Thiên thần, thuộc về một ác quỷ - Lucifer111 (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      THIÊN THẦN, THUỘC VỀ ÁC QUỶ
      Tác giả: LUCIFER111 (Phương )
      Nguồn: wattpad
      Giới thiệu:
      Dương Ngọc Hải Băng: con thứ của tập đoàn Dương Ngọc, tập đoàn số 1 thế giới, quyền lực vô cùng lớn và có sức ảnh hưởng đến mọi khía cạnh cuộc sống, vô cùng lạnh lùng và ít , ngay cả với gia đình. Cực kỳ thông minh, bộ óc thiên tài vượt trội.

      Hoàng Lâm Duy Phong: con trai duy nhất của ông vua thế giới ngầm Hoàng Lâm Tuấn Nguyên, từ được huấn luyện trở thành người tàn nhẫn, giết người k gớm tay.

      , nàng công chúa của thế giới ánh sáng

      , chàng hoàng tử của bóng đêm

      Hai thế giới tách biệt, hai con người vì những toan tính, áp đặt của ba mẹ mà mất cảm xúc của con tim từ lâu. Nhưng, liệu họ có thể cùng nhau cảm nhận vị ngọt của tình ?
      Enjoy~~

      Ủng hộ mình nha mọi người • v •
      (Nghĩa là vote đó)

      Nếu có ai muốn mang truyện của mình web khác làm ơn hãy báo mình tiếng nha, ghi tên author và nguồn là wattpad giùm mình. Tks ^^
      Last edited: 28/3/16

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 1: Nhập học

      Sáng.

      Trường Dương Ngọc tấp nập những tân sinh viên. từng khuôn mặt thể niềm háo hức và hồi hộp của họ khi bước chân vào đại học Dương Ngọc. Thứ đầu tiên làm họ ấn tượng là khuôn viên còn hơn cả rộng. Quang cảnh được chăm chút kĩ lưỡng bởi những cái cây sừng sững, xanh tươi. Nhìn qua cũng đủ biết đây là ngôi trường xuất sắc.

      cần phải có tiền hay địa vị, nhưng là học sinh của Dương Ngọc luôn phải là người giỏi nhất. Đây là nơi hội tụ những nhân tài với trí thông minh tột đỉnh, phải qua được những bài kiểm tra cực kỳ gắt gao mới có cơ hội vào đây học. Hôm nay là khai giảng.

      Từng sinh viên bước vào lớp học được qui định sẵn. Các lớp được phân theo mức độ thông minh, trong đó A1 là lớp xuất sắc nhất, trung bình chỉ 10 người 1 lớp.

      ........

      Bước vào lớp A1 - ngành quản lý, kinh doanh, các sinh viên tự ổn định chỗ ngồi. lúc sau giáo bước vào, bên cạnh là kì lạ với mũ lưỡi trai đen kéo sụp che nửa khuôn mặt, tai đeo mp3.

      - Các em! Tự giới thiệu, là Diệu Ái Linh, giáo viên dạy kinh tế lớp này. Hãy cố gắng, vì Dương Ngọc chấp nhận kẻ kém cỏi!

      ngắn gọn. Các học sinh bắt đầu chú ý đến kia, nhủ thầm: " Học sinh lớp này sao? Đáng nhẽ phải vào lớp từ 30 phút trước rồi chứ?"

      - Nghe cho đây, này là Dương Ngọc Hải Băng, con Dương Ngọc Mạnh Vũ, học lớp này. Các em hãy đối xử với bé cho tốt.

      Cả lớp mở to mắt vì ngạc nhiên. Con Dương Ngọc Mạnh Vũ, nghĩa là con chủ tịch trường.
      Mạnh Vũ được biết đến là con quỷ khổng lồ trong giới kinh doanh, tập đoàn của ông vượt xa những tập đoàn thứ 2, 3 về mọi mặt. Ông được mệnh danh là con người đầy mưu mô xảo quyệt, đầu óc cực kỳ nhạy bén khi gần 50. Cả lớp như hoá đá, nhìn chằm chằm vào ấy.

      - Còn nữa, Hải Băng mới 16 tuổi nhưng đủ, thậm chí thừa sức vào học tại đây. Thân phận của Băng chỉ có lớp ta biết. Ai dám tiết lộ ra ngoài bị đuổi học ngay tức khắc. Hãy nghe lời, và biết điều đừng động vào bé.

      Cả lớp lại sững sờ. Hải Băng kém họ 2 tuổi!

      Hải Băng dường như quan tâm đến xung quanh. Từ bé được những chuyên gia giỏi nhất dạy dỗ, vào đây chỉ vì cha muốn con mình thử học tập trong môi trường mới, cạnh tranh hơn. Bộ óc thiên tài của đủ khả năng tốt nghiệp Đại học. Phải đến những nơi như thế này, là phiền.

      mạch đến dãy bàn cuối, ngồi vào chiếc bàn trống cạnh cửa sổ, lôi từ trong cặp chiếc laptop trắng, tập trung vào những con số màn hình hơn là bài giảng kia.

      Trong lớp, có vài cặp mắt nhìn thích thú, nghĩ về ích lợi của bản thân khi có thể kết thân với Băng. Đặc biệt, ánh mắt lạnh lùng có chút sắt đá của Hoàng Lâm Duy Phong như dán chặt vào cơ thể mảnh mai ấy. Với đôi mắt đen sẫm màu cà phê, cái mũi cao, thẳng, khuôn miệng quyến rũ và làn da tì vết, mới vào trường đốn đổ biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, ngay cả đàn chị lớp . Cộng thêm gia thế là con trai độc nhất của ông vua thế giới ngầm, thu hút nhưng làm người ta dám đến gần.

      Phong nhìn chằm chằm Băng với đôi mắt lạnh lẽo, đôi chút tò mò về khuôn mặt dưới vành mũ ấy nhưng lập tức quay bận tâm.

      .
      .
      .
      .

      Ra chơi.

      Hải Băng mạch đến vườn cây sau trường. Vẫn vành mũ kéo sụp và tai mp3 văng vẳng giai điệu buồn, ngồi xuống thảm cỏ non xanh. Đây là nơi mà cha xây riêng cho để được mình yên tĩnh, rất ít người biết tới. Ông hiểu, con này rất ghét ồn ào. Những ngón tay dài thon thả lướt nhanh bàn phím.

      Có tiếng bước chân sau lưng . Băng tuy nghe mp3 nhưng vẫn có thể cảm nhận người nào đó đến gần. biết đó là ai nhưng chẳng hề có ý định quay đầu lại.

      - Em , lại làm việc sao. Mới vào trường hôm đầu mà.

      có tiếng trả lời. Dương Ngọc Minh Nguyệt, chị Băng, khẽ khàng ngồi xuống cạnh , quá quen với việc bị phớt lờ như thế.

      Khẽ liếc sang máy tính Băng, Nguyệt hơi chóng mặt bởi những con số và chữ chi chít chạy vun vút màn hình. Thở dài, tiếp tục độc thoại:

      - Con bé Mỹ sắp sang đây đấy, nó nghe em vào học rú rít lên luôn. Nhưng tường ngăn cách giữa khu trung học và đại học cao phết đấy, để xem con bé qua làm sao. Mà kể cũng lạ, em đâu cần phải học. Bộ óc vượt trội vậy, lấy bằng tiến sĩ bác học cũng được chứ chẳng chơi. Rèn kinh nghiệm à?

      Nhà Dương Ngọc có 3 con , 3 tính cách. Chị cả Dương Ngọc Minh Nguyệt - 19 tuổi - là người nóng bỏng, quyến rũ. Với tài ngoại giao thiên phú, ký được ít những hợp đồng quan trọng cho công ty, đặc biệt là với vài tên công tử nhà giàu vì mê mẩn nhan sắc của mà đặt bút kí do dự. con thứ Hải Băng - 16 tuổi - xinh đẹp theo chiều hướng hoàn toàn khác, thậm chí còn hơn chị. Cuối cùng là Dương Ngọc Huyền Mỹ - 15 tuổi - là bé nhí nhảnh, lúc nào cũng cười, nhờ nhanh nhẹn và đôi tai nhạy bén, ít lần mang về những thông tin quan trọng về những tập đoàn khác cho cha.

      Mạnh Vũ công nhận ông có 3 con vô cùng tài năng, chúng như cánh tay phải của ông. Để tập đoàn Dương Ngọc phát triển được như ngày nay quả 3 con góp phần . Trong đó, ông đặt rất nhiều kì vọng con thứ - Hải Băng. Với bộ óc siêu phàm đó, ông tin Băng làm Dương Ngọc phát triển hơn nữa trong tương lai, bản thân cũng cứu ông trong nhiều hợp đồng tỷ đô. Đặc biệt hơn nữa, là hacker số 1 thế giới, ngăn cho những tập đoàn khác ăn cắp thông tin quan trọng của công ty.

      - Chị Băng xấu quá!!!!! Vào trường học mà p thèm với em! - tiếng thét chói tai vang lên làm Nguyệt phải lấy tay bịt chặt tai lại.

      Hải Băng khẽ nhíu mày nhưng nhanh chóng quay trở lại vào chiếc laptop.

      Huyền Mỹ nhảy từ bức tường ngăn cách xuống, miệng lẩm bẩm khó chịu. Nguyệt bật cười:

      - Chị cứ nghĩ em qua nổi bức tường đó cơ đấy. Trèo như khỉ ấy nhỉ?

      Mỹ nhăn mặt, chu môi:

      - Chị Nguyệt quá đáng. Người ta hotgirl xinh đẹp ngời ngời thế này mà chị ví là khỉ. Em hơi bị nhiều giai theo đấy nhá!

      Nguyệt cười cười:

      - Tưởng gì chứ nhan sắc làm sao em bằng Băng được. Chị còn thể đọ nổi nữa là. Mà quả , Băng này, sao em thích đội mũ quá vậy? Đẹp phải cho người ta chiêm ngưỡng chứ?!

      Mặt Mỹ dịu xuống, quay sang Băng:

      - Phải đó chị à. Lúc nào cũng kéo sụp mũ xuống, chị thấy bất tiện sao?

      Hải Băng khẽ nhíu mày. thấy khó chịu vì thể tập trung. Chợt, giọng trong veo cất lên làm tim Mỹ, Nguyệt sững lại nhịp:

      - Ồn quá!

      Hai cùng thở dài, tính cách Băng hai người cũng quá quen rồi. Nguyệt đứng dậy, :

      - Được, chị để em yên tĩnh. Cũng sắp hết giờ ra chơi rồi, chị về lớp đây. Cả Mỹ nữa, em về , lũ giai ở trường lại lo lắng.

      Mỹ bĩu môi, xì dài tiếng:

      - Cái lũ đó cũng phiền phức. Băng à, chị cứ làm hết việc rồi vào lớp nhé. Em đây.

      rồi đu người lên bức tường ngăn cách cao hơn 2m, nhàng đáp xuống bên kia.

      Còn lại mình, Băng tập trung làm việc. Tiếng trống hết giờ ra chơi vang lên cũng là lúc công việc hoàn thành. chẳng hề có ý định vào lớp. Sáng nay phải dậy sớm và đêm qua thức đến 2h sáng xem xét tài liệu làm mệt mỏi. Đầu óc hơi quay cuồng, cộng với việc chưa ăn sáng, nhắm mắt lại, dựa vào gốc bằng lăng đằng sau, rơi vào giấc ngủ.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 2: Tiếng đàn

      Trong lớp.


      Mọi học sinh đều chăm chú nghe giảng, muốn trong tương lai mình bị đuổi khỏi ngôi trường danh giá này. Vài người thắc mắc khi ko thấy tiểu thư nhà Dương Ngọc đâu nhưng nghĩ lại cũng phải chuyện của mình, quan tâm làm gì.


      Tiếng giảng đều đều, dường như Duy Phong là người duy nhất chẳng thiết tha gì bài giảng kia.


      Chán nản và bực bội, đứng lên, định bỏ ra ngoài.


      - Em kia, vẫn còn trong giờ học, em định đâu thế? - Tiếng Ái Linh vang lên làm Phong khựng lại, phiền phức. quay ngoắt sang giáo, buông tiếng duy nhất:


      - Chán!


      Ái Linh rùng mình trước ánh mắt đáng sợ của Phong, lắp bắp:


      - À...ừ. Em...cứ ra ngoài ...nhưng...phải làm bài về nhà đấy.


      Phong chả quan tâm, bước mạch ra ngoài. Có thể khí trong lành làm sảng khoái hơn đôi chút.


      Lòng vòng quanh trường, Phong chả thấy có gì đáng để bận tâm. Trường Dương Ngọc chia làm 2 khu: trung học và đại học. Trong đó, mỗi khu lại chia ra làm 4 dãy nhà A,B,C,D. Ạm đến dãy nhà D - cũng là dãy khuất nhất, dự định tìm chỗ để ngủ. Chợt, để mắt đến khoảng sân trống rất khó nhìn thấy qua khe tường chỉ đủ 1 người chui lọt. Hoàn hảo!


      Khẽ lách qua, đập vào mắt Phong là thảm cỏ xanh mướt trải rộng, hàng loạt loại hoa và cây thi nhau tươi tốt. ngờ là ở đây lại tồn tại nơi đẹp đến thế. Đảo mắt vòng, thấy bóng người với tà váy trắng sau gốc bằng lăng. khẽ nhếch môi khi lại gần: "Đây phải là tiểu thư nhà Dương Ngọc sao?!"


      Ngồi xuống đối diện Băng, thấy hơi lạ khi mà người con ấy đội cả mũ ngủ: "Là xấu quá nên muốn lộ mặt sao?" Trong lòng dâng lên chút tò mò, đưa tay, khẽ khàng bỏ cái mũ xuống. Làn tóc dài mượt màu nâu ngay lập tức buông xuống, chạm vào cỏ. Phong sững lại khi nhìn thấy dung nhan của Băng. Làn da trắng ngần tì vết, hàng mi cong dài khép , cái mũi thanh tú cao và thẳng, làn môi mọng ướt đỏ tự nhiên; gió đầu thu làm tóc khẽ bay bay. vẻ đẹp mê đắm lòng người! Dưới tán bằng lăng còn sót lại vài đóa hoa tím nở muộn, giống như thiên thần lưu lạc xuống trần gian.


      Nhưng đẹp hay liên quan đến Phong sao? hề! ngây người ngắm người con ấy lúc, rồi đưa tay với lấy cái mũ cỏ định đội lại cho bất chợt, từ trong đôi mắt khép ấy, lăn ra giọt nước trong veo. khựng lại. Như phản xạ, Phong đưa tay, nhàng lau giọt lệ ấy. Như cảm nhận điều đó, Băng đột ngột ôm chầm lấy người trong vô thức. Phong khá bất ngờ, định đẩy ra thấy ươn ướt ở ngực áo. Băng khóc!


      Phong có chút bối rối. Từng hàng lệ long lanh cứ thế trào ra từ đôi mắt vẫn khép chặt của , thấm đẫm trái tim . Nhìn xuống cơ thể run lên từng hồi trong lòng, Phong bất động. chẳng hề có ý định dỗ dành . Phong phải kiểu người dễ mủi lòng trước cái thứ giả tạo như nước mắt, hoàn toàn phải. tin vào nó lần và chịu tổn thương rất lớn, tuyệt đối có lần thứ hai!


      giọng trong veo đột ngột cất lên, cắt ngang những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng Phong:


      - Mẹ... Đừng ...đừng bỏ con!... Đừng mà...


      Phong đứng hình. Mẹ sao?! vừa là " Đừng "?! Những ký ức lại ùa về, cào vào vết thương trong lòng . phải người đàn bà đó cũng bỏ sao?! Khóc lóc nhưng vẫn lạnh lùng quay thèm nhìn lại sao?! trong lòng cậu, cũng phải chịu nỗi đau như thế ư? Cái nỗi đau như xé rách tâm hồn khi người ta ra , và cuối cùng trở thành hận thù...


      Phong vòng tay ôm lấy Băng. Chí ít hiểu nỗi đau trải qua. Bàn tay vô thức vuốt từng lọn tóc nâu, thể phủ nhận có mái tóc rất mượt mà...thơm nữa... Khoan! làm gì thế này? Phong lắc đầu để bình tĩnh lại, khẽ gỡ tay Băng ra rồi dựa người vào gốc bằng lăng, lau hết những giọt nước mắt đôi má mềm. Xong xuôi, đội lại mũ cho rồi quay . Có vẻ như phải tìm chỗ khác để chợp mắt rồi.


      .


      .


      .


      .


      30 phút sau.


      Băng tỉnh dậy. nhìn quanh quất. Trong giấc ngủ, cảm thấy vòng tay ấm áp ôm lấy mình. Là ai? Cảm giác quen thuộc... Mẹ?! Là mẹ sao?! lắc đầu, thể nào, mẹ chết rồi. Có thể chỉ là tưởng tượng thôi. Ngước lên tán bằng lăng, thẫn thờ. Cũng hơn 10 năm rồi, ngày nào cũng nhớ đến mẹ. Nhớ đến ánh mắt bà hiền từ nhìn , vòng tay ấm áp khẽ ôm vào lòng khi hỏi về ba, và cả tiếng đàn hằng đêm mẹ đánh cho nghe, ru ngủ...


      khoảng 20 tuổi chạy về phía Băng, cúi gập người:


      - chủ!


      Đó là Zoe, vệ sĩ riêng của , là người võ nghệ tột đỉnh, được ba tin tưởng giao nhiệm vụ bảo vệ con thứ. Zoe vốn là con nuôi của mẹ Băng. thể bảo vệ được vị ân nhân cưu mang mình năm xưa bây giờ, nguyện dùng cả tính mạng để đảm bảo an toàn cho giọt máu của bà ấy.


      - chủ! may tôi tìm thấy . vẫn chưa ăn sáng, để tôi mua đồ. Ông chủ dặn phải để ăn đủ bữa, vậy mới có sức làm việc.


      Zoe là vệ sĩ 24/24, nhưng ko thể đứng kè kè bên cạnh chủ trong giờ học, vậy nên Mạnh Vũ chỉ tiết lộ thân phận cho lớp Băng, để những học sinh biết điều mà động vào .


      Băng lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại, gõ vài chữ rồi đưa ra trước mặt Zoe: ' Sữa. Sandwich '. Zoe hiểu ý, gật đầu rồi chạy mua đồ, quên dặn Băng ngồi yên chỗ đó.


      lúc sau, Zoe quay lại, tay là hộp sữa với mấy miếng bánh sandwich. Nhìn Băng ăn ngon lành, Zoe khỏi mỉm cười. Với , Băng như người em , biết bé từ , xót xa ột người ngày xưa luôn nở nụ cười môi chỉ vì mất người thương mà khuôn mặt xinh đẹp còn biểu lộ cảm xúc. Dù rất muốn ôm đứa em bé bỏng vào lòng mà an ủi nhưng với thân phận là người hầu và chủ, Zoe chẳng thể làm gì hơn là luôn bảo vệ bé ấy.


      Ăn xong, Băng đứng lên, lại gõ vài dòng vào điện thoại, giơ ra: " ".


      - Nhưng chủ, định đâu chứ, nhỡ xảy ra chuyện gì...


      Băng nhìn thẳng vào mắt Zoe, ánh nhìn kiên quyết.


      - .


      Zoe thở dài, quen với tính bướng bỉnh của chủ , miễn cưỡng quay người bước .


      Còn lại mình, Băng ra khỏi vườn cây, về phía cuối dãy nhà B.


      Đứng trước cửa phòng học khá cũ, dường như chẳng có ai dùng tới, bước vào. Bên trong là hàng loạt những dụng cụ nhạc, dương cầm, guitar, trống...tất cả đều có. Băng tiến đến góc phòng, nhàng cầm lên cây vĩ cầm màu trắng, thứ nhạc cụ có vẻ như là vật sạch nhất ở đây.


      đặt cây vĩ cầm lên vai, bắt đầu chơi. Gần như ngay lập tức, những thanh tuyệt mỹ vang lên, đong đầy gian. Từng nốt đàn vang vọng trong căn phòng , mang theo cảm xúc của Băng, có phần ai oán và bi thương. Bănh nghĩ về mẹ, về tiếng đàn từng đưa vào giấc ngủ hằng đêm. cứ chơi, mượn từng thanh gửi nỗi buồn vào trong gió cuốn .


      Băng biết, và có lẽ chẳng bao giờ ngờ được, từng nốt vĩ cầm hàm chứa bao tầng cảm xúc của , bị ai đó tình cờ nghe được.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Ngoại truyện: Quá khứ



      Ngày xửa ngày xưa, khi Mỹ còn chưa được sinh ra, và Mạnh Vũ vẫn còn là chàng trai 33 tuổi quyến rũ, phong độ. là cậu ấm độc nhất của tập đoàn Dương Ngọc bấy h vô cùng hùng mạnh. Do bị gia đình ép buộc, Vũ phải kết hôn với Trịnh Phương Giang, tiểu thư của gia đình giàu có. Giang , nhưng ko hề . Hai người sinh ra Minh Nguyệt. Khi Nguyệt được 3 tuổi, Vũ quá chán việc sống với người vợ nhõng nhẽo, trẻ con nên viện cớ công tác, sang Pháp xả hơi. Chính ở đây, gặp người phụ nữ nguyện suốt đời, đồng thời cũng là mẹ Băng - Thanh Cầm.


      Vương Đặng Thanh Cầm - người Pháp gốc Việt. Hồi đó, cái tên Thanh Cầm được biết đến là nghệ sĩ violin tuyệt đỉnh, đồng thời cũng sở hữu nhan sắc nghiêng thành đổ nước. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng hình mảnh mai ấy san khấu, Mạnh Vũ ko thể rời mắt. Khuôn mặt đó, thân hình đó cộng với cái khí chất ung dung cao ngạo sân khấu làm say đắm. Tiếng đàn len lỏi trong tâm hồn , khơi dậy cái thứ cảm xúc chưa lần được cảm nhận ở bên Phương Giang. Cái giây phút ấy, trong mắt chỉ có , tâm hồn tràn đầy những thanh du dương trầm bổng tạo nên. ! Là , vô cùng người con dù cho chưa lần trò chuyện. " Vương Đặng Thanh Cầm, em phải là của tôi! Của mình tôi thôi! "


      Từ ngày đó, theo mọi lúc mọi nơi, chủ động làm quen, tán tỉnh . có vẻ lạnh lùng, xa cách. càng thích! quan tâm chăm sóc từng chút , mặc kệ có đồng ý hay ko. Rồi ông trời cũng ko phụ lòng , Cầm lần đầu tiên sau thời gian dài bị cái đuôi là đeo bám. Tim Vũ như muốn vỡ oà trong niềm hạnh phúc tột cùng. Họ nhau, bằng cả trái tim. k giấu diếm điều j, kể cả về Giang và Nguyệt. Cầm tin vào tình của , vẫn . Nhưng đời là thế, ông trời hay ghen với những tình đẹp như vậy, phải chia cắt!


      Ở Việt Nam, Phương Giang chán nản khi mà Vũ ko có nhà. Hỏi nơi , dẫn theo Nguyệt sang Pháp. Và tình cờ nhìn thấy, Vũ nắm tay người phụ nữ khác, cười phố. Nụ cười đó, chưa bao h dành cho ! Ghen tức lồng lộn, nhưng Giang ko muốn mất , gọi điện, tỏ vẻ nhớ , nũng nịu đòi về, rằng nếu ko ba mẹ rất tức giận. Ko muốn bị đấng sinh thành rầy la hơn là nhớ Giang, bất đắc dĩ, Vũ quay về. Lúc đó, Thanh Cầm mang thai Băng.


      Về nước, Giang muốn có thêm đứa con nữa với để tăng ràng buộc. được bố mẹ ủng hộ, Vũ ko thể ko đồng ý. Huyền Mỹ được sinh ra. 3 năm qua , dù cho có 2 đứa con đáng bên cạnh, Vũ vẫn hằng đêm nhớ đến Cầm. nhớ da diết, muốn được nghe giọng , tiếng cười của , muốn cảm nhận hơi ấm của trong vòng tay . Phương Giang để ý tất cả những điều đó, tất nhiên hiểu lí do. ghen tức, hận con đàn bà đó! Con đàn bà cướp mất trái tim trong khi nó đáng ra phải là của ! Lao vào cái hố sâu tuyệt vọng của tình mù quáng, Giang thuê người...giết chết Vương Đặng Thanh Cầm!


      Băng được 4 tuổi. bé hồn nhiên, xinh xắn thậm chí còn hơn cả mẹ. Thanh Cầm chiều con hết mực, nhưng vẫn ko khỏi đau khổ mỗi khi đứa con bé bỏng hỏi về bố nó. 3 năm kể từ khi để ở lại với giọt máu của . Phải chăng quên ? Ko! phải tin vào tình của , nhất định quay lại bên .


      Nhưng, vào đêm, cái đêm túm người áo đen đòi lấy mạng , Thanh Cầm hiểu, vậy là định mệnh ko cho ở bên rồi. Điều duy nhất có thể làm là bảo vệ Băng - vì tinh tú bé hai người tạo nên. Có thể do may mắn, hôm đó Băng ở lại nhà bạn , Thanh Cầm ở nhà mình. Bọn giết thuê ko biết đến tồn tại của Băng, vội vã trở về nước nhận tiền từ bà chủ.


      Thanh Cầm là nghệ sĩ violin nổi tiếng toàn thế giới, cái tin qua đời được lan truyền khắp nơi. Mạnh Vũ rụng rời, ko dám tin đây là , vội sang Pháp chứng thực thông tin. suy sụp. Bàng hoàng. Tuyệt vọng. Người phụ nữ hơn cả bản thân chết! Làm sao sống nổi nếu thiếu ! Linh hồn của , tình trong , đều rời bỏ ! Trò chuyện với bạn bè Thanh Cầm cho thỏa nỗi nhớ mong, tình cờ gặp Hải Băng. Bạn bè đó là con Thanh Cầm. Ko thể nào! Chẳng lẽ...là con ?! Giọt máu của , đứa trẻ ngây thơ tội nghiệp mất mẹ khi mới 4 tuổi! Mặc kệ cho Giang lồng lộn ghen ra sao, bố mẹ tức giận thế nào, mang theo Băng về nhà. ko thể bảo vệ ẹ nó, điều duy nhất có thể làm là hết mực thương bé ấy.


      Thấy Băng theo về nhà, Giang tức điên lên. Nhìn qua cũng đủ biết, nó là con Vương Đặng Thanh Cầm. Vì sao?! Mẹ nó dằn vặt chưa đủ ư? Sao có thể mang con của người đàn bà đó về nhà và ngang nhiên bảo rằng đó là con chứ! Điên cuồng trong cơn ghen, sang phòng , chửi rủa:


      - Tại sao chứ? Nguyệt và Mỹ cũng là con cơ mà?! Sao đột nhiên mang con bé đó về nhà này chứ? Khốn kiếp!


      Vũ lạnh lùng trả lời:


      - Nó cũng là con . nó. Em chỉ cần biết vậy thôi.


      Giang hét lên:


      - Là con của ả Thanh Cầm phải k? Ả đó có j hơn em chứ?! Sao lại nó đến mức u mê như vậy?! Vì sao? Vì sao lại vậy hả?!


      Vũ nhíu mày:


      - Tại sao em biết đến Thanh Cầm?


      Giang cười. nụ cười quỷ dị:


      - Sao lại có thể ko biết cơ chứ. nghĩ tôi ngu ngốc đến độ ko biết ngoại tình lúc sang Pháp hả? luôn cho biết, là tôi, chính tôi thuê người giết con ả đó đó. Con quỷ cái đó, nó quyến rũ , làm cho mê muội quá rồi. Tại sao chứ? Tại sao ko phải là tôi?!


      Mạnh Vũ bàng hoàng. Là Phương Giang vì quá thuê người giết Thanh Cầm! Người con bị Giang giết chết! Là do ! hại !


      Suốt những ngày sau đó, Vũ như người mất hồn. hằng đêm vẫn luôn tự dằn vặt vì cái chết của Thanh Cầm. Phương Giang thấy như vậy ko khỏi buồn lòng. Xét cho cùng, cũng ko phải người xấu, chỉ là vì quá mà mù quáng hại chết người thương. Giang hiểu Vũ ko hề có tình cảm với , Thanh Cầm mới thực là tình của đời . Chỉ tội nghiệp 3 đứa trẻ sống trong nhà. Mỹ nhất, bé lúc nào cũng cười, nài nỉ hai chị chơi cùng. Băng sau ngày mẹ mất lạnh lùng hẳn , dù ko biết nhiều về cái chết đột ngột của mẹ, nhưng ko còn nở nụ cười hồn nhiên mặt nữa.


      Ngày qua ngày, chứng kiến thái độ thờ ơ Vũ dành ình, ánh mắt nhìn chứa đầy căm hận và khinh miệt, Giang suy sụp. Cảm giác tội lỗi luôn dâng lên trong lòng mỗi khi nhìn Băng, chính cướp mất nụ cười khuôn mặt ngây thơ thánh thiện ấy, cướp người thương. Giang mất mẹ từ , ko phải ko hiểu cảm giác ấy. Cứ như thế, cả tinh thần lẫn thể xác bị bào mòn từng ngày. Dường như ko thể chịu nổi thêm cái mặc cảm rằng mình là kẻ giết người, 1 năm sau, Giang...tự tử.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 3: Đêm trăng



      Sân trường ngập nắng chiều.


      Phong ngủ ở trong phòng học thuộc dãy nhà B. Căn phòng khá rộng và sạch . Bốn bức tường trắng toát, ửng lên dưới những dải nắng trong suốt. Khu B rất ít người đến vì đây là khu dành riêng cho những hoạt động nghệ thuật. Mà học sinh Dương Ngọc mấy hứng thú với nhứng thứ đó nên đa số phòng đều bóng người. hoàn hảo cho người muốn yên tĩnh, như Phong.


      Nắng len lỏi vào căn phòng, làm sáng bừng mọi ngóc ngách. Vài tia nắng khẽ đậu khuôn mặt của Phong, vương vấn từng đường nét hoàn mỹ. nhắm mắt, hàng mi dài rợp bóng gương mặt như tượng tạc. Đôi mày đẹp như tranh vẽ khẽ nhíu lại.


      " - Mẹ! Đừng bỏ con lại mình!


      - Con trai ngoan. Mẹ con, nhưng mẹ cũng cần tình của đời mình. Mẹ muốn sống cuộc sống tốt hơn.


      - Mẹ đừng ! Tương lai con kiếm nhiều tiền về ẹ. Mẹ phải khổ sở nữa. Ở lại với con mà.


      - Phong ngoan. Mẹ xin lỗi. Mẹ thể..."


      Phong bừng tỉnh. Lại là giấc mơ đó. Cứ khi ngủ là y như rằng nó xuất , ám ảnh . thể chịu đựng nổi! Những ký ức lại cứa vào tim . Nỗi đau vẫn mồn , cho dù có muốn quên chăng nữa. Phong cúi đầu, cố áp chế lại hơi thở hổn hển.


      Khi bình tĩnh lại, đập vào tai Phong là tiếng đàn du dương từ phòng bên cạnh. Khoé môi Phong hơi nhếch lên: " Học sinh Dương Ngọc cũng có người hứng thú với nghệ thuật sao?" dựa vào tường, lắng tai nghe. Bản nhạc nhàng, nhưng có gì đó buồn bã, giống như nuối tiếc cho thứ gì đó qua. Những thanh du dương lãng vãng tràn ngập gian. Tiếng đàn dường như làm dịu tâm trạng lúc này. Lòng hơi dậy lên chút tò mò, Phong muốn biết chủ nhân của những thanh ấy là ai. đứng dậy, khẽ bước ra ngoài, nhòm vào cửa sổ phòng bên cạnh.


      Phong hơi ngạc nhiên. Là ta. Tiểu thư thứ của Dương Ngọc. Cành vàng lá ngọc của tập đoàn kinh tế lớn lại thích mấy thứ này sao?!


      Mắt Phong dán chặt vào Hải Băng. Bộ váy trắng của nhuộm nắng vàng quyến luyến theo từng vệt gió. Hàng mi cong vút khép , rợp bóng gương mặt thuần khiết dịu dàng. Nắng vuốt ve làn da ngọc ngà trắng sứ. Mái tóc nâu lấp lánh buông xoã ôm trọn lấy tấm thân mảnh mai. Hình ảnh thiên thần với chiếc violin trắng muốt tay hoà quyện với tiếng đàn trầm bổng phút chốc tạo nên gian hoàn hảo, mê đắm lòng người.


      Phong vẫn đứng yên. Quả , ta đội mũ tốt hơn. Cái vẻ đẹp ma mị tinh khiết như ánh trăng đó, quả rất dễ khiến người ta phát điên vì muốn chiếm hữu. Phong thầm nghĩ rồi quay người bước , hôm nay với như vậy là đủ rồi.


      .


      .


      .


      .


      Tối. Tại biệt thự nhà Dương Ngọc.


      - chủ, nên ăn tối ạ. Bỏ bữa tốt đâu.


      Băng im lặng, chẳng có vẻ gì là quan tâm. Zoe thở dài, lãng lẽ nhìn Băng ngắm trăng bên cửa sổ. ngồi đó từ chiều đến giờ rồi, bữa tối cũng chưa thèm đụng đến. Zoe muốn Băng bỏ bữa, tốt chút nào cho sức khoẻ. Hơn nữa, bỏ bữa tối 3 ngày liên tiếp trong tuần này rồi.


      Băng ngồi lặng câm, bất động. Đôi mắt trong veo xoáy vào màn đêm đen đặc bên ngoài. Áng trăng ôm ấp thân hình thon thả với những đường cong tuyệt mỹ, làn tóc nâu trở nên đen tuyền buông lững lờ tấm lưng ngọc ngà. Dưới thứ ánh sáng huyền bí, Băng vô tình biến bản thân mình trở thành nhân vật chính trong bức tranh digital tuyệt đẹp.


      Băng từ khi mẹ mất luôn ngắm trăng mỗi tối. Ánh trăng huyễn hoặc nhuộm bầu trời đêm bị cắt xẻ bởi những khối xi măng khô cứng luôn làm thoải mái theo cách nào đó.


      - chủ, lúc nãy Minh Nguyệt có hỏi thăm nhưng tôi trả lời.


      Băng vẫn im lặng nhưng đôi mắt trong thoáng chốc trở nên có thần hơn. Từ ngày về sống ở đây, Băng hầu như ko chuyện với Mỹ và Nguyệt nhiều. Mạnh Vũ luôn cố gắng thương bằng tất cả những gì ông có. Băng biết ơn ông về điều đó, nhưng cũng tuyệt nhiên thể điều đó ra ngoài. chỉ vùi đầu vào công việc, chỉ để quên cái nỗi ám ảnh rằng sống chung với kẻ thù giết mẹ .


      phải Băng ghét Nguyệt và Mỹ nên mới lạnh lùng với họ. cũng trách mẹ họ. Phương Giang chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ vì tình mà mù quáng đánh mất bản thân mà thôi. Bà cũng vì ân hận mà tự tử. Nguyệt và Mỹ đều có tội, Băng hiểu chứ. Nhưng bảo phải tươi cười với con cái người đàn bà cướp mẹ mình, làm được...


      Dựa vào thành cửa sổ, Băng nhớ về mẹ. Về những đêm trăng sáng, bà lại dịu dàng chải tóc cho , thủ thỉ những câu chuyện cổ tích. Mẹ ngày xưa rằng Trăng chính là thiên đường dành cho những linh hồn khuất. Đó là nơi họ được sống cuộc sống hạnh phúc, nơi bị vướng bận bởi những toan tính mưu như trần thế. Thế giới ấy đẹp hơn rất nhiều, tràn ngập niềm vui. bé con là Băng lúc đó tin vào mọi điều bà . ngước mắt lên, cảm nhận từng dải trăng trong lành vuốt ve khuôn mặt, khẽ thầm:


      - Ở đó...mẹ có hạnh phúc ?


      ........


      Phòng làm việc của Mạnh Vũ.


      Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài. Cả người ông toát lên vẻ trầm ổn, quyền lực tuyệt đối khiến người khác phải nể sợ.


      - Con bé vẫn chịu ăn gì sao?


      Giọng trầm và lạnh lẽo vang lên, cắt đứt gian tĩnh lặng.


      - Vâng, thưa ông chủ.


      Zoe cúi rạp người. Mỗi tối, luôn đến phòng Mạnh Vũ báo cáo về tình hình của chủ. Vệ sĩ của Nguyệt và Mỹ cũng vậy. Thế cũng đủ hiểu, tình ông dành cho 3 con lớn đến thế nào. Thầm lặng, nhưng bao la vô bờ. Đó là tấm lòng của người cha.


      Bố của Băng quả luôn khiến Zoe phải nể phục. Khí chất sắc lạnh và bộ óc hơn người là hai thứ mà người ta khi nhắc đến ông. thương trường, Mạnh Vũ được coi là kẻ máu lạnh. Những kẻ đắc tội với Dương Ngọc, tuyệt đối ko sống yên. Tuy vậy, nhưng với những ông thương lại vô cùng dịu dàng và ấm áp. Ai dám động vào 3 con Mạnh Vũ coi như tính mạng, người đó luôn phải hứng chịu cái chết thảm khốc nhất. Zoe có thể hiểu vì sao mẹ nuôi lại phải lòng người đàn ông này.


      - Con bé muốn ta muốn ép cũng chẳng được. Giống hệt mẹ nó.


      Mắt Mạnh Vũ loé lên tia ấm áp dịu dàng khi nhắc đến người ông . hơn 10 năm kể từ cái ngày định mệnh ấy, nhưng trong lòng ông vẫn chỉ có hình bóng của người con duy nhất. Người con ông hơn chính bản thân, bằng cả trái tim. Thể xác lẫn linh hồn, đều rời bỏ ông khi người ấy chết. Ông sống đến tận bây giờ, cũng chỉ là để lo cho 3 đứa con đến khi chúng đủ lông đủ cánh. Đặc biệt, ông lo cho con thứ. Với nhan sắc đó, bộ óc thiên tài đó, có bao nhiêu người muốn chiếm hữu làm của riêng đây?!


      Khi Zoe trở về phòng chủ từ phòng Mạnh Vũ thấy Băng ngủ gục thành cửa sổ từ lúc nào. nhàng phủ tấm chăn mỏng lên người chủ . Bao năm qua, những công tử nhà giàu nhìn khuôn mặt Băng dù chỉ lần đều nguyện chết dưới chân người con này, Băng vẫn tuyệt đối phớt lờ. Zoe chứng kiến bao chàng trai tuấn tú đứng trước cửa phòng Băng với bó hồng đỏ lộng lẫy, hoặc loại trang sức cực kỳ đắt tiền, vài món hơn triệu USD, nhưng nhận lại là cánh cửa đóng im lìm hàng h đồng hồ rồi thất thiểu cầm quà ra về.


      Zoe nhìn chăm chú khuôn mặt thiên thần bị ôm trọn bởi ánh trăng huyễn hoặc, khẽ thở dài. hiểu, phải Băng ko có trái tim biết , mà từ lâu đóng băng nó. Cái thứ cảm xúc phù du đó, cũng chính là lí do mẹ Băng chết! Tình làm Phương Giang mù quáng, tình khiến mẹ Băng mê muội. Với Băng, nó chả có nghĩa lí gì cả. Cuộc sống của người con bé này, chỉ là cho có mà thôi.


      Ngày mà Vương Đặng Thanh Cầm chết - cũng là ngày mà bà mang theo trái tim và linh hồn của người đàn ông. tất cả, là mang tình và xúc cảm của bé lúc đó mới 4 tuổi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :