Kén Cá Chọn Canh - Tuỳ Hầu Châu (Drop)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Kén cá chọn canh
      [​IMG]

      Tác giả: Tùy Hầu Châu
      Editor: Mưa Thiên Kiều
      Beta: Mưa Thiên Kiều + Quảng Hằng
      Kết cấu:
      Tình trạng: edit
      Thể loại:
      [​IMG]
      Bản văn án dành cho trẻ em:

      Khi Lục thiếu từ nước ngoài học xong bằng MBA, khi trở về ngoài mang theo bằng chứng nhận cấp cao ra, còn mang về đứa bé, mà lại là con ruột của , con tuổi, Lục Cảnh Diệu để ý hai lão phản đối, gióng trống khua chiêng, mở buổi dạ tiệc mừng thôi nôi con .

      Năm Tiểu Duệ Duệ ba tuổi có đến hỏi ba nó vấn đề: "Ba ba, ba ba, ba ba, rốt cuộc con từ đâu ra vậy?"

      Lục Cảnh Diệu giọng điệu tốt: "Trúng thưởng ra!"

      ra nó chỉ là phần thưởng mà thôi, Tiểu Duệ Duệ rất đau lòng, yên tĩnh thu thập xong hành lí chuẩn bị rời nhà trốn .

      —— "Nguyên Phương, thấy việc này thế nào?"

      —— "Đại nhân, việc này có kỳ quái, tất có đại cẩu huyết a!"

      —— Kỳ thực, đó là câu chuyện kể về tiểu nòng nọc tìm mẹ.

      [​IMG]


      Bản văn án dành cho người lớn: Kén cá chọn canh luôn tìm thấy thứ để mình vừa lòng, khi ngươi nhắm hai mắt lại, người ngươi thắc thỏm nhất là ai? Khi ngươi mở mắt ra, người đứng bên cạnh ngươi lại là ai?

      ——Tóm lại là, người tìm vợ, kẻ tìm mẹ.

      Thể loại: đại, hào môn thế gia

      Nhân vật chính: Tần Dư Kiều, Lục Cảnh Diệu ┃ phối hợp diễn: Lục Hi Duệ, Giang Hoa, Lục Nguyên Đông, Tần Ngạn Chi, Hạ Nghiên Thanh,

      Biên tập đánh giá:

      Nữ nhân vật chính Tần Dư Kiều vào năm 19 tuổi lúc ở quốc Edinburgh cùng Lục Cảnh Diệu gặp nhau nhau sinh cho nhau đứa con, sau lần hiểu lầm Tần Dư Kiều gặp phải bất trắc, mất trí nhớ quên hết tất cả những chuyện liên quan đến Lục Cảnh Diệu, cũng bởi vì lúc dùng thuốc trị liệu có kích thích làm tăng thể trọng.

      7 năm sau mang theo thân thể mập mạp về nước, Tần Dư Kiều bị giới thiệu xem mắt với Lục Nguyên Đông là cháu của Lục Cảnh Diệu, lúc này bên cạnh Lục Cảnh Diệu còn có cậu bé trai bảy tuổi, là ba ba xấu tính làm người ta gièm pha.

      Khi tất cả mọi người đồng thời xuất , câu chuyện đó cũng bắt đầu mở màn, , về mối tình đầu của Tần Dư Kiều là Giang Hoa, Lục Nguyên Đông trong lòng nhớ mãi quên đó, Tần Dư Kiều có thể khôi phục trí nhớ hay , Lục Cảnh Diệu có thể nắm tay Tần Dư Kiều lần nữa , tiểu nòng nọc Lục Hi Duệ có thành công tìm được mẹ hay ...

      Bài này tình tiết đặt ra khúc chiết phức tạp, nhân vật tình cảm phong phú, hình tượng đầy đặn, mạnh mẽ

      Bạn mình đào hố, phải QH, nên đừng ném đá mình, bộ này 1 tuần 3 chương, tại cần tìm bạn ed chung, nếu đc liên lạc với mình qua mail: [email protected]

      Mục lục
      Chương 1.1; 1.2
      Chương 2

      Last edited by a moderator: 15/8/14
      Gà Ham Ăn, quỳnhpinkyVân Du thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1.1
      Editor: Mưa Thiên Kiều
      Beta Readers: Mưa Thiên Kiều + Quảng Hằng




      - "Chú cún nhà mình"

      Lúc mình được bốn tuổi, ba tặng mình chú cún, gọi là Cầu Cầu. Bây giờ Cầu Cầu được ba tuổi rồi , nó giống như cục bông vậy, sờ lên rất mềm mại. Đôi khi Cầu Cầu rất nghe lời, còn đôi khi chẳng nghe lời gì cả, thường xuyên để ý tới mình. Thế nhưng mình rất thích nó đó. Chỉ có điều nó càng ngày càng dài, càng xấu khiến mình vô cùng lo lắng. biết nó còn xấu bao lâu nhỉ?



      - "Rửa chén"

      Hôm nay giáo giao bài tập cho chúng mình, đó là giúp cha mẹ làm việc nhà. Vậy là mình nó với ba, sau đó ba để cho mình rửa chén. Dưới trợ giúp của dì Trương, mình đem tất cả bát trong nhà rửa sạch. Tuy có đánh vỡ vài thứ nhưng ba vẫn khen ngợi mình, mình đứa trẻ ngoan. Mình cảm thấy vô cùng vui vẻ nha!



      - "Nhổ răng"

      Hôm nay, ba đưa mình tới chỗ chú Cố nhổ răng, mình còn hỏi ba nhổ răng có đau . Tuy ba đau nhưng mình tin. Tới khi nhổ xong mình mới thấy nó đau lắm, có điều khi tiêm hơi đau chút. Ba mình đó là thuốc gây tê. Lúc trở về, chú Cố còn khen mình dũng cảm, nghe chú Cố khen, mình cảm thấy vui...



      - "Mẹ mình"

      Mẹ mình là người vô cùng xinh đẹp. Mẹ có mái tóc dài, mắt rất to, hàm răng đều đều. Mẹ mình lắm, ngày nào cũng làm bữa sáng ngon cho mình ăn, nhất là khi mình thi tốt, mẹ mắng mình mà luôn an ủi mình. Tóm lại, mình rất mẹ, mẹ cũng rất mình.



      Dòng chữ “răng mẹ đềo đềo” bị giáo viên khoanh lại do viết sai chính tả, sau đó bên có ghi chú “Sửa lại”...

      Hôm nay nhận được điện thoại từ giáo chủ nhiệm của con mình, Lục Cảnh Diệu mới phát ra gần đây vì bận rộn mà mình ít chú ý tới con trai. Vì vậy quyết định dành thời gian buổi tối để kiểm tra cặp sách của con, vứt bỏ mấy trò xếp hình linh tinh ra. Sau đó, lấy sách bài tập toán, sách bài tập ngữ văn, mấy bài kiểm tra hàng tháng và các bài tập làm văn ra kiểm tra.

      Ánh mắt lướt qua bài tập làm văn “Mẹ của em”, Lục Cảnh Diệu cảm thấy mình nên gặp Hi Duệ lúc.

      Lục Cảnh Diệu ra khỏi thư phòng. Dưới lầu bảo mẫu xử lý xong tất cả mọi chuyện, cởi chiếc tạp dề xếp vào ngăn kéo, thấy xuống, ngẩng đầu hỏi xem ngày mai muốn ăn gì: "Lục tiên sinh, sáng mai muốn ăn gì?"

      "Như hôm nay ." Lục Cảnh Diệu nhìn xung quanh lượt rồi hỏi bảo mẫu: "Hi Duệ đâu?"

      Bảo mẫu rằng cậu bé ở trong phòng khách xem tivi.

      Lục Cảnh Diệu lập tức tới phòng khách và thấy Lục Hi Duệ ngồi xem hoạt hình ghế sofa, bên trong màn hình lớn là hình ảnh con gà mái ngồi xổm trong ổ đẻ trứng, phát ra thanh thầm thầm ..

      Nhận ra Lục Cảnh Diệu vào, Lục Hi Duệ quay đầu lại gọi tiếng: "Ba!" Sau đó đứng lên vừa cười vừa giải thích: "Hôm nay ở trường con hoàn thành tốt bài tập rồi ạ."

      Lục Cảnh Diệu gật đầu rồi cầm lấy điều khiển từ xa sofa để hạ lượng tivi xuống.

      Lục Hi Duệ biết ba có chuyện muốn với mình, lực chú ý lập tức rời tivi, chuyển sang Lục Cảnh Diệu, đôi mắt đen như ngọc khẽ chớp chớp: "Ba à, gần đây con rất ngoan, chẳng lẽ ba có gì muốn phạt con sao?”

      Đôi mắt đen như ngọc chớp đó phải di truyền từ , mà lông mi vừa dài vừa cong đó lại di truyền từ ấy.

      "Ba vừa mới xem bài tập làm văn về mẹ của con. Hi Duệ, ba muốn biết lí do con chép bài của bạn. Hồi sáng giáo có gọi điện cho ba, bài văn này của con và bạn cùng bàn giống nhau như đúc, thậm chí lỗi chính tả cũng y như nhau."

      Lục Hi Duệ giống như dự đoán được ba về điều này nên giải thích vô cùng lưu loát: "Đó là vì con có mẹ nên con biết viết như thế nào ạ."

      Lục Cảnh Diệu cúi xuống: "Mau chú ý vào trọng điểm của ba, vì sao con lại chép bài của bạn, lại còn sai chính tả?”

      Lục Hi Duệ cúi đầu, vẻ mặt giống như trầm tư vì sai lầm của bạn thân. Sau đó mới thành khẩn nhìn ba mình: " Ba, con sai rồi."

      Lục Hi Duệ là đứa thông minh. thông minh của nó bao gồm cả việc tự nhận sai, bởi nó luôn nhận sai trước khi người lớn kịp trách phạt.

      Thế nhưng sau khi nhận sai, nó lập tức biện bạch cho bản thân: "Ba, con biết viết như thế nào. Chính ba cũng biết mà, con hề biết gì về mẹ, ngay cả việc mẹ hình tròn hay hình vuông con đều biết..."

      Lục Cảnh Diệu cảm thấy kiên nhẫn nổi, cho nên cũng muốn tiếp tục đề tài này nữa. nhìn đồng hồ treo tường, thấy bây giờ bảy giờ bốn mười liền đứng dậy: "Đúng 8 giờ, con tắt tivi trở về phòng ngủ ." Lục Cảnh Diệu vốn định cho A Duệ luyện đàn, nhưng nghĩ lại mình thích ồn ào. Cho nên quyết định để tới cuối tuần rồi nhờ giáo viên tới dạy tốt hơn.

      “Dạ vâng ạ." xong, Lục Hi Duệ cười tươi với ba mình rồi cẩn thận hỏi "Hôm nay ba có hẹn sao?"

      Lục Cảnh Diệu đáp lại.

      Lục Hi Duệ trở về phòng, đặt túi sách lên bàn học. Nó lấy bài viết của bạn Chu ở bên trong hộc bàn ra, tẩy sạch dòng chữ bài tập làm văn “Mẹ của em”. Sau khi tẩy xong thấy tờ giấy còn lại những vụn tẩy y như những chú sâu lông.





      Lục Hi Duệ thổi thổi vở, lấy bút chỉ từ trong cặp ra gọt nhọn, sau đó nhớ lại bài viết của bạn Chu, bút chì trong tay nắm lâu mà viết được câu nào.

      Qua hồi lâu, nó nâng cằm than thở: Tuy mình biết mẹ là ai nhưng mình còn nhớ tới mẹ. Liệu mẹ có nhớ tới mình ?

      Lục Hi Duệ cũng mơ được gặp mẹ vài lần, mẹ nó luôn đẹp hơn mẹ của các bạn, mẹ luôn cười dịu dàng, mẹ luôn là người làm thức ăn ngon nhất thế giới, mẹ đến bây giờ chưa từng mắng nó, mẹ cũng giống như mẹ mấy bạn khác luôn đứng trước cổng chờ nó tan trường, sau đó dẫn nó đến khu vui chơi, dẫn nó ăn bánh pizza, luôn đến xem mấy trận đấu bong đá mà nó tham gia, luôn động viên khích lệ nó.

      Luôn gọi nó là ‘Tiểu Duệ’, luôn luôn kiểm tra bài tập mỗi ngày cho nó……

      Trèo lên giường ngủ Lục Hi Duệ nghe được dưới lầu truyền đến tiếng kêu kẽo kẹt, sau đó là tiếng đóng cửa, tiếng còi xe...

      Lục Hi Duệ có chút khó chịu, ba lại bỏ lại nó ở nhà mình ra ngoài nữa rồi, quả nhiên trẻ con có mẹ giống như cỏ dại được ai coi trọng mà.

      Thôi nên nghĩ nhiều nữa, tốt nhất là ngủ sớm .

      _______________________________________________
      Last edited by a moderator: 13/8/14
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1.2
      Editor: Mưa Thiên Kiều
      Beta Readers: Mưa Thiên Kiều + Quảng Hằng


      Sáng hôm sau.



      Khi Lục Hi Duệ xuống ăn sáng thấy Lục Cảnh Diệu trở về từ lúc nào. Thậm chí nó cũng biết là ba trở về lúc mấy giờ nữa. Có thể là mười giờ? Mười giờ? Hay là mười hai giờ nhỉ?



      Lục Hi Duệ ngồi khuấy khuấy bát cháo lúc nhận thấy ba trừng mắt với mình, lập tức nhấc bát cháo lên húp lấy húp để.



      Lục Cảnh Diệu thấy vậy liền cúi đầu xem đồng hồ đeo tay rồi nhắc nhở: “Con sắp muộn rồi đấy." Giọng thản nhiên cùng ngữ khí giống như để cho người khác có đường thương lượng.



      Xem ra hôm nay ba muốn tự mình đưa nó học. Lục Hi Duệ khá là sợ Lục Cảnh Diệu nên vội vã ăn xong bát cháo, sau đó cầm túi sách ghế tựa lên: "Con no rồi ạ."



      Lục Cảnh Diệu tự mình đưa con tới trường. Lúc nó xuống xe còn quen miệng nhắc nhở, đại loại như "Phải học tập tốt, đoàn kết với bạn bè, biết chưa?” rồi quay đầu xe, trở về công ty.



      Lúc Lục Cảnh Diệu tới công ty, Lục Nguyên Đông có mặt ở trong văn phòng, ngồi sofa lau tóc, nhìn thấy vào hơi cười : “Chú, chú cho cháu mượn toilet tắm rửa chút?”



      Lục Cảnh Diệu liếc sang Lục Nguyên Đông : "Tối hôm qua về nhà sao?"



      Lục Nguyên Đông đứng lên: "Cháu làm sao dám trở về đây? Chú hẳn cũng biết mẹ cháu rất vừa lòng với đối tượng lần này mà.”



      Lục Cảnh Diệu ngồi xuống, xem qua các tập văn kiện mà thư ký vừa mang vào sáng nay: "Ý cháu là cháu vừa lòng sao?"



      "Hẳn là chú biết rồi." Lục Nguyên Đông đến bên cạnh Lục Cảnh Diệu, khoa trương : "Cháu cảm thấy ta ít nhất cũng phải trăm năm mươi cân." ( Editor: 150 cân TQ= 75 cân Việt Nam phải.)



      Lục Cảnh Diệu sửng sốt, sau đó khẽ cười thành tiếng: " phải là hơi mập chút thôi sao? Có vấn đề gì đâu?”



      “Chú đúng là ‘ đứng chuyện biết đau lưng’ rồi.” Lục Nguyên Đông lắc đầu, quay trở lại phòng nghỉ thay quần áo. Sau đó đứng trước gương thắt lại caravat rồi mới ra, "Chú đừng quên bữa cơm gia đình tối nay nhé. Ông nội rất nhớ Hi Duệ đấy ạ.” ( Editor: Ý ấy là Cảnh Diệu chưa trải nghiệm nên chưa hiểu tình.)



      Lục Cảnh Diệu gật đầu tỏ vẻ nghe.



      Lục Nguyên Đông như bị nghiện , nhắc nhắc lại: "Mà đúng rồi chú, cháu thấy Hi Duệ còn , hơn nữa chú cũng là đàn ông, dọn ra ở riêng làm gì? bằng hai người về nhà ạ."



      Lục Cảnh Diệu xoa xoa huyệt thái dương, đáp lại: "Tiểu Duệ nhà chú rất ngoan, rất biết nghe lời."



      ________________________________________
      Ngày hôm qua, tâm tình Tần Dư Kiều được tốt lắm. Mà nguyên nhân là do mới mua chiếc vòng tay may mắn, nào ngờ ra ngoài lại đụng phải chiếc Audi màu trắng.



      xe có người nên nếu bỏ như mọi khi chẳng có gì khó khăn cả, bởi đằng nào công ty bảo hiểm cũng bồi thường tiền cho người đó. Nhưng vấn đề là ở chủ nhân chiếc xe. Người đó chính là bạn học của .



      Người bạn đó nhận ra , vội vàng muốn báo cảnh sát, theo phía sau là bạn trẻ tuổi xinh đẹp, khi thấy mấy vết xước xe, sắc mặt được tốt lắm, lập tức cầu tên và số điện thoại.



      giống với người bạn kia, Tần Dư Kiều vừa nhìn thấy liền nhận ra đó là bạn học cũ của mình, cảm thấy xấu hổ, hơi khó chịu ra tên của mình.



      " ngại quá, tôi chịu trách nhiệm , tên tôi là Tần Dư Kiều..."



      Đúng lúc này, người bạn ngẩng đầu lên, mắt mở to, đôi môi còn hơi run rẩy, thanh giống như bị nghẹn trong cổ họng : "Tần Dư Kiều? là Tần Dư Kiều?"



      " là Tần Dư Kiều sao? Có phải Tần Dư Kiều ở thành phố G ?" Người bạn cũ hỏi lại lần nữa, rồi nhìn lượt từ xuống dưới, sau đó giống như thể tin được mà mở miệng, "Tôi thể nhận ra."



      nhận ra chính là cách khéo léo hơn của —— "Trời ạ, tại sao lại béo đến như vậy chứ?”. Mà theo cách của họ, béo giống như cái tội vậy. chỉ béo thêm tám mươi cân (=40 cân Việt Nam) thôi mà, có phải tội tày đình gì đâu chứ?



      Tần Dư Kiều là người thành phố G, cho nên gặp được bạn cũ ở thành phố S là chuyện khéo đến thể khéo hơn.



      Lúc lên chiếc xe Audi, bạn của Hứa Thực là Đỗ Loan Loan, vừa sửa móng móng tay vừa cố tình ngẩng đầu lên hỏi: "Hứa Thực, ấy là bạn cũ của à?"



      Hứa Thực vừa lái xe vừa : "Ừ, là bạn hồi trung học."



      Đỗ Loan Loan líu lưỡi: "Em biết là lại có người bạn cấp 3 béo đến vậy..."



      "Bọn học chung năm, sau đó ra nước ngoài nên nhiều năm chưa gặp lại." tới đây, Hứa Thực cảm thấy khó hiểu, "Có điều trước đây ấy hề béo như vậy, thậm chí còn là hoa khôi của trường.”



      Bởi vì lúc gặp may nên Tần Dư Kiều đến nơi xem mắt muộn. May sao đối phương có vẻ là người khá kiên nhẫn nên khi đến cũng có biểu khó chịu hay bực mình.



      Tần Dư Kiều nhàng ngồi xuống, thấy người đàn ông kia chậm rãi ngẩng đầu lên , đồng tử hơi co lại, vẻ mặt thể giấu giếm kinh ngạc của mình. cầm bình trà lên, rót cho Tần Dư Kiều li, : "Trà Phổ Nhĩ ở đây hơi đậm, biết Tần tiểu. thư có quen dùng ?"



      "Cám ơn." Tần Dư Kiều nhận lấy li trà Phổ Nhĩ từ đối phương, cảm nhận hương trà thoang thoảng.



      "Tần tiểu thư vừa mới về nước?" Đối phương vừa đánh giá , vừa hỏi.



      " cứ gọi tôi là Dư Kiều ." Tần Dư Kiều cười nhạt "Tôi mới về hồi tháng 10."



      Lục Nguyên Đông khẽ mím môi, chủ động đưa thực đơn cho . Tần Dư Kiều nhận lấy thực đơn, chọn món chính và hai món ăn , sau đó hỏi Lục Nguyên Đông: " có vấn đề gì chứ?"



      Lục Nguyên Đông lắc đầu: " sao.”



      Nhà hàng này đúng là tệ, khó trách bình thường phải hẹn trước tuần mới đến được. Tần Dư Kiều nhanh chậm, chỉ ăn chén. Thấy Lục Nguyên Đông ăn ít, theo lễ hỏi thăm chút: "Đồ ăn này hợp khẩu vị của sao?"



      Lục Nguyên Đông lắc đầu.



      Tần Dư Kiều có kinh nghiệm xem mắt, nhưng vừa nhìn là biết Lục Nguyên Đông có ý với mình. người đàn ông nếu cảm thấy thất vọng với người phụ nữ có biểu rất ràng, ví dụ như khinh thường, bên ngoài khách sáo nhưng bên trong lại châm chọc, có vẻ phóng túng. Tuy rằng ta có thể che giấu nét mặt nhưng từ tư thế ngồi lại lên tất cả. Giống như Lục Nguyên Đông lúc này, dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo rất tùy ý. Chắc hẳn đối với đối tượng xem mặt là vừa lòng.



      ____________________________________________________
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      quỳnhpinky thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2
      Editor: Mưa Thiên Kiều
      Beta Readers: Mưa Thiên Kiều + Quảng Hằng ​


      Sau khi ăn xong, Lục Nguyên Đông ngỏ lời muốn đưa Tần Dư Kiều về nhà. Nhưng Tần Dư Kiều lại cười cười từ chối: “ cần đâu, như vậy phiền quá. Hôm nay có lái xe tới đón tôi rồi.”


      Lục Nguyên Đông gì thêm, nhàng gật đầu. Ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Tần Dư Kiều lúc lên xe. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị người gọi tới là Giang Nham. Đầu dây bên kia của Giang Nham hơi ồn, loáng thoáng nghe thấy tiếng í ới của mấy người xung quanh


      Giang Nham gọi đến đó chơi, còn Lục Nguyên Đông lại nghĩ xem khi trở về với cha mẹ như thế nào về buổi xem mắt thành công này. Trong đầu chợt lên gương mặt ngượng ngùng của đối tượng xem mắt vừa rồi. Tuy muốn buổi xem mắt trở nên gượng gạo như vậy nhưng thực thích người béo như đó.


      Tần Dư Kiều dạo quanh quảng trường Đức Lợi của thành phố S. là cuối tuần nên quảng trường rất đông người, khí cũng ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đối diện với quảng trường là biển quảng cáo khá lớn với đèn nhấp nháy sáng trưng. dưới ánh đèn bắt mắt ấy là hình ảnh của người mẫu quảng cáo trang sức, tựa như viên kim cương xinh đẹp, khiến cái biển càng thêm thu hút.

      Tần Dư Kiều dạo nửa ngày ở các cửa hàng trang sức cũng thấy có món đồ nào ưng ý. Cuối cùng, quyết định dừng lại ở tầng 6 để mua chiếc đồng hồ Thụy Sĩ. Người bán hàng sau khi thanh toán xong xin số điện thoại để làm cho chiếc thẻ VIP.


      Lúc Tần Dư Kiều trở lại Bạch Gia người giúp việc hỏi có muốn ăn chút gì hay , Tần Dư Kiều lắc đầu. tầng truyền xuống tiếng quát của Bạch Diệu, Tần Dư Kiều quay sang hỏi người giúp việc: “ Chị họ về nhà rồi sao?”

      Cậu của , Bạch Diệu, có người con duy nhất là Bạch Quyên - người có tính tình rất nóng nảy. Sau khi tốt nghiệp đại học, Bạch Quyên làm ầm lên, đòi kết hôn. Thế nhưng sau sáu năm chung sống, bây giờ lại đòi ly hôn.


      Bạch Quyên rủ Tần Dư Kiều uống rượu, Tần Dư Kiều lập tức từ chối, “Em biết uống rượu.”


      “ Chị quên mất.” Bạch Quyên tự mình đến quầy rượu lấy chai, vừa nhấm nháp chén rượu vừa hỏi Tần Dư Kiều: “ Mẹ em ở quốc có khỏe ?”


      “Mẹ em rất khỏe mạnh.” Tần Dư Kiều ngồi đối diện với Bạch Quyên, khuyên nhủ “Sức khỏe cậu tốt, chị đừng chọc giận cậu. đến lúc cậu ngã bệnh chị lại đau lòng đấy!”


      Bạch Quyên đáp : “ Em cho là chị muốn vậy sao? Chị thực thể hiểu nổi, lúc trước mẹ em đòi ly hôn ông ấy đồng ý, còn đến lượt chị muốn ly hôn lại có thái độ như vậy!”


      Tần Dư Kiều đứng lên, miễn cưỡng : “Hai việc này giống nhau sao?”


      Bạch Quyên trả lời: “ Đều là chuyện ly hôn”.


      Tần Dư Kiều giải thích: “ Ly hôn cũng phải nhìn vào nguyên nhân, hơn nữa Bạch gia còn phải dựa vào rể nhiều.”


      Bạch Quyên và Trần Tri Trạch là câu chuyện điển hình về tiểu thư nhà giàu chàng trai nhà nghèo, vì tình mà kết hôn rồi sau đó cũng vì tình mà ly hôn.

      Bạch Quyên : "Nếu như trước đây chị ta nhất định bao giờ kết hôn.”
      Tần Dư Kiều buông tay: "Đừng văn vẻ như thế, em thể hiểu được."
      Bạch Quyên nâng mí mắt, dường như còn hứng thú trò chuyện với Tần Dư Kiều nữa, chỉ câu "Thôi bỏ !” rồi ra cửa.

      Như nhớ ra chuyện gì, Bạch Quyên quay đầu lại hỏi Tần Dư Kiều: "Hôm nay em xem mắt thế nào ?"


      Tần Dư Kiều tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu: " thành."


      Bạch Quyên: " thấy vừa mắt à?”


      “ Chị đề cao về em quá rồi.” Tần Dư Kiều nhìn vào hình dáng mập mạp của mình “ Em trông béo thế này, hơn nữa là 78kg chứ phải 78 cân.” (1 cân TQ= nửa cân VN)


      Bạch Quyên líu lưỡi: “ mới chỉ 78 cân thôi mà.”


      Tần Dư Kiều nghe được từ “thôi mà” giống như bị kích thích, hàng tối đều luyện 1 giờ Yoga, sau đó nhìn vào bản thân trong gương, chỉ thấy chân tay béo ú, phân biệt được đâu là chân, đâu là tay.


      chỉ bề ngoài thay đổi, trước đây, khi tập Yoga có thể làm được các động tác có độ khó rất cao như xoạc chân hay đứng ưỡn ra phía sau hình cánh cung, còn bây giờ sao, ngay cả động tác cơ bản cũng chỉ làm được vài cái. Khi cúi gập người xuống bụng đầy mỡ còn bị ép lại, vô cùng khó chịu.


      Mặt thấm đầy mồ hôi, nằm vật lên sàn, nghiêng đầu nhìn tấm gương tường. Bên trong là có gương mặt đỏ ửng, trán ướt sũng mồ hôi, da thịt mũm mĩm trắng bóng. Tần Dư Kiều nhìn lên trần nhà màu trắng, đột nhiên nhớ tới câu : “ Kiều Kiều, em quầy quá, mau béo thêm chút nữa !”


      Lời này là ai từng với nhỉ? Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy buồn cười, bật cười thành tiếng, ra cũng tốt, ít nhất về sau có người nào gầy nữa, vừa cười, vừa đứng dậy, mở cánh cửa gỗ, vào toilet.


      Tắm rửa thoải mái xong xuôi rồi ra, Tần Dư Kiều liếc mắt về phía chiếc điện thoại di động sofa, thấy có hai cuộc gọi nhỡ, là của Tần Ngạn Chi, hai là dãy số lạ.

      Tần Dư Kiều tắt máy, ngủ.

      Tần Dư Kiều biết con mà béo đẹp, thậm chí trước đây cơ thể đạt tới 100kg. Thi thoảng, Tần Dư Kiều đứng trước gương, nhưng lại thể nhận ra người trong gương là mình. Sau này, khi béo thành thói quen, cũng quên hình dáng trước đây của mình nhìn thế nào, chỉ khi xem lại những bức ảnh mình chụp trước đây, mới hơi giật mình chút.

      Người béo và người gầy vốn là người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, được đối xử cũng rất khác biệt, Tần Dư Kiều coi như cũng được an ủi phần nào.

      Bạch Diệu là người có tinh thần thể thao, trời vừa mờ sáng bảo người giúp việc gọi Tần Dư Kiều dậy để cùng chạy bộ.

      Biệt thự Bạch gia nằm tại Đông Giang - nơi riêng biệt với thế giới bên ngoài. Vài năm gần đây, nơi này thu hút được chú ý của nhiều nhà đầu tư tới xây nhà và biệt thự, tuy rằng mỗi căn nhà đều có thiết bị đầy đủ nhưng người ở nhiều, kẻ có tiền mua cũng chỉ dùng để đầu tư vào việc riêng.

      Do vậy chạy trong bìa rừng nhân tạo được bao bọc bởi con đường xi măng trắng có đến cả ngày cũng chẳng thấy bóng ai cả, ngay cả xe qua cũng rất thưa thớt, được cái là khí ở Đông Giang vào sáng sớm rất trong lành.

      Tối hôm qua có mưa, cho nên khí mang mùi rất tươi mát, ướt át, Tần Dư Kiều giảm dần tốc độ chạy, rồi chuyển sang bộ, người chạy ở phía trước là cậu của , động viện: “ Kiều Kiều, cố gắng lên.”

      Tần Dư Kiều thở hồng hộc, lắc đầu: “ Cậu trước , cháu nghỉ ngơi lúc rồi nhất định đuổi theo sau.”

      Bạch Diệu vừa nghe xong liền bật cười, cũng chạy về phía trước mà quay lại chỗ , vừa vừa : “ Cậu cháu chạy bộ phải muốn cháu giảm béo, mà muốn cháu rèn luyện sức khỏe, cháu xem các nay đều rất gầy, cậu thấy cháu như vậy là cân đối rồi.”

      78kg mà cân đối sao? Tần Dư Kiều bật cười, nhưng hề phản đối lại.

      Bạch Diệu tiếp: “ Mợ của cháu đưa ảnh của cháu cho Lục gia xem, Lục phu nhân vô cùng hài lòng, khen hết lời là cháu có tướng phú quý. Hôm qua cậu còn biết được là họ xem bói trước cho cháu đấy.”

      Tần Dư Kiều hơi ngẩn ngơ, mãi mới phản ứng lại: “ Cậu!”

      Bạch Diệu vỗ vỗ vai Tần Dư Kiều: “ Đương nhiên, điều quan trọng là cháu có vừa ý hay khônh, còn người già như chú chỉ là hơi sốt ruột cho cháu thôi.”

      Tần Dư Kiều dừng lại, lấy khăn lông lau mồ hôi cổ: “ Cậu, cháu và Lục Nguyên Đông hợp.”

      Bạch Diệu thảng thốt: “ Cậu cảm thấy Lục Nguyên Đông rất khá, Kiều Kiều, cháu nên cho cả hai cơ hội.”

      Tần Dư Kiều có cảm giác thất bại, người nhà họ Bạch đều có . Nên thế nào đây, cho dù là Bạch Quyên hay Bạch Diệu, cả hai đều rất tự tin về .

      Lúc ăn sáng, Bạch Diệu dường như muốn gì đó lại thôi, Tần Dư Kiều cũng lờ mờ đoán ra được đó là chuyện gì, buông thìa xuống: “ Ông ấy xảy ra chuyện gì sao?.”

      “Làm sao có chuyện gì được.” Gương mặt Bạch Diệu có chút buồn, thở dài: “Kiều Kiều này, ba và con sao có thể hận nhau suốt đời được, cũng giống như cậu và Tiểu Quyên, đúng ?"

      Tần Dư Kiều ‘Ừm’ tiếng.

      Bạch Diệu thêm: “ Ông ấy tuần trước tới thành phố S.”

      Tần Dư Kiều ngước mắt lên: “ Ông ấy tới làm gì ạ?”

      Bạch Diệu thở dài: “Tân Vũ bị thua mua, ông ấy có hứng thú.”

      Tần Dư Kiều cười nhạo: “ Ông ấy tới mua mảnh gỗ có gì mà đáng quan tâm.”

      Bạch Diệu im lặng: “…”

      Tần gia là nơi kinh doanh gỗ, sau này chuyển sang đầu tư ở nhiều lĩnh vực khác, chẳng hạn như về giáo dục .

      Tần Dư Kiều uống hai ngụm sữa đậu nành rồi : “ Cháu sắp xếp thời gian gặp ông ấy.”

      Ba và con đương nhiên thù hận suốt đời, có điều suwh xa cách còn đáng sợ hơn cả thù hận. Thù hận ít ra còn là cảm giác mãnh liệt hơn, tồn tại trong cơ thể con người, mài mòn cuộc sống và thần kinh của họ.

      Mà xa cách ngày xa xách hơn theo dòng thời gian, lúc này, quan hệ giữa ba và con chỉ còn là huyết thống, máu mủ.

      Sáng sớm tinh mơ, Tần Dư Kiều thay quần áo sau đó ra khỏi nhà, vì luôn có người chăm sóc nên thói quen sinh hoạt hàng ngày của có phần chậm chạp. ném cả đống quần áo lên giường để chọn lựa, vừa lòng lại ném thẳng xuống, sau cả buổi sáng chọn chọn lại, tủ quần áo vốn ngăn nắp trở nên vô cùng lộn xộn.

      Người con béo ghét nhất điều gì đây? nhầm chính là lúc kéo khóa quần áo. Tần Dư Kiều buồn rầu nhìn thân hình mình trước gương, từng khoác lên người hàng chục rồi hàng trăm chiếc áo phông, còn bây giờ, mấy trăm bộ quần áo, cũng thể che đậy được ngấn thịt của .

      Đến buổi chiều có việc gì, vừa lái xe vừa nghe nhạc đường cái, ở gần nhà có công viên nên dừng lại ở bãi đỗ xe rồi bước xuống dưới dạo trong công viên. Vườn hoa này có thể xem là nơi đầy ắp kỷ niệm với , những bông hoa hồng như những ánh lửa rực rỡ dưới ánh mặt trời, đỏ hồng lên.

      Gần công viên này là trường tiểu học thí điểm thứ hai ở thành phố S, hình như lúc này trong giờ giải lao, khắp nơi đều có tiếng trẻ con í ới.

      Tần Dư Kiều nhìn vào bên trong, người bảo vệ nhiệt tình thò đầu từ chiếc cửa sổ ra hỏi : “ là phụ huynh của học sinh sao, vậy phải đăng kí trước mới được vào.”

      Tần Dư Kiều lắc đầu, khỏi trường tiểu học.

      ***
      Hôm nay, Lục Hi Duệ làm được đề toán khó nên được mọi người khen ngợi. Điểm đặc biệt là cả lớp chỉ có mỗi nó làm ra được đáp án đúng, loại cảm giác có thành tựu này khiến tâm trạng của nó hân hoan hẳn lên, hơn nữa còn kéo dài dứt, đến khi tan học vẫn còn lâng lâng như bay.

      Lúc tan học, Lục Hi Duệ lao vội ra khỏi cổng trường mà ở sân thể dục cùng bạn học đá bóng, bên ngoài, lái xe Vương Hữu Chí thấy nó ra đành phải vào trường tìm kiếm. Sau đó tìm thấy Hi Duệ ở sân thể dục.

      Lục Hi Duệ nhìn thấy lái xe qua lập tức chơi nữa, vài câu với đám bạn học rồi ra về, cầm cặp xách chạy về phía người lái xe: “ Chú Vương, chú đến rồi ạ?”

      Vương Hữu Chí ở bên cạnh Lục Hi Duệ từ khi nó mới hai tuổi, ta là lái xe của Lục Cảnh Diệu. Chuyên phụ trách đưa đón Lục Hi Duệ học, nên đối với Lục Hi Duệ, ta coi như con ruột. Thêm vào đó, cậu bé này rất đáng , hề có tính cách của tiểu thiếu gia con nhà giàu, cậu bé luôn tươi cười thân thiện, vô cùng khác Lục tiên sinh.

      Lục Hi Duệ ngồi xe về nhà, cảm thấy hơi chán nên lấy rubic ra chơi, rubic chính là trò chơi khiến nó bao giờ chán. Có lần ba thấy nó chơi, kiềm nổi hứng thú liền cướp lấy để chơi, sau đó nhanh chóng hoàn thành cả sáu mặt, đứng trước mặt nó làm cho nó xem, dáng người của ba cao lớn nên bóng của ba ôm trọn lấy bóng bé xíu của nó, ba nhìn nó : “ Trò này ba giải quyết êm đẹp từ lúc còn bé rồi.”

      Lục Nguyên Đông từng giảng cho Lục Hi Duệ hiểu thế nào là gien rồi dò hỏi suy nghĩ của nó: “ Tiểu Duệ, cảm thấy mẹ em có thể là người Thái Lan đấy.”

      “ Vì sao ạ?”

      Lục Nguyên Đông trả lời: “ Bởi vì màu da.”

      Lục Hi Duệ nhìn vào bể cá thủy tinh phản chiếu lại bóng nó: “Người Thái Lan da hơi đen ạ?”

      ra, Lục Hi Duệ cũng đen lắm, nó là đứa trẻ phát triển bình thường và có làn da săn chắc, hơn nữa còn thích chơi bóng đá. Khi nó chạy tới chạy lui dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cho dù có trắng tới đâu cũng đen .

      Lục Nguyên Đông về màu da của cậu bé chẳng qua là nhất thời đùa giỡn, nhưng đối với Lục Hi Duệ lại có ảnh hưởng vô cùng lớn.

      dám chạy tới hỏi ba nhưng từ đó, đói với màu da của con , nó hay để ý hơn, chẳng hạn như trong sách vở hay TV xuất những người có làn da hơi đen, nó chăm chú quan sát.

      Xin Ultraman phù hộ cho con, hy vọng mẹ con phải là người châu Phi.

      ______________________________________
      Last edited by a moderator: 31/7/14
      quỳnhpinky thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3.1
      Editor: MTK
      Beta Reader: MTK + QH
      Mấy ngày gần đây, Tần Dư Kiều cảm thấy mình giống như cái cối xay. Lúc vào Spa, mấy nhân viên dành cả nửa giờ để khen ngợi làn da của , tâng bốc . Nào là da dẻ mịn màng, vẻ đẹp trời sinh, dáng vẻ thanh tú. Sau đó lại mất giờ để giới thiệu cho cách châm cứu giảm béo hiệu quả nhất, hết lời mời mọc thử lần.

      "Nếu như Tần tiểu thư gầy chút nhất định vô cùng xinh đẹp."

      Tần Dư Kiều chỉ cười cười đáp.

      Hồi học cấp ba, khi Tần Dư Kiều xuất ngoại, chỉ cao có 1m65, nặng 45 cân. Còn tại, cao 1m68, nặng 78 cân. Tuy cao được thêm 3 cm nhưng cân nặng lại tăng tới 3 cân.

      Có lần trò chuyện cùng Bạch Quyên, Tần Dư Kiều đùa rằng, đây là cái giá để tăng chiều cao. Nhưng Bạch Quyên nghe xong cho là đúng: " phải là thể giảm cân, nhưng em béo lên cũng đâu có xấu. Gần đây, chị có người bạn cần tìm người mẫu ảnh cho vai Dương Quý Phi, hay là để chị đề cử em nhé? Nếu như thành công, chưa biết chừng gia đình mình là có thêm đại minh tinh..."

      Tần Dư Kiều nghe xong, nghiến răng nghiến lợi: "Em muốn đè chết chị."

      Bạch Quyên nghe xong chỉ bật cười: "Đến thử , đến thử , chị rất muốn trải nghiệm cảm giác của Đường Huyền Tông *."

      *Là vị vua thời Đường. Trong thời kì trị vì cuối cùng, ông bị ảnh hưởng bởi Dương Quý Phi, phi tần của ông.

      Tần Ngạn Chi lại gọi điện thoại tới, Tần Dư Kiều đành chạy ra ban công nhận cuộc gọi. Ngoài ban có chiếc bàn tròn, chiếc ghế tựa bằng mây. Phía ghế còn có lớp đệm lông cừu dày.Do nhiệt độ bên ngoài lạnh hơn trong nhà rất nhiều nên khi có gió thổi qua là lại run lên vì lạnh.

      Tần Dư Kiều vừa cuộn mình trong tấm đệm vừa : “Ba..."

      ——

      Mỗi tháng, Lục gia đều có mấy bữa cơm gia đình, nhất là ngày mồng 1 và 15 đều phải về đó ăn cơ. Đây cũng giống như ngày nghỉ mà nhà nước quy định cho các cấp dưới chấp hành. Thêm vào đó, ở thành phố S, Lục gia là trong những gia đình khá quy củ. Mỗi đời trụ cột đều sợ con cháu nối dõi ăn chơi trác táng, cho nên đặc biệt chú trọng vào phương pháp giáo dục, mà gia quy chính là cách giáo dục quan trọng nhất.

      nay, trụ cột trong nhà vẫn là ông nội của Lục Nguyên Đông, tuy ông hơn tám mươi sáu tuổi nhưng đầu óc rất minh mẫn. Ngày hôm qua đánh golf ông còn đánh được mấy đường bóng rất đẹp.

      Bữa cơm gia đình lần này chủ yếu xoay quanh hai chuyện, là việc làm ăn buôn bán. Gần đây, Lục gia có ý định chuyển hướng đầu tư từ nước ngoài vào trong nước, chuyện thứ hai chính là Lục Nguyên Đông.

      Dương Nhân Nhân, mẹ của Lục Nguyên Đông mở lời: "Con cảm thấy rất hài lòng với bé của Tần gia , tuy rằng hơi béo nhưng diện mạo tồi, so với đám con lung tung bên ngoài còn tốt hơn nhiều."

      Lục lão gia rất thương đứa cháu này của mình: "Nguyên Đông, cháu thấy thế nào? Có thích con bé ?"

      Bị gọi tên, Lục Nguyên Đông lập tức nhìn về phía ông nội Lục Hòa Thước: "Cháu chưa tiếp xúc nhiều với ấy nên chưa tìm hiểu về nhau."

      Lục Nguyên Đông còn muốn gì đó, nhưng bị ba trừng mắt, lập tức ngậm miệng.

      Lục Hòa Thước cười cười, sau đó gọi Lục Hi Duệ ngồi đối diện mình: "Tiểu Duệ Duệ, có muốn sang đây ăn với ông nội nào?”

      ra, Lục gia chỉ quan tâm tới chuyện của Lục Nguyên Đông, mà đồng thời là để kích thích Lục Cảnh Diệu, hi vọng có thể sớm tìm mẹ kế cho Lục Hi Duệ.

      Nếu như mỗi gia đình đều có đối tượng khiến cả nhà đau trong Lục gia  chính là Lục Cảnh Diệu.

      Lục Cảnh Diệu là con út của Lục Hòa Thước. Nhưng khi chào đời mấy chị của đều thành gia lập nghiệp **. Cũng bởi vì nhất nên mới được thương chiều chuộng nhất. Do đó, tính cách cũng trở nên khó chịu, cứng đầu. Sau đó, Lục Hòa Thước kiên quyết đưa ra nước ngoài giao lưu, du học. Nhờ đó, Lục Cảnh Diệu bỏ được ít tật xấu. Sau mỗi lần về nước, thay đổi nhiều tới nỗi khiến hai ông bà ở nhà vừa vui mừng, vừa đau lòng, chỉ sợ con trai ra nước ngoài gặp phải khó khăn.

      ** cưới vợ (chồng) và xây dựng cơ ngiệp

      Tưởng như Lục Cảnh Diệu đúng hướng, thế nhưng ai ngờ được, năm tốt nghiệp về nước lại mang theo cậu con trai.

      Lúc đấy, tim bà Lục vẫn rất tốt, chỉ có huyết áp là hơi cao. Thế nhưng lúc ôm đứa cháu trong lòng, chẳng hiểu sao huyết áp của bà lại chậm rãi tăng cao.

      Tuy rằng lúc đó Lục Cảnh Diệu đây là con ruột của mình nhưng hai ông bà vẫn tin, lập tức lén lút đem xét nghiệm DNA. Kết quả, hai người đúng là ruột thịt, ruột thịt tới mức thể ruột hơn.

      Nếu có con rồi ông bà cũng cản hai đứa kết hôn với nhau. Chỉ cần cố kia trong sạch là được.

      Nhưng ngờ, Lục Cảnh Diệu chỉ hờ hững đáp: "Con kết hôn với mẹ của đứa bé."

      Do đó, tim của bà Lục bắt đầu có dấu hiệu ổn định.

      ——

      Tần Dư Kiều là người rất cái đẹp. Ngày còn là người đẹp béo, tuy quá chú trọng tới cách ăn mặc nhưng tuyệt đối để cho bản thân có chỗ nào xấu.

      Ngày trước, Tần Ngạn Chi từng với Tần Dư Kiều là “Vật cực tất phản”. Ám chỉ nên quá tự tin vào thông minh của bản thân mà phải khiêm tốn.

      Tần Dư Kiều lại cho rằng, tuy Tần Ngạn Chi là người nghiêm chỉnh nhưng lại có lối suy nghĩ rất lạc hậu.

      Bất hạnh thay, câu “Vật cực tất phản” lại ứng nghiệm cơ thể . Tất cả là vì quá thông minh nên mới bị thông minh hại lại, cuối cùng cả dáng người cũng “Vật cực tất phản” ***.

      *** Cái gì khi đến cực hạn đều phản lại tác dụng.

      Cuối cùng, Tần Dư Kiều quyết định gặp Tần Ngạn Chi, nhưng đến lúc hẹn Tần Ngạn Chi còn sĩ diện bảo thư ký ra truyền lời cho . Tần Dư Kiều lập tức tức giận, thề sau này bao giờ gặp lại nữa.

      Sau đó, Tần Ngạn Chi chỉ còn cách vứt bỏ sĩ diện, hạ mình xuống bậc. Rồi cả hai hẹn nhau ở quán ăn Ngọc Phủ, quán ăn khá nổi tiếng ở thành phố S. Nghe còn ở đây còn là thắng cảnh du lịch, nhưng khi tới thực chất cũng chỉ là quán ăn mà thôi.

       ___________________
      quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.