phòng vip ở bar.

      Tiểu Trang vội vàng rụt rụt đầu, ôm đầu bỏ chạy.

      Chân Ngôn Mặc Bạch như nhũn ra, nhắm mắt về phía cửa thang máy.

      ......

      Quán bar nằm ở tầng hai của khách sạn, cũng là chỗ để khách ăn chơi. Đây là quán bar phong cách, những có nhạc rung trời. Song song đó còn có rất nhiều trò giải trí khác, cửa chính đều là cửa nhập khẩu đặc biệt. Cho nên sau khi đóng cửa ảnh hưởng đến nhau.

      Toilet được thiết kế nằm bên ngoài, ở cuối hành lang. Tư Mộ ra khỏi toilet, nhận ra đường . Hai bên đường có rất nhiều cửa, cũng biết cái nào là cửa quá bar.

      lúc hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy xa xa có người đàn ông, cúi đầu dựa vào tường đợi thang máy. Ở góc độ này chỉ thấy dáng người cao lớn, và mơ hồ thấy được gò má .

      Tư Mộ mở to hai mắt, muốn nhìn hơn chút, nhưng lại hơi chóng mặt. biết là do tác dụng của cồn hay vì cái gì, hình như có lực hấp dẫn vô hình nào đó đẩy đến gần ta.

      Tư Mộ từ từ bước đến, đến gần mới thấy ràng.

      Dáng người cáo lớn, ít nhất cũng 1m85. Quần dài và áo ngoài màu đen phối hợp với áo trong màu trắng, tóc rất ngắn, vì cúi đầu mà tôn lên cái cổ áo màu trắng, trắng đen ràng. Đường cong mặt rất nét, môi mím lại thành đường thẳng, mũi cao thẳng, chỉ cần gò má là có thể tưởng tượng được đẹp đến mức nào. Mà cái tay chống tường cũng rất đẹp, cực kỳ thon dài, cảm giác rất có lực.

      tại đường trống trơn, cực kỳ yên lặng. Giống như trời đất lúc này chỉ có .

      Tư Mộ cảm thấy càng ngày càng hoa mắt chóng mặt, ý thức hỗn độn , cả người như trôi bồng bềnh, cảnh sắc trước mặt lúc chân , lúc hư ảo.

      cố gắng lắc đầu, bắt chính mình phải tỉnh táo, hình ảnh người đàn ông ở xa lúc chân lúc hư ảo dần dần biến thành người đàn ông mà khắc sâu trong trí nhớ.

      Diệp Nham...

      Tư Mộ ngơ ngác đứng tịa chỗ, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, chân cũng nhúc nhích được...

      ____________
      Nữ LâmChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Quan hệ ngoài ý muốn


      Cái gò má này, kiểu tóc ngắn cũn này, đôi tay dài xinh đẹp...


      thầm miêu tả lại lần nữa, có loại cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến đau lòng.

      Cái gò má này, lúc nghịch ngợm, nũng nụi hôn trộm nó vô số lần. thích hôn dưới má chút chỗ gần khóe miệng, nhưng mỗi lần đều bị bắt được, sau bưng mặt , hung hăng hôn lên môi .

      Mãi tóc ngắn này, khi tức giận liền nắm tóc của . Tóc của vừa ngắn lại vừa trơn, mỗi lần rất gian nan nhưng cũng kéo được, ngược lại còn bị ôm vào lòng, sau đó dùng đầu mình cọ vào ngực , khiến ngứa đễn nỗi cười thở nổi....

      Còn có đôi tay xinh đẹp kia, lúc gần tối hai người thường dạo con đường mòn trong sân trường, ngón tay thon dài của nắm lấy tay , mười ngón tay đan xen, quấn quýt lấy nhau. thích đút ngón cái của mình vào lòng bàn tay , khiến tay hai người càng quấn chặt lấy nhau.

      Tư Mộ đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt liền cuồn cuộn rơi xuống. Bây giờ đầu giống như ti vi chiếu lại những hình ảnh này, ràng, lại xa cách, khắc cốt minh tâm, lại cảm thấy tim đau nhói.

      "Đinh" tiếng, cửa hang máy bên cạnh mở ra, đôi nam nữ trẻ tuổi ra. tay của người đàn ông ôm eo , tay còn lại cầm cái áo khoác màu hồng nhạt cho , cúi đầu mỉm cười dịu dàng, thầm chuyện với , hình ảnh đó có bao nhiêu thân mật, bao nhiêu ngọt ngào.

      Tư Mộ chỉ cảm thấy hoa mắt nhức đầu. Hình ảnh này cũng nhìn thấy vào sáng nay.

      Bạn trai cùng chỗ với khác, cũng ra từ khách sạn này.

      Đột nhiên trong lòng có quyết định liều lĩnh, có ỹ nghĩ muốn phóng túng thể giải thích được.

      Tư Mộ nhìn qua thấy người đàn ông vốn đứng ở kia chống tường bước vào thang máy, giống như bị ma xui quỷ khiến lấy tốc độ nhanh nhất cũng bước vào theo.

      Vì uống quá nhiều rượu đầu óc bị choáng. Nên khi bước vào tránh khỏi bị lảo đảo, lập tức đụng vào tường bên cạnh người người đàn ông. Trong nháy mắt mùi hương dễ chịu chỉ có ở người chàng trai trẻ tuổi xông vào mũi.

      Tư Mộ hoảng hốt, sợ hãi té ngã đất, theo quán tính liền bắt lấy người bên cạnh để ổn định cơ thể.

      tại toàn thân Ngôn Mặc Bạch đều nóng ran, giống như bị bỏng. dùng toàn bộ lý trí để khống chế cảm giác của mình, cho nên giờ chú ý rằng vẫn luôn có người nhìn mình chằm chằm. ra cũng có đề phòng nhưng cảm giác được có nguy hiểm, nên cũng mặc kệ.

      Ai ngờ người bên cạnh lại theo vào thang máy, vậy thôi nhưng người đó còn biết điều nhào về phía .

      "Cút - ngay!" Hai chữ này giống như bay ra từ khẽ răng.

      Ngôn Mặc Bạch rất muốn dùng lực hất văng nhào về phía . Nhưng lại ngò rằng cái người nhìn xinh này lại có sức mạnh đến vậy, giống hệt như bạch tuộc, tất cả vòi đều cuốn lấy người .

      đẩy đẩy, vậy mà đẩy ra! Phải biết rằng lấy thể trạng của , thân thủ của có thể bóp chết người khác bất cứ lúc nào. Nhưng mà lại dùng hết sức, phụ nữ đều làm bằng nước, đừng đánh ngay cả đụng vào cũng thể đụng.

      tay chống vách tường, đầu ngửa ra sau, biểu cảm mặt toàn bộ là cực kỳ ghét bỏ. Càng ngày trán càng ra nhiều mồ hôi, cố gắng kiềm chế, nhưng mà kia lại luống cuống "Roạt roạt roạt" cố nhảy lên người , lập tức làm nổ tung giới hạn của .

      liếc mắt, ánh mắt bắn về phía người ở trong ngực, " mau buông ra! Nếu , tự mình gánh lấy hậu quả!" Lời này gần như là gào thét, mang theo bão tuyết rét lạnh thấu xương.

      Nhưng Tư Mộ lại phát , thậm chí còn sợ chết mà uốn éo cơ thể, tìm vị trí tốt hơn để leo lên ngực . Nghe thấy rống giận, chỉ nhíu mày, nỉ non câu gì đó rồi bám chặt ngực , hề có ý muốn buôn ra.

      Lần này Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn bùng nổ rồi, hai tay đặt lên vai , chuẩn bị dùng chút lực cuối cùng xô ra, hoàn toàn hề có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc.

      Nhưng ngay lúc đặt tay lên vai , lại dùng tốc độ nhanh hơn, đưa tay lên ôm cổ , hơi thở như hoa lan, giọng mềm mại thầm, giống như làm nũng: "Thân ái, tại sao quan tâm em!"

      Hơi thở ấm áp hướng thẳng đến tai , quấn quanh tan. Cơ thể trong ngực cực kỳ mềm mại, giống như xương, mà mùi hương đặc biệt người xông thẳng vào mũi , đúng là chưa bao giờ ngửi qua mùi này, vậy mà lại mê luyến mùi hương dễ ngửi này.

      Trong nháy mắt, gian hẹp này, giống như tràn đầy mùi hương đó, nghĩ muốn kháng cự, nhưng lại có cách nào kháng cự được.

      Cái thanh kia lại trầm thấp bi thương, giống như thanh của động vật nức nở, tay liền dừng lại, mềm lòng, cảm giác này cực kỳ xa lạ, có phần bài xích, rồi lại muốn cự tuyệt.

      Cơ thể của khó chịu nhưng vì cọ sát nên bớt chút. Cơ thể nóng rực, mà lòng cũng lạnh lẽo. Giờ đây như con cá mắc cạn lâu, cuối cũng cũng tìm được nguồn nước, hô hấp từng hơi, khẩn cấp hít vào, muốn buông tay, thể buông tay.

      Hai người cứ duy trì động tác ái muội như vậy, cho đến khi cơ thể tham lam kêu gào: đủ, đủ, muốn nhiều hơn, chỉ ôm thôi đủ thỏa mãm ... nhưng lại biết làm sao để đòi thêm, chỉ có thể hung hăng ôm chặt, hận thể đem nhét vào trong cơ thể mình.

      Tư Mộ bị ôm đến nỗi thở được, đẩy cái, nhưng chắc vì say rượu, nên chân tay dần dần vô lực, hơi sức cũng còn, vùng vẫy cũng có kết quả.

      nghiêng đầu cọ cọ vào cổ thầm: "Thân ái, chút!"

      Ngôn Mặc Bạch lại càng khó chịu, nào còn quan tâm gì, chỉ gầm : "Đây là chính đưa đến cửa!"

      Ngôn Mặc Bạch luôn luôn gần phụ nữ, trực giác của luôn rằng phụ nữ là sinh vật phiền toái lại thể lý.

      Nhưng mà trong ngực , cảm giác hơi đặc biệt, thanh thanh đạm đạm, mùi hương lại rất dễ chịu, gương mặt bóng loáng rất thanh lịch, cơ thể lại nhu nhu nhược nhược, ôm vào cực kỳ thoải mái!

      Khiến có cách nào kiềm chế được bản thân mình, lại có khát vọng biết tên là gì. phải khát vọng phụ nữ, mà là khát vọng . Chỉ khát vọng người con này. Chỉ cần mình !

      Có lẽ vì tác dụng của "thuốc mê" nên đầu óc cũng hơi mơ hồ, khiến thấy mặt của , càng nghĩ ra được, tại sao mình lại có khát vọng này.

      Ngôn Mặc Bạch hít sâu hơi, "Đinh" Cửa thang máy mở ra, Ngôn Mặc Bạch hơi do dự, sau đó ôm ra khỏi thang máy, dến phòng 1818.

      Tiềm chất của con người thần kỳ. Giống như người đến lúc cực kỳ sợ hãi, thể năng và năng lượng bộc phát hoàn toàn.

      Ngôn Mặc Bạch cũng vậy. ràng trúng "thuốc mê" cơ thể còn chút sức lực nào. Nhưng khi dục vọng chiến thắng lý trí sức lực cũng tại quay lại.

      Vào cửa, bước vội vào phòng ngủ, ném Tư Mộ lên giường cách thô bạo, sau đó liền nhào tới.

      Tư Mộ bị ném khiến đầu váng mắt hoa, đầu óc vẫn vô tri vô giác, liền nghe "Tê" tiếng, đột nhiên cảm thấy cơ thể mái rượi.

      Tư Mộ theo bản năng muốn đưa tay che ngực lại, nhưng tay lại bị túm rồi đặt lên đỉnh đầu, cơ thể bị vật nặng đè lên, kèm theo giọng khàn khàn mà chịu đựng: "Đây là tự em tìm đến!"

      Đầu của rất đau, căn bản nhìn được tình cảnh lúc này. Chỉ biếtcó bàn tay nóng như lửa vuốt ve cơ thể mình, nhòa nặn, xoa bóp, còn có đôi môi mềm mại, ấm áp điên cuồng gặm nhấm. muốn la lên, nhưng chỉ nghe thấy tiếng của mình biến thành tiếng rên rỉ khiến người khác phải mắc cỡ.

      Trong lúc tâm tư của Tư Mộ lâm vào hỗn loạn, bật thốt câu: "Diệp Nham , nếu muốn, em đồng ý cho toàn bộ!"

      Rất lâu sau, hồi đau đớn thấu xương như tê liệt đánh tới. Nhất thời, đầu óc trống rỗng, từng trận thô bạo va đập vào nơi non mềm nhất của .

      _____
      Nữ LâmChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: là ai em nên biết


      Ngôn Mặc Bạch đứng dưới vòi sen, để mặc cho nước lạnh chảy từ đỉnh đầu xuống, để nước xối vào đầu, thức tỉnh từng tế bào não. cần nước lạnh để đầu óc mình thanh tỉnh.

      Nhưng trong đầu toàn là hình ảnh hai cơ thể nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, cơ thể lại nóng lên. nhắm mắt, ngửa đầu mặc cho nước lạnh chảy xuống mặt.

      Vừa rồi biết đòi hỏi bao nhiêu lần, chỉ biết bao nhiêu cũng đủ. ràng chỉ là gặp nhau ngoài ý muốn, tự đưa đến cửa, từ chối. Nhưng khắc kia khi tiến vào cơ thể , có loại cảm giác phải mãnh liệt giữ lấy, giống như là mệnh trung chú định của . ràng có kinh nghiệm, nhưng lúc đó lại cảm thấy hai người ăn ý, hòa hợp, thể chê vào đâu được... giống như hai người sinh ra là dành cho nhau.

      có kinh nghiệm, có nghĩa là hoàn toàn biết gì cả. Chỉ dựa vào bản năng để đòi lấy, dựa vào suy nghĩ của bản thân để làm, dù sao, hoan ái đêm nay xem như tự học.

      Cái loại cảm giác này cũng xấu, thậm chí là tốt đẹp, rất tham lam và lưu luyến.

      Nhưng... ràng là rất ghét phụ nữ, vì sao lần này lại từ chối khi đến gần?

      Ngôn Mặc Bạch tắt vòi nước, dùng khăn lông lau tóc, đứng trong phòng tắm rộng rãi soi gương, con ngươi đen trầm lắng, lông mi dài nhíu chặt, trong đầu vẫn hơi loạn. Về chuyện vừa mới phát sinh, nghĩ mãi cũng có cách giải quyết. Nhưng muốn đầu tư cổ phiếu "" …, lại ảo não đứng lên.

      Ngôn Mặc Bạch lõa thể, chân ra khỏi phòng tắm.

      mở đèn, trong phòng hoàn toàn tối đen.

      Khách sạn này là tòa nhà cao nhất, tất cả các tòa nhà kế bên đều thấp hơn nó, cho nên tầm nhìn ngoài cửa sổ cũng rộng hơn. Ánh trăng sáng chiếu xuống, dung hòa cùng ngọn đèn đường mờ nhạt, ánh trăng và ánh đèn cùng chiếu xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh, khiến căng phòng đến nỗi thấy được năm ngón tay.

      Mượn ánh sáng yếu ớt, Ngôn Mặc Bạch từ từ gần lại chiếc giường, ngủ say đó, thỉnh thoảng lại nỉ non điều gì đó.

      Chợt dừng chân lại, chân trần giẫm lên vật cứng rắn.

      Ngôn Mặc Bạch khom lưng nhặt lên, là chiếc điện thoại di động. Lúc hai người hăng hái chiến đấu kịch liệt, hình như là chiếc điện thoại di động này vang lên, có khiên nhẫn nên hất nó xuống giường.

      Vốn định vứt nó qua bên, nhưng sau đó, vẻ mặt lạnh nhạt ung dung mở khóa màn hình lên, hình nền điện thoại là tươi cười sáng lạn, nụ cười đó rất ngọt ngào, rất có sức cuốn hút, khiến thể dời mắt.

      Mười giây sau, điện thoại tự động ta hình nền bảo vệ, vẫn là tươi cười ngọt ngào kia nhưng lại ôm hôn người đàn ông trẻ tuổi.... là chủ động hôn, nhưng biểu cảm có nửa là bị ép, lại có phần dí dỏm đáng .

      Ngôn Mặc Bạch cảm thấy rất khó chịu, nhìn cái hình trong điện thoại kia lại thấy cực kỳ chướng mắt, hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi đó lại càng chướng mắt hơn, hận thể lôi ta ra khỏi điện thoại đánh cho trận.

      nhìn người ngủ say giường, sau đó xoay người đến cái bàn gỗ ở góc phòng, bật Laptop lên. Ngón tay gõ bàn phím với tốc độ chóng mặt, sau đó hình ảnh trong thang máy liền xuất .

      Đoạn video này đến từ máy chủ của phòng bảo vệ khách sạn, mà lấy đoạn video clip đối với Ngôn Mặc Bạch điều đó như ăn bữa sáng.

      Ngôn Mặc Bạch lấy đoạn mã, sau đó tải xuống di động. Sau khi cài đặt xong, hài lòng đứng dậy, để điện thoại xuống đầu giường.

      Nhưng sau khi làm xong, vừa buồn bực vừa giận, rốt cuộc mình làm cái gì đây?

      Chắc lúc này người giường hôn mê rồi.

      loại cảm giác thành tựu tự nhiên nhảy sinh, trận đầu thành tích kinh người như vậy, lợi hại!

      hài lòng thay quần áo, định ra ngoài chuyến. Khi xoay người, liền nghe giường truyền đến thanh nỉ non trầm thấp: "Diệp Nham, đừng ..." giọng rất rất , nhưng trong gian yên tĩnh như vậy, lại truyền đến lỗ tai rất .

      Ngôn Mặc Bạch liền đứng lại, nỗi tức giận vô hình dâng lên.

      xoay người trừng người giường, mới gọi ai?

      Diệp Nham?

      Là tên đàn ông trẻ tuổi trong điện thoại?

      biết tại sao, mới nghĩ như vậy, lại càng khó chịu. Ngay cả cũng phát , giới hạn tức giận của càng ngày càng thấp.

      cúi đầu đến sát bên mặt , ngửi mùi hương nhàn nhạt dễ chịu kia, sau đó bàn tay thon dài che miệng lại, đầu nghiêng qua, tìm xương quai xanh của cắn xuống.

      "Ưm ô..." Tư Mộ ngủ mê man, đột nhiên cảm thấy miệng mình bị đôi tay lạnh lẽo che lại, ngay sau đó lại cảm thấy trước bả vai của mình bị người khác cắn cái. Thậm chí còn cảm giác được đôi môi kia có bao nhiêu lạnh lẽo, hàm răng kia rét thấu xương như thế nào.

      muốn kêu lên, nhưng mà miệng bị bịt rồi. muốn giẫy giụa, mặc dù toàn thân lại đau đớn. liều mạng cũng địch nổi sức mạnh của cánh tay người đàn ông.

      Cực kỳ đau đớn cộng thêm khó thở, Tư Mộ kìm nén đến mặt đỏ bừng, dần dần có cảm giác giống như tuyệt vọng trước khi chết.

      Đột nhiên, bàn tay thon dài buông miệng ra, miệng cùng mũi được giải phóng, liền cố gắng hô hấp.

      ", là ai..." khàn giọng hỏi, mang theo cả tiếng khóc nức nở.

      Nếu bây giờ còn cho rằng người đàn ông quan hệ với mình là Diệp Nham, muốn chết cho rồi.

      Người đàn ông trước mặt đưa lưng về phía cửa sổ, mặt trong bóng đêm, thấy thấy ngũ quan của , nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở cường thế.

      Đột nhiên cực kỳ hối hận, tại sao lại uống say chứ? Uống say , lại hủy tấm thân xử nữ của mình, còn đưa đến trước mặt người đàn ông xa lại giống như ác ma này.

      Tư Mộ ảo não tự mắng câu, ngón tay nắm chặt khăn trải giường dưới cơ thể mình, hận thể xé nát nó, mới khống chế được đưa tay lên tự tát mình cái. Ai bảo say, ai bảo phóng túng, đáng đời!

      Kỳ còn muốn hỏi người đàn ông trước mặt tại sao lại cắn . Đôi tay dùng hết sức lực nắm chặt khăn trải giường, kiềm chế để nó hỏi thăm mặt của . Nhưng cảm giác gần bước vào cái chết lúc nãy vẫn ràng, muốn dùng sức mạnh giết chết . chỉ có thể giương mắt nhìn , nghiến răng nghiến lợi, cố giả bộ bình tĩnh, chờ trả lời.

      Ngôn Mặc Bạch đứng dậy, từ cao nhìn xuống, cho dù thấy mặt , nhưng có thể cảm nhận được con mắt lạnh như băng kia. lạnh lùng mỉm cười, hàm răng trắng noãn vẫn còn vương máu, càng thêm rét lạnh đáng sợ. Giọng của lạnh nhạt: " là ai em cần biết."

      Tư Mộ hít thở sâu, được ý nghĩ trong lòng. Chỉ muốn chạy khỏi nơi này, muốn tất cả mọi chuyện đều xảy ra, chỉ muốn rời khỏi đây. ta là ma quỷ, đáng sợ!

      nỗi đau dâng lên trong lòng, nhất thời hai mắt tràn đầy nước mắt, cắn chặt môi để mình khóc thành tiếng.

      Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh đứng trước giường lúc, ánh mắt chỉ nhìn xương quai xanh có dấu răng và vết máu ràng kia, hoàn toàn thấy được vẻ mặt quật cường và gương mặt đầy nước mắt của . Ấn ký như vậy có biện pháp xóa ! Sau đó mới hài lòng xoay người đến phòng giữ quần áo, thay quần áo.

      Tư Mộ nhìn cái bóng lưng trong đêm kia, lại thầm mắng chính mình câu. Mặc dù bóng lưng đều thon dài giống nhau, nhưng mắt Phó Tư Mộ có mù mới mới có thể nhìn thành người kia. ràng là khác biệt rất lớn đó biết ?

      Đột nhiên trong lòng đau xót, bi thương lại cuốn đến. nở nụ cười lạnh, nụ cười mỉa mai. Thầm nghĩ, "Diệp Nham, coi như chúng ta huề nhau sao?"

      Mỗi người chúng ta đều phản bội tình vốn được coi là thuần khiết, sợ rằng thể quay lại nữa rồi!
      Nữ LâmChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Ngoan ngoãn chờ về.


      Ngôn Mặc Bạch thay xong quần áo ra ngoài, thấy Tư Mộ giùng giằng đứng dậy tìm quần áo trong căn phòng tối đen, sau đó nhặt quần áo bị xé nát thể che được gì lên, lông mày thanh tú nhíu lại, dáng vẻ rất đáng .

      Ngôn Mặc Bạch bật đèn, mang kính sát tròng đặc biệt, có tác dụng của hồng ngoại, trong gian tối đen vẫn nhìn thấy rất ràng, thỉnh thoảng ánh mắt lóe lên.

      Tư Mộ cũng tự bật đèn, là dám bật đèn. dám đối mặt với những việc phát sinh vào tối qua. Tự thuyết phục chính mình chỉ cần nhìn thấy có thể quên chuyện này, cứ coi nó như giấc mơ là được rồi. Mượn bóng đêm, rời chịu đối mặt với chuyện này.

      "Em muốn đâu?" Ngôn Mặc Bạch tựa vào cửa, nhìn hành động của , lành lạnh .

      Tư Mộ chỉ nghĩ rằng nhanh mặc xong quần áo, sau đó rời khỏi đây. tại trần như nhộng, coi như ở trong bóng tối, cho rằng cái gì cũng nhìn thấy, nhưng vẫn bị tiếng của làm giật mình. Vội nhảy lên giường, tay chân cuống cuồng với lấy chăn bọc kín cơ thể mình lại.

      Tư Mộ núp ở trong chăn, đôi mắt đẹp tức giận trừng về hướng phát ra tiếng kia. Mặc dù rất tức giận, rất muốn nhào tới đánh , nhưng vết thương ở xương quai xanh vẫn còn rất đau, bài học kinh nghiệm xương máu khiến phải kiềm chế chính mình, dùng giọng bình thản trả lời: "Tôi muốn đâu cũng mượn xen vào, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta có quan hệ gì."

      Vốn là có quan hệ gì, chỉ là tình đem mà thôi. Giống như hai người xa lạ, lúc qua đường gặp nhau, về sau gặp nữa.

      Nhưng lại có người hề nghĩ như vậy.

      Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch trong bóng tối phát ra khí lạnh, lúc này đôi mắt đào hoa kia mang theo ý cười, cũng quá chân . khẽ cười thong thả bước đến bên giường, đột nhiên khom người xuống sát cơ thể Tư Mộ, đưa tay ra nắm lấy cằm Tư Mộ, dùng lực mạnh đến nỗi khiến nhíu mày, giùng giằng nhưng có cách nào thoát khỏi .

      lạnh lùng cười nhạo: "Hừ! Em cho rằng muốn lên giường dễ lắm sao? lên giường của rồi, sao có thể dễ dàng để em như vậy ?"

      Tư Mộ sững sờ, vậy là muốn dây dưa đến cùng sao?

      "Vậy muốn như thế nào?" từ từ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhắn xinh đẹp ở trong ánh sáng nhạt nhìn có vẻ tái nhợt.

      "Em đoán xem?" lại nhàn nhạt mở miệng, chỉ là thanh lạnh nhạt đó mang theo cảm xúc khó hiểu, giống như trêu chọc.

      Tư Mộ nghẹn lời, rất muốn nhảy dựng lên, hét vào mặt ta. hai à đùa sao? Tôi muốn chơi trò chơi "Tôi đoán, tôi đoán, tôi đoán".

      "Tôi đoán!" Tư Mộ tức giận trả lời, nghiêng đầu qua bên. Dù sao mặc kệ ta muốn như thế nào, đều đồng ý.

      Ngôn Mặc Bạch nghe vậy, hề buồn bực ngược lại bật cười. nắm cằm xoay mặt lại đối diện với . Da thịt dưới ngón tay non mềm như đứa bé mới sinh, mềm mại non nớt khiến thích muốn buông tay.

      "Ngoan ngoãn ở đây đợi về." xong còn vỗ gương mặt của .

      Tư Mộ cắn răng chịu đựng hành vi đùa giỡn của , trong lòng thầm nghĩ, có kẻ ngu mới có thể ngoan ngoãn chờ về.

      an ủi mình, đại trượng phu co được dãn được, tiểu nữ tử có thể có thể chà xát, vì điều này, phải chịu đựng. Sau đó lại thầm thề, nếu có cơ hội, nhất định phải chính tay đâm ta, chút lưu tình cắt "em trai" của ta.

      Nhưng mà người này đúng là hèn hạ. Tay mực mặt , sờ rồi sờ đành nhịn vậy. Vậy mà ta còn muốn được voi đòi tiên, chuyển qua công kích môi .

      Ngón tay dài thon đẹp của ta vuốt ve khuôn mặt , ngón trỏ và ngón cái nhào nặn đôi môi đỏ mọng của , thích thú chơi đùa, hề có ý định buông tay.

      ......... thể nhịn nữa rồi.

      Tư Mộ nghiêng đầu há miệng hung hăng cắn đầu ngón tay trỏ của , nghĩ thầm, rằng cho chừa, cắn chết !

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch có phản ứng gì, dùng sức cắn như vậy, thậm chí có thể nếm được vị máu tươi mặn mặn, cũng kêu tiếng, hô hấp cũng có rối loạn chút nào, khiến Tư Mộ hoài nghi thứ mình cắn có phải là tay ta vậy?

      Ngay sau đó Tư Mộ liền hối hận, muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Bời vì cái tên biến thái bị cắn đầu ngón tay vẫn làm càn trong miệng , ngón tay bị cắn ngọ nguậy trong miệng tìm đầu lưỡi, trêu đùa quấn quanh nó.

      Phi phi phi.... quá biến thái rồi!

      Tư Mộ hung hăng nhả ngón tay ra, môi vẫn còn dính ít máu, đưa mu bàn tay lên chà xát môi: ", cái người khốn kiếp này, biến thái biết xấu hổ...."

      Ý cười mặt Ngôn Mặc Bạch càng sâu hơn, nhấc tay tìm đấu răng xương quai xanh của , lạnh lùng cười lên: "A, tính tình như con mèo hoang , rất thích."

      đặt hai dấu răng cùng chỗ so sánh, lại cảm thấy nó rất hài hòa.

      "Ngoan ngoãn chờ về!" Che giấu hứng thú tà ác của mình, Ngôn Mặc Bạch rút tay về, dùng khăn giấy lau sạch hỗn hợp nước miếng và máu ngón trỏ, đứng dậy như vậy, chính là dùng giọng điệu ra lệnh.

      Tư Mộ im lặng trợn mắt nhìn , trong phòng vẫn tối đen, nhìn thấy dáng vẻ của . Kỳ từ đầu đến cuối vẫn nhìn dáng vẻ của , lúc ở trong hành lang hơi say ánh mắt mông lung, còn nhìn thành Diệp Nham.

      là muốn báo thù cũng tìm thấy đối tượng, chỉ là tối thiểu còn phản kích được chút! Chí ít miệng cũng dùng hết sức, mặc dù đau đớn gào thét, nhưng cũng chảy máu.

      Khi cửa phòng đóng lại, Tư Mộ mới thở phào nhõm.

      lập tức xuống giường tìm quần áo. muốn thừa dịp có ở đây mà chạy trốn, ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi đợi ở đây.

      Khi Tư Mộ cầm quần áo lên, khó xử. Quần áo là để mặc ra ngoài, nhưng bộ quần áo này làm sao mà mặc? Sinh mệnh của nó bị xé nát, hoàn toang thể mặc được.

      "Xú nam nhân, đồ biên thái, tôi nguyền rủa jj của càng ngày càng ngắn càng ..." Tư Mộ vừa tìm quần áo để mặc vừa mắng tên đàn ông khốn kiếp kia.

      may là tìm được cái áo sơ mi, mặc dù của nam, hơi dài và rộng, nhưng có còn hơn !

      Áo sơ mi màu lam nhạt, chất liệu vải tốt, sờ vào cảm giác rất mượt mà. Tư Mộ mặc vào, cũng có thể làm váy. Nhưng mặc như vậy ra ngoài, giống như khoác cái bao tải lên người vậy, vừa rộng lại dài. nghĩ nghĩ, rồi cởi thắt lưng ra, dùng thắt lưng thắt lên eo. cứ như vậy cũng tạo thành phong cách khác, cảm giác vừa thanh thuần lại nghịch ngợm còn hơi hoang dã nữa.

      Tư Mộ hài lòng sửa sang lại quần áo cho tốt, đột nhiên thấy di động ở đầu giường sáng lên, có người gọi đến.

      Tư Mộ cầm điện thoại lên, thấy Sở Kỳ gọi đến, mới ảo não nhớ rằng lúc trước có gọi điện bảo ấy đến quán bar đón mình. Bây giờ qua vài tiếng, Sở Kỳ nhìn thấy , chắc là rất lo lắng.

      "Mộ Mộ, cậu ở đâu?" Điện thoại vừa thông, vang lên giọng vội vàng của Sở Kỳ, "Gọi điện cho cậu cả đêm, cũng gọi hết lần pin, tại sao cậu lại bắt máy?"

      "A... mình, mình có chút việc, cho nên trước. mang điện thoại bên người nên nghe máy được. Đúng rồi, bây giờ cậu ở đâu?" Tư Mộ dám cho bạn tốt biết, nếu Sở Kỳ biết vì Diệp Nham mà uống rượu say, sau đó còn đánh mất đêm đầu tiên, ấy giết mới lạ đó.
      Nữ Lâm, AnAnChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :