1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chu Thời Uẩn cúp điện thoại, nhìn bệnh án ngẩn người lâu.

      Từ khi ra đời, Tô Căng Bắc xuất xuyên suốt cuộc đời , lúc ông nội còn sống, ông thường bế ngồi lên đùi mà rằng nhóc Tô kia thế này thế nọ, hơn nữa còn thường lấy ảnh của cho xem.

      Sau đó, ông qua đời. Nhưng cái tên Tô Căng Bắc vẫn thường xuất trong cuộc sống của , người nhà dường như rất thích nhắc tới ấy.

      Chu Thời Uẩn luôn biết tên Tô Căng Bắc ấy rất xinh đẹp, , phải là kinh diễm. Từ đến bây giờ, ngoại hình càng lúc càng xuất chúng, càng lúc càng thu hút chú ý của người khác. Sau đó, xuất trong tầm mắt công chúng, sân khấu tự nhiên thoải mái, to gan táo bạo… cuộc sống của rất đặc sắc.

      Người nhà phải chưa từng tạo cơ hội cho hai người gặp mặt, nhưng cứ hễ sắp xếp xong rồi hoặc là xuất hoặc là trốn mất. Sau đó Chu Thời Uẩn biết, tên Tô Căng Bắc ấy rất thích cuộc hôn nhân được sắp đặt sẵn này, ấy như con chim hoàng yến sổ lồng, muốn bị giam cầm nữa.

      Có điều cũng sao, kỳ thực để ý lắm, quen với nếp sống của mình, quen với việc giao lưu cùng người khác, nếu sớm có thêm người ở bên cạnh, hẳn là rất phiền phức.

      Nhưng có những việc rồi cũng phải đến.

      Chu Thời Uẩn nghĩ, Chu gia làm theo lời thầy bói hơn trăm năm nay có lẽ đúng, sợi dây giữa và Tô Căng Bắc luôn dính chặt lấy nhau, dù quan tâm thế nào nữa vào thời điểm đặc biệt ở nơi đặc biệt, họ vẫn gặp nhau.

      Chu Thời Uẩn khép kẹp tài liệu lại, đưa tay xoa trán. Trong khoảnh khắc, trước mắt dường như xuất bóng người kia, da trắng hơn tuyết, môi đỏ như đào, sức quyến rũ toát ra từ xương tủy…

      Trước đây, tuần chỉ cần quay kỳ “chủ nhật” nhưng tuần này phải quay ba kỳ. Khách mời kỳ cuối cùng là ngôi sao kungfu, thần tượng của bạn thân Tiết Ảnh, sau khi quay xong, Tô Căng Bắc theo ông ấy xin chữ ký.

      giơ giơ chữ ký trong tay:

      - Thầy Bành, cám ơn thầy, bạn của em rất thích thầy.

      Bành Tử Kiệt mỉm cười:

      - Vinh hạnh của tôi.

      Tô Căng Bắc:

      - Lần sau mời thầy Bành ăn bữa cơm, hôm nay thực tiện, có chút việc riêng.

      - gì thế, muốn mời cũng là tôi mời, sao có đạo lý để đại mỹ nữ mời được.

      Ngoại hình Bành Tử Kiệt rất manly, thuộc gu Tô Căng Bắc nhưng rất thưởng thức tính cách của ông, mặc dù ông nổi tiếng đến tận Hollywood nhưng chưa bao giờ thấy ông ra vẻ siêu sao.

      Tô Căng Bắc sân khấu rất táo bạo, ngay cả Bành Tử Kiệt cũng dám sàm sỡ, đương nhiên, sờ sờ cơ bụng gì đó đều là do show cầu. Về cá nhân, rất kính trọng tiền bối như Bành Tử Kiệt.

      - Đúng rồi Căng Bắc, dạo này em có liên lạc với Gia Vỹ ?

      Tô Căng Bắc sửng sốt, chợt nhớ ra quan hệ giữa Từ Gia Vỹ và Bành Tử Kiệt hình như rất tốt.

      - Em mới xuất viện lâu, có liên lạc.

      Bành Tử Kiệt gật đầu:

      - Gia Vỹ đóng phim có lẽ cũng có thời gian rảnh, chẳng qua là tôi nghe cậu ấy nhắc tới tên em ít.

      Tô Căng Bắc che miệng cười, thản nhiên :

      - Gia Vỹ là người rất đáng , sau chuyện tai nạn giao thông lần trước, tụi em cũng thành bạn tốt.

      Ánh mắt Bành Tử Kiệt mang thâm ý:

      - Ồ? Nhưng cậu ấy chỉ muốn xem em là bạn tốt đâu.

      Mắt Tô Căng Bắc hơi lóe lên:

      - Thầy Bành rất đúng, có lẽ cậu ấy trực tiếp xem em thành chị rồi, em có em trai cũng giống cậu ấy vậy, tính tình rất đáng .

      Haiz, tiểu thịt tươi í mà, bây giờ ngắm nhiều cũng có chuyện.

      Bành Tử Kiệt nghe Tô Căng Bắc vậy hơi nhướng mày, chị em? Gia Vỹ nghĩ vậy đâu. Có điều trong giới này, có những lời vẫn là đừng lung tung hơn, Bành Tử Kiệt cười cười:

      - Như thế cũng rất tốt.

      Cuối năm sắp tới, Triệu Tuyết Nhan gọi mấy cú điện thoại giục Tô Căng Bắc về nhà. Sau đó có lẽ cảm thấy bà gọi xi nhê gì , bèn giục cu cậu nhất của Tô gia – Tô Gia Nam lên tiếng.

      Tô Gia Nam là em họ Tô Căng Bắc, người nhà đều biết vô cùng cưng chiều cậu em này. Bây giờ Tô Gia Nam gọi điện thoại nhớ , muốn về Tô trạch, về được rồi.

      Thế là trước giao thừa tuần, Tô Căng Bắc về Tô trạch.

      Tô trạch bây giờ có Tô lão gia, Tô đại thiếu gia và gia đình của chú ba Tô Căng Bắc ở, gia đình chú ba quanh năm sống ở nước ngoài, gần đây về nước mới ở lại nơi này, còn cha mẹ Tô Căng Bắc có nhà riêng bên ngoài, chỉ trở về vào dịp chủ nhật hoặc lễ tết.

      Tô Căng Bắc vừa vào cửa, Tô Gia Nam liền chạy tới, vô cùng thân thiết kéo tay :

      - Chị, chị về rồi, em về nước sắp tuần mới thấy chị.

      Tô Căng Bắc xoa đầu cậu nhóc:

      - Sức khỏe thế nào?

      Tô Gia Nam cười:

      - Rất tốt.

      - Vậy tốt, ông nội đâu?

      - Ở thư phòng.

      Tô Căng Bắc gật đầu:

      - Dì Trần, đưa hành lý đến phòng giúp con.

      - Dạ, thưa tiểu thư.

      Người giúp việc trong nhà tiến lên cầm hành lý giúp . Tô Căng Bắc dừng lại lâu, trực tiếp đến gõ cửa thư phòng.

      Thăm hỏi Tô lão gia xong, Tô Căng Bắc bước ra. Tô Gia Nam:

      - Chị, chú thím hai hôm nay có về ?

      - Họ bận lắm, ngày mai tới.

      Tô Căng Bắc vươn vai, vừa bước lên cầu thang vừa :

      - Cũng tốt, đỡ cho chị bay cả ngày mà còn phải nghe lải nhải.

      - Vậy chị vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm .

      - Ngoan.

      Tô Căng Bắc vân vê khuôn mặt nhắn của cậu em:

      - Mai chị dẫn em ra ngoài chơi.

      Tô Gia Nam cong cong hàng mi:

      - Đừng, theo chị ra ngoài chơi biết xảy ra chuyện gì nữa, chị quên chuyện năm ngoái bị cả đám người vây ở cổng quảng trường à.

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - Nhóc con, đó là chị đây quá nổi tiếng.

      Lời vừa dứt, ở cầu thang vang lên tiếng bước chân, tiếp theo, ở đầu cầu thang xuất dáng người màu đen khôi ngô tuấn tú. Tô Căng Bắc nghiêm mặt lại, kêu:

      - cả.Tô Hiển Ngôn nhìn , khẽ gật đầu chào hỏi:

      - Về rồi à?

      - Dạ, hôm nay cả cũng ở nhà?

      - Lấy ít đồ.

      - Ừm.

      Trò chuyện rất đơn giản, Tô Hiển Ngôn dừng lại lâu, rẽ vào hành lang khác về phòng mình.

      Tô Căng Bắc nhún nhún vai, quen thuộc với phản ứng lạnh nhạt của người họ này từ lâu. chợt nhớ tới Chu Thời Uẩn, hai người họ đều lãnh đạm, đều có dáng vẻ như thoát khỏi bụi trần.

      Nhưng hai người họ cũng khác nhau rất lớn, lãnh đạm của Tô Hiển Ngôn mang theo cảm giác rét buốt, chứa sát cơ khiến người khác dám tùy tiện đến gần, là sau này mới có. Còn lãnh đạm của Chu Thời Uẩn hoàn toàn là tự nhiên, nhắm vào người hay việc nào, chỉ là thói quen như vậy, bẩm sinh sẵn có.

      Cho nên, Tô Căng Bắc đến gần Tô Hiển Ngôn nhưng lại dám “động thổ” người Chu Thời Uẩn, biết, Chu Thời Uẩn làm hại , chỉ vì vốn là như vậy.

      Tô Gia Nam khó hiểu:

      - Chị, chị cười vui vẻ như thế làm gì?

      Tô Căng Bắc sờ mặt, cười rất vui vẻ hồi nào?

      gõ đầu Tô Gia Nam:

      - gì đó, về phòng.

      Tô Căng Bắc dứt lời bèn lấy di động ra, dạo này bận quá quên gọi điện thoại quấy rối Chu Thời Uẩn.

      Sau khi về phòng, uể oải nằm vật xuống giường. giơ điện thoại lên, biên tập ra vài câu nhưng nghĩ lại những thứ bình thường Chu Thời Uẩn hồi , bèn viết ra những câu mà Chu Thời Uẩn có khả năng hồi nhất.

      “Chu Thời Uẩn, bụng em đau dữ lắm, xem em bị làm sao?”

      phút sau, quả nhiên trả lời tin nhắn, chỉ là câu lạnh tanh và rất đơn giản: “Vị trí nào?”

      Tô Căng Bắc cười lúm đồng tiền như hoa, dối: “Bên phải, em có thể bị bệnh gì?”

      “Phía dưới bên phải rất đau có lẽ là ruột thừa nhưng cũng loại trừ nguyên nhân khác, đến bệnh viện .”

      Tô Căng Bắc nằm nhoài giường: “Ui da, em đột nhiên phát bên trái cũng rất đau, tiêu rồi tiêu rồi, khắp bụng em đều đau, phải em bị bệnh gì nặng lắm chứ?”

      Lần này Chu Thời Uẩn lâu trả lời tin nhắn, Tô Căng Bắc đợi lâu quá, lại nhắn cho tin: “Bác sĩ Chu, đau bụng, đợi trị liệu.”

      lâu bên kia mới trả về hai chữ: “Bệnh viện.”

      Tô Căng Bắc khẽ cười ra tiếng, thay đổi tư thế nằm giường, hai cái chân vừa dài vừa trắng xoay lên trần nhà làm động tác đạp xe đạp.

      “Em thích bác sĩ Chu chữa cho em hơn, muốn bệnh viện.”

      “Oh.”

      Chỉ chữ oh?

      Tô Căng Bắc hừ hừ, cuối cùng gọi điện thoại trực tiếp cho , sau khi điện thoại thông, giả vờ suy yếu hỏi:

      - Chu Thời Uẩn, vợ tương lai của sắp đau chết rồi mà thái độ của như vậy đấy.

      Bên Chu Thời Uẩn có tiếng lật trang giấy sột soạt:

      - Nghe giọng cũng có việc gì lớn.

      - Giọng suy yếu thế này mà có việc gì lớn? Lớn quá ấy chứ.

      Ngữ điệu Chu Thời Uẩn nhàn nhạt:

      - Nếu vậy thay vì lãng phí thời gian ở đây buôn điện thoại, nên gọi 120 cấp cứu.

      - Vô dụng thôi.

      Tô Căng Bắc thầm bĩu môi, cố sức giảm thấp lượng:

      - Kỳ thực em là nhớ nhớ tới mức đau bụng, trừ ra, bác sĩ khác chữa được.

      Đầu kia điện thoại, Chu Thời Uẩn mím môi, có thể tưởng tượng được dáng vẻ lưu manh và xảo quyệt của Tô Căng Bắc lúc câu này.

      - Tô Căng Bắc.

      - A?

      - Ngày mai tôi đến Tô gia.

      Ý cười của Tô Căng Bắc hơi khựng lại, hoàn toàn phản ứng được Chu Thời Uẩn đột nhiên chuyện này:

      - Cái gì?

      - Chuyến bay tám giờ tối mai, và tôi cùng Bắc Kinh.

      - Gì gì?

      Tô Căng Bắc ngồi bật dậy giường:

      - Chuyến bay gì, Bắc Kinh gì, em và ?

      Chu Thời Uẩn vẫn là dáng vẻ nhàng bình thản:

      - Ừ, với người nhà tiếng.

      Tô Căng Bắc:

      - Khoan , tại sao tôi phải theo đến Bắc Kinh?

      - Ừm...

      Chu Thời Uẩn đổi bên tai nghe điện thoại, nhàn nhạt :

      - phải nhớ tôi đến đau bụng ư, như vậy, gặp nhau phải tốt rồi sao.

      Tô Căng Bắc:

      -...

      Đậu xanh, Chu Thời Uẩn đây là học đùa à?

      Tô Căng Bắc ngờ đột nhiên muốn dẫn về Chu gia. Dạo này rất thích sai nhưng cảm thấy mình vẫn chưa quyến rũ được mà? Sao người ta lại muốn dẫn mình về nhà...

      Mới bắt đầu, đầu óc Tô Căng Bắc mờ mịt nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ cũng hiểu ra. nằm viện nhiều ngày mà mẹ hề tới quấy rầy, ràng có ý giao cho Chu Thời Uẩn, chắc là mẹ nghĩ hai người họ đến với nhau.

      Mẹ nghĩ vậy người bên Chu gia chắc chắn cũng nghĩ vậy, Chu Thời Uẩn muốn dẫn về đoán chừng là ý của trưởng bối bên kia.

      Tô Căng Bắc đứng dậy mở tủ quần áo, lại là như vậy...

      Ngày mai mặc gì tốt đây?

      Tô Căng Bắc chăm chú nghiêm túc chọn quần áo phát , ý nghĩ từ đến lớn thích Chu gia của mình lần này hình như tan thành mây khói.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tất cả thông tin của Tô Căng Bắc liên quan tới Chu gia đế đô đều đến từ Triệu Tuyết Nhan. Triệu Tuyết Nhan từng với , Chu gia kế thừa gia nghiệp trăm năm, bất kể là thương nghiệp hay chính trị, đời nào cũng có những tích lũy vinh quang thâm hậu.

      Thế gia đại tộc nay ai là biết Chu gia, nhưng người đời chỉ biết về tầng cạn của Chu gia, thế lực họ rắc rối phức tạp, phải người bình thường có thể hiểu thấu. Nếu phải đời trước Chu lão gia và Tô lão gia có giao tình sinh tử chiến trường hai nhà Chu Tô nam bắc vốn thể cùng xuất .

      Triệu Tuyết Nhan với Tô Căng Bắc là Chu lão gia hồi trẻ cứu ông nội mạng, lúc đó ông nội đùa rằng muốn gả con mình cho con trai ông ấy để báo ân. Vốn chỉ là lời đùa nhưng Chu lão gia lại tưởng , hai huynh đệ tình cảm tốt, việc làm thân càng thêm thân như thế quả thực tồi.

      Nhưng Chu gia là gia tộc cực kỳ truyền thống, kết hôn rất nhiều quy củ, những thứ mà tổ tiên truyền lại đều dễ dàng thay đổi. Con cháu dòng chính của Chu gia kết hôn đều do thầy bói phối hợp ngày sinh tháng đẻ, tính ra duyên phận nhân quả, người hợp, tuyệt đối được rước về.

      may, lúc đó Tô lão gia sinh con mà tiểu thư bên Chu gia và thiếu gia bên Tô gia ai hợp ngày sinh tháng đẻ, lẽ ra việc này như vậy là thôi, nhưng Chu lão gia lại từ bỏ.

      Nhiều năm sau, Chu lão gia thử ngày sinh tháng đẻ của cháu trai cháu , ngờ vừa thử liền trúng ngay. Cháu Tô gia – Tô Căng Bắc cùng với cháu trai thứ hai nhà ông – Chu Thời Uẩn rất hợp, hơn nữa ý của quẻ cho thấy: vợ chồng hài hòa, bên nhau dài lâu.

      Bởi vì quẻ ấy mà Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn cứ thế gắn vào nhau. Nhiều năm sau, hai nhà Tô Chu luôn đối xử nhau như thông gia, mặc dù hai nhân vật chính dường như đều đứng ngoài cuộc.

      Thế gia đại tộc luôn chọn đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối cho con cháu, rất nhiều lúc, chuyện kết hôn do người trong cuộc làm chủ, thế giới này, quyền thế và tài sản có thể khiến người ta làm rất nhiều chuyện miễn cưỡng. Tô Căng Bắc luôn biết đạo lý ấy, nhưng biết biết, có nghĩa là đồng tình. Cho nên từ đến lớn, đối với chuyện tính ngày sinh tháng đẻ của hai nhà Chu Tô, liên hôn gì gì đó, đều phẫn nộ sâu sắc, là thời đại nào rồi còn kết thông gia từ bé?

      Đối với Chu gia vô cùng truyền thống, thậm chí rất nhiều quy tắc bó buộc con người, Tô Căng Bắc luôn mang thái độ kính trọng mà xa cách. Nhiều năm qua, khi mẹ – Triệu Tuyết Nhan hoặc ông nội đến thăm Chu gia, đều sống chết cũng chịu cùng.

      Nhưng sau khi gặp được Chu Thời Uẩn, cảm thấy thái độ của mình có lẽ hơi hơi thay đổi. Trong lòng người xem nhan sắc là chí cao vô thượng như , vị hôn phu của mình có ngoại hình như thế mà trêu đùa quá có lợi rồi.

      Tô Gia Nam dựa cửa, đầy khó hiểu:

      - Chị, bây giờ năm giờ rồi, rể sắp đến mà sao chị còn ở trong phòng chưa ra?

      Tô Căng Bắc trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ xinh đẹp quyến rũ ngời ngời, quay đầu lại, hỏi:

      - Gia Nam, chị mặc thế này có đẹp ?

      Tô Gia Nam bật cười:

      - Hôm nay sao lại hỏi em vấn đề này, phải vì rể sắp tới nên trong lòng thấp thỏm bất an, tự tin đấy chứ.

      - bậy.

      Tô Căng Bắc quở trách:

      - Quãng thời gian trước, chị và ấy sớm chiều ở chung, ở trước mặt ấy mà chị tự tin à?

      - Ồ ~ Là vậy sao.

      Tô Căng Bắc lườm cậu:

      - Bỏ bỏ , con nít con nôi biết cái giề.

      Tô Gia Nam cười vui vẻ:

      - Được được được, em hiểu, em xuống lầu chờ rể.

      xong, người còn bóng dáng. Tô Căng Bắc trừng cánh cửa, sau đó cánh môi lại hơi cong lên, rể rể, gọi đúng là thuận miệng.

      Nửa giờ sau, vào lúc Tô Căng Bắc xoắn xuýt xem mang đôi cao gót 8cm màu nude hay 10cm có quai người giúp việc trong nhà đến gõ cửa phòng :

      - Thưa đại tiểu thư, Chu tiên sinh đến rồi.

      Tô Căng Bắc nghe vậy, vội vội vàng vàng mang đôi cao gót có quai vào:

      - Đợi chút, đến ngay.

      xoay mấy vòng trước tấm kính to, xác định là hoàn mỹ tì vết mới ra mở cửa.

      Lúc từ cầu thang xuống nghe tiếng của mẫu thân đại nhân nhà mình, Triệu Tuyết Nhan hễ mở miệng là Thời Uẩn Thời Uẩn, gọi rất thân thiết.

      Cảnh tượng phòng khách dần dần ra trước mắt. Rất nhiều người, ngoại trừ cả Tô Hiển Ngôn, những người khác đều đến đông đủ, ngay cả Tô Doãn Đông luôn ham vui bên ngoài cũng có mặt.

      Nhưng Tô Căng Bắc vẫn liếc mắt là thấy Chu Thời Uẩn ngồi đoan chính sofa. Hôm nay cởi bỏ chiếc áo blouse của bệnh viện, mặc chiếc áo măng tô màu đen dài tới gối, bên trong là sơ mi trắng, trang phục đơn giản nhưng vô cùng đẹp.

      Nghiêm túc, lạnh lùng và an tĩnh như pho tượng.

      - Chu Thời Uẩn, đến rồi.

      Tô Căng Bắc chào hỏi, từ từ vào phòng khách, tùy ý ngồi cạnh :

      - Rất đúng giờ nha.

      Chu Thời Uẩn hơi gật đầu, ánh mắt dừng chân . khẽ cau mày đến mức thể thấy, trong lòng nghĩ, vẫn nghe lời, lại mang giày cao gót.

      - Ôi, mấy thứ này là gì vậy, mang đến à?

      bàn trà để nhiều hộp gỗ đàn hương, thoạt nhìn giá trị .

      - Tấm lòng trai, hi vọng ông và các chú các dì thích.

      Chu Thời Uẩn hướng về Tô Căng Bắc, nhưng lời cho mọi người nghe.

      thực tế, rất ít tham dự các trường hợp thế này, vì quen đối đáp xã giao. Nhưng những lễ nghi được học từ phải phí công, dù là người chệch đường ray nhất của Chu gia như Chu Thời Uẩn, khi muốn vẫn có thể “có tri thức hiểu lễ nghĩa”.

      Tô lão gia :

      - Chính Hiến có tâm, bàn cờ bạch ngọc phỉ thúy này đúng là thượng phẩm, ông tìm lâu lắm rồi.

      - Ông thích tốt ạ.

      Triệu Tuyết Nhan :

      - Thời Uẩn à, lần đầu con tới nhà mà mang nhiều đồ theo như vậy, khách sáo quá.

      - Nên làm mà.

      Chu Thời Uẩn nhàn nhạt .

      Tô Doãn Đông tiện tay mở hộp trước mắt, trong hộp là bộ bảy ly sứ Thanh Hoa màu hồng, vừa nhìn chính là đồ cổ có niên đại rất lâu. Tô Doãn Đông nhìn Chu Thời Uẩn, mỗi phần quà đều nhằm vào người, cha mình thích nhất là sưu tầm mấy thứ này.

      Chu gia quả nhiên hiểu họ rất thấu đáo.

      Tô Doãn Đông :

      - Chu thiếu gia, nghe lần này cậu tới là dẫn em tôi , đây cũng là ý cậu à?Chu Thời Uẩn nhìn ấy, đậm nhạt :

      - Trước khi Tô tiểu thư và tôi đính hôn, về Chu gia lần vốn là chuyện nên làm từ lâu. Lần này quấy rầy trước năm mới, đúng là có chút thỏa đáng.

      - , thỏa đáng, rất thỏa đáng.

      Triệu Tuyết Nhan vội :

      - Thấy hai đứa tụi con tình cảm tốt là dì vui rồi, tụi con ấy mà, quả thực nên về cho lão phu nhân nhìn chứ.

      Tô Căng Bắc lén trợn mắt, là ai ngày nào cũng bảo chịu ở nhà, cứ giục về miết, bây giờ hay rồi, đẩy đẩy vui vẻ thế đấy.

      Lúc này, người đàn ông áo đen đến cùng Chu Thời Uẩn tiến lên giọng :

      - Thưa thiếu gia, đến lúc xuất phát rồi.

      Chu Thời Uẩn giơ tay nhìn đồng hồ:

      - còn sớm nữa, tụi con trước.

      Triệu Tuyết Nhan:

      - Được được được, nhanh nhanh .

      Chu Thời Uẩn đứng dậy, hơi cúi người với mọi người, sau đó nhìn về phía Tô Căng Bắc.

      Triệu Tuyết Nhan dừng lại, bước tới kéo , sau khi kéo gần bên mình mới thầm vào tai :

      - Lần này Chu gia con đừng có làm bậy.

      Tô Căng Bắc liếc xéo bà:

      - Mẹ, mẹ cảm thấy con có thể làm bậy thế nào chứ.

      - Thể dáng dấp của tiểu thư khuê các ra cho mẹ, đừng làm Tô gia bẽ mặt.

      Tô Căng Bắc vân vê tóc:

      - Chuyện này cần mẹ nhọc tâm, Tô đại tiểu thư con đây lẽ nào đoan trang được sao?

      rồi quay người ôm lấy cánh tay Chu Thời Uẩn:

      - thôi, vị hôn phu dấu của em.

      Ra ngoài, hai người lên xe.

      ghế sau, Chu Thời Uẩn xách áo gỡ tay ra. Tô Căng Bắc để bụng, so với tình huống còn chưa gặp mà trốn thế này tốt hơn nhiều.

      - Lần này Bắc Kinh, cụ thể là làm gì?

      Tài xế và quản gia ở ghế trước im lặng lên tiếng.

      Chu Thời Uẩn , ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước:

      - Chỉ là gặp người nhà thôi.

      - Ồ, gặp trưởng bối trong truyền thuyết, cũng đúng, lễ đính hôn còn tới, chưa gặp.

      Chu Thời Uẩn hơi khựng lại, gì.

      Tô Căng Bắc tiếp tục :

      - Biết Chu gia các nhiều quy củ, em thấy vẫn nên trước với em tiếng hơn, tránh đến lúc đó phạm phải điều kiêng kỵ gì.

      Chu Thời Uẩn nghiêng đầu nhìn :

      - cần lo lắng, có vấn đề gì lớn cả, cứ theo tôi là được.

      Tô Căng Bắc nhướng mày, lời này sao nghe ấm áp thân thiết thế, vừa định khen Chu Thời Uẩn nghe :

      - Nhưng mà, trang phục của được. Sau khi xuống máy bay, quản gia dẫn thay đồ.

      Tô Căng Bắc trừng mắt, xù lông. mặc đẹp à?

      - Xin lỗi, hôm nay mặc quá...

      Chu Thời Uẩn tìm ra từ để hình dung, cuối cùng chỉ :

      - Bà nội tương đối truyền thống.

      là xin lỗi nhưng có mảy may ý xin lỗi. Tô Căng Bắc cúi đầu nhìn mình, hôm nay mặc cổ áo hơi thấp, giày cao gót có quai hơi kiểu cọ, đôi chân dài lộ giữa mùa đông hơi... lạnh.

      Nhưng với Tô Căng Bắc mà , đây là trang phục rất bình thường!

      - truyền thống lẽ nào là nút áo phải cài tới cằm mới được?

      Chu Thời Uẩn liếc :

      - khoa trương như vậy, cài đến cổ thôi.

      -...

      Từ nam lên bắc, sau khi máy bay hạ cánh, đúng là dẫn thay đồ.

      Trong phòng thay đồ, Tô Căng Bắc nhìn mình trong gương, người là bộ sườn xám hàng Tô Châu thuần thủ công, dưới chân là đôi cao gót ngắn tinh tế hợp quy củ, loại trang phục này cùng với dáng vẻ khi vừa đến tựa như cách nhau cả thế kỷ.

      Người bên cạnh :

      - Tiểu thư, mời theo tôi làm tóc.

      - Được.

      Tô Căng Bắc ra khỏi phòng thay đồ, ngồi xuống trước gương.

      Để che đậy khí chất quá quyến rũ của bản thân Tô Căng Bắc, nhà tạo mẫu tóc uốn xoăn mái tóc dài của , cuối cùng dùng cây trâm ngọc màu xanh nhạt tô điểm giữa mái tóc, vừa uyển chuyển vừa tao nhã.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chu Thời Uẩn đợi bên ngoài, lúc Tô Căng Bắc ra, xem kết quả kiểm tra bệnh nhân do Lâm Thanh Duy gửi tới.

      - Thiếu gia.

      Quản gia bên cạnh cúi người nhắc nhở, Chu Thời Uẩn lúc này mới quay đầu nhìn người mới tới.

      Phòng chờ yên tĩnh tiếng động, quản gia bên cạnh và nhân viên nơi này đều nhìn Tô Căng Bắc từ từ bước đến. trước mắt cổ áo cao cao dựng thẳng, như hở như , tôn lên chiếc cổ thiên nga tinh tế. Hai đường xẻ tà mở ra, đôi chân trắng nõn lúc bước như như , đong đưa quyến rũ.

      Sườn xám dịu dàng nội liễm phối hợp với Tô Căng Bắc xinh đẹp động lòng người, vừa quyến rũ vừa đoan trang, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều lộ hết nét phong hoa tuyệt thế.

      Chuyện này thợ trang phục và chuyên gia trang điểm đều cố gắng hết sức, nhưng vóc dáng và khuôn mặt gợi cảm của Tô Căng Bắc quả thực tiện trang điểm theo hướng nhà lành.

      - Em chưa mặc sườn xám bao giờ, cảm giác cũng tệ.

      Tô Căng Bắc với Chu Thời Uẩn:

      - Thế này có hài lòng ?

      Phụ nữ Chu gia thường xuyên mặc sườn xám, nhìn quen. Nhưng vào lúc này, lại thất thần trong chốc lát. Bảo thủ? tính sai rồi, dù trang phục có truyền thống đến mấy cũng thể nào che đậy phong thái của . Mà sườn xám lại càng tôn lên cái đẹp của phái nữ cách tinh tế, eo thon mảnh khảnh, phía nữa là đường cong đầy đặn tươi mọng của ... Chu Thời Uẩn hơi bất đắc dĩ, này, đúng là quá quyến rũ.

      - Nè, rốt cuộc có hài lòng hả?

      Tô Căng Bắc lại hỏi.

      - Tạm được, thôi.

      Chu Thời Uẩn xoay người, về phía cửa.

      - Chỉ tạm được?

      Tô Căng Bắc trố mắt, quay qua quản gia bên cạnh:

      - Này ông xem, chỉ tạm được thôi à?

      Quản gia thình lình bị hỏi, sững sờ, vội cung kính cúi đầu nhìn .

      Tô Căng Bắc từ bỏ, truy hỏi:

      - đẹp sao?

      Quản gia:

      -... Tô mặc thế này cực kỳ đẹp.

      Tô Căng Bắc lúc này mới gật gật đầu, vỗ vỗ vai quản gia:

      - Tôi biết thiếu gia nhà ông mắt có vấn đề mà.

      Quản gia:

      -...

      Thay đồ xong, cuối cùng xe chính thức lái về hướng Chu gia. Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại.

      Quản gia cung kính :

      - Thiếu gia, Tô tiểu thư, đến rồi ạ.

      Tô Căng Bắc nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, luôn biết Chu gia đặc biệt nhưng ngờ đặc biệt thế này. Tòa nhà lớn nồng đậm hơi thở cổ xưa, tựa như đại viện hào môn cổ đại, hề có mùi đại.

      Chu Thời Uẩn xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa xe cho .

      Quản gia dẫn đường cho hai người, sau khi vào nhà, vài người có vẻ là người làm ở bên cạnh đều cung kính gọi với Chu Thời Uẩn:

      - Nhị thiếu gia.

      gật đầu, gì.

      Sau khi qua cửa, hành lang gỗ dài xuất trước mắt, vài người bên tạo ra tiếng bước chân nhàng, lộc cộc lộc cộc… Tô Căng Bắc chợt cảm thấy, đây chính là khúc nhạc dạo vượt hàng trăm năm.

      Ánh mắt lặng lẽ đánh giá chung quanh, hành lang, những người ăn mặc như vậy tới tới lui lui, lúc thấy nhóm người họ an tĩnh dừng bước, chờ họ qua mới tiếp tục làm công việc của chính mình.

      Qua hành lang là phòng khách, trước phòng đặt chiếc bàn lớn bằng gỗ hoàng hoa lê, mép bàn chồng danh thiếp tranh chữ, xung quanh còn có bút nghiên giấy mực và vài cái giá gỗ tử đàn… mùi thư hương nơi đây nồng nặc, hề nhìn ra Chu gia thế hệ này lấy kinh doanh làm chủ. Người biết, có lẽ cho rằng đây là gia đình Nho học truyền thống.

      Họ vừa vào phòng khách, nơi khúc quanh bên hông vang lên tiếng bánh xe nhàng chuyển động nền nhà, xuất theo hướng thanh ấy là chàng trai ngồi xe lăn, ngoại hình có vài nét giống Chu Thời Uẩn nhưng thoạt nhìn ôn hòa hơn Chu Thời Uẩn nhiều, nho nhã lịch , mặt đeo đôi kính viền tơ vàng:

      - Thời Uẩn, Căng Bắc.

      Tô Căng Bắc hơi bất ngờ, trước đây quá quan tâm đến chuyện của Chu gia nên biết chàng trai ngồi xe lăn đột nhiên xuất này là ai. Nhưng ấy gọi là Căng Bắc với giọng điệu như trưởng bối…

      - , sao

      Chu Thời Uẩn tiến lên hai bước ngồi xổm xuống trước mặt, đưa tay chạm vào chân ấy.

      ? Quả nhiên là Chu Chính Hiến.

      - Dạo này có chút khỏe, lười bộ.

      Dứt lời, Chu Chính Hiến nhìn về phía Tô Căng Bắc:

      - Căng Bắc, hiếm khi tới, nhất định đừng câu nệ, có chuyện gì cứ căn dặn người dưới làm nhé.

      Tô Căng Bắc gật đầu với ấy:

      - Chu tiên sinh, lần đầu gặp mặt.

      Chu Chính Hiến :

      - Đừng khách sáo như vậy, đều là người nhà cả. Muộn thế này mới đến, nhất định là mệt lắm nhỉ.

      Tô Căng Bắc lắc đầu:

      - ạ.

      Chu Chính Hiến cười:

      - Lát nữa về phòng nghỉ ngơi cho tốt. Bà nội biết hai em tới, nhất định là muốn gặp hai em.

      Tô Căng Bắc :

      - Tụi em gặp bà nội ngay đây.

      Chu Chính Hiến gật đầu, vẫy tay với người đàn ông ở phía sau đẩy xe lăn:

      - Bảo người dẫn nhị thiếu gia và Tô tiểu thư đến chỗ bà nội.

      Người đàn ông đó cất tiếng vâng, sai hai người bước qua.

      Chu Chính Hiến :

      - Thời Uẩn, bà nội dạo này chép kinh sách ở “đài Quan Ngư” mới xây, sợ em biết chỗ đó nên bảo người dẫn hai em .

      Chu Thời Uẩn đứng dậy:

      - Được.

      Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn theo hướng khác, dường như lơ đãng quay đầu nhìn Chu Chính Hiến, ấy ngồi xe lăn luôn nhìn theo bọn họ.

      Tô Căng Bắc quả thực ngờ, Chu Chính Hiến mạnh mẽ vang dội, quản lý Chu gia to lớn trong lòng bàn tay trong lời mẹ lại có dáng vẻ ôn hòa như vậy, hơn nữa, có vẻ như sức khỏe quá tốt.

      - Chu Thời Uẩn.

      - Ừm.

      - Chân trai sao chứ?

      Nghe giọng điệu Chu Thời Uẩn ban nãy chân Chu Chính Hiến vốn dĩ bình thường.

      Chu Thời Uẩn :

      - Bình thường sức khỏe ấy tốt lắm, nhưng rất ít khi ngồi xe lăn.
      đến đây, nghiêng mắt nhìn người dẫn đường bên cạnh:

      - tôi gần đây đều vậy sao?

      - Đại thiếu gia mấy ngày nay có chút mệt mỏi nên mới ngồi xe lăn ạ.

      - Bác sĩ thế nào?

      - Cái này… tôi ạ.

      Chu Thời Uẩn ừ rồi gì nữa.

      Tô Căng Bắc cũng hỏi, biết tại sao, sau khi bước qua cổng căn nhà này, rất tự giác an tĩnh lại. Có lẽ nơi này vốn sẵn có bầu khí ràng buộc người khác? nghiêng mắt nhìn Chu Thời Uẩn sắc mặt lạnh nhạt, Chu gia truyền thống như vậy lại cho ra Chu Thời Uẩn thích tây y, đây có tính là đột biến ?

      Đến “đài Quan Ngư”, chỉ có Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc vào, những người khác liên quan đều ở lại bên ngoài.

      “Đài Quan Ngư” xây ở giữa hồ, là công trình kiến trúc gỗ vừa đặc biệt vừa trang nhã. Cầu uốn lượn quanh co từ mặt hồ cho đến trong nhà.

      Lúc sắp đến cửa, Tô Căng Bắc đưa tay kéo ống tay áo Chu Thời Uẩn. dừng bước, quay đầu nhìn :

      - Sao thế?

      Tô Căng Bắc hỏi dò:

      - Bà nội có dữ ?

      Chu Thời Uẩn sững sờ, ánh mắt xẹt qua ý cười hiếm thấy:

      - Em sợ à?

      - , phải sợ, chỉ là chuẩn bị tâm lý.

      Chu Thời Uẩn nhìn đầy hàm ý:

      - Dù bà nội thực rất dữ nữa, em là cháu dâu mà bà nhận định, em cho rằng bà đối xử với em thế nào?

      Tô Căng Bắc nhướng mày, cũng đúng, là Chu gia họ nhất quyết chọn chứ phải mặt dày mày dạn bám lấy họ.

      - Vào thôi.

      Tô Căng Bắc gật đầu:

      - Được.

      Tiến vào phòng, từ xa thấy Hoắc lão phu nhân ở sau bàn.

      Hoắc lão phu nhân tên Hoắc Vạn Quân, hồi trẻ là thiên kim tiểu thư nổi tiếng đế đô, xuất thân cao quý, danh môn vọng tộc, ăn ngon mặc đẹp nhưng phải là tiểu thư yểu điệu tùy hứng, chỉ tướng mạo mà tài hoa của bà cũng rất hơn người.

      Sau đó bà gả vào Chu gia, ở Chu gia, bà phải chỉ làm thiếu phu nhân đơn thuần. Bà giúp chồng quản lý toàn bộ Chu gia đâu ra đấy, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quả thực là người vợ tài đức.

      Tô Căng Bắc theo Chu Thời Uẩn bước tới trước, dáng vẻ Hoắc Vạn Quân hoàn toàn . Đúng như nghĩ, Hoắc Vạn Quân lớn tuổi vẫn như xưa, ung dung cao quý của bà phải chỉ ngày mà ra, khí chất của bà có bẩm sinh, cũng có lắng đọng qua năm tháng.

      - Bà nội.

      - Bà nội.

      Tô Căng Bắc gọi theo Chu Thời Uẩn.

      Hoắc Vạn Quân đặt bút lông trong tay xuống, ngước mắt nhìn hai người:

      - Căng Bắc tới rồi.

      - Dạ, bà nội.

      Tô Căng Bắc nhìn sang, hề lùi bước trước ánh nhìn lạnh lẽo thành thói quen của Hoắc Vạn Quân:

      - Nay mới đến thăm bà, là Căng Bắc thất lễ, sức khỏe bà vẫn khỏe chứ ạ?

      những lời khách sáo Tô Căng Bắc cũng vừa.

      Hoắc Vạn Quân hỏi:

      - Bà rất khỏe, ngược lại là cháu đấy, nghe dạo trước cháu luôn ở bệnh viện, bây giờ sao chứ?

      - Dạ cháu khỏi hẳn rồi ạ, khiến bà nội nhọc tâm rồi.

      Hoắc Vạn Quân gật đầu, vẻ mặt vẫn trang trọng nghiêm túc:

      - Để Thời Uẩn chăm sóc cháu cho tốt.

      - Dạ.

      Hoắc Vạn Quân với Tô Căng Bắc xong, mới nhìn Chu Thời Uẩn:

      - Thời Uẩn, bao lâu cháu chưa về rồi?

      Chu Thời Uẩn:

      - Dạ nửa năm ạ.

      - Nửa năm, cháu bà còn tưởng là mấy năm đấy.

      Lúc Hoắc Vạn Quân câu này, ngữ điệu hơi bất mãn, nhưng Tô Căng Bắc nghe ra được dung túng trong giọng bà.

      Mà Chu Thời Uẩn nghe xong, sắc mặt vẫn rất nghiêm túc:

      - Xác thực chỉ là nửa năm ạ, trí nhớ bà nội hơi thoái hóa, năm nay có kiểm tra sức khỏe chưa ạ?

      Khóe môi Tô Căng Bắc co rút.

      Hoắc Vạn Quân lườm :

      - Cháu yên tâm, sức khỏe của bà nội cháu còn rất tốt.

      Chu Thời Uẩn:

      - Vậy cháu yên tâm rồi.

      - Tâm của cháu đừng có tùy tiện yên, rất nhiều chuyện còn chờ cháu hoàn thành đấy.

      Hoắc Vạn Quân chuyển đề tài:

      - Cháu và Căng Bắc định chừng nào sinh con?

      Mặt Tô Căng Bắc ngớ ra, tại sao tiết tấu nhanh như vậy?

      Chu Thời Uẩn rất bình tĩnh:

      - Bà nội, tụi cháu vẫn chưa kết hôn.

      - Cháu đừng lấy cả đống cớ để qua loa với bà, trước đây hỏi cháu cháu vẫn chưa đính hôn, đính hôn rồi cháu vẫn chưa kết hôn. Nếu kết hôn rồi, cháu còn định lấy cớ gì đây?

      Chu Thời Uẩn chuyển hướng sang Tô Căng Bắc:

      - Lấy cớ gì nhỉ?

      Tô Căng Bắc: nè nè, đừng đá vấn đề cho em chứ.

      - Cháu còn hỏi người ta hử?

      Tô Căng Bắc ho khan:

      - Ưm… Bà nội, tụi cháu còn trẻ, vội ạ.

      Sinh con gì chứ, tuổi hoa mơn mởn, vóc dáng thướt tha, cần sinh con lúc này đâu…

      - Bọn người trẻ các cháu, haiz.

      Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc nhìn nhau.

      nhướng nhướng mày, nếu nhìn lầm, vẻ mặt đó của là hài lòng? Hài lòng về chuyện ngăn đề tài của Hoắc lão phu nhân?

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Từ đài Quan Ngư ra là đêm khuya.

      Quản gia :

      - Nhị thiếu gia, Tô tiểu thư, phòng chuẩn bị xong, mời hai vị cùng nghỉ ngơi ạ.

      Tô Căng Bắc kinh ngạc:

      - Cùng, tôi và ấy cùng phòng?

      Quản gia hơi khựng lại:

      - phải phải, tiểu thư được sắp xếp ở phòng sát vách nhị thiếu gia ạ.

      Tô Căng Bắc nghiêm túc :

      - Vậy gọi là cùng. Đừng khiến tôi hiểu lầm.

      Quản gia lấm tấm mồ hôi:

      - …Vâng ạ.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn nhàng nhìn gương mặt Tô Căng Bắc:

      - ràng là em nghĩ nhiều.

      - Em nghĩ nhiều?

      Tô Căng Bắc liếc xéo :

      - Em cho rằng bà nội nôn nóng có cháu như vậy, rất có khả năng sắp xếp cho chúng ta ở cùng phòng.

      Chu Thời Uẩn:

      - Bà nội rất là sắp xếp chung phòng cũng có tác dụng gì.

      Tô Căng Bắc sững sờ:

      - có ý gì?

      Chu Thời Uẩn về phía trước, gì.

      Tô Căng Bắc đưa mắt nhìn theo bóng lưng , chợt quay sang hỏi quản gia xui xẻo bên cạnh:

      - ấy có ý gì? Ý là ấy hoàn toàn có hứng thú với tôi sao?

      Quản gia:

      - …Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia chắc phải ý này.

      Tô Căng Bắc nheo mắt:

      - Tôi thấy chính là ý này.

      Quản gia: tôi biết gì hết.

      Đến căn phòng chuẩn bị riêng cho , người làm đưa đồ ngủ và bộ đồ mặc mỗi ngày tới: sườn xám. Người nơi này thích loại đồ này tới vậy à.

      Tô Căng Bắc vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ ngủ. Chất vải bộ đồ ngủ này cực kỳ tốt, mặc lên rất mềm mại, rất hài lòng, nằm giường chuẩn bị ngủ.

      biết có phải do đột nhiên đổi đến hoàn cảnh xa lạ này hay , trằn trọc trở mình ngủ được. Cuối cùng bèn dứt khoát mở to mắt nhìn trần nhà. Kỳ thực ngày hôm nay có chút quái lạ, mà lại hai lời theo Chu Thời Uẩn đến đế đô. Trước đây hề tình nguyện đến nơi này, Tô Căng Bắc lắc lắc đầu, đúng là mỹ sắc hại người.

      Cuối cùng thực ngủ được, đứng dậy ra khỏi phòng. Phòng Chu Thời Uẩn ngay bên cạnh, có điều bây giờ muộn thế này, có lẽ ngủ rồi.

      “Meo”. Tiếng mèo kêu nho vang lên. Tô Căng Bắc sững sờ, men theo thanh tới.

      ngờ ở khúc quanh thấy con mèo toàn thân màu cà phê nhạt, lông rất dài, trông vô cùng mềm mại, hơn nữa nó rất béo, nhìn tổng thể có vẻ cực kỳ ngu…

      Lúc này, con mèo đó biếng nhác đánh giá .

      Tô Căng Bắc ngồi xổm xuống, đưa tay thử sờ sờ lên lưng nó. Nó hề trốn, ngược lại còn thoải mái há há miệng, giống như ngáp vậy.

      Bởi vì hay bay tới bay lui nên xưa nay chưa từng nuôi thú cưng, nhưng trong lòng rất thích mấy con mèo con chó. Đêm khuya thấy con mèo đáng như thế, lòng thương của nhất thời bị kích thích ra ngoài.

      Tô Căng Bắc cẩn thận từng li từng tí bế nó vào lòng, sau khi điều chỉnh tốt vị trí, kiềm được :

      - Mày nặng quá.

      “Meo ~ ” Nó liếc mắt, hình như là bất mãn.

      Tô Căng Bắc cười khẽ:

      - Mày là của ai nuôi thế, từ đâu chạy ra đây?

      “Meo.”

      - Mày tên gì? Chậc, ánh mắt gì của mày thế hả?

      Tô Căng Bắc sờ đầu nó, trêu vui quên trời quên đất.

      Đúng lúc này.

      - Tô Căng Bắc?

      Phía sau chợt vang lên giọng trầm thấp trong trẻo, quay đầu, bất ngờ nhìn Chu Thời Uẩn:

      - Sao còn chưa ngủ?

      - Em…

      Chu Thời Uẩn càng bất ngờ hơn cả :

      - Em bế nó?

      Tô Căng Bắc nhìn con mèo trong lòng:

      - nó à, em ngủ được, vừa bước ra thấy. biết con mèo này, nó là của ai thế?

      - Mẹ khi còn sống nuôi.

      Tô Căng Bắc ngẩn người:

      - Khi còn sống?

      Chu Thời Uẩn gật đầu:

      - Năm năm trước mẹ qua đời, nhưng Ô Đồng luôn được người bên cạnh mẹ chăm sóc, sao hôm nay lại chạy tới đây nhỉ?

      Tô Căng Bắc:

      - Ô Đồng? nó tên Ô Đồng?

      - Ừ.

      Chính xác nha, mắt to biếng nhác đen lay láy, đúng là Ô Đồng. (1)

      (1) Ô Đồng nghĩa là mắt đen.

      - Có lẽ nó lén chạy ra ngoài, trùng hợp, xem ra nó và em có duyên.

      Nhìn dáng vẻ Tô Căng Bắc rũ mi cười khẽ, Chu Thời Uẩn chợt có chút thất thần. Ô Đồng ngoan ngoãn vùi vào ngực , giống như hồi đó nó vùi vào ngực mẹ. Ô Đồng lại để cho bế… Tô Căng Bắc đúng là người đặc biệt.

      - nhìn em như vậy làm gì?

      Lúc ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Chu Thời Uẩn, hơi khựng lại, trong nháy mắt ấy, ánh mắt lạnh lùng hờ hững như bình thường mà có cảm giác dịu dàng khó tả.

      Là vì đêm khuya nên mơ màng?

      Chu Thời Uẩn trả lời, dời mắt nơi khác, đưa tay đặt lên lưng Ô Đồng, :

      - Ô Đồng sợ người lạ, trừ và dì Địch bên cạnh mẹ ra, nó cho bất kỳ ai bế cả.

      - Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn ở trong lòng em mà.

      Chu Thời Uẩn ừ thành tiếng:

      - Cho nên rất bất ngờ.

      - Ôi chao, cần bất ngờ, điều này rằng em rất có sức hấp dẫn.

      Tô Căng Bắc đắc ý nhìn Chu Thời Uẩn:

      - Ngay cả mèo nhà cũng thích em, Chu Thời Uẩn, còn xa đâu.

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      - Nhị thiếu gia!

      Ở khúc quanh hành lang có người phụ nữ mặc sườn xám, chăm sóc rất tốt, khoảng 40 tuổi vội vã chạy tới. Sau khi bà lên kinh ngạc nhìn Tô Căng Bắc bế Ô Đồng:

      - Đây…

      Chu Thời Uẩn gật đầu với bà:

      - Dì Địch.

      - Chào nhị thiếu gia.Dì Địch vội cung kính khom lưng, sau đó :

      - Ô Đồng đột nhiên chạy ra ngoài, dì tìm, ngờ thấy nó ở đây. Nhị thiếu gia, có lẽ Ô Đồng biết cậu về nên mới chạy tới, có điều…

      Dì Địch :

      - là Tô tiểu thư?

      Tô Căng Bắc gật đầu.

      Dì Địch cười :

      - Đúng là kỳ tích, Ô Đồng lại để cho bế.

      Tô Căng Bắc:

      - Vậy sao…

      Con mèo mập này chảnh dữ vậy hả, để cho người ta bế mà lại là kì tích!

      - Muộn thế này rồi, dì quấy rầy thiếu gia và tiểu thư nghỉ ngơi nữa, dì mang Ô Đồng đây.

      - Dạ, phiền dì Địch rồi.

      - phiền phiền.

      Dì Địch đón lấy Ô Đồng từ tay Tô Căng Bắc, lui khỏi nơi này.

      Tô Căng Bắc lưu luyến nhìn bóng lưng Ô Đồng rời :

      - Ô Đồng nhà ăn gì mà mập thế?

      Chu Thời Uẩn nghe vậy, ánh mắt lên ý cười:

      - Nó thích vận động, lại rất thích ăn, mập như vậy rất bình thường.

      - tốt cho cơ thể mà cũng quản?

      Chu Thời Uẩn:

      - Ô Đồng là con mèo lúc mẹ còn sống thích nhất, nó thích gì được nấy, bị chiều hư rồi, lúc ở nhà, đúng là ai quản.

      Tô Căng Bắc quay đầu lại đúng lúc gặp phải ánh mắt hơi chứa ý cười của , khựng lại, đưa tay xoa cằm, cười xấu xa:

      - Chu Thời Uẩn, cười lên đẹp lắm, tiêu rồi, em càng thích hơn.

      liếc , mắt hoa đào của nheo lại, hoàn toàn là dáng vẻ “playboy”.

      - Khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi .

      Chu Thời Uẩn rồi định trở về phòng. Nào ngờ Tô Căng Bắc tay mắt lanh lẹ, tay chống vách tường cản đường của .

      đành phải dừng bước:

      - Sao vậy?

      Tô Căng Bắc nhún nhún vai, quyến rũ kiểu vô cùng lưu manh:

      - Vị hôn phu à, mình em ngủ được, hay là em qua phòng , tụi mình ngủ chung nha?

      Chu Thời Uẩn dừng lại:

      - Hai người là em ngủ được?

      Tô Căng Bắc:

      - Biết đâu đấy.

      - Ừm.

      Chu Thời Uẩn gỡ tay ra:

      - Nhưng ngủ được.

      Dứt lời, ung dung bình tĩnh về phòng, đồng thời đóng cửa lại chặt.

      Tô Căng Bắc:

      - …Móa, bộ tưởng mình tùy tiện lắm à! Nghĩ hay nhỉ!

      Bên trong phòng, Chu Thời Uẩn nghe tiếng tức tối của từ ngoài cửa vọng vào. cong môi, tiện tay khóa cửa lại. Chỉ là vết ửng đỏ bất thường sau tai kia ai có thể phát .

      Tô Căng Bắc luôn có thói quen ngủ nướng, hơn nữa tối qua ngủ muộn nên sáng hôm sau có xu hướng nằm giường ngủ thẳng đến thiên hoang địa lão. Nhưng, sắp bảy giờ rưỡi sáng lại có người gõ cửa phòng .

      Tô Căng Bắc bực bội trở mình, kêu:

      - Đừng ồn nữa, yên tĩnh chút coi!

      Người phụ nữ trung niên ngoài cửa chần chờ, quay đầu nhìn Chu Thời Uẩn đứng phía sau.

      Sau đó, bà vẫn theo phép tắc gõ cửa phòng, kêu lớn:

      - Tô tiểu thư, dậy thôi.

      - Má Lâm, con ăn sáng, đừng gọi con…

      Giọng mơ mơ màng màng đầy ngái ngủ từ trong phòng vọng ra, mắt Chu Thời Uẩn lóe lên ý cười, đưa tay nhàng ngăn người phụ nữ trung niên kia:

      - Bỏ , để ấy ngủ.

      nhớ nhầm má Lâm mà Tô Căng Bắc gọi là người làm của Tô gia, ấy vẫn mê ngủ.

      Người phụ nữ trung niên khó xử:

      - Nhị thiếu gia, bảy giờ rưỡi đến Dịch Thi Đường ăn sáng là quy củ, nếu Tô tiểu thư , e là lão phu nhân trách tội.

      Chu Thời Uẩn trầm ngâm:

      - Vậy dì xuống trước , để tôi gọi ấy.

      - Chuyện này…

      - đến đúng giờ.

      Người phụ nữ trung niên đành phải hơi khom lưng:

      - Vâng, thiếu gia.

      Cùng ăn sáng là chuyện bình thường của Chu gia, chỉ cần là vãn bối có ở nhà, có chuyện gì bất ngờ nhất định phải đến Dịch Thi Đường đúng giờ, chỉ vì ăn sáng mà quan trọng hơn là vấn an lão phu nhân.

      Người phụ nữ trung niên rồi, Chu Thời Uẩn đứng ngoài cửa, lấy điện thoại di động gọi cho Tô Căng Bắc, điện thoại vang rất lâu, loáng thoáng nghe được tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi bên trong. dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ bực mình của người nào đó.

      - A lô, ai vậy?

      Tô Căng Bắc cuối cùng cũng bắt máy, có điều giọng điệu vẫn vô cùng bất mãn.

      Chu Thời Uẩn:

      - Dậy.

      - Hả?

      - Bà nội chờ em đến ăn sáng kìa, nhanh dậy .

      Chu Thời Uẩn xong câu đó, bên kia điện thoại di động yên tĩnh, lát sau, nghe trong phòng truyền đến tiếng lách cách lộp bộp…

      Mười phút sau, cửa phòng mở ra.

      Tô Căng Bắc rửa mặt xong xuôi, thay sườn xám, miễn cưỡng lấy tinh thần đứng trước mặt :

      - Sao các dậy sớm thế hả?

      - sớm, sắp bảy giờ rưỡi rồi.

      Tô Căng Bắc trừng mắt, lúc làm việc thỉnh thoảng cũng cần dậy sớm nhưng lúc làm việc giấc ngủ dưỡng nhan của luôn kéo dài tới mười giờ mười giờ, bảy giờ rưỡi mà sớm?!

      Chu Thời Uẩn nhàn nhạt :

      - Ra ngoài thôi.

      Tô Căng Bắc hết cách, uể oải :

      - Chu Thời Uẩn, em chưa trang điểm.

      - kịp, cần trang điểm.

      - Vậy sao được, đẹp.

      - Thế này rất tốt.

      Chu Thời Uẩn muốn chờ rề rà, đưa tay nắm lấy cổ tay , trực tiếp kéo ra khỏi cửa.

      Tô Căng Bắc đầu tiên là giật mình, sau đó cong môi nở nụ cười:

      - Ơ, nắm tay em nè.

      Chu Thời Uẩn dừng lại, nhìn dáng vẻ có ý tốt của , dứt khoát buông tay ra.
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      - Nè nè, có thể tiếp tục nắm, em ngại.

      Tô Căng Bắc “e thẹn” túm lấy cánh tay :

      - Chúng ta có danh phận, có thể làm chuyện này, đúng ?”

      bẩm sinh gợi cảm, nếu còn chuyện õng ẹo chính là quyến rũ.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn hơi thu lại:

      - Đừng lằng nhằng nữa.

      Tô Căng Bắc phì cười, vừa nãy là ai lằng nhằng hả.

      Chu Thời Uẩn quản , dọc theo hành lang ra ngoài, theo sau mấy bước, vừa vừa :

      - Chu Thời Uẩn, hồi nãy em như vậy chính là ý gương mặt mộc của em rất đẹp đúng ?

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      - Chu Thời Uẩn , em để mặt mộc đẹp hay trang điểm đẹp?

      .

      - Ồ, em biết rồi, cảm thấy đều đẹp hết.

      Tô Căng Bắc cười khúc khích ra tiếng:

      - Thiệt là, cách biểu đạt của cũng quá hàm súc rồi. Chu Thời Uẩn…

      cuối cùng bất đắc dĩ :

      - Yên tĩnh chút.

      Tô Căng Bắc nhún nhún vai:

      - Được được được, ôi, đợi em với, nhanh như vậy làm gì.

      Chu Thời Uẩn lên tiếng, có điều bước chân chậm lại. vui vẻ bước lên trước, đưa tay ôm lấy khuỷu tay .

      chờ có động tác kế tiếp, liền vội vàng :

      - Đừng gỡ ra, bà nội và trai chắc chắn muốn thấy cảnh chúng ta ân ân ái ái.

      - …Ừ.

      Từ phòng ngủ tới Dịch Thi Đường, dọc đường Tô Căng Bắc luôn lôi kéo Chu Thời Uẩn. Tình cờ bên cạnh có người của Chu gia ngang qua gọi câu chào thiếu gia tiểu thư, Tô Căng Bắc đều luôn tâm trạng tốt đáp lại họ bằng khuôn mặt tươi cười.

      Sau khi hai người vào Dịch Thi Đường, mấy người làm của Chu gia xì xào bàn tán:

      - Đây chính là Tô tiểu thư, vị hôn thê của nhị thiếu gia chúng ta?

      - Đúng vậy đúng vậy, xinh đẹp, hơn nữa trông có vẻ rất tốt tính, vừa nãy ấy còn cười với tôi nữa.

      - Tôi nhận ra ấy, ấy là đại minh tinh ti vi.

      - Tôi cũng nhận ra tôi cũng nhận ra, trước đây tôi còn xem show của ấy nữa, có điều tôi ngờ ấy hóa ra là vị hôn thê của thiếu gia chúng ta.

      người lớn tuổi hơn :

      - Suỵt, chuyện này chúng ta đừng có mồm mép lung tung. Hầu hạ cho tốt là được rồi.

      - Đương nhiên, có điều tôi thực kinh ngạc, nhị thiếu gia ngày thường rất dễ tiếp cận, ngờ lại thân thiết với vị hôn thê của mình như vậy.

      - Phí lời, bằng còn gọi là vị hôn thê chắc?

      Ngay chính giữa Dịch Thi Đường có chiếc bàn tròn lớn, quanh bàn ngồi rất nhiều người. Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc vừa vào lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người.

      Chàng trai mặt mày tuấn tú, khí chất xuất trần. son phấn, rạng rỡ ngời ngời. Hai người đứng cùng nhau hệt như đôi người ngọc.

      Hoắc Vạn Quân ngồi ở vị trí phía , phá vỡ bầu khí yên tĩnh này trước, bà vẫy tay với Tô Căng Bắc, :

      - Căng Bắc, đến ngồi bên cạnh bà nội.

      nhìn Chu Thời Uẩn, tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vạn Quân:

      - Chào buổi sáng, bà nội.

      - Ừ, hôm qua ngủ có ngon ?

      Tô Căng Bắc:

      - Dạ, rất ngon ạ.

      - Vậy tốt.

      - Nếu mọi người đến đông đủ rồi dùng bữa thôi.

      Người lên tiếng là cả của Chu Thời Uẩn – Chu Chính Hiến.

      - Tố Oánh hôm qua cũng về rồi, lúc này cũng nên đến nhỉ.

      Con trai thứ hai của Hoắc Vạn Quân – Chu Duyệt Khiêm .

      Chu Chính Hiến:

      - Tố Oánh về rồi? Con biết đấy.

      Hoắc Vạn Quân mỉm cười:

      - Con bé Tố Oánh nhảy tới nhảy lui, rất có quy củ.

      - Bà ngoại, bà gì cháu đấy, cháu nghe hết đó nha.

      Chưa thấy bóng người nghe thấy tiếng, giọng lanh lảnh đáng từ ngoài phòng vọng đến, mọi người đều nhìn sang.

      Tô Căng Bắc đương nhiên cũng nhìn theo tầm mắt mọi người thấy khoảng 20 tuổi mặc áo măng tô màu hồng cánh sen từ bên ngoài bước vào. Làn da ấy trắng trẻo, đôi mắt linh động, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.

      Chu Duyệt Khiêm giả vờ tức giận :

      - biết tuân thủ giờ giấc gì hết, con xem xem bây giờ mấy giờ rồi.

      - Ôi cậu, con chỉ đến muộn chút xíu thôi, bà ngoại chắc chắn trách con, đúng bà ngoại?

      Hoắc Vạn Quân liếc ấy:

      - Cháu đó, mau ngồi xuống .

      Thiệu Tố Oánh cười hì hì ngồi xuống, sau đó mới chợt phát bên bàn có thêm hai người, bèn kinh ngạc :

      - A, hai, về rồi.

      Chu Thời Uẩn gật đầu với ấy.

      - hai, em lâu lắm gặp đấy.

      Thiệu Tố Oánh dứt lời, nhìn về phía Tô Căng Bắc, ý cười dần thu lại:

      - Chị là… Tô Căng Bắc?

      Tô Căng Bắc cười lịch :

      - Chào em, chị là Tô Căng Bắc.

      Thiệu Tố Oánh nghi hoặc nhìn chằm chằm :

      - Sao chị đột nhiên ở đây?

      - Tố Oánh.

      Mặt Chu Chính Hiến nở nụ cười nhưng ngữ điệu rất nghiêm túc:

      - Tô tiểu thư là khách quý nhà chúng ta.

      Chu Duyệt Khiêm :

      - Khách quý gì chứ, phải là người nhà mới đúng, Tố Oánh, đây là chị dâu tương lai của cháu.

      Thiệu Tố Oánh bĩu môi, gì nữa.
      Hoắc Vạn Quân lên tiếng:

      - Được rồi được rồi, mau ăn , Tố Oánh, ăn xong lại chào hỏi Căng Bắc cho tử tế.

      Thiệu Tố Oánh ỡm ờ tiếng, vẻ mặt bình thản.

      Mọi người đều yên tĩnh, chỉ còn tiếng bát đũa khẽ chạm nhau. Trong bữa ăn, Tô Căng Bắc nhìn Thiệu Tố Oánh nhiều hơn chút, này có vẻ như quá chào đón .

      Bữa sáng kết thúc, Hoắc lão phu nhân rời trước, vợ chồng Chu Duyệt Khiêm cũng . Cuối cùng chỉ còn lại bốn tiểu bối Chu Thời Uẩn, Tô Căng Bắc, Chu Chính Hiến và Thiệu Tố Oánh.

      Hoắc lão phu nhân sinh hai trai , con trai lớn mất sớm, để lại Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn, con trai thứ hai Chu Duyệt Khiêm có trai , con út gả cho nhân viên chính trị tầng lớp cao ở đế đô, chỉ có con là Thiệu Tố Oánh.

      Tô Căng Bắc đại khái biết Thiệu Tố Oánh là tồn tại rất được sủng ái ở Chu gia, từ cách trưởng bối chuyện với ấy là có thể nghe ra ít.

      - Em luôn nhìn chị như vậy là có chuyện gì à?

      Giờ phút này, vị tiểu thư được sủng ái kia cứ nhìn chằm chằm với ánh mắt mấy thân thiện.

      Thiệu Tố Oánh hừ tiếng, trả lời với Chu Thời Uẩn:

      - hai, bà ngoại bảo dẫn chị ta về nhưng trước giờ em chưa từng nghe nhắc tới chị ta. hai, người lớn ép kết hôn à?

      Tô Căng Bắc thấy Thiệu Tố Oánh nhấn mạnh vào chữ “ép” buồn cười nhướng mi:

      - Tố Oánh, gì thế?

      Chu Chính Hiến nhìn ấy, giọng hơi trầm xuống:

      - Chuyện Căng Bắc và hai em là nước chảy thành sông, ép gì chứ.

      - ràng là vậy mà.

      Thiệu Tố Oánh lầm bầm bất mãn nhìn Tô Căng Bắc:

      - Chị ta lăn lộn trong showbiz, tạo ra nhiều scandal như vậy, căn bản để hai vào mắt.

      Ơ, hóa ra là bất bình dùm. Tô Căng Bắc tùy ý gác chân trái lên đùi phải, chậm rãi :

      - Em Thiệu, loại tin đồn thiết thực kia sao em cũng tin vậy, chẳng qua là phóng viên đưa tin lung tung mà thôi.

      Thiệu Tố Oánh thấy hề hoang mang càng khó chịu:

      - Ai biết có phải đưa tin lung tung hay , biết đâu là sao.

      Chu Thời Uẩn nghe xong khẽ cau mày, ánh mắt lộ vẻ bất mãn, thích lời này của Thiệu Tố Oánh.

      vừa định lên tiếng ngăn cản Tô Căng Bắc trước mặt :

      - Em cũng là “biết đâu”.

      Giọng biếng nhác mang nét sắc sảo, Chu Thời Uẩn nhìn , thấy cũng nhìn mình.

      Ánh mắt đó… thế nào nhỉ, quyến rũ như tơ, sóng mắt đưa tình.

      giây sau, Chu Thời Uẩn liền nghe Tô Căng Bắc :

      - Em Thiệu vẫn là đừng suy đoán vô vị như vậy hơn, dù sao trong lòng chị chỉ có hai nhà em thôi.

      Lúc câu cuối cùng, ánh mắt rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Chu Thời Uẩn sững sờ.

      - Hừ, lời ngon tiếng ngọt.

      Thiệu Tố Oánh quay đầu chỗ khác:

      - Chẳng qua là hôn nhân lợi ích, hai thèm quan tâm chị đâu, phải hai?

      Tô Căng Bắc tuy là vị hôn thê của Chu Thời Uẩn nhưng hai người căn bản chưa từng qua lại, hơn nữa nhiều năm nay đều chẳng buồn ngó tới , trong lòng Thiệu Tố Oánh cho rằng vô cảm với cuộc hôn nhân này.

      Hơn nữa con người Chu Thời Uẩn lãnh đạm nhưng từ đến lớn luôn có thái độ ôn hòa với em họ là , nên tưởng thuận theo .

      Ngay lúc Thiệu Tố Oánh dương dương tự đắc, Chu Thời Uẩn đột nhiên nhàn nhạt phủ định ấy:

      - phải. Tố Oánh, em càng lớn càng thụt lùi à? Chút lễ phép cũng hiểu?

      Tô Căng Bắc bất ngờ nhìn Chu Thời Uẩn, phải là phải cái gì, phải quan tâm ?

      Thiệu Tố Oánh giậm chân:

      - hai!

      Chu Chính Hiến:

      - hai em sai, em đó, bị chiều vô pháp vô thiên rồi.

      - Các ! Các đều bênh vực chị ta!

      Thiệu Tố Oánh trừng Tô Căng Bắc, thở hổn hển chạy khỏi Dịch Thi Đường.

      Chu Chính Hiến lắc đầu bất đắc dĩ:

      - Căng Bắc, đừng chấp nhặt với em ấy, lần sau chuyện tử tế với em ấy.

      - Cám ơn , có điều em để ý đâu.

      Tô Căng Bắc cười:

      - Chỉ là đứa trẻ hiểu chuyện mà thôi.

      Ha ha ha, nếu phải địa điểm thích hợp chị đây sớm hận chết loại nhi đồng lớn tuổi như rồi!

      Chu Thời Uẩn để ý Thiệu Tố Oánh, nóng lòng lo cho sức khỏe Chu Chính Hiến:

      - , hôm qua kịp hỏi , sức khỏe rốt cuộc thế nào vậy?

      - Bệnh cũ, chỉ là lừa em về nhà thôi, kỳ thực có gì.

      Chu Thời Uẩn ràng tin, ánh mắt chuyển đến người đàn ông luôn ở phía sau Chu Chính Hiến:

      - Chu Diễn, cậu .

      Người đàn ông tên Chu Diễn thẳng:

      - Đại thiếu gia tối thường hay ho khan, hơn nữa đứng lâu dễ mỏi, sức khỏe tốt như lúc trước.

      Chu Chính Hiến trầm giọng ngăn cản:

      - Chu Diễn.

      - Đại thiếu gia, nhị thiếu gia là bác sĩ, cậu cần che giấu.

      - Lắm miệng.

      Chu Diễn bị răn dạy, cúi đầu im lặng.

      Chu Thời Uẩn cau mày:

      - Tôi hỏi chú Dương, Chu Diễn, đẩy ấy.

      Chú Dương là bác sĩ của Chu gia, sức khỏe Chu Chính Hiến luôn do ông ấy chăm sóc.

      Chu Chính Hiến:

      - cần phiền phức như vậy…

      - Chu Diễn, theo.

      Chu Diễn vội vàng :

      - Vâng! Nhị thiếu gia.

      Chu Chính Hiến:

      - …

      Chu Thời Uẩn được bước, quay đầu nhìn Tô Căng Bắc. vội vã huơ huơ tay:

      - , em hơi buồn ngủ, về phòng ngủ bù.

      - Ừ.

      Tô Căng Bắc về phòng. Tuy sáng sớm khúc nhạc đệm Thiệu Tố Oánh khiến hơi khó chịu nhưng Chu Thời Uẩn hiếm khi lên tiếng giúp khiến tâm trạng trở nên tốt… ngờ vị hôn phu nhà bình thường hờ hững lãnh đạm nhưng trong lúc mấu chốt vẫn dùng rất tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :