MỸ NHÂN NAN GIÁ (MỸ NHÂN KHÓ GẢ) Tác giả THỊ KIM editor: Nhi NGuồn: http://kunnhi.wordpress.com/ Số Chương: 70 chương Giới thiệu: Thân là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, vậy mà lại ai thèm lấy?
Chương 01 – Thay mận đổi đào edit: Nhi Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/ Cung Cẩm Lan ngồi dưới mái hiên nhanh chậm loay hoay chậu mẫu đơn. Trường bào gấm tím, đai lưng bằng ngọc, dưới mão quan là gương mặt tuấn tú được bảo dưỡng thỏa đáng, dù ngoài bốn mươi, nhưng vẫn cao lớn hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ nho nhã phóng khoáng nam tính chín chắn. Cung phu nhân Hướng Thanh Thư nhàn rỗi tựa ghế dài, hai mắt to tròn ướt át nhìn phu quân, lòng thầm đắc ý về mắt nhìn người của mình năm đó. Năm Khánh Phong thứ 3, Trạng nguyên lang bẻ cành hoa quế ở kim điện (bẻ cành hoa quế ý chỉ người đỗ tiến sĩ), tài hoa hơn người , còn có số mệnh tốt, đường quan lộ thênh thang, còn trẻ thăng đến Lễ Bộ Thượng thư. Nhưng đây cũng chưa phải chuyện khiến Cung phu nhân đắc ý nhất, đắc ý hơn chính là bà những gả được cho lang quân như ý, mà còn sinh được con được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Bà cũng cảm thấy trời cao có phần hậu đãi. Nhưng dù vậy, bà thấy bản thân vẫn chưa tính là người phụ nữ được hâm mộ nhất thế gian, bởi vì còn nữ nhân khác, phúc khí khiến người khác phải ghen tỵ. Nữ nhân đó chính là Hoàng hậu Độc Linh. Hậu cung ba nghìn giai lệ, bà ấy lại là nữ nhân duy nhất của Tuyên Văn Đế! người đàn ông nếu có cơ hội thôi, có năng lực thôi, nhưng Tuyên Văn Đế là người đàn ông quyền lực nhất thiên hạ, sở hữu những điều kiện thu hút phái nữ nhất thiên hạ, vậy mà lại chung thủy với nữ nhân. thể giải thích nổi. Vốn tự cho rằng bản thân là người hiểu tâm tư đàn ông, vậy mà Cung phu nhân cũng tìm ra lời giải. Nếu Độc hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành còn hiểu, nhưng Cung phu nhân cảm thấy Hoàng hậu còn đẹp bằng bà. Nếu Độc hoàng hậu tài trí hơn người đành, nhưng chưa từng nghe Hoàng hậu có tác phẩm hay thành tựu nào ở cầm kỳ thi họa thơ từ ca phú. lẽ là chuyện phòng the… Là cáo mệnh phu nhân cao quý, bà cảm thấy nên suy đoán theo hướng thấp kém đấy, nhưng ngoài lý do đấy bà chẳng thấy manh mối nào khác. Mà kể ra, biết kỹ thuật của Hoàng hậu cao siêu đến mức nào? Cung phu nhân chống cằm… Phu nhân nhà mình vốn chuyện luôn mồm giờ đột nhiên có động tĩnh, Cung Cẩm Lan có chút kỳ quái, quay đầu liền thấy phu nhân nhà mình ánh mắt đờ đẫn, mặt hơi ngây ra, biết suy nghĩ điều gì, vì thế liền đến trước mặt phu nhân hỏi: “Hôm nay phu nhân An Quốc công tới có chuyện gì vậy?” An Quốc công phủ là nhà mẹ đẻ của Cung phu nhân, sau khi lão Quốc công qua đời, con trai lớn là Hướng Thiên Trọng thừa kế tước vị, thê tử Hàn thị trở thành phu nhân An Quốc công. Vị phu nhân Hàn thị này xuất thân thế gia, rất nghiêm khắc tuân thủ lễ nghi, làm việc có nề nếp, theo khuôn phép cũ, hợp với Cung phu nhân vốn phóng khoáng tự do, vì thế hai bên vốn thăm hỏi nhiều. Hôm nay nghe bà ấy đột nhiên tới chơi, Cung Cẩm Lan thầm kinh ngạc. Cung phu nhân hồi phục tinh thần, dẩu môi, “Tất nhiên là có chuyện nhờ vả thiếp.” Cung Cẩm Lan càng ngạc nhiên, “Bà ấy nhờ vả nàng chuyện gì?” “Muốn nhờ Khanh nhi thay Uyển Ngọc định ra hôn .” Hướng Uyển Ngọc là con duy nhất của Hàn thị, chỉ lớn hơn Cung Khanh tháng. Cung Cẩm Lan vừa nghe liền cau mày, “Sao làm được?” “Phu quân đừng vội, để thiếp giải thích.” Cung phu nhân cười thản nhiên, nhanh chậm : “Chị dâu muốn kết thông gia cùng Triệu quốc phu nhân, hai bọn họ vốn thân thiết, Triệu quốc phu nhân cũng có ý đó, có điều tiểu Hầu gia chịu. Chị dâu sai người dò la nghe ngóng, ra là tiểu Hầu gia biết nghe ai , là Uyển Ngọc học thức nông cạn, tính tình ẻo lả. Chị dâu muốn nhờ Khanh nhi giúp việc.” Triệu quốc phu nhân là chị của Độc Hoàng hậu, vì phụ thân Độc Hoàng hậu là Định Viễn Hầu có con trai, Độc Hoàng hậu liền đem con trai thứ hai của Triệu quốc phu nhân tên Tiết Đạc đổi tên là Độc Đạc, kế thừa tước vị của phụ thân. “Chuyện như vậy làm sao giúp?” Cung Cẩm Lan thầm nghĩ, Độc Đạc là người cẩn thận, có thể thăm dò tỉ mỉ như thế. Tính tình con người của tiểu thư Quốc công phủ thế nào, có lẽ chỉ mấy nha hoàn thiếp thân may ra là . “Ngày tết Nguyên Tiêu tới, nghe Hầu gia cùng mấy người bạn tốt hẹn nhau ở Vãn Hà Lâu. Chị dâu muốn nhờ Khanh nhi đứng dưới giải câu đố đèn, để tiểu Hầu gia có thể chứng kiến, Uyển Ngọc phải kẻ tài sơ học thiển, kiến thức nông cạn.” đường Trường An phồn hoa bậc nhất có rất nhiều tửu lâu, đến tết Nguyên Tiêu, mỗi tửu lâu dùng hết chiêu trò để thu hút khách khứa. Tết Nguyên Tiêu hàng năm, Vãn Hà Lâu treo lên trước cửa hơn trăm đèn lồng viết câu đố, nếu người nào giải được năm mươi câu, được mời lên phòng riêng tầng hai, được tặng miễn phí bàn tiệc rượu. Mấy năm qua thành nơi nhất định phải dạo qua đêm Nguyên Tiêu ở phố Trường An. Cung Cẩm Lan : “Khanh nhi thông tuệ cơ mẫn, tất nhiên bị câu đố đèn làm khó. Nhưng cho dù có đeo mặt nạ, tiểu Hầu gia làm sao biết Khanh nhi giả làm Uyển Ngọc?” Cung phu nhân cười đắc ý, “Để Hướng Đại Trụ hộ tống Khanh nhi.” Cung Cẩm Lan ồ tiếng, thầm nghĩ Hàn thị bề ngoài nghiêm trang, ra cũng thiếu thủ đoạn, có thể nghĩ ra cái kế thay mận đổi đào, giấu trời qua biển này. Hướng Đại Trụ là quản gia của An Quốc công phủ, là người tương đối nổi tiếng ở kinh thành. là người Hồ phụ thân Cung phu nhân mang về khi đánh dẹp Tây Vực, mắt nâu tóc xoăn , còn to cao hơn người, người bình thường chỉ đứng tới vai là cùng. Trong kinh thành có rất nhiều người biết, nếu có theo, mọi người tất nhiên nhận định Cung Khanh mang mặt nạ thành tiểu thư An Quốc công phủ. Cung Cẩm Lan vốn cẩn thận : “Sau này nếu tiểu Hầu gia biết được chân tướng, nhất định nàng cùng phu nhân An Quốc công hợp mưu lừa gạt . Chuyện này tham gia vẫn hơn.” Cung phu nhân phản đối: “Chị dâu hiếm khi nhờ vả thiếp, giờ lên tiếng thiếp tiện cự tuyệt? Còn nữa, chúng ta người giải câu đố đèn là Uyển Ngọc, chỉ để tiểu Hầu gia cho rằng người đó là Uyển Ngọc, thế sao gọi là lừa gạt?” Còn gọi là lừa gạt? Cung Cẩm Lan lắc đầu, thể nào hiểu nổi logic của phụ nữ. Bóng đêm còn chưa phủ xuống, đường Trường An ồn ào huyên náo, muôn phương tụ họp. Sau tết Nguyên Đán là tết Nguyên Tiêu, lễ hội đèn lồng, lễ hội hoa, khí rất náo nhiệt, tết Nguyên Tiêu vẫn là náo nhiệt nhất, có thể là ba ngày có đêm, cả thành chúc tụng, người người thăm thú, dạo phố nhìn đèn, trắng đêm vui đùa. Đường phố sầm uất, gần như ai cũng đeo mặt nạ, trong những điểm đặc sắc của tết Nguyên Tiêu chính là vô vàn mặt nạ. Người nghèo ghé hàng rong bên đường mua mặt nạ hợp túi tiền, người giàu tiếc nghìn vàng để nổi bật, bỏ rất nhiều tiền bạc thỉnh người vẽ giỏi vẽ mặt nạ, sau đó lại thuê thợ thủ công nạm vàng khảm ngọc lên mặt nạ, nào những trân bảo lưu ly, càng tinh xảo hoa lệ càng tốt, càng độc đáo càng tốt, cũng chỉ để nổi bật trong đêm hội. Cung phu nhân tỉ mỉ chuẩn bị hai mặt nạ, là phù dung xuất thủy, là quốc sắc thiên hương, cả hai đều do họa sĩ danh tiếng trong kinh phác họa, lại thuê tú phường thêu nổi từng cánh hoa, dùng kim sa đính thành nhụy hoa, dưới ánh đèn tạo cảm giác chân như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, long lanh khoe sắc, đẹp lời nào tả được. Hoàng hôn khẽ rọi, Cung phu nhân dẫn nữ nhi lên kiệu, thẳng đến đường Trường An phồn hoa. Nơi này tấp nập người , chen chúc tấp nập, dường như dân toàn thành đều tụ về nơi đây. Đèn sáng lung linh, phồn hoa thịnh thế, ánh sao chỉ còn lờ mờ nơi chân trời, bóng trăng cũng lẻ loi. Cung phu nhân xuống kiệu ở cầu Bình An đầu đường Trường An, dẫn Cung Khanh thị nữ gia nhân bộ tới Đăng Nguyệt Lâu. Trong phòng riêng ở tầng hai, Hàn thị chờ cùng Hướng Uyển Ngọc. Hướng Đại Trụ đứng chờ trước cửa phòng, người cũng như tên, như cây cột lừng lững. Cung Khanh vẫn thường về nhà ngoại, nhìn quen, còn giật mình. Vào phòng, Hàn thị đứng dậy đón chào, hết sức nhiệt tình với mẹ con Cung phu nhân. Hướng Uyển Ngọc vén áo thi lễ với Cung Khanh, vẻ mặt có chút tự nhiên. Cung Khanh cười hồi lễ, biết tính biểu tỷ, lúc này nhất định chẳng vui vẻ gì. Lần này mà giúp đỡ, tất là biểu tỷ oán giận, nhưng giúp rồi cũng chẳng hay ho gì, chỉ ghen tỵ nàng thông minh hơn, còn cho rằng nàng giúp đỡ chỉ nhằm thể . Căn cứ vào nguồn tình báo đáng tin, tối nay Độc Đạc đeo mặt nạ Thần Nông, ngồi trong phòng riêng số bốn tầng hai Vãn Hà Lâu. Vì thế, Hàn thị nhìn thấy Cung Khanh liền thẳng vào vấn đề: “Ta dặn Đại Trụ, bảo đứng dưới cửa sổ phòng tiểu Hầu gia ngồi, cúi đầu liền thấy nhóm mọi người.” Vừa , bà vừa đưa ra mặt nạ tinh xảo đẹp đẽ, cười : “Đây là mặt nạ của Uyển Ngọc, tất cả xin nhờ cậy cháu.” “Mợ khách sáo, Khanh nhi tất nhiên hết lòng giúp đỡ.” Cung Khanh nhận mặt nạ, vừa nhìn biết giá trị ít. Mặt nạ vẽ hỉ thượng mi sao, nét vẽ tinh xảo mềm mại, hoa mai khảm hồng bảo thạch, nhụy hoa làm bằng những sợi tơ vàng dài ngắn đan xen. Dùng lông đuôi công qua xử lý ghép thành hình chim hỉ thước. Xem ra, mợ tốn rất nhiều tâm tư. Hướng Uyển Ngọc với thị nữ đứng sau: “Thanh Hoa, đeo mặt nạ cho tiểu thư.” Thanh Hoa hai tay nâng mặt nạ, cẩn thận buộc sợi dây tơ sau gáy Cung Khanh. Chuẩn bị xong xuôi, Cung Khanh mang theo Thanh Hoa Lam Nguyệt ra khỏi phòng. Hướng Đại Trụ dẫn theo hai gia đinh theo sát ra khỏi Đăng Nguyệt Lâu. Giữa biển người, Hướng Đại Trụ mắt nâu tóc xoăn, cao vượt lên rất nổi bật, thu hút ít ánh mắt. Hai tiểu nhị đứng trước Vãn Hà Lâu, nhiệt tình mời mọc khách qua đường. Dưới mái hiên treo rất nhiều đèn lồng, đủ các màu sắc, rực rỡ nổi bật. Mọi người vây quanh quan sát nghĩ ngợi, bàn tán xôn xao. “Đố đèn Vãn Hà Lâu năm sau khó hơn năm trước.” “Nếu mà dễ đoán để người ta chen nhau sập cả Vãn Hà Lâu?” Câu đố đèn là mánh lới câu khách của Vãn Hà Lâu, mục đích là thu hút chú ý, để khó đoán, đèn chỉ viết câu đố, chú thích là đố đồ vật hay đố chữ, quả là khiến người ta khó lòng nắm bắt. Khách xem đố đèn cũng chẳng vì bàn tiệc rượu miễn phí mà vắt óc, đoán được tự hào, đoán được phóng khoáng bước . Vì thế trước cửa Vãn Hà Lâu tuy nhộn nhịp mà chen vai thích cánh, dòng người như nước chảy, kẻ tới người . uyển chuyện dạo bước tới trước những câu đố đèn, nàng mặc bộ xiêm y thướt tha màu hồng phấn, thắt eo bằng đai gấm màu cam, thêu mấy đóa mai trắng, tôn lên vòng eo nhắn, vô cùng xinh đẹp tươi tắn. “Đạp hoa quy lai điệp nhiễu tất, là Hương Phụ.” “Độc tại dị hương vi dị khách, là Sinh Địa.” “Linh lạc thành nê niễn tác trần, là phấn trầm hương.” liên tục giải đáp ba câu đố đèn, cần thời gian suy nghĩ, trơn tru như cháo chảy, giọng êm ái dễ nghe, dịu dàng uyển chuyển, như chim oanh mới cất tiếng, mọi người rối rít ghé mắt nhìn lại. Hai tiểu nhị cao giọng sợ hãi thán phục, “Ai nha, tài cao, lại đúng rồi.” Phía sau lập tức có người lên tiếng: “ ra là tên vị thuốc, bảo sao chúng ta giải được.” “Chúng ta phải đại phu, làm sao biết mấy thứ đó.” “Tiểu thư nhà ta học thức uyên bác.” Hướng Đại Trụ đứng sau Cung Khanh lập tức đắc ý lên tiếng. Giọng vang dội, hai chữ “tiểu thư” lại cố ý nhấn mạnh. Người ngồi tầng hai lần lượt ló đầu ra xem. Trong gian phòng tốt nhất, khí ấm áp, bàn bát tiên đặt bên cửa sổ, có ba người ngồi. Định Viễn Hầu Độc Đạc, cấm vệ Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi, Duệ Vương Mộ Chiêu Luật. Tiếng thán phục dưới lầu khiến Mộ Chiêu Luật đưa mắt nhìn ra, đập vào mắt là thân hình cao lớn của Hướng Đại Trụ, nổi bật bởi ngoại hình dị quốc. nhịn được nhếch môi cười tiếng: “Tiết Nhị, kia phải là quản gia nhà vợ cậu sao?” Độc Đạc nghe thế phun hết rượu trong mồm. Nhạc Lỗi ngồi bên cửa sổ ra vẻ thấu tình đạt lý đứng lên, cười hì hì : “Ngồi cạnh cửa sổ cho dễ ngắm. vậy, vị giai nhân giải đố đèn kia hẳn là hôn thê của cậu rồi.” “Bớt nỏi nhảm , đừng vẽ chuyện.” Mồm thế, Độc Đạc vẫn nhanh chóng đổi chỗ với Nhạc Lỗi, thò đầu ra nhìn. Từ chỗ chỉ thấy nàng từ bên, thân hình thướt tha yểu điệu, đeo mặt nạ, sợi lông công dài qua lông mày, mơ hồ lộ ra hàng lông mày vẽ nét, tóc vấn đám mây. Nàng duyên dáng kiều giữa ánh đèn lồng rực rỡ muôn màu, chỉ nhìn nghiêng thấy xao xuyến tâm hồn, quả là mỹ nhân bước từ trong tranh ra. Đây là Hướng Uyển Ngọc sao? Độc Đạc thể xác định, dù hai nhà có qua lại thăm hỏi, nhưng vẫn là thiếu nữ khuê phòng, chỉ gặp qua Hướng Uyển Ngọc, giờ chỉ dựa vào dáng người thể phân biệt. kia khẽ ngước đầu nhìn đèn lồng, trơn tru như nước chảy mây trôi: “Thâu lương hoán trụ, là Mộc Tặc, lão mưu thâm toán, là Thương Thuật, thiên nữ tán hoa, là Hàng Hương, Chiêu Quân xuất tắc, là vương bất lưu hành…” Tiểu nhị vừa sợ vừa khen: “Ai nha ai nha, được rồi, xem ra hôm nay nhất định có năm mươi câu đố đèn được giải rồi.” Chén rượu trong tay Mộ Chiêu Luật bất tri bất giác buông xuống.
Edit: Nhi Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/ Chương 02 – Tai vách mạch rừng Nhạc Lỗi cười : “ phải Hầu gia từng Hướng tiểu thư có học vấn sao, những câu đố đèn này là về vị thuốc, người bình thường khó lòng đáp được. Chẳng lẽ dò la nhầm?” Độc Đạc nhìn bóng dáng kiều dưới lầu chớp mắt, lẩm bẩm : “Chẳng lẽ nhầm rồi?” Mộ Chiêu Luật khẽ mỉm cười: “Ta thấy chưa chắc.” Độc Đạc quay đầu lại, hai mắt sáng ngời: “Vương gia có kiến giải gì sao?” Mộ Chiêu Luật quơ quơ chén rượu trong tay, “Bổn vương chỉ cảm thấy chuyện tối nay quá mức trùng hợp. Có lẽ nào chúng ta hẹn nhau đến đây uống rượu, Hướng tiểu thư lại dạo qua giải câu đố đèn, thêm vị quản gia nổi bật kia, người khác đều đeo mặt nạ, sao chỉ quản gia kia công khai ngoại hình dị quốc. Xét theo lẽ thường, quá nhiều trùng hợp tất là có chỗ uẩn khúc.” Độc Đạc : “Mặt mũi to hơn người, kiếm được cái mặt nạ nào che nổi.” Nhạc Lỗi bật cười, ngừng chút : “ lẽ đây là màn kịch Vãn Hà Lâu bắt tay thực cùng nhà họ Hướng? Nàng biết trước đáp án rồi.” Mộ Chiêu Luật lắc đầu, “Câu đố đèn ở Vãn Hà Lâu chuẩn bị từ lâu, chúng ta đến đây uống rượu là cảm hứng nhất thời, biết chuyện Tiết Nhị đến đây uống rượu chỉ có mấy người trong Hầu phủ.” Độc Đạc hỏi: “Vậy… ý Vương gia là?” Mộ Chiêu Luật mỉm cười . Nhạc Lỗi thân là cấm vệ Tả Vệ tướng quân, lòng cảnh giác nhạy cảm hơn người, lúc này liền tiếp lời: “Ý Vương gia là… có thể này phải là Hướng Uyển Ngọc?” Mộ Chiêu Luật khoanh tay cười yếu ớt, “Bổn vương gì cả.” “Binh pháp có …” lời còn chưa dứt, Độc Đạc vỗ lên vai Nhạc Lỗi chưởng, “Theo binh pháp, thân thủ của cậu tốt nhất, cậu tháo mặt nạ kia, nhìn xem có phải Hướng Uyển Ngọc .” Nhạc Lỗi cười: “Để mắng tôi là phường lưu manh?” Độc Đạc : “Cậu cũng đeo mặt nạ, Hướng tiểu thư biết cậu là ai, sợ gì chứ!” Nhạc Lỗi nhún vai, “Tôi biết mặt tiểu thư Hướng gia, dù có tháo mặt nạ cũng biết có phải ấy hay .” Độc Đạc : “Tôi xuống lầu trước, chờ ở đối diện bên đường.” Dứt lời liền cầm mặt nạ Thần Nông che mặt, xuống lầu. Nhạc Lỗi cười thở dài, thể làm gì khác hơn là cầm mặt nạ Hạn Bạt (quái vật gây hạn hán), xuống lầu. Mộ Chiêu Luật quơ quơ chén rượu trong tay, ánh mắt lại rơi xuống bóng dáng xinh đẹp dưới lầu. Cung Khanh trả lời hơi ba mươi sáu câu đố đèn, hai tiểu nhị thán phục trầm trồ, vừa kinh ngạc vừa kính nể, thu hút ít người đến xem. “Ai nha quả là thông minh hơn người, có những dược liệu ta chưa từng nghe tên nữa.” “Đấy là tiểu thư của An Quốc công phủ, tất nhiên thông minh hơn người.” “Sao người biết là tiểu thư của An Quốc công phủ?” “ nhìn thấy người Hồ kia sao? Đó là quản gia An Quốc công phủ, tên là Hướng Đại Trụ.” “Ai u, tên ai đặt mà chuẩn thế.” Khi Cung Khanh đọc đến câu đố đèn thứ bốn chín, đám đông xung quanh rất náo nhiệt, tiểu nhị nhảy nhót vui mừng, chỉ chờ nàng giải đáp xong câu đố đèn thứ năm mươi liền thỉnh nàng lên lầu nhận bàn tiệc rượu. Cung Khanh lại ngừng lại, quay đầu cười với tiểu nhị: “Ta trả lời được câu này.” Tiểu nhị vội : “Tiểu thư trả lời được thêm câu, bổn điếm liền tặng bàn tiệc rượu.” “Đúng vậy đúng vậy, chỉ còn câu thấy tiếc sao.” Hướng Đại Trụ lớn tiếng : “Tiểu thư nhà ta thiếu thốn gì bàn tiệc rượu của các ngươi, chỉ là cao hứng chơi đùa thôi.” Cung Khanh mỉm cười xoay người, ngước mắt nhìn lên bỗng ngẩn người. Sau đám đông là thanh niên cao ráo, đeo mặt nạ trừ tà tầm thường, nhưng đôi mắt lấp lánh như tinh tú có vạn dặm tầng mây cũng thể che mờ. Nàng như bị đôi mắt lấp lánh kia làm cho choáng váng, tim như ngừng đập. Bước chân của nàng đột ngột dừng lại, Nhạc Lỗi giống như vô tình tới sau lưng nàng, lơ đễnh giơ tay, như là chỉnh lại ngọc quan đầu, ai kịp thấy tháo mặt nạ của Cung Khanh thế nào. Cung Khanh chỉ cảm thấy mặt nạ lỏng ra, vội giơ tay giữ lại. May mà nàng nhanh tay, kịp thời giữ được mặt nạ ở sống mũi. Nhạc Lỗi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt. xuất thân võ tướng, nhưng đọc ít thi thư, văn chương lai láng, vậy mà giây phút đấy chỉ hận tìm được câu chữ nào để miêu tả đôi mắt nàng. cái nhìn như muốn nhấn chìm người đối diện. Cung Khanh thể hiểu nổi tại sao mặt nạ lại bị tuột, xem ra người đeo mặt nạ trừ tà có thể nhìn thấy ràng. ra là nàng, chắp tay cười tiếng, khỏi đám đông. Cung Khanh giữ mặt nạ, với Lam Nguyệt: “Sợi dây bị tuột, mau buộc lại.” Lam Nguyệt vội vàng buộc lại mặt nạ cho Cung Khanh, để tránh bị tuột, còn cẩn thận thắt nút hai lần. Lúc này, thanh niên đeo mặt nạ Thần Nông thẳng tới, chắp tay thi lễ: “Tại hạ đường đột, xin hỏi vị này có phải là tiểu thư Uyển Ngọc của An Quốc công phủ?” Mặt nạ chỉ lỏng ra bị giữ lại, Độc Đạc chưa kịp nhìn thấy mặt Cung Khanh, dưới tình thế cấp bách liền quyết định tới hỏi thẳng. Cung Khanh thầm kêu hỏng bét, may là Hướng Đại Trụ nhanh trí, ngăn cản Độc Đạc : “Tiểu thư mau trở về thôi, phu nhân sốt ruột rồi.” Độc Đạc đeo mặt nạ, cũng tự giới thiệu. Hướng Đại Trụ biết là ai, cứng rắn ngăn cản. Cung Khanh nhân cơ hội liền quay lưng thẳng, như thể biết . Lam Nguyệt giọng oán giận Thanh Hoa, “Ngươi buộc kiểu gì đấy? May là nhanh tay giữ được mặt nạ, thiếu chút nữa là bị tiểu Hầu gia nhìn thấy, uổng phí phen khổ tâm của phu nhân. quá nguy hiểm.” Độc Đạc thể làm gì khác hơn là cùng Nhạc Lỗi trở lại Vãn Hà Lâu. Mộ Chiêu Luật cười hỏi: “Thấy được chưa?” Độc Đạc phẫn nộ : “Nàng phản ứng nhanh, nhanh chóng đưa tay giữ mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt.” “ đôi mắt còn chưa đủ sao?” “Chỉ dựa vào đôi mắt mà có thể nhận người sao?” Mộ Chiêu Luật cười cười, “Nhìn người vốn là nhìn mắt, phải Nhạc Tướng quân?” Nhạc Lỗi hoảng hốt chút, đôi mắt kia lại như lên trước mắt. Thế gian làm sao có người thứ hai sở hữu đôi mắt đấy, nếu cho nhìn thêm lần, chắc chắn nhận ra. Mộ Chiêu Luật cầm mặt nạ trừ tà bàn, “Bổn vương xuống lầu dạo chút, hai người tự nhiên.” Cung Khanh quay lại Đăng Nguyệt Lâu, Hàn thị vội hỏi: “Thế nào rồi?” Thanh Hoa cười : “Tiểu thư tài cao, trả lời hơi bốn mươi chín câu đố đèn.” Lam Nguyệt cũng : “Nô tỳ có lén nhìn lên, người tầng hai ai ngó đầu ra nhìn.” Hàn thị cười tủm tỉm : “ tốt quá, Hầu gia có nhìn thấy ?” Lam Nguyệt : “Hầu gia biết xuống từ lúc nào, còn chặn đường tiểu thư.” Hàn thị kinh hãi, “Sau đó sao?” “Tiểu thư lên tiếng, dẫn nô tỳ thẳng, Hướng quản gia ngăn cản .” Hàn thị thở phào nhõm. Cung phu nhân nhịn được cười : “Độc Đạc cũng lớn gan, có đạo lý nào giữa đường giữa xá chặn đường con nhà lành. Thể nào rồi cũng có lúc bị đánh như quân háo sắc phường lưu manh.” Hàn thị cười : “Người có gia thế, tất nhiên giống người thường.” Cung phu nhân che miệng cười: “Gia thế tốt, ngoại hình cũng tuấn tú.” “Tôi và đều rất hài lòng.” Cung phu nhân hỏi: “Còn Uyển Ngọc?” Hướng Uyển Ngọc cúi đầu, vẻ mặt nhạt nhẽo, có vẻ e thẹn ngượng ngùng thường thấy của thiếu nữ khi nghe đến đề tài này. Cung Khanh thầm nghĩ, thần sắc biểu tỷ có vẻ thích thú chuyện gả vào Hầu phủ? Hao tổn tâm tư để Độc Đạc tán thưởng chẳng lẽ chỉ là chủ ý của mình mợ? Hàn thị : “Khanh nhi, cháu và Uyển Ngọc vào đổi xiêm y , để phòng vạn nhất.” Cung Khanh thầm nghĩ: mợ lần này là lên kế hoạch chu đáo. Bảo sao lại đặt hẳn phòng riêng rộng nhất của Đăng Nguyệt Lâu, còn có cả phòng để ngồi nghỉ thay xiêm y, ra là để hai người còn đổi xiêm y. Cung Khanh cùng Hướng Uyển Ngọc vào nội thất, Thanh Hoa Vân Diệp cùng vào hầu hạ. Hướng Uyển Ngọc bối rối lời tạ ơn, chút chân thành. Cung Khanh so đo, dịu dàng cười : “Tỷ tỷ có phúc.” Hướng Uyển Ngọc chua chát: “Gả vào Hầu phủ có gì mà tốt? So với muội muội kém xa.” Hôn của mình vẫn chưa định đoạt, tại sao biểu tỷ lại lời này? Cung Khanh kiềm chế được tò mò hỏi: “Cớ gì biểu tỷ lại vậy?” “Muội muội đến tuổi cập kê, nhưng vẫn trì hoãn chuyện hôn nhân, chẳng lẽ vì sang năm tuyển Thái tử phi.” Cung Khanh ngẩn ra: “Tỷ tỷ nghe ai vậy?” “Ai cũng đồn thế. Gả vào hoàng gia là giấc mơ của mỗi , huống chi thái tử tài mạo đệ nhất, sánh cùng muội muội xứng đôi.” Hướng Uyển Ngọc càng càng lộ ghen tỵ. Cung Khanh giật mình, chẳng lẽ biểu tỷ muốn tham gia tuyển Thái tử phi, mợ lại muốn, mới vội vã muốn kết thông gia cùng Hầu phủ Chuyện ghen tỵ này chẳng thể nào hiểu nổi. Cung Khanh cười: “Em chưa đính hôn, là vì mẫu thân muốn đợi kỳ thi Đình năm nay.” Nàng chỉ đến vậy, Hướng Uyển Ngọc liền hiểu. Ba năm lần thi Đình, Tuyên Văn Đế tổ chức Quỳnh lâm yến ở Huệ Hòa uyển ban thưởng tân khoa Tiến sĩ. Quan lại từ thất phẩm cũng được mời tham gia, từ tứ phẩm có thể đưa gia quyến cùng, có thể là kiện trọng đại ba năm lần của kinh thành. Tuyên Văn Đế là hoàng đế nhân ái và thích hưởng thụ, khiến Quỳnh lâm yến trở thành đại hội mai mối. Mỗi lần tổ chức đều tác thành ít nhân duyên, Cung phu nhân chính là trong những người được lợi. Cung phu nhân có ngoại hình kiều diễm yếu đuối, nhưng tính tình thực lại mạnh mẽ như nữ vương, tổng kết từ cuộc đời của ruột là Hướng Thái phi, bà rút ra kết luận, hạnh phúc nhất của người phụ nữ phải cùng nữ nhân khác chia sẻ người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, mà là độc chiếm người đàn ông cho riêng mình. Vì thế, năm đó dù có ít lựa chọn môn đăng hộ đối, nhưng bà kiên quyết phải gả cho người đàn ông có xuất thân kém hơn, để có thể độc chiếm cả đời, cho có người phụ nữ khác. Vì lẽ đó, tiểu thư Hướng Thanh Thư của Quốc công phủ hạ gục các đối thủ khác, thắng lợi giành lấy Trạng nguyên lang Cung Cẩm Lan năm Khánh Phong thứ 3. Sau khi trở thành Cung phu nhân, Hướng Thanh Thư thầm tính toán lặp lại kế hoạch của mình người con , vì thế vội vã đính hôn, chờ kỳ thi Đình, dự Quỳnh lâm yến, chọn vị tân khoa tiến sĩ vừa có nhân phẩm vừa có tài năng, trẻ tuổi tuấn tú làm con rể. Hướng Uyển Ngọc vẫn cho rằng Cung Khanh vội đính hôn là vì sang năm tuyển Thái tử phi, lòng vẫn ghen tỵ, giờ biết chân tướng, thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn biểu muội kinh thành đệ nhất mỹ nữ cũng thấy thuận mắt hơn. ta ha hả cười khan: “ ngờ lại có ý đấy, ta còn tưởng muội muội muốn gả vào Đông Cung.” Cung Khanh liền ngay: “, tuyệt đối .” là “tuyệt đối ”? Trong phòng bên cạnh, thanh niên cười lặng lẽ, gỡ mặt nạ trừ tà đặt xuống bàn.