Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương - Minh Nguyệt Thính Phong (76 chương)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 45 Rùa con bỏ nhà ra

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Lần này Nghiêm Cẩn bỏ chẳng thấy tung tích, Mai Côi vô cùng bất an, ở trong văn phòng đợi hồi lâu cũng thấy cậu quay về. bé gọi điện thoại cho Nghiêm Cẩn nhưng gọi thế nào cũng chẳng có ai nhận máy.

      Mai Côi khóc đến sưng cả mắt chẳng biết phải làm gì cho tốt. Chuyện như vậy bé cũng tiện với ai, ngay cả đối tượng xin giúp cũng chẳng có. bé ở trong văn phòng khóc sướt mướt, ngừng gọi điện cho Nghiêm Cẩn.

      Mãi đến khi nhân viên bảo vệ trực đêm đến xem, phát Mai Côi ở trong văn phòng của Nghiêm Cẩn khóc vô cùng thảm, hỏi cũng đáp mới vội gọi cho Nghiêm Lạc. Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc tới công ty đón Mai Côi về. Mai Côi được ràng, cuối cùng hai người chỉ biết là Mai Côi tổ chức sinh nhật cho Nghiêm Cẩn sau đó chọc Nghiêm Cẩn tức giận, dưới cơn giận dữ mà cậu nhóc bỏ về

      Nghiêm Lạc ra ngoài tìm Nghiêm Cẩn, Tiểu Tiểu phụ trách việc ở nhà trấn an Mai Côi. Mai Côi khóc đến thở nổi, tự trách mình tốt, mình làm sai rồi, mình xấu xa… Tiểu Tiểu chưa từng thấy Mai Côi đau lòng như vậy, sợ tới mức chân tay luống cuống. tự hỏi chẳng hiểu hai đứa nhóc này làm gì mà thành ra thế này

      Nghiêm Lạc đêm cũng dẫn Nghiêm Cẩn về nhà, nhưng có gọi điện báo bình an cho Tiểu Tiểu, Nghiêm Cẩn sao, bảo hai mẹ con yên tâm mà ngủ. Nhưng Nghiêm Cẩn quay về sao Mai Côi an lòng, bé chờ suốt đêm nhưng vẫn thấy Nghiêm Cẩn trở về

      Mai Côi là học trò ngoan, có việc lớn dám nghỉ học, Tiểu Tiểu lại khuyên nhủ rất nhiều lần rằng Nghiêm Cẩn sao, ở cùng cha Nghiêm Lạc, vì thế, ngày hôm sau Mai Côi được đưa về trường học. Mai Côi gọi cho Nghiêm Cẩn nhưng vẫn có ai nghe máy, lại gọi cho Nghiêm Lạc Nghiêm Lạc an ủi bé, Nghiêm Cẩn bận, bọn họ có nhiệm vụ lớn nên tiện.

      Mai Côi ở đầu bên này trầm ngâm hồi, dứt khoát hỏi:

      - Có phải là rất giận con, để ý đến con nữa ?

      - Sao có thể, đừng nghĩ linh tinh, con cứ lo học , chờ làm việc xong cha dẫn Nghiêm Cẩn về

      Lời Nghiêm Lạc với Mai Côi mà cũng đủ sức thuyết phục nhưng bé vẫn ngoan ngoãn đồng ý

      Cúp máy, nước mắt bé lại rơi xuống, nhớ tới Nghiêm Cẩn luôn tốt với mình, từ chiều chuộng mình, mình muốn gì là mua cho cái đó, thích làm gì làm cho cái đó, ngay cả thích truyện tranh nhưng vẫn còn có thể nhập từng vai mà đọc cho mình nghe, mình học tốt dạy mình, mình thể lực kém cùng luyện tập, những năm tháng độc có bạn bè đều là ở bên cùng mình…

      Mai Côi lại òa khóc, bé nghĩ mình nhất định là kẻ tồi tệ nhất đời này, đời này chẳng còn ai tốt với mình như vậy nhưng mình lại làm bị tổn thương. Mai Côi tự phỉ nhổ mình đến hàng trăm lần. bé khóc đến thở được, mắt sưng húp như bánh bao mà trốn trong kí túc xá ba ngày liền. bé nhắn tin cho Nghiêm Cẩn rất nhiều, chẳng biết gì cho phải, chỉ liên tục xin lỗi

      Mười ngày sau, Nghiêm Lạc trở về nhưng Tiểu ma vương lại chẳng thấy bóng dáng. Nghiêm Lạc với Mai Côi rằng ở bên ngoài có vụ án mạng rất quan trọng cần Nghiêm Cẩn điều tra nên tạm thời chưa thể về nhưng giờ Nghiêm Cẩn rất ổn, bảo Mai Côi đừng lo lắng. Mai Côi cũng chỉ đáp tiếng:

      - Vâng.

      Mà hôm đó Nghiêm Cẩn cũng nhắn tin lại cho Mai Côi, cậu tức giận, là tự cậu hiểu nhầm, bảo Mai Côi đừng để trong lòng, cậu ở bên ngoài làm việc, tạm thời chưa thể trở về, dặn Mai Côi học bài cho tốt, phải nghe lời cha mẹ. Mai Côi cũng chỉ nhắn lại chữ “Vâng”

      Bắt đầu từ lúc đó, Mai Côi trở nên trầm lặng, bé rất ít chuyện, sợ nhiều sai nhiều. Ngày nào cũng chuyên tâm học, còn chăm chỉ luyện công nữa. bé trở nên độc lập, dũng cảm, dường như lớn lên vài tuổi chỉ trong thời gian ngắn. Tiểu Tiểu nhìn thấy, cũng rất để tâm. Sau này, Nghiêm Lạc về với rằng tối sinh nhật đó, Nghiêm Cẩn nổi giận, uống rượu rồi đánh nhau, đả thương mấy chục người, phải đến trường để kiềm giữ Nghiêm Cẩn lại. Sau đó mấy ngày nay vẫn áp chế Nghiêm Cẩn, lại lo lắng Nghiêm Cẩn gây nên đưa Nghiêm Cẩn đến chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ để bế quan tu luyện.

      Lúc ấy Tiểu Tiểu còn tưởng là chỉ qua mấy ngay con bình thường về nhà, kết quả qua tháng vẫn thấy con đâu. Nghiêm Lạc còn :

      - Bên kia có án mạng cần điều tra, để Nghiêm Cẩn ở đó cũng tiện cho nó tu luyện thêm, thay đổi tính tình

      Người làm mẹ nóng nảy:

      - Thế hai đứa trẻ gây rối gì? Nghiêm Cẩn về, Mai Côi như biến thành người khác, thế sao được?

      Nghiêm Lạc lắc đầu:

      - Nó muốn về, cũng ép được. Tuổi nó cũng , cũng nên học cách gánh vác áp lực cho nên ở đó cũng được, độc lập điều tra án, tiện thể sửa đổi tính tình.

      - Nó gánh vác áp lực sao lại để Mai Côi của chúng ta khổ sở theo, chắc chắn thằng tiểu tử này gây chuyện xấu, Mai Côi rất đau lòng, giờ lại càng hướng nội rồi.

      - Được rồi, em đừng lo, cứ để đó thời gian , nếu có gì khác lạ lập tức bắt nó về nhà.

      Hai người lớn đều rất lo lắng nhưng kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Thành tích của Mai Côi tệ, thể năng có tiến bộ thần tốc, pháp thuật và đấu võ cũng miễn cưỡng mà vượt qua được. Mà Nghiêm Cẩn ở bên kia mình tiêu diệt được đám ma, theo phái Huyền Thiên mà tham dự vài lần đại chiến, bản lĩnh của cậu bé khiến Cửu Thiên Huyền Nữ khen ngớt, luôn Nghiêm Cẩn là đứa trẻ tuổi tài cao nhất mà bà từng gặp

      Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc thấy hai đứa trẻ đều độc lập, ổn định, tuy rằng thấy vẫn ổn nhưng bọn có ý kiến người lớn cũng thôi. Qua nửa năm rời nhà, cuối cùng Nghiêm Cẩn chịu gọi điện thoại cho Mai Côi.

      - Alo

      - Rùa con, là .

      - Em thế nào? học có chăm chỉ ? ở đây tốt lắm, cao thêm nhiều, hôm qua đo, sắp được 1m8 rồi rồi, em có cao hơn ? Phải ăn nhiều thịt vào biết chưa? Lúc nào về kiểm tra đấy.

      - Có bạn trai chưa? Thế em kém rồi, lại có bạn đây. Em đừng cười, đó, nếu em có người cũng đừng nghe mẹ gì, sắp 18 rồi, có thể cứ hẹn hò trước, lúc về làm chỗ dựa cho em.

      - Ở trường có ai bắt nạt em ? Tuy rằng giờ ở trường nhưng Mặc Ngôn, chú Đậu Đậu vẫn ở đó, dặn bọn họ để ý em rồi. Nếu em có chuyện gì cứ nhé, bọn họ ra mặt cho em.

      Trong điện thoại, hai đứa trẻ cố gắng duy trì thân mật, thoải mái trước kia nhưng Mai Côi lại cảm thấy có nhiều chuyện giống. bé mắt long lanh nước, cố gắng mỉm cười trả lời . Trong đầu vừa cảm động vừa bối rối. biết mình xấu xa nhưng vẫn tha thứ cho mình, vẫn quan tâm mình như cũ nhưng mình ngoài việc làm liên lụy người khác, nghe lén chuyện riêng của người khác chẳng làm được gì cho , mình làm tổn thương

      Giờ nghe lại vui vẻ, tìm được bạn mới Mai Côi thực thoải mái, rất vui mừng cho Nghiêm Cẩn nhưng chẳng hiểu sao lòng lại thấy rất buồn

      Mặc Ngôn nghe Mai Côi Nghiêm Cẩn ở bên kia sống rất tốt cũng cố ý gọi điện thoại qua trêu chọc:

      - Chẳng phải núi sao? hẹn hò với khỉ cái à?

      Nghiêm Cẩn còn tưởng cơ sở ngầm này gọi điện thông báo tình huống của Mai Côi cho mình, ngờ lại là gọi điện trêu chọc. Cậu chẳng hai lời, cúp máy thương tiếc. Thằng đáng ghét này, mười năm như , miệng được lời hay. May mà bản thân khôi phục lại dũng khí mà chuyện với rùa con, bằng dựa vào mấy người bọn họ đúng là dựa nổi.

      Nghiêm Cẩn thở dài trong lòng, lấy bức “ảnh gia đình” chụp mấy con tượng sứ kia, nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Tiểu Mai Côi. Đây là cậu cố ý bảo cha chụp lại cho mình. Rùa con chỉ nhận mình là mình là trai của em ấy là được. Cậu quả nhiên là người thất bại, ngay cả rùa con quý giá nhất đời cũng chăm sóc được cẩn thận. Cha rùa con khóc rất đau lòng nhưng lúc này cậu còn chưa khống chế được cảm xúc, sợ gặp được rùa con lại đau lòng, như thế khiến rùa con mất tự nhiên. Chờ cậu thay đổi, rèn luyện tốt lại về gặp rùa con vậy.

      Nhưng lần chờ đợi này lại kéo dài đến 1 năm

      Ngày đó, Nghiêm Cẩn rời nhà, mang theo người của Nhã Mã mà đại chiến với đám quý, thu phục những ác hồn này. Nhưng giữa chiến trường hỗn độn, cậu đột nhiên cảm thấy trống rỗng, vô cùng nhớ Mai Côi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu vội thu dọn hành trang, mua vé máy bay mà bay thẳng về nhà

      Nhưng ngờ, lần về này lại nhận được tin dữ: rùa con bỏ nhà ra !

      Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc vô cùng lo lắng, Mai Côi để lại phong thư, là muốn tìm mẹ, tìm kiếm chân tướng thân thế của mình.

      Nghiêm Cẩn cũng vô cùng hoảng hốt, trách móc cha mẹ chăm sóc rùa con cho tốt, bằng êm đẹp sao lại rời nhà bỏ . Chuyện mẹ Mai Côi cũng phải là chuyện ngày ngày hai, rùa con thể nào mà tự nhiên chạy tìm mẹ được

      Cậu trách cha mẹ xong lại bắt đầu tự trách mình, nếu cậu sớm quay về tốt rồi, trốn gì mà trốn, mình là kẻ nhát gan, nếu cậu sớm về nhà với rùa con, nhất định phát rùa con có tâm , có thể chỉ đường cho Mai Côi, có thể nghe Mai Côi tâm chẳng đến mức Mai Côi phải bỏ nhà ra . Cho dù cũng rủ cậu cùng

      Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng hận chính mình, nếu lần này rùa con bỏ mà có chuyện gì xảy ra cậu chắc tự giết mình mất

      Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc cũng mặc kệ thằng con nổi điên, bọn họ tìm Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung, muốn hỏi xem hai tuần trước Mai Côi về nhà có gì khác lạ , bọn họ đều chẳng có gì lạ, chỉ chuyện nhà cửa học hành rồi Mai Côi quay về. Nghe Mai Côi bỏ hai người cũng lo lắng. Sau khi Triệu Tuệ Trung sinh được đứa con tính tình cũng thu liễm nhiều, hai năm qua cũng coi như rất khách khí với Mai Côi cho nên mọi người nghĩ mãi cũng hiểu, Mai Côi luôn nhu thuận tại sao đột nhiên lại bỏ nhà

      Nghiêm Cẩn ngồi trong phòng Mai Côi, nghĩ ngợi xem Mai Côi có thể đâu. Trường học cậu hỏi thăm nhưng có manh mối gì. Điện thoại của Mai Côi để ở bên gối mang theo. Nghiêm Cẩn cười khổ, con nhóc này giờ biết bản lĩnh tìm kiếm của công ty, mang điện thoại theo bị tìm được đây mà. Cậu cầm điện thoại lên mở ra xem, bên trong chứa ít ảnh chụp, rất nhiều là của cậu. Tin nhắn suốt năm nay cậu gửi Mai Côi đều xóa . Lòng Nghiêm Cẩn đủ mọi cảm xúc, nếu là trước kia cậu nhìn thấy thế rất vui, cảm thấy rùa con thương mình đến chết nhưng giờ cậu lại dám nghĩ như vậy nữa

      năm này, hộp tin nhắn của cậu ít đến độ cần xóa cũng còn trống nhiều. Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng đau lòng, tự mắng mình đến hàng trăm lần

      Bình thường rùa con gan nhưng thỉnh thoảng mà nổi hứng khiến mọi người nhảy dựng lên. Còn nhớ lần trước rùa con từng mình xa như vậy mà đến trường tìm mình… Nghiêm Cẩn đứng phắt dậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ rùa con tìm mình? Lúc cậu làm nhiệm vụ, đột nhiên vô cùng nhớ Mai Côi chẳng lẽ là vì tâm linh tương thông? Tính thời gian, quả thực chính là lúc rùa con trốn nhà .

      nhóc nhất định là gặp phải chuyện đau lòng nhưng lại chẳng có ai để giãi bày, giống như trước kia mà muốn tìm mình. Nghiêm Cẩn nghĩ đến đó chạy loạn lên, vội gọi điện cho công ty, bảo bọn họ để ý xem có nữ sinh cắt tóc mái ngố nào đến tìm mình , nếu có phải báo cho cậu ngay lập tức và giữ bé đó lại. Người của công ty lập tức hỏi:

      - Có phải là bé trong bức ảnh gia đình bàn làm việc của cậu ?

      Nghiêm Cẩn mừng rỡ đáp:

      - Đúng rồi, đúng rồi

      Còn tưởng bọn họ nhìn thấy Mai Côi, ai ngờ người nọ đáp:

      - Được rồi, biết là ai rồi nếu gặp gọi ngay cho cậu!

      Nghiêm Cẩn bực mình, lại gọi điện thoại cho Cửu Thiên Huyền Nữ:

      - Bà ơi, nếu có bé nào đến tìm cháu bà nhất định phải giữ em ấy lại cho cháu rồi báo cho cháu nhé. Chính là bé trong ảnh mà cháu cho bà xem đó, cháu gọi em ấy là rùa con. Đúng rồi ạ, nếu nhìn thấy em ấy nhất định đừng để em ấy rời , chờ cháu đến đón em ấy.

      Gọi điện xong, Nghiêm Cẩn lại đến công ty chuyến, lên sân thượng, đó là nơi trước kia có chuyện gì vui hai người đều lên đó chúc mừng. Lúc này sân thượng trống rỗng, rất sạch nhưng chẳng còn bóng rùa con. Nếu rùa con còn ở trong thành phố nhất định là công ty và cảnh sát có thể tìm được, chỉ sợ rùa con lại chạy đâu

      Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng sợ hãi, rùa con có thể nào bị người bắt cóc ? Nhưng vừa nghĩ vội phủ nhận, chỉ e Mai Côi là người khó lừa nhất thế giới này, đám người xấu có chủ ý gì Mai Côi biết sao bị lừa được. Hay là Mai Côi tìm được manh mối gì? bé kích động mà tự mình điều tra?

      Nghiêm Cẩn hết đường xoay xở, ra sức gọi trong lòng: rùa con, rùa con, là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời.

      Nhưng là ai đáp lại, Nghiêm Cẩn gọi mãi, dần dần mắt nóng lên, sao cậu có thể để lạc mất rùa con được? Hai người ràng là thân nhau nhất đời, có thể chia sẻ mọi bí mật, bọn họ là nhóm thiên hạ đệ nhất vô địch, sao cậu có thể để lạc mất rùa con?

      Ray gõ cửa phòng rồi bước vào :

      - Tiểu ma vương, điều tra theo camera trong nhà ga rồi, Mai Côi từng xuất ở đó nhưng con nhóc đâu biết.

      Nghiêm Cẩn nhìn Ray, đột nhiên hỏi:

      - Chú Ray, lần cuối cùng chú gặp rùa con là lúc nào

      Ray nghĩ nghĩ, :

      - Là ba tuần trước, đến trường dạy bọn trẻ kĩ xảo theo dõi và phân tích trường

      Nghiêm Cẩn đột nhiên nảy ra suy nghĩ:

      - Cháu nghĩ là cháu biết em ấy đâu rồi, chú Ray, chú bảo với cha cháu tiếng, cháu đến trấn S, nếu tìm được rùa con gọi điện lại cho mọi người

      Nghiêm Cẩn chạy ra ngoài như cơn gió, nếu cậu còn bí mật dấu cho Mai Côi chỉ có – bí về thân thế của rùa con.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 46 Tìm manh mối mà gặp rắc rối nơi trấn cổ

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Edit: Heo con

      [​IMG]


      Nghiêm Cẩn tới trấn S, cậu xe hay tàu mà dùng thuật di chuyển nhanh, vì sợ khiến người khác hoảng hốt mà cẩn thận chọn con ngõ thân. Giờ là hoàng hôn, trấn S bao phủ trong khói lam chiều, quả thực có mấy phần phong vị cổ xưa. Các du khách đeo balo trở về, thời gian du ngoạn qua.

      Nghiêm Cẩn tới khách sạn năm đó bọn họ ở, đây là khách sạn lớn duy nhất ở trấn này. Cậu lấy ảnh ra hỏi thăm, các lễ tân đều nhìn rồi lắc đầu, ai cũng có thấy bé này đến thuê phòng

      Nghiêm Cẩn ra khách sạn, đường đến thẳng quán trọ của bà ngoại Mai Côi, vừa vừa ra sức gọi rùa con trong lòng: “rùa con, rùa con, là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời”

      Nhưng mãi đến khi cậu đến vị trí quán trọ trước kia vẫn nghe thấy Mai Côi đáp lại. Hỏa hoạn năm đó chẳng còn nhìn ra dấu vết, nơi này được sửa lại lần, đổi thành quán trà. hơn 20 tuổi ngồi tìm khách, thấy Nghiêm Cẩn nhìn quán trà tới kéo cậu:

      - chàng đẹp trai, vào đây nghỉ ngơi uống chén trà .

      Nghiêm Cẩn muốn vào tìm người, đương nhiên chẳng khách khí, cậu gạt tay kia ra rồi tự mình vào trong. Trong quán trà khói thuốc mù mịt, nhiều người vừa hút thuốc vừa đánh bài, bên cạnh còn có mấy ngồi cùng. Nghiêm Cẩn hiểu đây là chỗ nào, lòng khỏi thất vọng. Kí ức ấm áp trước kia của bọn họ giờ bị phá hoại. Cậu dạo qua vòng cũng chẳng thấy bóng dáng Mai Côi nên lại lên lầu. Có hai theo sát sau cậu, tiếp đón hỏi cậu đánh bài hay ca hát, Nghiêm Cẩn vốn tuấn tú, ăn mặc sang trọng nên các đều nghĩ là con cá béo, chẳng ai ngăn cản cậu mà còn theo sát sạt để giới thiệu mấy trò giải trí với cách đầy ám chỉ.

      Nghiêm Cẩn cố nén ghê tởm, chuyên chú tìm vòng. Lúc sau mặc kệ hai kia, hỏi người đàn ông bên cạnh:

      - bạn, chỗ này còn có nào khác ? Có ai mắt to, tóc mái bằng, còn trẻ, trông đáng ?

      Người kia cười lớn:

      - Đây là quán trà, làm gì có ai như cậu

      Hai kia ở bên cạnh bực tức ngúng nguẩy. Nghiêm Cẩn cũng chẳng quan tâm, cậu quay đầu bước , cẩn thận tìm. Chỗ này có rùa con, nếu rùa con ở đây mà gặp nguy hiểm nhất định phải gọi cậu. Vả lại, rùa con có ngốc cũng chẳng dây dưa lâu ở nơi này. Cho dù đến đây, rùa con thấy lạ cũng cũng bỏ mà thôi.

      Nghiêm Cẩn lại ra đường lớn, đèn đường sáng, lòng cậu rất lo lắng biết nên đâu tìm. Bất đắc dĩ, cậu đành dọc theo đường lớn, lòng thầm gọi rùa con rất nhiều lần.

      Mai Côi quả là ở trấn S, bé quả cũng từng qua khách sạn lúc trước, nơi đó có kí ức tốt đẹp về kì nghỉ gia đình đó nhưng tính ở lại đó. Mai Côi qua quán trọ trước, đúng như Nghiêm Cẩn nghĩ, bé thấy ở đó ổn, vốn quán trọ thanh đạm lại biến thành nơi thanh sắc, bé cũng chẳng vào trong, chỉ ở bên ngoài tìm tòi suy nghĩ của mọi người rồi . được tiếng Nghiêm Cẩn đến cửa quán trọ.

      Lúc Nghiêm Cẩn ra khỏi quán trà Mai Côi theo dõi thanh niên. là theo dõi nhưng thực chất là theo cách đàng hoàng, quang minh chính đại sau người ta. Người thanh niên kia khoảng 25,26 tuổi, quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối bù trông rất giống lưu manh. Theo lý thuyết, loại người như vậy nữ sinh phải trốn cho xa mới đúng. Nhưng Mai Côi tìm được trong đầu ta hình ảnh của người bà ấy, đó là hình ảnh thân thiết, ấm áp, người thanh niên này lúc trước rất thân thiết với bà.

      Vì thế Mai Côi chạy tới hỏi người đó chuyện của bà nhưng người kia vừa nghe vội vã xoay người bỏ . Mai Côi xách balo theo sau, mãi đến khi qua hai dãy phố, bước theo ta vào căn phòng trong ngõ.

      Người nọ mở cửa phòng nhưng vào, quay lại với Mai Côi:

      - bé à, chú biết bà mà cháu , đừng theo chú nữa

      - Chú dối

      - Tao thèm vào mà dối, theo tao vô dụng thôi, mau tránh ra!

      Mai Côi đứng đó, hề có ý định rời :

      - Chú cho cháu ít chuyện về bà thôi là được rồi, cháu phải là người xấu

      Người kia nhíu mày, cào cào tóc, cười rất vô lại:

      - Nhưng tao là người xấu, tao là lưu manh, mày sợ à?

      - sợ! Mai Côi lắc đầu

      - Ái chà, to gan gớm. Tao chẳng những là lưu manh mà còn biết võ, mày sợ à?

      - sợ, cháu cũng biết võ. Mai Côi trấn tĩnh nhìn ta

      Người kia khoanh tay trước ngực:

      - Tao cho mà biết, mày cứ quấn theo tao thế này phải lấy tao đấy, có sợ

      - sợ, cháu còn chưa trưởng thành

      Người nọ nghẹn ứ cổ, thiếu chút nữa ngất xỉu, chưa trưởng thành cũng có thể trở thành lí do để sợ hãi gì? Con bé này đầu có vấn đề à? Nhưng lời Mai Côi sau đó lại khiến ta càng hoảng.

      - Cháu biết chú tên là Hạ Sinh, là trẻ mồ côi, là bà nhận nuôi chú từ nhi viện đúng ? Cháu phải là người xấu, cháu chỉ là muốn biết chuyện về bà. Cháu mới chỉ gặp bà lần nhưng bà tốt với cháu lắm, đáng tiếc có cơ hội ở chung, chú chẳng phải vẫn ở với bà, giúp bà trông coi quán trọ sao? Chú hẳn là biết số việc chứ?

      Hạ Sinh vừa sợ vừa nghi, bà vốn sống độc tiếp xúc với ai, con bé này sao có thể biết những chuyện này, chẳng lẽ nó cũng như mình, cũng là trẻ mồ côi

      - Mày có người nhà sao?

      Mai Côi lắc đầu, đếm cho ta nghe:

      - Cháu có , hai cha, hai mẹ

      Lúc này Hạ Sinh càng chắc chắn, quả nhiên là trẻ mồ côi, chắc là sống qua mấy gia đình liền mới có nhiều cha mẹ như thế. Hạ Sinh mềm giọng:

      - bé à, nhà cháu ở có tốt với cháu ?

      - Tốt ạ!

      - Thế đừng nghĩ ngợi nhiều, bà qua đời, thể giúp cháu được, cháu về nhà mà ở , chờ lớn thêm có thể tự lực cánh sinh, cần phải xem sắc mặt người khác nữa

      - Thế chú có biết bà có người thân nào khác ?

      - có đâu, bà vẫn sống mình thôi nhưng cũng từng có vài người đàn ông tìm bà vài lần, chẳng biết có phải người thân . Nhưng cháu có biết cũng vô dụng, cho dù bà còn người thân nuôi cháu đâu, bà có tiền. Bà có người thân bọn họ ngay cả nuôi bà lúc về già còn muốn sao chịu giúp bà nhận nuôi trẻ mồ côi…

      Hạ Sinh đến đây đột nhiên nhìn ra đầu ngõ thấy đám người tiến đến, Hạ Sinh biến sắc, vội kéo Mai Côi vào nhà rồi khóa cửa lại.

      Mai Côi còn chưa kịp đám người bên ngoài vội chạy tới, bắt đầu dùng sức đạp cửa:

      - Hạ Sinh, thằng vương bát đản kia, hôm nay nếu có tiền lão đây chém đứt chân mày luôn

      Hạ Sinh gì, định kéo bàn đến chặn cửa lại có hai tiếng “cạch cạch”, cửa sổ bị phá nát. Hạ Sinh trừng mắt nhìn Mai Côi:

      - Đấy xem , bảo đừng theo tao rồi, giờ tự mình gặp họa cũng đừng có trách tao.

      Hạ Sinh đứng sau cửa, quay đầu với Mai Côi:

      - Giờ tao ra ngoài chuyện với bọn họ chút, tự mày tìm cơ hội mà chạy nhé, chạy thoát đừng trách tao, bọn chúng đem bán mày đấy, còn trẻ là tốt, đừng có ngu xuẩn mà lý với bọn chúng, tìm cơ hội mà chạy nhé.

      ta vừa mở cửa ra có vài côn đánh vào. Hạ Sinh ôm đầu xông ra ngoài hô to:

      - Có gì từ từ , đừng giết tôi, thực là tôi còn tiền mà

      Đám người ác bá kia sao chịu để ta , đánh cho sướng tay rồi mới tính. Hạ Sinh ôm đầu khóc lóc, bị đám ác ôn kia dồn vào góc tường mà đánh cho đầu rơi máu chảy.

      - Tiền đâu?

      Gã cầm đầu hung ác .

      Hạ Sinh thò tay vào túi, lấy ra mấy tờ tiền nhăn nhúm:

      - Trần, có ngần này thôi, cho hết, tôi phải loại người có nợ trả, yên tâm, cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định trả đủ hết.

      Người được gọi là Trần kia vươn tay cướp lấy mấy trăm đồng này rồi hung hăng đá Hạ Sinh thêm cái:

      - Còn lâu , chút này ngay cả số lẻ trả lãi cũng đủ, mày còn cái rắm à

      - Đại ca, đại ca nhìn con nhóc này , dùng nó chắc được

      giọng the thé vang lên, Hạ Sinh hoảng hốt, vội lau máu chảy, che mắt mà nhìn. Con bé ngốc nghếch kia bị người bắt lại

      - Trần, con nhóc này chẳng liên quan gì đến tôi cả, tiền của tôi nhất định trả mà

      Dù sau khi bà qua đời, Hạ Sinh làm việc đàng hoàng nhưng cũng đành lòng để Mai Côi rơi vào tay mấy người nay, bọn họ là lũ ác bá, thế lực rất lớn

      Tay họ Trần kia vuốt cằm, nhìn Mai Côi mà cười đầy ghê tởm:

      - Xem ra là liên quan đến mày , vừa nhìn biết là từ thành phố đến, mày lừa đem về?

      - phải phải! Nó chỉ là ngang qua hỏi đường thôi.

      Hạ Sinh vội xua tay

      Tay họ Trần kia mặc kệ Hạ Sinh, với Mai Côi:

      - bé, lạc mất người nhà à?

      Nhìn cách ăn mặc là người nhà giàu, hỏi trước cho ràng, chưa biết chừng kiếm được món hời đây.

      - lạc

      Mai Côi với bọn họ đầy trấn tĩnh, Hạ Sinh ở bên nhìn mà muốn đấm ngực dậm chân. Mẹ kiếp, con bé này nhất định là có vấn đề về não rồi, chuyện như thế này ngay cả chạy trốn cũng chạy, lườm nhau với xã hội đen để bồi dưỡng tình cảm chắc?

      Mai Côi nhăn mặt quay đầu với Hạ Sinh:

      - Bọn họ nhiều người như thế sao chạy được, nếu chạy được còn ở đây làm gì?

      Câu đầu đuôi làm cho gã họ Trần kia ngẩn ngơ. Hạ Sinh cười ngu ngốc với mọi người. Mẹ kiếp, ở trong phòng có cơ hội , giờ cái này quá là khoa trương. Mai Côi rất buồn bực, người này cứ mắng thầm trong lòng, bé có lòng tốt mà giải thích cho đỡ kích động vẫn còn oán trách.

      - Này bé! Nhà cháu ở đâu? Gọi điện cho cha , bảo với cha là cháu nợ tiền, bảo cha mang tiền tìm cháu

      Mai Côi lắc đầu:

      - có điện thoại

      Gã họ Trần nghe vậy nháy mắt, đám đệ tử bên cạnh lấy ra chiếc điện thoại đưa cho Mai Côi, Mai Côi nhận mà :

      - Tôi mà gọi cho cha các người hết đời rồi

      - Mẹ nó chứ, mày hù dọa ai thế, cha mày có là cục trưởng cục cảnh sát tao cũng chẳng sợ

      Cả cái trấn này, tính cả trong thành phố, bang nhóm nào chẳng có thế lực của gã, chỗ nào mà chẳng lo lót cho tử tế rồi. Còn nếu thực là thiên kim nhà ai chẳng lưu lạc mình ở đây rồi.

      Mai Côi lại :

      - Cha tôi còn lợi hại hơn cả cục trường cục cảnh sát

      - Vớ vẩn, thế để đây cho mày biết thế nào là lợi hại

      gã ở bên vung tay lên, con nhóc này dạy dỗ được, đánh cho mới biết ngoan ngoãn nghe lời.

      ta vừa vung tay lên, Hạ Sinh sợ đến mức dám kêu, lòng nghĩ thôi xong, vốn chỉ định chịu vài đòn nhưng giờ chọc giận bọn chúng, mình và bé kia đều xong đời rồi.

      Nhưng Hạ Sinh ngờ, bé này lại như dự đoán được trước rằng người ta muốn động thủ, bé di chân, người né mà tránh được bàn tay kia, thuận thế đẩy vai người nọ, đá cái vào gã kia. Gã kia tay vung ra kịp thu về, tiếng bốp vang lên, tát thẳng vào mặt gã họ Trần kia

      Mọi thứ xảy ra quá nhanh, gã kia sợ hãi liên mồm xin tha rồi thẹn quá hóa giận, đánh về phía Mai Côi, Mai Côi sớm có chuẩn bị, định liệu trước, nghiêng người qua, tay uốn éo rồi lại đá mạnh về phía chân sau của ta. Gã kia cạch tiếng, quỳ rạp xuống đất

      Trải qua năm huấn luyện, việc đấu võ với Mai Côi mà có rất nhiều tiến bộ, phối hợp với năng lực sẵn có thoải mái mà ứng phó với bọn bâu xâu này. Hạ Sinh ở bên trợn mắt, há hốc miệng. Con bé này thực biết võ?

      Lão họ Trần kia cũng nhìn ra chuyện ổn, bé này tuyệt đối phải người bình thường. Ba gã ở bên đợi lão đại ra lệnh xông vào. Mai Côi quyết đoán ra tay, đánh cho đối phương đường lui, chỉ chốc lát đánh ngã cả ba gã.

      - Dừng tay!

      Gã họ Trần hét lớn tiếng, mấy kẻ kia vội lùi lại đứng sau gã. Lúc này trong tay ta cầm khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Mai Côi.

      Hạ Sinh vốn run run lui ra sau Mai Côi, giờ có nữ hiệp bản đại làm chỗ dựa đương nhiên thể bỏ qua. Nhưng vừa thấy súng rút ra lại vội né qua bên cạnh

      Mai Côi nhìn súng chẳng gì. Gã kia cười với Mai Côi:

      - Cho dù mày có bản lĩnh cũng thẳng được súng. Lão tử đây mặc kệ mày là ai, chọc giận lão tử xong đâu

      - Súng có đạn dọa dẫm cái gì chứ!

      Mai Côi vừa mở miệng gã họ Trần oai oai kia suýt sặc nước bọt. Quả thực là súng có đạn. Mai Côi còn thêm:

      - Dù các người có là xã hội đen cũng chẳng đánh lại được tôi. Tôi mặc kệ các người là ai, các người dám bắt nạt tôi tôi cho các người ăn đủ

      bé chưa từng hù dọa ai cả, vì thế đành mượn lời của người ta rồi sửa lại chút ít

      Gã họ Trần há hốc miệng, gì thế, còn dám nhại mình. Gã ta phát cáu:

      - Con mẹ mày, mày là ai?

      - Là tao!

      giọng từ đỉnh đầu truyền xuống. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cậu bé trẻ tuổi tuấn tú đứng tường mà nhìn bọn họ.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 47 Trừng trị kẻ ác tiểu ma vương hiển uy

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Edit: Heo con

      [​IMG]



      Gã họ Trần kia vừa nhìn thấy tư thế của Nghiêm Cẩn lòng bồn chồn, tay cầm súng có chút run run. Tường cao như thế trèo lên kiểu gì? Hơn nữa người lớn như vậy mà bọn họ chẳng ai phát .

      Nghiêm Cẩn nhảy xuống rất vững vàng, thoải mái như bước xuống cầu thang. Gã họ Trần nuốt nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh, cầm súng quơ loạn về phía Mai Côi và Nghiêm Cẩn hét:

      - Đừng có lắm lời, được qua đây, súng của tao có mắt đâu

      Chẳng ai thèm để ý đến ta. Mai Côi thấy Nghiêm Cẩn mắt ửng đò, muốn nhào qua mà lại do dự, nhìn cậu đầy chờ mong. Nghiêm Cẩn trợn mắt:

      - Sao thế?

      - ơi, em muốn ôm cái nhưng lại dám

      Mai Côi vẫn rất thành với Nghiêm Cẩn. Lòng Nghiêm Cẩn cũng rối bời, cậu nhớ Mai Côi muốn chết, cả năm lúc nào cũng nóng ruột nóng gan vừa về nhà lại nghe tin dữ từ Mai Côi mà tim như muốn nổ tung. Kết quả đến khi gặp mặt mà lại dám ôm cậu lấy lần. Nghiêm Cẩn vươn tay dỗ:

      - Nào, cho em ôm!

      Lúc này Mai Côi mới nhào qua:

      - ơi, em nhớ lắm.

      Tay họ Trần bực suýt chết, hai đứa trẻ chết tiệt này làm cái quỷ gì thế, hù dọa gã ta suýt chết, còn tưởng rằng vừa đến là đánh nhau sống mái, kết quả gã ta chuẩn bị sẵn sàng hai đứa nhóc kia lại bắt đầu diễn kịch ngôn tình. Làm cái khỉ gì chứ?

      Nghiêm Cẩn vuốt đầu Mai Côi:

      - Ôm ôm, chút nữa xong việc ở đây, phải dạy dỗ em trận, em được giả bộ đáng thương nữa.

      Hạ Sinh ở bên trợn tròn mắt, thực muốn nằm lăn quay ra giả chết luôn cho xong. bé này bị ngớ ngẩn thôi nhưng sao thằng mò đến cũng là đứa bình thường. Mới nhìn tưởng oai phong, cứ ngỡ là được cứu nhưng ai ngờ đúng là người nhà với con bé ngốc kia, nhìn thấy họng súng tối om chĩa vào thôi mà vẫn còn tâm tình đứng đó liếc mắt đưa tình?

      Mắt thấy gã họ Trần kia giận dữ, Hạ Sinh lại càng rụt lui vào góc tường. Nghiêm Cẩn trấn an Mai Côi xong mới quay mặt nhìn gã ta mà :

      - xem mày muốn chết thế nào?

      - Cút , chết mẹ mày ấy, tao…

      ta chưa xong mắt hoa lên, tiếng bốp lớn, miệng của ta bị vả mạnh đến tóe máu, răng cửa lung lay. Gã ta vội ôm mặt được gì.

      Nghiêm Cẩn thảnh thơi đứng đó :

      - Cái này là tao đánh thay cha tao, mày nên cảm ơn tao . Nếu để cha tao nghe thấy mày mắng mẹ tao thế này chắc mày chỉ ăn cái tát nhàng này đâu

      Mai Côi ở bên gật đầu, hoàn toàn đồng ý

      Tay họ Trần lòng vừa hoảng vừa sợ, mẹ kiếp, cái nhà này, trẻ con mà cổ quái như thế đây là nhà chuyên chống khủng bố chắc? Miệng ta rất đau, tay bưng miệng tay vung súng ý bảo bọn đàn em bước lên che chắn. Hạ Sinh nhìn thấy súng chỉ về hướng mình vội luống cuống né .

      Gã họ Trần kia có đàn em hộ giá, nhìn lại thấy súng này thực có thể hù dọa người vội nhằm về phía Hạ Sinh mà nhìn Nghiêm Cẩn quát:

      - được động đậy, có tin tao phát bắn chết thằng tiểu tử kia

      Miệng gã đau muốn chết, mũi ngửi thấy mùi tanh của máu lại càng giận dữ.

      Hạ Sinh hoảng sợ, chớp mắt cái sao mình thành người chết được. Mai Côi vô cùng bình tĩnh, nhìn gã kia :

      - tin, bắn thử xem nào!

      Hạ Sinh suýt thổ huyết, cái quái gì chứ? Súng nhằm vào mình, dựa vào cái gì mà con đó muốn bắn mình cho nó xem? Con bé này rất đáng tin, nên dựa vào hơn. Kết quả Nghiêm Cẩn chẳng buồn để ý chuyện này, với đám người kia:

      - Vừa rồi đứa nào đánh em tao đứng ra đây!

      Mấy gã côn đồ nhìn nhau mà nghĩ: ai đánh em mày, ràng là bị em mày đánh. Nhưng lúc này ra cũng là vô dụng, thằng nhóc này ràng là dễ dây, vì thế mọi người nhìn nhau rồi ùa lên như ong vỡ tổ mà vây lấy Nghiêm Cẩn. Bọn chúng nhiều người, có đao có côn, còn sợ thằng lỏi tay tấc sắt?

      Nhưng rất nhanh, bọn chúng phải hối hận. Đao còn chưa chạm vào góc áo người ta bị đá cước dính tường, chỉ nghe ầm tiếng, biết là tường đổ hay xương mình gãy nữa. Gã ta phun ra búng máu, chảy từ tường xuống, bất tỉnh nhân .

      Những người khác vừa nhìn trợn tròn mắt. Khoa trương thế sao, còn chưa thây được người ta ra tay mà em mình chết gấc? Nghiêm Cẩn kéo tay gã đứng trước, khẽ bóp cổ tay gã ta, lại khẽ đá vào gót chân gã, người kia bị đá bay lên , Nghiêm Cẩn kéo tay gã mà quét người gã về phía mấy người còn lại. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, người biến thành vũ khí mà trong chớp mắt mấy gã đều ngã nhào. Gã họ Trần kia cùng tên còn đứng dù ngu cũng biết hôm nay gặp kẻ mạnh, bọn họ nếu chạy mau chết chắc.

      Hai kẻ này vội chạy vài bước nhưng lại như đập vào tường, là rỗng mà đập vào lại rất đau, ngã lăn xuống đất, ôm đầu khóc lớn. Nghiêm Cẩn thoải mái chắp tay sau lưng :

      - Tao cho phép chúng mày à?

      Đám người sợ đến độ dám đứng lên, run rẩy :

      - Vậy mày muốn làm gì bọn tao?

      - Vừa rồi là đứa nào đánh em tao?

      Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn, bốn gã ra tay với Mai Côi bị đẩy ra ngoài. Nghiêm Cẩn hai tay vòng trước ngực, lườm bọn chúng nửa ngày rồi :

      - Chúng mày tự tát nhau , vừa khéo 2 đôi, đứa nào tát mạnh để tao tự ra tay.

      Hạ Sinh ngồi dưới đất há hốc mồm nhìn bốn tên xã hội đen đáng thương kia tự tát nhau bôm bốp, quả thực là rất ra sức mà tát. Những người ở bên cạnh chẳng dám đánh rắm. Hạ Sinh nghĩ nghĩ, cố gắng nhớ lại vừa rồi mình hẳn là làm gì xấu, gì quá đáng với kia chứ?

      Tát đủ, Nghiêm Cẩn hô ngừng. Bốn người kia đều sợ tới mức khóc khóc nổi, vừa rồi như thể có người nắm tay bọn họ mà tát mạnh, ràng là gặp quỷ. Những người khác nhìn bốn người kia, bình thường đều quen thân, sao lại đánh nhau như muốn đòi mạng được, ai cũng thấy quỷ dị, rụt lui về phía sau, dám động đậy.

      Nghiêm Cẩn chỉ vào lão họ Trần kia:

      - Mày vừa nãy lấy súng chĩa vào em tao…

      Cậu còn chưa xong gã họ Trần kia :

      - Tôi sai rồi, tôi sai rồi, súng kia có đạn, tôi chỉ định hù dọa nó tí thôi, tôi còn chưa chạm vào sợi lông của em cậu.

      Nghiêm Cẩn để ý tới lời biện giải của gã ta, chỉ lạnh lùng hừ tiếng:

      - Quỳ xuống!

      cũng lạ, Nghiêm Cẩn bảo quỳ gã kia vội quỳ ngay ngắn. Hạ Sinh nhìn mà lòng sợ hãi. Mẹ ơi, bọn này nghe lời đến lạ nha. Gã họ Trần cảm thấy mình như bị bàn tay vô hình ép xuống, biết đến cuối cùng Nghiêm Cẩn muốn làm gì, chỉ sợ tới mức suýt tè dầm. Lúc này lại nghe Nghiêm Cẩn hét đòi đám đệ tử đứng sau xếp thành hàng:

      - Mỗi người cước đá vào mông gã này cho tao, thằng nào đá tự tìm chết, tự chúng mày làm . Đá xong quay về cuối hàng, lần lượt mà lên

      Gã họ Trần kia nhịn được mà òa lên khóc, ràng xung quanh chẳng có ai nhưng ta bị đè lại thể nào né tránh. ta rất sợ, sau đó lại cảm thấy mông tê cái, quả thực là bị đạp, đau đến phọt rắm, sau đó lại cước, cước… Gã họ Trần vừa khóc vừa kêu cứu mạng. Những gã đứng xếp hàng đằng sau cũng khóc, vừa cật lực đá đại ca nhà mình vừa kêu đòi cứu mạng.

      Hạ Sinh hoảng hốt nhớ lại, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, mình thực có làm gì xấu với bé kia rồi. Bên này, gã họ Trần bị đá đến độ chẳng nghĩ ngợi được gì nữa Nghiêm Cẩn mới kêu dừng. đám người run rẩy nép vào góc mà chờ chỉ thị mới.

      Nghiêm Cẩn hỏi:

      - Có di động ?

      Cả lũ liều mạng gật đầu:

      - Có, có đây…

      gã lấy điện thoại ra, Nghiêm Cẩn cũng chẳng nhận, chỉ vào gã họ Trần mà :

      - Gọi điện thoại !

      ta lau nước mắt nước mũi:

      - Vâng ạ, tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu muốn gọi đâu?

      - Gọi 110, báo cảnh sát, bảo chúng mày cho vay nặng lãi, bắt cóc, tàng trữ vũ khí trái phép, tụ tập đánh người… còn tội gì tự , bảo cảnh sát đến mà đón!

      - Ơ…

      Gã ta sững sờ nhưng vừa nhìn ánh mắt Nghiêm Cẩn vội vã ấn điện thoại:

      - Alo, 110 đấy ạ, tôi báo cảnh sát, tôi tự tố cáo bản thân, chúng tôi ở ngõ XX phố XX tụ tập đánh nhau, còn cả tàng trữ vũ khí trái phép, chúng tôi muốn bắt cóc bé để tống tiền nhưng chưa thành…ai dà….

      Gã ta đau đớn hô lên tiếng, lại bị Nghiêm Cẩn đá cho cước, vội vã tiếp:

      - phải phải, tôi đùa đâu, phải là đùa đâu, chúng tôi thực phạm tội, đó, chúng tôi cho vay nặng lãi, phải lừa người đâu, đấy, chúng tôi thực phạm tội, chúng tôi chính là băng nhóm xã hội đen, mau đến bắt chúng tôi , chúng tôi ở ngay ngõ XX phố XX chờ đây. Nhất định phải sai người đến đó! đó, lừa người đâu, phải là lúc truy quét xã hội đen sao? Chúng tôi chính là xã hội đen, mau phái người đến , cứu mạng… cứu chúng tôi với…

      Gã này càng càng kích động, sợ người ta tin mà phải hô hào nửa ngày, cuối cùng cúp máy rồi hỏi lại Nghiêm Cẩn:

      - Đại ca, em làm theo rồi, nếu người ta đến làm thế nào?

      - đến? Nếu đến cả cảnh sát cũng bỏ qua chúng mày chúng mày sống cũng chẳng còn gì là thú vị nữa đúng ?

      Nghiêm Cẩn đáp thực lãnh đạm, đám người kia sợ tới mức như hít phải khí lạnh. Cậu cũng gọi điện thoại:

      - Alo, cha à, là con, con tìm được rùa con rồi, em ấy rất ổn, cha với mẹ cho mẹ khỏi lo. Còn chuyện này nữa, trấn S này ai là quản lí cục cảnh sát? Cha gọi điện , con muốn gửi mấy kẻ vào đồn, muốn bọn chúng thoải mái. Vâng, được ạ, con biết!

      Cúp máy, cậu xoay người nhìn Mai Côi. Mai Côi cười ngây ngốc, cậu hỏi:

      - Có đói ?

      Mắt thấy trời tối, đồ ngốc này chắc chắn là chưa ăn cơm. Quả nhiên Mai Côi sờ sờ bụng rồi gật gật đầu:

      - Giờ đúng là thấy đói bụng

      Nghiêm Cẩn thở dài khẽ day trán Mai Côi:

      - Em đúng là con rùa ngốc

      Mai Côi cười ngây ngô, kéo tay Nghiêm Cẩn:

      - , về rồi, tốt

      Nghiêm Cẩn lại dí trán Mai Côi:

      - Em cứ chờ mắng

      Nhưng Mai Côi vẫn còn vui vẻ :

      - tuấn tú quá mà!

      Hạ Sinh ôm mặt, đôi ngốc này, mẹ kiếp, sao mình lại xui xẻo mà gặp bọn chúng chứ. Quả nhiên, em nhà ngốc quay qua, em chỉ vào Hạ Sinh :

      - ơi, chú ấy sợ , giúp em thẩm vấn nhé

      Hạ Sinh ngẩng phắt đầu, thẩm vấn? Trời ơi còn có hình phạt riêng sao?

      Nửa giờ sau, Hạ Sinh và em Nghiêm Cẩn ngồi ở nhà hàng ăn cơm. Hạ Sinh thấp thỏm lo âu, kiểu cho ăn no rồi thẩm vấn lại càng đáng sợ. Kết quả người ta vốn chẳng quan tâm gì đến gã ta, gắp thức ăn cho nhau rồi trò chuyện đến cả ngày trời.

      - Em muốn ra ngoài sao cho ? mình tự nguy hiểm lắm

      Hạ Sinh lén nghĩ: đúng thế, gây nguy hiểm cho bao nhiêu người khác

      - Em nghĩ là bận, lâu như thế có về đâu, còn chẳng gọi điện thoại cho em nữa

      Hạ Sinh lại nghĩ: giọng điều này là oán trách trai hay oán tránh người đây?

      - gọi cho em em có thể gọi cho mà, có phải là em vẫn còn giận đúng ?

      Hạ Sinh bưng bát ngồi ra xa chút, đây là oán phu (người chồng oán trách), tránh xa chút cho an toàn

      - Em nào có giận , em còn sợ giận em cơ, em rất sợ sau này để ý đến em nữa

      đến đây rất buồn. Hạ Sinh hít phải ngụm khí lạnh, lại nhích mông ra xa chút, cẩn thận quan sát khúc mắc ân oán của em hào môn này, tốt nhất là đừng có hại người qua đường như mình nữa

      - Là tốt, là xấu tính, em tha thứ cho nhé. Chúng ta vẫn như trước kia được ?

      Ngữ điệu dịu dàng khiến Hạ Sinh nổi da gà, lại bê bát dịch ra xa chút.

      Mai Côi nghe Nghiêm Cẩn thế vui vẻ gật gật đầu. Nghiêm Cẩn vén tóc ra sau mang tai cho bé, vuốt tóc Mai Côi rồi dịu dàng cười. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Hạ Sinh mặt nghiêm lại:

      - định trốn đấy à? Ngồi cho xa vào, tôi lấy cho cái máng cho lợn rồi bày bên đường cho mà ăn nhé

      Hạ Sinh nghe xong vội ngồi về chỗ cũ:

      - phải, phải, tôi ngồi đây ăn, ngồi đây thích lắm, ấm áp quá

      Mai Côi giờ ở bên, chỉ vào Hạ Sinh mà với Nghiêm Cẩn:

      - ơi, chú này là do bà nhận nuôi, vẫn ở cùng bà, người chú ấy có manh mối của bà, nhất định có thể tìm ra bí mật

      Bí mật, lưng Hạ Sinh rét run, ta nào có bí mật gì mà sao ai cũng tìm ta để đòi bí mật?

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 48 Tìm được manh mối và những bí mật khó hiểu

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Ăn cơm xong, Nghiêm Cẩn tìm nhà dân sạch , thuê ba gian phòng rồi quẳng Hạ Sinh vào phòng .

      - Á, tôi là Hạ Sinh, bởi vì sinh vào mùa hè nên nhi viện đặt tên tôi là Hạ Sinh. Bà luôn mang đồ ăn cho trẻ con trong nhi viện, thỉnh thoảng cũng quyên góp tiền, thấy tôi ngoan ngoãn nên nhận nuôi tôi. Tôi học xong trung học ở đây giúp bà coi sóc quán trọ. Sau khi bà mất, chẳng còn ai ở bên, làm hậu cho bà thiếu tiền nên phải vay nặng lại, nợ càng lúc càng lớn nên mới có chuyện như hôm nay hai người thấy

      Hạ Sinh sợ Nghiêm Cẩn muốn chết, vừa vào phòng nửa trốn nửa ngồi lên ghế, đợi người ta hỏi tự khai:

      - Tôi chưa từng gặp người thân của bà, bà cũng chưa từng nhắc đến việc mình có người thân gì cả. Tôi sống với bà hơn mười năm, chỉ từng thấy có người đàn ông đến tìm bà vài lần, ta hơn 40 tuổi, bà hình như rất ghét và sợ ta, mỗi lần người kia đến bà đều đưa tôi né . Bà thường dặn tôi rằng ta phải là người tốt, bảo tôi đừng gì với . ra tôi nào có biết gì đâu mà

      - Sau khi bà mất, người đó lại đến tìm tôi, còn dẫn theo người đến hỏi tôi số vấn đề, ví dụ như có ai khác đến tìm bà, bà có qua lại với ai, bà có gì với tôi, có nhắc đến con của bà … Người đàn ông đó bảo với người theo rằng hãy đào bí mật trong đầu tôi, lúc đó tôi thực rất sợ bọn họ động thủ đánh người nhưng có. Người đó chỉ nhìn tôi chằm chằm, sau đó gì đó với người đàn ông kia rồi hai người bỏ . Sau này tôi mới phát , ra ta còn dẫn theo cả đàn em đến canh ở bên ngoài, may mắn quá, chẳng hiểu sao lại tránh được kiếp

      Hạ Sinh xong nhìn Nghiêm Cẩn và Mai Côi:

      - Về chuyện của bà cũng chẳng còn gì đáng , cuộc sống của bà vốn rất đơn điệu, ra ngoài, qua lại với ai, bà thực chẳng có bí mật gì cả

      Nghiêm Cẩn gì, Mai Côi vừa truyền hình ảnh trong đầu Hạ Sinh qua cho cậu, cậu cố gắng nhớ lại người đàn ông được dẫn theo cùng kia, nhất định là cậu từng gặp

      Hạ Sinh thấy hai em đều gì, dường như cũng định làm gì cậu to gan lên hỏi:

      - Chẳng lẽ bà có kho báu? Là vàng? giống đâu, nếu bà có tiền chẳng sống kham khổ như thế, tôi cũng được hưởng phúc rồi, tiếc quá…

      - thể ở lại đây được nữa, tôi đưa về, thu xếp công việc cho , làm cho cẩn thận có thể tự nuôi sống mình, đừng ở đây nữa, lúc nào cũng có thể bị người đánh chết, lãng phí tiền bạc bao năm bà nuôi lớn.

      Nghiêm Cẩn để ý đến những suy nghĩ của Hạ Sinh, cậu nhớ ra người đó là ai. Nếu thực là thế gã đàn ông hơn 40 tuổi đó thực rất có thể là bác sĩ X, Hạ Sinh tuyệt đối thể ở lại đây, nếu bác sĩ X lại đến tìm chắc chắn biết chuyện về Mai Côi, như vậy Mai Côi gặp nguy hiểm

      - A, đưa tôi ? Tôi chẳng biết làm gì cả, cũng có bằng cấp?

      Hạ Sinh vừa sợ vừa vui, hai em này giống người xấu nhưng cách làm việc thực cổ quái, trời mới biết được theo bọn họ có hậu quả gì nhưng ta thực cần tìm việc, ai chẳng mong ngày ba bữa được ấm bụng?

      - sao, tôi có thể tìm cho công việc cần bằng cấp gì cả.

      Nghiêm Cẩn cũng muốn nhiều lời với ta, kéo Mai Côi chuẩn bị rời . Nghiêm Cẩn lại với Hạ Sinh:

      - Đêm nay ngủ ở đây, được phép ra ngoài, nếu dám trộm ra ngoài xem, tôi đánh gẫy chân !

      Hạ Sinh sợ tới mức vội ôm đầu gối nhưng cũng cam lòng hỏi:

      - Là công việc gì? Có thể thăng quan tiến chức ?

      - Làm người dọn vệ sinh trong công ty, cố gắng có thể thăng chức, ăn nghỉ miễn phí.

      Nghiêm Cẩn hạ quyết tâm nhốt Hạ Sinh trong công ty, tránh để gã ta lại khắp nơi mà gặp đám người của bác sĩ X.

      - Dọn vệ sinh?

      Hạ Sinh cam lòng, đường đường là thanh niên tốt, sao phải dọn vệ sinh

      - Chẳng có lựa chọn nào đâu, dì làm vệ sinh cho công ty nhà tôi có bản lĩnh hơn nhiều, chẳng qua là cửa sau mới vào được, có gì mà hài lòng

      Nghiêm Cẩn mặc kệ ta, kéo Mai Côi , tới cửa quay đầu lại với Hạ Sinh lần:

      - Nhắc lại lần nữa, đừng có trốn, bằng chân cụt rồi, đám xã hội đen kia được thả ra lại tìm tới gây rối xong đời, tự suy nghĩ cho kĩ vào.

      Mặt Hạ Sinh tái mét lại, lúc này Nghiêm Cẩn mới vừa lòng bước . Mai Côi giờ có trai làm chỗ dựa cũng chẳng phải lo nghĩ, đầu tiên về phòng mình rửa mặt thay quần áo sạch . Lúc sau, Nghiêm Cẩn tắm rửa xong cũng bước qua phòng tìm Mai Côi.

      Mai Côi lúc này chẳng thèm khách khí, chủ động nhào tới:

      - ơi, em định tìm chuyện phiếm.

      - Chuyện gì mà chuyện, ngồi yên đó, bắt đầu dạy dỗ em đây.

      Mai Côi cười hì hì , thành thành ngồi đó, hai tay đặt ở đầu gối, rất ra dáng học trò ngoan chuẩn bị nghe giảng. Mai Côi chớp mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn khiến cậu mất tự nhiên. qua năm mà Mai Côi vẫn có sức ảnh hưởng lớn đến cậu. Nghiêm Cẩn ho tiếng, tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu, đúng rồi, đầu tiên phải phê bình Mai Côi bỏ nhà ra , sau đó mắng Mai Côi tùy tiện đánh nhau với người xa lạ. Còn cả tội mình gọi lâu như vậy mà cũng thèm đáp lại, dám đánh nhau với người lạ khiến cậu sợ chết khiếp.

      Cậu chuẩn bị mở miệng, ngẩng mặt lên lại thấy Mai Côi nhìn mình chằm chằm, Nghiêm Cẩn lại ho khan, lần này chuẩn bị xong xuôi, cậu thực phải .

      - ơi, bạn trông thế nào?

      Nghiêm Cẩn suýt sặc nước bọt, khí thế mất sạch:

      - Chuyện đó, cũng chẳng có gì đặc biệt, là rất đáng

      - Thế gặp nhau ở đâu?

      - Ở núi, phải, ở chi nhánh bên kia của công ty

      ràng là Mai Côi hỏi rất lấy lòng nhưng Nghiêm Cẩn nghe mà lại cảm thấy áp lực, chân tay luống cuống

      - Thế có đưa chị ấy về ?

      - Chuyện này, còn chưa nghĩ đến.

      Hai người đều im lặng, Mai Côi ngồi, Nghiêm Cẩn đứng, chẳng hiểu sao mà cứ yên lặng như vậy. Sau đó, Mai Côi đột nhiên :

      - ơi, em xin lỗi, lúc trước đều là em tốt, em chưa bao giờ muốn lừa hết, em biết sai rồi, đừng trách em nữa.

      Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh Mai Côi, ôm bé vào lòng:

      - đâu có trách em, chẳng phải rồi sao, là tốt. Chúng ta vẫn như trước kia . Em xem, thực sao, lại có thể hẹn hò bạn mà, đúng chưa, quên chuyện đó rồi, em cũng đừng để trong lòng.

      Mai Côi quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt có cảm xúc gì đó mà cậu thể hiểu hết được, đôi mắt trong sáng vẫn xinh đẹp như trước. Mai Côi nhìn Nghiêm Cẩn đến độ Nghiêm Cẩn giật mình, sau đó Mai Côi mỉm cười:

      - Đúng thế, chúng ta vẫn như trước kia, trai tốt nhất của em

      Trong nụ cười của bé có chút u buồn nhưng chỉ thoáng qua, nhanh đến độ cậu thể nhìn thấy. Mai Côi lại ôm Nghiêm Cẩn mà làm nũng cọ cọ đầu

      Nghiêm Cẩn ôm chặt Mai Côi, thầm lấy làm may vì mình phá hỏng mọi thứ, bọn họ vẫn có thể thân thiết như trước kia. Cậu thể làm bạn trai của Mai Côi có thể làm trai tốt của Mai Côi cũng chẳng sao. Cậu ở bên trông chừng Mai Côi cho đến ngày có cơ hội. Cha cậu còn phải theo mẹ cậu đến 600 năm mới xong đó thôi, rùa con mới 16 tuổi, đừng sợ, đừng sợ.

      Hai người ôm nhau, đến nửa ngày Nghiêm Cẩn mới đột nhiên nhớ ra kế hoạch dạy dỗ của mình còn chưa được thực thi. Cậu vội ngồi thẳng dậy, bồi dưỡng cảm xúc, vừa định Mai Côi đột nhiên nhớ ra:

      - Chết rồi, em chưa gọi điện thoại cho mẹ Tiểu Tiểu, ơi, điện thoại đâu cho em mượn tẹo

      Nghiêm Cẩn gì, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra, gọi cho Tiểu Tiểu rồi đưa cho Mai Côi. Mai Côi liên miệng xin lỗi, rất muốn tìm mẹ nhưng sợ Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc đồng ý nên đành lén đến trấn S, rất nhanh trở về. Hai mẹ con chuyện qua điện thoại đầy bi tình, chưa được bao lâu còn òa lên khóc. Nghiêm Cẩn thở dài, lấy khăn giấy trong túi ra mà ngồi bên hầu hạ, vừa nghe hai người tán gẫu vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho Mai Côi.

      Cuối cùng, đột nhiên Mai Côi với Tiểu Tiểu:

      - Mẹ Tiểu Tiểu, con chuyện được nữa, khăn giấy dùng hết rồi.

      Tay Nghiêm Cẩn run lên, thiếu chút nữa chọc tay vào mắt Mai Côi. Còn có kiểu kết thúc cuộc trò chuyện đầu đuôi, vô lí thế này nữa. Vậy mà Tiểu Tiểu lại vô cùng thấu hiểu mà đáp:

      - Cho nên ở nhà tốt hơn nhiều, mẹ mua hộp khăn giấy lớn, sợ đủ dùng, con mau về .

      Nghiêm Cẩn đen mặt nhìn Mai Côi đáp lại rồi cúp máy. Trong lòng cậu cảm khái, đúng là con với nhau, thân thiết thấu hiểu còn hơn cả con đẻ như mình. Mai Côi cúp máy, mắt ướt sũng vô cùng đáng thương quay đầu ôm lấy Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn lần này nắm bắt cơ hội, kéo Mai Côi ngồi thẳng dậy rồi :

      - được làm nũng, giờ bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ em đây

      - Vâng ạ! , em nghe

      Mai Côi vẫn thút thít khóc, dụi dụi mắt.

      - Có phải em biết được chuyện DNA với bà từ chú Ray ?

      - Vâng ạ, hôm đó học, chú giảng đến tác dụng của việc kiểm tra DNA em cũng để ý mà phát ra tin tức này từ chú ấy. Sau đó cuối tuần em về nhà cha, xác nhận chuyện huyết thống từ cha và dì Triệu, em rất khổ sở.

      Nước mắt Mai Côi lại rơi, Nghiêm Cẩn thở dài, giờ quả thực là hết khăn giấy rồi, cậu đành lấy tay lau nước mắt cho Mai Côi:

      - Việc này lúc phát ra là vì muốn em buồn nên mọi người mới giấu em

      - Em liền lấy tiền riêng ra, cũng lén hạn chế tiền tiêu vặt hai tuần rồi tự mình đến đây. Lần trước đến em chỉ tìm mẹ, lần này em tìm bà nên tìm được Hạ Sinh.

      - Người Hạ Sinh hay đến tìm bà chưa gặp nhưng người cùng lần cuối đó có ấn tượng, từng xem qua hồ sơ của ông ấy. Đó là tâm ngữ giả tên là Hùng Đông Bình. Mười năm trước ông ấy mất tích, ông ấy có đăng kí trong hiệp hội siêu năng lực, là tâm ngữ giả lợi hại nhất trong hiệp hội.

      Mai Côi trợn tròn mắt:

      - Vậy người đến tìm bà là ai?

      - ta thực rất có thể chính là bác sĩ X. rùa con, việc này vẫn chưa với em, bác sĩ X chính là kẻ đứng sau vụ bắt cóc ở trường em. Nhiều năm qua chúng ta vẫn bắt được , thâm chí chút manh mối cũng chẳng tìm ra được. Lần này tìm được bộ dạng của từ đầu Hạ Sinh chính là bước đột phá lớn

      - ta muốn bắt tâm ngữ giả, lợi dụng năng lực của bọn họ để làm chuyện xấu đúng ? Trong mắt Mai Côi lộ sợ hãi

      - Đúng, chính là như thế. số tâm ngữ giả mất tích chỉ sợ là có liên quan đến ta

      - Vậy Hạ Bồi cũng là tâm ngữ giả, bà cũng là tâm ngữ giả sao lại bị bắt?

      Mai Côi nắm cặt tay Nghiêm Cẩn:

      - Mẹ em cũng là tâm ngữ giả, nên ta muốn bắt mẹ em? Cho nên mẹ em vì né tránh mới phải rời bỏ em đúng ?

      Mai Côi đột nhiên tỉnh ngộ:

      - Mẹ muốn để ta biết rằng mẹ cũng sinh ra tâm ngữ giả…

      Nghiêm Cẩn gì, chỉ ôm chặt lấy Mai Côi. Mai Côi nhịn được mà khóc nấc lên:

      - Mẹ em bị ép rồi, mẹ em dám ở bên em, oa oa, em thậm chí còn biết mẹ bị bắt chưa

      - Mẹ em hẳn chưa bị bắt, bằng bác sĩ X dẫn cả Hùng Đông Bình đến tìm Hạ Sinh mà hỏi đâu.

      Nghiêm Cẩn lại thở dài:

      - Em lại khóc, hết khăn giấy mất rồi…

      - Vẫn còn khăn mặt mà

      Mai Côi mặc kệ, năm rồi bé có bị ủy khuất gì cũng chỉ đành nuốt ngược vào trong, chẳng có ai để , giờ vất vả lắm mới quay về lại gặp chuyện đau lòng như thế, sao bé có thể nhịn được, ai quản có khăn giấy hay làm gì?

      Nghiêm Cẩn day day trán, vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt cho Mai Côi lau mặt nhưng vừa ra thấy Mai Côi nín khóc, vẻ mặt ngượng ngùng, có lẽ bé cũng nhận ra vừa rồi mình làm loạn.

      Nghiêm Cẩn lau mặt cho Mai Côi, hai người cùng dựa vào đầu giường:

      - Rùa con, bọn họ bắt bà và Hạ Bồi chắc là vì năng lực của hai người đủ, bác sĩ X chướng mắt, dù sao ta cũng có Hùng Đông Bình rồi

      Về phần hai thi thể của tâm ngữ giả, chuyện thí nghiệm tàn nhẫn kia cậu thực thể mở lời với Mai Côi. Hùng Đông Bình có lẽ là qua những thí nghiệm đó, năng lực được công nhận nên mới có thể được giữ lại.

      Mai Côi dựa vào Nghiêm Cẩn, bảo sợ đương nhiên là thể, dù sao Mai Côi cũng chỉ là đứa , được bảo vệ cẩn thận, chưa từng gặp sóng to gió lớn gì. Mai Côi vùi đầu vào vai Nghiêm Cẩn:

      - ơi, bà nhìn thấy em nên bà mới mất đúng ?

      Chỉ có người chết mới giữ được bí mật bị tâm ngữ giả điều tra. Bà biết bác sĩ X còn tìm đến, bà sợ chuyện bà từng gặp Mai Côi thể giấu diếm được nên mới chọn con đường đó. Nghiêm Cẩn cũng nghĩ tới chuyện này, cậu vuốt đầu Mai Côi, biết nên an ủi thế nào. Vì thế lại chuyển đề tài:

      - Năng lực của mẹ em nhất định rất lợi hại nên bác sĩ X mới luôn muốn tìm mẹ em như thế. Rùa con, năng lực của em cũng rất kinh người. Giờ lợi thế duy nhất của chúng ta chính là em còn chưa bị phát

      Cậu tuyệt đối thể để Mai Côi xảy ra chuyện được.

      - ơi, chúng ta là nhóm đệ nhất thiên hạ đúng ?

      - Đúng!

      - Thế em so với Hùng Đông Bình còn lợi hại hơn chứ?

      - Đương nhiên rồi!

      Trong tư liệu cậu xem, còn chưa phát tâm ngữ giả nào có năng lực mạnh hơn rùa con.

      - Chúng ta cùng nhau đối phó với bác sĩ X.

      Mai Côi ngồi thẳng dậy, mắt tỏa sáng:

      - có Hùng Đông Bình có gì hơn người, mọi người còn có em mà. muốn bắt mẹ em chúng ta bắt , có thể trốn chúng ta cũng nhất định có thể tìm được ta.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 49 Gỡ dần manh mối

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Trời sáng, Nghiêm Cẩn mở mắt nhìn đồng hồ, mới hơn 7h, cậu quay đầu nhìn Mai Côi gối đầu lên tay mình mà ngủ say, bé dựa vào lòng cậu mà ngủ. Ngày hôm qua hai người tán gẫu khá muộn, y như trước kia, rùa con ngồi thấy mệt bắt đầu nằm chuyện, nằm thấy mệt ngủ thẳng luôn.

      Mọi thứ dường như vẫn như trước nhưng Nghiêm Cẩn biết, có nhiều chuyện chẳng giống như cũ nữa. Trước kia bọn họ hay ngủ cùng chỗ, sau đó bị cha mẹ phát , cậu vốn rất sợ cái gì mà “bắt gian tại giường” rồi phải chịu trách nhiệm nhưng sau này chẳng ai bắt cậu chịu trách nhiệm gì cậu dần bình tĩnh lại. Nhưng giờ cậu rất mong, cha mẹ có thể cước đạp tan cánh cửa này mà xông vào “bắt gian tại giường” rồi bắt cậu chịu trách nhiệm với rùa con, đúng, là bắt rùa con chịu trách nhiệm với cậu. Như vậy tốt.

      Nhưng xung quanh chỉ là yên lặng, trong phòng chỉ có tiếng thở khẽ của rùa con, nào có ai đến đá cửa. Nghiêm Cẩn vuốt tóc cho bé, nhìn khuôn mặt đáng khi ngủ của rùa con, cậu biết chịu trách nhiệm gì đây, đó chỉ là mơ ước của cậu mà thôi. Cậu bỗng nhiên nhớ lại mẹ từng : “Chuyện tốt này đến lượt con đâu”. Giờ cậu thực hiểu, ra chuyện tốt này thực đến lượt cậu .

      Nhưng sao, rùa con chậm hiểu, đừng 18 mà đến cỡ 28 cũng được, chỉ cần rùa con ghét mình mọi thứ vẫn như cũ . Dù sao rùa con cũng chẳng thích ai, cậu trông chừng rùa con, từ từ được, rùa con vẫn thuộc về cậu.

      Cậu khẽ rút tay ra khỏi gáy Mai Côi, thấy Mai Côi hài lòng mà cau mày lại nhét đầu gối vào cho bé. bé ôm ôm, cọ cọ đầu rồi lại ngủ tiếp. Nghiêm Cẩn nhàng trở về phòng rửa mặt thay đồ. 8h, điện thoại reo, xe của công ty chờ ở bên ngoài. Cậu bảo lái xe đến nhà hàng ăn sáng trước, 9h mới xuất phát.

      Hôm qua cậu biết chuyện ổn, để tránh phương tiện giao thông công cộng mà xảy ra chuyện phiền phức nên cố ý gọi điện thoại cho công ty điều xe đến đón bọn họ. Cậu thu dọn xong xuôi rồi qua đánh thức Hạ Sinh, sau đó mới gọi rùa con của mình. Mai Côi mơ mơ màng màng dụi mắt, còn chẳng biết mình ở đâu. Nghiêm Cẩn dìu bé vào nhà vệ sinh, chuẩn bị bàn chải đánh răng cho bé rồi rửa mặt cho bé xong Mai Côi mới tỉnh táo lại.

      Ba người ăn sáng xong ra xe. Lái xe của công ty là hàng ma sư Tiểu Tân đứng đó cầm bình nước mà chờ. Thấy Nghiêm Cẩn đến gọi:

      - Tiểu ma vương!

      Hạ Sinh nhìn chiếc xe kia chân như nhũn ra. Chiếc xe màu đen cực lớn, kính đen nhìn được bên trong, trông như xe của đội chống khủng bố trong TV vậy. Hạ Sinh trừng mắt nhìn:

      - Các người, các người rốt cuộc là ai?

      - phải là người bình thường

      Tiểu Tân nhìn Hạ Sinh như thế vui vẻ đùa, mở cửa xe cho Hạ Sinh lên.

      Hạ Sinh quay đầu nhìn lại, đằng sau, Nghiêm Cẩn để ý đến mình mà nắm tay Mai Côi lên xe. Đầu óc Hạ Sinh quay cuồng suy nghĩ, cuối cùng xác định mình thể trốn thoát nên đành lên xe.

      May mà trong xe khá rộng, chỗ ngồi cũng rất thoải mái, cũng chẳng có thứ gì đáng sợ cả. Hạ Sinh vừa ngồi xong nghe cửa xe khóa lại đánh cách tiếng. Hạ Sinh hoảng sợ quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn ngồi đằng sau, Nghiêm Cẩn xếp đồ cho Mai Côi mà Mai Côi lại ngáp cái như vẫn còn buồn ngủ. Hạ Sinh an lòng chút, được rồi, nhìn hai người như thế chắc phải là người xấu gì.

      Xe bắt đầu khởi động, Nghiêm Cẩn bảo Tiểu Tân đến nhà Hạ Sinh trước cho Hạ Sinh thu dọn đồ đạc. Hạ Sinh an tâm mà suy nghĩ, được rồi, công tử này vẫn rất biết chăm sóc, còn biết giúp mình lấy đồ đạc, tuy rằng mình chẳng có thứ gì đáng giá cả. Hạ Sinh nào biết Nghiêm Cẩn làm thế là muốn thu dọn sạch chỗ của Hạ Sinh để bác sĩ X kia tìm được manh mối gì nữa.

      Tiểu Tân chạy xe đến ngõ đó, mang đồ đạc rương hòm vào nhà Hạ Sinh. Cảm giác an toàn khi nãy của Hạ Sinh hoàn toàn biến mất, cho mình lấy đồ mà sao như thành lục soát nhà dân thế này. Nhưng Hạ Sinh dám ý kiến bởi vì Nghiêm Cẩn ngồi sau theo dõi mình. Đợi khoảng 20’, Tiểu Tân ra, đem túi hành lí ném cho Hạ Sinh, bên trong đều là quần áo và vật dụng hàng ngày của gã. Hạ Sinh nhìn nhìn, thu dọn thế này cũng tính là gọn gàng.

      Tiểu Tân gật đầu với Nghiêm Cẩn, ý bảo làm thỏa đáng. Nghiêm Cẩn cũng gật đầu, vì thế đoàn người bắt đầu trở về công ty.

      Xe mấy tiếng đồng hồ, Hạ Sinh ngồi đến độ đầu óc choáng váng, tuy rằng xe rộng nhưng ta dám nằm xuống, sao có thể giống con nhóc cổ quái đằng sau được, xe chưa bao lâu gối đầu lên đùi “tình lang” của nó mà ngủ ngon lành. Người ta còn có áo khoác của “tình lang” đắp lên người, có “tình lang” che chở tránh lúc xe phanh mà bị ngã.

      Vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, Hạ Sinh chống đầu đến phát đau, lòng rất bất bình. Sao cùng là người mà số mạng lại khác nhau đến vậy. Mình bị người đánh đến ngu ngơ, người ta đánh cho người đến ngu ngơ. Mình chẳng có tiền, chẳng có bằng cấp chẳng có công việc. Người ta muốn sắp xếp công việc chỉ như búng ngón tay, tuy rằng chỉ là cương vị lao công, muốn có xe đón là có xe đón, tuy rằng xe hơi cổ quái.

      Hạ Sinh lại quay đầu lén nhìn trộm bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Cẩn:

      - mệt nằm , đừng có nhìn đông nhìn tây, nếu để tôi phát lén nhìn trộm em tôi tôi đánh cho cầm nổi chổi đấy.

      Hạ Sinh vội nằm xuống, đụng cả vào thành xe mà kêu “bong” tiếng nhưng cũng đành cắn răng gạt lệ dám kêu đau. Xem xem , đến nhìn thôi cũng chẳng được, đây là thế giới gì?

      Cuối cùng cũng đến nơi, Hạ Sinh lại tự hỏi mình: đây là thế giới gì?

      Chỉ thấy tòa cao ốc lớn, bên trong là văn phòng rộng mở, những phòng làm việc nhiều vô số, rất nhiều người bận rộn chạy tới chạy lui, còn có đám người xách vũ khí tối tân ngang qua ta, lúc qua còn quay lại nhìn mấy lần. Hạ Sinh nuốt nuốt nước miếng, đứng ở góc tường dám đụng đậy. Bọn Nghiêm Cẩn vừa trở về bỏ mặc Hạ Sinh ở đây, giao Hạ Sinh lại cho Tiểu Tân nhưng Tiểu Tân lại bảo Hạ Sinh đứng đây chờ, bảo rằng mình phải làm thủ tục. Nhưng Hạ Sinh mình đứng đây lại có cảm giác mình như con cá bị bỏ vào hàm cá mập vậy, thực rất đáng sợ.

      Đây là tầng trệt của tòa cao ốc này, Hạ Sinh nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn thấy gương mặt thân quen, ở hành lang lầu hai kia, Nghiêm Cẩn và người đàn ông lớn tuổi hơn chuyện. Nghiêm Cẩn còn chỉ chỉ vào Hạ Sinh khiến lòng Hạ Sinh sợ hãi. Người đàn ông kia rất giống Nghiêm Cẩn, trông rất có uy nghiêm, khí thế. Là cha của Nghiêm Cẩn? Còn quá trẻ. Là của Nghiêm Cẩn? Lại quá già. Hai người chỉ trỏ Hạ Sinh lúc rồi lại quay vào.

      Lòng Hạ Sinh thầm kêu gào: đại gia Tiểu Tân, làm chút thủ tục thôi mà sao lâu như vậy. Hạ Sinh đứng đó sắp bị dọa cho chết khiếp rồi

      - Con người?

      Câu hỏi này đột nhiên vang lên ngay bên tai. Hạ Sinh sợ hãi, câu hỏi này càng khiến ta run lên, cẩn thận quay đầu lại thấy quả bóng nước lơ lửng giữa trung nhìn mình. Hạ Sinh vội lùi hai bước lại đụng vào tường, run rẩy :

      - quái?

      Hạ Sinh hỏi lại khiến quả bóng nước kia vui muốn chết, nó cười cười :

      - Bát Bát, mau lại đây xem này, người này chơi vui lắm, lâu rồi mình chưa thấy ai thú vị thế này đâu

      Hạ Sinh vừa lo lắng vừa nghi hoặc, nó cái gì mà Bát Bát hay Ba Ba? Lúc này bên cổ Hạ Sinh có cảm giác nhặm nhặm, còn có cả tiếng con chuột kêu chít chít. Hạ Sinh quay đầu nhìn lại, thấy con chuột bạch béo tròn chẳng biết bò lên vai mình từ bao giờ. Hạ Sinh như nổi điên mà nhảy nhót loạn xạ, la hét xin con chuột béo này bò xuống, cũng chẳng biết là có đánh trúng hay , chỉ lo nhảy nhót loạn xạ, ôm đầu rúc vào góc tường. Chờ khi Hạ Sinh bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên thấy quả bóng nước và con chuột kia đứng trước mặt. Sau đó là cả tầng lầu, mọi người đều như bất động mà nhìn ta. Hạ Sinh nhìn lại đám người, cẩn thận lấy tay chỉ chỉ vào đám nước và con chuột nhưng cũng chẳng ai để ý gì đến Hạ Sinh nữa, mọi người lại ai làm việc nấy.

      - Bát Bát, cậu thấy ta chơi có vui ?

      Quả bóng nước kia còn thêm, sau đó con chuột béo kia ra sức gật đầu, mấy chiếc lông đầu nó rung rung. Hạ Sinh vừa gạt lệ vừa cầu xin:

      - quái tha mạng, tôi dám nữa.

      - dám cái gì? Quả bóng nước kia rất ngạc nhiên.

      - Tôi cũng biết

      Hạ Sinh tủi thân, tiện miệng thế thôi, truy vấn cái rắm à

      - À!

      Quả bóng nước kia kéo con chuột béo qua, hai đứa biết thầm cái gì. Hạ Sinh chần chừ nhìn theo, lúc này nhìn thấy Tiểu Tân cầm cái gì tới vội xông lên ôm chân Tiểu Tân:

      - Đại ca Tiểu Tân, toilet có bẩn , em muốn dọn toilet, giờ ngay, mau dẫn em .

      Tiểu Tân cười lớn:

      - Toilet vẫn ở đó chờ cậu thôi, cậu bình tĩnh , tôi đưa văn bản cho boss kí tên là cậu được gặp toilet rồi, đừng có vội

      - Thế nhanh lên, nhanh lên

      Hạ Sinh vội thúc giục, nhìn theo bọn họ vào phòng

      Trong văn phòng, Nghiêm Lạc nhìn thoáng qua văn bản Tiểu Tân đưa đến rồi kí tên lên màn hình điện tử rồi hỏi:

      - Người kia kêu quỷ gọi quỷ gì thế?

      Tiểu Tân nhịn cười:

      - Là Bát Bát và Thủy Linh đùa cậu ấy

      Nghiêm Lạc dặn dò:

      - Hạ Sinh này được cho cậu ta giấy thông hành, cho phép ra khỏi căn nhà này

      Tiểu Tân tuân lệnh, cầm văn kiện điện tử ra ngoài.

      Nghiêm Lạc với Nghiêm Cẩn và Mai Côi:

      - Tiếp tục kế hoạch của hai con !

      - Con quay về xác nhận được tư liệu, trong hai người đàn ông kia chính là thầy của Hạ Bồi, là Hùng Đông Bình trong hiệp hội siêu năng lực cho nên người còn lại chính là bác sĩ X. Giờ chúng ta có manh mối quan trọng, xác nhận là đàn ông, khoảng hơn 40 tuổi, chúng ta thậm chí còn biết được hình dạng của ta. Sau đó còn có mục tiêu tra xét nữa. lợi dụng năng lực của Hùng Đông Bình để làm việc, trước mắt còn rất tích cực tìm kiếm mẹ của rùa con có thể thấy nếu mẹ của rùa con phải là có năng lực đặc biệt chính là có thứ mà ta cần cho nên ta mới chịu bỏ qua. Giờ chúng ta có rùa con, em ấy cũng có thể dùng năng lực của mình để tìm tòi bác sĩ X này. Chúng ta gậy ông đập lưng ông. Trước mắt thân phận của rùa con phải được giấu kín, đó chính là lợi thế của chúng ta

      Nghiêm Lạc nhìn Mai Côi:

      - Con có thể làm gì?

      - Con có thể tìm tòi hình ảnh của hai người này trong đầu mọi người, nếu có người từng tiếp xúc với bọn họ, ấn tượng sâu sắc con có thể tìm ra, sau đó căn cứ vào tư liệu mà tìm được manh mối hành động của bọn họ. Nhưng con phải tìm kiếm trong khu vực bọn họ hoạt động mới được.

      - Lúc trước bọn họ vẫn đều hoạt động ở thành phố này, cha, con cảm thấy có thể thử. Coi như là con và Mai Côi dạo phố là được, đầu tiên tìm kiếm trong thành phố. Trước kia chúng ta có manh mối gì, lần này xem như là bước đột phá lớn.

      Nghiêm Lạc suy nghĩ rồi :

      - Các con cùng Hạ Sinh rời khỏi trấn S, nếu Hùng Đông Bình đến đó bọn họ cũng có thể dùng cách tương tự mà tìm được manh mối việc Hạ Sinh bị ai bắt . Tỷ như đám xã hội đen bị con dạy dỗ, người bán hàng ăn, nhà dân các con ở, trong đầu bọn họ chắc chắn là có hình ảnh của các con và Hạ Sinh.

      - Chuyện đó con nghĩ rồi, phía bác sĩ X vốn biết công ty chúng ta, ta rất rằng chúng ta tìm cho nên dù có biết chúng ta dẫn Hạ Sinh có cảnh giác cũng biết rùa con là tâm ngữ giả đâu. Trong đầu bọn họ, rùa con là em của em, chuyện này bác sĩ X cũng sớm biết, bằng lần trước chọn trường của rùa con mà ra tay. Nhưng Hạ Sinh bị mang , bị tâm ngữ giả tìm kiếm thông tin, bọn họ chắc chắn đoán ra được là ai.

      Hai cha con nhìn nhau, cùng ra cái tên:

      - Hạ Bồi!

      - Hùng Đông Bình và Hạ Bồi có quan hệ hề đơn giản, nếu bọn họ đoán là Hạ Bồi tìm mọi cách để tiếp xúc với cậu ấy, đây cũng chính là cho chúng ta cơ hội

      Ý nghĩ này của Nghiêm Cẩn Nghiêm Lạc cũng thấy rất đúng. Dùng Hạ Bồi để che giấu cho Mai Côi việc tìm kiếm nhất định rất an toàn, bí mật.

      Nghiêm Cẩn lại tiếp:

      - Việc này còn có số điểm nữa. Bác sĩ X kia luôn luôn tìm mẹ của rùa con nhưng chưa từng tìm đến nhà họ Mai hay rùa con, chứng tỏ mấy năm đó bác sĩ X hoàn toàn mất hành tung của mẹ rùa con. Nhưng ta biết năng lực của ấy chứng tỏ bọn họ từng tiếp xúc. Bọn họ điều tra bên này, biết tồn tại của rùa con mà lại hề nghi ngờ gì quan hệ giữa hai người, con đoán, mẹ của rùa con mấy năm trước nhất định phẫu thuật chỉnh hình.

      Mai Côi kinh ngạc a lên. Nghiêm Cẩn vỗ vỗ tay bé rồi lại :

      - Còn cả điều này nữa, Hạ Bồi vẫn bình an vô ở trong trường nhưng những tâm ngữ giả khác đều bị bắt . Con nghĩ chắc là năng lực của Hạ Bồi còn non, bác sĩ X cần nhưng sau đó lại nghĩ, bọn họ ngoài Hùng Đông Bình còn cần tâm ngữ giả khác để làm thí nghiệm

      - Thí nghiệm gì?

      Mai Côi hỏi chen vào. Nghiêm Cẩn lại vỗ vỗ tay bé rồi tiếp:

      - Cho nên chỉ có hai khả năng. là thí nghiệm thành công, Hùng Đông Bình trổ hết tài năng mà trở thành vũ khí tốt, bọn họ cần mạo hiểm bắt người thêm nữa. Hai chính là thân phận của Hạ Bồi có thể có cổ quái?

      - Vậy con xem ấy là biết. Mai Côi tự tiến cử

      Nghiêm Lạc gật gật đầu:

      - Con rất đúng, giờ chúng ta có ba manh mối, là diện mạo của bác sĩ X, con tìm kĩ thuật viên mà vẽ ra , chúng ta và cảnh sát cùng phối hợp điều tra. Manh mối thứ hai là mẹ của Mai Côi quả thực có thể phẫu thuật thẩm mỹ, điều này giải thích vì sao ấy có thể tránh được truy lùng của bác sĩ X suốt bao nhiêu năm qua, như vậy có thể điều tra từ bệnh viện thẩm mỹ. Manh mối thứ ba chính là Hạ Bồi. Cha an bài Hạ Bồi đến đây thẩm vấn Hạ Sinh, đem công lao tìm được bác sĩ X đẩy đến người Hạ Bồi, mặt khác phái người giám thị Hạ Bồi cẩn thận. Mà chuyện Mai Côi dùng năng lực điều tra, chỉ hai người các con tiến hành là được rồi.

      Nghiêm Cẩn và Mai Côi gật gật đầu, kế hoạch chuẩn bị xong, mọi thứ cứ theo đó mà làm

      Hôm sau, Nghiêm Cẩn và Mai Côi về trường học, đám bạn thân nhân cơ hội tề tựu. Mẫn Lệ nổ tiếng pháo đầu tiên:

      - Tiểu ma vương, lâu như vậy về, còn tưởng cậu chết rồi cơ đấy?

      - Cút!

      - ấy khỉ cái nên mới thèm về.

      Mặc Ngôn vẫn nhất quán mà bình tĩnh cho hết câu khó nghe này

      - Cút

      Nghiêm Cẩn cũng nhất quán mà thèm khách khí với bọn họ

      Mai Côi ở bên cười lớn, vui quá, về rồi, mọi người cãi nhau cũng thú vị.

      - Các cậu có làm tròn chức trách bảo vệ rùa con nhà mình thế? Xếp hàng lại đây để mình thẩm vấn

      Nghiêm Cẩn bắt đầu ra oai, cả đám người đồng thanh đáp:

      - Nằm mơ !

      Phòng học bên kia, Hạ Bồi điền phiếu tốt nghiệp nhận được cuộc điện thoại:

      - Alo, đúng rồi, cháu là Hạ Bồi. Thầy? Là thầy sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :