1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc mặc quần áo chỉnh tề, đeo khẩu trang, được Tiểu Oai dìu ra khỏi phòng bệnh.

      Trong đại sảnh, nhiều y tá đứng phía trước, người nhà bệnh nhân ầm ĩ hỗn loạn. phụ nữ hơn 50 tuổi ngồi bệt dưới đất, luôn mồm luôn miệng trách mắng bệnh viện, tiếng mắng của bà còn mang theo tiếng than khóc nặng nề. Mấy người thân đứng gần bà đều mang dáng vẻ phẫn nộ với y tá.

      Tô Căng Bắc hơi nhíu mày.

      Đúng lúc này, thấy Chu Thời Uẩn mặc thường phục xuất trong đại sảnh.

      Trong lòng Tô Căng Bắc căng thẳng, trực giác cho biết xuất của rất ổn, vừa định bảo Tiểu Oai qua lén lút nhắc nhở những người nhà trong đại sảnh kia nhận ra .

      Người đàn ông trung niên kêu to:

      - Chính là cậu ta, ngày hôm qua làm phẫu thuật cho Minh Minh cũng có người này!

      Những người thân khác đều nhìn về phía người mới tới, lại người phụ nữ :

      - Bệnh viện thối tha bác sĩ thối tha! Cháu tôi phẫu thuật xong còn nhìn tôi, còn cười với tôi nữa! Minh Minh phẫu thuật xong mà sáng nay lại chết! Các người chữa kiểu gì thế hả?

      - Phải đấy! Cho người ta hi vọng rồi khiến người ta thất vọng! Bác sĩ như cậu là đồ lang băm!

      - Cậu trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi!

      ……

      Tiếng chửi rủa, tiếng ai oán ùn ùn kéo đến, Tô Căng Bắc thấy Chu Thời Uẩn sững sờ, hiển nhiên, cũng ngờ đến cục diện này. Y tá mặt trắng bệch, sợ hãi giải thích:

      - Bác sĩ Chu, họ là người nhà của bệnh nhân Cát Thiện Minh hôm qua.

      Chu Thời Uẩn:

      - Bệnh nhân tai nạn giao thông tối qua?

      - Dạ phải.

      - sai, chúng tôi là người nhà của Minh Minh, chúng tôi đến đòi lời giải thích! Tại sao hôm nay Minh Minh lại chết?

      Chu Thời Uẩn hơi nhíu mày:

      - Bệnh nhân khi bị tai nạn giao thông bị thương ngực, dẫn đến gãy xương sườn đồng thời tràn máu vào ngực, xuất huyết nhiều gây ra tuột huyết áp thứ cấp, ngoài ra não bị thương nặng, tuy trải qua cấp cứu nhưng vẫn ở tình trạng nguy kịch. Hôm qua nhắc nhở mọi người rồi, cậu ấy rất có khả năng qua khỏi.

      - Cậu đừng có nhiều lời những thứ mà chúng tôi nghe hiểu, tôi chỉ biết là Minh Minh chết ở bệnh viện các cậu!

      Vài y tá vội :

      - Người nhà bệnh nhân, chúng tôi cố gắng hết sức cứu chữa, người chết thể sống lại, xin mọi người nén bi thương.

      Người đàn ông trung niên kêu to:

      - Tôi mặc kệ, cậu trả con lại cho tôi, Cát gia của tôi chỉ có đứa con này, cậu trả con lại cho tôi.

      Chu Thời Uẩn mím môi, từng thực rất nhiều ca phẫu thuật, từng cứu sống rất nhiều mạng người, cũng từng mất vài mạng người. Đối với cái chết, từ lâu nghĩ thoáng. Nhưng đối với y học, có thái độ gần như là chấp niệm, thể cứu sống người kia, cũng cảm thấy rất buồn. Lúc này nhìn người nhà bệnh nhân mắng chửi , hơi thất thần, có lẽ chăng tối qua vẫn có phương pháp cứu chữa tốt hơn chỉ là chưa đạt tới năng lực đó, thể cứu sống sinh mạng ấy?

      - Bác sĩ Chu!!!

      - Thời Uẩn!!!

      Chu Thời Uẩn chỉ thất thần chốc lát, người đàn ông trung niên tâm trạng quá mức kích động đột nhiên nắm lấy cái bảng tên bằng thủy tinh ngay chỗ y tá đứng phía trước ném vào đầu Chu Thời Uẩn.

      việc xảy ra quá đột ngột, y tá bên cạnh và bác sĩ từ xa chạy tới cùng hét lên kinh hãi.

      Tô Căng Bắc cũng giật mình, theo bản năng muốn lao về trước nhưng chân căn bản cho phép làm như thế. Tiểu Oai kéo Tô Căng Bắc sắp ngã lại:

      - Chị Căng Bắc, chị cẩn thận chút!

      được Tiểu Oai đỡ, gắng gượng đứng vững, sững sờ nhìn phía trước, đột nhiên hơi hoảng hốt.

      Vào lúc này, nhân viên bảo vệ và cảnh sát dồn dập chạy tới. Tình hình tuy hỗn loạn nhưng tốt xấu gì những thân nhân điên cuồng kia cũng bị khống chế.

      - Chị Căng Bắc, về phòng trước , cảnh sát đến rồi, chắc chắn sao đâu.

      Tô Căng Bắc từ từ phản ứng lại, chậm rãi ngẩng đầu, hơi khiếp sợ và mờ mịt:

      - Tiểu Oai, vừa nãy em có nghe thấy ?

      Trợ lý hiểu:

      - Nghe thấy gì ạ?

      - Thời Uẩn?

      Tô Căng Bắc nhìn về phía đám đông nhưng bóng người kia giữa đám đông thấy nữa.

      - Ban nãy có người gọi… Thời Uẩn?

      - A, hình như vậy, chắc là tên của bác sĩ Chu.

      Tiểu Oai :

      - Chị Căng Bắc, chị thấy bây giờ loạn thế này, chúng ta mau mau về thôi.

      Tiểu Oai xong, phát vẻ mặt Tô Căng Bắc hơi kỳ lạ.

      thể tin, thể tưởng tượng nổi, cực kỳ hoang đường.

      Tiểu Oai sững sờ:

      - Chị Căng Bắc, chị, chị sao thế?

      Tô Căng Bắc quay đầu nhìn ấy:

      - Lấy xe lăn của chị ra.

      - Chị muốn ra ngoài ư?

      - Chị muốn tìm bác sĩ Chu, , Chu Thời Uẩn…

      Có lẽ là trùng hợp, nếu đúng là người đó, sao có khả năng biết mình là ai.

      đúng, và Chu Thời Uẩn tiếp xúc thời gian lâu như vậy, cũng xem như hiểu chút về tính tình ta, loại người quái gở này giả vờ quen biết rất bình thường. Có lẽ ta đối với cũng như đối với cuộc hôn nhân này, đều là thái độ sao cả.

      Tô Căng Bắc chợt cảm thấy hơi buồn cười, hóa ra người cháu trai của Chu gia mà luôn xem thường và đặc biệt tức giận vẫn luôn ở bên cạnh .

      Hèn gì mẹ ngày hôm đó lại vui vẻ rời

      Hèn gì Chu Thời Uẩn , ta có vị hôn thê.

      Tô Căng Bắc ngồi vào xe lăn, được Tiểu Oai đẩy đến chỗ Chu Thời Uẩn.

      Lúc tới cửa, được khâu vết thương, bác sĩ khâu vết thương cho trò chuyện với :

      - Thời Uẩn, lần này mình về cậu tặng mình món quà lớn thế này, quá khách sáo rồi.

      Giọng nhàn nhạt của Chu Thời Uẩn vang lên:

      - Viễn Tống, bệnh nhân hôm qua…

      - Trước tiên cậu lo tốt cho bản thân , chuyện của bệnh nhân hôm qua mình nghe rồi, thương thế cậu ta quá nặng cứu được, cậu cũng đừng tự trách.

      - phải, mình tự trách.

      Chu Thời Uẩn khẽ cau mày:
      - Mình nghĩ, nếu có người tiếp theo bị như vậy nữa, có phải là có biện pháp tốt hơn hay .

      Vị bác sĩ khâu vết thương ràng có chút bất đắc dĩ:

      - Cái đồ si mê y học nhà cậu, trong đầu cậu thể chứa chút thứ khác à?

      Chu Thời Uẩn lên tiếng.

      Lúc này, Tô Căng Bắc ra hiệu cho Tiểu Oai đẩy vào, sau khi vào mới nhìn mặt Chu Thời Uẩn, trán bị trầy, máu chảy dọc theo má phải, thoạt nhìn rất khủng bố.

      - Người đó ra tay cũng quá phân nặng rồi.

      Tô Căng Bắc đau lòng , đương nhiên, cái đau lòng là gương mặt xinh đẹp tuyệt vời kia. Còn người có gương mặt đó lúc này vẫn giận nghiến răng.

      Gã đàn ông dám đến lễ đính hôn, gã đàn ông dám chê bai trắng trợn! Tô Căng Bắc luôn tự hào về dung mạo như thiên tiên của mình sao có thể giận?

      vừa lên tiếng, hai vị bác sĩ đều quay đầu nhìn lại. Giọng Chu Thời Uẩn lạnh nhạt:

      - Sao lại tới đây?

      Tô Căng Bắc khoanh tay trước ngực, đầu mày khẽ nhếch:

      - Cảnh vừa nãy của tôi đều thấy cả, nên tôi tới xem xem bác sĩ Chu có bị làm sao , nếu mặt hỏng tôi buồn lắm lắm.

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Bác sĩ khâu vết thương cười khẽ:

      - Quả nhiên như Thanh Duy , Tô đúng là người kỳ diệu.

      Tô Căng Bắc lúc này mới nhìn về phía người có tướng mạo ôn hòa, khí chất nho nhã:

      - là?

      - Tiêu Viễn Tống, Tô, ngưỡng mộ lâu.

      Tiêu Viễn Tống xong nhanh nhẹn dứt khoát thu chỉ.

      Tô Căng Bắc:

      - Tôi nhớ ra rồi, Tiểu Duy cậu ấy còn có sư huynh tạm thời ở đây, có lẽ chính là .

      Tiêu Viễn Tống gật đầu:

      - Tô đặc biệt đến thăm thương thế của Thời Uẩn, xem ra quan hệ giữa hai người tệ nhỉ.

      Vẻ mặt Chu Thời Uẩn hờ hững, nhìn giống như phủ nhận.

      Đôi mắt Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn nheo lại, trước đây ta chưa từng gặp mình thôi, gặp rồi mà vẫn thái độ này. Chu Thời Uẩn, rất khó chịu à? Tôi tin hòa thượng tâm lặng như nước!

      - Đương nhiên quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.

      Tô Căng Bắc xoay xe lăn đến cạnh Chu Thời Uẩn, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay :

      - ấy là bác sĩ cứu tôi mạng đấy, tôi rất biết ơn ấy, phải bác sĩ Chu?

      Khóe môi Tiêu Viễn Tống cong lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Thời Uẩn có chút bất ngờ:

      - Thời Uẩn, mình chỉ hai tháng ở đây thôi mà tình huống hóa ra lại thay đổi như vầy rồi.

      Chu Thời Uẩn bình tĩnh gỡ tay Tô Căng Bắc ra:

      - Tô, vẫn nên về phòng bệnh thôi.

      - Tôi sao, chút xíu sao cũng có, tôi rất lo cho nên mới qua đây thăm .

      Tô Căng Bắc rủ mi, trong mắt hơi lóe lên sương mù, nhưng khi ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt đầy sóng nước lăn tăn, vô cùng quyến rũ:

      - đừng từ chối mà, Chu-Thời-Uẩn.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn hơi ngưng lại, bất ngờ nhìn về phía

      Buổi tối Hà Địch tới phòng bệnh, phát Tô đại tiểu thư ngồi giường, vẻ mặt như cười như .

      Hà Địch để thức ăn trong tay xuống, ngồi bên mép giường:

      - Em sao thế, biểu cảm gì kia?

      Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Tô Căng Bắc nhướng lên:

      - Hà Địch, chị biết bác sĩ Chu là ai ?

      - Hả? Bác sĩ Chu là bác sĩ Chu chứ là ai.

      - Ý em là, chị biết ta tên gì ?

      Hà Địch ngẩn người:

      - Chuyện này chị chú ý, dù sao bình thường gọi bác sĩ Chu bác sĩ Chu riết cũng quen. Sao vậy, em muốn hỏi tên người ta à, vậy trực tiếp hỏi nhân viên bệnh viện là được, đúng đúng, em muốn làm gì hả, Tô Căng Bắc, chị cho em biết, em đừng có thò tay tới bệnh viện, bác sĩ Chu tuy đẹp trai nhưng người ta là người ngoài showbiz, là người bình thường…

      Tô Căng Bắc ngắt lời Hà Địch:

      - Em cần thò tay tới chỗ ta sao, ta danh nghĩa vốn là của em.

      - Được rồi, ai cũng là của em hết.

      - ta là Chu Thời Uẩn, chị xem ta có phải của em ?

      - Ồ… HẢ?!

      Hà Địch trừng mắt:

      - Chu Thời Uẩn? Em , ta là Chu Thời Uẩn, chính là vị hôn phu cho em leo cây ở lễ đính hôn?

      - Chị muốn ăn đòn à, cái gì gọi là cho em leo cây chứ, ràng là em cho ta leo cây!

      Tô Căng Bắc dịu lại, vẻ mặt vui:

      - Tô Căng Bắc em đây, dung mạo tốt, vóc dáng cũng tốt, thế mà ta lại thức thời như vậy, nghĩ tới là em tức đau gan. Chị xem, ta dựa vào cái gì chứ?

      Hà Địch trầm ngâm:

      - Bác sĩ Chu thực có năng lực, gia thế cũng tốt, ngoại hình càng khỏi phải

      Chưa xong, Hà Địch nghe giọng u ám của Tô Căng Bắc:

      - Hà Địch, chị đứng bên nào đấy?

      Hà Địch nghẹn, làm tư thế khóa miệng.

      Tô Căng Bắc dựa vào gối, cái chân dài thon thả trắng trẻo bị thương thả đong đưa bên giường:

      - Có điều, quả thực ngờ vị hôn phu của em lại có ngoại hình hợp khẩu vị em như vậy, chậc, suýt nữa làm em nỡ trách ta, may mà tâm lý em vững.

      Hà Địch:

      - …

      - Nhưng chị yên tâm, chuyện đào hôn em bỏ qua như vậy, tương lai còn dài, em phải bắt ta nhận lỗi với em mới được.
      Tôm ThỏDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc mặc quần áo chỉnh tề, đeo khẩu trang, được Tiểu Oai dìu ra khỏi phòng bệnh.

      Trong đại sảnh, nhiều y tá đứng phía trước, người nhà bệnh nhân ầm ĩ hỗn loạn. phụ nữ hơn 50 tuổi ngồi bệt dưới đất, luôn mồm luôn miệng trách mắng bệnh viện, tiếng mắng của bà còn mang theo tiếng than khóc nặng nề. Mấy người thân đứng gần bà đều mang dáng vẻ phẫn nộ với y tá.

      Tô Căng Bắc hơi nhíu mày.

      Đúng lúc này, thấy Chu Thời Uẩn mặc thường phục xuất trong đại sảnh.

      Trong lòng Tô Căng Bắc căng thẳng, trực giác cho biết xuất của rất ổn, vừa định bảo Tiểu Oai qua lén lút nhắc nhở những người nhà trong đại sảnh kia nhận ra .

      Người đàn ông trung niên kêu to:

      - Chính là cậu ta, ngày hôm qua làm phẫu thuật cho Minh Minh cũng có người này!

      Những người thân khác đều nhìn về phía người mới tới, lại người phụ nữ :

      - Bệnh viện thối tha bác sĩ thối tha! Cháu tôi phẫu thuật xong còn nhìn tôi, còn cười với tôi nữa! Minh Minh phẫu thuật xong mà sáng nay lại chết! Các người chữa kiểu gì thế hả?

      - Phải đấy! Cho người ta hi vọng rồi khiến người ta thất vọng! Bác sĩ như cậu là đồ lang băm!

      - Cậu trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi!

      ……

      Tiếng chửi rủa, tiếng ai oán ùn ùn kéo đến, Tô Căng Bắc thấy Chu Thời Uẩn sững sờ, hiển nhiên, cũng ngờ đến cục diện này. Y tá mặt trắng bệch, sợ hãi giải thích:

      - Bác sĩ Chu, họ là người nhà của bệnh nhân Cát Thiện Minh hôm qua.

      Chu Thời Uẩn:

      - Bệnh nhân tai nạn giao thông tối qua?

      - Dạ phải.

      - sai, chúng tôi là người nhà của Minh Minh, chúng tôi đến đòi lời giải thích! Tại sao hôm nay Minh Minh lại chết?

      Chu Thời Uẩn hơi nhíu mày:

      - Bệnh nhân khi bị tai nạn giao thông bị thương ngực, dẫn đến gãy xương sườn đồng thời tràn máu vào ngực, xuất huyết nhiều gây ra tuột huyết áp thứ cấp, ngoài ra não bị thương nặng, tuy trải qua cấp cứu nhưng vẫn ở tình trạng nguy kịch. Hôm qua nhắc nhở mọi người rồi, cậu ấy rất có khả năng qua khỏi.

      - Cậu đừng có nhiều lời những thứ mà chúng tôi nghe hiểu, tôi chỉ biết là Minh Minh chết ở bệnh viện các cậu!

      Vài y tá vội :

      - Người nhà bệnh nhân, chúng tôi cố gắng hết sức cứu chữa, người chết thể sống lại, xin mọi người nén bi thương.

      Người đàn ông trung niên kêu to:

      - Tôi mặc kệ, cậu trả con lại cho tôi, Cát gia của tôi chỉ có đứa con này, cậu trả con lại cho tôi.

      Chu Thời Uẩn mím môi, từng thực rất nhiều ca phẫu thuật, từng cứu sống rất nhiều mạng người, cũng từng mất vài mạng người. Đối với cái chết, từ lâu nghĩ thoáng. Nhưng đối với y học, có thái độ gần như là chấp niệm, thể cứu sống người kia, cũng cảm thấy rất buồn. Lúc này nhìn người nhà bệnh nhân mắng chửi , hơi thất thần, có lẽ chăng tối qua vẫn có phương pháp cứu chữa tốt hơn chỉ là chưa đạt tới năng lực đó, thể cứu sống sinh mạng ấy?

      - Bác sĩ Chu!!!

      - Thời Uẩn!!!

      Chu Thời Uẩn chỉ thất thần chốc lát, người đàn ông trung niên tâm trạng quá mức kích động đột nhiên nắm lấy cái bảng tên bằng thủy tinh ngay chỗ y tá đứng phía trước ném vào đầu Chu Thời Uẩn.

      việc xảy ra quá đột ngột, y tá bên cạnh và bác sĩ từ xa chạy tới cùng hét lên kinh hãi.

      Tô Căng Bắc cũng giật mình, theo bản năng muốn lao về trước nhưng chân căn bản cho phép làm như thế. Tiểu Oai kéo Tô Căng Bắc sắp ngã lại:

      - Chị Căng Bắc, chị cẩn thận chút!

      được Tiểu Oai đỡ, gắng gượng đứng vững, sững sờ nhìn phía trước, đột nhiên hơi hoảng hốt.

      Vào lúc này, nhân viên bảo vệ và cảnh sát dồn dập chạy tới. Tình hình tuy hỗn loạn nhưng tốt xấu gì những thân nhân điên cuồng kia cũng bị khống chế.

      - Chị Căng Bắc, về phòng trước , cảnh sát đến rồi, chắc chắn sao đâu.

      Tô Căng Bắc từ từ phản ứng lại, chậm rãi ngẩng đầu, hơi khiếp sợ và mờ mịt:

      - Tiểu Oai, vừa nãy em có nghe thấy ?

      Trợ lý hiểu:

      - Nghe thấy gì ạ?

      - Thời Uẩn?

      Tô Căng Bắc nhìn về phía đám đông nhưng bóng người kia giữa đám đông thấy nữa.

      - Ban nãy có người gọi… Thời Uẩn?

      - A, hình như vậy, chắc là tên của bác sĩ Chu.

      Tiểu Oai :

      - Chị Căng Bắc, chị thấy bây giờ loạn thế này, chúng ta mau mau về thôi.

      Tiểu Oai xong, phát vẻ mặt Tô Căng Bắc hơi kỳ lạ.

      thể tin, thể tưởng tượng nổi, cực kỳ hoang đường.

      Tiểu Oai sững sờ:

      - Chị Căng Bắc, chị, chị sao thế?

      Tô Căng Bắc quay đầu nhìn ấy:

      - Lấy xe lăn của chị ra.

      - Chị muốn ra ngoài ư?

      - Chị muốn tìm bác sĩ Chu, , Chu Thời Uẩn…

      Có lẽ là trùng hợp, nếu đúng là người đó, sao có khả năng biết mình là ai.

      đúng, và Chu Thời Uẩn tiếp xúc thời gian lâu như vậy, cũng xem như hiểu chút về tính tình ta, loại người quái gở này giả vờ quen biết rất bình thường. Có lẽ ta đối với cũng như đối với cuộc hôn nhân này, đều là thái độ sao cả.

      Tô Căng Bắc chợt cảm thấy hơi buồn cười, hóa ra người cháu trai của Chu gia mà luôn xem thường và đặc biệt tức giận vẫn luôn ở bên cạnh .

      Hèn gì mẹ ngày hôm đó lại vui vẻ rời

      Hèn gì Chu Thời Uẩn , ta có vị hôn thê.

      Tô Căng Bắc ngồi vào xe lăn, được Tiểu Oai đẩy đến chỗ Chu Thời Uẩn.

      Lúc tới cửa, được khâu vết thương, bác sĩ khâu vết thương cho trò chuyện với :

      - Thời Uẩn, lần này mình về cậu tặng mình món quà lớn thế này, quá khách sáo rồi.

      Giọng nhàn nhạt của Chu Thời Uẩn vang lên:

      - Viễn Tống, bệnh nhân hôm qua…

      - Trước tiên cậu lo tốt cho bản thân , chuyện của bệnh nhân hôm qua mình nghe rồi, thương thế cậu ta quá nặng cứu được, cậu cũng đừng tự trách.

      - phải, mình tự trách.

      Chu Thời Uẩn khẽ cau mày:
      - Mình nghĩ, nếu có người tiếp theo bị như vậy nữa, có phải là có biện pháp tốt hơn hay .

      Vị bác sĩ khâu vết thương ràng có chút bất đắc dĩ:

      - Cái đồ si mê y học nhà cậu, trong đầu cậu thể chứa chút thứ khác à?

      Chu Thời Uẩn lên tiếng.

      Lúc này, Tô Căng Bắc ra hiệu cho Tiểu Oai đẩy vào, sau khi vào mới nhìn mặt Chu Thời Uẩn, trán bị trầy, máu chảy dọc theo má phải, thoạt nhìn rất khủng bố.

      - Người đó ra tay cũng quá phân nặng rồi.

      Tô Căng Bắc đau lòng , đương nhiên, cái đau lòng là gương mặt xinh đẹp tuyệt vời kia. Còn người có gương mặt đó lúc này vẫn giận nghiến răng.

      Gã đàn ông dám đến lễ đính hôn, gã đàn ông dám chê bai trắng trợn! Tô Căng Bắc luôn tự hào về dung mạo như thiên tiên của mình sao có thể giận?

      vừa lên tiếng, hai vị bác sĩ đều quay đầu nhìn lại. Giọng Chu Thời Uẩn lạnh nhạt:

      - Sao lại tới đây?

      Tô Căng Bắc khoanh tay trước ngực, đầu mày khẽ nhếch:

      - Cảnh vừa nãy của tôi đều thấy cả, nên tôi tới xem xem bác sĩ Chu có bị làm sao , nếu mặt hỏng tôi buồn lắm lắm.

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Bác sĩ khâu vết thương cười khẽ:

      - Quả nhiên như Thanh Duy , Tô đúng là người kỳ diệu.

      Tô Căng Bắc lúc này mới nhìn về phía người có tướng mạo ôn hòa, khí chất nho nhã:

      - là?

      - Tiêu Viễn Tống, Tô, ngưỡng mộ lâu.

      Tiêu Viễn Tống xong nhanh nhẹn dứt khoát thu chỉ.

      Tô Căng Bắc:

      - Tôi nhớ ra rồi, Tiểu Duy cậu ấy còn có sư huynh tạm thời ở đây, có lẽ chính là .

      Tiêu Viễn Tống gật đầu:

      - Tô đặc biệt đến thăm thương thế của Thời Uẩn, xem ra quan hệ giữa hai người tệ nhỉ.

      Vẻ mặt Chu Thời Uẩn hờ hững, nhìn giống như phủ nhận.

      Đôi mắt Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn nheo lại, trước đây ta chưa từng gặp mình thôi, gặp rồi mà vẫn thái độ này. Chu Thời Uẩn, rất khó chịu à? Tôi tin hòa thượng tâm lặng như nước!

      - Đương nhiên quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.

      Tô Căng Bắc xoay xe lăn đến cạnh Chu Thời Uẩn, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay :

      - ấy là bác sĩ cứu tôi mạng đấy, tôi rất biết ơn ấy, phải bác sĩ Chu?

      Khóe môi Tiêu Viễn Tống cong lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Thời Uẩn có chút bất ngờ:

      - Thời Uẩn, mình chỉ hai tháng ở đây thôi mà tình huống hóa ra lại thay đổi như vầy rồi.

      Chu Thời Uẩn bình tĩnh gỡ tay Tô Căng Bắc ra:

      - Tô, vẫn nên về phòng bệnh thôi.

      - Tôi sao, chút xíu sao cũng có, tôi rất lo cho nên mới qua đây thăm .

      Tô Căng Bắc rủ mi, trong mắt hơi lóe lên sương mù, nhưng khi ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt đầy sóng nước lăn tăn, vô cùng quyến rũ:

      - đừng từ chối mà, Chu-Thời-Uẩn.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn hơi ngưng lại, bất ngờ nhìn về phía

      Buổi tối Hà Địch tới phòng bệnh, phát Tô đại tiểu thư ngồi giường, vẻ mặt như cười như .

      Hà Địch để thức ăn trong tay xuống, ngồi bên mép giường:

      - Em sao thế, biểu cảm gì kia?

      Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Tô Căng Bắc nhướng lên:

      - Hà Địch, chị biết bác sĩ Chu là ai ?

      - Hả? Bác sĩ Chu là bác sĩ Chu chứ là ai.

      - Ý em là, chị biết ta tên gì ?

      Hà Địch ngẩn người:

      - Chuyện này chị chú ý, dù sao bình thường gọi bác sĩ Chu bác sĩ Chu riết cũng quen. Sao vậy, em muốn hỏi tên người ta à, vậy trực tiếp hỏi nhân viên bệnh viện là được, đúng đúng, em muốn làm gì hả, Tô Căng Bắc, chị cho em biết, em đừng có thò tay tới bệnh viện, bác sĩ Chu tuy đẹp trai nhưng người ta là người ngoài showbiz, là người bình thường…

      Tô Căng Bắc ngắt lời Hà Địch:

      - Em cần thò tay tới chỗ ta sao, ta danh nghĩa vốn là của em.

      - Được rồi, ai cũng là của em hết.

      - ta là Chu Thời Uẩn, chị xem ta có phải của em ?

      - Ồ… HẢ?!

      Hà Địch trừng mắt:

      - Chu Thời Uẩn? Em , ta là Chu Thời Uẩn, chính là vị hôn phu cho em leo cây ở lễ đính hôn?

      - Chị muốn ăn đòn à, cái gì gọi là cho em leo cây chứ, ràng là em cho ta leo cây!

      Tô Căng Bắc dịu lại, vẻ mặt vui:

      - Tô Căng Bắc em đây, dung mạo tốt, vóc dáng cũng tốt, thế mà ta lại thức thời như vậy, nghĩ tới là em tức đau gan. Chị xem, ta dựa vào cái gì chứ?

      Hà Địch trầm ngâm:

      - Bác sĩ Chu thực có năng lực, gia thế cũng tốt, ngoại hình càng khỏi phải

      Chưa xong, Hà Địch nghe giọng u ám của Tô Căng Bắc:

      - Hà Địch, chị đứng bên nào đấy?

      Hà Địch nghẹn, làm tư thế khóa miệng.

      Tô Căng Bắc dựa vào gối, cái chân dài thon thả trắng trẻo bị thương thả đong đưa bên giường:

      - Có điều, quả thực ngờ vị hôn phu của em lại có ngoại hình hợp khẩu vị em như vậy, chậc, suýt nữa làm em nỡ trách ta, may mà tâm lý em vững.

      Hà Địch:

      - …

      - Nhưng chị yên tâm, chuyện đào hôn em bỏ qua như vậy, tương lai còn dài, em phải bắt ta nhận lỗi với em mới được.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Khoảng thời gian này, Tô Căng Bắc ở bệnh viện ăn ngon ngủ ngon, cơ thể hình như tăng thêm chút thịt.

      - Tình huống gì thế này?

      Tô Căng Bắc khó có thể tin nhìn chiếc váy đen kéo dây kéo lên:

      - Hà Địch, bộ đồ này bị co nước à?

      Hà Địch ngồi sofa, vẻ mặt câm nín:

      - Chiếc váy này là em mua khi em gầy nhất, bây giờ em mặc vừa là rất bình thường.

      Tô Căng Bắc ngẩn người:

      - phải, ý chị là… bây giờ em mập?

      Hà Địch đan ngón tay lại:

      - Khoảng thời gian này nghỉ ngơi điều dưỡng tốt như vậy, mập mấy ký , sau khi xuất viện em gầy trở lại là được.

      Tô Căng Bắc há miệng, ràng chấp nhận nổi này. mà lại mặc vừa đồ của chính mình, mập? Tô Căng Bắc mà lại mập…

      - Được rồi, em cứ tử tế mặc đồ bệnh nhân của em tốt sao? Hành hạ đám đồ đó làm gì.

      Tô Căng Bắc phẫn hận bỏ chiếc váy đen xuống, nhưng vẫn thay đồng phục bệnh nhân mà thay bộ đồ khác hơi rộng của mình:

      - Đồ bệnh nhân xấu quá, em thể để Chu Thời Uẩn xem thường em.

      Hà Địch:

      - …

      - Túi trang điểm đâu?

      Hà Địch lặng lẽ đưa cho . Tô Căng Bắc nhận lấy, thành thạo trang điểm.

      Mười phút sau, ngồi xe lăn ra khỏi phòng bệnh.

      Tô Căng Bắc gây ra tiếng động lớn, nhưng vừa xuất ở cửa phòng bệnh, hầu như thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Áo bành tô cashmere màu tím thẫm, bên trong là áo len bó liền thân màu đen, ràng ngồi xe lăn nhưng hề che giấu được đường cong xinh đẹp, thân thể mảnh mai, xinh tươi quyến rũ.

      Mái tóc dài của Tô Căng Bắc biếng nhác xõa vai, áo len cao cổ tôn lên làn da trắng nõn nà hơn tuyết. biết gì với người phía sau mà chợt hơi cười tinh nghịch, mọi người thấy môi đỏ như đào, ánh mắt long lanh, khung cảnh tươi đẹp này tựa như ánh nắng xuân kiều, màu mây chiều rực rỡ nhất lên khuôn mặt.

      Các bác sĩ và y tá chung quanh đều sửng sốt, Tô Căng Bắc ở đây lâu như vậy, đương nhiên họ biết vô cùng xinh đẹp, nhưng ngờ sau khi chưng diện trang điểm lên mới thực là quyến rũ bức người.

      - Tiểu Quyên.

      Y tá được gọi tên chợt hoàn hồn:

      - A, Tô, có chuyện gì ?

      Tô Căng Bắc mỉm cười:

      - Bác sĩ Chu hôm nay có phẫu thuật ?

      - có sắp xếp.

      - Vậy ấy đâu rồi?

      - Ở văn phòng.

      - OK.

      Tô Căng Bắc gật đầu với ấy, đeo kính râm vào, ung dung để Hà Địch đẩy .

      Sau khi Hà Địch đẩy đến văn phòng của Chu Thời Uẩn bị bỏ lại ngoài cửa:

      - Em có việc với ta, chị ở đây chờ em.

      Hà Địch:

      - Căng Bắc, em phải kiềm chế chút, tuy em bị ta làm bẽ mặt nhưng cũng phải chuyện gì lớn, đúng ?

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - Em đâu có ăn thịt ta, chị gấp cái giề.

      rồi, Tô Căng Bắc gõ cửa.

      Bên trong, giọng nhàn nhạt của vang lên:

      - Vào .

      Tô Căng Bắc mở cửa ra, tự xoay xe lăn vào, sau đó rất lịch đóng cửa lại.

      Chu Thời Uẩn ngồi sau bàn làm việc, nghe tiếng bèn ngước mắt nhìn, sau khi nhìn người tới hơi khựng lại chút, tiếp đó hạ mi mắt:

      - Chỗ nào của lại có vấn đề?

      Tô Căng Bắc đẩy xe lăn đến trước bàn làm việc của :

      - Bác sĩ Chu, tôi cần phải chỗ nào có vấn đề mới đến tìm à?

      Chu Thời Uẩn trầm tư chốc lát:

      - Bằng sao?

      Tô Căng Bắc mỉm cười rất kiên nhẫn, tùy ý dùng tay chống cằm, sau đó… nhìn chằm chằm Chu Thời Uẩn:

      - Chỉ là tôi muốn đến xem xem vết thương trán thế nào rồi?

      - Tôi sao.

      Chu Thời Uẩn khép tài liệu bàn lại:

      - là bệnh nhân, nên chạy lung tung. Còn nữa, nếu có chuyện gì đừng đến văn phòng tôi.

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - Nhưng tôi là gia đình của bác sĩ, phải tôi nên có quyền vào văn phòng sao?

      - Gia đình?

      Tô Căng Bắc gật đầu khẳng định:

      - Quan hệ giữa và tôi, lẽ nào phải là gia đình?

      Chu Thời Uẩn im lặng, cảm thấy khó tưởng tượng nổi, bèn :

      - Theo tôi được biết, thái độ của về cuộc hôn nhân này rất kém.

      Tô Căng Bắc hơi nhướng mày:

      - Theo tôi được biết, thái độ của về cuộc hôn nhân này cũng rất kém.

      Dứt lời, còn lẩm bẩm câu:

      - Lễ đính hôn còn tới.

      Chu Thời Uẩn:

      - Như vậy, chuyện chúng ta là gia đình, trước mắt thành lập.

      Tô Căng Bắc khẽ cười thành tiếng, mắt hoa đào quyến rũ xinh đẹp:

      - Nhưng có lẽ chưa biết, dạo này í mà, thái độ của em thay đổi rồi.

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      - Ôi, đều tại em trước đây nhìn xem vị hôn phu của em tướng mạo thế nào, bây giờ thấy rồi, em cảm thấy rất thỏa mãn.

      Tô Căng Bắc chỉ vào Chu Thời Uẩn:

      - Vị hôn phu đẹp trai thế này, em quyết định vui vẻ nhận lấy.

      Chu Thời Uẩn nhìn chốc lát.

      trước mặt tựa như đùa giỡn tựa như nghiêm túc, thể nhìn thấu nội tâm , nhưng biết mình thích cách của . Đẹp trai? Nhận lấy? rốt cuộc là dùng tâm thái gì để tiếp nhận?

      - Chu Thời Uẩn, sống ở đâu nhỉ, mẹ em trước đây hình như có với em rồi, có điều em để ý, quên mất.

      Chu Thời Uẩn trả lời, lát sau mới :

      - Tô Căng Bắc.

      - Ối!

      Hình như chưa từng gọi tên nghiêm chỉnh, Tô Căng Bắc vui vẻ, chờ tiếp.

      - muốn kết hôn với tôi, vì muốn hai bên phiền nhiễu lẫn nhau, muốn tiếp tục làm công việc tại của , và muốn người nhà quấy rầy .
      Tô Căng Bắc sững sờ, ngờ thầm điều tra ràng như vậy:

      - Cho nên?

      - Tôi cho rằng sau khi biết tôi là ai trốn rất xa.

      - Vậy sao, muốn em trốn rất xa sao?

      Tô Căng Bắc vân vê lọn tóc quăn hiền thục, :

      - Chu Thời Uẩn, em thấy cũng có đặc biệt bài xích em mà.

      hơi dừng lại:

      - thích hợp nhất do Chu gia chọn.

      Tô Căng Bắc thích thú :

      - Vậy cũng cảm thấy thích hợp?

      Chu Thời Uẩn lãnh đạm mà nghiêm túc :

      - Tôi biết thích quấy rầy lẫn nhau, điều này tôi rất hài lòng. Cho nên kết hôn với cũng tệ.

      - Đây chính là lý do từ chối…

      Tô Căng Bắc trợn mắt ngớ người, ý nghĩ này cùng với ý nghĩ của trước đây hẹn mà gặp, đúng là!!!

      - Bây giờ vẫn nghĩ như vậy?

      Chu Thời Uẩn suy nghĩ, vừa định gật đầu thấy trước mắt nhô người ra, tay trái lưu manh nắm lấy cằm :

      - được gật đầu!

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      - Chu Thời Uẩn, em cho biết, kết hôn là phải chịu trách nhiệm, được tùy tiện như vậy!

      Lúc Tô Căng Bắc lời này hoàn toàn quên mình là người đáng tin cỡ nào…

      Chu Thời Uẩn cầm bút, dùng bút đẩy tay ra:

      - Ừ, tôi chịu trách nhiệm, những gì có thể làm được tôi cố hết sức mà làm.

      - Cái gì là có thể làm được, hửm?

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - Thực trách nhiệm người chồng… cho em ôm?

      Chu Thời Uẩn hơi cau mày, ổn.

      - Nắm tay?

      Mày cau càng sâu hơn, vô cùng ổn.

      - Hay là muốn sàm sỡ em giống lần trước?

      Chu Thời Uẩn cuối cùng nhịn nổi:

      - Lần trước?

      - Ồ, quên rồi.

      Ánh mắt Tô Căng Bắc đầy ý “ cứ ra vẻ thanh cao ”:

      - Là ai sờ… hửm?

      Ánh mắt chỉ về phía ngực Chu Thời Uẩn.

      hơi ngẩn người, trong đầu đột nhiên lên độ cong mềm mại kia. Nhưng khi ngước mắt nhìn tùy tiện trước mắt, ngữ khí vẫn rất bình đạm:

      - Cấu tạo của ngực hầu như do mỡ làm chủ, trừ mỡ ra thành phần lớn nhất của ngực là nhũ tuyến. Hồi học y, giáo sư luôn dùng ngực của thi thể nữ để giảng giải về triệu chứng bệnh và phẫu thuật có liên quan, chỉ bên ngoài mà thành phần bên trong cũng rất quan trọng, tôi sờ … xin lỗi, tôi có ý sàm sỡ.

      Những lời kia vừa dứt, Tô Căng Bắc đơ người rất hiếm thấy. nghĩ, nếu mình hiểu sai ý của vị bác sĩ Chu này là: tôi sờ nhiều lắm, tính là cái thá gì!

      - !

      - Sư huynh!

      Cửa văn phòng đột nhiên bị người khác xông vào.

      Lâm Thanh Duy giữ nguyên tư thế mở cửa, đơ mặt nhìn cảnh tượng trước mắt. Tô xinh đẹp quyến rũ đứng chân đất, cả người nằm nhoài bàn làm việc của sư huynh, mà sư huynh lại có bất kỳ ý khó chịu nào mặc cho ấy “làm càn”.

      Lâm Thanh Duy chớp chớp mắt, đúng, sư huynh sao lại để Tô tiến công văn phòng mình rồi?

      - Chuyện gì?

      Chu Thời Uẩn quay đầu nhìn cậu.

      - Ơ… chủ nhiệm Dương có chuyện tìm , bảo đến đó chuyến.

      - Được.

      Chu Thời Uẩn đứng dậy, được hai bước quay đầu nhìn Tô Căng Bắc:

      - Tô, mời về phòng bệnh.

      Tô Căng Bắc ở góc họ thấy lộ ánh mắt nham hiểm, hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng xoay đầu như ánh mặt trời xán lạn:

      - Được, bác sĩ Chu thong thả.

      Chu Thời Uẩn mím mím môi, này, chốc u chốc rực rỡ, quái gở. lần nữa, nghi ngờ ánh mắt của các trưởng bối và thầy bói.

      Hà Địch , trong phỏng vấn, Từ Gia Vỹ trả lời câu hỏi liên quan đến Tô Căng Bắc có chút mờ ám ràng.

      Tô Căng Bắc gác chân, chậm rãi hỏi:

      - Mờ ám ràng gì?

      - Các phỏng vấn trước, quản lý của cậu ta đêm đó hai người chỉ là quay chương trình xong, mọi người cùng nhau ăn khuya nên Từ Gia Vỹ mới ngồi xe em, kết quả dọc đường lại xảy ra tai nạn giao thông, hai đứa em có quan hệ gì hết.

      Hà Địch đưa tin tức cho xem:

      - Vốn chuyện này dịu xuống nhưng ai ngờ hôm qua Từ Gia Vỹ được hỏi là thưởng thức ngôi sao nào nhất trong giới showbiz, cậu ta lại tên của em, em xem, đây phải là kiếm chuyện sao, scandal mới đè xuống giờ lại bùng lên.

      Tô Căng Bắc vừa nghe Hà Địch vừa xem tin tức, trong tin tức viết, phóng viên hỏi Từ Gia Vỹ tại sao thưởng thức nhất, Từ Gia Vỹ rất dễ gần, bụng dạ rất hiền lành, vả lại rất chuyên nghiệp…

      Cư dân mạng bình luận:

      “Lúc Từ Gia Vỹ câu này ràng rất ngượng ngùng, đây là ý tỏ tình ngầm?”

      “Trai tài sắc, thực ra cũng hợp đấy, người ta thích là được.”

      “Những người Vỹ Vỹ tỏ tình chết ! Vỹ Vỹ nhà chúng tôi thể thích loại tinh đó!”

      “Cướp nam thần của tôi, người qua đường anti Tô Căng Bắc!!!”

      “Ôm nào Tô bảo bối (1) của tôi, chúng ta hẹn được sao?”

      (1) Nguyên văn là “Tô bảo”, chỉ Tô Căng Bắc hay chỉ fan club của Tô Căng Bắc, sau này chỉnh lại sau.



      Tô Căng Bắc xem lướt qua lượt, ngáp:

      - Hà Địch, hồi nãy chị có thấy Chu Thời Uẩn qua phòng bệnh bên này ?

      Hà Địch ngờ Tô Căng Bắc xem lâu mà câu đầu tiên hỏi lại là câu này:

      - Hả? , thấy.

      Tô Căng Bắc ném điện thoại di động, biếng nhác nằm ườn ra gối:

      - Hà Địch, chị xem, em bị tai nạn giao thông thế này làm sức quyến rũ giảm nhiều sao? Em mập lên dữ lắm sao?

      - Đâu có.

      Hà Địch , ấy mập lên mấy ký nhưng tuyệt đối ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài.

      Tô Căng Bắc:

      - Vậy tại sao hôm nay em ăn diện đẹp như vậy mà Chu Thời Uẩn có tí biểu nào chứ.

      Hà Địch:

      - …

      Lúc này Hà Địch chỉ có suy nghĩ, chính là thịt tươi non mềm trong lòng Tô đại tiểu thư nhà mình lại đổi rồi, hơn nữa lần này phải đổi chồng vì xem phim truyền hình.
      Tôm ThỏDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Hơn sáu giờ tối, có chàng trai đeo khẩu trang và kính râm cỡ lớn đến phòng Tô Căng Bắc. Trong lòng y tá ngang qua rất kích động, scandal mạng quả nhiên là , Từ Gia Vỹ tới thăm Tô Căng Bắc!

      Lúc này trong phòng bệnh, Tô Căng Bắc nằm nghiêm chỉnh, gương mặt nở nụ cười đúng mực:

      - Gia Vỹ, sao cậu lại tới đây, bị chụp được ảnh quản lý nhà cậu lại thêm phiền.

      Từ Gia Vỹ tháo khẩu trang và kính râm xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai tinh tế:

      - Tôi xuất viện lâu như vậy vẫn có thời gian tới thăm chị, hôm nay đóng phim xong, rảnh rỗi nên mang ít đồ ăn cho chị.

      Tô Căng Bắc:

      - Cám ơn, phiền cậu rồi.

      Từ Gia Vỹ vội :

      - Sao phiền chứ, tại tôi nên chị mới thế này, thể chăm sóc chị tôi rất áy náy.

      - sao sao, tôi cũng sắp khỏi rồi.

      - Ừm, vậy tôi yên tâm.

      Từ Gia Vỹ xách mấy túi đựng hộp bánh ngọt phía sau đến bên giường :

      - Đây là bánh ngọt lần trước tôi Nhật Bản đặc biệt mua về, chị nếm thử xem.

      rồi Từ Gia Vỹ liền mở hộp ra, bánh ngọt hình vuông màu đào, mềm mềm dẻo dẻo, nhìn khiến người ta vô cùng thèm. Mắt Tô Căng Bắc sáng lên:

      - Là cái này à, hồi trước có người bạn mang cho tôi, quả thực ngon lắm.

      Từ Gia Vỹ vui vẻ :

      - Chị thích là tốt rồi.

      Tô Căng Bắc vừa định đưa tay lấy Hà Địch bỗng ra phía sau Từ Gia Vỹ, nhìn với ánh mắt sâu xa, giật mình, ừm, dạo này mình mập lên mấy ký…

      Từ Gia Vỹ hỏi:

      - Sao ăn?

      Tô Căng Bắc ho khan, lặng lẽ rút tay về:

      - Tôi vừa ăn cơm xong, bánh này để lát nữa ăn mới tốt.

      - Ừ, vậy để tôi cất lại giúp cho.

      Tô Căng Bắc lưu luyến nhìn theo, nghĩ bụng đợi Hà Địch rồi lén ăn miếng.

      Mấy phút sau, Hà Địch cuối cùng cũng ra khỏi phòng bệnh, Tô Căng Bắc vừa định là mình lại muốn ăn bánh ngọt Từ Gia Vỹ chợt :

      - Căng Bắc, mấy lời bình luận mạng lần trước khiến chị uất ức rồi.

      Tô Căng Bắc hoàn hồn:

      - Lần trước, ý cậu là scandal của chúng ta?

      Từ Gia Vỹ ừ:

      - Có vài bình luận của fan quá mức cực đoan.

      - sao, loại chuyện này tôi gặp nhiều rồi.

      Tô Căng Bắc vỗ vỗ vai cậu ta, sao cả:

      - Người trong giới showbiz sao có thể bị mắng mấy câu chứ.

      Từ Gia Vỹ rũ mí mắt, rầu rĩ :

      - Nhưng tôi vui.

      - Sao thế?

      Tô Căng Bắc thấy Từ Gia Vỹ ủ rũ lòng lại mềm , khuôn mặt đẹp trai này tưởng chừng có thể bấm ra nước, đau lòng an ủi:

      - Việc này thường thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều, đấy.

      Từ Gia Vỹ nghe vậy ngước mắt nhìn , ngữ khí hơi kích động:

      - Nhưng tôi thích thấy chị bị người ta mắng, cũng thích người khác tốt về chị, còn nữa, mạng hợp gì gì đó, họ biết mà còn lung tung.

      Tô Căng Bắc sững sờ, câu trước hiểu, nhưng câu sau là ý gì?

      đợi phản ứng, Từ Gia Vỹ đột nhiên đưa tay bao lấy mu bàn tay :

      - Căng Bắc, chị đừng lo, tôi để người khác tùy tiện mắng chị.

      - Hả?

      Đầu Tô Căng Bắc như bị kẹt cửa, chưa phản ứng kịp, câu này sao nghe cứ thấy bình thường nhỉ:

      - Ý cậu là?

      Mặt Từ Gia Vỹ hơi ửng đỏ:

      - Tôi, tôi rất thích chị, Căng Bắc…

      Lời còn chưa dứt, ngoài cửa chợt vang lên tiếng lật giấy khe khẽ.

      thanh rất vẫn khiến Tô Căng Bắc thình lình nhìn về phía cửa, thanh này vô cùng quen thuộc, Chu Thời Uẩn luôn là vừa xem gì đó vừa về phía .

      Quả nhiên, ngoài khung cửa biết từ bao giờ bóng dáng cao ngất mặc áo blouse trắng đứng.

      Thấy Tô Căng Bắc nhìn mình, Từ Gia Vỹ cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt .

      Chu Thời Uẩn khép kẹp lại tài liệu, ngước mắt nhìn hai người, ánh mắt hờ hững, mơ hồ dường như có ánh sao lóe lên, chỉ nhìn cái rồi định xoay người rời .

      - Đợi !

      Tô Căng Bắc dùng tư thế cá chép uốn mình (1), nhảy thẳng xuống giường, sau đó nhảy lò cò về phía Chu Thời Uẩn:

      - Bác sĩ Chu, chắc chắn là tới kiểm tra sức khỏe cho tôi nhỉ, mau vào mau vào, đừng ngại.

      (1) Cá chép uốn mình: kỹ xảo thể dục lấy từ hình tượng cá chép uốn mình khi nhảy lên mặt nước.





      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Tô Căng Bắc biết đến từ khi nào, cũng biết nghe được những gì, nhưng bây giờ điều tương đối quan trọng chính là, muốn tiếp tục đề tài của Từ Gia Vỹ.

      Quả nhiên, Từ Gia Vỹ thấy bác sĩ vào bèn đứng dậy:

      - Căng Bắc…

      Tô Căng Bắc thầm thở dài, trước đây cậu ấy luôn gọi chị Căng Bắc chị Căng Bắc, hôm nay đổi cách xưng hô lâu như vậy mà vẫn chưa nhận ra.

      - Gia Vỹ à, hôm nay cậu về trước ha, tôi thế này tiện tiễn cậu, cậu ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng để người khác nhận ra.

      Từ Gia Vỹ hơi ủ rũ nhưng bây giờ có người ngoài, cậu cũng tiện gì nữa:

      - Vậy, lần sau tôi lại tới thăm chị.

      - Được được được, lần sau gặp lần sau gặp.

      Từ Gia Vỹ rồi, Chu Thời Uẩn gỡ bàn tay bấu lấy cánh tay ra, lùi về sau hai bước:

      - Tôi phải tới kiểm tra mà là tới đưa kết quả cho .Tô Căng Bắc rút lấy tờ kết quả, đặt bừa bên cạnh:

      - Cái này quan trọng, may mà đến.

      Chu Thời Uẩn liếc :

      - Sao thế?

      - còn hỏi em sao thế?

      Tô Căng Bắc ngồi xuống bên giường:

      - Ban nãy có phải nghe được gì rồi ?

      Chu Thời Uẩn nhàn nhạt ừm tiếng.

      Tô Căng Bắc lườm :

      - nghe được mà vào, còn định nữa, vị hôn thê của bị tỏ tình đấy.

      Chu Thời Uẩn bình tĩnh nhìn :

      - phải rất thích cậu ta sao?

      - Em…

      Tô Căng Bắc phản ứng lại, hình như khi chưa biết Chu Thời Uẩn là Chu Thời Uẩn và Từ Gia Vỹ còn ở bệnh viện, thể lưu luyến si mê cách sâu sắc của mình dành cho Từ Gia Vỹ ngay trước mặt Chu Thời Uẩn.

      Tô Căng Bắc hơi thẹn thùng, Chu Thời Uẩn lúc đó có thể xem là bị cắm cái sừng to nhỉ…

      Nhưng bây giờ xem ra, người ta chẳng có cảm giác gì ráo, ôi cảm giác thất bại dữ dội!

      - Căng Bắc, Từ Gia Vỹ rồi?

      Hà Địch vào, thấy Chu Thời Uẩn đứng đây hơi ngẩn người:

      - Bác sĩ Chu, cũng ở đây à?

      Chu Thời Uẩn gật đầu với ấy rồi xoay người ra cửa.

      Hà Địch nhìn bóng lưng , quay đầu hỏi Tô Căng Bắc:

      - Từ Gia Vỹ gì với em vậy?

      Tô Căng Bắc híp mắt, đánh mạnh vào gối:

      - Chu Thời Uẩn, xem như lợi hại.

      - Hả? Bác sĩ Chu lại làm sao?

      - có gì.

      Tô Căng Bắc vui .

      Hà Địch ngồi bên cạnh , lấy bánh ngọt kia qua, cầm cái lên ăn:

      - Từ Gia Vỹ có tâm, sao cậu ta biết em thích ăn mấy thứ này?

      Tô Căng Bắc nhìn những món bánh ngọt kia, chợt nhớ tới ban nãy Từ Gia Vỹ muốn lại thôi:

      - Hà Địch, Từ Gia Vỹ vừa thích em.

      - Phụt… khụ khụ khụ!

      Hà Địch sặc hồi lâu mới khó có thể tin mà hỏi:

      - Cái gì? Cậu ta thích em?

      - Chị kinh ngạc như vậy làm gì – Tô Căng Bắc ghét bỏ – Lẽ nào chị cảm thấy mọi người đều mắt kém như Chu Thời Uẩn à?

      - phải, sao đột nhiên cậu ta như vậy, loại tin tức này đùa được đâu.

      - Chị yên tâm, ai biết cả, em với cậu ấy.

      Hà Địch lắc đầu bất đắc dĩ:

      - Em đó, sau này có chuyện gì bớt cười đầy khí với người khác , tiểu nam sinh vừa vào showbiz mới nổi tiếng như Từ Gia Vỹ bị em câu dẫn là rất bình thường. Có điều em yên tâm, quản lý của cậu ta để cậu ta làm loại chuyện phá hủy con đường nổi tiếng như vậy. Đương nhiên, dần dần chính cậu ta cũng hiểu, em phải là đối tượng tốt đẹp gì.

      Khóe miệng Tô Căng Bắc giật giật:

      - khí? Câu dẫn? phải đối tượng tốt đẹp? Hà Địch nữ sĩ, chị đúng là quản lý của em sao?

      Hà Địch nhướng mày với :

      - Được rồi được rồi, chị đùa mà, ngoại trừ quá mê trai đẹp ra em là thanh niên năm tốt mẫu mực.

      - Đệch, cút cút cút.

      Hà Địch vui vẻ, kỳ thực cũng sai, Tô Căng Bắc trông có vẻ diêm dúa lẳng lơ nhưng thực tế bị người nhà quản rất chặt, do từ đến lớn tồn tại vị hôn phu như vậy nên ngay cả cơ hội để lén lút quen bạn trai cũng có. Thế là, giai đoạn bình thường đùa giỡn con trai của Tô Căng Bắc bị bóp chết từ trong trứng nước.

      Chẳng qua lần này, người muốn chòng ghẹo danh chính ngôn thuận là của , hẳn ai tới quấy rầy, nhưng… Hà Địch hy vọng lần này phải là do cảm giác mới mẻ của Tô Căng Bắc quấy phá.

      Cái chân bị thương của Tô Căng Bắc gần như khỏi rồi, theo lý mà , có thể xuất viện về nhà nhưng vị đại minh tinh này hình như thích phòng bệnh này hay sao ấy, cứ muốn ở thêm mấy ngày.

      - Bác sĩ Tiêu, có bệnh nhân à?

      Tô Căng Bắc thân thiết chào hỏi Tiêu Viễn Tống ngang qua phòng bệnh của mình, Tiêu Viễn Tống gật đầu, lịch hỏi:

      - Thương thế của Tô sao rồi?

      - Gần như khỏe rồi.

      - Vậy tốt.

      - Ôi đúng rồi bác sĩ Tiêu, có thấy Chu Thời Uẩn ?

      Gương mặt Tiêu Viễn Tống đầy ắp ý cười:

      - Tôi phát , câu mà Tô hỏi tôi nhiều nhất chính là Thời Uẩn ở đâu.

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - à?

      - , xem ra Tô rất thích Thời Uẩn.

      - Bị nhìn ra rồi, tôi ấy mà, thực rất thích ấy.

      Tô Căng Bắc mà nghiến răng nghiến lợi.

      Tiêu Viễn Tống ngẩn người, thực ngờ lại thản nhiên như vậy:

      - Con người Thời Uẩn khá nhạt nhẽo, Tô nếu thích phải chịu chút khổ rồi.

      Tô Căng Bắc nhún nhún vai sao cả:

      - sao, mặc kệ ấy nhạt nhẽo hay , dù sao…

      kịp thời thắng xe lại, trong lòng lặng lẽ bổ sung cho hoàn chỉnh câu, dù sao đều là của tôi.

      - Khụ khụ, vậy biết bây giờ ấy ở đâu ?

      Tiêu Viễn Tống :

      - Vừa thấy ở hành lang bên kia.

      - Cám ơn bác sĩ Tiêu.

      rồi, Tô Căng Bắc chống gậy khập khiễng theo hướng Tiêu Viễn Tống chỉ.

      Tiêu Viễn Tống nhìn bóng lưng yểu điệu ấy, cười than:

      - Thời Uẩn gặp phải kình địch rồi.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc đeo khẩu trang, chống gậy về chỗ Tiêu Viễn Tống , nhưng chống gậy dạo qua dạo lại gần đó lâu cũng thấy bóng Chu Thời Uẩn.

      Ngay lúc từ bỏ ý định, chuẩn bị về phòng khoảng sáu bảy tuổi vừa chạy vừa kêu với góc ngoặt:

      - Thời Uẩn, hôm nay Văn Văn rất ngoan, mẹ thưởng cho que kẹo mút, Thời Uẩn xem nè.

      Giọng trong trẻo non nớt của trẻ con vô cùng ràng hành lang vắng vẻ, Tô Căng Bắc đến góc ngoặt, nhìn theo hướng bé.

      Ánh nắng trưa chiếu thẳng vào, xuyên qua lá cây loang lổ mảng xanh mảng vàng bên cạnh, rơi xuống hai người cao thấp.

      bé hồn nhiên đáng , cầm que kẹo màu hồng, cố gắng giơ đến trước mặt người đàn ông. Nhưng, chiều cao của bé có hạn.

      Ngay lúc bé mỏi muốn buông tay Tô Căng Bắc thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi xổm xuống, đưa tay nhận lấy que kẹo của bé, gương mặt luôn đạm nhạt ra ý cười, khóe môi cong cong, càng lộ vẻ dịu dàng.

      Tô Căng Bắc ngẩn người, trước giờ chưa từng thấy cười. Khoảnh khắc ấy, gương mặt trong trẻo mà rạng rỡ.

      Tô Căng Bắc biết hình dung cảm giác lúc này của mình thế nào, trong lòng vừa mềm mại vừa kinh ngạc lại vừa rung động. Hóa ra người hay cười, khi cười lên lại đẹp đến vậy.

      - Thời Uẩn, chị kia luôn nhìn kìa.

      biết xoay người lại lúc nào, chỉ vào Tô Căng Bắc mà .

      Tô Căng Bắc chợt hoàn hồn:

      - Khụ khụ, em chỉ là tùy tiện dạo gặp phải , trùng hợp ha.

      Chu Thời Uẩn đứng dậy, gương mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm, với bé kia:

      - Bớt ăn kẹo lại, sâu răng đấy.

      bé chu mỏ:

      - Vậy em chỉ ăn lần này thôi, được ?

      Chu Thời Uẩn dường như nghiêm túc suy nghĩ:

      - Tùy em.

      bé nở nụ cười:

      - Em bảo đảm chỉ ăn lần này, lần sau rất lâu rất lâu nữa mới ăn.

      Chu Thời Uẩn khẽ gật đầu.

      Tô Căng Bắc mỉm cười, sao nhỉ, trước đây luôn cảm thấy Chu Thời Uẩn cho cảm giác như thế ngoại cao nhân, cười giỡn, tựa như hề có tình cảm. Nhưng sau nụ cười ban nãy, mới nhận ra cũng là con người, hơn nữa còn là người y thuật rất tốt, rất quan tâm đến bệnh nhân.

      bé đột nhiên :

      - Thời Uẩn, chị kia vẫn nhìn kìa.

      Chu Thời Uẩn nhìn Tô Căng Bắc. cau mày, chống gậy tới:

      - Em à, ấy đẹp trai nên người khác nhìn cũng rất bình thường.

      bé mở to mắt, rất tán thành gật đầu:

      - Thời Uẩn là người đẹp nhất em từng gặp, đẹp hơn cả ngôi sao ti vi nữa.

      Tô Căng Bắc xoa đầu bé:

      - Chị cũng thấy vậy.

      bé cười đắc ý:

      - Cho nên hôm qua em với mẹ, Văn Văn muốn gả cho Thời Uẩn, mẹ còn cười rất vui đấy.

      Tô Căng Bắc lảo đảo, suýt đứng vững, nheo mắt:

      - Em , em gì?

      bé chớp chớp mắt, cảm thấy ánh mắt chị này hơi đáng sợ nhưng vẫn kiên trì :

      - Em , em muốn gả cho Thời Uẩn…

      xong, bé cảm thấy ánh mắt của chị xa lạ càng đáng sợ hơn, sau đó bé nghe chị ấy :

      - Em à, được.

      Vẻ mặt bé ngây thơ:

      - Tại sao được ạ?

      Tô Căng Bắc cong môi, ánh mắt quyến rũ:

      - Bởi vì Thời Uẩn là của chị nhé.

      bé bĩu môi:

      - phải đâu.

      - Sao phải, em hỏi ấy thử xem.

      Tô Căng Bắc đưa tay kéo người nào đó thờ ơ quan tâm lại:

      - Thời Uẩn à, xem, kết hôn với người nào khác ngoài em sao?

      bé tha thiết chờ mong nhìn Chu Thời Uẩn.

      khựng lại, nhìn nụ cười xinh đẹp của Tô Căng Bắc, trầm mặc hai giây mới :

      - an tĩnh lại chút, tôi cưới người khác.

      bé sững sờ hồi lâu, từ từ phản ứng được ý của Thời Uẩn, sau đó:

      - Hu hu hu hu… Òa!

      bé khóc lớn chạy , kẹo que màu hồng vô cùng đáng thương bị bỏ quên nền đất.

      Tô Căng Bắc há miệng, vội vã gọi với theo bóng lưng bé kia:

      - Này này, Văn Văn? Văn Văn! Đừng khóc mà, chị mua kẹo cho em nha, em quên Thời Uẩn là được…

      Tiếc là bóng dáng bé kia nghe khuyên bảo, vẫn chạy mất. Tô Căng Bắc mím môi bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn người nào đó thờ ơ vô cảm:

      - Nè, sao lại bắt nạt con nít hả?

      Chu Thời Uẩn ung dung phản bác:

      - Là bắt nạt con nít.

      - Em bắt nạt con nít hồi nào?

      Tô Căng Bắc vuốt mái tóc dài vai, sóng mắt đong đưa lấp lánh, mỉm cười :

      - Là , hết lòng hết dạ với em mới làm tổn thương trái tim bé.

      Chu Thời Uẩn nhìn vào mắt , chốc lát sau lại tự nhiên dời , ánh mắt này luôn khiến cảm thấy là lạ.

      - phải hết lòng hết dạ, điều tôi thực mà thôi.

      Chu Thời Uẩn dứt lời liền nhấc chân rời .

      Tô Căng Bắc bất ngờ kịp chuẩn bị, vội vã chống gậy:

      - Này này này, đợi em với, Chu Thời Uẩn, em là bệnh nhân của !

      - có thể từ từ .

      - đỡ em.

      - có gậy.

      - Gậy cũng có thể té mà, đỡ em.

      - Nếu biết thế nên ra ngoài.

      - …

      Dần dần, chân Tô Căng Bắc hoàn toàn khỏi, vì công việc, cuối cùng cũng thể xuất viện.

      Hà Địch vừa thu dọn đồ đạc cho vừa với về lịch trình:

      - Tuần này nhất định phải đẩy nhanh tiến độ quay mấy kỳ “chủ nhật”, kế đó tháng sau chuẩn bị vào đoàn phim.

      Tô Căng Bắc:

      - Tháng sau? Tháng sau vào đoàn phim?
      - Phải, phim điện ảnh của đạo diễn Trương quyết định ngày rồi.

      - Được thôi.

      Tô Căng Bắc mang giày vào, rồi bước ra ngoài.

      - Ôi! Em đâu thế?

      Tô Căng Bắc ngoái đầu lại, cười:

      - Trước khi phải đến xem bác sĩ Chu nhà em chứ.

      Hà Địch ngẩn người:

      - …Nh, nhà em?

      “Cốc cốc cốc.”

      - Vào .

      Tô Căng Bắc đẩy cửa vào, biếng nhác hô:

      - Chu Thời Uẩn.

      ngẩng đầu, chưa trả lời , ánh mắt rơi đôi giày cao gót màu đen 10 cm dưới chân .

      Chân Tô Căng Bắc vốn thon dài thẳng tắp, sau khi mang giày cao gót có thể khiến người ta, đặc biệt là phái nam, máu huyết tuôn trào. chú ý tới tầm mắt của , tức gập chân tạo dáng:

      - Đẹp ?

      Chu Thời Uẩn cau mày:

      - Ai cho mang giày cao gót?

      - Hả?

      Tô Căng Bắc sững sờ, tư duy của người này giống người bình thường:

      - Sao?

      - Chân tuy khỏi nhưng chưa khỏi đến mức cho làm vậy.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn nặng nề, cuối cùng trầm giọng phun ra hai chữ:

      - Cởi ra.

      Tô Căng Bắc sững sờ, khúc khích cười ra tiếng:

      - Bác sĩ Chu, cởi ở đây hay đâu nhỉ.

      nhấn mạnh chữ “cởi” khiến người nghe vô cùng mờ ám.

      Chu Thời Uẩn hơi thay đổi sắc mặt, muốn để ý tới nữa.

      Tô Căng Bắc hề để bụng, điệu đà đến bên cạnh , hơi cúi người :

      - Hôm nay em tới là để cho biết, em sắp xuất viện rồi.

      - Ờ, biết.

      - Em tới tạm biệt , tiện thể, xin số điện thoại .

      Chu Thời Uẩn liếc :

      - Làm gì?

      - Đương nhiên là sợ có tác dụng phụ gì liên hệ chứ sao.

      Chu Thời Uẩn hề lung lay:

      - có đâu, yên tâm.

      Tô Căng Bắc sớm biết như vậy, bèn rất tùy tiện khoác tay lên vai :

      - Này, em phải dùng thân phận bệnh nhân đến xin số đâu nhé, mà là dùng thân phận vị hôn thê, vợ chưa cưới đấy hiểu ?

      Chu Thời Uẩn quả nhiên có chút phản ứng. Trong lòng Tô Căng Bắc hơi đắc ý, người của Chu gia đế đô quả nhiên rất xem trọng lời hứa và thân phận, bây giờ Chu Thời Uẩn trông có vẻ mấy thích , nhưng với thực rằng là vị hôn thê, vẫn rất để tâm.

      Tô Căng Bắc bổ sung:

      - Có điều em cũng nhất định phải hỏi , hỏi người nhà của chẳng qua chỉ mấy phút đồng hồ thôi là có số ngay, chừng họ còn rất vui vẻ vì cuối cùng em cũng thấy hứng thú với đấy.

      Chu Thời Uẩn ờm tiếng:

      - Tôi có số của .

      - Hả?

      Lần này đến lượt Tô Căng Bắc bất ngờ:

      - có số của em? Em có cho sao?

      - Mẹ cho.

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - Vậy gọi cho em, em lưu số của .

      - Lần sau.

      Tô Căng Bắc tin, rồi, còn gọi cho chắc? Nếu dễ dàng như vậy, hai mươi năm qua, họ gặp nhau rồi.

      - Chu Thời Uẩn, đừng gạt em.

      Tô Căng Bắc hề khách sáo dựa vào bàn làm việc của , nghiêng đầu nhìn , vài sợi tóc nâu nhạt đung đưa theo gió trước mặt . Mắt Chu Thời Uẩn hơi nheo lại, cuối cùng lấy di động của mình ra, vẻ mặt bình thản giao vào tay .

      Khóe môi Tô Căng Bắc cong lên:

      - Vậy mới đúng chứ.

      hài lòng cầm điện thoại gọi cho mình. Kỳ thực cũng có thể đoán được, Chu Thời Uẩn đưa điện thoại cho mình đại khái vì thời gian qua tiếp xúc chung, có hơi hiểu . đưa, nghĩ cách lấy cho bằng được, nhưng trước khi có, quấy rầy rất lâu.

      Suy nghĩ của Chu Thời Uẩn rất đơn giản, lãng phí thời gian như vậy, bằng trực tiếp ràng.

      Sau khi có được số điện thoại, Tô Căng Bắc vốn còn muốn trêu bác sĩ Chu nhà thêm nhưng Hà Địch gọi điện thoại tới bảo nhanh chóng xuất phát, hết cách, đành phải lưu luyến rời khỏi văn phòng .

      Tô Căng Bắc lâu, điện thoại Chu Thời Uẩn liền hiển thị có tin nhắn.

      mở ra xem, bên trong là câu rất “Tô Căng Bắc”: Thời Uẩn, chờ em về tìm nhoa ~~ Chu Thời Uẩn mím môi, dùng giọng điệu bác sĩ dặn dò bệnh nhân: Thời gian này đừng mang giày cao gót.

      Tô Căng Bắc: Lời Thời Uẩn , em cố gắng nghe theo.

      Chu Thời Uẩn nhìn, ấn nút khóa màn hình.

      Điện thoại im lặng chưa lâu, mấy phút sau lại hiển thị có cuộc gọi đến. Nhưng lần này phải Tô Căng Bắc mà là chủ nhân Chu gia tại – Chu Chính Hiến.

      - A lô.

      - Thời Uẩn, ở bệnh viện?

      Chu Thời Uẩn ừ.

      Giọng bên kia điện thoại vừa trầm thấp vừa ôn hòa:

      - Tết năm nay nhớ về nhà đấy, đừng có ra nước ngoài như năm ngoái.

      Chu Thời Uẩn đáp lời ngay.

      - Sao hả, lại về à?

      Đối phương vờ tức giận:

      - Dạo này khỏe lắm, em về xem thử.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn lên ý cười hiếm thấy, trong nhà có bác sĩ riêng, đâu cần ra tay, nhưng vạch trần, chỉ :

      - Em biết rồi, .

      - Đúng rồi, cũng dẫn Tô đại tiểu thư về nhé.

      Chu Thời Uẩn hơi khựng lại:

      - Có cần ?

      - nghe hai đứa ở chung rất tốt, Thời Uẩn, kết hôn là chuyện sớm muộn, nếu hai đứa hài lòng lẫn nhau Tết năm nay dẫn về cho bà nội xem, tiện thể, cũng cho xem.

      Lời tác giả: Haiz… hai người lớn bắt nạt đứa trẻ (mặc niệm cho bé Văn Văn, dù sao gặp phải tình địch quá lợi hại)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :