Ai gia có hỉ - Đạm Anh (59 chương + 2 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 35:

      Sau khi trở về Phúc cung, ta cứ nghĩ mãi đến bóng người thoáng qua kia. Ở trong cung, người dám mặc áo bào thêu rồng, chỉ có mình Hoàng đế. Nhưng mà lúc đó trời tối đen, ánh sáng từ đèn lồng chiếu ra cũng chỉ mờ mờ, chắc là ta nhìn lầm rồi. Chỉ mong cảm giác có người ở đó là sai, lúc này Hoàng đế có lẽ vẫn còn ở chỗ Vương quân An Bình, có khả năng xuất ở chỗ đó.

      Nửa đêm lúc Ninh Hằng đến, ta với chuyện mình lo lắng. Tuy Ninh Hằng mọi chuyện đều thuận theo ý ta, nhưng khi liên quan đến Hoàng đế, mọi chuyện đều trở nên mẫn cảm. Đến giờ ta vẫn có can đảm hỏi Ninh Hằng, nếu ngày Hoàng đế bảo giết ta, có động thủ hay .

      Dù sao vấn đề này là vô vị, ta cũng chẳng muốn nghĩ sâu hơn, lại nở nụ cười cùng hẹn hò như trước.

      Hôm sau lúc dùng đồ ăn sáng, trong đầu nghĩ hết đủ loại đối đáp. Sau đó ta bắt đầu thấp thỏm chờ Hoàng đế đến thỉnh an. Mấy ngày gần đây, mỗi lần Hoàng đế đến thỉnh an, là mỗi lần ta như phải bước lên pháp trường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng run sợ tất nhiên là cần phải rồi.

      ngờ ta chờ rất lâu, bóng dáng Hoàng đế cũng chẳng nhìn thấy, mà Tào Võ lại nhàng tiến vào với ta: “Bẩm Thái Hậu nương nương, Vương quân điện hạ An Bình cầu kiến.”

      Ta ngạc nhiên, ngờ Vương quân An Bình người có ý đồ nhúng chàm đầu gỗ nhà ta lại đến. Cũng chẳng biết Vương quân An Bình này được ngọn gió nào kéo đến chỗ ta.

      Sắc mặt ta nghiêm trọng, Tào Võ lại to gan dám uyển chuyển thúc giục câu: “Thái Hậu nương nương muốn gặp Vương quân điện hạ An Bình sao?”

      Ta nhìn Tào Võ, lúc này hai mắt sáng lên, giọng lưu loát, hiển nhiên là bộ dáng vì mỹ nhân có thể làm bất cứ điều gì.

      Ta phất tay, : “Để nàng ta vào .”

      Tào Võ mừng rỡ đáp lời “Dạ”, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, Hoàng đế đến cũng chẳng thấy khẩn trương như vậy. Xem ra mị lực Vương quân An Bình này đúng là rất cao, ngay cả thái giám cũng thoát được.

      Lúc Vương quân An Bình tiến vào, thản nhiên hành lễ với ta, rồi : “Ta du ngoạn mấy ngày ở kinh thành, gặp ít chuyện hay việc lạ, còn kết giao được những bằng hữu thú vị. Vị bằng hữu này với ta, Thái Hậu rất đáng để kết giao.”

      Bỗng dưng ta nhớ lại mấy ngày trước Hoàng đế với ta, Vương quân Bình quốc tồi, ta cũng nên chuyện với nàng ta. Nhưng mà Hoàng đế càng thế, ta lại càng cảm thấy Hoàng đế có ý tốt. Ta sờ sờ vòng ngọc cổ tay, lạnh lùng : “Ai gia dù sao cũng chỉ là phụ nhân chốn thâm cung, ngày càng già rồi.”

      Vương quân An Bình sững sờ, nàng đột nhiên cười : “Thường Trữ đúng là liệu như thần.”

      Ta chớp mắt mấy cái, : “Vừa rồi ngươi bằng hữu thú vị là chỉ Thường Trữ?”

      Vương quân An Bình cười : “Đúng vậy. Thường Trữ bảo ta, nếu ta muốn kết giao với Thái hậu, Thái hậu chắc chắn dùng lý do tuổi tác mà từ chối. Thường Trữ còn Thái Hậu chắc chắn thấy ta thuận mắt, nguyên nhân là người tới đón tiếp ta là người trong lòng của Thái Hậu. ra, những lời ta đêm qua cũng chỉ là thuận miệng thôi, mong Thái Hậu bỏ quá cho.”

      Cái miệng của Thường Trữ cũng lớn đấy, đem cả gốc rễ trong lòng ta ra hết. Nhưng mà xem ra vị Vương quân An Bình này rất được Thường Trữ thích cùng tín nhiệm, mà được Thường Trữ tán thưởng, có lẽ ta cũng thích.

      Ta thả lỏng phòng bị trong lòng, cười : “Vương quân An Bình tặng cho Thường Trữ lang quân mỹ mạo (tướng mạo đẹp) sao? Bằng Thường Trữ sao lại hết cả chuyện sâu kín trong lòng ta hết ra thế này.”

      Vương quân An Bình cũng bật cười.

      Duyên phận giữa người và người đúng là rất kỳ diệu, cùng lắm mới chỉ qua canh giờ ngắn ngủi, mà trong lòng ta sinh ra cảm giác hận thể quen biết An Bình sớm hơn. Ta chuyện với An Bình rất vui vẻ thoải mái, nên thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt tới lúc dùng bữa trưa.

      Lúc này ta mới nhớ ra, Hoàng đế nhi tử của ta hôm nay đến thỉnh an. Cứ theo kinh nghiệm từ trước đến giờ, nếu Hoàng đế đến thỉnh an cũng sai người đến báo tiếng, nhưng hôm nay chẳng thấy gì cả. Nhưng mà cũng chẳng sao hết, Hoàng đế đến ta còn len lén vui vẻ.

      Ta giữ An Bình lại cùng dùng bữa trưa. Ăn trưa xong, An Bình rủ ta xuất cung du ngoạn, ta vốn có chút băn khoăn về Hoàng đế, nhưng nghĩ kỹ lại Vương quân nước láng giềng mở miệng mời, ta sao lại có thể vô lý mà từ chối, nên vui vẻ gật đầu đồng ý.

      Ta chỉ đem theo mỗi Nhạn Nhi, quang minh chính đại cùng An Bình xuất cung.

      Chúng ta tra ngoài từ cửa Nam, dùng lệnh bài Hoàng đế ngự ban, An Bình ngồi cạnh ta ở trong xe ngựa vừa giỡn cười đùa vừa nhìn cảnh sắc bên ngoài, đột nhiên, thấy mặt này vui vẻ, hét lên tiếng: “Ninh đại tướng quân.” xong, nàng quay đầu nhìn ta, nở nụ cười, “Thái Hậu, ta gọi người trong lòng ngươi đến rồi kìa.”

      Lúc này gặp Ninh Hằng, đúng là ngoài dự kiến. Nhưng mà việc ngoài dự kiến này lại làm ta vui mừng, ta vui vẻ đưa mặt ra ngoài rèm, đúng là Ninh Hằng.

      Ta vẫy vẫy tay, hô lên: “Trí Viễn.”

      Ninh Hằng cũng dừng bước, lúc này vẻ mặt phức tạp, ánh mắt còn có trốn tránh, tới hành lễ với ta và An Bình, rồi sau nhìn An Bình, nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta.

      Ta nghĩ thầm đầu gỗ này chắc là thẹn thùng, cho nên chút lăn tăn dấm chua trong lòng cũng chẳng để tâm nữa.

      Sau khi Ninh Hằng rời , An Bình nghiêm túc với ta: “Theo kinh nghiệm của ta, ta có thể khẳng định người trong lòng của ngươi có tâm , mà lại còn lại chuyện đại cực kỳ khủng khiếp.”

      An Bình vừa xong, ta bắt đầu thấy lo lắng. Ta nghĩ lại bóng người áo bào thêu rồng thoáng thấy đêm qua, trong lòng lại càng sầu lo hơn. Có lẽ là thấy ta rầu rĩ vui, An Bình mới hỏi ta có muốn tới Tần lâu sở quán (lầu xanh đó) .

      Ta vừa nghe xong, kinh ngạc ngừng.

      Ta hỏi: “Ngay cả nương ngươi cũng tha sao?”

      An Bình dở khóc dở cười : “Trong Tần lâu sở quán cũng có tiểu quan (lầu xanh toàn nam kỹ) mà… Chẳng lẽ ngươi chưa tới bao giờ?”

      Tuy rằng thanh danh ta khá là bừa bão, nhưng trong lòng nương thanh bạch, Tiểu quan lâu nghe cũng có nghe , nhưng mà chưa tới bao giờ, hơn nữa nam nhân duy nhất ta từng cắn qua cũng chỉ có mỗi đầu gỗ kia thôi.

      Lúc An Bình lời này, xe ngựa dừng ở gần Tần lâu sở quán.

      Ta vốn muốn , nhưng vô tình nhìn thấy Thẩm Khinh Ngôn vào. Thẩm Khinh Ngôn từ trước đến giờ đều thanh danh trong sạch, mà trong cung có quy định ràng quan viên triều đình được tới Tần lâu sở quán tìm niềm vui. Mà Thẩm Khinh Ngôn quang minh chính đại vào như thế, rốt cuộc là vì sao?

      Ta nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy Lâm Ngự sử mới thay Thẩm Khinh Ngôn thở phào nhõm. Theo ta được biết, Lâm Ngự sử có sở thích, thích cải trang canh ở gần Tần lâu sở quán, cứ nhìn chằm chằm nếu thấy có quan viên vào lập tức viết tấu sớ vạch tội.

      An Bình đột nhiên : “Ồ? Người đó phải là Thẩm tướng sao?”

      Cuối cùng ta cũng kiềm chế được lòng hiếu kỳ, thay y phục cải trang rồi cùng An Bình tiến vào Tần lâu sở quán. Tú bà vẫn còn dáng vẻ thuỳ mị lắc mông tròn lẳng cầm quạt tròn ưỡn ẹo tới, vừa định mở miệng bị An Bình ngắt lời, “Vị công tử áo trắng vừa vào muốn nương nào?”

      Tú bà được An Bình đưa bạc, lập tức hết toàn bộ chi tiết. Ta ngờ, Thẩm Khinh Ngôn lại gọi tiểu quan, chẳng lẽ thực tế Thẩm Khinh Ngôn là người đoạn tay áo?

      An Bình biết ý ta, lập tức bao luôn căn phòng sát vách với phòng Thẩm Khinh Ngôn, nhân tiện kêu thêm vài tiểu quan.

      An Bình là người thông minh, nàng mỉm cười với ta: “Đại Vinh của ngươi hình như chấp nhận được chuyện nữ nhân đến Tần lâu sở quán, nhưng ngươi vẫn đồng ý cùng ta, có thể kết giao được bằng hữu như ngươi, đúng là chuyện tốt nhất khi đến Đại Vinh. Ở phòng trong có giường, ngươi có thể vào nghỉ tạm, mà gian phòng trong sát với phòng bên cạnh, chỉ cách có tấm ván gỗ.”

      Nàng ấy ám chỉ như thế, ta sao mà hiểu được, nên cũng cười đáp lời “Được”. Kết quả là, An Bình cùng mấy tiểu quan uống rượu ở gian phòng bên ngoài, ta ở phòng trong làm chuyện quang minh chính đại —— nghe lén.

      Chỉ tiếc giọng Thẩm Khinh Ngôn rất , ta có dựng đứng lỗ tai nín thở tập trung lắng nghe cũng chỉ nghe được vài từ lõm bõm, lại lẫn thêm thanh khác. Dù sao điều duy nhất có thể xác nhận chính là căn phòng bên có ba người.

      Lúc ta chán nản thất vọng, giọng bọn họ lại lớn hơn, hình như là cãi nhau tranh luận gì đó.

      Ta lại tập trung lắng nghe, cuối cùng cũng nghe được câu đầy đủ, là Thẩm Khinh Ngôn —— “Bất kể kết quả ra sao, đều phải bảo đảm an toàn của Tô Cán, ta phụng chỉ lấy tiểu thư Hồng gia, là phụ bạc nàng rồi, ta muốn lại tổn thương nàng tiếp.”

      Ta giật mình ngây người, là giật mình. Lời vừa rồi của Thẩm Khinh Ngôn, ít nhiều ta vẫn có thể nghe ra ý của là muốn bảo vệ ta.

      Sau đó, giọng của Thẩm Khinh Ngôn bọn họ lại lại, ta rốt cuộc cũng chẳng nghe được thêm gì.

      .

      Sau khi về cung, ta tâm nặng nề. biết là vì Ninh Hằng, hay là vì Thẩm Khinh Ngôn, mà cũng có thể là vì Hoàng đế. Dường như là sau khi bị Hoàng đế sắp đặt thiết kế vụ hỉ mạch, ta cứ như bị rơi vào vòng luẩn quẩn kỳ quái thoát ra được.

      Ba nam nhân này từng giờ từng khắc đều tiêu tốn tinh thần cùng tâm trí ta, lúc đầu là Thẩm Khinh Ngôn, rồi sau đó là Ninh Hằng. Về phần Hoàng đế, hình như ngay từ lúc ta tiến cung tiêu tốn tinh thần ta rồi.

      Ta nhớ lại vẻ mặt Ninh Hằng hôm nay, lại nhớ lời của Thẩm Khinh Ngôn, lại nhớ tới bóng người nhìn thấy đêm hôm đó, đầu lại bắt đầu đau nhức. Ta xoa xoa, ấn ấn, rồi hạ quyết định nghĩ nhiều nữa.

      Canh ba giờ Hợi sắp đến, có lẽ lát nữa gặm gặm cắn cắn đầu gỗ kia, trong lòng thoải mái dễ chịu ngay thôi. Ta nhớ lại tình cảnh hồi còn ở chùa miếu núi Trọng Quang, nên sai người chuẩn bị khá nhiều bánh ngọt và nước trà, chuẩn bị đợi lát nữa ta với Ninh Hằng dùng phương thức đặc biệt để ăn.

      ngờ ta đợi rồi lại đợi, mí mắt sắp sụp xuống, ta chạm vào chén trà lạnh ngắt, mở to mắt nhìn sắc trời bên ngoài thấp thoáng có tia nắng.

      Ninh Hằng tối nay tới.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Xì poi: Chương sau khá là nguy hiểm hớ hớ hớ cho mọi người tò mò :))

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 36:

      Hôm sau, ta bảo Nhạn Nhi hỏi thăm, lúc Nhạn Nhi quay về với ta Ninh Hằng có tới triều sớm. Ta thoáng trầm ngâm, có lẽ đêm qua Ninh Hằng tới, là bị công vụ trì hoãn rồi.

      Ta lúc này mới an tâm được.

      Lại canh ba giờ Hợi, ta chờ đến trà lạnh ngắt, Ninh Hằng vẫn tới. Trong lòng ta bắt đầu sinh nghi, Ninh Hằng tuyệt đối phải là người thất trách như thế, nếu bị công việc quấn thân, nhất định phái người tới báo tiếng.

      Ta nhớ lại hôm trước xuất cung cùng An Bình nhìn thấy Ninh Hằng, sắc mặt rất phức tạp, lại nhìn ta, hình như ánh mắt trốn tránh, lúc ấy ta chỉ nghĩ là thẹn thùng, nhưng giờ nhớ lại, đúng ổn.

      Đến ngày thứ ba, ta bảo Nhạn Nhi chờ bên ngoài triều sớm, đợi Ninh Hằng vừa xuất lập tức chặn đường . ngờ Nhạn Nhi lại quay về với ta: “Thái hậu nương nương, Bệ hạ giữ Ninh đại tướng quân lại.”

      Nghe Nhạn Nhi xong, lòng ta lập tức rơi lộp bộp. Đêm hôm đó thoáng thấy áo bào bên thêu rồng càng lúc càng ràng.

      Ta chưa suy nghĩ gì thêm, bên ngoài truyền tới giọng thái giám —— Bệ hạ tới.

      Ta trong lòng căng thẳng, Hoàng đế cười tủm tỉm bước vào. vẫn thỉnh an ta như mọi hôm, rồi sau đó cũng tán gẫu chuyện bắc dưới nam, nhưng nhắc tới Ninh Hằng chút nào.

      Cho đến lúc ta cuối cùng cũng nhịn được, giả bộ lơ đãng tới những chiến công của Ninh Hằng mấy năm gần đây, thuận thế nhắc tới Ninh Hằng. Hoàng đế chậm rãi nhấp ngụm trà, thản nhiên nhìn ta, nhanh chậm : “Ồ, quên với Quán Quán, mấy ngày nay ta sai Ninh Hằng làm chuyện, có lẽ cần nhiều thời gian. Lát nữa ta phái người đến Bắc các dọn dẹp đồ đạc của Ninh khanh.”

      Ta khẽ giật mình.

      Hoàng đế lại nghiêm túc : “Vài ngày trước, tấu chương kể tội Ninh khanh càng ngày càng nhiều . Ta vốn nhận lời Quán Quán, nếu nàng muốn Ninh khanh là nam hầu, ta chắc chắn làm theo ý muốn của nàng. Bất đắc dĩ giờ lực bất tòng tâm, hôm qua Lâm Ngự sử suýt nữa liều chết can gián. Cho nên, Quán Quán nàng đành phải chịu oan ức thời gian vậy, đợi mọi chuyện lắng xuống, ta đưa Ninh khanh về.”

      Hoàng đế như vậy, ta càng xác định đêm hôm đó ta va Ninh Hằng hôn môi ở lương đình bị nhìn thấy. Chuyện tới lúc này, Hoàng đế đưa người rồi, ta còn được gì nữa?

      Ta buông mắt xuống, giọng : “Vậy cứ theo ý Thừa Văn .” Ta lúc này trong lòng phiền muộn, Hoàng đế điều đầu gỗ của ta , thời gian tới đúng là buồn chán rồi.

      Qua lúc lâu, ta thấy Hoàng đế trầm mặc, nên thầm tính toán, trong lòng thầm nghĩ: Thường ngày Hoàng đế tối đa cũng chỉ ngồi nửa canh giờ, hôm nay qua nửa canh giờ rồi, sao Hoàng đế vẫn còn chưa ?

      Ta nâng mắt, lúc định với Hoàng đế gì đó, lại phát Hoàng đế nhìn chằm chằm ta. Ta cả người cứng đờ, lúc lâu sau mới mở miệng: “Hôm nay hình như lạnh hơn hôm qua.”

      Hoàng đế cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, lòng ta cũng được thả lỏng, nhưng ngay sau đó Hoàng đế lại đưa tay ra, ta kịp tránh, Hoàng đế tháo trâm cài tóc đầu ta xuống.

      Ta sững sờ, lúc nhìn kỹ lại, trong lòng run lên.

      Lúc này trâm cài tóc Hoàng đế cầm trong tay chính là trâm Ninh Hằng tặng cho ta.

      Ta tỉnh táo lại, ra vẻ lơ đãng : “Thừa Văn làm thế là sao?”

      Ngón tay Hoàng đế lướt qua trâm gỗ, vẻ mặt thản nhiên, : “Ta thấy Quán Quán mấy ngày nay đều cài trâm gỗ này, nên ta muốn tháo xuống nhìn xem rốt cuộc là hiếm có ở chỗ nào.”

      Ta lạnh nhạt : “Chỉ là cây trâm gỗ thôi.”

      Hoàng đế khẽ cười tiếng, “Quán Quán từ lúc nào bắt đầu thích đồ trang sức của Lâm Lang các thế?”

      Ánh mắt Hoàng đế cũng tinh, nếu phải Ninh Hằng ta biết trâm gỗ này mua ở Lâm Lang các, ta tuyệt đối đoán được xuất xứ.

      Ta nghĩ lúc, rồi mới : “Ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng cũng phải dùng những đồ ăn thanh đạm. Trâm gỗ này cũng như đạo lý đó.”

      Hoàng đế khoé môi khẽ nhếch lên, ta thực cảm thấy nụ cười này có ý sâu xa, trong lòng lập tức căng thẳng. Đúng là mỗi lần ngồi cùng chỗ với Hoàng đế nhi tử, ta giống như bị đưa lên pháp trường vậy.

      Ta sợ Hoàng đế lại ra câu gì đó làm ta hết hồn, nên xoa xoa thái dương, ngáp cái, thể bộ dáng mệt mỏi. Cũng may Hoàng đế nhi tử này mắt vẫn tinh tường, lập tức thả trâm gỗ xuống bàn, ta nên nghỉ ngơi.

      Trong lòng ta vui mừng.

      ngờ lại thêm câu, Hoàng đế cười tủm tỉm : “Quán Quán, vài ngày trước Đại Thực quốc tiến cống nhiều kỳ trân dị bảo, trong đó có mặt kính kỳ lạ, sứ giả Đại Thực quốc kia có , nếu soi gương này vào giờ Tý bốn khắc, ra bí mật muốn người khác biết. Chỉ tiếc gương này rất lớn, nếu đưa đến Phúc cung, nhưng gương này rất thú vị, chi bằng tối nay Quán Quán hãy đến cung điện của trẫm, cùng thưởng thức mặt gương kỳ lạ này.” Dừng lại lúc, Hoàng đế cũng cho ta thời gian để cự tuyệt, lại : “Quán Quán, giờ nàng cứ nghỉ ngơi , để có tinh thần tối nay còn thưởng thức gương.”

      Sau khi Hoàng đế rời , trong lòng ta vẫn còn sợ hãi. Chẳng lẽ mấy lời vừa rồi dùng để ám chỉ gì đó? ra bí mật ta muốn người khác biết? Ta vẫn còn nhớ Thường Trữ bảo Hoàng đế tra xét thăm dò Thẩm Khinh Ngôn.

      Chẳng lẽ Hoàng đế tra ra chuyện này, thưởng thức kính thực ra là để cho ta đường sống?

      Ta nghĩ trái nghĩ phải, chung quy cũng chẳng nghĩ ra gì. Lúc này ta dứt khoát cởi áo khoác ngoài, ôm lò sưởi tay chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc ta tỉnh lại, thấy đèn đóm thắp lên rực rỡ, sau đó Nhạn Nhi ta biết, buổi chiều, có mấy cung nữ từ cung điện Hoàng đế đến dọn dẹp hết đồ đạc của Ninh Hằng, thức cũng để lại.

      Ta áo khoác thèm mặc, lò sưởi tay cũng cầm mà chạy luôn đến Bắc các, trong cơn gió lạnh thổi đến còn có những bông tuyết tung bay, lạnh thấu xương. Tới Bắc các, thấy bàn ghế vẫn như trước, giường cũng như trước, nhưng lại thiếu vài phần mạnh mẽ, nam tính.

      Ta mờ mờ cảm nhận thấy, lần này Ninh Hằng rời bao giờ trở lại nữa.

      Ta thấy trống rỗng, trong lòng buồn bã, lúc dùng bữa tối ăn như nhai sáp, ta nhớ lại Ninh Hằng từng múa kiếm để làm ta bớt ưu sầu, nhớ Ninh Hằng học thổi sáo để đổi lại nụ cười của ta, trong lòng lại càng phiền muộn.

      Lại nhớ lại lúc ta và Ninh Hằng gặm cắn nhau, ta đặt đũa xuống, chỉ cảm thấy ngàn vạn món ngon cũng hơn được đôi môi mềm mại của Ninh Hằng.

      Ta thở dài, đúng lúc này Hoàng đế phái người đón ta đến cung điện . Trong thoáng chốc, ta có ảo giác như mình bị đưa thị tẩm. Loại cảm giác này ổn, ổn chút nào, hôm khác ta phải khuyến khích những người quen cũ của Tô gia trong triều, bảo bọn bỏ thể mồm mép, để Hoàng đế nhồi nhiều nữ nhân vào hậu cung.

      Ta chỉnh trang lại quần áo rồi ngồi lên xe kéo, hai mươi cung nữ tay cần đèn lồng trạm khắc hình phượng mạ vàng dàn thành hàng hai bên, ta vén rèm nhìn tuyết tung bay bên ngoài, trong lòng lại thấy buồn phiền.

      Đến cung điện Hoàng đến, thái giám cùng hô to —— Thái hậu tới, Như Ca đỡ ta xuống xe kéo, ta cũng thay đổi vẻ mặt để gặp mặt nhi tử. Hoàng đế ra ngoài điện nghênh đón ta, vẫn cười tủm tỉm : “Thái hậu dùng bữa tối chưa?”

      Ta ân cần : “Cám ơn Bệ hạ quan tâm, ai gia dùng bữa tối rồi, biết Bệ hạ dùng chưa?” Ta chợt thấy mấy lời này khách khí, giống mẫu thân chuyện với nhi tử, nên lại : “Bệ hạ những ngày gần đây gầy nhiều, lúc dùng bữa nên ăn nhiều hơn.”

      Ánh mắt Hoàng đế chợt loé sáng, cười : “Sắp bước sang năm mới, tất nhiên là nhiều công việc, ngày thường phê duyệt tấu chương cũng quên cả dùng bữa. Nhưng mà hôm nay Thái hậu đến, dù sao cũng nên để Thái hậu ăn trước, mấy ngày gần đây Ngự thiện phòng mới làm mấy món ăn, Thái hậu cùng trẫm nếm thử .” xong, Hoàng đế rất tự nhiên sáng vai cùng ta, Như Ca buông tay ra, Hoàng đế lập tức đón lấy, tuy cách vài lớp quần áo, nhưng ta vẫn cảm thấy bàn tay Hoàng đế cực kỳ nóng.

      Ta lập tức thấy được tự nhiên, nhưng mà Hoàng đế cũng lôi kéo ta vào trong điện. Trong điện khá nhiều lò sưởi ấm áp, trái ngược hoàn toàn với lạnh giá bên ngoài, ta cởi áo khoác, ngồi xuống cạnh Hoàng đế.

      Cung nữ bưng lên từng món ăn, Hoàng đế là hiếu thuận, mỗi mòn ăn đều để ta nếm trước, mà rất nhiệt tình gắp đồ ăn cho ta, chỉ tiếc là ta thèm ăn, nhưng bất đắc dĩ Hoàng đế cứ chăm chỉ gắp đồ ăn tới bát, ta đành phải gắng nuốt vào bụng.

      Dùng cơm xong, gần tới giờ Hợi bốn khắc, cách giờ Tý bốn khắc vừa vặn còn canh giờ nữa. Đêm dài đằng đẵng, ta và Hoàng đế nhi tử nam quả nữ, theo bản năng ta ngồi cách xa Hoàng đế hơn chút.

      Chính vì tuổi trẻ phong lưu, nên cung điện to thế này, toàn màn là màn, lò sưởi ấm áp, đúng là màn dạo đầu của khung cảnh xuân tình kiều diễm, nếu Hoàng đế mà oán hận ta hôn Ninh Hằng, oán hận ta cùng Thẩm Khinh Ngôn bày ra mưu mưu phản, lửa giận bốc lên ở chỗ này xảy ra nhiều chuyện rồi.

      Ta hắng giọng, mở miệng : “Thừa Văn, mặt gương kỳ lạ kia ở đâu?”

      “Quán Quán muốn nhìn luôn sao?”

      Ta gật đầu, “Đúng vậy, tuy chưa tới giờ Tý bốn khắc, nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy trước.”

      Hoàng đế vỗ bàn tay, hai thái giám bước vào, Hoàng đế : “Vén tầng màn đầu tiên lên.”

      Hai thái giám nghe lời vén lên, thấy sau màn có vật rất lớn, ước chừng cao gấp đôi người, hình quả trứng (hình bầu dục), lại bị tấm lụa đen che , có thể nhìn thấy mờ mờ sau tấm lụa là mặt gương bóng loáng.

      Hoàng đế về phía trước, đưa tay kéo , lụa đen bay xuống, hai thái giám nhặt lấy, rồi nhàng lui ra.

      Ta đến gần nhìn chăm chú, gương này cực kỳ hoa lệ, xung quang khảm nạm các loại bảo thạch đặc biệt sáng óng ánh, đỏ vàng cam xanh lá xanh thẫm xanh da trời tím, nhiều màu sắc cực kỳ rực rỡ. Ta nhìn hình phản chiếu của mình trong gương, cung trang màu xanh thẫm, giày ngọc màu xanh lá, cổ tay là vòng ngọc bích, tai đeo ngọc trắng, trâm Phượng cài búi tóc, tất cả đều ra ràng sắc nét gương.

      Hoàng đế biết từ lúc nào đến bên cạnh ta, lộ ra nửa người trong gương, thường phục màu lam , đai lưng thắt eo, mảnh vải đai lưng thêu màu đỏ, cũng phản chiếu ràng trong gương.

      Ta : “Công nghệ làm gương của Đại Thực quốc so với Đại Vinh ta cao hơn ít.”

      Hoàng đế cười mỉm nhìn ta trong gương, cười : “Ta sai người đến Đại Thực quốc học tập công nghệ bọn họ, tin rằng mấy ngày nữa phổ biến rộng ở triều đình ta.”

      Lúc Hoàng đế lời này, đứng rất gần ta, thậm chí ta có thể ngửi được mùi hương áo , lòng ta bắt đầu căng thẳng, vội vàng : “Có là giờ Tý bốn khắc nhìn vào gương này biết được những bí mật muốn người khác biết của người nhìn ?”

      biết có phải là ảo giác , nhưng ta cảm thấy Hoàng đế xích lại gần hơn, : “Đúng vậy, mấy ngày nay, ta thử qua vài lần.” Lúc này rốt cuộc Hoàng đế cũng cách ta ra chút, quay người gọi mấy người vào.

      Ta còn kinh ngạc với cử chỉ của Hoàng đế, Hoàng đế với các cung nữ, thái giám: “Gương này những gì với các ngươi?”

      thái giám trong đó đứng dậy, cúi đầu buông mắt : “Đêm qua tiểu nhân nhìn vào gương này, trong gương xuất nữ nhân mặc quần áo Đại Thực quốc, trong đầu tiểu nhân nóng lên, bất tri bất giác ra việc đái dầm năm ngoái.”

      Thái giám này nhìn qua cũng hơn ba mươi tuổi, ngờ vẫn còn bị đái dầm, bí mật này cũng coi như là muốn người khác biết được. Nhìn thái giám này cúi đầu rất thấp mặt cũng đỏ bừng, ta khụ khụ cố gắng nhịn cười.

      Lúc này thái giám lại đứng lên, vẻ mặt quẫn bách: “Tiểu nhân giờ Tý bốn khắc đêm trước nhìn vào gương này, cũng lờ mờ nhìn thấy nữ nhân mặc quần áo Đại Thực quốc, rồi sau đó cũng cảm thấy đầu nóng lên, bất tri bất giác ra chuyện tiểu nhân từng chuồn ra khỏi cung.”

      Ngay sau đó những cung nữ còn lại cũng thay phiên những chuyện lạ xảy ra khi nhìn vào gương, chớp mắt tới giờ Tý ba khắc, còn khắc nữa là đến giờ Tý bốn khắc.

      Hoàng đế cho toàn bộ cung nữ thái giám lui ra ngoài, cung điện to rộng như vậy lập tức chỉ còn lại ta và Hoàng đế.

      Ta nuốt nước miếng, : “Gương này là kỳ lạ.”

      Hoàng đế cười tủm tỉm : “Đợi lát nữa Quán Quán nhìn thử .”

      Ta đứng thẳng lưng, chút do dự : “Ta làm người quang minh chính đại, có bí mật gì đáng hết.”

      “Vậy ta thử.”

      Ta lại : “ được.”

      Hoàng đế nhíu mày, “Hả? Sao lại thế?”

      Haizzz, bí mật của Hoàng đế có thể để người khác nghe sao? Nếu ta biết được bí mật Hoàng đế muốn cho người khác biết, có lẽ ta cũng để bước ra khỏi cung điện này. Ta nhanh chóng nghĩ ngợi, ngoại trừ việc mưu phản, ta dường như chẳng còn bí mật gì, có lẽ bí mật này Hoàng đế cũng biết rồi.

      Mà ta từ trước đến giờ tin chuyện ma quỷ, vừa rồi những lời cung nữ thái giám ta tuyệt đối tin, có lẽ những việc này là tạo đường lui cho ta.

      Ta khẽ cắn môi, : “Bí mật của Thừa Văn ta biết, vẫn nên để ta thử .”

      Hoàng đế nhíu mày, nhanh chậm : “Quán Quán biết bí mật gì của ta?”

      Ta : “Thừa Văn quên rồi sao? Ngươi cũng từng tiểu ra giường, mà lại còn ôm chăn gối lén lút nhét xuống dưới giường ta nữa.”

      “Quán Quán nhớ ràng .” Hoàng đế trong mắt tràn đầy ý cười.

      Ta tính toán lúc sắp đến giờ Tý bốn khắc, bước chậm đến trước gương, Hoàng đế đứng bên cạnh hứng thú nhìn ta. Ta chột dạ, đành phải quay mặt nhìn chằm chằm gương, nhìn trâm Phượng cài đầu, từng sợi lông mi, lại nhìn tơ máu trong mắt ta.

      Đột nhiên, Hoàng đế : “Giờ Tý bốn khắc đến rồi.”

      Ta nín thở tập trung, cực kỳ mong chờ trong gương xuất nữ nhân mỹ lệ mặc quần áo Đại Thực quốc như lời cung nữ , nhưng mà ta nhìn rồi lại nhìn, gương cũng bị ta nhìn đến sắp thủng, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy mỗi mình ta.

      Ta lén lút liếc nhìn Hoàng đế, Hoàng đế mắt đầy hàm ý nhìn ta cười.

      Ta cuối cùng cũng hiểu.

      Cái gì mà Đại Thực quốc cái gì mà giờ Tý bốn khắc cái gì mà bí mật muốn người khác biết tất cả đều là giả, Hoàng đế đúng là muốn mượn chuyện gương để đến bí mật của ta, mà bí mật này Hoàng đế biết, chỉ ra mà thôi.

      giờ chờ ta mở miệng!

      Ta buông mắt, chuẩn bị tinh thần, giọng : “Trong nội tâm ta đúng là có bí mật, cách đây vài năm Thẩm Khinh Ngôn cùng Bình Trữ hoàng thúc tới tìm tới ta, ước hẹn cùng ta… mưu phản. Tình cảnh lúc đó, ta có lựa chọn nào khác chỉ có thể đáp ứng, nhưng chỉ giới hạn ở bên ngoài. Thực tế, trong lòng ta vẫn hướng về phía Thừa Văn, Thừa Văn là tay dưỡng lớn, ta cùng với Thừa Văn cả Thường Trữ nữa sống với nhau từ , ta tất nhiên là muốn người khác hại Đại Vinh, phản Thừa Văn. Những năm gần đây, mỗi lần ta gặp Thừa Văn đều muốn chân tướng với ngươi, nhưng bất đắc dĩ xác định được bên người có người của Thẩm Khinh Ngôn hay Bình Trữ hoàng thúc hay , cho nên đành phải chôn vùi dưới đáy lòng, đợi đến lúc bọn họ thả lỏng ta với ngươi.”

      xong, lòng ta nhộn nhạo, chẳng biết hồi này có qua cửa được . Ta nâng mắt nhìn Hoàng đế, Hoàng đế vẻ mặt bình tĩnh nhìn ta, mặt có biểu lộ gì hết.

      Cũng biết qua bao lâu, mới với ta: “ ngờ… trong lòng Quán Quán lại dấu bí mật như vậy.”

      Nhìn bộ dáng này của Hoàng đế, ta cam bái hạ phong (bái phục), trong Hoàng cung này, diễn kịch giỏi nhất đúng là Hoàng đế, có thể được những lời đó tự nhiên đến vậy.

      Ta cố gắng nhích gần đến Hoàng đế, vẻ mặt giả bộ chân thành tha thiết : “Thừa Văn, ngươi tin ta sao?”

      “Quán Quán thích Thẩm khanh?”

      Ta cần nghĩ ngợi gật đầu, “ thích.”

      Hoàng đế sắc mặt ngưng trọng, : “ như vậy, Quán Quán là mật thám của bọn họ rồi.”

      Ta khẽ cắn môi, gật đầu mạnh.

      “Đúng vậy.”

      Hoàng đế bỗng nhiên giương môi cười, trong mắt tràn đầy ý cười, thấy ta sửng sốt rồi lại sững sờ, đến phía sau ta, vươn đầu nhìn chằm chằm ta trong gương, sau đó giọng : “Quán Quán, ta tin nàng.”

      Dừng lại, lại : “Quán Quán tốt với ta như vậy, sao có thể mưu phản được chứ?”

      Lời này ta nghe thấy được tự nhiên, ta từng có ý mưu phản, nhưng là quá khứ rồi. thể , ta Tô Cán công bằng mà chính là tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy, Hoàng đế tra ra chuyện Thẩm Khinh Ngôn mưu phản, chắc chắn có biện pháp giải quyết.

      Mà Thẩm Khinh Ngôn đối với ta, mặc kệ là tình ý hay , chung quy cũng chỉ là giả dối. Như mấy ngày trước, ở bên ngoài Tần lâu sở quán gặp , cải trang mà quang minh chính đại vào, sợ người khác biết là Thẩm Tướng chắc.

      Thẩm Khinh Ngôn chắc chắn làm mấy hành động huỷ thanh danh thế này, nếu làm, chắc chắn là có mục đích. Ta xuất cung cùng An Bình phải lén lút , Hoàng đế biết được, chắc chắn Thẩm Khinh Ngôn cũng biết. Hơn nữa vài ngày trước ta còn thân mật với Ninh Hằng…

      Ngay lúc ở Tần lâu sở quán đúng là ta bị mê hoặc, nhưng mà sau khi trở về ngủ đêm, hôm sau tỉnh lại, rất nhiều chuyện hiểu thông ra.

      Thẩm Khinh Ngôn, là nam nhân nho nhã mà ta ái mộ ngưỡng mộ nhất, nhưng là chuyện quá khứ.

      Hoàng đế đột nhiên gần sát ta, ta nâng mắt nhìn lên, lúc này thế đứng của ta với Hoàng đế giống hệt như ôm ta từ sau lưng vậy.

      Ta trong lòng run lên.

      Ánh mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm vào gương, giọng : “Quán Quán, ta cũng nhìn thấy nữ nhân Đại Thực quốc trong gương…” Ta nội tâm căng thẳng, biết Hoàng đế muốn chơi trò gì nữa đây, “Quán Quán, ta xin lỗi nàng, ta lo lắng nàng vĩnh viễn thích Thẩm khanh, nên mới để Ninh khanh giả bộ tiếp cận nàng, giả bộ nhất kiến chung tình với nàng…”

      Ta giật mình.

      Hoàng đế bỗng dưng đưa tay ôm lấy eo ta, cúi đầu thào bên tai: “Quán Quán, ta thích nàng, luôn thích nàng.”

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 37:

      Ta vẫn cho rằng trong lăng tiên đế có xây bậc thang để cho ta xuất tường (hồng hạnh xuất tường – ngoại tình), nhưng dù ta có nghĩ thế nào cũng ngờ được bậc thang chờ ta xuất tường lại là… con trai tiên đế.

      Hai bàn tay đặt bên hông vẫn nóng bỏng như trước, lúc chạm đến ánh mắt Hoàng đế tràn đầy ý cười, ta cười gượng tiếng, : “Ta là mẫu hậu của Thừa Văn, Thừa Văn thích mẫu thân của mình, cũng là tự nhiên. Ta cũng thích Thừa Văn, luôn thích Thừa Văn. Đương nhiên, ta cũng thích cả Thường Trữ.”

      Ta hơi dùng sức, tránh thoát khỏi đôi tay Hoàng đế, lui snag bên phải. Vẻ mặt Hoàng đế phức tạp nhìn ta, ta ngáp cái, “ còn sớm nữa, Thừa Văn sáng sớm mai còn phải lên triều, vẫn nên nghỉ ngơi sớm .”

      xong, đợi Hoàng đế mở miệng ta lui nhanh ra ngoài, may mà Hoàng đế cũng giữ ta lại, nhưng mà ta cũng nghe thấy Hoàng đế cười khẽ tiếng. Ta đột nhiên nhớ lại lúc ta mười ba tuổi, Hoàng đế ở Ngự hoa viên đuổi bắt thỏ, ngờ con thỏ kia cũng thoát được khỏi tay Hoàng đế, trốn trong bụi cỏ, cung nữ bên người Hoàng đế phải bắt con thỏ lại, Hoàng đế cũng chỉ khẽ cười tiếng, giọng non nớt: “Con thỏ kia là con mồi của ta, nó trở lại thôi.” Về sau, con thỏ kia quả lại bị Hoàng đế bắt về, Hoàng đế lại khẽ cười tiếng.

      Lúc này, ta khỏi run run, sau khi ngồi lên xe kéo, cung nữ trong cung điện Hoàng đế bỗng dưng vội vàng chạy ra, hô: “Thái hậu nương nương… Thái hậu nương nương…” Sắc mặt ta trắng bệch, cung nữ kia thở hồng hộc đứng trước xe kéo ta, nàng ta cung kính hành lễ, rồi đưa áo khoác ra, rồi : “Nương nương, áo khoác của người quên trong điện .”

      Lúc này trong lòng ta loạn hết lên, nghe hai chữ “Nương nương” lập tức đen mặt, “Làm càn, ai gia là Thái hậu, sao lại chỉ gọi là nương nương. Thân là cung nữ trong cung, ngay cả cung quy cũng biết, còn ra thể thống gì! Như Ca, vả miệng.”

      Mấy năm nay, ta chưa từng phát giận với cung nữ, đây cũng là lần đầu tiên. Thường ngày ta cũng là người hiền lành, tối nay chỉ có thể trách cung nữ này sờ đúng chỗ đau của ta.

      Ta sai người khởi giá về cung, phía sau truyền đến tiếng vả miệng ba ba ba, ta nghiêm mặt về tới tẩm cung, lúc cởi áo ra ngủ, ta nhớ tới Ninh Hằng, lại nhớ những lời Hoàng đế , trong đầu lập tức bị che phủ bởi mây mù.

      Ta vẫn cho rằng Hoàng đế coi ta là tình địch, mà ngờ coi Ninh Hằng là tình địch, từ đó, tất cả dị thường của Hoàng đế từ trước đều có thể giải thích được. Nhưng mà, Hoàng đế trong thời điểm nhạy cảm này mà ra, đúng là dụng tâm kín đáo.

      Mà Hoàng đế Ninh Hằng giả bộ nhất kiến chung tình với ta, lời này ta quả quyết tin. Có chân tình hay , ta tất nhiên có thể cảm giác được. Ninh Hằng thích ta là , Ninh Hằng trung với Hoàng đế cũng là , đầu gỗ kia còn coi trọng Hoàng đế hơn cả ta, lại càng là .

      Nếu Hoàng đế thích ta, ta và Ninh Hằng còn có chút khả năng, nhưng giờ mặc kệ Hoàng đế thích ta hay thích Ninh Hằng cũng thế, ta và Ninh Hằng chung quy thể thoát khỏi bàn tay của Hoàng đế.

      Tuy ta nghĩ hết mọi đường, nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, lúc xảy ra lại là khác hẳn. Thân thể của ta được nâng niu từ bé mà những năm gần đây làm Thái hậu lại càng lười biếng, nên khi phiền muộn, bệnh cũng kéo đến luôn.

      Cho nên, đêm đó ta bị nhiễm phong hàn (cảm lạnh), cả đêm ho ngừng, đầu ta choáng váng mơ hồ, mơ mơ màng màng nhận thấy có người sờ lên trán ta, lòng bàn tay cực kỳ ấm áp giống tay Ninh Hằng, ta yếu ớt gọi tiếng: “Đầu gỗ…”

      Bàn tay trán ta lập tức cứng đờ, lập tức rời khỏi trán ta. Sau đó lâu sau ta lờ mờ cảm thấy có người bắt mạch, ngay sau đó là tiếng chuyện cố gắng rất , ta muốn nghe ràng, nhưng mà càng nghe càng mơ hồ, cuối cùng nặng nề ngủ tiếp.

      Lúc ta tỉnh lại đầu vẫn đau nhức như trước, Như Ca cùng Như Họa canh giữ bên giường ta, thấy ta tỉnh lại vẻ mặt vui mừng. Ta đưa tay, Như Ca đỡ ta ngồi dậy, Như Họa đặt gối mềm sau lưng, ta tựa vào gối mềm, xoa xoa thái dương, : “Đêm qua ai tới?”

      Như Ca thấp giọng : “Bẩm Thái hậu nương nương, là Bệ hạ và Ngụy Thái y.”

      Nghe thấy hai chữ “Bệ hạ”, đầu ta lại càng đau . Ta lại hỏi: “Giờ nào rồi?”

      Như Họa đáp: “Bẩm Thái hậu nương nương, giờ Ngọ canh ba.”

      Ta sững sờ, hoá ra giấc của ta lại lâu như vậy, nhưng mà cũng tốt, ta cũng đỡ phải đối mặt với Hoàng đế đến thỉnh an. Kết quả là, mấy ngày liên tiếp ta đều lấy lý do bị bệnh ngủ thẳng đến buổi trưa hôm sau, biết Hoàng đế rời khỏi Phúc cung, ta mới lặng lẽ thức dậy.

      ngày, lúc ta uống thuốc, trong lòng chợt thấy thương cảm. Nếu vì Hoàng đế, lúc này Ninh Hằng có thể dùng miệng mớm cho ta uống thuốc đắng như hoàng liên này. Ta cảm khái, mà cũng cảm thấy tình cảm đối với Ninh Hằng chân tình ít. Uống xong chén thuốc đắng, ta quyết định bất kể thế nào cũng muốn tự mình gặp mặt Ninh Hằng lần.

      Ta là người là làm, nên hoa mai ở Phúc cung vừa nở, ta liền gọi Nhạn Nhi lấy lý do thưởng mai mời An Bình tới.

      Theo ta được biết, chuyện Hoàng đế phái Ninh Hằng làm là cùng An Bình du ngoạn khắp nơi ở kinh thành. Lúc ta mới biết, trong lòng tức giận đến nhịn được, hận thể ném Hoàng đế xuống hồ Hàm Quang. Nhưng mà như vậy cũng tốt, An Bình biết Ninh Hằng là người của ta, chắc đến mức cướp người của ta.

      Cũng may giao tình của ta với An Bình cũng tệ, mà An Bình cũng là người thông minh, chẳng cần nàng cũng đoán được ý ta. Nàng còn cười dài với ta: “Ngày mai giờ Mùi, Ninh Hằng tới hồ Hàm Quang.”

      Ta hỏi: “Chỉ mình ?”

      An Bình gật đầu, “Đúng, chỉ mình .”

      Ta lại hỏi: “Lúc nào ngươi về nước?”

      An Bình nhướng mày, “Nhanh thôi.”

      Ta : “Mấy ngày nay ai gia nhiễm phong hàn, có lẽ đến lúc người về nước cũng thể tiễn được.”

      An bình : “ sao sao.”

      Ta lại : “An Bình là người thông minh, Ninh Hằng đón ngươi tới, ngươi cũng nên nhớ đường trở về chứ.”

      An Bình cười khanh khách : “Biết rồi, Thái hậu yên tâm.”

      Ta lúc này mới hạ quyết tâm, nhưng mà thấy An Bình cười khanh khách, ta cũng chẳng an tâm được. Mấy ngày nay tuy kết giao với An Bình, nhưng chỉ là kết giao sơ qua. Quen biết lâu dần, ta lại càng thấy An Bình rất giống Hoàng đế, giờ An Bình chỉ là Vương quân Bình quốc, nhưng sau này đăng cơ là vua nước. Đối với người đứng đầu quốc gia, ta ít nhiều gì cũng có phản cảm, chỉ vì bọn họ lời ra giả khó phân mà hỉ nộ cũng thất thường.

      Mà An Bình hình như có tâm tư nên có với Ninh Hằng, đối với tình địch ta lại càng có hảo cảm.

      An Bình rồi, ta lập tức bảo Nhạn Nhi hỏi thăm thái giám bên cạnh Hoàng đế lịch trình ngày mai của Hoàng đế, biết được ngày mai Hoàng đế cả ngày đều phải phê duyệt tấu chương ta thấy vui vẻ. Hôm sau ta vẫn ngủ tới tận trưa, sau khi tỉnh lại lập tức trang điểm, bởi vì nữ nhân lúc nào cũng muốn đẹp nhất trong mắt người mình thích, ta chung quy vẫn có chút tâm tư muốn đẹp hơn trong mắt Ninh Hằng.

      Sau đó ta gọi Nhạn Nhi giúp ta rời khỏi Phúc cung, hoa mỹ là giải sầu, nhưng ra là hẹn hò tư tình. Còn chưa tới hồ Hàm Quang, từ xa xa nhìn thấy Ninh Hằng, nhiều ngày gặp, dường như gầy hơn chút. Ta chậm rãi bước tới, lúc cách Ninh Hằng chỉ còn xích (0,33m), mạnh mẽ xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi ánh mắt nhìn đến ta trong nháy mắt lại dịu dàng hơn.

      dường như được tự nhiên, lùi dần lại gọi ta tiếng “Thái hậu” .

      Ta híp mắt, “Ninh Hằng, chàng nhanh như vậy muốn phủi sạch quan hệ với ta rồi hả?”

      trầm mặc, vẻ mặt phức tạp, ta thoáng nhìn thấy bàn tay dưới tay áo nắm thành nắm đấm. Ta khẽ thở dài, bước lại gần, ta : “Trí Viễn, Bệ hạ gì với chàng?”

      Ninh Hằng run lên, lại lui về sau bước. Ta lại bước về phía trước bước, cũng lui về phía sau, ta cười lạnh, “Ninh Hằng, chàng thử cứ lui thêm bước nữa thử xem?”

      Ninh Hằng động đậy, ta bước nhanh về phía trước, gần sát . Ta ngẩng đầu lên nhìn , thở ra ngụm khí tạo thành lớp sương, mơ hồ trước mắt ta. Ta nắm lấy tay Ninh Hằng, : “ cho ta biết, Bệ hạ gì với chàng? Nếu chàng , ta lập tức nhảy luôn xuống hồ.”

      Tay Ninh Hằng rất lạnh, rút tay lại bước sang bên cạnh, “Bệ hạ chưa từng gì với vi thần.”

      giờ ngay cả tự xưng cũng đổi rồi, ta lúc này muốn cầm gậy đập nứt đầu để nhìn xem bên trong có phải làm bằng gỗ hay . Ta hít sâu hơi, ngăn lại tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Ninh Hằng, chàng chỉ cần cho ta biết câu, tình cảm của chàng đối với ta là hay là giả?”

      Qua lúc lâu, Ninh Hằng mới đáp: “… Là .”

      Ta lại hỏi: “Nếu có Bệ hạ cản trở, chàng có nguyện ý vĩnh viễn làm nam hầu của ta?”

      Ninh Hằng lần này chút do dự, trực tiếp trả lời ràng: “ .”

      Quả nhiên giữa Hoàng đế và ta, lựa chọn của Ninh Hằng vĩnh viễn là Hoàng đế. hổ là trung thần. Hoàng đế có lẽ nên tự mình ban thưởng bảng hiệu tướng quân trung thần để treo ở phủ , để đời sau đến quỳ bái.

      Ta cười khổ tiếng, : “Ta Tô Cán sống hai mươi năm, mà chỉ thích có hai người, là Thẩm Khinh Ngôn, người là chàng. Chỉ tiếc, Thẩm Khinh Ngôn thích ta, mà chàng thích ta lại dám làm trái ý Thánh Thượng.” Dừng lại chút, ta hỏi: “Ninh Hằng, nếu Bệ hạ bảo chàng giết ta, chàng làm sao?”

      Ninh Hằng như chém đinh chặt sắt: “Bệ hạ thích nàng, tuyệt đối giết nàng.”

      Xem ra ta đoán đúng, Ninh Hằng quả nhiên biết Hoàng đế thích ta, cho nên mới muốn cách xa ta. vĩnh viễn dám tranh giành với Hoàng đế, ta căn bản thể chờ mong trung thần này dám làm trái ý Hoàng đế mà theo ta.

      “Ninh Hằng, lại đây.”

      Ninh Hằng nhìn ta, hề động đậy.

      Ta nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, “Ninh khanh, ai gia bảo ngươi lại đây.”

      Ninh Hằng cuối cùng cũng làm theo, bước từng bước lại gần, gió lạnh quất qua mặt ta đau rát, mắt cũng thấy cay cay, ta hơi ngẩng đầu, nước mắt mới rơi xuống, Ninh Hằng giật mình.

      Ta kiễng chân, hôn Ninh Hằng.

      Ninh Hằng rất quen thuộc với thân thể ta, hôn lại cũng rất thuần thục, mặc dù giờ muốn cách xa ta. Ta vẫn mở to mắt nhìn Ninh Hằng, những dao động từ sâu đáy mắt ta nhìn thấy hết, đấu tranh có, say đắm cũng có.

      Ta buông ra, ta cười lạnh : “Ninh Hằng, chàng là người nhu nhược! Hoàng đế thích ta, chàng dùng cả hai tay dâng lên, chàng có để ý đến suy nghĩ của ta ? Vì sao chàng thể dũng cảm đấu tranh?” Giọng ta dần, “Đầu gỗ, chàng từng nguyện ý cùng ta tìm nơi rất xa cư, giờ lời đó còn hiệu lực ?”

      “… xin lỗi.”

      vừa xong, ta lập tức giơ tay dùng sức tát vào mặt , lúc rút tay về bàn tay ta đau rát, ta nhìn chằm chằm mảng đỏ lằn mặt Ninh Hằng, mặt có biểu tình gì : “Ninh Hằng, ngươi đúng là trung thần, trung thần đến ngu trung.”

      Ta xoay người nhìn hồ Hàm Quang, mặt hồ trong vắt như gương, bóng ta và Ninh Hằng phản chiếu ràng mặt nước, gió lạnh gào thét thổi qua, làm mặt hồ gợn sóng nhoè hình bóng hai người, lò sưởi trước ngực dần dần lạnh , ta chợt cảm thấy thất vọng cùng đau khổ trước nay chưa từng có.

      Ninh Hằng gì, ta cũng chờ mong mở miệng, Ninh Hằng thích ta, nhưng sai ở chỗ trung với Hoàng đế.

      “Ta Tô Cán rất dễ thích người, cũng dễ quên người, cũng may thời gian ta thích ngươi lâu, để quên ngươi có lẽ cũng lâu. Từ giờ về sau ngươi tiếp tục làm trung thần, ta tiếp tục làm Thái hậu, từ nay về sau chúng ta hai người hai đường.” Ta rút xuống trẫm gỗ Ninh Hằng tặng ta cài búi tóc, ta dùng sức ném , phù tiếng, mặt hồ từng vòng sóng rung động lan dần.

      Cũng được cũng được thôi, vì Ninh Hằng cứu ta ở hồ Hàm Quang mà động tâm, cũng nhân tiện trâm gỗ tặng chìm xuống đáy hồ mà chết tâm (hết hy vọng), mọi thứ nhân quả tuần hoàn, có lẽ đây là nhân quả của ta và Ninh Hằng.

      Sau đó, ta nhìn qua Ninh Hằng, mà ngẩng cao đầu rời khỏi hồ Hàm Quang.

      Nhạn Nhi đỡ ta, lo lắng : “Thái hậu, người làm sao vậy?”

      Ta lắc đầu, “ sao.”

      Nhạn Nhi ấp úng hỏi: “… Có phải đầu gỗ tướng quân chọc người tức giận?”

      Ta lập tức nhíu mày, quát: “Sau này trước mặt ai gia đừng có nhắc tới Ninh Hằng.”

      Nhạn Nhi lại : “Thái hậu…”

      Ta kiên nhẫn hỏi: “Sao nữa?”

      Nhạn Nhi nuốt nước miếng, : “Người làm rớt mất bên bạch ngọc truỵ.”

      Ta sờ lên vành tai, đúng là rớt mất bên. Bạch ngọc truỵ kia là đồ trong hộp trang sức, là trong những bảo vật của ta, mà ta lại muốn trở lại nhìn Ninh Hằng, nên : “Nhạn Nhi, ngươi dọc đường trở lại tìm, có lẽ là rơi ở gần hồ Hàm Quang.”

      Nhạn Nhi đáp lời, rồi xoay người tìm. Ta sờ ngực, trái tim cực kỳ khó chịu, ta cũng chẳng còn tâm trạng du ngoạn nữa nên trở lại Phúc cung. ngờ vừa mới tiến vào nhìn thấy Hoàng đế cầm quyển sách, bộ dáng nhàn nhã, bàn bày trà cùng bánh ngọt, dưới chân có lò sưởi ấm áp.

      Ta oán thầm, là ai Hoàng đế hôm nay cả ngày đều phải phê duyệt tấu chương? Tấu chương này sao phê đến tận Phúc cung của ta thế này?

      Ta đành phải bước tiếp, các cung nữ xung quanh đều hành lễ, ta miễn lễ cho các nàng xong, Hoàng đế mới nâng mắt nhìn ta, trong mắt có ý cười, : “Quán Quán.”

      Ta lập tức rùng mình, trong đầu có chút khủng hoảng. Đây là lần đầu tiên Hoàng đế gọi tên hồi của ta trước mặt người ngoài, ta cười gượng tiếng, trước tiên cho cung nữ xung quanh lui xuống, rồi mới run run “Thừa Văn” .

      Hoàng đế buông sách, tới trước mặt ta, hỏi: “Quán Quán nhiễm phong hàn đỡ chưa?”

      Ta nhàng khụ khụ, thản nhiên bước cách xa Hoàng đế chút, “Đỡ nhiều rồi.”

      Hoàng đế híp mắt, “Quán Quán vừa rồi đâu vậy?”

      Ta : “Ở trong phòng nằm lâu quá nên muốn ra ngoài dạo.”

      mình Quán Quán? Sao để cung nữ đưa nàng ?”

      Ta bước vòng qua Hoàng đế, ngồi xuống cạnh bàn, rót chén trà sau khi nhấp ngụm, mới : “Cung nữ thỉnh thoảng cũng huyên náo, hơn nữa ta cũng muốn mình, Ngụy Thái y cũng lại chút tốt hơn.”

      Cuối cùng Hoàng đế cũng lằng nhằng vấn đề này nữa, cười tủm tỉm tới gần ta, cũng chẳng biết từ lúc nào trong tay cầm hộp gấm tinh xảo, đưa cho ta, “Quán Quán, nàng xem .”

      Ta áp chế nghi hoặc, mở ra, trong hộp gấm là cây trâm ngọc bích màu xanh biếc.

      Hoàng đế lại : “Trâm ngọc này tên là Nhật nguyệt thăng hằng vạn thọ trâm, mong Quán Quán có thể giống như trâm này, vạn thọ vô cương (sống lâu trăm tuổi).”

      Nếu trước kia Hoàng đế chỉ lờ mờ tỏ ra là thích ta, lúc này lại thể ràng đến thể ràng hơn nữa, vạn thọ vô cương chỉ có Hoàng đế, mà giờ Hoàng đế muốn ta cùng vạn thọ vô cương…

      Tay của ta run lên, hộp gấm trong tay nặng như Thái Sơn, ép tới làm ta thể thở nổi.

      Hoàng đế cầm lấy trâm ngọc bích trong hộp gấm, cài vào búi tóc ta, nhìn khá hài lòng, lại : “Quán Quán, so với trâm gỗ, nàng cài trâm ngọc càng đẹp hơn, sau này đừng cài trâm gỗ nữa.”

      xong, ánh mắt Hoàng đế dừng lại búi tóc ta hồi lâu, rồi sau đó mới “A” tiếng, : “Cũng muộn rồi, ta phải trở về phê duyệt tấu chương.”

      lâu sau khi Hoàng đế rời , Nhạn Nhi vội vã chạy vào, nàng thở ra hơi nhanh: “Thái hậu tốt rồi! Thái hậu tốt rồi! Đầu gỗ tướng quân nhảy xuống hồ!”

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 38:

      Dịch Tuyết Vân

      Beta Thanh Mai

      Ninh Hằng nhảy xuống hồ….

      Hô hấp ta đứt quãng, đôi chân vô thức chạy hướng ra ngoài, vừa đặt chân lên bậc cửa, gió lạnh thổi vào mặt, trâm ngọc đầu nặng đến ngàn cân, bước chân dần bình tĩnh lại. Ninh Hằng nhảy xuống hồ sao? Nhặt lại được trâm gỗ thế nào? Hoàng đế vẫn cứ xen vào giữa hai chúng ta, nhặt được trâm gỗ về Ninh Hằng vẫn muốn giữ đạo bề tôi trung thành mà thôi.

      muốn từ bỏ, thế sớm từ bỏ luôn .

      Ta dừng bước, hờ hững với Nhạn Nhi: “Ninh khanh bơi lội rất giỏi, ngươi cần phải lo lắng. Nếu như ngươi vẫn an tâm, vậy cứ nhìn xem .”

      Nhạn Nhi gấp đến nỗi hai mắt đỏ cả lên, : “Thái hậu, nô…nô tỳ…Người…” Nàng giậm giậm chân, “Nô tỳ xem có tác dụng gì chứ?Người mà đầu gỗ tướng quân muốn nhìn thấy cũng chỉ có mình Thái hậu.”

      Ta lạnh giọng : “ cần nhiều.”

      Nhạn Nhi cắn cắn môi, cuối cùng theo ý ta vội vàng chạy ra ngoài. mình ta lảo đảo quay về tẩm cung, cửa vừa khép lại, ta lập tức gỡ cây trâm ngọc cài búi tóc xuống, định ném xuống đất, trong đầu lại ra vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng kia. Ta vô lực nắm chặt trâm ngọc, cuối cùng chỉ có thể oán giận mà đem nó đặt mạnh lên bàn trang điểm.

      Ta lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản thân mình trong gương, ta cùng lắm chỉ mới hai mươi, mà nơi đuôi mắt có nếp nhăn. Trong cung tuy là phú quý vô hạn, nhưng trước sau vẫn phải là nơi để người ta sống lâu dài. Từ lúc tiến cung đến nay, ta lúc nào cũng phải đề phòng mọi phía, trăm phương ngàn kế cũng vì để giữ được tính mạng, bây giờ lại vì Hoàng đế và Ninh Hằng mà phiền não yên, chuyện lo lắng càng ngày càng nhiều, chẳng có mấy ngày được cười tươi thoải mái.

      Ta nhặt lên mảnh hoa, thoa lên lớp bột dính, thổi làn hơi, dán vào khóe mắt để che nếp nhăn. Mảnh hoa mai diễm lệ như mây, ta kinh ngạc nhìn lúc lâu, chung quy vẫn cảm thấy mảnh hoa này cũng giấu được phiền muộn giữa chân mày ta.

      (*Mảnh hoa dán như thế này nè*)

      [​IMG]

      Sau khi Nhạn Nhi quay về, cứ mỗi lần mở miệng định chuyện, ta đều biết là nàng ấy về tình trạng của Ninh Hằng, vì thế ta đều phất tay cho nàng ấy . Nhạn Nhi dám trái ý, vâng dạ nhìn ta đầy oan ức. Ta cười nhạt, lớn tiếng gọi Như Ca, Như Họa, Như Thi, Như Vũ để các nàng thay phiên nhau diễn tấu các bản nhạc, tiếng tiêu sáo đàn hát vang lên ngừng, ta chăm chú lắng nghe lại cảm thấy như được trở về lúc trước kia, lúc đó ta biết tâm ý của Hoàng đế, cũng thích Ninh Hằng, vẫn chỉ lặng lẽ hâm mộ Thẩm Khinh Ngôn.

      Bên ngoài những bông tuyết như tơ liễu rơi xuống, ta tính toán thời gian, ước chừng còn hơn nửa canh giờ nữa Hoàng đế tới thỉnh an. Ngày hôm qua Hoàng đế tặng ta trâm ngọc ngụ ý là vạn thọ vô cương, ta sợ hãi. Bây giờ ta chỉ hận thể cách xa Hoàng đế càng xa càng tốt, thậm chí là bao giờ gặp lại nữa. Chỉ tiếc là Hoàng cung như vậy, ta làm sao có thể gặp lại Hoàng đế chứ.

      Nhưng sau khi uống xong chén trà Bích Loa Xuân, ta nghĩ có thể tránh được lúc nào hay lúc đó, vậy nên lập tức sai thái giám chuẩn bị cỗ xe ngựa, ta khoác lên người áo khoác lông chồn rồi vội vội vàng vàng tới phủ công chúa của Thường Trữ.

      Thường Trữ là tri kỷ chốn khuê phòng của ta, cũng là Hoàng tỷ của Hoàng đế, ít nhiều gì Hoàng đế cũng nghe lời Thường Trữ. Loại chuyện trái với luân thường này, Thường Trữ nhất định là muốn xảy ra.

      Vừa ra khỏi cửa cung, vừa vặn nghe được tiếng chuông bãi triều, ta thở phào nhõm hơi, cũng may ta chạy nhanh. Sau khi đến phủ công chúa, Thường Trữ vẫn chưa thức dậy. Nghe phụ nữ mang thai rất thích ngủ, vậy nên ta căn dặn cần phải đánh thức Thường Trữ, ta tự ngồi trong phủ công chúa là được rồi.

      Sau đó biết là nô tài nào nhiều chuyện, ta chỉ mới ngồi được khắc, Thường Trữ ra. Ta nhìn thấy nàng tóc còn chưa búi, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, biết nàng ấy chưa kịp chải đầu rửa mặt vội vàng chạy ra gặp ta rồi.

      Thường Trữ phất tay, hạ nhân trong phòng đều lui ra hết. Ta nhìn bụng bầu tròn vo của nàng ấy, vội vàng đứng dậy, tiến lại gần đỡ lấy nàng ấy, trách cứ: “ Là hạ nhân nào nhiều chuyện vậy? Ta ràng cần đánh thức ngươi dậy. Sao chải đầu rửa mặt cho xong rồi hẵng ra?”

      Thường Trữ ngồi xuống ghế mềm, ngáp cái, cười : “Quán Quán sớm như vậy đến tìm ta, nhất định là có chuyện gấp muốn với ta.”

      Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta, Thường Trữ. Ta thở dài tiếng, : “Việc này có liên quan đến… Thừa Văn.”

      Thường Trữ vừa nghe xong lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, vẻ ngái ngủ mặt biến mất tăm, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn, hỏi: “ Thừa Văn thế nào?”

      Ta suy nghĩ, kể hết những chuyện xảy ra mấy ngày này cho Thường Trữ nghe, bao gồm cả chuyện giữa ta và Ninh Hằng, cũng bao gồm luôn cả chuyện Hoàng đế thích ta, cùng với việc mưu phản. Nhưng mà chuyện mưu phản, ta chỉ lọc ra những gì quan trọng để .

      Tất cả mọi chuyện vừa xong, ta lập tức cảm thấy nhõm cả người. Ta vô cùng may mắn khi có được tri kỉ như Thường Trữ, vào lúc này, có thể ra những chuyện phiền muộn trong lòng mình cùng tri kỷ, đúng là còn gì tốt hơn nữa.

      Sắc mặt Thường Trữ ngừng biến đổi, nàng ấy lặng im lúc lâu mới : “Chuyện mưu phản mấy ngày trước Thừa Văn cùng với ta, lúc ta vừa biết được cũng thấy kinh ngạc, Thẩm Khinh Ngôn dã tâm lang sói, ta sớm biết phải là người tốt mà. Nhưng mà những năm gần đây, Thừa Văn muốn gần nữ sắc, ta còn tưởng đoạn tụ. ngờ trong lòng lại cất giấu bí mật kinh người như vậy.”

      Ta tiếp tục : “Thường Trữ ngươi cũng biết rồi đấy, ta phải là mẫu thân ruột thịt của Thừa Văn, nhưng trước giờ ta đều thương Thừa Văn như nhi tử (con trai). Ngươi cũng biết, Thừa Văn cố chấp đến mức mười con trâu cũng xoay chuyển được ý định của . Hôm nào, ngươi cẩn thận khuyên giải . Thừa Văn năm nay mười sáu, nữ nhân bên cạnh nhiều, ở chung với lâu nhất cũng chẳng còn ai ngoài ngươi và ta, có lẽ là còn trẻ nên suy nghĩ lầm lạc, tình thân và tình cảm nam nữ tuyệt đối được đánh đồng.”

      Thường Trữ gật đầu : “Mấy hôm nnữa nữa vừa đúng ngày rằm, ta tiến cung khuyên nhủ Thừa Văn,” Thường Trữ chau mày, “Chuyện của Thừa Văn đúng là hơi hoang đường, nhưng mà Quán Quán ngươi yên tâm, ta tuyệt đối cho phép Thừa Văn làm ra mấy chuyện đại nghịch bất đạo này.”

      Ta gật đầu, “Có lời này của ngươi ta cũng yên tâm, Thừa Văn xưa nay đều nghe lời ngươi nhất.”

      Lúc này Thường Trữ lại : “Vừa rồi nghe ngươi kể, Ninh Hằng quả là người hiếm thấy. Lòng trung thành là sai, cái sai chính là thân phận giữa ngươi và Ninh Hằng. ra việc ngươi thu Ninh Hằng làm nam hầu cũng phải là chuyện về lâu về dài được, Ninh Hằng trước sau vẫn là trọng thần trong triều, lời ra tiếng vào lúc nhàn rỗi quá nhiều Thừa Văn cũng khó mà ngăn chặn được, huống hồ giờ Thừa Văn lại có tâm tư như vậy với ngươi, càng là ngàn vạn lần được.” dừng lát, Thường Trữ thở dài, “Quán Quán, ngươi và Ninh Hằng thể rồi, vẫn nên sớm từ bỏ .”

      Ta gì gật đầu.

      Sau đó ta cùng Thường Trữ chuyện phiếm, ta thấy sắc mặt nàng ấy mệt mỏi nên lấy lý do rời khỏi phủ công chúa, thấy thời gian vẫn còn sớm, ta trầm ngâm lát, lại để thái giám đánh xe dạo trong kinh thành.

      Tuyết bay đầy trời, người phố rất ít. Ta vén rèm nhìn ra, hoa tuyết bay vào xe ngựa, ta vừa định đưa tay ra bắt lấy, lại có chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua, ta nhìn kí hiệu, là xe ngựa của Thẩm phủ.

      Sau khi với Hoàng đế chuyện Thẩm Khinh Ngôn mưu phản, giờ nhìn thấy những thứ liên quan đến Thẩm phủ, đáy lòng ta vẫn có chút bất an. Ta định buông rèm xe xuống, rèm xe ngựa bên cạnh lại vén lên, ta sững sờ, là Thẩm Khinh Ngôn.

      cười ấm áp với ta, đáy mắt đầy thâm ý, sau đó lại nhanh chóng buông rèm xuống. Ta và Thẩm Khinh Ngôn quen biết nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên là nụ cười của lúc này có ý nghĩa gì, muốn ta tìm nơi yên tĩnh, rồi sau đó với ta mấy chuyện quan trọng.

      Ta nghĩ dù sao Hoàng đế cũng biết rồi, như vậy vở kịch này vẫn phải tiếp tục diễn thôi, ta phân phó thái giám đánh xe, “Đến Tô phủ.”

      Sau khi ta vào Tô phủ, cầm chiếc ô màu đỏ thẫm, chầm chậm trong mưa tuyết đến khuê phòng ngày trước của ta. Trong Tô phủ có ít người của Thẩm Khinh Ngôn, chuyện ta đến Thẩm Khinh Ngôn nhanh chóng biết, cho nên ta cần lo Thẩm Khinh Ngôn tìm được ta.

      Quả nhiên, ta vừa mới bước vào khuê phòng trước kia, Thẩm Khinh Ngôn đến rồi.

      khép cửa phòng lại.

      Ta vừa định ngồi xuống ghế, lại phát mặt ghế phủ lớp bụi dầy, ta nhíu mày, hạ nhân trong Tô phủ nhận tiền công mà làm việc kém quá, đúng là được.

      Lúc này Thẩm Khinh Ngôn biết lấy đâu ra khăn trắng, khom lưng lau sạch từng lớp bụi ghế, ngẩng đầu cười với ta, giọng ấm áp: “Xong rồi, sạch rồi.”

      Ta ngồi xuống, qua lúc sau, Thẩm Khinh Ngôn vẫn gì, chỉ dịu dàng nhìn ta, ta lúng túng căng thẳng, nhất thời cũng biết gì với . Cũng chẳng biết từ lúc nào, mà ta và Thẩm Khinh Ngôn còn lời nào để với nhau nữa.

      Trong lòng ta thở dài, mở miệng : “Tiểu thư Hồng gia tìm được rồi sao?”

      Thẩm Khinh Ngôn vẻ mặt biến đổi, : “Mấy hôm trước tìm về rồi.”

      Ta sững sờ: “Hả?” Mấy ngày này ta gần như quên mất chuyện này của Thẩm Khinh Ngôn, Hoàng đế và Ninh Hằng hai người này cũng đủ làm ta phiền não đến nỗi muốn nhảy xuống hồ Hàm Quang rồi. Ta lại : “ Sao hai người vẫn chưa thành thân? Theo lý mà , Bệ hạ nên để hai người thành thân rồi chứ.”

      “Vị tiểu thư Hồng gia đó đồng ý, vả lại….” Sắc mặt tốt : “Lúc tìm thấy tiểu thư Hồng gia đó, nàng ấy có hỉ mạch. Hôm qua Hồng Thái uý chủ động tìm Bệ hạ bỏ hôn này.” Dừng lại lúc, sắc mặt Thẩm Khinh Ngôn dịu dàng lại, khẽ : “Quán Quán, ta với Bình Trữ Thân Vương thương lượng qua rồi, ngày bức Hoàng đế thoái vị quyết định là mùng tết.”

      Ta kinh ngạc, “Nhanh như vậy sao?”

      Thẩm Khinh Ngôn gật đầu, “Hôm đó, ba vị thân vương đều dẫn binh đến đây, vả lại phòng thủ trong cung tương đối lơi lỏng, ta cũng có thể điều động binh quyền…” Có lẽ là trông thấy sắc mặt ta trắng bệch, Thẩm Khinh Ngôn bỗng dừng lại, cúi người, cầm lấy tay ta, “Quán Quán, phải lo lắng, ta nghĩ kỹ đường lui rồi. Nếu thành công, nàng là thê tử của ta, còn nếu như thất bại, nàng vẫn là Thái hậu tôn quý gì sánh bằng của Đại Vinh. Nàng chỉ cần khăng khăng biết gì về việc mưu phản của chúng ta, Hoàng đế cũng làm khó nàng, huống hồ Thường Trữ công chúa nhất định che chở nàng. Cho nên, nàng cần phải lo lắng gì cả.”

      Ta kinh ngạc nhìn .

      Thẩm Khinh Ngôn lại : “Nếu thành công, nàng hạ thánh chỉ.”

      “Thánh chỉ gì?”.

      : “Tuyên cáo với bách tính thiên hạ là đương kim Thánh thượng phải là huyết mạch chân chính của hoàng gia.”

      “Nhưng mà… đến giờ ta vẫn biết chứng cứ ở đâu.”

      Thẩm Khinh Ngôn nắm chặt tay ta, khẽ cười : “Có chứng cứ đúng là tốt hơn, nhưng có cũng chẳng sao. Mọi thứ đều có thể bịa đặt, Quán Quán cần lo nghĩ, ta nghĩ xong rồi. Đến lúc đó, nàng cứ làm theo là được.”

      Ta cúi thấp đầu, giọng : “Vẫn là Cảnh Chi nghĩ chu đáo.”

      Thẩm Khinh Ngôn đứng dậy, xoa đầu ta, dịu dàng : “Quán Quán, chỉ còn mười ba ngày. Qua mười ba ngày, nàng là thê tử của ta.”

      Ta khẽ nhếch môi miễn cưỡng thành nụ cười.

      Hóa ra….cách ngày mưu phản, chỉ còn mười ba ngày.

      Mười ba ngày.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 39:

      Sau khi hồi cung, là giờ Mẹo bốn khắc. Ta bước xuống xe kéo, gió lạnh thổi tới, ta xoa xoa lò sưởi cầm tay, bước nhanh về Phúc cung. vào trong, Nhạn Nhi chạy ra đón, đưa cho ta lò sưởi tay mới.

      Ta cầm lấy lò sưởi tay, giọng hỏi: “Hôm nay bệ hạ có đến hay ?”

      Nhạn Nhi cũng giọng trả lời ta: “ đến, nhưng mấy thái giám bên cạnh Bệ hạ có đến mấy lần. Nô tỳ nghĩ giờ Thái hậu hồi cung, Bệ hạ chắc cũng biết rồi.”

      Quả nhiên, ta ngồi còn chưa ấm chỗ, Tào Võ đứng bên ngoài hô lên “Thánh thượng tới”, ta than thở trong lòng, đúng là chỉ trốn được nhất thời trốn được cả đời.

      Ta đặt chén trà xuống, nở nụ cười.

      Hoàng đế cởi áo choàng màu xanh ngọc người, về phía ta cười rồi ngồi xuống vị trí bên trái ta, ngay sau đó cầm lấy chén trà ta vừa mới đặt xuống, ta há miệng định ngăn lại, Hoàng đế uống sạch nửa chén trà Long Tĩnh còn lại sót giọt.

      Ta im lặng coi như nhìn thấy, vẻ mặt thản nhiên liếc nhìn Nhạn Nhi đứng bên cạnh, ý bảo nàng ấy pha thêm bình trà Long Tĩnh. ngờ Nhạn Nhi hôm nay dường như có tâm nặng nề, ánh mắt trống rỗng, chẳng biết nàng ta suy nghĩ gì.

      Ta buông mắt xuống, nhìn vòng ngọc cổ tay mà ngẩn người, ta biết gì với Hoàng đế.

      Hoàng đế lặng im lúc lâu, rồi mới nghe thấy giọng vui vang lên bên tai, “Quán Quán, trâm Nhật nguyệt thăng hằng vạn thọ ta tặng nàng đâu rồi?”

      Hoàng đế mấy ngày nay đều gọi tên hồi của ta hình như càng gọi càng thuận miệng, xung quanh lắm cung nữ thái giám như vậy, tuy đều có bộ dáng vâng lời, nhưng lỗ tai vẫn khá thính. Da mặt của ta cũng dày đến như vậy, ta khụ khụ, khẽ : “Các ngươi lui xuống .”

      Đám cung nữ thái giám đáp lời “Dạ” rồi nối đuôi nhau ra.

      Ta lúc này mới : “Đặt bàn trang điểm rồi.”

      Hoàng đế lại : “Sao lại cài? Trâm Nhật nguyệt thăng hằng vạn thọ rất xứng với mái tóc đen của nàng.”

      Mỗi lúc Hoàng đế đến hai chữ “Vạn thọ”, trong lòng ta lập tức cảm thấy áp lực nặng nề. Ta nâng mắt nhìn Hoàng đế, vẻ mặt Hoàng đế tươi cười, ánh mắt nóng bỏng cứ như là muốn cởi hết xiêm y của ta vậy, ta rùng mình.

      Ta nghĩ thầm Hoàng đế tuổi còn trẻ, ta thể lúc nào cũng nhường nhịn , mặc dù ta sợ , nhưng cũng phải nỗ lực đưa trở về chính đạo. Ta lại khụ khụ, “Thừa Văn, ta có lời muốn với ngươi.”

      “Ừ?”

      Ta : “Tiên đế lúc bằng tuổi ngươi, có bốn thị thiếp rồi. Thừa Văn giờ thân là vua nước, cũng nên vì Đại Vinh mà suy nghĩ. Nhiều lần qua Nghị điện có gặp ít triều thần, bọn họ đều với ta nên vì Thừa Văn mà tìm Hoàng hậu thích hợp cho Đại Vinh. Ta lúc trước nhìn bức vẽ quý nữ thế gia, chọn ra vài người ta thấy cũng tệ. Lát nữa ta bảo Như Ca đưa đến tẩm cung ngươi, ngươi xem rồi quyết định.” Ta ngừng , cười dịu dàng rồi tiếp: “Trong cung vắng lặng lâu rồi, cũng nên náo nhiệt thôi, chẳng biết đến lúc nào ta mới được ẵm Hoàng tôn. Hôm nay lúc ta đến phủ Công chúa, Thường Trữ cũng với ta, mong sớm được thấy Hoàng chất (cháu).”

      Ta lời này coi như là cự tuyệt khá ràng, ta và Hoàng đế thân phận khác biệt, mà Hoàng đế còn kém ta bốn tuổi, ta kể cả có phải ở chung với Tào Võ cũng tuyệt đối có khả năng ở chung với Hoàng đế.

      Sắc mặt Hoàng đế đúng như ta dự đoán lập tức trầm xuống, nhưng mà dù sao cũng là Hoàng đế, mà Hoàng đế tính tình cố chấp lúc trước ta cũng lĩnh giáo, lập tức lại cười tủm tỉm hỏi ta: “Là thần tử nào huyên thuyên với Quán Quán vậy? Lâm Ngự Tử? Trương thượng thư?”

      Xem ra Hoàng đế quả nhiên coi lời ta như gió thoảng, ta yên lặng xoa xoa lò sưởi trong tay, rũ mắt câu: “Ta nhớ.”

      Hoàng đế chuyển đề tài, : “Hôm nay nàng đến Tô phủ?”

      Ta khẽ giật mình, xiết chặt lò sưởi tay, gật đầu. Hoàng đế lại gì, qua lúc, ta nhìn , phát nhìn ta, trong lòng ta biết chuyện gặp mặt Thẩm Khinh Ngôn đúng là giấu được Hoàng đế, đành mở miệng báo cáo lại chi tiết những gì Thẩm Khinh Ngôn hôm nay cho Hoàng đế.

      xong, Hoàng đế trong mắt có ý cười, : “Quán Quán có thấy có lỗi với Thẩm khanh ?”

      Ta căng thẳng, Hoàng đế lúc này những lời như thế rốt cuộc là có ý gì. Ta chuẩn bị tinh thần, : “Ta là Thái hậu Đại Vinh, tất nhiên là phải giúp Đại Vinh, Thẩm Khinh Ngôn muốn làm phản là kẻ địch của Đại Vinh, Thừa Văn sao lại đến hai chữ ‘có lỗi’ chứ?”

      Hoàng đế cười : “Quán Quán rất đúng.”

      Ta hỏi: “Thừa Văn giờ muốn đáp lại thế nào?”

      Hoàng đế sờ cằm, trầm ngâm lát sau đó mới : “Đến mùng tết, Quán Quán lấy lý do thân thể có bệnh ở lại Phúc cung. Giang sơn Đại Vinh ta giữ vững, ta cũng muốn để cho Thẩm khanh thua tâm phục khẩu phục.” Hoàng đế dừng lại, lại : “Quán Quán cần lo lắng. Bất luận kết quả thế nào, ta nhất định bảo vệ nàng chu toàn.”

      Sau khi Hoàng đế rời khỏi Phúc cung, ta chợt cảm thấy cả người mệt mỏi, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ta nhớ lại thái độ Hoàng đế, nội tâm lập tức thấy lạnh lẽo. Ta ngồi lúc lâu, sau đó mới bảo cung nữ chuẩn bị nước ấm. Tắm rửa xong xuôi, tâm tự vẫn rất nặng nề.

      Ta bất chấp từng đợt gió lạnh thấu xương bên ngoài, đẩy cửa sổ ra, bầu trời đêm trăng tròn vành vạnh, xung quanh có thể nhìn thấy vài ngôi sao mờ mờ, ta nghĩ mười ba ngày sau triều đình phen chính loạn, trong đầu lại thấy phiền muộn.

      Hôm sau, Thường Trữ đúng như hứa từ sáng sớm vào cung, trực tiếp thẳng đến tẩm cung Hoàng đế. Tác phong Thường Trữ ta tất nhiên là biết, dù đối phương có là Hoàng đế, Thường Trữ cũng chẳng khẩu hạ lưu tình, có lẽ tâm tình Hoàng đế hôm nay tốt lắm cho xem.

      Sau đó lâu, ta nghe mấy cung nữ xung quanh , Hoàng đế với Thường Trữ hôm nay cãi nhau ầm ỹ trận, từ trước đến nay chưa từng dữ dội như thế, kết quả là Thường Trữ tức giận đùng đùng rời khỏi Hoàng cung. Ta càng nghĩ càng cảm thấy tốt, nên lại xuất cung đến phủ Công chúa.

      Ta cho người thông báo trước với Thường Trữ, tự mình đem theo Nhạn Nhi vào, còn chưa vào đến đại sảnh, ngờ lại thấy Thường Trữ cùng Phò mã cãi nhau kịch liệt. Ta sợ Thường Trữ động thai, bất chấp tất cả, đẩy cửa ra.

      ngờ ta vừa mở cửa, chưa kịp nhìn thấy gì, bình hoa bay thẳng tới. Theo bản năng ta nghiêng về bên trái. Bình hoa đập vào đầu ta, nhưng lại đập vào đầu Nhạn Nhi có võ công tệ.

      Từ trán Nhạn Nhi chảy xuống dòng máu, ta hoảng sợ, Thường Trữ cùng Phò mã cũng ngừng cãi nhau. Ta nhanh chóng bảo hạ nhân gọi Thái y ở phủ Công chúa đến, Thái y chẩn mạch xong, xác định Nhạn Nhi có gì đáng lo ngại mặt cũng để lại sẹo, ta mới thở phào nhõm.

      Thường Trữ áy náy, Phò mã cũng cúi đầu lời nào.

      Ta thở dài, khiển trách Phò mã vài câu rồi thôi. Chuyện gia đình Thường Trữ chung quy ta nên xen vào. Sau đó, Thường Trữ kể lại biểu của Hoàng đế hôm nay, ta trong lòng ưu tư, ngờ Hoàng đế cố chấp đến mức này.

      Thường Trữ còn : “Quán Quán, mấy ngày nữa ta lại đến khuyên giải Thừa Văn. ra, bỏ qua vấn đề thân phận và chênh lệch tuổi tác, ngươi mà làm Hoàng hậu, ta cũng vui vẻ tác thành.”

      Lòng ta chợt lạnh, biết sáng nay Hoàng đế rốt cuộc gì với Thường Trữ, mà làm cho Thường Trữ thay đổi nhanh thế này. Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại cũng thấy đúng, Thường Trữ chung quy là Hoàng tỷ ruột thịt của Hoàng đế, chung quy là thân thiết với hơn với ta, nàng muốn đứng về phía Hoàng đế cũng có gì là đáng trách.

      Ta : “Thân phận cùng tuổi tác, hai vấn đề này dù thế nào ta cũng thể vượt qua. Thường Trữ, ngươi có thai thôi đừng tiến cung nữa, cãi nhau nhiều tốt cho việc dưỡng thai. Chuyện này, ta giải quyết.” Dừng lại chút, ta còn : “Nhạn Nhi bị thương tiện hồi cung với ta, nàng ấy giờ ở lại chỗ ngươi dưỡng thương, đợi khoẻ rồi ngươi đưa nàng về.”

      Thường Trữ gật đầu, : “Ừ, ta bạc đãi nàng ấy đâu.”

      Trước khi hồi cung, ta tới gặp Nhạn Nhi, Nhạn Nhi thể chất tốt, giống ta gió lạnh thổi đến cũng chóng mặt, nàng nằm giường nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy ta vào lập tức mở mắt.

      Ta tới, với nàng: “Dưỡng thương tốt.”

      Nàng gật đầu.

      Ta lại : “Chuyện mười hai ngày sau, ngươi cần lo lắng. Chỉ cần ta còn sống, ngươi còn sống, ai tổn thương ngươi hết.”

      Nhạn Nhi lại gật đầu.

      Ta nhìn nàng, trong lòng bắt đầu thấy hối hận. Mọi chuyện ta làm đều giấu Nhạn Nhi, Nhạn Nhi thân thủ tốt, về sau có lẽ hữu dụng. Mà lại nhận ân của ta, nên ta tin nàng ấy. Rất nhiều chuyện ta đều giao cho Nhạn Nhi làm.

      Ta : “Chuyện ta phân phó, ngươi còn nhớ ?” Vừa rồi bị bình hoa kia đập vào đầu, biết đầu óc có bị ảnh hưởng .

      Nhạn Nhi gật đầu.

      Ta cũng gật đầu, “Nhớ tốt rồi, ở đây dưỡng thương tốt, nhu cần gì cứ với Thường Trữ.”

      Ta chuẩn bị rời , lúc này Nhạn Nhi lại ngồi dậy, nàng đưa tay kéo ống tay áo ta, nàng thấp giọng : “Thái hậu, chừng nào người tới gặp tướng quân đầu gỗ?”

      Ta sững sờ, cúi đầu nhìn Nhạn Nhi, vẻ mặt nàng buồn bã. Trong lòng ta hoảng sợ, chẳng lẽ Nhạn Nhi thích Ninh Hằng?

      Lúc này, nàng ấy lại mở miệng: “Nô tỳ gặp đầu gỗ tướng quân mấy lần trong cung, mỗi lần gặp nô tỳ đầu gỗ tướng quân đều hỏi tình hình Thái hậu gần đây, lại còn dặn dò nô tỳ được với Thái hậu. Lần trước đầu gỗ tướng quân bước từ hồ Hàm Quang lên, biết được ta quay lại tìm Bạch ngọc truỵ của Thái hậu làm rơi, bất chấp cả người ướt đẫm, lại cùng nô tỳ tìm khắp xung quanh hồ Hàm Quang. Cuối cùng có cung nữ nhìn thấy Bạch ngọc truỵ trôi hồ Hàm Quang, đầu gỗ tướng quân lại chút do dự nhảy xuống hồ, lúc người lên, nắm chặt Bạch ngọc truỵ của Thái hậu trong tay, lúc nô tỳ cầm lấy, Bạch ngọc truỵ rất ấm. Lúc ấy trời rất lạnh, mặc dù đầu gỗ tướng quân thể chất tốt, nhưng mà ở dưới hồ bơi bơi lại lâu như vậy, dù thân thể có bằng sắt cũng bệnh.”

      Mắt Nhạn Nhi đỏ lên, nàng tiếp: “Nhưng mà đầu gỗ tướng quân mang bệnh mà vẫn vào triều, Bệ hạ đồng ý để ở nhà nghỉ ngơi mà vẫn muốn đến, người khác biết nguyên nhân. Nhưng mà nô tỳ biết! Đầu gỗ tướng quân hy vọng vào cung rồi có thể liếc nhìn người, chỉ cần nhìn cái nhìn từ xa cũng được.” Nàng lắc lắc tay ta, “Thái hậu, dù sao người cũng xuất cung rồi, phủ Tướng quân cách phủ Công chúa chỉ mấy ngã rẽ, người thăm .”

      Ta biết Bạch ngọc truỵ là nhờ Ninh Hằng nhảy xuống hồ nhặt về, cảm động là giả, nhưng Hoàng đế cố chấp vẫn còn đó. Nhạn Nhi chỉ biết , mà biết hai. Nếu ta gặp Ninh Hằng, Hoàng đế biết làm ra những chuyện gì. Huống hồ theo trung thành của Ninh Hằng, chắc chắn cự tuyệt gặp ngay từ ngoài cửa.

      Nhưng nhìn Nhạn Nhi hai mắt đỏ hồng, ta đành lòng, gật đầu.

      Rời khỏi phủ Công chúa, ta lên xe ngựa, thái giám đánh xe hỏi ta về cung hay , Bạch ngọc truỵ vành tai hơi lành lạnh, ta thở dài, : “Hồi cung .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :