1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thu Nguyệt - Nhân Hải Trung(c20) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Thu Nguyệt - Nhân Hải Trung Người xem xem, con lớn rồi!

      Tác giả: Nhân Hải Trung.

      Thể loại: Cổ đại, có chút huyền huyễn, sư đồ luyến, SE và HE.

      Độ dài: 89 chương + 2 kết (SE & HE) + 2 ngoại truyện.

      Convert: TTV (nothing_nhh)

      Raw: TTV (Rich92)

      Editor: Khuynh Thành aka sacnuthoidai aka nguoidetmong

      Giới thiệu:


      nam nhân, ai cũng muốn nắm giữ nghìn dặm giang san, làm hùng lưu danh thiên cổ.

      Nhưng tôi là nữ tử bình thường, cho nên tôi chỉ thầm mong người mình bình an mạnh khỏe, thầm mong chàng mãi mãi ở bên cạnh mình.


      P.s 1: Truyện của Nhân Hải Trung được xuất bản khá nhiều ở VN, mình đọc được vài cuốn có điều bỏ ngang vì hợp gout lắm, cho đến khi mình đọc được bộ Thu Nguyệt này...

      P.s 2: Sư đồ luyến nhưng quá ngược, có chút huyền huyễn trong đó, đọc rồi bạn thích, cả nội dung truyện, nam nữ chính, cả các nv phụ, tác giả, và có khi thích cả edior cũng nên, haha ^^​
      Last edited: 26/10/14
      vivianbb thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1



      Khuê Nguyên năm thứ ba, tôi chết.

      Độc phát chết bất đắc kỳ tử trước vương tọa, thi thể bị treo lơ lửng tường thành để thị chúng.

      Sở dĩ tôi có thể biết những điều này, là vì tôi thấy được.

      Chính xác là, hồn phách sau khi chết của tôi thấy được.

      Tôi vừa chết, hồn phách liền thoát ra, có lẽ là do cái chết đến quá đột ngột, ba hồn bảy vía nhất thời còn chưa ý thức được việc thân thể thể đứng dậy, cho nên thể tin được, cứ lặp lặp lại động tác lao về phía thi thể, lúc va vào cứ xuyên qua thân, mới hiểu được là mình chết.

      Sau khi hiểu được điều này, suy nghĩ đầu tiên lên trong đầu tôi chính là, ra chuyện hồn lìa khỏi xác sau khi chết là có , đau, lạnh, hoàn toàn hề kinh khủng như trong tưởng tượng.

      Lúc còn , có khoảng thời gian tôi cực kỳ sợ chết.

      Khi đó tôi vẫn còn ở núi Bạch Linh, ôm lấy con thỏ trắng cưng chết, khóc suốt ba ngày ba đêm.

      Thái sư phụ[1] cười tôi, hoa nở có lúc, hoa rơi có , cái gì cũng có tuổi thọ của nó, thời điểm đầu tiên ngươi thấy vạn vật, vạn vật đó cũng có kết cục nhất định, giống nhau cả thôi, khóc cái gì mà khóc?

      [1] thái sư phụ: cách gọi sư phụ của sư phụ.

      Lúc thái sư phụ với tôi những lời này, tôi mới có sáu tuổi, nghe xong trố mắt nhìn hồi lâu, sau đó ‘oa’ tiếng bắt đầu gào khóc, khóc đến nỗi chim núi Bạch Linh bay tán loạn, khóc đến nỗi sư phụ phải vọt vào trong phòng ôm lấy tôi từ tay thái sư phụ.

      Thái sư phụ trước tiếng khóc của tôi cùng trầm mặc và ánh nhìn tràn ngập cảm giác áp bách của sư phụ phải bịt lấy lỗ tai chạy thoát nhanh như bay, để lại tôi vin người sư phụ, nước mắt giàn giụa đầy mồm miệng mơ hồ hỏi người.

      chết cả sao? Sư phụ, người và thái sư phụ, đều chết cả sao?”

      Sư phụ phải tốn hồi lâu mới hiểu được tôi cái gì, lại tốn hồi lâu để trấn an cảm xúc của tôi, tôi quên mất trong quãng thời gian lâu như vậy người gì với tôi, mãi cho đến nửa đêm tôi mới ngừng khóc, cả khuôn mặt do khóc mà như biến thành cái đầu heo.

      Nhưng cái khái niệm tử vong này in sâu trong đầu tôi, mấy tháng sau, tôi đều lâm vào cảm giác sợ hãi mất bọn họ, mỗi ngày đều vùi đầu vào phòng sách và phòng thuốc, thái sư phụ hỏi tôi muốn làm gì?

      Tôi ôm sách đáp lời ông ấy: “Làm thuốc trường sinh bất lão cho sư phụ và người ăn.”

      Nghe thấy vậy thái sư phụ liền cười ha hả, thiếu chút nữa té xuống núi.

      Vẫn là sư phụ kiên nhẫn, ngồi bên cạnh tôi chỉ dạy từng bước: “Nguyệt Nguyệt, học y tốt, nhưng người vĩnh sinh bất tử[2], cũng rất tịch mịch, có sinh có tử, mới có thể quý trọng những lúc bên nhau, điều này phải tốt lắm sao? Người chết như ngủ giấc dài, chết rồi cái gì cũng biết, con cẩn thận ngẫm lại xem, cũng có gì đáng sợ cả.”

      [2] vĩnh sinh bất tử: sống mãi chết.

      Tôi buông sách ôm lấy đầu gối sư phụ : “Nhưng con sợ con còn sống, mà người cùng thái sư phụ lại còn, nếu sư phụ phải hứa với con, lúc con còn sống, người phải luôn ở bên con.”

      Rất lâu sau đó, sư phụ cũng đáp lời, sau lại , nhưng cũng chỉ có câu: “Được, ta tận lực.”

      Sư phụ chưa bao giờ dối, có đôi khi tôi lại quá thích điểm này của người.

      Nhưng tôi vẫn cứ quyết tâm học y thuật, mỗi ngày ôm sách tìm thái sư phụ hỏi đông hỏi tây, lúc đầu thái sư phụ còn muốn, giờ mới tìm đến ta, mà tìm sư phụ ngươi ấy.

      Tôi kì kèo với người , ngày nào sư phụ cũng chỉ xem binh pháp rồi tập võ, phòng đầy sách thuốc đều là của người cất giữ, hơn nữa là tôi đọc có chỗ hiểu mới đến tìm người, trong này còn có mấy từ tôi biết.

      Thái sư phụ hừ hừ hai tiếng: “Còn chưa học xong hết chữ mà ngươi đòi đọc sách?”

      ra tôi chỉ mới biết được vài chữ. Bắt đầu từ khi năm tuổi sư phụ liền dạy tôi tập viết, đầu tiên là tên của tôi, sư phụ nắm tay tôi, chấm mực viết chữ ‘Nguyệt’, tôi hỏi người có nghĩa là gì? Người giải thích: “Đây là tên con, nghĩa là mảnh ngọc dưới ánh trăng.”

      “Đẹp ?” Tôi vội vã hỏi.

      “Đẹp.” Người khẳng định.

      Tôi liền cười thành đóa hoa, vô cùng vui vẻ.

      Người lại viết tên của người, là hai chữ ‘Từ Trì’.

      Tôi kỳ quái: “Vì sao có hai chữ?”

      “Từ là họ của ta, còn Trì là tên của ta.” Sư phụ chỉ vào hai chữ kia .

      “Vậy họ của con đâu?”

      Sư phụ suy nghĩ lát, đáp: “Về sau có, bây giờ còn chưa cần.”

      Tôi cũng quá để ý đến việc này, chỉ ‘dạ’ tiếng, sau đó liền vui vẻ phấn chấn tô lại ba chữ kia hết lần này sang lần khác.

      Thái sư phụ lại giở trò vô lại trước mặt tôi: “Chỉ có ngươi là phiền toái nhất, sớm biết thế cho A Trì đem ngươi về nuôi như thế này.”

      Tôi là đứa trẻ được sư phụ nhặt được núi, lúc người nhặt được tôi bộ dáng của tôi như mới hai ba tuổi, thân mình ngồi khóc trong chiếc giỏ trúc, biết là cha mẹ mình nơi nào, có lẽ là bị sói ăn thịt.

      Thái sư phụ ngại phiền toái định đem tôi tiễn bước, sư phụ lại thể, để người nuôi tôi là được.

      ra khi đó người cũng chỉ mới mười mười hai tuổi mà thôi, trẻ con nuôi trẻ con, biết phải chịu bao nhiêu đau khổ.

      Mỗi lần nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy mình may mắn, có lẽ thái sư phụ cũng cảm thấy như vậy, cho nên thường ngồi trước mặt tôi mà nghiên cứu.

      “Vì sao lại nhặt ngươi về nuôi nhỉ? Ta cũng chưa từng thấy nhặt con sói con hổ hay con báo nào về cả.”

      Tôi ngoài miệng đáp, nhưng trong lòng lại phản bác, tôi là người nha! Sao có thể so sánh với con sói con hổ con báo chứ?

      Thái sư phụ là thần y nổi danh, nghe ông có thể làm cho xương trắng mọc thịt, người chẳng lết nổi lại đứng như cũ, tôi chỉ chưa từng thấy ông ấy chữa cho người chết sống lại bao giờ, nhưng chỉ cần còn hơi thở qua tay ông ấy đều có thể trở lại bình thường, mà chẳng những trở lại bình thường, lại còn có thể xuống núi, khiến cho người dưới núi tôn sùng ông ấy làm thần tiên, mồng mười lăm thắp đầy hương dưới chân núi.

      Thái sư phụ cái gì cũng tốt, chỉ là già mà kính[3], lại còn thích trốn người, mỗi lần cứu người là lại lần chuyển nhà, núi Bạch Linh to như vậy, càng chuyển càng vào sâu, càng chuyển càng lên cao, sau cùng chỉ còn thiếu chút nữa là chuyển lên mây ở luôn.

      [3] già mà kính: già mà để ý đến hành vi bản thân, có những hành vi phù hợp với tuổi.

      Sư phụ , thái sư phụ chỉ cứu người hữu duyên, tôi lại hỏi ra thái sư phụ sợ phiền toái có phải ? Chứ làm sao lại chi cho bay bổng như vậy? Chờ tôi học thành y thuật rồi xuống núi, thấy người bệnh, kể con người, ngay cả sói hổ hay báo tôi đều cứu cả.

      Sư phụ nghe xong vỗ vỗ đầu tôi, mỉm cười.

      “Nguyệt Nguyệt, con là đứa trẻ tốt.”

      Lúc sư phụ câu này người mới có mười sáu tuổi, thiếu niên xinh đẹp tuấn dưới ánh mặt trời ấm áp, trong lòng tôi chỉ có ý niệm duy nhất, may mà sư phụ nhặt con sói con hổ con báo nào về cả, người chỉ thuộc về mình tôi mà thôi.

      Nguyên nhân lớn nhất để tôi học y là vì muốn sư phụ rời khỏi mình, ngờ mới qua hai năm, người lại muốn .

      Khi biết được tin này, tôi khóc đến trời cũng đen kịt, mình rời nhà bỏ , kiên quyết tỏ phản đối của mình.

      Năm ấy tôi tám tuổi, cái gọi là rời nhà bỏ , cũng chỉ là loanh quanh núi Bạch Linh, cuối cùng bị lạc đường, lại gặp trời mưa to, đành phải chui vào sơn động khóc tiếp.

      Sư phụ tìm tôi, núi có người, cây cối rất phát triển, ngoài động đầy cây bụi thấp, tôi người nên chui vào từ khe hở, sư phụ cũng phải đành tìm mọi cách chui vào theo, lúc người xuất trước mặt tôi cả người ướt đẫm, biết là do mưa hay mồ hôi, tay chân và mặt mũi đều là vết xây xát rướm máu.

      Sư phụ tìm tôi vất vả như vậy, thấy tôi rồi người cũng mắng, chỉ ngồi xổm xuống sờ sờ đầu tôi, hỏi: “Trở về nhé?”

      Tôi bắt lấy tay người, hỏi: “Sư phụ nữa?”

      Người lắc đầu.

      Tôi thương tâm ngay cả sức để đứng dậy cũng có, sư phụ đành cõng tôi về, đường vừa vừa trò chuyện.

      “Nguyệt Nguyệt, con biết vì sao ta lại lên núi Bạch Linh ở ?”

      Tôi khóc mệt, ánh mắt cũng mở ra nổi, chỉ biết nằm sau lưng người lắc qua lắc lại cái đầu.

      “Ngày bé thân thể ta tốt lắm, lúc tám tuổi cha ta liền đưa ta đến núi Bạch Linh để cầu sư phụ điều dưỡng, sau đó khỏe dần liền ở lại đây tập võ công học binh pháp, mãi cho đến ngày hôm nay.”

      Tôi quá khổ sở, chỉ sụt sùi tiếng, coi như là đáp lời.

      Người cười cười, sau đó lại : “Ta xuất thân tướng môn[4], đến hôm nay, nên xuống núi đền đáp quốc gia.”

      [4] tướng môn: nhà binh.

      “Đền đáp quốc gia?” Tôi hiểu lắm, thế giới của tôi, chỉ nằm trong phạm vi núi Bạch Linh này.

      “Sau này có thời gian ta về thăm con, chờ con lớn rồi, cũng có thể xuống núi đến tìm ta.”

      “Bây giờ con muốn với người luôn.” Tôi cầu.

      “Bây giờ được.” Người lắc đầu, nhưng lại tiếp: “ phải con muốn làm nữ thần y sao? Chờ con trở thành nữ thần y rồi, có thể xuống núi.”

      cần, con muốn ở cạnh người.” Tôi bắt đầu học bộ dáng chơi xấu của thái sư phụ, còn dùng hai cánh tay vòng qua cổ sư phụ, nhưng vì tay có sức, nên chỉ có thể mềm nhũn vắt cổ người.

      Sư phụ vừa chuyện với tôi, vừa cõng tôi về đến hàng rào trúc vây quanh nhà, tôi quá mệt nên mơ mơ màng màng lưng người, lúc được thả xuống giường tôi liền nhanh chóng vào giấc ngủ, nhưng trước đó vẫn chịu buông người ra, tay nắm lấy góc áo người chịu thả.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, ánh nắng trắng xóa chiếu lên mặt tôi, trong phòng lạnh tanh, tôi để chân trần nhảy xuống giường chạy ra ngoài, liền nhìn thấy thái sư phụ đứng ở cửa bóc hạt dẻ ăn, vừa bóc vừa : “Đừng tìm, Từ Trì rồi, ngoan ngoãn đọc sách thuốc , ta sắp xếp lịch học cho ngươi.”

      Tôi ngẩn người cả nửa ngày, cuối cùng mới há miệng, thái sư phụ như sớm chuẩn bị tâm lý, ném hạt dẻ trong tay xuống bịt lấy lỗ tai.

      Tôi lại khóc, chỉ phụng phịu bước tới kéo áo ông ấy.

      “Làm gì?” Thái sư phụ bị khác thường của tôi dọa đến.

      học.” Tôi rất nghiêm túc trả lời người: “Con muốn làm nữ thần y.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2



      Sư phụ bảo có thời gian người về thăm tôi, nhưng mấy năm sau đó, tôi vẫn chưa được gặp lại người.

      Thái sư phụ rằng người đánh giặc, nơi đó rất xa, xa đến nỗi thái sư phụ cũng biết đó là nơi nào cả.

      Tôi lớn gan lớn mật suy đoán, có lẽ đời thái sư phụ cũng chưa từng qua nhiều nơi lắm.

      điều may mắn là sư phụ có viết thư cho tôi.

      Thư được con chim ưng đưa tới, nó rất lớn, lúc cánh nó giang rộng ra hệt như đám mây đen kéo đến, mỗi lần tới đây chân đều buộc cái ống đựng thư bằng trúc.

      Con chim ưng kia lúc hạ cánh xuống luôn có bộ dáng như phải mang gánh nặng ngàn dặm xa xôi, nó cũng rất khách khí với tôi, khi tôi vui sướng nhào tới, nó thường nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, đợi đến lúc tôi buộc thư hồi và túi thuốc lên chân nó, nó liền hung hãn vỗ cánh, biểu thị phản kháng của mình.

      Tôi đành giải thích với nó: “Những thứ thuốc này đều hữu dụng, bổ khí dưỡng sinh, tiêu độc khử trùng, lại còn có thể trị thương nữa, sư phụ chinh chiến khổ cực, giúp tao mang đến cho người, chờ tao trở thành nữ thần y rồi, tao tự tìm người, cần làm phiền đến mày nữa.”

      Cũng biết là con chim ưng kia nghe có hiểu , tuy rằng tình nguyện, nhưng nó vẫn mang túi thuốc bay , qua mấy tháng sau, túi thuốc lại được mang trở về.

      Túi thuốc bị mang về phải trống , thường sư phụ thả vào đó viên đá màu nho , hoặc là nắm lông chim ngũ sắc, hoặc là thứ gì đó thú vị khác.

      Tôi đọc thư của sư phụ, trong thư chưa bao giờ sư phụ đề cập đến tình hình chiến căng thẳng, cả trang thư chỉ là vài chuyện nọ kia, mới đầu, người kể đại quân dừng chân nghỉ tại Ba Thục, nơi này núi non trùng điệp, sông nước mênh mông, phong cảnh đẹp vô cùng, bãi đá sông có những viên đá màu phát sáng về đêm, núi có rất nhiều chim sẻ lông ngũ sắc, rất thú vị. Người còn , những thứ thuốc kia rất hữu hiệu, tôi làm rất tốt.

      Tiếp qua năm, trong thư sư phụ lại viết, người tùy quân đến quan ngoại, quan ngoại có hồ Dương Lâm, có người ngàn năm chưa cạn nước, ánh mặt trời chiếu lên những chiếc lá kim óng ánh sắc vàng. Còn có cả cồn cát miên man, dưới ánh trăng cát bồi như tuyết, những đoàn lạc đà lúc lắc lục lạc trải qua, Nguyệt Nguyệt có từng thấy qua lạc đà chưa nhỉ? Ta dùng gỗ dương khắc cho con con, để con biết được chúng có hình dáng như thế nào.

      Ði kèm thư là con lạc đà được tạc từ gỗ, bốn cái chân dài, lưng có hai quả núi, ánh mắt rất to, ngẩng đầu nhìn trông rất thần khí.

      Mỗi lần ở cuối thư, sư phụ đều viết, chờ ta có thời gian, trở về thăm con.

      Tôi đem mấy món đồ kỳ thú đó cẩn thận cất vào cái hộp gỗ, lại đem mấy lá thư đọc đọc lại đến nỗi thuộc lòng, buổi tối khi ngủ để chúng dưới gối đầu, hy vọng lúc thức dậy, sư phụ đột nhiên xuất trước mặt tôi.

      Chờ lần như vậy, cho tới bảy năm.

      Mười lăm tuổi năm ấy, thái sư phụ đột nhiên với tôi, ông ấy muốn dạo chơi.

      Tôi nhìn người hỏi: “Núi Bạch Linh tốt sao? Sư phụ trở về thăm chúng ta, thái sư phụ rồi, gặp được sư phụ mất.”

      Thái sư phụ lại bắt đầu giở thói xấu ra, thấy ngày xuân cỏ mọc cao, liền lăn qua lăn lại mặt đất.

      “Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta ngần này tuổi rồi, nếu ra ngoài du ngoạn sau này cũng chẳng nổi.”

      Tôi nhìn thái sư phụ thở dài, : “Con cho người nha, mau đứng lên, dưới đất lạnh lắm.”

      Thái sư phụ đứng lên, phủi hết cỏ bám người, lại như chợt nhớ đến điều gì, hỏi tôi: “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”

      Tôi lạnh nhạt: “Thái sư phụ lại đột nhiên nhớ đến con hay sao?”

      Thái sư phụ: “…”

      Tôi còn : “Chờ người rồi, con muốn xuống núi làm nghề y.”

      Thái sư phụ lập tức : “Núi Bạch Linh tốt sao? Từ Trì trở về thăm chúng ta, nếu ngươi rồi, gặp được nó đâu nhé.”

      Tuy rằng tôi sớm chuẩn bị, nhưng mà vẫn nhịn được mà trừng ông ấy cái: “Con viết thư cho sư phụ, báo cho người biết con ở đâu.”

      “Ngươi trừng ta ngươi trừng ta ngươi trừng ta.” Thái sư phụ ôm ngực.

      Tôi thở dài tiếng, thái sư phụ tuổi càng cao, hành vi lại càng như con nít, tôi chỉ có thể làm bộ như chẳng thấy gì, đối với mọi hành động khác lẽ thường của ông đều trực tiếp xem . Thói quen đó sau này lại khiến cho rất nhiều người hài lòng về tôi, tôi tuổi còn lại già dặn như vậy, làm gì cũng vui buồn chẳng biểu , tâm cơ nhất định rất sâu. Mỗi lần nghe được những lời đánh giá như vậy, tôi rất muốn cho bọn họ trông thấy thái sư phụ của mình, gặp phải trưởng bối thích ăn vạ như vậy cũng thực đau đầu, năm tháng giục người ta già , còn thái sư phụ lại giục tôi trưởng thành sớm.

      “Con muốn làm nữ thần y, xuống núi chữa bệnh sao được? phải người bảo muốn sao? Ngay cả bao cũng chuẩn bị rồi kìa.” Tôi lý luận, xong chỉ chỉ cái bao lớn mà thái sư phụ lén giấu sau cánh cửa.

      Thái sư phụ liền cười ‘hơ hớ’, với tôi: “ vội, trước tiên thái sư phụ cùng ngươi xuống núi sắp xếp chỗ ở, để sau này có muốn tìm người cũng biết đường mà tìm.”

      Tôi suy nghĩ lát: “Chúng ta chờ Ưng Nhi đến đây rồi hãy , nếu lần sau nó đến truyền tin tìm được con mất.”

      Thái sư phụ phiền não: “Cái con chim đó hung dữ, biết có chịu theo chúng ta nữa.”

      Tôi lấy cái lọ bạch ngọc ở trong ngực ra, lại móc lấy cái lồng chim bằng cành liễu mà tôi đan từ trong đống cỏ sau cửa ra: “Con chuẩn bị cả rồi, hạ Thập nhật túy thế nào?”

      Sư phụ ‘ô’ tiếng, đột nhiên ôm lấy tôi: “Nguyệt Nguyệt, con là niềm kiêu ngạo của thái sư phụ đấy.”

      Ðợi đến khi Ưng Nhi đến, bị chúng tôi hạ thuốc mê xong bỏ vào lồng mang .

      Tôi và thái sư phụ xuống núi, thái sư phụ nếu làm nghề y, nên đến nơi có nhiều người, hai người càng càng xa, ban đầu là chốn sơn dã, người ở rất thưa thớt, sau đó đến đường lớn, người liền nhiều lên.

      Dọc đường tôi đều nghe thấy mọi người bàn tán về sư phụ mình, Từ Trì Từ Bội Thu chiến công ra sao, phong thái thế nào, mấy năm nam chinh bắc chiến, thường thắng bất bại, lui địch ra ngoài biên giới, hơn hai mươi tuổi liền được phong làm tướng quân, hổ là hổ con của tướng môn.

      Bội Thu là tên tự của sư phụ tôi, nam tử qua hai mươi tuổi mới có tên tự, điều này sư phụ từng đề cập trong thư với tôi.

      Ngày đó tôi và thái sư phụ nghỉ chân ở khách điếm, có đám thiếu niên sắp nhập ngũ tụ tập đàm luận chuyện sa trường, lúc đến sư phụ tôi, thanh dần sôi nổi, họ sư phụ dụng binh như thần, chiến công hiển hách, lại trẻ tuổi trác tuyệt, được hoàng thượng phong làm đại tướng quân trẻ nhất trong triều ta, biết có bao người kính ngưỡng.

      Tôi nghe thấy mà kích động, nhịn được muốn tiến tới câu: “Người là sư phụ ta đấy!”

      Thái sư phụ ở bên cạnh thấy gương mặt đỏ bừng của tôi, liền bảo: “Khiêm tốn, khiêm tốn.”

      Tôi liền cúi đầu ‘dạ’ tiếng, nhưng trong lòng rất vui sướng, cảm thấy sau khi xuống núi, mình cách sư phụ gần hơn rất nhiều.

      Cuối cùng tôi và thái sư phụ đặt chân tới Diêm thành, đường đến đây tôi xem bệnh và kê thuốc cho vài người bệnh, hiệu quả vô cùng tốt, có con của bà lão còn đương trường quỳ xuống, vừa dập đầu vừa : “ nương là Bồ Tát chuyển thế, là thần y.”

      Tôi vui đến tột cùng, liền quay đầu với thái sư phụ: “ gọi con là thần y kìa.”

      Thái sư phụ khụ khụ hai tiếng: “ quá mức cao hứng, cho nên thần chí .”

      Tôi “…”

      Sau đó ngẫm lại, thái sư phụ cũng đúng, người gọi tôi là thần y tính cái gì? Ít nhất cũng phải giống sư phụ vậy, đến đâu đều có người nhắc tới mới tính đúng ?

      Ở Diêm thành, thái sư phụ thuê cho tôi gian phòng , lại hỏi tôi: “Biết tiền dùng để làm gì ?”

      “Thái sư phụ, sư phụ rồi, hằng năm con đều cùng người lấy thảo dược chợ đổi tiền để mua nọ kia.” Tôi nhắc nhở ông.

      “Ừm, nhưng bây giờ người chữa bệnh, lấy thảo dược bán lấy tiền, vậy chữa bệnh bằng gì đây?”

      Tôi đút hai tay vào tay áo đáp: “Con thu tiền khám, kẻ có tiền thu nhiều chút, để giúp cho người có tiền.”

      Thái sư phụ ‘ừ’ tiếng, đột nhiên ôm lấy tôi: “Cái gì con cũng biết cả, con là niềm kiêu ngạo của thái sư phụ mà.”

      Tôi “…”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Thu Nguyệt | Chương 3



      Lúc Ưng Nhi tỉnh lại, gặp phải tình trạng này, chỉ có thể dùng từ vô cùng phẫn nộ để hình dung về nó, tất nhiên là tôi phải tìm mọi cách trấn an, để nó bình tĩnh lại, mất rất nhiều công sức, mới khiến nó mang thư bay .

      Sau đó, thái sư phụ cũng rời .

      Ngày thái sư phụ , tôi tiễn người ra đến ngoài thành, quỳ mặt đất, cung kính hướng người dập đầu lời từ biệt.

      Thái sư phụ rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại : “Quên quên , cần phải long trọng như vậy.”

      Tôi “Dạ” tiếng rồi đứng lên phủi bụi đầu gối.

      Thái sư phụ “…”

      Ngày ấy trời xanh mây trắng, tôi đứng dưới ánh mặt trời nhìn theo thái sư phụ, nhìn ông ấy được khoảng rất xa rồi mới giơ tay lên, đưa lưng về phía tôi mà vẫy, nửa phần lưu luyến cũng có.

      Tôi có chút hâm mộ nghĩ, có lẽ vân du[1] là chuyện rất thú vị.

      [1] vân du: du ngoạn, lang thang, rày đây mai đó.

      Sau đó tôi bắt đầu hành nghề y ở Diêm thành.

      Trong những người mà tôi cứu trị đường , ra có mấy người nhà ở Diêm thành, lúc gặp lại tôi ở đây, liền vui vẻ giúp tôi giới thiệu khắp chốn, nhất thời có rất nhiều người nghe danh mà đến.

      Trong lòng tôi có tính toán, đối với người có tiền, vậy tôi thu tiền khám chữa cao hơn chút, người có gia cảnh nghèo khó tôi thu ít chút, nếu như cơ khổ đến xu dính túi, đến chữa bệnh tôi cũng cự tuyệt.

      Tựa như đứa bé mà tôi vừa mới mở cửa gặp vào sáng nọ, nó e dè đứng nép bên cạnh cửa nhìn tôi, áo quần người lam lũ, hai chân để trần, với tôi:

      “Có thể nào xem bệnh giúp bà nội đệ với được ? Tốn bao nhiêu tiền mới được? Ðệ, đệ chỉ có ngần này.”

      Nó vừa vừa mở hai lòng bàn tay, trong mỗi lòng bàn tay chỉ có đồng tiền.

      Tôi gật đầu, đeo hòm thuốc lưng rồi theo nó, đứa bé dẫn tôi tới ngôi miếu thờ Quan đế bỏ hoang ngoài thành, bên trong này dĩ nhiên lại rất đông đúc, có rất nhiều ăn xin lưu lạc đều tá túc ở đây, nó dẫn tôi tới gần chiếc chiếu rách rưới ở góc tối tăm, bà lão gầy giơ xương nằm đó, thần trí mơ hồ, như sắp hấp hối.

      Tôi bắt mạch, lại kiểm tra rêu lưỡi của bà, cũng phải chứng bệnh nan y, chỉ là do sốt cao khởi phát đột ngột, bởi vì điều trị kịp thời, nên trở thành bệnh lao, vô cùng hung hiểm.

      Ðứa bé khẩn trương nhìn tôi, tôi liền híp mắt cười lên với nó.

      cần lo, tỷ chữa cho bà ấy.”

      Biểu tình căng thẳng gương mặt nhem nhuốc của nó bỗng chốc trở nên thả lỏng, hai ánh mắt như phát ra tia sáng.

      Tôi vòng quanh miếu Quan đế, bà lão rất nhanh có thể ngồi dậy ăn cơm uống nước như bình thường, dường như thằng bé rất vui, nắm lấy hai đồng tiền định nhét vào tay tôi.

      Tôi lấy hai tay giấu ra đằng sau, híp mắt cười, “Ít quá, tỷ lấy.”

      Nó ngẩn người, mấy người ăn xin xung quanh vây lại đây, ấn đầu nó : “Còn ngẩn người làm gì? Tiểu Nguyệt nương mang lòng Bồ Tát thu tiền của ngươi, còn mau quỳ xuống dập đầu lạy Bồ Tát .”

      Ngay cả bà lão vẫn còn suy yếu kia cũng giãy dụa đứng dậy khỏi chiếu, nâng hai tay định dập đầu với tôi.

      Tôi vội vàng đỡ lấy bà, còn tỏ ra phiền não : “Bà đừng dập đầu, thái sư phụ con con bối phận , có được người ta dập đầu cũng phải dập trả, mọi người cứ dập đầu vậy, đầu con chắc mẻ luôn mất.”

      Diêm thành sông nước uốn quanh, mạng lưới kênh rạch dày đặc, khí hậu cũng rất tốt, tôi ở trong này hành y chẩn bệnh, ngày ngày cũng bình yên, đảo mắt trôi qua hai tháng.

      Chính là tôi bình yên, còn giới y dược Diêm thành lại sôi trào. Hai tháng sau, có ngày, các hương thân[2] dẫn theo mấy người xa lạ hùng hổ tìm đến cửa hàng của tôi, muốn chuyện với tôi.

      [2] hương thân: văn thân (nhân sĩ, thân hào, thư lại ở địa phương và các viên chức về hưu) trong làng, huyện, ở đây là chỉ Diêm thành.

      Tôi nghe xong nửa ngày mới hiểu được, những người này là chưởng quầy hiệu thuốc bắc và quán chủ của các y quán có danh tiếng trong thành, cùng theo hương thân kia, đến đây tôi phá quy củ.

      “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trong giới thầy thuốc với nhau cũng có luật lệ của chính mình, làm nghề y xem bệnh khám bệnh phải thu tiền, tất cả các y quán trong Diêm thành đều dùng bảng giá giống nhau, nương làm việc tùy ý như vậy, là phá cả quy củ!” lão giả vừa kích động vừa đến nỗi nước miếng bay tung tóe, tôi lén lút lui về sau bước, nhưng lại có người xông lên từ sau lưng ông ta.

      nương, thầy thuốc kê đơn, hiệu thuốc bốc thuốc, đây là đạo lý thay đổi từ trăm ngàn năm qua, sao lại có thể kê đơn rồi đưa thuốc cho đám quỷ nghèo này, khiến công việc làm ăn của hiệu thuốc chúng tôi giảm , mọi người mở cửa hàng buôn bán là để kiếm cơm, thử xem chuyện này tính sao đây?” Lần này người chuyện là chưởng quầy hiệu thuốc, người béo tròn, vừa chuyện vừa xoắn tay áo, bộ dáng như lập tức đòi lại công bằng vậy.

      Tôi lại lén lùi thêm bước nữa, vị hương thân dẫn bọn họ đến bước lên hòa giải, người này tôi có quen, tháng trước tôi còn chữa khỏi chứng bệnh khó chữa nhiều năm cho ông ta, ra đó là chứng bệnh rối loạn khí tràng, ăn khó tiêu, châm cứu khơi thông, phối hợp với thuốc điều trị dạ dày đại tràng đỡ, thấy ông ta mặc trang phục đẹp đẽ, đai lưng đầy châu ngọc, tôi liền thu tiền chẩn nhiều hơn chút, khi đó ông ta còn đắt đắt, so với mớ thuốc quý mà ông ta mua nhiều năm vẫn còn rẻ lắm, hại tôi hối hận vì thu ông ta ít thế trong thời gian dài.

      “Mọi người bình tĩnh đừng tức giận, đừng dọa tiểu Nguyệt nương.” Vị hương thân kia bước tới kéo hai người lùi lại.

      Tôi nhìn ông ta cái, chờ ông ta mở miệng.

      lập tức rung đùi đắc ý trước mặt tôi: “Tiểu Nguyệt nương, chúng tôi đều biết mới tới, cho nên mới hiểu quy củ trong thành, đúng ?”

      Tôi suy nghĩ lát, cảm thấy ông ta cũng có lý, liền gật gật đầu.

      Ông ta vừa lòng sờ sờ râu, lại : “ ra nếu nương có thể diệu thủ hồi xuân, trị khỏi được những chứng bệnh nan y mà người khác thể chữa được, nếu vậy phía bệnh nhân đáp tạ thế nào cũng là chuyện hiển nhiên.” xong, vờ như vô tình nhìn thoáng quan đám quán chủ y quán ở đằng sau mình.

      Mấy người quán chủ ho khan, quay đầu sang hướng khác, giả vờ như thấy gì cả.

      “Nhưng mà,” vị hương thân kia chợt chuyển giọng: “Nếu nương mở quán xem bệnh, tiêu chuẩn thu tiền cũng nên có bình đẳng đúng ? Sao có thể cùng bệnh, có người lại thu xu nào, mà những người khác lại thu nhiều hơn gấp bội chứ? Cái chứng ăn tiêu của tôi, thu hai lượng vàng! Nhưng hôm trước tôi nghe ông già đánh cá ở Thành Đông, cùng bệnh như vậy lại miễn phí, đây là quá bất công.”

      Tôi lắc đầu: “Lão bá đánh cá đó cũng phải trả tiền chữa, phải được miễn phí.”

      “Hả? Thế trả bao nhiêu?”

      Tôi chỉ chỉ vào cái vò trong viện: “Ở trong cái vò ấy.”

      Có người lập tức vào nhìn thoáng qua, sau đó kêu lên: “Hai con cá!”

      Tôi cảm thấy bọn họ tỏ ra ngạc nhiên như vậy, có phong độ, nhưng tôi vẫn duy trì thái độ rụt rè nên có của nương, chỉ gật đầu.

      Vào lúc vị lão bá kia cho tôi hai con cá này, tôi có chút tổn thương.

      Sư phụ rồi, tôi và thái sư phụ bắt đầu ăn chay, thái sư phụ ăn chay giúp duy trì trong trắng thanh khiết cho thân thể, vô luận là nhận biết dược liệu hay khi vọng, văn, vấn, thiết[3] cho bệnh nhân đều rất có lợi, nhưng ra tôi biết núi vắng vẻ, có chỗ bán thịt, mà ông ấy lại lười, muốn xuống núi mua đồ thường xuyên, còn về phần săn, tôi và ông ấy đều có khả năng làm việc đó.

      [3] vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là “tứ chẩn”.

      — Thái sư phụ uổng công được tôi gọi tiếng thái sư phụ, ngay cả bắt con gà cũng làm được, đừng tới tôi, từ đều đặt tâm tư vào việc học y, nghĩ tới học võ, mà cũng có người dạy cho tôi.

      Cho nên rất nhiều năm trôi qua tôi đều giữ thói quen ăn chay, chạm vào thức ăn mặn, ngay cả cá cũng giết, đừng đến việc ăn.

      Nhưng vị lão bá đánh cá này mang theo hai con cá sáng sớm đến chỗ tôi, đứng ngoài hồi lâu chờ tôi mở cửa, khi tôi thấy ông ấy, áo tơi người ông ấy còn vương sương sớm, nhìn thấy tôi liền cười, đây là ông ấy đặc biệt mang đến cho tôi, vô luận thế nào tôi cũng phải nhận lấy.

      Mấy ngày nay, chỗ tôi thường có người mang đồ đến, họ đều là những người bệnh nghèo từng đến chỗ tôi điều trị, tôi nhận, họ liền lén đặt ở cửa, phần lớn đều là chút rau dưa, hoa quả, tất cả đều còn tươi mới, vừa thấy liền biết là cây nhà lá vườn.

      Đứa bé mà lần trước tôi chữa cho bà nội nó cũng mang đến rất nhiều thứ, lần nào tới cũng ríu rít đem mấy thứ đó nhét lên người tôi, khiến tôi nhận được. Có đôi khi là ít quả dâu rừng, vừa nhét vừa trông mong nhìn tôi: “Mau ngửi thử xem, có phải rất thơm hay ? Quả này ngọt lắm, đệ thử qua, ăn rất ngon.”

      Đôi khi lại là bó ngả thảo thơm ngào ngạt.

      “Ngả thảo có thể phòng côn trùng, bà đệ có hiệu quả lắm.”

      Khiến tôi đỏ cả mặt.

      Đối với tôi mà , chẩn bệnh cho bọn họ tính gì cả, nhưng bọn họ lại lấy những thứ đồ tốt nhất của mình ra để báo đáp tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất thẹn.

      Thấy tôi phản ứng, những người nổi tiếng trong thành đều bắt đầu phẫn nộ, họ to tiếng, tôi sờ sờ hai tay áo, định dùng chút thuốc để khiến bọn họ im lặng lát.

      ‘Thập nhật túy’ được, nhưng nhiều người như vậy ngã ngay trước cửa hàng tôi, rồi phải để tôi đưa bọn họ ra ngoài, như vậy phiền toái.

      Hoặc là dùng ‘Điên gia tán’, nhưng nếu cả đám bọn họ cùng điên, tôi lại sợ mình chịu nổi.

      Thuốc có ba phần độc, thái sư phụ dốc lòng cho con đường y dược, cũng có tìm hiểu nghiên cứu độc tính và cách sử dụng của các loại thảo dược, tự tay soạn ra Dược kinh, bên cạnh đó còn để lại cả Độc kinh, thái sư phụ thường , thầy thuốc nếu vật gì độc nhất đời này cũng biết, sao có thể tìm ra phương pháp trị liệu? Lúc cần thiết phải tự hạ độc chính mình, rồi lại tự mình giải độc, độc mãi cũng thành thói quen, thân thể ngày càng tốt, ăn cũng ngon hơn.

      Tôi…

      Thái sư phụ thường như thế, năng giới hạn, tôi cũng tập thành thói quen.

      Tôi phiền não trong chốc lát, cuối cùng cũng chưa quyết định được làm thế nào để bọn họ rời , nhưng đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, sau đó liền có đám người lao vào.
      Thu Nguyệt | Chương 4



      Người lao vào là những người thường ngày mang đồ đến tặng cho tôi, biết là ai truyền tin tức, bộ dáng họ đều trông rất vội vàng, có người còn khiêng đòn gánh vai, đợi tôi mở miệng liền bao vây đám chưởng quầy quán chủ và gã thân hào trước mặt, tiếng tranh luận dâng lên khắp nơi.

      “Mấy người muốn làm gì?”

      “Cái gì mà phá quy củ, phải là mấy người sợ tiểu Nguyệt nương đoạt mối làm ăn à?”

      “Người của y quán mấy người đều thích làm cao, chúng tôi đến xem bệnh đều bị đuổi ra, chẳng lẽ lại cho người khác xem cho chúng tôi sao?”

      “Có chẩn ra bệnh rồi cũng chẳng thể mua được thuốc, dược liệu trong đơn thuốc đều đắt như thế, ai mua cho nổi? phải là muốn chúng tôi nằm nhà chờ chết à?”

      ra ngoài ra ngoài, nhiều người như vậy lại đến đây bắt nạt tiểu nương, mấy người biết xấu hổ hả?”

      “…”

      “…”

      Cho đến lúc tôi có thể miễn cưỡng lên tiếng, đám người trước mặt bị đuổi ra ngoài.

      Sau đó bọn họ quay lại an ủi tôi, bảo tôi đừng sợ.

      Đòn gánh giỏ hàng thức ăn đều bị bỏ xuống, bà lão lớn tuổi giữ chặt tay tôi: “Đứa bé đáng thương, bị dọa sợ đến mức thể được, mau lấy cho con bé chén nước.”

      Tôi vội vàng lắc đầu: “Cháu sao, sao cả.”

      Nếu bọn họ mà được gặp thái sư phụ của tôi, hiểu lầm phản ứng của tôi.

      Nếu ngươi cũng lớn lên bên cạnh trưởng bối thích ăn vạ động cái là lăn qua lăn lại cỏ như vậy, nhất định dưỡng thành thói quen dù có núi băng ở phía trước mặt cũng đổi sắc, huống chi tôi cho rằng những người đến đây hôm nay cũng có chỗ nào đáng giá khiến tôi sợ hãi.

      Đó là thời điểm mà tôi vẫn còn tràn ngập tự tin vào bản thân, cho rằng vào bất kỳ tình huống nào, tôi vẫn có thể tự bảo vệ mình.

      Lần đầu tiên đám chưởng quầy quán chủ và gã hương thân kia đến đây lại rước lấy kết quả thất bại thảm hại như vậy, tự nhiên là cam lòng, mấy ngày sau, người của huyện nha đến đây, tôi mở quán hành y lại đến huyện nha xin phép, ra lệnh cho tôi lập tức đóng cửa, theo bọn họ.

      Tôi ngẫm lát, họ cho mình chút thời gian, để tôi xem xong bức thư .

      Hôm nay trùng hợp là ngày Ưng Nhi đến, đây là lần đầu tiên tôi nhận được thư của sư phụ ở Diêm thành, lúc trong lòng mừng rỡ thôi, lại bị bọn họ quấy nhiễu như vậy, cho nên rất tức giận.

      Mấy người quan sai mặc đồ đen kia liền hùng hùng hổ hổ đến lôi tôi: “Huyện thái gia muốn gặp ngươi ngươi còn dám khước từ? Có cái gì đến quỳ gối công đường rồi sau.”

      Ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, có người định lên cản, đám quan sai liền bày ra thái độ hung dữ: “Ai dám cản trở quan sai làm việc? Đưa lên huyện nha luôn, theo luật lĩnh hai mươi đại bản!”

      Tôi sợ có người vì tôi mà bị bắt, lập tức : “Tôi với mấy người là được.” Lại an ủi những người kia: “ có việc gì, cháu chỉ lên huyện nha làm giấy xin phép, trở về nhanh thôi.”

      Vừa vào huyện nha, tôi liền biết đây là bữa tiệc Hồng Môn.

      công đường đám người đứng đó, đó là những chưởng quầy quán chủ và gã hương thân đến cửa hàng hôm trước, huyện thái gia ngồi sau bàn xử án, câu đầu tiên của gã sư gia ngồi bên cạnh khi thấy tôi vào là:

      “Làm càn, nhìn thấy huyện thái gia còn chịu quỳ xuống!”

      Tôi cau mày, quá hiểu ý tứ của bọn họ.

      Có người tiếng lên ấn tôi xuống, tôi lại nhíu mày, rốt cuộc nhịn được nữa.

      Khi tay người kia vừa đụng vào y phục tôi liền bắt đầu cười ha hả, tay ôm bụng ngã lăn ra đất.

      Những người khác ở công đường đều sợ đến ngây người, có kẻ xông lên lôi dậy, vừa cười vừa chảy nước mắt, còn dùng ngón tay run run chỉa vào người tôi, sư gia hét lên.

      nữ dùng độc! Mau trói ta lại!”

      Nhưng người đụng vào tôi đều té mặt đất khi khóc khi cười, bao gồm cả gã chưởng quầy béo ú nọ, trong hoàn cảnh hỗn loạn này tôi lại thấy thú vị, liền nở nụ cười.

      phân thần, ống trúc đựng thư trong tay bị kẻ điên cuồng quẫy tay hất xuống đất.

      Tôi khẩn trương ‘a’ lên tiếng, định lấy lại, nhưng ống trúc lăn ra xa, lại có người cầm lên.

      Người bắt được ống trúc là sai nha, quay đầu kêu lên câu: “Bẩm huyện thái gia…” mới phát huyện thái gia trốn phía sau bàn xử án, liền khom lưng trình ống trúc lên.

      Huyện thái gia hỏi: “Cái gì vậy?”

      Người nọ định mở ra.

      Sư gia ở bên cạnh hét lên: “Coi chừng trong đó có độc của nữ đấy.”

      Tôi định chạy tới lấy lại ống trúc, nghe thấy câu đó lại nhịn được phì cười thành tiếng, người nọ hoảng sợ, ống trúc rơi khỏi tay, nhanh như chớp lăn tới trước mặt sư gia, sư gia sợ tới mức tè ra cả quần, khẩn trương cuống quýt lùi ra phía sau.

      Tình huống càng lúc càng buồn cười, tôi nhịn cười né đám người bước tới trước, công đường tràn ngập tiếng cười cùng tiếng khóc, còn ai dám đến gần tôi, tôi thuận lợi tới trước mặt huyện thái gia, định xoay người nhặt ống trúc, lại bị huyện thái gia giật trước.

      “Trả lại cho tôi, nó là của tôi.”

      Tôi vươn tay về phía ông ta.

      Huyện thái gia cứ như thấy lời tôi , nhìn chằm chằm nút ống trúc, hai tay dần run lên.

      Sư gia trung thành liền tới định bảo vệ huyện thái gia, lại bị huyện thái gia đẩy ngã, thái độ của ông ta rất cẩn thận, khác hẳn với lúc nãy.

      “Phong thư này của nương… là được gửi từ trong quân tới?”

      Mỗi lần sư phụ gửi thư, đều dùng nút để đậy lại, ở nút cũng có ấn tín nho .

      Tôi gật gật đầu.

      Ông ta lại nhìn cái ấn tín đó, khẽ run rẩy, sau đó hỏi câu, thanh càng thêm thấp: “Xin hỏi… nương viết thư trao đổi với ai?”

      Tôi cũng giấu diếm, chỉ : “Sư phụ tôi.”

      “Sư phụ của nương là…”

      Tôi thở dài, ông ta vẫn nắm lấy ống trúc, sắc mặt vàng như đất, giống như bị đả kích lớn, chợt bên ngoài xôn xao, là do lúc nãy có người cầu viện, đảo mắt số lớn quan sai vọt vào, người người giơ đao múa côn, hung thần sát ác, hơn nữa la thét ầm ĩ.

      nữ ở đâu?!”

      Tôi sửng sốt, huyện thái gia lại càng kích động hơn cả tôi, vô cùng nhanh nhẹn vọt lên khỏi gầm bàn xử án, đầu va vào bàn cũng thèm quan tâm, gõ thanh gỗ: “Cút ra ngoài cho ta, đúng rồi, đem cả mấy kẻ nằm đất kia tha ra luôn.”

      Vài người còn lại công đường cũng sợ ngây người, chỉa vào tôi: “Còn nữ này…”

      Huyện thái gia giận tím mặt: “ nữ ở đâu ra? Còn bậy nữa lập tức tha ra ngoài lĩnh năm mươi đại bản.”

      Điều này khiến tôi trở nên ngượng ngùng, vội vàng chạy qua thay những người đó giải bệnh trạng cười như điên khóc như điên, lại còn dặn dò: “Uống nhiều nước, đừng chuyện, sau đó trở lại bình thường.”

      Huyện thái gia như biến thành người khác, hắng giọng xong liền nhận lỗi với tôi, rằng chuyện trước đó đều là do thủ hạ bị mấy kẻ gian xảo kia kích động, cho nên mới gây ra hiểu lầm, bảo tôi đừng để ở trong lòng.

      Tôi kỳ quái: “Tôi muốn xin phép mở quán hành y, phải nếu tôi đến nha môn xin, thể mở quán sao?”

      Huyện thái gia lập tức : “ nương là đồ đệ của Từ tướng quân, ở đây hành nghề y là vinh hạnh của bản thành, chúng tôi chắp tay mừng rỡ còn kịp nữa là, còn về phần chuyện xin phép, lát nữa để thủ hạ lo liệu chút là xong, nương cần lo lắng.”

      Tôi gật đầu: “Vậy tôi về đây.”

      Huyện thái gia bày ra vẻ mặt tươi cười : “Tiểu Nguyệt nương hôm nay bị sợ hãi, tối nay hạ quan mở tiệc ở Túy Bạch, đầu tiên là để chúc mừng nương khai trương quán ở bản thành, sau đó là để tạ lỗi, nương phải đến mới được.”

      Tôi lắc đầu: “ cầu đâu, buổi tối tôi muốn viết thư hồi cho sư phụ.”

      Huyện thái gia nghe xong lời lại lưng lại khom thêm chút: “Dạ dạ dạ, chuyện nương viết thư hồi Từ tướng quân quan trọng hơn, chỉ là chuyện xảy ra hôm nay công đường của hạ quan, hết thảy chỉ là hiểu lầm, trăm ngàn lần xin nương đừng để ở trong lòng…”

      Tôi đáp: “Loại chuyện như vậy tôi viết vào thư…”

      Ông ta thở phào hơi, nâng tay lau mồ hôi trán, lại vô cùng khách khí tiễn tôi ra khỏi huyện nha.

      Tôi kiên quyết cự tuyệt lời đề nghị cho người chuẩn bị kiệu đưa tôi về của huyện thái gia, mình chậm rãi trở về cửa hàng của mình, trải qua con ngõ hẹp, tôi cứ như thế, rốt cuộc lại nhịn được, cầm ống trúc lên, đặt ở bên môi, nhàng hôn cái.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Thu Nguyệt | Chương 3



      Lúc Ưng Nhi tỉnh lại, gặp phải tình trạng này, chỉ có thể dùng từ vô cùng phẫn nộ để hình dung về nó, tất nhiên là tôi phải tìm mọi cách trấn an, để nó bình tĩnh lại, mất rất nhiều công sức, mới khiến nó mang thư bay .

      Sau đó, thái sư phụ cũng rời .

      Ngày thái sư phụ , tôi tiễn người ra đến ngoài thành, quỳ mặt đất, cung kính hướng người dập đầu lời từ biệt.

      Thái sư phụ rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại : “Quên quên , cần phải long trọng như vậy.”

      Tôi “Dạ” tiếng rồi đứng lên phủi bụi đầu gối.

      Thái sư phụ “…”

      Ngày ấy trời xanh mây trắng, tôi đứng dưới ánh mặt trời nhìn theo thái sư phụ, nhìn ông ấy được khoảng rất xa rồi mới giơ tay lên, đưa lưng về phía tôi mà vẫy, nửa phần lưu luyến cũng có.

      Tôi có chút hâm mộ nghĩ, có lẽ vân du[1] là chuyện rất thú vị.

      [1] vân du: du ngoạn, lang thang, rày đây mai đó.

      Sau đó tôi bắt đầu hành nghề y ở Diêm thành.

      Trong những người mà tôi cứu trị đường , ra có mấy người nhà ở Diêm thành, lúc gặp lại tôi ở đây, liền vui vẻ giúp tôi giới thiệu khắp chốn, nhất thời có rất nhiều người nghe danh mà đến.

      Trong lòng tôi có tính toán, đối với người có tiền, vậy tôi thu tiền khám chữa cao hơn chút, người có gia cảnh nghèo khó tôi thu ít chút, nếu như cơ khổ đến xu dính túi, đến chữa bệnh tôi cũng cự tuyệt.

      Tựa như đứa bé mà tôi vừa mới mở cửa gặp vào sáng nọ, nó e dè đứng nép bên cạnh cửa nhìn tôi, áo quần người lam lũ, hai chân để trần, với tôi:

      “Có thể nào xem bệnh giúp bà nội đệ với được ? Tốn bao nhiêu tiền mới được? Ðệ, đệ chỉ có ngần này.”

      Nó vừa vừa mở hai lòng bàn tay, trong mỗi lòng bàn tay chỉ có đồng tiền.

      Tôi gật đầu, đeo hòm thuốc lưng rồi theo nó, đứa bé dẫn tôi tới ngôi miếu thờ Quan đế bỏ hoang ngoài thành, bên trong này dĩ nhiên lại rất đông đúc, có rất nhiều ăn xin lưu lạc đều tá túc ở đây, nó dẫn tôi tới gần chiếc chiếu rách rưới ở góc tối tăm, bà lão gầy giơ xương nằm đó, thần trí mơ hồ, như sắp hấp hối.

      Tôi bắt mạch, lại kiểm tra rêu lưỡi của bà, cũng phải chứng bệnh nan y, chỉ là do sốt cao khởi phát đột ngột, bởi vì điều trị kịp thời, nên trở thành bệnh lao, vô cùng hung hiểm.

      Ðứa bé khẩn trương nhìn tôi, tôi liền híp mắt cười lên với nó.

      cần lo, tỷ chữa cho bà ấy.”

      Biểu tình căng thẳng gương mặt nhem nhuốc của nó bỗng chốc trở nên thả lỏng, hai ánh mắt như phát ra tia sáng.

      Tôi vòng quanh miếu Quan đế, bà lão rất nhanh có thể ngồi dậy ăn cơm uống nước như bình thường, dường như thằng bé rất vui, nắm lấy hai đồng tiền định nhét vào tay tôi.

      Tôi lấy hai tay giấu ra đằng sau, híp mắt cười, “Ít quá, tỷ lấy.”

      Nó ngẩn người, mấy người ăn xin xung quanh vây lại đây, ấn đầu nó : “Còn ngẩn người làm gì? Tiểu Nguyệt nương mang lòng Bồ Tát thu tiền của ngươi, còn mau quỳ xuống dập đầu lạy Bồ Tát .”

      Ngay cả bà lão vẫn còn suy yếu kia cũng giãy dụa đứng dậy khỏi chiếu, nâng hai tay định dập đầu với tôi.

      Tôi vội vàng đỡ lấy bà, còn tỏ ra phiền não : “Bà đừng dập đầu, thái sư phụ con con bối phận , có được người ta dập đầu cũng phải dập trả, mọi người cứ dập đầu vậy, đầu con chắc mẻ luôn mất.”

      Diêm thành sông nước uốn quanh, mạng lưới kênh rạch dày đặc, khí hậu cũng rất tốt, tôi ở trong này hành y chẩn bệnh, ngày ngày cũng bình yên, đảo mắt trôi qua hai tháng.

      Chính là tôi bình yên, còn giới y dược Diêm thành lại sôi trào. Hai tháng sau, có ngày, các hương thân[2] dẫn theo mấy người xa lạ hùng hổ tìm đến cửa hàng của tôi, muốn chuyện với tôi.

      [2] hương thân: văn thân (nhân sĩ, thân hào, thư lại ở địa phương và các viên chức về hưu) trong làng, huyện, ở đây là chỉ Diêm thành.

      Tôi nghe xong nửa ngày mới hiểu được, những người này là chưởng quầy hiệu thuốc bắc và quán chủ của các y quán có danh tiếng trong thành, cùng theo hương thân kia, đến đây tôi phá quy củ.

      “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trong giới thầy thuốc với nhau cũng có luật lệ của chính mình, làm nghề y xem bệnh khám bệnh phải thu tiền, tất cả các y quán trong Diêm thành đều dùng bảng giá giống nhau, nương làm việc tùy ý như vậy, là phá cả quy củ!” lão giả vừa kích động vừa đến nỗi nước miếng bay tung tóe, tôi lén lút lui về sau bước, nhưng lại có người xông lên từ sau lưng ông ta.

      nương, thầy thuốc kê đơn, hiệu thuốc bốc thuốc, đây là đạo lý thay đổi từ trăm ngàn năm qua, sao lại có thể kê đơn rồi đưa thuốc cho đám quỷ nghèo này, khiến công việc làm ăn của hiệu thuốc chúng tôi giảm , mọi người mở cửa hàng buôn bán là để kiếm cơm, thử xem chuyện này tính sao đây?” Lần này người chuyện là chưởng quầy hiệu thuốc, người béo tròn, vừa chuyện vừa xoắn tay áo, bộ dáng như lập tức đòi lại công bằng vậy.

      Tôi lại lén lùi thêm bước nữa, vị hương thân dẫn bọn họ đến bước lên hòa giải, người này tôi có quen, tháng trước tôi còn chữa khỏi chứng bệnh khó chữa nhiều năm cho ông ta, ra đó là chứng bệnh rối loạn khí tràng, ăn khó tiêu, châm cứu khơi thông, phối hợp với thuốc điều trị dạ dày đại tràng đỡ, thấy ông ta mặc trang phục đẹp đẽ, đai lưng đầy châu ngọc, tôi liền thu tiền chẩn nhiều hơn chút, khi đó ông ta còn đắt đắt, so với mớ thuốc quý mà ông ta mua nhiều năm vẫn còn rẻ lắm, hại tôi hối hận vì thu ông ta ít thế trong thời gian dài.

      “Mọi người bình tĩnh đừng tức giận, đừng dọa tiểu Nguyệt nương.” Vị hương thân kia bước tới kéo hai người lùi lại.

      Tôi nhìn ông ta cái, chờ ông ta mở miệng.

      lập tức rung đùi đắc ý trước mặt tôi: “Tiểu Nguyệt nương, chúng tôi đều biết mới tới, cho nên mới hiểu quy củ trong thành, đúng ?”

      Tôi suy nghĩ lát, cảm thấy ông ta cũng có lý, liền gật gật đầu.

      Ông ta vừa lòng sờ sờ râu, lại : “ ra nếu nương có thể diệu thủ hồi xuân, trị khỏi được những chứng bệnh nan y mà người khác thể chữa được, nếu vậy phía bệnh nhân đáp tạ thế nào cũng là chuyện hiển nhiên.” xong, vờ như vô tình nhìn thoáng quan đám quán chủ y quán ở đằng sau mình.

      Mấy người quán chủ ho khan, quay đầu sang hướng khác, giả vờ như thấy gì cả.

      “Nhưng mà,” vị hương thân kia chợt chuyển giọng: “Nếu nương mở quán xem bệnh, tiêu chuẩn thu tiền cũng nên có bình đẳng đúng ? Sao có thể cùng bệnh, có người lại thu xu nào, mà những người khác lại thu nhiều hơn gấp bội chứ? Cái chứng ăn tiêu của tôi, thu hai lượng vàng! Nhưng hôm trước tôi nghe ông già đánh cá ở Thành Đông, cùng bệnh như vậy lại miễn phí, đây là quá bất công.”

      Tôi lắc đầu: “Lão bá đánh cá đó cũng phải trả tiền chữa, phải được miễn phí.”

      “Hả? Thế trả bao nhiêu?”

      Tôi chỉ chỉ vào cái vò trong viện: “Ở trong cái vò ấy.”

      Có người lập tức vào nhìn thoáng qua, sau đó kêu lên: “Hai con cá!”

      Tôi cảm thấy bọn họ tỏ ra ngạc nhiên như vậy, có phong độ, nhưng tôi vẫn duy trì thái độ rụt rè nên có của nương, chỉ gật đầu.

      Vào lúc vị lão bá kia cho tôi hai con cá này, tôi có chút tổn thương.

      Sư phụ rồi, tôi và thái sư phụ bắt đầu ăn chay, thái sư phụ ăn chay giúp duy trì trong trắng thanh khiết cho thân thể, vô luận là nhận biết dược liệu hay khi vọng, văn, vấn, thiết[3] cho bệnh nhân đều rất có lợi, nhưng ra tôi biết núi vắng vẻ, có chỗ bán thịt, mà ông ấy lại lười, muốn xuống núi mua đồ thường xuyên, còn về phần săn, tôi và ông ấy đều có khả năng làm việc đó.

      [3] vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là “tứ chẩn”.

      — Thái sư phụ uổng công được tôi gọi tiếng thái sư phụ, ngay cả bắt con gà cũng làm được, đừng tới tôi, từ đều đặt tâm tư vào việc học y, nghĩ tới học võ, mà cũng có người dạy cho tôi.

      Cho nên rất nhiều năm trôi qua tôi đều giữ thói quen ăn chay, chạm vào thức ăn mặn, ngay cả cá cũng giết, đừng đến việc ăn.

      Nhưng vị lão bá đánh cá này mang theo hai con cá sáng sớm đến chỗ tôi, đứng ngoài hồi lâu chờ tôi mở cửa, khi tôi thấy ông ấy, áo tơi người ông ấy còn vương sương sớm, nhìn thấy tôi liền cười, đây là ông ấy đặc biệt mang đến cho tôi, vô luận thế nào tôi cũng phải nhận lấy.

      Mấy ngày nay, chỗ tôi thường có người mang đồ đến, họ đều là những người bệnh nghèo từng đến chỗ tôi điều trị, tôi nhận, họ liền lén đặt ở cửa, phần lớn đều là chút rau dưa, hoa quả, tất cả đều còn tươi mới, vừa thấy liền biết là cây nhà lá vườn.

      Đứa bé mà lần trước tôi chữa cho bà nội nó cũng mang đến rất nhiều thứ, lần nào tới cũng ríu rít đem mấy thứ đó nhét lên người tôi, khiến tôi nhận được. Có đôi khi là ít quả dâu rừng, vừa nhét vừa trông mong nhìn tôi: “Mau ngửi thử xem, có phải rất thơm hay ? Quả này ngọt lắm, đệ thử qua, ăn rất ngon.”

      Đôi khi lại là bó ngả thảo thơm ngào ngạt.

      “Ngả thảo có thể phòng côn trùng, bà đệ có hiệu quả lắm.”

      Khiến tôi đỏ cả mặt.

      Đối với tôi mà , chẩn bệnh cho bọn họ tính gì cả, nhưng bọn họ lại lấy những thứ đồ tốt nhất của mình ra để báo đáp tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất thẹn.

      Thấy tôi phản ứng, những người nổi tiếng trong thành đều bắt đầu phẫn nộ, họ to tiếng, tôi sờ sờ hai tay áo, định dùng chút thuốc để khiến bọn họ im lặng lát.

      ‘Thập nhật túy’ được, nhưng nhiều người như vậy ngã ngay trước cửa hàng tôi, rồi phải để tôi đưa bọn họ ra ngoài, như vậy phiền toái.

      Hoặc là dùng ‘Điên gia tán’, nhưng nếu cả đám bọn họ cùng điên, tôi lại sợ mình chịu nổi.

      Thuốc có ba phần độc, thái sư phụ dốc lòng cho con đường y dược, cũng có tìm hiểu nghiên cứu độc tính và cách sử dụng của các loại thảo dược, tự tay soạn ra Dược kinh, bên cạnh đó còn để lại cả Độc kinh, thái sư phụ thường , thầy thuốc nếu vật gì độc nhất đời này cũng biết, sao có thể tìm ra phương pháp trị liệu? Lúc cần thiết phải tự hạ độc chính mình, rồi lại tự mình giải độc, độc mãi cũng thành thói quen, thân thể ngày càng tốt, ăn cũng ngon hơn.

      Tôi…

      Thái sư phụ thường như thế, năng giới hạn, tôi cũng tập thành thói quen.

      Tôi phiền não trong chốc lát, cuối cùng cũng chưa quyết định được làm thế nào để bọn họ rời , nhưng đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, sau đó liền có đám người lao vào.
      Thu Nguyệt | Chương 4



      Người lao vào là những người thường ngày mang đồ đến tặng cho tôi, biết là ai truyền tin tức, bộ dáng họ đều trông rất vội vàng, có người còn khiêng đòn gánh vai, đợi tôi mở miệng liền bao vây đám chưởng quầy quán chủ và gã thân hào trước mặt, tiếng tranh luận dâng lên khắp nơi.

      “Mấy người muốn làm gì?”

      “Cái gì mà phá quy củ, phải là mấy người sợ tiểu Nguyệt nương đoạt mối làm ăn à?”

      “Người của y quán mấy người đều thích làm cao, chúng tôi đến xem bệnh đều bị đuổi ra, chẳng lẽ lại cho người khác xem cho chúng tôi sao?”

      “Có chẩn ra bệnh rồi cũng chẳng thể mua được thuốc, dược liệu trong đơn thuốc đều đắt như thế, ai mua cho nổi? phải là muốn chúng tôi nằm nhà chờ chết à?”

      ra ngoài ra ngoài, nhiều người như vậy lại đến đây bắt nạt tiểu nương, mấy người biết xấu hổ hả?”

      “…”

      “…”

      Cho đến lúc tôi có thể miễn cưỡng lên tiếng, đám người trước mặt bị đuổi ra ngoài.

      Sau đó bọn họ quay lại an ủi tôi, bảo tôi đừng sợ.

      Đòn gánh giỏ hàng thức ăn đều bị bỏ xuống, bà lão lớn tuổi giữ chặt tay tôi: “Đứa bé đáng thương, bị dọa sợ đến mức thể được, mau lấy cho con bé chén nước.”

      Tôi vội vàng lắc đầu: “Cháu sao, sao cả.”

      Nếu bọn họ mà được gặp thái sư phụ của tôi, hiểu lầm phản ứng của tôi.

      Nếu ngươi cũng lớn lên bên cạnh trưởng bối thích ăn vạ động cái là lăn qua lăn lại cỏ như vậy, nhất định dưỡng thành thói quen dù có núi băng ở phía trước mặt cũng đổi sắc, huống chi tôi cho rằng những người đến đây hôm nay cũng có chỗ nào đáng giá khiến tôi sợ hãi.

      Đó là thời điểm mà tôi vẫn còn tràn ngập tự tin vào bản thân, cho rằng vào bất kỳ tình huống nào, tôi vẫn có thể tự bảo vệ mình.

      Lần đầu tiên đám chưởng quầy quán chủ và gã hương thân kia đến đây lại rước lấy kết quả thất bại thảm hại như vậy, tự nhiên là cam lòng, mấy ngày sau, người của huyện nha đến đây, tôi mở quán hành y lại đến huyện nha xin phép, ra lệnh cho tôi lập tức đóng cửa, theo bọn họ.

      Tôi ngẫm lát, họ cho mình chút thời gian, để tôi xem xong bức thư .

      Hôm nay trùng hợp là ngày Ưng Nhi đến, đây là lần đầu tiên tôi nhận được thư của sư phụ ở Diêm thành, lúc trong lòng mừng rỡ thôi, lại bị bọn họ quấy nhiễu như vậy, cho nên rất tức giận.

      Mấy người quan sai mặc đồ đen kia liền hùng hùng hổ hổ đến lôi tôi: “Huyện thái gia muốn gặp ngươi ngươi còn dám khước từ? Có cái gì đến quỳ gối công đường rồi sau.”

      Ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, có người định lên cản, đám quan sai liền bày ra thái độ hung dữ: “Ai dám cản trở quan sai làm việc? Đưa lên huyện nha luôn, theo luật lĩnh hai mươi đại bản!”

      Tôi sợ có người vì tôi mà bị bắt, lập tức : “Tôi với mấy người là được.” Lại an ủi những người kia: “ có việc gì, cháu chỉ lên huyện nha làm giấy xin phép, trở về nhanh thôi.”

      Vừa vào huyện nha, tôi liền biết đây là bữa tiệc Hồng Môn.

      công đường đám người đứng đó, đó là những chưởng quầy quán chủ và gã hương thân đến cửa hàng hôm trước, huyện thái gia ngồi sau bàn xử án, câu đầu tiên của gã sư gia ngồi bên cạnh khi thấy tôi vào là:

      “Làm càn, nhìn thấy huyện thái gia còn chịu quỳ xuống!”

      Tôi cau mày, quá hiểu ý tứ của bọn họ.

      Có người tiếng lên ấn tôi xuống, tôi lại nhíu mày, rốt cuộc nhịn được nữa.

      Khi tay người kia vừa đụng vào y phục tôi liền bắt đầu cười ha hả, tay ôm bụng ngã lăn ra đất.

      Những người khác ở công đường đều sợ đến ngây người, có kẻ xông lên lôi dậy, vừa cười vừa chảy nước mắt, còn dùng ngón tay run run chỉa vào người tôi, sư gia hét lên.

      nữ dùng độc! Mau trói ta lại!”

      Nhưng người đụng vào tôi đều té mặt đất khi khóc khi cười, bao gồm cả gã chưởng quầy béo ú nọ, trong hoàn cảnh hỗn loạn này tôi lại thấy thú vị, liền nở nụ cười.

      phân thần, ống trúc đựng thư trong tay bị kẻ điên cuồng quẫy tay hất xuống đất.

      Tôi khẩn trương ‘a’ lên tiếng, định lấy lại, nhưng ống trúc lăn ra xa, lại có người cầm lên.

      Người bắt được ống trúc là sai nha, quay đầu kêu lên câu: “Bẩm huyện thái gia…” mới phát huyện thái gia trốn phía sau bàn xử án, liền khom lưng trình ống trúc lên.

      Huyện thái gia hỏi: “Cái gì vậy?”

      Người nọ định mở ra.

      Sư gia ở bên cạnh hét lên: “Coi chừng trong đó có độc của nữ đấy.”

      Tôi định chạy tới lấy lại ống trúc, nghe thấy câu đó lại nhịn được phì cười thành tiếng, người nọ hoảng sợ, ống trúc rơi khỏi tay, nhanh như chớp lăn tới trước mặt sư gia, sư gia sợ tới mức tè ra cả quần, khẩn trương cuống quýt lùi ra phía sau.

      Tình huống càng lúc càng buồn cười, tôi nhịn cười né đám người bước tới trước, công đường tràn ngập tiếng cười cùng tiếng khóc, còn ai dám đến gần tôi, tôi thuận lợi tới trước mặt huyện thái gia, định xoay người nhặt ống trúc, lại bị huyện thái gia giật trước.

      “Trả lại cho tôi, nó là của tôi.”

      Tôi vươn tay về phía ông ta.

      Huyện thái gia cứ như thấy lời tôi , nhìn chằm chằm nút ống trúc, hai tay dần run lên.

      Sư gia trung thành liền tới định bảo vệ huyện thái gia, lại bị huyện thái gia đẩy ngã, thái độ của ông ta rất cẩn thận, khác hẳn với lúc nãy.

      “Phong thư này của nương… là được gửi từ trong quân tới?”

      Mỗi lần sư phụ gửi thư, đều dùng nút để đậy lại, ở nút cũng có ấn tín nho .

      Tôi gật gật đầu.

      Ông ta lại nhìn cái ấn tín đó, khẽ run rẩy, sau đó hỏi câu, thanh càng thêm thấp: “Xin hỏi… nương viết thư trao đổi với ai?”

      Tôi cũng giấu diếm, chỉ : “Sư phụ tôi.”

      “Sư phụ của nương là…”

      Tôi thở dài, ông ta vẫn nắm lấy ống trúc, sắc mặt vàng như đất, giống như bị đả kích lớn, chợt bên ngoài xôn xao, là do lúc nãy có người cầu viện, đảo mắt số lớn quan sai vọt vào, người người giơ đao múa côn, hung thần sát ác, hơn nữa la thét ầm ĩ.

      nữ ở đâu?!”

      Tôi sửng sốt, huyện thái gia lại càng kích động hơn cả tôi, vô cùng nhanh nhẹn vọt lên khỏi gầm bàn xử án, đầu va vào bàn cũng thèm quan tâm, gõ thanh gỗ: “Cút ra ngoài cho ta, đúng rồi, đem cả mấy kẻ nằm đất kia tha ra luôn.”

      Vài người còn lại công đường cũng sợ ngây người, chỉa vào tôi: “Còn nữ này…”

      Huyện thái gia giận tím mặt: “ nữ ở đâu ra? Còn bậy nữa lập tức tha ra ngoài lĩnh năm mươi đại bản.”

      Điều này khiến tôi trở nên ngượng ngùng, vội vàng chạy qua thay những người đó giải bệnh trạng cười như điên khóc như điên, lại còn dặn dò: “Uống nhiều nước, đừng chuyện, sau đó trở lại bình thường.”

      Huyện thái gia như biến thành người khác, hắng giọng xong liền nhận lỗi với tôi, rằng chuyện trước đó đều là do thủ hạ bị mấy kẻ gian xảo kia kích động, cho nên mới gây ra hiểu lầm, bảo tôi đừng để ở trong lòng.

      Tôi kỳ quái: “Tôi muốn xin phép mở quán hành y, phải nếu tôi đến nha môn xin, thể mở quán sao?”

      Huyện thái gia lập tức : “ nương là đồ đệ của Từ tướng quân, ở đây hành nghề y là vinh hạnh của bản thành, chúng tôi chắp tay mừng rỡ còn kịp nữa là, còn về phần chuyện xin phép, lát nữa để thủ hạ lo liệu chút là xong, nương cần lo lắng.”

      Tôi gật đầu: “Vậy tôi về đây.”

      Huyện thái gia bày ra vẻ mặt tươi cười : “Tiểu Nguyệt nương hôm nay bị sợ hãi, tối nay hạ quan mở tiệc ở Túy Bạch, đầu tiên là để chúc mừng nương khai trương quán ở bản thành, sau đó là để tạ lỗi, nương phải đến mới được.”

      Tôi lắc đầu: “ cầu đâu, buổi tối tôi muốn viết thư hồi cho sư phụ.”

      Huyện thái gia nghe xong lời lại lưng lại khom thêm chút: “Dạ dạ dạ, chuyện nương viết thư hồi Từ tướng quân quan trọng hơn, chỉ là chuyện xảy ra hôm nay công đường của hạ quan, hết thảy chỉ là hiểu lầm, trăm ngàn lần xin nương đừng để ở trong lòng…”

      Tôi đáp: “Loại chuyện như vậy tôi viết vào thư…”

      Ông ta thở phào hơi, nâng tay lau mồ hôi trán, lại vô cùng khách khí tiễn tôi ra khỏi huyện nha.

      Tôi kiên quyết cự tuyệt lời đề nghị cho người chuẩn bị kiệu đưa tôi về của huyện thái gia, mình chậm rãi trở về cửa hàng của mình, trải qua con ngõ hẹp, tôi cứ như thế, rốt cuộc lại nhịn được, cầm ống trúc lên, đặt ở bên môi, nhàng hôn cái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :