1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Mỹ Ngọc Thiên Thành


      Tác giả: Trầm Nhiêu

      Editor: Bảo Ngân

      Thể loại: Xuyên , điền văn

      Độ dài: 200 chương



      Giới thiệu:

      Xem mắt thất bại, say rượu rơi xuống nước, tỉnh lại phát mình cư nhiên trở thành tiểu nha hoàn nhà phú hộ!

      Còn chưa biết ất giáp gì phải thay thế tiểu thư xuất giá, gì? Tốt tốt! Mộng đẹp cuồng kết hôn trở thành !

      Cái gì? Vị hôn phu này tuy là tú tài, nhưng vừa nghèo lại bị bệnh còn có lấy miếng da lành lặn? phải đâu......

      sao hết, ta tinh thông bí quyết làm đẹp thiên nhiên DIY (do it yourself), thiên phương, bí phương, bách thảo phương, mọi thứ đều lấy ra hết,

      Chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho tướng công có tính là gì? Còn có thể mở mỹ dung hội sở, vừa làm đẹp vừa kiếm tiền,

      Lại thêm quán rượu, tiệm trang phục, lấy tiền con rồng, tướng công đại nhân bày mưu tính kế, vợ chồng đồng tâm, có lợi cùng kiếm,

      Hãy xem nữ giáo sư làm sao trải qua gian truân khổ luyện thành người phụ nữ đảm , đem thân ái tướng công nâng lên trời xanh, cũng hoàn thành nghiệp làm phu nhân của mình.
      Last edited by a moderator: 10/11/16
      139, Nyanko129, Pecku 1 thành viên khác thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Quyển I - Lăng Vân tâm

      Chương 1: Xem mắt thất bại
      Dương Du xem mắt, địa điểm rất quen thuộc, tầng hai KFC, chỗ ngồi bên cửa sổ, bàn hai người.

      Nghe xem mắt là trải nghiệm sống. Tuy rằng Dương Du phải siêu cấp nữ kim cương, nhưng nàng cũng đặc biệt e ngại lao động chân tay, cho nên đối với hoạt động xem mắt là tích cực tham dự, nhưng nguyên tắc của nàng là: sợ mệt, hai sợ khổ, chỉ sợ đàn ông thể dựa vào!

      đáng tiếc , ông trời cũng bởi vì nàng có nguyên tắc tốt với nàng, bình thường nàng xem mắt đúng là gặp được đàn ông thể dựa vào, đối tượng trước mắt chính là điển hình trong điển hình.

      Người này được giới thiệu là 28 tuổi, bác sĩ trẻ của phòng mạch, cư nhiên già dặn như vậy, tóc thưa thớt có thể dùng mắt thường nhận ra số lượng. Theo Dương Du quan sát , đưa ra kết quả khách quan -- người này hẳn là qua 35 tuổi, mà ngoại hình của đủ để cho Dương Du 25 tuổi gọi tiếng chú.

      Ngươi ngươi bộ dạng già dặn cũng quan trọng , nhưng tại sao có chút hào phóng nào? Dương Du ai oán nhìn ly trà mật ong thấy đáy trước mặt, ông chú ngươi buổi tối 7 giờ hẹn ở KFC gặp mặt, vậy mà lại cà lăm? Như thế nào lúc gọi đồ ăn lại vô cùng dứt khoác:“ chắc là đói bụng? Tôi gọi ly côca, uống trà mật ong được rồi.”

      Nàng quá đỗi ngạc nhiên, quên phản ứng, cư nhiên bị xem là đồng ý.

      Xem ra vị này chính là lão keo kiệt trong truyền thuyết?

      Nhiều năm trước xem báo, là có đôi nam nữ xem mắt, nhà trai cảm thấy hài lòng, vờ toilet, ra ngoài rồi gọi điện cho nhà , làm cho nàng trả tiền -- chỉ tiếc KFC là chỗ phải giao tiền mới lấy thức ăn, đòn sát thủ này khó mà xài được, vậy nên khống chế phí tổn ngay từ đầu --“ chắc là đói bụng?”

      Lão keo kiệt vừa những lời này, Dương Du chỉ biết lần này lại xem mắt thất bại rồi, nàng quả muốn quay đầu bỏ , tiếc là có hào khí của nữ nhân vật chính trong phim truyền hình, đành phải nhẫn nhục chịu đựng uống xong ly trà mật ong khó có thể nuốt xuống, muốn vu vơ đôi ba câu rồi chuồn ra ngoài ăn tiệc lớn.

      Kinh nghiệm xem mắt đêm nay tính là tệ nhất, nhưng mà có thể sánh với ba lần xem mắt tồi tệ trước đó. Vừa nghĩ đến chiến tích “huy hoành” của mình, Dương Du liền nhịn được trận nổi giận.

      Nàng lúc tuổi thanh xuân, nhan sắc cũng được, công việc ổn định, tại sao lại có lấy mảnh tình vắt vai? 25 tuổi chưa từng đương, ra người ta cười đến rụng răng, vậy mà việc này lại phát sinh người nàng!

      Lúc Dương Du học đại học may là nội tiết tố phân bố mặt quá nhiều, mặt có nhiều mụn trứng cá đến đau đầu, nghiêm trọng trọng nhất là nó tầng tầng lớp lớp bao phủ khuôn mặt thanh tú của nàng – đó gọi là loại đau khổ! Vì khuôn mặt này, Dương Du thử hết tất cả mọi phương pháp từ thể chất tới tinh thần, “Dùng lầm còn hơn bỏ sót”, bất chấp tất cả, xài hết! Thử trước sau! Kết quả tái tái lại bốn năm, mụn trứng cá cũng lặn xuống , hơn nữa vạn hạnh là để lại sẹo, nhưng bốn năm hoàng kim chuyện đương cũng trở lại ...... Thu hoạch duy nhất chính là Dương Du đối với dưỡng nhan làm đẹp sinh ra chút hứng thú, coi như là bệnh lâu thành thầy vậy.

      Dương Du tốt nghiệp hệ tiếng Trung, thuận lý thành chương làm giáo ngữ văn trung học, theo lý thuyết như vậy ở thị trường hôn nhân phải là hàng hot sao? Nhưng lúc Dương Du vừa mới ổn định, tính đến chung thân đại tai nạn xe cộ mang cha mẹ mất, Dương Du đau lòng muốn chết, đừng tìm đối tượng, ngay cả ăn ngủ cũng muốn, có đoạn thời gian muốn theo cha mẹ, chuyện chung thân lại cứ như vậy trì hoãn.

      Vài năm qua , bạn bè sơ trung, trung học, đại học đều gửi thiệp mừng cho nàng, Dương Du rốt cục nhớ tới chuyện trọng đại của mình còn chưa giải quyết, nhanh chóng hòa mình vào nghiệp xem mắt sôi nổi.

      Dương Du giao du với bạn trai, đối tượng xem mắt của nàng trước giờ đều là: : còn sống, hai: là đàn ông. Vô cùng rộng rãi, đem nửa thế giới đều tính hết.

      Sách viết:“Làm mai mối và làm mẹ là hai dục vọng cơ bản của phụ nữ.” Lời ấy quả sai. Đầu tiên xuất kích là sư đoàn bác trong nhà. Tuy rằng cha mẹ qua đời, nhưng thân thích của Dương Du ít, bảy dì tám cả nhóm có việc gì, vừa nghe trong gia tộc lại có nương chưa chồng, là xúc động nha! Ai nấy đều lấy ra bảo bối trong đáy hòm đến nhà họ Dương, Dương Du nhìn trước mắt mảnh cẩm tú, cười đến híp mắt lại, nghĩ rằng thân tình quả nhiên là tình cảm vĩ đại nhất trong cuộc sống, xem người thân đối với mình quan tâm đầy đủ, bản thân cũng thể phụ bạc mong mỏi thiết tha của các bà, đều trông thấy, đều trông thấy! Giăng lưới rộng, ít nhiều cũng bắt được hai con cá chứ!
      Sau lại chuyện chứng minh thực tế, tiền đồ có lẽ là sáng lạng, nhưng đường nhất định là quanh co, bởi vì ba bà sáu giới thiệu đàn ông muôn màu muôn vẻ, Dương Du ngoài trừ nghiệm chứng “Xem mắt gặp đàn ông tốt” Ngoài định luật này, còn thu hoạch gì nữa.

      năm ròng, Dương Du biết được đủ loại đàn ông cực phẩm.

      Nam A,30 tuổi, nhân viên công vụ. Vừa gặp mặt liền hỏi nàng:“ có nhà ở chứ?”

      Dương Du hoảng sợ, nghĩ rằng ta cũng chưa hỏi ngươi, ngươi sao mà trực tiếp như vậy?

      Nam A thảng nhiên :“Mẹ tôi , kết hôn là rước nhà ra khỏi nhà, nhà chúng tôi sinh con trai nuôi lớn dễ dàng, mẹ tôi ấy sau này ở cùng chúng tôi, thuận tiện chăm lo việc ăn ở của tôi......”

      Dương Du chạy trối chết, vị này là “già người non dạ”, mở miệng ra là “Mẹ ta ”.

      Nam B,27 tuổi, ông chủ , vô cùng nhiệt tình, Dương Du mừng thầm, nghĩ rằng có ấn tượng tốt với mình.

      Lúc cơm nước xong tính tiên, ông chủ lấy di động ra hỏi:“Tôi có thể hỏi số điện thoại của ?”

      Dương Du cơ hồ thành bẩm báo số điện thoại của mình rồi, kết quả câu tiếp theo của là:“Trường học của còn bao nhiêu giáo chưa kết hôn, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm đem đến giới thiệu với tôi !”

      Dương Du lập tức nuốt dãy số vừa định vào bụng, rằng vừa mất điện thoại, liên lạc với sau. nghĩ là hoàng thái tử, muốn tuyển phi sao?

      Nam C, 28 tuổi, là cảnh sát, Dương Du có chút mơ mộng, ảo tưởng dáng người mặt cảnh phục của cảnh sát oai hùng.

      Nam C xuất , có mặc cảnh phục, mà là sơ mi trắng và quần Jeans, rất là trẻ trung. Dương Du khống chế cảm xúc thất vọng của mình, nhìn thoáng qua gương mặt của dung hoa thất sắc (mặt mày tái nhợt), mười phút sau tìm lý do rời .

      Người đem Nam C giới thiệu cho Dương Du rất bất mãn:“Người ta nam thanh niên tốt sao! Con có cái gì hài lòng?”

      Dương Du và mợ có tình cảm rất tốt, cũng giấu diếm:“Mợ, tốt lắm...... nhưng mà con thể chấp nhận bạn trai con da trắng hơn con, nhìn non hơn con, phải 28 đâu, ràng tựa như vị thành niên! phải người ta đồng chí cảnh sát giao thông suốt ngày phơi nắng phơi gió sao, da mặt nhẵn mịn như vậy, đúng là muốn cho người ta sống mà!”

      Toàn bộ bảo bối quý giá của các thím các bác trong nhà ngắm qua hết rồi, Dương Du bắt đầu hướng ra ngoài phát triển. Người ta phải bên ngoài hòa thượng biết niệm kinh, thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, thế giới càng thiếu nam đồng chí hoàn mĩ vô khuyết của ta, cái ta thiếu chính là mắt nhìn người a!

      Dương Du rất lớn mật tham gia đại hội xem mắt vạn người, vào có cảm giác thời đảo ngược, như thế nào giống lúc tốt nghiệp đại học tham gia song tuyển hội? (bạn cũng biết là cái gì nữa)

      đến đại hội xem mắt vạn người này, phải là hình thức mới nhất trong vài năm gần đây. Bình thường là địa phương có năng lực truyền thông dẫn đầu, phụ cận tham gia, các công ty môi giới hôn nhân tài trợ, tìm nơi rộng lớn – như là quảng trường hay công viên gì gì đó, dựng trạm bán vé, trở thành thị trường hôn nhân siêu lớn. Bao nhiêu rau dưa hàng hot hàng ế trưng ra hết, nhộn nhịp tấp nập, thành công trở thành thị trường cung cầu tràn đầy. Dương Du ngoan ngoãn nộp mấy chục vạn nguyên tiền vé, trong ngày tổ chức đó, lấy “Gió hiu hiu hề nước sông dịch lạnh ghê, câu kim quy thề về” tư thế, vọt vào đại hội xem mắt vạn người. (kim quy = rùa vàng, chắc là chú rể nhà giàu rồi)

      “Kim quy ở nơi nào a kim quy ở nơi nào, kim quy trong dòng người đông đúc kia......” Dương Du thầm ngâm nga [ mùa xuân ở nơi nào ], tuyệt vọng phát trong đại hội xem mắt này tỉ lệ nữ nam mất cân bằng nghiêm trọng, gần như là 9:1, mà trong phần nam kia chỉ vài người có thể xem được, bọn họ có nhan sắc nên chẳng lo gì, mà vây quanh bọn họ chỉ tầng tầng lớp lớp người đẹp, cũng có rất nhiều bà lão tóc bạc trắng, tay cao giơ cao tấm hình người đẹp – giúp con của mình tìm cơ hội. Dương Du tự hỏi có “Mặc trăm ngàn người ta cũng tiến lên” dũng khí, càng có hạc trong bầy gà bản lãnh, vội vàng tìm lối ra, tiếc nuối tiền vé vào cửa kia, khóc cũng ra nước mắt!

      Được, nữ thanh niên thời đại mới, ta lên mạng tìm ! Mạng trân ái, mạng cưới gả, mạng đồng thành, mạng kết bạn, thiên la địa võng cũng tìm được đối tượng thích hợp. Tục ngữ , vô đồ vô chân tướng ( vẽ biết mặt), nhưng có vẽ cũng nhất định là chính con người họ nha, bọn đàn ông đó chẳng lẽ nghĩ con lên mạng tìm bạn đều ngu ngốc, nhìn ra đa số ảnh chụp của bọn họ đều là của ngôi sao nổi tiếng? Trong số những người chủ động liên hệ Dương Du, nàng phát năm Kim Thành Vũ, bốn A Bộ Khoan, ba Lâm Chí Dĩnh, hai Tạ Đình Phong, còn Dennis Ngô biết giả...... Đàn ông dám lấy hình ảnh của mình, Dương Du cũng có can đảm giao du với bọn họ, nhưng cũng phải lại, nàng phát ảnh chụp của các mạng càng kì lạ hơn, tất cả đều là trang điểm đậm hoặc qua photoshop, ai có thể nhìn ra chân tướng của họ đều xem như hoả nhãn kim tinh.

      Nàng còn lấy can đảm lợn chết sợ nước sôi đến sở môi giới hôn nhân, này kết quả là phát nơi này đàn ông tốt ít, chẳng qua tất cả đều là kẻ lừa gạt, tất cả đối tượng tiền đồ xán lạng, đều là các bà chị ở sở môi giới dậm mắm thêm muối. Tỷ như ,“Có xe có nhà” thực tế là xe ô tô và nhà trọ;“Cơ quan công tác” Kỳ chính là chức tạp vụ tạm thời......

      Tuyệt vọng a, bùng nổ trong tuyệt vọng, mà là diệt vong trong tuyệt vọng!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Say rượu rơi xuống nước

      Đối tượng xem mắt hôm nay, chính là sở môi giới hôn nhân sợ nàng lấy lại tiền mà làm qua loa, ngay từ đầu nàng ôm hy vọng gì, nghĩ tới lại làm người ta thất vọng như vậy. Bác sĩ? Bác sĩ biết đạo lý ăn cơm đúng giờ sao, hại nàng đói bụng lại phải cùng nhảm!

      Bác sĩ trẻ chịu khó ngồi nguyên tràng, nội dung Dương Du để tâm lắm, đơn giản là khoe khoang là người tuổi trẻ tài cao, ám chỉ Dương Du nên nắm bắt cơ hội, chỉ thiếu điều chưa :“Ta xem trọng ngươi!” Sau đó đứng dậy chạy đến toilet, xem , đây chính là hậu quả uống coca ăn cơm.

      Dương Du cũng rất coi trọng mình, tuy rằng nàng ở chiến trường xem mắt trăm trận trăm bại, nhưng lo ngại khoảng cách từ tuổi của mình đến hàng ế cũng ít, kháng chiến còn dài mà, nàng quyết định cần nhẫn nại nữa, chính mình gọi cơm ăn .

      Dương Du xếp hàng gọi món ăn, bác sĩ trẻ từ toilet ra, thấy nàng gọi món có chút lúng túng, nhưng cũng dũng xông lên trả tiền dùm nàng, mà là chờ nàng trả tiền rồi mới :“Dương tiểu thư, còn muốn ăn gì nữa ? Cứ gọi !”

      Dương Du cho nụ cười sáng rỡ, sau đó em trai tiếp viên KFC đến trả lời giúp nàng :“Tiểu thư, phần ăn gia đình của chuẩn bị xong rồi!”

      từ từ ăn a, tôi trước!” câu cuối cùng của Dương Du còn rất lễ phép, xong nhanh chóng bôi dầu vào chân mà chạy, đói a! Nàng là người thể chịu đói bụng.

      Giải quyết xong năm miếng gà nguyên vị, hai cánh gà cay, túi bỏng ngô, hai phần cơm cà rốt, Dương Du uống hết ly coca lớn, thỏa mãn thở dài.

      Nàng ngồi bãi cỏ ven vịnh thanh giang, trăng trời tròn, hôm nay là mười lăm? Dương Du nâng ly với ánh trăng, mượn lời Lí Bạch “Nâng chén mời trăng sáng, với bóng mình thành ba”. Hay là Lí Bạch viết bài thơ thiên cổ tuyệt cú này sau khi xem mắt thất bại? Nghe Lí đại sư cả đời lang thang, có lẽ ít hồng nhan tri kỉ, làm sao đáng thương như nàng được chứ.

      nên nên, uống coca sao có thể biểu đạt thê lương của ta, phải có rượu đỏ chứ.” Dương Du lấy ra chai rượu đỏ vừa mua ở siêu thị đổ vào ly, uống hết ngụm này tới ngụm khác:“Ừ...... Thế này mới giống mượn rượu giải sầu ......”

      “Ông trời à! Cầu xin người mở mắt cho ta ông xã , ta cầu có cao đâu ......” Dương Du uống mấy ly rượu đỏ pha côca, có chút say, bắt đầu trò chuyện say sưa với ánh trăng. Nàng lảo đảo ghé vào lan can bên bờ sông, mặc kệ gió sông thổi quần áo bay phất phới, rất giống kẻ say rượu ôm lan can nhảy múa, xa xa đôi tình nhân hẹn hò thấy chiếc bóng đơn của nàng, ngầm hiểu :“Nhìn xem, lại kẻ thất tình !”

      “Ông trời ơi, nếu người cho ta ông xã, hãy cho ta sinh ở xã hội phong kiến , ít nhất khi đó cũng phải tự mình tìm đối tượng, trong nhà đều an bày xong hết, bớt lo lại dùng ít sức giống như bây giờ......” Dương Du say rượu choáng váng, lắc lắc đầu óc hỗn loạn. Chóng mặt quá...... Hả, sao lan can lại biết , khó vịn, thây kệ, về nhà thôi......

      Dương Du chỉ cảm thấy thân người mềm nhũn tự chủ được, muốn đứng lên về, bỗng nhiên dưới chân lảo đảo, nàng liền dựa vào lan can, ai biết này lan can năm lâu thiếu tu sửa đỡ nổi nàng còn bị nàng kéo, cư nhiên bị gãy!

      “Bùm”, tiếng vật nặng rơi xuống nước làm kinh động đôi tình nhân ở phía xa, bọn họ nhìn hướng phát ra thanh, vừa rồi say rượu dựa lan can thấy đâu nữa!

      “Có người rơi xuống nước ! Mau tới cứu người a!” Hai người coi như nhiệt tình, kêu cứu khắp nơi, còn gọi 110. Nhưng khi 110 đến trường, mặt sông tĩnh lặng, rơi xuống nước bặt vô tín, tuy rằng sau đó cử vài đội ngũ tìm vớt, nhưng cũng tìm được xấu số.
      --------------------
      “Phốc!” Dương Du phun ra ngụm nước lớn, cảm giác có người tạo áp lực vùng bụng của mình, nhịn được lại ói ra ngụm.

      “Tốt lắm tốt lắm, nàng tỉnh!” Dương Du mông mông lung lung nghe được bên người có rất nhiều tiếng phụ nữ, líu ríu , nàng rất muốn kêu bọn họ im lặng chút, lại phát thân người mềm nhũn có chút sức lực nào.

      Nàng vất vả mở mắt, đập vào mắt là đám phụ nữ đủ loại tuổi tác, toàn mặt cổ trang chỉ có thể xem được tivi -- thể nào? Ông trời, người nghe được lời ta, đem ta đầu thai đến xã hội phong kiến? Tốt linh xấu lại linh, ta hứa nguyện cho ông bao nhiêu lễ vật chỉ đổi lại ông xã được, ta thuận miệng câu về cổ đại ông lại đồng ý?

      Dương Du trong lòng kích động, tức chết mà! Nhất thời lại ngất .

      Lúc tỉnh lại, Dương Du phát nước người được lau khô, nằm chiếc giường bằng gỗ thô, hơi động phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

      Dương Du nhìn đến chiếc kỷ trà đầu giường có tấm gương đồng loan lổ, có thể đây là tài sản đáng giá nhất trong phòng. Nàng tùy tay cầm lên xem chút, đột nhiên bị dọa ngây người. Đây là ai?

      Tuy rằng gương rất mờ, Dương Du vẫn thấy được người trong gương giống với mình trước kia, trong gương phải nương mặt trái xoan như nàng, mà là khuôn mặt bầu bĩnh vẫn mang chút trẻ con, nhìn trái nhìn phải cũng quá mười lăm tuổi! Xem ra chủ nhân thân thể này được xem là niên sớm thệ (còn trẻ mất sớm), mặc niệm ấy phút vậy.

      “Tiểu Ngọc a, ngươi vì sao lại nghĩ thông như vậy, còn muốn nhảy sông a......” Dương Du còn chưa kịp biểu vẻ mặt khiếp sợ, bỗng nhiên liền nhìn thấy đội ngũ chậm rãi vào, cầm đầu là thiếu phụ trung niên phì nhiêu như bóng cao su, thanh như giết heo vừa rồi là của bà ta.

      Dương Du nhìn “Tròn vo” vọt tới trước giường mình, rất là hòa ái : “Ngươi có việc gì tốt rồi, Tiểu Ngọc a, phu nhân biết ngươi tình nguyện, nhưng mà nha hoàn như ngươi có thể gả cho tú tài, đó là điều đại phúc nha! Tống thiếu gia có chút ốm yếu, nhưng ngươi qua đó nhất định là vợ cả, còn biết tốt xấu?”

      Gì? Dương Du tiếng nào, vội vàng tiêu hóa nội dung vừa nghe được. Bây giờ mình tên là “Tiểu Ngọc”? Còn là nha hoàn? Nghe giọng điệu của vị “Tròn vo” này, mình còn có vị hôn phu tương lai “Tống thiếu gia”—Ông trời ơi, ta vừa mới hiểu lầm người, người cư nhiên cho ta ông xã?

      đúng, sao lại nghe được, “Tiểu Ngọc” vì muốn lấy chồng, còn muốn tự sát, chẳng lẽ hôn này có vấn đề?

      Tình huống còn chưa biết ràng, Dương Du quyết định lấy bất biến ứng vạn biến (lấy bình tĩnh đối phó mọi trường hợp), tiếp tục giả ngu.“Tròn vo” thấy nàng gì, cũng rất sốt ruột. bà vú già da mặt khô vàng mở miệng :“Tiểu Ngọc, lão gia phu nhân rất rộng rãi, chuẩn bị cho ngươi nhiều đồ cưới như vậy, chỉ xiêm y thôi có mấy rương lớn, vật dụng hàng ngày cũng chuẩn bị tốt, còn có mấy ngàn quan tiền và vài mẫu đất ruộng, bao nhiêu người cầu còn được!”

      Vậy càng kỳ quái, Dương Du nghĩ. việc này người lớn như nàng nghe còn muốn xiêu lòng, sao “Tiểu Ngọc” còn muốn tự sát? Trong chuyện này nhất định có khúc mắc!

      Lại nữ hầu :“Vừa rồi Chu tẩu rất đúng! Còn có a, phu nhân nhưng muốn xem ngươi như nghĩa nữ, hôn hoàn toàn chiếu theo quy tắc gả con , nhiều vinh quang! Ngươi là người của Mai gia sinh, cha mẹ sớm chết, cả đời gả cho con của gã sai vặt tốt lắm , lần này bay lên cành cây biến phượng hoàng, quả thực là phúc ngươi tu từ kiếp trước!”

      ra “Tiểu Ngọc” cũng giống mình, có cha mẹ. Dương Du cũng phải người hồ đồ, huống chi nàng thoáng nhìn qua, trừ bỏ “Tròn vo” phu nhân và hai người lớn tuổi khuyên nàng ra, còn lại bọn nha hoàn trẻ tuổi mặt đều vẻ đúng, còn có tiểu nha hoàn chừng mười hai mười ba tuổi mày liễu dựng thẳng, mặt đỏ bừng, như là bất bình thay mình.

      “Tròn vo” Còn :“Ai, ta biết ngươi là đứa thành , nghe người ngoài đồn thổi Tống thiếu gia có bệnh, mới lo lắng, có phải hay ? Tiểu Ngọc a, thể nào, ta sớm hỏi thăm rồi, Tống thiếu gia bây giờ thân thể rất tốt, mỗi ngày đều ở nhà đọc thi thư, lúc Quý thúc nhà chúng ta đưa bái thiếp cho , đều có thể tự mình ra gặp khách, khẳng định thành vấn đề! khi ngươi gả qua đó, chính là vợ tú tài, sau này sinh thêm đứa con trắng trẻo mập mạp, ai còn có thể ngươi là nha hoàn?”

      À… ra Tống thiếu gia kia biết bệnh gì,“Tiểu Ngọc” mới chịu gả. Hả? Sao thiếu gia lại đính hôn cùng nha hoàn? Môn đăng hộ đối, quỷ dị!

      Quỷ dị quỷ dị rất quỷ dị, những phụ nữ đó ngôn hành cử chỉ đều hợp với lẽ thường. Dương Du trộm nhìn tiểu nha hoàn tức giận trong góc phòng, quyết định hỏi nàng ta ràng, trước tiên mời mấy mụ này mới đúng.

      “Ân, phu nhân......” Dương Du rốt cục mở miệng.

      “Thế nào?” “Tròn vo” phu nhân hai mắt lấp lánh như sao.

      “Cho ta suy nghĩ chút, được ?” Dương Du lựa lời mà , sợ dùng từ hợp với cổ nhân, huống chi nàng cũng biết triều đại quỷ quái này là gì!

      “Được rồi......” Phu nhân tình nguyện đồng ý, môi giật giật, đúng là vẫn còn chưa hết.

      Chu tẩu mặt vàng : “Vậy ngươi nghỉ ngơi trước , ta gọi người mang chút cháo đến.”

      đám người chuẩn bị ra cửa, Dương Du bỗng nhiên giữ chặt tay tiểu nha hoàn kia, : “Muội muội, ở đây với ta chút, được ?”

      Nàng cũng biết hành động này có hợp lễ hay , đại khái là có chút khác người , bởi vì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.
      Aliren thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Thiếu gia nhà họ Tống

      Có điều “Tròn vo” phu nhân lại mở miệng :“Tốt tốt, Hinh Nhi, tỷ muội các ngươi chuyện nhiều chút. Ngươi cần phải giúp ta khuyên tỷ tỷ ngươi a!” Câu cuối cùng mang theo mệnh lệnh, Dương Du nghe xong rất khó chịu, xem ra đầu thai thành hạ nhân quả nhiên địa vị thấp, nhưng mà bây giờ cũng lo được nhiều như vậy.

      Đám người rồi, tiểu nha hoàn Hinh Nhi đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Dương Du khóc rống lên, vừa khóc vừa : “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, ta biết trong lòng tỷ rất khổ, chúng ta đều cam lòng dùm tỷ a! Phu nhân tiểu thư quá ác độc rồi, sao lại gả tỷ cho người bệnh hủi!”

      Dương Du hoảng sợ, bệnh hủi! Trời cao, đất dày, thần thánh ơi, loại bệnh trong truyền thuyết này cũng xuất ?

      Dương Du lấy lại bình tĩnh, làm bộ như rơi xuống nước kinh sợ quá quên rất nhiều chuyện, chậm rãi từ miệng Hinh Nhi nghe được tình đại khái.

      ra nơi này là Nam Tống năm Thiệu Hưng, ngoại thành Lâm An, nàng làm nha hoàn của nhà chủ nhân họ Mai, là phú thương nổi danh trong vùng. Mai lão gia tuy rằng gia tài bạc triệu, nhưng có con trai, chỉ có độc nhất con tên là Minh Châu, năm vừa mới mười sáu. Minh Châu tiểu thư người cũng như tên, chẳng những tướng mạo xuất chúng, hơn nữa rất có tài danh, là tài nữ nổi tiếng. Mai lão gia Mai phu nhân vô cùng thương con , lòng muốn tìm cho nàng trượng phu xuất sắc, cũng là muốn tìm chỗ dựa về già cho mình, dù sao hai vợ chồng bọn họ có con trai, con rể cũng coi như nửa con trai vậy.

      Nơi đây có thế gia họ Tống, Tống lão thái gia nguyên là học sĩ viện Hàn Lâm trong triều, sau vì trong triều đấu đá, sớm nghỉ hưu về nhà. Tống lão thái gia tuy rằng là thanh quan, có điều nhiều năm qua bổng lộc ít, trong nhà coi như có trở ngại. Lão thái gia chỉ sinh con trai, vị công tử này danh trang tự Thiếu Bạch, tài học uyên bác, đọc đủ thứ thi thư, mười bảy tuổi liền kết thân cùng Lâu thị - con của bạn đồng liêu trong triều của Tống lão thái gia, sinh hạ con trai tên là Tống Tiềm. Tống Tiềm dần dần trưởng thành, tuấn tú nho nhã, kiểu nhiên như ngọc, rất được tổ phụ, phụ thân thích.

      Tống Trang vốn bị phụ bóng dáng hưởng, cũng có nhiệt tình với đấu đá trong triều, tham gia khoa cử, chỉ tại trong nhà phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cùng các trí sĩ lại có giao thiệp. Đến hơn ba mươi tuổi, bạn học của ông làm quan trong triều, đều khuyên Tông Trang dự thi, đền đáp quốc gia. Tống Trang cùng phụ thân thương lượng, muốn tham gia khoa cử, ngờ mẫu thân đột nhiên bệnh nặng, nửa năm sau bất hạnh qua đời, Tống Trang chỉ có thể ở nhà giữ đạo hiếu. Ba năm sau, gần mãn tang, ai ngờ Tống lão thái gia vì phu nhân qua đời, đau thương quá độ, thêm tuổi già sức yếu, cũng đổ bệnh, bị bệnh hai năm, cũng liền qua đời. Vợ chồng Tống Trang, điệt tao hung biến, thương tâm muốn chết, may mắn con trai thiên phú thông tuệ, học biết mười, chỉ có lấy dạy con làm niềm vui.

      Mai gia tuy rằng giàu có, nhưng địa vị xã hội cao, sĩ nông công thương, sĩ vì thượng, thương vì hạ (sĩ đứng đầu, thương xếp cuối). Minh Châu tiểu thư hơn mười tuổi nổi tiếng mĩ mạo, Mai gia bắt đầu kén rể cho nàng, chọn chọn lại, chọn trúng Tống gia tiểu thiếu gia Tống Tiềm. Tống Tiềm năm đó nhược quán, tính ra nên đón dâu rồi, chính vì giữ đạo hiếu với tổ phu chưa từng dám bàn việc hôn nhân. Mai gia với Tống gia địa vị xã hội kém quá xa, vốn có cơ hội kết duyên Tần -Tấn, nhưng Mai gia trùng hợp có chút thân thích với Hàn Lâm học sĩ Mục Duẫn Hà, Mục đại nhân cùng Tống lão gia là bạn đồng niên, giao tình rất tốt, vì thế thay mặt cháu họ cầu thân. Tống gia bên ngoài nghe được Mai gia tuy là giàu có, con họ cũng là tài nữ, cùng con mình cũng coi như xứng đôi, lại thêm đồng niên vun vào, cho nên liền đồng ý hôn này.

      ---------------làm phiền chút xíu----------------

      Nhược quán, hay còn gọi là lễ đội mũ, là lễ trưởng thành của con trai thời xưa, khoảng 18 tuổi. Của con gọi là cập kê (cài trâm), khoảng 15 tuổi. Theo quan niệm xưa, cập kê và nhược quán là đến tuổi trưởng thành, có thể lập gia đình được rồi ^_^

      ---------------mời các bạn đọc tiếp--------------

      Năm thứ ba con trai đính hôn, Tống Trang thi đỗ tiến sĩ, thụ quan đến Phúc Kiến nhậm chức tri huyện, liền bán hết gia sản, chỉ chừa gian nhà tổ này, trước tiên dời nhà , chờ sang năm Mai gia Minh Châu tiểu thư cập kê trở về cưới nàng vào cửa. Mai gia có được thân gia như vậy, cả nhà đều cao hứng vô cùng, Minh Châu tiểu thư rất cao ngạo, bấy giờ cha chồng tương lai là tri huyện, tướng công tương lai nghe là nhân tài xuất chúng, sau này cũng nhất định có thể trở thành cử nhân, chính mình là phu nhân nhà quan, là nằm mơ cũng phải cười ra tiếng nha!

      Ai ngờ hai năm sau, Tống thiếu gia Tống Tiềm quả trở lại, nhưng mà xen lẫn trong đám ăn mày trở về , còn nhiễm thân bệnh, cả người máu chảy đầm đìa, hấp hối!

      “Tống thiếu gia , đến tột cùng là bệnh gì? Sao lại nhiễm bệnh?” Dương Du nghe đến đó, vội vàng truy hỏi Hinh Nhi, Hinh Nhi có chút mơ hồ, sao Tiểu Ngọc tỷ tỷ chết hồi lại việc gì cũng nhớ ? Việc này, từng người trong Mai phủ đều biết tường tận, Tiểu Ngọc chính là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Minh Châu tiểu thư, đương nhiên phải biết . Có điều Hinh Nhi tuổi , chưa từng nghĩ nhiều, vẫn là thành thành tiếp tục .

      Nghe Tống gia là đường thủy, sắp đến đến Phúc Kiến gặp thuyền cướp, chẳng những trang sức quần áo tùy thân bị cướp , Tống Trang lão gia, Lâu thị phu nhân và các gia nhân đều bị giết, Tống Tiềm biết bơi, nhảy xuống sông tránh được kiếp.

      Tống Tiềm tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng vì sợ hãi quá độ, lại phong hàn, thoát nạn ngã bệnh. người có lấy quan tiền, lại thêm ở chốn tha hương, chỉ có thể trở thành khất cái, đường ăn xin trở về, lúc về nhà chỉ gầy yếu ra hình người, còn bị đám ăn mày lây nhiễm biết bệnh gì, toàn thân chỗ lành lặn, nổi mụn đổ máu tanh tưởi chịu nổi.

      “Giao thông cổ đại thuận tiện như thế, bệnh nhân như cư nhiên còn có thể dựa vào chính mình trở lại Lâm An, xem ra cũng là người có ý chí kiên cường.” Dương Du nghĩ là Tống Tiềm ăn xin có gì đúng, tốt xấu cũng coi như bông hoa trong nhà kính, lại biết tiến lùi, là nhân tài.

      Tống Tiềm dựa vào ăn xin, nhiều lần trải qua gian nguy, rốt cục về tới quê nhà, nhưng trong nhà người thân thích, may mắn còn có gian nhà tổ có thể chắn gió che mưa. Nhà tam đại đơn truyền, đến đời , cơ hồ cũng còn ai thân thích, ai lại hội chủ động quan tâm người bệnh nửa sống nửa chết đâu?

      May mà chưa đến đường cùng, Mục Duẫn Hà nghe được tin tức trở về, mang theo vài người chăm sóc , trả tiền cho mời đại phu xem bệnh. Bởi vì có Mục học sĩ giúp đỡ, vấn đề ăn mặc của Tống Tiềm tạm thời giải quyết, nhưng Mục học sĩ cảm thấy đây phải kế lâu dài, liền đến Mai gia muốn để cho Tống Tiềm vào ở rễ, an tâm dưỡng bệnh.

      Mục học sĩ : “Mai lão, trong nhà ngươi chỉ có đứa con , gia tài bạc triệu này tương lai còn biết phải xử lý sao, bây giờ đem Tống gia chất nhi kén rể đến phủ, đến ở nhà ngươi, có gì tốt? là người cha mẹ, còn đối đãi ngươi như phụ thân sao?”

      Lúc ấy Mai gia cũng biết kiếp nạn của Tống gia, Mai lão gia do dự :“Ta nghe , đứa nhỏTống gia bị bệnh phải?”

      “Chẳng qua người nổi vài mụn nhọt, yên tĩnh dưỡng bệnh khỏi thôi! Lúc trước chính ngươi tìm đến nhà người ta kết thân, chẳng lẽ...... Ngươi muốn từ hôn?” Mục học sĩ sắc mặt tốt lắm. Ông tình suy nghĩ cho con trai của bạn quá cố, nên tìm kế lâu dài cho , ở rể là lựa chọn tốt nhất, huống chi hôn này sớm định.

      Minh Châu tiểu thư nghe Tống gia cửa nát nhà tan, trượng phu tương lai lại là tên ăn mày dơ bẩn, còn biết bị bệnh gì, khóc chết sống lại, luôn miệng muốn tự tử. Ai ngờ vào lúc này, lại truyền đến tin tức động trời – trong đám ăn mày cùng Tống thiếu gia trở về, có nhiều người bị bệnh hủi, trong đó vài người bệnh chết!

      Người của Mai gia nghe bệnh tình của Tống Tiềm liền nghĩ, phải cũng bệnh hủi ? Đúng rồi, khẳng định đúng vậy! Mai gia lúc này bắt đầu xôn xao, đây cũng phải vấn đề của mình Minh Châu tiểu thư, người bệnh hủi muốn đến ở rể Mai gia, cả nhà đều có khả năng bị lây bệnh!

      Ngay lúc tiếng kêu than dậy trời đó, Mục học sĩ lần thứ hai đến nhà.

      Lần này thái độ của ông rất kiên quyết -- muốn từ hôn, đến gặp quan phủ!

      Mai lão gia còn cách nào, đành phải từ chối : “Ta cũng phải có ý từ hôn, nhưng việc ở rể, thể được.”

      Mục học sĩ vui: “Vì sao thể?”

      Mai lão gia : “Ông thông gia mặc dù mất, nhưng là con trai độc nhất, nào có thể cưới vợ lại về nhà bái tổ, ngược lại ở rể khiến người khác để ý? Ta dưới gối vô con trai, trong gia tộc bao nhiêu người đối với gia sản khi ta trăm tuổi như hổ rình mồi, bây giờ chiêu ở rể, liền biết được ta có ý đem tài sản truyền cho con rể , biết khơi lên bao nhiêu phân tranh đâu! Còn bằng ta chuẩn bị tốt đồ cưới, đem con gả đến Tống gia , chuyện tương lai bàn bạc kỹ hơn, được ?”

      Ý đồ Mục học sĩ đến, cũng chỉ là muốn cho thế chất (cháu, con của bạn) cái công đạo, nghe Mai lão gia hợp tình hợp lý, cũng cãi lại, chỉ có thể thúc giục nhanh chút định ngày lành đưa người vào cửa.

      Minh Châu tiểu thư vừa nghe phụ thân đồng ý đem nàng gả qua đó, khóc đến đất trời u, cầm đai lưng đòi thắt cổ! Ngay cả phu nhân cũng giận điên lên, chỉ vào trượng phu mắng: “Đều là tại ông sớm đính hôn cho con , tôi vội, từ từ chọn tốt , nhưng ông lại chọn Tống gia, chết sống nhất định phải kết thân với nhà ! Ông nhìn xem ông tạo nghiệt gì a!”

      Mai lão gia vội vàng lôi kéo vợ và con , :“Đừng khóc, đừng nháo, ta có cách!”

      Cách của Mai lão gia chính là -- tìm người gả thay!

      “Mục học sĩ chính là muốn giúp chất nhi của hoàn thành hôn này, để cho tên tiểu súc sinh Tống gia có chén cơm ăn, cho nên mới vất vả bức hôn! Chúng ta tìm cùng tuổi, cũng là con chúng ta, đem nàng gả qua đó, phải xong rồi?”

      Mai phu nhân và Minh Châu tiểu thư vừa nghe thế, cũng khóc nháo nữa, bắt đầu cân nhắc tìm người gả thay, chọn chọn lại, chọn nha đầu Tiểu Ngọc.

      Trong nhiều nha đầu như vậy, chỉ có Tiểu Ngọc và Mai Minh Châu tuổi tác xấp xỉ. Nàng lại là người vừa mất cha mẹ, cũng chưa có hứa hôn. Ai ngờ Tiểu Ngọc vừa nghe đem nàng gả cho người bệnh hủi, bình thường yếu đuối sợ phiền phức nàng dám phản kháng chủ nhân, lại lựa chọn tự tử phí hoài bản thân mình!
      Tôm ThỏAliren thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Thay chủ xuất giá


      Dương Du nghe được việc như vậy, thực cảm thấy bất bình thay Tiểu Ngọc. Nhưng nàng nhìn lại, người bệnh – mặc kệ có phải bệnh hủi hay , cũng nên bắt người ta đem con tốt gả cho ngươi, suy bụng ta ra bụng người, ai muốn cùng người bệnh ngủ cùng giường đâu? Cho nên đối với việc Mai gia từ hôn, Dương Du cảm thấy đây là lẽ thường tình, nhưng bọn họ cư nhiên lại muốn ép tiểu nha đầu gánh trách nhiệm này, hành vi bắt kẻ yếu hi sinh như vậy Dương Du rất khinh thường.

      Ai! cũng phải lại, xem tư tưởng của thời đại này ? Cái gì đính hôn thể hủy, lời hứa đáng ngàn vàn, cái gì nha đầu là phải nghe chủ nhân an bày...... Dương Du là người đại thể tiếp nhận được, giống như ai cũng sai, lại giống như ai cũng sai, nàng khỏi nghi ngờ, bản thân có thể sống được ở thời đại này sao?

      Tình thế này là, nàng phải Dương Du, mà là nha hoàn “Tiểu Ngọc”, vài ngày sau xuất giá -- nàng nên làm thế nào cho phải?

      “Hinh Nhi, muội đừng khóc , tỷ bị muội khóc tâm phiền ý loạn.” Dương Du vất vả ngăn Hinh Nhi rơi lệ ngập trời, sao mà dễ khóc như vậy? hai câu khóc ba tiếng, là nàng xuất giá hay mình xuất giá? Như cha mẹ chết, làm quá hà.

      “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, vậy bây giờ tỷ phải làm sao bây giờ?” Hinh Nhi nâng lên đôi mắt lưng tròng nhìn nàng.

      Làm sao bây giờ?

      Dương Du cười khổ chút, nàng đúng là nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ. lấy chồng, chẳng lẽ trốn sao? đến việc có thể ra ngoài tòa nhà lớn này mà bị ai phát , ra ngoài, nàng cũng biết đường a!

      Thế giới này đối với nàng là hoàn toàn xa lạ, bỏ trốn, dễ dàng, ra ngoài về sau ăn cái gì, ở đâu, làm cái gì?

      Quan trọng nhất là, nàng • • tiền!

      Lúc này bà vú già đem cho Dương Du bát cháo, còn có ba bốn món ăn, thoạt nhìn rất hấp dẫn. Dương Du sờ sờ cái bụng quắt queo, nghĩ rằng, bất chấp tất cả, dân lấy thực làm trời, ăn cơm quan trọng, ăn no sau!

      -----------------------
      Ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu.

      Trong thư phòng u, nam thanh niên cao gầy ngồi, tóc dài phân tán ở mặt, che lại hơn nửa bên gương mặt.

      Đối diện , là trung niên thư sinh vóc dáng cao lớn, ông hỏi thanh niên: “Thiên Thành, vật dụng cho hôn lễ ngày mai cũng mua đầy đủ rồi sao? Ta phái tới vài người hầu giúp cháu chuẩn bị tốt chứ?”

      Người thanh niên gọi là Thiên Thành, miễn cưỡng nở nụ cười chút, trả lời: “Làm phiền thúc phụ lo lắng, tiểu chất chuẩn bị tốt.”

      Trung niên thư sinh này, chính là Hàn Lâm học sĩ Mục Duẫn Hà, mà thanh niên này, đó là quan tân lang ngày mai Tống Tiềm , tự là Thiên Thành. Tuy rằng sắp tiểu đăng khoa (sắp thành hôn), Tống Tiềm mặt lại chút vui mừng, chần chờ hồi, :“Thúc phụ, cháu cảm thấy, để Mai gia đem tiểu thư đưa qua đây, quá thỏa đáng, người xem thân mình cháu......”

      “Thiên Thành, lời ấy sai rồi!” Mục Duẫn Hà vuốt chòm râu dài, :“Sao cháu vậy! Xưa nay lời định, ngàn vàn khó đổi. Nhạc phụ cháu tuy rằng là thương nhân, nhưng cũng có giao thiệp rộng, lại nghe thê tử cháu là tài nữ, đọc ít thi thư, chẳng lẽ biết đạo lý? Sao có thể vì cháu bị bệnh mà để ý? Huống hồ hôn này là muốn ta tác hợp, bây giờ muốn từ hôn, cũng dám! Nếu quả thực muốn từ hôn, là người sai, ta cùng đến quan phủ, cháu cần lo lắng!”

      Tống Tiềm cười khổ mà : “Này nhất thời, nhất thời là vậy, nay cháu nhà tan, chỉ cháu bệnh tật bẩn xấu, bên ngoài đồn đãi cháu bị bệnh hủi, muốn làm chậm trễ con tốt nhà người ta......”

      phải đâu, nếu như cháu chưa đưa sính lễ, hôm nay có bệnh mà muốn cưới con , đó là lừa nàng hại nàng. Đừng cháu chịu, chính ta cũng chịu thay cháu làm mai mối. Nhưng lúc nhà cháu thịnh vượng, chủ động đến làm thân, như thế nào bây giờ lại đổi ý? có đạo lý này.”

      Tống Tiềm còn muốn khuyên nữa:“Thúc phụ......”

      “Thiên Thành, cần nữa, ta từng đáp ứng cha cháu, phải chiếu cố cháu tốt, bây giờ cha mẹ cháu quy tiên, ta chính là trường bối của cháu, chung thân của cháu để ta làm chủ là lẽ thường tình. Lão phu cũng là vì muốn cảm thấy an ủi vợ chồng Thiếu Bạch trời có linh thiêng......” Thiếu Bạch là tự của phụ thânTống Tiềm.

      Tống Tiềm biết thúc phụ là người cố chấp, ông nhắc tới tên của tiên phụ, chỉ có thở dài tiếng, gì nữa.

      Người Tống thành hôn, thủ tục cực kỳ rườm rà, nghi thức đính hôn bao gồm: trao đổi thảo thiếp, tế thiếp, xem mắt, định rượu, cáo miếu, chịu hàm, đáp lễ, sính lễ chờ rất nhiều trình tự, có điều những thủ tục này năm đó hai nhà Tống Mai làm thỏa đáng -- lấy Tống Tiềm thân thể cùng gia thế giờ, cũng có khả năng xử lý những nghi thức này.

      Hôn này, vẫn là dựa vào Mục Duẫn Hà đưa ít tài vật mới xử lý được tốt, nhưng thủy chung vẫn là quá mức đơn sơ. Mục Duẫn Hà giao cho Tống Tiềm vài người hầu để bọn họ giúp đỡ làm tốt hôn lễ, là đối với thế chất này che chở đầy đủ.
      ----------------------------
      Dương Du trong buổi tối trước ngày xuất giá, rốt cục gặp được Minh Châu tiểu thư trong truyền thuyết.

      Minh Châu tiểu thư người cũng như tên, dung mạo xuất chúng, Dương Du tìm tòi trong đầu chút, cảm giác nàng và nữ ngôi sao Tôn Phỉ Phỉ có chút giống, đều là mặt trái xoan thân hình yểu điệu mắt to sáng ngời, nhưng cổ lại ngẩng cao mang theo dáng vẻ ngạo mạn khiến người ta ưa nhìn.

      Minh Châu tiểu thư hiển nhiên rất lo lắng Dương Du lúc xuất giá lại nháo ra chuyện gì nữa, tỷ như lúc bái đường đụng lư hương tự sát gì gì đó, cho nên vẫn là nên đến an ủi nàng.

      “Tiểu Ngọc, ngươi xem xem, đây đều là tơ lụa tốt nhất, ngươi xem xem đây là lụa kim hồng, cẩm vân (gấm), ...... Những xiêm y này, đường thiêu tinh xảo! Còn có nhưng chiếc váy này nữa, tất cả đều là hàng tốt, phải ngươi vẫn rất muốn sao?” Minh Châu tiểu thư còn tưởng rằng Dương Du là Tiểu Ngọc đơn thuần trước kia, chỉ cần hai kiện quần áo tốt là có thể dụ dỗ nàng nhất nhất nghe lời.

      Dương Du thờ ơ lạnh nhạt, tốt, cũng tốt. Tuy rằng nàng tốt nghiệp hệ tiếng Trung, văn sử địa liên quan, đối lịch sử cũng coi như có đọc qua, biết Người Tống gả con , vốn nên chuẩn bị đồ cưới rất nhiều, chút quần áo này tính là gi?

      Hơn nữa hôm qua từ Hinh Nhi biết được, Mai lão gia và phu nhân tiểu thư, căn bản là cho rằng kia Tống thiếu gia sống quá năm nay, chỉ cần vừa chết, lập tức liền đem Tiểu Ngọc cả người và đồ cưới cùng mang trở về -- Phong tục người Tống, đồ cưới của phụ nữ là tự quản, cho dù đưa đến nhà chồng, nhà chồng cũng thể động vào tài sản riêng của nàng, hơn nữa quả phụ về nhà mẹ đẻ là có thể đem đồ cưới mang . Tính toán như vậy, tính thế nào Mai gia cũng tổn thất gì, chỉ hại đến mình Tiểu Ngọc!

      Sauk hi biết tin, Dương Du đối với những chủ nhân ở Mai gia còn chút hảo cảm nào. Cũng là người mà, nha hoàn phải cha sinh mẹ dạy? Lợi dụng nàng gả thay, còn muốn muốn nàng chịu khổ xong phải trở về, có chút lợi lộc gì. Nghĩ hay!

      Ánh mắt lạnh lùng của Dương Du làm cho Minh Châu có chút sợ hãi, nha đầu trung thực này khi nào dám nhìn nàng như vậy ? Minh Châu chột dạ, lại bị Dương Du nhìn đến sợ, vội vàng đôi câu rồi . Dương Du nhìn rương tơ lụa kia, cảm thán tiếng:“Ta thích sao......”
      Cảm thán cảm thán, sa cơ thất thế như Dương Du, cũng chỉ có thể nhận mệnh bình thảng bước nào hay bước đó!

      Ngày hôm sau trời chưa sáng, Dương Du còn buồn ngủ bị người ta dựng dậy, mang hoa tai đồ trang sức cho nàng, Chu tẩu vội vàng đem chén bánh trôi ném tới trước mặt nàng, :“Ăn !”

      Dương Du cho dù chưa ăn thịt heo cũng nhìn heo chạy, lúc kết hôn ở đại, dâu cũng là bận rộn cả ngày được ăn uống, có lẽ hôn lễ cổ đại cũng phiền phức kém, lúc này ăn, cũng rất có thể đói cả ngày, nhanh chóng đem bánh trôi ăn xong, còn hỏi câu:“Còn nữa ?”

      Vốn dựa theo quy củ của hôn lễ bình thường, cần bác, dì và thím của tân nương tử đưa dâu, tân nương phải ở tông miếu, từ đường, tổ tông bài vị đốt hương tế tổ, cáo miếu lễ. Mai gia tất nhiên làm theo, thầm nghĩ nhanh chút đem Tiểu Ngọc đưa vào động phòng, đợi Tống gia phát cưới sai người cũng muộn.

      Mai lão gia đối Dương Du vừa đấm vừa xoa, thị uy khuyên bảo, Dương Du lại tiếng nào, nghĩ đến nha đầu kia vâng lời, liền yên lòng. Dương Du cũng là lười dây dưa với , nàng biết nay là bởi vì mình là cá nằm thớt, vậy cứ vui vẻ làm cá thôi, ngoan ngoãn mặc bọn họ chém giết trước .

      Nếu Tống Tiềm phải thân mình có bệnh, vốn là nên dắt đám nhân mã tới rước dâu, có nhạc sĩ, người dẫn ngựa, bà mối, kiệu phu, người rải hoa, hoan hỉ vui mừng đem tân nương tử lên kiệu “Trở về nhà”-- vấn đề là Tống Tiềm lại bệnh, Mai gia cũng muốn phiền phức, liền hết thảy giản lược, trực tiếp dùng kiệu đem tân nương tử đưa đến Tống gia.

      Lúc lên kiệu, Hinh Nhi cùng đám nha đầu khóc sướt mướt, có thể thấy được bình thường Tiểu Ngọc nhân duyên cũng tốt lắm. Mai lão gia sợ đám nha đầu làm hỏng việc, lớn tiếng quát mắng các nàng trở vào nhà, vội vàng thúc giục kiệu phu xuất phát.

      Dương Du lần đầu ngồi kiệu, lắc lắc lắc lắc thực thoải mái, Hoa Quán (mũ hoa) và khăn voan đầu nàng, vốn có chút nặng, giờ phút này lại cảm thấy hỗn loạn. Nghe tiếng nhạc bên ngoài, nàng biết, bản thân sắp từ chỗ xa lạ này đến chỗ xa lạ khác, nàng thay thế “Tiểu Ngọc”, ở thời đại này tiếp tục sinh tồn.

      Từ nay về sau, thế gian có Dương Du, chỉ có Tiểu Ngọc!
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :