1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn hôn đã say - Cận Lê Mộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      HÔN HÔN SAY

      Tên gốc:昏婚已醉

      Tác giả: Cận Lê Mộ

      Editor: PNam Tiểu Thư

      Thể loại: đại, đô thị tình duyên, nhàng, ấm áp, 3S

      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Tình trạng edit: cập nhật

      Giới thiệu 1:


      Hứa Mịch phát , hình như tất cả những cái gọi là lần đầu tiên của Du Ninh Trạch cũng đều cho .

      Lần đầu tiên gần gũi, lần đầu tiên , lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên làm chuyện kia.

      Du Ninh Trạch nhếch miệng, như là hạ quyết tâm : " ra trước kia những điều này đều trải qua."

      Hứa Mịch: "Vậy tại sao lại ngây thơ như vậy?"

      Du Ninh Trạch: "Trước kia mỗi lần đều cùng tay phải “ thương”."

      Hứa Mịch: "..."

      Giới thiệu 2:

      đôi nam nữ cùng nhau trải qua cuộc sống.

      Kết hôn, cần phải tìm người thích hợp cùng bản thân trải qua những ngày yên ổn.

      Hứa Mịch độc thân nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cuộc sống độc thân nhàm chán, lựa chọn kết hôn với Du Ninh Trạch.

      Hiển nhiên, Du Ninh Trạch cũng rất hợp khẩu vị của .

      Vốn tưởng rằng hai người tùy tùy tiện tiện ở với nhau cả đời như vậy, ai biết được sau này lại phát bản thân sớm bất tri bất giác lọt vào cái hố của Du Ninh Trạch.

      Nhân vật chính: Hứa Mịch, Du Ninh Trạch ┃ phối hợp diễn: Giang Tự, Phương Diệc Mông, Lộ Tri Ngôn

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.

      Hứa Mịch tắm rửa xong ra, trong phòng vẫn chưa có bóng người, biết chắc chắn rằng Du Ninh Trạch còn chưa có trở về. vừa lau tóc vừa nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, bây giờ là chín giờ hai mươi phút.

      vén tóc mái khô nửa, lại dọn cái áo cưới giường treo vào tủ quần áo. Sau đó nhàm chán nằm ở đầu giường chơi di động. Mái tóc đen ẩm ướt của rũ xuống giường, gió từ máy quạt bên cạnh thổi mạnh đến làm tóc bay tứ lung tung.

      Chơi di động lúc lâu, Hứa Mịch chán chường thả điện thoại nằm giường lăn lộn. "Trời ạ, giờ này mà Du Ninh Trạch còn chưa trở về nữa."

      Hứa Mịch có chút thoải mái xoa xoa ngực. Vừa rồi nằm sấp giường, áo ngực bên trong ép vào khiến ngực có chút đau. Trước kia tắm rửa xong luôn mặc trực tiếp đồ ngủ, chưa từng mặc đồ lót bên trong. Hôm nay bởi vì muốn ở chung với Du Ninh Trạch, cũng thể mặc đồ lót đối diện với người đàn ông được.

      Nhưng mà mặc đồ lót như vậy là khó chịu quá mất. Hứa Mịch nhăn mày, hay là trong lúc Du Ninh Trạch còn chưa có trở về, cởi đồ lót ra cho thoải mái trước, sau đó ta về mặc lại sau? Nhưng nghĩ chút, lập tức lắc đầu, ai, vẫn là quên , lỡ như ta trở về rồi mặc vào kịp, lúc đó chắc chết mất. Đành chịu, cùng lắm nằm giường nữa.

      Hứa Mịch ngồi dậy, với tay đến đầu tủ giường lấy giấy chứng nhận kết hôn ra. Ừm, đây là giấy chứng nhận kết hôn của và Du Ninh Trạch. đến cái này, hai người bọn ra cũng phải là quá thích lẫn nhau, chỉ là trong thời gian quen biết thích hợp liền muốn cưới nhau thôi.

      Khi chụp hình cho giấy chứng nhận kết hôn, nhớ lúc đó hai người chỉ ngồi cạnh nhau, bỏ ra giây chụp hình, sau đó dán vào giấy chứng nhận kết hôn, cộng thêm cái đóng mộc, ấy chà, vậy là hai người liền trở thành vợ chồng. Hứa Mịch cảm thấy, lấy giấy chứng nhận kết hôn này quả là quá đơn giản. Đương nhiên, trừ bỏ việc chọn thời gian ra. Cũng may mẹ gọi người cho bọn cửa sau, vì thế cùng Du Ninh Trạch liền biến ngày 14 tháng 2 lễ tình nhân đầu tiên trở thành ngày lễ kết hôn.

      Giấy chứng nhận kết hôn là để xem người trở thành soái ca hay là mỹ nữ. Du Ninh Trạch tuy rằng thể mỹ nam vạn người mê, nhưng tuyệt đối thuộc loại diện mạo tuấn tú bắt mắt. Cho nên ngay từ lần đầu tiên Hứa Mịch nhìn thấy Du Ninh Trạch, bị bộ dạng đẹp trai của hấp dẫn.

      Trong lúc Hứa Mịch còn miên man suy nghĩ, liền nghe được bên ngoài có tiếng cửa vang. vừa buông thứ trong tay ra, tính toán ra xem, chưa kịp đứng dậy cửa phòng bị Du Ninh Trạch mở ra.

      " về?" Hứa Mịch hỏi xong, mới phát câu hỏi đúng là vô nghĩa. Du Ninh Trạch đứng trước mặt, chẳng lẽ đúng là trở về rồi sao.

      Du Ninh Trạch thân mặc tây trang đen, dáng người cao lớn tuấn tú, thời điểm con ngươi đen của phản chiếu lên hình ảnh của Hứa Mịch, ràng trong đó lên có chút mất tự nhiên, lại mang theo chút vui sướng.

      đến tủ quần áo, cởi bỏ áo khoác bên ngoài ra, khẽ : “Ừ.”

      Hứa Mịch xuống giường, lê dép lê đến bên cạnh Du Ninh Trạch. Du Ninh Trạch hôm nay ở tiệc rượu uống ít rượu, cũng giúp cản ít rượu. vừa bước đến bên cạnh , liền nghe thấy được mùi rượu nồng nặc. "Thân thích đều về hết rồi à?"

      "Ừ, đều trở về hết rồi."

      Du Ninh Trạch mỉm cười cởi tây trang, Hứa Mịch tự giác đón lấy, đem tây trang để lại trong tủ quần áo.

      dọn xong tây trang, phát Du Ninh Trạch vẫn còn đứng ở bên cạnh, nhúc nhích nhìn chằm chằm vào . Ánh mắt nóng rực, Hứa Mịch cảm nhận được khuôn mặt mình vì ngượng ngùng mà dần nóng lên giống như bị thiêu cháy. cao hơn cái đầu, giờ đứng bên cạnh dường như là từ cao nhìn xuống vậy, mà tình cảnh là phía sau còn có tủ quần áo. Loại hình vây khốn này làm cho rất có cảm giác bị áp bách.

      Trước đây thời điểm ở cùng Du Ninh Trạch, phần lớn đều là do nắm quyền chủ động. Đây là lần đầu tiên Du Ninh Trạch nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt tối sẫm, trong tận đáy mắt còn mang theo dục vọng nóng bóng. Bỗng nhiên Hứa Mịch liền cảm thấy ngượng ngùng.

      Trong lòng bắt đầu khẩn trương lên, ngay cả cái đầu cũng dám ngẩng lên. Hứa Mịch nuốt nước miếng, cảm giác trái tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Bình thường rất dũng cảm, chẳng lẽ bây giờ lại ngượng ngùng như vậy? Hứa Mịch bị chấn kinh rồi. Nghĩ , phải cũng chỉ là người đàn ông đứng bên nhìn chằm chằm mình thôi sao, cũng đâu phải là chưa từng bị người khác nhìn ngó như vậy. hai lăm, có còn là mười bảy mười tám tuổi đâu chứ, ngượng ngùng cái khỉ gì? Đáng nhẽ ra mới là người rình con mồi là mới phải chứ! Hứa Mịch thầm kinh bỉ bản thân. Nhưng khinh bỉ khinh bỉ, bản thân vẫn dám ngẩng đầu nhìn .

      Du Ninh Trạch thích rượu, cũng rất ít uống rượu. Bởi vì hôm nay là ngày quan trọng, cho nên mới bị bắt phải uống rượu. giờ đầu óc cũng mờ mịt, có chút khống chế được. chỉ là có bản năng nhìn chằm chằm vào Hứa Mịch mà thôi.

      Hứa Mịch vừa tắm rửa xong, người còn lưu lại mùi sữa tắm thơm tho. Mùi hương dịu có chút giống với mùi trẻ con. Da rất trắng, mềm mại hệt như da em bé, ánh đèn sáng trưng trong phòng chiếu vào làn da , làm cho làn da non mịn của càng trắng hơn tựa như bạch ngọc, nhìn đến có chút chân . Du Ninh Trạch nhìn đến mê muội, mở đôi mắt mơ màng, trong đôi mắt lên tơ máu .

      mặc váy ngủ có chút bảo thủ, váy vàng nhạt có viền ô vuông nhạt màu. Bởi vì khẩn trương, cho nên bộ ngực ở dưới làn váy rộng rãi thở mạnh phập phồng. Du Ninh Trạch đứng cao, nhìn xuống có hơi cúi đầu, ánh mắt tự chủ đưa xuống dưới, liền nhìn thấy cặp chân dài nhắn dưới lớp váy mỏng tanh kia.

      Đôi mắt Du Ninh Trạch híp lại, hô hấp bắt đầu nặng nề. Cơn say rượu khiến khống chế được, liền bước đến ôm chặt lấy Hứa Mịch.

      Hơi thở đàn ông ngay lập tức tràn đến khoang mũi Hứa Mịch, cằm bị Du Ninh Trạch nắm lấy, bất giác nhắm mắt, cả thân mình cứng ngắc dám động đậy. biết hôm nay là đêm tân hôn của , nhất định phải phát sinh ra chút gì đó, tuy rằng trước đó chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng giờ chuyện tới trước mắt, quả vẫn biết phải làm sao.

      Ngay tại thời điểm Hứa Mịch loạn não thất thần, đột nhiên cảm nhận được trước ngực bị bàn tay to phủ lên. Bàn tay đó tựa như mang theo điện, ràng là động vào ngực , lại khiến cho toàn thân trở nên run rẩy. Tiếp theo đó, Du Ninh Trạch bỗng nhiên áp môi xuống cổ , đôi môi nóng bỏng hôn có chút vội càng, từng nụ hôn ấm áp làm cho hô hấp cũng loạn lên, cơ thể càng run kịch liệt.

      Hứa Mịch có chút sợ hãi. Hơi thở xa lạ của người đàn ông làm cho sợ hãi. Cơ thể nảy sinh cảm giác kỳ lạ làm cho sợ hãi.

      Được rồi, tuy rằng hai mươi sáu tuổi, cũng trải qua mấy mối tình, nhưng vẫn còn nguyên thân xử nữ a. Đối việc này Hứa Mịch chút kinh nghiệm cũng có. Hứa Mịch rơi lệ đầy mặt.

      Tay chống đỡ ngực Du Ninh Trạch, nhàng đẩy đẩy , ra vẻ trấn định : " tắm rửa ."

      Đầu óc Du Ninh Trạch tuy rằng bị cơ thể làm cho mê muội, nhưng ra vẫn còn chút thanh tỉnh. buông Hứa Mịch ra, thấy Hứa Mịch nghiêng đầu né tránh ánh mắt nơi khác, cười , vỗ lưng rồi : "Đừng sợ. Chúng ta từ từ làm tiếp, tắm trước."

      Từ từ rồi làm tiếp... Hay lắm, rất trực tiếp, rất thoải mái…

      Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch bước vào toilet xong, tâm mới thoáng chút yên ổn. Hô, vừa rồi dọa người. bò lại lên giường, tay ôm chăn ổn định tâm tình. cũng là vợ chồng, nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, đối với hai người mà chỉ là chuyện sớm muộn. Thôi chết sớm sớm siêu sinh! Loại chuyện này, làm nhiều vài lần rồi thuần thục ngay, chẳng có gì phải ngại ngùng cả. phải Trương Mộng rồi sao, cái này tuy rằng lần đầu tiên khá đau, nhưng qua rồi vô cùng thoải mái.

      Cũng phải là chưa từng xem qua người khác làm chuyện đó, tốt xấu gì Trương Mộng cũng cho xem rất nhiều bộ phim ràng rồi. Cho nên cứ coi như là đút kết kinh ngiệm , đợi sau khi Du Ninh Trạch ra ngoài, nhất định cần phải xấu hổ. là Hứa Mịch, bị thứ gì cản trở!

      "A Mịch." Đúng lúc này, Du Ninh Trạch trong phòng tắm gọi tiếng.

      "A, sao thế?" Hứa Mịch giật mình hô lên.

      Phòng tắm bên kia đột nhiên an tĩnh lại, sau lúc lâu, mới truyền đến tiếng của Du Ninh Trạch.

      "Khụ khụ, quên mang theo áo ngủ, em lấy giúp có được ?"

      Mặt Hứa Mịch chảy dài hắc tuyến. Xem ra người khẩn trương phải chỉ có mình , Du Ninh Trạch kia phỏng chừng cũng rất khẩn trương, bằng làm sao có thể tắm mà quần áo cũng quên lấy.

      Hứa Mịch lấy trong tủ quần áo ra bộ đồ cho Du Ninh Trạch, lại lục tìm ra cái quần lót cho , sau đó gõ cửa phòng tắm. Du Ninh Trạch hé cử thò tay ra ngoài, Hứa Mịch đem quần áo đưa cho , liền nhanh xoay người tránh ra.

      Lúc Du Ninh Trạch bước ra ngoài, phát bên tai có chút hồng. ngồi ở giường ôm chăn, cười : "Ai, Du Ninh Trạch, cũng ngượng ngùng được à?" Hứa Mịch người này cứ như vậy, làm người ta ngượng ngùng rồi lại chẳng biết xấu hổ.

      Du Ninh Trạch mím môi phản bác: " ngượng ngùng bao giờ."

      "Chậc chậc, lỗ tai đều đỏ, còn biết ngượng mà dối?"

      "Đó là nước tắm quá nóng." Du Ninh Trạch trừng mắt.

      Hứa Mịch ngã xuống giường, nhìn Du Ninh Trạch cảm thán: "Đàn ông chính là thích khẩu thị tâm phi."

      Bởi vì Hứa Mịch là tùy ý ngã xuống giường , cho nên váy ngủ bỗng chốc liền bị xốc lên đến đầu gối .

      Chân là bộ phận mà Hứa Mịch luôn luôn lấy làm kiêu ngạo, thon dài trắng nõn. Mà giờ, đối với Du Ninh Trạch mà , đây chính là quyến rũ mê hoặc .

      Du Ninh Trạch nóng người, Hứa Mịch là vợ của , hôm nay là đêm tân hôn của hai người, còn chờ cái gì nữa? cảm thấy bản thân là khờ! Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trực tiếp nhào đến bên người Hứa Mịch.

      "Này..." Hứa Mịch bị Du Ninh Trạch đột nhiên ngã lên mình có chút phản ứng kịp.

      Mặt Du Ninh Trạch có chút hồng, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống Hứa Mịch. khẽ mím môi, giọng điệu mang theo tia mất tự nhiên : "Chúng ta làm ."

      Khóe miệng Hứa Mịch kéo lên. Này trai, có thể đừng dùng biểu cảm thẹn thùng như vậy ra những lời này hay hả?

      " ra đối với chuyện này luôn rất hiếu kỳ, sớm muốn thử xem như thế nào.” Giọng Du Ninh Trạch có chút đáng thương.

      "Cái gì hả? cũng hai mươi tám tuổi, chẳng lẽ chưa biết cái gì hết?” Hứa Mịch nghe xong trừng mắt, quả thực thể tin được.

      " đúng." Hứa Mịch suy nghĩ bỗng nhiên lắc đầu, " ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng đều cho em, ra là xử nam ra cũng sai."

      Du Ninh Trạch nhếch miệng, giống như hạ quyết tâm : " ra trước kia từng làm qua chuyện đó."

      Hứa Mịch nhíu mày vui: "Vậy còn là xử nam nữa?"

      Du Ninh Trạch : "Trước kia mỗi lần là làm cùng tay phải."

      Hứa Mịch: "..."

      Đối phương là xử nam, cũng có kinh nghiệm, lại là lần đầu tiên, như vậy chính là hai người đều chẳng biết gì cả? Du Ninh Trạch vốn là người đàn ông hướng nội, vậy hơn đúng , cần phải thẹn thùng cái gì nữa?! Người thẹn thùng mới phải là mới đúng, Hứa Mịch bỗng nhiên cảm thấy mình như được giải thoát.

      Sau khi suy nghĩ, lá gan cũng lớn lên, cái thẹn thùng vừa rồi liền bay mất, nâng cằm: “Cái kia, chút nữa phải chút, em rất sợ đau!”
      linh doan, Mikovu, ly sắc4 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.

      Hai bên tai Du Ninh Trạch ửng hồng, “Được.”

      Tuy rằng Du Ninh Trạch có kinh nghiệm, nhưng là đàn ông bản năng vẫn phải có, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy mà.

      Đàn ông ấy thôi, mấy bộ phim lừa đảo vẫn xem qua.

      dọc theo làn môi Hứa Mịch xuống, cánh môi áp đến cổ , hít sâu hơi, "Thơm quá."

      Đó là! Đặc biệt dùng sữa tắm tắm tắm lại mấy lần, có thể thơm sao! Trong thầm Hứa Mịch vừa thích thú bổ sung thêm.

      Du Ninh Trạch lại thỏa mãn hôn lên môi , tay từ từ di chuyển dọc lên cẳng chân , những ngón tay thon dài chậm rãi vào trong làn váy dưới thân , cách qua nội y nữ giới trắng nõn, ngón tay đè lại nơi mềm mại sâu trong đó.

      nhìn Hứa Mịch, đôi mắt mang theo sương mù : “ có thể cởi nó ra ?”

      Ánh mắt nóng bỏng, tràn đầy dục vọng sáng bừng, Hứa Mịch cảm thấy nó quá mức chói mắt, được tự nhiên né tránh, “… Được."

      Được Hứa Mịch cho phép, Du Ninh Trạch cũng chần chừ nữa. Chỉ chốc lát, váy ngủ của Hứa Mịch bị cởi xuống. Du Ninh Trạch bắt đầu cởi áo ngực của Hứa Mịch, nhưng mà loay hoay cả lúc lâu sau, cả cái gài cũng chưa thể cởi ra được.

      Hứa Mịch cảm thấy, nếu cứ chậm chạp cởi đồ như vậy, quả phải phun máu mà chết. Hứa Mịch hơi giận, đè bàn tay an phận sau lưng mình xuống, nhìn : “ tắt đèn trước , em tự cởi.”

      Nghe có chút khó chịu, mà tận cũng có chút nhụt chí. Du Ninh Trạch thở ra hơi, cuối cùng vẫn đứng dậy xuống giường tắt đèn. Chờ lúc trở về giường, Hứa Mịch ôm chăn quấn chặt.

      Thấy thế Du Ninh Trạch cũng sốt ruột xốc chăn lên, đứng ở bên giường, tự mình cởi đồ ngủ ra. Sau đó xốc chăn lên, đè mình xuống người Hứa Mịch.

      giờ hai người chân chính đối mặt trong khẩn trương. Thời điểm Du Ninh Trạch dán người lên , Hứa Mịch cảm thấy toàn thân mình đều run lên. Thân thể người đàn ông nóng hổi, hơi thở mạnh mẽ tràn khắp người . Hai chân dán vào bắp đùi Hứa Mịch, bất giác tạo cho cảm giác vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng cũng có chút mong đợi.

      Đối với lần đầu nếm thử tư vị hoan ái nam nữ như vậy, quả có chút kích thích cùng tò mò.

      Dường như cái tối tăm xung quanh khiến cho cả hai người đều tăng thêm dũng khí hơn ban nãy. Du Ninh Trạch tiếp tục đè nén bản thân nữa, hôn dọc theo cần cổ của Hứa Mịch, xuống đến trước bộ ngực tuyết trắng, bàn tay cũng kiêng dè đè ép xoa nắn bên.

      Ngực bị đè ép, Hứa Mịch khó chịu vặn vẹo thân thể. biết vì sao, ràng là Du Ninh Trạch làm loạn ở ngực , nhưng lại cảm thấy toàn thân đều tê dại, cảm giác khó chịu như có như .

      Du Ninh Trạch buông nơi mềm mại của Hứa Mịch ra, bàn tay chậm rãi vuốt ve xuống dưới, tay dừng lại ở nơi u mật ấm áp kia. Du Ninh Trạch dùng tay ấn vào, nơi đó chút ẩm ướt, nghĩ nghĩ, hẳn là có thể vào được rôi. Dưới thân sớm kiên định sưng lên khó chịu, đến mức tưởng chừng nó lọt vào trong rồi sớm phóng ra.

      Du Ninh Trạch đẩy nâng hai chân Hứa Mịch lên, bắt đầu đẩy thân mình vào, nhưng đẩy mấy lần vẫn vào được đúng nơi.

      Hứa Mịch đau khổ. Chẳng lẽ đây là điều bi ai nhất rồi sao, đẩy mình vào mấy lần, đâm đến khiến cho có chút đau nhói, nhưng mà nhiều lần như vậy cũng đưa người vào đúng nơi cần thiết.

      để cho mình chịu khổ, ở trong bóng tối mở miệng: " dứt khoát nhắm ngay chỗ ." xong câu đó, Hứa Mịch lập tức che mặt, cảm thấy bản thân là ngượng chết, loại chuyện này mà còn có thể ra miệng. May mà ở trong bóng tối, Du Ninh Trạch thể thấy vẻ mặt của , chết mất.

      " từ từ vào ngay." Lần đầu tiên Du Ninh Trạch cảm thấy vô cùng hối hận bản thân chịu xem những bộ phim có thể loại chuyện này.

      nỗ lực khiến cho bản thân phải bình tĩnh trở lại, dùng ngón tay dò xét nơi tư mật ẩm ướt: "Là chỗ này phải ?”

      Hứa Mịch bị ngón tay làm cho run lên, cảm giác dưới thân giống như càng thêm ướt át.

      Du Ninh Trạch cảm thấy phản ứng này của Hứa Mịch, biết bản thân rốt cục cũng tìm đúng nơi rồi. nâng chân , đỡ thân mình, cuối cùng chậm rãi dò xét vào. Kết quả vừa mới vào được chút, lập tức phải thể tiến vào nữa.

      Ở thời điểm Du Ninh Trạch vừa vào, Hứa Mịch liền cảm thấy đau đớn ràng, hô hấp dồn dập, giọng cũng bất giác run rẩy: "A, xác định vào đúng nơi rồi sao? Tại sao lại đau như vậy?"

      Du Ninh Trạch vốn hoảng, vừa nghe Hứa Mịch , trong lòng càng thêm hoảng hơn nữa. nhăn mặt, khàn giọng : "Đừng động, em chịu đựng chút, lần đầu tiên chắc chắn phải đau."

      Thân dưới bị Hứa Mịch buộc chặt, Du Ninh Trạch cũng cảm thấy có chút đau. thở ra, vuốt ve người giúp cho thả lỏng.

      Hứa Mịch biết đây là chuyện mỗi người phụ nữ đều phải trải qua. Tục ngữ chết sớm sớm siêu sinh, cắn răng, nhất định phải chịu đựng bước qua cái màn này. Hứa Mịch tận lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, "Em chuẩn bị tốt rồi, tiếp tục ."

      "Được." Du Ninh Trạch áp vào người Hứa Mịch, có lời chắc chắn của , băn khoăn gì nữa, thắt lưng hạ xuống, dùng sức đưa thân vào.

      "A!" Đột nhiên bị dị vật xâm chiếm đến đau đớn, Hứa Mịch chịu được thét lên tiếng chói tai, theo phản xạ đẩy Du Ninh Trạch ra. Nhưng nề hà sức lực nam nữ khác nhau, lại chẳng thể nào dịch chuyển được .

      Hạ thân bị bành trướng, cảm giác bên trong nóng bừng đau đớn, Hứa Mịch cảm nhận được có dòng chất lỏng chảy xuống dưới. Mà đầu sỏ gây ra cho tất cả còn nằm ở bên trong, thậm chí còn kịch liệt co giật. Cảm giác lạ lẫm, khuếch trướng khiến cho càng thêm đau.

      Vẻ mặt đau khổ, hít thở cũng nổi, Hứa Mịch đau đến mức nước mắt cũng chảy ra. Vì sao phụ nữ lại phải khổ như vậy, hàng tháng dì cả đến thống khổ, đến cả làm chuyện đó còn phải chịu đựng nổi đau như vậy nữa.

      Du Ninh Trạch nhận thấy đau đớn, cố gắng nhịn xuống cho bản thân nhúc nhích, nhưng vật kia nằm bên trong cảm giác như vô cùng thoải mái, mềm mại ấm nóng, lại theo bản năng bản thân bắt đầu chuyển động.

      Nhưng Hứa Mịch vừa khóc, Du Ninh Trạch lập tức phát hoảng. Vài ngày nay ở cùng Hứa Mịch, luôn luôn bày ra vẻ phô trương kiêu ngạo, bây giờ cư nhiên lại bị làm cho phát khóc.

      hoảng loạn lau nước mắt Hứa Mịch, vội vàng xin lỗi: “Đừng khóc, đừng khóc, xin lỗi, xin lỗi. Chúng ta làm nữa, chúng ta làm nữa.”

      Du Ninh Trạch tưởng là rời khỏi , kết quả bản thân vừa động, lại khiến cho Hứa Mịch càng thêm đau đớn, khóc càng lợi hại hơn.

      cảm thấy mình sắp điên lên rồi, cuối cùng Du Ninh Trạch động cũng dám động. Phía dưới cảm giác siết chặt, cũng dám phóng thích chính mình, bản thân cũng rất đau. Ôi, đây là lần đầu tiên Du Ninh Trạch cảm thấy thời gian trôi qua như vậy là gian nan.

      Du Ninh Trạch biết phải an ủi Hứa Mịch như thế nào, cuối cùng chỉ biết ôm , bàn tay đặt sau lưng vuốt , tiếng động an ủi .

      Hứa Mịch khóc suốt, cũng biết vì sao, trước kia trải qua rất nhiều cơn đau còn hơn cả cái này, nhưng khi đó lại khóc. giờ lại thể dừng chảy nước mắt được, giống như cảm giác phảng phất bị ủy khuất dữ lắm, cứ muốn khóc là khóc như vậy.

      Tuy rằng khóc, phía dưới lại truyền đến cảm giác co rút lợi hại. Du Ninh Trạch cư nhiên trong tình huống này lại phóng ra. Xem như đây là lần đầu tiên trải qua cơn cao trào như vậy, từ từ nhắm hai mắt thở ra hơi. Trải qua khoảng gian nan, giờ đột nhiên tiến đến cảm giác sảng khoái, làm cho thỏa mãn nhõm.

      Du Ninh Trạch là sung sướng, nhưng Hứa Mịch lại choáng váng. Trong cơ thể đột nhiên truyền đến làn nhiệt lưu nóng hổi, thứ bên trong lập tức mềm nhũn xuống dưới, làm cho khóc cũng dừng lại, trong lúc đột ngột biết nên phản ứng thế nào.

      Giọng nghẹn ngào, nhìn gương mặt mơ hồ trong bóng tối của Du Ninh Trạch, “Xong rồi, có phải em hại thành ED rồi ?”

      (Ở đây P tìm được ý nghĩa của từ ED, cho nên để y nguyên bản.)

      Du Ninh Trạch , "ED cái gì?"

      "ED là giống như bây giờ đó." Hứa Mịch lau nước mắt.

      A, ra lên đỉnh cũng được gọi là ED hả? Du Ninh Trạch gật gật đầu, cười an ủi Hứa Mịch, "Đúng vậy. Nhưng cái này đâu phải là em hại đâu." Chỉ cần em khóc, đối với cái gì cũng tốt cả.

      Nghe Du Ninh Trạch vừa như thế, Hứa Mịch cảm thấy như phạm phải tội nặng tày trời, lại khóc òa lên: "Oa oa, em xin lỗi, xin lỗi…"

      người đàn ông tốt đẹp thế này, lại bị hại, vậy phải tính làm sao bây giờ? Hơn nữa người đàn ông tốt này là chồng của đó, vậy phải là vừa hại nửa đời tính của cả hai rồi hay sao hay sao hay sao? Trương Mộng có tính phúc hôn nhân hạnh phúc. như vậy, vất vả cưới chui rồi bây giờ có được cuộc sống hôn nhân tươi đẹp, chưa đến đâu định đoạt là hạnh phúc rồi? Tệ quá, thế đầu sỏ gây ra mọi thứ lại là nữa!

      Nghĩ như vậy, Hứa Mịch hoàn toàn tuyệt vọng. khóc càng lợi hại hơn, ông trời ạ, sao tôi lại bất hạnh thế chứ!

      Du Ninh Trạch bị tiếng khóc của Hứa Mịch làm cho hoảng sợ, tay ngừng vỗ về : “Đừng khóc, em có lỗi gì cả, sao lại xin lỗi chứ! Đừng khóc, đừng khóc nữa.”

      Ông trời ơi, tuy rằng trong những nguyên nhân đồng ý kết hôn với cũng là do cảm thấy dễ bị ức hiếp, nhưng mà giờ chính là người hại ra nông nỗi này, lại còn thiện lương dỗ dành như vậy. Hứa Mịch cảm thấy tội lỗi của mình càng thêm nặng nề, đúng là tội nhân, tuy rằng vốn phải là người tốt.

      Hứa Mịch khóc đến mức đầu Du Ninh Trạch cũng phát đau. có chút phiền chán nắm tóc, từ người Hứa Mịch đứng lên, bước xuống giường bật đèn.

      Du Ninh Trạch vừa , Hứa Mịch cảm thấy phía dưới có cái gì đó chậm rãi chảy ra. bất giác kêu rên tiếng, từ trong thân thể truyền đến cảm giác kì lạ.

      Nhưng mà đợi cho tiếng kêu của kết thúc, căn phòng đột nhiên bừng sáng. Đôi mắt kịp thích ứng, khó chịu nhíu lại. biết giờ bản thân người mảnh vải, theo phản xạ vội vàng vớ lấy gối đầu che lại. Chăn cách quá xa, mà bây giờ hạ thân lại vô cùng đau đớn, cho nên thể nào nhích người lấy chăn được.

      Cái gối đầu rất lớn, vừa vặn có thể che đậy những bộ phận nên lộ ra ngoài của . Hứa Mịch ôm cái gối đầu xong, cảm giác an toàn lập tức trở lại. nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang Du Ninh Trạch, lại thấy khỏa thân, ngay cả chỗ kia cũng lồ lộ ra như thế, Hứa Mịch lập tức nhắm mắt hét lên: “Cái gì vậy, làm gì thế! Mặc đồ vào nhanh lên.”

      Vẻ mặt Du Ninh Trạch vô cùng bất đắc dĩ, cúi người nhặt quần lót dưới đất lên mặc vào, sau đó lấy chăn ban nãy để ở cuối giường đắp lên người Hứa Mịch.

      Hứa Mịch đắp chăn, chỉ lộ ra cái đầu nho . Trong lòng có chút cảm kích chăm sóc của Du Ninh Trạch. Bởi vì ban nãy mới khóc xong, biết giờ chắc chắn mắt bị sưng đỏ.

      Thấy vậy Du Ninh Trạch nhích người ngồi ở cạnh giường nhìn . Thoạt nhìn cơ thể Du Ninh Trạch cũng mấy cường tráng, nhưng nghĩ tới khi cởi quần áo, Hứa Mịch vẫn có thể nhìn thấy những khối cơ bụng săn chắc của .

      Thân hình cũng giống với đàn ông lưng hùm vai gấu, nhìn qua ấn tượng đầu tiên chính là tương đối yếu ớt nhu nhược. Ngũ quan Du Ninh Trạch ôn hòa ấm áp, làn da hơi trắng, mặt mày khi cười rộ lên như nụ hoa nở rộ, cong cong đẹp đẽ, bên má lại còn có hai cái lúm đồng tiền rất sâu.

      Hứa Mịch nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy , lúc đó chỉ cảm thấy tại sao người đàn ông hai mươi tám tuổi, lại có thể khiến cho có cảm giác người mang theo hơi thở rất là ngây ngô và cực kỳ thuần khiết.

      Ôi, nhất là nghĩ đến người đàn ông bề ngoài tuấn tú tươi đẹp, còn là xử nam bây giờ là của , Hứa Mịch hiểu sao trong lòng mình sinh ra cảm giác kiêu ngạo tự mãn.

      "Sao ban nãy lại khóc hoài thế hả?" Đôi mắt Hứa Mịch ửng hồng hồng, gò má trắng mịn, hình ảnh này làm cho Du Ninh Trạch nghĩ đến con thỏ . nhịn được dùng tay xoa nắn khuôn mặt hồng hào của Hứa Mịch rồi phì cười.

      "Này..." Cảm xúc ban nãy của Hứa Mịch rất kịch liệt, bây giờ cảm xúc qua , mới bình tĩnh trở lại. Nghe Du Ninh Trạch hỏi như thế, hiểu sao Hứa Mịch lại có chút chột dạ.

      Vừa rồi khóc cái gì? Bởi vì còn là xử nữ?

      Hứa Mịch biết, chỉ là bản thân mình cam lòng. Vừa rồi khóc như vậy chỉ là mượn cớ phát tiết mà thôi.

      biết phải khuất phục với cuộc sống, xã hội luân lý bình thường. Hai năm nay cảm xúc bị đè nén, mấy ngày nay bị bắt trâu bắt chó cày*, về sau lại phải chấp nhận là mình kết hôn với người đàn ông chỉ mới quen biết chưa đến tuần, làm cho cảm thấy rất chân , cho nên vừa rồi mới bùng phát như thế.

      * trâu bắt chó cày: ý là phải tận dụng mọi thứ mình có để làm việc gì đó.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.

      Thời điểm Hứa Mịch tỉnh lại là hôm sau, có chút mơ mơ màng màng nhìn quanh phòng. Lơ mơ lúc mới sực tỉnh, đây là phòng tân hôn của và Du Ninh Trạch.

      cầm lấy di động để ở đầu tủ nhìn giờ, bây giờ hơn chín giờ rồi. Cũng may hôm qua ba mẹ Du Ninh Trạch có chuyến công tác xa, xong lễ là rời khỏi thành phố A thành phố B, nếu hôm nay chắc chắn rằng cũng thể nằm giường đến tận giờ này.

      Du Ninh Trạch ra ngoài, vị trí nằm bên cạnh mát lạnh, có thể khẳng định rằng từ rất lâu.

      nằm lúc, dưới thân truyền đến cảm giác thoải mái, bấy giờ Hứa Mịch mới nhớ ra phải tắm, bèn lục đục muốn ngồi dậy. Kết quả chưa nhấc được cái lưng lên, Hứa Mịch lập tức phát bản thân căn bản thể ngồi dậy nổi.

      phải làm xong chuyện đó còn để lại di chứng chứ? Khóe miệng Hứa Mịch ngừng đau khổ co rút.

      cắn răng, cố gắng nâng thân mình chậm rãi ngồi dậy. Chân vừa chạm xuống đất, toàn thân liền truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, não Hứa Mịch cũng theo đó mà tê dại. Đúng là, nhất định là do kĩ thuật của Du Ninh Trạch quá kém, mới để cho khó chịu lâu như vậy. Sau này nhất định phải cải tiến kĩ thuật của mới được, đau chết rồi.

      Giống như là nửa chết nửa sống, Hứa Mịch tập tễnh vào phòng tắm. Tốt lắm, chân tê liệt khẳng định thể tắm vòi sen.

      xả nước bồn tắm lớn, đến khi ngồi thẳng vào trong, dòng nước ấm nhàng chậm rãi xoa dịu toàn thân, lúc này Hứa Mịch mới cảm thấy có chút thư thái thoải mái. Ngơ ngơ* ở phòng tắm lúc lâu, cuối cùng Hứa Mịch mới chịu thay áo ngủ bước ra ngoài.

      (*: ở đây trong gốc dịch ra là mơ mơ, nhiều bản convert khác là lơ lơ, lơ mơ, ngô ngô... Theo ý P lúc này Hứa Mịch mơ màng, cho nên P dứt khoát chọn ngơ ngơ thay cho mơ mơ của gốc. Nếu bạn đọc nào cảm thấy thích hợp hoặc có từ thỏa đáng hơn bình luận cho P biết nhe http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif)

      Lúc chống eo ra ngoài, Hứa Mịch nhìn thấy màn Du Ninh Trạch dọn chăn giường. trừng mắt nhìn drap giường có vệt máu khô, khuôn mặt nóng lên mất tự nhiên chạy đến, dứt khoát giựt lấy chăn trong tay , giận dữ : “ nghỉ ngơi , cái này để tự em dọn!”

      Du Ninh Trạch cười cười, lúm đồng tiền như như : " có gì, lát nữa đến thăm nhà mẹ em, em thay quần áo . Cái này cứ để .”

      Hứa Mịch nhăn mặt, cố ý sang chuyện khác: “Ban sáng đâu đó?”

      " ra ngoài mua thuốc.” Nghe Hứa Mịch hỏi, lúc này Du Ninh Trạch mới nhớ ra. lấy hộp thuốc vừa đặt bàn đưa cho Hứa Mịch.

      "Cái này là thuốc gì?” Hứa Mịch bị cận , cho nên thể xem được nhãn tên của hộp thuốc.

      Du Ninh Trạch nhếch miệng, ánh mắt dám nhìn Hứa Mịch, mất tự nhiên nhét hộp thuốc vào trong tay , cuối cùng câu em tự mình xem sau đó lập tức ra ngoài.

      "A..." Sau khi Du Ninh Trạch rời khỏi phòng, Hứa Mịch mới nhìn được hộp thuốc nằm trong tay. Ây chà, cũng khó trách sau Du Ninh Trạch lại tỏ ra ngượng ngùng như vậy. người đàn ông hướng nội thích e thẹn như vậy lại giúp ra ngoài mua loại thuốc này.

      Hứa Mịch ngồi ở xuống giường, tự mình dùng ngón tay chậm rãi thoa thuốc. Thuốc mát lạnh, vị trí nơi được thoa thuốc chậm rãi thoải mái, từ từ cũng giảm bớt đau đớn của .

      Thoa thuốc xong xuôi, Hứa Mịch dọn dẹp lại giường, sau đó ném drap giường vào máy giặt.

      ***

      Giữa trưa, Hứa Mịch và Du Ninh Trạch cùng nhau trở về nhà họ Hứa dùng cơm.

      Ngày hôm qua thời điểm Hứa Mịch ra khỏi cửa bắt đầu lễ kết hôn, mẹ Hứa khóc lên khóc xuống. Ba năm nay ràng là mẹ Hứa khẩn cấp muốn gả ra ngoài, cũng bởi vì chuyện này mà hai người từng xảy ra rất nhiều mâu thuẫn. Nhưng mà đến lúc Hứa Mịch kết hôn rồi, mẹ Hứa so với ai cũng đều đau lòng hơn cả.

      Lúc này Hứa Mịch đột nhiên nhớ tới lời ba Hứa với ngày hôm qua.

      Ngày ba mẹ Hứa cùng nhau đến nhà họ Du dò hỏi, mẹ Du cầm sính lễ tiền bạc đưa cho mẹ Hứa, lúc đó mẹ Hứa lập tức hoảng. Bà luôn cần những thứ tiền bạc này nọ, sau đó mang trả lại hết cho mẹ Du. Mẹ từ trước đến nay thứ đầu tiên mà mẹ cự tuyệt chính là tiền tài sính lễ người khác.

      Nhưng mà đây là sính lễ của hai người Hứa Mịch và Du Ninh Trạch, mẹ Du sính lễ nhất định phải nhận. Sau này cuối cùng vẫn là ba Hứa nhận sính lễ.

      Kết quả khi ba Hứa lái xe về nhà, thời điểm mẹ Hứa cầm sính lễ tiền bạc tay, bà lập tức òa khóc. Bà khi cầm những vật này, làm cho bà có cảm giác giống như bán con của mình . Ba Hứa khống chế được tâm tình của mình, cuối cùng sau đó hai người cùng nhau khóc ở xe.

      Kết hôn là chuyện đại khó có được, nhưng mà cuộc hôn nhân này của Hứa Mịch ra có chút vội vàng, thậm chí còn cảm thấy đây là vớ vẩn, có đầu óc. Hai năm nay Hứa Mịch xem mặt vô số lần, cũng cùng ít đối tượng kết giao qua lại khoảng thời gian, nhưng cuối cùng tất cả đều bị vỡ nát. Lòng vòng dạo quanh, nghĩ tới kết quả vẫn là cùng người khác cưới chui.

      Hứa Mịch nghĩ, kết quả cưới chui này đều là do mẹ mà ra, cho nên từ trong tận đáy lòng vẫn có chút ít gì đó là oán giận mẹ mình. Nếu phải mẹ hai năm nay cứ luôn miệng thúc giục, phải gấp rút cưới chui với người khác như vậy. Nếu như có mẹ ảnh hưởng, chắc chắn rằng giờ vẫn chưa phải là người kết hôn.

      Lúc đầu ba Hứa nhìn ra trong khí của và mẹ Hứa có chút kì lạ, cho nên hôm qua mới thừa cơ hội cho số việc.

      ra Hứa Mịch cũng biết, biết mẹ Hứa vì mình mà mấy năm nay hao tâm tổn trí.

      Trở lại nhà họ Hứa, việc đầu tiên Hứa Mịch chạy vào nhà là ôm chầm lấy mẹ mình, “Nhớ mẹ muốn chết.”

      Mẹ Hứa đẩy đẩy xua đuổi: “Mẹ mới nghĩ con có lương tâm như vậy đâu.”

      Hứa Mịch nghe xong lập tức quay sang ba Hứa cáo trạng: “Ba, ba giáo dục lại mẹ, mẹ lại ôm lương tâm của bản thân chuyện.”

      Ba Hứa ngồi chuyện với Du Ninh Trạch ở bàn trà, hai người nghe vậy cũng chỉ biết cười.

      Đôi môi Du Ninh Trạch hơi cong, trong đôi mắt ngoài vẻ dịu dàng còn có ý chiều nhìn Hứa Mịch, lại giúp ba Hứa rót trà vào ly. Ba Hứa nhìn thoáng qua con rể, trong lòng vô cùng hài lòng.

      ra trong lòng ông cũng vô cùng hối hận khi để cho con mình gả ra ngoài cách qua loa như vậy. Ông luôn phản đối cưới chui, cuối cùng kết quả cư nhiên để cho con mình làm chuyện mà mình luôn phản đối.

      Vốn dĩ ban đầu ba Hứa vừa lòng đứa con rể Du Ninh Trạch này bởi vì trong số những nguyên nhân, đó là rất biết lễ phép, biết hiếu kính trưởng bối, hơn nữa cũng có hút thuốc, uống rượu. Con nhà ông xem mắt nhiều đối tượng như vậy, nhưng ông chỉ ưng mỗi đứa rể Du Ninh Trạch này.

      Hứa Mịch cũng là người cái đẹp, lúc hai người cùng nhau xem mắt, thời điểm nhìn thấy thân Du Ninh Trạch mặc tây trang, dáng ngồi đoan chính, kiêu ngạo siểm nịnh, cách năng cũng rất hào phóng. Ba Hứa phỏng chừng là con ông coi trọng Du Ninh Trạch cũng là vì nguyên do vẻ ngoài của nhìn rất ưa mắt.

      Ba Hứa còn tưởng, ông còn phải tiếp tục màn khảo sát con rể mới nữa là.

      Hứa Mịch ở trong phòng bếp giúp mẹ Hứa nấu nướng.

      "Ông bà nội đến dùng cơm sao ạ?"

      Ông bà nội Hứa Mịch có tổng cộng hai người con trai. Bac trai công tác ở thành phố B, cho nên việc chăm sóc ông bà nội trao về phía ba mẹ Hứa Mịch. Vốn dĩ người nhà nên ở cùng chỗ, nhưng sau này bởi vì việc công tác của mẹ Hứa, ba mẹ mới mua nhà mới rồi chuyển ra ngoài, mà ông bà nội Hứa lại muốn rời khỏi đó, khuyên lời như thế nào cũng khiến cho hai ông bà già bỏ được nơi ở cũ.

      Ba Hứa lay chuyển được người già, cũng may mà chỗ ở mới của nhà Hứa Mịch chỉ cách chỗ ông bà có 15 phút xe, cho nên ba Hứa mới đồng ý để cho ông bà nội ở lại chỗ ở cũ. Thỉnh thoảng tuần lễ ba mẹ Hứa cùng nhau trở về hai ba lần.

      Mẹ Hứa đảo thức ăn, : “Ừ, đợi lát nữa bọn họ đến. Bác con sáng nay mới trở về gấp, chốc chở ông bà đến đây dùng cơm.”

      Hứa Mịch bên bóc đồ ăn ăn vụng, miệng vừa nhai vừa đáp: “Dạ.”

      “Tối qua có ngủ theo thói quen ?”

      “Bình thường.”

      Mẹ Hứa nghiêng đầu nhìn thoáng qua con dứng bên cạnh, cuối cùng cũng nhịn được nữa : “Ở nhà Ninh Trạch cũng thể so được như ở nhà mình, con nên bớt lại cái tính xấu , nên hở chút lại phát tác ra ngoài như thế nữa.”

      “Con biết rồi.” Giọng điệu Hứa Mịch có chút kiên nhẫn. Lời này mẹ Hứa biết bao nhiêu lần, nghe mà cũng phát phiền. lớn như vậy rồi, chẳng lẽ những chuyện này còn tự mình biết được hay sao chứ.

      Con vừa về nhà, mẹ Hứa tất nhiên là vô cùng cao hứng. Bà chỉ có mình đứa con này, từ Hứa Mịch bị bà với ba nó làm cho phát hư, tính khí nuôi dưỡng cũng tốt, tính cách lại ương bướng, mẹ Hứa chỉ sợ Hứa Mịch ở nhà chồng phải chịu nhiều ủy khuất. Ai, tính khí mà xấu như thế tốt rồi. Con vừa trở về, mẹ Hứa cũng muốn để cho bị mất vui, cho nên chuyện này bà cũng nữa, bèn lái sang chuyện khác.

      Thời điểm ông bà Hứa đến nhà, lại khỏi phải ôm Hứa Mịch mà thổn thức. Hồi còn , ba mẹ Hứa phải thường xuyên công tác xa, có thời gian chăm , tất cả đều là hai người chăm sóc, cho nên tình cảm của hai ông bà đối với Hứa Mịch vô cùng thắm thiết.

      Trước kia dù có công tác xa ở bên ngoài, đến năm cũng trở về có vài lần, nhưng bọn họ cũng chưa từng cảm thấy luyến tiếc đến như vậy. giờ chỉ mới rời đêm, vậy mà bà ngoại lại lôi kéo tay mãi, nhìn trái nhìn phải khắp người , sợ rằng có bị mất miếng thịt nào.

      Hứa Mịch biết, ra bọn họ là cảm thấy quyền sở hữu của bản thân còn nữa, cho nên tâm tình cũng kích động như vậy thôi. Mặc kệ trước kia có như thế nào, cũng là người của nhà họ Hứa. giờ lập gia đình rồi, xem như còn là người của nhà họ Hứa nữa, vậy cho nên bọn họ mới buồn bực tha.

      ***

      Lúc Hứa Mịch vệ sinh xong, bước ra ngoài phát trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Du Ninh Trạch.

      Quả là hết nỗi, Hứa Mịch ngã xuống ghế sofa, đầu tựa vào người Du Ninh Trạch than: “Đến bây giờ mà mọi người còn chơi trò này cho được!” Ngày trước khi cùng với Du Ninh Trạch còn trong quá trình quen nhau, bọn họ toàn dùng chiêu này để chế tạo cơ hội cho hai người bọn ở cùng chỗ, hoặc là luôn đuổi bọn ra ngoài mình, mỹ danh này được biết là ước bội... (?)

      giờ cũng kết hôn, cho nên lại thêm làm càn? Còn có thể cho hai người bọn ở chung chỗ trong nhà mà tạo khí?

      Du Ninh Trạch ngồi bên híp mắt cười, lúm đồng tiền như như má, chỉnh tư thế ngồi, để cho Hứa Mịch dựa vào càng thêm thoải mái.

      “Ôi em này, xem bình thường đối với em lúc nào cũng bày ra bộ dáng thẹn thùng, vậy mà sao đối với người nhà của em lại bày ra vẻ mặt đó hả?” Đầu tựa vào vai Du Ninh Trạch, bàn tay sờ sờ lúm đồng tiền xinh đẹp của .

      “Khi nào hả? thẹn thùng khi nào? Em nhìn nhầm rồi!” Du Ninh Trạch trừng mắt nhìn , theo bản năng phản bác.

      Hứa Mịch quen Du Ninh Trạch ba ngày, đúng ba ngày này có thể là tiến triển vô cùng thần tốc, coi như là miễn cưỡng cũng có thể hiểu hết tính nết của người đàn ông này. Hai mươi tám tuổi, thời điểm đối mặt với , có khi lại thể bộ dạng trẻ con của mình ra. Sau khi nghiêm túc với xong, cũng bày ra vẻ ngượng ngùng đấu võ mồm với , có đôi khi thậm chí còn ngây thơ cố ý gây nháo với , đùa giỡn với .

      Như thế khiến cho ngẫu nhiên nghĩ rằng bọn họ vẫn ở thời thanh xuân thiếu nam thiếu nữ nhau mà thường hay thấy. thể , ba ngày kia, sinh ra loại cảm giác của , ngây ngô, ngọt ngào, chờ đợi. Mà tất cả mọi thứ đều là do Du Ninh Trạch tạo ra cho .

      Nhưng có trời mới biết, mấy ngày nay ở ngoài mặt là bộ nghiêm trang, mà ở trong lòng lại vô cùng vô cùng tà ác. Mỗi lần nhìn thấy Du Ninh Trạch ngại ngùng như vậy, cái lúm đồng tiền sâu hoắm đáng ra, rất muốn khi dễ đó. Nhưng mà khi bộ dạng này của xuất , trong lúc tâm tình chuẩn bị phát nổ, người nhà lại tận tâm chỉ bảo, làm cho ngàn vạn lần thể nào bộc lộ bản tính của mình, nếu sợ rằng đối tượng qua lại với là người đàn ông này bị dọa cho chạy mất.

      giờ hai người kết hôn rồi, bị cột lại chỗ bằng cái giấy chứng nhận. Hứa Mịch nhìn đôi gò má bóng loáng, biểu cảm trẻ con ra trước mắt, trong lòng lập tức ngứa ngáy. Hứa Mịch nhịn nổi nữa, ngồi phắt dậy, phen đẩy ngã Du Ninh Trạch, thô lỗ ngồi lên người khóa hai chân lại, sau đó vương bàn tay bóp nắn mặt mạnh, nụ cười rộ bên khóe môi hiểm ha hả: “Em sớm muốn làm như vậy. Em bóp chết !”
      linh doan, Tôm Thỏ, MorTrang3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4.

      Hai bên má Du Ninh Trạch đều bị Hứa Mịch bóp nắn đến ửng đỏ, còn cố tạo đủ loại hình dạng mặt . Thế nhưng Du Ninh Trạch lại tức giận, ngược lại còn mỉm cười, đôi mắt cong lên, cặp lông mày dày đậm xinh đẹp mang theo ý cười, cam chịu yếu thế, vậy là lấy tay vòng qua eo mà cù lét.

      Hứa Mịch cười đến hiểm, động tác tay càng thêm làm càn mạnh bạo: “Chiêu này đối với em là vô dụng. vẫn là ngoan ngoãn cho bà đây , bà đây suốt ngày nín nhịn, bây giờ cuối cùng cũng thực được rồi!”

      Bà đây...

      Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch chơi vui vẻ như vậy, cù lét cũng có ích lợi, cho nên bày ra vẻ mặc người làm hại, tiếp tục phản kháng nữa, đôi môi mơ hồ ra lời ràng: “Mưu sát chồng...”

      Hai tay đặt sau lưng Hứa Mịch, sợ ngã mà nhàng ôm lấy chặt.

      Đôi mắt Du Ninh Trạch đen láy, nhìn chằm chằm lấy . Bản thân Hứa Mịch cảm thấy chơi đủ, trong lòng vui vẻ lên rất nhiều, ây dà, cuối cùng cũng khi dễ được chồng mình. Hứa Mịch buông tay ra, thích thú vỗ vỗ mặt : “Tốt lắm, khi dễ nữa.”

      Làn da Du Ninh Trạch trắng nõn, Hứa Mịch phát mặt bị dùng sức quá mạnh mà đỏ lên, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác tội lỗi. ngồi dậy, từ người Du Ninh Trạch leo xuống, cũng theo đó mà ngồi lên.

      Vừa mới ngồi ngay ngắn, đôi mắt Du Ninh Trạch bắt đầu chuyển chuyển, trong đáy mắt lên thần sắc trẻ con nghịch ngợm. Thừa dịp Hứa Mịch chú ý, Du Ninh Trạch lập tức vồ đến, đẩy gục xuống ghế sofa, sau đó nằm lên người y chang bộ dạng của ban nãy, bàn tay to lớn đặt mặt mà nhéo mà kéo: “Ha ha, xem trừng trị em!”

      Hứa Mịch giật mình, giận dữ trừng Du Ninh Trạch: “ vô sỉ!”

      “Vừa rồi em còn chọc như vậy, bây giờ lại vô sỉ, em cũng vô sỉ.”

      “Cái đó giống nhau! Em là nữ, là nam. Có bao giờ nam mà khi dễ nữ , bình thường đều chỉ có nữ khi dễ nam thôi!”

      Du Ninh Trạch nhíu mày, động tác tay vẫn có dấu hiệu muốn ngừng, cao giọng phản bác: “Có chuyện đó nữa sao!” Sau đó bỗng nhiên bật cười, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng, “Mặc kệ! Dù sao vẫn muốn khi dễ em.”

      Thời điểm ở chung chỗ với , tính cách lúc nào cũng mang theo chút trẻ con. Mà trước mặt người ngoài, lại luôn ôn hòa tự nhiên. ban công, ánh nắng bên ngoài len lỏi chiếu vào phòng khách, vừa vặn đậu xuống người của Du Ninh Trạch, tây trang dưới ánh mặt trời sáng bừng lên. Hứa Mịch đột nhiệt nhớ ra, trước đến nay Du Ninh Trạch luôn mặc tây trang, đến tận bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy mặc đồ ở nhà bình thường.

      Ánh sáng rọi đến gương mặt góc cạnh ràng của , lên đó chút nhu hòa mềm mại. Đôi mắt sáng rực nhìn giống như muốn thiêu cháy vậy. Khóe môi câu lên, nụ cười rực rỡ lại mang theo tia chiều pha chút trẻ con, lộ ra hai cái lúm đồng tiền sâu, nụ cười này hệt như ánh mặt trời, xuyên thấu từng lớp mây đen dày đặc trực tiếp chiếu sáng tận đáy lòng Hứa Mịch.

      Du Ninh Trạch cười vui vẻ, bỗng nhìn thấy Hứa Mịch đột ngột yên lặng như vậy, ngẩn mắt nhìn . Du Ninh Trạch tưởng là mình làm cho mất hứng, buông tay ra, đỡ lấy , “Sao vậy? làm em đau à?”

      Hứa Mịch nhìn đôi môi mềm mại của , nghĩ ngợi mà : “Em muốn hôn , có được ?”

      Lời này vừa ra, hiểu sao cả hai đều cảm giác có chút quen thuộc. Đúng rồi, ngày hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn, Du Ninh Trạch cũng với Hứa Mịch những lời này.

      Ngày đó bọn cục dân chính nhận giấy chứng nhân kết hôn. Bởi vì hôm đó là ngày lễ tình nhân, cho nên trước cửa từ sớm đội ngũ xếp hàng rất dài. Hứa Mịch nhìn hàng người dài đằng đẵng, đột nhiên hỏi : “Du Ninh Trạch, chúng ta muốn kết hôn rồi sao?”

      Du Ninh Trạch ôm Hứa Mịch chặt, tựa như truyền cái ấm áp đến vậy, “Ừ.”

      hỏi tiếp: “Vậy đối xử tốt với em chứ?”

      đáp: “Đương nhiên rồi, đối xử tốt với vợ của mình.”

      ngơ ngác lúc, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi và mê mang, “Vậy... chúng ta có hạnh phúc ?”

      Du Ninh Trạch yên lặng, cuối cùng ra suy nghĩ trong lòng mình, “ chỉ biết ít nhất giờ, là bởi vì có em cho nên mới hạnh phúc. biết tương lai chúng ta như thế nào, nhưng dù thế nào vẫn cố gắng hết sức để khiến cho em hạnh phúc.”

      Tuy rằng mấy ngày nay tình cảm của bọn có thể là phát triển thần tốc, HỨa Mịch biết rằng lời hứa của đàn ông thể nào hoàn toàn tin cậy, nhưng mà đối với người đàn ông quen biết lâu trước mặt này, nhìn vẻ mặt trịnh trọng và chân thành của , hiểu làm sao lại khiến cho Hứa Mịch cảm thấy rất đáng tin... Và chọn cách tin tưởng Du Ninh Trạch.

      Du Ninh Trạch nhìn vẻ mặt Hứa Mịch liên tục thay đổi, cho rằng bồi hồi muốn kết hôn cùng . Du Ninh Trạch cúi đầu, đôi mắt chứa đầy tình cảm xinh đẹp dưới làn mi ôn nhu, gắt gao ôm chặt vào trong ngực, tựa như sợ rằng rời bỏ , “ từng xem qua câu như thế này, thế giới này có cuộc hôn nhân nào tuyệt đối viên mãn hạnh phúc, hạnh phúc chỉ là bắt nguồn từ cho , tha thứ và tôn trọng lẫn nhau. A Mịch, hạnh phúc và hạnh phúc, phải là chỉ dựa vào mình , muốn chúng ta cùng nhau nỗ lực để cuộc hôn nhân này diễn ra trong hạnh phúc, có được ?”

      Những lời này của Du Ninh Trạch cuối cùng cũng rót trọn vào lòng Hứa Mịch. Đến tận lúc này, cũng còn do dự nữa. Hứa Mịch xoay người ôm lấy , đáp: “Được...”

      Sau lúc ôm nhau lâu, Du Ninh Trạch buông ra Hứa Mịch.

      Đôi mắt Hứa Mịch sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên tia dịu dàng, tâm tình của Du Ninh Trạch lập tức chấn động. Cuối cùng cũng ra lời bị đè nén trong lòng: “ muốn hôn em, có được ?”

      Hứa Mịch nhìn hai lỗ tai ửng đỏ của Du Ninh Trạch, khuôn mặt tuấn ngượng ngùng, nở nụ cười: “Được.”

      Nhận được đồng ý, đôi mắt Du Ninh Trạch lóe qua tia kích động, tim đập nhanh đến lợi hại. cúi đầu, đôi môi nhanh chóng lướt qua bờ môi đỏ mọng của người con , cuối cùng cũng thực xong ý niệm mấy ngày nay rồi.

      hôn xong rồi? Hứa Mịch vừa nhắm mắt lại có chút choáng váng. Đây quả là nụ hôn nhanh nhất trong lịch sử hôn môi của từ trước đến nay. còn tưởng rằng hai người hôn đến triền miên mê đắm rồi tạo ra cái cảm giác tê dại cho đôi môi, vậy mà kết quả là chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước? Thế mà cái tên Du Ninh Trạch kia lại đứng bên bày ra vẻ mặt vui sướng, cười tươi đến đôi mắt cũng biến thành đường chỉ, bộ dạng cứ hiển nhiên như tâm tình ông đây tốt lắm!

      Đột nhiên nổi lên ý niệm muốn phỏng vấn , ý vừa lên trong đầu Hứa Mịch lập tức hỏi Du Ninh Trạch: “Hôn có cảm giác gì?”

      cười có chút ngốc, giống như học sinh trả lời câu hỏi của giáo viên, ngô nghê đáp: “Rất ngọt, rất thơm, rất tuyệt!”

      Chỉ có giây như vậy thôi, lại sinh ra nhiều cảm giác như vậy sao? Hứa Mịch nhìn trời, hỏi tiếp: “Trước kia chưa từng hôn ai ư?”

      Du Ninh Trạch thản nhiên đáp lời: “Trước kia chưa từng hôn ai cả, đây là nụ hôn đầu của đó.”

      Hứa Mịch chấn kinh: “Cái gì cơ? lừa ai vậy, chẳng lẽ trước kia cũng chưa từng quen bạn sao? Em tin đâu.”

      Đôi mắt Du Ninh Trạch toát ra tia mất tự nhiên, nhìn lát rồi : “Trước kia chưa từng ai cả. Ha ha, em là mối tình đầu của ...”

      Hứa Mịch: "..."

      người đàn ông hai mươi tám tuổi, vậy mà chưa có lấy mối tình vắt vai. Theo như lần này quen , cũng là lần đầu tiên quen bạn . Lúc đó cảm thấy đúng là mình buôn bán có lời, bởi vì qua lần tổng kết, phát ra mỗi lần qua lại với đàn ông, chính là nụ hôn đầu của bọn họ, còn có lần đầu tiên xem mắt các thứ. Nhưng mà Hứa Mịch khác, bao nhiêu lần xem mặt cũng là bao nhiêu lần hôn môi...

      Ặc, lần này càng khoa trương hơn nữa, ha ha, mối tình đầu còn là nữa. Ngay thời khắc đó Hứa Mịch nghĩ, đúng là có cái vận khí tốt, nhúng chàm rất nhiều chàng trai đơn thuần nha! Ha ha!

      Lúc ấy Du Ninh Trạch tỏ vẻ rất vui, lại có chút ngượng ngùng, giống hệt như bây giờ phải nhỉ?

      mím môi, khóe miệng câu lên, mặt mày cong cong vui vẻ, nghiêng người về phía , đôi môi mềm mại cách khuôn mặt có mấy phân, : “Được, em hôn .”

      là ngoan! Hứa Mịch phen ôm lấy Du Ninh Trạch, ép môi mình hôn . Giống như là ăn kẹo vậy, Hứa Mịch cắn cắn mút mút môi , nhấm nháp hương vị ngọt ngào nơi đó.

      Động tác Hứa Mịch nhàng chậm chạp, khiến cho Du Ninh Trạch cảm thấy môi mình có chút bị làm cho ngứa. nhịn được, vươn đầu lưỡi ra liếm qua làn môi kia, ừm… ngứa .

      Hành động này của làm cho hết hồn. Hứa Mịch nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà kĩ năng hôn môi của Du Ninh Trạch lại tăng nhanh như thế! Còn có thể vươn đầu lưỡi ra trêu đùa nữa ư! Vừa rôi lưỡi vừa chạm đến môi , lòng Hứa Mịch tự chủ mà run lên. Cái lưỡi mềm mại yếu ớt này, trời ạ, chắc chết mất! Hứa Mịch buông Du Ninh Trạch ra, bày vẻ mặt hơi giận : “A, còn chưa từng hôn ai.”

      Du Ninh Trạch nhất thời cảm thấy rất là vô tội: “ nào có.”

      ôm Hứa Mịch cười thành tiếng: “Bất quá vừa phát ra, môi em là mềm đó. So với lần trước hôn nhau, lần này còn mềm hơn nữa.”

      Nhìn nụ cười của , đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy, dáng vẻ ngại ngùng mà hay bày ra hoàn toàn là dối trá. Cái người này quả chính xác là giả trư ăn hổ, bộ là lừa gạt lưu manh đùa giỡn người khác. Ây da, hay là tính cách của quá là rối loạn rồi đây? Quen biết có mấy ngày, ngủ chung với mới có đêm, vậy mà gan lại như là to ra, dám lớn mật làm chuyện gì cũng cố kị. Nhưng mà cái đó chỉ là đối với riêng , còn ở trước mặt người ngoài lúc nào cũng là đẹp đẽ tao nhã, tuấn phóng khoáng.

      Hứa Mịch lấy tay đẩy mặt Du Ninh Trạch ra xa, “Dáng vẻ nhã nhặn của đâu rồi, dáng vẻ ngại ngùng của đâu rồi, dáng vẻ thẹn thùng của đâu rồi.”

      Ngay lập tức Du Ninh Trạch liền bày ra bộ dạng tuấn lãng, bình chân như vại phản bác : “Lúc nào ngại ngùng, lúc nào thẹn thùng?”

      ra Du Ninh Trạch biết tính cách của bản thân mình là hướng nội, luôn luôn trầm tĩnh. Nhưng mà biết vì sao mỗi khi đối mặt với Hứa Mịch, mọi biểu cảm ngại ngùng của đều lộ ra ngoài.

      đẩy Du Ninh Trạch ra, vừa đứng dậy vừa rồi vào phòng: “ là đồ con vịt mạnh miêng. ngốc ở nhà nữa, chúng ta ra ngoài dạo. Cơm nước xong xuôi cũng cần phải để tiêu hóa, em cũng muốn giảm béo!”

      “Em đâu có mập, giảm béo làm cái gì?” Du Ninh Trạch thế, nhưng cũng đứng dậy theo .

      “Em là phòng bị, chẳng lẽ phải đợi đến khi lại biến thành mập mạp rồi mới giảm sao.” Hứa Mịch cầm túi xách ra đến cửa .

      Du Ninh Trạch sau lưng , đứng trước cửa mang giày, “Lại? Trước kia em béo sao?”

      Mang giày xong, cúi người lấy giày ra cho Hứa Mịch. rất tự nhiên mang vào rồi : “ nghe nhầm rồi. Trước kia làm sao mà em có thể béo được?”

      “Chẳng sao cả, em có béo cũng chẳng có sao cả. Mẹ béo cũng rất dễ nuôi.”

      muốn bị đánh sao? Cái gì mà rất dễ nuôi hả, em mới cần dễ nuôi đâu.”

      “Em thô lỗ.”

      “Em vốn rất thô lỗ. Điều này phải hôm nay mới phát .”

      ... ... ...

      Hứa Mịch ở trong phòng giúp Du Ninh Trạch thu dọn hành lý. cảm thấy bản thân mình đúng là người vợ đảm đáng được tán thưởng. Vốn ban đầu Du Ninh Trạch muốn tự mình dọn đồ, nhưng chưa kịp bắt tay vào vung bàn tay nhắn lên, dõng dạc mà hô: “Giao cho em!”

      Du Ninh Trạch ngồi xếp bằng ở giường, nhìn thân hình nhắn của Hứa Mịch bận rộn qua lại, cảm thấy trong lòng rất là ngọt ngào.

      Nhưng mà nghĩ đến việc ngày mai phải rời khỏi thành phố A, cách xa vợ mới cưới của mình, Du Ninh Trạch lập tức cảm thấy vô cùng phiền chán.

      làm việc ở thành phố B, ba mẹ cũng ở thành phố B làm việc. Thành phố A là nơi mà ông bà sống, hằng năm đến dịp năm mới cả nhà Du Ninh Trạch mới từ thành phố B trở về thành phố A cùng nhau ăn mừng năm mới. Khi còn ở thành phố B, mẹ sớm sắp xếp cho đối tượng xem mắt ở thành phố A, rằng ở tuổi phải kết hôn sớm. Nhưng mà tất cả các mối đều bị từ chối, Du Ninh Trạch nghĩ phải kết hôn sớm như vậy. nghĩ mình chờ ít nhất thêm hai năm nữa, chờ cho khi nào nghiệp phát triển ổn định mới nghĩ đến kết hôn.

      chờ được, nhưng mẹ chờ được, bà lúc nào cũng ở nhà thúc giục . Năm nay trở về nhà, mẹ khuyên nhủ mãi, khuyên lâu, giống như quyết định phải cho xem mắt. Đến khi mẹ , cũng phải là xem xong nhất định phải cưới, xem rồi, hợp lập tức hủy, xem người khác cũng được.

      Du Ninh Trạch cuối cùng cũng phải đồng ý. Lúc đó tính toán rất tốt, nghĩ là xem mắt, sau đó về hợp, như vậy còn phiền hà gì nữa. Bởi thế cho nên Du Ninh Trạch mới gật đầu, cùng lắm đôi ba câu được trở về thành phố B.

      Kết quả người tính bằng trời tính. tình phát triển vĩnh viễn thể nào hoàn hảo giống như ý định. Du Ninh Trạch nghĩ tới lần xem mắt lúc đó, ở lại thành phố A phải ngày hai ngày, mà là cả tuần.

      Trước kia có chết cũng nghĩ đến, người chọn trúng lại là cùng nhau lĩnh giấy chứng nhận kết hôn kém dương sai, đôi ba câu cưới vào nhà.
      linh doan, ly sắc, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :