Mẹ kế Zoobie - Tổng Công Đại Nhân (70 chương)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      [​IMG]
      Tác giả: Tổng Công Đại Nhân
      Độ dài: 70 chương
      Thể loại: nữ phụ văn, cường thủ hào đoạt...
      Văn án:
      Vương Hiểu Thư vừa ngủ dậy, phát mình xuyên vào thịt văn tận thế, thành nữ phụ có kết cục bi thảm.

      đạo nghĩa chùn bước con đường chạy trốn, lại hay ho gặp đầu sỏ truyền bệnh độc sáng lập kỉ nguyên tận thế —— nhà khoa học điên Mr. Z.

      Người đàn ông cao gầy mặc áo dài trắng, cả người tràn ngập hơi thở ma quỷ đứng trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên nhìn , mắt kính lóe lên ánh sáng trí tuệ.

      như thế nào đây. . . Chính là: ha ha, chạy a, chạy tiếp a. . . Biểu cảm nhàm chán lúc đó của Vương Hiểu Thư. . . Ngay cả chính cũng nỡ lòng nhớ lại.
      lion3012linhdiep17 thích bài này.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 1
      Vương Hiểu Thư ngồi trước máy tính, hòa nhã thân thiết giới thiệu sản phẩm trang taobao cho người mua. luôn tự tin rằng mình có thể nhận ra mấy kẻ lươn lẹo giả mạo người mua, chẳng qua bình thường đều lười ứng đối loại ngốc bẩm sinh.

      Ví dụ như vị này:

      【 Bà chủ, tại tôi khẩn trương y như xử nam, có thể giới thiệu kỹ chút về loại phong nhũ kim chung tráo [1] này cho tôi được hay ? 】

      [1] Cái này là sex toy chụp vào ngực cho nữ á. Ngại chết được :))

      Vương Hiểu Thư híp mắt, nhếch miệng khinh thường, cười lạnh.

      A, trình độ xử nam cũng được xem là khẩn trương sao? Khẩn trương là phải thường xuyên cảm thấy bất cứ lúc nào cũng bị trưởng ban kiểm tra đột xuất mới đúng!

      Nhìn ảnh chân dung của đối phương ba giây, Vương Hiểu Thư vô cùng chuyên nghiệp đánh hàng chữ, giới thiệu kỹ càng cách dùng phong nhũ kim chung tráo cho đối phương, hi vọng phản ứng đúng quy cách của mình có thể giành được đơn đặt hàng của đối phương, nhưng lời kế tiếp của đối phương lại làm cảm thấy đau lòng.

      【 Nhưng mà bà chủ, bạn của tôi rất hung dữ, nàng để tôi dùng người nàng, tôi có thể dùng người mình ? 】

      Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, mơ màng đánh chữ: Hẳn là có thể , nhưng mà chưa có ai dùng như vậy, đảm bảo an toàn.

      sao cả, chỉ cần có thể lên là được. 】

      【 Cậu sợ làm lên rồi xuống được sao? 】Vương Hiểu Thư nhịn được hỏi.

      sợ a, dù xuống cũng sao cả, bạn tôi rất là nữ vương, nàng thích như vậy. 】

      . . . Mi đúng là đủ tư cách làm M.

      Vương Hiểu Thư phiền muộn nhìn đối phương quyết đoán đặt hàng, do dự chút rồi gói lại cho , xem như chút tâm ý cho loại chân ái hiếm có này.

      Làm xong đơn hàng này, nhìn thời gian, gần giữa trưa, vì thế tắt máy tính ra khỏi phòng, chuẩn bị gọi ba nấu cơm.

      Khi vào phòng khách, ba xem TV, TV là kênh tin tức Nhật Bản, nghe hiểu gì cả. cũng để ý nhiều, tới cạnh sofa chào hỏi ba, nhưng khi vừa đến gần liền phát , đầu ba đầy mồ hôi, nắm chặt bộ phận riêng tư nào đó, mặt còn đỏ ửng đến đáng ngờ.

      . . . . . .

      Vương Hiểu Thư nhíu mày thở dài, vỗ vỗ vai ba, nghiêm túc : "Về sau xem ít AV thôi ba." nhìn TV, thay đổi kênh khác, dừng lại tiếng Nhật liên tiếp ngừng kia.

      Xem AV đến mức nghe tin tức tiếng Nhật cũng kiềm lòng nổi, tại phương diện nào đấy cũng là cảnh giới.

      Vương ba ba bối rối cúi đầu, núp người sau sofa, dường như xấu hổ dám .

      Vương Hiểu Thư tỏ vẻ lý giải, vào phòng bếp, mở bếp gas đun nước, chuẩn bị nấu mì ăn liền.

      lát sau, Vương ba ba bình tĩnh vào bếp, đẩy Vương Hiểu Thư ra ngoài, mặc tạp dề vào.

      Vương Hiểu Thư vui vẻ, ba nấu ăn rất ngon, cần đến quá tốt, dù sao mì ăn liền cũng phải đồ ăn ngon.

      Vương Hiểu Thư rạng rỡ chạy về phòng khách, tựa vào sofa chuẩn bị xem phim truyền hình, lúc này di động của bỗng vang lên, nhìn dãy số, là bảo vệ Tiểu Vương của khu này, vì vậy liền nhận cuộc gọi.

      Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến giọng ồm ồm: "A lô, là Tiểu Vương à?"

      ". . . Làm ơn gọi tôi là Đại Vương! !"

      "Vương" là cái họ bi thương! Gặp phải cái họ như vậy, chẳng những khi còn trẻ bị gọi là "tiểu vương bát", ngay cả lúc già cũng tránh được ma chú, bị gọi là "lão vương bát"! [2]

      [2] Vương bát: con rùa.

      " rảnh chuyện tào lao với , sách của lão Vương để ở phòng an ninh, cho là tôi mang tới nhà chắc?" Tiểu Trương ghét bỏ .

      Còn phải hỏi sao? Người lười Vương Hiểu Thư vội hỏi: "Trương ca tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, chắc ngại chuyến đưa sách tới cho tôi chứ?"

      10 phút sau, lão Vương vẫn nấu cơm ở phòng bếp, Tiểu Vương nhận được sách bảo vệ đưa tới.

      Vương Hiểu Thư xem cái tên vừa đậm chất khoa học viễn tưởng, vừa đàng hoàng bìa sách, lật xem vài trang, vẻ mặt có phần dữ tợn, cuối cùng hóa thành trìu mến, cảm thông và thổn thức.

      vẻ mặt tự trách vào phòng bếp, nhân tiện : "Ba, thực xin lỗi! Nhiều năm như vậy là con sơ sót, con nhất định nhanh chóng tìm mẹ kế!"

      Tay xào rau của Vương ba ba run run, nhíu mày nhìn qua: "Lại phát điên gì vậy? có việc mà ân cần, phải hết tiền rồi chứ?"

      " đúng đúng." Vương Hiểu Thư mực phủ nhận, phủ nhận xong rồi lại sửa miệng, "Nhưng mà con của ngài đúng là có tiền, ngài nhân tiện tiếp tế cho con chút?"

      "Ta cự tuyệt, mi có tiền ta liền đổi đứa con có tiền."

      ". . ."

      " có việc gì ra , phòng bếp rồi, đừng ở chỗ này vướng víu."

      Vương Hiểu Thư bị lão Vương xúc phạm, lạnh mặt lấy ra quyển sách kia, cười lạnh đặt trước mặt : "Đây là cái gì? Tiểu Trương là ba quên ở phòng an ninh, thể ngờ đây là khẩu vị của ba!" Đây chính là thịt văn a! Khẩu vị của ba nặng!

      Vương ba ba vừa thấy bìa sách và tên, vẻ mặt nghiêm túc, mày nhíu chặt.

      Vương Hiểu Thư thấy vậy, chỉ cảm thấy là mình đoán đúng rồi, định cân nhắc nên nhục nhã ba mình thế nào, chợt nghe Vương ba ba oán trách .

      "Ta xem nó còn phải bởi vì con? Bên trong sách cho thấy lí do vì sao nhiều năm qua con luôn bị đá, mãi cũng chưa thể gả ra ngoài!"

      Vương Hiểu Thư ngẩn ra, kịp phản ứng hỏi: "Cái gì?"

      "Cái gì? Con tự xem !" Vương ba ba đưa quyển sách tên là 《Xuyên mạt thế tính phúc cuộc sống 》cho , "Tuy rằng nội dung trong quyển sách dung tục chịu nổi, quả thực thể xem hết, nhưng ta nhẫn nhịn, tất cả đều vì nha đầu con!"

      "Rốt cuộc là vì sao?" Vương Hiểu Thư cầm quyển sách, khóe miệng run run, "Ba ràng vì sao con phải xem."

      Vương ba ba nghiêm nghị : "Đừng có mà cự tuyệt, vai nữ phụ trong sách những tên giống như con, thân thế cũng khác lắm! Đều là mồ côi mẹ, biết kéo violon, chỉ số thông minh thấp lại háo sắc, ngoại trừ thân phận ba ba cao hơn ta, quả thực là phiên bản của con! Ta còn phải nghi ngờ liệu con có đắc tội ai , người ta mới cố ý viết để bôi đen con!"

      Vương Hiểu Thư bừng tỉnh đại ngộ, khỏi mất kiên nhẫn: "Trùng tên cũng hiếm, là gì cả, hơn nữa tác giả biết con là ai, tốn công bôi đen làm gì?"

      "Ha ha, đúng vậy, là gì cả, dù sao ba con xem xong liền cảm thấy, kết cục của con là tự sát, hoặc chính là chết cả nhà, nếu mà có bạn tài giỏi còn xinh đẹp, liền xứng đáng bị người ta đoạt bạn trai, lấy danh nghĩa là ."

      Vương Hiểu Thư hai lời ôm quyển sách kia chạy về phòng ngủ, nằm ru rú giường, mở to mắt xem thẳng từ giữa trưa đến 12 giờ đêm, vừa đúng lúc kim giờ cùng kim phút nhập làm , vừa đúng lúc đóng lại quyển sách.

      Tạo nghiệt a ——

      Đây là ý nghĩ của Vương Hiểu Như sau khi xem xong quyển sách.

      Trong quyển sách này, vai nữ phụ có tên giống quả thể thê thảm hơn, chẳng những bị nữ chính đoạt vị hôn phu thanh mai trúc mã, nhận hết chèn ép và khuất nhục, còn khiến căn cứ của ba mình bị nữ chủ và cặn bã nam cướp , cuối cùng chẳng những rơi vào kết cục bị nhiễm bệnh, ngay cả thành zombie cũng sống yên, bị người ái mộ nữ chủ bắn nổ đầu, thuận tiện phanh thây bằng cưa điện.

      Vô cùng thê thảm a, Vương Hiểu Thư đau khổ vùi vào chăn, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
      Snow, linhdiep17người qua đường thích bài này.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 2
      Vương Hiểu Thư mở mắt ra, lắc lắc cái đầu nhức mỏi vì cả đêm chìm trong ác mộng, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, tại sao lại cảm giác vẫn chưa tỉnh mộng? ràng là trời sáng, nhưng giường phải của mình, chăn cũng phải của mình, còn có chàng trai tuấn tú thắt lưng quần chuẩn bị rời ?

      . . . . .

      Có dự cảm xấu.

      Vương Hiểu Thư cấu mạnh vào tay mình cái, đau tới mức kêu to bật dậy, đầu óc thanh tỉnh trong nháy mắt.

      Xong rồi, toi đời rồi.

      Cảm giác như cánh cửa của thế giới mới bị mở ra a. . .

      Chàng trai xa lạ mặc xong quần liền mặc áo sơ mi, có mái tóc màu vàng và con ngươi xanh biếc, thấy Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn chung quanh, cúi người hôn lên trán , xoay người rời câu.

      ngỡ ngàng giảm bớt, Vương Hiểu Thư kinh hoảng làm biểu cảm của Nhĩ Khang [1]: "Đợi chút ——"

      Chàng trai ngờ vực quay đầu, nhìn gì, trong con ngươi xanh biếc ánh lên vẻ vui và chất vấn, theo đó là thấp thỏm yên.

      Vương Hiểu Thư ngây ngốc hỏi: "Xin hỏi là?"

      "?" Chàng trai ngạc nhiên nhìn , "Em làm sao vậy Hiểu Thư?" lại, đối diện với . "Em nhận ra sao?"

      Vương Hiểu Thư chịu được hơi thở nam chủ Quỳnh Dao của , tránh khỏi cái tay ra sức lay hai vai mình, khó hiểu trừng mắt nhìn : " là ai? ? ? ? ?"

      Chàng trai hơi sửng sốt, cau mày lại, trầm giọng : " là Âu Dương, vị hôn phu của em, em sao vậy?" Chẳng lẽ bị đánh choáng váng? thầm nghĩ.

      ". . ." Quả nhiên, vừa nghe cái tên cộng theo thân phận trâu bò này, liền chắc chắn rằng dự cảm xấu lúc trước của mình trở thành thực.

      "Hiểu Thư?" Âu Dương nghi hoặc tới gần , lại bị né tránh.

      Vương Hiểu Thư mặt biểu cảm : "Vừa rồi em đùa thôi."

      "Cái gì?" Âu Dương nhíu mày, bất ngờ nhìn , cảm thấy ngỡ ngàng.

      và Vương Hiểu Thư cùng nhau lớn lên, hiểu ý nghĩ của như lòng bàn tay, mà lúc này sao lại cảm giác. . . Trì độn như vậy?

      Ha ha, mi trì độn mới là lạ, mi đâu có biết "Vương Hiểu Thư" này phải "Vương Hiểu Thư" kia.

      " có gì." Vương Hiểu Thư thả lỏng, mỉm cười, "Chính là cảm thấy khí có phần khẩn trương nên hòa dịu chút thôi."

      Âu Dương hơi xấu hổ, nghĩ tới màn vừa rồi, do dự chút, quyết định nhân nhượng : "Hiểu Thư, em tỉnh có việc gì, em đừng giận Y Ninh, vừa rồi ấy ra tay đánh em phải cố ý, ấy bị dọa thôi."

      Bị dọa. . .

      Vương Hiểu Thư cảm thấy vô cùng may mắn khi mình vừa xem hết 《 Xuyên mạt thế tính phúc nhân sinh 》, nếu cũng bị lời của người này lừa gạt.

      biết, mình nằm mơ, chạy theo mốt tân thời là xuyên .

      Nhưng mà, nên xuyên a, tại sao lại xuyên vào quyển sách này, hơn nữa còn xuyên thành nữ phụ bi kịch như vậy? Chẳng lẽ bởi vì trước khi ngủ xem nó sao? Chẳng lẽ nếu trước khi ngủ xem "Kiêu hãnh và định kiến" có thể xuyên thành Elizabeth?

      "Tôi thấy hai người xxx tại đây cũng bị dọa, vậy mà ta bị dọa?" Vương Hiểu Thư hỏi lại.

      Âu Dương như nghe được lời thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ nhìn , giống như tin như vậy.

      A đúng rồi, nương này trong nguyên tác chính là quả hồng mềm, đối với vị hôn phu này có thể đến cực điểm, ngay cả biết léng phéng với nữ chính cũng đồng ý chia tay, cam tâm hai nàng chung chồng, cuối cùng bị nữ chủ hại tan cửa nát nhà chết toàn thây cũng có chỗ tố khổ. . . Mà tại, vừa đúng lúc nương này phát JQ của nữ chủ và vị hôn phu, tức giận đánh nhau với nữ chủ, lại bị nữ chủ đánh cho hôn mê. Đây là đoạn mở đầu của quyển sách.

      bi ai! Vương Hiểu Thư đau lòng vuốt mặt mình, cũng biết nương này diện mạo có giống như mình .

      "Hiểu Thư, em thể Y Ninh như vậy, ấy là chị em tốt của em." Âu Dương vô cùng vui chỉ trích.

      Ta van cầu mi đừng bôi đen từ chị em tốt này! Là nàng bị đoạt vị hôn phu rồi bị đánh hôn mê a, phiền toái mi làm ràng được ? Vương Hiểu Thư lạnh mặt nhìn , bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt vô cùng lợi hại, trừng đến mức làm mồ hôi lạnh đầy đầu và chột dạ trong lòng.

      Vương Hiểu Thư cũng định trở mặt với , thấy như vậy, gật đầu : "Được, như vậy, vậy trước , coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

      Âu Dương hiển nhiên vừa lòng với kết quả này, lại nghĩ ả ngu xuẩn này vẫn trắng mắt như trước, tình cảm với vẫn là chân thành tin tưởng kiên định. yên tâm, vui vẻ, chỉnh lại áo khoác, tiêu sái xoay người rời .

      Vương Hiểu Thư nhìn đóng cửa lại, giống như lơ đãng bổ sung câu: "Đúng rồi, quên , vì để tình bạn sâu đậm của em và Y Ninh càng thêm sâu sắc, em chuẩn bị thành toàn hai người, giải trừ hôn ước của chúng ta, cho dù ba đồng ý em cũng buộc đồng ý, cần cảm tạ, cứ gọi em là Lôi Phong!" [2]

      [2] Lôi Phong là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

      Âu Dương trong giây phút cửa đóng lại đối mặt với Vương Hiểu Thư trong phòng, sắc mặt khó coi như ăn đống phân.

      Tốt lắm, chính là như vậy.

      Vương Hiểu Thư thở dài hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn có phần khẩn trương.

      là trạch nữ danh xứng với thực, mặc dù mở cửa hàng bán đồ tình thú ở taobao, chuyện tương đối bưu hãn nhưng bên trong vẫn là bảo thủ, bỗng gặp việc siêu nhiên như vậy, dù có xem qua bao nhiêu tiểu thuyết xuyên cũng tiếp thụ được.

      trở về được sao? về được? được a, nếu về được, ai nuôi ba ?

      Nhớ tới ông già e lệ lại hiền lành kia, Vương Hiểu Thư cảm thấy an lòng.

      có cách nào, tại ở thế bị động, có quyền chủ động, hoàn toàn nắm .

      Thở dài hơi, Vương Hiểu Thư trợn mắt nhìn trần nhà, rời khỏi cái giường bị đôi cẩu nam nữ kia nằm ngủ, đống lựa chọn lướt trong đầu, duy chỉ có chữ "chạy" to dừng lại.

      Đúng vậy, phải chạy, cho dù cuối cùng có thể về nhà hay , phải chạy khỏi nơi này trước .

      Dựa theo chuyện vừa xảy ra và lý giải của , tại ở thịt văn zombie tận thế, ở căn cứ Lượng Tử - căn cứ lớn nhất trong bốn căn cứ còn lại, lãnh đạo là cha của thân thể này, tên Vương Kiệt, biết có ca hát hay . [3]

      [3] Vương Kiệt: Ca sĩ nổi tiếng người Hồng Kông.

      Nếu dựa theo tình tiết, vậy tại bị mỹ nữ gián điệp Y Ninh từ căn cứ Ly Tử —— cũng là nữ chủ Mary Sue trong nguyên tác, đoạt vị hôn phu.

      Căn cứ Ly Tử này phải là hiệu làm tóc gội cắt sấy, càng có nhiệm vụ hấp nhuộm uốn, nó chính là căn cứ hẻo lánh tập hợp bộ phận dân cư , mà nữ chủ chính là thành viên trong đó.

      Mục đích của ả tới Lượng Tử, ban đầu chỉ đơn thuần là đánh cắp tình báo cơ mật, xếp vào cơ sở ngầm, cuối cùng thống nhất bốn căn cứ lớn để làm nữ vương.

      Tuy rằng ở tận thế, nhưng lòng tham và mưu quỷ kế của nhân loại khiến bốn căn cứ này thể hài hòa thống nhất, thân là nữ chính, Y Ninh chẳng những có mộng nữ vương, còn có mộng hậu cung!

      lưới bắt hết mỹ nam thiên hạ, hơn nữa bước con đường giấc mộng thênh thang.

      Mà mục tiêu cuối cùng của ả, chính là nhét nốt giáo sư Z sáng lập bệnh độc tận thế vào hậu cung.

      Thực ra nếu xét từ góc độ độc giả, xem quyển sách này còn thấy thích thú, nhưng nếu mi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mi liền thể bỏ qua BUG trong này.

      xem, tác giả lúc viết quyển sách này nghĩ cái gì?

      Ý tưởng phía trước còn chưa tính, ý tưởng cuối cùng có phải rất vô lí hay ?

      theo người cha bệnh độc, cha ruột của zombie có gì tốt? Bị zombie vây quanh giường hoặc là bị nhà khoa học điên này ghim kim làm thí nghiệm rất thích thú sao?

      . . . Quên , tại truy cứu vấn đề này đâu có tác dụng gì.

      Z tiên sinh so với những kẻ ái mộ nữ chủ mà , xem như là người đàn ông bình thường duy nhất trong cả quyển sách. Nguyên nhân khiến Vương Hiểu Thư nghĩ như vậy, có thể bởi vì chỉ có Z từ đầu tới cuối dây dưa với Y Ninh, cho đến khi văn kết thúc nữ vương đại nhân của chúng ta vẫn hạ gục được , có lẽ tác giả muốn tạo thành vẻ đẹp tương phản.

      Tốt nhất là chạy , haiz, cách xa những người này, dù sao ở lại đây cũng là chờ chết, còn bằng ra ngoài thử thời vận.

      So với những người này, zombie đều thân thiết hòa ái hơn.

      Thân là con của lãnh đạo căn cứ Lượng Tử, Vương Hiểu Thư muốn rời căn cứ là chuyện vô cùng dễ dàng. Tại tận thế, bên ngoài đều là zombie, mà thức ăn nước uống trong căn cứ cũng có hạn, mọi người chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm đồ ăn mới có thể tiếp tục sinh tồn. Ở nơi này, nếu có thể ba bữa ấm no, đó chính là sống xa xỉ.

      Trước kia Vương Hiểu Thư nghĩ rằng mình tiếp xúc với cuộc sống như vậy, nhưng tại chấp nhận số phận rồi.

      theo đội chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, lần đầu thấy đạn dược chân chính. Những thứ chân này đặt trước mặt , giống như thấy trong cửa hàng này còn có bảo vật tình thú.

      hơi do dự, muốn khiêng lên súng trường AK47 nhưng sức nặng của nó làm phải khom lưng, vác loại này ra ngoài cùng đội ngũ, khẳng định chạy nổi.

      Vì thế, Vương Hiểu Thư dưới miệt thị của vị hôn phu Âu Dương, đổi khẩu súng gọn .

      "Em muốn theo?" Âu Dương hỏi, nhíu mày, "Em trước kia rất ít khi cùng ra ngoài, nếu bị thương. Hay là em cùng Y Ninh nghỉ ngơi trước ngày , tuy rằng thời gian bây giờ còn sớm, nhưng nếu để em theo lại là chuyện khác."

      Đúng vậy a, trước kia đều là đại tiểu thư áo tới vươn tay cơm tới há mồm, như vậy mới khiến Âu Dương với mỹ nhân Y Ninh xinh đẹp lại tài giỏi nhất kiến chung tình tái kiến lên giường.

      Vương Hiểu Thư là đại trượng phu, đây phải là suông, co được dãn được, tiếng cũng .

      thèm đếm xỉa tới Âu Dương, trực tiếp xoay người chuẩn bị xuất phát —— phải rời khỏi nơi này.

      Cho dù thể về nhà, cũng phải rời khỏi Lượng Tử, rời khỏi trung tâm phát triển tình tiết, tránh khỏi kết cục bi thảm hóa thành zombie và chết toàn thây.

      Về phần Lượng Tử cuối cùng sụp đổ thế nào. . . Xin lỗi Vương Kiệt thúc thúc, ba ruột của ta phải là Vương Kiệt, cho nên ta đành ích kỷ thôi, cho dù chạy tới căn cứ cách Lượng Tử gần nhất cũng được, tóm lại thể ở đây.

      Ý tưởng này của có vẻ biết lượng sức, dù sao cũng chỉ là thiếu nữ trói gà chặt, vừa mới xuyên tới nơi này bao lâu, vết thương trán bị Y Ninh đánh còn băng bó, cứ xông ra ngoài như vậy lỗ mãng. Bên ngoài căn cứ đều là zombie, bị bọn nó cắn cái cũng phải là đùa, bệnh độc của Z tiên sinh chẳng những biến dị mà còn có thể tiến hóa, đến lượt biết thay đổi mấy lần rồi.

      Nhưng mà biết bí mật.

      bí mật giúp an toàn tránh thoát zombie, tới căn cứ bí mật trong tình tiết.

      Đây coi như là mở bàn tay vàng cho sao? Vương Hiểu Thư dựng ngón giữa về phía ông trời, ít ra cũng có ưu thế biết trước tình tiết. Ở thịt văn đáng sợ nhất phải nữ chính, mà là nhóm nam chủ a!

      Vương Hiểu Thư còn nhớ, đoạn cuối sách có đề cập, nhân tố quan trọng để nữ chủ thống nhất bốn căn cứ lớn là phát Vương Kiệt. . . Cũng là cha của thân thể này, giấu thần khí ở nhà xưởng bỏ hoang bên ngoài căn cứ.

      Nghe , thần khí này được tìm thấy ở phòng thí nghiệm khi Vương thống đốc săn giết zombie và tìm kiếm đồ ăn. Kia hẳn là phòng thí nghiệm mà Z vứt bỏ, bên trong có rất nhiều dụng cụ từng sử dụng, Vương thống đốc và đội viên cùng tìm tòi phen, lúc người khác chú ý tìm được bình chất lỏng .

      thử nghiệm qua, chứng minh chuyện: zombie chỉ cần ngửi thấy mùi từ chất lỏng này, tránh xa.

      Thần khí.

      Thứ này tại tận thế có thể được coi là thần khí.

      Nhân phẩm và tính cách của Z mặc dù còn cần phải khảo cứu, nhưng tài hoa của thể nghi ngờ.

      Lọ này chính là nước thần bảo mệnh, có khoảng 4 5 mililít, vậy mà bị Vương Kiệt lúc biết lãng phí nửa, tại chỉ còn thừa lại chút.

      Vương Hiểu Thư muốn tới chỗ đó lấy bình chất lỏng này, chỉ cần mang theo nó, tránh đường lớn đường , ngày ngủ đêm ra, hẳn là có nguy hiểm quá lớn.

      Có quyết định này, Vương Hiểu Thư liền cố dẫn các đội viên tới nơi dấu nước thần, chỗ kia cách căn cứ cũng xa, ra khỏi cửa lớn, qua vòng kiểm tra là có thể thấy nhà xưởng cũ nát kia.

      Vương Hiểu Thư nắm chặt súng lực, trống ngực đập thình thình nhìn về phía kia, bình tĩnh bước , người đằng sau chiếc xe hơi bị bỏ .
      Snow, linhdiep17người qua đường thích bài này.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 3
      "Em muốn đâu?" Âu Dương ngoái đầu nhìn lại, phát Vương Hiểu Thư về phía ngược lại, mặt nhăn lại càng nhăn hơn, chạy vài bước túm lại, "Em có thể theo đội ngũ mà chạy lung tung được ? Xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ bởi vì em là con của thống đốc mà cần kiêng nể gì sao?!"

      Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn Âu Dương chất vấn, tiếng thét chói tai giống như giết heo và ánh mắt phẫn nộ vì chính nghĩa của giống như muốn xé toác ra. . . Ác ý tràn đầy a, nếu phải kiếp này xuyên , vậy cả đời đều được chứng kiến.

      "Em muốn vệ sinh chút." Vương Hiểu Thư lạnh nhạt hất tay Âu Dương ra, trong lúc Âu Dương còn sững sờ, về phía chiếc xe kia, "Nếu chờ kịp, có thể mang đội ngũ trước, em theo sau, đây là cầu của em, cho dù gặp chuyện may cũng thể trách ."

      Âu Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng của , nhất thời quen với việc đột nhiên lạnh nhạt và xa cách, cảm thấy đội viên xung quanh nhìn mình chăm chú, thể để mất mặt, vì thế nghiến răng giậm chân, bỏ mặc : "Đại tiểu thư như vậy chúng ta trước." Đây là tự chuốc lấy phiền toái, nhiều người đều nghe được lời của , nếu xảy ra chuyện gì cũng liên quan tới !

      Các đội viên ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhìn Âu Dương dẫn trước, ai nhấc chân đuổi theo.

      Âu Dương hổn hển quay đầu, nhìn bọn họ rống to: " đúng ?! Vậy chạy về hết !"

      Các đội viên bị bộ dáng nổi giận đùng đùng của dọa đến, cũng do dự nữa, tất cả đều bước nhanh theo, cửa thành náo nhiệt vừa rồi bỗng an tĩnh lại, Vương Hiểu Thư núp sau xe hơi thấy bọn họ đều rồi, vội vàng chạy tới nhà xưởng cách đó xa.

      Kỳ thực, mình chạy vào căn phòng tối như mực như vậy thấy rất khẩn trương, nhưng chuẩn bị tâm lý, súng cũng mang theo, nơi này cách căn cứ cũng gần, hẳn là có zombie, có việc gì.

      Nhưng mà. . . Tình tiết hoàn toàn giống như tưởng.

      Vương Hiểu Thư tìm tới chỗ có nước thần mà sách , từng bước tiến vào, chỉ cảm thấy gió xung quanh thổi càng ngày càng lạnh, mùi hôi thối trong khí càng đậm hơn, ánh sáng càng mờ, hết thảy yên tĩnh tới mức quỷ dị.

      được, thể vào, giác quan thứ sáu của Vương Hiểu Thử rất chuẩn, bên trong nhà xưởng tối tăm trầm làm nổi hết da gà, sáng suốt chọn quay đầu rời , nhưng cũng muộn rồi.

      . . . cũng quá ngây thơ, ai ban ngày ban mặt zombie dám lại ở phụ cận căn cứ? Ai phụ cận căn cứ khá an toàn? Ha ha, có tên cổ gãy ăn mặc như super mario vào trong, Vương Hiểu Thư dường như thấy được hình ảnh plants vs zombie, muốn có bông hoa hướng dương, lại có thêm cây đậu to, nhưng chắc chắn là thể nào.

      Vương Hiểu Thư ngừng thở, lui về phía sau vài bước, trốn đằng sau thùng dầu, nghĩ ngợi chút, cuối cùng quyết định sâu vào trong —— nếu thể ra ngoài, vậy phải vào hang cọp mới bắt được cọp con!

      Vương Hiểu Thư nín thở tới mức đầu óc choáng váng, thở hơi, ảo não vì coi đàn zombie biến dị này là sư phụ điện ảnh Lâm Chánh [1], cho dù hô hấp bọn nó cũng phát a.

      [1] Lâm Chánh là diễn viên, chỉ đạo võ thuật, đạo diễn và nhà sản xuất phim của điện ảnh Hồng Kông.

      Vương Hiểu Thư cẩn thận trốn đằng sau cái thùng dầu khác, tóc dài mềm mại theo động tác của nhàng tung bay, thân thể uyển chuyển của ở dưới lớp quần áo bó màu đen khiêu ngợi, dáng người xinh xắn làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đây xem như là điều kiện thiết yếu để làm nữ phụ thịt văn? Nếu làm sao so được với nữ chủ như tiên nữ?

      Vương Hiểu Thư cảm thấy vô cùng suôn sẻ, cảm tạ nơi này ánh sáng tối, con zombie chỉ số thông minh cao hơn mario bao nhiêu tới cửa vào liền rẽ khúc quanh, cũng phát , vì thế thừa dịp tiếp tục tới, trốn sau mấy thùng dầu nữa, cuối cùng tới được chỗ kia.

      Theo như trong sách, Vương Kiệt giấu nước thần ở góc đông nam trong cùng nhà xưởng, nơi đó có tủ sắt cũ nát rất cao, bình nước thần cứu mạng kia đặt ở khe hở chỗ tủ dựa vào tường. Vương Hiểu Thư tại đứng ở chỗ này.

      Ngây người trong bóng đêm lâu, mắt Vương Hiểu Thư dần dần thích ứng, tuy rằng thể nhìn hết, nhưng cũng miễn cưỡng thấy được cái bóng mờ mờ. ngồi xổm xuống, vươn cánh tay mò tới mò lui ở hốc tường, ngoại trừ tay đầy bùn và nước đục cũng tìm được cái gì.

      Vương Hiểu Thư hơi sốt ruột, nghe được động tĩnh của zombie, điều đó chứng tỏ nó cách chỗ này càng ngày càng gần, nếu lấy được bình nước kia, vậy có thể tạm biệt với thế giới này rồi.

      Vương Hiểu Thư để ý đến nó, quỳ gối xuống đất, mặc kệ dơ bẩn mặt, mặt dán vào tủ sắt, vươn cánh tay vào trong hốc tường, sờ cẩn thận từ xuống dưới, cố gắng lâu, cuối cùng đụng vào hộp hình vuông.

      Tìm được rồi!

      Vương Hiểu Thư vui vẻ cầm hộp ra, vỗ vỗ bụi phía , tay chạm vào bốn phía, tìm được chốt mở ở bên trái, nắp hòm tự động mở ra, bình thủy tinh trong suốt nằm bên trong.

      "Ha ha ha ha ha ha ha!" Vương Hiểu Thư hớn hở cầm chai, đắc ý đứng lên chuẩn bị rời , nhưng ai biết khi ngẩng đầu, ngăn tủ sắt vẫn luôn yên tĩnh kia bỗng mở ra.

      ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt lắc lư, tiếng cót két vang trong nhà xưởng yên tĩnh vô cùng chói tai, cảm giác nguy cơ làm người thoải mái dâng lên.

      Vương Hiểu Thư vô thức lui về phía sau, cánh cửa kia dần mở ra theo bước chân của , cánh cửa khác cũng mở ra, dường như có thứ tồn tại trong ngăn tủ lớn kia, nhưng Vương Hiểu Thư thấy , chỉ có thể nhìn thấy bóng trắng mờ.

      . . . . .

      Bóng trắng kia hình như còn giật mình.

      tốt!

      Vương Hiểu Thư nhanh chóng chạy về phía sau, đụng phải thùng dầu, tiếng vang to quanh quẩn trong nhà xưởng tối tăm, tiếng cười trầm thấp có vẻ trào phúng hòa cùng tiếng kêu đau của .

      Vương Hiểu Thư ôm cái mũi đau nhức, khẩn trương quay đầu nhìn lại, bóng người cao gầy từ từ ra khỏi tủ, động tác của có vẻ lười nhác, bước chân nhàng lại có quy luật, giày da màu đen đất phát ra tiếng vang "bành bạch".

      Vương Hiểu Thư nghĩ tới rất nhiều khả năng, cảm thấy bên trong có thể là zombie hoặc là quái vật biến dị nào đó, tệ hại nhất là loại côn trùng kỳ quái hoặc động vật nào đó, nhưng thể ngờ rằng đây là người sống, hơn nữa còn là người đàn ông.

      Đó là người đàn ông cao gầy tóc đen, ít nhất cũng phải 1m9, vô cùng gầy, nhưng tỉ lệ dáng người rất chuẩn, qua chiếc áo dài trắng nhiễm hạt bụi nào có thể nhìn ra phần eo của , quần dài màu đen và áo sơ mi ca rô xanh sẫm làm nổi bật phần áo dài, từ phần cằm nhọn và đôi môi nhạt màu hướng lên , nhìn thấy đôi mắt .

      Tóc ngang trán của rất dài, tóc đen mềm mại che nửa khuôn mặt, sợ như vậy ngã sấp xuống sao?

      "Ha ha. . ." cười nhạo xong, khẽ, giọng có vẻ chán ngán, "Là người a?"

      . . . ràng sao? Zombie ngồi ở chỗ này đợi người chê cười sao? Muốn bổ nhào qua giết mi à? Mi lộ vẻ thất vọng là sao? Mất trí à?

      biết vì sao, Vương Hiểu Thư dám châm chọc , bởi vì có trực giác, nếu , người đàn ông tiến tới kia giết ngay lập tức.

      Haiz, con người rất sợ chết a! Gặp zombie cũng sợ đến vậy, vậy mà thấy người diện mạo sợ tới mức phát run đứng lên được, có bẽ mặt hay ! giống như cúm gia cầm ăn gà, mi ăn gà gà để làm gì! Con vịt thấy gà thế nào! Con ngỗng thấy gà thế nào! Sau này ở giới gia cầm gà sống thế nào!

      . . . Lạc đề rồi.
      Snowlinhdiep17 thích bài này.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 4
      " người?"

      Đây là câu thứ hai mà người đàn ông kia , đến trước Vương Hiểu Thư, hai tay nhét vào túi áo, cổ đeo thứ giống như ống nghe khám bệnh, từ nhìn xuống ở dưới đất, bởi vì té ngã mà người đầy bụi bẩn, cái mũi hồng hồng, hẳn là bị đập vào quá mạnh, hình như còn chảy máu mũi, hình tượng vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt trừng lớn của lại có vẻ trong veo và sáng ngời.

      ". . . phải là người là chó sao?" Đối mặt với nhân loại, tinh thần miệng tiện chịu thua của Vương Hiểu Thư lại khởi động, đứng dậy, xoa cái mũi, nhìn người đàn ông kia, thuận miệng , "Nơi này an toàn, nhanh chóng rời tốt hơn, tôi có việc trước, ở lại cùng , bái ——"

      còn chưa xong, tay người đàn ông kia bỗng vươn về phía , ngón trỏ thon dài của đặt bờ môi , trực tiếp ngậm miệng lại.

      "Người chột dạ luôn có nhiều động tác." Giọng trầm thấp của đọc nhấn từng chữ chậm và ràng, lời của giống như bông tuyết lạnh lẽo dừng người , chỉ cảm thấy trong mắt mình đều là màu trắng.

      . . . Đây phải là ảo giác, trong mắt quả thực là màu trắng, bởi vì cởi áo dài trắng ra che người , từ đầu đến chân.

      " làm cái gì vậy? Tôi mà." Vương Hiểu Thư kéo chiếc áo dài trắng xuống, mùi của các loại thuốc trộn lẫn và mùi xà phòng như là cỏ xanh, vừa như là ánh mặt trời, " kỳ quái, tôi cũng biết , vì sao tôi phải chột dạ? Nếu tôi có nửa câu dối, họ của tôi liền viết ngược lại!"

      Người đàn ông đứng thẳng, cúi mắt xuống nhìn , giọng điệu có vẻ ngạc nhiên hỏi: " họ gì?"

      Vương Hiểu Thư ôm áo dài trắng đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng , đúng lý hợp tình : "Tôi họ Vương (王)!"

      "A." phát ra tiếng kinh thán , vẻ mặt vẫn có chút biểu cảm nào, ràng là cho có lệ.

      . . . Quên , tin hay tùy, dù sao "Vương" đảo lại vẫn là "Vương", đuối lý chút nào.

      Vương Hiểu Thư lặng lẽ lui về phía sau, muốn thừa dịp chú ý mà đào tẩu, cố ý tìm đề tài: "Tôi cho tôi họ gì, cũng nên với tôi tên gì chứ? Như vậy mới công bằng." Ban ngày ban mặt xuất ở chỗ này, còn núp trong tủ sắt, khẳng định phải người tốt. Đoán chừng người này cũng giống như nữ chủ Y Ninh, tới đây để trinh sát.

      Thực ra Vương Hiểu Thư chỉ đoán đúng nửa, người đàn ông này quả thực phải người tốt, nhưng chuyện muốn làm và trinh sát là khác xa vạn tám ngàn dặm.

      Người đàn ông nâng tay phải đặt trước ngực, làm hành động theo lễ tiết của quý ông, da thịt trắng nõn dưới áo sơ mi giống như trứng gà lột xác, nhất là ở chỗ cổ tay, màu da còn trắng hơn .

      "Tên của tôi là. . ." khẽ, cánh môi vô sắc dần dần trở nên hồng nhuận cách quái dị, "Z." chữ mẫu, phát trầm mà tiêu chuẩn, dư vang bên tai Vương Hiểu Thư, khiếp sợ lại hối hận, ngớ người nhìn , hoàn toàn choáng váng.

      . . . Vừa ra ngoài gặp đại BOSS cuối cùng, tỉ lệ này thực mẹ nó so với trúng xổ số 500 vạn còn thấp.

      "Cầm giúp tôi chút, tôi phải vệ sinh." Vương Hiểu Thư đưa áo dài trắng cho Z, xoay người chậm hai bước, sau đó chạy vội.

      Nhưng mới chạy chưa đến 100 mét, vô cùng thành lăn trở về.

      A. . . Phía trước có ba con zombie sắp đột kích a!

      Z vẫn đứng tại chỗ, cả người đều chìm trong bóng tối, phần tóc mái che hơn nửa khuôn mặt, rất khó thấy toàn bộ diện mạo và ánh mắt , nhưng lại thấy khóe miệng nhếch lên, tay phải còn cầm con dao mổ.

      Vương Hiểu Thư nhìn chằm chằm lưỡi dao lóe sáng kia, trong lòng cảm thấy cuống quýt, chần chừ : "Này, chúng ta có chuyện gì từ từ được , nên nghịch dao găm, cất nó trước được chứ?"

      Cất ? Nếu nghe lời đây chính là Z giả mạo.

      Vương Hiểu Thư trước khi hôn mê chỉ thấy được có ánh sáng trắng lóe lên, trán có cảm giác lành lạnh, cục đá đất mài vào lưng .

      Khí hậu vùng phụ cận căn cứ Lượng Tử ẩm ướt và thay đổi thất thường, rất nhiều khi mưa rơi đột ngột. Giờ phút này, hạt mưa giống như có thù hận mà ra sức nện xuống, tiếng sấm oanh oanh kèm với tia chớp đan trong trung, mây đen dày đặc bao phủ lấy tòa tường cao vây lấy căn cứ, Z ôm ngang Vương Hiểu Thư hôn mê, đứng ở trong mưa nhìn Lượng Tử hồi, xoay người vào màn mưa.

      rất chậm, rất ổn định, những bước chân có khoảng cách như nhau, nước mưa đập vào người, vào mặt , phần tóc đen bên tai ươn ướt và áo sơ mi đơn bạc, nhưng hề để ý, cứ tản bộ trong mưa to, lẳng lặng qua rừng cây mà ai dám tiến gần, kỳ quái dạo trái phải vòng, tòa nhà màu trắng xuất .

      Z ôm Vương Hiểu Thư vào tòa nhà, mưa ngừng rơi, cả người ẩm ướt nhìn người trong lòng cũng chật vật kém, hàm răng trắng chạm vào môi dưới, con ngươi dưới tóc đen tối như mực.

      khó xử nhìn chiếc sofa trắng tinh, cuối cùng ôm Vương Hiểu Thư tới phòng tắm.

      Nước ấm, thân trần nằm bên trong, phòng tắm ngập đầy hơi nước, tạo thành làn hơi mờ người .

      Z ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, ngón tay thon dài xẹt qua xương quai xanh, ngực, bụng, xương hông của , sau đó nhàng lật người , tay đỡ mặt để bị sặc nước, ngón tay miêu tả từng đường cong người , lòng bàn tay mềm mại lướt qua lưng , chạm vào mỗi tấc da thịt.

      Cho dù hôn mê, Vương Hiểu Thư vẫn cảm nhận được khác thường của thân thể, khép chặt mắt, mày nhíu lại, lông mi dài mà cong run nhè , thân thể trắng nõn dần nổi lên sắc đỏ ửng.

      Z rụt tay về, đôi mắt híp lại, vẻ mặt mang theo chút tiếc hận.

      Họ Vương, nữ tính, xuất tại nhà xưởng bỏ hoang, tất cả tin tức này cho biết, này chính là con của Vương Kiệt.

      Đáng tiếc, thân thể hoàn mỹ như vậy mà thể giết chết. Nhưng vì lợi ích lớn hơn nữa, lưu lại cũng sao.

      Tay Z vô cùng lưu luyến chạm vào thân thể xích lõa của Vương Hiểu Thư, nhưng lần này tay lại có thêm con dao mổ, lưỡi dao lóe lên ánh sáng trắng, hiển nhiên là vô cùng sắc bén.

      lật người lại, lưỡi dao dán trước phần ngực mềm mại, mỗi tấc da thịt của đều nhẵn mịn, nhiệt độ cơ thể vừa đúng 36 độ 5, ngâm trong nước nóng lâu như vậy mà vẫn hơi mát.

      Giác quan thứ sáu của Vương Hiểu Thư rất mạnh, cho dù hôn mê cũng cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp, các loại chức năng của thân thể bị ép hoạt động, tỉnh lại, vì thế liền thấy màn khiến cho người ta phải phun máu mũi này.

      . . . . .

      Đầu tiên, thể phủ nhận Z là người đàn ông gợi cảm thể kháng cự nhất trong quyển sách, có năng lực và thân phận ai sánh kịp, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú kia đủ để cần tốn sức mà vẫn hạ gục được tất cả sinh vật giống cái, nhưng mà. . .

      " đừng như vậy." Vương Hiểu Thư hít vào ngụm khí lạnh, nhìn dao phẫu thuật đè ngực mình, mắt cũng dám chớp lấy cái, sợ nếu mình chớp mắt dao kia cắt xuống, "Tôi tiện miệng là tôi đúng, mắng tôi hai câu là được, đừng có dùng dao a!"

      Z ngoài ý muốn thu dao phẫu thuật về, trong nháy mắt dao phẫu thuật biến mất mà biết cất giấu ở nơi nào. nhìn Vương Hiểu Thư, bởi vì bị xối mưa, quần áo người và tóc còn ẩm, cuối cùng thấy diện mạo của .

      có hàng lông mày ngang, khuôn mặt lịch tuấn tú là đôi mắt phượng hẹp dài, thấy thế nào cũng hợp với thân phận và sở thích của , hèn gì luôn giấu giếm lộ ra. . . Ai có thể ngờ dưới áo khoác đại ma vương Pôcôllô lại là cừu vui vẻ chứ?

      Nhớ lại trong nguyên tác, vì sao mà nữ chủ Y Ninh được Z tiên sinh xem trọng?

      . . . Hình như nàng đạt tiêu chuẩn M, cực giống như khách hàng cuối cùng trước khi Vương Hiểu Thư xuyên qua.

      Y Ninh phát huy đầy đủ tình cuồng nhiệt của nữ chủ Mary Sue, cho dù Z đếm xỉa tới nàng, đến khi thống nhất bốn căn cứ nàng vẫn kiên trì đổi sách lược, thậm chí vì để lọt vào mắt xanh của mà dâng người tới cho làm vật thí nghiệm. . .

      Đây là người đáng sợ nhất mà Vương Hiểu Thư gặp từ lúc chào đời tới nay, lớn như mà sợ tới mức dám biểu lộ cảm xúc mặt!

      Vương Hiểu Thư khẩn trương che ngực, thân thể lui về sau để kéo ra khoảng cách với Z, hai chân kẹp chặt để lộ cảnh xuân, tuy rằng bị xem hết.

      Tầm mắt Z vẫn rời khỏi thân thể , nho nhã lễ độ hỏi: "Khi tâm tình tốt, giải tỏa như thế nào?"

      ". . . A?" Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn , khóe miệng run run, có lời gì để về hành vi và lối suy nghĩ quỷ dị của , nhưng vẫn trả lời vấn đề, dù sao người ở dưới mái hiên, cúi đầu mất mạng, "Nếu tâm tình tốt có thể trong mưa a, bên ngoài phải mưa to sao? Đúng là ý trời!"

      Z phủ quyết : "Lúc mang về cũng làm rồi, có hiệu quả."

      Nhìn bộ dáng "trong veo như nước" này của , cũng biết dối, Vương Hiểu Thư thấy nhíu mày, chỉ cảm thấy ảm nhiên tiêu hồn [1]: "Vậy lúc trước ở trong tủ cũng là để giải tỏa?" tò mò hỏi.

      [1] Lòng uể oải giống như mất hồn.

      Có thể bình tĩnh đối thoại với nhân vật cực độ nguy hiểm dưới tình huống này, hề nghi ngờ, Vương Hiểu Thư theo bản năng coi Z là người mua đồ tình thú taobao, điều này khiến phải trả giá lớn.

      Giọng của Z rất : " đúng."

      Đúng .

      Quả là biện pháp giải tỏa đặc bệt. . . Loại hành vi này chỉ càng làm tâm tình tệ hơn, lòng cũng u ám. Vậy mà là thiên tài.

      Trán Vương Hiểu Thư nở ra bông hoa chữ thập, chân thành : " làm vậy là được, nghĩ thế nào, tác dụng hoàn toàn trái ngược."

      Z chút hoang mang trầm giọng : "Tôi còn có cách khác, nhưng vẫn có cơ hội sử dụng."

      Vương Hiểu Thư cảm thấy hứng thú hỏi: "A? Là biện pháp gì?"

      Môi mỏng của Z nhàng khép mở, ngắn ngủi mà ràng hai chữ: "Làm tình."
      Snowlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.