Yêu Anh Đến Cuồng Si Tác giả: Kim Tuyến ( Kun ) Thể loại: huyền huyễn, cổ đại - đại, ngược - sủng - sắc, cường thủ hào đoạt, HE,... Cảnh báo: 18+ Số chương: Chưa biết ( Cổ đại ( thế giới khác ) - đại ( trái đất ) ) Site: SanTruyen.com Văn án ~ Chạy theo ngàn kiếp cũng chỉ để được bên , nhưng dù em có hy sinh nhiều đến mấy vẫn là của ấy. Em ngốc mới , nhưng phải làm sao khi trái tim em đến cuồng si? ~ Chương 00: Tiết Tử Dương Tử Minh, Hoàng đế Chu An quốc, trị vì bờ cõi thế giới khác, nổi tiếng cường bạo, độc đoán, hiếu thắng và là kẻ mạnh ai có đủ bản lĩnh chống chọi. Tư Mị Nhan, Hoàng quý phi Chu An quốc, xinh đẹp, nhút nhát, cũng là chiến lợi phẩm của sau khi chiếm được và diệt tan bờ cõi đất nước nàng, nâng niu nàng như hòn ngọc quý. Hồ Điệp, Hoàng hậu Chu An quốc, khuynh quốc khuynh thành, mẫu nhi thiên hạ người người kính trọng, bị nhốt vào cung của nàng với lệnh cấm được bước ra ngoài nửa bước, người đời cứ nghĩ nàng được độc sủng nhưng chất sau cái ấy là nỗi đau hằn da thịt và tâm hồn nàng. Hành hạ, cực hình mỗi khi buồn, nơi nàng là chỗ đem ra đùa bỡn. Năm năm tình như say như đắm đến ngày vì người con ấy ban cho nàng lệnh cấm cửa cùng chén rượu độc, khóc đến lạnh tâm, tim ngừng đập, vươn môi nàng vẫn hai chữ. " chàng". ~~~~***~~~~ Năm 2050, thế giới tươi đẹp khởi sắc địa cầu trái đất, lần nữa Dương Tử Minh được luân hồi, cũng mang dáng dóc ấy, cái tên ấy nhưng cái tài thông minh hơn người còn nữa. Sinh ra mắc bệnh bại não, chỉ sống đời của kẻ thực vật, gia đình giàu có sao? Quyền lực cao siêu sao? vĩnh viễn cũng chỉ là kẻ linh hồn, là con trai duy nhất của dòng họ Dương giàu có, dù gia đình cố gắng có đứa thứ hai nhưng đều chết yểu. Hồ Điệp là tiên tử, ngàn kiếp tìm kiếm bóng hình , đến khi tìm thấy, trở thành vợ , , chăm sóc cho , mọi thứ đều vì mà làm. Cho dù điều đó có phải trả giá bằng việc bỏ kiếp tiên tử. Đến ngày "Tư Mị Nhan" xuất trong kiếp người trần, tình này lại lần nữa bị rạn nứt. ~~~~~***~~~~~ ~ Chạy theo ngàn kiếp cũng chỉ để được bên , nhưng dù em có hy sinh nhiều đến mấy vẫn là của ấy. Em ngốc mới , nhưng phải làm sao khi trái tim em đến cuồng si? ~
Chương 01: Thanh Băng Ngọc Khiết Dương Tử Minh xưng đế Chu An Quốc danh chấn bốn phương tàn ác, cường bạo, đến đâu người chết đầy rẫy, nước sông xanh hoá thành nhục huyết, tiếng gào la thấp thoảng khắp chân trời. Lên ngôi Hoàng đế năm mười tám tuổi sau khi giết sạch hết thảy huynh đệ, chiễm chệ rước nàng vào cung. Hồ Điệp được mệnh danh " Tiên tử gián thế " nàng xinh đẹp tựa đoá mẫu đơn khoe sắc trong tia nắng ấm, hé mở và nở rộ ở đôi mười lăm cái thanh xuân. Xuất thân từ nông thôn quê mùa nàng bước lên trở thành Hoàng hậu cùng trị vì với , Hồ Điệp tấm lòng lương thiện, dân như con, bao lần nàng tự mình cứu trợ những nơi gặp lũ lụt, thiên tai, hạn hán, bệnh dịch. Mẫu nhi thiên hạ, người người kính trọng, nàng thấy mình hạnh phúc nhất đời, được người dân mến, bách tính quân thần đều hoà nhã. Tử Minh lại lòng say mê nàng mà chẳng hề có nữ tử khác. Năm năm trôi qua trong phẳng lặng, yên bình hạnh phúc, cứ ngỡ đâu là vĩnh cửu nhưng ai ngờ đến ngày. Dương Tư Minh san bằng Nguyệt Quốc, mang về chiếm lợi phẩm cho mình là nữ tử tầm mười bốn tuổi. Phong chức Hoàng quý phi - Tư Mị Nhan, Hồ Điệp đau lòng trách mắng , nàng quên mất gần vua như gần hổ, bậc đế vương xưa nay luôn vô tình. Hồ Điệp bị giam trong cung của nàng có lệnh của cho phép, nàng được bước ra ngoài. Hồ Điệp nâng mi mắt nhìn người nàng thương năm năm qua chỉ khắc bỏ rơi nàng. Tâm can đau đớn nàng chỉ biết co mình giường mà rơi lệ. Mùa xuân năm ấy, đài cao nhìn xuống bá dân thiên hạ lập Tư Mị Nhan làm Hoàng hậu, còn nàng? Hồ Điệp bị nhốt chặt trong cung thể bước ra ngoài nhưng nàng loáng thoáng nghe được sắc phong nữ tử ấy làm Hoàng hậu. Lòng dân yên, cứ ồn ào mà tranh luận, có người khó chịu, có người hồ nghi, họ thích nữ tử cao vì nàng ta là nô phi, sao lại có thể trở thành mẫu nhi thiên hạ? Nhưng ý vua quyết lòng dân khó bàn, chấp nhận nhưng chẳng mấy vui vẻ gì cho cam. - Mị Nhan, ta cho nàng cả đất nước, chỉ cần nàng ta dù chỉ chút. Dương Tử Minh sau màn trướng đau lòng ôm nữ tử bất tuân vào lòng, hơn tháng qua mà nàng ta vẫn như vậy, nét mặt thanh thuần lãnh đạm, nàng cười cũng chẳng chỉ cho cái liếc mắt oán hận. Cả người nắm chặt lấy y phục cho cởi, cái cứng đầu này lại làm say đắm, ngọc lạnh băng nhu nàng như khối ngọc lạnh lùng nhưng lại quá mức bức người. Nhìn người long sàn giương mắt đuổi khách, buồn bã quay đầu bỏ , như thói quen lâu ngày, bước chân dừng lại Phượng cung, nơi mà người từng thương mụ mị suốt năm năm. Đá cửa bước vào, đưa mắt nhìn quanh, căn phòng tối om ngọn đèn dầu, bàn ghế đồ dùng đều bị văng tứ tung, khẽ đưa tay chạm vào chúng. Lạnh!. - Chàng đến sao?. Hồ Điệp ngồi trong góc khuất tối tăm, lời nàng như vọng từ nơi xa xăm đến, nâng bàn tay nàng vuốt ve khuôn mặt , những đường góc cạnh đẹp đến điên người, nàng lướt môi mình quanh cổ hít lấy hương thơm quen thuộc nhưng cí chút gì đó khác lạ, mùi hương ấy thay đổi, nàng đổ lệ, hai dòng lăn dài khoé mi. Trong màn đêm thể thấy được biểu cảm của Hồ Điệp, nhưng khi đôi tay chạm đến làn da mềm mại lạnh lẽo ấy, cả cơ thể nỗi hứng bất cầu. Đè chặt nàng xuống bàn, xé toạc y phục của nàng ra, cái thú tính của tên nam nhân xưa giờ là như vậy, chơi đùa bỡn cợt thân thể suy nhược bên dưới, điên cuồng bấu chặt da thịt nàng để mà phát tiết, Mị Nhan cho đụng đến nàng ta chỉ cần chạm vào chắc chắn Nhan Nhan chuẩn bị cắn lưỡi tự vẫn. Tử Minh nhắm mắt hưởng thụ cái cảm giác khoái lạc này, thích thú thân thể dễ thuần phục của nàng nhưng tiếc rằng trái tim còn dành cho nàng được. Hồ Điệp ra sức làm thõa mãn cho dù bụng nàng dâng lên cảm giác cồn cào, thắt chặt đến đau đớn, có thứ chất chua từ dạ dày trào lên nhưng nàng vội nước xuống, chóng mặt hoa mắt nàng như muốn gục ngã bàn. Đau thay cho da thịt nàng cà sát vào thành bàn bị nứt, hề hay biết mà cứ tới tấp hưởng thụ dục vọng của bản thân. Nữ tử này luôn ngoan ngoãn mà phục vụ , cớ sao lại bị ruồng bỏ chứ. Nắm chặt lấy mớ tóc kéo ngược đầu nàng ra sau, thỏ thẻ vào đôi tai nàng: - Điệp Điệp ngày mai ta cho nàng được dự yến tiệc sắc phong Hoàng hậu tân nhiệm nhé, nhớ kỹ phải làm ta thích kết cục của nàng được tốt đâu. xong cũng là lúc đạt được khoái cảm đỉnh cao, gồng người thúc mạnh hơn, nhanh hơn, ghì chặt hai bả vai nàng, lấp đầy trong đó. Xong việc sửa sang lại y phục, thong thả rời mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại nữ tử mới khắc trước dưới thân mình chật vật đau khổ ôm lấy bụng nôn tháo đến ngất lịm. ai hay biết nàng ngất xỉu trong phòng, cả bữa tiệc ngày hôm ấy hề thấy có mặt của nàng, khi quân phạm thượng nàng chỉ mới được nhàng chút trở nên kiêu ngạo, mắt sa sầm cứ nhìn mãi hướng Phượng cung như chờ đợi bóng hình nữ tử huyết y diễm lệ bước vào. Các nước bạn cũng tò mò thắc mắc tại sao lại đưa nô phi lên làm hậu còn người đương thời sao? Nữ tử cao xinh đẹp bằng Hồ Điệp, nhưng ở nàng ta luôn làm cho người khác phải mụ mị, nữ tử thanh băng ngọc khiết đến bức người. Ánh mắt Tư Mị Nhan như ở nơi xa xôi, nàng nhớ phụ hoàng và mẫu hậu, lúc lâm chung họ còn bảo nàng phải trả thù cho Nguyệt Quốc, mối thù này thể bỏ qua, nhưng nàng thể dùng sắc để mê hoặc . Vì nữ tử Hồ Điệp ấy nàng nỡ trừ khử, nàng ta vô tội hà khắc gì phải làm liên lụy. Mị Nhan vốn hiền lành thân thiện, nàng trước giờ luôn sống trong thương của phụ mẫu, bách tính quân thần, chưa lần phải suy tâm đến lãnh đạm. Cũng chỉ vì - Dương Tử Minh, cướp hết của nàng, bây giờ nơi đây nàng chính thức được người đời biết đến là nữ nhân của dù là Hoàng hậu chăng nữa đó chính là sỉ nhục lớn nhất của kẻ phản nước ham hư vinh. - Mị Nhan, nàng có vẻ được khỏe?. Tử Minh đưa mắt quan sát nữ tử bên cạnh, nàng như để hồn nơi nào đó xa xăm, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt lạnh tanh như kẻ hồn, động tâm cũng chính vì cái vẻ bất cần này của nàng, từ lúc bước vào căn phòng ấy nàng đâm thẳng thanh chủy thủ thẳng vào cổ nhưng bất thành, lại muốn tự vẫn để giữ sạch trinh tiết nhất quyết chịu theo hưởng vinh hoa phú quý. Người con mạnh mẽ như thế làm khó có lòng mà mong cầu, ngày hôm nay dù chính thức làm người của danh nghĩa nhưng thân xác nàng vẫn chưa có thể chạm vào. - Ân, ta xin mạn phép cáo lui trước. Vẫn dáng vẻ bất kính đó, nhưng tức giận còn mỉm cười nhu hòa với nàng, gật đầu đưa nàng trở về tẩm cung của mình, buổi yến tiệc cũng vì thế mà chấm dứt, . Sau khi đưa nàng về tẩm cung, muốn gần gũi nhưng bị lệnh đuổi khách, biết nên tức giận hay khi đây là nơi của mà, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm ấy lại thôi muốn mắng nàng. Cuốn áo ra ngoài, tâm tình tốt khiến cáu bẩn, tiểu thái giám bên cạnh dám ho he tiếng, đến khi bước chân dừng trước Phượng cung đuổi kẻ lủi thủi bên cạnh trở về. Bước chân thoang thái, Tử Minh mở cửa bước vào vẫn là cái gian ngày hôm qua, ngoài bóng tối chẳng thấy bóng dáng của ai cả, đưa mâu quang nhìn quanh phòng thể nào nhìn thấy dù có cố cấp mấy chăng nữa, bỗng trái tim chùng xuống đau đớn. Bóng dáng nữ tử ngã sõng soài mặt đất lạnh lẽo, cơn gió lùa vào khiến mái tóc rối tung của nàng khẽ lay động, khuôn mặt trắng bệch sức sống. gọi người kêu thái y đến, đốt ngọn đèn dầu hiu hắt đặt nàng lên giường.
Chương 02: Dù Chết Vẫn Chàng Hồ Điệp lay động những ngón tay, cổ họng khô khốc nàng khẽ rên lên những thanh đến thể nghe thấy, Tử Minh đau lòng nhìn nàng, nữ tử xinh đẹp như đóa mẫu đơn ngày nào giờ đây trở nên nhợt nhạt đến đáng sợ, y phục rách tả tươi, máu tươi khô tanh làn da trắng nõn nà, đưa tay lướt quanh má nàng, cảm thấy tâm mình như có ai bóp chặt lấy. Thiên hạ gọi tên : - Tử...Mi..nh... cuối người nâng nàng đặt vào lòng, ấm ủ: - Ta đây. - Thiếp xi...n... lỗi...i... Khóe mi nàng khẽ chớp, dòng lệ nhàng lăn xuống má, đôi mắt bị bao phủ bởi tầng sương lạnh giá. - Nàng có lỗi gì cả. Hồ Điệp à. Nụ cười vẽ nơi khóe môi Điệp Điệp, nàng đưa tay vuốt đôi má , nhắm mắt thiếp . Thái y bắt mạch cho nàng, vẻ mặt ông ta có vẻ tốt và đúng như thế, cái lắc đầu sau khi thu dọn tất cả đồ nghề vào. - Bẩm Hoàng thượng, nương nương bị suy nhược nặng nề về tinh thần cả thân thể, xin tha mạng cho tiểu thần vô phương cứu chữa. - Câm miệng, cứu được tất cả thái y trong cung chu vi cửu tộc. câu của làm cho biết bao nhiêu mạng sống rơi vào lo sợ, hốt hoảng, oán hận, dù biết rằng thể cứu được nữa nhưng vẫn cố chấp giữ lấy nàng trong lòng. ngày, hai ngày rồi lại năm tháng nàng vẫn cứ như vậy mở mắt được chốc lại mê man, càng ngày bệnh tình càng nặng nề có lúc còn nôn ra máu, ăn được ít gì đó nôn đến mật chua cũng tuôn cả, vò nát tâm can, ôm nàng trong lòng mà tê tâm liệt phế. "Chàng, nếu ngày thiếp phải xa sao?". " ta cùng nàng". Lời ngày ấy bỗng nhớ ra trong nỗi đau sợ mất nàng, nhưng muốn chết vì nơi đó trong Long cung, bóng dáng lãnh đạm của nữ tử ấy khiến thể chết được. Trái tim bị giằng xé, Tử Minh sợ thiên hạ trong lòng rời bỏ lại sợ mất mỹ nhân giữ trái tim . Tư Mị Nhan ngồi tràng kỷ đưa mắt nhìn ra hướng Phượng cung, nơi đó hữu nữ tử tội nghiệp, nàng ta cố gắng đấu tranh với thần chết, Mị Nhan đau lòng cho Hồ Điệp, bậc đế vương xưa giờ đều vô tình, nữ nhân bên cạnh vua chúa đều chết được vẹn toàn. Nếu như thế nàng có nên cho nữ nhân ấy đặc ân , cũng như cho tên Tử Minh ấy câu trả lời. - Ta xin lỗi, Hồ Điệp, nếu có kiếp sau ta trả lại cho ngươi tất cả, nhưng bây giờ thù nước cần phải trả và ngươi chỉ là người vô tội vô tình bị cuốn vào thôi. Ánh mắt sắc bén của Mị Nhan chợt lóe lên tia độc ác, cả thân hình thướt tha lướt nhanh ra ngoài cửa bảo người gửi lời mời Hoàng thượng trở về tẩm cung. Đúng như kế hoạch của nàng, trở về trong khắc, dáng vẻ gấp rút bước vào. Nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kiều diễm mặc mình y phục phong phanh gợi tình, vẻ phong trần làm tê dần hết những cảm giác đau khổ. Bước đến bên long sàn, đưa mâu quang bị đục khoét bởi dục vọng, giọng khàn khàn hỏi: - Nàng quyến rũ ta sao tiểu mỹ nhân? Rốt cuộc nàng có mưu gì?. Đáp lại là chủ động của Mị Nhan, nàng quấn chặt lấy lôi kéo xuống, đè lên người nàng như con rắn xương uốn éo thoát sạch y phục của cả hai. Cảnh xuân phơi phới, tiếng thở đứt quãng gấp rút của nam tử lẫn nữ tử giường, say mê, đắm đuối, hương ân ái thoang thoảng quanh phòng, màn trướng khẽ tung bay, nhàng đầy bí chạm vào da thịt cả hai người. Ánh mắt ai đó bên ngoài màn trướng nhìn thấy đến tê tâm, nước mắt trào dâng, trái tim thắt chặt, Hồ Điệp quay lưng bước ra ngoài, tiểu thái giám cuối đầu đỡ lấy nàng bước từ từ trở về Phượng cung. Tư Mị Nhan, mở mắt nhìn theo bóng nữ tử bước ra ngoài, lòng nàng chết từ lâu nhưng khi nhìn thấy đáng thương của Hồ Điệp, nàng thoáng chút nỡ. đâm lao phải theo lao thôi, dù lòng rất hối lỗi nhưng thể quay đầu lại được nữa. thõa mãn nằm phục người nàng, vẫn chưa biết diện của Hồ Điệp lúc nãy, khóe môi mỉm cười mãn nguyện nhìn thiên hạ nhu mì trong lòng, ánh mắt nàng giao vào mâu quang . - Chàng có ta ?. - . - Thế hãy chỉ mình ta thôi, chàng hãy giải thoát cho nữ tử kia . Tử Minh giương mắt khó hiểu nhìn nàng, sao cơ? Mị Nhan nàng có ý gì?. - Nàng muốn điều gì vậy mỹ nhân?. - Ta thích chia phu quân cho bất kỳ nữ nhân nào khác. Đứng phắt người dậy, phía dưới đau nhức vì đây là lần đầu của nàng mà, nhưng vì tương lai sau này nàng phải cố gắng chịu đựng giả vờ rằng mình ghen tuông, ích kỷ vì mà chỉ muốn có mình nàng thôi. Bước chân xuống nàng mới biết cảm giác hai chân bũn rũn, ngã chúi về trước. Tử Minh vươn tay kéo nàng vào lòng vuốt ve đôi má phớt hồng đáng ấy, trong lòng rối như mớ bòng bong. lúc sau, Tư Mị Nhan thiếp mệt mỏi trong lòng Tử Minh, rời quen đặt nụ hôn lên trán nàng. Hân hoan, vui mừng, thổn thức vì mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành dưới thân. Rời , bước chân tiến về Phượng cung nơi nữ tử yếu đuối chờ thương của , mở cửa vào, gọi tên nàng nhưng có bất kỳ hồi , nhìn quanh, tìm kiếm, bóng dáng thùy mị ấy đâu mất rồi. Trong lòng thoáng chút lo lắng, chạy nhanh ra khuôn viên, mâu quang chợt dừng lại bên hồ dã sơn, Hồ Điệp thả chân dưới hồ nước , tay cầm mảnh bánh bẻ nát cho những chú cá vàng xinh đẹp phía dưới. Nụ cười xinh đẹp vươn môi nàng từng khiến chết mê chết mệt và đến bây giờ vẫn như vậy, những tia sáng lấp lánh len lỏi qua hàng cây đung đưa trêu đùa vân vê mái tóc đen huyền của nàng. Đóa hoa mẫu đơn ngày nào trở lại, xinh đẹp, thoát tục, bước đến gần ôm từ sau lưng nàng, vùi mặt vào tóc nàng hít lấy mùi hương dịu mát như những ngày đầu xuân. yên bình. - Chàng mệt sao?. Trái tim đau nhói, khóe mắt cay cay, đúng là Hồ Điệp rất ích kỷ và hề hiền lành như vẻ bề ngoài của mình đâu. Nàng xô ra, lần đầu tiên trong năm năm nàng làm việc ngu ngốc như: - Phải bội, ta hận chàng... Có lẽ chính lúc này đây cái hình ảnh đôi cẩu nam nữ ân ái chiếc giường đầu ấp tay gối của nàng và trong suốt những năm dài khiến tất cả minh mẫn của nàng biến mất, trong lòng chỉ còn lại đau thương mong muốn an ủi, chiều như xưa. Nhưng nàng còn là người quan trọng nhất của từ khi Mị Nhan xuất , buông thỏng hai tay, khuôn mặt dịu dàng trở nên u đen tối. Quay bước , rất muốn trách nàng nhưng thể, đúng thế ta phản bội lời thề, trái tim ta thay đổi còn dành cho nàng nguyên vẹn nữa, cứ để nàng đau lòng như thế còn hơn là mang cho nàng hy vọng mong manh mãi mãi thể thực được. Bóng Tử Minh khuất dần, hai chân Hồ Điệp như sụm xuống, quỵ ngã nền đất cằn cỏi, còn thương, còn sủng nịnh, chỉ còn lại mình nàng đau thương vì . Mười ngày sau, Hồ Điệp khoác người chiếc bộ y phục phong phanh mỏng manh đứng trông ra ngoài mong rằng ai đó đến, nhưng chỉ có màn đêm tối mịt mù, thời tiết hôm nay khá lạnh làm nàng cứ hắc hơi mãi, cười nhạt với bản thân mình. "Ngươi có phong hàn cũng chẳng ai biết đâu". Tâm trí nàng quay cuồng về những ngày tháng trước kia, hạnh phúc còn vươn vấn môi nàng, sao thời gian trôi nhanh thế nhỉ, biết Tử Minh có còn nhớ đến diện của nàng trong cái hoàng cung rộng lớn lạnh lẽo này ? Hay cùng mỹ nhân hưởng nguyệt mấy rồi?. Thả mình trong làn gió đêm lạnh lẽo, nàng uốn người trong chiếc áo khoác mỏng, đợm bước đến cạnh chiếc ghế , trăng hôm nay tròn, đẹp, ánh sáng dịu dàng làm lòng nàng thổn thức, bao lâu rồi nàng quên mất trăng - người bạn mà luôn luôn bên cạnh nàng. - Chào ánh trăng hôm nay trông ngươi đẹp... khụ...khụ... Nụ cười môi tắt ngủm, nàng bụm tay vào miệng ho đến khí huyết thông, đưa tay trước mặt nàng cười với bản thân mình. Ngốc!. ho đến ra máu rồi cơ à, chắc có lẽ đến lúc phải rời rồi, thân thể này thể chịu đựng nữa, thôi chấp nhận số phận, còn nàng nữa tội gì phải chờ đợi đến hao tâm tổn trí thế. Kiếp này coi như duyên phận dứt kiếp sau ta lại tìm chàng nối tiếp tình duyên. Nhức nhối tâm can, đau đến đứt ruột, chiếu chỉ ban cho nàng giải thoát - rượu độc, Tử Minh xuất chỉ có tiểu thái giám nhìn nàng thương tiếc. Với cái chiếu chỉ nàng hồng hạnh xuất tường ngàn đời phỉ nhổ, đau lòng cho chính mình, là vua, ngồi chiếc ghế cao kia dương dương tự đắc mình là người nắm sinh mạng kẻ khác, nàng là hoàng hậu phế, người người ai nhớ đến nữa lại mang danh hai chữ " lẳng lơ ". Biết bao nhiêu thương tổn trong trái tim nàng, gần vua như gần cọp, đây là số kiếp của nàng, chấp nhận uống ly rượu độc ấy. Tâm lạnh như băng, khóe mi nhòe lệ lạnh tanh ước đẫm, dòng máu đỏ tươi như hoa huyết nở rộ viền môi nàng. Hơi tắt, mạng tận, vươn môi nàng vẫn hai chữ: - chàng. (còn tiếp)
@myuyen pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.