[Hiện đại] Cô dâu của thiếu gia - Quý Ly [10chương]

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      dâu của thiếu gia

      • [​IMG]
      • - Nguồn: LQĐ
        - Tác giả: Quý Ly
        - Tên editor +beta:
        MeOw (1-8 ), nhok tinh nghich (9), TinhLinhTuyết (10+End)
        - Thể loại: HĐ, sủng, sắc, nữ tiểu bạch

        - Số chương: 10c+End



      Giới thiệu
      Năm mười lăm tuổi, xác định rằng bảo vật vô giá. Trong năm năm này, tuy trốn hôn đến năm lần nhưng vẫn luôn ở bên cạnh , còn vẫn luôn dịu dàng che chở , khiến cho thế giới của thể nào . Nhưng cuối cùng, vào lúc quan trọng nhất, lại mang theo váy cưới trắng tinh, lén lút bỏ trốn.

      Rốt cuộc, niềm tin của bắt đầu bị vỡ vụn. hoài nghi có phải bản thân giữ ở bên mình quá lâu, cho nên quyết định để ra ngoài tự do bay lượn. Nhưng nào biết quyết định đó của mình, lại khiến cho đau khổ, ngày đêm mất ăn mất ngủ, khi đó mới phát ra rằng, cuộc sống là điều mà hề mong muốn. Rốt cuộc, phải làm thế nào để cho lại có thể hoàn toàn tin tưởng như ngày trước, tin tưởng bỏ chạy ở trong hôn lễ lần nữa. . . .

      Mở đầu
      Trắng đen giằng co. chàng trai trẻ, khôi ngô tuấn tú và xinh đẹp ngồi đối diện nhau. Ánh sáng mặt trời nhàng rọi vào chiếc bàn nằm bên cạnh cửa sổ, khiến cho làn da trắng nõn của lại càng trở nên mềm mại và trong suốt, bờ môi căng mọng giống như củ ấu, cong lên khẽ mỉm cười, đôi con ngươi tựa như hai viên bảo thạch đen láy, từ bàn cờ ngước lên, để lộ ra khuôn mặt nhắn, dáng vẻ vô cùng đáng lại giống như có chút đùa giỡn nhìn về phía chàng trai trẻ kia. “ , nếu em thắng, đãi em ăn chầu hoành tráng, có đúng ?” “ sai, chỉ cần em ra, đều có thể mời.”

      Chàng trai trẻ sờ cằm cười nhạt, đôi hàng mi của để lộ ra loại cảm giác ung dung và tự tin. Nghe vậy, xinh đẹp hơi cúi đầu suy nghĩ chút. lát sau, khuôn mặt nhắn khẽ nâng lên, vô cùng nghiêm túc : “Vậy. . . . em ăn tiệc nữa, em muốn chợ đêm ăn hà tử tiên, với cả đá bào bỏ thêm vài thứ nữa, có được ?” “Đương nhiên là được, cho dù em muốn gom hết toàn bộ cái chợ đêm cũng có vấn đề gì cả.” Chàng trai trẻ bị những lời đề nghị ngoài dự liệu này của làm cho cảm thấy buồn cười. “Vậy tốt quá!” vui vẻ, đôi mắt to tròn cười híp lại, ngón tay bé cầm viên cờ màu trắng đặt xuống bàn cờ, dưới cái nhìn kinh ngạc của chàng trai, chậm rãi thốt lên ba chữ. “Em, thắng, rồi!”
      JupiterGalileoAn Nhạc Thuần thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 1.1
      “Aizz. . . . . .” Từ sáng sớm đến giờ, thanh than thở này biết xuất bao nhiêu lần, mà nguồn gốc phát ra thanh đó lại đến từ người, đó chính là người kế thừa trường phái cờ vây của nhà họ Lệ từ ba năm về trước, được quốc tế công nhận là thiên tài cờ vây – Lệ Du Tư, đồng thời cũng là người thừa kế vị trí đứng đầu cả sản nghiệp trung tâm thương mại của tập đoàn Mạnh gia, địa vị của , bất luận là về phạm vi học thuật hay là thương nghiệp cũng đều là tiêu điểm khiến cho mọi người phải ao ước.

      Vì thế, cái tình huống rất hiếm khi xảy ra này khiến cho rất nhiều người phải tò mò, đợi cho đến khi thở dài hết 256 lần, mọi người đứng bên cạnh cuối cùng cũng đưa ra người đại diện —— chính là Phó Tiểu Kỳ tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy, tiến lên trước để bày tỏ an ủi, muốn hỏi xem có phải là Lệ Du Tư có điều gì bất mãn với cái câu lạc bộ này mà thể mở miệng lên tiếng, cho nên mới thở dài hay . Nếu quả thực là như thế cũng cần phải quan tâm thăm hỏi chút rồi!

      Bởi vì, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, có nét đẹp giống như con lai, thân hình cao lớn rắn chắc, cặp kính gọng vàng đặt sống mũi, khiến cho bên trong vẻ tuấn mỹ mê người kia lại tràn ngập phong độ của nhà tri thức, đối với rất nhiều phụ nữ mà , những người như Lệ Du Tư, bề ngoài tuấn lịch lãm, bên trong lại thông minh cơ trí, tài năng đánh cờ cũng có thể hạ gục được những chiếc máy vi tính công nghệ cao, quả thực mà , chính là độc dược trong độc dược, hay có thể gọi là bách độc chi vương*.

      *bách đôc chi vương = vua của mọi loại độc.

      Cũng bởi vì thế, thường hay bị đưa ra làm người đại diện cho câu lạc bộ để tham gia những cuộc thi đấu xã giao, trở thành người trong thiên hạ có đối thủ còn chưa tính, Lệ Du Tư dù ở phương diện nào mà , cũng chính là hình tượng tốt nhất để đại diện cho cả câu lạc bộ này.

      Nhưng mà, từ trước đến nay, là người vui buồn cũng thể ra sắc mặt, thế mà hôm nay khuôn mặt của lại có chút sầu não, tựa như ở nơi nào đó, sâu thẳm trong nội tâm của có điều gì đó thể nào hiểu được, có khả năng cần phải tìm chỗ để trút ra. “Tư, nghĩ gì vậy?” “ có gì.” Lệ Du Tư chút để ý đáp, vẻ mặt trầm tư giống như có ý kháng cự, để cho người khác đến gần mình trong phạm vi mười km.

      Phó Thiểu Kỳ đối với lạnh nhạt thờ ơ của , chỉ mỉm cười : “Có câu, người ta càng phủ nhận, càng chứng tỏ là có chuyện gì đó xảy ra, nghe chiều hôm qua cậu đến nhà tôi, sao vậy? Ông già tôi lại quấn lấy cậu, bắt cậu phải đánh cờ với ông ấy nữa à?” “, tôi có gặp bác trai, chỉ gặp mẹ của cậu, bà ấy nhờ tôi để ý chút đến. . . . .”

      đến đây, lời của Lệ Du Tư bỗng nhiên xoay chuyển, nghi hoặc hỏi: “Cậu có em thiên tài, đứng thứ ba toàn quốc, tên là Sồ Nhi phải ? Dùng ánh mắt của người trai để nhận xét, cậu thấy ấy là người như thế nào?” “Sồ Nhi nhà tớ? Sao cậu lại quan tâm đến nó vậy?”

      Phó Thiểu Kỳ cảm thấy vô cùng hoài nghi, khóe mắt khẽ liếc nhìn Lệ Du Tư cái. “Cậu khoan hãy chuyện này , cho tôi nghe, ấy là bé như thế nào?” Đối với vấn đề này, lúc đầu, chân mày của Phó Thiểu Kỳ hơi nhướng lên, bộ dạng chất vấn, nhưng rồi lại lập tức cười cười, giống như đối với kỳ lạ ở trong cái vấn đề này bị đoán được chút rồi.

      “Sồ Nhi là do bố mẹ tôi sinh ra lúc tuổi lớn, tôi còn nhớ thời điểm lúc nó vừa sinh ra, chỉ có hai ký mốt, là đứa trẻ sinh non, so với những đứa bé sơ sinh bình thường hơn rất nhiều, cho nên, vị cha già suốt ngày cứ ‘khéo lo trời sập, lo bò trắng răng’ của tôi quyết định để cho nó nằm trong phòng cách nhiệt ngủ suốt hai tháng, nhưng mà, bất hạnh thay, nuôi nó đến trắng trẻo mập mạp như thế, cuối cùng, con bé lại được mẹ tôi đưa sang Karuizawa bên Nhật, chứ, cuộc sống ở bên đó so với Đài Loan tốt hơn nhiều, trước khi con bé trở về Đài Loan từ đến lớn nó đều sống ở Nhật, cho nên đến tận bây giờ, tiếng Trung của con bé kém cực kỳ.”

      Mới đầu, khi Phó Thiểu Kỳ còn trưng ra vẻ mặt cợt nhả, quả thực là Lệ Du Tư có ý định muốn đem hết tất cả những chuyện năm xưa ra tính sổ luôn lần, nhịn được nhíu mày, lúc sắp sửa bộc phát bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện, ra, kia bị sinh non, thảo nào tay nhân vừa dài vừa , gương mặt thoạt nhìn vô cùng sáng sủa, trắng nõn, dường như là kiểu người có ăn thế nào cũng mập nổi. “Trước kia ấy từng học cờ vây sao?” Phó Thiểu Kỳ nhún vai: “Cái này tôi cũng , nhưng mà, con bé lớn lên ở Nhật, sống bên cạnh mấy chú mấy bác nên chắc là đối với cờ vây cũng có nghiên cứu chút, lâu ngày mưa dầm thấm đất, cũng coi như là có biết chút ít !” “Biết chút ít thôi sao?”

      Lệ Du Tư trầm ngâm lúc lâu. “Chuyện này, tôi nghĩ, ba mẹ tôi hẳn là hơn tôi mới phải, à đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời tôi, sao cậu đối với Sồ Nhi nhà chúng tôi lại có hứng thú dạt dào như vậy?” “ có gì!” Lệ Du Tư cười, nhún nhún vai, bỗng đột nhiên đứng dậy, thẳng đường ra cửa, nụ cười khuôn mặt thần bí, nay lại càng thêm quỷ dị. “Tư, cậu định đâu đấy?” Phó Thiểu Kỳ gọi với theo. Lệ Du Tư cười cười quay đầu lại, tự giễu : “Chiều hôm qua, Sồ Nhi nhà cậu đánh thắng tôi toàn cục, bây giờ, tôi phải thực lời hứa với ấy, thay ấy bao hết tất cả cái chợ đêm, để cho ấy có thể thoải mái chơi bời phóng túng.”

      “Nó thắng cậu? Làm sao có thể ——”

      Còn chưa đợi Phó Thiểu Kỳ xong, Lệ Du Tư còn thấy bóng dáng, bỏ lại ở phía sau lưng, là khuôn mặt của người đàn ông bị nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn, vẻ mặt giống như là bị đưa đến ‘Bắc cực’ mười năm rồi, đông cứng đến nỗi còn chút biểu cảm nào, đơn giản bởi vì trong lòng bọn họ bị kinh sợ quá mức. Chỉ bằng Sồ Nhi bé —— tuy rằng bé là em của , nhưng cẩn thận mà , căn bản chỉ là chẳng có chút tiếng tăm nào, bây giờ lại nổi tiếng như vậy, có thể đánh bại được thiên tài cờ vây rồi ư?

      Giờ phút này, ngay cả trai của là Phó Thiểu Kỳ, cũng rất nể mặt mà nghi hoặc, thầm nghĩ, mình có phải là nên đem tin tức này đưa cho 《 chuyện cười bách khoa toàn thư hay 》, để nó trở thành câu chuyện nực cười nhất thế kỷ này! Hay là nên giao cho hiệp hội những chuyện lạ thế giới, cho bọn họ có cái để mà thảo luận trong thời gian rảnh rỗi . . . . .

      Trong thư phòng rộng lớn, tất cả đều được lấy gỗ trầm hương làm chủ đạo, nơi này vốn là thư phòng của ông Phó, giờ phút này, lại lộ ra cái đầu nho , cao khoảng mét rưỡi, ngồi chiếc ghế da bên cạnh cái bàn dài, cặm cụi gục xuống bàn, vùi đầu vào trong chồng sách, vóc dáng bé kia, suýt nữa khiến cho người ta có ảo giác sắp bị cái bàn to và rộng này bao phủ, chuỗi công thức toán học từ trong cái miệng căng mọng của phát ra. “Góc A bằng góc C, góc C bằng góc B, góc. . . .cho nên. . . .

      Sao lại nhiều góc như vậy? Cũng phải là con rết, hết góc rồi lại đến chân, là phiền chết được!” Sau khi hét to tiếng, Phó Sồ Nhi phiền não gãi gãi đầu, quẳng luôn cây bút chì, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cuốn sách giáo khoa môn toán, khuôn mặt nhắn khổ sở cau có, vẻ mặt giống như là bị cuốn sách giáo khoa này khi dễ vậy. Lúc này, Lệ Du Tư đứng ngoài cửa được lúc lâu khẽ bật cười, mang vẻ mặt buồn cười bước về phía : “ khó như vậy sao?”

      Phó Sồ Nhi ngờ lại có khách, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn , khoát tay : “Bây giờ em có thời gian chơi cờ với , hôm nay học xong được hết cái đống này, kỳ thi tới em nhất định tiêu đời!” “Có cần hướng dẫn cho ?” Lệ Du Tư nhún nhún vai, hoàn toàn để ý bản thân mình bị xem như ruồi muỗi mà xua đuổi, ngược lại, tâm tình của dường như còn rất tốt, chủ động đưa ra cầu trợ giúp.

      Nhưng mà, Phó Sồ Nhi lại đắm chìm ở trong thất bại của môn toán học, tiếp tục lẩm bẩm : “Vì sao cơ chứ. . . . ràng ‘sủi cảo’ ăn ngon như vậy, tại sao cái hình tam giác này lại đáng ghét đến thế. . . . Cái gì? vừa gì? Có thể lặp lại lần nữa hay ?” Lúc này mới phản ứng kịp, cái miệng nhắn kinh ngạc đến nỗi thể nào khép lại được.

      Vừa rồi là ‘chân rết’, bây giờ, đến ‘sủi cảo’ cũng xuất rồi, Lệ Du Tư nhịn được mà bật cười, biết trong lòng bé này còn có thứ quái quỷ gì chưa ra nữa hay ? Nhưng mà, cũng có thể thấy được, đối với mấy cái ‘Góc’ này ‘Góc’ kia ở trong toán học là căm thù đến tận xương tủy. “ làm gia sư miễn phí cho em nhé, lúc trước, khi còn học, môn toán của cũng kém đâu!”

      nhàng cười bâng quơ, đâu chỉ là kém, thầy dạy toán còn là thiên tài toán học, đối với năng lực tính toán của , bọn họ cũng được chứng kiến đủ rồi. “Vô dụng thôi, biết mời bao nhiêu gia sư về dạy môn này rồi, nhưng mà, em vẫn học vào chứ đừng đến mấy cái tam giác lớn, tam giác này! biết đâu, người làm ra sách giáo khoa này kỳ quái, sao cứ thích đem gà và thỏ nhốt cùng nhau, rồi lại bảo chúng ta đếm xem tổng cộng có mấy chân.

      xem! Sao lại nhàm chán như vậy chứ? Lệ Du Tư bị những lời oán giận hồn nhiên vô tư như trẻ con của chọc cho cười to: “Quả là rất nhàm chán, chẳng qua là, cũng ngại sau khi em thi xong, đem tất cả những thứ học được trả lại cho người thầy giáo là đây, vậy nên, hãy để dạy cho em, được ?”

      Phó Sồ Nhi hoài nghi liếc mắt nhìn cái, lập tức gật gật đầu, cười cười đem sách giáo khoa trước mặt giao cho : “Được rồi! Tạm thời tin tưởng người thua cuộc lần, nhớ , nếu dạy tốt, bất cứ lúc nào em cũng có thể đem vị gia sư là đuổi đấy nhé!” “Tuân lệnh, học trò đại nhân!”

      Lệ Du Tư vui vẻ đùa, bàn tay to cầm lấy cuốn sách toán học của , bắt đầu cuộc sống thầy trò của hai người. . . . . Đậu hoa, đá bào, hà tử tiên. . . . .

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 1.2

      Đối với Phó Sồ Nhi mà , buổi tối ngày hôm nay quả giống như bình thường, giống như hai lúa mới lên thành phố, nơi này và cuộc sống hàng ngày của là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hương vị ngào ngạt của những món ăn vặt, thanh rao hàng của những người bán hàng rong cứ cách nửa nhịp, nhanh chậm mà vang lên, và cho dù có cố gắng tránh né như thế nào nữa, cũng thể thoát khỏi cái đám đông chật chội này, đối với , những điều này hoàn toàn mới mẻ và thú vị.

      “Em cảm thấy quá đông người sao?” Lệ Du Tư ôm tránh khỏi đám học sinh, động tác vô cùng cẩn thận và tự nhiên. “!” Phó Sồ Nhi hưng phấn nhìn bốn phía xung quanh, tìm xem chỗ nào là địa điểm ăn uống tiếp theo của bọn họ, nghe thấy câu của , lắc đầu cách quả quyết, khuôn mặt nhắn khoái chí cười tít mắt. “Trước đưa em ra ngoài, mẹ em ngàn lần căn dặn, cơ thể của em rất yếu, nhất thiết phải để em lung tung, nếu bà ấy biết dẫn em đến chợ đêm, xô đẩy chen lấn với nhiều người như vậy, bà ấy nhất định giết .” “Chợ đêm đông người như vậy mới vui, em thường nghe mấy đứa bạn , chỗ nào bán đồ ăn ngon, chỗ nào bán đồ rẻ, chỉ có mỗi mình em cái gì cũng biết, là đáng ghét mà!”

      xong, ảo não bĩu môi, như thể đối với kiến thức nông cạn của bản thân mình, hoàn toàn cảm thấy vui tí nào. đưa mắt nhìn , cười an ủi: “ sao, kinh nghiệm chợ đêm của cũng nhiều, chúng ta ngang tài ngang sức, ai cũng thắng được ai!” “. . . . .

      là ‘thủ hạ bại tướng’ dưới tay em, cho rằng an ủi như vậy, em vui vẻ sao?” ngước khuôn mặt nhắn lên nhìn , khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ngỗ nghịch bướng bỉnh của tuổi mười lăm. “ dám!” cười cười lắc đầu, khuôn mặt mang theo tia bất đắc dĩ, chẳng lẽ, đây gọi là ‘ lần sảy chân để hận muôn đời’ sao? thầm nghĩ, đó là lần thất bại duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng lại vô cùng vui vẻ chấp nhận.

      “A!” vô cùng thỏa mãn khi nghe được đáp án mà mình mong muốn, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt nhắn xinh đẹp lại cười đến vui vẻ. “Từ , ba mẹ đều cho em ăn cái này, cái kia, nhất là mấy thứ lạnh lạnh gì đó. Nhưng bọn họ càng cố tình cấm cho em ăn, em lại càng muốn ăn.

      lần nhân lúc bọn họ chú ý, em liền phạm vào điều cấm lần thứ nhất, kết quả là, mấy thứ đồ lạnh đó khiến cho em đau đầu muốn chết, nằm ở giường bệnh nghe ba mẹ lải nhải trận nhớ đời, còn phải khổ sở uống thuốc, thế nhưng em lại cười, giống như mình làm chuyện gì đó vô cùng vĩ đại, cảm thấy bản thân mình giống như Đồ Long, chuyện này nghe qua cảm thấy ngu ngốc đúng ?” “ là bướng bỉnh!”

      cưng chiều búng lên cái mũi của cái, mà đáp lại bằng cách hất hàm lên nhìn rồi hừ tiếng, dáng vẻ đáng vô cùng. Mỗi buổi chiều ngày thứ bảy, chính là ngày Lệ Du Tư dạy học, để có thể tiết kiệm khoảng thời gian này, luôn cố gắng xử lý nhanh chóng tất cả công việc, mà các lão đại trong tập đoàn cũng biết tiềm năng của là vô hạn, cảm thấy việc để cho tiếp nhận địa vị người đứng đầu tập đoàn Mạnh gia là quyết định vô cùng sáng suốt.

      ~ o0o ~​

      “Đó!” Phó Sồ Nhi nhìn bức thư trông có chút trẻ con nằm ở trong tay , khóe môi khẽ cong lên, chút quan tâm, nhún nhún vai : “Thư tình đấy!" “Em viết?” “Làm sao có thể?” tức giận tiến lên giật lại lá thư, má hồng trắng nõn tức giận phình to: “Em mới thèm làm mấy cái chuyện ngu xuẩn như vậy, bức thư này là do nam sinh trường khác viết, em đến ngay cả chuyện xem cũng lười xem, chẳng qua, người đó là bạn học của trai em, em chỉ có thể vui vẻ mà nhận thư thôi!”

      “Em muốn nhận lời ta sao?”

      “Nhận lời? Nhận lời gì cơ?”

      “Bình thường, sau khi nhận thư tình của người, chẳng phải là người nhận đáp trả tình cảm của đối phương hoặc là lời xin lỗi sao?”

      ngồi trước mặt , giống như người thầy hiền lành ân cần dạy bảo. “ vậy sao? Em còn cho rằng. . . . .chỉ cần nhận thư là xong chuyện rồi!” Phó Sồ Nhi chợt phát , hình như mình ôm thêm chuyện phiền toái vào người rồi, khuôn mặt nhắn khổ sở nhíu lại. Lệ Du Tư khỏi bật cười, nghĩ này quá ngây thơ rồi, nhưng mà, nụ cười môi biến mất, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào bức thư trong tay. cỗ tình cảm khác thường bất chợt nảy lên trong lòng . hẳn là phải sớm nghĩ đến. . . . .

      , phải rằng, chuyện này vốn là chuyện vô cùng tự nhiên, thiếu nữ ngây thơ trong sáng, xinh đẹp khéo léo giống như Sồ Nhi, người thích , e rằng chỉ có mình chàng trai này! “ Tư, nghĩ cái gì vậy?” Phó Sồ Nhi nghiêng người, giơ lên cánh tay bé huơ huơ ở trước mặt .

      Lệ Du Tư bị tiếng trong trẻo của làm tỉnh lại, lắc lắc đầu cười : “ có gì, Sồ Nhi, em bây giờ vẫn còn là học sinh, chuyện đương. . . .hình như vẫn còn quá sớm, đúng ?” “ Tư, chuyện cũng y chang như ba mẹ em, thiệt là lạc hậu!” bướng bỉnh, khinh thường nhìn : “ biết ? số bạn nữ trong lớp em bắt đầu đương rồi đấy, sau đợt nghỉ hè năm hai, nghe có hai người phải ‘gắp trẻ con’, tuy rằng bọn họ , nhưng tất cả mọi người đều biết, chỉ là giả bộ làm như biết mà thôi.” “Gắp trẻ con?” Ngữ khí của Lệ Du Tư có chút buồn bực, mày rậm khẽ nhếch lên. “Ừ, chắc là rất đau!” vô cùng đồng tình gật đầu . “Sao lại đau ——”

      Bỗng nhiên im bặt, bừng tỉnh hiểu ra, bật cười ngớt: “ ra là vậy, tiểu gia hỏa, suýt chút nữa bị em làm cho ngớ ngẩn rồi, người đại mà những từ quái lạ cũng nhiều !” “Rốt cuộc cái gì vậy? Em nghe chả hiểu gì cả.”

      quăng bức thư lên bàn, mắt đẹp rũ xuống nhìn bức thư, thần thái yên tĩnh giống như người lớn: “Em muốn chuyện đương, phải bởi vì em còn , mà là vì em muốn nam sinh này, bởi vì em nghĩ mình thích ấy! Vậy nên ngày mai em từ chối, nhưng mà. . . . Nếu ấy tức giận hoặc khóc em phải làm sao bây giờ?”

      xong, lo lắng nhìn , khuôn mặt bé lên vẻ hoang mang và khó xử. đưa tay vuốt ve từng lọn tóc mềm mại của , mỉm cười : “Nếu là người đàn ông tốt họ vô cùng phong độ mà chấp nhận kết quả, cho dù kết quả đó có phải là điều mà ta muốn hay , Sồ Nhi, nếu em lo lắng, ngày mai lúc tan học, đến đón em, như vậy em có thể. . . . .”

      cần!” kiên định lắc đầu, lập tức phát vẻ mặt của có chút kinh ngạc, nhưng mà, cảm thấy cao hứng, bởi vì bản thân mình cũng có thể khiến kinh ngạc như vậy: “Chuyện này tự em có thể giải quyết được mà! Tư, nếu ngay cả chuyện cỏn con này mà em cũng có biện pháp xử lý, chẳng phải là rất vô dụng hay sao?” “Đừng cậy mạnh!” nhìn chăm chú, chậm rãi lắc đầu giống như nhắc nhở.

      “Em biết mà!” cười tít mắt gật gật đầu, vẻ mặt đáng giống như đột nhiên lại trở thành bé mười lăm tuổi, cầm cuốn sách toán ở bàn học, để xuống trước mặt . “ Tư, nếu rảnh rỗi quan tâm đến chuyện thư tình của em, vậy làm ơn hãy giúp em môn này ! Ngày mai. . . . Lớp em kiểm tra toán rồi!”

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 1.3

      Chín giờ tối, Lệ Du Tư trở về nơi ở của mình, từ trong miệng người làm mới biết, ông nội ở đây đợi hơn ba tiếng đồng hồ. hiểu lý do tại sao ông đến đây, vậy nên, vẻ mặt của từ đầu đến cuối hoàn toàn lạnh nhạt. “Cháu đồng ý!” Nghe xong ý đồ của ông nội, vẻ mặt của lại càng lạnh hơn. Lệ Đức Minh ngồi trước mặt cháu trai, cố ý cười hề hề làm hòa : “A Tư, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho cháu, nếu cháu có thể dành chút thời gian rảnh. . . . .”

      “Cháu rảnh, chút thời gian cũng thể dành ra được, ông nội, xin ông trở về với bà ngoại, chuyện này cháu tuyệt đối đáp ứng!” “A Tư, phải là cháu với ta, bây giờ mỗi chiều thứ bảy cháu đều có bận việc gì sao? Vậy cứ chọn buổi tối thứ bảy, thu xếp tìm nhà hàng. . . .”

      Đối với đề nghị của ông nội, Lệ Du Tư chỉ trưng ra nụ cười mê người, nhưng miệng lại cự tuyệt: “Cháu có thời gian, nhất là chiều thứ bảy, ông nội, xin hãy trở về với bà ngoại, đối với chuyện này, chút hứng thú cháu cũng có!”

      Hôm sau, nhân lúc mọi người ai để ý, kiện thư tình kết thúc. Sau khi ‘đàm phán’ với đối phương trở về nhà, Phó Sồ Nhi hoàn toàn năng gì, khi đối mặt với mọi người, chỉ cười cười cách thần bí, đối với vấn đề của bọn họ lại càng muốn trả lời, vì vậy, chuyện giữa Lệ Du Tư và nhà họ Phó ngay lập tức trở thành điều bí trong lòng mọi người.

      Tiếp đó, trải qua những ngày hè chói chang, liên tiếp bị những kỳ thi giày vò đến khổ sở, rốt cuộc, ở tuần cuối cùng của tháng bảy, thời khắc sống chết của Phó Sồ Nhi cũng đến rồi! Từ khi bảng điểm được công bố, dám lên mạng, dám đọc báo, càng lo lắng cầu người nhà được thông báo kết quả cho mình biết. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay, liền lôi kéo Lệ Du Tư đến trước bảng thông báo, chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả tàn khốc nhất.

      Dù sao, kết quả tệ nhất chính là thi trượt, tự an ủi chính mình, hừ hừ, cho dù có sắp sửa bị chặt đầu, cũng phải khí phách ngút trời mà ‘Mười tám năm sau ta lại là hảo hán!’ , cùng lắm thi đậu thôi mà, có gì đâu. . . . . . có gì sao?! Huhu. . . . muốn thi trượt đâu! Nếu vậy chỉ là mất mặt thôi, còn có chuyện vô cùng tàn khốc chờ đón nhận nữa. . . . .

      Ông trời ơi! Trước giờ con chưa ước nguyện điều gì, cũng chẳng xem thường ông, mắng ông là có mắt, để cho người tốt được sống lâu, gieo họa ngàn năm , ách. . . . . . đúng! đúng! ra, con biết ông có sức mạnh vô biên, nhưng mà đến tận bây giờ mới xin ông thương tình phù hộ có phải muộn rồi hay ? Phó Sồ Nhi rối loạn, trong lòng tưởng tượng đến kết quả bi thảm nhất, vùi khuôn mặt nhắn của mình vào túi xách màu hồng, mặc cho Lệ Du Tư có kêu thế nào, cũng muốn ngẩng đầu đối mặt với thực tế.

      “Sồ Nhi, sao em lại che mặt thế kia? Như vậy làm sao có thể nhìn thấy bảng điểm đây?” Lệ Du Tư cúi đầu nhìn , vẻ mặt tràn đầy hứng thú khi thấy che kín khuôn mặt nhắn của mình. “Em nên nhìn!” Giọng rầu rĩ của từ kẽ hở túi xách truyền đến. “Nếu em muốn xem, vậy tại sao lại kéo đến đây?” cảm thấy buồn cười, nhưng cho dù ý cười tràn ngập khóe môi, lại vẫn cho nó phát ra tiếng để phải nghe thấy.

      “Nhưng mà, lòng người ta rất muốn biết!”
      “Vậy mở mắt ra, tự mình xem được sao?”
      cần! là khủng khiếp. . . . .”
      “Có gì đâu mà khủng khiếp? Bảng thông báo này cũng ăn thịt người nha!”
      “Nhưng mà ——”
      “Nhưng mà làm sao? Cùng lắm là thi trượt thôi, sang năm lại thi lại lần nữa là được, ai trách em đâu!” an ủi .

      “Ai da, biết thôi! Cha mẹ em , nếu lần này em thi được, bọn họ cho em ở lại Đài Loan nữa, bởi vì bọn họ cơ thể của em rất yếu, sống ở đây thích hợp, hàng ngày cứ ru rú ở trường luyện thi, lần này bọn họ muốn đưa em sang Mỹ, trường học ở đó chắc chắn nhận em vào, nhưng mà. . . . Đồ ăn vặt ở Đài Loan ăn rất ngon nha! Người ta nỡ bỏ , nếu lần này thi được vào trường nào. . . . .

      Em phải ở Mỹ đợi cho đến khi tốt nghiệp rồi! Em muốn đâu. . . . . .” Vừa xong, nhịn được mà khóc thét lên. “Được rồi! biết rồi, đà điểu , để cho gia sư là đây nhìn thay em vậy!” Dứt lời, chuẩn bị chen vào đám người nhìn bảng điểm, đột nhiên ống tay áo lại bị giữ chặt, Lệ Du Tư vừa quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhắn của trương ra vẻ mặt vô cùng đáng thương tội nghiệp.

      Phó Sồ Nhi khăng khăng kéo lại, giằng co lúc, giọng : “Lỡ. . . .em thi được vào trường nào. . . .” “Cũng đừng cho em, có phải ?” cố tình bỏ qua vẻ mặt căng thẳng của , trêu chọc . Bỗng nhiên, khuôn mặt nhắn của nhíu lại, hoàn toàn nghe được trêu chọc trong lời của , nghiêm túc phản bác: “Dù gì, nếu , chẳng phải là em hiểu ——” “Vậy bây giờ em muốn làm thế nào đây?” nhướng mi, nheo mắt hỏi .

      “Em. . . .em cũng biết nữa.” “Được rồi!” nhún nhún vai: “Nếu em thi đậu, năn nỉ hai bác đừng đưa em sang Mỹ, được chưa?” Mắt đẹp của ngay lập tức sáng lên: “ sao? Tư, đừng gạt em nha!” “! Vậy bây giờ, có thể giúp em xem kết quả được chưa?” “Vâng!”

      Dù sao, tìm được người giúp đỡ, cứ cho là thi trượt cũng sao cả! Lệ Du Tư cười cười, đưa tay búng vào chóp mũi của , lấy dáng vẻ ung dung tao nhã vào trong đám người, thân hình rắn rỏi của đứng giữa đám đông lại càng trở nên cao lớn, ở cỗ hương vị cao quý khác hẳn người bình thường, mà lúc này, trong lòng vấn đề nghi hoặc.

      Vấn đề này chính là —— học trò của , làm sao có thể thi trượt, đến cả trường cũng thể đậu được cơ chứ? Ngay lập tức, bảng thông báo giải đáp hết tất cả nghi hoặc ở trong lòng . “Tiểu quỷ, sau này đừng dọa người như vậy có được ?” trở lại trước mặt , khoanh tay ôm ngực, nhịn được cười cười thở dài. “Em dọa người? Em dọa đến ai rồi sao?” bĩu môi cách vô tội. “Mọi người! Tất cả mọi người bị hốt hoảng, cộng thêm cái vẻ mặt giống như sắp đến ngày tận thế của em dọa đấy, phiếu điểm của em đâu? Lấy ra đây!” “Ở trong này!”

      Lệ Du Tư cầm lấy phiếu điểm, mở ra xem toàn bộ điểm số ở bên trong, quả nhiên, này dưới hướng dẫn của , thành tích lại trở nên tốt hơn ngoài dự đoán! Chẳng qua, đối với bé trời sinh vô cùng đáng như vậy, lại còn vô tâm vô tư, khiến cho tất cả mọi người, ai cũng cho rằng, ngay cả đuôi xe cũng thể nào nhấc lên nổi, kỳ thi này cũng chỉ có thể rớt mà thôi! Lúc này, dư quang nơi khóe mắt của liếc thấy bóng dáng, đưa tay kéo nhìn qua: “Em nhìn thấy mặc đồng phục đó ?” “Thấy!” có chút ngây ngốc, ý tứ của . “Em chuẩn bị mặc cái bộ đồng phục màu xanh lá đó ba năm ! Tiểu quỷ!”

      “Ý của là. . . . Em đậu rồi sao?” dám tin, trợn to hai mắt, trong lòng chỉ có cỗ xúc động muốn thét chói tai. “ sai, điểm thi lần này chút cũng kém, Sồ Nhi, em làm tốt lắm!” nhàng xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của , tựa như khen ngợi chú chó vừa ngoan ngoãn ngậm được khúc xương trở về vậy. khen ngợi khiến cho sung sướng đến đỏ cả mặt, cái miệng nhịn được, đắc ý cười cười: “Ai da, cũng có gì! Đều là do Tư dạy rất tốt ——”

      “Sồ Nhi, gả cho !” bất ngờ ra câu. “À, được. . . .” Phó Sồ Nhi bỗng nhiên im bặt, giật mình nhìn , giống như cái câu vừa ra, phải là hỏi lát nữa muốn đâu ăn cơm, cũng chẳng phải là những chuyện thường ngày giống hạt mè hạt đậu như là dạo phố, mà là. . . . “ cái gì? Tư, . . . . . trêu chọc em sao?” “ đùa, Sồ Nhi, gả cho !” Lệ Du Tư cười cười, lặp lại lời câu hôn khi nãy, thái độ vô cùng thoải mái tự tin, lại mơ hồ để lộ ra bá đạo thể kháng cự.

      Tư, em. . . . em vẫn còn nha. . . . bây giờ những lời này. . . . . . . . phải là hơi sớm sao?” kích động né tránh ánh nhìn chăm chú của , lí nhí câu giống như là chuyện với muỗi vậy. Lệ Du Tư cười cười lắc đầu: “Đương nhiên phải là cử hành hôn lễ ngay lập tức, đợi em, đợi sau khi em tốt nghiệp xong, sau này, nếu em muốn tiếp tục học đại học cũng sao cả, chúng ta cứ kết hôn trước, rồi em vẫn có thể từ từ học đại học, Sồ Nhi, bây giờ hoàn toàn nghiêm túc chờ câu trả lời của em, em có đồng ý gả cho ?”

      Phó Sồ Nhi trả lời, cúi thấp đầu cắn cắn môi, mắt đẹp ngấn nước lộ ra vẻ bất lực, nhìn hết trái phải xung quanh, lại nhìn đến đám nữ sinh bằng tuổi mình bàn xem lát nữa đâu để chúc mừng có tên trong bảng vàng, còn . . . . sau khi biết bản thân mình có thể tiếp tục học ở đây, lại còn bị người khác cầu hôn nữa. . . . phải nên làm gì bây giờ?” “Sồ Nhi, câu trả lời của em là gì?” “Em. . . . .”

      lúc cảm thấy khó xử, biết nên phải trả lời như thế nào có hai nữ sinh trung học lướt qua bên cạnh bọn họ, trong đó có người giọng kinh ngạc thốt lên: “Oa! chàng đẹp trai. . . . .” Người còn lại cũng phụ họa : “Đúng thế! Đúng thế! ấy nhất định là con lai! Ngũ quan tinh tế như vậy, tớ đoán, nhất định là . . . . A! tớ thấy ấy rất quen nha. . . . . . .”

      thể nào? Cậu quen ấy sao?”
      “Đương nhiên là , hình như tớ từng thấy ở đâu tạp chí. . . . Hình như ấy rất nổi tiếng!”
      “Có phải cậu nhớ lầm rồi hay ? Nếu là người nổi tiếng, làm sao có thể xuất ở trường trung học để xem bảng điểm chứ? Nhưng mà, ấy rất đẹp trai nha! Cả đời tớ chưa từng gặp qua người đàn ông nào như vậy. . . . .”
      “Tớ muốn trở về khoe với mấy đứa bạn!”
      “Tớ cũng thế!”

      thanh bàn tán càng lúc càng trở nên dần, hai nữ sinh mỗi lúc xa, trong lòng Phó Sồ Nhi vẫn rối như tơ vò, thấp giọng, sợ hãi hỏi: “ thích em sao? Tư!” “Cái này còn cần phải nữa sao? Nếu thích em cầu hôn với em sao?” Lệ Du Tư hoàn toàn để ý đến mọi người xung quanh, trong mắt chỉ có bóng dáng bé bỏng của mà thôi. “Em ——” ngước khuôn mặt nhắn lên nhìn , tựa như có điều gì muốn , chỉ là, lời đến cổ họng lại bị tắc nghẹn, cuối cùng, chỉ khẽ cười, gật gật đầu. . . . .

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 2.1

      Ba năm sau.
      thể. . . . . . . hoàn toàn làm được! giáo dục của trường học quả nhiên là rất tốt, lại có thể khiến đem cái chuyện quan trọng như vậy mà quên bẵng . . . . . . người mặc chiếc váy lụa màu trắng, bước chân của càng lúc càng nhanh, giống như phía sau lưng mình xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba, còn cố gắng chạy trốn khỏi những quả bom rơi xuống. thể nào làm được. . . . . .

      Đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. . . . . . Nhưng mà. . . . . . . . . . . . nhất định thể làm được! Trốn! Bây giờ, điều duy nhất có thể làm được chính là bỏ trốn! bước từng bước dồn dập, cuối cùng, bắt đầu chuyển sang chạy, chạy càng lúc càng nhanh, chiếc váy cưới trắng tinh ở người giống như áng mây lướt theo cơn gió.

      “Tiểu thư, định đâu vậy? Nếu như muốn tham dự hôn lễ phải hướng này đâu ——” Bác làm vườn ở trong nhà thờ tốt bụng nhắc nhở, nhưng rồi lại phát , dâu trẻ này căn bản là thèm nghe đến lời mình , rất nhanh xuất ở trước mặt ông rồi lại vội vàng biến mất. . . . . . . Đinh Đinh Đinh. . . . . . . . Tiếng chuông nhà thờ vang lên những giai điệu hạnh phúc.

      Ba năm trước, Lệ Du Tư bất chấp tất cả đưa Phó Sồ Nhi trở về nhà họ Phó, đứng ở trước mặt mọi người tuyên bố tin tức hai người đính hôn, kết quả là kéo theo bao nhiêu giằng co tranh chấp, bây giờ mọi thứ ổn thỏa, tháng sáu, Phó Sồ Nhi tốt nghiệp cấp ba, thi đậu vào trường đại học tư nhân, dưới sắp xếp của Lệ Du Tư, hôn lễ của hai người được tổ chức vào cuối tháng bảy.

      Hôm nay, khách mời đến dự dưới trăm người, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng của tầng lớp xã hội thượng lưu, những người này đều được bọn họ phát thiệp mời vô cùng cẩn thận, nếu , đợi đến khi hôn lễ của thiếu gia nhà họ Lệ và thiên kim nhà họ Phó được tổ chức, e rằng mười gian nhà thờ bị chen lấn đến vỡ tung. Thời gian vừa đến, bản nhạc đám cưới du dương cất lên, hòa với giọng non nớt của những cậu bé, khắp nơi trong giáo đường được trang trí bằng hàng vạn những đóa hoa hồng champagne, tất cả đều đẹp tựa như mộng ảo, có nơi nào là giống với hôn lễ trong giấc mơ của biết bao , chỉ có điều, từ trong phòng nghỉ của giáo đường lại truyền đến thanh sốt ruột của mấy người phụ trách. “ dâu?”
      “Phải! Rốt cuộc là dâu ở đâu?”
      dâu biến mất? Đến giờ phút này rồi, làm ơn đừng có đùa như vậy chứ!”
      “Ai đùa với ? thấy dâu đâu nữa!”

      Tất cả đều rơi vào trong tai của Lệ Du Tư sót chữ, cau mày chặt, lúc lâu cũng thấy có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy từ phía bục sân khấu vang lên câu hỏi. “Xin hỏi. . . . . . dâu. . . . đâu rồi?” Cha xứ đẩy đẩy gọng kính lão, giọng trầm trầm hỏi. Tiếng vừa dứt, cả trường đều tràn ngập xấu hổ, người đàn ông lén lút từ ngoài cửa chạy vào, đến bên cạnh Phó Thiểu Kỳ, vài câu, chỉ thấy sắc mặt của Phó Thiểu Kỳ bỗng nhiên thay đổi, ta đứng dậy đến bên cạnh Lệ Du Tư, định mở miệng : “Tư, Sồ Nhi ——”

      Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, thân là trong số những phù rể, Hắc Tử Đình từ chỗ ngồi của nhà họ Lệ, vươn tay cầm lấy điện thoại di động giao cho Lệ Du Tư: “Điện thoại của .” Khuôn mặt của Lệ Du Tư để lộ ra chút biểu cảm nào, chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đổ chuông lúc lâu, cuối cùng, cầm lấy chiếc điện thoại, ấn phím nghe, động tác vô cùng thong thả, đưa điện thoại lên sát bên tai, theo bản năng còn mơ hồ mang theo chút trốn tránh, như thể muốn đón nhận cái tin tức xấu mà đầu dây bên kia sắp sửa truyền đến, nhưng mà, tại, ở đầu dây bên kia lại im lặng chút tiếng động, cái cảm giác dày vò này lâu đến nỗi tưởng chừng như trải qua cả thế kỷ. “Là Sồ Nhi à?” “. . . . . . Vâng.”

      Lúc nghi ngờ của được xác định ràng, Lệ Du Tư khẽ thở hơi, nghe giống như là than thở, lại như là có chút bất đắc dĩ, giọng trầm thấp mơ hồ lộ ra tia sốt ruột: “Em ở đâu? có chuyện gì xảy ra chứ?” “Em rất tốt. . . . . . . Tư, xin lỗi. . . . . .” câu ‘ xin lỗi’ như thanh của chú chim non, lặng lẽ biến mất đằng sau chiếc điện thoại kia, im lặng lại lần nữa bao trùm lên tất cả. “Sồ Nhi? Sồ Nhi?” ấy ngắt máy rồi.

      Dựa theo tình huống này, chỉ có cách để giải thích, chính là, bị người ta bỏ rơi, ở trước mặt vô số khách mời như vậy, bị dâu của chính mình vứt bỏ trước chứng kiến của thần thánh, hệt như đứa ngốc. Đáng chết! thầm mắng ở trong lòng, sau hai phút lặng lẽ trôi qua, quay đầu lại, đối diện với tất cả mọi người ngồi phía dưới, vẻ mặt chút biểu cảm, trầm giọng : “Hôn lễ này tạm dừng ở đây, nhưng mà, mọi người hãy nghe cho , chỉ là tạm dừng chứ phải là bỏ dở, càng phải là hủy bỏ, đợi sau khi tôi đem dâu trở về, hôn lễ cử hành lần nữa, bây giờ, mời các vị hãy trở về !”

      Dứt lời, lạnh lùng tháo ra đôi găng tay màu trắng ném cho Hắc Tử Đình, sau đó lại lập tức rời , bỏ lại sau lưng là ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người cùng với những lời bàn tán xôn xao. . . . . .

      *** ​

      Có phải. . . . . mỗi người phụ nữ đều trải qua sợ hãi giống như lúc này hay ? cũng biết nữa, chỉ cảm thấy tất cả phụ nữ thế giới này đều rất dũng cảm, trong đó bao gồm cả mẹ , dì , chị . . . . còn có những người phụ nữ mà từng hoặc chưa từng quen biết nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :