* Chương 24 “Tôi chỉ có thể hai điều: , tôi lòng với Hàn Lương. Hai, tôi làm tổn thương ấy. Những chuyện khác, tạm thời tôi muốn nhiều.” Chu Đông Dã nhìn Hàn Hữu, tiếp tục: “Cảm ơn cho tôi nghe, cũng cảm ơn che chở Hàn Lương như vậy.” Sau đó đứng dậy, cáo từ rời . Chu Đông Dã lái xe về nhà, trong lòng vẫn đau xót vì chuyện của Hàn Lương. Chắc hẳn ấy luôn đơn như thế, cho dù là khi Đỗ Nhạc, khi theo Đỗ Nhạc khắp nơi ca hát, vẫn rất đơn. Nghĩ đến hồi trước tắm cho , khi đó vừa xấu hổ vừa tức giận, vì sao lại khỏe đến thế, có thể coi mình là lợn chết mà lật đến lật . Nhưng giờ ngẫm lại, phải ai cũng được có được sức mạnh trời sinh như vậy, ba năm, ba năm trời hầu hạ người nằm liệt giường, phải có kiên nhẫn và quyết tâm cỡ nào mới trải qua được? Hơn nữa, lúc đó Hàn Lương chỉ là trẻ tuổi non nớt. ai cả, Đỗ Nhạc , mẹ ruột cũng , tất cả mọi người đều rời xa, mẹ rời , cha rời , Đỗ Nhạc cũng rời . Làm sao có thể sinh sống độc thế giới này như vậy, dựa vào đâu để giúp bản thân gục ngã? Chu Đông Dã nghĩ tới Hàn Lương, nhịn được muốn rơi lệ thay . Nhớ tới sắc mặt trắng bệch của , bất kể lúc nào cũng mang theo nét tươi cười như ánh mặt trời, nhớ tới bằng giáo viên ngừng thăng tiến của , nhớ tới căn nhà cũ nát chịu nổi của , nhớ tới tài nấu ăn đảm của , nhớ tới bóng dáng nỗ lực làm việc dưới ánh đèn của , nhớ tới khoan dung cùng nhẫn nại dành cho . Lúc này, khi nhớ tới tất cả mọi thứ liên quan đến Hàn Lương, đáy lòng rất chua xót. Chu Đông Dã cảm thấy chính thể , mỗi tế bào cơ thể đều muốn che chở cho . Được rồi, nếu bây giờ chưa , vậy cố gắng khiến . Về nhà rồi, việc đầu tiên làm là lên mạng nhận thư. Người gửi: Hàn Lương. “Chu Đông Dã, Em thích Cairo. Trốn thoát khỏi mùa đông u lạnh lẽo, Cairo là nơi có thể khiến cho con người nở hoa. Tuy vẫn hơi lạnh so với tưởng tượng của em, chỉ mười mấy hai mươi độ, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cũng khá lớn, nhưng em rất hài lòng với ánh mặt trời ở đây, náo nhiệt, đông đúc, thậm chí hơi cũ kỹ, nhưng vì có ánh mặt trời, hiểu sao vẫn khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Tài xế nơi này rất đáng , lái xe vừa nhanh vừa thoải mái, thế nên mỗi chuyến lại biến thành lần mạo hiểm, tự nhiên tăng thêm niềm vui thú du lịch. Đồ Nhất[1] là lái xe mà hôm nay em thuê, có chụp ảnh chung đấy, ta rất nhiệt tình, là cá tính mà em thích.” Chu Đông Dã vừa đọc vừa ngạc nhiên, lướt qua ảnh chụp liền thấy chiếc xe đen trắng cổ đến mức có cả kính chiếu hậu, hai người đứng bên cạnh xe khoác vai nhau, cười tươi như hai đóa hoa. Lái xe mập mạp, để râu, da mặt đen như phơi nắng lâu lắm, nhiệt tình tươi cười, khiến người ta có ấn tượng tốt. Bên cạnh là Hàn Lương. Chu Đông Dã dí mắt lại gần để xem, vẫn trắng như thế, dưới ánh mặt trời cũng thay đổi là bao, nhưng cười cực kỳ vui vẻ, miệng mở lớn, đội cái mũ rộng vành, quần bò, T-shirt, thoạt nhìn hơi giống cậu thiếu niên. Chu Đông Dã cười cười, có thể thấy vui vẻ như vậy, chính cũng bắt đầu thích Cairo. Thư viết rất dài, cũng nhiều chi tiết, ảnh chụp cực kỳ phong phù. Chu Đông Dã kiên nhẫn xem từng bức , nhìn đến cuối thư, Hàn Lương mai muốn Luxor, Chu Đông Dã lại bắt đầu cầm lấy tập bản đồ, tìm kiếm vị trí của thành cổ này. muốn xác định xem, bây giờ Hàn Lương ở chốn nào địa cầu gửi thư cho mình. Sau khi làm hết những việc ngốc xong, Chu Đông Dã nhăn nhó trả lời. “Hàn Lương, Thích nhìn em vui vẻ như vậy, có cuộc du lịch thú vị, cũng cảm thấy vui lây với em. Nhưng mà chênh lệch nhiệt độ lớn, em phải giữ gìn thân thể, mình ở nơi xa sinh bệnh rất khổ. Còn nữa, giao thông kém chất lượng nên em cũng phải chú ý an toàn. Có việc gọi điện thoại cho , đừng sợ gọi đường dài đắt, em có thể dùng loại đối phương trả tiền, em cứ yên tâm gọi là được. ở đây chỉ hơi bận chút thôi, vẫn khỏe lắm, hôm nay còn gặp Hàn Hữu…” Chu Đông Dã giống bà mẹ già, liên miên lải nhải, loạt chuyện kỳ thực nhắc cũng chẳng sao. Lúc này, dường như Chu Đông Dã mở ra toàn bộ thế giới tâm hồn trước mặt Hàn Lương, muốn vui vẻ, muốn hạnh phúc, dài dòng nữa cũng chỉ sợ đủ. Cuối cùng, còn gửi cả bức ảnh vừa chụp vào bữa tối của mình cho , sau đó mới chịu hài lòng ngủ. Ngày kế như bình thường, Chu Đông Dã vẫn bận từ lúc làm đến khi tan tầm, có phút nào ngơi nghỉ. Rốt cuộc xong việc, quyết định in ảnh chụp của Hàn Lương, sau đó đặt ở đầu giường mình, trong ví da, xe, tất cả những nơi có thể để. Mọi ý niệm ngốc nghếch mà chỉ người mới có thể có, Chu Đông Dã đều nghĩ đến cả, còn vừa nghĩ vừa cười. Cửa gõ, Lý Ngọc Ninh vào, “Cậu họ, mẹ cậu bảo…” Còn chưa dứt lời, Lý Ngọc Ninh liền thấy máy in đẩy ảnh chụp ra bên ngoài, biết người trong bức hình, vì thế vội vàng cầm lên xem: “Cậu họ, xem ra cậu định đấy à?” Chu Đông Dã vươn người đoạt lấy ảnh chụp, vui vẻ ngắm nghía, đáp: “Con nít đừng lắm chuyện, cảnh cáo cháu, đừng cho mẹ cậu, bây giờ chuyện này vẫn chưa lộ ra, nếu mẹ cậu biết kiểu gì cũng hỏng chuyện, đến lúc đó cháu biết tay.” Câu uy hiếp hề mang tính uy hiếp như này, Lý Ngọc Ninh chưa nghe qua ngàn lần cũng phải nghe đến tám trăm lần, để ở trong lòng, ung dung với tay lấy bức khác: “ ấy là Hàn Lương phải ? Cháu cảm thấy ấy rất tốt, làm việc còn nghiêm túc nữa, đối xử hòa nhã với mọi người, lần này cháu ủng hộ cậu đấy.” “Hừ, có lúc nào cháu chưa ủng hộ cậu hả? Mà khi nào ủng hộ của cháu có tác dụng đâu?” Chu Đông Dã phản đối, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở lần nữa: “Nhưng mà, lần này là khác, cháu tuyệt đối được cho mẹ cậu đâu, nếu cháu mà lộ ra, cậu nhận lục thân,[2] đá cháu ra khỏi công ty đấy nhé.” “Cháu biết rồi.” Lý Ngọc Ninh hiếm khi thấy Chu Đông Dã nghiêm túc như vậy, cũng thuận theo ý . “Cháu đến để nhắn, mẹ cậu bảo tối nay về nhà, có đồ ăn ngon đợi cậu đó.” “Ừ, cậu biết rồi, ngay đây. Hay lát nữa cháu cũng đến nhà cậu ăn ?” “ được, truyền lời rồi là cháu luôn. Bye.” Lý Ngọc Ninh xong liền nở nụ cười ranh mãnh, bỏ chạy nhanh như chớp. “Bye.” Chu Đông Dã vẫy tay, vẫn ngẩng đầu, bắt đầu sửa sang lại ảnh chụp vừa in, xem từng bức , càng xem càng thích. chọn ra cái nhét vào ví, còn lại đặt vào cặp tài liệu, chuẩn bị mang về phòng mình rồi tìm nơi bày. Thu dọn sẵn sàng, xuống lầu, vừa lòng thỏa ý lái xe, chuẩn bị về nhà cha mẹ. [1] Đồ Nhất: Tên riêng bằng tiếng Ai Cập, mình tra được nên để phiên tiếng Trung luôn. [2] nhận lục thân: Lục thân gồm bố, mẹ, , em, vợ, con. Ý chỉ hành động mất tình người.
Chương 25 ra suốt ngày lưu lại Cairo, Hàn Lương đều dành thời gian ở chợ Khalifah, chọn đồ này nọ hộ Hàn Hữu. Hàn Lương rất thích cách trang trí của chợ, chỗ nào cũng mang đậm nét Ả Rập, chỉ dạo quanh mà mua cũng là loại hưởng thụ, huống chi những đồ bày bán đều là hàng tinh chế, còn rẻ hơn so với Châu Âu. Bản năng mua sắm của phụ nữ hoàn toàn được giải phóng, lượn ngày, mua nhiều lắm, đến khi thể xách được nữa mới thôi. Vốn nghĩ khi nào về mang lên máy bay, nhưng bây giờ hết cách rồi, đành phải chi ít bưu phí chuyển hàng quốc tế, là đau lòng. Buổi tối trở về nhà nghỉ, tay nhũn chân run, tắm sạch xong liền leo lên giường đọc thư. Mở xem ảnh chụp của Chu Đông Dã, khung cảnh hơi tối, chỉ thấy cả người đen sì, bộ dáng nhìn qua có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cười. Nụ cười này… Hàn Lương ngây người trong chốc lát, từng nhìn thấy nụ cười này ở Đỗ Nhạc, đến giờ vẫn khắc sâu trong lòng, bây giờ đột nhiên lại bắt gặp nó gương mặt , biết nên vui mừng hay đau buồn. Hàn Lương trả lời, biết nên gì, vốn có rất nhiều điều để kể, những điều mắt thấy tai nghe, tâm tình, đồ mua được, rất nhiều rất nhiều, nhưng sau khi thấy nét cười của Chu Đông Dã, tất cả đều ngưng tụ trong nháy mắt, rồi vỡ tan. Vui vẻ như vậy, nụ cười vui vẻ thoải mái như vậy, vẫn thể trốn thoát được, chẳng lẽ đây là số mệnh ư? Hàn Lương nhớ tới Chu Đông Dã, thể nên lời, đặt máy tính xuống, bắt đầu ngủ. Ngày hôm sau, Hàn Lương uể oải đến Luxor. Luxor là nơi Hàn Lương thích nhất, yên tĩnh thanh bình hiếm thấy. Thỉnh thoảng đường mới có xe đạp hoặc xe ngựa qua, bóng cây dọc theo bờ sông Nile rất rộng, ngồi ở ven đường uống chén cà phê bạc hà tươi mát, nhìn du thuyền tản mạn sông, cảm giác nhàn hạ thoải mái. Ngược lại, hoàn toàn hứng thú với thung lũng các vị vua. xem nền văn minh của quốc gia cổ, thế mà lại xem thảm trạng nó bị những quốc gia cổ đại khác cướp đoạt, chẵng lẽ có thể hào hứng sao? Các ngôi mộ bị trộm hết, chỉ còn lại mỗi cái quan tài, ngày ngày bị mọi người vây xem, đối với chuyện như thế này, Hàn Lương thà thuê con lừa dạo chơi xung quanh còn hơn. Du đãng, chụp ảnh, cười, tìm người chuyện phiếm, tất cả cũng giống như lúc ở Cairo, nhưng trong lòng Hàn Lương biết, từ tối qua sau khi nhận thư, mất tâm trạng tươi sáng như ánh mặt trời, bối rối đắm chìm trong sầu não. Người chết qua, người sống vẫn còn. Hàn Lương mua miếng Kushari nướng lớn, cho thêm rất nhiều tương ớt và cà chua, cắn từng miếng từng miếng, mùi vị chua chua cay cay như muốn khiến Hàn Lương chảy nước mắt. Rất thơm, Hàn Lương vừa ăn vừa nhìn ngắm mặt trời ở Luxor, người đến người nhưng ít bắt gặp người Châu Á, dường như mọi người ở đây đều có chỗ để về, dường như mọi người ở đây đều mang vẻ mặt tươi cười, độc. độc mà Hàn Lương vẫn chịu thừa nhận từ sau khi Đỗ Nhạc ra bất chợt ập đến, đột nhiên rất nhớ Chu Đông Dã, nhớ gương mặt đàn ông vẫn mang tính trẻ con kia. Hàn Lương cố gắng nuốt xuống miếng Kushari cuối cùng, vội vàng chạy về nhà nghỉ, bắt đầu viết những dòng vui vẻ trả lời bức thư tha thiết kia. nên để người mình đau lòng, nên để người quan tâm mình lo lắng. Hàn Lương vừa viết vừa lộ ra nét tươi cười dịu dàng. Chu Đông Dã nho nhã ra khỏi nhà cha mẹ, ‘tay bắt mặt mừng’ tiễn chân các vị khách. “Mẹ, tình cảm của con con tự xử lý, về sau mẹ đừng quan tâm kiểu ấy nữa.” Chu Đông Dã xoay người, bất đắc dĩ với mẹ mình. Bà Chu nghe xong liền cười cười, hề ngạc nhiên, đáp: “Sao rồi? Con thích con của bác Lý à? Chẳng lẽ… nghe , con có đối tượng mới?” “Đúng vậy, lần này con rất nghiêm túc.” Chu Đông Dã nhìn bà Chu, nghĩ lúc rồi thành : “Cho nên, lần này mẹ đừng tham gia, nếu , con trách mẹ đấy.” Bà Chu nhìn đứa con vô cùng ưu tú của mình, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn, nhưng bao lâu rồi bà chưa nhìn thấy biểu tình nghiêm túc như vậy rồi? Cảm giác đứa con do chính mình nuôi lớn bị người khác cướp đúng là thoải mái, ôi, nhưng đây lại là quá trình tất yếu, phải bà sớm ngóng trông ngày này sao? Giữ lại chút tâm tình phức tạp hòa giữa vui mừng và phiền muộn, bà Chu gật đầu đồng ý. Chu Đông Dã tạm biệt cha mẹ, lái xe về nhà. suy đoán Hàn Lương bên kia địa cầu nhất định vẫn còn trong mộng, biết có mơ đến mình hay . Chốc sau lại nghĩ đến các khâu thực của dự án ngày mai. Trong lúc suy nghĩ miên man, chân vẫn bước do dự vào phòng Hàn Lương. Mở hòm thư, lại mở hòm thư, sau năm phút lại mở hòm thư, nhưng thấy gì cả, Hàn Lương trả lời. Chuyện này quả khiến Chu Đông Dã bị sốc, cố gắng hồi tưởng bức thư mình gửi , chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì ư? Cách dùng từ? Ảnh chụp? Hay là quan tâm quá mức khiến cho Hàn Lương khó chịu? Chu Đông Dã nghĩ mãi cũng ra nguyên do. Sau khi phục hồi tinh thần, Chu Đông Dã mím môi, ngẫm lại bản thân từ hôm qua đến bây giờ, hoàn toàn là chàng trai ngốc nghếch . quen với con người mới này, coi người khác là trọng tâm cho cuộc sống của chính mình, đây quả là thái độ sống đáng đưa vào thực tiễn. Mở cặp tài liệu, nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Lương được in ra, Chu Đông Dã khỏi bật cười, trong lòng thầm nghĩ, ở cái tuổi này rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như mấy tên nhóc mười mấy tuổi, rầm rộ ồ ạt, trời sụp đất nứt ư? Nếu như vậy, đừng là chính mình, e rằng ngay cả Hàn Lương cũng chịu nổi. Cá tính quá lạnh nhạt của Hàn Lương quả cũng chỉ thích hợp ở cùng với người như thôi, cần tình , , hơn nữa hai người mang tình cảm đến miệng mỗi ngày, cách biểu đạt tình cảm cũng nồng nhiệt như người thường. Nghĩ xong rồi kết luận, nếu và Hàn Lương là đôi trời sinh cũng chẳng quá, Chu Đông Dã đắc ý mỉm cười, chờ xem, Hàn Lương, nếu hạ quyết tâm rồi, nhất định lùi bước. Lấy ảnh chụp ra, chọn bức Hàn Lương cưỡi lạc đà đứng trước kim tự tháp để lồng khung đặt bàn trà, Chu Đông Dã cười tít mắt nhìn Hàn Lương trong hình, lẩm bẩm: “Em cho thời gian suy nghĩ, tất nhiên cũng cho em thời gian gỡ bỏ khúc mắc, việc này ai giúp được em. Hàn Lương, em phải nhanh lên đó, bằng , chưa chắc ở đây chờ em đâu.” xong, bắt đầu vùi đầu công tác.
Biên tập: Candy * Chương 26 Buổi chiều ở Luxor, Hàn Lương quyết tâm rời khỏi thành phố an nhàn thoải mái này, mau chóng tới thảo nguyên lớn ở Đông Phi. Gọi điện thoại đặt vé máy bay và chỗ ở xong, sắp xếp đồ rồi lên trực thăng đến Kenya. Ở Nairobi, Hàn Lương ngồi cùng vài người chiếc trực thăng mười tám chỗ, bay tới thảo nguyên. Hàn Lương chưa từng ngồi trực thăng nên cảm thấy hơi sợ hãi, tiếng vang rất lớn, đong đưa lắc lư, cố nắm chặt tay ghế, nhìn xuống cửa sổ, chỉ cao hơn mặt đất 1000m nên khung cảnh rất ràng. Người bên cạnh lẩm bẩm độc thoại ngừng, biết có phải cũng bị hồi hộp hay mà dùng cách này để tự xoa dịu bản thân. Đối với Hàn Lương mà , lời của ta cứ như hướng dẫn viên vậy, cố gắng nghe hiểu cách phát tiếng kỳ quặc đó khiến dây thần kinh căng thẳng của thư giãn ít. Nairobi ở ngay phía dưới, sau đó tới công viên quốc gia Nairobi, sau nữa là Thung lũng tách giãn lớn Đông Phi, bay hơn giờ mới đến thảo nguyên lớn mênh mông. Hàn Lương xuống trực thăng cùng đoàn người, bên cạnh có chiếc xe địa hình, nhìn cánh đàn ông bước đến bắt tay chuyện cùng lái xe, Hàn Lương mỉm cười quay ra đánh giá thảo nguyên Đông Phi mà thích lâu, mênh mông bát ngát, chỉ có mấy tán cây hợp hoan chụm lại ở đằng xa, cao vút như cái ô. Bầu khí xung quanh rất trong lành, dường như mọi thứ giữa trời đất đều tỏa sáng rực rỡ, trời vô cùng xanh. biết vì sao, nhìn thấy cảnh sắc như vậy, trong đầu Hàn Lương liền vang lên giọng hát chậm rãi mà nhịp nhàng của Triệu Trung Tường,[1] nếu lúc này có động vật hoang dã qua để phối hợp, nhất định hoảng hốt mà ngỡ mình ngồi xem truyền hình. Ha ha, tự cười chế giễu bản thân hai tiếng, Hàn Lương theo mọi người vào xe, bụi đất tung bay, đường thoáng thấy dân bản xứ mặc áo choàng màu đỏ chào hỏi xe mình, thầm cảm thấy nhiệt tình của họ rất đáng . Còn cả đàn voi lội nước hay phơi nắng nữa, nhìn thấy cảnh này, Hàn Lương mới chính thức có cảm giác mình đến Châu Phi. Hơn giờ sau mới tới chỗ có người ở, sắp hoàng hôn. Người xe xuống hết để đổ xăng, Hàn Lương vòng sang bên cạnh căn nhà để quan sát, mây trôi tới từ xa, từng bông lớn treo đầu cành cây. Hàn Lương vội vàng lấy máy ảnh ra chụp, lát nữa gửi cho Chu Đông Dã xem, đẹp, bên kia còn có mấy con hươu cao cổ, cũng muốn chụp, cho Chu Đông Dã xem. Còn nữa, còn nữa… bức, bức, lại bức, tất cả đều là cảnh đẹp, tất cả đều chụp vội để đưa Chu Đông Dã xem. Hàn Lương nghĩ nghĩ, kìm được vui vẻ. Có người để chia sẻ tâm tình với mình là chuyện rất đáng để hưởng thụ. Phía xa có tiếng gọi, đoàn người của Hàn Lương lại lên xe xuất phát. Dọc theo đường , chỗ nào cũng xuất linh dương, ngựa vằn, voi, hươu, ai cũng cầm máy ảnh chụp lia lịa ngừng. Chỉ có lái xe là điềm tĩnh, mạch thông suốt, khi đụng phải động vật còn dừng xe nhường đường. Hơn giờ sau, khi sắc trời tối hẳn, Hàn Lương chụp ảnh đến hết sạch pin, rốt cuộc cũng tới được nơi nghỉ lại đêm nay, khách sạn nho xây bằng gỗ. Tuy khách sạn hơi , nhưng dịch vụ lại cực kỳ tốt, có thể sánh với khách sạn năm sao. Hàn Lương ở cùng phòng với trẻ đến từ Mĩ, Jodie, rất nhiệt tình, chỉ chốc lát làm thân ngay với Hàn Lương. Hàn Lương tắm xong, vừa ra ngoài bị Jodie kéo tay, vui vẻ : “Lát nữa chúng ta lén chuồn ra , tôi nghe thấy người ta bảo bầy linh dương sắp di chuyển, xa lắm, chúng ta xem, chừng có thể thấy kỳ quan nhé.” Hàn Lương nghe xong liền xiêu lòng, nhưng lại hơi khó hiểu: “Vì sao phải trốn ra, gọi thêm vài người nữa chẳng phải an toàn hơn sao?” “Nhưng cảnh vệ bảo buổi tối được ra ngoài, sợ ngoài nhà nghỉ có sư tử gặp nguy hiểm.” Jodie chu môi, bất đắc dĩ đáp. “Vậy tức là rất nguy hiểm? được, được.” Hàn Lương vội vàng xua tay, tuy cực kỳ muốn xem cuộc trường chinh hùng vĩ của linh dương, nhưng lại rất sợ sư tử. “ sao, sư tử tùy tiện cắn người đâu, hơn nữa chưa chắc đêm nay chúng ta đụng phải nó mà. thôi, mang theo súng săn là an toàn. Có gì tôi trước dò đường, rồi để lại tín hiệu cho .” Jodie dụ dỗ. “Súng săn?” Tuy Hàn Lương biết dân bản xứ săn bắn sư tử, nhưng ngờ du khách cũng có súng săn. “ lấy từ đâu đấy?” “Hà hà, mượn của cảnh vệ đấy. ta chỉ cảnh cáo thế chứ cũng ngăn cản chúng ta đâu, thấy chưa, chứng tỏ nguy hiểm gì.” Hàn Lương nghĩ lúc, cảnh vệ cho mượn cả súng săn nghĩa là chưa chắc có nguy hiểm. Hàn Lương phân vân ngớt với cuộc trường chinh đồ sộ của linh dương, suy nghĩ nửa ngày mới quyết định, chỉ cần cẩn thận chút là được. gật đầu với Jodie, thay quần áo, đội mũ, khoác súng săn, hai người ra bằng cửa sau. may mắn, bên ngoài có sư tử, cả hai yên tâm hơn rất nhiều, Hàn Lương rón ra rón rén theo sau Jodie. Dọc theo lối mờ mịt, tiến lên phía trước, Hàn Lương cảm nhận được tiếng hô hấp truyền ra từ bốn bề cỏ hoang, thế mà nhìn thấy gì cả, nơi tối tăm này quá tối tăm! Trong lòng ngày càng sợ hãi, nhưng nghĩ tới Chu Đông Dã, nghĩ tới nụ cười sáng như ánh mặt trời của liền thoáng yên ổn, haiz, nếu ở bên cạnh tốt rồi. nghĩ vậy, đột nhiên Jodie dừng lại, túm chặt cánh tay Hàn Lương: “ nghe xem.” Hàn Lương tập trung lắng nghe, quả nhiên, tiếng ầm ầm như sét đánh cùng với chấn động kinh người truyền đến từ cách đó xa. là cuộc trường chinh lớn ư? Hàn Lương hơi kích động, cũng quay sang giữ chặt Jodie, giọng : “Hình như là , chúng ta .” Jodie nghe thấy Hàn Lương khẳng định, lập tức xoay người chạy về phía phát ra thanh. Hàn Lương vừa thấy Jodie chạy nhanh như vậy liền giật mình, rất nguy hiểm. Hô tiếng: “Cẩn thận đấy!”, lời còn chưa dứt, đột nhiên bóng đen lớn nhảy ra từ bên cạnh, vồ lấy Hàn Lương. chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, sợ tới mức thét to tiếng, theo bản năng giơ súng ra đập vào bóng đen, nhưng chạm đến cái gì cả. Hàn Lương muốn chạy trở về, nhưng lúc này chân như nhũn ra, nửa bước cũng tiến được, trong khoảng thời gian ngắn ngập tràn sợ hãi, trong đầu đột nhiên lên nụ cười Chu Đông Dã dành cho , đáy lòng đau xót, chết độc ở đây phải ? Hàn Lương luống cuống cầm súng, bắn phát vào bóng đen. Hai tiếng súng nổ lên, là do bắn, là của Jodie. Sau đó nghe thấy tiếng dã thú gào rú, cũng biết là ai bắn trúng nó, lúc này Jodie chạy đến bên người, túm lấy Hàn Lương tê cứng bất động kéo về khách sạn. Đường về gặp nguy hiểm gì, sau khi vào khách sạn hai người vẫn run rẩy, nhìn gương mặt sợ tới mức trắng bệch của đối phương, gượng cười cái rồi quăng súng, leo lên giường. [1] Triệu Trung Tường: Người thuyết minh chương trình thế giới động vật truyền hình Trung Quốc.
Biên tập: Candy * Chương 27 Lên giường rồi, tim Hàn Lương vẫn đập nhanh thôi, trải qua sống chết trong nháy mắt, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến Hàn Lương hết sức sợ hãi, lần đầu tiên cảm nhận được tử vong gần sát như vậy. Trước đây sau khi cha và Đỗ Nhạc qua đời, có dạo Hàn Lương cảm thấy cuộc đời vô vị, chết cũng có thể là loại giải thoát. Nhưng hôm nay khi trải qua tình trạng cận kề cái chết, mới biết sinh mệnh tuyệt vời thế nào, đáng quý thế nào. Trước khi chết, Đỗ Nhạc vẫn vui vẻ cười, nhìn thấy đau lòng, vẫn cười. từng hỏi vì sao còn cười được, vui vẻ đến thế sao. Đúng vậy, bây giờ mới hiểu được câu trả lời của Đỗ Nhạc: Có thể sống, tất nhiên phải vui vẻ. Hàn Lương lại nghĩ tới Chu Đông Dã có nét cười tương tự Đỗ Nhạc kia, người xuất trong tâm trí khi ngỡ mình phải chết, người khiến cảm thấy ấm áp. ra Hàn Lương hơi kinh ngạc, vẫn cho rằng đến thời điểm đó, người nhớ đến hẳn phải là Đỗ Nhạc, nào ngờ lại là Chu Đông Dã. Sao lại là chứ?! Đây là tình ? Hay chỉ là thói quen? Nhớ tới tươi cười sảng khoái của Chu Đông Dã, nhớ tới Chu Đông Dã điềm tĩnh thích , nhớ tới ôm ấp ấm áp của Chu Đông Dã, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào của Chu Đông Dã, nhớ tới những bức thư dài lải nhải của Chu Đông Dã, Hàn Lương nhàng mỉm cười. “Đỗ Nhạc, tạm biệt.” Hàn Lương khẽ với bản thân. “Hàn, gì thế? Vừa rồi sợ ?” Hiển nhiên là Jodie ngủ được, xoay người hỏi. “Sợ, sợ muốn chết ấy, ha ha.” Hàn Lương cười hai tiếng trào phúng: “Nếu phải tới kéo tôi, chắc chắn tôi thể bước được bước, sợ đến nhũn chân rồi mà.” Jodie nghe vậy cười khanh khách, lát sau mới giọng : “Tôi cũng rất sợ, lúc nổ súng tay run rẩy, còn nghĩ tới cha mẹ và bạn trai, khi đó mới đột nhiên cảm thấy tôi rất bọn họ.” “ dũng cảm, còn quyết đoán nữa, nếu có kiểu gì tôi cũng chết ở đó.” Hàn Lương nhất thời biết nên an ủi bất thình lình sầu não này thế nào, đành phải khen biểu vừa rồi của , cũng đúng như thế. Quả nhiên, trẻ vừa nghe liền cười, “ cũng rất dũng cảm mà, tôi nghe thấy tiếng nổ súng. Hôm nay chúng ta may mắn phải ? Tôi muốn gọi điện thoại, nghe giọng của bọn họ, chà, họ chết mất.” xong, Jodie nghịch ngợm chớp mắt đưa tình với Hàn Lương, sang bên gọi điện. Hàn Lương cười nhìn bước , nghĩ tới lời vừa rồi. ư? Bởi vì , cho nên mới ở thời khắc như vậy nghĩ đến ấy sao? Hàn Lương lắc lắc đầu, đặt ý tưởng đột nhiên nảy ra này sang bên. Mở máy, quyết định viết cho bức thư. Miêu tả hết phong cảnh của các điểm đến trong ngày hôm nay, ngoại trừ che giấu vụ kinh hồn ban đêm, những thứ khác đều kể lại cực kỳ chi tiết. Sau khi viết xong bức thư du ký cực kỳ hoàn hảo cực kỳ vui vẻ, mới mở hòm thư, thấy có thư mới chưa đọc, vừa được gửi đến. Nhấn vào xem, bức thư ra ngoài dự đoán, đánh mạnh vào tâm hồn vẫn chưa bình ổn sau trận kinh hồn kia của Hàn Lương. Ấm áp ấm áp, hạnh phúc hạnh phúc, xót xa xót xa, Hàn Lương cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người khẽ phát run, tuy vừa rồi bắt buộc đè nén nỗi sợ hãi của bản thân, nhưng kỳ đến bây giờ mới coi như hoàn toàn dứt bỏ được. Cầm nước mắt, mở điện thoại, nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nam ấm áp: “ là Chu Đông Dã đây.” Cùng đêm, bên này Chu Đông Dã vẫn là buổi chiều. Hôm nay Chu Đông Dã nhận được thư của Hàn Lương, vẫn mang giọng điệu vui sướng, hay nên là, có vẻ vui sướng hơn lúc trước. Phong cảnh Luxor, đồ ăn Luxor, hành trình ngày mai, kèm cả hình ảnh, cả nội dung, giống như du ký của người vô cùng hạnh phúc. Nhưng mà chưa nhớ , Chu Đông Dã có phần hài lòng, đọc lại bức thư lần, aiz, nhưng rất nhớ Hàn Lương. Nhìn xem căn phòng lạnh lẽo cũ nát này, có Hàn Lương, vì sao liền mất ấm áp như vậy? Chu Đông Dã cảm thấy trống rỗng, rất muốn ôm , hôn . thở dài, bắt đầu hồi , nhưng nên viết gì đây? Hơn nửa giờ nhìn màn hình trắng xóa, chữ cũng chưa viết được, Chu Đông Dã bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, thở dài, đánh trăm tám mươi chữ nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em,… Sau đó ấn nút gửi, nhìn ký hiệu thư gửi thành công ở giao diện, Chu Đông Dã đóng máy lại, cười khổ tiếng, ra cái gọi là tình tồn tại. Thôi, cứ như vậy . Chu Đông Dã đứng dậy, chuẩn bị học Hàn Lương, làm bát mì trộn lạnh để ăn. Vừa đến cửa phòng bếp, chợt nghe thấy ‘Chết rồi ~ cũng phải !! mất hồn mất vía thoải mái…’, tiếng chuông di động réo rắt tê tâm liệt phế của chính mình. Cầm lấy di động, là điện thoại quốc tế đường dài. Chu Đông Dã, , Chu Đông Dã đáng thương chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, tay run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, hít sâu thở mạnh vài hơi mới nhận điện: “ là Chu Đông Dã đây.” Ngừng trong chốc lát mới nghe thấy giọng nữ mang mũi dày đặc, là tiếng của Hàn Lương, mỏng mảnh run rẩy: “Chu Đông Dã, mình quen nhau .” “Được.” Chu Đông Dã hít sâu hơi, : “Hàn Lương, em mau mau trở về, rất nhớ em.” “Em biết, em nhận được thư của rồi.” Giọng của Hàn Lương đứt quãng, biết có phải do tín hiệu đường dài quốc tế tốt hay . Chu Đông Dã di chuyển đến gần cửa sổ, lại nghe thấy tiếng mềm mại của Hàn Lương truyền đến bên tai, tựa như ở ngay bên cạnh, : “Em cũng nhớ .” Chu Đông Dã nghe vậy, thong thả nở nụ cười, cười đến lệ ướt mắt, ngừng trong chốc lát mới đáp: “Hàn Lương, nghe thấy rồi đó, về sau em được chối cãi đâu đấy.” “Ừm.” Dường như Hàn Lương biết nên đối mặt như nào với trường hợp này, lúng ta lúng túng: “Vậy, cứ thế nhé.” chưa xong liền nghe thấy Chu Đông Dã đột nhiên hét lớn: “Hàn Lương! em!”. Sau đó, điện thoại bị ngắt. lễ phép chút nào cả. Hàn Lương nhìn điện thoại tay, vừa buồn cười vừa ngọt ngào, rốt cuộc cũng có người quan tâm , người sưởi ấm cho , có lẽ, có người như vậy cũng phải chuyện xấu, ít nhất, dù ở đâu cũng bị độc. Hàn Lương lưu luyến đặt điện thoại, bắt đầu đọc thư lần nữa, nhìn thấy cả bức thư toàn là chữ ‘nhớ em’, nước mắt lại muốn chảy xuống. ra, tình cảm chỉ đơn giản như thế này, quen nhau mà thôi, lúc trước còn ra sức từ chối, hoài nghi ngờ vực vì điều gì đó, lúc này hoàn toàn nghĩ ra, bỗng nhiên chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. Chu Đông Dã ngắt điện thoại, nhìn di động hồi lâu, thể tin được. Ai mà ngờ chàng trai trưởng thành cũng có lúc nhất thời xúc động như vậy, đúng là buồn nôn, đúng là buồn nôn. Chu Đông Dã bực bội quăng điện thoại lên sô pha, sau đó lại nhịn được cong cong khóe miệng, nghĩ tới giọng trầm thấp mềm mại của Hàn Lương nhớ , trong lòng chất chứa ngọt ngào, mang theo nụ cười nấu bát mì lạnh. * P.S: Chúc mọi người ngày Nhà giáo Việt Nam vui vẻ :X Mai chưa có chương 28 đâu í ~~~ *ôm đầu chạy*~~~
Biên tập: Candy * Chương 28 Hàn Lương hề làm theo lời như trong điện thoại, sớm trở về. Có người trong lòng, bỗng chốc tâm trạng an ổn. Dù mình ở nơi dị quốc tha hương, Hàn Lương cũng có thể cảm thấy khoái hoạt. Ngoại trừ ngày ngày viết thư ngừng, thời gian còn lại đều theo kế hoạch lữ trình của mình, từng chút thực giấc mộng ấp ủ từ xưa. Kỳ nguyên nhân chủ yếu là do hai người chưa chuẩn bị tốt, biết làm sao để khi đối mặt trực tiếp vẫn có thể mở rộng lòng mình như bây giờ. Hai người ngụy trang bản thân lâu lắm rồi, cho nên quen với việc đè nén cảm xúc và giữ nguyên tác phong của chính mình, gần như thành bản năng. Khi thấy mặt nhau còn có thể thành chút, nhưng nếu gặp mặt , chính Hàn Lương cũng dám cam đoan liệu có khả năng ra câu buồn nôn như ‘em nhớ ’ hay . Vì thế, Hàn Lương và Chu Đông Dã cứ nhau qua mạng, mỗi ngày thư đến thư , nội dung cũng chỉ xoay quanh việc lữ hành, thi thoảng tình . Lúc đầu, cả hai chỉ kín đáo đề cập đương, nhưng về sau dần dần cởi mở hơn. Đôi lúc còn tán chuyện phiếm. Hàn Lương , ‘Nhìn thấy sư tử nằm ngủ bên cạnh, tự nhiên em nhớ Tiểu Quang.’. Bởi vậy, hôm đó Chu Đông Dã mang Tiểu Quang về nhà, còn chụp ảnh gửi sang, coi như giúp yên lòng. Chu Đông Dã , nhìn thấy những gì Hàn Lương mua gửi cho Hàn Hữu, cảm thấy hơi ghen tị. Lập tức Hàn Lương vội vàng mua con đại bàng chạm khắc bằng gỗ đen trông như con khỉ, chụp ảnh gửi, còn nhận xét rằng nó giống hệt Chu Đông Dã nên mới mua cho , khi trở về tặng. Chu Đông Dã ngồi bên này vừa tức vừa cười. Ở Kenya mười ngày, Hàn Lương đều sớm về muộn, phải ngồi xe Jeep tìm kiếm tung tích của báo chính là ngồi khinh khí cầu nhìn xuống thảo nguyên lớn. Buổi tối lén lút quan sát sư tử biếng nhác nằm ngoài đồng cỏ trước nhà nghỉ , lúc ăn cơm chiều lại ngắm mưa xa Kilimanjaro. Hàn Lương tính tính lại, kỳ nghỉ còn có năm ngày, vì thế liền thu hành lý rời thảo nguyên thích, tới Seychelles nghỉ dưỡng. phải Chu Đông Dã nhớ Hàn Lương, nhưng Hàn Lương trong ảnh chụp ngày càng ngăm đen, ngày càng khỏe mạnh, mà thích gương mặt tươi cười của Hàn Lương dưới ánh mặt trời của Châu Phi, vì thế đành lòng bắt vô cùng hưng phấn trở về với thành phố mùa đông lạnh lẽo này. Nghĩ đến chuyện Hàn Lương mình, Chu Đông Dã dám tưởng tượng, nếu Hàn Lương ở nhà, liệu và có thể tiến đến bước này hay . Mỗi ngày bị Hàn Lương đả kích lần, mỗi ngày mất ít nhiệt tình, cho dù có lòng chăng nữa, e rằng cũng phải đợi thời gian dài mới có thể giúp tháo gỡ khúc mắc, vào lòng . Hơn nữa sau khi chậm rãi hình thành thói quen, cũng hiểu được cuộc sống ngọt ngào mạng như vậy là tệ. Dù sao ban ngày bận muốn chết, buổi tối trở về phòng Hàn Lương, cùng Tiểu Quang nấu cơm, ăn cơm, nhận thư, gửi thư, cuộc sống về đêm rất vui vẻ dưới ánh đèn bàn. Ban ngày dành cho công tác, ban đêm dành cho Hàn Lương, Chu Đông Dã dần dần quen với cuộc sống phân biệt ràng này. Đôi lúc quá nhớ Hàn Lương liền gọi điện thoại, nghe thấy giọng mềm mại trầm ấm của , cảm thấy ấm áp, sau đó ôm mộng đẹp ngủ. Hôm nay, ngày đông có nắng, văn phòng dường như được sưởi ấm. Chu Đông Dã bận cả buổi sáng, cuối cùng cũng được nhàn hạ. Ngồi trước bàn công tác lật lật lịch, còn năm ngày nữa, còn năm ngày nữa Hàn Lương trở lại. Chu Đông Dã vừa mong ngóng vừa sợ hãi. Tuy trong lòng biết rất loại xúc động tóe lửa khắp nơi như này, loại tình cảm mãnh liệt dào dạt như này chính là tình , nhưng cũng biết kiên cường của tình liên quan gì tới việc nó cuồng nhiệt hay . và Hàn Lương quen nhau hơn nửa năm, nhưng thực tế thời gian bên nhau lại ít ỏi đến đáng thương. Hơn nữa cách hai người gặp nhau rất bất thường, khiến cho hình thức ở chung cũng chẳng giống ai. Người ta nhau là dần dần gỡ bỏ ngụy trang, dần dần gia tăng thiện cảm, dần dần nhau. Nhưng với Hàn Lương, ngay từ đầu ở trong tình trạng trần trụi, tràn ngập các góc cạnh, sau đó mới dần dần ngụy trang, dần dần mài dũa các góc cạnh để cố gắng ở chung. chung sống quá gần gũi như vậy khiến và giống hệt hai đứa ồn ào tranh cãi, mặc dù có ác ý, cũng tỏ ra thiện ý. Tình cảm của và Hàn Lương có thể duy trì khi hai người gặp mặt sao? mạng có rất nhiều giả tạo, dịu dàng ngọt ngào, cũng chân thành đáng tin. Tình cảm là , nhưng hai đứa trẻ trưởng thành biết tiếp cận nhau ra sao, làm thế nào để duy trì tình cảm? suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông di động, là số lạ, vì thế nhấn nút nhận, dùng giọng nghiêm túc mở lời: “Xin chào, tôi là Chu Đông Dã.” “Tôi là Đỗ Lộc, muốn chuyện với , rảnh ?” Chu Đông Dã ngờ Đỗ Lộc gọi điện đến tìm, vừa nghe xưng tên liền nhíu mày, nhưng ta thế cũng thể tỏ ra yếu thế, bình thản hỏi: “Thời gian, địa điểm.” “Bây giờ, quán cà phê dưới lầu.” “Được.” Chu Đông Dã ngắt điện thoại, mặc áo khoác ra khỏi phòng. Đỗ Lộc ngồi trong quán cà phê cảm thấy buồn cười, nghe giọng cứng nhắc của Chu Đông Dã, khả năng vẫn coi là tình địch rồi. vuốt vuốt cằm, có nên dọa ta đây? Nhìn thấy Chu Đông Dã tới từ xa, Đỗ Lộc cười cười, tỏ ra nghiêm túc, ngồi thẳng. Chu Đông Dã ngồi xuống, gọi latte mà Hàn Lương thích uống, vẻ mặt tươi cười xã giao : “Đỗ tiên sinh có chuyện gì cần cứ .” Đỗ Lộc nghe vậy, rốt cuộc giữ nổi nét mặt nghiêm túc, bật cười đáp: “Đỗ tiên sinh?! Ha ha ha, chẳng khác gì Tiểu Hữu.” Cười hồi lâu mới dừng lại, “Thôi, cứ gọi tôi là Tiểu Lộc như chị Lương .” Chu Đông Dã nghe vậy liền nhướng mày, thầm nở nụ cười, sắc mặt trở lại bình thường, : “Được rồi, Tiểu Lộc, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Đỗ Lộc uống ngụm cà phê, suy nghĩ lúc mới : “Tôi nghe Tiểu Hữu bảo, hôm trước tìm ấy chuyện.” Chu Đông Dã gật đầu, Đỗ Lộc tiếp tục: “Sau đó, tôi tìm hiểu chút về , đúng như tôi đoán, quả là gã đàn ông phổ thông, tình sử nhiều ít, lý lịch công tác tạm chấp nhận được.” Chu Đông Dã nghe vậy rất thoải mái, thiện cảm vừa rồi lập tức bay biến, chớp mắt nghĩ đến trọng điểm, cau mày hỏi: “Cậu điều tra tôi?!” “Phải, tôi điều tra .” Đỗ Lộc thản nhiên trả lời.