Chương 231: Ngược : Ông xã, con đâu? (4) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Cúc Như Khanh ngẩn ra, mặt dính bọt, nên Mặc Thiên Trần nhận ra đổi sắc, chuẩn bị cạo râu, nhưng tay lại nhàng run lên. Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Cúc Như Khanh từ từ nhìn về , nghĩ có nên cho biết , chân tướng , mặc dù xác định, thương , nhưng nếu phơi bày, chấp nhận đêm hôm đó là làm, phải làm sao? Hơn nữa, bây giờ dồn toàn tâm đối phó với Phí thị, nếu biết chuyện mà tha thứ cho , lại để những kẻ khác lợi dụng được , lại càng khó khăn hơn nhiều. phải muốn cho biết, chỉ là bây giờ phải lúc thích hợp, muốn nắm cục diện trong tay, thể để xảy ra sơ suất, ván cờ bố trí xong, chỉ cần con cờ bị thay đổi, tất cả dao động. Dù sao, bây giờ cũng ở bên cạnh Cúc Hoài Cẩn, lại có thể ngày ngày gặp Cúc Cầm Du, này ra chậm chút cũng sao, có ảnh hưởng gì quá lớn. “Trần, sao đột nhiên hỏi chuyện này?” quyết định hỏi ngược lại . Mặc Thiên Trần nhìn , “Xin lỗi, lễ mừng năm mới vẫn ở cùng với Hoài Cẩn, nên quên hỏi chuyện này, trách em chứ?” “ hiểu!” Cúc Như Khanh trấn tĩnh lại, tiếp tục cạo râu. “Nhưng em vẫn thấy rất áy náy!” Mặc Thiên Trần cau mũi xin lỗi. “Được mà, trách em đâu.” hào phóng cười. Mặc Thiên Trần chờ cạo râu xong, dí mũi mình thân mật cọ vào cằm , “Ông xã, còn chưa trả lời em, con sống rất tốt đúng ?” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , “Nó sống rất tốt, đừng lo.” “Vậy tốt.” Mặc Thiên Trần lại tiếp, “Nó cũng học ở nước ngoài à? Nó sinh trước hay Cầm Du sinh trước? Ngày mồng tháng năm là sinh nhật , Cầm Du và Hoài Cẩn, chúng ta quốc được ? Sẵn tiện gặp con luôn?” Cúc Như Khanh thấy mặt mày hớn hở đắm chìm trong sắp xếp ngày nghỉ, gì. “Như Khanh, sao gì?” Mặc Thiên Trần nháy mắt. “Em hỏi nhiều như vậy, nên trả lời câu nào trước tốt nhỉ?” Cúc Như Khanh đáp câu. Mặc Thiên Trần cười ha ha, ôm hông , Cúc Như Khanh trọng điểm, “Em cứ sắp xếp ngày mồng tháng năm nghỉ phép, nếu thuận tiện, chúng ta cùng , được ?” “Được!” Mặc Thiên Trần đắm chìm trong vui sướng khi nghĩ đến con , hoàn toàn để ý rằng Cúc Như Khanh trả lời hết câu hỏi của , liền vào đánh răng rửa mặt. Công ty Mặc thị. Mặc Thiên Trần bây giờ gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, an phận người đàn ông của mình, vẫn còn có thể hiếu thuận với cha mẹ, có con bên cạnh mặc dù nó ở bờ bên kia đại dương, nhưng vẫn ở trong cuộc sống của , cảm thấy cuộc sống này còn gì tốt đẹp hơn nữa. “Ha ha ha, vừa nhìn là biết tối qua được Cúc tiên sinh hung hăng rồi!” Triển Thanh Thanh hai tay chống nạnh, cười như tú bà. “Em ghen sao!” Mặc Thiên Trần hừ tiếng, “Mau bưng ly nước ngọt vào đây !” Dĩ nhiên, và Cúc Như Khanh mới có chung đứa con, có thêm đứa nữa càng hoàn mỹ, nhưng tốt nhất nên là con , nếu là con trai, về sau lại giống em Cúc gia tranh chức chủ tịch, thảm rồi. “Dạ! Cúc phu nhân.” Triển Thanh Thanh mang ly nước đặt lên bàn . “Gọi nữa, chị thích nghe.” Mặc Thiên Trần liếc xéo cái, vẻ mặt vô cùng khiêu khích. Triển Thanh Thanh hừ tiếng, vậy gọi nữa! “Gần đây có tin gì hay ?” Mặc Thiên Trần muốn đến chuyện giữa Phí Cường Liệt, Chu Tiểu Kiều và Cúc Thiên Lâm, chuyện này dù sao cũng có liên quan đến Cúc Như Khanh. Triển Thanh Thanh suy nghĩ lúc, muốn nhưng lại thôi, nhún vai, “ có!” “Có gì thẳng ra!” Mặc Thiên Trần vẫn chưa . “ ra cũng là tin giải trí, em nghĩ chị quan tâm đâu, nhưng dù sao cũng có liên quan đến Cúc tiên sinh, em cho chị biết.” Triển Thanh Thanh , “ internet có người , Thiên Mộ Đình là do Cúc tiên sinh thầm ra tay hại…” “ thể nào!” Triển Thanh Thanh vẫn chưa xong, Mặc Thiên Trần bác bỏ, tối qua chính miệng Cúc Như Khanh cho biết, chuyện đó phải làm, việc làm tuyệt đối thừa nhận, làm chuyện đó cũng thể gài tang vật gì để hãm hại . “Đó là Chu Tiểu Kiều thổi lửa trước quạt gió, muốn hại Như Khanh.” “Em sớm đoán được, người phụ nữ đó vẫn còn mơ ước Cúc tiên sinh, bây giờ tin rồi chứ! Triển Thanh Thanh trợn to hai mắt, sau đó đưa tay ra, “Tiền cược của chúng ta! Chị đưa nhanh !” “Được rồi, được rồi, đoán hay đấy. Tự cho mình là thầy bói luôn rồi! Mặc Thiên Trần vươn tay đánh vào đầu ngón tay của , “Yên tâm, thiếu em dù chỉ đồng, tiếp xem còn có tin gì nữa.” “Tin liên quan đến Cúc tiên sinh chắc chị muốn nghe đúng ?” Triển Thanh Thanh thử thăm dò. “Dĩ nhiên!” Mặc Thiên Trần gật đầu, “ ra ngoài làm việc!” Triển Thanh Thanh nhún nhún vai lập tức ra ngoài làm việc. Buổi chiều tan việc, lúc này là giờ cao điểm do ai nấy đều tan sở, Mặc Thiên Trần bước ra từ thang máy, vòng qua đám người, thấy có quyển tạp chí bìa viết: “Vương tử u buồn đính hôn với thiên kim nhà họ Đồng”. Ảnh của vương tử u buồn kia đập vào mặt, Mặc Thiên Trần cả kinh, vương tử u buồn kia phải ai khác, chính là Nhâm Thần Phong, từ sau lần gặp trong sòng bạc, vẫn chưa gặp lại , chỉ nghe Nhâm Thần Vũ , bị Bộ tư pháp khởi tố, bị Đồng Thọ Tề mắng xối xả, đều là do mà ra. “Triển Thanh Thanh!” Mặc Thiên Trần nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ muốn chạy trốn! Triển Thanh Thanh quay đầu lại, đến bên cạnh , “Em hỏi chị, chị chỉ cần liên quan đến Cúc tiên sinh gì gì đó thôi mà, Nhâm tiên sinh bây giờ có quan hệ bình thường với , biết thôi .” Mặc Thiên Trần khổ sở than tiếng, “Thanh Thanh, em ! Chị sao.” “Đại tiểu thư, chị nên muốn có quá nhiều thứ, Nhâm tiên sinh ở bên cạnh Đồng Tâm Ấn, mọi chuyện đều tốt mà, ai cũng được vui vẻ!” Triển Thanh Thanh an ủi . “Em nghĩ chị hy vọng sao?” Mặc Thiên Trần ngưng mắt, “Chị cũng hy vọng ấy có thể sớm bình phục, hy vọng ấy có thể sống vui vẻ bên người ấy .” Triển Thanh Thanh lôi kéo tay của , “ thôi, tối nay vương tử u buồn có biểu diễn piano ở trường, cánh phóng viên chắc chắn hỏi chuyện này, chúng ta nghe trộm là biết.” Buổi biểu diễn piano cực kỳ thành công, Mặc Thiên Trần thấy sân khấu nhập tâm biểu diễn, trong lòng vui vẻ, cũng hy vọng có nhạc thăng hoa, hy vọng tất cả đều tốt đẹp. Nhưng chẳng hiểu tại sao, thanh đàn của luôn có chút u buồn, loại u buồn này như níu chặt lòng Mặc Thiên Trần, trong khi tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh rầm rộ như nước thủy triều. Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, có ký giả hỏi , gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đáp: “Tôi đính hôn với bất kì ai!”
Chương 232: Ngược : Dùng cả đời để thương em (1) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Câu này của Nhâm Thần Phong, chỉ khiến các ký giả sửng sốt, ngay cả lòng Mặc Thiên Trần cũng như chìm vào đáy cốc, vì biết, Đồng Tâm Ấn tuy còn , lại gây ra chuyện sai lầm, nhưng ấy Nhâm Thần Phong, nếu Nhâm Thần Phong chấp nhận ấy, ấy nhất định rất quý trọng tình cảm này. Nhưng thái độ Nhâm Thần Phong kiên quyết như vậy, cự tuyệt triệt để, còn là quyết định sau khi biểu diễn xong. Khi mọi người còn sửng sốt, quản lí Dương Phàm lập tức : “Các vị, vương tử u buồn rất cảm ơn tình cảm ái mộ của mọi người! Tạp chí đến chuyện đính hôn, đó là chuyện của tạp chí, vương tư u buồn như vậy! Buổi diễn kết thúc rồi, Thần Phong cũng mệt rồi, xin phép mọi người về nhà sớm để nghỉ ngơi!” Dương Phàm xong, phái mấy vệ sĩ đưa Nhâm Thần Phong , rất nhiều nữ sinh đuổi theo, lớn tiếng ngừng hô: “Vương tử u buồn kết hôn.” “Vương tử u buồn bỏ tôi lại.” “Vương tử u buồn mãi mãi là của chúng ta.” Triển Thanh Thanh vỗ vỗ miệng, “Đại tiểu thư, may mà chị gả cho Nhâm tiên sinh, bằng bị mấy thứ điên cuồng, mấy kẻ hâm mộ này cả ngày lẫn đêm công kích ngừng nhé!” Mặc Thiên Trần đơn bước ra khỏi sảnh biểu diễn, đối với thành tựu của Nhâm Thần Phong, đương nhiên rất vui, nhưng vẫn luôn lo lắng, Đồng gia vì chuyện lúc trước, bắt ép Nhâm Thần Phong lần nữa. Triển Thanh Thanh thấy im lặng lên tiếng, cũng tiện gì nữa, hai người cùng ra, vừa lúc thấy Nhâm Thần Phong đón xe về. “Em đưa chị về nha!” Triển Thanh Thanh đưa mắt nhìn chiếc xe vừa rời , . Mặc Thiên Trần than tiếng, “Theo chị ra quảng trường ngồi chút !” Hai người đón xe tới quảng trường, sau đó đến ngồi bên cạnh đài phun nước, nhìn từng làn nước dưới ánh đèn. “Nghĩ gì thế?” Mặc Thiên Trần dùng cùi chỏ cọ vào Triển Thanh Thanh. “Ngẩn người. Chị sao?” “Chị cũng nghĩ đến ngẩn người.” “Vậy cùng giải tỏa.” Hai người nhìn về đài phun nước, ngắm từng làn nước phun lên trung, hai làn nước bay lên trung, ba làn, bốn làn… “Về thôi!” Mặc Thiên Trần nhìn lên trời thở dài tiếng. Triển Thanh Thanh ngắm nhìn , “Chị nghĩ thông suốt chưa?” “Có gì mà nghĩ ra? Cho đến bây giờ, chị cảm thấy chị là người hạnh phúc nhất!” Mặc Thiên Trần hừ tiếng. “Vốn dĩ là vậy mà! Còn Đồng Tâm Ấn kia, ta vì muốn hãm hại chị, mà ra tay hại Thiên Mộ Dương kéo luôn chuyện của tiểu minh tinh, người như Nhâm tiên sinh, làm sao thích ta được?” Triển Thanh Thanh vừa thấy khôi phục tinh thần, cũng lập tức bắt đầu vung tay múa chân, “Em cũng thích ta, huống gì là vương tử u buồn Nhâm tiên sinh!” Mặc Thiên Trần “xì” tiếng bật cười, “Được rồi, lại khoa tay múa chân rồi, về thôi.” “ ra em cũng chờ đến muốn ngủ gà ngủ gật rồi.” Triển Thanh Thanh ra vẻ mệt mỏi buồn ngủ. “Thanh Thanh, cảm ơn em.” Mặc Thiên Trần ôm lấy Triển Thanh Thanh. “Buồn nôn quá, được rồi được rồi, về thôi! Ngủ giấc, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Triển Thanh Thanh vỗ vỗ lưng . Mặc Thiên Trần lái xe mình về nhà. Về Nhâm Thần Phong, cho dù là chuyện gì, đều dám với Cúc Như Khanh, Nhâm Thần Phong vì muốn cứu Đồng Tâm Ấn, mới động đến thân thể Đồng Tâm Ấn, mà phải vì thế, Nhâm Thần Phong mới bị Đồng Tâm Ấn bức hôn. Cho dù thế nào nữa, chuyện này, cũng là có liên quan đến , Cúc Như Khanh giải quyết chuyện này, lại rất cực đoan, đây chính là kết quả mong muốn ư! Muốn Nhâm Thần Phong kết hôn với người khác, hơn nữa người đó, còn có quan hệ rất mật thiết với Nhâm gia, cứ như thế, Nhâm Thần Phong bị kiềm chế, bởi vì, Nhâm Thần Phong quan tâm chỉ có Mặc Thiên Trần, còn có Nhâm Thần Vũ. “Như Khanh, Như Khanh, tâm cơ có thể sâu hơn thế nữa ?” Mặc Thiên Trần đối với là vừa vừa hận, vì bất chấp mọi thứ bảo vệ , hận tiếc tất cả tổn thương người khác. muốn hỏi, có phải người nào gặp phải người mình sâu đậm cũng vô cùng hận ? Con người ta khi cũng có thể hận sao, còn khi hận còn có thể ? Cúc Như Khanh chính là ̣nh mệnh của ! Mặc Thiên Trần lái xe, nghĩ tới những chuyện đó, lại thấy bóng dáng của Nhâm Thần Phong ở trước cửa quán rượu, xe của từ từ chậm lại. Lúc này, Nhâm Thần Phong mình vào quầy rượu, dừng xe trước cửa quán hồi, phía sau đoàn xe xếp hàng dài, ngừng thúc giục , Mặc Thiên Trần ra hiệu xin lỗi về phía chủ xe. Trở lại nhà, Mặc Thiên Trần bước vào, gặp lại Nhâm Thần Phong, cũng dám hỏi chuyện của và Đồng Tâm Ấn là hay giả, yên lặng tắm rồi ngủ, sắp mười giờ tối, Cúc Như Khanh vẫn chưa về. Khi Cúc Như Khanh làm việc xong, rời khỏi công ty, chuẩn bị về nhà, lại gặp phải bọn tập kích, tay đánh ngã mấy kẻ tay cầm dao phía sau, bộ phận an ninh của công ty lập tức chạy đến, bắt bọn họ . Trần Ích vừa nhận được tin lập tức chạy tới, “Chủ tịch, có bị thương ?” “Bị thương ngoài da thôi, có gì đáng ngại.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt , “Ở đây giao cho cậu, tôi về trước .” “Tôi điều tra được, lập tức gọi cho tiên sinh.” Trần Ích lập tức đáp. Cúc Như Khanh gật đầu rồi về nhà, đèn trong phòng sáng, còn tưởng Mặc Thiên Trần chưa về, bật đèn, lại thấy co rúc trong chăn, ngủ đưa lưng về phía cửa. bước đến, nhìn , thấy khuôn mặt nhắn ngủ say, hơi cười, sau đó tắm, xử lý vết thương cánh tay xong, đến bên giường, ôm lấy hương thơm của , dần vào giấc ngủ. Mặc Thiên Trần ra ngủ, giận, giận chính mình. Khi Cúc Như Khanh từ phía sau ôm , có chút kháng cự, nhưng người đàn ông lại ôm chặt hơn. chính là như vậy, càng giãy giụa, càng giữ chặt hơn. thầm rơi lệ, trừ chuyện ở bên ngoài giải quyết rất nghiêm khắc, còn lại đối với rất tốt, rất tốt. Vì thế, thể giận . từng tự mình cam kết, đối tốt với , đối với tốt tốt. Nhưng khi lý tưởng và thực tế trái ngược, mới biết, ra mình bất lực như vậy. Suy nghĩ rất nhiều, trong lúc mơ màng, Mặc Thiên Trần tỉnh lại lần nữa, thấy người mình xoay lại, mặt đối mặt với , còn , lại ngắm nhìn . Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với tròng đen tĩnh mịch của , có chút né tránh, tròng mắt đen sâu thấy đáy đó, từng rất nhu tình với , nhưng cũng tàn nhẫn với người khác. Lúc tránh né, ánh mắt dời , thấy cánh tay rỉ máu, lập tức bị hù tỉnh, cầm lấy cánh tay , sao lại chảy máu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chương 233: Ngược : Dùng cả đời thương em (2) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần đứng dậy, cởi ống tay áo ra, “Như Khanh, xảy ra chuyện gì? Sao bị thương? Sao với em? Ai làm bị thương?” Từng vấn đề bị hỏi liên tục, vén tay áo lên, thấy vết thương băng bó, vẫn còn chảy máu, thấm ước cả tay áo ngủ, nước mắt lập tức trào ra, nhất định là tối qua bị thương về nhà, lại tức giận, căn bản để ý đến , nên mới biết là bị thương. “Như Khanh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nhìn , nước mắt chảy ròng, sao lại có thể như vậy được chứ? Cúc Như Khanh thấy vậy, vươn tay phải ra, lau nước mắt cho , “ đau, sao.” “Sao lại đau? Chảy máu rồi này, xin lỗi, là em tốt, tối qua em phát ra.” Mặc Thiên Trần nhìn , lẽ ra nên giúp băng bó giảm bớt đau đớn mới phải, nhưng lại… “Được rồi, đừng khóc!” Cúc Như Khanh nhàng vỗ lưng , “Tối qua về thấy em ngủ rồi, muốn đánh thức em, sao mà, xem em khóc như con mèo rồi kìa.” “Xin lỗi, Như Khanh, xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nhào vào ngực , ôm cổ , trong lòng rất mâu thuẫn, tối qua vẫn còn giận tàn nhẫn tuyệt tình, hôm nay lại đau lòng vì bị thương, biết nên làm thế nào mới có thể khiến mọi chuyện tận thiện tận mỹ, khiến cho bất kỳ ai bị thương tổn, cũng khiến ai phải chịu khổ đau? Tối nào cũng chờ về mới yên tâm ngủ, vậy mà tối qua về, lại giả vờ ngủ để ý đến , nếu biết bị thương, nhất định như thế. Cúc Như Khanh ôm vào ngực, cảm giác được khóc đến run rẩy, “ hứa với em, sau này bị thương nữa.” Mặc Thiên Trần nghe được câu đó, mới thôi khóc, từ từ ngẩng đầu lên nhìn , nặng nề gật đầu. “Được rồi, tắm rồi làm.” ôm đứng dậy. “ bị thương, còn muốn làm sao?” chớp đôi mắt to nhìn . Cúc Như Khanh nhếch môi cười, “Vết thương , đáng ngại.” Đúng lúc đó, Trần Ích gọi đến, buông ra, tiếp điện thoại, “!” “Chủ tịch, bọn người tối qua tôi điều tra ra, là Thiên Mộ Dương phái đến.” Trần Ích điều tra ràng xong lập tức gọi đến báo. “Thiên Mộ Dương ở đâu?” Cúc Như Khanh hỏi. Trần Ích đáp, “Tôi chộp được , ở trong bệnh viện với Thiên Mộ Đình.” “Được, tôi đến ngay.” Cúc Như Khanh cúp điện thoại. Mặc Thiên Trần cũng nghe được đại khái, “Có phải Thiên Mộ Dương tung tin về Thiên Mộ Đình , gây ra bất lợi cho ?” “Đúng thế.” Cúc Như Khanh xoay người rửa mặt. Mặc Thiên Trần theo , “Em cảm thấy Chu Tiểu Kiều mới là kẻ thổi lửa trước quạt gió, cố ý bịa chuyện, có lần ta tìm em, cũng với em như vậy.” “Lúc đó em tin ?” Cúc Như Khanh đột nhiên hỏi . “Chu Tiểu Kiều dĩ nhiên em tin!” Mặc Thiên Trần lớn tiếng . Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, dùng khăn lông lau mặt, thay quần áo xong chuẩn bị , Mặc Thiên Trần ôm , “Ông xã…” “ cẩn thận. cần lo cho !” Cúc Như Khanh hôn lên trán , : “Bắt đầu từ hôm nay, để Trần Tiêu theo bảo vệ em.” “Nhưng em…” Mặc Thiên Trần chu mỏ. “ phải muốn theo dõi em, muốn bảo vệ em.” Cúc Như Khanh xong, “Đây là lệnh, phải tuân theo.” “Vâng! Tuân lệnh.” Mặc Thiên Trần đáng đáp lại . Ám Dạ. Khang Hạo, Trần Ích đến sớm hơn Cúc Như Khanh, bàn luận xem nên trừng trị Thiên Mộ Dương và Chu Tiểu Kiều như thế nào. “Thảo luận xong chưa?” Cúc Như Khanh nhìn hai người họ. Khang Hạo cau mày, “ giờ chúng ta còn chưa giải quyết xong Phí thị, nếu trực tiếp ngắm súng vào Phí thị, khó dọn dẹp tàn cuộc, nên chúng ta phải ra tay từ phương diện nhất là Chu Tiểu Kiều.” Trần Ích bổ sung, “Chu Tiểu Kiều làm chuyện này, căn bản phải muốn đoạt được tình , ta chỉ thuần túy là có được tình tìm cách hủy diệt nó, nếu ta chọn theo con đường hủy diệt, nên để ta được hủy diệt, tôi có cách, cần công ty ra mặt, trực tiếp trừng phạt ta và Thiên Mộ Dương luôn.” “Được, làm theo lời Trần Ích.” Cúc Như Khanh hiểu. Trần Ích lập tức bắt đầu hành động, Khang Hạo theo ra ngoài, “Ác quan, bạn của cậu đâu?” Trần Ích trừng mắt liếc , gì. “Nếu cậu giải quyết như vậy, mà để cho bạn cậu biết, biết ấy có sợ câu nhỉ?” Khang Hạo bạo gan tiếp. “ ấy phải bạn tôi! ấy cũng thích tôi!” Trần Ích hừ tiếng. “Chậc chậc, vậy cậu đáng thương quá. Cậu dám theo đuổi à!” Khang Hạo bóng gió. Trần Ích nhìn , “Có người rảnh rỗi kìa, sao theo đuổi Nghiêm tiểu thư ?” Khang Hạo mắt trợn trắng, sau đó xoay người rời . Trần Ích cho người bịt mắt Thiên Mộ Dương dẫn đến bãi đỗ xe bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, cũng cho uống ly thuốc trợ hứng. Rất nhanh, Chu Tiểu Kiều cũng bị bịt mắt dẫn đến đây. “Các người buông tôi ra! Tôi là người của Thanh Phong bang! Các người làm khó tôi là làm khó Thanh Phong bang!” Chu Tiểu Kiều ngừng thét lên, vì mắt bị bịt kín, biết là ai bắt mình. “Tôi đếch cần biết là ai. Hôm nay phải cho biết thế nào là lễ độ!” trong số tay chân của Trần Ích quát lên. Chu Tiểu Kiều mặc dù nhận ra, nhưng vẫn trấn tĩnh, “Tôi là người phụ nữ của chủ tịch Cúc thị Cúc Như Khanh, các người dám đụng đến tôi, cũng là kẻ thù của Cúc thị, mau thả tôi ra, tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” “Chủ tịch Cúc thị chỉ có phu nhân, chúng tôi tin à? Sao là con của chủ tịch ngân hàng luôn !” Bọn người kia ồ ồ cười vang. “Đúng là như vậy mà!” Chu Tiểu Kiều lớn tiếng. Trần Ích chẳng thèm nhảm bước, ra dấu cho bọn thuộc hạ hành động. Một tên : “Vậy cũng tốt, coi như em chúng tôi hôm nay có phúc rồi, gặp phải người phụ nữ này vừa là người của Thanh Phong bang, vừa là người của chủ tịch Cúc thị, mà còn là con của chủ tịch ngân hàng, vậy vui rồi, biết chạm vào người có cảm giác gì nhỉ?” “Các người buông tôi ra, buông tôi ra!” Chu Tiểu Kiều vừa thấy có nhiều bàn tay đến kéo quần áo mình , kinh hoảng kêu lên, “Khanh, Khanh, cứu em, cứu em!” Cứ nghĩ là Cúc Như Khanh làm, nhưng tại sao gọi tên, lại nghe được thanh của Cúc Như Khanh, nhanh chóng bị bọn họ lột hết quần áo, “Trần Ích, có phải , sao dám làm vậy?!” Trần Ích làm sao để khích được! vẫn biến sắc ngồi ngoài xem kịch vui, để mặc cho bọn thủ hạ tiếp tục hành động. Chu Tiểu Kiều dù hét thế nào, cũng có ai lên tiếng, lúc này, Thiên Mộ Dương bị đẩy ra, Thiên Mộ Dương sớm bị thuốc làm cho mất lý trí, vừa sờ thấy thân thể phụ nữ bóng loáng, liền lập tức nhào đến. “Đừng! Đừng!” Chu Tiểu Kiều dù sao cũng luôn là người hô phong hoán vũ, dĩ nhiên chịu đối đãi như vậy, giùng giằng khuất phục, nhưng căn bản thoát khỏi Thiên Mộ Dương. Sau khi Thiên Mộ Dương bắt ép Chu Tiểu Kiều làm đủ loại tư thế, Chu Tiểu Kiều sớm còn hơi sức, để mặc cho người đàn ông bị ảnh hưởng bởi thuốc vẫn còn ở đó ra vào. “Các người chụp thế nào rồi?” Trần Ích nhìn nhiếp ảnh gia. “Tốt lắm, tốt lắm!” Nhiếp ảnh gia vội vàng . Trần Ích đứng lên, “Cứ để mặc bọn họ dây dưa, cái này sắp thành phim được rồi, người đàn ông rất đẹp trai, người phụ nữ rất xinh đẹp, lại còn đủ loại tư thế.” “Dạ, tôi lập tức rửa ảnh ngay!” Nhiếp ảnh gia bắt đầu làm việc. Công ty Mặc thị. Mặc Thiên Trần mấy ngày nay làm luôn biểu lo lắng, là vì chuyện Cúc Như Khanh bị thương, hai là chuyện Nhâm Thần Phong bị ép cưới, những chuyện này đều muốn nghĩ đến chút nào. “He he, em có chuyện vui muốn báo chị biết, lại mặt mày ủ ê rồi!” Triển Thanh Thanh bước đến. Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn, Triển Thanh Thanh mang cuốn tạp chí giấu sau lưng, bước tới trước mặt , “Xem , đảm bảo buồn nữa.” Mặc Thiên Trần vừa thấy hình ảnh rực rỡ tạp chí, vội vàng xem nội dung: Thiên Mộ Dương tiểu nhân bỉ ổi, làm loạn với chính em họ Chu Tiểu Kiều. Mặc dù tạp chí in hình gạch Mosaic đè lên, nhưng bức nào cũng loáng thoáng thấy các tư thế, dễ nhận thấy là hình ảnh trong lúc điên cuồng, Mặc Thiên Trần than, “Cái này có gì hay?” “Chị còn sao, Chu Tiểu Kiều tuy phải người của làng giải trí, nhưng ta thường xuyên xuất tạp chí, lại luôn là người tiên phong, danh tiếng có thể là ai biết, bây giờ ta và Thiên Mộ Dương làm chuyện như vậy, dĩ nhiên là đả kích rất lớn, ta luôn tự cho mình là đúng, mang tất cả phụ nữ khác ra giẫm dưới chân, bây giờ chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, xem ta còn mặt mũi nào ra ngoài khoe khoang nữa ?” Triển Thanh Thanh vui tả hết. Mặc Thiên Trần vẫn trầm mặc, dĩ nhiên có nghĩ đến đây là thủ đoạn trả thù của Cúc Như Khanh, biết nên gì bây giờ, Chu Tiểu Kiều ở trong lòng Cúc Như Khanh vẫn chưa chết, nhưng ta ngàn lần nên, vạn lần nên lên internet chửi bới Cúc Như Khanh hại Thiên Mộ Đình, để rồi hôm nay rước họa. Luận về thủ đoạn trong bóng tối, Chu Tiều Kiều làm sao là đối thủ của Cúc Như Khanh! “Đại tiểu thư, sao chị gì? Chu Tiểu Kiều bây giờ còn thể diện để công kích Cúc tiên sinh, chị còn vui à!” Triển Thanh Thanh hiểu. Mặc Thiên Trần nhàn nhạt than: “ đến tuyệt vọng thế nào?” “Em chính là muốn ta tuyệt vọng!” Triển Thanh Thanh lý luận, “Giết cỏ phải trừ tận gốc, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, mà chỉ biết mơ ước cho hôn nhân của chính mình, từ thủ đoạn phá hỏng hạnh phúc người khác, ta nên tuyệt vọng hơn.” “Em cứ như chuyên gia bằng?” Mặc Thiên Trần trừng . “Ha ha…” Triển Thanh Thanh cười, “Gìn giữ hôn nhân cũng là chuyện của hai người, phải dùng cả đời để thử, để và được .”
Chương 234: Ngược : Ghen (1) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Cuộc đời này, dường như có người, dùng hết đời, nâng niu trong lòng bàn tay, chăm sóc cách thâm tình? cho thấy sức mạnh của tình , cũng ép phải chấp nhận sức mạnh đó phải ? Mặc Thiên Trần tự hỏi. Đáp án dĩ nhiên là khẳng định, Cúc Như Khanh chính là người như vậy, từ đầu đến cuối, đều là bá đạo chăm sóc , tiếc thủ đoạn giải quyết người nào dám tổn thương , còn lúc bị thương lại vì muốn lo lắng. Mặc Thiên Trần nghĩ thông, lẳng lặng cười, cười đến rơi nước mắt, cuộc đời rốt cuộc phải thế nào đây? Lúc oán hận vì những thủ đoạn của , lại bị người ta công kích đến bị thương, lúc nằm trong ngực nhìn thế giới này mỉm cười, đó là tiếc bất cứ giá nào đổi lấy khoảnh khắc đó. “Đại tiểu thư, chị sao chứ?” Triển Thanh Thanh thấy vừa khóc vừa cười, sợ hết hồn. Mặc Thiên Trần lấy khăn giấy lau nước mắt, “Thanh Thanh, sao em lại suy nghĩ thấu đáo như vậy được nhỉ? Chị giống như người lạc trong sương mù, tìm được phương hướng, bây giờ gặp được cao nhân chỉ giáo, lập tức tìm thấy hướng rồi.” “Khen em là cao nhân à? Em chấp nhận.” Triển Thanh Thanh đắc chí, “Hoành khan thánh lĩnh trắc thành phong. Viễn cận cao đê các bất đồng. Bất thức Lư sơn chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thử sơn trung*. Chị đó, phải em chê, đúng là có chút lạc hậu, chịu linh hoạt với thời thế gì cả, người như chị cố chấp quá.” *Bài thơ “Đề tây lâm bích”. Dịch nghĩa: Nhìn ngang thành dải, xéo thành ngọn. Nhìn xa, nhìn gần, nhìn từ cao, nhìn từ dưới thấp, kết quả đều giống nhau. Sở dĩ nhìn ra bản lai diện mục của núi Lư. Đều bởi thân ta bị hạn chế trong núi này. Mặc Thiên Trần hừ tiếng, “Nếu chị đần như vậy, nếu chị mạnh mẽ đến khí thế ngút trời, chừng Như Khanh cũng chị rồi?” “Ai da, đúng là quá chí lý!” Triển Thanh Thanh cười ha hả, “Em cũng thể thừa nhận, Cúc tiên sinh thích chị ở điểm đó.” Mặc Thiên Trần nữa, chuyện gì cũng nghĩ thông suốt rồi, lại bắt đầu công việc. Tan việc, lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị về nhà, thấy Đồng Tâm Ấn đứng trước sảnh công ty, vừa thấy xuống, Đồng Tâm Ấn liền chạy tới, Trần Tiêu lập tức ngăn chặn. “Thiếu phu nhân, lên xe trước!” Trần Tiêu . Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Để xem ấy tìm tôi có chuyện gì, rồi hãy !” Trần Tiêu đứng bên cảnh giác nhìn Đồng Tâm Ấn, Mặc Thiên Trần thấy này gần đây bị giày vò, dung nhan cũng tiều tụy ít. “Hôm nay tôi đến thỉnh giáo , làm sao mới khiến Thần Phong tôi?” Đồng Tâm Ấn mặt khiêm tốn, nhưng nhuộm đầy đau thương. Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, ngờ cũng có lúc được làm thầy, trước giờ toàn là Triển Thanh Thanh làm, : “Thần Phong là người thích cuộc sống đơn giản, chỉ cần tâm thương ấy, thành tâm, kiên định, ấy nhất định cảm động, rồi thích .” Đồng Tâm Ấn lắc đầu, “Nhưng trong lòng Thần Phong chỉ lòng hướng về , mềm mại còn hơn lông vũ, ấy đối với người khác đều cứng rắn, trừ cách đó ra, còn cách nào khác ?” “Thế giới này hoa có nhiều loại hoa, người cũng có đủ loại người, nhưng đơn chung tình chỉ có , tôi cũng hiểu được người như thế, Đồng tiểu thư, tôi cũng tìm hiểu đây.” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ cười cười. Đồng Tâm Ấn nhìn Mặc Thiên Trần lên xe rời , cũng đơn bước , biến mất vào màn đêm mùa xuân. *¥*¥*¥*¥*¥*¥ Công ty Phí thị. Mọi người tập trung nhìn vào Chu Tiểu Kiều – bước vào công ty, các loại ánh mắt đều tụ họp người , nhưng vẫn sống lưng thẳng tắp, ngạo nghễ bước . Phí Cường Liệt thấy, nhịn được lắc đầu, sau đó bước vào phòng làm việc của . “Tiểu Kiều, sao nghỉ ngơi thêm?” “Cháu nghỉ ngơi càng lâu, có người càng vui mừng, cháu muốn người khác vui mừng, cháu cũng muốn bị người ta xem thường.” Chu Tiểu Kiều ngạo mạn . “Chuyện này đúng là ta phái người bảo vệ tốt cho cháu, ta vẫn phải tiếng xin lỗi cháu!” Phí Cường Liệt than tiếng. cũng phải kẻ đần độn, Chu Tiểu Kiều luôn rất khôn khéo trong bất kỳ chuyện gì, sao có thể làm vậy với họ của mình là Thiên Mộ Dương? còn hận được cả đời này chỉ nằm trong ngực Cúc Như Khanh, chuyện này nhất định có uẩn khúc. “Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa.” Chu Tiểu Kiều dừng lại, dĩ nhiên hiểu đây là ai làm, mặc dù Thiên Mộ Dương phao tin, là Cúc Như Khanh thầm ra tay, hại Thiên Mộ Đình thành người thực vật, nhưng chưa từng muốn Thiên Mộ Dương phái người giết Cúc Như Khanh, video hoan ái với Thiên Mộ Dương, trừ Cúc Như Khanh ra, còn ai dám làm chuyện đó? lý thuyết, Cúc Như Khanh tuyệt tình, Chu Tiểu Kiều nên biết mà dừng lại, nên hãm sâu vào nữa, nhưng vẫn cố chấp, vẫn muốn hòa ván với Cúc Như Khanh. Có khi kết quả của cố chấp là mối tình thắm thiết, nhưng cũng có khi cố chấp vẫn là cố chấp. Phí Cường Liệt than , thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông làm tổn thương người phụ nữ, nếu tính là lãng phí, đó phải là mối tình thắm thiết, đó chỉ là cố chấp từ phía. Đúng lúc này, Nghiêm Tiểu Huệ đẩy cửa vào, “Tổng tài, phó tổng tài, tôi mang bản thiết kế cho hai người xem, vừa hay, cả hai đều ở đây rồi, mau đến xem !” Nghiêm Tiểu Huệ cũng biết chuyện của Chu Tiểu Kiều, mấy chiêu “Cửu Chân Kinh” mà Chu Tiểu Kiều thích dùng, Nghiêm Tiểu Huệ cũng từng lĩnh giáo, thấy Chu Tiểu Kiều khôi phục nhanh như vậy, cũng bất ngờ. Chu Tiểu Kiều lập tức bắt tay vào công việc, chiều đó, hai người phụ nữ cùng xuống xưởng, thị sát công việc trong nhà máy. Lúc tan việc, Khang Hạo đến Phí thị thấy Nghiêm Tiểu Huệ, sau khi nghe ngóng mới biết là và Chu Tiểu Kiều xuống xưởng, lập tức gọi cho Nghiêm Tiểu Huệ, nhưng điện thoại Nghiêm Tiểu Huệ lại báo tắt máy. nghĩ đến trạng thái Chu Tiểu Kiều mấy ngày trước, lập tức nhảy dựng, Chu Tiểu Kiều lòng dạ độc ác, có thù nhất định trả, bây giờ ta làm gì được với Mặc Thiên Trần, nhất định xuống tay với người khác. “Trần Ích, lập tức triệu tập người của cậu, đến nhà máy Phí thị tìm Nghiêm Tiểu Huệ, ấy ra ngoài với Chu Tiểu Kiều rồi thấy quay về.” Khang Hạo ngắn gọn. “Tôi liền.” Trần Ích lập tức hành động, “Cậu gọi cho chủ tịch, báo với chủ tịch tiếng.” “Tôi biết rồi.” Khang Hạo vừa lái xe vừa gọi cho Cúc Như Khanh. Tan việc, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đến Mặc gia ăn cơm, cả nhà ăn tối hòa thuận vui vẻ, Mặc Thiên Trần biết cực khổ, lại chịu đấu đá trong gia tộc, vốn muốn cùng ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người, lấy niềm vui giảm bớt áp lực, nhưng Cúc Như Khanh lại bảo Mặc Thiên Trần lâu rồi chưa về nhà mẹ ăn cơm, nên nhất định đến đây. Việc này làm Lý Tình Y phải khen hiếu thuận, Mặc Thiên Trần tùy ý vùi vào sofa, hai mẹ con đùa qua giỡn lại, Cúc Như Khanh và Mặc Chấn Đông ngồi bên đánh cờ, trẻ tuổi mưu lược hơn người, già nhưng càng già càng dẻo dai, hai người kỳ nghệ ngang nhau, dưới Sở hà Hán giới đều đánh hay. Còn sofa luôn truyền đến tiếng cười của hai mẹ con. Trong lòng Mặc Thiên Trần rất thích, càng lúc càng thấy vui, cha mẹ vui vẻ, Cúc Như Khanh cũng có thể bình tĩnh lại, hưởng thụ cảm giác gia đình ấm áp, dĩ nhiên rất tin, cha mẹ cũng thương Cúc Như Khanh. Hiển nhiên, Cúc Như Khanh cũng là có tâm hiếu thuận với cha mẹ, tuyệt đối qua loa bao giờ, đây chỉ là trách nhiệm của con rể, cũng hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết giặc ngoài, sau đó công bố chuyện con cái của và Mặc Thiên Trần, rồi gia đình hai bên cùng chung sống vui vẻ. Mặc dù mực mưu tính, việc việc lớn đều tự mưu tính trong lòng, nhưng mưu tính của là loại mưu tính tốt, phải vụ lợi cho cá nhân , chỉ muốn, tìm cách giảm tổn thương đến mức thấp nhất, tìm cách duy trì nét mặt vui vẻ của mọi người. Nước cờ lúc gay cấn, Cúc Như Khanh lại nhận được cuộc gọi của Khang Hạo, “Tiên sinh, Nghiêm Tiểu Huệ và Chu Tiểu Kiều xuống xưởng, sau đó thấy quay về.” “Gọi Trần Ích lập tức triệu tập người, tôi tới ngay.” Cúc Như Khanh cúp điện thoại đứng lên, “Cha, công ty có chuyện, con trước.” Mặc Chấn Đông gật đầu, “Mau !” Mặc Thiên Trần cũng đứng lên, “Chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng ?” “Trần, tối nay em ngủ lại với cha mẹ , trước.” Cúc Như Khanh cầm lấy chìa khóa xe. Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt , “Có phải bọn họ lại hành động ? nhất định phải cẩn thận, Như Khanh, em với .” “Trần…” Cúc Như Khanh gật đầu, “ thôi!” Mặc Thiên Trần vội vàng tạm biệt cha mẹ, hai người cùng xuống lầu, bỗng Cúc Như Khanh kéo , hôn cái, rồi : “Ngoan, ngủ , sáng mai đến đón em.” “Tại sao?” Mặc Thiên Trần nghĩ là đồng ý, ngờ bây giờ lại đổi ý rồi. “Em cùng với , cha mẹ lo lắng, có khi còn tưởng là chuyện gì lớn xảy ra, em ở cùng cha mẹ, họ nhõm hơn.” Cúc Như Khanh khuyên . Mặc Thiên Trần nghe được gọi Trần Ích triệu tập người, chắc chắn là chuyện lớn xảy ra, mặc dù nghe như nước chảy, nhưng biết chuyện hề như vậy, “Như Khanh, em biết, xảy ra chuyện gì? Nếu cho em , cũng phải cho em yên tâm, em mới lo lắng chứ!” “Nghiêm Tiểu Huệ và Chu Tiểu Kiều đến nhà máy sản xuất vẫn chưa về, bọn phái người tìm.” Cúc Như Khanh đành lạnh nhạt ra. Vậy là lo Chu Tiểu Kiều hại Nghiêm Tiểu Huệ để trả thù rồi, hiểu sao, Mặc Thiên Trần vừa biết tự mình cứu Nghiêm Tiểu Huệ, lại càng kiên quyết muốn , “Em nhất định phải với !” “Em…” Cúc Như Khanh lo cho , đành phải nghiêm nghị, “Là ai đồng ý luôn ngoan ngoãn nghe lời?” “Vậy ai là người , muốn cùng em đồng sinh cộng tử?” Mặc Thiên Trần nhắc đến lời thề đó. Cúc Như Khanh ngẩn ra, hơi than tiếng. “Phải ? Lời của đàn ông ở giường, là như gió thoảng mây trôi sao?” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, tiếp tục , “Khó trách ai cũng , nếu tin tưởng đàn ông lúc giường, thà tin heo mẹ được tiếng người còn hơn!”
Chương 235: Ngược : Ghen (2) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Heo mẹ làm sao tiếng người được, ví câu này với hành động dối của người đàn ông, vừa khá hài hước, vừa có chút bất đắc dĩ. Cúc Như Khanh gì, chỉ khởi động xe, Mặc Thiên Trần lập tức chui vào, chẳng mấy khi chiếm được thế thượng phong, nhất định phải cùng , cần biết phía trước là chông gai đầy đất, hay là hoa tươi cả vườn, đều muốn cùng . Rất nhanh, Cúc Như Khanh lái xe đến hội họp với Khang Hạo, Trần Ích vẫn cho người tìm kiếm khắp nơi, mà bóng dáng Chu Tiểu Kiều vẫn chưa thấy đâu. “Chủ tịch, thiếu phu nhân, hai người đến rồi, vẫn chưa tìm thấy Nghiêm tiểu thư.” Khang Hạo nóng nảy. Cúc Như Khanh nhìn quanh nhà máy Phí thị, đây là khu công nghiệp mới khai phá, còn rất nhiều chỗ kiến trúc chưa hoàn thiện, vẫn còn rất nhiều trụ lâu ngày đứng đó, vùng này đèn đường lại tốt, rất nhiều nơi vẫn là cảnh tối lửa tắt đèn, nếu muốn tìm người, phải tốn nhiều sức lực rồi. Mặc Thiên Trần cũng nhìn địa hình xung quanh, khỏi lo lắng cho Nghiêm Tiểu Huệ, dù sao ấy cũng là trợ thủ đắc lực của Cúc Như Khanh, còn là bạn thanh mai trúc mã của . “Như Khanh, đừng vội, Trần Ích tìm người, chúng ta phải tin vào năng lực của Trần Ích, ta nhất định tìm được Nghiêm tiểu thư.” Mặc Thiên Trần an ủi , “Chúng ta nên suy nghĩ xem, Như Khanh, hiểu rất Chu Tiểu Kiều, nghĩ ta giấu Nghiêm tiểu thư ở đâu?” Cúc Như Khanh ngưng mắt, “Chu Tiểu Kiều dã tâm lớn lại giỏi phân tích, ta hiểu Nghiêm Tiểu Huệ quan trọng với thế nào, xuống tay ở đâu…” “Em hiểu rồi!” Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời . Cúc Như Khanh và ngưng mắt nhìn nhau, trăm miệng lời, “Công ty Cúc thị.” Lúc này, Trần Ích gọi đến, “Chủ tịch, chúng tôi lục soát hết, vẫn thấy tung tích Nghiêm tiểu thư.” “Trần Ích, cậu để lại vài người lại đây, tiếp tục tìm kiếm, còn lại lập tức đến nhà máy Cúc thị, tôi và Khang Hạo cũng đến đó.” Cúc Như Khanh lập tức hạ lệnh. Khang Hạo lái xe đến, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần lên xe, đoàn người về hướng nhà máy Cúc thị. Trong ngôi nhà cũ gần nhà máy Cúc thị, ảnh trăng chiếu vào ảm đạm, Nghiêm Tiểu Huệ bị trói chiếc ghế, miệng bị nhét vải, căn phòng bóng người, tỉnh dậy, nhìn địa hình xung quanh, đây là nơi lớn lên, đương nhiên quen thuộc vùng này, phát phòng này nằm trong ngôi nhà hoang, nhện kết lưới khắp nơi, trong phòng tràn ngập mùi bụi bặm. Nhớ lại lúc còn , rất nhiều bạn của dời vào thành phố ở, nhưng cha chưa bao giờ chịu , vì nhà máy đồ chơi nơi cha làm là ở đây, cũng lớn lên từ nơi này, ngôi nhà hoang chỉ cách nhà máy mấy trăm met, nhưng vì nơi này từng xảy ra án mạng, nên người nào dám mua lại để phát triển. nhớ lúc cùng Chu Tiểu Kiều đến nhà máy Phí thị, xe đột nhiên mất khống chế, bị đụng đến bất tỉnh, mà cũng thấy bóng dáng Chu Tiểu Kiều đâu, giật giật, lại phát mình bị trói ở đây. Trong phòng khác mở đèn, có hai người đứng đó. “Tiểu Kiều, chúng ta xong chuyện rồi, thôi!” Người lên tiếng là Cúc Như Phong. Chu Tiểu Kiều đứng đưa lưng về phía Cúc Như Phong, “Tôi trước, ở lại giải quyết .” “Tiểu Kiều, chờ , mình cùng .” Cúc Như Phong kéo tay ta lại. “Buông tay!” Chu Tiểu Kiều lạnh giọng quát lớn. Cúc Như Phong kéo Chu Tiểu Kiều vào ngực, “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, em cũng biết, bảy năm trước em thừa nhận trong lòng em có , trong lòng cũng luôn có em, luôn luôn có em mà…” Chu Tiểu Kiều đã rất lâu được người đàn ông nào ôm vào ngực, chuyện đó thành thói quen. “Bảy năm trước, lúc em còn là bạn của Cúc Như Khanh, em ở trong lòng rồi.” Cúc Như Phong giọng nhai nhai lại, “Sau khi em rồi, rất nỗ lực phấn đấu, học tài chính, học võ, chỉ muốn gần em hơn chút, hy vọng sau khi gặp lại em, người bên cạnh em là , em chỉ là của , em biết ?” Chu Tiểu Kiều chỉ lạnh lùng hừ tiếng, trực tiếp cự tuyệt, “Tôi thích ! mấy lời đó cũng vô ích.” “Tiểu Kiều, bây giờ em có bạn trai, tại sao thử chấp nhận ?” Cúc Như Khanh nâng khuôn mặt ta lên, “Chúng ta cứ qua lại, rồi em biết đối với em tốt thế nào!” Chu Tiểu Kiều ngắm nhìn , hồi lâu sau mới : “Tôi tìm được bất kỳ lý do nào để chấp nhận .” “Có phải em vẫn bận tâm chuyện gần đây, trong lòng em vẫn tồn tại bóng ma, cho nên dám tiến tiếp, muốn chấp nhận người đàn ông khác, Tiểu Kiều, Cúc Như Khanh đối xử với em như vậy, chẳng lẽ em vẫn còn chờ mong ta sao?” Cúc Như Phong trúng tim đen ta. Chu Tiểu Kiều đẩy ra, “Nếu như ấy tìm được người tài giỏi mà có thể ức hiếp được tôi, có thể đả kích tôi, tôi phải là Chu Tiểu Kiều, nếu chỉ vì chuyện này mà tôi còn thích ấy nữa, tôi cũng mang tên là Chu Tiểu Kiều. Tôi cần bất kỳ ai thương hại tôi, cũng cần bất cứ người đàn ông nào khác, thứ mà tôi muốn, cho được!” “Tiểu Kiều!” Cúc Như Phong ảo não nhìn bóng lưng Chu Tiểu Kiều. Chu Tiểu Kiều rời , biến mất trong màn đêm. Cúc Như Phong đứng đấy hồi, rồi mới vào căn phòng giam Nghiêm Tiểu Huệ, dưới ánh đèn, vẫn thấy được vết thương môi chưa khép miệng, đó là vết thương lần trước đánh nhau với Cúc Như Khanh. Nghiêm Tiểu Huệ tự nhiên nhận ra là ai, nên cũng khó khăn gì để đoán ra và Chu Tiểu Kiều cấu kết làm chuyện này, lâm nguy sợ, dõi theo . Cúc Như Phong đến gần , cởi trói ở tay cho , tay vuốt vuốt con dao nhỏ, Nghiêm Tiểu Huệ từng chứng kiến Trần Ích chém tay Lý Hùng, cũng lập tức liên tưởng được Cúc Như Phong muốn làm gì, lập tức giùng giằng, muốn thoát khỏi dây trói người. “Quả nhiên là người thông minh, khó trách Cúc Như Khanh trọng dụng như vậy!” Cúc Như Phong hừ lạnh. Nghiêm Tiểu Huệ trong miệng bị nhét vải, còn kịp để tháo ra, vội vàng đưa tay lần mò công tắc đèn tường, trong nhát mắt, gian phòng sáng trưng, nhưng do lâu năm trong tu sửa, khi bật đèn vang lên tiếng “xoẹt xoẹt” từ dây điện. biết đây là cơ hội cuối cùng của , mọi người ở lân cận thấy gian phòng này đột nhiên sáng đèn, có thể lập tức đến đây xem. “Con nhóc chết tiệt!” Cúc Như Phong ngờ Nghiêm Tiểu Huệ mở đèn, còn tưởng đánh bậy đánh bạ lên tường, lập tức ném con dao tay đến, “xoạt” tiếng, trong lúc đó Nghiêm Tiểu Huệ vẫn chưa kịp rút tay lại. Nghiêm Tiểu Huệ đau đến sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt, bây giờ ở giữa ranh giới sống và chết, mà người cứu viện vẫn chẳng biết có ai nhìn thấy ? Có ai đến cứu ? nhìn về phía cửa.