Chương 25: Ta vốn nghĩ đêm qua chỉ là mình nghĩ nhiều thôi, nhưng hôm nay lúc ra ngoài thưởng thức cảnh sắc núi rừng, lại nghe thấy hai tiểu hòa thượng nấu nước rầm rì bàn tán, tiếng lớn, nhưng núi rừng tĩnh lặng, nên ta nghe thấy rất ràng. “Hình như có gì đó sạch chạy đến chùa miếu của chúng ta.” “Hả? Ngươi thấy rồi sao?” “, chỉ nghe .” “Ôi dào, ngươi cũng biết rồi đấy, núi Trọng Quang này hồi trước có trận núi lở, cũng chẳng biết làm chết bao nhiêu hộ nông trú ở chân núi, về sau xây dựng chùa miếu, có Hoàng khí chấn thủ, tình trạng mới tốt hơn được chút. Mấy ngày nay chẳng biết xảy ra chuyện gì, vừa đến tối ta cảm thấy u đáng sợ, đêm qua ta nhà xí, cũng chẳng dám nhìn lung tung, kết quả…” “Sao sao?” Ta thầm bật cười, hai tiểu hòa thượng này thú vị, chuyện phiếm mà như kể truyện ma, ta liếc mắt nhìn Nhạn Nhi bên cạnh, môi môi dưới của nàng ta run run, sắc mặt trắng bệch. Lúc này, núi rừng yên tĩnh, hai tiểu hòa thượng lại gì. Ta định tiến ra xem xét, đột nhiên nghe thấy tiểu hòa thượng thét tiếng chói tai, “A a a a a a a a a a a a a! Có quỷ!” Ngay sau đó, tiểu hòa thượng còn lại cũng hét ầm lên, ta chỉ thấy tiếng thùng gỗ va chạm, tiếng bước chân rối loạn chạy càng lúc càng xa. Ta phản ứng gì, lúc này lại nghe thấy thanh cười trộm —— “Hắc hắc, đúng là nhát gan, thùng nước này thuộc về ta, Vô Niệm về đến nơi chắc chắn bị sư thúc quở trách.” Ta lặng lẽ thò đầu ra khỏi lùm cây nhìn phía ngoài, tiểu hòa thượng kia nâng hai thùng nước lên thoải mái tự tại ra khỏi cánh rừng. Ta liếc mắt nhìn Nhạn Nhi bên cạnh, nàng hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh. Bản lĩnh hù doạ của tiểu hòa thượng này đúng là tồi, tiếng thét chói tai vừa rồi là kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, suýt nữa doạ ta lục phủ ngũ tạng bay hết ra ngoài. Nhạn Nhi này tất nhiên là cũng bị doạ chẳng biết trời đất gì nữa, ta ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay nàng, tay chân của nàng buông thõng, nhưng vẫn có dâu hiệu tỉnh dậy. Sớm biết thế ta đem theo nhiều cung nữ hơn, để các nàng lôi Nhạn Nhi về. Giờ chỉ có mỗi ta đành phải về trước gọi người tới khiêng nàng về vậy. Ta đứng lên, phủi hết bụi đất bám vào tay áo, định quay về, đột nhiên gió lớn nổi lên, lá rụng tung bay đầy trời, ta híp mắt. Chốc lát, gió ngừng thổi, xa xa chợt loé lên bóng đen chạy vụt qua, ta dụi dụi mắt, lúc định mở to hai mắt ra nhìn lại, Nhạn Nhi ưm tiếng, dần dần tỉnh lại. Nhạn Nhi khôi phục nhanh , nàng giống con khỉ bật dậy, đôi mắt tròn xoe cẩn thận xem xét bốn phía xung quanh, tránh phía sau ta, dùng thanh yếu ớt như ruồi bay: “Thái Hậu, quỷ còn quanh đây?” Ta “Ồ” tiếng, “Đằng sau ngươi ấy.” Nhạn Nhi “A” tiếng, hai mắt lại trợn trắng hôn mê bất tỉnh tiếp. Quả nhiên là nên doạ Nhạn Nhi… Ta lần này rút ra được kết luận, cũng quyết định lúc nàng tỉnh lại ta doạ nữa. Nhưng mà… Ta nghĩ, bóng đen vừa rồi rốt cuộc là người hay là quỷ? Ta lại dụi dụi mắt, nhìn chăm chú, lá rụng vẫn tung bay như trước, trong rừng lại im ắng đến kỳ lạ, cứ như trận gió thổi mạnh vừa rồi cùng bóng đen chợt vụt qua chỉ là ảo giác của ta vậy. Ta đối với quỷ quái thực ra sợ hãi, mặc dù là quỷ , ta cũng chưa từng làm việc gì tàn nhẫn có tính người, nó cũng chẳng có lý do để tới hại ra. Còn nếu nó thực muốn làm hại ta, đợi tới lúc ta biến thành quỷ chắc chắn đòi lại mười lần. Cho nên bóng đen kia là người hay là quỷ ta cũng chẳng thấy quá thắc mắc. Lúc này ta chỉ suy nghĩ… Nhạn Nhi rốt cuộc lúc nào mới tỉnh lại. Cũng may Nhạn Nhi phụ kỳ vọng của ta, giây lát sau lại nhảy nhót như con khỉ, nhưng mà sát sau phía sau ta từng bước từng bước, sắc mặt tái nhợt. Ban đêm, ta dùng bữa tối sớm rồi nằm thảnh thơi, ở chùa muối đúng là chẳng thú vị gì cả, núi Trọng Quang đẹp đẹp , nhưng ta xem cả ngày cũng chỉ có chút hứng thú, cơn buồn ngủ tới, ta dần dần vào giấc ngủ. Rất may, tối nay lại mơ giấc mơ quái dị, ta lại mơ thấy Ninh Hằng, lúc này Ninh Hằng nhảy xuống sông, mà … nhảy hồ, lại còn kéo tay ta cùng nhảy, sau đó ôm thắt lưng của ta, môi dán lên môi ta, chiếc lưỡi mềm mại kia dần dần lướt vào bên trong… Ngay lúc, ta giật mình tỉnh giấc, lại cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, ta để tay lên ngực mắt quét qua bên ngoài, quả nhiên lại là bóng đen. Lần này ta hò hét nữa, ta ngừng thở xuống giường, nhàng bước ra bên ngoài. Ta định mở cửa sổ, thân ảnh của người nọ lại chợt loé, biến mất. Đêm thứ ba, ta vẫn mơ giấc mơ quái dị như trước, bên ngoài vẫn có bóng đen. Đêm thứ tư… Đêm thứ năm… Đêm thứ sáu… Cho đến đêm thứ bảy, ta cuối cùng nhìn được nữa, ta sai tất cả cung nữ thị vệ , chậm rãi đợi tên người hay quỷ kia đến. Đợi đến lúc xuất , ta cũng để biến mất như mấy đêm trước nữa, ta sớm chuẩn bị sẵn sàng, trong giày có giấu dao găm, trong tay áo cũng có đồ quan trọng khi hành tẩu giang hồ của Nhạn Nhi có tác dụng kéo dài, Vô lực tán. Nhạn Nhi , phàm là dính phải Vô lực tán tác dụng kéo dài này, ngửi thấy giống như là gặp quỷ vậy, toàn thân mềm nhũn vô lực tuỳ ý để người khác chà đạp. Ta đuổi theo, bóng đen kia hình như là cố ý chờ ta, mỗi khi ta thở hồng hộc dừng lại, bóng đen kia cũng dừng lại, đến lúc hé miệng ra , lại bay . Ta đành phải đuổi theo tiếp. Chẳng biết bao xa, bóng đen kia cũng chẳng biết muốn dẫn ta đến chỗ nào, cho đến khi ta chẳng còn tí sức nào dựa vào cột, đứt quãng: “Ai, ta , ta… chạy … nổi nữa, ngươi lại… bay nữa… Ta…ta… đuổi kịp ngươi …” Bóng đen kia cuối cùng cũng dừng lại, nhưng mà vẫn như trước lời nào, đứng phía sau cây đại thụ cách đó mấy trượng. Ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi, đợi đến thở đủ hơi rồi mới chạy nhanh đến chỗ bóng đen kia, vừa mới bước được vài bước, chỉ nghe thấy ào ào xôn xao mấy tiếng, bóng đen kia phi ra như chớp, nhất thời tình thế cấp bách ta liền đem toàn bộ Vô hận tán tác dụng kéo dài kia tung hết ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn, sau đó là tiếng phù phù ngã xuống đất. Ta nhanh chân bỏ chạy, nhưng mà hình như Vô hận tán của Nhạn Nhi tác dụng được lâu, ta cùng lắm mới chỉ chạy được vài bước, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay ta, ta hét lên tiếng, cảm thấy như trời đất lộn ngược, mũi của ta hình như chạm phải vật cứng. “Quán Quán.” Ta sững sờ, bàn tay lạnh như băng kia vuốt vuốt tóc ta, ta chậm rãi ngẩng đầu lên, tiếng này rất quen thuộc… Lồng ngực ấm áo… Là người trong mộng của ta. “Thẩm… Thẩm Khinh Ngôn?” cười tiếng, “Gọi ta Cảnh Chi.” Ta ngây người, “Chàng sao lại ở chỗ này?” Thẩm Khinh Ngôn lại vuốt tóc ta, trong tay cầm chiếc khăn tay chẳng biết lấy ra từ bao giờ nhàng lau mồ hôi lạnh trán ta, cười : “Tất nhiên là có chuyện muốn với nàng.” buông ta ra, sau đó phất tay, chẳng biết từ đâu nhóm người nhảy ra khiêng mấy hắc y nhân đất , ta nghi hoặc nhìn hành động này của , hỏi: “Bóng đen đứng ở cửa phòng ta mấy ngày nay là chàng sao?” gật đầu, : “Bệ hạ rất cẩn thận, ta đành phải ra hạ sách này, dọa Quán Quán sợ, là lỗi của ta.” Ta lắc đầu, “Cũng chẳng doạ ta sợ.” trêu: “Vừa rồi ta thấy nàng phóng ta đống bột lớn, có vài phần phong thái hiệp nữ, tất nhiên là bóng đen doạ được Quán Quán rồi.” Thẩm Khinh Ngôn lúc này lại : “Về tấu chương của Hồng Thái uý, nàng chắc biết rồi.” Ta gật đầu. đột nhiên cầm lấy tay ta, “Quán Quán, nàng tin ta ?” Ta giọng : “Tất nhiên là tin.” “Tấu chương của Hồng thái uý kì là mưu kế Hoàng đế bày ra, chỉ hôn cùng lắm cũng chỉ là nguỵ trang, bệ hạ muốn thử xem ta trung thành với được bao nhiêu.” nắm chặt tay ta, “Quán Quán, ta đáp ứng lấy nàng, nhất định làm được. Con của Hồng Thái uý ta đến giờ cũng chẳng biết dài ngắn thế nào, chỉ có khuôn mặt của Quán Quán, đôi mắt của Quán Quán, ta vừa nhìn thấy sao quên được.” Chẳng biết tại sao, nghe gọi hết Quán Quán này Quán Quán nọ, ta lại có cảm giác khó chịu. Chẳng lẽ ta giống lời Thường Trữ , từ đầu tới cuối ta chỉ thích Thẩm Khinh Ngôn trong tưởng tượng của mình? Ta có chút tự nhiên : “Bệ hạ với ta, chàng có lấy con của Hồng Thái uý hay , đều là ta quyết định.” Thẩm Khinh Ngôn “ừ” tiếng, lại : “Bệ hạ tuy như vậy, nhưng kì trong đầu có chủ ý. Quán Quán cứ làm theo chủ ý của , bằng nhất định nghi ngờ gì đó.” Ta ngẩn người, “Ý của chàng là… sau khi trở về ta với Hoàng thượng, để chỉ hôn cho chàng?” Thẩm Khinh Ngôn nặng nề gật đầu, “Chúng ta chẳng còn cách nào khác, nếu làm như vậy, bệ hạ chắc chắn tạo ra tội danh đoạt lấy binh quyền của ta. Sở dĩ với nàng như vậy, có lẽ là thử nàng thôi.” lại nắm chặt tay ta, “Quán Quán, lấy với cưới vẫn còn cách xa nhau lắm. Con của Hồng Thái uý, ta để nàng còn sống mà vào cửa.” Ta lại giật mình, đột nhiên nhớ lại lời Thường Trữ nới với ta —— Quán Quán, ngươi luôn đem Thẩm Khinh Ngôn hình tượng hoá quá mức, mà ngươi cũng ngẫm nghĩ tuổi còn trẻ mà có quan có tước, ngoại trừ nguyên nhân là danh gia vọng tộc, trong đó tâm cơ mưu kế sao thiếu được. “Chàng… định?” Thẩm Khinh Ngôn cười , “Biện pháp làm người tự dưng chết , có rất nhiều.” Có vẻ nhìn thấy sắc mặt ta tốt, ôn hoà : “Quán Quán cần lo lắng, nếu nàng thích biện pháp này, ta làm nữa là được.” Ta rũ mắt xuống, “Đến lúc đó rồi tính .” “Ừ, đều theo ý nàng.” Sau đó Thẩm Khinh Ngôn đưa ta về tận phòng, trước khi chia tay, hôn hai bên má ta, ôn hoà với ta: “Quán Quán, nàng cần phải lo lắng, tất cả mọi việc đều có ta.” Cũng chẳng biết thế nào, ràng những lời này đều là ước mơ ta tha thiết lâu, nhưng hôm nay tất cả đều thành thực, lại chẳng thấy có vui sướng như tưởng tượng, ngược lại lại thấy có chút mất mát.
Chương 26: Tuyết Vân dịch Thanh Mai beta Sau khi Thẩm Khinh Ngôn rời , bóng đen kia xuất nữa. Nhưng mà mỗi đêm ta vẫn mơ thấy Ninh Hằng, cảnh trong mơ thiên kì bách quái (mô tả loạt những điều kì lạ) làm mỗi sáng lúc tỉnh lại đều thổn thức ngừng. Lúc đầu ta muốn nhân dịp dưỡng bệnh này để quên Ninh Hằng nhưng buông tay được, ngờ bây giờ còn có chút cảm giác tự mình làm khổ mình. Ta đành lặp lại 3 lần tự nhắc nhở: Ninh Hằng là người của Hoàng đế, Ninh Hằng là người của hoàng đế, Ninh Hằng là người của hoàng đế… Kết quả, ngày tháng cứ nhàm chán trôi qua. Những ngày này ta ở núi Trọng Quang vô cùng nhàm chán, tuy phong cảnh núi Trọng Quang rất đẹp, nhưng nhìn nhiều cũng thấy phiền. Chẳng biết sở trường của Hoàng đế có phải là chỉnh ta hay mà phân phó cung nữ được để ta ăn mặn. Gần đây, ta hễ nhìn thấy món chay, là dạ dày cứ xoắn lại cả. Nhạn Nhi thấy ta vì điều này mà đau khổ, nghĩ ra cách giúp ta. “Thái hậu, dưới núi có hộ nông dân sinh sống, hay để nô tỳ lẻn xuống núi đến nhà dân mua đùi gà mang về.” Ta vừa nghĩ đến lớp mỡ dầu vàng ươm của đùi gà, nhịn được nuốt nuốt nước miếng, hận ngay lập tức được cắn liền mấy miếng.Ta hào hứng đáp : “ nhanh về nhanh”. Nhưng mà việc lên núi xuống núi này lại tốn rất nhiều thời gian, lúc Nhạn Nhi quay về, đùi gà giấu trong người nguội lạnh cả rồi, dầu mỡ dính cả vào giấy, từng mảng từng mảng lớn, làm sụt giảm thèm ăn của ta. Ta giả vờ như nhìn thấy, ăn hết toàn bộ đùi gà chừa miếng. Làm thái hậu như ta là uất ức mà, ăn mặn cũng phải lén lén lút lút, y như ăn trộm, ta càng nghĩ càng thấy xót xa trong lòng. Do vậy, ta dự định thèm giấu giấu diếm diếm làm gì nữa, Hoàng đế ở tận trong cung, bọn nô tài muốn báo lại với Hoàng đế cũng phải chờ ta hồi cung , việc lúc vui nên vui, lén ăn gà phải nhân lúc còn sớm mà ăn. Lúc này ai gia muốn ăn cái đùi gà thơm ngon, Hoàng đế cũng thể ngăn cản! Hôm sau, ta đem theo Nhạn Nhi tới khu rừng bên ngoài miếu tản bộ, ta căn dặn những hộ vệ khác chờ ở bên ngoài, lúc ta ở trong rừng ngắm cảnh, lại cùng Nhạn Nhi lén lút xuống núi. may là đường núi cũng khó , khoảng canh giờ xuống tới chân núi. Dưới chân núi có ít các hộ nông dân sinh sống, vài căn nhà tranh, hoa dại ven đường, còn chưa đến gần, nghe thấy tiếng gà kêu chó sủa, rất an nhàn thoải mái. Ta nhìn xung quanh, mắt sáng lên nhìn chăm chăm vào đàn gà kêu quang quác cách đó xa, lông tơ mềm mượt, thịt bên dưới lớp lông chắc hẳn là non mềm đầy mỡ đây. Ta nuốt nước miếng , “Nhạn Nhi, hôm qua ngươi mua ở hộ nông nào vậy?” Nhạn Nhi chỉ phía trước, dẫn ta đến gần hộ nông kia, vị phụ nhân bước ra đón tiếp, đầu búi búi tóc tròn, quấn chiếc khăn màu lam ngọc, cười với Nhạn Nhi: “Nha đầu, lại đến đây mua đùi gà hả?”. Nhạn Nhi gật đầu. Phụ nhân ấy nhìn ta, lại cười : “Vị phu nhân này nhất định là từ kinh thành tới rồi”. Ta mỉm cười đáp lại : “Hôm qua ăn chân gà của tẩu tử (chỉ người thành thân), mùi vị thơm ngon, hôm nay muốn ăn nên tới đây”. Phụ nhân miệng cười dứt, “Phu nhân là khéo ăn , hôm qua đúng lúc phu quân ta săn bắt được ít thú vật đem về, nếu như phu nhân người để ý, ta nấu bàn đầy thức ăn cho phu nhân”. Ta bản thân cầu còn được, liên tục cảm tạ. Phụ nhân mời ta và Nhạn Nhi vào phòng, ta nhìn khắp nơi lượt, góc rèm cửa có thêu con hươu , chiếc bàn bày những vòng hoa kết bằng hoa dại, ghế trúc phủ tầng rơm làm nệm ngồi, căn nhà tranh , nhưng lại rất ấm áp. Nhạn Nhi đột nhiên lên tiếng: “Nếu ngày nào đó có thể tìm người lòng cùng nhau sống những ngày tháng chỉ có hai người, như vậy tốt biết bao.” Ta cười bảo: “Tiểu nha đầu động lòng xuân rồi hả?.” Nhạn Nhi mặt ửng hồng: “Phu nhân đừng đùa.” Ta cười thành tiếng, định đùa Nhạn Nhi tiếp, nghe vài tiếng ho nặng nề sau rèm, ta kinh ngạc, Nhạn Nhi giọng với ta: “Phu nhân đừng sợ. Hôm qua lúc nô tỳ đến đây, vị phụ nhân kia có với nô tỳ, đây là phu quân mấy ngày trước săn bắt thú trở về của bà ấy, nghe bị thương rất nặng, khuôn mặt bị hủy hết rồi, vả lại cũng được. Nghĩ kĩ chắc là do tranh đấu trong giang hồ rồi.” Giang hồ đúng là nguy hiểm, ta thở dài hơi : “ là đáng thương.” Qua lúc, vị phụ nhân mới bưng những bát to đầy đồ ăn đem ra, từng bát từng bát bày lên bàn dài, có đùi gà đầy mỡ vàng ươm mà ta mong muốn mấy ngày nay, trong lòng vô cùng vui sướng, liên tục cảm tạ, nghĩ nhất định phải đưa nhiều tiền. Lúc này, phụ nhân cầm bát cháo , vén rèm thêu hưu lên, ta vô tình liếc nhìn, cùng lúc người giường cũng nhìn ta, làm ta suýt chút nữa hồn bay luôn ra ngoài, người này lẽ là người bị thương nặng, nhưng mà chẳng giống người bị thương chút nào. Mành cửa vừa buông xuống, ta lập tức quay mặt , cầm cốc nước bàn uống ngụm, lấy lại bình tĩnh. Nhạn Nhi hỏi: “Phu nhân, người làm sao vậy?.” Ta lắc đầu, đột nhiên trong rèm có tiếng hét hoảng sợ của phụ nhân, sau đó là thanh rơi vỡ, ta lập tức đứng dậy, cùng Nhạn Nhi nhanh chóng vào, vừa vén rèm cửa lên, cánh tay lớn đầy vết thương do đao kiếm kéo váy ta. Sắc mặt ta trắng bệnh, Nhạn Nhi đánh chưởng về phía cánh tay người đó, ngụm máu đỏ tươi phun mặt đất, nhưng cánh tay của vẫn níu lấy gấu váy của ta như trước. Ta ổn định lại tinh thần, nhìn lại người nằm dài mặt đất kia, ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt có gì muốn lại nên lời. Ta hỏi: “Ngươi biết ta sao?.” gật đầu. “Ngươi có lời muốn với ta?.” buông gấu váy của ta, chấm ngón tay vào chỗ máu vừa phun ra, cố gắng viết gì đó mặt đất, đợi viết xong, ta cúi đầu nghi hoặc nhìn xuống, mặc dù chữ viết xiên xẹo, nhưng ta vẫn nhìn ra được, đó là chữ Thẩm. Ta theo bản năng nghĩ tới Thẩm Khinh Ngôn, ta sững sờ, Nhạn Nhi nhanh miệng hỏi: “Có phải là người họ Thẩm hại ngươi thành thế này ?.” Ta nhăn mày, định trách cứ Nhạn Nhi nhiều chuyện nặng nề gật đầu. lại chấm máu, viết hai chữ lên đất – chùa miếu. Ta hơi sửng sốt, cúi đầu xem xét, điện quang hỏa thạch (là lời trong phật giáo chỉ những điều khó nắm bắt,ở đây ý chỉ những việc trôi qua rất nhanh như tia chớp), ta đột nhiên cảm thấy người này có chút quen thuộc, dường như ta gặp ở đâu đó, ta mở miệng hỏi: “Có phải ta gặp ngươi ở đâu đó rồi ?.” Người nọ kích động gật đầu, nước mắt dâng lên mắt. Lúc này trong lòng ta còn cảm giác sợ hãi nữa, lại có cảm giác ổn, ta để Nhạn Nhi nâng dậy, vị phụ nhân này chút kinh sợ, mà cùng Nhạn Nhi đem lên giường, rồi nâng mắt nhìn ta, thầm: “Mọi người từ từ chuyện”. Sau đó, bà ấy vén rèm ra ngoài. Nhạn Nhi cầm chén trà đưa cho người nọ, : “Ngươi có thể dùng tay chấm nước viết.” Ta nghiêm túc hỏi: “Ngươi gặp ta ở đâu?”. chấm nước, chậm rãi viết lên bàn hai chữ – Tô phủ. Ta nhìn dò xét, hỏi: “Ngươi là nô tài ở Tô phủ?”. Thấy gật đầu, lại hỏi: “Ngươi tên gì?”. run rẩy, lại viết lên bàn hai chữ nữa. Ta cúi đầu nhìn, trong lòng chấn động, người có khuôn mặt hoàn toàn bị huỷ nát này là Triệu Thất mà lần trước ở Tô phủ ta tìm. đột nhiên phun ra búng máu, ho nặng nhọc, Nhạn Nhi hô lên sợ hãi, ta đưa mắt nhìn, đôi mắt , lỗ mũi , lỗ tai , miệng đều bắt đầu có máu chảy ra, nhưng tay vẫn ngừng viết lên mặt bàn. Cuối cùng, khuôn mặt đầy máu nhìn sâu vào mắt ta, rồi cả người nặng nề ngã xuống giường, Nhạn Nhi tới cạnh thăm dò hơi thở, sắc mặt tái nhợt : “Phu nhân, chết rồi”. Trong lòng ta run mạnh, rất lâu sau mới phản ứng lại, ta cúi đầu nhìn xuống những chữ bàn gỗ – Từ đường Tô phủ có điều khác thường, Thẩm thể tin, báo thù… Nhạn nhi lúc này cũng kích động nhìn ta. Ta nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, bình tĩnh lại.Ta lau những chữ viết bàn, bảo Nhạn nhi tẩy sạch chữ viết bằng máu mặt đất, sau đó đưa cho vị phụ nhân kia bao tiền lớn, để bà ấy tìm nơi tốt chôn cất Triệu Thất, cũng căn dặn bà ấy được để ai khác biết việc hôm nay. Sau đó, ta cùng Nhạn Nhi lên núi, quay lại khu rừng bên cạnh miếu. Hộ vệ hầu hạ bên ngoài thấy người ta dơ bẩn, đều lắp bắp kinh hoàng, vội vã lên nghênh đón, ta khoát tay, hạ giọng : “Ai gia chỉ ngã cái, sao hết.” Đêm hôm đó, ta cuối cùng cũng mơ thấy Ninh hằng nữa. Nhưng mà lại mơ thấy Triệu Thất cả mặt đầy máu với mình: “Thái hậu, thay ta báo thù, thay ta báo thù, nhất định phải thay ta báo thù…”. Ta hoảng sợ tỉnh dậy, thở gấp, toàn thân mồ hôi lạnh, ngực đập dữ dội, hình dáng Triệu Thất thất khiếu chảy máu cứ trong đầu ta cách nào quên được. Ta xuống giường, thắp sáng đèn bàn, bên ngoài côn trùng kêu râm ran, ta đưa mắt nhìn ra ngoài, ngoài cửa có hai thị vệ thức đêm canh gác, thân hình cao lớn làm ta an tâm ít. Ta đột ngột nhớ tới bóng đen nhìn thấy những đêm trước. Ta vốn cho là Thẩm Khinh Ngôn, nhưng mà bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, thấy khả năng lớn lắm. Đêm hôm đó, bóng đen kia dẫn dụ ta ra ngoài, nhất định là có lời muốn với ta, nhưng sau đó bóng đen kia dừng lại, lúc ta bước lên phía trước vài bước thăm dò, đột nhiên xuất thêm bóng đen khác. Nếu bóng đen lúc đầu là Thẩm Khinh Ngôn, bóng đen còn lại là ai, nhưng mà hôm nay thấy Triệu Thất như vậy, ta khẳng định bóng đen lúc đầu là Triệu Thất. Triệu Thất viết từ đường Tô phủ có điều khác thường, Thẩm thể tin, báo thù…chữ Thẩm trong đó, nhất định là Thẩm Khinh Ngôn, mà từ đường Tô phủ có điều khác thường, điều này tạm thời giữ lại, còn về từ báo thù cuối cùng là chỉ việc thay báo thù. Ta tuỳ tiện suy đoán như vậy. Triệu Thất nhất định là biết được bí mật nên biết, cho nên mới rơi vào kết cục như vậy. Mà cái bí mật này những có liên quan đến ta, liên quan đến Thẩm Khinh Ngôn….. mà còn liên quan đến cả Tô phủ.
Chương 27 Dịch Tuyết Vân Beta Thanh Mai mấy ngày nay, ta cứ nghĩ đến việc vì sao Triệu Thất lại là “Từ đường Tô phủ có điều khác thường”, đáng tiếc là ta nghĩ mãi, cuối cùng vẫn nghĩ ra được nguyên nhân tại sao. Từ đường Tô phủ ta biết bao nhiêu lần, nhưng cũng chưa tra ra được có gì ổn. người biết tình – Nhạn Nhi mấy ngày nay cũng suy nghĩ khổ sở cùng với ta, nhưng mà điều nàng ấy nghĩ là hai chữ “báo thù” trong lời của Triệu Thất, ta cho rằng đó là Triệu Thất muốn ta thay báo thù, mà Nhạn Nhi lại cho rằng Triệu Thất là Thẩm Khinh Ngôn muốn báo thù. Về ba điều mà Triệu Thất , ta và Nhạn Nhi chỉ có cách nhìn giống nhau ở điều thứ hai – chữ Thẩm trong câu Thẩm thể tin là chỉ Thẩm Khinh Ngôn. Tuy ta muốn thừa nhận chuyện đó, nhưng những cử chỉ của Thẩm Khinh Ngôn trong mấy ngày qua rất đáng ngờ. Ta tỉ mỉ điểm lại mọi việc lần nữa, dường như trước khi ta chuẩn bị khám phá ra điều gì đó, Thẩm Khinh Ngôn đều xuất , lại còn rất trùng hợp xóa đầu mối ta mới tìm ra. Ta day day thái dương, bây giờ cũng chẳng nghĩ ra được điều gì, vừa lúc lại thấy đói bụng, liền lệnh cho Như Ca, Như Họa hai người bọn họ đem đồ ăn lên. đến đồ ăn, ta lại càng đau khổ. Ngày đó ở trong nhà vị phụ nhân dưới núi được ăn bữa ăn vô cùng ngon miệng, ngờ gặp phải chuyện của Triệu Thất, nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa, có là tiên nhân cũng khó có thể nuốt xuống được. Xem ra ta ở núi Trọng Quang này, xác định là chỉ có thể ăn chay thôi. Đồ ăn chay hôm nay nhất định là ngoài mấy loại rau xanh,củ cải rồi đậu phụ, … ngờ lúc Như Ca vừa bước vào, ta chấn động lúc, mùi thơm này giống mùi thơm của rau xanh, củ cải và đậu phụ. Ta run run xúc động nhìn về phía xa xa, đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Như Ca. Nàng ấy nhàng đáp: “Hôm nay, Như Ca Như Họa mượn được phòng bếp trong chùa, nấu cho Thái Hậu nương nương người bữa tiệc thịt viên.” Như Họa từ từ bưng từng đĩa thức ăn từ mâm ra bàn, ta ngó qua, quả là tiệc thịt viên, thịt viên rán, canh thịt viên ( món ăn của Thiểm Tây làm từ da heo rán, miến và thịt viên chiên vàng nấu chung với nhau), thịt viên xíu mại, đậu hủ thịt viên (tạm dịch, bởi ta xem hình mà chẳng thấy đậu hủ đâu cả), thịt viên đỏ, thịt viên trắng lần lượt được bày ra. Ta giật mình, trong lòng thầm nghĩ Hoàng đế này chẳng lẽ biết được ta vì đồ mặn mà chuồn xuống núi? Ta ngạc nhiên về hành động này của Hoàng đế, Như Vũ bên cạnh bỗng lên tiếng: “Thái hậu nương nương, ra bệ hạ cho người đụng vào đồ ăn mặn cũng là vì tốt cho người. Người vẫn phải dưỡng bệnh, nên ăn chút thức ăn thanh đạm.” ra Hoàng đế cho ta ăn mặn, ta cũng biết là Hoàng đế vì muốn tốt cho ta. Thái y cũng là trong thời gian dưỡng bệnh tốt nhất là nên ăn những món ăn thanh đạm; cố gắng đừng đụng đến thịt, cá, xem ra Hoàng đế là biết tính ta lúc ăn uống ăn thể dừng lại, bèn hạ lệnh cho các cung nữ theo hầu hạ ta. Ta thản nhiên : “Bệ hạ phái người đến hả?” Như Ca gật đầu, “Hồi bẩm nương nương, đúng vậy. Bệ hạ còn , qua thời gian ngắn nữa, Vương quân của Bình Quốc đến nơi, yến hội Hoàng gia còn phải nhờ nương nương đứng ra lo liệu, bệ hạ hy vọng nương nương sớm ngày hồi cung.” “Vương quân Bình Quốc khi nào đến nơi?”. Như Ca ngừng chút rồi : “Khoảng sáu bảy ngày nữa.” Ta ở núi Trọng Quang dưỡng bệnh hơn tháng, núi Trọng Quang quả là nơi tốt để dưỡng bệnh, mầm bệnh có lúc ta rơi xuống nước lần trước, ở đây thời gian cũng hết rồi, bộ cũng rất có sức khoẻ, có lẽ sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều. Bây giờ cũng nên hồi cung rồi. Nhưng mà trước khi hồi cung, ta phải tới Tô phủ chuyến. Triệu Thất Từ đường Tô phủ có điều khác thường, ta cứ ở nơi này đoán mò cũng vô dụng, bằng đến tận nơi điều tra phen. Mà lần này tới Tô phủ, phải bí mật tiến hành, được để Như Ca, Như Họa, Như Thi, Như Vũ biết, cũng được để Thẩm Khinh Ngôn biết. Vì thế ta và Nhạn Nhi bàn bạc ngày, ngày để chuẩn bị, quyết định đêm ngày thứ ba hành động. Núi Trọng Quan khác với Hoàng cung, thị vệ ít rất nhiều, muốn tránh các thị vệ này cũng phải là việc khó, ta sớm dặn dò bốn cung nữ hầu hạ thân cận của ta, để cho bọn họ nghỉ ngơi, thấy ta phân phó gì được tiến vào. Sau đó ta mặc quần áo tối màu vào người, cùng Nhạn Nhi lén lút xuống núi. Xuống tới chân núi, ta hơi thở dốc, Nhạn Nhi muốn đỡ ta, ta xua xua tay, bảo “ sao, xe ngựa ở đâu?” Nhạn Nhi nhìn khắp bốn phía, đáp: “Nô tỳ hôm qua căn dặn phu xe, bảo giờ Thìn khắc chờ ở đây. Bây giờ vẫn chưa tới giờ, chắc là đường đến.” Ta quay đầu nhìn lại núi Trọng Quang ở sau lưng mảng tối đen, trong lòng dâng lên cảm giác tốt lắm. Hai khắc sau, tiếng xe lộc cộc vang lên, Nhạn Nhi giọng : “Thái hậu, xe đến rồi.” Lòng ta buông lỏng chút, vừa rồi chắc là ta suy nghĩ quá nhiều thôi, ta “Ừm” tiếng. Xe ngựa tới trước mặt ta và Nhạn Nhi dừng lại, khuôn mặt phu xe trông khá trung thực, cúi đầu khom lưng với ta, : “ để phu nhân đợi lâu rồi.” Nhạn Nhi : “Sao đến muộn thế?” Phu xe gãi gãi đầu, trả lời: “Tiểu nhân vốn ra khỏi cửa nửa canh giờ trước, nhưng mấy ngày nay Vương quân Bình Quốc đến, vào thành ra khỏi thành đều phải thông qua kiểm tra nghiêm ngặt, đúng lúc hôm nay người ra thành rất đông, nên trễ mất lúc.” Xem ra Hoàng đế rất coi trọng vị Vương quân Bình Quốc này, lần trước Thái tử Phạn Quốc đến chơi Đại Vinh, cũng chưa được ở trong biệt cung xây riêng, càng cần đến việc phái cả quan nhất phẩm như Ninh Hằng ra nghênh đón. Nhắc đến Ninh Hằng, trong lòng ta có chút khác thường, dường như có chút gì đó nghẹn lại. Ta muốn nghĩ nhiều nữa, nghiêm mặt : “ sao, Nhạn Nhi lên xe thôi.” Nhạn Nhi đỡ ta lên xe, sau đó cũng lên ngồi với ta. Vốn việc này cũng nên làm liên lụy đến phu xe, nhưng chẳng còn cách nào khác, ta biết đánh xe, Nhạn Nhi cũng biết. Nhạn Nhi lo lắng : “Phu nhân, giờ vào thành tra xét nghiêm ngặt như vậy, biết…” Ta cười cười, lắc đầu. “Nhưng…..lỡ như binh lính ở cổng thành muốn khám xét xe ngựa chúng ta sao?” Ta tìm kiếm trong tay áo, lấy ra khối lệnh bài bằng ngọc thạch, giọng : “ có thứ này, ngay cả cổng thành đóng rồi, ta cũng có thể làm nó mở ra được.” Tấm lệnh bài này là Hoàng đế đưa cho Thường Trữ, bởi vậy ta mới Hoàng đế vô cùng nuông chiều Hoàng tỷ của , Thường Trữ có thời gian tính tình rất là phóng túng, thường mang theo hai ba vị lang quân ra ngoài thành ngắm hoa ngắm trăng, có khi qua mất giờ đóng cửa thành, đành phải ngủ qua đêm ở bên ngoài. Về sau Hoàng đế biết được, lo lắng cho Hoàng tỷ của , sợ Thường Trữ ở bên ngoài gặp nguy hiểm, nên đưa cho nàng ấy lệnh bài đặc chế riêng này, cổng thành để tuỳ ý nàng ấy đóng mở. Ta cũng quên luôn lệnh bài này sao lại ở trong tay ta, dù sao ta cũng rất thân thiết với Thường Trữ, ngoại trừ phu quân ra, đồ của nàng ấy là của ta, của ta cũng là của nàng ấy, phân biệt nhiều. Đến bên ngoài cổng thành, binh lính tra xét quả rất nghiêm ngặt, ta để Nhạn Nhi giơ lệnh bài ra, binh lính hai lời cho qua. Sau khi Nhạn Nhi quay về ngồi xuống, khó hiểu: “Vừa rồi ánh mắt binh lính nhìn ta dường như hơi…quái lạ.” Ta lơ đễnh cười : “Chắc là binh lính kia cho rằng người ngồi trong xe ngựa là nam hầu của Thường Trữ.” Sở dĩ ta thường dùng lệnh bài này của Thường Trữ, cũng vì Thường Trữ từng đem lệnh bài giao cho nam hầu của nàng ấy, nên từ đó, việc ta vào thành lén lút đều rất trót lọt. Ta để cho phu xe điều khiển xe ngựa dừng ở đầu ngõ cách Tô phủ xa, sau đó ta cũng Nhạn Nhi lén lút đến cửa sau Tô phủ. Tuy Tô phủ lúc này còn là Tô phủ trước kia, nhưng lúc trùng tu lại Tô phủ, Công bộ Thượng thư tới hỏi ta những vấn đề xây sửa những chỗ tỉ mỉ chi tiết, nhớ lúc đó ta mới chỉ có mất tuổi chạy vòng quanh Trương Thượng Thư : “Huynh trưởng biết ta ham chơi, nên đặc biệt làm các hốc thông ra ngoài, chính là cái hốc ở bức tường sát bên cạnh cửa sau, bên ngoài cái hốc đặt nhiều chậu hoa, để che lại.” Nhạn Nhi dời các chậu hoa , vui mừng hô lên: “Phu nhân, đúng là có cái hốc!”. Ta : “Bò vào bên trong thôi.” “Chuyện này…”, Nhạn Nhi có vẻ do dự ngần ngại, “Phu nhân, nô tỳ bò sao, nhưng mà phu nhân người….”. Ta nghiêm mặt bảo: “ Muốn thành đại câu nệ tiểu tiết, huống hồ cũng phải là lần đầu tiên ta bò qua hốc tường.” Trước kia khi Tô gia chưa bị diệt môn, ta thường xuyên làm những việc thế này, lén lút bò ra ngoài dạo chơi phố phường, mỗi lần trở về huynh trưởng đều giấu giếm giúp ta, nếu bị nương phát , bị trách mắng trận, bây giờ ta lén lút quay về chốn cũ, lại bò qua cái hốc này, nhưng chẳng còn huynh trưởng thay ta giấu tội nữa rồi, nuơng cũng chẳng còn để mà trách mắng ta nữa. Sau khi đứng dậy, trong lòng lại dâng lên nỗi niềm thương cảm. Nhạn Nhi giọng hỏi: “Phu nhân, bây giờ chúng ta tới Từ đường sao?” “Ừ.” Ta ổn định lại tâm tình, cẩn thận quan sát xung quanh, thấy bóng người cũng có, liền kéo Nhạn Nhi đến con đường hẻo lánh nhất. ra thủ vệ ban đêm ở Tô phủ cũng nghiêm ngặt, dù saoTô phủ cũng chỉ là nơi bỏ trống, cùng lắm cũng chỉ thỉnh thoảng thấy tên đầy tớ uống đến say khướt đứng xiêu vẹo, năng lảm nhảm. Ta đối với Tô phủ có thể là vô cùng quen thuộc, nhắm mắt cũng tới được Từ đường.Cho nên, bao lâu sau, ta cùng Nhạn Nhi vào đến bên trong từ đường. Nhạn Nhi ngó trái ngó phải, giọng : “Phu nhân, từ đường này thoạt nhìn hình như chẳng khác gì từ đường lúc trước.” Ta nhìn qua lượt, đúng là có gì khác biệt, nhưng mà nhang bàn thờ đổi rồi, phải là loại nhang lúc trước. Ta cầm cây nhang lên, tỉ mỉ quan sát, đột nhiên nhớ tới lần trước Thẩm Khinh Ngôn từng với ta, Hoàng đế bỏ thêm thuốc mê vào bên trong nhang. Bây giờ ngẫm lại, ta cảm thấy hình như có gì đó ổn. Hoàng đế sở dĩ muốn làm ta hôn mê, đơn giản là muốn ta tin rằng trong lúc ta mơ mơ hồ hồ cùng người khác cá nước thân mật, tiếp theo dùng hỉ mạch làm lý do tước đoạt quyền tham dự triều chính của ta. Nhưng mà lần thứ nhất bị hôn mê ở Tô phủ, ta có thể hiểu được ý đồ của Hoàng đế. Có thể lần hai té xỉu là vì mang bầu, mục đích của Hoàng đế đạt được, vì sao còn để lại chứng cớ ở từ đường? Dựa vào tâm cơ và thủ đoạn của Hoàng đế, tuyệt đối bất cẩn như vậy. Như vậy, lần thứ hai ta ngất xỉu, nhất định là có lý do khác. Mà lý do này là gì đây? Đúng là trăm ngàn mối lo có cách giải, Nhạn Nhi bỗng nhiên giọng hô tiếng, ta quay đầu liếc nhìn, sắc mặt nàng ấy trắng bệch, môi run run: “Phu…Phu nhân, hình như nô tỳ nghe thấy tiếng động kì lạ…” Ta giật mình, cẩn thận nghe ngóng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, : “Nhạn Nhi nghe nhầm rồi, ta có nghe thấy gì đâu.” Sắc mặt của Nhạn Nhi lại trắng thêm vài phần, mặt như đưa đám : “Hôm nay vừa đúng là bảy ngày của Triệu Thất, biết có phải là quay về ?” Tính lại, hôm nay đúng là ngày thứ bảy sau khi Triệu Thất chết, nhưng mà mấy lời này nghe đúng là hoang đường, “Đừng có bậy, đời này làm gì có chuyện ma quỷ chứ.” “Nhưng mà…”. Bỗng dưng, trong từ đường biết từ đâu chạy ra con mèo, Nhạn Nhi hai mắt trắng bệch sợ đến hôn mê bất tỉnh, cả người ngã về phía ngược lại với bàn thờ, ta cuống quýt kéo Nhạn Nhi lại, tiếc là cơ thể ở Hoàng cung lười nhác lâu rồi, nên yếu ớt vô dụng, nhưng cũng cố gắng dùng sức, bước chân loạng choạng, cả người lại ngã về phía bàn thờ. Cũng chẳng biết là ta va phải cái gì, chỉ cảm thấy đầu hơi đau, sau đó chỉ nghe vang lên những tiếng “ầm ầm”, bên dưới bàn thờ đột nhiên tách ra, bên dưới là khoảng , có những bậc thang bằng đá xuống, ta lập tức lăn xuống dưới như quả cầu tuyết.
Chương 28: Cũng may thang đá này dài, tuy bị lăn xuống cũng đau ê ẩm cả người, nhưng cuối cùng cũng chỉ bị xước da vài chỗ. Ta đứng lên, xoa xoa cái trán bị đỏ ửng, bắt đầu đánh giá bốn phía xung quanh. Nhưng mà xung quanh tối đen như mực, đưa tay ra nhìn được cả năm ngón. Cũng may ta chuẩn bị kĩ, từ trong vạt áo lấy ra viên Dạ minh châu to bằng quả trứng gà, ánh sáng màu lục lập tức chiếu sáng toàn bộ chỗ tối đen như mực này, ta quan sát xung quanh, hoá ra đây là đầu mật đạo, nhìn qua có vẻ rất dài, cũng biết có bao nhiêu thông đạo. Ta xem xét thang đá phía , Nhạn Nhi có lẽ cũng nhanh tỉnh lại, ta do dự trong chốc lát, rồi quyết định tự mình thăm dò mật đạo này, có khi lại phát ra gì đó. Ra quyết định xong, ta bước về phía trước. Mật đạo này quanh co khúc khuỷu , cũng biết qua bao nhiêu lối ngoặt, rốt cuộc cũng tới điểm cuối. Điểm cuối cũng là thang đá dài lắm, nhưng kiểu dáng chất liệu giống hệt thang đá vừa rồi ta lăn xuống. Ta cầm Dạ minh châu chiếu xung quanh, dường như người tạo ra mật đạo này chưa từng nghĩ có người tiến vào đây, nên chốt mở thang đá cũng rất nổi bật. Ta vừa lướt qua nhận ra, tường có khối đá lồi ra, tường đá nhẵn nhụi đúng là có chút dư thừa, có lẽ ta chỉ cần dùng sức nhấn cái, cửa mật đạo mở ra. Ta do dự có nên thử ấn hay , đột nhiên phía truyền đến tiếng chuyện, ta cẩn thận nghe, có hai giọng , mà trong đó có giọng ta quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, là Thẩm Khinh Ngôn. Ta lúc này mới nhận ra, mật đạo dưới từ đường Tô phủ thông tới chỗ này ngoại trừ Thẩm phủ là chỗ ở riêng của . Ta ngừng thở mạnh, nhàng bước lên thang đá, chỉ bước từng bước , ta ngồi xuống, tập trung lắng nghe. Ta có dự cảm, quá nửa đêm mà ngủ, khẳng định là chuyện cơ mật. Có khi còn có liên hệ với cái chết của Triệu Thất. “… Nghe Vương quân Bình quốc rất thích nam sắc, chi bằng chúng ta tuyển vài nam nhân dung mạo tuấn tú khí chất tuyệt mỹ, như thế, đến chuyện mượn binh với Vương quân Bình quốc, chắc là dễ dàng hơn.” Giọng người này ta chưa từng nghe qua, rất xa lạ, có lẽ là tâm phúc của Thẩm Khinh Ngôn. “Việc này nên, Vương quân Bình quốc binh quyền nắm trong tay lớn, có mượn cũng vô dụng. Ngược lại chúng ta nên tạo quan hệ tốt với Vương quân, nếu sau này đến lúc tiến hành bức vua thoái vị phát sinh chuyện xấu, Bình quốc có thể dùng như con đường lui.” Thẩm Khinh Ngôn nghĩ rất chu toàn, chỉ có điều dung mạo của Thẩm Khinh Ngôn như vậy, đến Bình quốc có lẽ rất nhanh bị Vương quân Bình quốc đưa vào hậu cung. “Tương gia thấy Bình Trữ thân vương thế nào?” “Tính đa nghi trời sinh, cũng có tài trị quốc. Nếu chúng ta mưu phản thành công , nhất định thể thiếu phen đẫm máu, chúng ta nhất định phải đứng mũi chịu sào…” ra ngẫm kỹ lại, lời này của Thẩm Khinh Ngôn cũng phải là vô lý, mưu phản thành công, trong triều chắc chắn có phen đẫm máu.”… Chỉ có điều, Bình Trữ thân vương muốn đẫm máu cũng phải xem ta có cho cơ hội hay .” Ta sững sờ. “Tương gia rất đúng, Bình Trữ thân vương cũng chỉ là quân cờ của chúng ta, muốn như thế nào, cũng phải dựa vào cách chơi của người đánh cờ. nay đối thủ của Tương gia chỉ có Hoàng đế, Hoàng đế chết , thiên hạ này là của Tương gia, cuối cùng cũng để họ Lý độc chiếm thiên hạ.” Ta chưa từng nghĩ tới Thẩm Khinh Ngôn lại muốn làm Hoàng đế! Mấy đời tứ đại danh gia vọng tộc của Kinh thành đều trung thành với Hoàng gia, hơn nữa Thẩm gia lại càng là trung thần, từ thời tổ tiên Thẩm gia, bao nhiêu thế hệ góp sức tạo nên giang sơn tươi đẹp này của Đại Vinh. Nhưng hôm nay… Thẩm Khinh Ngôn lại muốn làm Hoàng đế… Lúc này, Thẩm Khinh Ngôn nở nụ cười hừ tiếng, : “Thiên hạ của Lý gia sớm diệt vong, Hoàng đế nay cũng phải là dòng máu thiên tử.” Dừng lại lúc, ta thấy Thẩm Khinh Ngôn hít hơi sâu, “Chỉ tiếc giờ vẫn chưa lấy được chỗ giấu chứng cứ từ miệng Thái hậu… Nếu có chứng cứ, lại càng có thể danh chính ngôn thuận bức vua thoái vị.” “Tương gia phải dùng biện pháp kia người Thái hậu sao? Chẳng lẽ Thôi hương có tác dụng?” Thôi hương? Sao lại là Thôi hương? Ta có chút giật mình đơ người, Thẩm Khinh Ngôn lại : “Cũng phải là có tác dụng, nhưng mà dùng hai lần, cũng chỉ moi được chút thông tin vớ vẩn. Mà lần thứ nhất, lại bị tên sai vặt của Tô phủ nghe thấy ít.” “Tương gia tên sai vặt họ Triệu kia?” “Đúng.” “Nghe Lâm Nhất xử lý sạch , để chạy thoát, còn chạy tới trước mặt Thái Hậu.” “Nửa đường ta chặn lại được, nhưng mà tên sai vặt này rất khôn khéo, bị bắt lại chạy thoát, sau đó rơi xuống núi. Mấy ngày trước Lâm Nhất mang thi thể về đây.” Ta lúc này căng thẳng tới cực điểm, đành phải cắn chặt môi mình chỉ sợ căng thẳng sợ hãi quá mà ngất , Thường Trữ đúng, Thẩm Khinh Ngôn tuổi còn trẻ chức quan tới tướng quốc, sao có thể có tâm cơ, sao có thể có dã tâm? “Cũng may Thái hậu chưa gặp tên sai vặt kia, bằng nếu Thái Hậu biết được mục đích của Tương gia, sợ là vô cùng bất lợi với kế hoạch của chúng ta.” Bỗng dưng, ta thấy cười tiếng, “Nhưng mà Thái Hậu vẫn nhất kiến chung tình với Tương gia như thế, sợ là biết được cũng vẫn gắng sức giúp Tương gia thôi. Tương gia lúc trước đúng là thông minh, biết mượn đao giết người, dù sao tiên đế cũng là lão già hồ đồ, người trung thành nhất với Hoàng gia trong tứ đại gia tộc ai sánh được chính là Tô gia.” “Có trung với Hoàng gia cũng vô dụng, Tô gia bị diệt môn là vì biết được bí mật lớn mà tiên đế muốn lộ ra nhất. Mà người diệt Tô gia đích xác là Tiên đế, Thẩm gia chúng ta cùng lắm cũng chỉ tác động thúc đẩy thêm thôi. Chỉ tiếc, diệt xong Tô gia, chứng cớ vẫn ở trong tay Thái Hậu. Thái Hậu dù sao cũng là người Tô gia, giỏi nhất chính là giả bộ hồ đồ. Bất kể ta bóng gió thế nào, mặc dù dùng cả Thôi hương, nhưng vẫn tra ra được chứng cứ ở đau.” Dừng lại chút, Thẩm Khinh Ngôn lại : “Dù sao cũng chẳng có gì đáng lo, chúng ta có thể tạo chứng cứ giả, đời này, là hay là giả cũng chẳng sao, chỉ cần quyền lực có là được.” Ta nghe nổi nữa, ta nghe nổi nữa. Thẩm Khinh Ngôn thích ta, ta thèm để ý. Thẩm Khinh Ngôn muốn moi chứng cứ từ trong miệng ta, ta cũng thèm để ý. Điều duy nhất ta để ý chỉ có Tô gia bị diệt môn, Thẩm gia có tham dự. Ta cắn chặt môi, dùng toàn bộ sức lực trong người đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo dọc theo đường cũ trở về. Về tới từ đường Tô gia, Nhạn Nhi tỉnh lại, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, nàng nhìn thấy ta, trong mắt lên kinh ngạc, vội vàng chạy lại đỡ ta, “Phu nhân, người làm sao vậy?” Ta cảm thấy như mình vừa mơ ác mộng, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ta mệt mỏi : “ sao, ngươi khôi phục nguyên dạng căn phòng này, chúng ta trở về thôi.” Nhạn Nhi đỡ ta ngồi lên bồ đoàn (đệm), rồi sau đó nàng nhanh nhẹn sắp xếp lại mọi thứ, ngay cả chốt mở cơ quan cũng tìm thấy. Nàng lo lắng nhìn ta, “Phu nhân, thu dọn xong rồi.” Ta cùng Nhạn Nhi thuận lợi ra khỏi Tô phủ, an toàn ra khỏi thành. Chẳng biết có phải sức lực dùng hết khi nghe lén Thẩm Khinh Ngôn hay , mà lúc vừa nhìn thấy núi Trọng Quang, đặt lưng xuống ngủ luôn. Về sau Nhạn Nhi phải cõng ta, từng bước trở về chùa miếu. Sau đó, ta mơ rất nhiều giấc mộng. Ta mộng Thẩm Khinh Ngôn áo trắng bay, tay cầm quạt ngọc, tao nhã nho nhã, mắt chứa ý cười, đứng trong gió ở lầu các cao cao, làm say biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Ta còn mơ thấy thời thơ ấu Thẩm Khinh Ngôn, đứng trong hẻm giữa Tô phủ và Thẩm phủ, cầm xâu kẹo hồ lô với ta: “Tô muội muội, cho muội ăn, đừng khóc nữa.” Ta cũng mơ thấy hôm đầu tiên buông rèm nhiếp chính, lúc rèm chậm rãi buông xuống, Thẩm Khinh Ngôn thân áo bào tím đai lưng bằng ngọc, đứng đầu hàng bên trái mỉm cười dịu dàng với ta, giải vây cho ta khi bị văn võ bá quan bắt nạt. Còn cả lúc sinh thần (sinh nhật) của ta, lúc tặng ta túi Như ý dịu dàng đầy tình cảm, nguyện làm mọi chuyện vì ta. Rồi từng tiếng gọi tên của ta thâm tình chân thành trong rừng đào, mùi hương đào tràn ngập, cũng bằng được hai chữ “Quán Quán”. … Ta quên mình mơ thấy những gì, chỉ nhớ rằng Thẩm Khinh Ngôn trong mộng hoàn mỹ như dòng suối tuyết. Chỉ tiếc mộng càng đẹp, biến mất càng nhanh, trong khoảnh khắc, cảnh trong mơ tựa như bông tuyết vỡ tan khi chạm xuống đất. Ta ngây ngốc đưa tay ra đỡ lấy, lại thấy hai tay đau nhói, máu chảy ròng ròng, nóng bỏng như lửa. Ta phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, cả người lúc như bị lửa thiêu đốt, lúc như nằm trong hầm băng, ta đau đớn cất tiếng rên rỉ, nhưng có tiếng động nào đáp lại từ bốn phương tám hướng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng kêu của ta. Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, cũng chẳng biết là ảo giác hay gì đó, ta lại nhìn thấy người lâu mơ, Ninh Hằng. Ta nhắm mắt lại, bàn tay lạnh như băng đặt lên trán ta, ta bị cái lạnh này đánh thức dậy. “Thái Hậu.” Ta mở mắt ra, giật mình ngây ngốc. Ninh Hằng thu tay về, giọng : “Thái Hậu, cuối cùng người cũng tỉnh lại.” Ta lại ngây ngốc. Ninh Hằng lại : “Người bị sốt hôn mê suốt hai ngày.” Lúc này ta mới xác định được người trước mặt phải là ảo giác, đúng là Ninh Hằng. Ta há mồm định chuyện, lại phát giọng khàn khàn, “Sao ngươi lại ở đây?” Ninh Hằng rót chén nước cho ta, ta nhận lấy nhấp ngụm , làn nước ấm trôi qua cổ họng khô khốc. Ta lại uống thêm mấy ngụm, Ninh Hằng lúc này mới : “Trí Viễn nhận ý chỉ của bệ hạ tới đón Thái Hậu hồi cung, ngờ Thái Hậu lại bị sốt cao. Trí Viễn đành phải lưu lại chăm sóc Thái Hậu.” Ta nhíu mày, “Ngươi phải đón tiếp Vương quân Bình quốc sao?” “Đón xong rồi, Vương quân Bình quốc giờ ở trong Hoàng cung.” Ta ngờ ngay lúc này lại nhìn thấy Ninh Hằng, giờ tâm rất loạn, ta nâng mắt nhìn Ninh Hằng, cũng nhìn ta, lòng ta lại càng phiền chán, nhất thời biết phải gì, ta xoa xoa thái dương, : “Ai gia biết rồi, ngươi lui ra ngoài , ai gia muốn yên tĩnh mình.” Ninh Hằng nhìn ta, mắt chợt loé sáng, cuối cùng vẫn “Được”. Trong phòng lập tức yên tĩnh, đêm hôm đó cảm xúc lúc nghe lén trong mật đạo như thuỷ triều lại dâng lên lần nữa, lúc này trong lòng ta cảm xúc đan xe lẫn lộn. thế gian này, đả kích lớn nhất chính là người trong mộng của mình trở thành người đối đầu, dễ dàng làm mình toàn thân đầy thương tích, còn dẫn đến sốt cao, mơ vô số giấc mộng lung tung rối loạn. Nhạn Nhi bưng thuốc vào phòng, nàng ấy đặt bát thuốc lên bàn, cẩn thận với ta: “Thái Hậu, người khá hơn chút nào ?” Ta vẫy tay, gọi nàng tới gần, Nhạn Nhi nghe lời ngồi xuống bên cạnh. Cũng biết có phải là vừa sốt cao tỉnh dậy hay , lúc này toàn thân chẳng có chút sức lực, ngay cả chuyện cũng cực kỳ yếu ớt. Ta hỏi: “Ninh Hằng đến đây lúc nào?” Nhạn Nhi nhìn khắp bốn phía, : “Hôm qua. Thái Hậu sau khi từ Tô phủ trở về, bắt đầu sốt cao, cũng may chúng ta đưa cả Thái y đến, bằng nửa đêm chẳng biết phải đâu tìm đại phu. Ninh đại tướng quân sau khi đến đây, biết Thái Hậu sốt cao hạ, so với Thái y còn sốt ruột hơn. Đêm qua vốn là nô tỳ phải chăm sóc Thái Hậu, nhưng Ninh đại tướng quân len lén vào bảo nô tỳ nghỉ ngơi, sau đó chăm sóc Thái Hậu cả đêm.” Dừng lại chút, Nhạn Nhi lại : “Nô tỳ nghĩ Ninh đại tướng quân là nam hầu của Thái Hậu, để chăm sóc Thái Hậu chắc là có vấn đề gì. Cho nên nô tỳ mới…” “Cho nên ngươi mới để Ninh Hằng đến chăm sóc ai gia hả?” Nhạn Nhi gật đầu. Ta biết Nhạn Nhi từ đáy lòng nghiêng về phía Ninh Hằng,chỉ hận thể đem ta buộc lên người Ninh Hằng. Bỗng nhiên, Nhạn Nhi nuốt nước bọt, bộ dáng muốn gì đó lại thôi. Trong lòng ta biết chắc chắn phải là chuyện tốt, khoát tay, : “Ngươi có chuyện gì cứ thẳng.” Nhạn Nhi mím môi, : “Thái Hậu đêm qua người luôn gọi…” Nàng lén liếc ta cái, “luôn gọi tên Thẩm Tương.” Ta kinh ngạc, “Cái gì?” Nhạn Nhi lại lần nữa, còn : “Mà lúc Thái Hậu gọi tên Thẩm Tương vẫn nắm tay Ninh đại tướng quân, sáng nay lúc nô tỳ vào, nhìn thấy tay Ninh đại tướng quân cũng đỏ lừ rồi.” Lần này đúng là cả thể diện cũng mất sạch luôn rồi, ta lại hỏi: “Đêm qua còn ai nghe được nữa ?” Nhạn Nhi thấp giọng : “Thái Hậu yên tâm, chỉ có nô tỳ và Ninh đại tướng quân.” Ta xoa xoa thái dương, bị Ninh Hằng nghe thấy, ta yên tâm làm sao được! ************************* Tác giả ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ các bằng hữu kiên trì tới chương này… Chương này thực là rất khó viết. . . Mắt của ta lúc này cũng mở nổi nữa rồi . . . . Đặt lưng cái là ngủ luôn, sau khi tỉnh lại mới tiếp tục nghiệp sáng tác… Chúc cho tất cả các Bá vương của ta mỗi ngày đều được ngủ đến lúc tự tỉnh lại! ! !
Chương 29: Sau khi uống thuốc toàn thân đổ mồ hôi, cảm thấy cả người dính dính, đúng là thoải mái, nên bảo Như Ca Như Họa chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Tắm rửa xong xuôi, cả người cảm thấy nhàng khoan khoái, bừng bừng sức sống. Tinh thần thoải mái, ta nhớ tới Ninh Hằng, chăm sóc ta cả đêm, về tình về ý, ta cũng nên tâm cảm tạ . Ta trầm ngâm lát, vậy mở bữa tiệc . Ta bệnh nặng vừa khỏi, đồ ăn mặn cũng được ăn nhiều, nghĩ lúc, bảo Như Ca cùng Như Họa nấu mấy món chay, rồi sai Nhạn Nhi xuống núi tới các hộ nông mua mấy hũ rượu nếp, mọi việc xong xuôi, ta bảo Như Vũ cùng Như Thi mời Ninh Hằng đến đại sảnh. giờ là tháng chạp (tháng 12 lịch), trong núi khá lạnh, ta cầm cái lô (lò sưởi) , bàn cũng có vài cái tiểu hoả lô (bếp lò) đắp bằng bùn đỏ, vài món chay thanh đạm, hai chén rượu , đúng là quá tuyệt. Ninh Hằng ngồi xuống cạnh ta, ta cười : “Đêm qua đa tạ Trí Viễn, tiệc này coi như tạ lễ.” Ninh Hằng : “Thái Hậu cần khách khí.” Ta cực kỳ khách sáo : “Nên thế nên thế.” Ninh Hằng ánh mắt chợt loé, ta nâng chén rượu, lại : “Ai gia kính ngươi ly”. Lúc ta định nâng chén rượu uống hơi cạn sạch, Ninh Hằng lại cầm lấy tay ta, : “Thái Hậu bệnh nặng mới khỏi, nên uống rượu.” Ta nhìn bàn tay cầm chặt tay ta, nhíu mày, cố tình kéo dài cuối, “Hửm?” Ninh Hằng lập tức rút tay về, hai tai của lại bắt đầu phiếm hồng, hơn tháng ta được thấy bộ dáng này của Ninh Hằng, nay nhìn thấy, tự dưng thấy rất vui vẻ, ta chuyển người, nghiêng về phía trước đem chén rượu chạm vào môi , “Vậy… Trí Viễn thay ta uống là được.” Sắc mặt của Ninh Hằng đúng như ta dự đoán, đỏ, so với bếp lò đắp bằng bùn đỏ còn đỏ hơn. Ta cười : “Nếu Trí Viễn uống, ai gia uống vậy.” Ta định rút tay về, Ninh Hằng há miệng ngậm lấy viền chén, ta hơi hơi nâng tay, ly rượu nếp uống hết. Ta hỏi: “Hương vị thế nào?” “Rất… Ngọt.” Ta cười tiếng, cầm đũa gắp dưa xanh rang đường (đường sao thanh qua – ko biết đâu, đừng hỏi ta híc), sau khi nuốt vào trong bụng, ta mới miễn cưỡng hỏi: “Trí Viễn từ Bình Quốc trở về có gặp chuyện gì thú vị ?” Ninh Hằng lắc đầu, : “ có.” “Hay là ngươi đầu gỗ chẳng chú ý cái gì hết.” Ninh Hằng sửng sốt, nhìn ta, : “Trí Viễn lần này là làm công vụ, tất nhiên là có chuyện thú vị gì xảy ra cả.” Ta thở dài: “Nếu các thần tử của Đại Vinh đồng giống ngươi tốt, chỉ tiếc trong lu gạo có mấy khối phân chuột rồi. Thôi, đề cập nữa lại mất hứng.” Ta chống cằm, chút để ý : “Nghe quân vương Bình Quốc bề ngoài trời sinh chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, có ?” Ninh Hằng đáp ta: “Trí Viễn chưa từng lưu ý, cũng biết có phải là hay .” Xem ra tên đầu gỗ này trong đầu chỉ có mỗi công vụ, ở chung với đại mỹ nhân của Bình Quốc hơn tháng, còn chưa từng lưu ý tới diện mạo người ta. Nhưng mà, ta cũng chẳng biết đầu bị sao, cố tình hỏi: “Vậy người cũng gặp qua quân vương Bình Quốc rồi, ngươi cảm thấy bộ dáng quân vương Bình Quốc thế nào?” Ninh Hằng nghĩ cũng thèm nghĩ, luôn: “Bộ dáng quân vương Bình Quốc cũng giống các nương ở vương triều Đại Vinh ta.” “Ồ? ! thế là sao?” Ninh Hằng : “Mồm mắt tai mũi đều có.” Nếu lúc này ta uống trà, chắc chắn chút do dự phun sạch, “Tức là Trí Viễn gặp qua nương bốn mắt mũi mồm tai?” “Chưa gặp.” Ta cảm thấy cần phải dẫn dắt nhận thức tiềm bên trong của tên đầu gỗ này ra ngoài ánh sáng, nghĩ là làm ta lấy mỹ nhân đẹp nhất ở Đại Vinh ra làm ví dụ, “Đệ nhất mỹ nhân của Đại Vinh chúng ta là ai?” Ninh Hằng nhìn nhìn ta, “… Thái Hậu?” Được rồi, lời này của bất luận là hay là giả, lúc này hư vinh làm ta rất vui vẻ, ta khụ khụ, “Câu này của Trí Viễn để Thường Trữ nghe được làm sao mà chịu nổi?” “Thường Trữ công chúa cũng là nương bốn có.” Ta ngẩn người, lúc lâu mới nhớ ra “bốn có” của Ninh Hằng là ngược lại “bốn ” vừa rồi ta , ta dở khóc dở cười, trong đầu chỉ cảm thấy tên đầu gỗ này là thú vị. Ta trêu ghẹo : “Trí Viễn ngày thường tồi, tuy lần này tới Bình Quốc phơi nắng có đen chút, nhưng cũng phù hợp với điều kiện chọn lang quân của quân vương Bình Quốc, sao nàng ta lại đem ngươi nhét vào hậu cung của mình?” Ninh Hằng buông đũa, nghiêm trang : “Trí Viễn là nam hầu của Thái Hậu, quân vương của Bình quốc có trăm lá gan, cũng dám tranh với Thái Hậu.” Lời này ra là đúng lý hợp tình, ta thở dài: “Trí Viễn nguyện ý làm nam hầu của ai gia sao? Ngươi cũng biết Đại Vinh khác với Bình Quốc, nam hầu giống như kĩ nam vậy, bị người đời nhạo báng. Những năm gần đây ngươi vì Đại Vinh lập ít công lao hiển hách, ai gia muốn vì việc nam hầu mà huỷ tiền đồ của ngươi.” Ta đối với Thẩm Khinh Ngôn đành lòng, đối với Ninh Hằng sao lại có. Ta biết Ninh Hằng là người của Hoàng đế, nhưng xét đến cùng, Ninh Hằng cũng là người hiểu mọi chuyện. Trước đến giờ vẫn nghĩ rằng trong bụng ta có oa nhi, vì chăm sóc chu toàn mới bị rơi xuống nước, mới làm mất oa nhi. Mọi chuyện trong cung đều rối rắm phức tạp, ngoại trừ Hoàng đế, những người còn lại đều là quân cờ. Tâm tư của Ninh Hằng so với Thẩm Khinh Ngôn đơn giản hơn nhiều, vũng nước đục ngầu này, ta lòng muốn cuốn vào. đợi trả lời, ta nghiêm mặt : “Trí Viễn, mặc kệ ngươi tình thích ta cũng được, giả bộ thích ta cũng thế, ta đều muốn biết. Lúc trước ngươi nguyện ý làm nam hầu của ta, nhất định là bệ hạ bày mưu đặt kế. Oa nhi trong bụng ta, cho tới giờ cũng chưa từng tồn tại, tất cả đều là giả. Ngay cả lần trước nhảy hồ, cũng là ta cố ý, chuyện đó ngươi cần áy náy nữa. Đợi tới sau khi về cung, ngươi với bệ hạ tiếng hoặc là ta mở miệng với bệ hạ cũng được, tóm lại ngươi cách ta xa chút. Ta nhất định là Thái Hậu tiếng xấu muôn đời, ngươi nhất định là tướng quân lưu danh muôn đời, được chỉ vì ta mà làm hỏng tiền đồ của ngươi.” Ninh Hằng vẻ mặt biến đổi, ánh mắt lảng tránh, cũng chẳng biết những lời này của ta nghe thấm được bao nhiêu, qua lúc lâu, vẻ mặt chán nản thất vọng với ta: “Thái Hậu là vì… Thẩm Tương?” Ta sửng sốt. chua chát : “Trí Viễn sớm biết Thái Hậu thích Thẩm Tương, đêm qua Thái Hậu biết gọi bao nhiêu lần…” Ta biến sắc, thanh đột nhiên cao vút, “Im miệng.” Ta lúc này vạn lần cũng muốn nhắc tới Thẩm Khinh Ngôn, Thẩm Khinh Ngôn ba chữ này khác gì con dao nhọn, cứ nhắc đến lần là dao lại đâm vào lòng ta lần, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm. “Thái Hậu thích Thẩm Tương, sao lại dám đối mặt?” Ninh Hằng hai mắt sáng quắc nhìn ta, ta nhớ lại những lời Thẩm Khinh Ngôn đêm đó, ta biết ta trốn tránh, muốn hồi tưởng lại những gì nghe đêm đó, cũng muốn nghĩ sâu, lại càng muốn đối mặt với máu chảy đầm đìa. Đoạn tình cảm bị tổn thương này, ta biết phải tĩnh dưỡng bao lâu đây. Nhưng mà Ninh Hằng lại kéo ta về thực tế, ta lúc này thể trốn tránh được nữa, chỉ đành phải đối mặt. Ta buông mắt xuống, cả đại sảnh tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức nghe được cả tiếng hít thở. Qua lúc lâu, ta mới nâng mắt, hỏi: “Trí Viễn từng nghe qua Thôi hương chưa?” Đêm hôm đó, Thôi hương chính là nghi hoặc lớn nhất của ta. Ninh Hằng ngẩn người, gật đầu : “Ở sa mạc Tây Vực có loại hoa, mười năm mới nở lần, cực vì trân quý, Thôi hương mà Thái Hậu chính là được luyện ra từ hoa này.” “Có tác dụng gì?” Ninh Hằng : “Người nếu ngửi lâu, mất ý thức, ra hết những bí mật trong lòng.” Ta chưa từng nghĩ qua, loại hương trân quý như vậy Thẩm Khinh Ngôn lại dùng lên người ta tới hai lần, ta lại càng ngờ, Thẩm Khinh Ngôn chưa bao giờ tin tưởng ta. Ngoại trừ , trong đầu ta còn bí mật gì nữa chứ? Về chứng cứ huyết mạch hoàng gia, ta biết ở đâu. Nhưng trước mặt Hoàng đế, ta chỉ có thể làm bộ là mình biết, bằng ngày nào đó, chắc chắn bị chết oan uổng. Ta đem lòng thương mến Thẩm Khinh Ngôn tính ra cũng mười mấy năm rồi, ta vốn tưởng rằng đối với ta ít nhiều cũng có thương tiếc, nhưng lại ngờ rằng… “Thái Hậu, tại sao lại hỏi cái này?” Ta lắc đầu, muốn mở miệng nữa. Ta đưa tay giật lại chén rượu trước mặt Ninh Hằng, rót rượu nếp ra uống hơi cạn sạch. Ninh Hằng muốn ngăn ta lại, lại bị đẩy ra. “Thái Hậu…” Ta ném lò sưởi trong tay, ôm lấy bình rượu nếp bàn, “Ta đêm nay muốn uống rượu, ngươi đừng cản ta. Bằng …” Ta ngẩng đầu nhìn Ninh Hằng, ân cần dào dạt nhìn ta, ta cũng chẳng biết bị sao, hai mắt đỏ lên, “Bằng ta khóc cho ngươi xem.” Ta vừa dứt lời, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống. Ta hai mắt đẫm lệ mông lung, Ninh Hằng luống cuống, tay chân cũng chẳng biết phải để đâu, ta nhìn nữa, ôm lấy vò rượu tu mạch, ục ục như tiếng nước chảy, cũng chẳng nhớ ra là nên uống quá nhanh, nên bị sặc. Ta nặng nề khụ khụ vài tiếng, Ninh Hằng vội vàng vỗ vỗ lưng ta, rót chén trà. Ta đẩy ra, “Ta muốn uống rượu.” Ninh Hằng cúi đầu : “Người vừa rồi uống ít.” Ta trừng mắt nhìn , “Ta muốn uống.” “Thái Hậu, người say rồi.” Ta tức giận : “ bậy, rượu nếp làm sao say được!” Ninh Hằng dịu dàng : “Đưa cốc cho ta, đừng uống nữa.” Ta ôm bình rượu chặt, cứ như ôm kỳ trân dị bảo, có chết cũng phải ôm, “ đưa, chết cũng đưa.” Ta nâng bình rượu lên, ngửa cổ uống hớp lớn, đột nhiên, chỉ thấy trong tay trống rỗng, bình rượu bị Ninh Hằng đoạt . “ được uống nữa.” “ được ra lệnh cho ta! Ninh Hằng, trả cho ta.” Ta đưa tay muốn đoạt lại, ngờ vừa đứng thẳng người, lại lảo đảo, cả người ngã về phía bàn ăn, Ninh Hằng hoảng sợ vội vàng kéo ta lại, ta lại nghiêng trở về, cả người bổ nhào về phía Ninh Hằng. Ninh Hằng vì bảo vệ ta, cả người ngã xuống đất, ta nằm người Ninh Hằng, thừa dịp Ninh Hằng chú ý đoạt lại bình rượu. Ta cười ha ha: “Rượu là của ta, ngươi đoạt được đâu.” Ninh Hằng mặt đỏ bừng nhìn ta, im lặng gì. Chẳng biết có phải say hay , ta mở miệng hỏi: “Trí Viễn, ngươi thích ta?” Ninh Hằng nhìn ta, trong mắt dần dần có nhu hoà dịu dàng, : “Ừ.” “Cả đời làm nam hầu của ta, cũng sao?” lại “Ừ” tiếng. “Nếu ngày ta với bệ hạ ngươi chỉ được chọn người, ngươi lựa chọn ta chứ?” Ninh Hằng biến sắc, ta cười : “Thôi vấn đề này cần ngươi đáp nữa, ta biết đáp án của ngươi rồi. Ngươi là trung thần, tất nhiên là chọn Hoàng đế. Ta cũng nên làm khó ngươi.” Ta chớp mắt mấy cái, lại hỏi: “Trí Viễn, ngươi thích ta?” “ .” Ta cười tủm tỉm : “Trí Viễn, ta thích Thẩm Khinh Ngôn.” Ta ôm lấy bình rượu, lại uống ngụm, Ninh Hằng bất đắc dĩ : “Rượu nhiều hại thân…” Ta cúi người, hôn lên môi , từng giọt rượu tràn vào miệng , mang theo hương rượu môi, vẫn mềm mại như trong ấn tượng của ta, ta năng : “Trí Viễn, từ hôm nay ta bắt đầu thử thích ngươi, ngươi đừng phụ ta đấy.”