Tên truyện: Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết
Tác giả: chạng vạng
Lời đầu:
Mình chưa biết đặt tên bài ra sao, nhưng nó thuộc loại chuyên xuyên , mình tự viết mong mọi người ủng hộ giúp nha, giờ tạm đặt cho nó là: “sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết”, tóm tắt và gới thiệu chuyện như sau:
Nàng là trẻ mô côi, ông trời vẽ đường để người lãnh đạo ban tổ chức sát thủ khét tiếng nhận làm con nuôi. Từ đấy nàng được huấn luyện thành con người khát máu, lạnh lùng; 3 tuổi tự tay giết thủ lĩnh băng nhóm đối đầu, 5 tuổi dùng mưu trí kết liểu những kẻ ngán đường nàng đến đỉnh cao bóng tối, 6 tuổi tay móc tim người...Từ tay nàng ngừng giết và giết, ngờ khi đứng đỉnh cao nhưng bị con người nàng tin tưởng cức “đá” nàng xuống vách núi, ko ngờ ông trời còn thương nàng được xuyên qua. hiểu và biết nàng từ lâu, biết nàng thể trao trái tim cho nhưng vẫn bất chấp theo nàng, vì nàng mà sống, vì nàng mà bị liên lụy. Kiếp trước nàng hiểu được, kiếp sau lại cho nàng biết , biết cười; kiếp trước trời mang đến bên nàng, kiếp này cả dời nàng vẫn tìm được , nhưng nàng biết luôn ở bên cạnh bao giờ rời.
nữ chính trong chuyện mình định hướng theo cung thiên yết(bọ cạp), thuộc loại chuyện đa phu, nếu ai thích xin đừng ném đá. Cờn ai theo đọc xin chỉ bảo nhiều thêm, đây là tập chuyện đầu tiên mình viết hoàn tất( ra là có nhiều ý tưởng nó ra cùng lúc nên viết luôn mấy bộ cùng lúc nhưng rồi biết kết thúc nó ra sao
), mong mọi người góp ý giúp cho...(*.*)
Chương I:
Đêm, bóng tối bao trùng mọi nơi, từng cơn gió thổi qua khẽ lá như tiếng rít của thiên nhiên, những đám mây chập chờn lướn qua bầu trời như những linh hồn lang thang, chỉ còn vầng trăng vằng vặc đưa ánh trăng yếu ớt chiếu rọi giữa trời, ánh sáng đêm xuyên qua bóng đêm trong rừng tạo thành những đóa hoa hoàn mĩ rải rác nền đất rắn. “SOẠT...SOẠT...” trong bóng đêm mờ ảo, hai bóng đen lướt nhanh qua những hàng cây, người nam mái tóc đen dày để mật gió giật mạnh ra sau, chiếc mũi cao, môi hoa đào mỉm chặt, từng giọt mô hôi ngừng nặng hạt rơi xuống đất nhưng trong tay vẫn cố sức kéo theo phía sau, mái tóc đen dài mượt tùy ý gợn sóng trong gió, gương mặt bị bóng tối che phủ lúc mờ lúc ảo thể đón được cảm xúc giờ, tuy nhiên tay vẫn để mặt cho người con trai kia kéo về phía trước, chân nhanh chậm đuổi kịp người trước. Hai người chạy rất lâu, lâu đến nổi họ còn đếm được thời gian, đến nổi chân còn cảm giác nhưng vẫn như ai sui khiến vẫn cố gắng chạy. Bỗng trước mặt họ xuất luồn ánh sáng mờ ảo, tốc độ hai người bắt đầu tăng nhanh lao như điên về phía trước, phía sau mang chút biểu cảm vẫn như con búp bê biết chạy bị người nam trước kéo theo.... “Satjtttttt..” _người phía trước bỗng dừng lại, quay sang đở lấy con người bị lôi kéo phía sau từ đó tới giờ, đất đá tren đất theo quán tính rơi nhanh xuống vực, người nam nhìn sang rồi hai người cùng đưa mắt vào rừng. Khu rừng im lặng phát ra tiếng động của lá khô bị giẩm nát, những bóng đêm xuất (những cái bóng theo họ từ trước tới giò chỉ với mục đích là giết), những con người lạ mặt mới tới bao quanh khu rừng lối thoát, bao lấy hai người trước mật, giữa vòng quây trẻ với mái tóc lấp ló dưới ánh trăng màu vàng xinh đẹp:
_Gia Khải, từ đầu nên bảo vệ ta như thể rồi_cô ta dừng lát liếc sang người đứng sát bên Khải_anh xem có thể về đội của em, chỉ cần giao Băng Băng ra là được, nào giao ả ra có thể...
_cô câm mồn, giao ra? giao ra sao? hahaha_Khải ko để ả hết câu giận dữ quát, rồi lại ngước mặt lên trời cười lớn_NẰM MƠ
_anh........._hai chữ nằm mơ như tạt gàu nước lạnh vào mặt của bị quát, vì ngừng giết người cố gắng hết sức để được để mắt tới cuối cùng được gì chứ? ah người con kia, con người phai là , cứ ngỡ nếu ta chết là của nhưng ....vì cái gì thua ta chứ...vì cái gì chứ?_được lắm, nêu thuộc về tôi đừng hòng là của ai hết, người...
_nực cười....hihihi_Băng Băng giờ mới lên tiếng đánh tan bầu ko khí khó thở kia, cùng lúc cắt ngang lời của ả ta_từng là người giết người ngớm tay vậy mà bị người em mình tin tưởng nhất phản bội, đến bờ vực thẳm này, nghe đây Yến Tử, được toại nguyện rồi đấy, đứng phía đầu của tổ chức vui ?hihihi....cố gắng mà sống nhé, rồi đến ngày tôi hứa rằng...à phải tôi làm đâu.... còn thê thảm hơn tôi gấp nhiều lần, lúc đó tôi mong có nắm đất để chôn thân...hahaha_liếc nhìn qua Khải cười rồi tự đây mình xuống vực
cái bóng lướt qua rơi nhanh xuống vực thẳm, cần quan tâm tới tâm trạng người bên ra sao, im lặng, gió thổi . ngờ con người khi đến lúc chết thời gian lại chậm như thế, biết những người giết có cảm nhận như ko nhỉ..., cái chết lạnh lẽo và đơn, nhớ những gì cõi đời à, chẳng phải người chết thường hay nhớ thế sao, nhớ được gì à? Chỉ là trong mắt chỉ có nụ cười của Khải, nụ cười ấm nhất từng thấy “Khải nhớ sống tốt vào đấy!”. nhắm mắt, “thưởng thức” cái thời gian chậm chạm trôi trước khi chết, cơn lạnh buốt tự vơi dần thay vào đó là cảm giác ấm áp, cùng mùi hương quen thuộc, nàng chỉ là mơ thôi...
_Băng Băng, cậu hư tớ nha.
Mở mắt, giọng ấm áp này cùng mùi hương này là Khải, ôm chắc nàng “Tại sao?”_hơi rối bời nhìn ánh mắt đọng nước của lại cảm thấy vui vui. Con người này ngốc biết thể trao trái tim cho nhưng vẫn kiên trì chờ, cố gắng bên , kiên trì nhẫn nại phá hỏng mối làm ăn của , bây giờ lại tự mình nhảy xuống vực vì “cậu bị ngốc hả?”
_Đừng hỏi tại sao có được ? đừng bảo tớ ngốc như thế có được ?_mỉm cười đưa tay lau giọt nươc mắt tràn ra khóa mắt của Băng Băng_tờ tớ chỉ muốn bên cậu thôi!
_Khải..._Băng ngước nhìn khuôn mặt quen thuộc kia ôn nhu vỗ về cô_tớ nợ cậu sao, tớ muốn nợ ai trước khi chết đâu nha..
_ừm...kiếp sau nhớ trả cho tớ đấy,à mà khoang kiếp sau để tớ suy xét có nên cho cậu nợ tiếp nha...
_Khải cười vui vẻ
_...._nhìn người trước mắt Băng Băng bất giác cười “cảm ơn”_câu định thốt ra nhưng hình như thời gian cho phép nữa, ánh mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt đầy máu, nhủ thầm “nếu có kiếp sau nhớ sống tốt, và đừng tới gặp tớ đấy, tên ngốc!!”_bóng tối bao trùm như bị cuốn xoay vào nó, bóng tối có đáng sợ .............
Chương II: CHẾT
Bóng tối, bóng tối, xung quanh chỉ toàn màu đen đậm, thấy đường, ảo ảnh cũng , Băng chỉ nghe bên tai tiếng gì đó thê lương như cầu cứu...”cứu...cứu...cứu tôi...”_trước mắt lại xuất cái cảnh mờ nhạc của quỳ bệt xuống đất, cơ thể với trang phục cũ rách rưới còn loang lỗ vết máu bị đánh đập, đưa ánh mắt nhìn , môi mấp máy như gì đó
_cô..._Băng tiến tới hỏi, nhưng chưa kịp hết câu, bóng tối lần nữa nuốt chửng vào lòng chúng..........
Cảm giác bị bỏng rát da, đầu đau nhức, tứ chi tơ rân rân, cơn đau bất kéo lên dây thần kinh như vết thương bị rách, bất giác đưa tay lên xoa đầu, ánh mặt trời chiếu rọi làm lóa mắt, mắt định mở lại bị ánh sáng mạnh chiếu vào chung thủy nhắm nghiền mắt lại, rồi cố từ từ mở ra lần nữa.... “Nơi này....ánh mặt trời sao? phải nhảy xuống vực chết rồi sao...?là cái gì còn ở nơi này, còn Khải...Khải cậu ấy đâu rồi, cậu ta phải cũng nhảy xuống với mình sao?chuyện gì xảy ra thế này...”. Đưa mắt nhìn quanh lần nữa, nơi ở có hơi đặc biệt nha...nơi này là...bãi tha ma (I.I). Đúng như thế, tuy có phần sơ xác, vắng vẻ nhưng cái cách “trang trí” ở đây chắc chắng chỉ có “ hai”,....ai..._thở hắc tiếng, ở đâu thế này, rạp chiếu phim hay chỗ quay phim? Lồn cồn bò dậy,...ánh mắt liếc xuống bàn tay thô gày gò, xanh xao... “đây phải là...là tay ...hình dáng này... cơ thể này... PHẢI ”
_khoang ... nhớ ...nhớ lại !!_tự gõ mạnh vào đầu ong ong
cái gì đó như đánh tỉnh kéo theo đó là những kí ức của thân xác tại ở (chạng vạng: từ nay mình đổi cách xưng hô cùng những từ ngữ cho giống tính cổ trang hơn...cảm ơn
). Nơi nay...nơi này là Hoàng Kim quốc, hoàn toàn có trong lịch sử của bất kì nước nào địa cầu. Nó được xem như đất nước cổ đại phong kiến, đất nước này được trấn giữ bởi ba thành thuộc ba dòng họ lớn: Bạch-Nguyệt-Sở. Ở lục địa này khác địa cầu ở con người họ dụng khí chất gọi là huyễn lực để phân biệt giai cấp, tu luyện bằng cách hút tinh hoa đất trời hoặc do thiên phú sẳn có, còn lại đa phần là tự luyện tập đạt được. Cư dân ở đây có nhiều chủng loại như tiên tử, tinh, quái thú,...(trừ các loại thuộc khoa học viễn tưởng thôi).
Dược sư ở đây rất hiếm, phải vì khống có người tu luyện mà nơi này chú tâm vào luyện võ hơn; dược sư được chia làm nhiều cấp: dược sĩ,dược sĩ cấp 2, dược sĩ cấp 3, dược sư, dược sư trung cấp, dược sư cao cấp
Kiếm sĩ: kiếm sĩ, kiếm sĩ trung cấp, kiếm sư, kiếm sư trung cấp, kiếm sĩ cao cấp, kiếm thần, kiếm thánh.
Cùng với huyễn lực cũng chính là sinh khí của các loại tập luyện, máu của huyễn lực đặc trưng để phân biệt về sức mạnh của con người: vàng, lục, lam, đỏ, chàm. Ngoài ra còn các màu khác ít được thấy:trắng, tím, đen, xám. đôi với các màu là những loại tụ khí: kim, mộc,thủy, hỏa, thổ; các loại đặc biệt: hỗn hợp, lôi, hắc, điện.
Còn nữa, cư dân ở đây sử dụng “nắm đấm” để phân biệt giai cấp, nơi này cũng là loại xã hội phong kiến đương thời “trọng nam khinh nữ” và nạn phân biệt giai cấp nặng nè. Vương quốc nay xem như thái bình, thường là chiến tranh xảy ra ở biên giới xem như là thú vui để giải tỏa tính “khát máu” của các nước lân cận, trong thành cư dân vẫn sống vui vẻ, giàu sang nữa là đằng khác...
_Ừm...cũng tạm ổn rồi_ Băng gật đầu khi trong dòng kí ức thân phận của thân phận này tệ, là tiểu thư trong phủ tể tướng gia tộc họ Nguyện tên Nguyện Hoa Tuyết, là con của vợ cả, vì sinh sau nên trước nàng còn có rất nhiều đại ca, đại tỷ, số trong đó nàng nhớ hết chỉ vài người như đại ca cùng mẹ của nàng Nguyệt Phong, Nhị ca cùng tam ca Nguyệt Tịch-Nguyệt Ngâm; hai đứa con của mẹ hai: Nguyệt Thư Thư cùng muội muội cùng tuổi với nàng Nguyệt Song Song. Vì sau bị bệnh vợ cả mất, để lại nàng chỉ mới 3 tháng lớn lên trong đơn, người cha nàng lại vùi đầu vào công việc, để mặt 6 đứa con do nhị phu nhân “giải quyết”, 5 đứa con lớn lên trong chăm sóc của gia đình cùng thiên phú cao, chỉ có nàng khi sinh ra bị tắt nghẹn tất cả các kinh mạch tu luyện trở thành phế vật lục địa, nhiêu đó vẫn chưa đủ từ khi sinh ra nang mang cái bếch đỏ khuôn mặt phải khiến khuôn mặt vô cùng xấu xí như thế cái tên đệ nhất xấu nữ lại được sướng lên với nang. Do tính tình sợ gió, tránh nắng của nàng nên ngày ngày nàng những bị các tỷ, muội ghét bỏ, bắt nạt, mỗi ngày bị hành hạ sức khỏe nàng tốt nay lại bị hành hạ nên nàng mất sinh mạng. Sau khi nàng chết mẹ kế thương xót còn sai người vứt xác vào bãi tha ma cho thú dữ ăn...
(hết chương 2)
Last edited by a moderator: 28/3/16