Kiếm linh - Thiên lý hành ca (6 chương)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Kiếm Linh

      [​IMG]

      Tác giả: Thiên Lý Hành Ca

      Người dịch: mic2huang


      Truyện ngắn nằm trong tuyển tập Bách luyến ca

      Giới thiệu:

      tìm thanh kiếm. Nhưng chỉ tìm được nàng, cuối cùng lại gắn kết với nàng. ╮(╯▽╰)╭
      snowbellPrunus Ngọc thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Mở đầu
      Trời quang, vạn dặm bóng mây.
      tòa nhà đỉnh Hoa Sơn, Ngũ hành trận len lỏi trước sân lúc này tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
      Thịnh Hoa thân mặc lam bào đứng bên trong, tay áo lay động, nhíu mày bấm quyết, hoàn thành ấn pháp cuối cùng, Huyền thiết kiếm băng tuyết thân dài hai thước bồng bềnh trong trung lóe lên ánh sáng dị thường, đạo bùa từ trung khắc lên kiếm.
      Hào quang biến mất, Thịnh Hoa thu hồi khẩu quyết thở phào nhõm, thanh Huyền thiết hàn băng kiếm kia lượn lờ rồi đâm thẳng vào trung như mũi tên sắc nhọn, vạch ra vệt hàn khí dày rồi hóa thành đốm sáng biến mất.
      “Thanh thứ tám mươi về vị trí, còn thanh nữa…”
      Nam nhân nhìn đốm sáng dần biến mất kia, lẩm bẩm như suy nghĩ điều gì. Lúc này nữ tiên áo trắng từ trong trung nhàng đáp xuống, mắt thanh mày tú, dung mạo như hoa, gót chân điểm đỉnh núi, cười dịu dàng với , “Thịnh Hoa.”
      Thịnh Hoa nghiêm túc hành lễ, “Sư phụ.”
      “Nay chỉ còn lại thanh Lăng huyết kiếm nữa, khi rèn thành là có thể thuận lợi trở về vị trí, con lại là Thịnh Hoa thượng tiên của Cửu cung.” Nữ tiên mỉm cười, “Nhưng mà thanh kiếm cuối cùng này cũng là kiếp cuối cùng, lần này con đầu thai phải rèn tám mươi mốt thanh kiếm linh để bù đắp tội con phạm hai trăm năm trước, con thân là Kiếm tiên, Ngọc đế làm vậy cũng chỉ vì cất nhắc cho con, con đừng oán nữa.”
      Thịnh Hoa bái lạy, “Sư phụ nặng lời rồi, con muốn hỏi thanh kiếm cuối cùng thất lạc ở chốn nào?”
      Thu hồi thanh kiếm cuối cùng để tiên hóa là có thể về trời rồi.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Gần đây A Thù nghe trong thôn có đạo sĩ trẻ tuổi mới đến.
      Chuyện đạo sĩ đến hiếm, nhưng đạo pháp phi phàm lại là chuyện lạ, tiên phong đạo cốt hiếm, nhưng lạ ở chỗ đạo sĩ này vô cùng tuấn mỹ, tựa thiên tiên hạ phàm. Chuyện này lúc A Thù đứng ở góc đường gặm cái màn thầu xin được, nghe các nương ở Phường giặt kế bên bàn luận, các ấy kể nghe rất sống động, A Thù lén co ro trong đống cỏ khô ở chân tường, cũng sống động nhai nửa miếng màn thầu còn lại.
      thể làm nàng no bụng đạo sĩ có lợi hại bao nhiêu nữa cũng vô ích.
      Nhưng màn thầu đủ no, đến chiều A Thù lại đói, nàng co ro trong hẻm bên phố chợ, trời dần chuyển lạnh, nàng kéo kéo y phục mỏng manh của mình nhìn về phía ngõ hẻm, bánh bao của Vương đại má ở đối diện ngon lắm, nàng từng được ăn lần, Trương Hổ con của Tri huyện mua rất nhiều, vô ý đánh rơi cái bị nàng nhảy đến nhặt được, giống như bắt được vàng, lập tức nhét cái bánh bao dơ bẩn vào miệng, người xung quanh ai nấy đều cười, nàng mò vào xó gặm hết bánh bao, mùi vị đó đến nay cũng khó mà quên được.
      Nàng liếm liếm đôi môi khô nứt, thấy nam nhân mua bánh bao bèn lập tức theo, nam nhân đó chậm nhanh, nàng theo mà lòng như lửa đốt, cuối cùng đến con hẻm người, nàng thấy thời cơ đến vội xông lên giật bánh bao quay đầu chạy mất.
      Chưa chạy được mấy bước sức mạnh vô hình kéo nàng quay lại, “Á!” A Thù chưa kịp phản ứng được là xảy ra chuyện gì bị nam nhân cao to xách lên như con gà, đôi chân đạp loạn trong trung.
      “Ngươi buông ra…” Nàng vừa ngẩng đầu trừng mắt bèn ngẩn ra, nam nhân lạ lẫm trước mặt thân y phục vải xanh xám, mặt mũi như tranh vẽ, vô cùng tuấn, tư dung trác tuyệt như tiên nhân.
      Sao lại có nam nhân xinh đẹp như vậy… Nhưng xinh đẹp sao chứ, đâu thể lấp đầy bụng.
      A Thù sắp đói rũ ra rồi, nàng đạp cước, “Ngươi buông ta ra!”
      Thịnh Hoa khẽ nhíu mày nhìn tiểu ăn mày dơ bẩn rồi đem nàng ra xa chút, vừa hôi vừa dơ, nhưng đôi mắt lại khá xinh đẹp, đôi mắt đó giận dữ nhìn , là đứa trẻ.
      “Đưa đây.”
      Bánh bao quan trọng, hành vi trộm cướp thấp hèn này mới là quan trọng.
      “…!” A Thù ôm chặt gói giấy đựng bánh bao vào lòng nhích ra xa, cái mũi nhăn lại, “Ngươi buông ta ra, ngươi buông ta la lên đó!”
      “La?” Thịnh Hoa nhíu mày, “La làm gì?”
      “Ta la lên là ngươi sàm sỡ ta, ngươi là đồ háo sắc! Hu hu hu mau buông ta ra!”
      Khóe miệng Thịnh Hoa giật giật, quét mắt nhìn thân thể bé còm cõi của nàng từ xuống dưới, nhìn cả buổi nhưng vẫn thấy gì, khóe miệng lại giật giật, mặt biểu đưa tay ra sờ thử chỗ lem luốc trước ngực nàng, mềm, là nương .
      “Á!” A Thù bắt đầu la lên, gương mặt đỏ bừng, “Ngươi… ngươi… ngươi là đồ lưu manh! Đến ăn mày mà cũng tha, người đâu, người đâu…” Nàng dài giọng bắt đầu la lên, vừa khóc vừa la thê thảm như đòi mạng.
      Thịnh Hoa cả mặt đen sì, nhét cái bánh bao trong tay vào miệng nàng, tiểu ăn mày lập tức tắt tiếng, nguồm ngoàm gặm lấy bánh bao, hai giọt nước mắt tròn lăn ra từ khóe mắt.
      Ở cái chỗ xíu như vậy ngay cả ăn mày cũng là bộ dạng này.
      Thịnh Hoa đưa hết bánh bao cho nàng, xong rồi quay người rời , buổi tối ở khách điếm ngủ thoải mái, lại có nhiều nương đến thăm hỏi tặng hoa.
      Ai bảo Lăng huyết kiếm ở trong thôn này chứ.
      Sớm hôm sau trời vừa sáng liền ra ngoài, tiểu ăn mày ngồi ngủ gục ở cửa khách điếm lập tức bật dậy, ngoe nguẩy theo, ánh mắt gian tà, lập tức cảm thấy sắp có chuyện gì hay xảy ra, chỉ nghe tiểu nương kia cười cợt nhã: “Ta nghe ngóng rồi, ngươi chính là đạo sĩ kia!”
      Khóe miệng Thịnh Hoa giật giật, chỉ có thể lặng lẽ : “Phải.”
      Mắt tiểu ăn mày càng sáng hơn, “Vậy ta muốn theo ngươi!”
      Thịnh Hoa đáp: “ được.”
      Ánh sáng trong mắt tiểu ăn mày tối xuống cách đáng thương, “Tại sao?”
      Thịnh Hoa xoa trán, “Ngươi cứ tại sao phải theo ta .”
      “Bởi vì theo ngươi có bánh bao ăn! \(≧▽≦)/~”
      Thịnh Hoa im lặng, “Lời này thể tùy tiện, ngươi là nương phải giữ bổn phận.”
      “Ngươi còn nữa, ngươi sàm sỡ ta rồi, ta gả được nữa!” A Thù dậm chân đỏ mặt, nước mắt lại dâng trào. Thịnh Hoa lại quay đầu xoa trán, bất kể là có sàm sỡ hay bộ dạng lôi thôi lếch thếch của nha đầu này cũng nhất định gả được.
      “Ta mặc kệ, tóm lại là ngươi sờ ta rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm!” A Thù sáp lại bên cạnh , đôi mắt ươn ướt nhìn khuôn mặt đanh lại của Thịnh Hoa, vừa kéo tay áo vừa bắt đầu gào khóc, “Ngươi đồng ý ta la lên, ta khắp nơi là ngươi sàm sỡ ta, ngươi sờ ngực ta, ngươi là thú đội lốt người ngay cả ăn mày cũng tha! Hứ!”
      Thịnh Hoa: “…”
      cảm thấy kiếp này tính cách rất dứt khoát, bị tiểu ăn mày này bám lấy tuyệt đối là do nhân phẩm chưa đủ ác độc.
      A Thù thấy lên tiếng bèn tiến lại gần hơn, giống như con chỏ vẫy đuôi ôm chân : “A Thù từ tiểu ăn mày cha mẹ, ngươi là đạo sĩ, đạo sĩ rất lợi hại, đạo sĩ phải đều giúp người đó sao, vậy ngươi mang ta theo bên mình được ? Cho dù… Cho dù ngươi ghét bỏ ta ít ra cũng mang ta rời khỏi đây được , đến huyện thành lớn hơn ngươi có thể bán ta cho nhà giàu làm nha hoàn, ta để ngươi chịu thiệt đâu.”
      Thịnh Hoa nghe vậy bèn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sáng rực kia để lại cho ấn tượng sâu sắc.
      lại xách nàng lên, dùng tay áo lau mạnh mặt nàng.
      “Ối, đau!” A Thù đẩy ra, buông tay xuống, sau khi lau sạch phát ra nàng là tiểu nương , gương mặt nhắn non nớt bị vải áo của chà đến đỏ hồng, dường như gặp ở đâu đó rồi.
      Gặp ở đâu nhỉ.
      tắm trước , hôi quá.”
      Thôi được rồi, theo theo.
      Dù sao sau này cũng ở trần gian này nữa.
      snowbell thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Hai
      “Đạo trưởng, quầy binh khí gần chỗ này nhất là ở thôn Phúc Khải ngoài năm dặm, phải đến huyện thành lớn mà tìm.”
      Thịnh Hoa cảm ơn tiểu nhị rồi bước ra khỏi tửu lầu, bất đắc dĩ trầm tư.
      Lăng huyết kiếm là ở trong sơn thôn khỉ ho cò gáy này sao?
      là Tam thập tam thiên Thịnh Hoa kiếm tiên, ngụ ở Cửu cung, thiên binh tiên nga nhìn thấy đều phải lễ bái, tôn kính gọi tiếng Tiên quân. Hai trăm năm trước phạm giới luật tranh đấu với tiên thần, vô ý mở kiếm trận, chín chín tám mươi mốt thanh kiếm vì vậy mà lưu lạc nhân gian, Ngọc đế lệnh cho tìm về đủ số, biếm xuống trần gian đầu thai chuyển thế, đến nay qua ba kiếp, chỉ còn lại thanh Lăng huyết kiếm, cũng là thanh kiếm có linh tính nhất.
      Nhục thân của đối với chuyện của Tiên giới rất mơ hồ, nhưng lại nhớ cùng sư phụ tu tiên thăng thiên, để tìm lại tiên kiếm sư phụ của chỉ điểm cho ít, ngày sau nhất định phải đa tạ.
      Thịnh Hoa trở về khách điếm, vừa đẩy cửa thân hình nhắn nhào tới, ôm chân vẫy đuôi, “Đạo trưởng đại nhân, ngài về rồi à! Có bánh bao có bánh bao có bánh bao ?”
      Thân hình mềm mềm nóng nóng, Thịnh Hoa cúi đầu, nhìn thấy gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng rực, nụ cười tươi tắn, tiểu nương sạch thế này so với tiểu ăn mày dơ bẩn hôm qua khác quá xa.
      bất lực móc túi giấy ra, A Thù woa tiếng nhảy đến giật lấy bánh bao trốn vào góc ăn như hổ như báo.
      giống con thú . Thịnh Hoa đến ngồi trước bàn, A Thù nhét đầy miệng quay đầu nhìn, rồi lại mò đến bên cạnh , do dự lúc mới luyến tiếc lấy ra cái bánh bao nóng hổi mềm mềm trắng trắng đưa cho , “Đạo trưởng đại nhân, ăn .”
      Thịnh Hoa mặc kệ nàng, trước đây vị trí của kiếm linh thường giống nhau, có lúc ở nơi cực kỳ tà, có lúc ở nơi vô cùng phú quý, có thể tìm ở cung đình hầu tước hoàng cung hoặc là môn phái sơn trang nổi danh giang hồ, còn tìm trong tiệm binh khí, thanh khó tìm nhất cũng là vì nông phụ dùng nó để khều củi nhóm bếp thôi.
      Nhưng ít nhất cũng có hơi thở để lần theo, thanh cuối cùng này chút hơi cũng tìm thấy, lẽ nào linh khí quá nặng nên hấp thu tinh hoa hóa thành người rồi sao?
      Ý nghĩ này khiến lòng Thịnh Hoa chợt đanh lại, tinh thần cũng trở nên lạnh lùng, nào ngờ lúc này bàn tay kéo miệng mở ra, nhét vào cái bánh bao mềm mềm.
      Thịnh Hoa bị sặc liền nhả bánh bao trong miệng ra, A Thù ngồi bên cạnh bỗng nhiên đưa tay xoa xoa lên nếp nhăn giữa mi tâm.
      “Đạo trưởng đại nhân đừng nhíu mày, nhíu mày đẹp đâu, bánh bao lấp đầy bụng mới vui được chứ, A Thù cho ngài ăn bánh bao.”
      Bàn tay thiếu nữ rất mềm, mang theo hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm, Thịnh Hoa thu lại ánh mắt, xoa xoa mi tâm cười trong sáng lạ thường, “ tên A Thù à?”
      “Ừ, A Thù.”
      “Thù trong Tịnh nữ kỳ thù* sao?” tiểu ăn mày mà tên lại xinh đẹp phú quý như vậy.
      * nương văn nhã xinh đẹp
      A Thù quẹt miệng, “Đúng vậy, ta thích lắm.” xong cái đầu gặm bánh bao liền sáp lại, “Đạo trưởng đại nhân tìm đồ gì à, A Thù có thể giúp ngài tìm, đạo trưởng tìm gì vậy?”
      Thịnh Hoa im lặng chốc lát rồi mới : “ nương.” Lăng huyết kiếm là , nếu hóa thành hình người nhất định là nương. dùng ngón tay nhúng nước trà vẽ hình ngọn lửa bàn, “ nương eo có hình này.” là nam nhân, chắc chắn thể nào thô lỗ cởi y phục của nương nhà người ta như vậy được, A Thù sống trong thôn trang này, dù sao cũng quen thuộc hơn chút, nghĩ vậy giọng cũng thư thái hơn, “A Thù có từng thấy chưa?”
      A Thù cuộn người ghế nhìn hình vẽ, lắc lắc đầu rồi lại ngẩng đầu cười he he: “Ngày mai A Thù tìm giùm đạo trưởng đại nhân, cứ để A Thù lo cho.”
      Cách gì A Thù , Thịnh Hoa cũng lười hỏi tiếp, trời còn sớm nên nàng muốn ngủ, đến giờ vẫn tại sao lại có nương theo , lúc A Thù sang phòng kế bên chợt dừng bước quay người hỏi , “Đại trưởng đại nhân, nương đó là người đạo trưởng đại nhân thích sao?”
      Thịnh Hoa khẽ cau mày, Thích? Đối với đây từ lạ lẫm.
      A Thù thấy như vậy bèn hỏi nữa, nàng làm cái mặt quỷ với , đôi mắt rực sáng biến mất khỏi cửa.
      snowbell thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Ba
      Cách của A Thù rất đơn giản.
      Đến nhà tắm công cộng ôm cây đợi thỏ, A Thù mỗi ngày đều tắm ở nhà tắm nữ, được mấy ngày thất thểu trở về, “ có.”
      Cái đầu cụp xuống, Thịnh Hoa biết tại sao lại thấy khó chịu, còn chưa nghĩ ra từ ngữ để an ủi nàng A Thù lại ngẩng đầu lên, tràn đầy nguyên khí, hai tay nắm chặt: “Đạo trưởng đại nhân yên tâm! A Thù nhất định giúp đạo trưởng đại nhân tìm ra, đến lúc đó nhất định phải mang A Thù đến huyện thành lớn chơi nhé!” xong lại chạy mất.
      Mấy ngày sau lại thấy bóng dáng nàng đâu, Thịnh Hoa thấy trong lòng mình có thứ gì đó lăn tăn gợn sóng, những gợn sóng này khiến đứng ngồi yên, liên tục bấm mấy cái Thanh tâm quyết mới xoa dịu được.
      Nàng xảy ra chuyện gì chứ.
      Thịnh Hoa ngủ sâu, trời vừa sáng là mở mắt ngay, vừa hay nhìn thấy cái đầu dơ bẩn đen thui bò cửa sổ, đôi mắt to uể oải trừng trừng khiến kinh ngạc. Thịnh Hoa ngồi dậy khựng lại lúc, im lặng lúc rồi : “A Thù, lăn lộn ở hang hốc nào vậy.”
      A Thù lại trở về bộ dạng tiểu ăn mày dơ bẩn, đầu tóc rối loạn còn cắm mấy chiếc lá rụng, Thịnh Hoa vừa mở miệng nàng liền khóc òa, lăn từ cửa sổ vào trong, lăn vào lòng khóc la, lần này là khóc , khóc đến đứt ruột đứt gan. Thịnh Hoa chỉ cảm thấy huyệt Thái dương đột nhiên co giật, xoa xoa đuôi mày, “A Thù, xuống .”
      Tiểu ăn mày nước mắt nước mũi lem nhem trong lòng , còn chà bùn đất lên y phục sạch của , Thịnh Hoa im lặng nhìn trần nhà, sau đó xoa xoa đầu nàng, “A Thù, đừng khóc nữa.”
      “Hu hu hu… Đạo trưởng đại nhân, bọn họ hung dữ quá…”
      A Thù vừa khóc vừa , lúc này Thịnh Hoa mới biết là gần đây A Thù lại cải trang thành bộ dạng ăn mày, đến từng nhà từng hộ rình xem các nương tắm rửa coi họ có dấu ấn kia , tìm chưa được lại bị phát , người ta tưởng nàng là kẻ lưu manh, nàng chạy nhanh nhưng cũng có mấy lần bị tóm được, nam nhân của mấy nhà kia đuổi đánh nàng đến tận hậu sơn, đúng như Thịnh Hoa , lăn lộn trong hang hốc cả người bơ phờ bùn đất, mặt mũi tím xanh.
      đến đây A Thù lại khóc hu hu, Thịnh Hoa thở dài, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, phát giác rằng giọng mình trở nên dịu dàng, “A Thù, rửa mặt , đừng khóc, chút nữa ta bôi thuốc cho .”
      A Thù khóc hồi rồi nghẹn ngào , “Từ A Thù bị đau quen rồi, sao hết, nhưng mà A Thù buồn, A Thù vô dụng, chưa tìm được nương đạo trưởng đại nhân thích, đạo trưởng đại nhân đối với A Thù tốt như vậy mà A Thù chẳng giúp gì được cho đạo trưởng đại nhân hết.”
      Cánh tay Thịnh Hoa dừng lại, từ từ buông xuống, đối với nàng tốt lắm sao, biết nữa.
      A Thù tắm rửa thay y phục xong liền xấu hổ xuất ở cửa phòng Thịnh Hoa, trong ánh sáng yếu ớt, Thịnh Hoa ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm sách, gương mặt yên lặng, thấy nàng đến ngẩng đầu, “A Thù?”
      A Thù đỏ mặt trả lại bình thuốc đưa lúc nãy, “Đạo trưởng đại nhân, A Thù bị ngã, lưng đau lắm nhưng bôi được.”
      Thịnh Hoa đứng dậy gọi nương phục vụ của khách điếm đến giúp, A Thù níu vạt áo , “Đạo trưởng đại nhân bôi thuốc giúp A Thù được ? Lúc nãy đạo trưởng đại nhân bôi thuốc cho A Thù mà.”
      Thịnh Hoa , “A Thù, nam nữ thụ thụ bất thân.”
      A Thù lắc đầu, “A Thù mặc kệ, dù sao người trong thôn này đều biết đạo trưởng đại nhân có lòng tốt thu nhận A Thù, nhưng ra trong lòng họ…” A Thù nghẹn lại, cúi thấp đầu, “Họ vẫn xem thường A Thù.”
      Kiếp này phàm thai của Thịnh Hoa nhớ chuyện làm tiên lắm, chỉ nhớ từ mình theo sư phụ tu luyện, tất cả mọi chuyện đều do sư phụ dạy dỗ, những ngày tháng làm tiên vô cùng thanh tịnh nhàn nhã, đối với chuyện nam nữ đương nhiên hiểu . Nàng vậy khiến Thịnh Hoa thể chối từ, A Thù ngồi trước giường cởi bỏ áo ngoài lộ ra tấm lưng trắng ngần, Thịnh Hoa liếc qua, đúng là bị thương , bầm tím mảng, đáng thương cho tiểu nương.
      Thịnh Hoa cẩn thận bôi thuốc lên da nàng, thuốc cao màu trắng tan ra đầu ngón tay ấm nóng của nam nhân, A Thù ngồi giường quay mặt vào tường, bức tường mông lung in hai bóng người như tựa vào nhau, nàng nhìn hồi rồi hỏi: “Đạo trưởng đại nhân thích nương đó lắm sao?”
      Thịnh Hoa ngừng tay, vết bầm kéo dài đến tận eo nàng, làn da thiếu nữ trắng mịn như tuyết, Thịnh Hoa cảm thấy tim mình hơi xao động, dường như có con hỏa trùng gặm nhấm, động tác của nhanh hơn, “A Thù, nên biết chuyện này.”
      A Thù nghiêng đầu chớp chớp mắt, rồi lại xoay về, giọng yếu ớt: “Xin lỗi, đạo trưởng đại nhân.”
      Thịnh Hoa nhịn được cười, nghiêng người để khỏi che mất ánh sáng, trong lòng thầm hỏi rốt cuộc nàng lăn từ độ cao nào xuống đây, vực núi này có rất nhiều đá vụn, nàng vì tìm Lăng huyết kiếm giúp mà dơ bẩn bò về, nhịn đến khi gặp được mới khóc, bị cự tuyệt như vậy mà còn xin lỗi, Thịnh Hoa bỗng dưng biết nên tiếp lời thế nào, kiếp này chỉ lo tìm kiếm linh, tiếp xúc với con người quá ít, huống chi là nương, vậy là nghĩ nghĩ rồi giọng : “Đừng gọi ta là đạo trưởng đại nhân nữa.”
      “Ơ, A Thù còn chưa hỏi nữa, quý tánh đại danh của đạo trưởng đại nhân là gì?” A Thù nghe xong liền kích động xoay người như con thú , nhưng vừa xoay lại động đến vết thương nên oai oái kêu đau, Thịnh Hoa thấy bộ dạng của nàng cũng nhịn được mà mỉm cười, lúc thoa thuốc xuống dưới eo nàng, ánh mắt cũng nhìn theo.
      “Thịnh Hoa.”
      vừa xong bỗng ánh mắt dừng lại ở hông A Thù, tại vị trí A Thù cũng khó nhìn thấy, có cái bớt hình đốm lửa đỏ nhạt, đường nét tinh xảo như dấu ấn được binh khí khắc ra, đốm lửa như đỏ lên trong mắt Thịnh Hoa.
      Thảo nào tìm mãi mà thấy.
      “Thịnh Hoa à?” Thiếu nữ trước mặt lại quay đầu, nhìn nở nụ cười rực rỡ, đôi mắt cong cong, cánh môi ướt mọng nhàng gọi tên , “Thịnh Hoa đại nhân.”
      snowbell thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :