Chương 10: Ta vốn muốn chạy về Thái Miếu vì tiên đế tụng kinh, Thường Trữ lại ta biết, giờ lành tụng kinh qua, mấy vị vương phi thay ta tụng kinh trước rồi. Xe ngựa lộc cộc rung rung chuyển động, mã phu vẫn điều khiển xe có nghệ thuật như trước, chút xóc nảy ta cũng thấy. Nhưng lần này tâm tình ta khác hẳn lần trước. Ta cực kỳ cảm khái, ngờ trong ngày giỗ lại nháo ra chuyện lớn như vầy. Nếu tiên đế biết ta chưa niệm kinh cho mà chạy thương thảo chuyện mưu phản, chắc chắn tức giận đến mức bật lăng mộ sống dậy. Thấy ta trầm mặc gì, Thường Trữ mở miệng : “Sau khi hồi cung, bảo Thái y kê cho ngươi mấy đơn thuốc an thần, thấy ngươi tình thần bất ổn, chắc vừa rồi kinh hách quá độ. Ai, nghĩ cũng thấy lạ, nhiều người bảo vệ như vậy, cuối cùng vẫn bị bắt cóc . May là bệ hạ lập tức ra lệnh Ninh Hằng tới cứu ngươi, bằng lúc này làm sao còn gặp được ngươi nữa.” Ta : “Ninh Hằng tới cứu nhanh .” Thường Trữ vén rèm lên, ta nhân tiện cũng nhìn ra, Ninh Hằng mặc trang phục tướng quân, lưng ưỡn thẳng cưỡi ngựa đen dẫn đầu. Thường Trữ khẽ cười tiếng: “Ninh Hằng đối với ngươi là lòng, ta chưa bao giờ thấy Ninh Hằng nôn nóng như vậy, vừa rồi suýt nữa thân mình xông vào cứu ngươi.” Ta hơi sửng sốt, Thường Trữ câu tiếp theo ra nghi hoặc của ta, “Hay là oa nhi trong bụng ngươi là của Ninh Hằng?” Ninh Hằng người này thoạt nhìn cương trực, trung thành và tận tuỵ, nghĩ tới có thể diễn trò tới mức độ này. Nếu phải ta sớm biết Ninh Hằng là người của Hoàng đế, ta chắc chắn bị lừa. Ta nâng mắt nhìn lại bóng lưng Ninh Hằng, : “Cũng có khả năng.” Thường Trữ lúc này có chút cảm khái : “Nghe Ninh Hằng là nhi, về sau biết sao lại tham gia quân doanh. nhi mà có thành tựu như nay, là tồi. Mà ta nhìn tướng mạo của Ninh Hằng, có vẻ giống người Giang Nam. Môi hồng răng trắng mày rậm tuấn tú, chỉ nhìn qua, còn tưởng là thiếu niên mới lớn.” Ta cười ra tiếng: “Ừm? Đấy phải quá phù hợp với cầu nam hầu của ngươi sao? Nếu ngươi muốn thu về phủ công chúa, với Hoàng đệ của ngươi tiếng .” Thường Trữ cười : “Quán Quán, ta sao dám tranh với ngươi chứ?” thể , Thường Trữ là đệ nhất mỹ nhân Đại Vinh đúng phải là giả, nụ cười này của nàng, đôi mắt phương lưu chuyển, chỉ nhìn thôi hồn phi phách tán. Ta hai tay giơ lên véo má Thường Trữ, “Ta cảm thấy tất cả nam nhân đời đều phải quỳ gối dưới váy của ngươi.” Thường Trữ cười thê lương, “Cho dù có cả vạn người, nhưng chung quy ta chỉ cần người mà thôi.” Ta rút hai tay về, trong đầu hối hận mình lại đề cập tới chuyện thương tâm của Thường Trữ rồi. Chẳng biết Phò mã kia có phải mắt mù rồi , Thường Trữ của ta tốt đẹp thế này, Phò mã kia đúng là chướng mắt, lại nhìn lọt mắt tỳ nữ dung mạo đẹp, nhưng ta cũng đành cam chịu, năm đó Triệu gia tam tiểu thư, cầm kỳ thư họa cũng chẳng so bì được với ta, tại sao Thẩm Khinh Ngôn lại thích nàng ta? Lại nhớ tới vừa rồi Thẩm Khinh Ngôn với Bình Trữ hoàng thúc câu —— may mà ngày thường Thái Hậu giả bộ có tình cảm với ta. Lời này đúng là đau thấu tâm can ta, lúc này nhớ tới lại đau nhức thôi. Ta vén rèm lên, bên ngoài gió thổi vù vù, chân trời mây đen cuồn cuộn, cảnh thê lương như lòng ta vậy. Đột nhiên, tấm sấm nổ rền vang, nháy mắt mưa to đổ xuống tầm tã. Mùi bùn đất ẩm ướt thổi tới, thị vệ cung nữ xung quanh mặt đổi sắc vẫn tiếp tục đường, ta nhìn Ninh Hằng lưng thẳng tắp phía trước, quay sang với thái giám cạnh xe ngựa: “Dừng lại , tới dịch trạm phía trước nghỉ, đợi mưa tạnh lại rồi tiếp.” Thường Trữ nhìn ta, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, “Thương xót Ninh Hằng rồi hả?” Ta liếc nàng cái, mặt chút thay đổi : “, ta muốn nôn.” Lời này còn chưa dứt, ta thuận tay bắt lấy hộp đựng đồ ăn, bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Lúc thái giám đỡ ta xuống xe, ta nôn tới cả người còn chút sức lực nào, sắc mặt cũng kém tới thể kém hơn nữa. Khi Ninh Hằng nhìn thấy ta, ta suy yếu nằm bò đệm ghế, mày nhăn nhăn, Thường Trữ rất hợp thời lạnh nhạt câu: “Đây là nôn nghén.” sắc mặt Ninh Hằng lập tức biến đổi, thấp giọng hỏi: “ đỡ hơn chưa?” Ta vô lực : “Nôn mãi cũng thành thói quen.” Trước đó lúc khi ói, Thẩm Khinh Ngôn cũng ở đó, chỉ kinh ngạc nhìn ta, ngay câu hỏi han cũng . Đúng là lúc giả bộ, Thẩm Khinh Ngôn đối xử với ta lạnh nhạt a. Ninh Hằng thần sắc có chút phức tạp, ta thấy đứng đó muốn mà chẳng biết gì, đứng đó đầu gỗ người cũng thành gỗ luôn, ta thấy là chướng mắt, ta khoát tay, “Ngươi lui ra , những người khác cũng lui ra .” Lúc Ninh Hằng lui lại tới gần cửa, ta lại gọi lại, “Đem nương hôm nay bắt được tới đây, ai gia muốn đích thân thẩm vấn nàng.” Ninh Hằng lại : “Bên Đại Lý tự…” Đúng là đầu gỗ, quy củ, tuyệt hiểu được biến báo (dựa theo tình hình mà thay đổi), ta mặt bình tĩnh : “Ai gia muốn thẩm vấn, chẳng lẽ Đại Lý tự cho ai gia thẩm vấn sao?” Thường Trữ : “Ninh Hằng, ngươi áp giải nương đó tới đây, để Thái Hậu thấm vấn có sao đâu? Thái Hậu thẩm xong, Đại Lý tự cũng thẩm vấn lại mà.” Ninh Hằng lúc này mới đáp ứng. Ta với Thường Trữ: “Ninh Hằng người này, so với đầu gỗ còn cứng nhắc hơn.” “Cứng nhắc cứng nhắc, Ninh Hằng cũng là tận trung với cương vị thôi. Việc này nếu theo quy củ để Đại Lý tự thẩm vấn, Quán Quán, ngươi hôm nay tâm tình bất ổn.” Thường Trữ vừa , ta mới phát giác đúng là như thế. Ta nghĩ kĩ lại, kỳ Ninh Hằng vừa rồi cũng sai, việc này phải làm theo trình tự, chẳng qua hôm nay ta cảm xúc được tốt, mới đem tức giận đổ hết lên người Ninh Hằng. Ta cũng muốn yếu thế, luôn: “Đúng là mang thai tính tình bất thường.” Thường Trữ cười cười, quay đầu màn mưa ngoài cửa sổ, buông tiếng thở dài, : “Mưa này chắc cũng phải kéo dài vài canh giờ, hôm nay ngươi gặp kiếp nạn, ta cũng bị ít kinh hách, ta tới phòng cách vách nghỉ chút .” Thường Trữ vừa , đuôi mày ta cũng giãn ra. Kỳ ta thấy thương xót nương kia, tính định cùng nàng cho khớp lời khai, cho nàng con đường sống. Nếu , tới lúc Đại Lý tự thẩm vẫn, cứ chiếu theo pháp lệnh Đại Vinh, nương này nhất định hai chân vào, nằm khiêng ra. Chỉ trong chốc lát, Ninh Hằng tự mình áp giải nương kia tới. nương kia cũng đáng thương, cả người ướt sũng, mặt dính ít bùn đất, cả người bẩn bẩn nhếch nhác. Ta bảo Ninh Hằng ra ngoài, Ninh Hằng cũng gây khó dễ chẳng chẳng rằng trực tiếp lui ra ngoài. Ta sai Như Ca cùng Như Họa bên cạnh lấy điểm tâm, trong phòng chỉ còn lại ta với nương kia. Ta lấy khăn tay đưa cho nàng, “Ngươi tên là gì?” Nàng dùng sức lau lau mặt, hít hít mũi rồi mới : “Ta gọi là Nhạn Nhi.” “Tuổi?” “Mười sáu.” “Vì sao lại bắt cóc ai gia?” Nhạn Nhi mắt mở to nhìn ta, “Ta nghe Thái Hậu tuyệt sắc khuynh thành, nên mới bắt cóc về nhìn chút.” Bình Trữ hoàng thúc này tìm từ cũng qua loa quá rồi, Đại Lý tự khẳng định là nghi ngờ. Ta dở khóc dở cười : “Ngươi là chủ mưu à?” Nhạn Nhi : “Ta biết võ công, cánh tay cũng có thể nhấc định cái đỉnh trăm cân.” Chẳng biết vì sao, ta càng nhìn nương này lại càng thấy quý mến, ta nhìn khắp xung quanh, đè thấp thanh : “Nhạn Nhi, có muốn sống sót ?” Nàng gật đầu liên tục, nhưng sau nghĩ kĩ nàng lại lắc đầu, : “Nhưng mà…” Ta đưa tay lên làm động tác “xuỵt”, nháy mắt mấy cái với nàng, : “Ai gia bảo vệ ngươi bình an, những vấn đề còn lại ngươi cần lo lắng, ai gia xử lý.” Ta cứu Nhạn Nhi nương này, phần cũng là vì nàng làm ta nhớ tới chính mình tâm tình bấn an khi bước Kim Loan Điện đối mặt với văn võ bá quan, khi đó ta cũng chỉ mới mười tám, xung quanh người thân thích. Có lẽ tâm tình Nhạn Nhi này so với ta năm đó cũng chẳng khác biệt. Cứu mạng người hơn xây bảy toà tháp, tiện thể làm việc tốt tích đức luôn. Như Ca cùng Như Họa lúc này bưng điểm tâm tiến vào, lúc mở cửa ra, mắt ta thoáng nhìn thấy Ninh Hằng đứng ngay bên ngoài, nghĩ ngợi có vẻ mấy lời vừa rồi của ta cũng nghe thấy. Ta nghĩ kĩ lại lần nữa, thấy chẳng có vấn đề gì ổn. Ta hừm hừm cổ họng, rồi gọi Ninh Hằng tiến vào. Ta để Ninh Hằng ngồi xuống, Ninh Hằng chịu, ta nghiêm mặt, “Ninh Hằng, ngươi lúc ở tẩm cung của ai gia là nghe lời.” Ninh Hằng khuôn mặt phút chốc đỏ lên, rồi sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống. Ta đem điểm tâm bàn chuyển đến trước mặt , “Nếm thử .” cầm lấy miếng bánh Long Tu Cao cứng nhắc bỏ vào trong miệng. Ta chợt phát khi dễ Ninh Hằng người này, là rất thú vị. Thấy ăn xong miếng, ta lại tự mình rót nước trà, “Long Tu Cao có chút ngọt, uống ngấy.” Ninh Hằng thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) : “Tạ ơn Thái Hậu.” Ta che miệng cười, “Đều là người nhà, khách sáo gì chứ?” Ninh Hằng mặt lại đỏ hồng. Ta kéo Nhạn Nhi qua, với Ninh Hằng: “Hôm nay qua chuyện bắt cóc sợ bóng sợ gió hồi, lại thấy Nhạn Nhi rất thuận mắt, thu lại trong cung ta . Ngươi lúc trở về cứ bẩm báo như thế với Bệ hạ là được.” Ninh Hằng uống ngụm trà, liên tục ho khan, ta dời tay vỗ vỗ lưng của Ninh Hằng, giọng : “Trí Viễn hiểu rồi cứ thế mà làm .” Ninh Hằng dồn sức đứng lên, “Thái Hậu chuyện này vạn vạn lần thể.” Ta tà tà liếc cái, “Có gì thể chứ? Ai gia muốn người cũng thể sao?” Ninh Hằng mím môi. Ta , cũng . Qua hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Để Đại Lý tự thẩm vấn xong, nếu nương này có gì đáng nghi, vi thần tự mình đưa nương này tới cung cho Thái Hậu.” Ta có chút tức giận, nhưng dù sao phản ứng này của Ninh Hằng ta cũng dự đoán được. Đại Lý tự bên kia cũng có người của ta, muốn cho Nhạn Nhi bỏ hết mọi nghi ngờ cũng phải là việc khó. Ta vừa rồi mấy câu đấy cũng chỉ là đùa đùa với , xem phản ứng thế nào. Thôi, tên đầu gỗ này xem ra chỉ có Hoàng đế là chịu được. Ta lạnh mặt, : “ xuống .” Thường Trữ chỉ qua khắc thức dậy, lúc nàng tiến vào, ta ngồi nhìn màn mưa bên ngoài ngẩn người, nàng ách xì 1 cái : “Giường ở dịch trạm này làm xương cốt ta gãy rời hết rồi.” Ta nhàn nhạt liếc nhìn nàng, “Công chúa thân thể ngà ngọc, tất nhiên là ngủ quen rồi.” Thường Trữ giật mình, : “Vừa rồi Ninh Hằng lại chọc giận ngươi à?” Ta cũng ách xì 1 cái, “ có, hài tử trong bụng này hiếu động quá làm ta thoải mái.” Ta sờ sờ ngực, “Có vẻ lại bắt đầu muốn nôn.” Ta đúng là nên tới chữ “nôn”, vừa ra cảm thấy ghê cổ, Như Ca nhanh chóng bưng chậu tới. Ta tiến gần tới bên cạnh bàn, nôn khan vài tiếng lại nôn ra được. Như Họa lúc này lại bưng khay tiến vào, ta nâng mắt lên nhìn, Như Họa : “Nương nương, đây là sinh gừng thang. Mấy trù nương (đầu bếp nữ) ở trạm dịch có oa nhi uống vào có thể dừng nôn.” Ta vui mừng, Như Họa đưa chén cho ta, uống xong lồng ngực đúng là thoải mái hơn rất nhiều. Thường Trữ : “Xem ra sinh gừng thang này đúng là tồi, trù nương này cũng khá đấy, Như Vũ mỹ nhân ngươi thưởng nàng chút bạc .” Như Họa mặt đổi sắc : “Dạ, công chúa.” Sau đó lúc, Như Họa lại : “Kỳ sinh gừng thang này là Ninh đại tướng quân đưa tới.” Ta sửng sốt. Như Ca lúc này cũng : “Vừa rồi Như Ca thấy Ninh đại tướng quân ở trạm dịch tìm mấy vị phu nhân lớn tuổi hỏi chuyện, chắc cũng là vì cái này.” Thường Trữ từ từ : “Ninh Hằng đối với ngươi quả nhiên lòng.” Ta hạ mi mắt, tiếp tục uống sinh gừng thang. Ninh Hằng để tâm tới ta, cũng giống như Thẩm Khinh Ngôn, đều là giả bộ thôi.
Chương 11: đường hồi cung, thấy ta rầu rĩ vui, Thường Trữ liền khuyên ta, vẫn chỉ là câu kia, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan (đời người là phải hưởng thụ). Kỳ ta cũng phải là người hay để bụng, miệng chỉ vài câu, hôm sau tỉnh lại mọi chuyện đều có thể chấp nhận được. Thẩm Khinh Ngôn thích ta cũng được, Ninh Hằng đối với ta dụng tâm kín đáo cũng thế, Hoàng đế đối với ta kiêng kị cũng chẳng sao, đời người nhiều lắm cũng chỉ tới trăm nam, nếu người nào ta cũng để bụng, thời gian để sống ta còn lại bao nhiêu? Lúc này, sau khi hồi cung Hoàng đế tới thăm ta, ta trêu chọc câu: “Có người nhận ra sắc đẹp của ai gia nên mới bắt cóc, ai gia là vui mừng, là vui mừng nha.” Hoàng đế cũng chẳng nể mặt, nâng mắt xem xét ta, biểu tình thản nhiên, “Nghe Ninh khanh , Thái Hậu hôm nay nôn ra vài lần?” Ta sửng sốt, ngờ câu đầu tiên Hoàng đế lại là hỏi việc này, ta cười gượng : “Cũng hai lần rồi, nôn nhiều cũng quen.” Hoàng đế sờ sờ cằm, trầm ngâm lát, : “Nghĩ oa nhi trong bụng Thái Hậu rất hiếu động, oa nhi hiếu động khẳng định là của Ninh khanh rồi.” Ta kinh ngạc, oa nhi hiếu động liên quan gì tới của Ninh Hằng, Hoàng đế lại : “Như vậy , trẫm để Ninh khanh nghỉ thời gian đến chăm sóc người.” Ta chẳng có cơ hội cự tuyệt, Hoàng đế quyết đoán truyền lệnh xuống. Cuối cùng, Hoàng đế cười tủm tỉm với ta: “Hôm nay Thái Hậu bị kinh hách rồi, hãy nghỉ ngơi .” Nghĩ đến mấy ngày kế tiếp, phải ngày ngày đêm đêm đối mặt với Ninh Hằng đầu gỗ kia, ta liền hận thể để Nhạn Nhi bắt cóc thêm lần nữa. Dù sao Nhạn Nhi cũng chẳng có cơ hội bắt cóc ta được, vì ngay ngày hôm sau Ninh Hằng đưa nàng ta tới Phúc Cung. Nhạn Nhi hôm nay mặc trang phục cung nữ màu sắc, sạch , đôi mắt đen óng nhìn cảnh vật tươi mới xung quanh. Ta với Ninh Hằng: “Ninh khanh, trong phủ tướng quân của ngươi thiếu phu nhân. Ai gia nhận Nhạn Nhi làm nghĩa nữ, gả cho ngươi làm phu nhân ngươi thấy sao?” Ninh Hằng sắc mặt lập tức biến đổi, liền : “Trí Viễn hoảng sợ.” Ta hừ tiếng, “Ngươi hoảng sợ cái gì?” Ninh Hằng : “Vi thần phụng chỉ Bệ hạ tới làm bạn bên cạnh Thái Hậu, dám trái ý chỉ của Bệ hạ.” Đầu gỗ này lại dám lấy Hoàng đế ra ép ta, giỏi lắm. Nhạn Nhi bỗng nhiên : “Thái Hậu, ta muốn làm phu nhân .” Ta sửng sốt, Nhạn Nhi mắt đỏ vòng quanh: “Ta thích .” Ta thấy thú vị liền hỏi: “Tại sao ngươi thích ?” Nhạn Nhi liếc mắt cái xem xét Ninh Hằng, “ giống tên đầu gỗ, ta thích.” Lời này đúng ý trong lòng ta nha, ta nhìn Ninh Hằng, : “Ai gia cảm thấy lời này của Nhạn Nhi sai, Ninh khanh cảm thấy thế nào?” Ninh Hằng ủ rũ buông mắt xuông: “… sai.” Ta lại : “Hôm khác để Bệ hạ ban thưởng cho ngươi danh hào tướng quân đầu gỗ .” Ninh Hằng : “Tạ ơn Thái Hậu.” Ôi chao, Ninh Hằng này quả nhiên là đầu gỗ rồi, mới vừa rồi ta còn cảm thấy trêu đùa thú vị, bây giờ lại chẳng thấy thú vị nữa. Cũng may là còn có Nhạn Nhi, Nhạn Nhi này có vẻ thú vị hơn Ninh Hằng. Nàng bĩu môi : “Thái Hậu, ta muốn làm phu nhân đầu gỗ.” Ta thoải mái cười, “Ai gia giỡn thôi mà, ngươi nên tưởng . Hơn nữa…” Ta ngoắc ngoắc ngón tay với Ninh Hằng, bước đến bên cạnh người ta, ta cầm tay , “Đầu gỗ tướng quân này là của ai gia, ai gia làm sao nhường lại cho ngươi được.” Ninh Hằng hai tai thoáng chốc đỏ lừ, ta nhìn thấy là thoải mái. Nhạn Nhi giật mình nhìn ta, lại nhìn nhìn Ninh Hằng, cả người chấn động : “Hoá ra lời đồn trong cung đều là …” “Ồ? Trong cung ai gia cái gì?” Nhạn Nhi đáp: “Trong cung Thái Hậu từ tiệc mùa xuân sau khi lao vào người Ninh đại tướng quân, Thái Hậu liền luyến tiếc Ninh đại tướng quân… giường uy vũ oai hùng, nên ngày ngày giữ Ninh đại tướng quân ở bên người.” Ta nhìn mặt Ninh Hằng, đúng như ta đoán đỏ lừ rồi, ta khẽ cười : “Lời đồn đại trong cung đúng là thể tin được, đầu gỗ tướng quân này kỳ rất là non nớt.” Ninh Hằng giật giật ngón tay, ta lại liếc nhìn , cổ của cũng bắt đầu hồng rồi. Ta thu lại tay, nếu ta còn tiếp tục trêu nữa, Ninh Hằng có khi phải trực tiếp khiêng tới chỗ Thái y, đến lúc đó khẳng định Hoàng đế tới chỗ ta tính sổ. Ta buông tay Ninh Hằng ra, ách xì 1 cái, : “Như Ca Như Họa, các ngươi dạy Nhạn Nhi quy củ trong cung, cũng cần nghiêm khắc, chỉ cần biết qua qua chút là được.” Như Ca cùng Như Họa trả lời “Dạ” rồi đưa Nhạn Nhi lui xuống. Ta lại với Ninh Hằng: “Trí Viễn, ngươi bồi ai gia đến hồ Hàm Quang bên kia , Như Vũ Như Thi các ngươi cần theo, những người khác cũng đều lui ra , cũng cần dùng kiệu.” Tay ta nhàng nhấc lấy cây quạt giấy để bàn, Ninh Hằng cầm hộ ta chiếc ô cán xanh nhạt mặt bằng lụa trắng điểm hoa, ta cùng tiến ra khỏi Phúc Cung. Dọc đường , các cung nữ thái giám qua đều hành lễ với ta, khi mắt nhìn về phía Ninh Hằng, có vài phần sắc thái cần cũng hiểu. Ở Đại Vinh này, có số chuyện đúng là rất khó đối mặt với người khác. Ninh Hằng vốn là đại tướng quân quang minh lỗi lạc mọi người đều tán tụng, nay lại quang minh chính đại cùng ta tiến ra tiến vào, chẳng biết bôi xấu danh tiếng mất bao nhiêu rồi. Hoàng đế cũng nhẫn tâm, để giám thị ta, mà đem người trong tim của chính mình đưa vào hoàn cảnh này. Dù sao từ đó có thể nhận ra, Hoàng đế đối với Ninh Hằng là tín nhiệm . Ta xa xôi: “Trí Viễn, ngươi bây giờ có hối hận ?” Ninh Hằng : “Trí Viễn hiểu.” Bên cạnh hồ Hàm Quang có cái đình, ta tiền vào, phe phẩy quạt, nhìn : “Làm nam hầu của ai gia, ngươi từng thấy hối hận chưa?” như chém đinh chặt sắt: “Chưa từng.” Ta nhíu mày, “Nay các cung nữ nhìn ngươi mặt đều biến sắc, ngươi đường đường là đại tướng quân lại phải chịu ủy khuất như thế, ngươi chưa từng hối hận sao?” Ninh Hằng kiên định : “Chưa từng, Trí Viễn đối với Thái Hậu là ái mộ chi tâm (ngưỡng mộ từ lâu), có thể ngày ngày được ở cạnh Thái Hậu, đúng là phúc ba đời của Trí Viễn.” Ta ngày thường đều nhìn vẻ nghiêm trang của Ninh Hằng, vậy mà ra những lời này là trôi chảy. Nghĩ thấy đối với Hoàng đế trung thành, vì Hoàng đế, giả bộ tình thân thắm thiết với ta, là vất vả. Dù sao diễn phần , ta diễn phần ta, diễn qua diễn lại, người trong Hoàng cung này tất cả đều là diễn viên hết. Đời người như vở kịch, lời này quả nhiên có lý. Ta cười tủm tỉm nước hồ gợn sóng ánh long lanh, qua hồi lâu có tiếng vang lên từ xa, ta giọng câu: “Hạ triều rồi.” Ninh Hằng phụ họa tiếng. Ta xoay người nhìn từ xa xa, bên ngoài Kim Loan Điện văn võ bá quan nối đuôi nhau ra. Lúc vào triều có trình tự, lúc bãi triều tất nhiên cũng có trình tự ra, cứ theo cấp bậc mà sắp hàng, chức quan cao nhất đầu. Mà bọn họ muốn xuất cung, cũng phải qua hồ Hàm Quang, cũng chính là phải qua đình ta ngồi. Hoàng đế đem Ninh Hằng đến làm phiền ta, ta làm Ninh Hằng phải tức giận, trong lòng ta thấy khó chịu, trong lòng tất nhiên cũng thể dễ chịu. Nếu luôn miệng được ở cùng ta là phúc ba đời, ta để đồng của nhìn xem có phúc ba đời thế nào. “Trí Viễn, xoa bóp vai cho ai gia, tay chút.” Ninh Hằng yên lặng đáp ứng. Ta ngồi ghế , Ninh Hằng đứng phía sau bắt đầu xoa bóp, ta hé mắt nhìn văn võ bá quan tới càng ngày càng gần, Thẩm Khinh Ngôn đầu. Ta thấy Thẩm Khinh Ngôn, trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo thôi. Thẩm Khinh Ngôn cùng các địa thần làm lễ với ta, sau khi làm lễ xong ngẩng đầu lên như có như đảo mắt nhìn Ninh Hằng phía sau ta, Ninh Hằng tay run run. Ta cười , “Chư vị khanh gia muốn ở đây thưởng thức nam hầu của ai gia?” Ninh Hằng tay lại run run. Tất cả các đại thần đều cười tiếng, chỉ duy nhất có Thẩm Khinh Ngôn nhìn sâu vào ta. Ta hiểu ánh mắt kia của có hàm nghĩa gì, nhưng cũng nhìn sâu vào mắt . Sau khi mọi người rời , Ninh Hằng lại hỏi ta: “Vừa rồi Thẩm Tương có vẻ rất khó chịu?” Ta che miệng cười , “Cũng có khả năng.” Tới tối, Hoàng đế tới chỗ ta, ánh mắt trách cứ, chắc là đau lòng Ninh Hằng sáng nay khổ sở chịu ít sỉ nhục đây mà. Nhưng cũng chẳng thêm câu nào, chỉ nhìn thoáng qua Ninh Hằng đứng sau ta. Thẩm Khinh Ngôn liên tục mấy đêm tới Phúc Cung ta, ta mới dần dần nhận ta. Hoàng đế đúng là có nghi ngờ ta với Thẩm Khinh Ngôn, nên mới để cho Ninh Hằng ngày ngày đêm đêm giám thị ta, còn Thẩm Khinh Ngôn lấy việc công vụ điều là, làm còn thời gian tới chỗ ta. Ta nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy trước mắt quan trọng nhất đối với ta mà chính là tra ra đêm mùng mười tháng sáu hôm đấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà oa nhi trong bụng ta rốt cuộc là của ai. Kết quả là, ta quyết định trước tiên bắt tay vào tra ra oa nhi trong bụng là của ai. Sau khi tắm rửa sơ qua, liền sai Như Vũ gọi Ninh Hằng tới tẩm cung ta. Đêm mùng mười tháng sáu kia, ta chút ấn tượng cũng có, như thể có người đánh cắp trí nhớ vậy. Ta nhớ lúc mình trở về Tô phủ, sau đó… Ta thấy đầu đau nhức, đưa hai tay lên xoa xoa, sau khi tiến vào Tô phủ những chuyện sau đó hoàn toàn nhớ chút gì. Ta lại nhíu mày, nâng mắt lên, giật mình phát Ninh Hằng đứng yên lặng ngay trước mặt rồi. Ta sợ tới mức suýt nữa lục phủ ngũ tạng đều bay hết ra ngoài, ta vỗ vỗ ngực, trừng mắt với , “Ngươi đến từ lúc nào?” Ninh Hằng nhìn ta, : “Trí Viễn thấy Thái Hậu có vẻ như trầm tư suy nghĩ, nên dám lên tiếng quấy rầy, sợ làm quấy nhiễu suy nghĩ của Thái Hậu.” Ta híp mắt, “Như Vũ đâu?” Ngày thường Như Vũ thấy có người đến đây đều thông báo tiếng mà, sao hôm nay lại để Ninh Hằng tiếng động tiến vào? Nếu Ninh Hằng mang thù chuyện sáng nay, lúc này ở tẩm cung cũng tiếng động giải quyết ta luôn sao. Ninh Hằng : “Như Vũ nương sợ quấy rầy Trí Viễn cùng Thái Hậu…” Ta khoát tay, ngắt lời . Xem ra giờ ta có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa sạch, thôi quên , dù sao oa nhi trong bụng ta cũng chẳng biết là của ai, trong sạch của ta từ ngày thông báo có hỉ mạch rớt đâu biết rồi. Ta vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Ngồi xuống .” Ninh Hằng cứng đờ ngồi xuống cạnh ra, ta phát thường ngày hình như rất thích khi dễ Ninh Hằng, thấy bộ dáng này của muốn trêu đùa tới khi mặt đỏ lựng mới thôi. Ta đứng lên, Ninh Hằng cũng vội vàng đứng lên theo. Ta liếc mắt nhìn , “Ngồi xuống.” ngoan ngoãn ngồi xuống. Ta nhớ lại lúc xem kịch ác ba bắt nạt con nhà lành như thế nào, liền nhấc tay lên, bàn tay chạm vào ngực Ninh Hằng, sau đó nhàng đẩy xuống.
Chương 12: Ninh Hằng đúng là chẳng nể mặt chút nào, cứ ngồi yên giường, nhúc nhích chút nào. Ta hơi dùng sức, lại đẩy lần nữa, vẫn như trước vững như núi Thái Sơn. Ta nhíu mày, “Đầu gỗ, ngửa về phía sau.” Ninh Hằng sửng sốt. Ta ràng: “Hai tay giang ra, nằm thẳng giường, được nhúc nhích.” Chắc là mặt ta lúc đó rất dữ tợn, nên Ninh Hằng lời ngửa ra phía sau, sau đó hai mắt long lanh nhìn ta. Ta ba chân bốn cẳng trèo lên người , Ninh Hằng cả người run run, “Thái Hậu người muốn làm gì?” Ta cười hắc tiếng, mặt lộ vẻ gian xảo, cũng mô phỏng y như kịch bắt đầu sờ soạng ngực , “Ngươi ai gia muốn làm gì?” “… Trí Viễn biết.” Ta lại sờ soạng ngực , mắt híp lại toát mị lực, : “Ngươi với Bệ hạ, ai ai dưới?” Ninh Hằng nghiêm mặt : “Tất nhiên là Bệ hạ ở .” (hức, hai nghĩa, ông gà bà vịt rồi) Ta có chút cảm khái, Hoàng đế này tuy rằng tuổi, luôn đứng cao nhìn xuống, đúng là cam chịu ở dưới mà. Ta thông cảm nhìn Ninh Hằng ở dưới thân mình, Ninh Hằng cả người lại run run. Ta thấy mặt đỏ hồng, chợt ý thức được tay đụng tới chỗ nên sờ. Ta chậm rãi thu hồi tay lại. Đối phó Ninh Hằng đầu gỗ trung thành và tận tâm như vậy, chỉ có áp dụng phương pháp khác hẳn người thường, mới có thể từng bước từng bước công phá. Ta từ phía nhìn xuống , “Trong phủ ngươi có thiếp ?” “Chưa từng có.” “Ngươi mấy tuổi đến hoa lâu?” (lầu xanh) có chút chán ghét : “Hoa lâu là nơi dơ bẩn, Trí Viễn tất nhiên bao giờ đến.” Lời này nghe ra được chế giễu, ta vạn lần tin. Trong kinh thành bất kỳ công tử quan lại chỉ cần lớn chút đều tới chỗ đó mà? Ta lại : “Hay là ngươi tới tiểu quan lâu?” (hoa lâu toàn nam kỹ) Trong kinh thành từ sau khi Thường Trữ tuyên bố nuôi nam kỹ, như có cơn gió nam kỹ quét qua. Tiểu quan lâu cũng vì thế mà mọc lên như nấm, buôn bán cũng rất phát đạt, khách nam khách nữ đều tiếp. Ninh Hằng biến sắc, nhíu mày : “Trí Viễn cũng tới tiểu quan lâu.” Nếu Ninh Hằng những lời này đều là , đúng là lang quân tốt. Ta thản nhiên cười, cúi người xuống tới gần tai , giọng : “Ai gia cũng nhiều nữa. Ai gia cũng hoài niệm đêm mùng mười tháng sáu hôm đó cùng Trí Viễn cá nước thân mật, tối nay trăng sáng, chúng ta có thể cùng nhau nhớ lại.” Dừng lại, ta lại : “Đêm hôm đó, ở trong xe ngựa ta bắt nạt ngươi, hay vẫn dùng tư thế đó nhé?” Ninh Hằng phút chốc giật bắn lên, ta nhất thời dự đoán được, cả người liền ngã ngửa ra phía sau, ta “A” tiếng, bên hông bỗng nhiên có lực kéo lại, ta theo bản năng nghiêng về phía trước, môi liền đụng phải chỗ mềm mại. Ta sửng sốt. Ninh Hằng hai mắt mở to. Ta cũng mở to hai mắt, trừng mắt nhìn nhau. Qua lúc lâu, ta mới nhanh đẩy Ninh Hằng ra, hai tay bưng kín môi, tiếp tục trừng mắt với . Ninh Hằng mắt đen láy mở to… môi, vẻ mặt khiếp sợ. Trời đất chứng giám nha, ta tối nay đúng là quá xui xẻo, ta cùng lắm chỉ muốn bức cung Ninh Hằng thôi. ngờ bù lại bằng trong sạch của mình. Nhưng mà lúc này ngẩng lên, thấy bộ dáng Ninh Hằng như bị khinh bạc. Ta suy nghĩ chút, cảm thấy mình cũng nên độ lượng chút, Ninh Hằng là nam hầu của ta, hai môi chạm nhau cũng phải là chuyện to tát gì. Nghĩ như thế, tâm tình của ta cũng thoải mái hơn, ta càng nghĩ càng cảm thấy nên tiếp tục, nhân lúc Ninh Hằng vẫn trong bộ dáng hoảng sợ này mà vài lời, ta ừm ừm cổ họng, : “Trí Viễn sao lại giật mình như thế? Hay là đêm mùng mười tháng sáu hôm đó chúng ta chưa… chưa từng…” Ta ngừng lại chút tìm lời, rồi mới : “Miệng lưỡi giao triền (triền miên dứt)?” Ninh Hằng tay run lên, “Trí Viễn quên rồi.” Ta bước lên trước bước, lại lui về phía sau bước, ta híp mắt, “Ngươi sợ ai gia?” Giờ khắc này, ta cảm khái. Nếu giờ có tấm gương trước mặt, ta nhất định phải nhìn kĩ bộ dáng ác bá của mình. Có khi lần sau gánh hát tới biểu diễn, ta lên biểu diễn sân khấu, khẳng định còn tốt hơn người hát chim sẻ lần trước. Ninh Hằng khụ khụ, : “Thái y Thái Hậu lúc này nên…” “ nên làm gì?” Ninh Hằng : “ nên… nên… nên…” Chậc, đầu gỗ này quả là ngốc nghếch, ngay cả câu sinh hoạt vợ chồng cũng chẳng dám ra miệng. Ta đùa , “ nên miệng lưỡi giao triền?” Ninh Hằng mặt đỏ lên, “Đúng, đúng, nhưng cũng khác biệt lắm.” Ta giả bộ nghi hoặc : “Sao lại đúng? Sao lại đúng? khác biệt lắm là sao?” Ninh Hằng mặt đỏ như nhịn thở, nín bặt dám mở miệng. Ta hỏi: “ nên thoát y sao?” Ninh Hằng lắc đầu, khuôn mặt trước đó mới chỉ đỏ hồng giờ đỏ như gấc chính rồi. Ta đưa tay lên chọc vào mặt , “Trí Viễn, Thái y rốt cuộc nên làm chuyện gì?” Ninh Hằng nhắm mắt, : “ nên sinh hoạt vợ chồng.” Ta cười khẽ tiếng, “Ai gia biết.” mắt trợn trừng. Ta : “Trí Viễn con mắt nào của ngươi nhìn thấy ai gia có ý muốn sinh hoạt vợ chồng với ngươi?” Ta đưa tay nâng cằm lên, “Bộ dáng này của ngươi đúng là rất tuấn tú, chỉ tội da mặt hơi mỏng chút.” Ta thu tay lại, ngáp cái, “Ai gia mệt rồi, Ninh khanh ra ngoài .” Ta trở mặt cũng nhanh, dù sao chuyện gì muốn biết cũng biết được rồi, Ninh Hằng cũng cần thiết nữa. Ninh Hằng đứng yên nhìn ta, rồi sau đó yên lặng bước xuống giường. Người ta gần vui như gần hổ, ta mặc dù phải là vua, nhưng cũng là mẫu thân của vua, làm bạn với Hoàng đế có khi còn thoải mái hơn làm bạn với ta. Phải biết rằng, tiểu nhân và nữ nhân là hai dạng người khó dưỡng nhất, hơn nữa, ta Tô Cán lại còn là Thái Hậu mang hận thù. Vừa rồi nhìn bộ dáng của Ninh Hằng, ta dám khẳng định tuyệt đối chưa từng chạm tới ta. Oa nhi trong bụng phải của Thẩm Khinh Ngôn, cũng phải của Ninh Hằng. Vậy , rốt cuộc oa nhi trong bụng ta là của ai? Vấn đề này ta nghĩ liên tiếp mấy ngày cũng ra được nguyên do. Ninh Hằng chẳng biết sợ hãi cái gì, nhiều ngày qua cứ gặp mặt là ánh mắt lại trốn tránh. Lúc ta với ăn cơm, mắt của lúc cố tình lúc lại như vô ý cứ liếc qua môi ta, lúc bị ta bắt được, mặt lại đỏ bừng cắm cúi ăn cơm. Ta cũng chẳng biết rốt cuộc đỏ mặt cái gì, dù sao ta cũng chẳng so đo với , Ninh Hằng nếu phải phụ thân của hài tử trong bụng, ta đây cũng chẳng muốn dây dưa với . Vài đêm ngủ với , cùng lắm cũng chỉ để đối phó với Hoàng đế mà thôi. Sau khi buông bát cơm, Ninh Hằng liền đứng yên lặng bên. Như Họa bưng thuốc dưỡng thai lại, ta cau mày uống liền hớp. Vị đắng chát lan tràn trong miệng, ta nhàng sờ sờ bụng, trong lòng oán hận nghĩ: ngày nào đó nếu ta biết được rốt cục phụ thân của hài tử này là ai, ta nhất định phải cho đẹp mặt. Sau khi ta buông chén thuốc, Ninh Hằng tự mình đưa đến đĩa mứt hoa quả, ta tà tà liếc nhìn , cúi đầu : “Ăn chút mứt hoa quả thấy đắng nữa.” Kỳ nghĩ kỹ lại, dù sao trong cái mưu này, Ninh Hằng cũng là người bị hại. Lập trường của ta với giống nhau, sai lầm lớn nhất của là quá trung thành với Hoàng đế thôi. Ta cũng nên làm khó . Vì thế, ta cười với , nhàng đáp tiếng, rồi cầm miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng. Như Ca lúc này đưa Nhạn Nhi tiến vào, trải qua mấy ngày tập huấn, những quy củ Nhạn Nhi cần biết cũng biết ít rồi, cũng biết hành lễ với ta. Nhưng mà ta nhìn qua lại thấy vui. Nghĩ ra cũng là sai lầm của ta, ta lúc trước bảo Như Ca chỉ bảo Nhạn Nhi ban đầu chỉ lo là Nhạn Nhi phạm vào mấy quy củ hậu cung, để cho mấy người bảo thủ bắt được nhược điểm tốt. Nay xem ra Nhạn Nhi vào khuân khổ cứng nhắc mất rồi. Ta cho Nhạn Nhi đứng lên, Nhạn Nhi mở to đôi mắt hạnh nhìn Ninh Hằng đứng bên cạnh ra, nàng chớp mắt mấy cái, cũng hành lễ với Ninh Hằng, nhưng lại kêu là “Đầu gỗ tướng quân” . Như Ca định khiển trách nàng, nhưng bị ánh mắt của ta chiếu đến mà ngừng lại. Ta nhìn Ninh Hằng, lại nhìn Nhạn Nhi, mặt lộ ra ý cười, xem ra bản tính trời sinh của Nhạn Nhi vẫn còn lại, may mắn may mắn. Ta phân phó Như Ca cần dạy quy củ trong cung cho Nhạn Nhi nữa, Nhạn Nhi nghe xong mừng đến mức đôi mắt hạnh long lanh sáng rực rỡ. Ta cùng Nhạn Nhi chuyện, Nhạn Nhi này chuyện rất là thú vị, làm ta tâm tình tốt. Ninh Hằng vẫn trầm mặc như trước đứng sau ta lời. Tới lúc Nhạn Nhi đến mấy chuyện ly kỳ đồn đại trong cung, Tào Võ ở bên ngoài bỗng hô to tiếng —— Thánh Thượng tới. Ta hơi sửng sốt, lúc này vẫn là giờ lâm triều, Hoàng đế sao lại đột nhiên đến đây? Trong lòng ta tuy có áp lực, nhưng mặt vẫn nở nụ cười chờ Hoàng đế tiến vào. Hoàng đế khoan thai đến, toàn bộ cung nữ bên người ta cùng Ninh Hằng đều hành lễ với Hoàng đế, Hoàng đế tiếng “Thái Hậu” cũng coi như làm lễ. Ta mỉm cười : “Bệ hạ sao lại tới đây sớm thế này?” Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh ta, Như Ca bưng đến bát bạc quân sơn (bát chuyên dùng cho vua) cùng với đĩa bánh phù dung tới trước mặt Hoàng đế. Hoàng đế nhấp ngụm trà, rồi : “Lúc này quốc thái dân an, nên công việc cũng ít chút.” Ngừng lại, cười tủm tỉm : “Huống chi Thẩm Tương giúp trẫm giảm bớt ít gánh nặng rồi.” Ta hiểu, xem ra Hoàng đế lúc này nhàn nhã là đổi lấy nhàn nhã của Thẩm Tương. Ta cười : “Thẩm Tương vì nước cúc cung tận tụy, đúng là càng khổ cực công lao càng lớn.” Hoàng đế hạ chén trà xuống, ăn miếng bánh phù dung. Hoàng đế từ thích ăn đồ ngọt, việc này tất nhiên là ta , bốn cung nữ của ta lại càng . Cho nên mỗi lần Hoàng đế đến, các nàng chắc chắn đều chuẩn bị đầy đủ các loại điểm tâm rồi. Các nàng đối với Hoàng đế so với Thái Hậu ta đây cũng biết là quan tâm hơn mấy phần. Hoàng đế lại nhấp ngụm trà, “Trẫm tất nhiên là phụ lòng Thẩm Tương khổ cực.” Chẳng biết có phải ta đa tâm hay , mà lại cảm thấy mấy lời này của Hoàng đế dường như là có thâm ý. Ta rảnh để suy tư, liền tiếp: “Bệ hạ thánh minh.” Hoàng đế cũng chuyển đề tài câu chuyện, “Chẳng qua cũng chỉ khổ Thái Hậu.” Ta sửng sốt. Hoàng đế liếc mắt nhìn Ninh Hằng bên người ta cái, tựa tiếu phi tiếu : “Thái Hậu mấy ngày rồi chưa nhìn thấy Thẩm Tương, lúc này nhất định là rất nhớ nhung.” Ta cười khan tiếng, “Ai gia có Trí Viễn làm bạn rồi, cũng chú ý tới Thẩm Tương.” Hoàng đế nhíu mày, “Ồ? Phải ?” Ta cầm tay Ninh Hằng để dưới tay áo, khẽ cười : “So với Thẩm Tương, Trí Viễn lại tốt hơn bậc.” Ta ngoài miệng là như vậy, nhưng trong lòng tuyệt đối giống như lời . Thẩm Khinh Ngôn thích ta, nhưng trong tâm tư ta, có người nào có thể thay thế được Thẩm Khinh Ngôn. Thẩm Khinh Ngôn là giấc mộng từ , từ đó tới lớn giấc mộng đó của ta Tô Cán vẫn hề thay đổi. Hoàng đế ánh mắt lập tức trầm xuống, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn về phía tay ta với tay Ninh Hằng nắm, Ninh Hằng tay run chút. Ta cười : “Mấy ngày trước để Trí Viễn bồi tẩm, bệ hạ đúng là sai chút nào, Ninh Hằng thân thể quả thực là lạnh như nước suối, ai gia rất thích.” Ta tuy là cũng e ngại Hoàng đế, nhưng giờ có vẻ Hoàng đế bắt đầu động tay rồi. Cũng đem người trong mộng tới gài bên cạnh ta, để ta thoải mái đùa giỡn, tất nhiên cũng phải thoải mái nhận lấy hậu quả . Hoàng đế sắc mặt khó chịu tới cực điểm. Ta cười tiếng, tay vẫn như trước nắm chặt tay của Ninh Hằng, Ninh Hằng run rồi lại run run chút. Ta : “Trí Viễn sao lại câu nệ như thế? Mà đêm qua, Trí Viễn ngươi lại…” Ta khẽ cười tiếng rồi ngừng lại, sau đó dáng vẻ ái muội và kiều diễm để Hoàng đế dễ dàng hiểu được. Ninh Hằng đúng như ta dự đoán mặt dần đỏ lên. Hoàng đế đứng bật dậy, thanh lạnh băng câu “Ninh khanh biết hầu hạ Thái Hậu” rồi phẩy tay áo bỏ . Hoàng đế nhi tử của ta từ hỉ nộ đều thể ra mặt, nay giận dữ tới xanh cả mặt, công lao của Ninh Hằng đúng là . Ta buông tay Ninh Hằng ra, nhấc lấy miếng bánh phù dung bỏ vào miệng. Ninh Hằng vẻ mặt phức tạp, ta : “Trí Viễn sao vậy?” Ninh Hằng yên lặng lắc đầu. Ta hôm nay cố tình làm Hoàng đế tức giận là vì hai việc. Thứ nhất là để ly gián với Ninh Hằng, Hoàng đế xưa nay đều rất bá đạo, phàm là người chạm qua chắc chắn để cho người khác chạm tới, có nghĩa là nghĩ ta dám đụng tới Ninh Hằng, lại ngờ Thái Hậu ta lại có dũng khí biến Ninh Hằng thành nam hầu , tuy rằng ta với Ninh Hằng cũng thực lên giường với nhau, nhưng ta thế rồi, Ninh Hằng cũng cách nào phủ nhận được. Chắc chắn lúc này Hoàng đế đối với Ninh Hằng ít nhiều gì cũng là thoải mái. Thứ hai là dời chú ý của Hoàng đế. Hoàng đế lúc này đối với ta và Thẩm Khinh Ngôn chắc chắn có nghi ngờ, Ninh Hằng với ta “Cơ phu chi thân” (gần gũi da thịt), có lẽ cũng giảm bớt được nghi ngờ của Hoàng đế. Nhưng mà cuối cùng ta xem tâm ý của Hoàng đế đối với Ninh Hằng, ngay đêm hôm đó Ninh Hằng bị đạo thánh chỉ của Hoàng đế triệu . Ta nhìn giường trống trơn, nhìn bên ngoài trăng sáng, thâm tâm lại có chút bâng khuâng.
Chương 13: Liên tiếp mấy ngày sau, Ninh Hằng cũng đặt chân tới Phúc Cung. Ta sai Như Ca hỏi thăm, hoá ra là Hoàng đế ra lệnh cho Ninh Hằng tiếp tục lên triều, ta đoán là Hoàng đế thương tiếc người trong mộng muốn bị ta trà đạp. Sao cũng được, có Ninh Hằng ở cạnh, ta lại thấy thư thái hơn. Đêm mùng mười tháng sáu hôm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ta bị nhốt trong cung tài nào biết được. Ta muốn tới Tô phủ điều tra lại, lại nghĩ muốn ra khỏi cung cũng rất phiền phức. Ta khi xuất cung, Hoàng đế tất nhiên biết. Lúc này Hoàng đế nghi ngờ ta, nếu ta xuất cung, tất nhiên càng nghi ngờ hơn. Lúc ta suy nghĩ tìm lý do xuất cung, bên ngoài có người đưa tin tới —— Thường Trữ có hỉ mạch. Ta lập tức vui vẻ, tin Thường Trữ có hỉ mạch này đúng là niềm vui nhân đôi mà. Ta bảo Như Ca chuẩn bị xe ngựa, rồi vội vàng xuất cung tới phủ công chúa. Vừa đến phủ công chúa, từ xa nhìn thấy Thường Thà dẫn đầu đám người nghênh đón trước cửa điện, ta nhìn qua lượt, Thường Trữ ánh mắt đúng là tồi, tuỳ ý chọn người trong đám nam hầu đứng đây, thân thể cũng đẹp tuyệt. Nhưng mà… Ta mặt nhăn mày nhíu, lại nhìn quét qua vòng, vẫn nhìn thấy thân ảnh của Phò mã. Ta nhìn Thường Trữ, nàng thần sắc ảm đạm, có cảm giác nàng miễn cưỡng cười. Ta bước xuống xe ngựa, Thường Trữ cùng đám nam hầu hành lễ với ta. Ta đưa tay đỡ Thường Trữ đứng lên, rồi cùng Thường Trữ vào phủ công chúa. Ta dùng trà, nhíu mày, với Thường Trữ: “Hỉ mạch này là của ai?” “ biết.” Ta sửng sốt, cẩn thận xem xét thần sắc của Thường Trữ, luôn: “ biết cũng chẳng sao, đợi hài tử sinh ra, ngươi cứ tuỳ ý chọn người vừa mắt trong phủ làm phụ thân là được.” Thường Trữ : “Ta cũng định làm thế.” Dừng lại chút, nàng nở nụ cười với ta, “Nghe ngươi đem nữ nhân lần trước bắt cóc mình thu làm cung nữ?” Ta gật đầu, “Ta thấy nàng dáng vẻ đáng động lòng người, nên giữ lại bên người.” Thường Trữ nhìn Nhạn Nhi phía sau ta, cười : “Đúng là người đáng . Ngươi tên là gì?” Nhạn Nhi đáp: “Nhạn Nhi, Nhạn trong chữ chim nhạn.” Thường Trữ cười cười, “Nhạn Nhi mỹ nhân, ta nhớ .” Ý cười môi lúc này của Thường Trữ phải là gượng cười nữa, liền cười theo Thường Trữ, ta với Thường Trữ: “Cung nữ ta mới nhận này biết võ, múa quyền tệ đâu.” Thường Trữ cũng rất có hứng thú với việc múa quyền. Quả nhiên, vừa nghe ta xong, mắt của nàng sáng rực lên, “ sao?” Ta lại cười : “Tất nhiên là rồi. Ngươi cho tỳ nữ trong phủ dẫn Nhạn Nhi thay bộ quần áo dễ chịu để múa quyền , đồ cung nữ này múa quyền lại giảm vài phần khí.” Thường Trữ gật đầu. lát sau, Nhạn Nhi thay thành thân màu đỏ gọn gàng bước ra, tóc búi lên hai bên, nhìn qua là đáng . Ta với Thường Trữ: “Bộ võ phục này tồi.” Thường Trữ nhìn, cũng : “Đúng là tồi.” Ta ra ý với Nhạn Nhi, Nhạn Nhi liền bắt đầu động tay chân, thể bộ quyền pháp. Ta tuy là hiểu biết nhiều về quyền thế, nhưng thấy Nhạn Nhi thể có bài bản hẳn hoi, cũng là cảnh đẹp ý vui. Ta liếc mắt nhìn Thường Trữ, Thường Trữ xem rất là chăm chú, vẻ mặt ảm đảm vừa rồi biến đâu mất. Sau khi Nhạn Nhi thể xong quyền pháp, Thường Trữ khen dứt lời, nàng đứng lên, với Nhạn Nhi: “Chúng ta cùng luận võ .” Vừa dứt lời, tới chỗ Nhạn Nhi. Ta hoảng sợ vội vàng : “Thường Trữ, ngươi có thai!” Thường Trữ bước chân dừng lại, nàng buông tiếng thở dài, “Ta suýt nữa quên.” Nàng lại quay trở về ngồi xuống, tay chống cằm uể oải với ta: “Nếu sớm biết ngươi bị bắt cóc, cũng có thể đem về tỳ nữ đáng thú vị, lần trước Nhạn Nhi ngươi nên bắt cóc ta chứ.” Nhạn Nhi vẻ mặt quẫn bách. Ta thay nàng giải vây, cười : “Thường Trữ, chuyện này sao mà cầu được, ngươi cứ an tâm dưỡng thai .” Thường Trữ nhìn nhìn bụng của ta, “Sao vẫn như vậy?” Ta sờ sờ cái bụng, “Thái y lần đầu mang thai, chút cũng là chuyện bình thường.” Ta uống ngụm trà, lại : “Thường Trữ ngươi còn nhớ trong Tô phủ có rừng trúc ?” Thường Trữ : “Nhớ.” “Trong rừng trúc rất thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ), đúng là nơi tốt để giải nhiệt. Ở trong phủ mãi, là buồn chán, chi bằng chúng ta ra ngoài lúc? lại nhiều, về sau sinh hài tử cũng thuận lợi hơn.” Thường Trữ nhìn ta chăm chú, hạ giọng bên tai ta: “Ngươi lần này xuất cung phải đến thăm ta có đúng ?” Ta ngẩn người. Thường Trữ cười ha ha : “Ngươi là muốn gặp tuấn lang quân nào đó chứ gì?” Ta cũng cười, ghé vào tai Thường Trữ, thanh như tiếng ruồi bay: “Thường Trữ ngươi đúng là hiểu ta.” “Tất nhiên tất nhiên rồi.” Nàng ngồi thẳng lại, “Phủ công chúa này đúng là quá oi bức, chúng ta Tô phủ chuyến .” Thường Trữ đoán đúng ý đồ xuất cung của ta, ta là muốn tới Tô phủ dò xét tìm kiếm lần, xem có thể tìm được dấu vết gì những chuyện xảy ra ở Tô phủ mùng mười tháng sáu đêm hôm đó. Trong Tô phủ vẫn có người ở, nhưng phần lớn đều là người của Hoàng đế, chỉ có phần là người của Thẩm Khinh Ngôn. Nghĩ đến ta đúng là ngốc, buông rèm chấp chính vài năm, mà trong tay chút thế lực cũng có. Giờ hồi phủ của mình, còn giống người ngoài hơn cả bọn họ. Ta tỉ mỉ hồi tưởng lại, ngày mùng mười tháng sáu kia, sau khi xuất cung ta trực tiếp vào Tô phủ, tụng kinh đốt hương ở tiền đường, rồi trong lòng có chút đau buồn. Hình như ta còn uống chút rượu, sau đó mơ mơ hồ hồ tới tận lúc tỉnh lại ở tẩm cung. như vậy, oa nhi trong bụng này là có lúc ta mơ mơ hồ hồ. Ta trầm ngâm , lúc suy nghĩ sâu hơn, Thường Trữ cười tiếng, : “Quán Quán, ta gọi ngươi vài tiếng rồi, ngươi cũng chẳng đáp lại. Ngươi suy nghĩ cái gì thế?” Ta : “Rừng trúc xanh mướt này sinh trưởng tốt.” Thường Trữ trêu ghẹo ta: “Nhìn cảnh nhớ tới người?” Nàng ghé vào tai ta, thấp giọng : “Ngươi với lang quân kia hẹn ước giờ nào? Ta thay ngươi dẫn mấy mỹ nhân kia xa.” Ta nghe thế, mắt sáng lên, cũng giọng, : “Bây giờ này, ta cần nửa canh giờ.” Thường Trữ : “Được.” Sau đó, Thường Trữ quả dẫn mấy cung nữ rời , nàng cười mỉm với ta: “Quán Quán, . có người phát đâu, Hoàng đệ cũng biết.” Ta lúc này trong lòng cực kỳ cảm động. Nếu trong Hoàng gia, người ta có thể tín nhiệm, ngoại trừ Thường Trữ, cũng chẳng có ai. Mỗi khi mơ thấy ác mộng mưu phản, ta đều bật dậy lúc nửa đêm, chỉ lo sợ Thường Trữ còn là tri kỷ của ta nữa. Cũng chẳng biết nếu ngày ấy đến , lúc đó ta với Thường Trữ, rốt cục bất hoà thành dạng gì biết nữa? Ta muốn nghĩ tới nữa, cười với Thường Trữ, liền thoải mái vào sâu trong rừng trúc. Sau khi ra khỏi rừng trúc, ta vòng vào từ đường. Từ đường là ấn tượng cuối cùng của ta trong đêm mùng mười tháng sáu đó, ta nâng mắt nhìn vòng bài vị tổ tiên cao, quỳ gối xuống đệm êm, vài ba vái, khẩn cầu tổ tiên phù hộ, để ta sớm tìm ra được bí này, cũng để ta sớm tìm được phụ thân của hài tử này là ai. Ta vẫn nguyện ý giữ lại hài tử này, đơn giản là vì muốn để Tô gia lưu lại hậu thế. Tô gia từ đời tổ gia gia ta trở , bước lên mây con đường làm quan thuận lợi, cuộc sống cũng thoải mái, nam tử Tô gia nhiều đời làm quan, nữ tử Tô gia nhiều đời làm phi. Chỉ tiếc đến đời ta, xuống dốc đến hậu thế lưu lại cũng chẳng có. Ta chẳng có tài cán chỉ có thể vì Tô gia làm chuyện này, để mọi người ở Tô gia ở dưới hoàng tuyền cũng có thể nhắm mắt. Ta tới bên bàn thờ lấy ra ba nén hương, từng nén hương châm vào ngọn nến, rồi vái ba vái trước bài vị tổ tiên, sau đó cắm lên bát hương chính giữa. Ta quanh từ đường vài vòng, chung quy cũng chẳng tìm ra được giấu vết gì. Ta đành bỏ qua ý định tìm manh mối trong từ đường. Lúc ta định mở cửa từ đường bước ra ngoài dạo, lại thấy tiểu tử. Tiểu tử kia thấy ta, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi. Tiểu tử này nhìn rất lạ mắt, ta hỏi: “Ngươi là người mới vào sao?” Tiểu tử kia cung kính đáp lại: “Bẩm Thái Hậu, tiểu nhân làm ở Tô phủ nửa năm rồi.” Ta trầm ngâm , hỏi: “Ngươi gặp qua ai gia?” Nửa năm trước là chừng sáu tháng, năm nay, ta về Tô phủ cũng chỉ hai lần, lần đầu tiên là hôm mùng mười tháng sáu kia, lần thứ hai chính là hôm nay. Hôm mùng mười tháng sáu, vì việc ta quay về Tô phủ bái tế là lệ thường, trong ngày đó, tất cả tỳ nữ người làm trong Tô phủ đều tị huý (kiêng dè, tránh ). Như vậy, tiểu tử này sao lại gặp ta? Tiểu tử cả người run lên, run rẩy : “Bẩm Thái Hậu, đúng vậy.” Ta hỏi: “Lúc nào?” Tiểu tử kia lại run tiếp, đúng lúc định mở miệng , đầu ta như có người đánh xuống, ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, rơi vào hôn mê.
Chương 14: Lúc tỉnh lại, ta ở trong tẩm cung. Thường Trữ ngồi cạnh giường, khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt đẹp khép hờ, có vẻ mệt mỏi. Chắc là Thường Trữ lo lắng cho ta, nên mới canh cạnh giường tới tận giờ. Ta mới chỉ động đậy chút, Thường Trữ mẫn cảm nhanh mở mắt, trong mắt xẹt qua tia vui mừng, “Quán Quán, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại.” Thường Trữ vừa dứt lời, mấy người đứng ngoài bình phong vội vàng tiến vào, ta nhìn kỹ, là Hoàng đế, Ninh Hằng, Thẩm Khinh Ngôn còn có Quách Thái y. Hoàng đế dẫn đầu đến cạnh ta, “Thái Hậu khoẻ chứ?” Ta ấn ấn thái dương, : “Tốt lắm, chỉ có chút đau đầu thôi.” Quách Thái y lúc này mới tiến tới bắt mạch ta, lâu sau, với Hoàng đế: “Bẩm bệ hạ, Thái Hậu nương nương có gì đáng ngại nữa, chỉ cần đúng giờ uống thuốc dưỡng thai nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là được.” Ta nhíu mày, “Ai gia sao tự dưng lại té xỉu?” Quách Thái y : “Bẩm Thái Hậu nương nương, người bị động thai.” Động thai? Từ lúc ta có hỉ mạch tới giờ, cái thai này cũng động nhiều . Hay là oa nhi trong bụng ta quả rất hiếu động? Ta nâng mắt nhìn xung quanh. Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn ta, Ninh Hằng đứng phía sau Hoàng đế lại biến trở lại dáng vẻ của Ninh đại tướng quân thường ngày, nghiêm trang lời, ta rất hoài niệm Trí Viễn đùa tí mặt đỏ bừng. Có vẻ ta nhìn Ninh Hằng hơi lâu, Hoàng đế sắc mặt khó coi. Ta bình tĩnh chuyển ánh mắt qua Thẩm Khinh Ngôn, nhiều ngày gặp , hình như gầy hơn. Lúc chạm tới ánh mắt ta, lại cười . Lòng ta lại nhộn nhạo hồi. Hoàng đế sắc mặt lại khó coi thêm vài phần, ta thấy khó hiểu. Ta nhìn Ninh Hằng, Hoàng đế vui, có thể lý giải được. Nhưng nhìn Thẩm Khinh Ngôn, Hoàng đế vui cái gì chứ? Hay là qua tiếp xúc nhiều ngày, Hoàng đế lại đem tình cảm chuyển tới Thẩm Khinh Ngôn? Ta bị ý tưởng này làm cho kinh hồn bạt vía. Thường Trữ lúc này ngáp cái, : “Trời cũng còn sớm nữa, ta muốn hồi phủ công chúa.” Hoàng đế ôn nhu : “Hoàng tỷ, Thái y trong phủ có đủ người ? Nếu là đủ, cứ vào cung mà đem mấy người về.” Thường Trữ khoát tay, “Đủ mà, chỉ là có hỉ mạch thôi mà. Sao phải rườm rà thế? Mà Thái Hậu thân thể yếu đuối, nên cho vài Thái y thúc trực ở Phúc Cung phòng ngừa bất trắc.” “Thái Hậu thân thể đúng là hơi yếu,” Hoàng đế trầm ngâm lát rồi : “Quách Thái y, ngươi từ ngày mai ở lại trong Phúc Cung .” Quách Thái y đáp lời “Dạ” . Đợi mọi người rời hết, ta gọi Nhạn Nhi lại, còn cho tất cả những người khác lui xuống. Ta xoa xoa trán, đầu vẫn đau nhức như trước. Nhạn Nhi nâng ta dậy, rót chén trà sâm, ta cúi đầu uống ngụm, nhanh chậm hỏi: “Ai gia hôn mê bao lâu rồi?” Nhạn Nhi đáp: “Ước chừng là ba canh giờ.” Ta trầm ngâm, lại hỏi: “Sau khi ai gia ngất, có lưu lại Tô phủ ?” Nhạn Nhi đáp: “Có, lưu lại tầm nửa canh giờ. Thẩm Tương vốn định để đại phu bắt mạch cho Thái Hậu người, nhưng Thường Trữ công chúa lại tin tưởng đại phu thường thường ngoài cung, nên mới đưa nương nương về cung.” Ta hỏi , “Thẩm Tương?” Nhạn Nhi gật đầu, “Đúng vậy, Thẩm Tương là người đầu tiên phát nương nương bị ngất xỉu.” Thẩm phủ với Tô phủ cách nhau cũng xa, đường gần nhất là qua ngõ chỉ có ba thước ( thước = 1/3 mét). Mà trong Tô phủ cũng có người của Thẩm Khinh Ngôn, Thẩm Khinh Ngôn phát ra ta ngất cũng có gì ngạc nhiên. Nhưng mà việc này, cũng rất là kỳ lạ. ràng trước khi ta ngất, nhìn thấy tiểu tử lạ, theo lý mà , đáng nhẽ phải là tên tiểu tử kia nhìn thấy trước tiên, sao lại là Thẩm Khinh Ngôn? Ta hỏi: “Sau khi Thẩm Tương phát ra ta, ngươi có thấy tiểu tử mặc quần áo màu lam ?” Ta cố gắng hồi tưởng lại, “ cao lắm hơi gầy, da mặt vàng, mắt miệng rộng.” Nhạn Nhi lắc đầu, “ thấy, lúc ấy Thẩm Tương ôm Thái Hậu nương nương người xuất . Thường Trữ công chúa lúc ấy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, sau đó đám người vây quanh, cung nữ thái giám, duy chỉ có tiểu tử người là thấy.” Ta lại càng thấy nghi hoặc, chẳng lẽ tiểu tử ta thấy trước lúc bị ngất chỉ là mơ sao? Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, lòng ta vẫn bị bao phủ sương mù tầng tầng lớp lớp. Mỗi lúc nghĩ tới tên tiểu tử đó, ta lại cảm thấy cực kỳ khả nghi. Ta có thể kết luận tên tiểu tử kia là người , nhưng mà tiểu tử đó thể mất tăm mất tích như thế chứ. Hôm đó, Thái y ta vì bị động thai mà ngất, nhưng ta ngàn vạn lần cũng tin. Lúc ấy khi ta bị ngất, cảm thấy so với mấy lần ngất trước hoàn toàn giống nhau. Mà như có luồng khí ở trong đầu chậm rãi dao động, lúc ta chú ý xâm nhập vào sâu trong đại não. khi có ý tưởng, ta muốn lập tức hành động. Tô phủ, ta tuyệt đối muốn quay về. Tiểu tử, ta cũng tuyệt đối muốn tìm ra. Nhưng mà biết lấy lý do gì để tới Tô phủ? Ta nghĩ ngợi, cuối cùng sai Như Ca tới phủ công chúa chuyến mời Thường Trữ tới. Ta vòng vo nhiều lời, thẳng: “Thường Trữ, ta có tình lang ở Tô phủ, ta muốn quay lại Tô phủ chuyến.” Thường Trữ cười ha ha: “Ngươi Thẩm Tương?” Ta nặng nề lắc đầu, “ phải, là người khác.” “Ồ?” Thường Trữ nhíu mày : “Rốt cuộc là người phương nào mà có thể làm Quán Quán liều mạng nhiều lần trốn ra khỏi cung?” Ta ra vẻ thần bí : “Đợi tới lúc thích hợp, ta với ngươi.” “Ngay cả ta cũng thể sao?” Ta “Uh” tiếng, cầm tay nàng, “Thường Trữ, việc này ta thể để Hoàng đệ của ngươi biết được, ngươi giúp ta .” Thường Trữ trầm ngâm, hỏi: “Người đó có gây nguy hại tới Đại Vinh ?” Ta cười : “Tất nhiên là , chỉ là dân chúng bình thường thôi.” Thường Trữ sảng khoái : “, ta giúp ngươi trốn ra ngoài gặp tình lang.” Ta nắm chặt tay nàng, “Thường Trữ, ngươi giọng chút.” Thường Trữ cười cười, “ hiếm thấy, lại có nam nhân làm ngươi thể ra bộ dáng này, lần khác ngươi nhất định phải cho ta thấy rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Ta luôn “Được”. Lúc này, trong lòng khá là áy náy, nhìn Thường Trữ ý cười trong mắt, ta lại thấy bất an. Nhưng mà dù sao, tớ lúc tra ra được chân tương mọi việc, giải thích với Thường Trữ vậy. Ta cùng tỳ nữ bên người Thường Trữ thay đổi xiêm y, tỳ nữ kia liền thay ta lưu lại Phúc Cung. Trước khi , ta ra lệnh bất luận người nào cũng được quấy rầy ta nghỉ ngơi. Rồi sau đó ta biến thành bộ dạng phục tùng cúi đầu theo Thường Trữ xuất cung, Hoàng đế đối với Thường Trữ rất ưu ái, cho Thường Trữ rất nhiều đặc quyền tưởng tượng được, như Thường Trữ xe ngựa cần phải qua kiểm tra của thị vệ ở cửa cung, Thường Trữ thậm chí có thể mang bội kiếm vào cung. Lúc này, có Thường Trữ hỗ trợ, ta xuất cung cực kỳ thuận lợi. Thường Trữ thay ta che mọi sơ hở, ngay cả tới Tô phủ bịa chuyện cũng rất khéo. Nàng với tổng quản Tô phủ ta mấy ngày trước có qua rừng trúc rơi mất đồ vật rất quý, hạ chỉ lập tức tìm về. Toàn bộ Tô phủ luống cuống tay chân bắt đầu tìm kiếm. Thừa dịp hỗn loạn, Thường Trữ nháy mắt với ta, ta cảm kích nhìn nàng, rồi lén lút trốn . Thường Trữ này bịa chuyện tốt , bởi vì muốn tìm đồ quý, nên tất cả hạ nhân trong Tô phủ đều điều động tới. Ta từng bước từng bước tìm kiếm, cũng chẳng thấy tiểu tử ta muốn tìm. Qua ước chừng thời gian nén nhang, ta sốt ruột, liền kéo lại tỳ nữ vừa vội vàng chạy qua, hỏi: “Trong phủ ngươi có tiểu tử cao lắm hơi gầy, da mặt vàng, mắt mắt miệng rộng ?” Ta lấy tay ra mô phỏng, “Khóe miệng bên phải còn có nốt ruồi.” Tỳ nữ kia kinh ngạc : “Ngươi Triệu Thất sao? vài ngày trước về quê rồi.” Ta sửng sốt, tỳ nữ kia lại vội vàng rời . Có trùng hợp vậy sao? băn khoăn trong lòng ta càng ngày càng nhiều, ta lại tới từ đường, ta cuối cùng vẫn cảm thấy ở từ đường có chỗ kỳ quái, hai lần té xỉu đều ở trong từ đường. Ta dò xét xung quanh lượt, so với ngày thường vẫn chẳng thấy có gì khác biệt. Ta sờ trái sờ phải hồi, cũng chẳng thấy có gì ổn. Ở từ đường ngắm nghía trái phải tới hơn nửa canh giờ, ta thất vọng rời . Thường Trữ thấy bộ dáng của ta, trêu ghẹo : “Làm sao? muốn xa rời tình lang chứ gì?” Ta nhếch môi nở nụ cười. Ta bình yên vô hồi cung, tỳ nữ của Thường Trữ cũng bình yên vô xuất cung. Nhưng mà lần này cũng chẳng tra ra được cái gì, chỉ biết được việc tên tiểu tử họ Triệu khả nghi kia về quê rồi. Trong lúc ta thấy phiền não, đến tối, Hoàng đế lại đưa Ninh Hằng tới. cười tủm tỉm : “Thái Hậu, trẫm mượn Ninh khanh mấy ngày, hôm nay nên trả lại cho người.” Ninh Hằng vẻ mặt thản nhiên đứng phía sau Hoàng đế, gì. Ta miễn cưỡng : “ sao. Ai gia cũng như bệ hạ , bệ hạ cứ tùy ý dùng.” Hoàng đế lại : “Ninh khanh, nhớ hầu hạ Thái Hậu tốt.” Ninh Hằng nghiêm trang đáp lời “Dạ” . Sau khi Hoàng đế rời , Ninh Hằng trầm mặc đứng cạnh ta. Đúng lúc ta thấy đối bụng, liền bảo Như Ca cùng Như Họa nấu cho mình bát canh hạt sen bách hợp. Sau khi ta ăn xong chén canh hạt sen bách hợp, Như Ca cầm khăn định lau miệng cho ta. Ta nhìn nhìn, : “Ninh khanh, ngươi phải là nam hầu của ai gia sao? Tại sao mắt nhìn cũng có? Việc này, chẳng lẽ ngươi cũng biết làm?” Như Ca yên lặng đem khăn đưa cho Ninh Hằng. Ninh Hằng cứng ngắc cầm lấy khăn, Ninh Hằng trong tay cầm chiếc khăn trắng tinh nhưng có vẻ thấy bất ngờ, ngược lại lúc thay ta lau miệng, ánh mắt lại có thêm vài phần sắc lạnh. Ta lúc ấy ta nghĩ: giờ phút này trong lòng Ninh Hằng nhất định hận thứ trong tay phải là đao.