Chương 30: Ta cũng vô dụng, chỉ uống rượu nếp, mà uống đến nỗi say khướt. Hôm sau lúc mở mắt ra, đầu đau nhức, ta xoa xoa thái dương, bỗng dưng nhớ lại truyện xảy ra đêm qua. Ta bật dậy khỏi giường, nhanh chóng nhìn xung quanh, cũng may cũng may, chỗ này phải là đại sảnh, mà là phòng ngủ hằng ngày của ta. Ta sờ sờ môi mình, hơi sưng, mặt tự dưng như được bôi phấn hồng, đêm qua ta mượn rượu cắn môi Ninh Hằng, về sau cũng chẳng biết rốt cuộc là ai say, ta với hình như còn cắn rất hăng say, đến giờ vẫn còn cảm thấy đầu lưỡi tê tê, còn có hương vị rượu nếp đọng lại. Hai tay để lên má, tim đập thình thịch. Ta thể thừa nhận, môi của Ninh Hằng, là thứ có vị ngon nhất từ trước đến giờ ta được thưởng thức qua. Có lẽ cả đời này chỉ cần nhìn thấy rượu nếp, lập tức nhớ tới kiều diễm của Ninh Hằng đêm đó. Đợi mặt hết đỏ, mới kêu Nhạn Nhi vào. Lúc Nhạn Nhi tiến vào, mày cong cong lên, bưng canh đặt lên bàn. Nàng cười mỉm : “Nhìn Thái Hậu, nô tỳ lại nhớ tới câu thơ.” Ta nhìn nàng, “Hở? Thơ gì?” Nàng cười hắc tiếng, “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.” (Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng – Trích Đề Đô Thành Nam Trang) Ta biết Nhạn Nhi trêu ghẹo ta, nhưng trong lòng chẳng có chút vui nào. Dù sao đêm qua ta cũng hơi điên cuồng, cũng chẳng biết có bị Như Ca Như Họa các nàng nhìn thấy nữa. Nếu bị Hoàng đế biết, việc này khó kết thúc đây. Hoàng đế tuy đưa Ninh Hằng tới cho ta, nhưng nếu ta thích Ninh Hằng, Hoàng đế chắc chắn gây khó dễ. Ta hỏi: “Đêm qua ngoài đại sảnh chỉ có mình ngươi trông coi?” Nhạn Nhi gật đầu, “Thái Hậu cứ yên tâm, đêm qua ngoại trừ nô tỳ đứng ngoài, những cung nữ khác sớm ngủ rồi. Chuyện Thái hậu với tướng quân đầu gỗ đêm qua, ai biết.” Dừng lại chút, nàng lén lút liếc mắt nhìn ta, cười trộm : “Đêm qua nô tỳ cũng nhìn thấy tướng quân đầu gỗ ôm Thái Hậu vào phòng đâu.” Hoá ra là Ninh Hằng ôm ta về phòng, ta còn tưởng mình say khướt lảo đảo về phòng. Nhạn Nhi lại : “Nhưng mà tướng quân đầu gỗ sau khi rời khỏi đây, lại sai người đến giếng nước bên cạnh múc về thùng nước lạnh.” Ta sửng sốt, chốc lát sau mặt biến đỏ. Nhạn Nhi chớp mắt mấy cái, “Thái Hậu sao mặt tự dưng đỏ thế kia?” Ta tuy rằng chưa trải qua chuyện đó, nhưng mà chuyện với Thường Trữ nhiều, coi như mưa dầm thấm lâu, tất nhiên là biết vì sao Ninh Hằng ngay đầu tháng chạp trời hơi rét lại tắm nước lạnh. Nhạn Nhi tuổi còn , hiểu cũng là chuyện bình thường. “ có gì” ta khụ khụ, chuyển đề tài, “Ngươi bưng cái gì vào đó?” “Canh tỉnh rượu, sáng nay tướng quân đầu gỗ sai nô tỳ chuẩn bị đấy, nương nương người đêm qua uống nhiều rượu như vậy, sáng nay tỉnh lại chắc chắn đau đầu.” Ninh Hằng này đúng là tri kỷ, trong lòng thấy ngọt ngào. Đột nhiên nhớ lại đêm qua với —— Trí Viễn, bắt đầu từ hôm nay ta thử thích ngươi, ngươi đừng có phụ ta. Ta là dạng người là làm, ta thử thích Ninh Hằng, ngay bây giờ phải bồi dưỡng tình cảm. Ta nhìn bát canh bàn, “Nhạn Nhi, gọi Ninh Hằng tới đây, ai gia có chuyện muốn với .” Lúc Ninh Hằng vào, ta rửa mặt xong, ngồi cạnh bàn, chậm rãi múc từng thìa nước canh cho vào miệng. Nghe thấy tiếng bước chân, ta ngẩng đầu, cười dịu dàng với Ninh Hằng: “Trí Viễn, tới đây ngồi xuống.” Ninh Hằng ngồi xuống, ta cười mỉm : “Trí Viễn còn nhớ lời tối qua ta ?” quyết định thử thích , ta đây cũng muốn tự xưng là ai gia nữa. Hai chữ ai gia này, mỗi lần ra khỏi miệng, trong lòng trong đầu đều thấy nặng nề. Ninh Hằng nhìn ta, chậm rãi gật đầu. “Đêm qua những lời chàng với ta, đều xuất phát từ nột tâm?” trầm mặc lúc, mới : “Đúng.” Ta nở nụ cười, “Được rồi. Đêm qua uống chút rượu, lời đều là rượu , chắc chàng cũng để trong lòng. Lúc này ta tỉnh hoàn toàn rồi, ta phải ràng với chàng.” Ta nâng mắt nhìn , “Ta thích Thẩm Khinh Ngôn chuyện này phải là giả, nhưng đó là chuyện quá khứ rồi. Bất kể ta thích Thẩm Khinh Ngôn bao nhiêu chăng nữa, nhưng giờ ta nghĩ người trong lòng ta là chàng. Ta khi thích chàng, chỉ cần chàng phụ ta, ta vẫn thích chàng.” ra những lời đêm qua , ít nhiều cũng có chút công bằng với Ninh Hằng. Ta đơn giản chỉ muốn dời tình cảm của mình tới người khác, vừa đúng lúc có Ninh Hằng ở đây. Nhưng mà sáng nay sau khi tỉnh lại, ta nghĩ trái nghĩ phải cũng cảm thấy ổn, nhưng mà nghĩ kĩ lại, lại cảm thấy nếu ta thích Ninh Hằng, đó cũng là chuyện tồi. Ta lại : “Trí Viễn, chàng nghe chưa?” Ninh Hằng chỉ yên lặng nhìn ta, lâu lời nào, cho đến khi ta giọng gọi tiếng, mới ngây ngô : “Mấy… mấy lời nàng vừa , có thể lại lần nữa được ?” Ta : “Chàng đầu gỗ này, vừa rồi suy nghĩ gì thế?” thấp giọng : “Nghĩ lời của nàng.” Ta ngẩn người, lập tức hiểu ra, ta dở khóc dở cười : “Ta chỉ lặp lại lần cuối cùng, chàng nghe , cũng đừng mong được nghe lại lần nữa. Ta vừa rồi , ta thích Thẩm Khinh Ngôn là chuyện quá khứ, lúc này ta nghĩ người trong lòng ta là chàng, nhưng mà chàng phải nhớ kỹ, chàng được phụ ta, khi phụ ta, ta hận chàng cả đời.” Ninh Hằng : “Nàng hình như chưa câu cuối cùng.” Ta : “Ý tứ khác nhau lắm.” cười ra tiếng, “Ừ, ta nghe .” “ hiểu?” “Ừ.” Ta nhìn canh tỉnh rượu bàn, lại nhìn vào mắt Ninh Hằng, nhớ lại kiều diễm đêm qua, lòng thầm nghĩ, Ninh Hằng là người đầu gỗ, sau khi hồi cung muốn cắn đoán chừng cũng chẳng có cơ hội, bằng nhân dịp lúc này nam quả nữ cắn nhiều chút mới được. Ta lại phát huy tinh thần nghĩ là làm, bưng bát canh tỉnh rượu uống ngụm, mắt loé sáng nhìn Ninh Hằng, rồi sau đó dướn người về phía trước, ngậm lấy môi Ninh Hằng. Ninh Hằng dường như ngờ ta làm thế, nhưng mà phản ứng của so với hôm qua lại nhanh hơn. Ta cùng lắm mới chỉ chạm vào môi, đầu lưỡi của nhàng tiến vào, canh tỉnh rượu trong miệng ta cuối cùng cũng chẳng biết vào bụng ai nữa. Ninh Hằng đảo ngược vị trí thành chủ động rất nhanh, vừa uống hết canh tỉnh rượu, nhanh buông lỏng ta ra, uống ngụm canh tỉnh rượu, lại hôn lên môi ta, dường như là sợ ta bị sặc, mới để nước canh chậm rãi chậm rãi tiến vào, cực kỳ dịu dàng, thỉnh thoảng hai đầu lưỡi chạm nhau, trong mắt ta lên ý cười, quấn lấy đầu lưỡi của , buông tha. Hai má của ta nóng phừng phừng, ràng tháng chạp se lạnh, ta lúc này lại nóng như giữa mùa hè. Bát canh tỉnh rượu rất nhanh cạn, hai mắt của ta như nhiễm tầng sương mù, dựa vào lồng ngực Ninh Hằng thở gấp. Tay Ninh Hằng vòng qua eo ta, ta nghe thấy nhịp tim của đập nhanh mãnh liệt. Ta ngẩng đầu hai mắt nhìn nhau với Ninh Hằng, tim ta đập như hươu chạy, lập tức quay đầu nhìn chỗ khác, ta cảm giác vòng tay đặt ở eo ta siết chặt hơn, ta nghe Ninh Hằng : “Thái Hậu…” Ta nhíu mày, nắm vạt áo của , : “Về sau lúc có người lạ, gọi tên hồi của ta. Nếu chàng lại gọi ta là Thái Hậu, ta tức giận.” Vòng tay ở eo lại siết chặt hơn, tiếng tim đập bên tai cũng mạnh hơn vài phần, “… Quán Quán.” “Ừm.” Ta đáp lại, sau khi mắt quét khắp phòng lượt, ta mới ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hằng : “Đầu gỗ, ở đây còn có nước, chúng ta… tiếp tục…” Ninh Hằng nhàng mà “Ừ” tiếng, ta rất tự nhiên dính chặt vào người Ninh Hằng, lại bắt đầu cùng thân mật khó cách xa. Môi Ninh Hằng, gần như làm người ta thấy nghiện. Chúng ta rất nhanh giải quyết xong cốc nước, Ninh Hằng : “Chỗ kia… còn có mấy cái bánh bao.” … “Trong tủ còn có lương khô…” … “Còn có chén trà đêm qua…” … Ta cũng chẳng biết rốt cuộc tình huống phát triển thế nào, nhưng tất cả những gì có thể ăn được đều bị ta với Ninh Hằng túm lấy, ta lúc đầu là ngồi với Ninh Hằng ở ghế, cuối cùng chẳng biết tại sao lại lên giường rồi. Quần áo của ta bị tung ra, quần áo của cũng lộn xộn, thân thể của nóng rực, giống như phát sốt vậy. Cho đến khi ta cảm giác dưới chân có vật cứng lên, ta mới tỉnh táo lại, mắt nhìn xuống đất. Ninh Hằng nháy mắt rời khỏi ta, cả người dán lên vách tường, đầu cúi gằm, dám nhìn ta. Ta căn bản cũng thấy xấu hổ, nhưng nhìn bộ dáng này của Ninh Hằng, ta lại bật cười, “Nghe chàng đêm qua sai người lấy thùng nước lạnh để tắm?” Ninh Hằng trả lời, nhưng ta thoáng nhìn thấy tai đỏ hồng. HaizZz, mấy thứ tập quán thanh danh ở trong cung, mà ta cũng chuẩn bị tinh thần để tiếng xấu muôn đời, lúc này trong đầu ta lại nghĩ thực ở đây với người danh nghĩ là nam hầu, ta cũng phản đối. Ta sống hai mươi năm, lần đầu tiên gặp được người thú vị thế này, ta muốn buông tay. Nếu ở đây cá nước thân mật với Ninh Hằng, có lẽ Ninh Hằng hoàn toàn thuận theo ta. Nghĩ như thế, miệng cũng luôn. Ta : “Ai, đầu gỗ, chàng ăn mặn chưa?” Ninh Hằng cả khuôn mặt hồng lên, trầm mặc, trầm mặc, lại trầm mặc. Ta cười ra tiếng, bước về phía trước, “Nếu chưa, ta ngại làm người đầu tiên.” Bỗng chốc Ninh Hằng ngẩng đầu, ta thấy trong mắt có tia sáng, cuối cùng cũng mở miệng, “ được.” Ta nhíu mày, trong lòng có chút thoải mái. chua xót : “Quán Quán, nàng nên vì Thẩm Tương thích nàng, mà cam chịu.” Ta lạnh mặt, “Ninh Hằng, vừa rồi ta gì với chàng? Ta Thẩm Khinh Ngôn là chuyện qua, người duy nhất ta muốn ghi trong lòng chính là chàng. Huống hồ, giờ ta đối với chàng cũng có tình ý.” Trời đất minh giám! Ta với dây dưa hôn môi lâu như vậy, trong lòng trong đầu ngay cả đầu ngón tay cũng nhớ tới Thẩm Khinh Ngôn, trong đầu chỉ có đầu gỗ này! Sao mà vẫn ! nhìn ta, : “Quán Quán, ta vẫn hy vọng nàng nghĩ kĩ lại, ta muốn sau này nàng hối hận.” Ta muốn nắm lấy tay , lại tránh được, ta liên tục bị cự tuyệt, trong lòng dễ chịu chút nào. Ngay lúc ta định nặng với , bên ngoài lại vang lên tiếng Nhạn Nhi—— “Thái Hậu, bệ hạ phái người đến thúc giục người với Ninh đại tướng quân hồi cung.” Ta lạnh lùng : “Ai gia biết rồi.”
Chương 31: đường hồi cung, ta ngồi trong xe ngựa, Nhạn Nhi ngồi phía đối diện. Ta nhìn Ninh Hằng ngồi lưng ngựa, lại dời tầm mắt về, bảo Nhạn Nhi đưa gương lăng hoa, ta nâng lên nhìn cẩn thận. Ta vẻ ngoài cũng kém, tuy bằng Thường Trữ, nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu thư khuê các mặt mày thanh tú. sống nhiều năm như vậy, ta hiếm khi chủ động lần cuối cùng lại thành kết quả như vầy, cái mặt mo này của ta biết đặt ở đâu bây giờ. Người ta là tiểu nháo di tình, lần này, ta quyết định nháo với Ninh Hằng lần lại thành xích mích. Sau khi về đến cung, từ cửa cung, ta ngồi xe kéo chuẩn bị từ trước, Ninh Hằng tiến lại gần phải phục mệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh) với Hoàng đế, ta cực kỳ tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nhanh chậm : “Ninh khanh tất nhiên phải lấy công làm trọng.” Sau đó, ta liếc qua Ninh Hằng cái, bước lên xe kéo. Đến lúc trở lại Phúc cung, là giờ Thìn khắc, bên ngoài đèn thắp lên hết rực rỡ, từng đốm như những vì sao ở khắp nơi, hôm phải ta phải lặn lội đường xa, nên thân thể mệt mỏi còn chút sức lực, chỉ tắm rửa qua loa rồi ngủ. Hôm sau lúc ăn sáng, ta giả bộ lơ đãng hỏi: “Ninh Hằng đêm qua có quay về Bắc các ?” Như Ca trả lời, “Bẩm Thái Hậu nương nương, Ninh đại tướng quân đêm qua cũng quay về, Như Ca nghe mấy cung nữ hầu hạ ở chỗ Bệ hạ là, đêm qua Ninh đại tướng quân và Bệ hạ thắp đèn bàn chuyện suốt đêm cho đến bình minh.” Thắp đèn bàn chuyện suốt đêm? Cho đến bình minh? Hoàng đế cùng Ninh Hằng? Hai người? nam quả “nam”? **? Trong đầu ta lập tức ra hình ảnh kiều diễm, Hoàng đế nhi tử cùng người trong lòng ta hai mắt nhìn nhau nở nụ cười tình tứ, rồi sau đó cùng ngã lên giường, Hoàng đế ở , Ninh Hằng ở dưới, Hoàng đế gặm cắn đôi môi mềm mại ta từng cắn qua… Ta rùng mình, cảnh tượng như vậy đúng là thể tưởng tượng được. Lúc trước ta để bụng chuyện này với Ninh Hằng, Hoàng đế có đối xử thế nào với Ninh Hằng, ta cũng để ý, thậm chí còn cố ý tác hợp cho bọn họ. Nhưng bây giờ giống với lúc trước, Ninh Hằng là của ta, ta cắn môi của , cũng cắn qua môi của ta, bây giờ Hoàng đế nếu lại cùng làm những việc ta làm qua, ta khẳng định mình phát điên luôn. Mà theo tính cách Ninh Hằng, Hoàng đế muốn chết khẳng định chút do dự, nếu Hoàng đế muốn thị tẩm, nhất định cũng cởi sạch quần áo, ngoan ngoãn chờ Hoàng đế tới sủng hạnh… Ta trong lòng có chút khó chịu, nên cháo trong miệng cũng thấy khó nuốt. Ta và Ninh Hằng ra có quá nhiều ngăn cách, Hoàng đế chỉ là trong số đó thôi. Ta sai người dọn đồ ăn , bảo Như Ca thổi khúc nhạc, ràng là bản nhạc rộn ràng vui vẻ, mà ta nghe xong trong lòng lại sinh ra cảm giác lo âu. Lúc này, Hoàng đế ngờ lại đến, vẻ mặt vui vẻ như được tắm trong gió xuân vậy. cười tủm tỉm thỉnh an ta, rồi ngồi xuống bên cạnh, : “Thái Hậu rất có tinh thần.” Hoàng đế càng… như vừa tắm gió xuân, làm cho lòng ta lại càng đắng chát mà nổi lên lửa giận, cực kỳ thoải mái. Ta chậm rãi : “Chỉ là nhàn hạ quá nên tìm niềm vui thôi.” “Thái Hậu qua thời gian dưỡng bệnh, vẻ mặt đúng là tốt hơn nhiều. Dù sao trời đông giá rét cũng sắp tới, Thái Hậu cũng nên chú ý nhiều hơn đến thân thể.” Dừng lại chút, nhìn ta, giọng : “Trẫm vẫn rất quan tâm tới Thái Hậu.” Ta thản nhiên : “Ai gia chú ý đến thân mình. hiếu thuận của Bệ hạ, ai gia hiểu.” Có lẽ là ảo giác, lời ta còn chưa dứt, thấy sắc mặt Hoàng đế biến đổi, nhưng mà lúc nhìn kỹ lại, lại thấy vẫn cười tủm tỉm như cũ. Ta hoài niệm tiểu Hoàng đế trước kia, Hoàng đế ngày nay làm ta cực kỳ thoải mái, hơn nữa còn chuyện Ninh Hằng, ta lại càng ước Hoàng đế cách xa ta càng xa càng tốt. Ta lơ đãng : “Nghe đêm qua Bệ hạ và Ninh khanh thắp đèn bàn chuyện suốt đêm?” “Ồ?” Hoàng đế nhíu mày, “Trước kia Thái Hậu phải toàn gọi tên chữ của Ninh khanh sao, hôm nay lại lạnh nhạt rồi sao.” Trong nháy mắt, ta nhanh chóng suy tư quan hệ giữa ta, Ninh Hằng và Hoàng đế. Hoàng đế ràng là để Ninh Hằng tới làm nam hầu của ta, mà còn tạo điều kiện để Ninh Hằng tiếp xúc nhiều với ta, nhưng nếu biết ta có tình ý nên có với Ninh Hằng, chắc chắn vui vẻ, chắc chắn phá hoại quan hệ giữa ta với Ninh Hằng. Cho nên, trước mặt Hoàng đế, ta thể quan hệ với Ninh Hằng càng kém càng vừa lòng. Ta lơ đễnh cười , cầm lấy chén trà bàn, cúi đầu nhấp ngụm, tránh ánh mắt thăm dò của Hoàng đế. Hoàng đế lại : “Thái Hậu uống trà gì vậy?” Ta đặt chén trà xuống, : “Đại hồng bào.” Ánh mắt của Hoàng đế chợt loé sáng, qua lúc lâu, mới : “ tháng gặp, Thái Hậu thay đổi khẩu vị rồi.” Ngừng lại, Hoàng đế bỗng dưng cho lui hết cung nữ bên cạnh. Trong lòng ta căng thẳng, biết Hoàng đế muốn gì với ta. gọi tiếng, “Quán Quán.” Ta cất tiếng, “Thừa Văn có chuyện gì muốn ?” nhìn ta, lại nhìn Đại hồng bào bàn, rồi mới : “Chuyện Thẩm khanh, Quán Quán cân nhắc thế nào rồi? Chắc hẳn trong lòng Quán Quán có đáp án rồi.” Nghe người khác nhắc tới Thẩm Khinh Ngôn lần nữa, trong lòng ta lại sinh ra cảm giác phiền muộn thể giải thích được. Nhưng mà ta có biện pháp, mỗi khi trong lòng thấy phiền muộn, ta nhớ lại hôm đó cùng Ninh Hằng gặm cắn lẫn nhau, phiền muộn lập tức biến mất thấy bóng dáng tăm hơi. Ninh Hằng đúng là thuốc tốt trị được tổn thương tình cảm của ta, nghĩ như thế, ta lại chẳng còn muốn giận dỗi với nữa. Dù sao Ninh Hằng tính tình là như vậy, nghĩ theo góc độ khác, Ninh Hằng cự tuyệt ta, cũng có nghĩa là nằm trong lòng mỹ nhân mà loạn, đúng là bậc chính nhân quân tử. “… Quán Quán?” Ta phục hồi tinh thần, “Hả?” Hoàng đế nhìn ta, vẻ mặt phức tạp, : “Quán Quán cảm thấy khó xử sao? Nàng cứ , chỉ cần nàng muốn, Thẩm khanh thể lấy bất kỳ ai hết. Thiên hạ này nhà nào cũng dám gả con cho Thẩm khanh. Ta rồi, chỉ cần Quán Quán muốn, ta giúp nàng thực .” ra, giờ Thẩm Khinh Ngôn có lấy thiên kim của Hồng thái úy hay đối với ta mà chẳng còn gì quan trọng nữa rồi. Ta mở miệng : “Theo ý Thừa Văn, hôn này có nên ban chỉ hay ?” Hoàng đế “ừm” tiếng, : “Cũng phải là nên hay nên, việc chỉ hôn này cũng chẳng liên luỵ đến ai. Nếu mà thành, là đoạn giai thoại ( câu chuyện hay). Nếu mà thành, nhiều lắm cũng chỉ tổn hại chút thanh danh thiên kim Hồng thái uý thôi.” Ta hạ mắt xuống, thấp giọng : “Vậy … chỉ hôn .” Hoàng đế lúc lâu sau mới : “Nàng khẳng định?” Ta đứng dậy, tới cạnh cửa sổ, bên ngoài những bông tuyết trắng tung bay, ta cầm lò sưởi làm bằng đồng khắc chim Hỉ thước quấn lấy những cành mai, hơi nóng chạm tới bàn tay, xua cơn gió lạnh thổi đến, ta : “Thừa Văn, ta nghĩ thông suốt rồi.” “Ồ? Nghĩ thông suốt việc gì?” Ta : “Ở núi Trọng Quang dưỡng bệnh mấy ngày nay, ta nghĩ rất nhiều chuyện. Thừa Văn thiết kế bàn cờ, khảo nghiệm tình ý của Thẩm Khinh Ngôn đối với ta. Ta cũng chưa với ngươi, trong lòng Thẩm Khinh Ngôn có người rồi, chỉ tiếc người đó sớm hương tiêu ngọc vẫn. với ngươi, có tình ý với ta, tình ý kia cũng chỉ là tình cảm vô tư của hai đứa từ khi còn , giống tình cảm của ta với Thường Trữ thôi. Sau khi ở chùa miếu nghe tiếng tụng kinh lâu ngày, ta dần dần cảm thấy cưỡng ép có kết quả, ta lãng phí nhiều năm tình cảm vào Thẩm Khinh Ngôn, nay cũng nên buông tay rồi. Huống chi, ta là Thái Hậu Đại Vinh, cấu kết với thần tử trong triều, chắc chắn làm Đại Vinh hổ thẹn.” Ta xoay người, bình tĩnh nhìn Hoàng đế, “Thừa Văn, ngươi hãy hạ chỉ để Thẩm Khinh Ngôn lấy con Hồng thái uý . Đợi đến lúc đón dâu, ta cũng có thể thực buông tay.” Ta thấy ánh mắt Hoàng đế sâu xa, mặt chút biến đổi, ta thở dài, lại : “Chuyện ta thu nam hầu, chắc là trong triều cũng ai biết, đúng là làm tiên đế hổ thẹn rồi. bằng Thừa Văn hãy hạ ý chỉ nữa, để ta tới chùa miếu tu hành , làm bạn với đèn nhang, chấm dứt mối nợ trần gian.” Hoàng đế biến sắc. Những lời này của ta, tuy rằng hơi dối trá, nhưng xong những lời cuối cùng ta lại cảm thấy nếu Hoàng đế đồng ý để ta tới chùa miếu tu hành, cũng tồi. Thẩm Khinh Ngôn và Bình Trữ hoàng thúc muốn làm phản, ta muốn tiếp tục nữa, bọn họ ai muốn làm Hoàng đế tự mình tranh giành . Nhưng mà, nếu ta ý nghĩ của mình cho bọn họ, bọn họ nhất định tha cho ta. Tô gia diệt môn, ta giờ chỉ mong có thể điều tra chân tướng, đưa hung thủ ra chịu tội. Thảm án diệt môn của Tô gia chắc chắn là rất kỳ quái, lúc trước ta chỉ nghe lời phía của Thẩm Khinh Ngôn tin tưởng vô cùng, nhưng giờ tin tưởng đối với phai nhạt, lập tức cảm thấy rất đáng nghi. Với lại bất kể là có phải tiên đế gây ra , cũng băng hà rồi. Mà hoạ lại để tới đời sau, Hoàng đế tại vị năm năm, thống trị giang sơn thế nào, ta cũng có để mắt tới. Nếu mà mưu phản thành công, nhất định thể thiếu trận mưa máu, đến lúc đó dân chúng lầm than, xã tắc rung chuyển, oan hồn nhiều đếm được, gia đình ly tán, cửa nát nhà tan. Đến lúc đó biết ta gây nên bao nhiêu tội nghiệt. Lúc này, tâm tư báo thù mất bảy tám phần rồi, phụ thân mẫu thân cũng với ta rằng mong muốn lớn nhất của hai người là nhìn thấy ta sống vui vẻ tự do tự tại, số mệnh con người được định sẵn, cần phải cố chấp làm gì. giờ, ta có ý muốn tới chùa miếu tu hành, muốn bị kéo vào cuộc tranh giành hoàng quyền này. Hoàng đế đột nhiên : “Quán Quán, nàng được tự trách. Có ta ở đây trong triều ai dám gì nàng hết. Mà chuyện nam hầu kia, cũng quan hệ tới nàng. Sau này đừng có lung tung cái gì mà tu hành quy y gì hết.” Ta cúi đầu, im lặng gì. Hoàng đế đến gần, giọng : “Quán Quán có nhớ đêm trước khi đăng cơ ta gì với nàng ?” Ta , Hoàng đế lại tiếp: “Ta với nàng, nàng chăm sóc ta bốn năm, ta nhất định trả lại cho nàng nửa đời sau yên ổn ưu sầu.” Ta kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này Hoàng đế đứng rất gần, ta gần như có thể đếm được mắt có bao nhiêu sợi lông mi. Trong thoáng chốc, ta nhớ lại đêm trước khi đăng cơ, đôi mắt đen tuyền linh động bình tĩnh nhìn ta, giọng non nớt: “Tô tỷ tỷ, người chăm sóc ta bốn năm, ta nhất định trả lại người nửa đời sau yên ổn ưu sầu.” Ta cười, “Thừa Văn, ta nhớ. Ngươi cũng hứa như thế với Thường Trữ.” Bỗng dưng, hai tay Hoàng đế ôm lấy eo ta, ta sững sờ, cúi đầu : “Quán Quán, ta cho nàng tu hành, nếu nàng dám , ta huỷ am nàng tu.” Câu bốc đồng này, lâu lắm rồi được nghe. Tự dưng cảm thấy như được trở lại lúc xưa, Thừa Văn vẫn là hài tử tính tình trẻ con, thường ngày hay những câu bốc đồng. Ta bình tĩnh lại, định xoa đầu giống như lúc trước, nhưng Hoàng đế giờ cao hơn ta cái đầu rồi, tay ta dừng lại vai , giọng : “Đừng có lung tung nữa, ta chỉ đùa với ngươi thôi.” Thừa Văn như vậy, Hoàng đế như vậy, có lẽ cả đời này ta cũng chẳng thể mưu phản thành công.
Chương 32: Hoàng đế làm theo ý của ta, hôm sau chỉ hôn lúc lên triều. Ngày kết hôn của Thẩm Khinh Ngôn và thiên kim của Hồng thái uý quyết định là ngày mười lăm tháng chạp, hôm nay là mùng sáu, còn chín ngày nữa. Vốn tưởng rằng trong lòng ta tràn đầy chua xót, vẻ mặt u ám qua chín ngày này, ngờ ta lại có thể bình tĩnh nghe bốn cung nữ bên cạnh những tin đồn thú vị của Thẩm Khinh Ngôn lan truyền trong cung. Như Ca : “Lễ thành hôn của Thẩm Tương vừa mới truyền ra ngoài, các nương trong kinh thành đều khóc thê thê thảm thảm khổ sở. Cũng có vị đại tiểu thư nhà phú gia (nhà giàu có) nổi tiếng mua toàn bộ vải đỏ trong kinh thành, nghe vị tiểu thư kia còn tuyên bố, nhất định để cho thiên kim của Hồng thái úy mặc áo màu đỏ để thành thân.” Ta gật đầu, : “Ý tưởng của vị tiểu thư này ra cũng tồi, nhưng mà vẫn chưa tuyệt vời lắm.” Như Ca vẻ mặt nghiêm túc : “Nương nương mời chỉ giáo.” Ta cười tủm tỉm : “Lẽ ra ngoại trừ vải vóc màu trắng còn lại đều mua hết, để cho thiên kim Hồng thái úy kia mặc áo trắng để thành thân.” Bốn cung nữ đều líu lưỡi. Nhạn Nhi xỳ tiếng bật cười, “Đúng là quá tuyệt.” Ta liếc nhìn các nàng, thản nhiên : “Còn chuyện gì thú vị nữa ?” Như Họa vội vàng gật đầu, “Có có có, mấy ngày trước có vị nương cản kiệu của Thẩm Tương ngay giữa đường, là nguyện ý làm thiếp, hầu hạ thiên kim Hồng thái uý kia. Nghe vị nương đó cũng là thiên hương quốc sắc, sau khi bị Thẩm Tương cự tuyệt, lập tức đập đầu vào tường. Cũng may thị vệ Thẩm Tương ngăn lại, về sau biết ra sao, mà trong vòng hai ngày ngắn ngủi, lại nhìn trúng vị thị vệ kia.” Như Họa lời còn chưa dứt, Như Thi lại tiếp: “Còn có còn có…” Ta nhìn bốn người các nàng, người nào cũng cẩn thận dè dặt, câu đều nhìn sắc mặt ta. Ta thấy khá là cảm khái, có lẽ mảnh tình cảm của ta đối với Thẩm Khinh Ngôn ai cũng biết rồi, sắp tới Thẩm Khinh Ngôn đón dâu, tân nương lại phải là ta… Như Ca mấy nàng tuy ra, nhưng ta cũng có nghe qua, chủ đề được thảo luận nhiều nhất trong cung là ta Thái Hậu này, ngay cả việc ta đến núi Trọng Quang dưỡng bệnh cũng bị thành dưỡng tổn thương tình cảm. Bốn cung nữ dám với ta, chắc là sợ ta đau lòng. giờ quả chút tình cảm của ta với Thẩm Khinh Ngôn chẳng còn gì, mấy người trong cung có bàn tán thế nào cũng chẳng tổn thương đến ta, cùng lắm trong lòng có chút cảm khái mà thôi. Nhưng mà mấy ngày này vẻ mặt của ta quả ảm đảm chán nản, phải vì Thẩm Khinh Ngôn mà là vì Ninh Hằng. Hoàng đế cùng thắp đèn bàn chuyện suốt đêm cũng được, đêm thứ hai tiếp tục thắp đèn suốt đêm ta cũng nhịn, đêm thứ ba cuối cùng Hoàng đế cũng buông tha Ninh Hằng , ta để đèn ngồi trong Phúc cung chờ đỏ cả mắt, kết quả của việc chờ đợi là Ninh đại tướng quân đưa Vương quân Bình quốc du thành qua đêm. Ta tức giận đến cả đêm ngủ được, nửa đêm lần mò tới Bắc các ngồi khoảng khắc, rồi sau đó lôi toàn bộ quần áo của Ninh Hằng ra ném hết xuống đất. Đợi đến lúc hết giận, ta lại nhặt quần áo lên cất về chỗ cũ. Đêm thứ tư, Ninh Hằng vẫn thấy bóng dáng đâu, ta tắt đèn, nằm giường trằn trọc lúc lâu, mới nhận ra việc, mấy ngày nay ta đều nhớ tới Ninh Hằng, căn bản nghĩ ngợi gì đến hôn của Thẩm Khinh Ngôn. Ta là thử thích Ninh Hằng, nhưng qua mấy ngày nay xem ra, biểu của ta thành oán phụ ở khuê phòng rồi. Việc gặm cắn miệng lại gặm ra lắm tình ý . Ta nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó gặm cắn lẫn nhau với Ninh Hằng, mặt lại bắt đầu nóng lên, ta sờ sờ mặt, lại sờ sờ môi, từ giường bật dậy, phủ lên người tấm áo choàng màu xanh lam thêu phượng, vào đôi hài gấm, tới bên cửa sổ. Ta đẩy cửa sổ ra, đón lấy cơn gió lạnh mang theo tuyết thổi tới, mấy ngày nay tuyết rơi, dưới mặt đất phủ lớp tuyết mịn. Hai má được gió lạnh thổi tới mà bớt nóng , ta định đóng cửa sổ lại, cách đó xa lại bóng người với tấm áo choàng màu đen, cần nhìn ta cũng biết đó là Ninh Hằng. Chỉ có mới nửa đêm xuất ở cung điện của ta. Lập tức, lòng ta mừng như điên, nhưng mà phong thái nữ nhi khuê các kiềm chế xúc động lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ninh Hằng càng lúc càng tới gần. nhàng gọi tiếng: “Quán Quán.” Ta phụng phịu lời nào. nhìn ta, giọng : “Quán Quán tức giận sao?” Ta mặt cười nhưng trong lòng cười, “Chàng cũng tinh mắt.” Sắc mặt Ninh Hằng lập tức biến đổi, nhìn ta, : “Quán Quán tức giận chuyện gì?” “Giận chàng.” Vẻ mặt Ninh Hằng lại biến đổi, lúc này ta nghe thấy có tiếng bước chân vang lên cách đó xa, có lẽ là cung nữ nửa đêm nhà xí, ta lo Ninh Hằng bị người khác nhìn thấy, vội vàng : “Chàng vào , nhảy cửa sổ mà vào.” Ninh Hằng làm theo, nhảy vào, quay người, đóng cửa sổ lại, lại quay người, động tác như mây bay nước chảy, liền mạch nhanh chóng, nhìn rất đẹp mắt. Ta híp mắt hỏi: “Có phải chàng thường nhảy cửa sổ vào phòng các nương ?” Ninh Hằng : “Nàng là người đầu tiên.” Ba chữ người đầu tiên, ta nghe xong thấy khá là thoải mái. Ta đúng là người dễ bị dụ, ngay lúc này, oán khí tích tụ mấy ngày nay lập tức hóa thành bông tuyết bên ngoài, rơi xuống đất lập tức tan ra. Ta kiễng chân, hai tay phủi những bông tuyết còn vương tóc , lúc rút tay về, Ninh Hằng hai mắt trong suốt sáng long lanh nhìn ta. “Quán Quán, nàng tức giận nữa?” Ta bật cười, “Chàng muốn ta tức giận sao?” Ninh Hằng lắc đầu. Ta kéo Ninh Hằng ngồi xuống cạnh bàn trà, ta rót chén Quân Sơn ngân châm, : “Uống vào cho ấm người.” uống ngụm, cầm lấy tay ta ở bàn, “Quán Quán tức giận nữa?” Ta : “Chàng xem?” Ninh Hằng đột nhiên tiến lại gần, hôn môi ta, ta sững sờ, đầu lưỡi Ninh Hằng nhàng tiến vào, lướt qua, rồi mới buông ta ra, ta kinh ngạc : “Sao chàng tự dưng lại hôn ta…” Ninh Hằng cười hắc tiếng, “Ta chỉ cần hôn nàng, nàng tức giận nữa.” Đầu gỗ này! Lá gan càng ngày càng lớn! Ta trừng mắt với , “Ai !” Ninh Hằng nắm chặt tay ta, “Đêm qua Vương quân Bình quốc thế.” tới Vương quân Bình quốc còn đỡ, vừa nhắc tới ta lại thấy tức. Ta buông tay , giận dữ: “Đừng có nghe nàng ta bậy. Chàng với nàng ta ở cùng chỗ qua đêm, học được mấy cái thứ này đấy hả. Ta cho chàng biết, ta tức là tức chàng với nàng ta ở cùng nhau cả đêm! Chàng tên đầu gỗ này! Gỗ mục đúng là thể khắc được!” Ninh Hằng im lặng lúc lâu, trong lòng ta lại càng tức giận, quay mặt thèm chuyện. Giây lát sau, Ninh Hằng từ trong vạt áo lấy ra cây trâm gỗ, nhàng cẩn thận đưa tới trước mặt ta, : “Ta ở cùng chỗ với Vương quân Bình quốc đêm, ta đưa nàng ta xuất cung, cùng nàng ta vào phiên chợ, còn chưa đến khắc, nàng ta cho ta cùng rồi. Rồi sau đó ta nghĩ trước giờ chưa từng tặng quà gì cho Quán Quán, nên mới tới Lâm Lang các.” Lâm Lang các, đầu gỗ này đúng là biết chọn rồi, mặc dù ta ở trong cung cũng nghe tiếng cửa hàng đồ trang sức này, trang sức bình thường, nhưng giá cao kinh khủng. Ta nhìn cây trâm gỗ trước mặt, : “Chàng bỏ ra bao nhiêu bạc?” : “Hai tháng bổng lộc.” Ta líu lưỡi, xem ra đầu gỗ này bị người ta coi như cá thớt mà chém, nhưng mà chịu tốn bạc vì ta lại khiến ta vui vẻ lên rất nhiều, ta chạm lên cây trâm gỗ, là trâm gỗ màu đỏ hồng, bên khắc thành hình bông sen, kỹ thuật cũng khá tinh tế. Ninh Hằng lúc này lại giọng : “Ta khắc… chữ trâm.” Ta cầm trâm gỗ để sát vào đèn lồng, nhìn nhìn phần đuôi trâm, đúng là có chữ, chính là chữ “Quán”. Ta chớp chớp mắt cảm động đến mức muốn ôm gặm cắn lúc, hai tai Ninh Hằng đỏ lên, : “Nếu Quán Quán thích, ta khắc lại.” “Chàng khắc bao nhiêu lần rồi?” Ninh Hằng : “… Vài lần.” Ta híp mắt, “Đưa tay chàng ra đây.” đưa tay ra, mười đầu ngón tay đều đỏ, có cả vết thương mới lẫn cũ. Theo linh hoạt của đầu gỗ này, có lẽ vài lần tức là cả đêm ngồi khắc mất, trách sao đêm qua về Bắc các. Hai tháng bổng lộc kia, nhất định là khắc hỏng ít trâm gỗ của Lâm Lang các. Lòng ta ấm áp như nước, “Đầu gỗ, ta rất thích.” Ta làm Thái Hậu lâu như vậy, nhận lấy đủ các loại trân bảo, nhưng mà đồ vật có tâm ý thế này, cũng là lần đầu nhận được. Cảm giác được người khác coi trọng, là làm người ta hạnh phúc. lúc này lại hỏi: “Vậy… Quán Quán có tức giận nữa ?” Ta cười : “ tức giận nữa.” lại : “Cũng đau lòng?” Ta sững sờ, “Đau lòng cái gì?” nhìn ta nữa, hai mắt nhìn vào đèn bàn, “Hôn của Thẩm Tương.” Ta túm lấy tay , giọng : “Trí Viễn, ta thích Thẩm Khinh Ngôn. Huống chi, chuyện hôn này là ta đáp ứng đấy.” ngẩng đầu lên nhìn ta, ta lại đụng môi vào môi . Đợi sau khi gặm cắn chán chê, ta mới hỏi: “Chàng giờ có tin ?” nhìn chằm chằm ta, rồi : “Tin.” Sau đó, ta lại cùng Ninh Hằng chàng chàng thiếp thiếp lúc lâu, cho đến canh ba mới quay về Bắc các. Trâm gỗ Ninh Hằng tặng, ta thích nỡ buông ra, sờ tới sờ lui, cuối cùng đặt nó bên cạnh gối. Hôm sau tỉnh lại, ta vội vàng gọi Như Ca vào búi tóc, rồi sau đó cài lên cây trâm gỗ này, ta nhìn mình trong gương, càng nhìn lại càng thích cây trâm này. Mặt mày rạng rỡ dùng đồ ăn sáng ở Thiên các, ánh mắt Như Ca Như Họa Như Vũ Như Thi nhìn ta hơi quái dị, có lẽ các nàng cho là ta bị hôn của Thẩm Khinh Ngôn kích thích quá độ, cho nên sáng nay bốn người các nàng cũng dám mở miệng chuyện liên quan tới Thẩm Khinh Ngôn nữa. Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, Thường Trữ đến. Thường Trữ ôm bụng bầu năm, sáu tháng đến thỉnh an ta, nàng vừa tiến vào, ánh mắt lập tức nhìn ta xem xét từ xuống dưới, rồi sau đó cười tủm tỉm : “Xem ra Quán Quán nghĩ thông suốt rồi, rất tốt, rất tốt.” Ta biết ngụ ý của nàng, liền tiếp: “Ừ, còn phải đa tạ ngươi lúc trước chỉ điểm, ta mới hiểu thấu mọi chuyện.” Thường Trữ lại lôi kéo ta chuyện vụn vặt ở nhà, rồi sau đó để ta cho lui các cung nữ bên người, nàng ngồi xuống bên cạnh, sờ sờ bụng, thở dài: “Quán Quán này, cũng may ngươi tỉnh ngộ sớm, Thẩm Tương phải là người tốt đâu.” Ta giật mình, lời này của Thường Trữ hình như… hơi bất thường. Ta căng thẳng, hỏi: “Sao lại như vậy?” Nàng lại sờ bụng, “Quán Quán ngươi biết đấy thôi, vài ngày trước Thừa đến kinh thành thăm ta, ta mới tổ chức yên tiệc tẩy trần cho ở trong phủ, uống nhiều, bị say rượu, lại muốn đánh cược với ta, cược là lâu sau có người tạo phản.” Trong lòng ta rập tức run lên. Thường Trữ lại tiếp: “Hôm sau Thừa tỉnh lại, lúc ta hỏi chuyện đánh cược đó, lại là nhớ. Về sau ta tra xét kỹ, phát gần đây Thừa hay qua lại với Thẩm Khinh Ngôn. Việc này nhất định là có gì đó ổn. Ta cho Thừa Văn điều tra rồi.” Ngừng lại, Thường Trữ hai mắt toả sáng nhìn ta, “Quán Quán, Thẩm Khinh Ngôn có chuyện gì với ngươi ?” Ta rủ mắt xuống, lắc đầu. Thường Trữ thở phào, “Cũng may cũng may, Quán Quán, ngươi trăm ngàn lần đừng bị Thẩm Khinh Ngôn hoa ngôn xảo ngữ ( lời đường mật) lừa đấy, bằng đến lúc đó ta cũng muốn phải gặp ngươi ở nhà lao.” Ta khẽ nhếch miệng tạo thành nụ cười , xem như là đáp lại.
Chương 33: Sau khi Thường Trữ rời , ta hơi hoảng hốt. Nàng kể cho Hoàng đế để điều tra, từ hôm đó đến giờ, qua mấy ngày, Hoàng đế có lẽ tra ra dấu vết gì đó. Nhiệm vụ cấp bách giờ, ta nên làm nhất là tự bảo vệ bản thân. Nếu Hoàng đế tra ra, ta chỉ còn hai con đường có thể , thứ nhất là liều chết thừa nhận, mỗi lần bí mật gặp Bình Trữ hoàng thúc và Thẩm Khinh Ngôn, ta đều mình tới, bọn họ cũng thế. Nếu ta mực là biết, bọn họ cũng chẳng làm gì được. Thứ hai là hết tất cả với Hoàng đế, cũng là lúc trước ta bị bắt ép phải gia nhập quân mưu phản, sau đó bí mật làm mật thám. Chỉ cần bọn họ có bất kỳ hành động gì, lập tức báo cáo với Hoàng đế. Thẩm Khinh Ngôn vô tình với ta, ta cũng cần phải lưu tình với . Ta cũng có dã tâm, điều ta muốn cũng nhiều, chỉ muốn sống cuộc sống bình lặng mà thôi. Cho nên, tất cả những gì ảnh hưởng xấu tới ước muốn của ta, đều phải bị loại bỏ. giờ nghĩ kỹ các con đường có thể , như vậy ta chỉ cần xem Hoàng đế rốt cuộc biết được bao nhiệu, rồi chọn lấy con đường thôi. Qua mấy ngày nay, ta chuẩn bị tốt nếu bị bại lộ, ngờ mấy ngày này đều rất yên ả, Hoàng đễ mỗi ngày đều đến thỉnh an, cũng ít những chuyện bắc dưới nam, Hoàng đế vẫn cười , có chút dấu hiệu nào là biết Thẩm Khinh Ngôn muốn làm phản. Dù sao Hoàng đế nhi tử này từ trước đến giờ đều thâm trầm, càng cười sau lưng lại càng tàn khốc. Gần đây, mỗi lần chuyện với Hoàng đế việc nhà việc nước xong, đều dè dặt gì cả, chỉ lo lỡ miệng ra gì đó bị Hoàng đế bắt lấy. Có lẽ là do ta dè dặt, mà cũng có thể là Hoàng đế vẫn chưa tra được gì, nên mỗi ngày cứ thế trôi qua. Cho đến hôm Thẩm Khinh Ngôn thành hôn, kinh thành gió êm sóng lặng xảy ra đại , là về vị thiên kim của Hồng thái uý kia. Nghe , vị thiên kim của Hồng thái uý chấp nhận hôn , muốn đào hôn. (trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc) Như Ca kể lại rất sinh động: “… Vị kia tân nương kia rất lợi hại, chẳng biết nàng ấy làm thế nào, bắt đệ đệ nàng ta làm tân nương lên kiệu hoa. Đợi đến khi công tử Hồng gia bái đường thành thân ở Thẩm gia xong, lúc hạ khăn hỉ xuống, mới phát tân nương là nam nhân. Nghe , lúc đó mặt Thẩm Tương cũng xanh mét.” Ta cầm thủ lô (lò sưởi cầm tay), nghe Như Ca kể xong, lại muốn nhìn sắc mặt Thẩm Khinh Ngôn lúc đó xanh đến mức độ nào. Ta và là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp lại đều có nụ cười nhạt, quạt lay động, có thể là tao nhã cực kỳ. Vị thiên kim Hồng thái uý đúng là rất có bản lĩnh. Buổi tối dùng bữa xong, ta liền quay về tẩm cung, là muốn nghỉ ngơi, bảo những người khác được quấy nhiễu, rồi cho Như Vũ cùng Như Họa đứng trông cửa ở bên ngoài trở về phòng các nàng ấy. Ta ngồi xuống bàn trang điểm nhìn gương đồng rồi trang điểm, cài ngay ngắn trâm gỗ Ninh Hằng tặng lên đầu, cũng thoa thêm chút phấn. Tuy Ninh Hằng là nam hầu của ta, nhưng vì nguyên do Hoàng đế và tránh tai mắt người khác, ta và chàng ước hẹn canh ba giờ Hợi gặp nhau, lúc đó ban đêm yên tĩnh, đúng là thời điểm tốt để hẹn hò. Sau khi uống hết nửa ấm Quân Sơn ngân châm bàn, ta mới nhàng đến bên cửa sổ, lát sau nghe thấy tiếng vang , ta đẩy cửa sổ ra, Ninh Hằng nhảy vào. Chàng đóng cửa sổ lại, miệng cười mắt cũng cười gọi ta “Quán Quán”. Ta nở nụ cười vùi đầu vào lồng ngực chàng. Nếu theo lời mấy người hay buôn chuyện, ta với Ninh Hằng lúc này đúng là “ đương vụng trộm”. Dù sao tình này ta trộm cũng thấy vui vẻ, ta cọ cọ mặt vào ngực Ninh Hằng, lại nắm nắm lấy tay chàng, lại sờ sờ thắt lưng chàng. Thân thể của đầu gỗ này sờ tới sờ lui cũng rất có tư vị, là hai chữ ** cũng đủ. Ninh Hằng bắt lấy tay của ta, : “Sao tay lại lạnh thế này?” Ta : “Chắc là quỳ thuỷ sắp tới rồi…” Ninh Hằng ngẩn người. Ta ôm người chàng tiếp xúc thân mật thế này, nhưng đến những chuyện của con , chung quy vẫn thấy ngượng ngùng, Ninh Hằng nắm chặt tay ta, “Quỳ thủy… là gì?” Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn, “Chàng biết sao?” gật đầu. Xem ra đầu gỗ này chưa từng tới lầu xanh phải là giả, đúng là hiểu chút gì về chuyện nữ nhân hết, ta cười : “Nữ nhân khoảng mười hai, mười ba tuổi bắt đầu có quỳ thủy, mỗi tháng lần, thời gian ước chừng bảy ngày, nhưng mà thời gian quỳ thuỷ của ta ngắn hơn, khoảng bốn, năm ngày hết rồi.” “Quỳ thủy như thế nào?” Vấn đề này trả lời ràng ra cũng hơi khó khăn, ta trầm ngâm lát, rồi : “… Cũng khác máu là mấy.” Chàng dường như có chút hoảng sợ, yên lặng nhìn ta lúc lâu, rồi mới đưa tay chạm vào mặt ta, “Trước khi quỳ thuỷ đến, tay nàng lạnh? Sắc mặt có thể tái nhợt sao?” Ta gật đầu, hình như từ thế. Chàng đột nhiên cầm lấy hai tay ta đưa lên trước ngực, ấm áp truyền tới tay, chàng cúi đầu : “Từ giờ về sau ta sưởi ấm cho nàng.” Đầu gỗ này lúc nào cũng dễ làm người khác cảm động, ta kiễng chân, chạm vào môi chàng. qua mấy lần thân mật, nên giờ Ninh Hằng khá thuần thục, ta vừa mới chạm tới, chàng cúi đầu xuống, miệng hơi mở ra. Đợi tới lúc gặm cắn chán chê rồi, hai người mới tách ra. Ta nhìn chàng, chàng nhìn ta, ta gần như có thể nhìn thấy mình qua đôi mắt trong suốt của chàng, ta khẽ cười tiếng, lại đưa môi lên chụt cái. Rồi sau đó lôi kéo Ninh Hằng ngồi xuống ghế bành, rồi ra bàn trang điểm cầm lấy hộp đựng đồ trang sức, nở nụ cười ngồi xuống cạnh Ninh Hằng, dựa vào người chàng cực kỳ thân mật. “Mấy ngày trước chàng tặng trâm gỗ cho ta, hôm nay ta tặng cho chàng thứ.” Ta mở hộp trang sức ra, lại : “Ta biết chàng thích gì, nhưng những đồ trong hộp này đều là vật quan trọng nhất của ta, chàng tuỳ ý chọn thứ .” Ta vốn định chọn đồ vật mới tặng cho Ninh Hằng để thể tâm ý, nhưng mà nghĩ kỹ lại, cảm thấy vẫn nên tặng đồ trân quý trong hộp trang sức, để chàng tùy ý chọn, cũng để thể thành ý của ta. ngờ Ninh Hằng lại lấy ra túi hương Như ý từ trong hộp trang sức, ta vừa nhìn thấy lập tức ngừng cười. Ta quả quên lấy đồ Thẩm Khinh Ngôn tặng để ra ngoài, Ninh Hằng giọng : “Túi hương này rất độc đáo.” Ta cười hắc tiếng, “Đúng .” Dừng lại chút, ta giả bộ lơ đãng lấy từ trong hộp ra khối dương chi ngọc bội màu xanh thanh thuý, : “Dương chi ngọc bội này là mẫu thân tặng ta, chi bằng ta tặng chàng khối ngọc bội này . Mẫu thân ta người tới xin từ chỗ phương trượng trong chùa miếu đấy, dùng làm bùa hộ mệnh. Nếu sau này có chiến gì đấy, nó che chở cho chàng, ta cũng được an tâm.” Ninh Hằng thả túi hương Như ý vào hộp, ta rốt cuộc cũng thở phào. vui vẻ nhận lấy ngọc bội, lúc này trong lòng ta có chút áy náy, mấy lần định mở miệng với túi hương Như ý kia là Thẩm Khinh Ngôn tặng ta, nhưng lời đến miệng lại bị ta nuốt xuống. Ninh Hằng vui mừng ngậm lấy môi ta, cuối cùng lời định cũng ra. Hôm sau, Hoàng đế đến thỉnh an, nhân tiện tới hôn của Thẩm Tương. Ta hỏi có tìm được thiên kim Hồng thái uý , Hoàng đế lắc đầu, lại nhìn ta lâu. Ta bị nhìn cả người được tự nhiên, đành : “Nếu tìm được tiểu thư Hồng gia, Thừa Văn cũng chớ làm khó Hồng gia.” Hoàng đế : “Ta tất nhiên làm khó Hồng gia, nhưng mà chuyện thế này, hôn của Thẩm khanh lại phải lùi lại rồi.” Ta ngượng ngùng cười, “ có tân nương, dĩ nhiên là phải lùi lại rồi.” Hoàng đế lại nhìn ta sâu, đột nhiên : “Dường như ta chưa từng nhìn thấy Quán Quán cài trâm gỗ.” Ta lại ngượng ngùng cười, “Trước kia thiên vị trâm ngọc, giờ mới phát ra trâm gỗ cũng có cái tốt của trâm gỗ.” Hoàng đế : “Trâm gỗ cũng tồi, nhưng mà mấy ngày sau là yên tiệc mùa đông, cài mộc trâm phù hợp lắm.” Hoàng đế cười rồi uống ngụm trà, : “Vương quân Bình quốc vẫn muốn gặp nàng, mấy ngày nay, ta phát ra vị Vương quân Bình quốc này đúng là người thú vị, yên tiệc mùa đông, Quán Quán cũng nên kết giao với nàng ấy.” Đây là lần đầu tiên ta thấy Thừa Văn khen người khác, ta cười : “Nghe vị Vương quân Bình quốc này thiên hương quốc sắc, đẹp gì sánh nổi, so với Thường Trữ, cũng là chín mười.” Hoàng đế gật đầu, “Đúng là mỹ nhân.” Ta đột nhiên nhớ lại những lời này ta cũng với Ninh Hằng, lúc ấy Ninh Hằng trả lời, Vương quân Bình quốc là nương “bốn có”. Ta thấy buồn cười, lúc này Hoàng đế lại : “Hoàng tỷ có vẻ đẹp của Hoàng tỷ, Vương quân Bình quốc cũng có vẻ đẹp của Vương quân Bình quốc.” Dừng lại lát, Hoàng đế nhìn ta, : “Quán Quán cũng có vẻ đẹp của Quán Quán.” Ta bị sặc nước, lời này của Hoàng đế đúng là làm người khác kinh hãi. Ta cười cười ha ha. Hoàng đế lại cười tủm tỉm nhìn ta, trong mắt tràn đầy ý tứ sâu xa làm ta suy nghĩ lại lời này của rốt cuộc là có ý gì. Hoàng đế : “Lần này Vương quân Bình quốc tới thăm triều đình ta, ngoại trừ tới nhận thức vẻ phong thổ nhân tình của triều đình ta, mà còn muốn chọn lấy phu lang đem về.” Ta sững sờ, “Nàng ấy phải có mấy phu lang rồi sao?” Hoàng đế : “Như triều đình ta nam nhân chê có nhiều thiếp, nên nữ nhân Bình quốc cũng ngại có nhiều phu lang.” “Ồ? Vậy Vương quân Bình quốc chọn được ai chưa?” “Nàng ấy thích nam nhân môi hồng răng trắng mày thanh mắt đẹp.” Môi hồng răng trắng… Mày thanh mắt đẹp… Ninh Hằng lại khá phù hợp với điều kiện. Trong lòng ta căng thẳng, lo lắng nhỡ Vương quân Bình quốc nhìn trúng Ninh Hằng, nhất thời cũng biết phải gì, “Thừa Văn cũng môi hồng răng trắng mày thanh mắt đẹp, rất phù hợp với điều kiện của Vương quân Bình quốc. Chi bằng Thừa Văn giữ Vương quân Bình quốc lại , Thừa Văn đến giờ vẫn chưa lập hậu, mặc dù Vương quân Bình quốc này phu lang hơi nhiều, nhưng cũng chẳng sao, Thừa Văn bảo nàng ấy bỏ hết các phu lang là được. Lấy Vương quân Bình quốc, là có được Bình quốc luôn.” Dừng lại chút, ta : “Văn võ bá quan lúc nào cũng giục ngươi nhanh thành hôn lập hậu, nếu lấy Vương quân Bình quốc, ngươi cũng bớt ít phiền não rồi. Nhưng mà, muốn lấy nữ nhân dị quốc (nước khác) làm hậu, có lẽ các đại thần cũng đồng ý…” lúc ta tự hỏi phải làm sao để đám đại thần ngoan cố kia đồng ý để Hoàng đế lấy Vương quân dị quốc làm hậu, Hoàng đế đứng bật dậy, ta ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng đế mặt tối sầm. “Việc này trẫm đều có suy tính, nhọc Thái Hậu phiền lòng.”
Chương 34: Ta nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra Hoàng đế vì sao lại tối sầm mặt như thế, dù sao tâm tư của Hoàng đế phải người bình thường nào cũng có thể đoán được, cho nên ta cũng chẳng nghĩ nữa, cứ thế cho qua thôi. Đêm trước yến tiệc mùa đông, ở trong tẩm cung, ta chọn xiêm y để mặc vào yến hội, ta làm Thái hậu, đương nhiên là phải mặc long trọng chút. Nhưng mà Như Ca Như Hoạ chọn xiêm y hết bộ này đến bộ khác, ta chung quy vẫn thấy hài lòng. Canh ba giờ Hợi, Ninh Hằng lại tới hẹn hò với ta. Ta hỏi ta nên mặc gì cho đẹp, cần nghĩ ngợi luôn: “Quán Quán mặc gì cũng đẹp hết.” Ta nhìn , phát đeo dương chi ngọc bội ta tặng ở đai lưng, ta mỉm cười, trong lòng có cảm giác vui vẻ tràn đầy, giống như từ nay về sau Ninh Hằng có ấn ký (đóng dấu) của Tô Hoán ta. Ta buông mấy bộ xiêm y trong tay xuống giường, bước tới gần ôm chặt cổ , sau khi cùng thân mật lúc lâu, ta cảm khái : “Đầu gỗ, nếu như có ngày ta làm Thái hậu nữa, chàng cũng làm tướng quân, chúng ta tìm nơi non nước hữu tình cư, chàng thấy sao?” Ninh Hằng : “Được.” “Haizz, tuy là đêm nào cũng hẹn hò lén lút rất thú vị, nhưng mà về lâu về dài lại thấy khó chịu. Tiếc là chuyện của chúng ta thể để Bệ hạ biết được.” Dừng lại chút, ta nhìn Ninh Hằng, lúc này trong lòng ta có đấu tranh tư tưởng. Ta vốn cũng muốn cho Ninh Hằng biết, nhưng mà chuyện Hoàng đế thích Ninh Hằng, vẫn nên cho Ninh Hằng biết tốt hơn. Bằng ngày nào đó Hoàng đế gọi , lại cứ ngốc nghếch để Hoàng đế làm… Ta thể tượng tượng ra được cảnh hương diễm đó, ta nghiêm túc lại, : “Đầu gỗ, ta muốn với chàng chuyện. Chàng có biết Bệ hạ vì sao vẫn chần chừ chưa lập hậu ?” Ninh Hằng suy nghĩ, : “Bệ hạ tuổi còn trẻ, mà lấy quốc làm trọng, cho nên đến giờ vẫn chưa lập hậu.” Ta : “Cũng phải. Bệ hạ có người trong lòng rồi.” Ninh hằng sững sờ. Ta nghiêm túc nhìn , “Chàng có biết là ai ?” Ninh Hằng lắc đầu. Ta thở dài, “Đầu gỗ ngốc, chính là chàng đấy.” Ninh Hằng biến sắc, ta tiếp tục cảm khái: “Chàng biết đó thôi, ánh mắt Bệ hạ nhìn chàng hoàn toàn khác với khi nhìn những người khác, mà mỗi lần nhìn thấy chàng và ta thân mật hơn chút, mất hứng. Mấy người trong cung , chàng với Bệ hạ dùng tư thế cưỡi ngựa…” Sắc mặt lập tức xanh mét. “Ta với Bệ hạ chỉ là tình cảm quân thần, mà Bệ hạ lại…” Ninh Hằng nắm chặt tay ta, “Quán Quán, Bệ hạ thích nữ nhân, chắc chắn là nàng hiểu lầm rồi.” Đây là lần đầu tiên ta thấy Ninh Hằng có vẻ mặt nghiêm trọng như thế, nhất thời biết phải gì. Chẳng lẽ từ trước đến giờ ta hiểu lầm? Thế nhưng mỗi lần Hoàng đế thấy ta với Ninh Hằng thân mật, cả khuôn mặt biến thành màu đen. Nếu trong lòng Hoàng đế phải Ninh Hằng, như vậy chẳng lẽ là… ta? Ta rùng mình. Hoàng đế tuyệt đối có khả năng thích ta, ta là mẫu hậu của , là nhi tử của ta, mặc dù phải ruột thịt. bàn tới tình cảm, bất kể thế nào ta cũng tiếp nhận được. Cho nên, Hoàng đế dù thích Ninh Hằng, cũng tuyệt đối phải là ta. Yến tiệc mùa đông được tổ chức ở Noãn điện, đến dự tiệc đều là những triều thần từ tam phẩm trở lên, Thường Trữ đến từ sớm, nàng mặc váy màu vàng nhạt như màu khói sương che vòng eo to, búi tóc vấn cao, thêm bụng bầu cũng chút ảnh hưởng tới xinh đẹp của nàng. Hôm qua ta chọn tới chọn lui, cuối cùng hôm nay chọn bộ váy áo màu đỏ thẫm thêu mây, viền váy thêu chỉ vàng, búi tóc cao là trâm Phượng tôn lên sang trọng rạng rỡ. Ta vừa mới bước vào Noãn điện, mọi người hành lễ, sau lưng vang lên tiếng hô của thái giám—— Bệ hạ đến —— Vương quân điện hạ Bình quốc đến —— Ta quay đầu, chạm phải ánh mắt của Hoàng đế, Hoàng đế mỉm cười nhìn ta, phía sau lại vang lên tiếng chúng thần hành lễ. Lúc này giọng trong trẻo truyền đến, “Vương quân Bình quốc Cơ An Bình bái kiến Thái hậu.” Ta nhìn sang. đại mỹ nhân, phấn son trang điểm khuynh quốc thế này, Vương quân Bình quốc so với Thường Trữ đúng là mỗi người vẻ, chín mười. Ta lại cười : “Vương quân An Bình hữu lễ.” Sau khi chào hỏi ngắn gọn, mọi người ngồi xuống. Hoàng đế ngồi cao nhất, ta ngồi bên phải Hoàng đế, Thường Trữ ngồi bên trái, Vương quân An Bình ngồi đầu tiên hàng bên trái. Võ tướng bên phải, văn thần bên trái, ta lơ đãng nhìn xuống dưới, Thẩm Khinh Ngôn ngồi sát bên cạnh Vương quân An Bình. Thoáng cảm nhận thấy ánh mắt của ta, Thẩm Khinh Ngôn nâng mắt mỉm cười. Ta nhớ lại những lời Thẩm Khinh Ngôn đêm hôm đó, ánh mắt lập tức dời , ta buông mắt xuống giả bộ như chưa từng nhìn thấy. Yến tiệc diễn ra như bình thường, Hoàng đế mở miệng mấy câu chúc cát tường cũ rích, rồi sau đó cung nữ bưng vào đủ loại món ăn cùng rượu ngon, đặt lên bàn từng khách mời. Đợi sau khi các cung nữ lui hết, đám vũ kỹ (vũ nữ) chân đeo chuông bạc tươi đẹp như những đoá sen, chân nhàng như lông vũ, lướt qua giữa đám đại thần. Như Ca và Như Hoạ hầu hạ ta dùng bữa, ta nâng chén rượu nhấp ngụm, cũng nhân lúc này liếc nhìn Ninh Hằng. Bên cạnh Ninh Hằng có vũ kỹ, ánh mắt như làn nước mùa thu eo thon , rót rượu cho Ninh Hằng. Ta híp mắt, Ninh Hằng tự giác tăng khoảng cách với vũ kỹ kia, ta vui vẻ thu lại ánh mắt, lại uống ngụm rượu. Lúc này, lại nghe thấy Vương quân An Bình kia cười cởi mở: “Thái hậu sao lại cứ nhìn chằm chằm Ninh đại tướng quân thế kia?” Ta suýt nữa sặc, nuốt xuống ngụm rượu trong miệng, ra vẻ tỉnh bơ : “Ai gia thấy vũ kỹ sát bên cạnh Ninh khanh tươi đẹp như hoa như ngọc, nên mới nhìn thêm vài lần.” Hoàng đế cười : “Thái hậu có tâm cái đẹp phân biệt nam nữ, như thế, ngươi qua hầu hạ Thái hậu .” Hoàng đế lại bảo vũ kỹ bên cạnh Ninh Hằng qua đây, nàng ta thu lại ánh mắt trong như nước, nũng nịu hành lễ với ta. Từ trước đến giờ ta ghét nhất là những nữ nhân nũng nịu, thấy nàng ta rời khỏi Ninh Hằng, ta lạnh nhạt khoát tay, để nàng ta hầu hạ bên. Như Ca Như Hoạ theo ta nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được tính nết ta, sau đó hai người biết lấy lý do gì mà đuổi vũ kỹ này chỗ khác. Thường Trữ nhìn ta, nháy mắt cười cười, có lẽ là cũng hiểu được tâm tư của ta, ta cũng quay sang cười với nàng ấy. Lúc này Thường Trữ với Vương quân An Bình: “An Bình Vương Quân ở kinh thành hơn nửa tháng, biết chọn được lang quân nào như ý chưa?” Ta nhớ lại mấy ngày trước Hoàng đế có mấy điều kiện của An Bình Vương Quân để chọn lang quân, ta nhìn Vương quân An Bình, lại nhìn Hoàng đế cười uống rượu, càng nhìn càng thấy bọn họ hai người cực kỳ xứng đôi. Bọn họ mà ở cùng chỗ, Ninh Hằng an toàn, ta sau này cũng đỡ phải lo âu. Cho nên, ta khụ tiếng, mở miệng : “Nghe Vương quân An Bình thích nam nhân môi hồng răng trắng, mắt đẹp mày ngài?” Vương quân An Bình vui vẻ đáp lời, “Đúng vậy.” Ta vừa định đùa là Bệ hạ vương triều Đại Vinh chúng ta rất thích hợp với điều kiện của nàng, Vương quân An Bình lại thêm câu, “Nhưng mà, gần đây ta đổi khẩu vị.” Ta sững sờ, Vương quân An Bình nhìn Ninh Hằng : “Gần đây ta rất thích võ tướng, tốt nhất giống như Ninh đại tướng quân đây.” Hoàng đế cười tủm tỉm : “Ninh khanh đúng là trụ cột của triều đình ta.” Có thâm ý, tất cả mọi người đều hiểu. Ninh Hằng là tướng quân giỏi Đại Vinh, sao có thể hứa cho Vương quân nước láng giềng đem về làm lang quân, mà lại còn phải là chính phu. Nếu mà truyền ra ngoài, chẳng phải là làm cho người khác cười đến rụng răng sao. Huống hồ, Ninh Hằng là của ta, Vương quân hám sắc này muốn chết sao mà tranh đoạt với ta. “… Nhưng mà nếu Ninh khanh nguyện ý, trẫm cũng thể gì.” Ta vừa nghe xong, lập tức cất lời: “ được! Vạn lần được!” Câu này của ta ra hơi kích động, ánh mặt mọi người đồng loạt chiếu đến, sau đó lại đồng loạt thu hồi lại. Ninh Hằng nhìn ta muốn gì đó lại thôi, ta nhìn sâu, Hoàng đế hỏi: “Ồ? Thái hậu xem?” Lúc này sắc mặt Hoàng đế nhìn qua có chút tốt lắm, ta ở chung với Hoàng đế nhiều năm như vậy, lúc này tâm tình vui ta tất nhiên cảm nhận được. Nhưng mà ta làm Thái hậu lâu năm như vậy, trường hợp thế này vẫn dễ dàng ứng phó. Ta hờ hững : “Bệ hạ vừa rồi cũng , Ninh khanh là trụ cột triều đình ta, sao lại có thể hứa cho Vương quân An Bình đơn giản như vậy? Huống hồ, theo ai gia biết, Đông Cung của Vương quân An Bình có ít lang quân. Nếu Vương quân An Bình thành tâm thành ý thích Ninh khanh, dù sao cũng nên giải tán hết lang quân ở Đông Cung, mà phải đối xử như chính phu mới phụ thanh danh của Ninh khanh. Mà Bệ hạ từng nhận lời ai gia…” Ta nâng mắt lên nhìn Hoàng đế, “ biết Bệ hạ có còn nhớ ?” Hoàng đế từng Ninh Hằng là nam hầu của ta, điều này, Hoàng đế dù diễn kịch thế này chắc cũng quên được chứ. Hoàng đế : “Trẫm tất nhiên là nhớ.” Lúc này ta có dự cảm tốt lắm, vừa rồi nên xuất đầu vội vã như thế. Mặc kệ Ninh Hằng có phải người trong lòng Hoàng đế hay , Hoàng đế nhất định cũng để Vương quân An Bình mang Ninh Hằng . Ta đúng là hấp tấp vội vàng quá rồi. Trong lòng ta có chút oán trách Vương quân An Bình. Nữ nhân dị quốc đúng là phiền toái, có việc gì tới Đại Vinh chọn lang quân làm chi, hại ta suýt nữa lỡ lời. Sau đó, ta có ý niệm nhiều tất hớ, nên trong yến tiệc, mực yên lặng lặng yên ăn món ngon uống rượu ngon, thỉnh thoảng mới nhàn nhạt mở miệng đáp lời. Sau khi yến tiệc kết thúc, ta thấy hơi chóng mặt. Cũng chẳng biết có phải do uống nhiều rượu quá hay , mà chân cũng vững, vừa đứng dậy là thấy bay bổng, nếu vịn vào Như Ca Như Hoạ, có khi ta lăn xuống hồ Hàm Quang luôn rồi. Đường ra tới xe kéo cũng dài hơn, ta mơ mơ màng màng, trong đầu bỗng dưng nhớ lại lâu trước kia lúc ta mời các đại thần tới nghe hát xướng ở Sướng Thính các sau đó Ninh Hằng nửa đường chặn xe ta, lúc ấy để ý Ninh Hằng nhiều, hôm nay để ý rồi, nên nhớ kỹ lúc đó Ninh Hằng thổ lộ với ta. Ta vén rèm nhìn ra bên ngoài, ngay lúc qua lương đình (đình nghỉ chân), gió mát thổi qua, rượu cũng tán tám phần, ta : “Dừng lại.” Như Ca đỡ ta xuống xe, ta xốc lại áo khoác người, đứng thẳng lại, thấp giọng : “Các ngươi cứ đứng chờ ở đây.” xong, ta thản nhiên tới lương đình. Tối nay trở lại chỗ cũ, nhớ lại những lời thổ lộ của Ninh Hằng, trong lòng tự dưng mềm mại ấm áp thêm vài phần, mà ngay cả gió lạnh thổi xung quanh cũng thể ngăn được ấm áp trong lòng ta. biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng gọi —— “Quán Quán.” Ta quay đầu, là Ninh Hằng. Ta mừng rỡ : “Trí Viễn, sao chàng lại ở đây? lẽ chúng ta tâm linh tương thông sao?” Ninh Hằng khẽ: “Vừa nãy ta nhìn thấy xe kéo của nàng, nên mới tới. ngờ, nàng ở đây .” Ta thấy đưa tay ra, dường như muốn nắm tay ta, nhưng lại rụt về rất nhanh. Ta biết là sợ bị người khác nhìn thấy, bật cười, “Chàng đừng lo, Như Ca bọn họ cách xa chúng ta lắm. Kể cả chúng ta ở đây gặm cắn vài lần, có khi bọn họ cũng chẳng biết được.” Ninh Hằng mặt đỏ lên. Ta thích nhất là bộ dáng xấu hổ này của Ninh Hằng, ta nhìn khắp bốn phía xung quanh, xác định có ai, mới kiễng chân chạm tới môi , Ninh Hằng run lên, đưa tay nắm lấy tay ta, “Tay của nàng lạnh quá.” “Ừ.” nắm chặt lấy, nhàng ma sát, ta thoải mái hưởng thụ, sáp lại gần hơn, quay đầu lại nhìn đoá hoa sen trong hồ, ta : “Ta nhớ chàng ở đây là nhất kiến chung tình (vừa nhìn thấy ) với ta.” Ta quay đầu lại, hai tai Ninh Hằng cũng đỏ lên, ta cười khẽ tiếng, “Đầu gỗ, có ?” gật đầu. Ta lại hỏi: “Chàng thích gì ở ta?” Ninh Hằng nắm chặt hai tay ta, : “Ta cũng biết, ngay từ lần đầu ta tiến cung nàng miễn trách phạt ta, mà cũng có thể là lúc triều thấy nàng nắm tay Bệ hạ từng bước từng bước đến vị trí kia…” Ta vừa lòng : “Chàng gạt ta, ta làm Thái hậu lâu như vậy, chàng có hành lễ với ta mấy đâu, mà mỗi lần mở yến tiệc, chàng có chịu tới đâu.” Ninh Hằng mặt lại đỏ hơn, “Ta… Ta sợ nàng phát ra ta… ta thích nàng.” Ta PHỤT tiếng bật cười. Dù ta có nghĩ thế nào, cũng thể nghĩ ra vì nguyên nhân này mà Ninh Hằng nhận thiếp mời của ta. Ta : “Vậy sao sau đó chàng lại ?” Ninh Hằng trầm mặc. Lúc này ta mới nhận ra mình hỏi sai vấn đề, sở dĩ sau đó Ninh Hằng đến tham dự chắc chắn là Hoàng đế bày mưu tính kế, bởi vì Hoàng đế bày mưu tính kế, nên đầu gỗ này mới bằng lòng tiến thêm bước với ta. Nếu nhờ Hoàng đế, có lẽ cả đời này ta cũng biết có tình ý với mình. Nhưng mà liên quan đến Hoàng đế, trong lòng ta lại thấy thoải mái. Ninh Hằng ra cũng làm ta rầu rĩ, tuy biết nguyên nhân, nhưng mà Ninh Hằng muốn với ta, Ninh Hằng là người của Hoàng đế, hai điểm này vẫn canh cánh trong lòng. Ta vẫn thích đầu gỗ dễ xấu hổ hơn. Ta kiễng chân, cũng chẳng quan tâm bị cung nữ nhìn thấy, môi chạm vào môi Ninh Hằng. Ninh Hằng dường như ngờ ta làm hành động táo bạo thế ở ngay chỗ này, nên cả người cứng đờ, nhưng sau đó miệng rất phối hợp, đầu lưỡi nhàng đưa ra quấn lấy đầu lưỡi ta. Trong mắt ta ánh lên vui vẻ. Trong khoảnh khắc, chân ta nhũn ra, ta rút bàn tay bị Ninh Hằng nắm chặt lại, vươn tay ôm lấy cổ Ninh Hằng, cả người tựa lên người . thể , đứng hôn môi bên ngoài so với hôn trong phòng, tư vị lại càng mất hồn hơn. Đợi đến lúc ta và Ninh Hằng thở dốc ngừng, chúng ta mới ngừng lại. Ngay lúc ta cảm thấy mỹ mãn định khiêu khích Ninh Hằng lần nữa, thoáng thấy cách đó xa xuất bóng người. Bóng người kia biến mất rất nhanh, nhưng từ ánh sáng đèn cung đình treo gần đó, ta có thể nhận ra bóng người kia chợt lóe lên góc áo bào có thêu rồng. Tác giả ra suy nghĩ của mình: NGAO NGAO NGAO ~~~ hôm nay đêm thất tịch ~~~ mọi người đêm thất tịch vui vẻ ~~~~~ Tiểu Ninh Tử xấu hổ : “Các ngươi đừng Bá Vương, Bá Vương rồi ta được gặm Quán Quán nữa…”