1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 41

      Editor: Puck

      Giản Dung xoay người vừa định chạy ra ngoài, đoàn trưởng liếc mắt nhìn ra cửa, ngược lại cúi đầu xuống, tiếp tục làm công việc, chưa đầy lát sau, ngẩng lên lại thấy Giản Dung đứng ở trước mặt mình.

      “Thằng nhóc chết toi này, sao cậu lại chạy trở lại? Ông đây cho cậu biết, hôm nay chạy bốn mươi lăm km, cậu trốn được, phải chạy cho tôi, toàn bộ biện pháp chính đáng đều thể thực .” Đoàn trưởng Triệu nóng nảy, vỗ bàn, quát Giản Dung.

      Giản Dung bình tĩnh liếc nhìn đoàn trưởng Triệu, tay đưa ra lấy phong thư ở bàn, tiện tay mở ra, khuôn mặt ngăm đen lộ ra hàm răng trắng như tuyết, vết sẹo nơi khóe mắt cũng phai nhạt bớt.

      “Hừ, thằng nhóc chết tiệt, ai cho cậu lấy đồ của tôi?” Đoàn trưởng Triệu chặn ngang cướp đoạt, khó lòng phòng bị ? Thằng nhóc chết tiệt này, có chuyện gì liền theo dõi chuyện riêng tư của người khác, tật xấu gì chứ, đây là?

      Gương mặt Giản Dung bình tĩnh, nụ cười nơi khóe miệng vẫn biến mất: “Thiệp mời à?”

      Vừa rồi cảm thấy phong thư sáng nay rất quen mắt, nghĩ tới là , may mà cơ trí phải ? Đoàn trưởng gan ghê ? Dù sao cũng phải để cho chị dâu bắt đoàn trưởng quỳ ngày, cho ăn cơm?

      “Xin , thiệp mời, sao?” Đoàn trưởng Triệu hơi cà lăm nhìn Giản Dung, “Người khác kết hôn, phát thiệp mời, quá mức bình thường? Có gì ngạc nhiên?”

      Ai mà kết hôn chứ? Người nào kết hôn mà phát thiệp mời chứ? Nhìn thằng nhóc chết tiệt này, cười nham hiểm như vậy?

      Giản Dung nhìn đoàn trưởng Triệu “Oh” tiếng, tiếp tục : “Cái tên nhìn quen mắt, Nghiêm Tuệ?”

      Tên này, người khác quen thuộc, nhưng rất quen thuộc, là thanh mai trúc mã của đoàn trưởng đó, vì này, trước kia chị dâu ồn ào ít với đoàn trưởng, hai người là thanh mai trúc mã, nếu chị dâu biết, còn gửi thiệp mời, hôm nay đoàn trưởng muốn đứng đêm trong sân.

      ấy kết hôn gửi thiệp mời cho tôi, quá bình thường, trước kia lúc học, bạn học cũng phát.” Đoàn trưởng Triệu ngước mắt nhìn Giản Dung, thằng nhóc chết tiệt này chính là thích ăn đòn, có chuyện gì cứ thích túm bím tóc ông đây thả hả?

      ra ấy cũng có gì, chính là học chung sáu năm cấp hai và cấp ba, nhắc tới cũng khéo, hai người luôn ngồi cùng bàn, sau khi kết thúc kỳ thi đại học, học trường quân đội, còn kia phương Bắc, hai người còn liên lạc nữa.

      Lúc và Hàn Hề xem mắt kết hôn, khi đó Nghiêm Tuệ vừa mới tốt nghiệp, lúc công việc khó khăn, có đôi khi cũng tâm với , chuyện này Hàn Hề biết, giống như mắc nợ còn cho Hàn Hề bọn họ từng là thanh mai trúc mã.

      Thiếu chút nữa Hàn Hề giải quyết tại doanh trại rồi, trận ồn ào đó ai cũng biết, vốn tưởng thằng nhóc Giản Dung chết tiệt này im hơi lặng tiếng, ngờ lại nham hiểm như vậy, chờ cơ hội trả đũa đấy?

      Giản Dung gật gật đầu, vẻ mặt vô lại: “Ngài kích động gì chứ? Tôi cũng gì, là thiệp mời tôi hỏi chút.”

      Chạy xong bốn mươi lăm km, hỏi chị dâu, Nghiêm Tuệ kết hôn, chị có ? thể để cho đoàn trưởng đơn độc, quá khó coi?

      “Ông đây cảnh cáo cậu, còn dám đưa ra ý xấu gì, TMD, tôi để cho cậu lăn đến đám tân binh.” Đoàn trưởng Triệu nhìn lqd Giản Dung như vậy luôn có dự cảm xấu, thằng nhóc này nhất định giở trò xấu.

      Giản Dung “Ừhm” tiếng, mở miệng : “Đoàn trưởng, tôi chạy bốn mươi lăm km.”

      Khi Giản Dung định nhấc chân bước ra khỏi cửa, sau lưng vang lên giọng của đoàn trưởng Triệu: “Chờ chút!”

      “Đoàn trưởng, còn có việc gì?” Giản Dung quay đầu lại nhìn đoàn trưởng Triệu, gương mặt mê man.

      Đoàn trưởng Triệu nhìn Giản Dung, hận thể lên xé làm đôi gương mặt phá tướng của cậu ta, ngăn chặn cơn tức ở đáy lòng: “ cần chạy, mang binh huấn luyện ?”

      Lần sau có thư tín bí mật gì, nhất định để ở bàn, đúng, lần sau, nếu Giản Dung có báo cáo công việc bắt báo cáo ngay ngoài cửa, tuyệt đối cho thằng nhóc chết tiệt này vào phòng làm việc của mình.

      thích hợp? Phạm sai lầm phải chịu phạt chứ?” Giản Dung hơi khó xử, lát bắt chạy bốn mươi lăm km, lúc sau lại để cho chạy, vua chơi đâu? Đoàn trưởng như vậy, rất đáng tin rồi.

      Đoàn trưởng Triệu kêu tiếng, quát Giản Dung: “Nhanh, cút nhanh lên, nửa giây ông đây cũng muốn gặp lại cậu!” Được tiện nghi còn ra vẻ, thằng nhóc chết tiệt này, còn học xấu? Cũng vì cậu ta lqd mang lính của mình.

      !” Giản Dung cười cao giọng hô, đưa tay chỉnh lại nón lính, đều bước rời khỏi phòng làm việc của đoàn trưởng.

      Hôm nay ngày tốt, người , vận may đến, có ngăn cũng ngăn nổi? Như đoàn trưởng vậy, còn có nhiều nhớ thương, chị dâu còn coi trọng, đóa hoa tươi, cắm ở, cắm cái quái gì nhỉ.

      Giản Dung ra khỏi ký túc xá, ra sân huấn luyện binh lính, Ôn Uyển bắt đầu bận rộn ở đội y tế, hôm nay là thứ hai, nhưng có người nào, lúc Ôn Uyển sửa sang lại ô vuông để thuốc, ngẫu nhiên ngó qua cửa sổ nhìn ra ngoài.

      “Nhìn gì vậy?” Tiểu Mục tới trước mặt Ôn Uyển, thuận tay lấy miếng chocolate từ trong túi áo ra đưa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển làm việc nghiêm túc, từ trước đến giờ cực kỳ ít phân tâm, chứ đừng là khác thường như hôm nay.

      Ôn Uyển nhận lấy chocolate, cười lắc lắc đầu: “ có gì.”

      Tiểu Mục “Oh” tiếng, vừa định , chỉ nghe thấy Ôn Uyển hỏi: “Tiểu Mục, bình thường các cậu chạy bốn mươi lăm km là chạy tới đâu?”

      học đại học quân y, nhưng lúc tập thể bị phạt, nhiều nhất chỉ chạy 12 km muốn tính mạng, bốn mươi lăm km, đối với chính là con số thiên văn *, nghĩ cũng dám nghĩ, cũng biết khi Giản Dung chạy về mệt thành cái dạng gì.

      (*) con số thiên văn: ý chỉ những con số rất lớn.

      “Bốn mươi lăm km à, tới núi Dụ Lâm đó.” Tiểu Mục thuận miệng đáp tiếng, kinh ngạc nhìn Ôn Uyển: “Sao vậy? Chị muốn thử chút?”

      Ôn Uyển lắc đầu liên tục: “ có, tôi chạy ba cây số muốn chết, đây là bốn mươi lăm km đấy.”

      xong Ôn Uyển ngồi xổm xuống tiếp tục sắp xếp lại ô vuông đựng thuốc, tiểu Mục cũng gì thêm, ngược lại tiếp tục bận rộn.

      Đến trưa lúc ăn cơm, thỉnh thoảng Ôn Uyển lại nhìn sân huấn luyện, vẫn thấy bóng dáng Giản Dung, phải chưa trở lại chứ? Đột nhiên hơi đau lòng, vào nhà ăn, chỉ thấy nhóm lính ăn cơm rồi.

      Vương Cường nhìn thấy Ôn Uyển, cười hì hì, vẫy vẫy tay với Ôn Uyển: “Chị dâu, ngồi bên này!”

      Ôn Uyển hơi kinh ngạc nhìn nhìn Vương Cường, sau lần trước bị Giản Dung phạt dùng bàn chải đánh răng lau cửa kính, Vương Cường thấy liền đường vòng, hôm nay lại chủ động tìm , khiến cho Ôn Uyển khỏi kinh ngạc, bưng cơm trong tay, Ôn Uyển tới phía Vương Cường, ngồi xuống bên cạnh Vương Cường.








      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, Chris3 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 42

      Editor: Puck

      Vương Cường ngây ngô cười hì hì với Ôn Uyển, vẻ mặt Ôn Uyển kinh ngạc: “ xảy ra chuyện gì rồi hả?”

      có chuyện gì, chính là bồi dưỡng chút tình cảm đồng đội với chị dâu.” Vương Cường bới cơm, vừa cong môi vừa nhìn Ôn Uyển: “Hôm nay, phó đoàn Giản của chúng ta rất tốt, với nhà ăn, tối nay ăn sủi cảo.”

      Trong doanh trại ăn như vậy, khó có được lần ăn sủi cảo, cho nên ai cũng vui mừng, Vương Cường càng cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

      Ôn Uyển càng thêm kinh ngạc, trừng mắt nhìn: “Phó đoàn Giản của các cậu, phải bị đoàn trưởng phạt chạy bốn mươi lăm km sao?”

      Chẳng lẽ muốn tập thể các chiến sỹ ăn sủi cảo để báo thù đoàn trưởng, điều này cũng thể để cho cả đơn vị ăn nha? Giản Dung nghĩ sao vậy.

      Vương Cường trừng mắt, nhìn Ôn Uyển, lập tức liền nóng nảy, trực tiếp phun ra hơi tiếng địa phương: “Lúc nào vậy? Sao em biết? Nếu đoàn trưởng phạt phó đoàn Giản của chúng em chạy bốn mươi lăm km, em liền cho cả doanh nghỉ phép ngày, tỏ ý chúc mừng.”

      câu , khiến tất cả mọi người trong nhà ăn cười ầm ầm cả lên, doanh trưởng doanh hai đây là muốn tìm đường chết sao? Lần trước lau kính còn chưa đủ ư? Ôn Uyển cũng che miệng cười, thế này là có bao nhiêu hận với Giản Dung? Doanh trưởng doanh hai quá có ý tứ rồi.

      Chỉ có điều Giản Dung bị phạt, ngoài ý muốn, với tính khí của đoàn trưởng, lại có thể bỏ qua cho Giản Dung, cũng biết làm sao ấy làm như vậy được?

      cho cười, trừ doanh trưởng doanh hai ra ai được cười, đến lúc đó, các cậu chịu phạt, ông đây cũng giúp các cậu!” Doanh trưởng doanh quát đám lính của mình, gan tiểu Cường to, còn chưa từ bỏ ý định, còn dám xấu phó đoàn Giản?

      Vừa nghe thấy doanh trưởng doanh gầm lên, Vương Cường khinh bỉ liếc nhìn doanh trưởng doanh , xem dáng vẻ sợ sệt của cậu ta coi? Ngược lại gào lên với nhà ăn: “Việc này đừng có lan truyền đó!”

      Tiếng vừa dứt, cả phòng ăn lại cười vang lần nữa, Ôn Uyển vừa định chuyện, Giản Dung từ bên ngoài vào: “Cấm lan truyền, cũng vô dụng!”

      Giản Dung quét mắt nhìn đám lính toàn nhà ăn, mọi người đều nén cười, nghẹn đến nội thương, gì ấy nhỉ, biết tiểu Cường an phận thủ thường rồi, vốn định tới đây cho mọi người biết tiếng, chiều này huấn luyện, tập thể làm sủi cảo, hừ, chỉ nghe thấy có người xấu .

      “Phó đoàn Giản, em có ý gì khác, em chỉ đùa thôi.” Tiểu Cường ngậm đầy cơm trong miệng, cậu buồn bực, sao lần nào cũng xui xẻo như vậy chứ?

      Giản Dung hơi híp mắt, nhìn doanh trưởng doanh hai tiểu Cường, quát lớn với mọi người: “Xế chiều hôm nay, tất cả tập thể các doanh nghỉ ngơi chút, doanh số hai, cơm nước xong, ở lại nhà ăn làm sủi cảo!”

      Hôm qua là chủ nhật, vốn là ngày nghỉ, bọn nhóc này muốn ăn đòn cũng nghỉ nên định hôm nay cho bọn chúng ăn sủi cảo, Vương Cường này lại bắt đầu tìm đường chết.

      Tiếng vừa dứt, mọi người ồn ào hết lên, toàn bộ doanh số hai nhanh chóng khóc, gặp phải doanh trưởng như vậy, xui xẻo hay chứ? trung đoàn nhiều người như vậy, doanh bọn họ làm sủi cảo, người phải làm bao nhiêu cái đây?

      Ôn Uyển hơi đồng tình nhìn Vương Cường, chỉ thấy Vương Cường bắn tới ánh mắt xin giúp đỡ, Ôn Uyển nhìn chỗ khác, làm như thấy, Giản Dung chạy bộ cậu vui mừng, cậu làm sủi cảo, phải lqd là giả, tôi cũng vui mừng như vậy, hơn nữa, là do cậu bát quái với tôi, nhỡ đâu Giản Dung đổ thừa cho tôi làm thế nào?

      “Ôn Uyển, em qua đây chút!” Giản Dung ngược lại hề để ý đến đám lính ồn ào, với Ôn Uyển, xong Giản Dung liền rời .

      Ôn Uyển “Oh” tiếng kinh ngạc nhìn nhóm lính, buông hộp cơm trong tay, đứng dậy theo Giản Dung ra ngoài.

      Dọc theo đường , Giản Dung hề chuyện, lúc đến phòng làm việc, Giản Dung đột nhiên quay đầu, đặc biệt chăm chú nhìn Ôn Uyển: “Cách xa thằng nhóc chết toi đó chút, phải là thứ tốt, bao nhiêu lần, chính là binh lính càn quấy!”

      Rất lung tung, ngay cả trước mặt vợ cũng khiến cho khó chịu, cũng nhìn xem là lính của ai?

      Ôn Uyển mím môi cười gật gật đầu, lúc Giản Dung giở tính trẻ con, cực kỳ đáng , gió thổi qua, Ôn Uyển đưa tay kéo Giản Dung, Giản Dung cũng né tránh, trở tay nắm lấy tay Ôn Uyển, kéo Ôn Uyển vào phòng làm việc.

      Hai người vừa đến phòng làm việc, Giản Dung đóng cửa, buông Ôn Uyển ra, để Ôn Uyển ngồi lên ghế sa lon, lại lấy ly sắt tráng men, rót cho Ôn Uyển ly nước, đặt ở bên cạnh Ôn Uyển.

      Giản Dung cũng ngồi xuống theo, lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm số, Ôn Uyển hơi sững sờ, chỉ thấy Giản Dung đưa điện thoại tới trước mặt Ôn Uyển.

      Ôn Uyển thò tay nhận điện thoại, đặt ở bên tai, đầu bên kia truyền đến giọng quen thuộc: “A lô? Tiểu Uyển hả? Mẹ nè!”

      “Mẹ?” Ôn Uyển hơi kinh ngạc, khoảng thời gian này cũng gọi điện về nhà, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn báo bình an.

      Giọng mẹ Ôn ở bên kia hơi nghẹn ngào: “Sao lại theo quân, cũng với trong nhà?” Nếu phải tiểu Thành , con bé cùng ba của Ôn Uyển còn giấu diếm.

      “Chuyện này sao?” Ôn Uyển liếc nhìn Giản Dung, “ phải con mới tới đây tháng sao? Hơn nữa, cơ sở hạ tầng ở đây rất tốt, còn có thể ở chung chỗ với Giản Dung.”

      Khi đó, lúc xin điều tới đây, vốn định chờ Giản Dung trở lại, về nhà chuyến với Giản Dung, nhưng khi Giản Dung trở lại phải về đơn vị, cũng có thời gian, huống chi muốn ly hôn với mình, Ôn Uyển lại dám với trong nhà, theo quân.

      “Con bé ngốc, điều kiện ở đó nhiều gian khổ? Sao con ngốc vậy?” Mẹ Ôn ở đầu bên kia giọng khóc.

      Ông cụ Hác vốn là người phương Nam, tuy là quân nhân, nhưng cũng từng viết văn, múa bút hành văn, biết.

      Ông cụ dạy con , dĩ nhiên là dịu dàng khéo léo, còn có thùy mị như nước, nhà họ Hác vốn dòng dõi thư hương, mẹ Ôn Uyển cũng coi là con nhà danh môn, ở đại gọi là quý .

      Từ Ôn Uyển bị phạt theo chuẩn mực, mẹ Ôn đau lòng cũng chỉ len lén lau nước mắt.

      Có lúc tiến lên khuyên, nhưng tính tình ba Ôn nóng nảy, ai khuyên cũng lay chuyển, bà cũng biết ba Ôn Uyển là vì tốt cho Ôn Uyển mới nghiêm khắc như vậy, mình mềm lòng cũng tiện gì.

      “Mẹ, sao lại khóc chứ? Con rất tốt, nơi này cũng rất tốt.” Ôn Uyển giọng dụ dỗ mẹ.

      Giản Dung ôm Ôn Uyển, ngờ chuyện nhóc này theo quân xin phép trong nhà?

      Ngày hôm qua mẹ Ôn nghe mấy lqd đứa trong đại viện truyền ra mới biết, mà mọi người đều cho rằng nhà họ Ôn biết chuyện này rồi, dù sao theo quân phải là chuyện , ai gạt trong nhà.

      “Tốt lắm như thế nào? Ba con phải là quân nhân sao? Ông ngoại con phải sao? Đơn vị Giản Dung ở nông thôn, điều kiện theo quân đó, mẹ từng thấy, đứa bé ngốc?”

      Mẹ Ôn có vẻ rất kích động, điều kiện kia, liếc mắt nhìn cũng nghĩ tới vào ở, con bé này còn theo quân.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 43

      Editor: Puck

      Lúc đầu khi Ôn Uyển nhất định gả cho Giản Dung, bà cảm thấy đứa này rất ngốc, nên tìm người giống như tiểu Hoa, hay như tiểu Dương vậy, có rất nhiều thời gian cùng con bé, cưng chiều con bé, nhưng nó lại cứ giống như bà, thế nào cũng phải gả cho lính.

      Ôn Uyển nắm tay Giản Dung, khẽ nhíu mày: “Mẹ, tại con rất tốt, Giản Dung đối với con rất tốt.” Lời này vừa ra, Ôn Uyển đặc biệt khinh bỉ liếc nhìn Giản Dung, Giản Dung hơi ngượng ngùng cúi đầu, dùng khẩu trả lời: “Về sau, đối tốt gấp bội với em!”

      Nếu cha mẹ vợ biết mình định ly hôn với Ôn Uyển, vậy phải là lập tức tới kéo người về Bắc Kinh rồi hả?

      Mẹ Ôn Uyển vừa định , điện thoại liền bị ba Ôn cầm , giọng sư trưởng trước sau như : “Ba rất ủng hộ con cơ sở rèn luyện, ở nơi đó nhiều người ưu tú hơn con, mẹ con chính là lòng dạ mềm.”

      Dưới bất kỳ tình huống nào, ba Ôn đều lơi là con , vẫn giáo dục như thế, nuôi ra nương sao khéo léo, đâu cũng được thương, đại viện cũng khen như vậy, con sư trưởng Ôn, cháu ngoại ông cụ Hác, chính là hết lời để .

      Đoan trang, nghiêm túc, tính tình lại tốt, chỉ có điều ánh mắt được tốt lắm, gả cho thằng nhóc xấu xa Giản Dung, ràng là nhặt được tiện nghi.

      “Cảm ơn cha ủng hộ, con cha! Sư trưởng Ôn chính là thông tình đạt lý!” Ôn Uyển cười trả lời, ba chính là ba, từ rồi, về sau gả cho người đàn ông nhất định phải giống như ba vậy, đặc biệt uy phong, Giản Dung chính là như thế.

      “Đừng vuốt mông ngựa, học được miệng lưỡi trơn tru rồi.” Ba Ôn nghe con cưng cho mặt mũi như vậy, trong miệng mắng nhưng vẫn nhịn được mà cười lên, “Chỉ có điều, con nhóc này cầu thị *, đáng được khen ngợi.”

      (*) " cầu thị" (tiếng Hoa giản thể: 实事求是, tiếng Hoa truyền thống: 實事求是, phiên : shí shì qiú shì) là thành ngữ (tiếng Hoa: 成語) của Trung Quốc được viết đầu tiên trong sách Hán thư. Nghĩa nguyên của nó là miêu tả chí hướng học tập, nghiên cứu. Thành ngữ này có nghĩa là "giải quyết vấn đề dựa tình hình thực tế", "tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực". (Lưu ý: từ "cầu thị" trong tiếng Hoa mang nghĩa "tìm kiếm ", "tìm kiếm lẽ phải", "tìm điều đúng đắn", chứ có nghĩa "cư xử cách nhún nhường tinh thần học hỏi" như trong tiếng Việt). Nguồn wikipedia.

      Giản Dung ở bên thiếu chút nữa phun nước trà rồi, đàn ông thời xưa đều tự bản thân, ngờ cha vợ đường đường là sư trưởng, cũng thoát khỏi liên hệ.

      “Tất nhiên, ba à, đột nhiên gọi điện thoại, có chuyện gì sao?” Ôn Uyển dò hỏi, rất sợ họ chuyện Giản Dung muốn ly hôn cùng cho cha mẹ, nếu cha biết, chắc phải lật trời rồi.

      Ba Ôn như vừa lọt vào trong sương mù kéo mình trở lại, quay lại chủ đề chính: “ có gì, con luôn gửi tin nhắn bận, gọi điện thoại cũng bận, rảnh, mẹ con yên lòng nên đành gọi điện cho Giản Dung.”

      Bận rộn có thể giải thích, ý tứ lảng tránh thực rất ràng, may mà nhóc này có chuyện gì khác, bọn họ cũng có thể yên tâm.

      Ôn Uyển oh tiếng, cười : “Cơ sở rất bận, ba và mẹ bảo trọng thân thể.”

      “Được, các con cũng thế, có chuyện gì được gạt người trong nhà, về phía ba còn phải cùng mẹ con gặp ông cụ chuyến, có chuyện gì con gọi điện thoại cho ông ngoại con, ông vẫn nhớ con mỗi ngày.” Ba Ôn dặn dò Ôn Uyển, ông cụ thương Ôn Uyển, cũng có tiếng.

      Ôn Uyển gật gật đầu, lên tiếng: “Con biết rồi, cha mẹ, vậy thôi nhé, con còn phải làm.”

      xong Ôn Uyển cúp điện thoại, hỏi nhiều nữa cũng biết sao, trời sinh tính tình là người biết láo, Ôn Uyển cúp điện thoại nhìn thấy Giản Dung ngơ ngẩn nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc.

      nhận ra em rồi hả?” Ôn Uyển đưa tay sờ mặt, cứ nhìn chằm chằm như vậy.

      Giản Dung lắc đầu, sờ sờ đầu Ôn Uyển: “ đội y tế , cũng còn sớm, chiều nay qua đón em ăn sủi cảo.”

      Hơi nhếch miệng, trừ bỏ vết thương kia, lúc Giản Dung cười giống như rượu nếp vậy, đặc biệt say lòng người, mang theo mùi vị tinh khiết say lòng người, khiến cho người ta mất nhịp tim.

      “Được.” Ôn Uyển cười cười với Giản Dung, đứng dậy rời , lâu rồi gặp ba mẹ, ra cũng muốn về nhà, cũng muốn thăm ông nội, nhưng làm lính luôn có nhiều việc thân bất do kỷ *, huống chi Giản Dung lại có thời gian.

      (*) thân bất do kỷ: thể theo ý muốn của bản thân.

      biết, ba rất hy vọng và Giản Dung trở về chút, gió thổi ấm áp, Ôn Uyển trở về đội y tế, bắt đầu bận rộn.

      Giản Dung chỉnh lại tài liệu bàn, bắt đầu lấy giấy bút ra, viết soàn soạt, chữ viết cứng cáp mà có lực, nhìn ra được người đàn ông này rất chính trực, gò má dưới nón lính, nhìn vô cùng tốt.

      Chỉ trong chốc lát, Giản Dung cầm mấy tờ giấy đứng dậy rời , ngược lại, tới phòng làm việc của đoàn trưởng.

      Đến trước cửa phòng làm việc của đoàn trưởng Triệu, Giản Dung giơ tay lên gõ cửa, cao giọng hô: “Báo cáo!”

      “Có việc gì đứng ngoài cửa báo cáo, cho bước vào đây nửa bước!” Đoàn trưởng Triệu ngẩng đầu, rống lên với Giản Dung, cậu còn chuyện gì khác nữa, buổi sáng bị thằng nhóc này thầm làm tổn hại phen, buổi chiều còn hăng hái?

      Khóe miệng Giản Dung cố nén cười, vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, kêu với đoàn trưởng Triệu: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi tới nộp bản kiểm điểm.”

      câu khiến đoàn trưởng Triệu ngẩng đầu lên, nhìn Giản Dung, hơi phòng bị, nộp bản kiểm điểm? Người này phát sốt chứ? Buổi sáng còn hoành hành, vào lúc này đột nhiên cũng biết tôn trọng thủ trưởng, hơi có chút đáng tin.

      “Đưa vào .” Đoàn trưởng Triệu liếc xéo Giản Dung.

      Giản Dung gật gật đầu, đều bước vào, đặt bản kiểm điểm lên bàn, đoàn trưởng Triệu cầm bản kiểm điểm của Giản Dung, run lên, bắt đầu nhìn lại, vốn vui nhưng bây giờ mặt chứa nụ cười.

      tệ, tư tưởng giác ngộ khá nhanh.” Đoàn trưởng Triệu nhịn được mà tán dương, buổi sáng nay thằng nhóc chết tiệt này chút giác ngộ cũng có, buổi chiều lại chuyển biến tốt như vậy, trẻ dễ dạy.

      “Tất nhiên, cũng xem ai là người mang binh, đoàn 731 dưới hướng dẫn của đoàn trưởng, ngừng về phía sáng lạn!” Con người mà, đến lúc mấu chốt cũng phải nịnh hót, vui lòng cũng được, Giản Dung chỉ cảm thấy với tính tình của mình, biết đoàn trưởng nghe thấy có cảm thấy quá giả dối ?

      Đoàn trưởng Triệu nhìn Giản Dung, cười vui hì hì: “Coi như thằng nhóc cậu .”

      phải khoác lác, đoàn 731 bọn họ, tới việc ôm toàn bộ các hạng vinh dự, cờ thưởng hàng năm liên tiếp, luận võ toàn năng thứ nhất, tay súng thiện xạ của cả quân khu đều ở trong đoàn 731 của bọn họ, uy danh chấn động, phục cũng được.

      “Đúng, tôi biết láo.” Tính tình của Giản Dung trước sau như , cảm thấy tuy rằng đoàn 731 đúng là ngừng về phía sáng lạn, bên ngoài cũng rất nổi danh, nhưng cũng quan hệ gì lớn tới đoàn trưởng, láo có phải hay ho?

      Đoàn trưởng Triệu cười hì hì, nhìn bản kiểm điểm, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, Giản Dung liền phạch tiếng, đặt tấm giấy khác ở tay lên trước mặt đoàn trưởng Triệu: “Nếu đoàn trưởng minh như vậy, có thể phê giúp tôi cái này ?”

      Tiếng Giản Dung vừa dứt, nụ cười mặt đoàn trưởng Triệu cứng đờ, cẩn thận nhìn lại Giản Dung, tiện tay cầm tờ giấy bàn kia lên, cả khuôn mặt lập tức tối sầm lại.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, Chris2 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 44

      Editor: Puck

      Tay run rẩy cầm tờ giấy, đoàn trưởng Triệu nhìn lướt qua, mặt đen cũng có thể ra chì: “Xin nghỉ kết hôn? Vợ cậu cũng theo quân, lại còn xin nghỉ kết hôn? Cậu định tính kết hôn lần hai hả?”

      chỉ biết, thằng nhóc chết tiệt này sao lại có tư tưởng giác ngộ như vậy, tới đây nộp bản kiểm điểm, hóa ra là có chuyện cầu cạnh ?

      “Báo cáo đoàn trưởng, tôi cùng Ôn Uyển đánh báo cáo, mà tôi cùng ấy chưa làm hôn lễ.” Giản Dung suy nghĩ cảm thấy chuyện như vậy có lỗi với Ôn Uyển, người phụ nữ cả đời gả lần, đại khái cũng mong có hôn lễ rầm rộ chứ?

      Nhưng cái gì cũng đòi hỏi, cứ theo mình như vậy, cũng chưa bao giờ tới những thứ khác, tự mình lqd có lương tâm, khi trở về còn sống chết muốn ly hôn với ấy.

      Đoàn trưởng Triệu kêu tiếng, đột nhiên đứng lên từ ghế: “Cái gì? Các cậu còn chưa làm hôn lễ?

      có thời gian, tôi vừa mới trở về, đánh báo cáo xong, xét duyệt xong tôi trường học thợ săn, sao làm hôn lễ? Đâu có thời gian?” Giản Dung báo cáo chi tiết, lúc ấy cực kỳ gấp gáp, bị thúc giục trở về, muốn kết hôn với Ôn Uyển.

      Đợi báo cáo xét duyệt xong, lúc trời tối vội vã lên máy bay, chút thời gian rảnh rỗi cũng chưa có.

      Đoàn trưởng Triệu làm ra vẻ tin lời Giản Dung , yên lặng quan sát Giản Dung lúc lâu, lộ ra ánh mắt khi dễ, thằng nhóc chết tiệt này làm tốt lắm? làm hôn lễ nhưng Ôn Uyển liền theo cậu ta, đây cũng mơ hồ, tiện nghi gì đều để cho cậu ta nhặt được, tức chết người ta.

      “Đoàn trưởng, ngài phê duyệt cho tôi , xem tôi ở đơn vị nhiều năm như vậy, có công lao cũng có chút khổ lao, phê duyệt ?” Giản Dung mềm giọng , khẩn cầu đoàn trưởng Triệu.

      cái khác, chính là giả, hôm nay thế nào cũng phải phê bình cậu ta, cầu xin người ta cứ cầu xin , chạy bốn mươi lăm km bỏ chạy bốn mươi lăm km, có gì có thể .

      Đoàn trưởng Triệu lại ngồi xuống, khẽ nhíu mày, hơi khó xử, cũng ngang ngược như vừa rồi: “ phải là tôi phê duyệt, cậu và Ôn Uyển đều là nòng cốt, chuyện như vậy cậu phải để cho tôi suy tính chút, tính toán sau.”

      Ôn Uyển ở đội y tế, Giản Dung còn mang lính huấn luyện, chuyện như vậy phải suy tính chút, thằng nhóc đáng chết, lại để tự mang lính huấn luyện, cậu ta hai năm đều do mang lính.

      phải còn có ngài sao? Đội y tế bên kia còn có tiểu Mục cùng tiểu Trạch, chúng tôi cũng xin nghỉ dài hạn, tổng cộng là hai mươi ngày.” Giản Dung nhìn đoàn trưởng Triệu, biết chuyện này phiền toái, đoàn trưởng phải gánh vác, việc cũng quá nhiều cho nên chỉ viết hai mươi ngày nghỉ.

      “Cái này tôi biết, dài.” Đoàn trưởng Triệu gật gật đầu, chuyện này ra lâu lắm, hơn nữa theo lý mà , Giản Dung còn có thời gian ba tháng nghỉ thăm người nhà, vốn cậu ta nên nghỉ.

      Bởi vì việc quân bận rộn, Giản Dung vừa trở lại liền thúc giục Giản Dung quay lại doanh trại làm việc, bất cứ lúc nào quân nhân cũng theo mệnh lệnh mà sống, Giản Dung vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới đơn vị, ngay cả nhà vẫn chưa về.

      Ra ra vào vào hơn hai năm, cũng nên trở về chuyến, thăm hỏi ông cụ trong nhà cùng cha mẹ, nhưng trong lúc lqd nhất thời, hơi đột ngột, trong việc sắp xếp người cũng phải tính toán.

      Giản Dung nhìn đoàn trưởng Triệu còn suy nghĩ, đẩy giấy phép tới trước, cười : “Nếu hai người phê duyệt được, vậy ngài phê duyệt ngày nghỉ của tôi , được chứ?”

      Ngón trỏ đặt giấy nghỉ phép, tay cầm bút đưa tới trước mặt đoàn trưởng Triệu, vẻ mặt Giản Dung mong đợi nhìn đoàn trưởng Triệu.

      “Tôi phê duyệt cho cậu, vậy vợ của cậu sao? mình cậu trở về, mình cậu làm hôn lễ hả?” Đoàn trưởng Triệu trừng mắt nhìn Giản Dung, thằng nhóc chết tiệt này, gấp gáp gì chứ?

      Hơn nữa, vợ ở cùng cậu ta, hôn lễ làm trước hay làm sau đều giống nhau sao? Người còn có thể chạy?

      Giản Dung hất cằm: “Ngài trực tiếp phê duyệt cho tôi là được, có thể làm hôn lễ hay , đây là chuyện tôi cân nhắc.”

      Đoàn trưởng Triệu quá phân vân, phê duyệt ngày nghỉ cho cậu ta, đoàn trưởng liền khó xử, lúc kêu cậu ta về đơn vị, đoàn trưởng gầm rống lần, cho cậu ta biết, nếu bây giờ trở lại vĩnh viễn đừng trở lại, cứ như vậy, ngày nghỉ của cậu ta cũng có.

      Vốn (GD) cho rằng, đến trường học thợ săn điều đến đơn vị khác, sau lại có điều động, còn bất ngờ, ngờ hôm trước mới nghe chính ủy , trước khi trở về tháng, ngày ngày đoàn trưởng lái xe Bộ tư lệnh, ngày nào cũng năn nỉ cấp , tuyệt đối thể điều động nhân tài , tóm lại hồ đồ hồ đồ rồi, du côn cũng du côn rồi, khiến cán bộ ở bên kia khắc sâu cái gọi là binh lính càn quấy.

      Cuối cùng cấp cũng có biện pháp nào với đoàn trưởng Triệu, để Giản Dung quay về đơn vị cũ, đoàn trưởng Triệu mới thôi, ngày ngày chạy tới Bộ tư lệnh, mọi người cũng được yên ổn.

      chỉ , nếu coi là nhân tài tại sao lúc trở lại, chút chiếu cố cũng có, còn bị đoàn trưởng mắng cả ngày, quá oan uổng.

      Đoàn trưởng Triệu cứ nhìn Giản Dung như vậy, tiện tay cầm lấy bút của Giản Dung, soàn soạt bắt đầu phê duyệt: “Được rồi, cả ngày đối phó với ông đây, tôi có cách gì với cậu, bây giờ phê duyệt ngày nghỉ cho cậu, nhưng vợ của cậu ông đây phê duyệt, cho cậu chết!”

      Vài nét bút ký xuống, đoàn trưởng Triệu ký tên, lại đóng dấu lên, giấy nghỉ phép này coi như được phê duyệt rồi.

      Giản Dung nhìn chữ ký con dấu giấy nghỉ phép, cười hì hì, tiện tay cầm bút trong tay đoàn trưởng Triệu, viết thêm tên Ôn Uyển ở hai ô trống giấy nghỉ phép, lần này đủ cả rồi.

      “Cảm ơn đoàn trưởng giúp đỡ!” Giản Dung cười hì hì với đoàn trưởng.

      “Thằng nhóc, cậu lại đào hầm chôn ông đây!” Đoàn trưởng Triệu tức đến mặt tái mét, thằng nhóc chết tiệt này, lại tính toán , chừa hai ô trống giấy nghỉ phép chính là để thêm tên?

      Giản Dung khinh bỉ liếc mắt nhìn đoàn trưởng Triệu: “Ngài tự mình nhảy vào đó chứ, hơn nữa, tôi với thái độ tốt tìm ngài xin phép, ngài có ý định phê duyệt, tôi có cách nào.”

      viết bản kiểm điểm, thái độ rất thành khẩn, đoàn trưởng còn có ý định phê duyệt, khiến cho người ta chịu nổi.

      “Tôi cho cậu biết, giấy phép của cậu tính, ông đây đồng ý.” Được tiện nghi còn ra vẻ, còn phải nhân cơ hội vấy bẩn , “Hơn nữa, tôi phê duyệt sao? Đây phải là suy nghĩ sao?”

      Gấp gáp như vậy, giống như làm hôn lễ phải kết hôn vậy? Thay vào đó xuống dưới, cho cậu ta nhiệm vụ khẩn cấp, cho cậu ta mệt chết!

      “Được rồi, người mang lính huấn luyện cần ngài bận tâm, tôi sắp xếp doanh trưởng doanh ba làm, năng lực tổ chức của cậu nhóc đó rất mạnh, còn Ôn Uyển ngài để cho chị dâu gánh vác chút? Dù sao tháng này chị ấy cũng nghỉ ngơi!”

      Giản Dung đề nghị với đoàn trưởng Triệu, bản thân chị dâu nhà đoàn trưởng cũng là bác sỹ nòng cốt của bệnh viện quân khu, chỉ cùng bệnh viện với Ôn Uyển.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, gà hầm nấm2 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 45

      Editor: Puck

      Gần đây vừa đúng lúc chị dâu nghỉ phép, có thể thế chỗ cho Ôn Uyển, giúp đỡ đội y tế chút?

      “Tại sao? Vợ của tôi, tại sao cậu lại sai bảo?” Đây là cái gọi là mọi sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông, thằng nhóc Giản Dung chết tiệt, đến có chuẩn bị, trách được lại rớt hố.

      Giản Dung nhìn đoàn trưởng Triệu, cất giấy xin phép, cười hì hì: “Người nhà, hai lời, vợ quân nhân, đều phải vô tư cống hiến, nhất định là chị dâu có thể hiểu.”

      Điểm này thể nghi ngờ, dù sao mông ngựa vỗ, có chấp nhận hay là do đoàn trưởng tự mình suy nghĩ.

      “…” Đoàn trưởng Triệu ngước mắt nhìn Gảin Dung, lúc Giản Dung xoay người bước nhanh, luôn miệng chào hỏi, coi như thấy ràng, thằng nhóc chết tiệt này, hai năm rồi để ghế trống cho .

      Vì để cho cậu ta trở lại, Bộ tư lệnh, nhờ vả người khác, ngay cả mặt cũng cần, kết quả đổi lại thành vong ân phụ nghĩa, lại tiếp, chính là chua xót.

      Giản Dung quan tâm tới đoàn trưởng vẫn còn bị kích thích, xoay người trở về văn phòng, tiếp tục vội vàng bàn giao công việc trong tay, trong lòng như có từng cơn gió nhàng lướt qua, đặc biệt thoải mái, sáng mai có thể về nhà, nếu Ôn Uyển biết, chắc nhất định vui mừng.

      Cúi đầu sắp xếp lại công việc của mình, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bàn giao mọi chuyện lại cho tiểu Lưu.

      Giản Dung phải tìm doanh trưởng doanh ba, để cho cậu ta mang lính huấn luyện trong hai mươi ngày, nhân tài cần bồi dưỡng, lần này đối với doanh trưởng doanh ba chính là cơ hội rèn luyện.

      sân huấn luyện, Giản Dung tìm doanh trưởng doanh ba, bắt đầu giao nhận công việc trong tay.

      “Bản thân phải làm gương tốt, tôi có ở đây, ngàn vạn lần đừng xảy ra cố, biết ?” Giản Dung nhìn doanh trưởng doanh ba, lạnh lùng giao phó, trong đội ngũ Giản Dung có tiếng là cẩn thận tỉ mỉ, cho dù tín nhiệm cũng vẫn liên tục dặn dò.

      Doanh trưởng doanh ba “Bốp” quân lễ tiêu chuẩn, cao giọng hô: “, tuyệt đối để cho phó đoàn Giản thất vọng!”

      Doanh trưởng doanh ba, Lý An, là người rất chững chạc thận trọng, làm việc cũng giống như Giản Dung, nhiều nhưng cẩn thận tỉ mỉ, căn bản doanh trưởng doanh ba rất ít khi đùa cợt binh lính, đúng là người nào mang lính đó.

      Binh lính dưới quyền Lý An đại khái là chững chạc dũng mãnh, cũng có thể gọi là lính ngớ ngẩn, trung thành hai lòng, bên doanh hai ngược lại có đoàn trưởng tùy hứng, hơi du côn, nhưng cũng rất liều mạng, luyện thế nào cũng chưa từng có việc gì, cho nên mỗi người đều có điểm mạnh.

      “Được rồi, hơn nữa bên doanh số hai, đừng nuông chiều bọn họ, nên phạt phải phạt.” Giản Dung khẽ nhíu mày, yên tâm nhất chính là lũ nhóc chết tiệt bên doanh số hai, “Nếu trong hôn lễ của ông đây bị đoàn trưởng Triệu gọi trở lại, ông đây để cho các cậu tiến hành huấn luyện ma quỷ mỗi ngày, biết chưa?”

      Điểm này phải ràng, khó bảo đảm người như đoàn trưởng làm ra chuyện như vậy.

      Doanh trưởng doanh ba sờ sờ đầu, cười hì hì: “Vậy tôi dám bảo đảm, đoàn trưởng chính là lưu manh, chỉ có chị dâu mới quản được.”

      “Đúng, thích ăn đòn.” Giản Dung gật gật đầu, rốt cuộc cũng có người chung chiến tuyến với , quả nhiên là mình nhìn nhầm, dặn dò chút với doanh trưởng doanh ba rồi mới rời khỏi sân huấn luyện.

      phòng y tế đón Ôn Uyển, cũng chuẩn bị cùng Ôn Uyển tới tìm chị dâu đoàn trưởng tiếng, thể để cho người khác gánh vác dùm mình mà tiếng, đây chính là phân phải trái, huống chi chị dâu phải trong quân y như Ôn Uyển.

      Buổi chiều cũng bận rộn, Ôn Uyển ngồi chỗ đó vẽ bảng, ghi chép lại bệnh án, Giản Dung vào, Ôn Uyển ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt Giản Dung thoáng nét cười: “Sao sớm vậy tới?”

      Cách giờ cơm còn lúc nữa, chỉ có điều nghe nhóm người nhà ăn làm sủi cảo rất náo nhiệt, giống như lễ mừng năm mới, cũng muốn xem xem, nhưng mà thể mở miệng với tiểu Trạch, dù sao cũng còn là đứa bé.

      Cuộc sống bộ đội có vui có buồn, có buồn có vui, nhàm chán nhạt nhẽo nhưng lại có hương vị khác, đây là cảm nhận của Ôn Uyển từ chỗ sâu nhất.

      Giản Dung “Ừ” tiếng, tiếp tục : “Có bận ? Có thể trước ?”

      đợi Ôn Uyển chuyện, tiểu Trạch vén rèm ra, cười với Giản Dung: “ bận, phó đoàn Giản, mang người .” Bình thường Ôn Uyển đặc biệt chú ý, mặc kệ là lúc nào cũng luôn làm tròn bổn phận, điểm này khiến cho cậu rất ngoài ý muốn, tính cách giống phó đoàn Giản.

      câu khiến Ôn Uyển hoàn toàn xem thường, ngược lại Giản Dung cảm thấy gì, gật gật đầu với tiểu Trạch, với Ôn Uyển: “Vậy cũng được, tiểu Uyển, mình thôi, còn có chuyện muốn cùng em.”

      Ôn Uyển oh tiếng, đứng lên bắt đầu dọn dẹp đồ ở bàn, lại cởi áo blue trắng cất vào trong ngăn tủ, lúc này mới rời theo Giản Dung.

      Dọc theo đường , Giản Dung chuyện, cho đến khi vào rừng cây, Giản Dung đưa tay nắm tay Ôn Uyển, hai người tới khu người nhà.

      “Có muốn về nhà ?” Đột nhiên Giản Dung thốt ra câu đầu đuôi, Ôn Uyển hơi sững sờ, lý do nhìn Giản Dung, chưa từng , cũng biết vì sao Giản Dung lại đột nhiên đoán ra.

      Ôn Uyển thu hồi ánh mắt, gật gật đầu: “Ông ngoại lớn tuổi, ông nội cũng thế, muốn trở về thăm chút.”

      Ông nội trời sinh tính giống ba, chủ nghĩa đàn ông, thương , nhưng vẫn thân với mấy người trai hơn chút, đây là quan niệm của xã hội cũ, khó tránh khỏi vẫn còn tồn tại ít.

      Nhưng ông ngoại giống vậy, đọc sách nhiều, có chừng mực với mấy quan niệm đó, lại quan tâm tới hơn đối với Thành, nhưng bản thân mình kể từ khi học trường quân đội, liền rất ít gặp mặt ông ngoại, bây giờ ngay cả gọi điện thoại cũng ít .

      phải là gọi, vừa , nghe giọng ngược lại là bắt đầu tự trách, càng muốn về nhà nhìn ông cụ.

      Giản Dung tiếp, gương mặt nghiêm túc, hai người lời nào nữa, lúc vừa đến khu người nhà, trong sân bắt đầu lục tục nóng lên, mấy đứa bé trong viện tan học, lục tục trở lại.

      Tiểu Thiên đeo cặp sách, chạy thẳng, lúc nhìn thấy Ôn Uyển cười cười: “Chào chị, chào chú.”

      Ôn Uyển cười nhìn tiểu Thiên, Giản Dung ngược lại vẫn là gương mặt buồn bực như cũ, chỉ có điều mở miệng giáo dục tiểu Thiên nữa, đạo lý cũng uổng công, thằng bé này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

      Tiểu Thiên bổ nhào về phía Ôn Uyển, Ôn Uyển ngồi xổm xuống, đón nhận lấy cậu nhóc.

      Nhìn tiểu Thiên, Ôn Uyển cười cười, tiểu Thiên giống như những đứa trẻ khác, chị dâu chính ủy thích sửa sang cho tiểu Thiên lqd sạch , cho nên tiểu Thiên cũng đặc biệt thích sạch , điểm này ngược lại giáo dục rất tốt.

      “Tiểu Thiên!” Khi tiểu Thiên nhào vào trong ngực Ôn Uyển trong sân truyền đến giọng , vẫn trong trẻo sạch như cũ.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendohonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :