1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 29
      Chương trướcChương tiếp
      Tô Căng Bắc quay lại buổi tiệc có chút mất hứng nhưng người trong đoàn phim đều rất nhiệt tình, ai nấy đều vây lấy uống rượu. Tửu lượng của khá tốt nên cũng uống với mọi người mấy ly, sau đó, uống nhiều nên high. quên mất những khó chịu do Cao Tử Đồng mang đến mà cùng vui với mọi người.

      Tiệc hoàn công gần kết thúc, mọi người bắt đầu tản ra.

      Các diễn viên chính rời cùng với nhóm đạo diễn và nhà sản xuất của đoàn phim. Mọi người ra khỏi phòng tiệc, cười cười dọc theo hành lang về phía thang máy.

      Ngay khi nhóm họ rời ở đối diện cũng có nhóm người bước tới. Tô Căng Bắc uống hơi chếnh choáng nên chú ý.

      Đạo diễn Trương Học Thành kêu lên kinh ngạc:

      - Chu tiên sinh?

      Mọi người nhìn theo ánh mắt ông.

      - Đúng là cậu rồi.

      Trương Học Thành đầy kinh ngạc:

      - Chu tiên sinh dạo này khỏe , từ lần trước gặp nhau cũng hai ba năm rồi nhỉ?

      Nhân viên đoàn phim phía sau ngạc nhiên nhìn cảnh này, Trương Học Thành là nhân vật rất lợi hại trong giới showbiz, người có thể khiến ông tươi cười nghênh đón như vậy nhiều.

      Nghĩ thế, mọi người lại nhìn thấy phía sau người được gọi là Chu tiên sinh kia. ấy chính là người từng tới thăm Cao Tử Đồng, lúc đó còn gây xích mích với Tô Căng Bắc… Nghe ấy là đại tiểu thư rất có bối cảnh.

      Nhớ lúc đó đạo diễn rất khách sáo với ấy, bây giờ xem ra người ông ấy thực khách sáo hẳn là người được gọi là Chu tiên sinh này.

      Nhưng, người này trông rất trẻ, cùng lắm cũng chỉ ngoài ba mươi… ở tuổi như vậy mà có thể khiến Trương Học Thành hơn năm mươi tuổi ân cần niềm nở.

      - Đạo diễn Trương, quả thực lâu gặp.

      Ngoại hình nho nhã tuấn tú, mỉm cười khiến người ta như tắm gió xuân. Mọi người vừa khâm phục vừa tiếc nuối nghĩ, người như vậy sao lại ngồi xe lăn nhỉ, đúng là nghiệp chướng.

      - Phải, ngờ gặp cậu ở đây, có điều, sao Chu tiên sinh lại đột nhiên từ Bắc Kinh qua?

      Chu Chính Hiến :

      - Có việc công tới đây tiếp khách, sau đó nghe đạo diễn Trương cũng ở đây, vốn định liên lạc với ông, ngờ giữa đường lại gặp.

      Trương Học Thành cười lớn:

      - Duyên phận duyên phận, thế này , tôi làm chủ, chúng ta cùng uống ly?

      - vội.

      Chu Chính Hiến :

      - Tôi nghe lần trước Tố Oánh đến đoàn phim của đạo diễn gây loạn ít.

      Đạo diễn Trương vội :

      - có, đâu có chuyện đó chứ.

      - Lần trước là Tố Oánh tới tìm tôi.

      Cao Tử Đồng bước lên, định thân thiết kéo tay Thiệu Tố Oánh:

      - Sao có thể gây loạn chứ.

      ta vốn muốn thể trước mặt mọi người là mình rất thân quen với đại gia, nhưng ngờ Thiệu Tố Oánh lại khó chịu, tránh thoát thân thiết của ta.

      Sắc mặt Cao Tử Đồng cứng đờ.

      - Tố Oánh.

      Chu Chính Hiến hoàn toàn thèm nhìn ta, với Thiệu Tố Oánh:

      - Trước kia vô lễ với ai, tự mình .

      ràng ngồi, lời cũng nhàng nhưng mọi người đều cảm nhận được áp lực đến từ .

      Người bình thường cảm thấy như vậy, càng huống hồ Thiệu Tố Oánh từ sống bên cạnh . vâng lời, cúi đầu về phía trước.

      Trần Tâm Ngải đỡ Tô Căng Bắc, giọng :

      - Chị Căng Bắc, chị Căng Bắc? Người kia hình như chị á.

      Tô Căng Bắc nheo mắt, ngà ngà say:

      - Thứ gì thế? Ai vậy?

      , trước mắt đột nhiên có người đứng, ngẩn người:

      - Ế, người này đứng trước mặt tôi làm giề, tránh ra tránh ra.

      Mọi người:

      -...

      Chân mày Thiệu Tố Oánh co giật, lầm bầm rất tình nguyện:

      - Xin lỗi.

      - Hả?

      Tô Căng Bắc hơi cúi người, lớn tiếng :

      - gì? to lên!

      Thiệu Tố Oánh sững sờ, đột nhiên ngẩng phắt đầu, giận dữ trừng :

      - Tôi xin lỗi!

      Tô Căng Bắc bị dọa giật mình:

      - Hết hồn hà, giọng to... Ồ? Thiệu Tố Oánh?

      Hóa ra đến bây giờ mới nhận ra!!!

      Thiệu Tố Oánh tức gần chết, đồ ma men thối tha! Nếu phải bị cả ép, thèm xin lỗi đâu!

      Cao Tử Đồng đứng bên vừa lúng túng vừa phẫn nộ, Thiệu Tố Oánh làm sao thế, những để ý ta mà còn ngoan ngoãn xin lỗi Tô Căng Bắc!

      Trương Học Thành nhìn Tô Căng Bắc với ánh mắt kỳ lạ, Chu Chính Hiến đích thân dẫn em đến xin lỗi? Đây phải phong cách của Chu gia, hơn nữa, hôm đó xảy ra chuyện gì lớn.

      “Meo.” Đúng lúc này, tiếng mèo lười nhác kêu lên. Trong nhà hàng thế này, xuất con mèo là chuyện rất kỳ lạ.

      Theo tiếng mèo kêu, chàng trai từ phía sau bước ra. Lúc nãy Chu Chính Hiến dẫn theo rất nhiều người, hơn nữa mọi người đều bị và Thiệu Tố Oánh thu hút tầm mắt nên phát đằng sau còn có người đàn ông xuất chúng như vậy.

      Người đàn ông đó ôm con mèo cụp tai màu nâu nhạt, bàn tay với khớp xương ràng vỗ lên lưng nó, vừa hờ hững vừa dịu dàng khó tả. bước đến bên cạnh Chu Chính Hiến, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía họ.

      Đôi mắt màu nhạt cực kỳ đẹp đẽ khiến nhân viên đoàn phim quen nhìn trai xinh đẹp cũng phải sững sờ.

      Cao Tử Đồng nheo mắt hơi nghi hoặc. Vì có quan hệ tốt với Thiệu Tố Oánh nên ta từng thấy ngoại hình của Chu Chính Hiến nhưng người đàn ông này ta chưa từng thấy, nhưng lại có cảm giác quen mắt khó hiểu...

      Đúng rồi! Cao Tử Đồng bỗng nhiên chấn động, bức ảnh! Là bức ảnh! Người đàn ông bị chụp ở chung phòng khách sạn với Tô Căng Bắc! ta vậy mà là người của Chu gia!

      Khi ánh mắt mọi người đều dồn vào Chu Thời Uẩn, con mèo trong lòng chợt kêu tiếng, nhảy xuống.

      Tô Căng Bắc hơi dựa vào người Trần Tâm Ngải, dụi mắt muốn nhìn người đối diện là ai...

      - Con mèo đáng quá.

      Đúng lúc này, Trần Tâm Ngải bên cạnh kêu lên. Giọng của ấy ràng được cute hóa.

      Tô Căng Bắc cúi đầu nhìn theo tầm mắt ấy, kêu lên:

      - Ô Đồng?

      “Meo”. Con mèo mập nào đó ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, chính là bổn gia ta đây, sen, còn mau bế ta!

      - Đúng là Ô Đồng rồi!

      Tô Căng Bắc ngồi xổm xuống, bế con mèo lên:

      - Có phải mình uống say nhỉ... Ô Đồng, lâu gặp, mày vẫn mập như xưa.

      Trần Tâm Ngải sợ hết hồn:

      - Nè... Chị Căng Bắc, chị uống say rồi, ơ, mau đặt con mèo xuống?

      Đây là con mèo của nhóm người thoạt nhìn dễ dây vào kia, sao chị Căng Bắc có thể bế là bế chứ.

      - Ô Đồng, tao rồi mày chịu giảm cân đàng hoàng phải hông, ngoan nha...

      Tô Căng Bắc đùa với con mèo như chỗ người. Trương Học Thành lúng túng nhìn Chu Chính Hiến rồi vội vã bước lên kéo Tô Căng Bắc:

      - Căng Bắc, cháu uống say rồi, đặt con mèo xuống trước .

      Tô Căng Bắc ợ cái:

      - Đạo diễn? Đạo diễn cũng thích Ô Đồng ạ? được được, nó sợ người lạ, thích đạo diễn đâu.

      Trương Học Thành giọng:

      - Còn để nó xuống!
      Đột nhiên, Chu Chính Hiến nãy giờ im lặng lại cười :

      - Xem ra, Ô Đồng vẫn thích em nhỉ.

      Lời này vừa thốt, chỉ Trương Học Thành mà tất cả mọi người đều sững sờ. Vậy là ý gì? Con mèo này tên Ô Đồng? Tô Căng Bắc biết con mèo này? đúng đúng, phải là Tô Căng Bắc rất thân quen với vị Chu tiên sinh này? Bằng , sao lại thân thiết với mèo nhà người ta như thế chứ.

      Tô Căng Bắc ngẩng đầu, dùng sức chớp chớp mắt mới nhìn người trước mặt:

      - Hả? ...

      Trương Học Thành:

      - Chu tiên sinh, hai người... quen nhau?

      Chu Chính Hiến tựa như thuận miệng trả lời:

      - Căng Bắc là khách quen của nhà tôi.

      Cao Tử Đồng đột nhiên nhìn Thiệu Tố Oánh, Thiệu Tố Oánh nhận ra ánh mắt ta khó chịu quay đầu chỗ khác.

      Cao Tử Đồng giọng:

      - Tố Oánh, cậu, cậu trước đây chưa từng ...

      Thiệu Tố Oánh phồng má:

      - Chuyện này quan trọng sao?

      - Chuyện này sao lại quan trọng?

      Cao Tử Đồng sắp hỏng mất, rốt cuộc ta biết tại sao lần bôi nhọ đó lại khiến ta và gia đình đều bị đả kích lớn, bởi vì người sau lưng Tô Căng Bắc chính là người của Chu gia! Thiệu Tố Oánh vậy mà cho ta biết! Hại ta ngã cú đau như thế!

      - Sao mọi người đều đến rồi?

      Tô Căng Bắc bế Ô Đồng, lảo đảo lên trước:

      - Ai đây, ôi Ô Đồng, đây phải nhị thiếu gia nhà mày à...

      - Chị Căng Bắc!

      Trần Tâm Ngải thấy Tô Căng Bắc vừa vừa sắp ngã vội tiến lên muốn đỡ nhưng có người nhanh hơn , chính là người đàn ông ban nãy bế mèo bước ra, làm chấn động mọi người.

      Chu Thời Uẩn với Trần Tâm Ngải:

      - Để tôi.

      Trần Tâm Ngải mím môi, rất tự giác lùi về sau bước.

      Chu Thời Uẩn kéo Tô Căng Bắc vào lòng, để đầu nghiêng tựa vào vai . Có lẽ vì uống rượu nên mặt nhuốm màu đỏ ửng, mịn màng mềm mại, như con búp bê chỉ biết nhắm mắt mở mắt. hạ mi mắt nhìn , đột nhiên cảm thấy... có chút đáng .

      Chu Chính Hiến ở phía sau hỏi:

      - Em ấy sao chứ?

      Chu Thời Uẩn ho khan, lạnh lùng bế ngang lên:

      - sao, uống nhiều thôi.

      - Ừ, vậy em...

      - Em đưa ấy về.

      Chu Thời Uẩn bế về phía thang máy, lúc ngang qua Chu Chính Hiến hơi dừng lại:

      - Đừng uống rượu.

      Chu Chính Hiến gật đầu:

      - uống.

      - Trước mười giờ về khách sạn nghỉ ngơi.

      Chu Chính Hiến trông rất nghe lời:

      - Biết rồi.

      Nhưng Chu Thời Uẩn vẫn yên tâm, căn dặn Chu Diễn:

      - Nghe chưa, trông kỹ ấy.

      Chu Diễn nghiêm nghị gật đầu:

      - Vâng ạ.

      Chu Chính Hiến lắc đầu bất đắc dĩ.

      Chu Thời Uẩn bế Tô Căng Bắc .

      Phía sau, cả đám người ngẩn ngơ đưa mắt nhìn theo.

      Người đàn ông này là ai...

      Nếu đạo diễn Trương cúi đầu khom lưng với “Chu tiên sinh”, mà “Chu tiên sinh” lại để người đàn ông này bảo sao nghe vậy, ngay cả việc uống rượu hay , chừng nào về cũng phải nghe... người đàn ông này chẳng phải là nhân vật càng lợi hại hơn sao?

      Khoan , bây giờ vấn đề quan trọng hơn là: tại sao Tô Căng Bắc cứ thế bị người ta mang , còn là bế nữa! Mọi người chợt phản ứng lại, người đàn ông này phải là bạn trai mà Tô Căng Bắc đấy chứ?

      Đạo diễn Trương dẫn mấy nhân viên cấp cao cùng ăn với Chu Chính Hiến. Vài diễn viên chính rời khó mà tin nổi, Cao Tử Đồng mãi đến khi ngồi vào xe vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, ta từng nghĩ tới đủ loại khả năng, chỉ nghĩ tới khả năng người đàn ông sau lưng Tô Căng Bắc chính là người của Chu gia!

      - Chị Tử Đồng!

      - Cái gì?

      Cao Tử Đồng phiền muộn, trợ lý liền chen vào:

      - Chị Tử Đồng mau xem , tin tức mạng... tin tức này là sao?

      Cao Tử Đồng cau mày, đoạt lấy điện thoại di động.

      #Cao Tử Đồng dựa hơi gia đình giành mất vai nữ chính của hoa đán hot Kim Diệc Thuần#

      Dòng tiêu đề đỏ chói khiến cư dân mạng tranh luận sôi nổi. Kim Diệc Thuần vốn là nữ diễn viên có danh tiếng rất tốt, fan đông hơn fan Cao Tử Đồng nhiều, bây giờ xảy ra chuyện thế này, Cao Tử Đồng đương nhiên thành đối tượng công kích của mọi người. Hơn nữa vì tin này mà mạng còn khơi lên rất nhiều tin tốt khác liên quan đến Cao Tử Đồng. Kiêu căng ngạo mạn, diễn xuất dở, dựa vào thế lực để cướp tài nguyên... Vết nhơ chồng chất.

      - Chị Tử Đồng, phải đây là chuyện năm ngoái ư, sao bây giờ lại có người tung ra...

      Chuyện cướp tài nguyên của Kim Diệc Thuần quả thực có, nhưng khi đó ai tiết lộ, bây giờ sao đột nhiên lại bị đào bới ra chứ.

      Cao Tử Đồng xem xong loạt bình luận, sững sờ nhìn về phía trước, ngay cả điện thoại di động rơi xuống xe cũng để ý.

      - Chị Tử Đồng, chị sao thế, chúng ta nên làm gì đây?

      Cao Tử Đồng cười chán nản:

      - Tôi nên làm gì đây, tôi có thể... làm gì đây?

      đắc tội người nên đắc tội, chỉ có thể thua triệt để.

      Chín giờ rưỡi, Chu Chính Hiến quả nhiên kết thúc bữa tiệc với đạo diễn Trương.

      đường về khách sạn, Chu Chính Hiến day day trán, dựa lưng vào ghế có chút mệt mỏi.

      - Thiếu gia, cậu ổn chứ ạ?

      - sao.

      - Cậu vẫn chưa uống thuốc buổi tối, mau uống ạ.

      Chu Chính Hiến lắc đầu:

      - Về khách sạn rồi .

      Chu Diễn đành đặt thuốc xuống.

      - Thiếu gia, hôm nay vốn dĩ hẹn nhóm chủ tịch Đổng ở nhà hàng Thành Tây, cậu đặc biệt đổi đến nơi này là vì Tô tiểu thư sao?

      - Căng Bắc sống trong giới showbiz, dù sao cũng nên nhắc nhở người ở đây chút.

      - Vậy tại sao cậu thẳng, nếu biết Tô tiểu thư là vị hôn thê của nhị thiếu gia, còn ai dám gây chuyện với ấy chứ.

      - Tôi đúng là muốn như vậy.

      Chu Chính Hiến cười:

      - Nhưng thằng em trai đó dặn rồi, đừng khơi thân phận ấy ra, chỉ cần để người trong giới biết ấy phải người dễ trêu vào là được.

      - Tại sao...

      Chu Chính Hiến hiểu :

      - Căng Bắc phát triển ở đây vốn hề dựa vào Tô gia, bây giờ chúng ta cũng cần xen nhiều, quá nhiều chuyện liên quan đến Chu gia kỳ thực tốt cho Căng Bắc, cây to đón gió.

      Chu Diễn gật đầu:

      - Cậu chí phải.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chu Thời Uẩn mang Tô Căng Bắc về nhà.

      bế , bế mèo. hạ mi mắt nhìn trong lòng mình, khẽ cong khóe môi, say thành thế này mà vẫn biết bế chắc Ô Đồng, tửu phẩm xem như tệ.

      Vào phòng, Chu Thời Uẩn đặt Tô Căng Bắc lên giường. chưa muốn ngủ, bế Ô Đồng lảm nhảm liên miên bất tận.

      - Hôm nay mày ăn gì, cá khô? Thức ăn cho mèo? Á! phải mày uống rượu chứ?

      Ô Đồng: “Méo?”

      Chu Thời Uẩn:

      -...

      - Ô Đồng, mày xem thịt bụng mày nè, núc na núc ních.

      Tô Căng Bắc vân vê bụng nó, tiếp:

      - Mập quá, mày biết mập thế này là sống được ở showbiz đâu, mày bắt chước tao nè, tập sit up sit up. (1)

      (1) Sit up: tên động tác gập bụng.

      Ô Đồng biếng nhác dùng móng vuốt cào áo Tô Căng Bắc.

      trừng mắt:

      - Cái gì? Mày muốn thấy thành quả, được, cho mày thấy, tao mày biết, thực hữu hiệu đấy!

      rồi, Tô Căng Bắc đưa tay vén áo mình.

      Chu Thời Uẩn vốn bình tĩnh đứng bên giường nhìn mèo người “đối thoại”, đột nhiên, vén áo lên để lộ vùng bụng phẳng lì trong khí.

      Chu Thời Uẩn sững sờ, vội đưa tay kéo áo xuống.

      Tô Căng Bắc lườm :

      - làm gì thế?

      Khóe môi Chu Thời Uẩn co giật:

      - Em làm gì thế…

      Tô Căng Bắc vô cùng bất mãn:

      - Em cho Ô Đồng xem bụng em, để nó có tấm gương học tập, coi nó bao nhiêu thịt đây nè.

      Chu Thời Uẩn bình tĩnh nhìn hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, cái này đúng là say quá rồi:

      - Em uống nhiều, nghỉ ngơi sớm, mang Ô Đồng .

      - được!

      Tô Căng Bắc ôm Ô Đồng trở lại:

      - Hôm nay nó ngủ với em!

      - Nó có chỗ ngủ riêng.

      Tô Căng Bắc híp mắt, nghi ngờ :

      - Có phải muốn ngủ chung với nó nên cho em ngủ với nó ?

      Chu Thời Uẩn:

      - …Em nghĩ nhiều rồi.

      - Vậy thế này nhé.

      Tô Căng Bắc hơi dịch vào trong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:

      - ngủ chung với tụi em.

      Chu Thời Uẩn dừng lại, vẻ mặt có chút tự nhiên:

      - Tô Căng Bắc, đừng quậy.

      bĩu môi, để ý tới , bế Ô Đồng ai oán buồn tủi:

      - Ô Đồng, Ô Đồng, ấy muốn ngủ với chúng ta, mày có phải ấy ghét tao , đúng, sao có thể có người ghét tao chứ. Ô Đồng mày đáng thương quá, có người ghét mày kìa.

      Ô Đồng: ở đây có kẻ tâm thần…

      Chu Thời Uẩn: muốn thu lại cái câu tửu phẩm tệ kia…

      khuyên được Tô Căng Bắc khi say, hết cách, đành tạm thời đồng ý để Ô Đồng ở đây, sau đó tự ra ngoài vệ sinh miệng.

      Vệ sinh xong, thay đồ ngủ bước ra.

      Cửa phòng Tô Căng Bắc khép hờ, nghe tiếng động lách cách lộp cộp vọng từ bên trong. cau mày, vội bước tới mở cửa.

      - Gâu gâu!

      “Meo…”

      - Gâu gâu gâu!

      “Meo meo meo?”

      sàn nhà, người mèo đứng sóng đôi, tứ chi Tô Căng Bắc chạm đất, ràng đóng vai con… chó.

      Nghe sau lưng có tiếng người, xoay đầu, khuôn mặt kiều đầy oan ức:

      - Chu Thời Uẩn, tại sao nó thừa nhận nó là con chó?

      - Bởi vì nó là con mèo.

      - Bảo con mèo thừa nhận nó là chó rất khó à?

      - Ừ.

      Tô Căng Bắc chán ghét nhìn Ô Đồng:

      - Chậc, Ô Đồng quá tùy hứng.

      Chu Thời Uẩn đặt trở lại giường, nhàng :

      - Ừ, quá tùy hứng.

      Ô Đồng dưới sàn bị bức ép hơn nửa giờ: “Meo meo??”

      Tô Căng Bắc giường dường như ngoan ngoãn chuẩn bị ngủ, Chu Thời Uẩn nhìn , bế Ô Đồng ra ngoài. đặt Ô Đồng vào trong căn nhà dành cho nó được tài xế đưa tới, sau đó về phòng mình chuẩn bị ngủ.

      Nằm xuống, tắt đèn.

      Nhưng mười phút sau, cửa bị người khác đẩy vào.

      Chu Thời Uẩn vẫn chưa thực tiến vào trạng thái ngủ say nên cửa vừa có tiếng động, liền mở mắt ra.

      Ánh đèn màu lam nhạt nơi phòng khách len vào, thứ khổng lồ ngược sáng bước tới. Chu Thời Uẩn sững sờ, đưa tay bật đèn.

      Căn phòng sáng lên, rốt cuộc nhìn , hóa ra là Tô Căng Bắc ôm chăn gối lảo đảo vào, ờm, phía chăn còn có Ô Đồng nằm chễm chệ.

      Chu Thời Uẩn ngơ ngác nhìn :

      - Tô Căng Bắc?

      đặt chăn và gối xuống giường, Ô Đồng nhân cơ hội nhảy lên bụng .

      hơi rũ đầu, mơ mơ màng màng lên tiếng:

      - Nó muốn ngủ với .

      - Nó?

      Chu Thời Uẩn nhìn Ô Đồng.Ô Đồng ngồi xổm, mặt ngơ ngác, tôi là bị ép buộc…

      - Nhưng em muốn ngủ với nó, cho nên hết cách rồi, em chỉ có thể qua ngủ với .

      Tô Căng Bắc vén chăn chui vào:

      - Chúng ta mỗi người nửa giường, nó ngủ ở giữa.

      Chu Thời Uẩn:

      - Đợi

      - Nào, Ô Đồng, chúng ta ngủ thôi.

      Người nào đó thỏa mãn nhắm mắt lại.

      Chu Thời Uẩn nửa nằm kinh ngạc, tại hơi nghi ngờ người này có phải say hay .

      Cuộc sống của rất quy luật, dậy sớm ngủ sớm, nhưng có điều tốt là quen giường. Đến giờ giấc nhất định là phải ngủ, hơn nữa phải ngủ chiếc giường mà quen.

      Nhưng vào lúc này, nhìn Tô Căng Bắc nằm co ro, biết mình muốn ngủ hay muốn ngồi dậy. Chu Thời Uẩn do dự hồi lâu, cố chống cự với cơn buồn ngủ.

      Cuối cùng…

      Bỏ , mỗi người cái chăn, cũng ảnh hưởng gì. Chu Thời Uẩn nằm xuống, cũng may, giường đủ to, khoảng cách giữa và Tô Căng Bắc đủ lớn.

      Chu Thời Uẩn an tâm nhắm mắt ngủ. Nhưng hôm nay là ngày bình thường, định thể ngủ thẳng giấc đến sáng như mọi ngày.

      Hơn ba giờ sáng, Chu Thời Uẩn bị cảm giác khó chịu ở ngực đánh thức. Lúc mở mắt, ánh trăng nhàn nhạt qua khe rèm cửa sổ rơi rắc vào phòng, lan tỏa khắp gian, tịch mịch và sâu lắng.

      Chu Thời Uẩn cúi đầu nhìn người trong lòng, choáng váng.

      Tô Căng Bắc biết từ khi nào chui qua hai lớp chăn tới chỗ , khuôn mặt lúc này áp lên ngực , tay vòng qua hông , dáng vẻ rất quen thuộc.

      an tĩnh nhắm mắt, đôi môi mỏng hơi mím, làn da trắng ngần tựa bạch ngọc tỏa ra ánh sáng.

      Bàn tay Chu Thời Uẩn đưa lên định đẩy ra từ từ dừng lại, con ngươi màu nhạt của chăm chú ngắm nhìn gương mặt , ánh mắt vốn kinh ngạc dần trở nên bình lặng.

      Dáng vẻ lúc chưa mở mắt rất ngoan, nhúc nhích, như con thỏ. Nhưng Chu Thời Uẩn biết, lúc mở mắt rất quyến rũ, mắt hoa đào hiếm thấy, vừa gợi cảm vừa xinh đẹp, từng ánh mắt đều mê hoặc lòng người.

      Tô Căng Bắc, vì sao lại có như em? Hoàn toàn khác , nhưng lại có mối liên kết chặt chẽ cùng .

      Chu Thời Uẩn nhìn , hàng mi dày của hơi run rẩy. còn chưa phản ứng đôi mắt trước mặt chợt mở ra. Con ngươi đen như đá vỏ chai, phảng phất như hồ ly, còn là loại hồ ly quyến rũ nhất ấy.

      - Chu Thời Uẩn?

      mím môi, hiếm khi biết gì.

      - Cmn…

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, gần như là ngay tức khắc nhào tới:

      - Lần đầu tiên nằm mơ giỏi như vậy!

      đột nhiên trở mình ngồi lên người , Chu Thời Uẩn cứng đờ:

      - Em…

      Hai chân Tô Căng Bắc quỳ bên sườn , từ cao nhìn xuống, cười rất… dâm đãng?

      Trong lòng Chu Thời Uẩn có nỗi thấp thỏm tên, vừa định lên tiếng nhắc nhở đây phải mơ tốc độ của người phía quá nhanh, áp môi xuống.

      Mềm mại và thoang thoảng hương rượu.

      Đây là lần thứ hai.

      Trong đầu Chu Thời Uẩn thường xuyên ra dáng vẻ ngày hôm ấy mặc sơ mi trắng đu lên người , nhưng hồi ức chung quy vẫn là hồi ức, căn bản sánh được với tiếp xúc chân .

      kiềm chế, nhạt nhẽo, chưa từng để chuyện nam nữ trong lòng. Nhưng, thế có nghĩa hề ý thức được gì, người đàn ông bình thường, rất bình thường. Cho nên, khi hơi thở của Tô Căng Bắc gần như vậy, lại còn dùng tư thế như vậy ở trước mặt , trái tim đột nhiên đập mạnh, mạnh đến mức chỉ trong phút chốc nảy sinh ra xúc động muốn xé toạc .

      Tô Căng Bắc nửa cắn nửa hôn đôi môi Chu Thời Uẩn rất lâu mới rời , còn bẹp bẹp hai tiếng rất thưởng thức.

      - chân thực…

      Tô Căng Bắc lẩm bẩm:

      - Chu bảo bối, em có thể sờ nữa ?

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn mê ly, hô hấp ràng ổn định.

      Tô Căng Bắc chợt cong môi cười:

      - Đúng rồi, em hỏi làm gì chứ, trong giấc mơ của em, đương nhiên do em làm chủ!

      cánh tay của trượt vào trong vạt áo .

      - A… cứng quá!

      Tô Căng Bắc nhào nắn bụng , còn định thăm dò lên phía , Chu Thời Uẩn chợt đè bàn tay an phận của lại:

      - Tô Căng Bắc!

      - Hả?

      hơi mơ mơ màng màng, nhưng trong mắt vụt lên ánh lửa sáng ngời.

      - Suỵt, đừng chuyện, để chị đây hưởng thụ…

      Tô Căng Bắc cười hì hì tránh thoát tay , nhích lên . Làn da mịn màng ma sát vào nhau, khơi ra phản ứng nguyên thủy nhất giữa nam và nữ. Hô hấp Chu Thời Uẩn ngưng trệ, chỉ cảm thấy ngọn lửa từ bên dưới phun trào…

      người vẫn vò vò nắn nắn, đầu nóng lên, trực tiếp trở mình đè xuống.

      tiếng kêu lên, trời đất quay cuồng. Mái tóc màu nâu đậm xõa tung, Tô Căng Bắc ngơ ngác chớp chớp mắt:

      - Choáng quá… ơ.

      Từ hời hợt như chuồn chuồn lướt nước ban đầu đến cuối cùng gặm nuốt cắn xé, môi lưỡi giao hòa, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về nhau. Dần dần, Chu Thời Uẩn bất giác giữ lấy cổ tay , giam dưới người. Tô Căng Bắc nửa tỉnh nửa say, để mặc hành động, trong đầu chỉ còn ý nghĩ… Chu Thời Uẩn trong mơ cuồng dã.

      Vốn là vui vẻ tiếp nhận, từ từ, Tô Căng Bắc có chút thở nổi. Đệch, đây là Chu bảo bối nhà sao? Đây phải Chu bảo bối nhà mà! Chu bảo bối nhà sao cứ luôn giam cho di chuyển thế này, sao lại cắn thô bạo thế này! A… Sắp thở nổi rồi!

      Về chuyện nam nữ, Chu Thời Uẩn có kinh nghiệm, chỉ hôn theo tiếng gọi con tim… lại càng dùng nụ hôn ấy để áp chế dục vọng càng sâu.

      - Úi!

      Cơn đau ở môi bất ngờ truyền đến, Chu Thời Uẩn chợt phục hồi lại tinh thần.

      Mà lúc này, môi Tô Căng Bắc nằm có vết máu, thở dốc:

      - Đợi, đợi chút… thở tí rồi tiếp.

      Chu Thời Uẩn ngẩn ngơ nhìn … ánh mắt bây giờ mông lung hơi nước, gương mặt ửng đỏ, môi hơi sưng, lè chiếc lưỡi tươi non mịn màng, quyến rũ đến cùng cực.

      - Chu Thời Uẩn, em thích trong mơ, đủ hoang dã.

      Tô Căng Bắc cười hì hì kéo cổ :

      - Tiếp tiếp, nhưng đừng mạnh như vậy, em thở nổi.

      Trong mơ? ấy vẫn mơ hồ…

      - Nhanh lên, tới tới .

      Tô Căng Bắc cười xinh đẹp, ánh mắt cũng tỉnh táo.

      Chu Thời Uẩn hít sâu hơi, mấy giây sau, nhảy phắt xuống khỏi giường. chưa bao giờ bối rối như vậy… Nhưng từ khi gặp , bình tĩnh của bị khiêu chiến hết lần này đến lần khác.

      Tô Căng Bắc quơ quơ tay hồi lâu:

      - Chu Thời Uẩn? Chu bảo bối? Đâu mất rồi?

      lẩm bẩm trở mình, nửa mê nửa tỉnh ôm lấy gối , mơ màng ngủ thiếp .

      Còn Ô Đồng bên cạnh bị đánh thức lâu biếng nhác đổi tư thế, nhắm mắt: “Meo.”

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Mười giờ hôm sau, chuông cửa vang lên.

      Chu Thời Uẩn đứng dậy khỏi sofa, mở cửa.

      Ngoài cửa chỉ có hai người, Chu Chính Hiến ngồi xe lăn và Chu Diễn đẩy xe lăn.

      - .

      Chu Thời Uẩn nghiêng người:

      - Sao lại tới đây?

      Chu Chính Hiến nhìn vành mắt đen và đôi môi rách da của Chu Thời Uẩn trước mắt, bất ngờ :

      - Em sao thế?

      Chu Thời Uẩn khựng lại, có chút khó hiểu.

      Chu Diễn phía sau tốt bụng chỉ vào môi:

      - Nhị thiếu gia, cậu chảy máu kìa.

      Chu Thời Uẩn sững sờ, đưa tay chạm môi, lập tức xoay đầu mất tự nhiên:

      - sao, cẩn thận va trúng thôi.

      Chu Chính Hiến và Chu Diễn đưa mắt nhìn nhau, va trúng? Va vào đâu? Có điều thấy Chu Thời Uẩn ràng muốn nhiều, hai người đều hỏi.

      Chu Thời Uẩn vào phòng khách pha bình trà cho Chu Chính Hiến:

      - Chuyện kinh doanh ổn thỏa hết rồi chứ?

      - Ừ, cũng tàm tạm.

      - Chừng nào về?

      - Mai.

      Chu Chính Hiến đón lấy ly trà sứ trắng, nhấp ngụm:

      - Buổi trưa cùng ăn cơm .

      - Ừ.

      Chu Thời Uẩn ngước mắt nhìn :

      - Lần này trở về, trong thời gian ngắn đừng chạy lung tung nữa, có chuyện gì giao người khác làm, lo chăm sóc sức khỏe của chính trước .

      Chu Chính Hiến mỉm cười:

      - Ừ. Đúng rồi, hôm qua em đưa Căng Bắc đến đây?

      Chu Thời Uẩn gật đầu:

      - Còn ngủ.

      - Hôm qua dặn đạo diễn Trương rồi, bảo ông ấy chăm sóc Căng Bắc nhiều vào, tuy chưa nhắc tới quan hệ cụ thể giữa Căng Bắc và Chu gia chúng ta nhưng nghĩ ông ấy biết nên làm thế nào.

      Chu Thời Uẩn:

      - Cám ơn .

      Chu Chính Hiến đưa tay vỗ vai :

      - Cám ơn gì chứ, em ấy là vợ em, đương nhiên là người của Chu gia chúng ta, người trong nhà cần cám ơn.

      Chu Thời Uẩn cười nhạt, lại rót cho ly trà.

      “Rầm!” Vào lúc ba người yên lặng uống trà, căn phòng đột nhiên có thanh lớn vang lên.

      Chu Chính Hiến ngẩn người, biết căn phòng phát ra thanh này là phòng của em trai, chẳng lẽ…

      - Chu bảo bối! Chu bảo bối!?

      Giọng kinh hãi quá độ của Tô Căng Bắc từ trong phòng vọng ra, tiếp đó cửa phòng mở toang, Ô Đồng chui ra trước, Tô Căng Bắc nối gót theo sau:

      - Sao em lại ở đây? Chu bảo…

      Trong phòng khách, ba người đàn ông sững sờ nhìn .

      Quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù, Tô Căng Bắc luôn gọn gàng xinh đẹp trước mặt người khác lại xuất vô cùng bất nhã ở đây. Chính cũng đơ, tại sao bên ngoài có người?!

      Chu Diễn lập tức dời tầm mắt, a, thời tiết hôm nay rất đẹp.

      Chu Chính Hiến hạ mi mắt ho khẽ, bên môi ý cười nhàn nhạt.

      Chu Thời Uẩn đưa tay xoa trán, đứng dậy về phía :

      - Qua đây.

      Tô Căng Bắc:

      - …Ờ.

      Chu Thời Uẩn nhìn như bình tĩnh nhưng thực tế tốc độ lại rất nhanh, kéo về phòng mình, trở tay đóng cửa lại.

      trầm giọng :

      - Mặc đồ đàng hoàng.

      Tô Căng Bắc cúi đầu nhìn, nút áo xiêu xiêu vẹo vẹo, vai hở hơn nửa. vội cài lại nút:

      - Sao, sao cả cũng ở đây?

      - Hôm qua ấy đến, hôm nay ghé nhà thăm lát.

      Chu Thời Uẩn nhìn :

      - Hôm qua có gặp ở nhà hàng mà, em quên rồi?

      Tô Căng Bắc mới sáng sớm đau đầu muốn chết, đâu nhớ được gì.

      - Em quên rồi...

      Chu Thời Uẩn dừng lại:

      - Quên sạch?

      - Em...

      Tô Căng Bắc chợt lắc đầu:

      - đúng, hình như quên hết, em nhớ Ô Đồng tới, sau đó hồi nãy mở mắt đúng là thấy Ô Đồng. Còn nữa!

      Chu Thời Uẩn liếc :

      - Gì?

      - Em mộng xuân rồi!!!

      -...

      - Nhưng, lại giống.

      Tô Căng Bắc kéo cánh tay Chu Thời Uẩn:

      - Buổi sáng em dậy ở phòng , vậy ơ, hôm qua phải mơ? Mà là ?

      Chu Thời Uẩn bình tĩnh gỡ tay xuống:

      - Hôm qua ngủ sofa, em nằm mơ đấy.

      - Nhưng, nhưng sao để em ngủ phòng ?

      - Em uống say cứ đòi vào ngủ, cũng hết cách.

      Chu Thời Uẩn xoay người tới cửa:

      - Thay đồ nhanh lên, sửa soạn chút rồi ra ngoài ăn.

      - Nè, đợi , em còn chưa hỏi xong, em cảm thấy...

      Chu Thời Uẩn ngắt lời :

      - Cho em 15 phút.

      -...

      ra ngoài.

      Tô Căng Bắc gãi gãi đầu, phải chứ, chỉ là mơ sao, nhưng nó chân đến đáng sợ! Chu Thời Uẩn hôn , Chu Thời Uẩn dùng sức hôn ! Đúng là quá mạnh mẽ!

      Tô Căng Bắc xoắn xuýt hồi, nghĩ, , đây chắc là mơ, Chu Thời Uẩn ngoài đời sao có thể thô bạo như vậy chứ!

      Lúc ăn mặc trang điểm đàng hoàng bước ra ba người kia uống xong bình trà.

      Tô Căng Bắc tằng hắng, hơi xấu hổ đến trước mặt Chu Chính Hiến:

      - cả đến rồi, ơ... hồi nãy thất lễ quá, xin thứ lỗi.

      Chu Chính Hiến đặt ly trà xuống, ánh mắt lên ý cười ôn hòa:

      - sao, ở trong nhà cần quá gò bó, là lúc bọn đến thông báo cho em.

      Tô Căng Bắc cười gượng:

      - phải phải...

      Chu Chính Hiến và Chu Diễn đưa mắt nhìn nhau, Tô Căng Bắc khỏi lúng túng, :

      - thôi, ăn cơm, Chu Diễn, đẩy tôi ra ngoài.

      - Vâng, thưa thiếu gia.

      Hai người ra ngoài trước. Vẻ mặt Tô Căng Bắc đau khổ:

      - Chu Thời Uẩn, trai cảm thấy em rất thục nữ chứ?

      hơi cong môi, quay đầu nhìn :

      - Em có từng thục nữ bao giờ à?

      Tô Căng Bắc:

      -!!!Họ đến nhà hàng ăn cơm, đặt phòng bao yên tĩnh, khiêm tốn mà tao nhã.

      - Nhà hàng này do người bạn của mở, món ăn rất ngon.

      Chu Chính Hiến đưa thực đơn cho Tô Căng Bắc:

      - Ưu tiên phái nữ, muốn ăn gì gọi nhé.

      cám ơn:

      - Trước đây biết có nhà hàng thế này, xem ra rất đặc biệt.

      - Muốn ăn bảo Thời Uẩn cùng em, bình thường nếu bận cũng có thể gọi điện thoại cho người ta giao tới.

      Chu Chính Hiến :

      - Thời Uẩn, em có số điện thoại của ông chủ nhà hàng này chứ nhỉ.

      Chu Thời Uẩn gật đầu.

      Tô Căng Bắc chống cằm, nghiêng mắt nhìn :

      - Chu Thời Uẩn, vậy sau này gọi giúp em nha.

      từ tốn :

      - Em luôn ở bên ngoài, ông chủ giao thức ăn qua thành phố khác đâu.

      - Chuyện này chả sao cả.

      Tô Căng Bắc cong môi:

      - Sau này em ở đây nhiều hơn là được, vốn là vậy mà, ở đây em thường rời đâu.

      Chu Chính Hiến cười khẽ, hiển nhiên lại bị lời mạnh dạn trắng trợn của Tô Căng Bắc chọc cười. Chu Thời Uẩn hơi đơ người, dời mắt mấy tự nhiên.

      mảy may quan tâm tới phản ứng của hai người, tự mình gọi món. Gọi xong món mình thích, đưa thực đơn cho người khác:

      - Mọi người gọi .

      Gọi xong, ba người lại hàn huyên chốc lát, đương nhiên, phần lớn là Chu Chính Hiến và Tô Căng Bắc , Chu Thời Uẩn chưa bao giờ chủ động khơi chuyện.

      Món ăn được dọn lên, ba người bắt đầu dùng bữa.

      - Quả nhiên rất ngon.

      Mắt Tô Căng Bắc sáng lên:

      - Món cá trong suốt này rất ngon, cả món sườn này nữa, sao lại mềm đến vậy chứ.

      Món cá trong suốt:



      Chu Chính Hiến :

      - Hai món này đều là món thương hiệu ở đây, quả thực rất ngon. và Thời Uẩn đều thích ăn cơm ta hơn cơm tây, Căng Bắc em cũng thế à?

      Tô Căng Bắc suy nghĩ:

      - Cái này à, kỳ thực hễ ngon là em thích, cơm tây hay cơm ta đều được.

      Chu Thời Uẩn hơi cong khóe môi, đúng là chân thực.

      Lúc ăn, Chu Thời Uẩn phát Tô Căng Bắc khen ngon nhưng lại chẳng ăn bao nhiêu, mỗi món chỉ gắp mấy đũa rồi thôi.

      - Em no rồi?

      Chu Thời Uẩn cuối cùng nhịn được hỏi.

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - Chưa.

      - thích ăn?

      - Thích.

      Chu Thời Uẩn hiểu:

      - Vậy sao em ăn?

      Tô Căng Bắc nhăn mặt:

      - Em no xêm xêm là được, biết em dễ mập mà.

      Chu Thời Uẩn cau mày:

      - Em dễ mập?

      - Phải đó, biết muốn duy trì vóc dáng khó cỡ nào ?

      Tô Căng Bắc thở dài :

      - Vả lại, em là nhân vật của công chúng, mập rất dễ bị nhận ra.

      Lời vừa dứt, trong dĩa của có thêm miếng thịt, Chu Thời Uẩn bình tĩnh thu đũa:

      - Dùng phương pháp ăn kiêng để duy trì vóc dáng là lựa chọn sáng suốt nhất, em ăn đủ dinh dưỡng, kéo theo đó là giảm trao đổi chất, mà giảm trao đổi chất em lại càng dễ mập.

      Tô Căng Bắc:

      - , chắc chắn chứ?

      Chu Thời Uẩn cau mày:

      - là bác sĩ.

      - Ờ ha.

      - Ăn , thứ em cần là vận động, chứ phải ăn kiêng.

      Chu Thời Uẩn hoàn toàn tỏa hào quang bác sĩ với dáng vẻ “hãy nghe chỉ dẫn của bác sĩ”.

      Tô Căng Bắc hầm hừ:

      - Bình thường em cũng tập gym mà, chỉ là dạo này lười thôi.

      Dứt lời, sáp tới bên tai :

      - Em còn có cơ bụng nữa đấy, tin ?

      Tay cầm đũa của Chu Thời Uẩn khựng lại. Tin, hôm qua tự mình vén lên trước mặt , là vén lên trước mặt Ô Đồng, thấy nên đương nhiên là tin.

      Nhưng Tô Căng Bắc thấy như vậy tưởng là tin:

      - Em có thể cho sờ, cứng lắm đấy.

      Chu Thời Uẩn ngớ người, chỉ sợ lại vén áo lên nữa, phảng phất như thấy say tỉnh như ngày hôm qua.

      cảnh cáo:

      - Mau ăn .

      Tô Căng Bắc hừ khẽ, lẩm bẩm:

      - Em mà…

      Hai người “châu đầu ghé tai” thà thầm, Chu Chính Hiến nhìn rất hài lòng. Cậu em trai mặt lạnh nhà mình cuối cùng cũng khai thông rồi, có thể yên tâm.

      Sau đó, Tô Căng Bắc được Chu Thời Uẩn gắp thức ăn hết đũa này đến đũa khác, dù đau thương cũng vui vẻ ăn.

      - Em vệ sinh chút.

      Tô Căng Bắc rồi mở cửa ra ngoài. Ngoài cửa có nhân viên phục vụ đứng, hỏi thăm hướng nhà vệ sinh rồi về phía đó, hồi nãy uống nước trái cây hơi nhiều, phải giải quyết mới được.

      Nhà hàng này hơi quanh co lòng vòng, Tô Căng Bắc vệ sinh xong quay về lạc đường, thấy phòng bao nhìn rất giống phòng bao của mình bèn định đẩy cửa bước vào nhưng mới đẩy nửa phía sau đột nhiên có người gọi .

      - Xin hỏi, là khách phòng 302 sao?

      Hóa ra là nhân viên phục vụ, Tô Căng Bắc ngẩn người, đây phải nhân viên phục vụ phòng .

      - A xin lỗi, có lẽ tôi nhầm, tôi nhớ phòng mình là phòng số mấy.

      Nhân viên phục vụ rất lịch :

      - Vậy có thể tên họ của người đặt chỗ.

      Tô Căng Bắc nghĩ nghĩ:

      - Chu Chính Hiến.

      - À, là Chu tiên sinh.

      Nhân viên phục vụ có vẻ rất quen thuộc:

      - Chu tiên sinh là đối tượng mà ông chủ chúng tôi đặc biệt căn dặn phải phục vụ tốt, ấy ở phòng 306.

      - Ra vậy, cám ơn.

      Tô Căng Bắc định ra ngoài đột nhiên, trong phòng bao có giọng quen thuộc vang lên:

      - Tưởng, uống, chẳng lẽ say rồi?

      Giọng đàn ông thô kệch:

      - Có người đẹp ở bên, rượu say người người tự say, nào nào nào, rót cho , em rót là uống.

      Giọng nữ kiều hơi cứng lại:

      - Tưởng…

      Thấy Tô Căng Bắc đứng im, nhân viên phục vụ khó hiểu cất tiếng gọi:

      - ơi?

      trả lời, hơi nghiêng người nhìn vào bên trong qua khe hở.

      Hạ Lộ…

      bạn thân Hạ Lộ của lúc này ngồi bên cạnh người đàn ông béo mập mà bàn tay heo của ông ta di chuyển tới lui đùi ấy.

      Tâm trạng Tô Căng Bắc thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, đẩy mạnh cửa phòng bao ra, đứng ngay cửa:

      - Hạ Lộ?

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      - Căng Bắc, sao cậu lại ở đây?

      Hạ Lộ cuống quít đứng dậy:

      - Cậu, cậu…

      Tô Căng Bắc bước lên trước, nhìn quanh. Năm người đàn ông, chỉ có mình Hạ Lộ là con .

      - Câu này mình muốn hỏi cậu đấy, sao cậu lại ở đây?

      Sắc mặt Tô Căng Bắc còn vẻ ngả ngớn thường ngày mà rất nặng nề.

      Hạ Lộ ho khan, miễn cưỡng bình tĩnh lại, :

      - Ơ, mình giới thiệu với cậu, đây là nhà sản xuất Tưởng, đây là đạo diễn Trần…

      Tô Căng Bắc muốn nghe ấy giới thiệu những người này, nhìn Hạ Lộ, hỏi gằn từng chữ:

      - Hạ Lộ, người này, là bạn trai cậu sao?

      - A?

      Hạ Lộ ngẩn người:

      - Bạn, bạn trai gì chứ?

      - Mình thấy hai người thân mật như vậy, mình tưởng ông ta là bạn trai cậu.

      Sắc mặt Hạ Lộ thay đổi:

      - Căng Bắc…

      - A, chính là Tô Căng Bắc à, quả nhiên trăm nghe bằng thấy!

      Nhà sản xuất Tưởng kia say bí tỉ, mặt đỏ cả lên:

      - xinh đẹp.

      Hạ Lộ đẩy Tô Căng Bắc ra ngoài:

      - Căng Bắc, cậu trước , sau này mình giải thích, được ?

      - Đừng , ngồi xuống uống ly nào.

      Những người khác có mặt cũng tiếp lời:

      - Phải phải, uống ly nào người đẹp.

      Hạ Lộ hơi gấp gáp:

      - Căng Bắc.

      Tô Căng Bắc nhìn Hạ Lộ, đột nhiên vào chỗ ngồi xuống:

      - Được, uống ly, chúng ta cùng tán gẫu.

      Thấy ngồi, mắt đám đàn ông đều sáng rực, nhà sản xuất Tưởng :

      - Hạ Lộ à, sao sớm chứ, hóa ra và Tô Căng Bắc là bạn thân.

      Hạ Lộ do dự ngồi xuống:

      - Phải…

      - Đúng là quá tốt rồi, bộ phim trước đó tôi với còn thiếu vai, vừa khéo hai chị em cùng đóng nhỉ.

      Mắt Hạ Lộ sáng lên:

      - Tưởng, đồng ý rồi?

      - A, thành vấn đề.

      Ánh mắt nhà sản xuất Tưởng láo liên qua người Tô Căng Bắc:

      - Đương nhiên, cũng phải giúp tôi kéo Tô qua, bộ phim của chúng ta thiếu hình tượng nhân vật như thế.

      Hạ Lộ vừa nghe vậy, ánh mắt vô thức nhìn sang Tô Căng Bắc.

      Ánh mắt ấy quá mong chờ, nhìn mà lòng quặn thắt.

      luôn biết giới showbiz loạn, biết rất nhiều người vì danh lợi, vì tài nguyên mà bám vào người khác, họ có lẽ dùng cơ thể, có lẽ dùng thứ gì đó khác, nhưng Tô Căng Bắc chưa từng nghĩ, “rất nhiều người” này bao gồm cả Hạ Lộ, bạn đơn thuần đáng , thích nghịch ngợm trong suy nghĩ của .

      Tô Căng Bắc như cười như nhìn ông ta:

      - Nhà sản xuất Tưởng đúng , bộ phim ông là gì nhỉ?

      Nhà sản xuất Tưởng:

      - Phim cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình của tác giả nổi tiếng, đây là tác phẩm lớn, ai diễn người đó nổi, à đúng rồi, vai nam chính còn là Dương Thương đấy, sao hả, Tô nhất định hứng thú chứ?

      Tô Căng Bắc cong môi cười:

      - Tác phẩm lớn à, nam thần Dương Thương à… vậy ông định cho Hạ Lộ diễn vai gì?

      - Nữ hai.

      - Ồ?

      Tô Căng Bắc lại :

      - Ông bảo tôi cùng diễn, vậy tôi diễn vai gì?

      - Cũng là nhân vật rất tuyệt, kỳ thực hoàn toàn có thể diễn vai nữ chính, nhưng nữ chính định rồi, chẳng qua…

      Nhà sản xuất Tưởng chợt áp tay lên mu bàn tay Tô Căng Bắc:

      - Nếu thực rất muốn, tôi cũng có thể cân nhắc giúp .

      thầm buồn nôn, cảnh tượng cái tay heo này sờ Hạ Lộ ban nãy chưa nhạt trong đầu. rụt mạnh tay về:

      - Nhà sản xuất Tưởng đúng là người tốt, sẵn lòng bỏ công giúp tôi tìm vai diễn, ân tình này, tôi chắc chắn ghi vào tâm khảm.

      - phải là bỏ công.

      Nhà sản xuất Tưởng và đám đàn ông có mặt đưa mắt nhìn nhau:

      - Nếu chịu cùng chúng tôi, việc này… chắc chắn thành vấn đề.

      - Cùng?

      Tô Căng Bắc sầm mặt:

      - Ông muốn cùng thế nào?

      - Đương nhiên là…

      - Căng Bắc!

      Hạ Lộ chợt đứng bật dậy, vẻ mặt ấy lúng túng và bối rối:

      - Muộn rồi, cậu về trước !

      Tô Căng Bắc cũng đứng dậy:

      - Mình về, vậy cậu sao?

      Hạ Lộ nhìn qua đầu, giọng rất :

      - Mình còn có việc.

      - Hạ Lộ!

      Tô Căng Bắc siết chặt nắm đấm, nhẫn nhịn, mềm mỏng :

      - Cậu với mình , mình uống nhiều rồi, cậu đưa mình về được ?

      Vành mắt Hạ Lộ đỏ lên:

      - Mình gọi điện thoại cho A Ảnh.

      - Mình muốn, mình muốn cậu đưa mình về.

      Nhà sản xuất Tưởng vội đứng dậy:

      - Căng Bắc, uống nhiều rồi, nào nào, để tôi đưa về, tôi đưa về. Tôi có thuê phòng ở khách sạn gần đây, tôi đưa hai đến đó nghỉ ngơi, thế nào?

      rồi ông ta liền muốn kéo Tô Căng Bắc nhưng bị Hạ Lộ ngăn lại:

      - Tưởng cần đâu, để em đưa ấy về hơn.

      Sắc mặt nhà sản xuất Tưởng đột nhiên sa sầm xuống:

      - Hạ Lộ, có ý gì, muốn à? Ha, có muốn vai diễn nữa đây?

      Hạ Lộ cắn môi:

      - Lần… lần sau em đến xin lỗi .

      - Lần sau, lần này rồi có lần sau, tưởng là ai, đến là đến, ?

      Nhà sản xuất Tưởng lạnh lùng :

      - là đêm nay cùng với tôi mà, sao hả, chị em tốt tới giữ lời?

      - Ông câm miệng cho tôi!

      Tô Căng Bắc đột nhiên đá cú vào nhà sản xuất Tưởng:

      - Cùng ông nè! Ông là cái thá gì chứ!
      Chuyện xảy ra quá bất ngờ, những người có mặt đều kinh hãi.

      Sau khi phản ứng lại, mọi người thi nhau đỡ nhà sản xuất Tưởng.

      - , to gan! điên rồi à?

      Căng Bắc mang giày cao gót, cú đá này tuyệt đối . Nhà sản xuất Tưởng ngồi dưới đất, hồi lâu đứng lên nổi.

      Căng Bắc từ cao nhìn xuống ông ta:

      - Ông nhớ kỹ cho tôi, nếu ông dám có ý đồ với Hạ Lộ, tôi để yên cho ông đâu!

      - Ranh con! biết nhà sản xuất Tưởng là ai ?

      Người bên cạnh có vẻ như là phó đạo diễn .

      Tô Căng Bắc hừ lạnh:

      - Ông ta là ai kệ xác ông ta.

      nắm tay Hạ Lộ, muốn kéo ấy thẳng ra khỏi cửa:

      - theo mình.

      - Bắt họ lại cho tôi!

      Nhà sản xuất Tưởng bò dậy:

      - Hôm nay tôi phải để thấy tôi là ai!

      Mấy người đàn ông khác vội tiến lên giữ Tô Căng Bắc lại, Hạ Lộ bên cạnh cuống sắp khóc:

      - Mọi người đừng làm khó ấy, tôi ở lại, tôi ở lại còn được sao?

      - Nhất định phải giữ ta lại!

      Nhà sản xuất Tưởng bước lên, đưa tay nắm lấy cằm Tô Căng Bắc, miệng thối đầy mùi rượu sáp lại gần:

      - Bướng? Hôm nay tôi phải khiến bướng nổi nữa mới thôi.

      Tô Căng Bắc tức giận trừng ông nhưng thể cựa quậy:

      - Thối tha, cho ông cơ hội thả tôi ra đấy!

      Nhà sản xuất Tưởng nheo mắt, kéo qua, hất mạnh lên bàn.

      Sau lưng Tô Căng Bắc va mạnh vào góc bàn, cơn đau dữ dội khiến suýt ngất. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, tấm thân to mọng đầy mỡ của nhà sản xuất Tưởng đè lên.

      - Căng Bắc!!! Các người thả ấy ra, tôi cầu xin các người!

      Hạ Lộ bị người khác khống chế ở phía sau, nước mắt đầy mặt.

      Tô Căng Bắc liều mạng giãy dụa nhưng dù sao cũng là con , sức có mạnh đến mấy cũng ngăn được người đàn ông trưởng thành to khỏe.

      “Rầm!!!”

      - Ui da!!!

      Đột nhiên, nhà sản xuất Tưởng bị người ta đạp mạnh xuống đất.

      người Tô Căng Bắc , ngã qua cạnh bàn. Chu Thời Uẩn tay mắt lanh lẹ, đưa tay đỡ lấy eo .

      - Cậu là ai hả?

      Mấy người khác thấy vậy vội vàng tiến lên ra mặt, Chu Thời Uẩn lạnh lẽo liếc nhìn, nhàng đặt Tô Căng Bắc xuống.

      ngăn tay của người trong số họ, ngón tay hơi dùng sức, người nọ liền hét thảm:

      - Dừng dừng dừng!!! Buông tay!

      người khác vội bước tới giúp đỡ, Chu Thời Uẩn buông tay, hai ba phát đẩy ngã hết những người tới giúp, tốc độ rất nhanh, khiến hai người đàn ông phía sau hai mặt nhìn nhau, dám tùy tiện bước lên.

      Tô Căng Bắc tựa ở bên, trợn mắt há mồm:

      - Chu, Chu bảo bối, cũng biết đánh người?

      Chu Thời Uẩn trả lời, chỉ là nét mặt trầm nhìn nhà sản xuất Tưởng dưới đất.

      Vừa nãy nhân viên phục vụ đến phòng Tô Căng Bắc có lẽ xảy ra chút vấn đề, còn hơi khó hiểu, nhưng đợi khi mở cửa tiến vào thấy cảnh tượng trước mắt cả đầu trống rỗng.

      Phẫn nộ, khiếp sợ, thậm chí… cả tâm giết người cũng có, chút suy nghĩ đá văng người đàn ông kia! Khi ôm lấy Tô Căng Bắc, trái tim hoảng loạn mới thoáng bình tĩnh lại.

      Nhà sản xuất Tưởng nhất thời bò dậy nổi, chỉ có thể dịch ra xa đất:

      - Cậu, cậu cậu cậu! Cậu láo xược! Báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Có kẻ đánh người!!!

      Chu Thời Uẩn nheo mắt tiến lên bước, “rất cẩn thận” đạp lên mắt cá chân ông ta:

      - Báo cảnh sát? Bắt ông sao?

      - Áaa!!! Cậu rốt cuộc là ai? Bọn ta ở trong phòng mắc mớ gì tới cậu?

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn giá buốt:

      - Ông động đến người của tôi, ông xem… có mắc mớ tới tôi ?

      Nhà sản xuất Tưởng sửng sốt:

      - Người của cậu?

      - Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì?

      Chủ nhà hàng nghe tin vội vàng chạy tới, thấy phòng bao hỗn loạn rồi thấy Chu Thời Uẩn đạp nhà sản xuất Tưởng sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

      Liên tưởng đến những gì ban nãy nhân viên phục vụ với mình dọc đường, chủ nhà hàng nghĩ đại khái là nhà sản xuất Tưởng này động chạm đến Chu Thời Uẩn. Thế là, ông vội vàng xin lỗi :

      - Nhị thiếu gia, thực xin lỗi, xin lỗi, trong nhà hàng của tôi lại xảy ra chuyện thế này.

      Nhà sản xuất Tưởng cũng là khách quen của nhà hàng này, thấy vậy mắng:

      - Ông Hà, ông có ý gì thế?

      Ông chủ Hà thèm nhìn ông ta:

      - Nhị thiếu gia, có báo cảnh sát ?

      Chu Thời Uẩn buông chân ra:

      - Báo, đưa người này vào. Lý do…

      - Lý do là ông ta muốn cưỡng hiếp đẹp trẻ tuổi! Nhưng chưa thành công.

      Tô Căng Bắc tiếp:

      - Ông chủ, chỗ ông chắc có camera nhỉ, ban nãy ông ta làm gì với tôi, vừa nhìn là biết ngay.

      Ông chủ gật đầu liên tục:

      - Vâng vâng vâng.

      - Thời Uẩn.

      Lúc này, Chu Diễn đẩy Chu Chính Hiến vào, cau mày:

      - Xảy ra chuyện gì?

      - Chu tiên sinh…

      Ông Hà liên tục cúi mình:

      - Rước lấy phiền phức cho cậu rồi.

      Bên kia, nhà sản xuất Tưởng trừng mọi người:

      - Các người dám động đến tôi! Các người có biết phía sau tôi là ai ?

      Ông chủ Hà nhàng :

      - Ông im miệng! Đây là người của Chu gia đế đô!

      - Chu gia gì…

      Nhà sản xuất Tưởng đột nhiên cứng đờ, tỉnh rượu hơn phân nửa.

      Tuy hành vi cử chỉ của ông rất đoan chính nhưng đúng là có chút thực lực trong showbiz, cũng từng tiếp xúc rất nhiều nhân vật máu mặt trong showbiz, Chu gia, đế đô? Chu gia có thể được nhắc cách trịnh trọng như thế…

      Ông chợt trừng to mắt:

      - Cậu, cậu, cậu là…

      Mấy người đàn ông bên cạnh biết Chu gia gì, bước lên :

      - Nhà sản xuất Tưởng, , cho họ đẹp mặt!

      - Mẹ nó các người câm miệng cho tôi!

      Ông rống xong dám lớn tiếng chuyện nữa, chỉ nhìn Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn mà lắp ba lắp bắp:

      - Xin, xin lỗi, tôi uống nhiều, tôi biết ấy là, là người của cậu…

      Ôi ra ngoài xem lịch! Đụng phải thứ xui xẻo gì đây chứ!

      Tâm nhà sản xuất Tưởng lạnh ngắt, đắc tội loại quyền quý này ông như nhìn thấy được tương lai u ám sau này của mình rồi.

      Lời tác giả: Chu bảo bối hùng cứu mỹ nhân, tung hoa!!!

      Rất nhiều người quên Hạ Lộ là ai, buồn quá! Đều tại ánh hào quang của bác sĩ Chu và người đẹp Tô quá chói lóa rồi.

      Ôn lại: Tô Căng Bắc có hai bạn, là Tiết Ảnh (từng đến thăm khi nằm viện), là người bình thường. Hai là Hạ Lộ, từng dạo phố với Tô Căng Bắc khi đến Chu gia, là diễn viên nổi tiếng.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chu Thời Uẩn đếm xỉa đến nhà sản xuất Tưởng đất nữa, xoay người nhìn Tô Căng Bắc:

      - Có sao ?

      miễn cưỡng gật đầu:

      - Vẫn ổn, chỉ là lưng hơi đau.

      Chu Thời Uẩn cau mày, đưa tay đỡ lấy :

      - Có được ?

      - Được.

      Vừa nãy khi va vào lưng đau dữ dội nhưng sau lát đỡ hơn nhiều rồi. Tuy bây giờ có thể được nhưng vẫn dồn phần lớn trọng lượng lên người Chu Thời Uẩn, để đỡ lấy .

      Tô Căng Bắc nhớ lại lúc bị con heo mập chết tiệt kia đè lên, sợ là thể nào. Nhưng biết nhất định xuất , nhân viên phục vụ thấy đắc tội người ta thể nào đến phòng bao gọi . Chỉ là lá gan nhà sản xuất Tưởng kia to quá dự liệu của , hại suýt bị cưỡng bức.

      Tóm lại suy cho cùng là vì có ở đây nên mới dám kiêng nể gì đám người kia như vậy…

      - Căng Bắc.

      Hạ Lộ chạy tới:

      - Cậu sao chứ?

      Tô Căng Bắc cong khóe môi, đưa tay nắm tay Hạ Lộ:

      - Theo mình ra ngoài.

      Hạ Lộ cúi đầu, cánh môi bị cắn trắng bệch.

      Sau khi ba người rời khỏi, vẻ mặt đám người trong phòng bao ù ù cạc cạc.

      Chu Chính Hiến ở bên trong nghe người phục vụ ngọn nguồn, mặt chút cảm xúc nhưng đôi mắt lại khiến người ta nhìn mà hoảng sợ. ràng là bình tĩnh, cũng ràng là yên tĩnh trước mưa giông bão táp.

      Ông chủ Hà lặng lẽ thở dài trong bụng, đám người này động vào ai động lại dám động vào người của Chu gia. Người Chu gia nổi tiếng bao che, những người này về sau đừng hòng được sống yên ổn.

      Chu Thời Uẩn dẫn Tô Căng Bắc về phòng bao ban đầu, Hạ Lộ theo gì, đợi Tô Căng Bắc ngồi rồi, ấy mới :

      - Căng Bắc, có Chu tiên sinh chăm sóc cậu rồi, vậy mình, mình trước đây…

      - Hạ Lộ.

      Tô Căng Bắc kéo ấy:

      - Tại sao…

      Hạ Lộ sững sờ:

      - có tại sao.

      Tô Căng Bắc nổi giận:

      - có tại sao? có tại sao mà cậu để gã đàn ông thối tha kia chạm vào người! Vì bộ phim, lẽ nào cậu đồng ý bán rẻ bản thân?

      Hạ Lộ hít sâu hơi, lau nước mắt mạnh:

      - Cậu phải mình!

      - Cái gì?

      - Phải, mình vì bộ phim mà bán rẻ bản thân.

      Hạ Lộ đột nhiên xoay qua nhìn :

      - Căng Bắc, cậu hiểu, nếu mình làm như vậy mình vĩnh viễn có ngày ngóc đầu dậy, vĩnh viễn có phim để đóng.

      Tô Căng Bắc:

      - Sao có thể, trước đây làm như vậy, cậu cũng có phim mà.

      - Đó tính là phim gì, đóng vai nữ bốn? Nữ năm? Hay chỉ là kẻ chạy vặt?

      Hạ Lộ nở nụ cười thê lương:

      - Mình có gia thế, nhà mình rất nghèo! Cho nên mình muốn kiếm tiền, muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền. đại tiểu thư nhà giàu như cậu sao hiểu được những thứ này? Cậu bảo chỉ cần có phim đóng là được, nhưng mình được! Mình muốn nổi tiếng! Mình muốn trèo lên cao!



      - Mình giống cậu, cậu xinh đẹp, cậu có tiền, à đúng rồi.

      Hạ Lộ nhìn Chu Thời Uẩn:

      - Bạn trai cậu có vẻ cũng là nhân vật rất lợi hại, cậu xem… cái gì cậu cũng có, những thứ cậu có được dễ như trở bàn tay lại là những thứ mình rất khó khăn rất khó khăn mới có được, cho nên, cậu đừng xem thường mình được , chỉ là điểm xuất phát của chúng ta khác nhau mà thôi.

      Tô Căng Bắc ngẩn ngơ nhìn Hạ Lộ, chưa bao giờ biết trong lòng ấy lại có những suy nghĩ này. Lúc ban đầu các làm bạn, Hạ Lộ chi tiền cũng rất mạnh tay, xưa nay chưa từng nghĩ Hạ Lộ lại xuất thân từ gia đình nghèo khó. Các phải chưa từng nhau nghe chuyện gia đình, chỉ là khi nhắc tới đều chẳng ai đặc biệt nhấn mạnh trong nhà mình thế nào…

      Quy tắc ngầm? Tô Căng Bắc thể nào liên hệ chữ đó và Hạ Lộ.

      - Đây thể trở thành lý do cậu phục vụ người khác.

      Vành mắt Tô Căng Bắc đỏ lên:

      - Hạ Lộ, chúng ta là bạn, có vấn đề gì cậu có thể tới tìm mình bàn bạc, mình có thể giúp cậu.

      Hạ Lộ cười khẽ:

      - Cậu giúp mình… Căng Bắc, cậu nhớ , hồi tụi mình học đại học năm ba mới thân nhau, lúc đó mình rất hâm mộ cậu, thứ cậu mặc là quần áo tốt nhất, thứ cậu đeo là túi xách đẹp nhất. Mình luôn nỗ lực theo kịp bước chân cậu, mình muốn cậu xem thường mình. Mình nhận quảng cáo, nhận quay phim, nhận rất nhiều những vai diễn bé… Khi đó mình cũng rất nỗ lực kiếm tiền, mình muốn mặt mày rạng rỡ đứng bên cạnh cậu, muốn để cậu thấy chỗ tốt của mình! A, mình quá giả tạo quá hiếu thắng đúng , nhưng mình chỉ muốn chút tôn nghiêm như vậy thôi. Có điều, chút tôn nghiêm này giờ đây cũng còn nữa, cậu muốn xem thường cứ xem thường mình .

      - Hạ Lộ…

      Trong lòng Tô Căng Bắc trống rỗng khó chịu.

      - Căng Bắc cậu đừng nữa, mỗi người mỗi số mệnh thôi.

      Hạ Lộ lau khô nước mắt, cong khóe môi, nở nụ cười rất khó coi:

      - Mình trước đây, mình muốn… yên tĩnh chút.

      - Hạ Lộ!

      Tô Căng Bắc đứng bật dậy, chỗ bị thương sau lưng khiến đau khom người xuống. Chu Thời Uẩn vội đưa tay đỡ.

      cau mày nhìn Hạ Lộ tới cửa:

      - Mình mãi mãi xem thường cậu! Bất kể cậu là ai, bất kể cậu xảy ra chuyện gì, mình đều xem thường cậu!

      Bước chân Hạ Lộ dừng lại, cắn chặt môi để bản thân khóc lên, dám quay đầu, hôm nay tất cả những gì xấu xa của đều phơi bày trước mặt Tô Căng Bắc, biết đối mặt với ấy thế nào.

      Tay Hạ Lộ run run mở cửa, cuối cùng, do dự nữa, bước ra ngoài.

      Vào khoảnh khắc bóng lưng ấy biến mất, nước mắt Tô Căng Bắc tuôn rơi.

      Chu Thời Uẩn cứ thế đỡ , gì. Nhìn đau khổ, lòng cũng khổ sở theo. nghĩ, vốn thích hợp với vẻ ngoài rạng rỡ, nước mắt phải là thứ nên có.

      Chu Thời Uẩn lau nước mắt mặt .

      Tô Căng Bắc ngước mắt nhìn , chưa kịp thu vẻ luống cuống và hoảng loạn trong ánh mắt.

      Trái tim Chu Thời Uẩn co rút, chỉ nghe giọng lành lạnh của vang lên:

      - Em nên quan tâm ấy nhiều hơn.

      - Đây phải lỗi của em.

      - Tự nhận là bạn ấy nhưng em biết ấy muốn gì, biết ấy chịu dày vò thế nào.

      Tô Căng Bắc chậm rãi dựa vào vai :

      - Chu Thời Uẩn, ấy muốn yên tĩnh, có phải là muốn liên hệ nữa ?

      đưa tay lên, hơi do dự rồi vẫn nhàng khoác lên vai :

      - đâu, ấy trở lại.

      Tô Căng Bắc siết chặt lớp áo nơi ngực .

      Chu Thời Uẩn biết dỗ dành người khác nhưng lúc này nỗ lực làm. Vì kiềm chế rơi nước mắt, xoa theo lưng :

      - Đừng khóc.

      Tô Căng Bắc dụi nước mắt lên vai , khàn giọng:

      - Nè, em với nha, bình thường em hay khóc đâu.

      - Ờ.

      Tô Căng Bắc ngẩng đầu nhìn :
      - Em đấy.

      - Ừ.

      Chu Thời Uẩn gật đầu.

      Sau khi giải thích xong, Tô Căng Bắc an tâm đưa tay lau nước mắt.

      An tĩnh rất lâu, ngước mắt, có chút xoắn xuýt nhìn . thấy như vậy cho rằng lại xảy ra chuyện gì.

      - Sao thế?

      Tô Căng Bắc khịt mũi, cực kỳ nghiêm túc hỏi:

      - Trang điểm của em có bị nhòe ?

      - …Vẫn ổn.

      Tô Căng Bắc xoay lưng qua lấy túi xách của mình, lại lấy túi trang điểm bên trong ra trang điểm lại. Khóc, phát tiết lát là đủ rồi, nhưng chỉ khóc căn bản giải quyết được vấn đề.

      - Chu bảo bối.

      Đột nhiên xoay đầu nhìn .

      Chu Thời Uẩn ngẩn người, giây trước còn khóc nước mắt như mưa mà giây sau có thể bình tĩnh như thường. này, rốt cuộc làm gì đây?

      Tô Căng Bắc vô cùng xoắn xuýt nhìn điện thoại di động:

      - Em từng thề trước mặt mẹ em rằng chết cũng dựa vào bà ấy, bây giờ, tới lúc phá vỡ lời thề rồi.

      - Em muốn làm gì?

      - Kỳ thực Hạ Lộ diễn xuất rất tốt, nhưng ấy thiếu cơ hội, cũng có công ty tốt ký hợp đồng, trước kia là em sơ suất, cho rằng chỉ cần nỗ lực ai cũng có thể…

      Tô Căng Bắc :

      - Con người luôn cần Bá Nhạc (1) đúng , em muốn để mẹ em ra tay giúp Hạ Lộ.

      (1) Bá Nhạc: người giỏi xem tướng ngựa thời Xuân Thu, ngày nay dùng để chỉ những người biết phát nhân tài.

      Dứt lời, Tô Căng Bắc định gọi điện thoại, nhưng đột nhiên, điện thoại bị Chu Thời Uẩn lấy .

      khó hiểu nhìn :

      - Sao thế?

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn sâu thẳm mà tĩnh lặng, từ tốn :

      - Có ở đây, tìm mẹ em làm gì?

      Khi về đến nhà, trực tiếp bế về phòng:

      - Nằm sấp, đợi bôi thuốc.

      Tô Căng Bắc gật đầu, trong đầu còn bắn pháo hoa. Tiêu rồi, cảm thấy ban nãy lúc Chu bảo bối nhà câu “có ở đây” man quá xá!!! bị mê hoặc choáng váng rồi!

      - Nè, chị làm gì mà cười ngốc thế?

      Tô Căng Bắc chợt hoàn hồn nhìn bên giường, người đứng đó là Thiệu Tố Oánh.

      - Sao em ở đây?

      Thiệu Tố Oánh hừ lạnh:

      - Chị tưởng em muốn tới đây à, em bị cả gọi tới, ngày mai phải về Bắc Kinh, ấy cho em ra ngoài chơi.

      Tô Căng Bắc nằm giường, cong môi cười:

      - ngờ Thiệu tiểu thư lại nghe lời trai thế, cho chơi là chơi.

      - Chị còn ! Nếu phải tại chị em có thể như vậy sao?

      Thiệu Tố Oánh phồng má, thở phì phì :

      - Chuyện vốn dĩ liên quan tới em, đều là mình Cao Tử Đồng giở trò, tại sao lại phạt em chứ.

      Tô Căng Bắc nảy sinh hứng thú:

      - Ồ? Phạt thế nào?

      - Em bị cấm túc! Nếu phải lần này xin lỗi chị em được ra đâu.

      Thiệu Tố Oánh cực kỳ tủi thân:

      - Thẻ cũng bị tịch thu rồi, ngay cả cha cũng dám quản…

      - Xin lỗi?

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - Em xin lỗi hồi nào?

      Thiệu Tố Oánh trừng mắt:

      - Chị uống say khướt nghe thôi, em xin lỗi nữa đâu.

      Tô Căng Bắc suy nghĩ kĩ, hình như, giống như, có chuyện như vậy , nhưng, thực nhớ .

      - Chị bị thương ở đâu?

      Thiệu Tố Oánh chợt hỏi.

      Tô Căng Bắc khó hiểu nhìn ấy:

      - Eo, sao thế?

      - Bôi thuốc.

      Thiệu Tố Oánh giơ thứ gì đó tay:

      - Bằng em qua phòng chị làm gì?

      - Em? Em bôi thuốc cho chị?

      Thiệu Tố Oánh chê bai:

      - Nếu phải hai nhờ em cũng muốn đâu, cám ơn!

      Tô Căng Bắc trừng mắt:

      - Chị cũng muốn để em bôi thuốc đâu, ai biết em có nhân cơ hội giết chết chị hay ! Thiệu Tố Oánh, chị cho em biết, eo chị đau nhá!

      Thiệu Tố Oánh nở nụ cười trầm:

      - Em biết chị đau .

      rồi, ấy liền vén áo lên.

      Tô Căng Bắc lập tức kêu to:

      - Á á! Chu Thời Uẩn! Chu Thời Uẩn mau qua đây!!!

      Thiệu Tố Oánh chậm rãi bôi thuốc mỡ lên:

      - La cho to vào, đau chết chị thôi.

      - Em chút, đau chết chị em hổng có chị dâu đâu.

      Thiệu Tố Oánh cười khẽ:

      - Ai thèm.

      - Tố Oánh.

      Đột nhiên, xa xa ngoài cửa vang lên giọng Chu Thời Uẩn. Thiệu Tố Oánh quay đầu:

      - Hả?

      Chu Thời Uẩn :

      - chút.

      Thiệu Tố Oánh:

      - …

      Lời tác giả: Nội tâm em họ: Hai người này ngược mình sao? FA chịu hông nổi!!!

      Hôm qua có người Căng Bắc quá kích động, nhưng nghĩ mà xem, dù sao cũng là thấy người bạn thân tin cậy của mình, kích động chút cũng phải. Nhưng ấy cũng có nghĩ mà, gần đấy chính là nhóm Chu Thời Uẩn, đám người kia có thể làm gì chứ, đúng ~~ dù sao tôi mặc kệ, cứ vỗ tay cho Chu bảo bối là được!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :