Chương 15: Ta gặp ác mộng. Ta mơ Thẩm Khinh Ngôn cùng ta mưu phản thất bại, Hoàng đế cười tít mắt để Ninh Hằng chém đầu ta, Ninh Hằng chọn đại đao sắc, đao lạnh như băng kề sát mặt ta, trầm : “Thái Hậu, để vi thần thay người lau miệng lần cuối cùng .” xong, thanh đao trước mặt nhoáng cái, máu tươi tung toé khắp nơi. Ta sợ tới mức mồ hôi lạnh rơi đầm đìa, môi run rẩy. Ta hô gọi Như Ca, ngay sau đó, Như Ca ở phòng ngoài vội vàng bước tới trước giường ta. Lúc ta thấy Như Ca đến, trong lòng bình tĩnh chút. Ta bảo nàng thắp đèn lên, xua màu sắc u ở tẩm cung. Như Ca cúi đầu đứng bên, ta hỏi: “Giờ nào rồi?” “Bẩm nương nương, giờ tý khắc” Ta lại hỏi: “Tây Các tắt đèn rồi sao?” “Bẩm nương nương, vẫn chưa tắt, Ninh đại tướng quân vừa rồi còn phân phó thái giám chuẩn bị nước ấm…” Ta trầm ngâm lát, rồi : “Ngươi lui xuống , cũng cần đứng coi giữ bên ngoài.” Sau khi Như Ca rời khỏi, ta bước xuống giường, vào đôi hài gấm thêu mây tới cạnh bàn, rót chén Bích loa xuân, bước tới trước cửa sổ cho tâm tư bình thản lại. Ta có thói quen, nửa đêm nhất định phải đứng dậy uống chén trà, thích nhất là trà Bích loa xuân. Mà, ấm trà đặt trong tẩm cung ta cứ cách nửa canh giờ lại đổi lần. tới thói quen này, ban đầu là vì phải làm chức vị Thái Hậu, sợ hôm sau thể mở mắt nổi, nên hằng đêm đều cầm tách trà Bích loa xuân uống ngụm rồi ngụm thẳng cho đến bình minh. Cũng chẳng biết qua bao lâu, tới lúc ta ở vị trí Thái Hậu hết việc làm, mới thả lỏng ra, nhưng thói quen uống Bích loa xuân vẫn ngừng được. Có vẻ thời gian này an nhàn quá, ta đối đãi với người khác tự dưng lại hơi tuỳ ý. Tối nay ta nhục nhã Ninh Hằng, ta vì ở Tô phủ thất vọng nên lúc về giận cá chém thớt Ninh Hằng. Giờ nghĩ lại, đúng là vạn vạn lần đúng. Ninh Hằng chung quy trước mắt vẫn là tâm phúc của Hoàng đế, hơn nữa lại còn là người trong mộng của Hoàng đế. Ta cân nhắc lúc, mới ra quyết định —— ai gia lúc này muốn tới Tây Các chuyến, phải giải thích tốt với Ninh Hằng. Nhưng mà ta thể thừa nhận rằng, ta vòng vo lắm lý do như vậy là để che dấu là mình quá nhát gan. Chỉ vì cơn ác mộng vô duyên vô cớ, lại làm ta đường đường là Thái Hậu sợ hãi tới tỉnh giấc. Mà, đúng, nên như thế, nên là ai gia dự tính chu đáo, rất thông minh à nha. Ta thong thả bước đến Tây Các, trong lòng có chút yên. Đợi lúc nữa gặp được Ninh Hằng cũng chẳng biết mở miệng thế nào. Ta dừng lại bên cạnh cửa, đột nhiên nghe thấy thanh của Ninh Hằng vang lên —— “Tiến vào .” Ta sửng sốt, Ninh Hằng này cũng là lợi hại, ta còn chưa mở miệng biết là ta tới đây. Ta đưa tay mở cửa ra, lại quay lại thuận tay đóng cửa. Ta nâng mắt, vừa nhìn cả người giật mình suýt ngã lăn ra đất. Ninh Hằng… đúng là tắm! đưa lưng về phía ta, hơn phân nửa thân thể bị thùng tắm che khuất, hai tay lười biếng đặt lên thành thùng tắm, lưng có rất nhiều vết sẹo chằng chịt, chắc là có từ lúc còn chinh chiến phương xa, bên vai phải còn vết bớt bằng nắm tay. Ta lần đầu tiên được thấy nam nhân tắm rửa, trong lòng khó tránh khỏi thấy ngượng ngùng. Nhưng đảo mắt nghĩ lại, ta với ngủ cùng nhau nhiều lần, lúc trước nửa thân cũng nhìn qua, lúc này ta nên thấy ngượng ngùng nữa mới đúng. Ta lá gan to lên đứng thẳng lưng, Ninh Hằng lúc này mở miệng : “Tào Võ, tới đây đấm lưng cho ta.” Ta sửng sốt, lúc này mới biết Ninh Hằng lại tưởng ta là Tào Võ. Ta lại nổi lên tư tưởng trêu đùa ngàn vạn lần nên có, chẳng biết có phải ta ở trong thâm cung lâu quá rồi , mà từ nương tốt lại trở thành người có cái ham mê đáng sợ này. Đối với Ninh Hằng đại tướng quân lúc nào cũng năng cẩn trọng, có thể biến thành mặt đỏ tưng bừng, trong lòng ta đúng là có cảm giác chinh phục. Ta lập tức vứt luôn cơn ác mộng đáng sợ vứt ra sau đầu, ta bước nhàng phóng tới, chậm rãi đến gần Ninh Hằng. Sau đó vươn tay nhàng khoác lên vai Ninh Hằng, Ninh Hằng cả người bỗng chốc cứng đờ, trong nháy mắt, cổ tay của ta bị hung hăng bắt lấy, “Ai?” Ta đau đến kêu lên tiếng. Thanh này còn chưa dứt, Ninh Hằng cuống quít buông lỏng tay ra, vội vàng xoay đầu lại, thần sắc khiếp sợ. Cổ tay của ta đỏ vòng, ta sờ sờ cổ tay, cười : “Trí Viễn, khí lực của ngươi lớn . Có khi hôm nào so tài với Nhạn Nhi lần, Nhạn Nhi có thể tay nâng lên cả cái đỉnh.” Ninh Hằng trầm mặc, cúi mắt : “Trí Viễn biết là Thái Hậu, đắc tội rồi, còn thỉnh Thái Hậu bao dung.” Ta để ý lắm cười cười, cũng chẳng để ý đưa hai tay vỗ vỗ bả vai Ninh Hằng, “Ai gia sao, Trí Viễn cần tự trách.” Ta cảm nhận được ràng da thịt dưới hai tay nóng rực, vì thế vội vàng rút tay về. thể , tình cảnh này đúng là có chút xấu hổ. Ninh Hằng nửa người dưới ngồi trong thùng tắm, ta quần áo cũng chỉnh tề đứng phía sau , nếu rơi vào tay mắt lão thần thích viết tấu chương triều chắc chắn chỉ trích, ta bại hoại gia phong. Ta cảm khái, nếu tình trạng lúc này bị Hoàng đế nhìn thấy, sắc mặt của so với người hát hí khúc có khi còn trắng hơn. Ta lơ đãng liếc nhìn Ninh Hằng, hai tai đỏ lừ như tôm. Ta nhìn nhìn lại vài lần, phát ánh mắt của ta, mặt Ninh Hằng lại hồng hồng, hơi nước trong thùng tắm bốc lên, cũng chẳng biết có phải vì hơi nước hay , mà lúc này hai mắt Ninh Hằng ôn nhuận, giống như từ trong nước xuất hai giọt thuỷ tinh long lanh trong suốt vậy, ta đột nhiên cảm thấy bốn chữ tú sắc khả xan (vẻ đẹp có thể ăn được), dùng để về Ninh Hằng lúc này cũng chẳng sai lệch. Ta lại nhớ tới Ninh Hằng trong mộng kia, ánh mắt trầm làm cho người khác rét mà run. Mà Ninh Hằng này, là làm cho người khác miếng nuốt luôn. Chắc là ta trầm mặc quá mức, Ninh Hằng cúi đầu : “Thái Hậu có thể quay người được ?” Ta sửng sốt, “Cái gì?” Ninh Hằng xấu hổ : “Trí Viễn xích thân (cỡ loã thể ấy mừ), sợ làm bẩn mắt Thái Hậu.” Ta bừng tỉnh, lúc này liền quay người . Phía sau có tiếng quần áo sột soạt, trong lòng tự dưng có cảm giác kỳ lạ. Lúc vẫn chưa nghĩ ra cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu, Ninh Hằng cúi đầu mở miệng: “Thái Hậu, Trí Viễn xong rồi.” Ta xoay người xem xét , Ninh Hằng chỉ mặc áo mỏng, tóc mai vẫn còn ướt nước, đầu cũng ướt nước, hai má của đỏ bừng, tất cả so với bộ dáng đứng sau lưng Hoàng đế tối nay hoàn toàn bất đồng. Ninh Hằng này đúng là rất kỳ quái, trước mặt ta với trước mặt Hoàng đế cứ như hai người khác nhau vậy. Ta nghĩ tới Ninh Hằng trong mộng, hay là Ninh Hằng này biết thuật thay đổi sắc mặt? Ta dừng chút, lúc này mới nhớ tới mục địch đến Tây Các, ừm ừm cho thanh cổ họng, rồi : “Trí Viễn, ai gia muốn chuyện với ngươi.” Ninh Hằng giọng : “Thái Hậu mời .” Chuyện xin lỗi này trước nay ta chưa từng làm, lúc này lại lời xin lỗi với Ninh Hằng đúng là có khả năng . Ta hỏi: “Mấy ngày nay trong triều có gặp chuyện gì khó khăn ?” Ninh Hằng : “ có.” Xem ra Hoàng đế bảo hộ cho Ninh Hằng rất tốt, khi trọng thần trở thành nam hầu, mấy người bảo thủ trong triều chắc chắn mượn cớ gây khó dễ cho Ninh Hằng phen, ngờ lại có. Đột nhiên, ta ngửi thấy mùi thơm lạ, ta nhíu mày hỏi: “Đây là mùi gì?” Ninh Hằng sửng sốt, trả lời: “Là mùi của Ngàn ti thảo, Trí Viễn từ ngửi được mùi son phấn, nên tới Thái y viện xin ít Ngàn ti thảo, để khử trừ mùi son phấn.” Lúc phủ công chúa của Thường Trữ còn chưa xây nên, nàng thường thường đến Phúc Cung của ta chuyện, có khi tới tối muộn, nàng liền ở lại Phúc Cung ngủ luôn, Tây Các là chỗ Thường Trữ hay ở lại, lúc này trong phòng cũng còn rất nhiều đồ dùng của Thường Trữ. Ta nhìn cả Tây Các, son bột son nước rồi rèm che màn trướng, màu sắc hồng nhạt, đúng là giống phòng của nam tử, khó trách Ninh Hằng vui. Ta cười : “Ngàn ti thảo này, mùi thơm cũng chẳng dễ chịu, Trí Viễn ngày mai chuyển tới Bắc Các ở . Trong Bắc Các có nhiều đồ dùng khuê các, chắc ngươi thích hơn.” “Được vậy tạ ơn Thái Hậu.” Ninh Hằng đến trước lô hương, gạt gạt che mùi hương, lại : “Thái Hậu có thai, nên ngửi nhiều. Ngửi nhiều lại có hại cho thai nhi.” Ta tất nhiên biết xạ hương có hại cho thai nhi, nhưng lại biết Ngàn ti thảo cũng có công hiệu này. Ta cười : “Ngươi ở phương diện này lại rất hiểu biết.” Ninh Hằng : “Mấy năm trước lúc đóng tại biên cương, có quen đại phu, đối với các loại dược thảo nghiên cứu nhiều, Trí Viễn theo cũng được thời gian.” “Ồ?” Ta nhíu mày, “Ngươi học được những gì?” Ninh Hằng cười : “Cũng nhiều lắm, cũng chỉ có thể phân biệt được mấy loại dược thảo, biết được dược thảo nào có lợi hay có hại cho người. Mà Ngàn ti thảo, ngửi thấy có thể làm hại tới thai nhi. Cũng có nhiều mê hương ở ngoài cung, cũng tinh luyện từ dược thảo mà thành.” “Mê hương…” Ta bỗng dưng nhớ tới lần trước ngất ở Tô phủ, lần đầu tiên ngất là vì uống rượu, ta ý thức mơ hồ cũng chẳng làm gì. Nhưng lần thứ hai giọt rượu ta cũng đụng vào, chỉ ở trong từ đường đợi nửa canh giờ, sau đó cũng chỉ với tên tiểu tử họ Triệu kia mấy câu, ngay sau đó thoáng cái, đầu đau như muốn nứt ra, như là bị người khác đập cái. Có phải là ta bị người khác hạ mê hương ? Ta dừng chút, : “Mê hương vừa ngửi chút liền lập tức ngất sao?” “Cũng hẳn, phải xem mê hương hạ bao nhiêu. Nếu dùng nhiều lập tức ngất xỉu, dùng ít lúc sau mới ngất.” Trong lòng ta thấy khó hiểu. Bất kể thế nào, ta cũng là người Tô gia. Ta cũng chỉ dừng lại ở phủ đệ nhà mình có khắc, phải lúc nào cũng mất ý thức rồi bị khiêng ra chứ. Rốt cuộc là ai làm vậy với ta? Chẳng lẽ trong Tô phủ còn giấu chuyện gì mà ta biết? Ta lúc này chẳng còn tâm trạng chuyện phiếm với Ninh Hằng nữa, ta giả bộ ngáp liên tục, rồi trở về tẩm cung của mình. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng , nhưng ta lại có tâm trạng thưởng thức. Ta nằm giường trằn trọc, rất lâu vẫn thể vào giấc ngủ. Ta nghĩ cả đêm, uống hết bình trà Bích loa xuân, tới tận lúc trời sáng, ta quyết định phải quay về Tô phủ chuyến nữa.
Chương 16: Lần trước vừa từ Tô phủ về, Hoàng đế thả Ninh Hằng về Phúc Cung của ta. Đoán chừng Hoàng đế cũng chưa biết gì. Oa nhi trong bụng ta này cũng kỳ quái, ta dám khẳng định là Hoàng đế có nhúng tay vào chuyện này. Tô phủ chắc chắn là manh mối trọng yếu giúp ta khám phá được bí này. Hoàng đế đối với ta có nghi ngờ, nếu ta lại tới Tô phủ, Hoàng đế lại càng nghi ngờ hơn. Ta thể làm liên luỵ tới Thường Trữ, lần này nên nhờ Thường Trữ hỗ trợ đưa ta ra ngoài nữa. Nhưng hôm nay Tô phủ ta rất muốn . Nhưng mà ta suy nghĩ nát cả óc, cho đến khi Ninh Hằng tới, ta cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì. Ninh Hằng cùng Hoàng đế tiến đến, Hoàng đế hôm nay vẫn là bộ dạng cười tủm tỉm như mọi hôm, thỉnh an với ta, rồi ngồi xuống bên cạnh. Ninh Hằng lại biến trở lại thành đại tướng quân ít nghiêm trang, ta liếc mắt nhìn , cũng nhìn ta, ánh mắt vừa đụng nhau, ta mỉm cười, “Trí Viễn, đừng đứng nữa, ngồi xuống bên cạnh ai gia .” Hoàng đế dùng trà buông chén xuống, tựa tiếu phi tiếu : “Thái Hậu đối với Ninh khanh đúng là rất quan tâm.” Ninh Hằng tới, ngồi xuống cạnh ta, ta cười cười, : “Trí Viễn là phụ thân của oa nhi trong bụng ta, ta tất nhiên là phải quan tâm rồi.” Khi xong, ta đem thần sắc của Ninh Hằng cùng Hoàng đế nhìn kỹ, Ninh Hằng từ trước vẫn là lạnh nhạt, ta cũng chỉ câu dò xét, sắc mặt của lập tức biến đổi. Hoàng đế vẫn như trước cười tủm tỉm, thần sắc chưa có chút biến hoá. Ngược lại lại cười ha ha: “Đúng rồi.” Hoàng đế vừa xong, nhưng theo đạo hạnh của ta lại dễ hiểu được. Ta khá là cảm khái, lúc tiến cung, Hoàng đế cùng lắm mới chỉ tám tuổi, thường thường mở to đôi mắt hạnh long lanh nghe ta kể chuyện thú vị ngoài cung. Còn có lần Hoàng đế đái dầm, sợ bị người khác biết được, nên đêm hôm khuya khoắt, thân hình bé ôm chăn bông to đùng lén chuồn ra khỏi Đông Cung, cứ theo đường quen tới cung của ta, đem chăn bông giấu dưới gầm giường ta. Chớp mắt cái, thái tử điện hạ đái dầm ngày đó cũng thành đương kim Thánh Thượng, ái ố hỉ nộ đều ra mặt, tiểu thái tử đáng ngày đó biến mất tăm mất tích rồi. Nghĩ đến nay Hoàng đế mà đái dầm, nhất định mặt đổi sắc sai người trong cung đem xử lý luôn. Ta càng nghĩ càng thấy thương cảm, khỏi thở dài tiếng. Hoàng đế : “Thái Hậu vì sao lại thở dài?” Ta : “Chỉ nghĩ tới mấy chuyện hồi xưa thôi.” Hoàng đế sờ sờ cằm, : “Vài ngày nữa là tới Trùng dương, Thái Hậu từng qua với trẫm, mỗi khi tới ngày Trùng dương, Thái Hậu cùng người nhà lên núi cao ngắm cây thù du thưởng hoa cúc. Chắc là càng tới gần ngày hội nên càng hoài niệm, Thái Hậu tất nhiên cảm thấy thương cảm.” (Ngày 9/9 lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương) Hoàng đế xong, ta lại càng thương cảm. ngờ câu tiếp theo Hoàng đế lại : “Hôm nay thời tiết cuối thu thoải mái, Thái Hậu nếu mệt xuất cung tới Tô phủ chuyến, để giảm nỗi nhớ nhà.” Trong lòng ta vui sướng, nhưng mặt vẫn thản nhiên : “Cũng tốt.” ngờ Hoàng đế lại : “Hôm nay trong triều cũng chẳng có đại , Ninh khanh ngươi cùng Thái Hậu tới đó .” Ninh Hằng trả lời “Được” . Ta nhìn chằm chằm miệng Hoàng đế, sợ miệng lại phun ra câu nào nữa. May mắn, tiếp theo Hoàng đế đứng dậy về cung phê duyệt tấu chương . Trong lòng ta cực kỳ vui mừng, hận thể đến khua chiêng gõ trống để thể vui mừng trong lòng. Hoàng đế vừa khỏi, ta quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Hằng, “Ngươi muốn cùng ai gia xuất cung?” Ninh Hằng : “Ý chỉ của bệ hạ, Trí Viễn thể theo.” Lời này ra ta nghe thấy rất là bực mình, nhưng Ninh Hằng cũng là . Hoàng đế mở miệng cho ta tới Tô phủ, để tâm phúc theo chân ta, làm sao yên tâm được? Thôi, theo theo, cũng tốt còn hơn ta ngồi trong Phúc Cung nghĩ nát đầu cũng chẳng ra cái nguyên nhân. Có Ninh Hằng đại tướng quân theo, nên ta chỉ dẫn theo Nhạn Nhi xuất cung. Ở bên ngoài cung, ta thân cung trang khó tránh khỏi thấy phiền toái, nên trước khi xuất cung, ta gọi Nhạn Nhi vào tẩm cung trang điểm cho ta. Nhạn Nhi ở phương diện trang điểm tay chân lại linh hoạt, nàng loay hoay lúc lâu, búi tóc của ta chỗ rơi chỗ rụng thành hình thù gì. Ta thấy nàng vẻ mặt chán nản, nên luôn: “Thôi, để ai gia tự mình làm.” Nhạn Nhi là cung nữ khéo léo nhất trong đám cung nữ của ta, nàng ngoại trừ bộ dáng đáng linh động thân thủ cũng tồi, nhưng hoàn toàn đáp ứng cầu cung nữ. Mà Nhạn Nhi , gia cảnh nhà nàng cũng tồi, nhưng về sau lại bị thất lạc người nhà, lưu lạc bên ngoài, lúc sắp chết đói ở đầu đường xó chợ được Bình trữ hoàng thúc cứu về. Ta thấy tay nàng trắng nõn nà, nghĩ chắc chưa từng phải làm việc nặng. Ta gọi Nhạn Nhi ở lại tất nhiên là có mục đích. Ta tùy ý búi búi tóc đơn giản, bảo Nhạn Nhi thay cho ta bộ áo váy màu đỏ sậm đơn giản, rồi cúi thấp xuống bên tai Nhạn Nhi : “Ngươi muốn luận bàn võ nghệ với đầu gỗ tướng quân ?” Nhạn Nhi hai mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc. Ta khẽ cười : “Đợi khi tới Tô phủ, ai gia giúp ngươi thực tâm nguyện.” Lúc phụ thân ta còn ở nhân thế, sở thích duy nhất là sưu tầm bảo kiếm. Phàm là thứ phụ thân coi trọng, bất kể đối phương ra giá bao nhiêu, phụ thân dù có bán hết vật phẩm trong người, cũng cũng quyết đem được bảo kiếm đó về phủ. Nương ta thường đứng trong phòng trưng bày bảo kiếm thở dài, phụ thân vài lần, là phụ thân mỗi lần nhìn thấy bảo kiếm là mắt sáng rực lên, còn sáng hơn cả mắt ta với đệ đệ khi nhìn thấy kẹo. Chỉ tiếc phụ thân ra được chín năm rồi, toàn bộ bảo kiếm trong Tô phủ đều bị hoả thiêu hết sạch, mặc dù về sau Hoàng đế sai người xây dựng lại Tô phủ, cũng ra lệnh cho thợ rèn đúc phỏng theo hình dáng các bảo kiếm của phụ thân, nhưng chung quy phụ thân, nương và đệ đệ của ta cũng thể trở về. Giờ ta nhìn mấy bảo kiếm treo tường, trong thâm tâm thương cảm. Nhưng mà thương cảm là thương cảm, việc chính vẫn cần phải làm. Ta thu lại thần sắc, với Ninh Hằng: “Trí Viễn, lần trước ai gia thấy ngươi múa kiếm rất đẹp, vậy ngươi cũng là người tinh thông kiếm thuật.” Ninh Hằng : “Hai chữ tinh thông, Trí Viễn dám nhận. Chỉ xem như là có tiếp xúc qua thôi.” Ta cười : “Bảo kiếm bị trưng bày, bằng đem xuống dùng lúc, Nhạn Nhi cũng luyện qua mấy chiêu kiếm thức, lúc trước năn nỉ ai gia để Trí Viễn cùng nàng luận bàn mấy chiêu. Trạch nhật bất như chàng nhật (chọn tới chọn lui bằng lúc này luôn), Trí Viễn ngươi với Nhạn Nhi thử mấy chiêu .” xong, ta nháy mắt với Nhạn Nhi, Nhạn Nhi khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ hưng phấn, chắp tay hướng Ninh Hằng, : “Ninh đại tướng quân, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.” Ninh Hằng bị buộc phải lên đài , cũng đành đáp ứng, mặt chút thay đổi lấy kỳ lân trường kiếm, Nhạn Nhi cũng lấy kiếm sắc khắc hoa văn, hai người cùng nhau tiến ra bên ngoài. Tỳ nữ người hầu trong phủ cũng rất thông minh, biết ta muốn xem bọn họ so kiếm, nên sớm chuẩn bị chiếc bàn cách đó xa, cạnh đó có chiếc ghế, ghế có miếng đệm êm, bàn có vô số điểm tâm tinh xảo cùng ấm trà Bích loa xuân, phía sau có nữ tỳ duyên dáng đứng che ô. Ta nâng chén trà lên, sau khi nhấp ngụm Bích loa xuân, liền : “Các ngươi bắt đầu .” Trận tỷ thí này, cần xem cũng biết được kết quả. Nhạn Nhi so với Ninh Hằng chắc chắn kém hơn. Nhưng mà lại ngoài dự kiến của ta, Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi so chiêu thức khác biệt nhau, trong thời gian ngắn chắc cũng khó phân cao thấp. thể , Ninh Hằng bộ dáng cầm kiếm này là vô cùng mê hoặc, mặc thanh sam cầm trường kiếm, lại có vài phần thế ngoại cao nhân tiêu sái. Nhưng mà lúc này ta cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức nam sắc, mắt thấy bọn họ hai người cực kỳ chuyên chú, Ninh Hằng trong mắt cũng là thần thái sáng láng hiếm thấy, ta lại uống thêm ngụm Bích loa xuân rồi lặng lẽ đứng dậy. Hai tỳ nữ theo phía sau, cũng chẳng biết các nàng là người của ai. Dù sao cũng muốn đuổi khéo hai nàng , cũng chẳng phải việc khó. Ta lắc lắc vòng ngọc cổ tay, với các nàng: “Ai gia muốn nhà xí, các ngươi lui xuống .” Hai tỳ nữ vâng lời đáp lời “Dạ” . Mỗi lần ta quang minh chính đại vào Tô phủ, ngoại trừ những người hầu hạ từ ngoài mới vào, những hạ nhân trong phủ đều tránh né ta. Lúc này những hạ nhân đó đều đứng xem Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi bên kia, ta chỗ này xung quanh im ắng, lại tiện cho ta hành động. Ta vội vàng vòng qua rừng trúc, từ rừng trúc tới từ đường có lối bí mật. Ước chừng qua khắc, ta tới trước cửa từ đường, ta nhìn khắp xung quanh, sau khi xác định thấy ai, ta mới bước vào. Từ đường trước sau đều yên tĩnh, mà ta lại ở chỗ này hôn mê tới hai lần, trong lòng ta cảm thấy quá kì dị. Nhưng mà lúc này cũng có chuẩn bị, mặc kệ là mê hương gì, ta hít vào là được. Ta cầm khăn tay bịt kín mũi, bắt đầu tra xét quanh từ đường. Từ đường vẫn bình thường như trước, bàn thờ vẫn bày lư hương cùng nhang đèn. Ta cố gắng hồi tưởng lại, tổng cộng ta tới từ đường này ba lần, trong đó hai lần hôn mê, nhưng đều hôn mê trong từ đường. Trước hai lần ngất kia, ta cũng chẳng cảm nhận được có mùi thơm gì lạ ngất luôn. ngờ cũng có người gan lớn như vậy, dám quang minh chính đại gây mê ta. Nguyên nhân ta ngất tuyệt đối ở ngoài từ đường. Nhưng lần thứ ba tới từ đường cũng qua nửa canh giờ, vì sao lần thứ ba: bị ngất? Hay là lần thứ 3: ta đụng tới cái gì nên đụng vào? Ta nhớ lại, rốt cuộc hai lần trước làm cái gì mà lần thứ ba: làm? Mắt ta quét khắp từ đường vòng, cuối cùng dừng lại ở bát hương bàn thờ. Nếu lần thứ ba: ta ở từ đường làm việc gì, chính là thắp hương. Thắp hương thắp hương… Mắt của ta loé sáng. Lập tức cầm lấy mấy nén hương lên quan sát cẩn thận, đuôi hồng thân vàng, cùng với hương Hoàng gia hay dùng chẳng khác biệt, nhưng… Ta cố gắng suy nghĩ sâu hơn, bên ngoài cửa từ đường xuất bóng người. Lòng ta cả kinh, cuống quít đem hương nhét vào ống tay áo. Ta hét tiếng: “Ai?” Cửa lớn chậm rãi mở ra, ta nhìn chăm chú, là Thẩm Khinh Ngôn.
Chương 17: Ta ngờ lại gặp Thẩm Khinh Ngôn ở đây, dù sao gặp Thẩm Khinh Ngôn còn hơn là gặp những người khác, ta nhàng thở ra, : “Thẩm Tương, sao ngươi lại tới đây?” Thẩm Khinh Ngôn nhàng đóng cửa lại, mỉm cười với ta : “Thái Hậu có biết đêm mùng mười tháng sau kia xảy ra chuyện gì ?” Ta sửng sốt, “Ngươi điều tra ra?” Thẩm Khinh Ngôn : “Cảnh Chi điều tra ra chút manh mối.” Dứt lời, tới trước bàn thờ, cúi người lấy ra nén hương, với ta: “Hương này, nhìn kỹ xem?” Ta nheo mắt, “Có vấn đề sao?” Thẩm Khinh Ngôn gật đầu : “Đúng là, Cảnh Chi sai người xem kỹ hương này, phát nó giống hương bình thường. Cứ thắp lên nén hương này, quá nửa canh giờ, chắc chắn xảy ra tình trạng hôn mê.” Dừng lại, lại tiếp: “Đêm mùng mười tháng sáu kia, Thái Hậu ngửi mùi hương này nên bị hôn mê, Cảnh Chi lúc ấy tưởng Thái Hậu bị say rượu nên suy nghĩ nhiều, liền để Như Thi cùng Như Họa đỡ Thái Hậu hồi cung. Ninh Hằng hôm đó cùng Thái Hậu ở trong xe ngựa…” liếc mắt nhìn ta cái, rồi lạnh nhạt : “ lợi dụng Thái Hậu , theo Cảnh Chi điều tra, lúc Thái Hậu đường hồi cung, Ninh Hằng ở quán trà uống trà, có ông chủ quán trà có thể làm chứng. Oa nhi trong bụng Thái hậu có lẽ là có khi ở trong cung.” Tuy rằng ta sớm biết Thẩm Khinh Ngôn đối ta có tình cảm gì, nhưng lần này lại bình tĩnh bàn luận oa nhi trong bụng ta lúc nào có, ta thấy thâm tâm lạnh . Ta nhìn , hỏi: “Thẩm Tương còn tra ra gì nữa?” Thẩm Khinh Ngôn trầm ngâm lát, rồi : “Bệ hạ đối với Cảnh Chi có nghi ngờ, nay lại ngờ vực vô căn cứ quan hệ giữa Cảnh Chi với Thái hậu.” Hoàng đế lúc này đúng là nghi ngờ ta với Thẩm Khinh Ngôn, nên mới bất cứ giá nào cũng đưa Ninh Hằng tới cạnh ta. Ninh Hằng cũng chỉ danh nghĩa là nam hầu, thực chất là tới giám thị. Thẩm Khinh Ngôn đột nhiên tới gần ta, : “Hoa Bình tướng quân nguyện góp sức tương trợ.” Ta biến sắc, “Hoa Bình tướng quân? Người bảo thủ đấy sao?” “Đúng vậy.” Ta : “Thẩm Tương mồm mép thực tốt.” Hoa Bình tướng quân là người bảo thủ rất trung thành tận tâm với Hoàng gia, tâm tư đối với Hoàng đế là nhật nguyệt chứng giám, nay lại nguyện ý gia nhập đội quân mưu phản, Thẩm Khinh Ngôn đúng là lợi hại. Thẩm Khinh Ngôn : “Hoa Bình tướng quân cũng giống với Cảnh Chi, chỉ nguyện trung thành với Hoàng thượng chân chính.” Ta hơi sửng sốt, “Ngươi làm cách nào để Hoa Bình tướng quân tin rằng đương kim Thánh Thượng phải là bệ hạ chân chính?” Tô gia diệt môn, người biết được chân tướng có thể làm chứng chỉ có mình ta. Mà ta cũng chẳng biết vật chứng chứng minh bị giấu ở chỗ nào nữa. “Muốn tạo chứng cứ giả cũng khó.” “Hoa Bình tướng quân tin sao?” Thẩm Khinh Ngôn gật đầu, cười : “Bằng sao lại nguyện ý xuất binh tương trợ? Nay chỉ còn bên Bình Trữ Vương gia kia, nếu Bình Trữ Vương gia có thể khuyên bảo hai vị Vương gia khác cùng mưu phản, ngày bức cung (bức Hoàng thượng thoái vị) sắp tới rồi.” Bỗng dưng, Thẩm Khinh Ngôn nhìn ống tay áo của ta, : “Thái Hậu trong tay áo giấu gì kia?” Ta từ trong tay áo lấy ra nén hương, cười : “Vừa rồi ai gia tưởng là Trí Viễn, nên quýnh lên nhét luôn vào trong tay áo.” Thẩm Khinh Ngôn trầm mặc, : “Thái Hậu, Cảnh Chi có lời, biết có nên hay .” Ta : “Cứ .” Thẩm Khinh Ngôn : “Đại sắp tới, tư tình nhi nữ mong rằng Thái Hậu tạm thời bỏ qua.” Ta sửng sốt, lại : “Huống hồ Ninh Hằng lại là người của bệ hạ, với Thái Hậu là vạn vạn lần có khả năng.” Ta nhíu mày : “Ai gia đối với Trí Viễn hề có ý niệm khác trong đầu.” Thẩm Khinh Ngôn giọng : “Thế tốt.” Ta ra khỏi từ đường, mới được bảy tám bước, thấy Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi, còn có mấy tỳ nữ Tô phủ, chắc là thời gian nhà xí của ta hơi dài, nên mới làm bọn họ chú ý. Ta làm bộ chẳng có chuyện gì, mỉm cười : “Kết quả luận bàn thế nào?” Nhạn Nhi : “Ninh đại tướng quân kiếm pháp rất cao, Nhạn Nhi thua tâm phục khẩu phục.” Ta liếc mắt nhìn Ninh Hằng cái, Ninh Hằng thản nhiên : “Bên người Thái Hậu đúng là ngọa hổ tàng long.” Ta cười cười, : “Nhạn Nhi, Ninh đại tướng quân khen ngươi kìa, còn tạ ơn tướng quân.” Nhạn Nhi nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Ninh Hằng, đỏ mặt, giọng : “Tạ ơn Ninh đại tướng quân khích lệ.” Từ chỗ Thẩm Khinh Ngôn biết được chân tướng, ta cũng cần ở lại Tô phủ nữa. Ta thấy thời gian vẫn còn sớm, liền tính phủ công chúa trò chuyện với Thường Trữ. Phủ của Thường Trữ công chúa đúng là xa hoa, Thường Trữ nhất chính là những đồ vật lóng lánh ánh vàng, Ngự Sử đài từng dâng ít tấu chương, tố cáo Thường Trữ đúng, mà lúc ấy ta còn buông rèm chấp chính, gặp mấy tấu chương như vậy đau đầu dứt, chỉ đành bên khuyên Thường Trữ bớt phóng túng chút, bên coi như nhìn thấy mấy tấu chương đấy. Nay Hoàng đế chấp chính, chút giả bộ cũng làm, trực tiếp phê duyệt : Công chúa nước, tất nhiên là phải như thế. Sau khi Thường Trữ có thai, Hoàng đế phái rất nhiều thị vệ tới phủ công chúa, lúc này con ruồi muốn bay vào cũng thấy khó khăn. Xe ngựa dừng trước phủ công chúa, Thường Trữ cũng chẳng biết nhận được tin tức ta muốn đến phủ công chúa lúc nào, mà sớm đứng ở cửa nghênh giá, lúc này đứng bên cạnh Thường Trữ là Phò mã. Phò mã với Thường Trữ đứng rất gần nhau, Thường Trữ cười , so với vẻ cười gượng mấy ngày trước, ý cười trong mắt là hơn. thể , Thường Trữ mắt chọn người đúng là quá tốt. Nàng chọn Phò mã rất tuấn mỹ, tất cả những lang quân bên người Thường Trữ có đứng sắp hàng cũng chẳng ai bằng được Phò mã. Đứng cùng Thường Trữ chỗ, quả nhiên là kim đồng ngọc nữ, trai tài sắc. Trách sao Thường Trữ lúc trước thèm để ý tới phản đối của mọi người mà kiên quyết kết duyên với Phò mã. Nay Phò mã đối với Thường Trữ cũng tồi, phía trước phía sau đều chiếu cố rất thoả đáng, hai người cực kỳ ân ái. Ta nhìn cũng thấy vui mừng, Thường Trữ cuối cùng cũng khổ tẫn cam lai. (thời kỳ cực khổ qua, cuộc sống an nhàn tới) Nhạn Nhi đỡ ta ngồi xuống vị trí chủ thượng ở đại sảnh, ta uống ngụm trà, trêu ghẹo : “Thường Trữ, ngươi với Phò mã tình cảm tốt.” Thường Trữ cười : “Quán Quán, ta thấy ngươi với Ninh Hằng tình cảm cũng tồi. Hai người dính nhau như kẹo đường, mỗi lần ta gặp ngươi, lúc nào cũng thấy Ninh Hằng ở đấy.” Ta suýt nữa bị sặc, may là lúc này nam nhân đều ra ngoài hết, bằng Ninh Hằng nghe thấy, khuôn mặt kia chẳng biết hồng tới dạng nào rồi. Ta : “Thường Trữ ngươi đừng có giỡn nữa.” Thường Trữ nhấc lấy miếng bánh hạt sen cắn miếng, cười : “Quán Quán, ngươi khi nào mới để ta gặp lang quân giấu trong Tô phủ đây?” Ta híp mắt, “Cái này vội.” Lời này ra ta muốn nghĩ tiếp nữa, nên chuyển đề tài. Ta liếc mắt nhìn bụng Thường Trữ, lại liếc mắt nhìn xuống bụng mình, cảm khái : “Thường Trữ, oa nhi trong bụng ngươi được mấy tháng rồi?” Thường Trữ lấy khăn ra lau tay, “Hai tháng.” “Ngươi hai tháng so với ta ba tháng, bụng lại lớn hơn.” Thường Trữ xem xét bụng của ta, : “Chắc là tình trạng thai nhi của ngươi giống ta. Ta nghe Thái y , có những phu nhân tới năm sáu tháng mới lộ bụng bầu.” Ta hỏi Thường Trữ: “Ngươi sau khi có hỉ mạch, thích ăn chua hay là ăn cay?” Thường Trữ “ô” tiếng, “Hình như là cay, gần đây chỉ thích ăn cải trắng ướp cay.” Ta cười: “Nghe thích ăn cay sinh nữ nhi, xem ra oa nhi trong bụng ngươi là nữ rồi.” Thường Trữ mắt sáng rực lên, “Quán Quán ngươi lần trước phải ngươi thích ăn chua sao, chẳng lẽ là nam oa nhi? Như thế đúng là tồi, đợi hài tử sinh ra, chúng ta cho bọn chúng đính hôn luôn.” Ta che miệng cười : “Thường Trữ, đêm ba mươi vẫn chưa phải là tết nha. Nếu ngươi sinh nam oa nhi, ta sinh cũng là nam oa nhi, biết làm thế nào?” Thường Trữ lơ đễnh : “Hài tử nếu thích nhau, cho thành hài tử đoạn tay áo có sao đâu?” (đoạn tay áo chi phích ấy, các nàng ham đọc đam mỹ chắc biết nhiều haha) Xem ra hài tử Lý gia đều thích đoạn tay áo, Hoàng đế như thế, Thường Trữ cũng chẳng phản đối. Ta cũng chẳng thấy có vấn đề gì, làm cha mẹ, ta cũng chẳng hy vọng xa vời hài tử của ta tương lai có thể phong hầu bái tướng làm rạng rỡ tổ tông, chỉ mong hài tử sống thoải mái, mọi chuyện đều thuận lợi, chỉ cầu cả đời đau khổ, như thế là được rồi. Ta chuyện phiếm với Thường Trữ hồi lâu, tỳ nữ của Thường Trữ bưng vào bát thuốc đen như mực, Thường Trữ vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày, ta cười : “Đây là thuốc dưỡng thai?” Thường Trữ gật đầu, thanh mệt mỏi : “Thuốc dưỡng thai này đắng kinh khủng, nếu phải ăn cùng với mứt hoa quả, ta uống ngụm chắc chắn phun ra bằng hết.” Thường Trữ từ sợ đắng, đối với nàng lúc uống thuốc là mặt nhăn mày nhíu, ta uống mãi cũng thành thói quen, ta : “Uống nhiều thấy đắng. Ta uống cũng được thời gian rồi.” Dừng lại, ta lại : “Thường Trữ, ta chỉ cho ngươi cách. Lúc ngươi uống thuốc dưỡng thai, cứ coi như nó là nước nho , sau đó, ngươi thấy đắng lắm.” Thường Trữ thở dài: “ dễ, chứ lúc làm đúng là thống khổ.” Ta thấy thế, luôn: “Ta với ngươi cùng uống , sáng nay vội xuất cung, quên uống thuốc dưỡng thai. Dù sao thuốc dưỡng thai nào mà chẳng giống nhau. Có người cùng uống, uống vào cũng dễ thở hơn.” Thường Trữ đáp ứng sai người làm thêm chén thuốc dưỡng thai nữa mang vào. Thường Trữ : “Quán Quán, có ngươi làm tri kỉ, cuộc đời này của ta đúng là vô ích.” Ta cười : “Mấy lời nghiêm trọng này, chúng ta lúc nào lại thành khách sáo thế.” Ta đến giờ vẫn nhớ , lúc năm mười ba tuổi ấy, sốt cao hạ, là Thường Trữ canh giữ bên giường, sợ thái phi hạ độc trong thuốc, nên lần nào trước khi ta uống thuốc Thường Trữ nhất quyết phải tự mình thử qua . Từ lúc đó trở , ta nghĩ, Thường Trữ đối đãi với ta như thế, tương lai ta nhất định phải báo đáp nàng. Thường Trữ cười cười, bưng chén thuốc lên uống ngụm, khuôn mặt nhăn nhó. Nàng nhíu mày nhìn ta, khổ sở : “Đúng là quá đắng.” Ta cười hắc tiếng, “Chúng ta cùng uống, xem ai uống xong trước.” Dứt lời, ta nâng chén thuốc trong tay lên uống ngụm lớn, thuốc vừa vào trong miệng, ta run run. Vị thuốc dưỡng thai này sao lại giống với thuốc ta thường uống?
Chương 18: Ta thản nhiên uống xong bát thuốc dưỡng thai, sau đó ta biểu lộ vẻ mặt mệt mỏi cáo từ với Thường Trữ, Thường Trữ cũng giữ, chỉ với ta “Dưỡng thai tốt” vân vân gì đó. Sau khi hồi cung, ta vẫn thản nhiên như trước bảo Như Ca đem bát thuốc dưỡng thai vào. Ta bảo Như Ca để bàn, lơ đãng hỏi: “Thuốc dưỡng thai này là ai sắc?” Như Ca : “Bẩm nương nương, là Như Ca.” “Là dựa theo đơn thuốc Thái y kê?” Như Ca đáp: “Đúng vậy, nương nương.” Ta phất tay, để Như Ca lui ra ngoài. Xung quanh còn cung nữ, ta bưng bát dược lại uống ngụm, quả thực hương vị giống với bát thuốc dưỡng thai của Thường Trữ. Ta chẳng chút nghĩ ngợi đem bát dược đổ vào bồn hoa. Bên ngoài sắc trời tối dần, ta gọi Nhạn Nhi tiến vào. Trong Phúc Cung lớn như vậy, Như Ca Như Họa Như Thi Như Vũ các nàng bốn người chắc chắn có can hệ tới Hoàng đế, lúc này người duy nhất có thể tin cậy là Nhạn Nhi. Nhạn Nhi thân thủ cũng tồi, để cho nàng tới viện thái y trộm đơn thuốc ta cũng thấy yên tâm. Ta dặn dò cẩn thận Nhạn Nhi, Nhạn Nhi đúng như ta dự tính : “Thái Hậu, ta nhất định giúp người đem về.” Ta vừa lòng cười cười. Ta lúc trước chấp nhận để Hoàng đế hoài nghi cũng nhất quyết muốn đem Nhạn Nhi lưu lại làm cung nữ nguyên nhân chính là thế này, Nhạn Nhi quá mức nghĩa khí, Bình trữ hoàng thúc chỉ cứu nàng lần, nàng nguyện lấy tính mạng ra báo đáp. Ta cứu nàng mạng, nàng nhất định cũng báo đáp ta. Hôm sau ta giả bộ khoẻ, kêu tất cả mọi người trong thái y viện tới Phúc Cung, người nào cũng phải bắt mạch cho ta, ta ước chừng có thể giữ chân bọn họ nửa canh giờ, thấy Nhạn Nhi sắc mặt trầm tĩnh đến, lập tức cho bọn họ lui xuống. Nhạn Nhi đưa ta đơn thuốc, ta hỏi nàng: “Xác định lấy sai chứ?” “ thể, tất cả các đơn thuốc trong thái y viện đều có ghi chép lại. Đơn thuốc này tất nhiên là thuốc dưỡng thai của Thái Hậu người.” Ta thấy Nhạn Nhi vẻ mặt chắc chắc nên cũng tin tưởng. Ta mở đơn thuốc ra xem xét kỹ càng, ta cũng học qua y lý, nên có nhìn cũng chẳng phát ra có gì ổn. Ta nghĩ hai ngày, tới ngày thứ ba, Thường Trữ tiến cung thăm ta. Ta vừa thấy Thường Trữ lập tức nghĩ ra chủ ý, lập tức tận dụng để giúp Thường Trữ giải khuây, nên cho nàng mượn Nhạn Nhi mấy ngày. Thường Trữ đáp ứng rất sảng khoái, có vẻ nàng vui mừng . Nhạn Nhi trước khi xuất cung, ta đem bản sao của đơn thuốc đưa cho nàng, để nàng tìm cơ hội ra phủ tìm đại phu để hỏi. Nhạn Nhi nhanh “Được”, dừng chút, nàng lại do dự nhìn ta, muốn gì đó lại thôi. Ta ôn nhu, hỏi: “Sao thế? lo lắng à?” Nhạn Nhi lắc đầu, : “Ta có tâm nguyện, biết Thái Hậu có thể giúp ta thực ?” Ta híp mắt, Nhạn Nhi này ra rất thông minh, biết được đây chính là thời điểm để áp chế ta, “Tâm nguyện gì? Ngươi cứ việc , chỉ cần ai gia có thể làm được, tất nhiên giúp ngươi thực .” Nhạn Nhi giọng : “Ta có huynh trưởng, từ thất lạc, lúc này ở ngay trong cung, mong Thái Hậu có thể giúp ta tìm được huynh trưởng của ta.” Ta : “Cái này đơn giản, nam nhân trong cung cũng nhiều, muốn tìm người phải là việc khí, chỉ cần huynh trưởng ngươi ở trong cung, ai gia có quật tung ba thước đất cũng giúp ngươi tìm ra huynh trưởng.” Nhạn Nhi gật đầu, cảm kích : “Tạ ơn Thái Hậu.” Sau mấy ngày, mỗi lúc Như Ca bưng thuốc dưỡng thai tới, ta đều nhân lúc ai chú ý liền nhanh đổ . Ninh Hằng mấy ngày nay từng giây từng khắc đều theo bên người ta, ta nhàn đến chẳng có việc gì làm thỉnh thoảng lại đùa giỡn , nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, tất cả vấn đề thoải mái trong lòng ta đều biến mất. Lúc Nhạn Nhi trở về, ta cùng Ninh Hằng chơi bài mã điếu hai người. Cùng Ninh Hằng đánh bài mã điếu là việc cực kỳ vui vẻ, tuy là người mới chơi, nhưng lại rất nhạy cảm với các quân bài, nhìn qua cũng biết được ta muốn quân bài nào. Kỳ đánh bài mã điếu bài chơi cũng vui, Ninh Hằng người này triều biết linh hoạt, chẳng biết vì sao bàn đánh mã điếu lại có thể làm ta cực kỳ vui vẻ. Ta tùy tiện lấy quân bài, rồi hỏi: “Nhạn Nhi, ở phủ công chúa mấy ngày thấy thế nào?” Nhạn Nhi giọng trả lời: “Thường Trữ công chúa đối đãi vô cùng tốt.” Ta đánh ra quân, cười : “Thường Trữ đối với người của ai gia đều đối xử vô cùng tốt.” Dừng lại, ta đột nhiên nhớ tới việc Nhạn Nhi từng lúc trước, “Nhạn Nhi, huynh trưởng lúc trước ngươi có bức hoạ nào ?” “ có. Huynh trưởng ta từ thất lạc, ta chỉ nhớ có đôi mày rậm mắt to.” Ta nhất thời cùng Nhạn Nhi chuyện, cẩn thận đánh quân bài nên đánh, ta nhăn mặt nhíu mày, lại nhìn Ninh Hằng, Ninh Hằng cúi mắt xuống : “Trí Viễn cái gì cũng chưa nhìn thấy.” Ta vui vẻ ra mặt cầm lại quân bài lên tay, lại với Nhạn Nhi: “Trong cung nam tử mày rộng mắt to cũng lắm người, ngươi nhìn xem, Trí Viễn đó cũng là mày rậm mắt to. Có khi chính là huynh trưởng thất lạc nhiều năm của ngươi cũng nên.” lát sau Nhạn Nhi mới : “Thái Hậu đừng đùa thế. Ninh đại tướng quân cũng phải là người trong cung, làm sao có thể là huynh trưởng của ta được?” Ninh Hằng đánh quân bài ta muốn ăn, sau khi ăn xong, có chút buồn rầu : “Chỉ nhớ là mày rậm mắt to, đúng là khhó khăn. Nếu ai gia kêu toàn bộ nam tử trong cung tới đứng thành hàng, cho ngươi nhìn từng người xem sao?” Nhạn Nhi : “Tạ ơn Thái Hậu.” Sau khi đánh với Ninh Hằng xong ván bài, ta có chút mệt mỏi. Ta ngáp cái, để Ninh Hằng lui xuống. Nhạn Nhi hầu hạ ta thay quần áo ngủ trưa, sau khi Nhạn Nhi thay giúp ta bộ áo ngủ rộng, ta hỏi : “ tra ra gì chưa?” Nhạn Nhi nhìn bụng của ta, giọng : “Đại phu , đơn thuốc kia nếu uống liên tục nhiều ngày, biểu như là mang thai.” Ta run lên, tay theo bản năng xoa xoa cái bụng. như thế, oa nhi trong bụng ta là tồn tại sao? Hôm mùng mười tháng sáu kia, cuối cùng lại chẳng phát sinh chuyện gì sao. Nghĩ đến người phía sau làm ra màn này cũng ràng, trừ bỏ Hoàng đế nhi tử của ta kia chẳng còn ai nữa. Hoàng đế nhi tử của ta quả trưởng thành, lại còn tính cả kế lên người ta. Ta trong lòng lúc này biết là có cảm giác gì, ta hai tay sờ sờ bụng dưới, lúc suy nghĩ bên trong chẳng có gì, lòng ta lại có chút cảm khái. Xem ra cùng với oa nhi của Thường Trữ kết thân hoặc oa nhi đoạn tay áo, đều có khả năng thành thực rồi. Lúc ngủ trưa tỉnh dậy, bên ngoài màn đêm buông xuống, ngờ ta lại ngủ nhiều thế. Ta lười nhác vươn vai, miễn cưỡng kêu tiếng “Như Ca”. Giây lát sau, Như Ca liền bước vào, đem toàn bộ đèn trong phòng thắp lên. Ta ngáp cái, hỏi: “Lúc này là giờ nào?” Như Ca : “Bẩm nương nương, là giờ mẹo năm khắc rồi.” Ta lần này ngủ trưa cũng dài , ngủ quá hai canh giờ liền ( canh giờ hồi xưa bằng 2 tiếng nay). Ta : “Tới Noãn Các dùng bữa tối .” Dừng lại, ta híp mắt hỏi: “Ninh Hằng có ở Phúc Cung ?” Như Ca đáp: “Bẩm nương nương, có.” Ta : “Truyền tới dùng bữa cùng.” Tuy mỗi người trong cung này đều biết hát hí khúc, nhưng ta này nếu đùa cợt được chứ hát xướng hơi khó khăn chút. Vừa nghĩ đến Ninh Hằng đầu gỗ này hằng ngày đều trợn trong mắt cùng ta xướng hí khúc, trong đầu ta lập tức thấy thông thuận. Trong đầu ta thấy thông thuận, ta muốn tra tấn Ninh Hằng. Lúc này khi dùng bữa tối, vừa ăn mấy miếng buông đũa xuống. Ta vừa buông đũa, Ninh Hằng tất nhiên cũng ngừng lại. nâng mắt nhìn ta, ánh mắt trong sáng như chưa bao giờ chạm vào xuân tuyết. (cách lái gú ấy mà) Lòng ta muốn trêu đùa Ninh Hằng lại nâng lên vài phần, ta thanh lãnh đạm : “Đêm nay đồ ăn quả thực rất khó nuốt.” Mọi người thở cũng dám thở mạnh, ta nhíu mày : “Tất cả đều đem đổ , ai gia muốn nhìn thấy mấy đồ này lần nào nữa.” Dừng lại, ta : “Đem thuốc dưỡng thai bưng lên.” Giây lát sau, toàn bộ đồ ăn bàn đều bị đem , Như Họa bưng bát thuốc dưỡng thai tới, ta liếc mắt nhìn, lại liếc mắt nhìn Ninh Hằng, Ninh Hằng thần sắc thản nhiên, cũng chẳng thu được cái gì. Ta với Ninh Hằng: “Nữ nhân mang thai 10 tháng, mới có thể sinh con. Trong khoảng thời gian này đúng là cực kỳ gian nan. Trí Viễn thân là phụ thân của oa nhi trong bụng ai gia, có nên cùng chia sẻ mấy ngày gian nan vất vả cùng ai gia hay ?” Ninh Hằng ngẩn người, vội : “Thái Hậu có lý.” “Như Họa, lại sắc thêm bát thuốc dưỡng thai mang đến.” Ta cười tủm tỉm nhìn Ninh Hằng, tới lúc Như Họa đem thuốc dưỡng thai bưng lên, ta với : “Nếu Trí Viễn cũng cho rằng ai gia có lý, sau này mỗi khi ta phải uống thuốc dưỡng thai ngươi cũng uống cùng .” Như Họa biến sắc, vội hỏi: “Thái Hậu nương nương, việc này vạn vạn lần thể.” Ta giả bộ nghe thấy Như Họa , vẫn nhìn thẳng Ninh Hằng, khóe miệng giương lên nụ cười . Ninh Hằng rũ mắt xuống : “Nếu có thể thay Thái Hậu giảm bớt vài phần khổ sở, Trí Viễn nguyện cùng uống thuốc với Thái Hậu.” Lúc này ánh mắt ta di dời tới người Như Hoạ, “Ồ? Sao lại vạn vạn lần thể?” Như Họa ngập ngừng : “Thuốc dưỡng thai chỉ là để cho các phu nhân sử dụng, Ninh đại tướng quân đường đường là nam tử, nếu dùng thuốc dưỡng thai, chẳng phải là… chẳng phải là…” Ta lúc này cũng nghĩ, nếu Ninh Hằng dùng thuốc này , chẳng phải cũng xuất bệnh trạng như mang hỉ mạch sao. đại nam nhân bị chẩn đoán hỉ mạch, đúng là kinh hãi thế tục. Ta nhìn bộ dáng Ninh Hằng, nếu nguyên nhân mà bị chẩn ra hỉ mạch, thanh danh cả đời Ninh Hằng bị ô uế có nhảy sông cũng rửa sạch. Ta thản nhiên : “Ngươi lo lắng gì chứ? Ai gia cũng chỉ giỡn thôi.” Ta lấy tay chống cằm, nhìn chăm chú thuốc dưỡng thai bàn, có chút kiên nhẫn : “Các ngươi đều lui xuống , Trí Viễn lưu lại.” Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, Ninh Hằng vẫn như trước ngồi bên cạnh ta, cúi đầu . Ta hỏi Ninh Hằng, “Trí Viễn, ngươi cảm thấy oa nhỉ của chúng ta là nam hay là nữa?” Ninh Hằng mắt buông xuống: “Trí Viễn biết.” Ta để mặt sát vào , “Ngươi thích nam oa nhi hay là nữ oa nhi?” Ninh Hằng : “Đều thích.” Ta sờ sờ bụng, đột nhiên : “Trí Viễn, ngươi tới kiểm tra, oa nhi hình như động đậy.” Ninh Hằng sửng sốt, ta túm lấy tay đặt lên bụng ta, mặt nháy mắt biến đỏ, ta cười tủm tỉm hỏi: “Cha của hài tử, ngươi cảm giác thấy hài tử động đậy ?” Ninh Hằng tay run run, ta dùng sức giữ, Ninh Hằng dám bỏ ra. Bỗng dưng mặt của nhìn qua có rung động, : “Động đậy, là động đậy.” Nhìn biểu tình này của đúng làm cho người khác thấy khủng hoảng, ta suýt nữa cho rằng oa nhi trong bụng ta động đậy . Hay là Ninh Hằng cũng biết ?
Chương 19: Trong đầu ta phán đoán —— Hoàng đế cũng hẳn tín nhiệm Ninh Hằng như mọi người , lúc này Ninh Hằng cũng biết oa nhi trong bụng ta là giả, mỗi khi ta uống thuốc dưỡng thai, sắc mặt phức tạp có lẽ là vì lo nghĩ mình là phụ thân. Hoàng đế nhi tử của ta tâm cơ sâu lắng đúng là làm lòng người lạnh ngắt. Ta càng nghĩ càng chẳng nghĩ ra được duyên cớ, nhưng tức giận trong lòng là . Cứ nghĩ đến mấy ngày nay ta lo lắng hãi hùng thế nào, lúc nào cũng từng khắc từng khắc lo lắng chẳng biết lúc nào lại nhảy ra người nhận là phụ thân oa nhi trong bụng ta. Ta Tô Cán tự nhận là nữ nhân hẹp hòi, Hoàng đế làm thế với ta, ta tất nhiên để toại nguyện. Hoàng đế có thể sai Thái y dối về hỉ mạch của ta, ta cũng có thể trình diễn màn Thái Hậu đẻ non. Từ xưa đến nay, phi tần hậu cung đẻ non là chuyện bình thường, mà biện pháp để dẻ non lại rất nhiều. Ta suy nghĩ ký càng, liền chọn địa điểm định là ở mấy bậc đá triều thần thường qua, thời gian là sau khi hạ triều. Đoạn bậc đá kia cũng dài, chỉ có tám bậc. Nghĩ đến nếu bị ngã cũng chết người, cùng lắm cũng chỉ chầy xước da. Thái Hậu đẻ non tất nhiên là phải đẻ non oanh oanh liệt liệt kinh thiên động địa, văn võ bá quan đều là nhân chứng của ta, đến lúc đó Hoàng đế muốn để Thái y bịa chuyện cũng được. Hôm sau, mây đen cuồn cuộn, mưa dầm kéo dài, đúng là ngày lành để đẻ non. Ta mặc bộ áo váy màu xanh thêu sen tay áo thẳng tắp, áo khoác ngoài màu trắng chấm đất, cùng Như Ca Như Họa Như Thi Như Vũ thoải mái bước đến chỗ định trước. Ta tính toán thời gian, tính toán địa điểm, tính toán nhân chứng, chỉ tính sót Ninh Hằng. Chân ta vừa trượt, lúc chuẩn bị lăn xuống đất, Ninh Hằng chẳng biết từ chỗ nào bay đến, đưa tay ôm lấy ta, mặt ta đụng phải ngực Ninh Hằng. Trong đầu ta trống rỗng, sau đó ta nghe được xung quanh có tiếng kêu. Ninh Hằng buông lỏng thắt lưng ta, ta nhìn lướt qua các triều thần xung quanh, Thẩm Khinh Ngôn ánh mắt tĩnh lặng nhìn ta. vẫn như trước tao nhã nho nhã, diện mạo vẫn như lúc trước, vẫn là giấc mộng thể chạm đến của các nương vương triều Đại Vinh, nhưng ta lại phát giác lúc này lòng ta lại thấy nhộn nhạo. Ta dời ánh mắt , thản nhiên : “Ai gia sao, Như Ca, đỡ ai gia hồi cung.” Mọi người đều khom người nghênh tiễn, Như Ca đỡ ta, Ninh Hằng đứng bên trái, lúc ta bước qua, Thẩm Khinh Ngôn ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt cái, cái liếc mắt kia sâu lường được. Chân ta run run, Ninh Hằng phút chốc hai tay đỡ lấy tay phải ta, giọng : “Thái Hậu, đường trơn.” Như Ca cùng Ninh Hằng đúng là ăn ý, vừa đỡ, nàng ta liền lập tức rút tay về, yên lặng lùi về phía sau. Lòng bàn tay Ninh Hằng ấm áp xuyên thấu qua quần áo lụa mỏng manh, ta trầm mặc, nhanh chóng nhấc chân lên rời . Khi trở lại Phúc Cung, ta từ đống đồ tư trang lấy ra túi hương Như Ý Thẩm Khinh Ngôn tặng, ta nhàng quơ quơ trước mặt, mùi thơm vẫn như trước, tiếng chuông vang lên vẫn như trước, nhưng lúc này tư tình lại phai nhạt. Ta cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, chắc là mấy ngày nay, ta cùng Ninh Hằng ở chung lâu ngày, bất tri bất giác tâm tư đối với Thẩm Khinh Ngôn phai nhạt ít nhiều. Ta quơ quơ túi hương như ý trong tay, lúc nhìn túi hương tới xuất thần, phía sau đột nhiên truyền đến thanh nặng nề của Ninh Hằng cúi đầu. “Thái Hậu.” Ta phục hồi lại tinh thần, nhanh thu lại túi hương như ý, lãnh đạm : “Có chuyện gì?” “Hôm nay Thái Hậu trượt chân, có thể ảnh hưởng tới gân cốt. bằng tuyên Thái y đến xem.” Ta : “Cũng đau, cần thêm chuyện.” Ninh Hằng tiến lên mấy bước, : “Lúc này chữa trị, ngộ nhỡ sau này thành bệnh.” Ta híp mắt, đứng lên, thong thả bước đến trước mặt Ninh Hằng, đánh giá từ xuống dưới, ta : “Trí Viễn, ngươi quan tâm ai gia như thế, hay là đối với ai gia tình cảm sâu nặng là ?” sửng sốt, mắt cũng dám nhìn thẳng ta nữa, hơi hơi cúi mắt, : “Trí Viễn ngày đó từng câu, từng chữ đều là .” “Ừm? Câu nào?” hai má hồng lên, “Trí Viễn đối với Thái Hậu nhất kiến chung tình.” “Nhất kiến chung tình đúng là từ hay.” Ta dừng chút, : “Vậy nếu ngày, ai gia cùng bệ hạ đều rớt xuống sông, ngươi cứu ai?” Ninh Hằng giật mình thất thần, nâng mắt nhìn ta. Qua hồi lâu, : “Cứu Thái Hậu.” “Ồ?” Ta nhíu mày, “Tại sao?” đáp: “Bệ hạ biết bơi.” Ta cứng đờ người. Ninh Hằng lúc này vẫn cố chấp : “Thái Hậu vẫn nên tuyên Thái y đến xem .” Ta bất đắc dĩ, đành : “Theo ý ngươi vậy.” Ta đúng là hiểu Ninh Hằng, lúc đầu là nghĩ làm thế vì Hoàng đế phái tâm phúc tới giám thị nhất cử nhất động của ta ta, nhưng mấy ngày nay ở chung, Ninh Hằng đối với ta có thể ngàn y trăm thuận (chuyện gì cũng theo, muốn gì được nấy), mọi chuyện đều quan tâm, rất cẩn thận. Ninh Hằng tướng mạo tuy là bằng Thẩm Khinh Ngôn, cũng tao nhã nho nhã như Thẩm Khinh Ngôn, nhưng so với Thẩm Khinh Ngôn, Ninh Hằng lại là tuấn lang quân. Thường Trữ từng với ta, nàng sở dĩ đối với Phò mã tình cảm sâu nặng, cũng là vì lúc Phò mã biết thân phận công chúa của nàng, nhưng vẫn chiếu cố nàng tận tình suốt hơn tháng. Nàng cảm động, cho nên nàng có làm liều cũng muốn Phò mã này. Thường Trữ trước khi lấy chồng, còn cười dài với ta: “Quán Quán nha, nữ nhân khi cảm động, luôn nam nhân đó.” Ta nâng mắt lên đụng phải ánh mắt ôn nhu của Ninh Hằng, trong đầu lại nhớ lại lời Thường Trữ , sắc mặt lập tức biến đổi, lạnh giọng với Ninh Hằng: “Ngươi ra ngoài.” Ninh Hằng hơi sửng sốt. Ta xoay người, thanh lạnh lùng : “Ai gia bảo ngươi ra ngoài, ngươi có nghe hay ?” Ninh Hằng lúc này mới đáp lời “Dạ” . Ta buông tiếng thở dài, sau khi Ninh Hằng rời , tâm tư của ta rối loạn. Vừa rồi cũng chẳng biết ta mắc bệnh gì, sắc mặt êm đẹp lại biến đổi. Cũng may Ninh Hằng là quả hồng mềm, ta có làm gì cũng tức giận. Ta xoa xoa thái dương, cảm thấy ta đúng là nên sớm đẻ non, sau đó danh chính ngôn thuận đem Ninh Hằng đuổi . Còn tiếp tục thế này nữa, ta cũng chẳng biết biến thành cái dạng gì. Qua mấy ngày nay, ta bỗng nhiên phát bụng của ta xẹp như cũ, bước chân cũng rất thoải mái, có vẻ toàn bộ bệnh trạng có hỉ mạch hoàn toàn biến mất. Có vẻ nguyên nhân là ta ngừng uống “thuốc dưỡng thai” kia. Cũng may lúc trước bụng lộ ra cũng , hơn nữa ngày thường ta đều thích mặc váy dài tay áo rộng, rộng thùng thình, tới gần sát nhìn cũng khóc phát giác được. Mấy ngày nay nghĩ biện pháp, vừa vặn đúng lúc tới Trung thu, cứ theo quy định trong cung, hôm đó có Trung thu yến (tiệc Trung thu). Ta triệu tới Lễ bộ thượng thư, đem địa điểm tổ chức Trung thu yến từ Ngự hoa viên chuyển tới hồ Hàm Quang. Lần trước ngã bậc thang thành, nên lần này ta nhảy hồ. Lúc này thời tiết se lạnh, cũng lạnh lắm, ngâm người trong hồ nước, cùng lắm cũng chỉ cảm mạo mấy ngày. Nhưng cái thai giả này nếu còn giữ lâu ngày, nhất định làm Hoàng đế nghi ngờ. Trước lúc đó, ta ra tay trước vẫn tốt hơn. Hôm Trung thu yến, các quan lại triều thần từ ngũ phẩm trở lên đều tới tham dự, Thường Trữ cũng cùng Phò mã của nàng đến, Thường Trữ bụng là lộ ra rất ràng, có thêm Phò mã trước sau che chở, hai người mặc quần áo cùng màu, khuôn mặt Thường Trữ lộ ý cười trong suốt. Trong lòng ta thấy vui mừng. Bên hồ Hàm Quang có hai chiếc thuyền, thuyền là để Hoàng đế cùng các triều thần ngắm hồ, chiếc thuyền khác là để nữ quyến (người trong nhà quan lại) . Ta với Thường Trữ cùng nữ quyến lên thuyền, thuyền có bàn ăn rất dài, bàn đều là những món ngon Trung thu. Sau khi ta đụng đũa, những người khác mới bắt đầu cầm đũa. Ta dám ăn nhiều, lướt qua lượt rồi ngừng, tới lúc nhảy hồ, ăn nhiều lúc đó lại nôn ra hết thôi. Ta dừng ăn, những người khác cũng dám ăn tiếp. Ta cười , “ cần nệ lễ nghi, mọi người cứ tiếp tục dùng .” Ta đứng lên, nháy mắt với Nhạn Nhi, Nhạn Nhi liền tới đỡ lấy ta, “Bên ngoài cảnh rất đẹp, ai gia ra ngoài ngắm trăng.” Thường Trữ liếc mắt nhìn ta, có vẻ cũng chuẩn bị đứng dậy, ta vội vàng : “Thường Trữ ngươi có thai trong người đừng để trúng gió, Phò mã nhà ngươi vừa rồi còn khẩn cầu ai gia để ngươi ra ngoài hứng gió xong.” Phò mã chính là tử huyệt của Thường Trữ, xong Thường Trữ dám động đậy nữa. Ta cuối cùng mới thở phào, nếu Thường Trữ nghe theo, ta có muốn nhảy hồ cũng được. Bốn người Như Ca các nàng có vẻ cũng định theo, ta thanh ôn nhu : “Các ngươi cần theo, có Nhạn Nhi người là đủ rồi. Hôm nay lâu lâu mới tới ngày hội, các ngươi cứ nghỉ ngơi thoải mái .” Ta cùng Nhạn Nhi ra khỏi khoang thuyền, đứng sàn thuyền, hồ Hàm Quang trong đêm, gió lạnh thổi đến, giữa hồ trăng tròn phản chiếu, nước gợn lăn tăn, đẹp sao tả xiết. Chỉ tiếc, ta muốn nhảy xuống hồ. Nhạn Nhi cũng biết ý định của ta, nàng lo lắng : “Thái Hậu, biện pháp này cũng làm sao? Nếu cẩn thận…” Nàng dừng lại. Ta : “ sao. Lúc nữa ngươi hô to chút là được.” Kỳ , ta cũng sợ chết. Nhưng mà nếu lúc này mượn nhảy hồ để dẻ non, sớm hay muộn Hoàng đế cũng chỉnh chết ta. Chỉ là đằng nào cũng chết chêt trước , ta đây là sớm làm sớm giải thoát. Cứ theo dự tính của ta, đợi ta nhảy xuống, Nhạn Nhi hô to. Thuyền ta với thuyền Hoàng đế cách nhau cũng xa lắm, chỉ cách có trượng (1 trượng = 10 thước). Nhất định có người nhảy xuống cứu ta lên, nếu có người nào, Nhạn Nhi cũng cứu ta lên. tóm lại, bất kể thế nào, mạng này của ta cũng mất được. Ta hít sâu hơi, lấy tư thế tráng sĩ đoạn (chặt) cổ tay nhảy xuống. Tùm tiếng, nước hồ thoáng chốc ngập trong miệng trong mũi ta, ta loáng thoáng nghe được tiếng Nhạn Nhi kêu —— “Người đâu, người đâu, Thái Hậu rơi xuống nước! Thái Hậu rơi xuống nước!” Bản năng muốn sống làm ta ngừng giãy giụa trong nước, chẳng qua trong kế hoạch mà ta cho là chu toàn ấy, lại giống như lần trước tính nhầm mất bước. Lần trước là Ninh Hằng, lúc này là ta đánh giá quá cao thể lực chính mình. Ta chỉ biết qua vài lần ngụp lặn, cả người bị trầm xuống nước. Nước hồ lạnh như băng từ bốn phương tám hướng tiến vào cơ thể ta, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Đột nhiên, ta cảm thấy chút ấm áp phủ môi, bàn tay cực nóng gắt gao dán sát vào eo ta, ta gian nan mở mắt, kỳ ta nghĩ rằng, người cứu ta là Ninh Hằng.