Chương 2
Editor: Mưa Thiên Kiều
Beta Readers: Mưa Thiên Kiều + Quảng Hằng
Sau khi ăn xong, Lục Nguyên Đông ngỏ lời muốn đưa Tần Dư Kiều về nhà. Nhưng Tần Dư Kiều lại cười cười từ chối: “ cần đâu, như vậy phiền quá. Hôm nay có lái xe tới đón tôi rồi.”
Lục Nguyên Đông gì thêm, nhàng gật đầu. Ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Tần Dư Kiều lúc lên xe. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị người gọi tới là Giang Nham. Đầu dây bên kia của Giang Nham hơi ồn, loáng thoáng nghe thấy tiếng í ới của mấy người xung quanh
Giang Nham gọi đến đó chơi, còn Lục Nguyên Đông lại nghĩ xem khi trở về với cha mẹ như thế nào về buổi xem mắt thành công này. Trong đầu chợt lên gương mặt ngượng ngùng của đối tượng xem mắt vừa rồi. Tuy muốn buổi xem mắt trở nên gượng gạo như vậy nhưng thực thích người béo như đó.
Tần Dư Kiều dạo quanh quảng trường Đức Lợi của thành phố S. là cuối tuần nên quảng trường rất đông người, khí cũng ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đối diện với quảng trường là biển quảng cáo khá lớn với đèn nhấp nháy sáng trưng. dưới ánh đèn bắt mắt ấy là hình ảnh của người mẫu quảng cáo trang sức, tựa như viên kim cương xinh đẹp, khiến cái biển càng thêm thu hút.
Tần Dư Kiều dạo nửa ngày ở các cửa hàng trang sức cũng thấy có món đồ nào ưng ý. Cuối cùng, quyết định dừng lại ở tầng 6 để mua chiếc đồng hồ Thụy Sĩ. Người bán hàng sau khi thanh toán xong xin số điện thoại để làm cho chiếc thẻ VIP.
Lúc Tần Dư Kiều trở lại Bạch Gia người giúp việc hỏi có muốn ăn chút gì hay , Tần Dư Kiều lắc đầu. tầng truyền xuống tiếng quát của Bạch Diệu, Tần Dư Kiều quay sang hỏi người giúp việc: “ Chị họ về nhà rồi sao?”
Cậu của , Bạch Diệu, có người con duy nhất là Bạch Quyên - người có tính tình rất nóng nảy. Sau khi tốt nghiệp đại học, Bạch Quyên làm ầm lên, đòi kết hôn. Thế nhưng sau sáu năm chung sống, bây giờ lại đòi ly hôn.
Bạch Quyên rủ Tần Dư Kiều uống rượu, Tần Dư Kiều lập tức từ chối, “Em biết uống rượu.”
“ Chị quên mất.” Bạch Quyên tự mình đến quầy rượu lấy chai, vừa nhấm nháp chén rượu vừa hỏi Tần Dư Kiều: “ Mẹ em ở quốc có khỏe ?”
“Mẹ em rất khỏe mạnh.” Tần Dư Kiều ngồi đối diện với Bạch Quyên, khuyên nhủ “Sức khỏe cậu tốt, chị đừng chọc giận cậu. đến lúc cậu ngã bệnh chị lại đau lòng đấy!”
Bạch Quyên đáp : “ Em cho là chị muốn vậy sao? Chị thực thể hiểu nổi, lúc trước mẹ em đòi ly hôn ông ấy đồng ý, còn đến lượt chị muốn ly hôn lại có thái độ như vậy!”
Tần Dư Kiều đứng lên, miễn cưỡng : “Hai việc này giống nhau sao?”
Bạch Quyên trả lời: “ Đều là chuyện ly hôn”.
Tần Dư Kiều giải thích: “ Ly hôn cũng phải nhìn vào nguyên nhân, hơn nữa Bạch gia còn phải dựa vào rể nhiều.”
Bạch Quyên và Trần Tri Trạch là câu chuyện điển hình về tiểu thư nhà giàu chàng trai nhà nghèo, vì tình mà kết hôn rồi sau đó cũng vì tình mà ly hôn.
Bạch Quyên : "Nếu như trước đây chị ta nhất định bao giờ kết hôn.”
Tần Dư Kiều buông tay: "Đừng văn vẻ như thế, em thể hiểu được."
Bạch Quyên nâng mí mắt, dường như còn hứng thú trò chuyện với Tần Dư Kiều nữa, chỉ câu "Thôi bỏ !” rồi ra cửa.
Như nhớ ra chuyện gì, Bạch Quyên quay đầu lại hỏi Tần Dư Kiều: "Hôm nay em xem mắt thế nào ?"
Tần Dư Kiều tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu: " thành."
Bạch Quyên: " thấy vừa mắt à?”
“ Chị đề cao về em quá rồi.” Tần Dư Kiều nhìn vào hình dáng mập mạp của mình “ Em trông béo thế này, hơn nữa là 78kg chứ phải 78 cân.” (1 cân TQ= nửa cân VN)
Bạch Quyên líu lưỡi: “ mới chỉ 78 cân thôi mà.”
Tần Dư Kiều nghe được từ “thôi mà” giống như bị kích thích, hàng tối đều luyện 1 giờ Yoga, sau đó nhìn vào bản thân trong gương, chỉ thấy chân tay béo ú, phân biệt được đâu là chân, đâu là tay.
chỉ bề ngoài thay đổi, trước đây, khi tập Yoga có thể làm được các động tác có độ khó rất cao như xoạc chân hay đứng ưỡn ra phía sau hình cánh cung, còn bây giờ sao, ngay cả động tác cơ bản cũng chỉ làm được vài cái. Khi cúi gập người xuống bụng đầy mỡ còn bị ép lại, vô cùng khó chịu.
Mặt thấm đầy mồ hôi, nằm vật lên sàn, nghiêng đầu nhìn tấm gương tường. Bên trong là có gương mặt đỏ ửng, trán ướt sũng mồ hôi, da thịt mũm mĩm trắng bóng. Tần Dư Kiều nhìn lên trần nhà màu trắng, đột nhiên nhớ tới câu : “ Kiều Kiều, em quầy quá, mau béo thêm chút nữa !”
Lời này là ai từng với nhỉ? Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy buồn cười, bật cười thành tiếng, ra cũng tốt, ít nhất về sau có người nào gầy nữa, vừa cười, vừa đứng dậy, mở cánh cửa gỗ, vào toilet.
Tắm rửa thoải mái xong xuôi rồi ra, Tần Dư Kiều liếc mắt về phía chiếc điện thoại di động sofa, thấy có hai cuộc gọi nhỡ, là của Tần Ngạn Chi, hai là dãy số lạ.
Tần Dư Kiều tắt máy, ngủ.
Tần Dư Kiều biết con mà béo đẹp, thậm chí trước đây cơ thể đạt tới 100kg. Thi thoảng, Tần Dư Kiều đứng trước gương, nhưng lại thể nhận ra người trong gương là mình. Sau này, khi béo thành thói quen, cũng quên hình dáng trước đây của mình nhìn thế nào, chỉ khi xem lại những bức ảnh mình chụp trước đây, mới hơi giật mình chút.
Người béo và người gầy vốn là người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, được đối xử cũng rất khác biệt, Tần Dư Kiều coi như cũng được an ủi phần nào.
Bạch Diệu là người có tinh thần thể thao, trời vừa mờ sáng bảo người giúp việc gọi Tần Dư Kiều dậy để cùng chạy bộ.
Biệt thự Bạch gia nằm tại Đông Giang - nơi riêng biệt với thế giới bên ngoài. Vài năm gần đây, nơi này thu hút được chú ý của nhiều nhà đầu tư tới xây nhà và biệt thự, tuy rằng mỗi căn nhà đều có thiết bị đầy đủ nhưng người ở nhiều, kẻ có tiền mua cũng chỉ dùng để đầu tư vào việc riêng.
Do vậy chạy trong bìa rừng nhân tạo được bao bọc bởi con đường xi măng trắng có đến cả ngày cũng chẳng thấy bóng ai cả, ngay cả xe qua cũng rất thưa thớt, được cái là khí ở Đông Giang vào sáng sớm rất trong lành.
Tối hôm qua có mưa, cho nên khí mang mùi rất tươi mát, ướt át, Tần Dư Kiều giảm dần tốc độ chạy, rồi chuyển sang bộ, người chạy ở phía trước là cậu của , động viện: “ Kiều Kiều, cố gắng lên.”
Tần Dư Kiều thở hồng hộc, lắc đầu: “ Cậu trước , cháu nghỉ ngơi lúc rồi nhất định đuổi theo sau.”
Bạch Diệu vừa nghe xong liền bật cười, cũng chạy về phía trước mà quay lại chỗ , vừa vừa : “ Cậu cháu chạy bộ phải muốn cháu giảm béo, mà muốn cháu rèn luyện sức khỏe, cháu xem các nay đều rất gầy, cậu thấy cháu như vậy là cân đối rồi.”
78kg mà cân đối sao? Tần Dư Kiều bật cười, nhưng hề phản đối lại.
Bạch Diệu tiếp: “ Mợ của cháu đưa ảnh của cháu cho Lục gia xem, Lục phu nhân vô cùng hài lòng, khen hết lời là cháu có tướng phú quý. Hôm qua cậu còn biết được là họ xem bói trước cho cháu đấy.”
Tần Dư Kiều hơi ngẩn ngơ, mãi mới phản ứng lại: “ Cậu!”
Bạch Diệu vỗ vỗ vai Tần Dư Kiều: “ Đương nhiên, điều quan trọng là cháu có vừa ý hay khônh, còn người già như chú chỉ là hơi sốt ruột cho cháu thôi.”
Tần Dư Kiều dừng lại, lấy khăn lông lau mồ hôi cổ: “ Cậu, cháu và Lục Nguyên Đông hợp.”
Bạch Diệu thảng thốt: “ Cậu cảm thấy Lục Nguyên Đông rất khá, Kiều Kiều, cháu nên cho cả hai cơ hội.”
Tần Dư Kiều có cảm giác thất bại, người nhà họ Bạch đều có . Nên thế nào đây, cho dù là Bạch Quyên hay Bạch Diệu, cả hai đều rất tự tin về .
Lúc ăn sáng, Bạch Diệu dường như muốn gì đó lại thôi, Tần Dư Kiều cũng lờ mờ đoán ra được đó là chuyện gì, buông thìa xuống: “ Ông ấy xảy ra chuyện gì sao?.”
“Làm sao có chuyện gì được.” Gương mặt Bạch Diệu có chút buồn, thở dài: “Kiều Kiều này, ba và con sao có thể hận nhau suốt đời được, cũng giống như cậu và Tiểu Quyên, đúng ?"
Tần Dư Kiều ‘Ừm’ tiếng.
Bạch Diệu thêm: “ Ông ấy tuần trước tới thành phố S.”
Tần Dư Kiều ngước mắt lên: “ Ông ấy tới làm gì ạ?”
Bạch Diệu thở dài: “Tân Vũ bị thua mua, ông ấy có hứng thú.”
Tần Dư Kiều cười nhạo: “ Ông ấy tới mua mảnh gỗ có gì mà đáng quan tâm.”
Bạch Diệu im lặng: “…”
Tần gia là nơi kinh doanh gỗ, sau này chuyển sang đầu tư ở nhiều lĩnh vực khác, chẳng hạn như về giáo dục .
Tần Dư Kiều uống hai ngụm sữa đậu nành rồi : “ Cháu sắp xếp thời gian gặp ông ấy.”
Ba và con đương nhiên thù hận suốt đời, có điều suwh xa cách còn đáng sợ hơn cả thù hận. Thù hận ít ra còn là cảm giác mãnh liệt hơn, tồn tại trong cơ thể con người, mài mòn cuộc sống và thần kinh của họ.
Mà xa cách ngày xa xách hơn theo dòng thời gian, lúc này, quan hệ giữa ba và con chỉ còn là huyết thống, máu mủ.
Sáng sớm tinh mơ, Tần Dư Kiều thay quần áo sau đó ra khỏi nhà, vì luôn có người chăm sóc nên thói quen sinh hoạt hàng ngày của có phần chậm chạp. ném cả đống quần áo lên giường để chọn lựa, vừa lòng lại ném thẳng xuống, sau cả buổi sáng chọn chọn lại, tủ quần áo vốn ngăn nắp trở nên vô cùng lộn xộn.
Người con béo ghét nhất điều gì đây? nhầm chính là lúc kéo khóa quần áo. Tần Dư Kiều buồn rầu nhìn thân hình mình trước gương, từng khoác lên người hàng chục rồi hàng trăm chiếc áo phông, còn bây giờ, mấy trăm bộ quần áo, cũng thể che đậy được ngấn thịt của .
Đến buổi chiều có việc gì, vừa lái xe vừa nghe nhạc đường cái, ở gần nhà có công viên nên dừng lại ở bãi đỗ xe rồi bước xuống dưới dạo trong công viên. Vườn hoa này có thể xem là nơi đầy ắp kỷ niệm với , những bông hoa hồng như những ánh lửa rực rỡ dưới ánh mặt trời, đỏ hồng lên.
Gần công viên này là trường tiểu học thí điểm thứ hai ở thành phố S, hình như lúc này trong giờ giải lao, khắp nơi đều có tiếng trẻ con í ới.
Tần Dư Kiều nhìn vào bên trong, người bảo vệ nhiệt tình thò đầu từ chiếc cửa sổ ra hỏi : “ là phụ huynh của học sinh sao, vậy phải đăng kí trước mới được vào.”
Tần Dư Kiều lắc đầu, khỏi trường tiểu học.
***
Hôm nay, Lục Hi Duệ làm được đề toán khó nên được mọi người khen ngợi. Điểm đặc biệt là cả lớp chỉ có mỗi nó làm ra được đáp án đúng, loại cảm giác có thành tựu này khiến tâm trạng của nó hân hoan hẳn lên, hơn nữa còn kéo dài dứt, đến khi tan học vẫn còn lâng lâng như bay.
Lúc tan học, Lục Hi Duệ lao vội ra khỏi cổng trường mà ở sân thể dục cùng bạn học đá bóng, bên ngoài, lái xe Vương Hữu Chí thấy nó ra đành phải vào trường tìm kiếm. Sau đó tìm thấy Hi Duệ ở sân thể dục.
Lục Hi Duệ nhìn thấy lái xe qua lập tức chơi nữa, vài câu với đám bạn học rồi ra về, cầm cặp xách chạy về phía người lái xe: “ Chú Vương, chú đến rồi ạ?”
Vương Hữu Chí ở bên cạnh Lục Hi Duệ từ khi nó mới hai tuổi, ta là lái xe của Lục Cảnh Diệu. Chuyên phụ trách đưa đón Lục Hi Duệ học, nên đối với Lục Hi Duệ, ta coi như con ruột. Thêm vào đó, cậu bé này rất đáng , hề có tính cách của tiểu thiếu gia con nhà giàu, cậu bé luôn tươi cười thân thiện, vô cùng khác Lục tiên sinh.
Lục Hi Duệ ngồi xe về nhà, cảm thấy hơi chán nên lấy rubic ra chơi, rubic chính là trò chơi khiến nó bao giờ chán. Có lần ba thấy nó chơi, kiềm nổi hứng thú liền cướp lấy để chơi, sau đó nhanh chóng hoàn thành cả sáu mặt, đứng trước mặt nó làm cho nó xem, dáng người của ba cao lớn nên bóng của ba ôm trọn lấy bóng bé xíu của nó, ba nhìn nó : “ Trò này ba giải quyết êm đẹp từ lúc còn bé rồi.”
Lục Nguyên Đông từng giảng cho Lục Hi Duệ hiểu thế nào là gien rồi dò hỏi suy nghĩ của nó: “ Tiểu Duệ, cảm thấy mẹ em có thể là người Thái Lan đấy.”
“ Vì sao ạ?”
Lục Nguyên Đông trả lời: “ Bởi vì màu da.”
Lục Hi Duệ nhìn vào bể cá thủy tinh phản chiếu lại bóng nó: “Người Thái Lan da hơi đen ạ?”
ra, Lục Hi Duệ cũng đen lắm, nó là đứa trẻ phát triển bình thường và có làn da săn chắc, hơn nữa còn thích chơi bóng đá. Khi nó chạy tới chạy lui dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cho dù có trắng tới đâu cũng đen .
Lục Nguyên Đông về màu da của cậu bé chẳng qua là nhất thời đùa giỡn, nhưng đối với Lục Hi Duệ lại có ảnh hưởng vô cùng lớn.
Nó dám chạy tới hỏi ba nhưng từ đó, đói với màu da của con , nó hay để ý hơn, chẳng hạn như trong sách vở hay TV xuất những người có làn da hơi đen, nó chăm chú quan sát.
Xin Ultraman phù hộ cho con, hy vọng mẹ con phải là người châu Phi.
______________________________________
Last edited by a moderator: 31/7/14
quỳnhpinky thích bài này.