HỌA THẦN THÔNG TIN TRUYỆN TÁC GIẢ:Kim Tuyến (Kun) THỂ LOẠI:Tự truyện - Hồi ký NGUỒN: truyencuakimtuyen Truyện dài SỐ CHƯƠNG: 2 TÓM TẮT NỘI DUNG TRUYỆN Vào những ngày cuối đời chống chọi lại căn bệnh ung thư máu, Lê Nhật Khoa ôm lấy từng tia hy vọng mà phác họa nên bức chân dung tuyệt hảo về , vẻ mặt hồn nhiên, nỗi khát khao đời và nỗi bi hài bức tranh đều được tô điểm nét. Nhưng đời người lạnh nhạt vô tình, ra với độ tuổi xấp xỉ hai mươi cái xuân xanh. Ba trăm năm sau, vô tình hay duyên phận đưa bức tranh ấy đến với Võ Uyển Linh vào buổi sinh thần lần thứ 18 của , bức tranh họa dáng nam tử tang thương đấu tranh giữa sống và cái chết, tài hoa bạc mệnh chính nét vẽ uốn luyện ấy làm say đắm ngắm nhìn. Tuyệt tác được kẻ giấu danh gửi đến với tiêu đề như bút tích lúc của . ngày tràn ngập nỗi buồn, Linh thầm chàng trai và từ chối còn trêu đùa nữa, tâm hồn nhạy cảm cùng tổn thương, buồn bã ôm lấy tâm tư. Buồn thay, Uyển Linh đem bức họa bầu bạn dưới ánh trăng, khóc thương khi liên tưởng đến số phận của chàng trai trong tranh. Và rồi nước mắt và thương cảm ấy đánh thức linh hồn của Nhật Khoa, tỉnh giấc từ trong tranh. Định mệnh lần nữa lập lại mà Uyển Linh hề nhớ đến, Nhật Khoa giúp nhớ ra thời gian mà cả hai từng trải qua trong ba kiếp người, và rồi những cung bậc cảm xúc mang họ đến bên nhau lần nữa, cứ ngỡ rằng hạnh phúc lần này là vĩnh cửu, nhưng rồi họ cũng phải đối mặt với thực tại. là ma, là người, dương cách biệt trùng trùng. Giữa hai thái cực họ thể chạm được nhau. Duyên có nhưng phận tàn, trách sao dây tơ hồng lại bẽ bàng trắc trở. Linh nắm lấy tay , khẽ lướt bên tai những câu của gió, nó như lời ước định, minh chứng dấu ấn để và mãi mãi tìm thấy nhau: “Sinh thần của là sinh thần của em, ngày mất cũng là ngày em đến
CHƯƠNG 1.1: MÓN QUÀ SINH NHẬT Võ Uyển Linh là trẻ mồ côi, từ đến lớn đều sống trong nhi viện Đức Mẹ và tháng trước rời khỏi, lý do đủ tuổi để tự bươn trải cho cuộc sống chính mình, với lại mới đây Linh nhận được học bổng từ ngôi trường cấp ba Ấn Hoa và nơi đó cách rất xa nhi viện. Người bạn thân nhất của là Phùng Như, ấy phải trẻ mồ côi, hơn thế nữa chính là thiên kim tiểu thư Phùng gia, tập đoàn lớn nhất nhì thành phố A. Biết được Uyển Linh rời đến Ấn Hoa học, Phùng Như cũng nũng cha bắt phải cho theo bạn, cuộc sống cũng êm đềm trải qua trong buồn tẻ. Ngôi nhà sống là của gia đình Phùng Như chu cấp với cái ước định sau này ra trường Uyển Linh phải làm cho công ty của họ, Như hơi buồn vì hề ở chung mà phải về nhà chính sau mỗi buổi học. ra cũng rất buồn cười, học bổng nhận được từ cái bài luận văn Uyển Linh làm chơi để trách cứ té tát ông thầy hiệu trưởng thế mà ổng lại biết, cố tình làm ngơ hay quá thương Linh muốn bỏ phí tài năng của mình trong ngôi trường tồi tàn này. những thế ông ta còn đọc đọc lại mấy lần sau đó nộp lên bộ giáo dục xét về năng khiếu. Và kết quả được trường chuyên và đào tạo những người có tư tưởng, quan điểm sắc bén, nền móng tương lai vững chắc của đất nước - trường cấp ba Ấn Hoa. Sau đây là sơ lược trích ra từ bài của Linh: " đến ngành giáo dục của trường, tôi bất thiết suy nghĩ tại sao lại có thể dung chứa những con sâu thối nát làm rầu rĩ bộ máy chung như thế. Tiền là thứ rất quan trọng trong cuộc sống của mỗi con người, phương tiện đứng giữa mỗi cuộc giao dịch, nhưng hãy nghĩ xem chúng chỉ là những tờ giấy, bất tri bất giác lại có thể sai khiến và trở thành chủ nhân của con người. Đút lót để được vào trường và khi việc trình trệ đứng lại cùng ngưỡng cửa dư thừa số lượng học sinh cho phép trường lại đá những học sinh đủ điều kiện ra ngoài, biết đâu những người bị trục xuất ấy chính là tương lai của đất nước. Thử hỏi mỗi năm sao lại có rất nhiều học sinh học trong lớp mà vẫn lên lớp đều đều, thậm chí con điểm thi chỉ chừng , hai nhưng khi kết quả báo về lại là lên lớp thẳng, tôi cảm thấy điều bất ổn vờn quanh và nằm ngay ở bộ máy chính của trường. Phải chăng việc học cũng bị đưa ra làm hàng hóa trao đổi điểm bởi đồng tiền đứng giữa. Những cuộc giao dịch bất chính này cần phải ngăn chặn và xử lý kịp thời và chắc chắn phải nghiêm khắc trục xuất những con sâu hư đốn này". Hôm nay, Phùng Như ở lại ăn sinh nhật cùng Uyển Linh, Như hứa mời bất kỳ ai hay làm rình ran như những năm trước nữa, năm nay chỉ yên lặng cùng nhau thưởng thức buổi ăn tối tại nhà thôi. Biết nhau từ lớp và chơi thân tới nay cũng mười hai năm rồi, chưa bao giờ cãi nhau hay bất hòa việc gì cả, Uyển Linh ít nhưng có nghĩa lạnh lùng đâu, chỉ là tâm trạng của người viết văn thường trầm ấm để nhìn nhận cuộc đời bằng trái tim nhạy cảm, còn Như lại quá nhiều nhưng điều ấy tuôn ra rất ngây dại, đáng lẫn mơ mộng nữa. Ting tong Tiếng chuông cửa vang lên làm Võ Uyển Linh giật thóp tim khi ôm đống sách khó khăn xếp chúng vào ngăn tủ, thở dài để lại đống sách lên bàn, chạy ra mở cửa. Cạch Cửa mở , Phùng Như luồn lách bước vào trong nhà khẽ giũ chiếc ô đầy nước. - Mưa à?. Câu hỏi dư thừa quá sức, Uyển Linh đưa mắt nhìn ra phía hiên nơi những giọt nước lẳng lặng tuôn xói xả nuốt chửng lấy gian tĩnh lặng bên ngoài. Như gật đầu bĩu môi, tay trái giũ cây dù, tay phải nâng chiếc hộp màu đỏ in chữ "Tuyệt Hảo", hiệu bánh khá nổi tiếng của thành phố A đây mà. Linh cười tươi tắn cầm chặt hộp bánh trong tay, mùi kem tươi cùng hương vị chocolate đậm đà quyến rũ vị giác của Linh, đóng cửa tham ăn chạy nhanh vào bếp tống hộp bánh kem vô tủ lạnh. Trước tiên phải dọn dẹp nhà và tắm, ngày đầu tiên dọn đến nên mọi thứ còn rối reng lắm. Cơn mưa đầu mùa chẳng bao giờ chịu dứt, mà đúng tại tháng tám tụ trường còn cái gì đâu mà đầu mùa, thôi cho nó là mưa phùn . Bên ngoài những đợt mưa phủ dài nền đường lạnh thoát nhưng bên trong căn nhà Linh lại ấm áp yên lành. Sau hơn hai giờ dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc giờ đây mọi thứ đâu vào đấy, Uyển Linh phủi tay, chống nạnh mỉm cười, căn nhà trông đáng và ngăn nắp làm sao. Tuy nhiên, Phùng Như ngã ịch lên ghế dài thở hổn hển, đường đường đại tiểu thư tay chân chưa từng động tới việc nhà vậy mà giờ đây phải phụ Linh làm tất cả, Uyển Linh nhìn bạn lấm lem bụi mà cười tinh nghịch, đôi chút phá phách đưa bịch rác lên cao định thả vào người Như, theo phản xạ Như đưa hai tay che mặt hét toáng. Thế là Linh cười sái luôn cả hàm vì biểu quá mức của bạn. - Này, cậu giỡn với tớ đấy à? Mau tắm còn ăn bánh kem nữa đó. Phùng Như trợn mắt tức tối mắng Linh, sau đó thẳng vào phòng tắm gột sạch thân thể trước, Linh lắc đầu cười mỉm đem bịch rác ra trước cửa để. Mở cửa bước ra ngoài, Linh đưa mắt nhìn lên hiên, những giọt mưa nhắn, băng lãnh lăn tăn đùa giỡn với nhau, chúng tinh nghịch mái nhà rồi lại rượt đuổi nhau dưới mặt đường trơn. cong khóe môi thành đường dài tuyệt hảo, vươn tay đón đợi những giọt nước tinh khiết, chúng bám lên lòng bàn tay rồi vui vẻ trượt xuống tiếp tục hành trình rượt đuổi. Để bịch rác vào bô rác quay đầu bước vào nhà, trong chốc để ý bên cạnh cửa có chiếc hộp màu xanh được gói cẩn thận, nó chiễm chệ nằm yên ở đó từ khi nào sao lúc nãy thấy nhỉ?. - Ai thế ta?. Khẽ nheo mắt, chuyện với chính mình và cũng cố gắng nhớ ra ngoài Phùng Như còn ai nhớ và tặng quà cho Linh, ý nghĩ chắc chắn nhưng cũng tồn tại trong đầu là các Sơ ở nhi viện Đức Mẹ, nhưng bọn họ đâu biết địa chỉ nhà của tại. Võ Uyển Linh hơi chần chừ nhưng cũng cầm lấy chiếc hộp mang vào nhà. - Tới cậu đó, lẹ . Xoa xoa mái tóc trong chiếc khăn bông, Phùng Như giọng hờn trách và rồi có lời hồi , ngước mắt khó hiểu nhìn Uyển Linh cầm chiếc hộp màu xanh: - món quà? Của ai?. Uyển Linh lắc đầu, nụ cười dịu ngọt giữ môi, có bức thư nhưng đề người gửi, bảo Như đến gần để xem bức thư này viết gì, Như cũng tò mò nên bước đến gần cùng Linh đọc thư: "Họa Thần, Có lẽ phận ta do trời sắp định, nguyệt lão se duyên tác hợp thành đôi. như áng mây lững lờ trôi mãi, em như cơn gió dưới ánh nắng ban mai, mây đừng lo gió vô tình như nhân gian đồn thổi, gió rồi trở lại tìm mây. năm, mười năm hay vạn năm xa cách, em tin rằng mình gặp lại nhau. Dây tơ hồng bẽ bàng trắc trở, người với ma thể vẹn toàn. Nếu kiếp này thể bên nhau, vậy kiếp sau nhau tách biệt. Linh hồn tan biến vào trời xanh, em đau thương chấm dứt sống mình. Nắm tay đến lôi trì, và nhớ đừng uống canh Mạnh Bà. Để luân hồi chúng ta còn tìm được nhau." - Hơ, ai thế nhỉ?. Đọc xong, Phùng Như ngây ngô hỏi, nếu theo bút tích cái này rất giống của ai đó, ánh mắt của chợt đảo nhìn Uyển Linh cùng cái suy nghĩ:"Nó tự tặng cho nó à? Con bạn mình tự kỉ sao?", lắc đầu phủ nhận, Linh trước giờ có khác người nhưng tới nỗi độc thành tự kỉ chứ. Võ Uyển Linh mặt biến sắc, chỉ tò mò nhìn mãi bức thư, nhớ lúc mười tuổi viết ra những câu này sau đó chẳng hiểu nghĩa gì nên vứt , đây là nét bút của nhưng tờ giấy trông rất mới, mực còn lem ra bởi nước từ tóc của Như rơi xuống mà. Lắc đầu tin vào ma quỷ hay thần thánh, Linh cất hộp quà vào trong tủ rồi vắt khăn tắm, tối đến mở cũng được để xem kẻ nào bày trò trêu đây. Phùng Như nhìn món quà rồi dõi theo bóng lưng Linh, thở dài thườn thượt: "Mình phải bù đắp cho nó, thôi nó trầm cảm khổ đây"
CHƯƠNG 1.2: MÓN QUÀ SINH NHẬT Võ Uyển Linh mặc người bộ đầm satanh hồng bóng loáng, tóc ướt sũng được bao bọc bên trong chiếc khăn bông mềm mại, Phùng Như cười toe chạy tới tủ lạnh lôi hộp kem mang thương hiệu "Tuyệt Hảo" ra ngoài để chuẩn bị thưởng thức. Linh phì cười vì cái tính ham ăn của con bạn mình nhưng rồi ánh mắt lại dừng nơi món quà bí , khó hiểu dai dẳng đánh vào tâm , nghiêng đầu nhìn, rất tò mò nhưng chưa muốn mở xem ngay bây giờ đâu. - Này, chuẩn bị thổi nến nhé!. Phùng Như lấy chiếc bánh kem hình trái tim phủ đầy chocolate thơm ngất ra dĩa, bánh kem chỉ tạm ổn chứ gọi là to đâu, vì Linh có mua cái bánh thôi, to quá ăn hết đó mà. Lúc đầu Như bĩu môi, bướng bỉnh muốn mua chiếc to nhưng bị Linh liếc xéo thảm thương, hình như là muốn lọt luôn con mắt ra ngoài ấy chứ, nên Như đành ngậm ngùi mua cái be bé vậy. - Ừ, ra ngoài ngồi . - Còn mưa mà. - Hết rồi. Dừng lại, đôi tai Phùng Như khẽ lắng nghe tiếng động bên ngoài, đúng là hết rồi chẳng có tiếng mưa dội vào mái nhà nữa, gật đầu nhìn lên đồng hồ, 20h rồi cơ đấy, phải nhanh nhanh thôi ngày mai còn phải đến trường nữa. Ôm lấy hai cái muỗng, tay bưng dĩa bánh thẳng ra ngoài sân trong con mắt buồn cười của Uyển Linh, nhìn theo bóng lưng Như mà lòng êm ả, bình yên lạ thường, có lẽ số phận nhẫn tâm cướp cha mẹ , nhưng ông trời có mắt ban cho người bạn đáng đến thế. Phùng Như chẳng khác nào gia đình của , đúng thế, chính là người chị em thân thương còn hơn cả máu mủ ruột thịt nữa. Tháo chiếc khăn xuống, lau mái tóc đen huyền , cầm cây lược chải đều rồi nhàng vén nó qua bên vai, buông lược Linh nâng bước rời khỏi nhưng tấm lưng lạnh toát ngừng lại. quay đầu nhìn vào hộp quà, lòng nôn nao lạ thường khiến đôi tay tiến lại gần ôm nó trong lòng rồi mới bước thẳng ra ngoài. khí ẩm ướt sộc lên mũi khiến tâm tình Uyển Linh thanh thản, cong khóe môi, nhắm chặt mi mắt hít vào hơi dài, sau cơn mưa mọi vật như được thay lớp áo mới, xinh đẹp và thoáng mát hơn rất nhiều. Tuy nhiên, trời đêm tối, xung quanh khu nhà chỉ có vài cái đèn đường sáng dịu dàng, chúng tỏa ra hào quang nhàn nhạt, chiếu rọi vùng đất riêng và rồi những giọt nước tinh nghịch cũng mệt lữ nằm yên cây, hay ứa động dừng chân nơi nền đất lạnh toát. Có lẽ gió trời hơi lạnh, Võ Uyển Linh khẽ rùng mình với đợt gió vừa lướt qua mặt khiến đám tóc ướt sũng se lại, ôi mũi bắt đầu có thanh sụt sịt rồi, ghét cảm, hơn nữa là hận và bao giờ muốn nó " thương" trú ngự trong người đâu. Quẹt tay ngang mũi, bước lại gần bàn nơi Phùng Như bận rộn cắm hai cây đèn cầy vào, số và tám màu vàng chanh bắt mắt ung dung, đứng thẳng mặt bánh màu nâu trắng, chúng được Như thắp sáng trong gian yên tĩnh, ngọn lửa đỏ cam đung đưa uyển chuyển qua lại tiêm đèn, cứ như chúng nâng thân mình nhịp nhàng theo giai điệu trời đất chào mừng ngày sinh thần của Linh. - Đến đây ngồi . Phùng Như vẫy tay bảo Uyển Linh đến gần, gật đầu đặt hộp quà bàn, môi cười tươi tắn, ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao tinh tú và thanh thuần ngắm nhìn chiếc bánh kem tươi ngon chờ được vào bụng đây. Gặm nhấm thèm thuồng khiến Như nhốn nháo, vỗ tay liên tục, đợi Linh ngồi xuống phía đối diện liền nhịp tay theo giọng hát của mình: - Chào mừng sinh nhật của Linh, Mừng ngày sinh nhật của Linh, Mừng đó Linh sinh ra đời cùng vì sao xa tỏa sáng... Chào mừng sinh nhật của Linh, Mừng ngày sinh nhật của Linh nào cùng hát vang câu ca này, Happy birthday to you ... Vỗ tay mạnh hơn và nhịp điệu dừng lại trong niềm hân hoan, hồi hộp lẫn đợi chờ, Uyển Linh chắp tay, nhắm chặt đôi mắt, lòng cầu nguyện điều gì đó tốt lành cho chính mình, kể cả những người thân thương xung quanh. Hình như nguyện ước xong, mở mắt chu môi thổi hơi dài, ngọn lửa tung tăng nhộn nhịp bị dặp tắt bởi sức tàn phá của Linh. Mỉm môi cười hiền, cầm chiếc muỗng do Phùng Như đưa, sắng góc Uyển Linh cho nhanh vào miệng. - Ưm... ngon quá!. Câu cảm thán vang lên cùng viền môi nâng bẫng, Linh cười tít cả ông mặt trời khiến Như vạ lay phì cười, đưa muỗng ăn cùng. buổi sinh nhật quá bình thường, giản dị trong niềm vui đơn thuần nhất, lại là thứ quý giá người người mong chờ mà chẳng bao giờ tìm thấy được. Vì họ lạc lõng, bận rộn và luôn chạy theo những thứ được bao bọc bởi phù phiếm, có thể do tác nhân trong cuộc sống cũng như xung quanh họ. - À, món quà, cậu định mở ra xem à?. Phùng Như đá mi mắt sang món quà lãnh đạm nằm im bàn, Võ Uyển Linh ngừng ăn, đảo mâu quang nhìn đến chiếc hộp được gói kỹ, lắc đầu, vươn tay cầm lấy nó: - Tớ định mở mà quên mất. Thoáng do dự, Uyển Linh đưa mắt nhìn xoáy vào đợi chờ của bạn mình mà tặt lưỡi, thôi mở cho Như vui vậy. Dùng lực vừa tay, Linh mở nhanh giấy gói bên ngoài, bên trong xuất tờ giấy cổ xưa như kiểu bức tranh cuốn tròn. Uyển Linh mở bức tranh đưa lên cao để nhìn và trong bóng tối nhàn nhạt được chiếu rọi chút ánh sáng ảo diệu, như ngưng bật hơi thở, những luật trở nên nặng nề, khóe mắt cay xòe hiểu lý do vì sao. - Cho tớ coi với. Phùng Như nhìn biểu bất động của Linh mà tò mò, vươn tay kéo bức tranh xuống, ánh mắt cũng đột nhiên ngưng trọng ngắm nhìn, như muốn hét lên cảm thán. bức họa đẹp, sống động và bi thương. - Tớ muốn khóc. Giọng ức nghẹn của Uyển Linh vang lên, bức xúc trong tâm tư khó hiểu, vì sao lại đau lòng như thế, bức họa vẽ hình nam tử, vóc dáng thanh tao, đôi mắt tinh khôi tràn trề nhựa sống và cái nụ cười ấy như chứa đựng cả tương lai tươi sáng, nhìn xem khung cảnh cả cái hồn đều rất tươi trẻ, chúng tôn lên ước ao về nỗi niềm đời trong con tim người họa sĩ. Nhưng nếu nhìn kỹ, quan sát tổng quan khuôn mặt mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược, nỗi bi hài, đau đớn lẫn tuyệt vọng, chúng bám từng cử chỉ, đôi mày kiếm cau , đường nét nơi khóe mi chùng xuống. Sợ hãi, đời, tuyệt vọng, bi quan,... Võ Uyển Linh đưa tay vuốt khuôn mặt trong tranh, sao nó lại thân thương như thế? Nó sống động như người ấy diện trước mặt . Cổ họng tắt nghẹn, trái tim thắt chặt cùng nổi đau hình thành, đau đớn ấy bọc phát như căn bệnh ung thư ác tính và giờ đây nó đnag bao trùm lấy linh hồn . Người trong tranh cứ ngỡ rằng rất gần nhưng chất lại quá xa. Và rồi, quay bức họa ra sau, cố nhìn xem nguồn gốc thế nào, tác phẩm quá sức tuyệt hảo. "Lê Nhật Khoa. Sinh ngày: 15-8-1700. Mất: 15-8-1720. Hưởng dương: 20 tuổi. Nguyên nhân: Bạch Huyết. Được phát họa bởi Lê Nhật Khoa, trong những ngày đấu tranh với tử thần, ra ở độ tuổi xuân xanh, nhưng đâu đó đôi môi vẫn vươn vấn nụ cười thanh thoát". Dòng chữ , ngắn gọn dưới góc tranh làm tim Linh như vỡ òa cùng những mũi dao nhọn hoắc, chàng trai mất ở độ tuổi xuân xanh, đầy ước vọng và con đường tương lai rộng mở. Và... - Đó là ngày sinh của cậu mà Linh, nếu tính tới nay đúng ba trăm ngày. 15-8-2020. Như đếm những đầu ngón tay khờ khạc, điều đó làm chấn động mạnh đến Uyển Linh, dừng lại chốc rồi đảo mắt đẹp nhìn bao quát cả bức tranh. Tại sao lại trùng hợp tới như thế chứ? nhắm mắt cố ổn định lại nhịp thở, bất giác cơn gió lạnh buốt lại vờn quanh tai , nữ thần gió hiền hòa bay lượn và thổi vào tai câu bẫng như thứ ảo giác bất thường: "Sinh thần của là sinh thần của em, ngày mất cũng là ngày em đến".
@myuyen pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.