Thác Phi Dụ Tình ( Sai phi dụ tình) (c95/155)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      THÁC PHI DỤ TÌNH

      (SAI PHI DỤ TÌNH)

      Tác giả Nguyệt Xuất Vân
      [​IMG]
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
      Editor: Nhi và Kún
      Tình trạng: Hoàn
      Số chương: 155 chương + 5 phiên ngoại
      Thể loại: Ngôn tình cổ đại, ngược tâm, ngược thân, HE



      Văn án
      Nàng là vương phi mong muốn của , nàng biết.

      Trong tim còn có hình bóng của nữ nhân khác, nàng cũng biết.

      Nhưng cưới nàng là sai, phải là nàng sai, vì sao lại bắt nàng chịu đựng?

      khiến nàng đánh mất trái tim, nhưng rồi lại tìm được giai nhân thương lúc đầu cưới làm trắc phi.

      Lòng của nàng lạnh lẽo.

      Khi đích thân bưng chén trà có độc đưa đến bên môi nàng, để nàng thử độc thay thứ phi của .

      Giờ khắc ấy, lòng của nàng chết.

      Giọng và ánh mắt lạnh lẽo của làm lòng của nàng như bị đao cắt.

      Nàng ngẩng đầu lên, chút do dự uống cạn chén trà, vì thứ phi của mà thử độc.

      Nhưng nàng ngờ chén độc này lại làm hàn độc trong người nàng phát tác, đem đến cho nàng cơn đau khôn xiết khiến nàng chịu nổi, nôn ra ngụm máu.

      Nha hoàn bên cạnh lo lắng hỏi: “Vương phi, chất độc phải được giải rồi sao? Sao lại thế này? Nhanh đến chỗ trắc phi nương nương tìm vương gia đến!”

      Độc đến quá bất ngờ làm nàng nôn ra ngụm máu nữa.

      Tìm làm được gì?

      khiến nàng trúng độc, mà giờ đây lại còn ở bên cạnh trắc phi của .

      Đau đớn lại lần nữa kéo tới hành hạ nàng, chỉ là cơn đau do chén độc gây ra, còn là nỗi đau do tình cảm mang lại.

      Nàng cười thành tiếng, trong nụ cười lộ vẻ bi thương.

      ra nàng rất ngốc, tin cái gì mà đầu bạc răng long.

      ra nàng rất tham lam, muốn độc chiếm tình của .

      Nàng lại rất kiêu ngạo, muốn cùng người khác chia sẻ tình của .

      “Trăm dặm hàn băng, mộ dã lưu quang, thu thủy cộng Trường Thiên màu.”

      Bách Lý Hàn Băng, Mộ Dã Lưu Quang, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc.

      Truyện này có chút tiểu ngược, nhưng HE (kết thúc ấm áp – nguyên văn tác giả)

      * * *

      Vương Bột 王 勃: Lạc hà dữ vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc 落 霞 與 孤 鶩 齊 飛 , 秋 水 共 長 天 一 色 ráng chiều với cánh vịt trời đơn chiếc cùng bay, nước thu trộn lẫn bầu trời dài sắc.
      Hoài Quân, kim96Mộc Hi thích bài này.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Quyển 1: Cuộc hôn nhân sai lầm


      Chương 001 – NHÂN DUYÊN SÂM

      (sâm là quẻ thẻ khi chùa lắc lắc trong cái ống ra)

      Lúc này thiên hạ chia làm ba, phía nam là Nguyệt Quốc, phía tây là Lăng Quốc, phía bắc là Thiên Mạc Quốc, phía đông là mênh mông biển rộng.

      Nguyệt Quốc, bên ngoài Tĩnh Tâm Am ở ngoại ô Ngọc Thành.

      Nơi tu hành, yên tĩnh thanh, vài cọng liễu rủ phất phơ, gió đến khẽ lay động nhàng. Nóc am có khói nhang bay bay, được gió tháng tư thổi tan như sương sớm.

      Trong am, nhang khói lượn lờ, bầu khí trang nghiêm có thể khiến người ta quên mất thế tục.

      Bạch Lưu Sương quỳ gối trước tượng Phật, nhàng khấn vái, hai tay tiếp nhận thẻ hương ni đưa, yên lặng thầm: “Phật tổ phù hộ, tiểu nữ tử hôm nay cầu xin vì vinh hoa phú quý của bản thân, cần trường mệnh trăm tuổi, chỉ cầu gia phụ sĩ đồ trôi chảy, lúc tuổi già bình an.” Dứt lời, nhàng lắc lắc ống sâm, quẻ thẻ rơi xuống thảm, nha hoàn Hồng Ngẫu đứng sau khom lưng nhặt lên, đưa cho lão ni Ngộ Nhân đứng bên cạnh.

      Ngộ Nhân vốn là trụ trì trong am, huyền sam phiêu dật, phong thanh tiên cốt. Bà tiếp nhận sâm, thấy viết: “Hồng trần đa thị phi, duyến pháp thiên chú định, vạn bàn đa thúc phược, thối bộ thiên địa khoát.” (Hồng trần lắm thị phi, luật trời định sẵn, vạn nhiều trói buộc, lùi bước trời cao biển rộng.)

      Ngộ Nhân chắp hai tay thành hình chữ thập, niệm câu phật hiệu, hỏi: “Xin hỏi Bạch nương, viện cầu chuyện gì?”

      Kỳ Lưu Sương vốn tin cái gì xin sâm hỏi quẻ, chỉ có điều gần đây phụ thân luôn thở vắn than dài, mọi việc thuận. Mẫu thân cực kỳ lo lắng. Lưu Sương mới tới đây xin sâm, nếu cầu được quẻ tốt, cũng có tác dụng giúp mẫu thân an tâm hết ưu phiền.

      Lưu Sương : “Lưu Sương thay mặt gia phụ cầu tiền đồ!” Thanh của Lưu Sương như nước suối gió xuân, thanh nhã tinh khiết lời nào diễn tả.

      Ngộ Nhân mỉm cười : “Đây là quẻ trung thượng (tốt, khác với quẻ trung và quẻ hạ là trung bình và xấu).”

      phải quẻ tốt nhất, Lưu Sương có chút thất vọng, : “Xin sư thái đoán sâm.”

      Ngộ Nhân : “Vạn pháp mọi việc đều do thiên định, lệnh tôn Bạch nương là người hành y, cứu người vô số, kiếp trước tích duyên, tự có phúc phần. Nhưng theo quẻ này mà , trước mắt, tiền đồ khó giữ, nhưng, nếu chịu lùi từng bước, kết cục tuyệt hảo.”

      Vạn nhiều trói buộc, lùi bước trời cao biển rộng. Lùi từng bước?

      Lưu Sương liền hiểu ra trong nháy mắt, phụ thân là ngự y trong cung, khó tránh việc số tần phi hoàng tử ngứa mắt. Cung phi tranh sủng, hoàng tử đoạt quyền, mưu quỷ kế này, Lưu Sương cũng có nghe . Phụ thân thân là ngự y, đặt mình trong tranh đoạt của hoàng quyền là bất đắc dĩ. Cha trời sinh tính tình cương trực, khó tránh khỏi bị người lợi dụng, bị người hãm hại. Lưu Sương và mẫu thân cũng từng nhiều lần khuyên phụ thân, mong ông sớm từ quan về quê, nhưng ông đáp ứng.

      Hôm nay xem ra, lùi từng bước, đó là từ quan về quê rồi. Có lẽ chỉ có như thế, mới có thể giữ được bình an. Lần này trở về, nàng cùng mẫu thân mượn quẻ thẻ này khuyên nhủ phụ thân.

      Ngộ Nhân nhìn dung mạo trầm tĩnh dịu dàng của Lưu Sương , chợt trầm giọng : “Bạch nương vì sao lại hỏi chuyện nhân duyên?”

      Lưu Sương khẽ cười nhạt, hai lúm đồng tiền như như , ràng: “ dối gạt sư thái, Lưu Sương vốn là loại người bạc mệnh, tuy biết y thuật nhưng trúng hàn độc từ , tính mạng khó giữ, sao dám hy vọng xa vời nhân duyên.”

      Ngộ Nhân rất kinh ngạc, quen biết lâu, mà biết Lưu Sương có bệnh này, : “Bần ni mặc dù biết xem tướng, nhưng xem mặt Bạch nương, là người có phúc, sao lại là người bạc mệnh. bằng nương cầu thẻ nhân duyên .”

      Lưu Sương cười yếu ớt, đôi mắt trong veo lấp lánh: “Cũng được, nếu như thế, ta nhân tiện cầu lần nhân duyên.” xong, cầm lấy ống sâm, nhàng lắc lắc, chỉ chốc lát, rơi ra quẻ thẻ, nhặt lên, đưa tới tay Ngộ Nhân.

      Ngộ Nhân tiếp nhận, giọng thầm: “Dương liễu thanh thanh giang thủy bình, văn lang giang thượng xướng ca thanh. Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình khước hữu tình.” (Dương liễu xanh xanh, sông lặng sóng, nghe sông có tiếng hát ca. Bình minh trời đông, mưa trời tây, là vô tình lại hữu tình.)

      Lưu Sương nghe thơ, trực giác mách bảo là quẻ này tốt, nhíu mày : “Sư thái, sâm này giải thích thế nào?”

      Ngộ Nhân thở dài : “Quẻ này cũng tính là quẻ tốt nhất, nhưng quẻ , nhân duyên nương tự nhiên có phen trắc trở, nhưng khổ trước sướng sau, kết quả vẫn là tốt, nương nên ghi nhớ câu cuối này, là vô tình lại hữu tình.”

      là vô tình lại hữu tình?

      Lưu Sương lắc đầu, đem câu ấy ghi tạc trong lòng, bởi vì nàng vốn tin. Huống chi nàng vốn hy vọng xa vời là nhân duyên mĩ mãn, chỉ cầu được khắp nơi chữa bệnh cho người nghèo khó trong thiên hạ. Là bệnh nhân học y, nàng hiểu đau đớn của bệnh nhân từ lâu.

      “Bạch nương, ra người ở chỗ này!” Tiểu ni trong am tên Thanh Trần thở hồng hộc đứng ở trước cánh cửa, vui mừng mà .

      Ngộ Nhân sẵng giọng: “Sao lại lỗ mãng thế !”

      Lưu Sương lãnh đạm cười : “Thanh Trần, tìm ta có chuyện gì hả?” Lưu Sương và Ngộ Nhân quen biết lâu, khi nhàn rỗi đều ở lại trong am mấy ngày, biết hết ni trong am.

      “Bạch nương, người cũng cầu nhân duyên sâm?” Thanh Trần chứng kiến Lưu Sương xin sâm, cực kỳ kinh dị.

      Sư phụ Ngộ Nhân thường Bạch nương rất có tuệ căn, có ý muốn độ nàng vào Phật, Bạch nương cũng quá tin Phật, cự tuyệt vào Phật môn, lại càng chưa bao giờ xin sâm hỏi quẻ. ngờ hôm nay lại xin sâm, còn là nhân duyên sâm.

      Lưu Sương cười yếu ớt, dưới ánh nắng chiều, đôi mắt trong veo đẹp như thủy tinh. Lưu Sương tuy có sắc đẹp tuyệt mĩ, nhưng nụ cười lạnh nhạt dịu dàng, khiến nàng nhìn qua giống như khối ngọc bích hoàn mỹ, lung linh mà tĩnh dật, mỗi lần đều khiến Thanh Trần mất hồn.

      Thanh Trần đột nhiên than tiếng: “Ôi trí nhớ của ta, có chuyện cần lại quên mất, trách được Bạch nương cầu nhân duyên sâm, ngoài cửa có vị công tử muốn gặp người, là hết sức ngưỡng mộ Bạch nương, muốn gặp người trực tiếp!”

      Lưu Sương có chút kinh dị, sao lại có người đến am tìm nàng? Lại còn ngưỡng mộ nàng?

      là người phương nào?”

      “Có, hắn tên Bách Lý Hàn!” Ni Thanh Trần .

      Bách Lý Hàn! Lưu Sương lẩm nhẩm tên này.

      đêm kinh thiên động phách của mấy năm trước như thủy triều dâng lên trong lòng.

      Đúng là sao? Lưu Sương bất giác sờ lên vết sẹo hình mặt trăng cổ tay, đó là ký hiệu để lại cho nàng.

      Khi đó, Lưu Sương nữ phẫn nam trang (nữ giả nam) từng cứu mạng, xưng tên tuổi, cũng bại lộ thân phận nữ nhi của mình, Lưu Sương bình tĩnh, chưa bao giờ gặp qua nàng, đương nhiên cũng biết nàng.

      Tại sao lại muốn gặp nàng? Lưu Sương băn khoăn khó hiểu, chẳng lẽ là do ngưỡng mộ mà cầu kiến nàng?

      Lưu Sương tự nhận bản thân phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thế gia đệ tử trong kinh thành hàng năm bình chọn Đại mỹ nhân (rảnh ghê), đều có tên nàng.

      Chẳng lẽ, biết được bảy năm trước, vốn là nàng cứu ?

      có khả năng, kiện đấy, Lưu Sương chưa bao giờ với người khác, ngay cả nha hoàn Hồng Ngẫu của nàng cũng biết thiếu niên nàng cứu năm đó là Bách Lý Hàn.

      tiếng trống canh truyền đến, Lưu Sương bừng tỉnh, nàng thể gặp .

      Nàng và , là vân cùng thủy, có bất cứ liên quan nào.

      Trái tim Lưu Sương quyết, liền quay sang với Thanh Trần: “Ngươi từ chối vị công tử đó !”

      xong, nàng từ biệt Ngộ Nhân, mang theo Hồng Ngẫu đến sương phòng thu dọn quần áo, sau đó, cùng Hồng Ngẫu ra từ cửa sau Tĩnh Tâm Am lên xe ngựa rời .

      Chỉ có điều nàng biết, vì lúc này nàng chịu gặp , tạo ra hiểu lầm nghiêm trọng.

      Hoài Quânkim96 thích bài này.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 002 – ĐÁM CƯỚI SAI LẦM


      Hoa viên của Bạch Phủ, giống hoa viên của nhà khác, trồng các loại kỳ hoa dị thảo, cả vườn chỉ trồng dược thảo. Gió xuân khẽ thổi qua, dược thảo chập chờn theo gió, đu đưa nhiều vẻ, tạo thành cảnh đẹp khó lòng quên được.

      Lưu Sương mặc bộ xiêm y màu trắng, bước qua từng luống thảo dược để chăm sóc. Thỉnh thoảng nàng lại ngồi hẳn xuống, chăm chút cho từng nhành cây, hoặc là khom lưng nhổ bỏ cỏ dại xung quanh thảo dược. Chiếc quần trắng dính chút bùn đất, khẽ bay theo chiều gió, mang theo mùi bùn đất thơm nồng, khiến người khác có chút xao lòng.

      Hồng Ngẫu xách thùng nước theo sát sau Lưu Sương, thỉnh thoảng lại tưới nước cho từng luống cây.

      Kỳ những việc này có thể giao hết cho người hầu làm, nhưng là do Lưu Sương lo lắng rằng, những người hầu đó có thể nhổ bỏ hết những cây thảo dược, bởi vì có những loại thảo dược nàng biết rằng quý hiếm mà những người làm kia chỉ nghĩ là cỏ dại mà thôi. Chỉ có Lưu Sương mới có thể phân biệt được đâu là thảo dược, đâu là cỏ dại, vì vậy, chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi là Lưu Sương luôn ghé tới chăm sóc vườn thảo dược.

      Hai người bận rộn nhổ cỏ dại, tưới nước, bắt sâu tiểu nha hoàn mặc áo xanh chạy tới, thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng, vừa thở hổn hển vừa : “Tiểu thư, lão gia cho gọi người, có việc quan trọng.”

      “Có việc gì sao?” Lưu Sương ngạc nhiên hỏi, lúc này, phụ thân vừa mới hồi phủ, có việc gì gấp tìm nàng đây?

      “Lão gia còn , tiểu thư hãy thay xiêm y mới, rồi ra gặp người ngay lập tức.”

      “Ta biết rồi.” Lưu Sương rời vườn thảo dược, trở lại khuê phòng, thay bộ xiêm y mới, rồi theo tiểu nha hoàn kia tới sảnh.

      Bạch lão gia và Bạch phu nhân ngồi trong phòng từ lâu, có cả mấy người nữa, xem qua y phục chắc là thái giám làm việc trong cung.

      Lưu Sương sửng sốt, trái tim dấy lên chút bất an mơ hồ, có chuyện gì xảy ra sao?

      Nàng vừa bước tới, Bạch phu nhân liền kéo nàng và Bạch Lộ (là tên của Bạch lão gia) cùng quỳ xuống, vị thái giám dẫn đầu mở thánh chỉ, lớn tiếng truyền: “Trẫm được nghe nữ nhi của Ngự y Bạch Lộ là Bạch thị Lưu Sương dịu dàng, hiền thục, tài mạo song toàn, đặc biệt ban hôn cho con trai thứ ba của trẫm là Trữ Vương Hàn làm chính phi, ba ngày sau tổ chức thành hôn.”

      Thành thân với Trữ Vương Bách Lý Hàn?

      Trước giờ Lưu Sương luôn trầm tĩnh, đến giờ phút này khó lòng mà bình tĩnh cho được, nàng vô cùng kinh hoàng. Khuôn mặt cũng lộ vẻ sợ hãi, đầy kinh ngạc, nghi hoặc tin vào điều mà chính tai nàng vừa nghe thấy.

      Thành thân?

      Nàng nằm mơ sao? Nếu phải mơ làm sao lại có chuyện như thế này chứ?

      Lưu Sương choáng váng quỳ cạnh cha mẹ, phụ thân lạy nhận thánh chỉ, đến khi công công rời nàng vẫn còn khiếp sợ chưa lấy lại được tinh thần.

      Tại sao?

      Nàng vốn phải giai nhân khuynh thành tuyệt sắc, càng phải nổi danh cầm kỳ thi họa, nàng chẳng qua chỉ là con của Ngự y, tài sắc, vì sao lại chọn nàng?

      “Phụ thân, tại sao Hoàng thượng lại ban hôn, chẳng lẽ cha bẩm với Hoàng thượng là con trúng hàn độc sao?” Lưu Sương hỏi.

      Bạch phu nhân cũng ưu tư : “Đúng vậy, lão gia, tại sao Hoàng thượng lại ban hôn? Cửa nhà hoàng gia sâu hơn biển, tính khí Sương nhi sợ là thích hợp làm dâu nhà hoàng gia…”

      Bạch Lộ thở dài: “Việc này ta cũng có phần ràng, hôm vừa rồi Hoàng thượng có dò xét ta, là có ý muốn ban hôn cho Trữ Vương và Sương nhi, ta liền thưa với Hoàng thượng rằng Sương nhi thân mang hàn độc, khéo léo cự tuyệt. Thánh thượng thở dài đáng tiếc. Ai ngờ đâu hôm nay lại ban chiếu tứ hôn, chắc là Trữ Vương chê Sương nhi mang bệnh trong người, cố chấp muốn thành hôn. Sương nhi, liệu con và Trữ Vương từng gặp nhau chưa?”

      từng gặp hay chưa?

      Lần trước ra tay cứu người, cũng khá lâu, thể coi là từng gặp. Mấy ngày trước ở Tĩnh Tâm Am từng cầu kiến muốn gặp nàng nhưng nàng cũng đâu có gặp .

      Lưu Sương lắc đầu : “Sương nhi chưa từng gặp Trữ Vương.”

      Bạch Lộ tự tin : “Sương nhi, luận tài hoa, luận dung mạo, luận hiền đức, luận y thuật đều là hơn người, Trữ Vương ngưỡng mộ nên muốn thành thân cũng có khả năng. Trong số các hoàng tử, Trữ Vương là hoàng tử tài giỏi nhất, được sủng ái nhất. Vô luận là văn tài võ lược hay tướng mạo, đều rất xứng đôi với Sương nhi, nếu lòng thương Sương nhi cũng coi như nhân duyên mĩ mãn. Theo ta thấy, chúng ta cần phải sầu lo nhiều.”

      Sầu lo cũng được, sầu lo cũng được, tất cả đều là vô dụng.

      Thử hỏi Hoàng thượng tứ hôn, nàng có thể cự tuyệt sao? thể, chỉ có thể tiếp nhận.

      “Phụ thân, mẫu thân, hai người nên sầu lo, nếu Hoàng thượng tứ hôn, chúng ta thể từ chối, cứ mặc kệ nó .” Lưu Sương giọng .

      Nàng muốn phụ thân và mẫu thân vì nàng mà lo lắng, nay hôn được định, nếu từ hôn, nhất định liên lụy tới hai người. Huống hồ, đối với Bách Lý Hàn, nàng có loại cảm giác lên được bằng lời.

      Bạch Lộ và phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng biết điều rằng, mặc dù Lưu Sương thân mang trọng bệnh, nhưng tính tình thanh cao độc lập, trước đó từng có ít người tới cầu thân, đều bị nàng nhất nhất cự tuyệt.

      Hôm nay, xem tình hình này, nàng đối với Trữ Vương Bách Lý Hàn giống như có chút ý tứ.

      Có lẽ, nàng có được mối nhân duyên mĩ mãn.

      Thời gian trôi nhanh.

      Lưu Sương trải qua ba ngày trong lo lắng mơ hồ, tâm trạng hân hoan mờ nhạt, những cảm xúc chẳng thể thành lời, khiến thời gian trôi như tên bay.

      Ngoài cửa sổ, hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nở.

      Thời điểm xuất giá, rốt cục tới.

      Mười tám tháng tư, lịch thư ghi: ngày tốt, thích hợp để cưới xin.

      Ngày hôm đó bầu trời quá trong xanh, từng cụm mây nhởn nhơ bay. Gió thổi qua hàng liễu đầy hào hứng. Lòng Lưu Sương thoàng chút nghi ngờ như ở trong mộng, hàng liễu hôm nay sao lại phất phơ rối loạn thế kia.

      là phải gả sao?

      Gả cho người xa lạ nhưng phải hoàn toàn xa lạ.

      phải hoàn toàn xa lạ, bởi từng đấy năm nàng luôn lơ đãng nhớ về , nhớ đôi mắt sáng như sao của , nhớ nhãn thần như sông băng của , nhớ bất lực yếu ớt trong cơn hôn mê của . là xa lạ bởi căn bản biết nàng chính là người thiếu niên cứu , mà nàng căn bản là cũng biết .

      Cuối cùng cũng phải gả rồi!

      Lưu Sương ngồi trước bàn trang điểm, để nha hoàn tùy ý trang điểm.

      Chải tóc, cài trâm, dặm phấn, kẻ mi, thoa son, cuối cùng là mang mũ phượng. Trang điểm xong, Lưu Sương ngước mắt nhìn mình trong gương cơ hồ có chút nhận ra chính bản thân.

      Hàng lông mày lá liễu nhu mì kín đáo, đôi mắt trong veo mênh mông sóng nước, môi đỏ mọng nũng nịu, hai gò má đánh chút phấn hồng, vừa thanh tú lại quyến rũ vô cùng.

      Đây là nàng sao? Đầu đội mũ phượng, thân mặc áo đỏ, đẹp đẽ mà cao quý.

      Lưu Sương tính là tuyệt sắc khuynh thành nhưng rất khả ái, hơn nữa nàng có phong thái phóng khoáng từ trong xương cốt, khiến người khác tự chủ mà bị hấp dẫn.

      Vương phủ cho người khênh kiệu tới, mấy ma ma đón dâu bước tới, trùm chiếc khăn đỏ lên đầu nàng, dìu nàng ra phòng khách bái lạy cha mẹ.

      Bạch phu nhân giữ chặt tay Lưu Sương thầm bên tai nàng những lời dặn dò: “Sương nhi, con gả rồi, là người của Trữ Vương, sau này cuộc sống sướng khổ thế nào cũng phải nhớ kỹ bốn chữ ‘xuất giá tòng phu’, kính nhường dưới, cố gắng nhẫn nại, nên cố chấp. Con hiểu ?”

      Lưu Sương thấy mũi cay cay, nước mắt lưng tròng, ôm chặt mẫu thân : “Mẫu thân, người và phụ thân chỉ có mình Sương nhi là con, giờ con lấy chồng hai người biết làm sao bây giờ, Sương nhi muốn lấy chồng!” Nếu như có thể, nàng tình nguyện lấy chồng, cả đời ở vậy phụng dưỡng cha mẹ.

      Bạch phu nhân rưng rưng : “Đứa bé ngốc, cần phải lo lắng cho cha mẹ, sư huynh con mấy ngày nữa về, mọi việc có nó lo.”

      Lưu Sương nhớ đến vị sư huynh cùng nàng lớn lên tên Đoạn Khinh Ngân, giờ ở bên ngoài bôn ba về tiễn nàng xuất giá được, chua xót trào dâng. Lưu luyến muốn rời mà bái lạy cho mẹ, lên kiệu hoa trong tiếng chúc phúc của thân nhân.

      Ngồi trong kiệu hoa, tai nghe tiếng chiêng trống rung trời, cho dù Lưu Sương nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được hôn này vô cùng long trọng. Bách Lý Hàn trân trọng nàng, nghĩ vậy, trong lòng dâng lên tia vui sướng.

      Rốt cục cũng tới Vương phủ, tiếng cười chúc tụng xôn xao. tràng pháo nổ vang, chiêng trống rền trời, ma ma ra lệnh hạ kiệu rồi đỡ Lưu Sương xuống, bước thảm đỏ, qua chậu thân, đạp yên ngựa, rồi vào bái đường.

      Hôn lễ hoàng gia vốn cầu kỳ nhiều nghi lễ, những lễ tiết thể nào bỏ qua được.

      Lưu Sương cũng nhớ được mình phải thi bao nhiêu lễ, vái bao nhiêu lần rồi, chỉ thấy lờ mờ qua khăn trùm đầu gian đỏ rực vui mừng, màu đỏ diễm lệ, đỏ say lòng người.

      Bị trùm khăn nên nàng nhìn thấy mặt Bách Lý Hàn, chỉ nhìn thấy chân trở xuống. đôi giày gấm thêu long vân rất tinh xảo, so với đôi giày tinh xảo năm xưa lớn hơn rất nhiều.

      Đôi chân to lớn như vậy, biết người cao lớn thế nào?

      Trong lòng Lưu Sương có chút tò mò, chờ đợi.

      Rốt cục lễ bái xong, Lưu Sương được Hồng Ngẫu cùng mấy a hoàn dìu đưa vào động phòng.

      Ngồi trước hỉ sàng lẳng lặng chờ – phu quân của nàng đến.
      Hoài Quân thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Mục Huyền nàng ơi, nàng vào đây đăng kí truyện hộ nha nha, để mod còn làm cập nhật list truyện, nếu quá 48h kể từ lúc post mà chưa đăng kí là mình khóa topic lại nha@@ Thanks Bạn.^^

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      ok nàng :)
      minmin1009 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :