[Xuyên Không] Cố Tích - A Đậu (26 chương)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      [​IMG]
      Tên truyện: Cố Tích
      Tác giả: A Đậu
      Thể loại: Xuyên , HE
      Độ dài: 26 chương
      Convert: tangthuvien
      Edit: Thanh Mai
      Tình trạng tác phẩm: Hoàn​

      Giới thiệu của bạn Aka787 bên tangthuvien:

      Truyện này dài lắm, nhàng, những bạn nào thích thể loại điền văn chắc thích truyện này.
      Nữ9 (Cố Tích) kiếp trước bị ung thư, sau khi chết xuyên về cổ đại vào gia đình nông dân vùng biên cảnh, cuộc sống giàu có thậm chí nghèo khó nhưng với nàng thế là đủ hạnh phúc, khoái hoạt vì có được thân thể khoẻ mạnh, phải chịu bệnh tật ngày đêm tra tấn như kiếp trước. Đáng tiếc là cuộc sống hạnh phúc này chỉ kéo dài tới khi nàng 5 tuổi, thôn làng của nàng bị người Đột Quyết tới cướp phá, cha mẹ giấu nàng vào giếng nước mới thoát chết.
      Nàng phẫn thành nam tử, tự bán mình vào Cố phủ kiếm miếng cơm ăn và trở thành thư đồng cho thiếu gia nhà họ Cố đồng thời cũng tranh thủ học mọi thứ có thể (và cũng giỏi mọi thứ luôn) để bảo vệ bản thân & chờ ngày báo thù.

      Năm nàng 14, thiếu gia biết nàng là nữ phẫn nam trang, muốn nạp nàng làm thiếp nhưng cha mẹ đồng ý ( ra thiếu gia cũng xấu tính đâu nhé, nhưng dù sao ah ấy cũng chỉ dừng ở mức bằng hữu được thôi), Cố thái uý muốn đưa nàng tiến cung nhằm củng cố địa vị cho con mình ( là quý phi)… thế là nàng thành Cố gia dưỡng nữ.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 1

      Tôi bị ung thư nằm giường bệnh chịu hành hạ ba năm, trị bệnh bằng hoá chất, tái phát, giải phẫu, tái phát, lại giải phẫu, lại tái phát. giờ, cuối cùng cũng đến lúc hấp hối. Trước giờ tôi luôn mong có hy vọng sống sót, vẫn cố gắng đấu tranh với bệnh tật, nhưng cuối cùng cũng kéo dài được sinh mệnh. Bệnh tật lâu năm, làm tôi thấy được sinh mệnh cùng khoẻ mạnh là đáng quý nhất. Nếu như có thể sống sót được, hạnh phúc biết bao?

      Thân thể nặng trĩu mịt mù trong bóng đêm, ý thức dần dần mơ hồ, tôi chết rồi ư?

      Tới khi tôi có được ý thức, tôi ra từ thân thể của , trở thành đứa , đây là chuyển thế đầu thai sao? Nhưng mà, hình như tôi chưa uống Mạnh bà thang. (Tương truyền khi chuyển thế đầu thai phải uống thang thuốc Mạnh bà để quên hết mọi chuyện trong kiếp trước, bắt đầu kiếp mới).

      Từ đáy lòng tôi thấy vui sướng, vui sướng. Tôi được sống, ốm đau, là sinh mệnh hoàn toàn mới. Từ đó tôi trở thành tiểu nha đầu trong gia đình hộ nông dân, vẫn chưa có tên, cha mẹ kêu tôi là Tiểu Khê (Dòng suối ). Bởi vì lúc tôi sinh ra trời mưa to, dòng suối khô cạn trước nhà rốt cục lại đầy nước, trước đó thời tiết đại hạn, đồng ruộng thiếu nước, cho nên trời đổ mưa làm cha mẹ tôi rất là vui mừng. Vì vậy nhũ danh của tôi cũng coi như là cái tên tượng trưng cho vui mừng.

      Tôi biết nơi này là chỗ nào, cũng biết đây là thời đại gì. Cha mẹ mặc áo vải cổ đại, khẩu địa phương tôi biết. Chung quanh đều là hoàng thổ (đất badan), ngay cả tường viện cũng là đất hoàng thổ đắp thành, năm có bảy tháng gió lớn Tây Bắc thổi mạnh, lúc đó trời đất toàn là cát bụi. Nhưng điều đó cũng ko ngăn được niềm vui của tôi, bởi vì tôi có thân thể khỏe mạnh, tôi có thể tự do chạy băng băng, cuối cùng tôi cũng có thể mỉm cười.

      Địa phương này khí hậu tốt, luôn khô hạn thiếu mưa, cha mẹ năm bận đến bù đầu, thu hoạch lại cực ít ỏi. Chính vì vậy nhà chúng tôi vẫn sống bần cùng nghèo khó, cả thôn xóm mọi người đều như vậy. Cứ như thế cho tới khi tôi 5 tuổi, tuy dinh dưỡng đủ, nhưng thân thể lại rất rắn chắc, có lẽ bởi vì tôi luôn chạy tới chạy lui khắp nơi.

      Tôi có thể giúp làm việc trong nhà, nuôi con gà mái, mỗi ngày đều là tôi cho ăn. Cứ ngày ba bữa, ba bữa vỏ trấu loãng, cần kỹ thuật gì, tôi cũng có thể làm được.

      Ban ngày theo sau cha mẹ, cuốc đất, nhổ cỏ dại, thời điểm thu hoạch mùa vụ cầm rổ chạy theo, dọc đường nhặt lên những hạt thóc rơi vãi. Tuy rằng so sánh được với cuộc sống kiếp trước, nhưng mà có thể sống khỏe mạnh, đối với tôi mà chính là hạnh phúc.

      Đáng tiếc cuộc sống luôn thay đổi, hạnh phúc của tôi cũng ngắn ngủi. hôm nghe thấy cha mẹ cùng hàng xóm chuyện, là thôn trấn lân cận bị người Đột Quyết từ biên cảnh lướt qua cướp sạch, náo loạn làm mọi người kinh hoàng. Các gia đình suy nghĩ có nên tị nạn. Buổi tối cha mẹ nghĩ kỹ, quyết định nén lòng bỏ vụ thu hoạch năm nay, mang theo tôi tránh nạn ở nhà em họ tỉnh bên thời gian.

      Nhưng chúng tôi còn chưa kịp chạy trốn, đêm đó phát sinh cố. Cha mẹ chỉ kịp đem giấu tôi trong chum nước, tôi lạnh run, cho dù bên ngoài an tĩnh lại, tôi cũng dám động đậy. Những tên bạo lực tàn khốc ngoài đó, chúng coi tính mạng con người như kiến vậy. Hằng năm chúng tôi đều nộp tô nộp thuế đầy đủ đến ăn cũng no bụng, thế mà lúc cần được bảo hộ, binh lính bảo vệ chúng tôi ở nơi nào?

      Về sau, là gia gia hàng xóm đem ôm tôi từ trong chum nước ra, sau đó ông ôm tôi khóc rống lên.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 2

      Mấy chục người còn sống sót trong thôn hợp lực an táng cho những người mất, trong đó có cả cha mẹ tôi.

      Còn có rất nhiều người mất tích, nghe là bị bắt làm nô lệ.

      Tôi quỳ trước mộ phần cha mẹ khóc đến đứt hơi, nhưng vẫn khóc được hết đau khổ cùng thù hận trong lòng.

      Thôn xóm bị hỏa thiêu hơn nửa, lương thực vừa mới thu hoạch bị cướp hết, chẳng còn cách nào, người trong thôn lục đục bỏ . Chỉ còn chừ lại tôi cùng Lưu gia gia. Chúng tôi người là trẻ con, người là lão già hết tuổi lao động, ông còn ai có thể nhờ cậy, mà tôi có em họ thúc bá, lại biết ở nơi nào. Ở lại chỗ này chắc chắn bị đói chết, Lưu gia gia mang theo tôi bắt đầu lưu lạc, vốn có nhà vậy mà chúng tôi thành dân lưu lạc cùng ăn mày như vậy.

      Chúng tôi dừng lại tại nhiều thị thành, cho đến lúc bị đuổi , phải tới thành kế tiếp. Ngay cả cái giường để ngủ yên cũng ko có, nhưng chí ít là đói chết. Tình trạng này duy trì lâu, sau khi đến Kinh thành, Lưu gia gia bị bệnh, ông tuổi già sức yếu rốt cuộc chống đỡ nổi. Lưu lạc hơn năm, lòng bàn chân chai sần. Từ tiểu nương sạch chỉnh tề, tôi biến thành người với cái đầu như ổ gà, vô cùng bẩn thỉu, khuôn mặt dính toàn bùn đất nhìn ra được giới tính. Hài tử còn nhìn ra giới tính, như vậy tốt, nhất là sau khi Lưu gia gia qua đời. Tôi từng tận mắt nhìn thấy nữ hài nhi ăn mày bên đường bị người ta bắt , nghe là bị đem vào kỹ viện. Chúng tôi là nhi ăn mày, quan phủ rảnh quản lý. Mà nam hài tử có thể bán mình làm nô tài, tất nhiên là tốt hơn nhiều. Tôi căn bản cũng còn lựa chọn nào khác.

      Đào hố ở ngoại thành, chính mình thiếu chút nữa rớt vào bên trong, sau đó quấn Lưu gia gia lại bằng chiếu rồi chôn ông xuống. Tôi mai táng như người thân. Bên cạnh tôi ko còn người nào để dựa vào, cũng muốn dựa dẫm vào ai khác.

      Tôi sớm đoán được mình biến thành hàng hoá bị buôn bán, bởi vì tuổi còn , có quyền chuyện, tôi cũng ko có cánh tay chắc khoẻ tới mức phá được dây thừng. Tôi bị người Nha Tử bán cho hộ quan lại, nam chủ nhân nhờ có muội muội vào cung làm phi tử, mà được làm chức quan . phi thường ham mê sắc đẹp, mỗi ngày đều uống rượu mua vui, trừ bỏ thê thiếp, ngay cả thị nữ cũng buông tha, càng đừng tới bao hạ nữ nhân ở lầu xanh. Sau khi hiểu tình huống trong phủ, tôi cảm thấy mình tốt nhất nên biểu lộ thân phận , tuy rằng tôi mới chỉ sáu tuổi. Nếu bọn họ biết mình bị lừa, tại thế giới có nhân quyền này, ai biết được bọn họ làm gì tôi, trực tiếp đánh chết sao? Dù sao thời điểm tên buôn người bán tôi chính là khế ước cả đời, đến chết tôi cũng là nô tài nhà bọn họ.

      Trong phủ mua người, tôi là người nhất. Hoá ra phu nhân nhà này mua tôi là vì muốn tìm người hầu bằng tuổi con trai độc của bọn họ. Chỉ có điều sau khi nhìn tôi, lão gia tuổi tôi quá , lại biết chữ, phái tôi làm việc vặt. Cái gì tôi cũng làm, nhưng mà phần lớn thời gian, ngây ngốc trong phòng bếp. Lão gia mặc dù là quỷ háo sắc, nhưng đối xử với hạ nhân trong phủ lại cay nghiệt, ít nhất mọi người cũng có thể ăn no mặc ấm. Nhưng vì sợ đói, tôi rất thích ngồi trong phòng bếp.

      Ban đầu người trong phòng bếp rất ghét bỏ tôi, bởi vì tuổi tôi còn , ko làm được việc nặng. Nhưng dần dần tôi nhìn ra, những việc tôi có thể hoàn thành thuận lợi. Chuẩn bị đồ gia vị chỉnh tề, quét tước phòng bếp sạch , chén đũa sắp xếp tử tế, khăn lau cũng giặt sạch. Bọn họ cần cái gì tôi luôn có thể đưa tới kịp lúc, dần dần bọn họ cũng quen với tồn tại của tôi, khi thức ăn của chủ nhân còn thừa cũng để dành cho tôi phần.

      Lúc tôi bảy tuổi, thiếu gia cũng bảy tuổi cùng lúc, lão gia mời sư phó về dạy dỗ thiếu gia, văn võ đủ cả. Thầy dạy võ giống như binh lính giải ngũ, khuôn mặt dũng, mê uống rượu, hơn nữa tính tình thất thường, hạ nhân trong phủ đều sợ ông. Thiếu gia cũng sợ ông. Ở trong phòng bếp năm, từ xanh xao vàng vọt lần nữa tôi trở nên rắn chắc hơn. Lúc rảnh rỗi, tôi tới giáo trường nhìn lén Võ sư phó dạy thiếu gia luyện võ. Có thể nhìn ra, ông phải là cao nhân trong tiểu thuyết võ hiệp, mà là chiến sĩ trải qua sinh tử chinh chiến mà sống sót. Ông cầm đao xông tới rất có sát khí. Nhưng mà văn nhân sĩ tử đều dùng bội kiếm, cho nên thiếu gia học đao pháp, chỉ theo Võ sư phó luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

      Ban đầu tôi nghĩ nhiều, chỉ là lúc rảnh rỗi qua nhìn lén rèn luyện thân thể chút. Thiếu gia kiên trì được vài ngày, muốn nữa, mỗi ngày bắt đầu giả bộ bệnh. Phu nhân cưng chiều , mà lão gia cũng kiểm tra mỗi ngày, về sau nữa.

      Tôi vuốt vuốt tóc suy nghĩ, hôm sau bữa cơm chiều với đại trù (người làm bếp): “Võ Sư phó muốn ăn bữa khuya, làm hai món nhắm rượu và vò rượu.”

      Đại trù bất mãn làu bàu vài câu, nhưng vẫn làm rượu và thức ăn, dù sao Võ sư phó cũng là tiên sinh, thân phận so với hạ nhân bán mình làm người hầu chúng tôi cao hơn nhiều. Hơn nữa Võ sư phó tính tình quái gở, chuyện với ai, hạ nhân trong phủ đều sợ ông, cho nên có ai dám chứng thực là có hay .

      Sau khi rượu và thức ăn chuẩn bị xong, tôi đem đến phòng Võ sư phó. Ông hơi giật mình, đánh giá tôi lúc, rồi bắt đầu uống rượu. Tôi gì, chờ ông ăn xong, thu dọn chén đũa ra.

      Sau khi ăn, uống rượu vài ngày, đến hôm, rốt cục ông cũng mở miệng hỏi tôi: “Ngươi muốn xin ta cái gì?”

      “Tôi muốn học võ.”

      “Học để làm gì?”

      Bảo vệ mình? Học võ là có thể bảo vệ mình sao? thể, tại thế giới có nhân quyền này, bán mình làm người hầu, tối đa tôi cũng chỉ có thể phản kháng sơ qua mà thôi.

      Giết người Đột Quyết? Nữ nhân vĩnh viễn được tham gia chiến trường, hơn nữa tôi phải giết hai người, mới báo thù được cho cha mẹ? đúng, chí ít tôi cũng phải giết bảy người, hai người vì cha mẹ, năm vì con cùng tôn tử của Lưu gia gia. Bất kể như thế nào.

      Quyết định xong, tôi mở miệng : “Tôi muốn giết người Đột Quyết, báo thù.”

      Ông giật mình, sau đó hung dữ trừng mắt với tôi, tôi ăn mày năm, dạng ác nhân hung đồ gì cũng gặp qua, chó dữ tôi cũng ko sợ. Tôi bình tĩnh nhìn lại, rốt cục ông cũng thu hồi ánh mắt.

      “Có thể chịu khổ ?”

      “Có thể.”

      “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sáng sớm đều phải chạy mười vòng quanh phòng tập võ. Mỗi ngày sau bữa cơm chiều ngươi đến sân võ tập luyện. Nếu bỏ dở giữa chừng, ta đánh gãy chân ngươi.”

      “Dạ, sư phó”, tôi thở ra hơi, rốt cục thu phục được.

      “Về sau cần đem rượu và thức ăn tới.”

      Tôi giật mình, gật đầu. Cũng đúng, thời gian ngắn sao, nhưng nếu kéo dài, chung quy tốt. Căn bản thiếu gia học võ, tương đương nuôi sư phó nhàn rỗi trong phủ, cầu quá nhiều đúng là tốt. Dù sao tôi có tiền tiêu vặt hàng tháng, tuy thể mỗi ngày đem thức ăn và rượu cho sư phó, nhưng tháng mời người ăn hai ba lần vẫn làm được, tôi thầm quyết định.

      Đứng tấn, đao pháp, quyền pháp, bắn tên tôi đều học. Đều là những tinh hoa đúc kết được. Cưỡi ngựa được học, bởi vì ngựa là tài sản quý, sư phó cùng tôi có cách nào dẫn ngựa ra tập luyện.

      Cứ như vậy qua ba năm.

      Thiếu gia phải luyện võ, bởi vì thỉnh thoảng lão gia vẫn hỏi , khả năng cưỡi ngựa cùng bắn cung thế nào. lập tức luyện mười mấy ngày, cả năm cộng lại, thiếu gia xuất ở giáo trường cũng chỉ đến mười lần. Cũng may, như thế sư phó mới có thể lưu lại trong phủ.

      Tuổi càng lớn, tôi có thể làm nhiều việc hơn, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng tăng lên, có thể biếu sư phó nhiều hơn chút. Lúc sư phó huấn luyện gần như coi tôi thành binh lính của ông, đặc biệt nghiêm khắc. Tôi hề sợ, so sánh với ốm đau và đói khát, thân thể khổ cực chút đối với tôi mà đáng kể chút nào.

      Sư phó uống nhiều rượu thường quên tôi vẫn là hài tử, bắt tôi uống rượu cùng ông bằng chén lớn, dần dần tôi cũng rèn luyện được cả tửu lượng. Hi vọng có hại gì đến thân thể dậy của tôi…

      Đại nương giúp việc bếp núc bị bệnh, khi hạ nhân trong phủ sinh bệnh được mời đại phu tới, bình thường chỉ là tới tiệm bán thuốc mua thuốc về uống. Mà trong phòng bếp này việc chạy làm việc đều là tôi làm, tôi cũng vui vẻ , làm nhiều càng dễ sống, việc chạy khắp nơi đối với tôi mà đáng kể chút nào, còn có thể lưu lại cho mọi người ấn tượng chịu khó, bọn họ cũng đối xử với tôi tốt hơn. Huống hồ tôi cũng nghĩ ở mãi trong phủ, tôi nghĩ quen thuộc đường kinh thành cũng tốt, dù sao có lẽ ngày tôi bất đắc dĩ phải ra ngoài sống.

      Cầm thuốc tay, qua con phố, tôi thấy thiếu gia, cùng với hai người hầu của , đánh nhau. Chính xác là bị đánh. Tuy rằng thiếu gia quần áo lụa là, nhưng phải đần độn, sao lại xông vào đánh nhau cùng mười mấy người thế này? Tuy rằng mấy kẻ kia cũng là hài tử. Trong đó đứa quần áo lụa là, có lẽ cũng là con cái quan lại.

      Tránh sao? Việc này liên quan tới tôi, tôi cũng nghĩ mình thiếu việc làm. Nhưng mà, ngẫm lại, mặc dù thiếu gia ăn chơi trác táng, cũng thường xuyên trách mắng hạ nhân, nhưng dù sao vẫn là hài tử, vẫn chưa hư hỏng đến căn cốt. tại nếu cứu , có giao tình với , tương lai có biến động cũng có đường lui. Dù sao thân phận tôi là nữ hài nhi có thể bị vạch trần, vạn nhất xảy ra , cũng có người giúp vài câu trước mặt lão gia phu nhân.

      Quyết định xong, tôi vọt lên, mấy quyền đánh ngã ba tiểu hài tử trong đám vây đánh thiếu gia, lôi kéo thiếu gia bỏ chạy. Thiếu gia cùng người hầu cũng hỏi tôi là ai. Đánh ngã mười mấy tiểu hài nhi phải thể được, nhưng mà tôi muốn hao tổn tâm lực, cũng muốn làm to chuyện, càng muốn làm người khác hoảng sợ. Lại nếu tôi đánh ngã mười mấy người để cứu , chừng về sau đánh tôi chết.

      Mục tiêu của đám tiểu hài nhi là thiếu gia, bọn họ đánh nhau với hai tên tùy tùng nữa, mà đuổi theo chúng tôi. Tôi lôi kéo thiếu gia chạy, chạy đến tường phủ. Mắt thấy bọn họ sắp đuổi kịp, thiếu gia kinh hoảng hỏi: “Làm sao bây giờ? Ta thoát được mất.”

      Tôi ngồi xổm xuống, “Trèo tường.”

      chút do dự giẫm lên vai tôi nhảy lên tường, tôi cũng nhảy lên ngay lập tức, sau đó chúng tôi ngồi xuống chân tường thở hổn hển. Nghe đến bên kia tường tiểu hài tử kháy chúng tôi là rùa đen rút đầu, người nhát gan vân vân, nhưng bọn họ cũng biết đây là nơi nào, chung quy dám trèo tường vào, đành phải rời . Thiếu gia vỗ vỗ vai tôi, “Ngươi rất giỏi, ngươi cũng là hạ nhân nhà ta? Trước kia sao ta chưa gặp ngươi?”

      “Tôi làm việc tại phòng bếp, cho nên thiếu gia chưa gặp tôi.”

      “Ngươi rất lợi hại, lúc đánh ngã ba người.”

      “Tôi chỉ có chút khí lực. Bọn họ cũng hèn hạ, mười mấy người đánh ba người thiếu gia, nếu là chọi , bọn họ mới phải là đối thủ thiếu gia.”

      Thiếu gia cười ha hả, “Ngươi tên là gì, năm nay bao tuổi?”

      “Tôi kêu Tiểu Khê, năm nay mười tuổi.”

      “Ngươi bằng tuổi ta, sao lại hầu hạ ta?”

      Tôi gãi gãi đầu, cười, “Ban đầu là hầu hạ bên thiếu gia, nhưng mà lão gia thấy tôi biết chữ, tôi đủ tư cách.”

      Trong mắt thiếu niên lên tia bất mãn, “Cha ta đúng là phiền toái”, cũng thích đọc sách, “ biết chữ cũng chẳng sao. Ta xin mẹ, đưa ngươi đến hầu hạ ta.”

      “Lão gia có đồng ý ?”, tôi do dự hỏi lại.

      “Cha tai rất nghe lời mẹ. Nhưng mà về sau ngươi theo ta học chữ, nếu cha ta hỏi tới, khẳng định đáp ứng đâu.”

      Tôi cười, “Tôi hơi đần, có thể học được sao?”

      có chuyện đấy, có ta ở đây, nhất định giúp ngươi học được”, thiếu gia vỗ ngực, kiêu ngạo .

      “Được, tôi nghe thiếu gia “, tôi cười .

      chiếu cố tiểu hài nhi này cũng tốt, có thể đọc sách biết chữ, cũng rất quan trọng, tôi hi vọng tương lai gặp được phiền toái, cũng che chắn cho tôi.

      Chuyển thành người hầu của thiếu gia đồng nghĩa là tôi có thời gian hoạt động tự do, ban đêm tôi cùng sư phó bàn bạc chút, đổi thời gian huấn luyện thành sáng sớm lúc thiếu gia vẫn ngủ. ra những gì cần học cũng nhiều, tôi chỉ phải cần mẫn luyện tập, duy trì thể lực, duy trì trình độ thuần thục, đảm bảo sức mạnh là được.

      Ngày hôm sau, tôi bị gọi làm người hầu thiếu gia. Tiền tiêu vặt hàng tháng cũng tăng gấp hai.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 3

      Tôi được điều đến bên cạnh thiếu gia, làm cho hai người hầu của thiếu gia Đông Phong, Tây Phong rất bất mãn, ước chừng là sợ tôi lấy mất chỗ đứng của bọn họ, đương nhiên cũng có thể nguyên nhân là khi tôi cứu thiếu gia bỏ bọn họ chạy lấy người. Tôi cũng bị đổi tên thành Nam Phong, nếu thêm tên Bắc Phong nữa, là vừa đủ bàn chơi mạt chược.

      Thủ đoạn khi dễ người của tiểu hài tử cũng có hạn, chỉ là xa lánh, những lời khó nghe thôi, tôi cũng so đo với bọn họ. Nếu bọn họ nghĩ tới chuyện động tay động chân, tôi lập tức cho bọn họ chút giáo huấn.

      Tôi nhường nhịn khiến cho vú nuôi của thiếu gia rất có cảm tình, bà đối rất chiếu cố tới tôi, chỉ mắng Đông Phong, Tây Phong, bình thường khi làm điểm tâm cho thiếu gia luôn có phần của tôi. Thiếu gia cũng đối xử với tôi rất tốt, cho nên bọn họ dám tiếp tục trêu chọc tôi.

      Sinh hoạt của thiếu gia đương nhiên có thị nữ chăm lo, mỗi ngày chúng tôi chỉ bồi thiếu gia chơi đùa. Mỗi ngày bồi thiếu gia đọc sách, tuy rằng thiếu gia muốn , nhưng ước chừng phu nhân hiểu việc này quan hệ tới tương lai thiếu gia, cho nên dù khóc lóc om sòm thế nào cũng đáp ứng .

      Chữ phồn thể rất phức tạp, nhưng đối với tôi mà thành vấn đề. Mỗi ngày cùng thiếu gia nghe giảng, ngồi trong lớp ngủ, tôi đứng nghe rất nghiêm chỉnh. Nhớ lại kiếp trước tôi cũng ngủ gà ngủ gật lớp, nghĩ đến đứng học lại có hiệu quả tốt thế này. Đương nhiên, chuyện này thiếu gia biết.

      Mỗi ngày sau giờ lên lớp phải làm bài tập nộp lại cho phu tử, cũng để cho tôi viết.

      “Thiếu gia, có thể viết ít được ?”, tôi vẻ mặt đau khổ cò kè mặc cả.

      được”, vẻ mặt thiếu gia lại có vài phần nghiêm giống thầy, “Nếu ngươi viết xong, buổi chiều thiếu gia ta mang ngươi xem điểu.”

      ko”, khuôn mặt tôi mừng rỡ, “Vậy tôi viết. Thiếu gia phải giữ lời đấy.”

      “Đương nhiên”, khuôn mặt thiếu gia đắc ý.



      “Ngươi viết mấy chữ này sai rồi?”, thiếu gia vẽ mấy vòng tròn đỏ bài tập của tôi.

      “Hả? Sai chỗ nào?”

      “Chỗ này thừa nét, chỗ này lại thiếu nét…”

      “Thiếu gia, chữ vcủa thiếu gia đẹp đấy, tới lúc nào tôi mới lợi hại được như thiếu gia đây?”, ra , chữ viết của thiếu gia cũng chỉ tạm được.

      “Thiếu gia ta khổ luyện nhiều năm rồi, ngươi ấy hả”, thiếu gia lắc đầu, “cũng khó khăn đấy.”

      “Tôi viết sai, buổi chiều thiếu gia còn mang tôi theo ?”, tôi buồn rười rượi hỏi.

      “Ừm…”, thiếu gia trầm ngâm lát, “Ngươi viết sai, thể mang ngươi , dù sao lúc trước chúng ta ràng rồi. Lần sau mang ngươi , xế chiều hôm nay ngươi ở đây tập viết chữ .”

      Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài chảy xuống (nén cười chết mất), mếu máo.

      Thiếu gia an ủi vỗ vai tôi, “Lần sau nhất định mang ngươi .”



      Nguyên tắc cơ bản trong cuộc sống của tôi là diễn kịch, tại thiếu gia trước mặt tôi càng ngày càng giống sư phó, tôi cũng càng ngày đóng kịch càng giỏi, bởi vậy đặc biệt thích tôi. Tính tình cũng tốt lắm, tôi là hạ nhân duy nhất bên cạnh chưa bị trách mắng, đấy cũng gọi là thành quả. nguyên nhân khác là thiếu gia thường mang theo tôi ra ngoài ăn chơi trác táng đánh nhau, trước giờ tôi chưa từng bại trận, làm thấy sĩ diện. Chung quy chỉ cảm thấy tôi tứ chi phát triển, đầu óc tốt lắm, giống người khờ, cho nên đối xử với tôi tương đối khoan dung. Như vậy càng tốt.

      Phu nhân phát có tôi bên cạnh thiếu gia, làm còn bất mãn với việc đọc sách, tin tốt này cho lão gia. Lão gia có ý muốn khích lệ tôi, sau đó tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi lại tăng gấp đôi. Như vậy rất tốt, tôi có thể mua càng nhiều rượu ngon cho sư phó.

      Lúc chúng tôi mười hai tuổi, thiếu gia hiểu chuyện, có hôm khổ não tìm tôi chuyện, “Nam Phong, đêm qua hình như ta đái dầm.”

      Tôi vội vàng khẩn trương nhìn ngó xung quanh, giọng hỏi: “Bị người khác phát ? Tôi vứt đệm chăn ra ngoài phủ nhé?”

      lắc đầu, “ nhiều như vậy, đệm chăn cũng dính, ngươi… Có bị thế ko?”

      Tôi dồn sức nín thở cho đỏ mặt, “Tôi… Năm ngoái… Cũng bị thế.”

      nở nụ cười thoải mái, để trong lòng. quá hai ngày, có nha đầu tới hầu hạ giường , tôi rốt cục cũng hiểu “đái dầm” của là chuyện gì.

      Từ đó về sau, bớt hứng thú với chuyện chơi bời lêu lổng đánh nhau, bắt đầu cảm thấy hứng thú với nữ nhân, và lão cha đúng là cùng dạng. Các nha đầu trong phủ như gặp hoạ, trừ bỏ những nha đầu tuổi, cùng nha đầu bên cạnh mẫu thân ra, kể cả người lão cha từng chạm qua cũng buông tha.

      Lúc lão cha biết lại hề tức giận, chỉ là cười hề hề : “Tiểu tử này có phong thái phong lưu của ta.”

      Phản ứng này tôi đúng là ngờ.

      Phu nhân sợ lại gây chuyện sinh , ngàn chọn vạn tuyển lấy nương tuyệt sắc, muốn kiềm chế phong lưu của . Trong thời gian ngắn coi như đạt được mục đích. Nhưng mà nương xinh đẹp, cũng bằng ngàn nương xinh bình thường, đây chính là ý tứ của câu “mỗi người mỗi vẻ”. Mặc dù thiếu gia quên trong phòng có mỹ nhân, nhưng cũng ngừng việc ra ngoài mua vui. thế nào, nếm qua bao nhiêu vị ngọt, thân phận gia thế lại càng tăng khả năng được nếm thêm nhiều vị ngọt, lại có ai kiềm chế được , tựa như con chó động dục, hoàn toàn mất khả năng khống chế.

      Sau khi bị bọn bạn xấu tác động, quyết định kỹ viện phen. Nếu để lão gia phu nhân biết, người bị đánh chính là tôi. Ở nhà điên là chuyện, nhưng đến chỗ đó, bọn họ đồng ý. Làm thế nào ngăn cản đây? Dù sao tràn ngập tò mò với nơi đó, huống hồ hoa nhà thơm mát bằng hoa dại.

      “Thiếu gia…”, tôi do dự mở miệng.

      “Sao? Hôm nay thiếu gia ta cũng gọi cho ngươi nương, để ngươi cũng vui vẻ luôn.”

      “Tôi muốn”, tôi kiên quyết lắc đầu

      “Ha ha”, nhìn chằm chằm tôi cười ám muội, “Có phải chỗ đó ko dùng được?”

      ==!!! Vốn là có để mà dùng…”Tôi nghe tên Bảo An , đại thiếu gia nhà nhiễm bệnh hoa liễu ở kỹ viện, nhà bọn họ học xa nhà, ra là phải xa để dưỡng bệnh, nghe cái đó của bị hỏng, dám gặp người khác”, Chuyện này cũng có mấy phần , Nhị thiếu gia Liễu gia là bạn tốt của thiếu gia, Bảo An là gã sai vặt của , có thân quen với tôi là , còn là tên ưa buôn dưa lê, chuyện gì cũng kể tôi nghe.

      Thiếu gia do dự chút, “ ?”

      Tôi gật đầu, “, thiếu gia nhớ sao? Lần trước thiếu gia mời Liễu Nhị thiếu gia kỹ viện, mặt tái mét, kiếm cớ chuồn đấy thôi.”

      “Ừ”, thiếu gia ra vẻ sờ ria mép, gật đầu, “Cũng đúng.”

      “Tôi nghe Liễu đại thiếu gia mới chỉ ngủ với mấy chục hơn trăm ở kỹ viện, mà cũng bị mắc bệnh truyền nhiễm này…”

      Mặt thiếu gia cũng tái xanh, “Vậy chúng ta nữa.”

      Tôi do dự : “Nếu như chỉ uống rượu, chơi trò chơi, có lẽ… sao?”

      Thiếu gia lắc đầu, sắc mặt hơi biến thành màu đen, “Nhưng chắc chắn.”

      “Hay là đến Thanh quán ? Các nàng ở đó chưa phải tiếp khách.”

      “Hừ”, thiếu gia cười lạnh tiếng, “Ngươi tưởng các nàng ấy sạch sao, hôm qua Phương Ninh mới ta biết, bỏ ra số tiền lớn để qua đêm với Mẫu Đơn của Thanh quán, kết quả Mẫu Đơn căn bản phải là trinh nữ. Sau đó mới biết, cái gì mà Thanh quán, chỉ cần nhiều tiền, làm gì có chuyện tiếp khách.”

      ra hôm qua tôi cũng nghe Phương thiếu gia , “Vậy làm thế nào đây?”

      “Hay là , xế chiều chúng ta chơi đâu đó?”

      Tiểu tổ tông này rốt cục cũng quyết định kỹ viện, cám ơn trời đất, “ săn thú , bắt được con hoẵng to, thịt ăn ngon”, tôi cười. Hai năm qua nhờ ơn thiếu gia, tôi rốt cục được học cưỡi ngựa.

      “Ngươi chỉ biết ăn”, thiếu gia cau mày trừng tôi, rồi lại cười, “Được rồi, cũng lâu săn. Cầm thiệp mời gọi mọi người tới .”

      “Dạ”, tôi cười hì hì rời . là săn thú, ra chính là khu vực săn bắn riêng, nuôi thả ít dương, lộc, hoẵng. hề có mãnh thú. Nếu có mãnh thú, tôi cũng dám đề nghị.

      Săn được con mồi, cả đám sai vặt chúng tôi xử lý nấu nướng, bởi vì tôi từng làm việc ở nhà bếp, tài nấu nước đến nỗi nào, cho nên chủ yếu là tôi nướng. Thiếu gia bọn họ ngồi dưới bóng cây vung quyền uống rượu.

      quay nướng con mồi, tự dưng có người ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nhìn lại, hoá ra là Liễu Nhị thiếu gia.

      Tôi nhìn cười, “Liễu thiếu gia sao lại chơi nữa?”

      “Trò cũ này, chẳng thú vị. Nam Phong, ngươi năm nay bao tuổi?”

      “Mười ba.”

      ?”, sờ đầu tôi, “Thiếu gia các ngươi năm nay đính hôn rồi, ngươi định thế nào?”

      “Tôi?”, tôi nghiêng đầu, làm bộ như ý tứ , “Lúc đó tôi giúp thiếu gia đón dâu thôi.”

      cười ha hả, “Vậy ngươi có muốn thành thân ?”

      “Chuyện này tôi tự quyết định được.”

      “Vậy ngươi có thích nương nào ?”

      Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn , “Tôi chỉ là hạ nhân, ai mà thích tôi chứ.”

      “Ta thích ngươi.”

      “Hả?”, tôi choáng váng, cái gì?

      “Ngươi có nguyện ý tới nhà ta, về sau luôn theo ta ?”

      “Hả?”, tôi tiếp tục bộ dạng chậm hiểu, yếu ớt : “Liễu công tử, tôi là nam”, Liễu nhị công tử này cũng giống thiếu gia lúc nào thiếu nữ nhân, sao đột nhiên biến thành đoạn tụ?

      “Đương nhiên ta biết ngươi là nam”, cười thân mật chạm lên mũi tôi, “Ngươi biết sao? Đương kim Hoàng thượng trong hậu cung cũng có nam thị kia kìa”, quả thực là, giờ thịnh hành nam phong, gia đình quý tộc cũng coi đó là chuyện hổ thẹn.

      “Ngươi… Ngươi … Là tôi… Tôi…”, lần này tôi thấy dở khóc dở cười.

      “Nếu ngươi nguyện ý, về sau ta phụ ngươi”, nhàng nắm lấy tay tôi, ràng là tiểu hài tử, lại giả bộ như người lớn

      nhàng rút tay, tôi lắc đầu, khẽ : “Liễu thiếu gia, tôi… vẫn muốn lấy vợ sinh con, nếu như có thể.”

      đương nhiên muốn lấy vợ sinh con”, giọng của thiếu gia bỗng nhiên vọng tới, làm tôi giật cả mình, “Liễu Nhị, ngươi sao lại cùng Nam Phong mấy lời lung tung đó.”

      Liễu nhị công tử ngượng ngùng cười, đứng dậy rời , ánh mắt thiếu gia nhìn tôi có chút kỳ quái.

      Từ đó về sau, thái độ thiếu gia đối với tôi có chút kỳ quái, mang theo tôi ra ngoài, còn thường xuyên nhìn chằm chằm tôi, còn thường thích kéo kéo tay tôi. Tuy rằng tôi có lo lắng thiếu gia quyết định thử chút ham mê đồng tính với tôi, nhưng lo lắng nhất phải chuyện đó, bởi vì khủng hoảng của tôi tới rồi, tôi đến tuổi dậy .

      Xem như dấu hiệu, đặc thù tính nữ của tôi tất cả dần dần ra, khuôn mặt chậm rãi nẩy nở. Kinh nghiệm bản thân cho biết, đến lúc trải qua thời kỳ này, thời kỳ đẹp nhất của thiếu nữ, phi thường “chói lọi”. Tôi sợ rằng bí mật rất nhanh còn là bí mật.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 4

      Cuối cùng sư phó quyết định rời , trở về quê nhà. Tôi cầm số bạc mấy năm nay gom góp được đưa cho ông, nhưng ông nhận.

      “Sư phó, tôi ở trong phủ cần dùng đến bạc, sư phó cầm lấy . Đây là tâm ý của tôi.”

      Ông liếc nhìn tôi, “Năm đó ngươi muốn giết người Đột Quyết, tại quên chứ?”

      quên.”

      “Vậy chỗ bạc này dùng để chuộc thân cho mình, sao lại đem cho lung tung?”

      “Lúc ấy bán thân là văn tự bán cả đời, tuy rằng nhiều bạc, nhưng có thể chuộc thân hay vẫn phải phụ thuộc vào chủ mua. Tình hình giờ, tôi muốn chuộc thân sợ dễ dàng. Tôi nghĩ biện pháp khác, chỗ bạc này nhất thời dùng đến.”

      Cuối cùng sư phó nhận bạc, rồi rời . Ông là hán tử lỗ mãng, mấy lời linh tinh như bảo trọng, mà chỉ lo nghĩ tới tương lai của tôi. Tôi tâm cảm kích ông.

      đâu vậy, vừa rồi tìm thấy ngươi.”

      “Võ sư phó rồi, tôi tiễn.”

      “Tiễn ông ta làm gì, cũng phải sư phó của ngươi.”

      phải hôm qua phu nhân dặn dò thiếu gia nhất định phải đưa tiễn Võ sư phó sao”, tôi khẽ cười , “Nếu phu nhân hỏi, tôi thiếu gia thân thể khoẻ, nhờ tôi hộ. Cũng có lí do thoái thác.”

      “Cũng đúng”, thiếu gia gật đầu, kéo tay tôi, “Ngươi giúp ta xoa bóp vai, thấy hơi đau.”

      “Ừ”, tôi vừa đấm bóp, vừa suy tư, giờ tôi mười bốn, bí mật của tôi thể giấu mãi được, Võ sư phó cũng rồi, tôi nên chuẩn bị rời thôi. Chỉ cần người trong phủ này biết tôi là nữ nhân, như vậy bỏ rồi thay đổi thân phận có vấn đề gì, nữ nhân làm thế nào để sinh tồn mới là vấn đề. Dù sao ở nơi này hình như có nữ nhân độc thân, có thể dễ dàng nhận ra điều này.

      “Nam Phong, năm nay ta cao hơn ngươi.”

      “Đúng vậy”, tôi cười , “Năm nay vóc dáng của thiếu gia cao hơn ít.”

      “Da của ngươi sao lại trắng như vậy, còn mềm mại nhẵn nhụi nữa?”, cầm lấy tay tôi vuốt .

      Tôi muốn rút tay ra, lại rút được, cẩn thận bị kéo vào trong ngực. dám dùng sức quá mạnh, tôi vẫn chưa muốn chọc giận . năm gần đây luôn có những hành động quái dị, nghĩ chúng tôi cũng có chút tình nghĩa, chắc làm gì xấu với tôi. Nhưng nếu chọc giận , rất khó .

      “Thiếu gia, đừng nghịch loạn nữa”, tôi thản nhiên .

      “Ngươi từ chối ta”, thấp giọng , “ năm nay ta cơm ăn ngon, đêm ngủ yên, chính là vì nhớ ngươi. Ngươi sao?”

      Rốt cuộc để lại đường sống cho tôi…”…” Thấy tôi gì, tiếp tục dỗ dành: “Ta biết ngươi muốn lấy vợ sinh con, ta ngăn cản ngươi, còn có thể giúp ngươi tìm nha đầu xinh đẹp. Chỉ cần chúng ta… có thể ở cạnh nhau, dù sao cũng ở trong phủ. Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm của ta với ngươi rất tốt, hồi trước cũng là ta cầm tay dạy chữ cho ngươi. Bởi vậy ta mới muốn áp đặt ngươi, hi vọng ngươi tự nguyện. Trước kia ngươi rất nghe lời, sao bây giờ lại bướng bỉnh thế này?”

      “Thiếu gia, tôi…”, bỗng nhiên có cảm giác như bị ôm, lập tức tôi đổ mồ hôi lạnh.

      ra tay rồi, hấp tấp ôm tôi : “Ta là rất thích ngươi, tình cảm đối với ngươi khác với bọn nữ nhân kia. Nếu ngươi ưng thuận, ta chết mất”, vừa xong ôm chặt lấy thắt lưng của tôi.

      Tôi vội vàng đẩy tay ra, đến bước này, phải tự mình có thể quyết được nữa rồi. Nếu phải sợ liên luỵ đến sư phó, tôi rời với sư phó rồi. giờ, có cách nào khác, “Thiếu gia, phải tôi đáp ứng, mà là có mấy câu muốn .”

      Nghe thấy tôi đáp ứng, nới lỏng cánh tay giữ thắt lưng ra, nhưng vẫn ôm eo, “Ngươi muốn gì, .”

      Tôi đẩy ngồi xuống ghế, sau đó quỳ xuống trước mặt , “Thiếu gia, bất kể tôi gì, cầu xin thiếu gia đừng tức giận với tôi.”

      tức giận”, nghe thấy tôi đáp ứng, khuôn mặt rất vui mừng, giờ lộ hết ra mặt. Chân tình sao? Đại khái có phần là chân tình, còn lại chín phần là…

      Tôi suy nghĩ từ ngữ cho cẩn thận rồi hết ra, sau đó ngây người, “Nàng là nữ nhân? Thế nào cho ta biết?”

      “Người bán tôi nếu tôi dám ra, bị đánh gãy chân đuổi ra khỏi phủ, cho nên tôi dám.”

      hưu vượn, có ta ở đây ai dám đánh nàng. Hoá ra nàng là nữ nhân, khó trách, làn da trắng như vậy, giọng trong trẻo như thế, trước giờ còn ngắm nữ nhân. Ta phải nghĩ ra sớm chứ”, thiếu gia lầm bầm lầu bầu.

      Tôi cẩn thận quan sát ánh mắt , tùy thời điều chỉnh giọng , “Thiếu gia… tức giận tôi sao?”

      “Tức giận gì chứ”, thiếu gia cười nâng tôi đứng dậy kéo vào trong ngực , “Nàng là nữ nhân càng tốt”, xong đưa mặt gần sát lại.

      Tôi đưa tay ngăn môi lại, “Thiếu gia nghĩ tôi là nam nhân tính, giờ biết tôi là nữ nhân, còn định để tôi danh phận, ràng sao?”

      “Nhưng mà… Ta thành thân rồi, nàng cũng biết mà.”

      “Tôi biết”, tôi cúi đầu thấp xuống, “Tôi thân phận hèn mọn, dám vọng tưởng. Nhưng mà chí ít thiếu gia cũng bẩm báo lão gia phu nhân tiếng, phận thiếp cũng được sao? Vừa rồi thiếu gia còn có tình cảm với tôi khác với những nữ nhân khác, giờ…”

      trầm tư lát, dường như quyết định, “Được rồi, theo ý nàng. Trước tiên ta bẩm báo cha mẹ, để nàng ra mắt, sau đó chúng ta vào động phòng. Nhưng mà, trước tiên để ta hôn cái .”

      Tôi đỏ mặt ( ra là kinh tởm), gật đầu. Sau đó hôn cái lên mặt tôi, rồi buông ra. May là có tự chủ.

      tại ta lập tức với cha mẹ.”

      “Đợi chút”, tôi giữ chặt , “Lão gia phu nhân có tức giận vì tôi lừa bọn họ, sau đó đuổi tôi ?”

      đâu, nàng yên tâm, chuyện gì mẹ cũng đều nghe ta”, cười để mặt gần sát lại, lại hôn tôi lần nữa, chạy nhanh như gió. Chỉ chốc lát sau, lại như gió chạy về, vui vẻ : “Cha mẹ đều đáp ứng rồi, nhưng mà bọn họ muốn nàng qua đó để họ nhìn kỹ.”

      Được thôi, thân bất do kỷ. giờ cũng đành như thế, chí ít thiếu niên này còn có tình nghĩa bằng hữu với tôi.

      Tôi gật đầu, theo .

      kéo tôi ngừng lại, đánh giá tôi từ xuống dưới, “Như vậy được, nàng thay y phục nữ nhân , mặc đẹp chút, rồi hẵng gặp cha mẹ.”

      Tôi nhịn được cười tiếng, thiếu niên này tuy quần áo lụa là vô lại, nhưng thỉnh thoảng cũng rất đáng . giờ tôi xác định, mình cũng có chút cảm tình với , nên cũng thấy lo lắng rằng cha mẹ thích tôi.

      Nghe lời đổi trang phục, nha hoàn giúp tôi búi tóc, sau đó nàng ấy ngẩn người.

      Thiếu gia là người thứ hai ngây người, lôi kéo tay tôi, chuyện với tôi nhàng hơn so với lúc tôi còn mặc quần áo nam, “Nàng đẹp.”

      Tôi cúi đầu , bởi vì những người xung quanh tôi quen nhìn thấy tôi biến thành nữ nhân, đều sợ ngây người. Tôi biết phải giải thích thế nào, cho nên cúi đầu chuyện.

      Thiếu gia thấy người xung quanh cứ nhìn nhìn, trầm mặt xuống, khiển trách bọn họ rời , sau đó lôi kéo tôi chậm rãi tới phòng khách.

      Mọi chuyện phát sinh biến hóa bắt đầu từ đây, sau khi lão gia gặp tôi…

      “Con vẫn chưa ngủ cùng nàng ta đấy chứ?”, lão gia hỏi thiếu gia.

      “Chưa “, thiếu gia lắc đầu, “Muốn nạp nàng làm thiếp, đương nhiên phải trưng cầu ý kiến cha mẹ trước tiên.”

      Lời của thiếu gia làm phu nhân thư thái mỉm cười, lão gia lại : “Rất tốt, vậy con nạp nàng ta làm thiếp, ta cho con ra ngoài mua tuyệt sắc mỹ nhân về.”

      Nghe xong lão gia xong, phu nhân mặt trầm xuống, thiếu gia mặt đen sì, mặt tôi xanh mét.

      “Nữ nhân của Liên nhi ông cũng muốn cướp?”, phu nhân trước giờ quản trượng phu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài giận dữ hét lên.

      phải, ta muốn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, tương lai tiến cung”, lão gia nhanh chậm, lại chân đáng tin.

      Tôi run run, mọi chuyện hoàn toàn vượt khỏi tay tôi. Muội muội lão gia ở trong cung hai năm qua sinh hạ được hai nữ nhi, thăng phẩm cấp thành quý phi, nghe rất được Hoàng đế sủng ái. Lão gia vì sao muốn đưa thêm người vào cung?

      “Cái gì?”, phu nhân ngẩn ngơ, “Trong cung phải có quý phi nương nương rồi sao?”

      Lão gia trừng mắt nhìn bà, “Ý nghĩ đàn bà, chuyện này cứ quyết định như vậy”, quay sang nhìn tôi mỉm cười , “Con sau này là nữ nhi của ta, là tiểu thư.”

      Tôi mờ mịt liếc mắt nhìn thiếu gia, thấy tôi nhìn, bỗng dưng cố lấy dũng khí : “Cha, con cùng Nam Phong là lưỡng tình tương duyệt (tình cảm thể chia cắt), chúng con…”

      Lão gia ngắt lời : “Chúng ta gia thế mỏng manh, thể so với người nhà Hoàng Hậu với Hoàng Thái Hậu. Ngoại trừ Hoàng thượng, quý phi nương nương chỉ có thể dựa vào chúng ta. Nhưng mà vinh hoa phú quý nhà chúng ta cũng là nhờ Hoàng thượng sủng ái quý phi nương nương mà có. Quý phi nương nương ở trong cung thân thế , chúng ta nên tìm người giúp đỡ nàng. Hơn nữa sắc đẹp con người, lâu dài, quý phi nương nương giờ tuy được sủng, tương lai …”, ông ngừng , nhìn phía tôi, “Nam Phong hài tử này ta biết, từ lớn lên trong phủ, ăn thành , trầm ổn đáng tin. giờ nhìn dung mạo khí chất rất tốt, quan trọng nhất chính là có thể tin tưởng, đưa vào trong cung là hợp lý nhất”, lão gia , cặp mắt tỏa sáng, dường như thấy đống tiền bạc châu báu. Ông ta căn bản quan tâm tôi có nguyện ý hay .

      “Nhưng mà, người trong cung đều là quý nhân, thân phận tôi hèn mọn…”, môi tôi run run, rốt cục cũng được mấy câu.

      “Thân phận thành vấn đề, ngày mai ta lập tức sửa hộ tịch con, bắt đầu từ ngày mai, con phải là nô tài, mà là dưỡng nữ của Cố gia ta. Nam Phong tên này hay, trước kia con tên là gì?”

      “… Tiểu Khê.”

      “Tiểu Tích, Cố Tích ( thương tất cả), tên này được đấy, ái tích trân tích ( quý quý trọng), từ giờ con bỏ tên kia , đổi thành Cố Tích.”

      Đó căn bản phải là tên… Tôi mờ mịt lo lắng nhìn thiếu gia, trong mắt lên đau lòng thương tiếc, cố lấy dũng khí : “Cha, người được đưa vào trong cung, cũng phải dự tuyển chứ? Nam Phong… Tiểu Tích nàng ấy, tư chất ngu dốt, lại biết cầm kỳ thư họa, biết múa, nữ công gia chánh càng hoàn toàn biết. Trước giờ vẫn được nuôi dưỡng như con trai, tính tình thà phúc hậu, biết lấy lòng nam nhân. Đưa nàng vào cung, chỉ sợ có tác dụng gì.”

      Thiếu gia bình thường dùng đến đầu óc, nhưng khi sử dụng tới, cũng phải là đần độn. năng ràng mạch lạc.

      “Hừ”, lão gia hừ lạnh tiếng, “Con bé cái gì cũng biết, mà phải con vẫn thích con bé đấy sao. Chính vì nhìn trúng điểm này. Nữ nhân trong cung đều tính kế với Hoàng thượng, Hoàng thượng có thấy mệt ? giờ đưa cho Hoàng thượng người thà tính kế với , Hoàng thượng thấy được ưu điểm của con bé, phải là xong sao. Về phần cầm kỳ thư họa, thể biết tí gì, cũng may tại địa vị quý phi ở trong cung vẫn ổn định, ta mời sư phó tới, chuyên dạy dỗ Tiểu Tích hai năm, chắc là tạm ổn.”

      Từ thiếp của thiếu gia, biến thành thiếp của Hoàng thượng, hình như địa vị được nâng lên, nhưng ra là chật vật hơn, hơn nữa càng nguy hiểm. Chỉ có điều tôi có năng lực phản đối, cúi đầu im lặng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :