1
Tình cảm Kiều Hủy dành cho cái thành phố quốc tế hóa rộng lớn này rất nhạt nhẽo, ngợp trong vàng son tình người bạc bẽo, mùa hạ quá nóng còn mùa đông lại quá lạnh, quan trọng là, nơi đây chỉ có mình .
Ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc Từ thị cao ngút ngàn mất hút sau những tầng mây trước mắt, ánh dương rực rỡ chói lòa.
làm việc trong công ty tổ chức đám cưới nổi tiếng nhất trong thành phố, nửa năm trước được cất nhắc lên vị trí chuyên gia tổ chức đám cưới, có thể tự đảm đương công tác, hôm nay đến nơi này là để thương lượng về vụ béo bở gần đây nhất của mình.
Thông gia Tống – Từ, hai bên đều có địa vị nhất định trong xã hội, nhà họ Tống có quyền, nhà họ Từ có tiền. Cuộc hôn nhân chính trị của những gia tộc quyền thế thường thấy ti vi, tiểu thuyết, hóa ra cũng tồn tại ngoài đời thực, chỉ có điều còn khoác lên màu sắc cổ tích mà thôi.
Thư ký đưa Kiều Hủy tới phòng tiếp khách, gõ hai tiếng lên cánh cửa mở, nhìn lom lom vào bên trong, chỉ thấy mặc chiếc váy voan màu xanh nước biển đứng duyên dáng bên cửa sổ sát đất, rất ấn tượng với chiếc váy đó, là kiểu dáng mới nhất với số lượng có hạn nằm trong tuần lễ thời trang Milan năm nay.
bé trợ lý ở bộ phận của họ phát cuồng với những hình ảnh tạp trí thời trang từ rất lâu, rằng cuộc đời này nếu như có thể sắm được bộ trang phục xa xỉ như vậy có chết cũng hề hối tiếc. Nhưng ấy biết, những thứ xa hoa tinh xảo trong mắt rất nhiều người bình thường kia, chẳng qua cũng chỉ là mấy món đồ nhặt trong mắt những người có tiền mà thôi, gì đến việc sống chết?
Kiều Hủy phì cười khẽ lắc đầu, thích cái tính đa sầu đa cảm này của mình tí nào, rất nhanh nở nụ cười nghề nghiệp mặt, lễ độ hắng giọng: “Chào , Từ tiểu thư, tôi là Kiều Hủy – chuyên gia tổ chức đám cưới đến từ công ty Hoa Duyệt, là người phụ trách trù tính hôn lễ giữa và Tống tiên sinh, lúc trước chúng ta từng trao đổi qua điện thoại rồi.”
Từ Tịnh Ngôn nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại, mỉm cười với Kiều Hủy, khẽ ra hiệu: “Kiều tiểu thư, mời ngồi.”
Nét mặt nhã nhặn lịch , giọng ấm áp dịu dàng, thái độ hòa nhã, có lẽ là người dễ chuyện, Kiều Hủy bụng thầm đánh giá, tìm vị trí xa cũng gần để ngồi xuống.
Thực ra với gia tộc quyền thế như nhà họ Từ, có vốn liếng hùng hậu, có cả đội ngũ trù bị chuyên biệt, hoàn toàn cần công ty bên ngoài tới để bàn bạc thủ tục đám cưới, cho dù Hoa Duyệt bọn họ có tên tuổi rất lớn trong ngành.
Từ Tịnh Ngôn nhấp ngụm trà lài, điềm đạm liếc mắt nhìn Kiều Hủy, mỉm cười rồi : “Tôi biết , Kiều tiểu thư, hôn lễ của Tân Đồng được bố trí rất xuất sắc, vì thế tôi mới tiến cử với trai, hy vọng cũng có thể giúp tôi thiết kế hôn lễ độc đáo sáng tạo.” ấy vừa dứt lời, dường như lại nhớ ra điều gì đó, bèn bổ sung ngay, “Hứa Đồng là thư ký của trai tôi.”
Hóa ra là vì hôn lễ nửa tháng trước đó khiến lộ diện để rồi lọt vào mắt xanh của nhà họ Từ, nhưng cũng vì vậy mà cũng đắc tội với ít người.
Kiều Hủy hơi nhếch khóe miệng, tiếp thu ý tốt: “Cảm ơn lời khen của Từ tiểu thư, tôi nhất định dốc hết sức mình. Xin hỏi muốn tổ chức hôn lễ theo phong cách như thế nào?”
chăm chú nhìn Từ Tịnh Ngôn, làn da của ấy rất đẹp, gần như nhìn thấy lỗ chân lông, khuôn mặt được phủ lớp trang điểm , khéo léo tôn lên những ưu điểm của ngũ quan, mái tóc được cặp lên, thấm đượm khí chất của tiểu thư khuê các. Còn người sắp làm chú rể – Tống đại công tử từng nhìn thấy báo chí, cũng là mỹ nam tử khôi ngô sáng sủa, dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh hai người họ đứng cạnh nhau, nhất định là đôi đẹp tựa ngọc.
Chỉ có điều, Kiều Hủy hề nhìn thấy niềm vui của sắp về nhà chồng khuôn mặt của Từ Tịnh Ngôn.
Từ Tịnh Ngôn nghĩ ngợi nhiều lập tức trả lời : “Tôi biết nữa.”
Đối với bọn họ, nhóm khách hàng “ biết” này chẳng khác nào lúc chọn đồ ăn mà là “tùy ”, khiến người khác cảm thấy khó xử. Nhưng khách hàng là thượng đế, chỉ có thể giúp đối phương xua tan ưu phiền, gạt bỏ trở ngại, giống như lời người thầy đưa vào ngành này từng , đây là cơ hội trăm năm khó gặp, nếu như làm tốt từ nay về sau có thể bước lên mây, vững vàng đứng bằng gót chân của mình, ngụ ý rằng, nếu làm tốt buộc phải cuốn gói khỏi nơi đây.
Cho nên sau khi nhận vụ này, Kiều Hủy có chuẩn bị về rất nhiều mặt, đối với câu trả lời của Từ Tịnh Ngôn, hề tỏ ra thất thố, mà là đổi cách thức khác, mở tệp tài liệu ghi chép ra, giải thích cách rành mạch ràng: “Tôi tham khảo quá trình và cách tổ chức của rất nhiều hôn lễ thế kỷ trong và ngoài nước, xin được đưa ra mấy phương án này trước, Từ tiểu thư, mời xem, liệu có vừa ý ?”
Từ Tịnh Ngôn dịu dàng khẽ nhíu mày, cũng nghiêm túc xem bản kế hoạch vạch ra lúc trước, trăm hoa như gấm cuốn hút người ta, có ít điểm sáng, có thể thấy tốn khá nhiều tâm tư, nhưng ngoài miệng lại : “Tôi cũng chắc lắm, nếu là , chọn kiểu nào?”
hiểu tại sao, Kiều Hủy cứ cảm thấy câu này kỳ kỳ, dường như có hàm ý gì đó, trả lời theo trực giác: “Đương nhiên là chọn kiểu mình thích nhất rồi.”
“Kiểu mình thích nhất…” Từ Tịnh Ngôn ngẩn ngơ nhắc lại câu này, rồi lập tức tự giễu, “ có lựa chọn, cũng thích phải làm sao đây?”
Kiều Hủy kinh ngạc nhìn ấy, bụng còn ngầm mạnh dạn phỏng đoán, chẳng lẽ cuộc hôn nhân này hề vừa ý người sắp làm dâu? Suy đoán này có liên quan đến bí mật của giới quyền thế, vội ngăn mình tiếp tục suy nghĩ lan man.
Từ Tịnh Ngôn hình như cũng ý thức được bản thân thất thố, điều chỉnh lại tâm trạng rồi với Kiều Hủy bằng vẻ hối lỗi: “Kiều tiểu thư, ngại quá, đột nhiên tôi cảm thấy được thoải mái, hay là chúng ta lại hẹn hôm khác, được chứ?”
Kiều Hủy vội vàng gật đầu: “Tôi về sửa lại phương án tốt hơn, hy vọng lần tới có thể làm hài lòng.” Nhận hết trách nhiệm của cuộc trao đổi có kết quả về mình, câu này khiến Từ Tịnh Ngôn càng xem trọng thêm mấy phần, khẽ gật đầu.
Thư ký lại lễ phép tiễn Kiều Hủy đến cửa thang máy, ở đó có mấy người đàn ông diện âu phục giày da đứng túm tụm, nghe thấy thư ký cung kính gọi: “Từ tổng.”
Người đàn ông đứng ở vị trí cao nhất, trung tâm nhất hơi nghiêng đầu, khẽ gật như biết, vẻ mặt khá lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm chỉ dừng lại người Kiều Hủy độ giây, rồi lướt rất nhanh.
Ở nơi này, người được gọi là Từ tổng, chỉ có trai của Từ Tịnh Ngôn, Từ Chính Ngạn tên tuổi lẫy lừng của thành phố.
Đó là lần đầu tiên Kiều Hủy gặp gỡ Từ Chính Ngạn.
Hai buồng thang máy đến cùng lúc, tự giác theo nhân viên cấp dưới bước vào buồng bên cạnh, dán người lên vách thang máy, lặng lẽ khuỵu chân xuống, từ khi đến thành phố này mới học cách giày cao gót, học cách cười giả tạo nịnh nọt, gót chân sau đau nhói, có lẽ bị rách da, nhưng đây chính là vì sinh tồn.
Ra khỏi trụ sở chính của Từ thị, dám ngạo mạn nửa phần, lập tức gặp người sắp làm chú rể – Tống Nghị để trưng cầu ý kiến của đối phương.
Vốn dĩ hôn nhân là chuyện đáng mừng nhất, người bình thường phàm là dâu chú rể thường cùng nhau vui vẻ bàn bạc lo liệu, hai gia đình chia nhau mà làm, Kiều Hủy chỉ đảm nhiệm phần thủ tục quy củ của đại gia tộc.
Tống Nghị chỉ có cầu, tất cả đều theo ý của Từ Tịnh Ngôn, ấy thích thế nào, hôn lễ tổ chức theo thế ấy.
Kiều Hủy bắt đầu cảm thấy, vụ này hơi bị nan giải.