Thiên kim làm vợ kế - Tô Diệu Thủ (72c)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Thiên kim làm vợ kế

      [​IMG]

      Tác giả: Tô Diệu Thủ

      *Vợ kế: người con gả cho người chết vợ.


      -o0o-

      Thể loại: Ngôn tình cổ đại, có căn cứ trong lịch sử, điền văn

      Bản gốc: 72 chương

      Nguồn convert: ngocquynh520

      Edit: Mèo a.k.a Thiên Bích

      Nguồn: *************** - thienbich.wordpress.com
      -o0o-

      Giới thiệu vắn tắt:

      Cơ gia thiên hạ, Diêu gia vọng kinh

      (Nhà họ Cơ nắm quyền thiên hạ, nhà họ Diêu danh vọng chốn kinh thành)

      Nhược Thủy, thân là đích nữ Diêu gia, đỡ đao thay thái tử.

      Bị thái y phán rằng đời này thể sinh nở.

      Rơi vào đường cùng, chỉ còn cách hạ tiêu chuẩn từ thái tử phi xuống thành vợ kế của người ta.

      Ngài cho rằng ta hiền thục, độ lượng? cần phải thế đâu…

      Ta thấy là tự ngài xem bản thân, tự chuốc thêm phiền não.

      Sau mới phát ra chúng ta là đôi trời sinh.
      Last edited by a moderator: 14/8/14

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 1: thể

      ~[​IMG]~

      Trong căn phòng xa hoa, ảm đạm ngập tràn mùi thuốc, ông lão ngồi bên giường, tay vuốt râu bạc, tay kia chẩn mạch cho thiếu nữ nằm giường. Đứng đối diện là đôi vợ chồng già, đó là vợ chồng Thái phó đại nhân đương triều – Diêu Nhập Hoài, nằm giường chính là con của họ, người gần như được xem là thái tử phi, Diêu Nhược Thủy.

      Sau khi vị thái y râu bạc xem mạch giúp Diêu Nhược Thủy còn say ngủ, lão bèn thở dài tiếng. Lão xoay người khẽ với vợ chồng Thái phó đứng đợi bên: “Thái phó đại nhân, tại tính mạng của tiểu thư còn đáng lo ngại, thế nhưng đao này… Chao ôi, đao này khiến trong bụng tiểu thư bị thương tổn, sau này tiểu thư thể thụ thai!”

      “Cái gì?!” Nghe thái y xong Diêu phu nhân hoảng sợ la lớn, “Thái y, ngài có cách nào để cứu con của tôi ? Con bé vẫn chưa thành gia thất, hạnh phúc cả đời của con bé thể cứ thế mà kết thúc! Thái y, ngài phải dùng thuốc tốt nhất, Diêu phủ chúng tôi thiếu tiền tài. Tôi chỉ có mụn con , ngài nhất định phải nghĩ cách.” Vừa , hai hàng lệ vừa lăn dài khuôn mặt Diêu lão phu nhân, sớm còn thấy được khí phái thường ngày.

      Thái y kính Diêu lão phu nhân lạy, lão trầm tư hồi mới nặng nề : “Diêu phu nhân, lương y như từ mẫu. Lão phu hiểu cảm giác của phu nhân lúc này, thân là người đứng đầu thái y viện về mảng này, chuyện hệ trọng liên quan đến hạnh phúc sau này của tiểu thư, lão phu tuyệt dám tùy tiện đưa ra kết luận. Do lần này thánh thượng biết tiểu thư bị thương bụng trong, nên đặc phái lão phu đến chẩn trị. Nếu có tia hy vọng, lão phu nhất định dốc toàn lực chữa trị cho tiểu thư, nhưng…”

      “Ta hiểu rồi, đa tạ Trương thái y, bây giờ xin ngài hãy kê thuốc cho tiểu nữ. Phu nhân, bà với tôi.” Diêu thái phó xong, lập tức bước ra khỏi phòng, ngoảnh đầu lại lấy lần. Diêu phu nhân đảo mắt nhìn Diêu Nhược Thủy, rồi theo Diêu thái phó ra ngoài. ai thấy được những giọt lệ ngừng tuôn rơi từ khóe mắt Nhược Thủy.

      Vợ chồng Diêu thái phó bước vào sảnh chính, ba người con trai cùng các con dâu đều bước ra đón. Hành lễ xong xuôi, lúc an tọa rồi, dâu trưởng mới nhàng hỏi đến việc chẩn trị của thái y. Sảnh chính nhất thời lặng ngắt như tờ, tựa như chết lặng. Diêu thái phó giơ tay lên, gõ xuống bàn từng tiếng từng tiếng, nước mắt Diêu phu nhân lăn dài tựa như những hạt trân châu, nhưng chẳng ai lên tiếng.

      khắc sau, Diêu thái phó vỗ mạnh lên mặt bàn, lạnh lùng : “Lão Tam, đóng cửa lại.” Sau khi người con trai trẻ tuổi bước ra đóng cửa lại, ánh mắt Diêu thái phó sáng như sao, gánh mình trọng trách là chủ gia đình, ông buộc phải giải quyết ngay chuyện này. Diêu thái phó nặng nề : “Sau khi được thái y chẩn trị, muội muội các con còn nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng từ này về sau thể mang thai.” Trong khoảnh khắc, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Diêu thái phó.

      Diêu thái phó tiếp lời: “Các con nghe đây, bây giờ phải lập tức đưa muội muội khỏi nơi này. Phi tử trong cung mà thể sinh nở, ấy là điều tối kỵ của hoàng gia. Giải quyết xong chuyện Nhị vương gia bức vua thoái vị, vị trí thái tử là ván đóng thuyền. Với tình hình tại có thể khẳng định rằng vị trí thái tử phi thể về tay muội muội các con. Nhược Thủy đỡ đao thay thái tử, hoàng thượng vì muốn bày tỏ ân đức của hoàng gia, nhất định sắc phong muội muội các con làm trắc phi của thái tử.”

      Trong ánh mắt Diêu thái phó lộ đau khổ, ông : “Thế nhưng sau này Nhược Thủy chẳng thể có con, đưa con bé vào cung chẳng khác nào quăng nó vào ổ sói, nơi ấy chính là chốn lao tù cả đời thoát ra được. Tình cảm của thái tử kéo dài được bao lâu, ai có thể biết. Cho nên chúng ta phải lập tức đưa Nhược Thủy đến nơi xa, càng xa càng tốt. Khẩn trương tìm cho con bé gia đình ở nơi ấy, lập tức thành thân!”

      “Thế nhưng, phụ thân…” Lão Tam chen ngang, “ thể tìm nhà nào trong kinh thành cho muội muội được sao? Cần gì phải xa như vậy.”

      “Tìm ở kinh thành? Sống dưới chân thiên tử mà hòng nhanh chân hơn hoàng thượng sao?” Giọng cố gắng kìm nén tựa như có thể ép Diêu thái phó đến mức thở nổi. “Ta nào lại muốn giữ con bé bên mình. Đứa con do ta khổ cực nuôi lớn, ta nào lại muốn thấy cảnh nó xuất giá, đồ cưới trải đỏ suốt mười dặm đường? Nhưng tình thế ép chúng ta đến nước này, chúng ta còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa Nhược Thủy vì chờ thái tử mà nay mười chín, sau lại thể sinh con, gả vào chốn công hầu thế gia hay tiến cung có gì khác nhau chứ?”

      Tất cả mọi người đều cúi đầu, ai nhận ra rằng chỉ trong nháy mắt thôi mà khuôn mặt Diêu thái phó trông già rất nhiều. “Dâu út, ta nhớ nhầm thúc thúc con là nhậm chức tri phủ ở Đài Châu có phải ?”

      “Dạ phải, phụ thân.” trẻ kính cẩn đáp.

      “Sáng sớm ngày mai con hãy mời Nhị ca con đến đây, ta có việc muốn nhờ. Xin nhờ Nhị ca cùng với lão Tam tối ngày mai đưa Nhược Thủy ra khỏi thành, đến Đài Châu bằng đường thủy. Sau đó xin nhờ thúc phụ con tìm giúp Nhược Thủy gia đình. Chuyện này cứ quyết định như vậy. Được rồi, hôm nay các con cũng mệt cả rồi, tất cả về phòng nghỉ ngơi . Cụ thể thế nào đêm nay ta tính kĩ, đợi ngày mai lão Nhị của Chu gia đến rồi bàn sau. Giải tán.” xong, Diêu phu nhân lập tức đỡ Diêu thái phó về phòng.

      Khi đôi vợ chồng già về đến phòng, Diêu thái phó mới ngồi lại an ủi Diêu phu nhân: “Đừng khóc, buổi tối bà còn phải đến gặp Nhược Thủy đấy, thần sắc bà thế này càng khiến con bé khó chấp nhận.” Diêu phu nhân khóc thành tiếng : “Tôi biết thế nào đây?”

      “Bà cứ thẳng, sớm muộn gì con bé cũng biết thôi. Lát nữa tôi phải biên thư cho thúc phụ Chu gia, cho ông ấy biết ý định của bên mình. Nhược Thủy như thế này, tôi nhờ Chu đại nhân tìm nhà để con bé gả vào làm vợ kế.”

      “Làm vợ kế? được, được.” Diêu phu nhân lập tức phản đối.

      “Bà đừng có gấp, cứ nghe tôi hết . Đúng là làm vợ kế địa vị thấp, nhưng tìm nhà nào đó mà nguyên phối[1] có con tuổi, sau khi Nhược Thủy gả vào nuôi dưỡng đứa ấy tốt, đến khi nó trưởng thành cũng coi như là con của mình. Đây mới là điều quan trọng nhất. Bà nhất định phải giải thích ràng với con bé điều này.” Diêu thái phó kiên nhẫn giải thích cho vợ mình.

      “Con hiểu, phụ thân.” giọng yếu ớt vang lên, Diêu thái phó ngước nhìn về phía cửa thấy Diêu Nhược Thủy sắc mặt tái nhợt nằm ghế tre, đôi mắt rưng rưng nhưng cố làm ra vẻ tươi cười nhìn Diêu thái phó. “Sao con lại xuống giường? Đúng là hồ đồ.” Diêu thái phó vừa giận dữ cằn nhằn, vừa đỡ Nhược Thủy lên giường.

      “Phụ thân, lúc thái y chẩn bệnh con tỉnh. Khi mọi người đóng cửa sảnh chính, con liền sai đám nha hoàn đỡ con đến cửa phòng, thế nên con biết, biết cả rồi.” Nàng sao lại biết trong lòng phụ thân mẫu thân luôn suy nghĩ những điều tốt nhất cho nàng, giả như là đấng phụ mẫu nhẫn tâm hẳn vì địa vị nương nương trong cung mà sớm đưa con vào chốn thị phi ấy. Cho nên nàng quyết định lòng nghe theo an bài của phụ thân.

      “Có ai ngờ được rằng con ta lại đến nước này.” Diêu phu nhân ngờ bà lại có ngày hôm nay. “Nhược Thủy à, chúng ta chỉ có mụn con là con, cũng có thể coi là nuông chiều con từ đến lớn. Thế nhưng bây giờ ta lại thể thay con giữ chặt lấy vị hôn phu, bảo ta làm sao yên tâm đây. Chi bằng ta cùng con.” Diêu phu nhân yên lòng .

      Diêu thái phó đỡ lời: “Phu nhân à, nếu bà cũng cùng , há chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Thôi thôi, bà ở đây trò chuyện với con , nhắn nhủ đôi lời rồi cùng con bé xem xem muốn đem theo vật gì. Nhà con bé gả vào xác định là kém hơn hẳn ba đứa con dâu nhà ta, mấy thứ đồ cưới này nọ nếu có thể đổi thành ngân lượng đổi ra hết, ắt có lúc cần đến. Con bé lần này, chỉ mang theo tám đến mười rương đồ, những thứ màu mè cần thiết cần đem theo, ngay cả mấy thứ đông châu, phỉ thúy này cũng cần. Nha hoàn, ma ma cũng chỉ đưa theo , càng nhiều nguời càng đáng lo ngại.”

      Diêu thái phó xong tràng, nước mắt Diêu phu nhân chẳng mất tiền mua đua nhau tuôn rơi. Đường đường là quan lớn nhất phẩm của triều Đại Ung, là con bảo bối của chính thất của Diêu thái phó – cận thần bên cạnh thiên tử, là đứa con bà dày công nuôi lớn, thế mà cứ im hơi lặng tiếng ôm theo đống đồ cưới sơ sài xuất giá như thế sao? Diêu phu nhân như muốn đem hết nước mắt đời khóc cạn trong hôm nay.

      “Mẫu thân, người chớ đau lòng. Con người ta có thể xuất giá như thế con cũng có thể. Hai người lo nghĩ cho con quá nhiều rồi, con lo lắng cho bản thân, chỉ sợ vì chuyện của con mà ảnh hưởng đến sức khỏe của hai người. Hàng năm con đều đặn viết thư về, đợi khi tin đồn trong kinh thành lắng xuống, con cùng con rể tương lai của hai người quay về.” Nhược Thủy nắm tay Diêu phu nhân khẽ.

      Diêu thái phó nghe Nhược Thủy vậy liền mỉm cười, ý cười đầu tiên xuất mặt ông ngày hôm nay: “Con nghĩ được như vậy là tốt rồi, ta dốc sức sắp xếp ổn thỏa chuyện này. Ta dự định đưa con đến chỗ thúc thúc của Tam tẩu con ở Đài Châu, Chiết Giang. Từ đây xuất phát tầm nửa tháng là đến, tối mai lập tức lên đường, phần còn lại lát nữa mẫu thân kĩ hơn với con. Con với mẫu thân mau về phòng , thời gian còn nhiều, ta phải biên thư cho Chu đại nhân.”

      [1] Nguyên phối: vợ cả qua đời.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 2 : Chuyến đến Đài Châu

      ~[​IMG]~

      Diêu phu nhân sai người đưa Nhược Thủy về phòng. Về đến phòng, bà dặn tiểu nha đầu đứng hầu ngoài cửa viện, sai ma ma thân cận đỡ lấy Nhược Thủy, bà cùng bốn nha đầu trong phòng sắp xếp rương hòm. Lấy hòm gỗ lim to nhất trong mười cái ra, bà sai người khẩn trương gom đồ đạc lại, còn bản thân bước đến mép giường bàn bạc với Nhược Thủy xem nên đưa ai .

      “Mẫu thân, con muốn đưa Thanh Tố cùng .”

      “Ơ, chẳng phải con rất thích Thanh Nhị sao? Sao lại dẫn Thanh Tố ?” Diêu phu nhân có điều hiểu.

      “Mẫu thân, con bây giờ thể so với lúc trước. Thanh Nhị nhạy bén, đa nghi. Thanh Tố lại kiên định, vâng lời. Nếu con tiến cung, hẳn cần người giúp con trụ vững, thăm dò tin tức, những chuyện này ai bằng được Thanh Nhị. Nhưng bây giờ con làm vợ kế của người ta, nha đầu hồi môn phải là người hiểu biết. Mặt này Thanh Tố tốt hơn Thanh Nhị nhiều.” Tuy sắc mặt Nhược Thủy tái nhợt, nhưng giọng lại rất ổn định. Diêu phu nhân xoa đầu Nhược Thủy, cảm thán : “Con của ta trưởng thành rồi. Được rồi, con đưa theo bà vú và các em, có vú theo bên mình con đỡ thua thiệt hơn.”

      Hai mẹ con chuyện Vũ Ngọc Tú, đại tẩu của Nhược Thủy và tiểu nha đầu đến. “Mẫu thân, con đến để xem có giúp được việc gì .” Nàng ta lấy hộp nữ trang trong tay nha đầu, mở ra : “Đây là trang sức con tặng muội muội, chúng con thể tham gia hôn lễ, nên chỉ có thể chúc muội muội đầu bạc răng long.”

      Nhìn hộp gỗ trong tay đại tẩu đầy những trang sức, nào là vàng bạc, ngọc bích bạch ngọc, chỉ có vài món làm bằng san hô nhưng cũng được chế tác rất tinh xảo. Diêu phu nhân thấy vậy gật đầu ngừng. Trong lòng Nhược Thủy cũng thầm khâm phục, các tẩu tẩu trong nhà quả là mỗi người vẻ. Đại tẩu Vũ thị, con của Lại bộ thượng thư, của hồi môn rất hậu hĩnh, tại đại ca còn là người thay thái tử cầm binh.

      Quà cưới dành tặng cho em chồng duy nhất này chỉ hộp trang sức nho thế thôi, nhưng toàn bộ đều được làm bằng vàng, hơn nữa còn được khảm đầy đông châu, thậm chí phần nào còn mang theo cả khí phái của chủ nhân. Ấy thế nhưng làm người phải khéo, bây giờ em chồng thế này còn tặng đông châu e là có hơi khoe khoang. Làm người phải nhạy bén, xem xét thời thế, tặng quà cũng phải là thứ thích hợp, về mặt này nàng ta còn phải học hỏi người khác nhiều hơn nữa.

      “Ngọc Tú, con tới đúng lúc, mau đến thay ta giúp muội muội con thu dọn rương hòm, thể mang theo tất cả được.” Diêu lão phu nhân căn dặn.

      “Mẫu thân cứ yên tâm ở đây trò chuyện với muội muội, để con sắp xếp lại rương hòm. Con phân loại rồi xếp vào trong rương, sau đó chúng ta bàn bạc lại xem có gì ổn .” xong Vũ thị liền sai người bắt đầu kiểm tra, “Y phục, vải vóc đều xếp vào mấy cái rương này, trang sức bây giờ khoan hẵng xếp vào, ơ kìa, ngọc thạch này cũng mang theo…”

      Cuối cùng Diêu phu nhân cũng an tâm căn dặn Nhược Thủy những điều cần lưu ý sau khi kết hôn, để nàng có thể chăm sóc tốt cho cha mẹ chồng, người con dâu sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi cũng thành mẹ chồng. Lại , còn phải sống hòa thuận với các chị em dâu, gia đình chưa chắc ít hơn so với gia đình lớn, những tranh cãi về tiền bạc có thể nhường cũng nên nhường bước. Sau bà tiếp tục căn dặn phải nuôi dưỡng con chồng chu đáo, dù sao Nhược Thủy cũng chỉ là phận tiểu thiếp.

      Bất luận dặn dò bao nhiêu, Diêu phu nhân vẫn cảm thấy còn quá nhiều điều chưa hết, Nhược Thủy thấy sắc trời chuyển tối mới lắc lắc tay mẫu thân: “Mẫu thân, con biết. Cho dù sau này con và phu quân thể là phu thê kết tóc, đôi bên ân ái tồn tại hiềm nghi cũng có thể là mội đôi phu phụ tôn trọng lẫn nhau, tương kính như tân. Chẳng phải mẫu thân dặn dò hết thảy rồi đó sao, con cũng lớn rồi mà. muộn rồi, mẫu thân mau nghỉ , ngày mai còn nhiều việc phải lo.” Diêu phu nhân lại thở dài tiếng, thêm vài câu rồi mới quay về phòng.

      Sáng sớm hôm sau khi Nhược Thủy tỉnh lại thấy mẫu thân và ba vị tẩu tẩu thu dọn đồ đạc. họ bắt đầu từ khi nào, Nhược Thủy vội vã dùng điểm tâm rồi mời Diêu phu nhân và mọi người đến. Nhị tẩu và Tam tẩu cũng đưa đến thêm ít đồ trang sức.

      Nhị tẩu đưa đến mấy miếng vàng lá đánh dày, bảo rằng tiện mang theo đồ đạc chi bằng cầm thứ này đến Đài Châu, rồi theo phong tục nơi ấy mà làm mấy món trang sức. Tam tẩu mang đến mười sáu bộ xiêm y tứ quý mới tinh, tất cả đều được sửa lại dựa theo vóc người của Nhược Thủy, vì chuyện này mà người của ba phòng làm suốt cả ngày hôm qua. Nhược Thủy luôn miệng tạ ơn. Sau đó Diêu phu nhân lại cầm tay Nhược Thủy dặn dò tới lui.

      Trước đại sảnh, Diêu thái phó trò chuyện với con trai thứ ba và Nhị ca của Chu gia, Nhị ca Chu gia cung kính với Diêu thái phó: “Bá phụ yên tâm, Nhược Thủy cũng là muội muội của con. Con và Tam đệ đưa muội muội đến Đài Chân an toàn. Chuyện chọn nhà chồng cho muội muội có Nhị thẩm của con ở Đài Châu lo liệu. Nhị thẩm là người rất cẩn thận, bá phụ đừng quá lo lắng. Hơn nữa con và lão Tam ở lại đợi muội muội lại mặt xong xuôi mới quay về.”

      “Như vậy tốt quá, việc này trông cậy cả vào con. Con về nhà thu dọn ít đồ dùng, tối hôm nay lập tức xuất phát. Thân thể Nhược Thủy còn chưa bình phục hẳn, các con bằng đường thủy, ta sai người phóng ngựa đưa thư đến cho thúc phụ con. Con mau về thu dọn đồ đạc .” Diêu thái phó gật đầu căn dặn.

      Chớp mắt thấy hoàng hôn đến, trước khi khởi hành, Diêu thái phó lén đưa thêm cho Nhược Thủy xấp ngân phiếu mười vạn lượng, còn dặn nàng đừng cho bất kì ai hay biết, Nhược Thủy cũng hiểu được đây là tiền phòng thân của mình. Sau đó Nhược Thủy bái biệt mọi người, mang theo mười rương đồ đầy áp, đương lúc mọi người nước mắt lưng tròng, nàng xuống chiếc thuyền khởi hành đến Đài Châu.

      -o0o-

      Thuyền khách rung rinh, lắc lư trôi theo dòng nước, cảnh sắc hai bên bờ dần lùi về phía sau. “Được rồi, Thanh Tố, bây giờ cần phải làm gì cả kẻo lát nữa lại váng đầu. gọi Đường ma ma lên đây chuyện với ta, ở thuyền nhàm chán.” Diêu Nhược Thủy cười .

      “Dạ, tiểu thư.” tiểu nha đầu chừng mười bốn, mười lăm tuổi đáp lời, sau mới chạy .

      Hôm nay là ngày thứ năm thuyền. Cũng có đôi khi cảnh tượng bị thương ngày hôm ấy như hiển trước mắt Diêu Nhược Thủy.

      Diêu gia vốn dĩ đứng đầu trong tứ đại gia tộc của triều Đại Ung, tính đến đời phụ thân nàng có hơn trăm năm lịch sử, quá trình cũng có lúc thăng trầm nhưng họ luôn dựa vào tổ huấn của Diêu gia mà cố gắng. Truyền thống của Diêu gia có từ đời cha, đời chú, đây cũng chính là động lực thúc đẩy nam nhi Diêu gia luôn hướng về phía trước. Đương thời có câu tục ngữ: Cơ gia thiên hạ, Diêu gia vọng kinh. Bởi vậy có thể thấy được ảnh hưởng mà Diêu gia gầy dựng giữa chốn kinh thành. Gia đình Diêu thái phó chính là chi chính thống của gia tộc này.

      Nhược Thủy và Tam a ca của nàng là thai long phụng, nhưng khi sinh ra sức khỏe lại được tốt, các lễ nghi như tắm ba ngày hay đầy tháng đều bỏ lỡ. Sau này khi Nhược Thủy vào cung thỉnh an quen biết Thái tử Cơ Thoan, cũng có thể là hai người cùng nhau trưởng thành. Trong cung cũng tỏ ý muốn Nhược Thủy trở thành thái tử phi, vì thế bèn dốc sức vun vén cho Thái tử và Nhược Thủy. Cho nên từ , Diêu Nhược Thủy gần như ngầm được quyết định cho vị trí thái tử phi.

      Diêu phu nhân cũng theo những tiêu chuẩn của thái tử phi như đoan trang hiền thục, nhã nhặn lịch mà dạy dỗ Nhược Thủy. Tính cách Nhược Thủy vốn thích yên tĩnh, hơn nữa, dưới chỉ dẫn của Diêu phu nhân, ngoài những lễ hội đặc biệt Nhược Thủy hầu như tham gia vào những hội hè dành cho các vị tiểu thư trong kinh thành. Đó là lý do mà ngoài những gia đình có quan hệ thân thiết với Diêu gia hiếm có ai được gặp qua vị thiên kim của chánh thất Thái phó đại nhân.

      Đại Ung từ khi khai quốc mới trải qua đời hoàng đế trị vì, giành được thiên hạ lưng ngựa nên con cháu hậu thế cũng muốn noi giương tổ tiên. Sau khi Nhị thái tử mất sớm, ngoại gia còn hiển hách, thêm vào đó sức khỏe Thái tử lại suy nhược, trong triều như có luồng gió cầu đổi Thái tử, người dự bị chính là Đại hoàng tử dũng mãnh.

      Đại hoàng tử xông pha trận mạc, quyền thế ngoại gia được nâng cao, là người được chọn tốt nhất. Thế nhưng trời sinh tính tình Đại hoàng tử dễ bị kích động, thấy Hoàng đế chỉ trọng dụng bản thân đấu tranh dũng nhưng chẳng đả động đến việc giao cho mình vị trí kia. Bản thân dũng, cố gắng tiêu diệt địch ở tiền phương, Thái tử yếu đuối núp ở phía sau lại nhận được kính trọng của vạn người.

      Vì vậy cơn giận hóa thành dã tâm, lại có kẻ giật dây đằng sau, thế nên Đại hoàng tử khởi binh tạo phản khi Hoàng đế đưa mọi người săn bắn. Hoàng thượng, Thái tử, các vị trọng thần và gia quyến đều bị nhốt bên trong đại doanh. Thế nhưng bản lĩnh của Hoàng đế vẫn cao hơn bậc, ông bày mưu tính kế sẵn. Quân đội Cần Vương rất nhanh bao vây Đại hoàng tử, kế hoạch tạo phản thành.

      Sau cùng, khi Đại hoàng tử bị áp chế trước mặt mọi người, người trông coi lại sơ sẩy để Đại hoàng tử rút ra thanh đoản kiếm đâm về phía Thái tử với tất cả căm hờn. Vừa vặn lúc ấy Nhược Thủy lại đứng bên cạnh Thái tử, thấy hành động của Đại hoàng tử, nàng chút suy nghĩ lao ra chắn trước người Thái tử, thay Thái tử lĩnh trọn đao. Thanh kiếm cắm giữa bụng Nhược Thủy, máu tươi đầy đất, Thái tử vội vàng hét lớn gọi người đến, đây cũng là lần cuối cùng Nhược Thủy nhìn thấy Thái tử.

      * * *

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 3 : Chọn người

      ~[​IMG]~

      Diêu Nhược Thủy suy nghĩ kĩ càng về chuyện trước kia, bất luận thế nào bản thân nàng và Thái tử cũng là đôi hữu duyên vô phận. Người trước kia bây giờđã thể trở thành phu quân của nàng. Suy nghĩ nhiều cũng chỉ phí công, chi bằng tán gẫu giết thời gian.

      Chỉ trong chốc lát, Đường ma ma đến, tay còn bưng thêm chén canh cá: “Tiểu thư, mau uống chén canh cá này , cá mới đánh, tươi lắm đấy.” Đường ma ma vừa cười vừa bưng chén canh bước lại gần.

      “Được, ma ma, bà cũng ngồi . Tiện thể bây giờ chúng ta cũng rảnh rỗi, hay là ma ma cho ta biết chút về chuyện xuất giá . Ma ma cũng biết đấy, cao môn giá nữ, đê môn thú tức[1]. Đến bây giờ mẫu thân ta cũng chưa từng chỉ dạy qua… như vậy là…”

      “Tiểu thư, già biết. Sau khi chúng ta đến Đài Châu, cần biết gia thế đối phương ra sao, so với Diêu gia mà cũng là thấp kém hơn. Hầu môn thế gia tranh giành vị trí kế thừa, tranh giành cơ hội được nở mặt nở mày. Gia tộc hơn lại tranh giành tài sản, cho nên phải giành cho bằng được ví trí chủ quản trong phủ. Mọi người các phòng đều sống chung chỗ, các thiếu gia có người do phu nhân sinh, có người được cưng chiều nhưng lại do di nương[2] sinh, quan hệ rất phức tạp, lộn xộn. Phu nhân dặn lúc này nhất định phải tìm gia đình đơn giản cho tiểu thư, gia thế quan trọng, chỉ cần đối phương là người tốt.” Đường ma ma trịnh trọng .

      Mệnh tiểu thư khổ, từ mây rơi thẳng xuống nơi hơn gì vũng bùn này. Đường ma ma huyên thuyên thêm những chuyện khác. Dọc đường Nhược Thủy cũng trò chuyện với Tam ca, cùng hàn huyên với bà vú vàả nha hoàn, tận hưởng khoảng thời gian thoải mái cuối cùng trước khi xuất giá, chẳng mấy chốc qua hơn mười ngày.

      “Nhược Thủy, bảo Thanh Tố chuẩn bị chút , canh giờ nữa là chúng ta đến nơi rồi.” Tam ca Diêu gia – Diêu Nhược Táp gõ cửa phòng Nhược Thủy vọng vào. Nhược Thủy tự mình chỉnh trang lại rồi bước lên boong thuyền, đến ranh giới Đài Châu. Phóng tầm mắt về phía ruộng lúa bát ngát đằng xa, Nhược Thủy đứng ở đầu thuyền lát thành Đài Châu phồn thịnh ra trước mắt. Sau khi mọi người xuống thuyền, người trông như quản gia, dẫn theo gã sai vặt bước lên nghênh đón, “Nhị thiếu gia, để tiểu nhân thay ngài trông nom mọi việc.”

      “Ngô Kha, thúc phụ cũng cho phép ông đến đây sao. Đây là Tam thiếu gia và đại tiểu thư của Diêu gia. Tam đệ, tiểu muội, đây là Ngô Kha, đại quản gia của nhà thúc phụ ta.” Chu Nhị thiếu gia xoay người giới thiệu với hai huynh muội.

      “Tiểu nhân xin thỉnh an hai vị.” Ngô Kha vừa cười vừa thỉnh an hai huynh muội họ, hai người cũng mỉm cười rồi gật đầu đáp lễ. “Nhị thiếu gia, ngài dẫn hai vị khách quý lên xe ngựa trước , tiểu nhân sai người đưa đồ đạc đến sau.” Ngô quản gia vừa trò chuyện vừa chỉ huy đám thủ hạ khiêng hòm rương từ thuyền xuống.

      Chỉ sau nén nhang, xe ngựa đến cửa Chu gia, vừa vào cổng nhìn thấy hai ăn vận gọn gàng vừa cười vừa bước ra đón. Chu Nhị thiếu gia giới thiệu người vận lam y, vóc dáng dong dỏng cao, khuôn mặt trái xoan chính là Đại biểu tẩu Vương thị của Chu gia, còn người vận lục y, hơi mập mạp chính là Nhị biểu tẩu Trình thị.

      Sau khi thi lễ, Nhược Thủy theo mọi người đến phòng chính, bái kiến Nhị thúc phụ và Nhị thẩm của Chu gia. Gương mặt Chu đại nhân đầy ý cười, quan tâm hỏi han Diêu Nhược Táp về sức khỏe của mọi người trong Diêu gia, sau lại hỏi bọn họ đường có mệt mỏi, vất vả lắm . Diêu Nhược Táp vốn quen với những lời hỏi thăm thân tình này nên cũng rất kiên nhẫn đáp lời từng vấn đề .

      Diêu phu nhân cũng thăm hỏi những điều tương tự, sau mới để NhượcThủy và các biểu ca biểu tẩu Chu gia trở về phòng, chỉ giữ lại Nhược Táp và Nhị thiếu gia Chu gia ở lại cùng hai người lớn bọn họ bàn bạc về chuyện hôn của Nhược Thủy. Tin tức từ Diêu thái phó được đưa đến từ bốn ngày trước, sau khi nhận thư, Chu đại nhân tỉ mỉ đọc rồi phân tích ý tứ trong ngoài của bức thư với phu nhân. Chu đại nhân vốn nhờ vào đề bạt của huynh đệ trong kinh thành mới có thể làm đến chức vị tại, mà huynh đệ trong kinh thành thuận buồm xuôi gió thăng tiến cũng là nhờ Diêu gia chiếu cố ít.

      Chuyện Diêu gia nhờ cậy bọn họ giúp đỡ có thể là trăm năm mới có lần, bình thường chỉ có bọn họ phải chạy theo nịnh nọt. Vợ chồng Chu đại nhân quyết phải chu toàn nhiệm vụ được giao phó lần này, thắt chặt thêm mối thân tình với Diêu gia. Sau khi Chu phu nhân phân tích cặn kẽ xong với lão gia nhà mình, dưới sựủng hộ tuyệt đối của Chu lão gia, bà gần như thu thập, chọn lựa hết những người góa vợ có gia thế tốt trong phạm vi Đài Châu này. Cuối cùng cũng chọn ra được ba người tương đối tốt.

      Người thứ nhất là thiếu gia của Trần gia, Trần gia là đại thế gia ở Chiết Giang, gia thế giàu có, cha mẹ chồng hòa thuận. Khuyết điểm là Trần thiếu gia là con trai độc nhất, nuông chiều từ đến nay nên chỉ là kẻ vô tích . Tuổi tác cũng lớn, dưới gối còn có ba con trai con , bốn người thiếp thất.

      Người thứ hai là con trai thứ ba của Bàng gia, Tam công tử Bàng gia tuổi trẻ tài cao, là cử nhân, dưới gối chỉ có đứa con trai do nguyên phối sinh ra, thiếp thất cũng có mấy phòng, song đây là con người thẳng thắn, biết đối nhân xử thế, dáng dấp tuấn mười phần. Khuyết điểm là mẹ chồng rất nghiêm khác, chị em dâu cũng mấy dễ chịu.

      Người thứ ba là lão Nhị của Tiết gia, đệ đệ của Tiết tri huyện, cha mẹ mất sớm, gả vào nhà cần phải hầu hạ mẹ chồng, có ba con trai, do nguyên phối sinh, do thông phòng[3] sinh, còn lại là do thê thiếp sinh, là người rất kiên định. Khuyết điểm là bản thân ta là người buôn bán, Tiết gia lại đại thế gia nhưng ta và ca ca lại tách riêng, có khả năng nhờ cậy vào vinh quang của gia tộc.

      Chu phu nhân lần lượt đặt danh thiếp của ba người này lên mặt bàn để Diêu Nhược Táp xem qua. Diêu Nhược Tạp nhìn qua lượt, trong lòn cóý nghiêng về người thứ ba, thế nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của trưởng bối, liền khách khí hỏi ý Chu phu nhân.

      Chu phu nhân thấy Tam công tử khí thế bức người của Diêu gia lại muốn hỏi ý phụ nhân như mình, trong lòng khỏi vui mừng, bà thu lại dáng cười rồi trịnh trọng : “Ở đây đều là người trong nhà, nên chúng ta cũng giấu gì nhau, tiểu thư nhà chúng ta cũng chẳng phải người ham hư danh. Người thứ nhất này nếu chịu cố gắng cha mẹ có nhiều tiền tài hơn cũng mau chóng cạn kiệt. Người thứ hai mẹ chồng nghiêm khắc như thế, e là tiểu thư nhà chúng ta chịu nổi. Ngời thứ ba này tuy gia thế bằng, nhưng lại tách biệt với ca ca, tiểu thư gả vào cũng coi như là chủ nhà. Hơn nữa nhà này còn muốn cầu cạnh lão gia nhà chúng ta, ta nhất định chiếu cố tiểu thư tốt. Tam thiếu gia, ngài thấy thế nào?”

      Nhược Táp ôm quyền, “Con và muội muội tuổi còn trẻ hiểu chuyện này, chi bằng tất cả nhờ cậy thúc thúc và thẩm thẩm làm chủ, xin làm phiền hai người.” Chu phu nhân biết đây là biểu thịý chọn người này. Diêu gia đồng ý, bà liền cam đoan rằng buổi chiều có người đến truyền tin, ngày mai nhận được hồi , chứng tỏ chuyện thành. Nhược Táp lại bày tỏ lòng biết ơn lần thứ hai.

      Xế chiều hôm đó, Chu phu nhân sai người đưa thiệp đến mời Đại nãi nãi[4] của Tiết gia đến phủ thưởng trà. Lại hôm nay chính là ngày nghỉ của quân phủ, khi thiệp của Chu gia được đưa đến, Tiết Đại Thiểu đãở nhà, ông cầm lấy tấm thiệp mời tự hỏi biết xảy ra chuyện gì, sao quan lại đột nhiên mời phu nhân ông sang thưởng trà chứ.

      Tiết Đại nãi nãi kịp lo lắng nhiều như thế, quan lớn hơn cấp cũng đủ đè chết người, huống chi đây lại là hơn vài phẩm. Thái thái[5] tứ phẩm nhà người ta mời phu nhân thất phẩm nhà ông đến uống trà, ông dám ? Lá gan của bà lớn đến thế, Tiếu Đại Thiểu luôn miệng an ủi thê tử, bọn họ muốn gì với bà cũng đừng hoảng hốt, đừng sợ, cứ thả lỏng trước , quay về rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc sau.

      Tiết Đại nãi nãi ngồi xe suy xét, tính toán hết mọi khả năng. Chuyện mà phụ nữ có thể với nhau chỉ có vài chủ đề. Kết hôn? Nhà ta cũng có mấy người hợp tuổi nhỉ. Cấp thiếp? nghe trong nhà có ý nạp thiếp mà. Chuyện con trẻ? Con của tri phủ đại nhân chính là Chu gia dòng dõi thư hương, con cái của thiếp thất nhà mình vốn thể so sánh. Càng đoán càng sai, càng sai lại càng lo sợ. Bà thấp thỏm bước vào cửa Chu gia, bước vào phòng thấy Chu phu nhân ung dung thưởng trà.

      Ban đầu Chu phu nhân hàn huyên vài câu, thấy bầu khí thoải mái hơn, có thể vào chuyện chính ngày hôm nay. “Tiết Đại nãi nãi, Nhị thúc nhà bà cũng ngoài hai mươi hai rồi nhỉ?” Chu phu nhân khéo léo mào đầu.

      “Trí nhớ của phu nhân tốt, phải, Nhị thúc nhà tôi năm nay ngoài hai mươi hai.” Chuyện của Nhị thúc? Là chuyện làm ăn sao? Những chuyện như thế phải là chúấy nên trực tiếp bàn bạc sao, nếu cũng có thể tìm gặp phu quân bà kia mà.

      “Chà, vợ cậu ta cũng qua đời bốn, năm năm rồi nhỉ. Cuộc sống này quá ngắn ngủi!”

      “Dạ phải, Nhị thúc cũng rất đau lòng, cả thê tử và thông phòng đều qua đời vì sinh khó, chỉ còn lại ba thằng con trai do thiếp thất trông nom.” Nhắc đến thê tử của Nhị thúc để làm gì nhỉ, định nhét người vào cho Nhị thúc sao, là nhắm vào dược đường của Nhị thúc sao?

      “Ôi chao, thế này được, có khi nào thiếp thất kia mưu toan trèo lên trước . Đàn ông dù sao cũng phải có người vợ quản lý mọi việc, chăm sóc con cái, nếu những ngày sau e là tốt. Tiết Đại nãi nãi xem có phải hay ?” Chu phu nhân lại tiến thêm bước.

      “Chu phu nhân rất phải, Nhị thúc nhà chúng tôi cầu rất cao, có chú ấy bao nhiều lần cũng được, cứ nhất định phải tìm người chưa xuất giá làm vợ kế. Phu nhân cũng biết đấy, ca ca và tẩu tẩu dù sao cũng phải cha mẹ sinh thành, thể ép buộc chú ấy.” Tiết Đại nãi nãi vừa cười vừa , hạ quyết tâm dù có thế nào cũng phải thay Nhị thúc ngăn chặn chuyện lộn xộn này.

      [1] Cao môn giá nữ, đê môn thú tức: nhà quyền quý gả con , nhà bình thường cưới con dâu.

      [2] Di nương: con cái gọi vợ bé của cha thời xưa.

      [3] Thông phòng hay nha đầu thông phòng: danh nghĩa là tỳ nữ, là nha đầu hồi môn theo nữ chủ nhân gả vào nhà trai, nhưng thực tế là cơ thiếp.Trong chế độ hôn nhân ở Trung Hoa cổ đại, nha đầu thông phòng có địa vị thấp hơn thiếp. Chỉ có nha đầu thông phòng mới được xưng thiếp. Nha đầu thông phòng tính chất khác gì với thê thiếp nhưng địa vị bằng, chỉ cao hơn nha đầu bình thường. Ví dụ như trong “Hồng lâu mộng”, Bình Nhi chính là nha đầu thông phòng của Giả Liễn, Tập Nhân cũng có thể coi như là nha đầu thông phòng của Bảo Ngọc. Nếu như trong “Kim Bình Mai” Xuân Mai thực tế chính là nha đầu thông phòng của Phan Kim Liên.

      [4] Đại nãi nãi là cách tôi tớ gọi chính thê của chủ nhân ngày xưa. Tiếng địa phương ở những nơi như Lỗ Bắc có thói quen gọi người lớn nhất là Đại nãi nãi, thứ nhì là Nhị nãi nãi, từ đó lần lượt suy ra.

      [5] Ở đây bản gốc dùng từ “thái thái”. Ý nghĩa: quan viên bậc hoặc người phú quý có quyền thế xưng vợ mình với người khác là “thái thái” hoặc dùng bày tỏ ý tôn kính với vợ người khác, ví dụ như “Thái thái nhà bác đến rồi”.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 4 : Bàn bạc

      ~[​IMG]~

      Tiết Đại nãi nãi vừa mới dứt lời, Chu phu nhân ngồi bên cạnh liền vừa cười vừa : “ nương chưa gả sao, à này, khéo vừa hay nhà tôi lại có người phù hợp.”

      Chu phu nhân ngừng lại chút, sau khi suy nghĩ mới lên tiếng, “ nương này là đích nữ của nhà thông gia với tôi ở kinh thành. Đối với nương ấy mà đây là chuyện đại , cho nên mới đến nhà chúng tôi lánh mặt. Phụ thân muốn gả ấy , nương này tồi, nhã nhặn thanh tao lại dịu dàng, thế nhưng còn ít tuổi, lại bị người ta từ hôn, thể gả cho các công tử chưa vợ. Tôi thấy Nhị thúc nhà bà với nương này cũng có duyên phận, muốn tác thành cho họ thành đôi. Bà thấy thế nào?”

      Những lời này khiến Tiết Đại nãi nãi ngây người, xem ra đây là mục đích chính mà Chu phu nhân mời bà đến đây thưởng trà. Biết ý định của đối phương, bà càng thêm bình tĩnh, làm bộ cầm chén trà lên, vừa thưởng thức vừa suy nghĩ kĩ càng, bà nhìn ra được vài điểm quan trọng từ những lời kia.

      Đầu tiên, nhà nương kia ở kinh thành, còn là thân thích của Chu đại nhân. Ca ca của Chu đại nhân cũng ở trong kinh, có phải nương này cũng họ Chu ? Thứ nhì, năm nay mười chín, vì cớ gì mà lớn như vậy còn chưa gả ra ngoài, vì sao lại bị từ hôn, chuyện này phải hỏi . Bà cũng phải hỏi xem vì sao mối nhân duyên này lại rớt trúng đầu Nhị thúc nhà bà. nương tốt? nương tốt sao lại chấp nhận làm vợ kế chứ.

      Nhấp ngụm rồi đặt chén trà xuống, Tiết Đại nãi nãi mới nhàng hỏi: “ nương thế này đúng là đáng tiếc, chẳng hay họ nhà mẹ nương ấy là gì?”

      “À, họ Diêu. Chính là Diêu gia ở kinh thành.” Chu phu nhân có vẻ thờ ơ, lại vừa như mang theo vẻ kiêu ngạo.

      Tiết Đại nãi nãi thấy Chu phu nhân cũng có ý định ràng phụ thân của nương này là ai, bản thân bà cũng biết đây là chuyện nhà quan, thể hỏi sâu, nhân gia cũng cho bà biết đó là Diêu gia trong kinh thành. Thế nhưng nương nhà Diêu gia sao lại gả đến Đài Châu? Dù nương có lớn hơn vài tuổi, nhưng nếu là Diêu gia cũng có thể gả cho công tử chưa vợ mà. Tiết Đại nãi nãi cất tiếng hỏi về những nghi vấn trong lòng: “ nương Diêu gia này vì sao mười chín tuổi còn chưa thành thân, vì sao lại bị từ hôn?”

      Chu phu nhân ung dung thưởng thức trà, đạm nhiên lên tiếng: “Ban đầu là vì chờ đằng trai công thành danh toại mới cưới vợ, hai gia đình đều là nhà quan, ngờ lại xảy ra biến cố. Từ hôn sao, là bởi vì nương này bị thương, khi ấy được đại phu chẩn đoán rằng suốt đời này cũng thể có thai.”

      Nghe xong nguyên nhân này, Tiết phu nhân như được khai thông, nhất thời ngộ ra. thể mang thai, ra là vì nguyên nhân này, hết thảy đều được giải thích, cần tự thân bà lên tiếng hỏi. Tiết Đại nãi nãi mỉm cười : “Chu phu nhân, hôn của Nhị thúc tôi vô phương làm chủ, để tôi về bàn bạc với nhà , phu nhân cũng thấy rồi đấy…”

      “Đương nhiên, vậy sáng ngày mai phiền bà lại nhà chuyến nữa.” xong hai người vẫn chưa yên lòng, lại hàn huyên thêm vài câu rồi Tiết Đại nãi nãi mời xin cáo từ, Chu phu nhân cũng giữ người.

      Lúc Tiết Đại nãi nãi về đến nhà, Nhị thiếu gia Tiết gia – Tiết Minh Viễn cũng về, trò chuyện với Đại thiếu gia Tiết Minh Hiên. Đại nãi nãi vừa bước vào, sắc mặt Tiết Minh Hiên bỗng tốt lên hẳn, vội vàng hỏi han tình. Đại nãi nãi vừa ngồi xuống uống miếng nước vừa : “Chu phu nhân muốn gả nương cho Nhị đệ làm vợ kế.” Bà lập tức thuật lại tất cả những gì Chu phu nhân . Nghe xong lời tự thuật của Tiết Đại nãi nãi, Tiết Minh Hiên thoáng nhìn qua đệ đệ nhà mình, lên tiếng hỏi ý Tiết Minh Viễn.

      Vẻ mặt Tiết Minh Viễn rất bình tĩnh, rằng: “Phỏng chừng mọi chuyện Chu phu nhân đều là . Nhưng bà ấy lại muốn cho chúng ta biết cụ thể về chuyện nhà mẹ đẻ của nương kia, về mặt này… khó mà được bên trong có mưu gì hay .”

      “Tôi cũng thấy vậy, chừng Chu đại nhân làm chuyện sai trái ở kinh thành nên muốn để nhà chúng ta gánh thay.” Tiết Đại nãi nãi thả lỏng trước mặt phu quân mình, ra nghi vấn canh cánh trong lòng. Tiết Minh Hiên bất đắc dĩ nhìn thê tử nhà mình: “Chắc đâu, nếu là hư cấu cũng thể động đến Diêu gia. Chuyện nương này họ Diêu nhất định là .”

      “Đệ có cảm giác nương này là thứ xuất nhưng được đích mẫu nuôi dưỡng. Chuyện nương ấy thể có mang nhất định là , vì lý do này từ hôn cũng phải. Chỉ mơ hồ ở chỗ rốt cuộc là con phòng nào, vì sao lại bị thương, chẳng phải những điều này mới là quan trọng nhất sao? nương kia chưa chắc có mặt nào tốt. Huống hồ nếu có thành thân, người nhà nương kia nhất định là do Chu gia thay mặt làm chủ, trong tương lai chúng ta cũng tránh được việc phải cầu cạnh Chu gia giúp đỡ, bản thân nương kia thể có đứa , nhất định đối xử với mấy nhà chúng ta tốt.” Tiết Minh Viễn bình tĩnh phân tích.

      “Minh Viễn, ý đệ là thế nào?” Tiết Minh Hiên nhìn đệ đệ mình.

      “Cưới.” Minh Viễn vừa cười vừa gật đầu nhìn ca ca mình như muốn trấn an. Đại nãi nãi suy nghĩ chút rồi thêm: “Tẩu thấy ý của Chu gia là muốn khẩn trương lo liệu hôn lễ này.”

      “Đệ cưới nương kia làm vợ kế, cũng chỉ nên lo liệu đơn giản, nếu Chu gia cầu long trọng tốn ít thời gian. Đệ cũng thấy làm đơn giản là được.” Tiết Minh Viễn rất lạc quan . “Ca ca, tẩu tẩu, hai người cần lo lắng cho đệ, có nhạc gia như Viên gia, thê tử như Viên thị kia, chuyện gì cũng thể đả kích đệ thêm nữa. Lát nữa đệ đưa thiếp canh đến để ngày mai tẩu tẩu cầm . Đệ về nội viện trước xem mấy đứa chút.” xong, Tiết Minh Viễn liền ra khỏi phòng.

      Ngày thứ hai, Tiết Đại nãi nãi cầm thiếp canh của Tiết Minh Viễn đến Chu gia, sau khi khách khí tán thưởng phen mới lên tiếng: “Đúng là phu nhân đem đến chuyện tốt, Nhị thúc nhà tôi nương này rất hợp ý chú ấy. Phu nhân phải lắm, đúng là ông trời tác hợp cho, hai đứa đúng là duyên tiền định.” Chu phu nhân gật đầu cười, lập tức cầm thiếp canh đối chiếu bát tự, quả nhiên bát tự rất hợp.

      Đối chiếu bát tự xong, Chu phu nhân bèn : “Nếu mọi định, bà xem, hôn này coi như chúng ta nắm chắc rồi.” Tiết Đại nãi nãi mau miệng : “Phải phải, nhất định phải lo liệu cẩn thận.” Thế nên Chu phu nhân tiếp lời: “Vậy nửa tháng sau lập tức thành hôn thôi!”

      Lời này khiến Tiết Đại nãi nãi nhảy dựng. Nửa tháng? Đoán được Chu gia có ý thành thân gấp, nhưng thời gian nửa tháng này, chỉ mấy nghi thức thôi cũng mất nửa tháng rồi, thế này quá gấp. Tiết Đại nãi nãi e dè : “Thời gian như vậy có phải hơi gấp gáp , đây là chuyện cả đời của nương ấy, chúng tôi bên này cũng muốn chuẩn bị tốt phòng nghỉ và những thứ khác.”

      Chu phu nhân cười cười : “Quả hơi khẩn trương, Tam ca của nương ấy cũng theo muội muội đến Đài Châu nên nóng lòng quay về. Hơn nữa hôn lễ cũng chỉ là hình thức, quan trọng là cuộc sống sau này. Chúng ta cũng đừng làm quá rườm rà, tất cả cứ giản lược hết.” Diêu Nhược Táp thân mang quan hàm, phải nhanh chóng quay về, nhưng nếu tận mắt thấy muội muội lại mặt lại thêm lo lắng, nên mong muốn Tiết gia có thể khẩn trương chuẩn bị.

      Tiết gia vừa đến lập tức thống nhất cầu, Tiết Đại nãi nãi nghe Chu phu nhân giản lược hết thảy vui vẻ đáp ứng, vốn lo lắng Chu gia chê trách hôn lễ quá đơn giản, nếu Chu gia vậy cũng dễ làm. Tiết Đại nãi nãi hứa hẹn tận lực chuẩn bị.

      Hai nhà lập tức khẩn trương chuẩn bị, gia đình nhà trai do Tiết Đại nãi nãi đại diện, bên nhà do Chu phu nhân và hai con dâu quán xuyến trong ngoài. Ngày thứ nhất tiểu định, ngày thứ năm đại định, khoảng giữa phải gấp rút tính trước nơi ở, sắm sửa đồ dùng. Mười hai người đưa sính lễ, so với phong tục nơi này cũng ít. Bởi vì thời gian chuẩn bị hôn lễ eo hẹp, hỉ phục của tân nương cũng làm gấp nên chỉ tạm được, cũng tệ lắm nhưng những đường may đồng đều, hoa thêu y phục vừa đơn giản lại ít.

      Diêu Nhược Táp ngẩn ngơ nhìn rương sính lễ của muội muội, đây là hôn lễ của muội muội sao? Đơn giản thế này, ngay cả sính lễ cũng đơn sơ thế này cũng có thể cưới được muội muội bảo bối như châu như ngọc nhà Diêu gia sao? Năm ấy khi Nhược Táp chuẩn bị sính lễ cưới thê tử, nhạc gia vốn thanh liêm, sợ con dâu vất vả mang theo đồ cưới nên chuẩn bị sính lễ rất ít, nhưng cũng đầy rương y phục sặc sỡ điểm đầy hoa.

      Năm ấy Nhược Táp còn cười bảo với muội muội rằng, nếu Thái tử thêu con phượng hoàng bằng vàng hỉ phục Nhược Táp này quyết gả muội muội cho. Thế nhưng bây giờ… Diêu Nhược Táp thở dài, bước đến trước phòng Nhược Thủy gõ cửa cái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :