1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mị là nữ phụ H văn, không phải nữ chính ngôn tình - Mèo Lười

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Mị là nữ phụ H văn, phải nữ chính ngôn tình
      Tác giả: Mèo Lười


      Độ dài chương: lết-ing

      Lịch đăng: mỗi tuần 1 chương

      Thể loại: đại, nữ cường, ngược, dị năng

      Giới thiệu:

      -LÀ-VÃI-CHƯỞNG!!!

      Mị chỉ là con mèo lười...

      Mị chỉ là con mèo xấu xí...

      Mị chỉ là con mèo ngu si...

      Mị chỉ là con mèo háo sắc...

      Mị chỉ là con mèo sắp bị đuổi khỏi nhà...

      Vì thế,

      MỊ-CHÍNH-LÀ-NỮ-PHỤ-H-VĂN-CHÂN-CHÍNH!!!

      NỮ-PHỤ-H-VĂN-CHÂN-CHÍNH đóa!!!

      Vì thế,

      Mấy vị soái ca soái cốc các người hãy mau chóng

      Chỉnh lại đôi mắt mờ...

      Sửa lại dây thần kinh...

      Chữa lại bộ xử lí...

      Thu lại mớ hoocmon giống đực thừa thãi đó cho TA!!!!!!

      Mị bị mất trí nhớ...

      Mị bị tráo đổi linh hồn...

      Mị bị tai nạn hỏng đầu...

      Mị bị chập dây thần kinh...

      Vì vậy,

      MỊ--PHẢI-NỮ-CHÍNH-NGÔN-TÌNH (trong nữ phụ văn)!!!

      Cho nên,

      Lũ tinh trùng lên não các người hãy mau chóng

      BIẾN-VỀ-BÊN-NỮ-CHÍNH-TỶ-TỶ-!!!

      TRẢ-LẠI-CHO-TA-HAI-CHỮ-BÌNH-YÊN!!!

      Chuột bạch: "Mèo con à, chúng ta động phòng ~~~Động phòng xong rồi bình yên quay về bên em~~~"

      Mèo đen: "..." =_= Động phòng với xong bình yên vĩnh viễn quay về với tôi. TAT

      --- ------ ------ -------

      "Tiểu Băng, mọi chuyện trước kia đều là do sai, cầu xin em tha thứ. chỉ cần có thể ngày ngày nhìn thấy em, vậy là đủ rồi."

      "Tiểu Băng nhi a~~~ người ta thực là nhớ em nha~~~Ơn cứu mạng có gì để báo đáp, hay là dùng thân báo đáp ~~~"

      "Nếu như lúc ấy tôi chịu thừa nhận tình cảm của mình, có phải ngày hôm nay nụ cười của em dành cho tôi?"

      "Diệp Khiết Băng, tôi nhất định cho em thấy, tôi hoàn toàn có đủ tư cách đứng bên em."

      "Thực ngờ tới, tôi cả đời thông minh lại vì thông minh quá mà tự đào hố chôn mình. Có lẽ, em đúng, là tôi quá tự phụ rồi. Vì thế nên tôi mới phải trả giá bằng cả trái tim mình."

      "Đại tiểu thư, di chúc chỉ có hiệu lực sau khi gia chủ mất, hơn nữa tại được sáng tỏ, cho dù di chúc công bố rồi vẫn có thể lại lần nữa làm lại. Vì thế, bây giờ người vẫn là tiểu thư của Diệp gia, người thừa kế danh chính ngôn thuận!"

      "Tôi biết mọi việc mà tôi làm em đều nắm như lòng bàn tay, nhưng đến lúc này tôi mới cảm thấy sợ hãi. Tôi em, cả hai chúng ta đều hiểu , nhưng tôi rất sợ em cũng quay lưng , coi tôi là người xa lạ. Có lẽ em là thứ duy nhất mà tôi muốn mất ."

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: ra đời được chào đón

      đêm lạnh lẽo, trong căn nhà ở vùng ngoại ô.

      "Oe oe oe..." - Tiếng khóc của trẻ con phá tan màn đêm tĩnh lặng.

      "Phu nhân, là vị tiểu thư."

      "Vậy sao.." - Giọng hơi khàn mang theo chút mệt mỏi cùng chút..thất vọng.

      "Phu nhân.." - Giọng nhàng trầm thấp tỏ ý khuyên lơn cùng an ủi. Phu nhân có lẽ mong muốn có được đứa con trai để lão gia quan tâm hơn, nhưng đó chẳng qua chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.

      "Bên Vũ có tin gì ?"

      "Lão gia có cho người tới xem xét sức khỏe phu nhân."

      "Ông ta đến?"

      "Có lẽ lão gia bận việc..."

      "Thôi, ta mệt rồi, nhờ bác Trương chăm sóc đứa bé." - Giọng nhàn nhạt mang theo mệt mỏi cùng mất mát vang lên cắt lời vú Trương.

      "Phu nhân nhìn tiểu thư chút sao?"

      "Muộn rồi, đứa bé nên nghỉ ngơi."

      "Vậy phu nhân nghỉ ngơi tốt."

      "Ừm."

      Lui ra ngoài, sắp xếp giường ngủ cho tiểu thư, ngắm nhìn gương mặt hồng hào có chút nhăn, bà cảm thấy sau này nên quan tâm tới tiểu thư nhiều chút. Đột nhiên có tiếng bước chân, rồi tiếng gõ cửa vang lên:

      "Cốc, cốc, cốc."

      "Vào ." - Hơi nhíu mày, gương mặt trung niên phúc hậu lên chút lo lắng.

      "Thím Trương, người phụ nữ đó chết rồi."

      "Sao có thể? Là ai giết?" - Giọng tự chủ cao lên, nghe kĩ có thể nhận ra ngạc nhiên xen lẫn lo lắng.

      "Tin báo về cho thấy ta trúng độc mà chết, chất độc đó là từ trong điểm tâm hàng ngày." - Đáp lại là giọng trầm thấp, đều đều.

      "Độc mãn tính?"

      "Phải."

      "Có tin gì khác ?"

      "Lão gia rất tức giận, hạ lệnh tra khảo đầu bếp làm điểm tâm cho ta."

      "Bên Minh lão gia chủ có dị động gì ?"

      Đáp lại là cái lắc đầu của Bình Dạ, vú Trương căn dặn ông đừng để phu nhân nghe được tin rồi để ông nghỉ ngơi. Sau đó bà liền ngồi lên chiếc giường cạnh nôi của tiểu thư, trầm ngâm suy nghĩ.

      Liễu Như Lan.

      ta được lão gia đưa về từ 2 năm trước, là ân nhân. Mặc dù thái độ đối nhân xử thế của ta thể chê trách, lại có thêm chút thân thiết mà phu nhân có, nhưng bà luôn cảm thấy ta đơn giản.

      Lão gia tuy chuộng nữ sắc nhưng lại rất tin tưởng ta, có lẽ là bởi y thuật của ta rất khá. Sau đó ta dấu vết mà có được sủng ái của lão gia, thậm chí lão gia còn che chở cho ta trước mặt phu nhân. Cuối cùng ta sinh được đôi trai , nhưng đứa bé trai chết ngay trong phòng sinh, mọi nghi vấn đều chỉ vào phu nhân. Lão gia dần chán ghét phu nhân, mặc kệ những lời giải thích của phu nhân mà đối xử lạnh nhạt. Nếu phải phu nhân là con Minh gia, chỉ sợ sớm bị đuổi .

      Phu nhân lão gia, cho nên bình thường nhìn Liễu Như Lan vừa mắt. ta cũng chẳng phải nữ nhân nhu nhược, có đầu óc, lại thêm tin tưởng của lão gia, nên luôn khiến phu nhân thua thiệt.

      Bà vẫn luôn cho rằng ta muốn chức vị phu nhân, nhưng chỉ cần Minh gia còn ngày ta nhất định chỉ có thể làm vợ bé. Thế nhưng giờ ta chết, chỉ sợ rằng phu nhân gặp nguy hiểm.

      Minh lão gia chủ vốn quan tâm con này, chỉ bởi năm đó phu nhân sống chết muốn gả cho Diệp gia chủ mà cãi lệnh cha. Từ đó trở , ngoài mặt Minh gia vẫn là chỗ dựa của phu nhân nhưng bên trong sớm bằng người xa lạ.

      Khẽ thở dài, bà dém lại chăn cho tiểu thư rồi chìm vào giấc ngủ.

      --- ------ ------ ------ ------ -----

      "Lão gia" - người đàn ông mặc quân phục cung kính đứng trước mặt người đàn ông mặc vest đen.

      "Thế nào?" - Giọng trầm thấm có nhịp điệu, tựa như cái máy được lập trình sẵn.

      "Người đầu bếp kia nhất quyết cung khai."

      "Cho rằng cứng đầu là có biện pháp sao? Hừ!"

      Người đàn ông mặc vest đen bình thản , tay cầm cốc rượu vang đỏ khẽ lắc. Trông ông ta như quý ông lịch lãm nghe nhạc, nhưng nụ cười lại khiến người khác phải lạnh người.

      "Để Úy ra tay , ta muốn có được câu trả lời ngay đêm nay."

      "Vâng."

      Trong căn phòng xa hoa mang phong cách phương Đông chỉ còn lại người đàn ông mặc vest. Ông ta chính là gia chủ Diệp gia - Diệp Phi Vũ. nhàng uống nốt ly rượu, ông gọi người quản gia tận tụy vào.

      "Huyền, con bé sao rồi?" - Giọng cứng ngắc giờ trở nên nhàng, mang theo chút ân cần của người cha.

      "Thưa lão gia. Tuệ tiểu thư khóc mệt, ngủ rồi." - Trong giọng của người quản gia mang theo chút ngập ngừng.

      "Có gì cứ ." - Giọng của Diệp Phi Vũ trở lại bình thản. Nhìn vẻ mặt cùng thái độ của Diệp Huyền, chắc chắn phải Tuệ nhi xảy ra chuyện, như vậy chỉ có chỗ Minh Hiểu.

      "Lão gia, phu nhân vừa sinh ."

      "Có gì khác lạ ?"

      "Phu nhân ngủ, Nhị tiểu thư cũng ngủ rồi ạ."

      "Vậy sao, còn gì ?"

      "Bên Lý gia phải làm thế nào ạ?"

      " với họ, ngày khác ta đến làm khách."

      "Vâng, lão gia đặt tên cho Nhị tiểu thư ạ?"

      "Để Minh Hiểu tự đặt ."

      "Vâng."

      Căn phòng lần nữa chỉ còn lại Diệp Phi Vũ, ông ta siết chặt tay, tự nhủ: "Minh Hiểu, mong rằng cái chết của Như Lan liên quan đến , bằng ..."

      --- ------ ------ ------ -----

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2,3: Lăng Tiêu Trữ

      3 tuần sau...

      "Phu nhân, hay rồi, ngài mau thôi." - cảnh vệ hớt hải chạy vào.

      "Vụt"

      bóng người cao gầy đột nhiên xuất tường phòng của Minh Hiểu. Người này chắn trước mặt bà, tạo thành tư thế bảo vệ. Trong nháy mắt, căn phòng trở nên áp lực. Người cảnh vệ ngây người trong phút chốc liền cúi đầu cung kính, hoàn toàn còn dáng vẻ hoảng hốt vừa rồi:

      "Phu nhân, Ảnh vệ đại nhân, mời hai người mau theo tôi."

      Ảnh vệ, liếc nhìn cảnh vệ kia rồi nghiêng người bế Minh Hiểu lên. Ba người nhanh chóng di chuyển đến cửa sau của ngôi nhà. Minh Hiểu hỏi người cảnh vệ:

      "Có chuyện?"

      "Người của Diệp lão gia tới đây, chưa câu nào nổ súng, vú Trương bế tiểu thư ra cửa sau, cùng là 3 ám vệ từ Minh gia."

      "Diệp Phi Vũ?"

      "Hình như nguyên nhân là do cái chết của Liễu phu nhân."

      "À"

      Minh Hiểu nhắm mắt, che tia oán hận cùng cam lòng. Rất nhanh liền tới cửa sau, vừa thấy ảnh vệ cùng Minh Hiểu, vú Trương cùng 2 ám vệ khác liền nhanh chóng lên xe 7 chỗ. Họ vừa yên vị trong xe ảnh vệ đưa Minh Hiểu tới, cảnh vệ dẫn đường quay lại cùng 1 ám vệ còn lại chặn người của Diệp gia lại.

      Minh Hiểu quay lại nhìn, người dẫn đầu Diệp gia là Diệp Huyền - quản gia của Diệp gia. Trong lòng bà, đau đớn dần chuyển thành hận thù. Diệp Phi Vũ, uổng công năm xưa ta cứu ngươi, võ công phế bỏ; uổng công ta sống chết muốn gả cho ngươi, tiếc trái lệnh cha; uổng công ta vì ngươi làm biết bao nhiêu việc, ngươi lại thủy chung thèm đoái hoài.

      Xe rất nhanh liền chạy đến bìa rừng, theo sau là 4 chiếc xe quân dụng. Vú Trương ôm chặt tiểu thư cùng với Minh Hiểu ngồi xuống dưới sàn xe, ảnh vệ cùng ám vệ rút súng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

      "Pằng! Pằng! Pằng!"

      Chiếc xe 7 chỗ nghiêng để tránh những viên đạn nhưng vẫn khiến lốp xe trúng đạn. Xe 7 chỗ mất thăng bằng, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Ngay lập tức trong bốn chiếc xe đằng sau tăng tốc. Thoáng chốc chiếc xe 7 chỗ lại lấy lại cân bằng. Ám vệ ngay lập tức ra tay, bắn vào lốp xe vừa tăng tốc.

      " hổ là quân đội chuyên dụng của Diệp gia, khả năng tránh né tồi." - Ám vệ phụ trách lái xe bình luận, rồi lập tức rút súng nhìn qua gương chiếu hậu bắn thẳng vào bình xăng của chiếc xe đó.

      Chuyên chú né tránh những viên đạn vừa nhanh vừa chuẩn của ảnh vệ cùng ám vệ Minh gia, chiếc xe đầu tiên quay sang phải chuẩn bị tăng tốc ép sát xe 7 chỗ. Đột nhiên...

      "Đùng! Uỳnh!"

      Chiếc xe đầu tiên phát nổ, dư chấn đẩy xe 7 chỗ về phía trước, còn lại 1 chiếc xe của Diệp gia sát với chiếc xe đầu tiên kịp phanh lại liền hỏng đầu, vỡ kính trước. Thân xe đập vào đầu xe sau khiến 2 chiếc xe đằng sau dù hỏng nhưng cũng thể nhúc nhích.

      Thừa dịp đó, xe 7 chỗ tăng tốc chạy vào rừng.

      tới gần bờ sông, tất cả cùng xuống xe. Ảnh vệ đưa Minh Hiểu chạy về thượng lưu, vú Trương cùng 2 ám vệ chạy xuống hạ lưu.

      "Phu nhân, người phải cẩn thận."

      Minh Hiểu trầm mặc gật đầu, liền chạy về thương lưu sông. Vú Trương nhìn ảnh vệ, ý bảo đừng để phu nhân nghĩ quẩn. Ảnh vệ gật đầu rồi thoáng chốc liền biến mất.

      Vú Trương ôm tiểu thư cùng 2 ám vệ chạy về hạ lưu sông, bà ôm chặt lấy bé mới được 3 tuần tuổi. biết tỉnh từ bao giờ, ngoan ngoãn để mặc bà ôm mà chạy, thậm chí còn híp mắt, trông có vẻ rất thích thú. Ám vệ ở bên thầm cảm thấy kì lạ, tiểu thư này hiểu chuyện.

      Chạy được nửa tiếng dừng lại, 2 ám vệ , nhưng vú Trương có tuổi,tuy rằng có chút võ công nhưng lại ôm tiểu thư, thể nghỉ. Ngồi xuống hít thở khoảng 1 phút, cảm thấy chân dần có cảm giác, vú Trương ôm tiểu thư đứng dậy. trong 2 ám vệ đưa tay đỡ tiểu thư, với vú Trương:

      "Vú cứ để tôi ôm cho, tiểu thư rất ngoan, khóc."

      "Vậy nhờ cậu."

      Ám vệ cẩn thận đỡ lấy tiểu thư, tiếp tục chạy trốn. chạy được bao lâu, phía trước liền truyền đến tiếng động, 2 ám vệ liền kéo vú Trương nấp vào bụi cây, khéo léo dùng cành lá che khuất. Họ đều mặc đồ tối màu, nếu vạch lá ra thấy được. Hơn nữa khi ở xe, bọn họ đều phun dược làm mất mùi hương, cho dù có dùng chó nghiệp vụ cũng dễ dàng tìm ra.

      Ám vệ cùng vú Trương vận nội lực truyền vào cây cối và mặt đất quanh họ. Điều này làm cho hơi thở của họ như hòa làm với gian. Còn bé con mở to mắt theo dõi cảnh tượng xung quanh. Dường như bé chẳng hề sợ gian u ám của khu rừng.

      Nín thở chờ đợi, quả nhiên lát sau có vài tiếng bước chân tiến đến chỗ họ, kèm theo đó là những tia sáng từ đèn pin và tiếng lùng sục của chó nghiệp vụ. bé nằm trong lòng ám vệ gây tiếng động, khiến cho bọn họ sau hồi lo lắng liền yên lòng ít.

      "Có thấy gì ?"

      "Bên này thấy."

      "Bên này thấy."

      "Bên này thấy."

      "Tiếp tục tìm kiếm."

      "Vâng."

      Hàng loạt những mệnh lệnh ngắn gọn vang lên giữa khu rừng u ám. Chờ cho quân đội xa, sau khi chắc chắn an toàn, 2 ám vệ cùng vú Trương nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực nấp. Bỗng sau đầu họ có tiếng cười khẽ vang lên. Trong khung cảnh này, tiếng cười vang lên nghe có vẻ...rùng rợn.

      "Hahahaha"

      Ám vệ cùng vú Trương liền cùng lúc ngẩng đầu, đề cao cảnh giác. Người tới rất mạnh. Có thể tiếng động xuất đầu họ hoặc cũng có thể sớm ở đó, chính là bọn họ cảm nhận được mà thôi. Ám vệ vô thức ôm chặt tiểu thư. Còn bé con trong lòng ám vệ mở to mắt, tay quơ quơ lên .

      Đập vào mắt ba người và bé là hình ảnh của cậu bé tầm khoảng 14 - 15 tuổi, gương mặt trắng trẻo hồng hào trông rất đáng . Bộ quần áo thể thao rất bình thường cùng với mũ lưỡi trai làm cậu trông giống nam sinh trung học.

      Cậu ta liếc nhìn bốn người bên dưới và nở nụ cười ngây thơ, hồn nhiên:

      "Trốn trại à?"

      đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu ba người.

      bé con ngừng quơ tay lên, miệng phát ra thanh bập bẹ, non nớt:

      "Bư..ô..ô..bừ..ô..pa..pa"

      Cậu con trai nhướng mày nhìn , :

      "Con của Diệp Phi Vũ và Minh Hiểu đây sao? Ngoan ghê nhỉ."

      Cả ba người dưới đất đều ngay lập tức rút súng, đề phòng nhìn kẻ ngồi cây. Ám vệ ôm Diệp Nhị tiểu thư ôm chặt hơn, đứng sau vú Trương và ám vệ còn lại.

      "Ta là Lăng Tiêu Trữ, y lệnh của lão gia chủ Minh gia tới đây đưa các ngươi về."

      Vú Trương giật mình, phải lão gia chủ sớm quan tâm đến phu nhân sao, nếu sao Diệp gia chủ lại dễ dàng đưa người tới đuổi giết phu nhân cùng tiểu thư như vậy. Chỉ cần lão gia chủ để tâm đến phu nhân việc phu nhân bị đuổi ra khỏi nhà chính của Diệp gia tuyệt đối thể xảy ra được. Kẻ này lại là y hành động theo lệnh của lão gia, thể đề phòng.

      Càng quái lạ hơn là, Lăng Tiêu Trữ vốn là đại thúc 40 tuổi, làm sao lại giống cậu nhóc 15 tuổi được chứ?

      Nhún vai, Lăng Tiêu Trữ ném ra mộc bài có khắc hình hoa bỉ ngạn màu tím nở giữa đồ đằng hình con rắn màu lục.

      "Đây là lệnh bài của Minh lão gia chủ, ta đây rảnh lừa con nít ranh."

      Vú Trương nhanh tay tiếp nhận mộc bài, cúi đầu cung kính:

      "Rất xin lỗi nghi ngờ ngài"

      "Khỏi , Thúc cốt công của ta thất truyền từ lâu, ba kẻ trốn trại các ngươi làm sao biết được."

      Khóe miệng run rẩy, 2 ám vệ đưa mắt nhìn cậu bé - à - "đại thúc" Lăng Tiêu Trữ ngồi vắt vẻo cây, hoàn toàn chẳng có chút hình tượng thế ngoại cao nhân nào cả.

      Giống như biết được suy nghĩ của họ, Lăng Tiêu Trữ nhàng nhảy xuống đất, đứng trước mặt ba người. cúi đầu thấp xuống, cả thân người khom lại như vầng trăng non. Gió thổi qua kèm theo tiếng lá cây xào xạc, xen lẫn với chuỗi thanh như tiếng đậu vỡ vang lên lốp bốp. thanh lớn, nhưng giữa khu rừng yên tĩnh như vậy lại vô cùng ràng.

      lúc lâu sau, cậu bé từ từ ngẩng đầu lên, thân hình nhắn linh hoạt trở nên rắn chắc, vạm vỡ. Lăng Tiêu Trữ vươn thẳng người, cả thân hình cao khoảng 1m9 tỏa ra áp bách thể bỏ qua đối với ba người vú Trương. nhàng vươn tay ra sau lưng vuốt cái, tức dung mạo thanh tú tinh nghịch liền biến đổi. gương mặt chữ điền cương nghị với đôi mắt xếch màu hổ phách sâu thẳm, hàng mày đậm như mực cùng sống mũi hơn khoằm và đôi môi mỏng.

      Khí chất của cũng hoàn toàn khác. Đứng trước mặt ba người giờ đây là người đàn ông từng trải, điềm tĩnh và quyết đoán. Khí thế sắc bén như vị tướng nơi sa trường.

      Tận mắt chứng kiến cậu bé 15 tuổi ngay lập tức trở thành người đàn ông trung niên 40 tuổi, ba người vú Trương ngây người. Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, cả ba đều định thần lại.

      " hổ là người của Minh Duệ, khả năng tệ. thôi, nơi này sắp có người tới."

      Ám vệ cùng vú Trương lập tức đề khí đuổi theo Lăng Tiêu Trữ. Diệp Nhị tiểu thư trong lòng ám vệ có vẻ rất bình thản tiếp nhận việc mình bị bỏ qua, ngáp cái rồi nhắm mắt lại. NGỦ!

      --- ------ ------ ------ --------

      Minh Hiểu cùng ảnh vệ chạy lên phía thượng nguồn, thấy có tiếng động đằng trước liền nhảy lên cây, trốn sau cành lá rậm rạp. Cẩn thận thả chậm nhịp thở của mình, Minh Hiểu nhanh chóng suy nghĩ.

      Có lẽ cái chết của Liễu Như Lan là do ả tự biên tự diễn, nhưng mục đích của việc này thể nghĩ ra được. Nếu là nhằm ly gián Minh gia và Diệp gia cũng nên biết Minh gia coi bà như tồn tại trong 3 năm. Nếu là nhằm vào Diệp Phi Vũ khỏi quá miễn cưỡng, làm sao ả có thể chắc chắn ông ta ả đến mức mất lý trí chứ. Còn nếu là nhằm vào bà, hừ, bà từ được nuôi dưỡng trong nhà, chưa từng gây thù chuốc oán với kẻ nào, là nhắm vào bà còn phi lý hơn cả heo mẹ biết trèo cây .

      Nghĩ đến Diệp Phi Vũ, nghĩ đến tình cảm bà dành cho ông ta, tim Minh Hiểu lại nhói lên. Bà thích ông từ lần đầu gặp mặt, sau đó nghe rằng ông là người của Diệp gia, liền nhất quyết muốn gả cho ông. Bà cho rằng cha môn đăng hộ đối mà phản đối, ai ngờ cha bà - Minh Duệ kịch liệt cấm bà giao thiệp cùng Diệp Phi Vũ. Bà chống đối thành, bị nhốt trong nhà. Sau đó bà liền bỏ nhà ra , giữa đường lại gặp Diệp Phi Vũ, bà tỏ tình với ông. Ông từ chối, sau đó liền đưa bà về Minh gia, ngỏ lời cầu hôn với cha bà.

      Cứ nghĩ như vậy là xong, ai ngờ cha thèm để ý đến thể diện của Minh lão gia chủ, trực tiếp đánh nhau với Phi Vũ. Phi Vũ vì nể mặt cha, dám ra tay nặng, nhưng cũng đánh lại cha. Lần đó cha suýt đánh gãy chân ông. Bà chạy đến ôm ông, nhất quyết để cha đánh. Lúc đó cha chỉ hỏi bà câu, giữa Diệp Phi Vũ và vị trí tiểu thư Diệp gia, bà chọn cái nào. Bà chút do dự chọn Diệp Phi Vũ. Sau đó cha cắt đứt quan hệ của họ, tuy xóa tên bà khỏi gia phả nhưng chẳng thèm để ý đến bà nữa. Diệp Phi Vũ cưới bà về, hai vợ chồng tình nồng ý mật nhưng cũng hòa thuận, thỉnh thoảng bà còn giúp đỡ ông chút việc ở tập đoàn. Bà từng nghĩ nếu cứ trôi qua như vậy tốt.

      Thế nhưng đột nhiên ông đưa Liễu Như Lan về, là ả cứu mạng ông. Sau đó ông liền khắp nơi bênh vực ta, thậm chí còn quát mắng bà. Bà chịu nổi liền gây với ông, ông liền đưa bà tới ngoại ô. dễ nghe là nghỉ ngơi, khó nghe chính là đẩy bà ra để thân thân mật mật với con hồ ly tinh kia. Rồi bà phát mình mang thai, báo tin cho ông nhưng lại nhận được câu lạnh lùng nhắc bà nghỉ ngơi cho tốt. Bà cho người dò hỏi được biết con hồ ly tinh đó leo lên giường Phi Vũ. Lần đó bà động thai, bác sĩ phải chú ý điều dưỡng bới thai nhi khá yếu ớt. Vậy mà ông chỉ cảnh cáo bà an tĩnh, còn chẳng thèm giải thích câu.

      Khi thai được 2 tháng bên nhà chính truyền tin rằng Liễu Như Lan sắp sinh. Bà liền chạy về nhà chính, náo loạn hồi. Cuối cùng Liễu Như Lan sinh được nữ, còn bé trai do bà làm chậm trễ, cho người đưa thuốc đến kịp nên chết non. Diệp Phi Vũ nổi giận, tát bà cái làm sảy thai.

      Sau nữa, khi Diệp Tuệ Phương đầy tuổi, bà có về nhà chính lần. Lần đó ông uống say, xảy ra quan hệ với bà. Lúc tỉnh lại bà được đưa về căn nhà ở ngoại ô, người tới Diệp Phi Vũ nhắc nhở bà chú ý an dưỡng cho tốt. Lần thứ hai biết mình mang thai, bà chú ý tĩnh dưỡng cẩn thận, chỉ mong có được con trai để dựa vào. Nếu có con trai, cho dù là mười cái Liễu Như Lan cũng đừng mong động đến vị trí vợ cả. Ai biết lại sinh ra đứa con , Diệp Phi Vũ cũng chẳng quan tâm, vậy việc gì bà phải quan tâm.

      Suy nghĩ xoay chuyển, bên dưới có 2 tốp quân lính qua.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Minh lão gia chủ

      "Phu nhân, người đến rồi." - Trong đầu Minh Hiểu đột nhiên vang lên lời đều đều của ảnh vệ.

      Từ sớm biết kế hoạch của cha, Minh Hiểu gật đầu.

      "Viu"

      Mượn lực của cành cây nhảy lên, đáp xuống cành cây khác. Cứ liên tục như vậy Minh Hiểu cùng ảnh vệ nhanh chóng chạy khỏi nơi thân. Dẫn đường cho họ là con rắn lục.

      Ngay sau khi hai người khỏi, nhóm bảy người mặc trang phục rằn ri, mang mình những chiếc ba lô màu xanh đen nhanh chóng tỏa ra khắp nơi trong khu rừng. Mỗi nơi họ qua đều có những viên hình cầu màu đen xám rơi xuống. Rất khó để nhận ra chúng được sắp xếp có quy luật, bởi quy luật của chúng rất dài và phức tạp, bao trùm lên vùng rừng rộng lớn. Nhưng nếu có thể nhìn ra quy luật, người hiểu biết thấy ngay được rằng chúng sắp xếp theo trận đồ bát quái.

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Đại sảnh Minh gia.

      Nơi đây mang phong cách đặc trưng của phương Đông, tỏa ra khí thế uy nghi của gia tộc lâu đời. Chính giữa sảnh là bộ bàn ghế bằng gỗ Cẩm Lai với đường nét chạm trổ tỉ mỉ, hoa văn in chìm và cả đồ đằng riêng tượng trưng cho cả Minh gia. bông hoa bỉ ngạn tím kiêu ngạo nở rộ giữa hai con rắn xếp thành chữ Minh (明). Con rắn màu bạc, con rắn lớn màu lục.

      Chiếc ghế dài ở vị trí trung tâm của bức tường đối diện với cửa vào được chạm trổ tinh tế với tạo hình là bốn thần thú (long, ly, quy, phượng) đặt theo phương hướng: tả thanh long, hữu bạch hổ, nam chu tước, bắc huyền vũ. (Rồng xanh bên trái, hổ trắng bên phải, phượng đỏ phía nam, rùa đen hướng bắc). Bốn thần thú, mỗi con chiếm lĩnh phương, canh gác, trấn thủ bốn hướng của nhà chính.

      Tĩnh tọa chiếc ghế dài là nam nhân trung niên. Thoạt nhìn thể nào đoán được tuổi của nam nhân này bởi khí chất và ngoại hình hoàn toàn tuân theo quy luật của tự nhiên. Mái tóc đen nhánh được vuốt lên lộ ra vầng trán cao rộng. Đôi mày ngọa tằm (mày ngài) đậm nét cùng với đôi mắt rồng sáng quắc khiến cho người đối diện tự chủ được mà sinh ý kính trọng, nể sợ. Gương mặt vuông chữ điền cùng mũi rồng lại khiến cho người nhìn dễ sinh thiện cảm. Khí chất trầm tĩnh, uy phong, từng trải, dù chỉ ngồi đó nhưng cũng đủ để người khác phải kiêng dè. Đây chính là Minh Duệ - lão gia chủ của Minh gia.

      Ngồi hàng ghế đầu, phân biệt hai bên trái phải là Minh Cẩn - em trai song sinh của Minh Duệ, chú của Minh Hiểu và Minh Chí - con trai trưởng của Minh Duệ, trai của Minh Hiểu.

      "Lão gia chủ, Nhị trưởng lão, thiếu gia, thập tam tiểu thư về."

      "Cha, con bất hiếu." - Nhìn thấy người cha sau ba năm xa cách, Minh Hiểu kìm được nước mắt vội nhào vào lòng ông. Trong lúc này, chỉ còn có cha là luôn nghĩ cho bà, nếu can thiệp của cha chỉ sợ ngay sau khi sinh hạ tiểu Diệp, Diệp Phi Vũ cho người giết chết bà rồi.

      Bất đắc dĩ ôm lấy con , tuy rằng ba năm gặp nhưng Minh Duệ vẫn quan tâm đến vô cùng. Mặt ngoài quan tâm là để con tự mình trải qua những tranh đấu trong nội bộ Diệp gia, hơn nữa ông cũng thể che chở con bé suốt đời. Mặc dù rất vui vì con trưởng thành, thế nhưng ông vẫn nhịn được oán trách:

      " sinh đứa bé rồi mà sao vẫn như trẻ con vậy? đứng chẳng có ý tứ gì cả."

      "Ha ha, Hiểu nhi chỉ thấy Duệ mà thèm đoái hoài tới ta nha, là làm cho người ta đau lòng. Đúng là con lấy chồng như bát nước đổ mà." - giọng hài hước vang lên cắt đứt lời cằn nhằn của Minh Duệ. Người chính là Minh Cẩn, em trai song sinh của Minh Duệ. Khác với trai, chiếc mũi sư tử cùng khí chất ôn hòa, điềm đạm của ông khiến người khác dễ tin cậy, tự giác muốn đối xử tốt. Có điều lời ra như con chim sẻ đậu cành trúc, làm cho ba người trong đại sảnh đều dở khóc dở cười.

      "Chú, chú 73 rồi mà còn đóng giả tiểu tức phụ (con dâu ) sao? Cháu thấy chú nên đóng kịch , đỡ làm mai tài năng trời cho của chú."

      "Ai da, già rồi già rồi, rốt cuộc thể đo miệng lưỡi với lũ trẻ các người được."

      "Chú đùa, cha cháu còn than già đâu, chú ra đời sau cha ba phút, đâu thể tính là già." - Vẫn ngồi bên xem tiết mục người thân lâu ngày gặp mặt, rốt cuộc Minh Chí cũng mở lời.

      "Tiểu tử nhà ngươi là ám chỉ ta cha các người già sao? Các người xem chút, có chỗ nào giống cụ già 73 chứ!? Hoàn toàn là bộ dáng thanh niên nghiêm túc thế kỷ XXI đấy."

      "Lão đệ, ta biết người ghen tị với dẻo dai, trắng kiện của ta, cứ thẳng ra, cần ngại."

      "Lão già, ai ghen tị với , suốt ngày bày ra bộ dáng ta vẫn còn trẻ các ngươi đừng hòng qua mặt ta cho ai xem chứ? Xí, cái bản mặt đó chỉ lừa được mấy đứa nhãi ranh miệng còn hôi sữa thôi, bọn ta chẳng nhìn đến mòn con mắt rồi ấy chứ."

      Bốn người chuyện vui vẻ, hoàn toàn nhắc đến việc Diệp Phi Vũ muốn hại Minh Hiểu. Đột nhiên có người từ ngoài vào, sắc mặt lo lắng, căng thẳng. tiến tới tiền sảnh, cúi người lên tiếng:

      "Lão gia chủ, tin báo về rằng Diệp Phi Vũ dùng bom tuần hoàn hủy toàn bộ phần rừng phía hạ lưu sông Điểu. Lăng tiên sinh cùng tiểu tiểu thư tung tích. Người của ta mới thăm dò được phía gần thung lũng Hủ Thảo có dấu vết của nha mật trong rượu của Lăng tiên sinh."

      Trong sảnh lặng ngắt như tờ, Minh Hiểu ngồi cạnh cha, run sợ. Bom tuần hoàn - bom xếp luân phiên, tuần tự, kéo dài dứt, cách thoát thân. Chú Lăng, vú Trương, Thu Yên, Hinh Thủy, còn có...con bà. Diệp Phi Vũ, lợi dụng bà chưa , giờ còn muốn hại cả con bà, chẳng lẽ Liễu Như Lan quan trọng với đến vậy?

      Minh Duệ cùng Minh Cẩn đều nhíu mày, Diệp Phi Vũ này cũng quá làm càn . Tuy rằng Minh Hiểu giết mất bé trai của , nhưng bọn họ đều hiểu rằng đó chỉ là mặt ngoài. Diệp gia có rất nhiều kẻ muốn có con trai, cái chết của đứa bé đó cũng do nhiều kẻ nhúng tay vào mà Minh Hiểu chỉ là mắt xích, hay đúng hơn là bia đỡ đạn mà thôi. Tính ra Minh Hiểu mới chính là người bị hại, nhưng vì suy nghĩ cho , hai người đều ngầm đồng ý tạo ra cuộc đuổi giết này để quét sạch nội bộ Diệp gia. Chỉ có như vậy vị trí vợ cả của mới thể dao động.

      Có điều việc phá hủy khu rừng tuyệt đối phải là để dụ xà xuất động (dẫn rắn ra hang). ta thể biết việc tiểu Diệp còn chưa tới Minh gia, chẳng lẽ muốn giết con bé? Nhưng việc này hoàn toàn mang lại lợi ích cho Diệp Phi Vũ, nếu giết con bé tương đương với tuyên chiến với Minh gia. Trong tình thế nay, đó là hành động cực kì ngu xuẩn. Minh gia và Diệp gia có thực lực ngang nhau, thế hệ trẻ cũng có nhiều thiên tài xuất sắc, tâm tính mỗi người đều khá ổn, vậy nên việc đối chọi với nhau chính là đồng quy vu tận. Nhưng với dã tâm của Diệp Phi Vũ, làm gì có chuyện tìm chết chỉ vì hề xuất chúng như Liễu Như Lan?

      Chẳng lẽ...hai người nhìn nhau, đều cũng nhìn ra ý nghĩ trong lòng đối phương. Cùng sánh vai nhiều năm như vậy, giữa hai người sớm có ăn ý nên lời. Nếu quân đội Diệp gia có gian tế, vậy đến lúc cần thiết hãy ra mặt. Còn về bé con kia, chỉ cần bé có chút sơ sẩy, họ liền khiến Diệp Phi Vũ phải hối hận vì sinh ra đời.

      Minh Chí kinh ngạc nhướng mày, liếc nhìn phản ứng của hai lão hồ ly liền hiểu bọn họ có chủ trương, lòng thầm kính phục đồng thời cũng tự nhắc bản thân phải nỗ lực học tập được bản lĩnh của họ mới mong chấn hưng gia tộc.

      Vỗ lưng con , Minh Duệ thở dài trong lòng. Con ông cái gì cũng tốt, chính là quá si tình, chỉ sợ sớm muộn gì cũng gây tai họa.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Thoát nạn như trò đùa

      vách núi cạnh phần rừng vừa bị phá hủy, bốn người Lăng Tiêu Trữ giằng co với đám tử sĩ Diệp gia. Vẫn khuôn mặt cương nghị, khí chất sắc bén như vị tướng nơi sa trường, Lăng Tiêu Trữ nhàn nhạt nhìn lướt qua những kẻ trước mắt. Thoạt nhìn tưởng để những kẻ này vào mắt, nhưng chỉ vú Trương cùng hai ám vệ đứng gần mới có thể cảm nhận được sát khí và áp lực tỏa ra từ .

      Đứng đằng sau Lăng Tiêu Trữ, vú Trương thoáng ngửi được mùi hương ngòn ngọt. Đột nhiên, thân hình rắn rỏi của Lăng Tiêu Trữ khẽ động. cướp lại tiểu Diệp trong tay Vũ Thanh rồi nhanh như cắt kéo lấy vú Trương nhảy xuống vực. Động tác của Lăng Tiêu Trữ nhanh nhẹn, liền mạch như nước chảy mây trôi khiến đám người xung quanh kịp định thần.

      Bảy tử sĩ của Diệp gia vừa định lao theo bất chợt đổ ập người xuống. Vũ Thanh cùng Vũ Lâu giật mình hoảng hốt bước vội về phía vực sâu nhưng trước mắt chúng, trời đất đột nhiên quay cuồng. thể tự giữ thăng bằng, cả hai cùng ngã xuống đất. Cổ họng nóng lên, bỏng rát. ngụm máu đỏ phun ra từ cuống họng của chín kẻ nằm mặt đất. Trong lòng Vũ Thanh cùng Vũ Lâu là cam lòng. Bọn chúng mất ba năm để tiếp cận Minh Hiểu, vậy mà còn chưa kịp giết con của ả mất mạng. Rốt cuộc bọn chúng sơ hở ở đâu?

      Cả thân hình lao xuống vực thẳm, vú Trương có chút kịp thích ứng. Nhưng chỉ vài giây, bà liền ra tay cướp lấy tiểu thư ở trong lòng Lăng Tiêu Trữ. Như nhìn thấu suy nghĩ của bà, Lăng Tiêu Trữ nhanh chóng buông tay bà. Ngay lập tức, vú Trương cảm giác được sau gáy đau nhói, ý thức của bà liền mất .

      Lăng Tiêu Trữ vác vú Trương lên vai, vận khí làm cho cơ thể linh hoạt, nhàng hơn. Sau đó giẫm mạnh lên gờ đá nhô ra vách núi, thân thể bay lên đoạn. lại giẫm lên cành cây chìa ra ngoài rồi mượn lực đàn hồi nhảy lên . Cứ liên tục nhảy từ nơi này sang nơi khác, nhanh chóng thoát khỏi tầm ngắm của vách núi vừa rồi. Hiển nhiên biết rằng nếu chớp lấy cơ hội lát nữa quân đội của Diệp gia đích thân tiễn đến Diêm Vương điện báo danh.

      Nhìn từ xa, Lăng Tiêu Trữ như con khỉ nhảy nhót vách núi. Hình ảnh này cực kì kích thích ánh mắt người xem bởi chỉ dùng chân để leo lên, hề dùng đến đồ bảo hộ. Vách núi lại dốc, chỉ cần chút sơ sẩy thôi cũng đủ thịt nát xương tan. Thế mà kẻ kia vẫn mang mặt vẻ nhàn nhã như tản bộ trong vườn nhà. Đấy là còn chưa kể vai vác theo người phụ nữ trung niên và trong lòng là em bé. O_0

      --- ------ ------ ------ ------

      "Ông bác này, có thể giúp tôi chút ? Vợ tôi bị ngất, tôi muốn về thành phố gấp mà chẳng thấy xe nào cả, tôi lại vừa bị rơi mất điện thoại nữa. Bác yên tâm, chỉ cần đưa tôi về thành phố là được, tôi trả tiền bác."

      Đường Hạ cùng vợ đường về nhà bị chặn xe lại. Trước mặt ông lúc này là người đàn ông trung niên chất phác, khỏe mạnh ôm đứa bé trong tay. vai ông ta là người phụ nữ trung niên bất tỉnh có vẻ bệnh.

      "Có thể, bác lên xe , để tôi giúp tay." - rồi ông ra hiệu cho vợ lên ghế phụ lái, chính bản thân phụ giúp người đàn ông kia đưa vợ lên xe.

      "Cảm ơn bác quá, haha."

      " có gì, bác đấy là du lịch sao?"

      "Già rồi nên muốn hít thở chút, ai ngờ leo được nửa đường đánh rơi mất bản đồ, vậy là lạc đường."

      --- ------ ------ ------ ---------

      " làm phiền bác rồi." - Tươi cười với Đường Hạ, người đàn ông trung niên nhanh chóng nhét vào tay ông tờ chi phiếu vạn tệ. Sau đó ông cùng với người vợ của mình đưa cháu mất.

      Vừa khuất khỏi tầm mắt của Đường Hạ, người đàn ông trung niên kia liền thay đổi nét mặt. Đưa tay ra sau vuốt lưng, chỉ trong nháy mắt gương mặt của Lăng Tiêu Trữ liền ra. Người phụ nữ bên cạnh nãy giờ trầm mặc lên tiếng chính là vú Trương.

      " thôi, người của lão gia đợi ở gần đây." - Bình tĩnh ra lệnh cho vú Trương theo, Lăng Tiêu Trữ ôm bé con nhanh nhẹn rẽ vào con hẻm . Vú Trương mím môi, dám chậm trễ liền nối bước theo sau.

      --- ------ ------ ------ ------

      "Lão gia, Vũ Thanh, Vũ Lâu cùng bảy tử sĩ được phái để giết Diệp Nhị tiểu thư đều chết. Có cần tăng cường kiểm tra khu du lịch trong thung lũng.."

      " cần," - Trầm giọng cắt đứt lời thông báo của Diệp Yểm - người lãnh đạo của đội quân số 3, đội quân chuyên về tìm kiếm và điều tra - Diệp Phi Vũ nheo mắt lại - "có lẽ hai lão hồ ly kia sớm có chuẩn bị, giờ hẳn Minh Hiểu cùng con bé kia về đến Minh gia rồi."

      "Lão gia, nếu bây giờ trở mặt với Minh gia, chỉ e là rất bất lợi."

      "Thông minh quá bị thông minh hại, lão chắc chắn cho rằng việc phá hủy phần rừng đó là do gián điệp trà trộn vào quân đội làm. Trước hết cứ để hai mẹ con ả ở lại Minh gia, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch là vừa."

      "Vâng."

      Căn phòng lộng lẫy giờ chỉ còn lại mình Diệp Phi Vũ. Nghiêng người lấy ra từ trong hộc bàn bức tranh, ông trìu mến ngắm nhìn nó như thể nhìn người vậy.

      "Lan nhi..em đừng buồn....rất nhanh thôi.......Minh Hiểu xuống đó hầu hạ em."

      Giọng dịu dàng ấm áp vang lên khiến người khác tự chủ được mà đắm chìm trong tình ý ngọt ngào. Nhưng chỉ có ai nhìn vào đôi mắt Diệp Phi Vũ bây giờ mới biết, thế nào gọi là sát khí đủ để giết chết người. Đôi mắt phượng thâm thúy giờ đây đỏ ngầu, y như con thú dữ có thể nổi điên bất cứ lúc nào, sẵn sàng cắn chết kẻ nào ở trước mặt nó.

      --- ------ ------ ------ --------

      Ba ngày sau, đại sảnh Minh gia.

      "Cha, để xảy ra việc lần này là do con suy nghĩ chu toàn. Khiến cho mọi người phải sợ hãi, con thực rất áy náy."

      " sao, cũng hoàn toàn trách cậu được. Dù sao người bình thường thể mắc lỗi, quan trọng là sửa chữa như thế nào."

      "Vâng, cha dạy phải, con rể xin ghi nhớ."

      "Dạo này công việc ở Diệp gia khá vất vả, để cậu phải bỏ công chiếu cố thêm cho hai mẹ con Minh Hiểu khó tránh khỏi làm cậu tốn sức. Trước mắt cứ để hai mẹ con nó ở lại đây chơi, coi như an ủi tuổi già của ta. Dù sao ta cũng sắp gần đất xa trời, coi như là tận hưởng cuộc sống này lần cuối."

      "Cha quá lời rồi, cha khỏe mạnh an khang, sao có thể là gần đất xa trời?"

      Khách khí vài câu, Diệp Phi Vũ liền cúi chào ra về. Nhìn theo bóng lưng của , Minh Duệ nhíu mày. Diệp Phi Vũ người này, hẳn là thay đổi rồi. Có lẽ phải chuyện với Minh Hiểu chút vậy.

      --- ------ ------ ------ ----

      "Cha, con tự biết hoàn cảnh của mình, cha đừng lo."

      "Con bé còn , để nó ở lại đây năm rồi đưa về cũng muộn."

      "Vâng."

      Mệt mỏi nhìn con bướng bỉnh dần khuất, Minh Duệ nhắm mắt lại. Thôi, quyết định là ở con bé, ông thể cứ luôn ở bên nó mãi. Có lẽ phải để nó biết đau mới chịu quay đầu.

      --- ------ ------ ------ ------

      "Lão gia, sở nghiên cứu báo tin, thứ vũ khí mới kia được chế tạo thành công. Có điều tính ôn định cũng khả năng sát thương của nó còn phải được kiểm định thêm rồi mới có thể đưa vào sản xuất hàng loạt."

      "Được, cứ thế tiến hành . Phía Phượng gia cùng Lâm gia thế nào rồi?"

      "Bọn họ muốn có nhiều lợi ích hơn nữa, dù sao nếu thành công thế cân bằng giữa các gia tộc bị phá vỡ, đến lúc đó tình hình rất hỗn loạn."

      "Cứ để họ ra điều kiện , dù sao chỉ cần hạ được Minh gia là đủ. Tài sản cùng tri thức tích lũy mấy trăm năm của Minh gia hề ít, phải sợ mất phần."

      "Vâng. Bên Nguyên soái cùng Tổng thống cũng vừa hồi , lần bầu cử này người của Minh gia bị loại hết."

      " có kẻ nào tài giỏi?"

      "Đều thường thường, quá nổi trội hơn những ứng viên khác."

      "Vậy chuẩn bị , đừng để lão hồ ly kia nghi ngờ."

      "Vâng."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :