Chương 55 Tình cảm lưu luyến, vụ án có đột phá Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo ngơ Nghiêm Cẩn vẫy xe đường tắt về nhà, vào đến nhà, câu đầu tiên là: - Mẹ, chút nữa rùa con về mẹ đừng với em ấy là con về nhé Tiểu Tiểu lẩm bẩm: “Lớn như vậy rồi còn chơi trốn tìm” nhưng cũng chẳng từ chối Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn về phòng mình mà chạy thẳng sang phòng Mai Côi chờ. Cậu đuổi theo xe bus có kết quả vội giấu suy nghĩ của mình, đề phòng rùa con biết được kế hoạch về nhà mai phục của cậu. Nghĩ tới việc Mai Côi vừa hôn trộm mình, tâm tình cậu lại thoải mái mà bắt đầu hát, điệu hát loạn xạ thê thảm đến nỗi chẳng ai đành lòng nghe nhưng cậu vẫn rất cao hứng mà ngâm nga: - Mai Côi, Mai Côi, em, Mai Côi, Mai Côi, xinh đẹp nhất… Cậu lấy con thỏ mà rùa con thích nhất ra, hết hôn rồi lại thơm, cứ nghĩ đây là bé, sau đó lại ngã lên giường bé, nhịn mà cười ngây ngô. Cậu chờ, cậu muốn bắt lấy bé, cẩn thận mà thẩm vấn tội lưu manh của rùa con. Làm Tiểu ma vương cậu nhúng chàm phải trả giá cả đời Nhưng cậu đợi cả nửa ngày, đến lúc sắp ngủ gật rồi lại nghe chuông điện thoại di động của Tiểu Tiểu vang lên, sau đó là tiếng Tiểu Tiểu chuyện trong phòng khách: - Mai Côi à, cái gì? về ăn cơm? Con về trường? Sao đột ngột thế? Được được, sao, phải học cứ học … Nghiêm Cẩn nhào ra giật lấy điện thoại của Tiểu Tiểu: - Mẹ, để con gặp em ấy Vừa cướp đến tay nghe bên kia cúp máy. Nghiêm Cẩn thở hổn hển, dúi điện thoại vào tay Tiểu Tiểu: - Mẹ, con cũng ăn cơm nhà, con về trường đây Vừa dứt lời biết mất ngay trước mặt Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu giật mình nhìn đứa con biến mất trong nháy mắt này, giận dữ với Nghiêm Lạc từ phòng ra: - Nghiêm tiên sinh, xin quản giáo con của cho tốt, được dùng thuật di động trước mặt trưởng bối, về trường học là chuyện đại cần phải dùng đến phép thuật sao? Làm em sợ muốn chết! Nghiêm Cẩn biết mẹ tức giận, cậu nhanh chóng xuất ở trường học rồi chạy thẳng đến kí túc xá nữ sinh, quả nhiên là Mai Côi ở đó, bé trốn giường, cậu thấy chăn bông in hình người. Nhưng Mẫn Lệ lại vội đóng cửa lại, thiếu đập cả vào mũi cậu: - Nam sinh được vào, bọn mình phải thay quần áo - Cậu thay quần áo cái rắm! Nghiêm Cẩn đá vào cửa đánh ầm. Trong phòng, Mẫn Lệ đáp lại rất ràng: - Cút, có việc xuống lầu chờ, bảo dì quản lý truyền lời cho cậu. Nghiêm Cẩn dù muốn nhưng cũng muốn ép Mai Côi. bé trốn cậu như vậy chắc chắn là rất thẹn thùng, cậu hẳn là phải thông cảm chút với tâm tình của bé chứ. Nghiêm Cẩn mặt xám ngoét xuống lầu, đứng chờ ở cổng kí túc xá Càng chờ càng cảm thấy khó nhịn nổi, cậu gọi điện cho Mai Côi, kết quả bé nghe. Vì thế cậu bắt đầu gửi tin nhắn: “ muốn tự mình đoán mò, em phải ràng cho biết. Là đúng như nghĩ sao?” Mai Côi ôm trái tim đập thình thịch. Làm sao đây? bé làm chuyện xấu nhưng lại còn để bị bắt gặp. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? quá xấu rồi, nên mắng ! Hồi lâu sau Mai Côi mới nhắn lại tin ngắn: “Xin lỗi” Nghiêm Cẩn há hốc mồm, gì chứ, xin lỗi là có ý gì. Vì sao Thẩm Phi tỏ tình được cảm ơn, đến cậu giải quyết xong lại thành xin lỗi. Thế nào cảm ơn cũng thuận mắt hơn xin lỗi nhiều Cậu lại gọi cho Mai Côi, Mai Côi trừng mắt nhìn màn hình nhưng vẫn dám nhận. Nghiêm Cẩn chỉ đành gửi tin nhắn: “Em nghe máy ” “Em dám”. Nội dung tin nhắn của Mai Côi luôn nhất quán theo phong cách thành “Em xuống ” “Em dám” Nghiêm Cẩn vội đến độ nhảy dựng, nghĩ nghĩ rồi cũng định dùng chiêu của Thẩm Phi: “Em hôn , có phải là muốn giờ là bạn trai em, sau làm chồng em?” “Em dám” Mai Côi bị cậu ép hỏi mà suýt khóc, may mới chỉ là tin nhắn chứ nếu gặp mặt trực tiếp bé chẳng còn mặt mũi nào nữa Đáp án này của Mai Côi ngược lại lại khiến Nghiêm Cẩn tỉnh táo lại. Em ấy em ấy dám chứ phải muốn. Cậu dựa vào tường kí túc xá mà suy nghĩ cẩn thận. Dựa vào tính cách của rùa con nếu bé có tình cảm gì hôn trộm cậu. Hôn trộm là sợ bị cậu biết. Vì sao thích cậu mà lại sợ bị cậu biết? năng có thể có hiểu lầm nhưng hành vi kia thể hiểu lầm được. Rùa con thích cậu, đây là chắc chắn, nếu em ấy chột dạ chạy trối chết như vậy Cho nên vấn đề nhất định là ở chỗ bé dám cho cậu. Vì sao dám ? Chẳng lẽ vì hơn năm về trước cậu trách cứ bé đùa giỡn tình cảm của mình nên đến giờ bé vẫn lo lắng chuyện này, sợ cậu tin? Hồi lâu cậu nhắn lại, Mai Côi bất an nghĩ nên làm sao đây? thực tức giận rồi. Hai người trốn trong nhà, đứng bên ngoài, mỗi người đều rối loạn suy nghĩ. Tim Nghiêm Cẩn đập dồn dập, cậu cảm thấy để tạo thành cục diện như hôm nay đều là trách nhiệm của cậu. Năm đó nếu cậu nhẫn nhịn được, động tí là nổi giận rồi xa chạy cao bay mà quyết tâm thu phục rùa con từ từ chưa biết chừng sớm thành công. Giờ khiến cho rùa con nơm nớp lo sợ, tất cả đều tại thái độ năm ngoái của mình dọa. Nhưng cậu cũng vì trấn an bé, muốn làm bé áy náy mà phải tự hủy hình tượng, lừa bé là cậu có bạn sao? Cậu thấy bé vẫn đối xử với mình như trước còn nghĩ chiêu này là dùng được, nào ngờ chẳng ra cái khỉ mốc gì Nghiêm Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hung hăng tự đập đầu mình. Cậu vội vã nhắn tin: “rùa con, vẫn thích em, từ đó đến giờ vẫn thay đổi, có bạn là lừa em thôi. Vì muốn để em cảm thấy nặng nề, mong em vui vẻ nên mới dối như vậy”. Tin nhắn vừa gửi xong, Nghiêm Cẩn lại nghĩ nghĩ rồi nhắn thêm: “Cho nên thích em, vẫn luôn thích em. muốn làm bạn trai của em, sau này là chồng em, và mãi mãi là trai hiểu em nhất”. Cậu lén lút sử dụng lời kịch của Thẩm Phi nhưng nghĩ lại cam lòng nên nhét thêm cả ưu thế làm vào. Mai Côi nhìn tin nhắn trong di động, cảm thấy hưng phấn đến độ da đầu run lên. Nước mắt Mai Côi rơi xuống, ra được người mình thích tỏ tình có cảm giác thế này đây. Cùng câu nhưng do những người khác nhau ra có sức ảnh hưởng khác nhau. bé cầm di động lên nhìn, xem cẩn thận từng chữ , hết lần này đến lần khác, đắm chìm trong hạnh phúc, vừa kích động lại vừa vui mừng. nên đáp lại sao đây? Tin nhắn sau đó của Nghiêm Cẩn lại tới: “Sao để ý đến , với em nhé, lần này được đùa giỡn tình cảm của nữa đâu, em phạm tội lưu manh, phải phạt tù chung thân, còn phải cả đời phạt lao động cải tạo, địa điểm là ở nhà của Tiểu ma vương” Mai Côi phì cười, ông ngu ngốc này, chỉ biết học lời kịch của người khác nhưng đây cũng chính là phong cách của Tiểu ma vương. Nghiêm Cẩn ở dưới lầu chờ đợi, lời của cậu ràng như vậy rồi con rùa ngốc này còn chịu đáp lại cậu phải xông lên bắt sống rùa con mới được định hành động chuông điện thoại reo. Nghiêm Cẩn mừng rỡ vội xem hóa ra là Tiểu Mễ gọi điện báo: - Tiểu ma vương, hiệp hội siêu năng lực bọn họ tìm được manh mối mới, trong tù Tiểu Phương ở chung phòng với người là Trần Bình. Tôi theo bọn họ giờ chuẩn bị sang thành phố Z điều tra. Bọn họ nhận được tin tình báo là sau khi Trần Bình ra tù tìm Tiểu Phương tới thành phố Z. Mà đoạn thời gian đó Tần Nam vẫn luôn ở thành phố Z, có lẽ lúc đó gặp nhau. Giờ chúng tôi xuất phát, cậu có ? Lòng Nghiêm Cẩn chấn động, cậu hiểu cách chuyện của Tiểu Mễ như vậy chứng tỏ rằng người của hiệp hội siêu năng lực ở ngay bên cạnh. Bọn họ che dấu manh mối về Trần Bình với người bên ngoài nhưng ngờ hiệp hội lại tự điều tra được, thậm chí còn biết nhiều hơn bọn họ. Cú điện thoại này của Tiểu Mễ là xin cậu giúp đỡ, lần này đến Z, chuyện tình có liên quan đến chân tướng và an nguy của Trần Bình, cậu phải ! - Được, tôi , để lại địa chỉ cho tôi tôi đến ngay. Nhưng phải hôm nay vừa mở cuộc họp sao? Cuộc họp có tiến triển gì , sao đột nhiên hiệp hội lại có được tin tức này? Tiểu Mễ còn chưa trả lời điện thoại bị người khác cầm . Nghiêm Cẩn nghe thấy Phùng Quang Hoa đáp: - Nghiêm Cẩn, trong chuyện này, hiệp hội chắc là có nội gián. Cháu đến đây trước , chúng ta gặp mặt rồi Ngữ khí của ông rất nghiêm túc, Nghiêm Cẩn động tâm, vội đồng ý. Cúp máy, cậu ngẩng đầu nhìn kí túc xá của nữ sinh, thầm oán thán thời cơ tốt. Cậu lại nhắn tin cho Mai Côi: “rùa con, vừa nhận được điện thoại của Tiểu Mễ, có nhiệm vụ khẩn cấp, phải đây. Em phải ngoan ngoãn đấy, được hồng hạnh vượt tường. Chờ trở lại cùng em đương” Mai Côi đỏ mặt phì cười, nội dung tin nhắn quả đúng là phong cách chuyện của . đương? bé kéo chăn che đầu mình, xấu hổ quá nhưng sao lại vui vẻ như vậy. Mai Côi vui vẻ nghĩ mà cười, càng nghĩ càng nhịn được cười Trước khi tự cười khiến mình chết ngạt, bé xốc chăn lên rồi nhắn tin lại cho Nghiêm Cẩn: “, công tác phải chú ý an toàn. Em chờ trở về.” Chờ trở về đương. Hai chữ cùng này bất luận thế nào bé cũng viết ra được, cuối cùng đánh dấu chấm sau chữ “trở về” rồi gửi tin Nghiêm Cẩn như thằng ngốc cầm điện thoại di động cười, cuối cùng nhận được tin nhắn của Mai Côi càng khiến cậu kiên định lên. Cậu dùng thuật di động mà chạy đến công ty, xa xa nhìn thấy đám người Tiểu Mễ và Phùng Quang Hoa xách hành lý đứng đó. Cậu gật đầu rồi chạy lên văn phòng lấy vali của mình. Cái này vốn chuẩn bị cho những chuyến đột xuất như lần này. Cậu vừa thu dọn hành lý vừa lấy di động ra nhắn tin: “Chờ về rồi còn phải hôn nữa, mau được !” Khi cậu đến chỗ tập trung rời rốt cuộc mới nghe thấy tiếng báo có tin nhắn. Nội dung chỉ có chữ “được” đầy xấu hổ nhưng lại lộ ra hương vị hạnh phúc, ngọt ngào thấm đến tim của Tiểu ma vương. Cậu nhịn được mà mỉm cười nhưng nụ cười này lạc giữa mấy người nghiêm túc có vẻ hợp. Phùng Quang Hoa thấy Nghiêm Cẩn đến kéo cậu qua bên rồi : - Cha cháu được, vụ án này để cháu vậy. Hiệp hội của chúng ta rất phiền toái, giờ nghi ngờ có gián điệp. Mười mấy năm qua cũng chỉ có vài người siêu năng lực mất tích nhưng năm nay lại mất tích quá nhiều, tình hình rất bất ổn vì thế chú bảo Hạ Bồi dùng năng lực tâm ngữ để nghe lén tình hình của số người Lòng Nghiêm Cẩn nhảy dựng nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường: - Chú Phùng, sao việc này cho chúng ta? Vẻ mặt Phùng Quang Hoa rất tệ: - Vốn là việc riêng của hiệp hội nên muốn với bên ngoài nhưng gần đây chú thấy mọi chuyện phát triển thể khống chế, Hạ Bồi phát số tình huống khác lạ nhưng báo cáo lại - Ví dụ như? - Nó thực ra phải phát sớm việc Tần Nam và Tiểu Phương có tiếp xúc. Trong danh sách giám thị chú giao cho Hạ Bồi có cả Tần Nam nhưng từ khi vụ án mạng xảy ra đến giờ Hạ Bồi lại cung cấp được chút tin tức nào. Hai ngày trước chúng ta phát được trong quỹ bảo hiểm của Tần Nam ở ngân hàng có quyển nhật kí của ông ấy, đó có ghi chú về Tiểu Phương và Trần Bình. Tần Nam có bất động sản của thành phố Z, ông ấy cũng thường xuyên qua đó quản lý chi nhánh của hiệp hội. Trong nhật kí viết ông ấy muốn thuê người làm ở bên đó để dọn dẹp nhà cửa và chọn đúng Tiểu Phương. Tần Nam bình thường giúp số người vừa ra tù hòa nhập cộng đồng nên cho dù biết Tiểu Phương từng ngồi tù cũng ngại. Sau đó nhật kí cũng có ghi lại việc Tiểu Phương xin ông ấy giúp đỡ, ta ở trong tù có quen người là Trần Bình, người phụ nữ đó uy hiếp, đòi giết Tiểu Phương. ta biết Trần Bình ra tù nên rất sợ, mong Tần Nam có thể giúp mình Nghiêm Cẩn nghe đến đó, hỏi: - Nhật ký có ghi vì sao Trần Bình muốn giết Tiểu Phương ? - ghi cụ thể, chỉ rằng Tiểu Phương biết bí mật gì đó của Trần Bình, sau đó việc quan trọng, ông ta phải về báo cáo với hiệp hội vì thế mang Tiểu Phương quay về. - Nhưng Tần Nam về mấy ngày chẳng lẽ còn báo cáo cho chú sao? - có, cho nên chú thấy rất lạ. Nếu phát ra quyển nhật kí này chỉ sợ có nhiều chuyện chúng ta hề hay biết. Chú cảm thấy việc này Hạ Bồi nhất định là có biết nhưng nó lại . Cho nên hôm nay trong cuộc họp, phía hiệp hội tạm giấu tin tình báo này, chú cố ý quan sát nó và thấy nó rất lạ. Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ: - Hạ Bồi là tâm ngữ giả, chú cảm thấy cậu ấy hợp nhưng dù chỉ e cậu ta cũng phát rồi. Phùng Quang Hoa yên lặng hồi rồi mới : - Vốn là Hùng Đông Bình khi vẫn còn ở đây dạy chú làm thế nào để che giấu suy nghĩ cho tâm ngữ giả phát . Nghiêm Cẩn nhìn ông ta kinh ngạc hỏi: - Còn có bản lĩnh này?
Chương 56: Tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo Phùng Quang Hoa thở dài - là có nhưng cũng dễ đâu. May mà năng lực của Hạ Bồi còn chưa quá mạnh mẽ, chỉ cần khoảng cách đủ xa nó làm gì được. Chỉ cần lúc nào ở cạnh nó chú mới cần che chắn suy nghĩ, như vậy hẳn miễn cưỡng có thể làm được. với cháu những cái này chỉ là hi vọng thần tộc có thể phái người điều tra nó. Đứa trẻ đó xấu, bản thân nó cũng chẳng làm được gì, chủ chỉ lo nó bị người khác lợi dụng. Bởi vì nó có năng lực tâm ngữ. Những người khác chú đều chuyện này chỉ sợ tiết lộ phong thanh, hơn nữa những người khác điều tra nó cũng chỉ e để nó phát mà thành đánh rắn động cỏ. Việc này chú với Nghiêm tiên sinh, cha cháu gần đây bận chuyện ma tộc nên chuyện này giao lại cho cháu. Phía bên chú tin tức che chắn được cũng chắc chắn cả cho nên cũng cố gắng ít tiếp xúc với nó Nghiêm Cẩn gật gật đầu, hỏi: - Phương hướng điều tra là gì đây? - Xem xem gần đây nó tiếp xúc với ai, lúc trước vì chú phái nó quan sát Tần Nam nên cũng biết nó có tìm được tin tức gì khác từ phía Tần Nam . Dù sao bây giờ tay chúng ta cũng chỉ có quyển nhật ký của Tần Nam. Tần Nam là hội phó của hiệp hội, lại quản lý chi nhánh, chú lo lắng vạn nhất khi còn sống ông ấy có vấn đề gì mà mọi người biết thành phiền toái - Được, còn gì cần đặc biệt chú ý ? Phùng Quang Hoa định rồi lại thôi, nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu: - có gì, giờ chúng ta đến thành phố Z , có tình huống gì còn xử lý kịp thời Nghiêm Cẩn gật gật đầu, gọi đồng nghiệp trong thần tộc đến dặn dò đôi câu, sau đó dẫn đám người Tiểu Mễ và Phùng Quang Hoa xuất phát Ray sớm liên hệ trước cho bọn họ với bên hải quan cho nên mọi người thuận lợi đáp chuyến bay qua Z. Bọn Nghiêm Cẩn nghỉ ngơi mà lên thẳng xe của hiệp hội siêu năng lực rồi đến chỗ Tần Nam ở Tần Nam cũng giống như phần lớn người siêu năng lực khác, đều thích thanh tĩnh cho nên nhà mua là ở vùng ngoại thành. Bọn Nghiêm Cẩn đến đó thấy có vài người canh giữ ở bên ngoài. Trong phòng được dọn dẹp sạch , mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, có thể thấy chủ nhà là người rất ưa sạch , thậm chí có khi còn mắc chứng bệnh này cách thái quá. Điều này khiến cho Nghiêm Cẩn nhớ lại việc Tần Nam thích ghi chép mọi thứ vào nhật kí. Lúc máy bay, Phùng Quang Hoa đem bản nhật kí đó cho cậu xem, quả có ghi lại chuyện này. Mà tờ cuối cùng là viết về kết hoạch hẹn Trần Bình ra ngoài. Nghiêm Cẩn hết các gian phòng, đến phòng lại thấy hoàn toàn khác biệt, trong phòng vô cùng lộn xộn, đồ đạc để cẩu thả, còn có cả quần áo đồ đạc của phụ nữ, hẳn là phòng của Tiểu Phương. Xem ra đúng là Tiểu Phương làm thuê cho Tần Nam Nghiêm Cẩn như lơ đãng mà đảo qua vòng rồi hỏi: - Chỗ này có gì đặc biệt ? Mọi người hẳn tìm rồi chứ, có manh mối gì ? Phùng Quang Hoa dùng ánh mắt để hỏi người phụ trách ở bên, người kia lắc đầu: - tìm ra gì cả Nghiêm Cẩn lại hỏi: - Tần Nam có thân nhân vậy tài sản, tiền bạc của ông ấy đều ở trong nhà này sao? Bên cạnh có người khác vội đáp: - Trong nhà ông ấy có tủ bảo hiểm, hình như bên trong có ít văn kiện và chi phiếu linh tinh, chắc đều ở đó cả - Hình như? mở chưa? - Á, biết mật mã nên chưa mở Người nọ có chút chột dạ, hiểu vì sao cậu bé này còn trẻ mà lại có thể khiến người ta cảm thấy áp lực như vậy - A Khánh là người có thể nhìn xuyên thấu, cách cửa cũng có thể nhìn thấy Phùng Quang Hoa giải thích thay người kia, cũng giải thích vì sao chưa mở mà có thể nhìn thấy được bên trong Nghiêm Cẩn gật gật đầu: - Vì sao thử mở ra xem, nếu Tần Nam lén để nhật ký quan trọng như vậy ở ngân hàng chưa biết chừng tủ bảo hiểm trong nhà cũng có manh mối. Ông ấy thích viết nhật kí như vậy thể chỉ có quyển. Chưa biết chừng trong nhật ký khác còn có tin tức quan trọng hơn. A Khánh kia vội : - Tôi xem qua, bên trong hẳn là có nhật kí gì. Trước đó cũng từng nghĩ đến việc mở ra nhưng sợ tia lửa từ mũi khoan phá hủy những văn kiện nên tạm thời phải lúc mấu chốt mở ra Nghiêm Cẩn nghe xong với Tiểu Mễ: - Đem tủ bảo hiểm đó về công ty , chúng ta xử lý. Chưa biết chừng ở đây còn có lớp tường kép, nhìn xuyên thấu cũng nhìn hết được, cẩn thận vẫn hơn Tiểu Mễ đáp ứng rồi dẫn hai người đến phòng ngủ chuyển chiếc tủ bảo hiểm kia Phùng Quang Hoa nhíu mày nhưng vẫn nhịn gì. Nghiêm Cẩn và bọn họ ở lại thành phố Z ba ngày, mọi người lục tung nhà Tần Nam rồi lại đến văn phòng của Tần Nam ở chi nhánh của hiệp hội tìm kiếm nhưng cũng có phát gì thêm. Ngay sau đó chia làm hai đường, đến những nơi Tần Nam hay đến để thăm dò và đến nơi Tiểu Phương, Trần Bình bị giam nhưng cũng nhìn ra được manh mối gì khác. Cuối cùng Nghiêm Cẩn và Phùng Quang Hoa đều hiểu, lần này đến đây chỉ sợ lại phải về tay Ngay ngày bọn họ chuẩn bị rời Nghiêm Cẩn bỗng nhận được tin xấu. Người đồng nghiệp cậu phái điều tra Hạ Bồi bị tập kích, tuy rằng bị thương nhưng chuyện quá kì quái. Phùng Quang Hoa nghe xong sắc mặt rất khó coi, lời nào nhưng vẻ ảo não, đau lòng lại bộc lộ . Cũng khó trách, ông và Hạ Bồi thân thiết như cha con. Là ông phát ra Hạ Bồi ở viện tâm thần rồi cứu Hạ Bồi ra, dẫn dắt cậu bé. Ông tốn rất nhiều tâm tư với Hạ Bồi, dẫn Hạ Bồi học, hòa nhập xã hội. Giờ lại chính là đứa trẻ này làm ra những chuyện làm tổn thương mọi người, làm nguy hại cho xã hội Nghiêm Cẩn an ủi gì thêm, chỉ gọi điện cho Happy: - Chú Happy, phiền chú tự đưa Hạ Bồi về công ty, đừng để cậu ấy tiếp xúc với bất kỳ ai, chờ cháu về rồi thẩm vấn Phùng Quang Hoa nghe đoạn đối thoại này rồi cũng chỉ nhắm mắt gì. Nghiêm Cẩn ngẫm ngẫm rồi lại bổ sung: - Đúng rồi, chú à, chú thử dò hỏi cậu ấy trước xem, hỏi mật mã của tủ bảo hiểm của Tần Nam bọn cháu mang về ấy, đó là manh mối quan trọng. Vâng, đúng, cháu sợ cậu ấy biết chúng ta nghi ngờ cậu ấy nữa. Chú cứ thử xem sao, tìm ra được mật mã từ cậu ấy. Được, buổi chiều cháu quay về. , , cháu về công ty đâu, cháu về trường trước, sáng mai mới về công ty. Chú cứ giữ cậu ấy lại, tiện thể hù dọa cậu ấy xem sao. Nghiêm Cẩn cúp máy rồi hỏi Phùng Quang Hoa: - Chú Phùng, lúc thẩm vấn Hạ Bồi chú có đến ? Bọn họ có quan hệ gần gũi, liệu có thể trở thành chướng ngại cho việc thẩm vấn ? - Chú… Phùng Quang Hoa nghĩ nghĩ rồi thở dài: - Chú muốn tham gia, để chú hỏi nó , đứa trẻ này nhất định là bị mê muội, sau lưng nó chắc chắn là có người ra tay. Nếu biết tình huống, đẩy mọi người trong hiệp hội vào cảnh an toàn, lớn biết năng lực của chúng ta bị lợi dụng làm chuyện xấu gì nữa Nghiêm Cẩn cũng chẳng quan tâm ai đến thẩm vấn nên nhanh chóng đáp ứng: - Giờ chúng ta về nghỉ ngơi nửa ngày , sáng mai 10h gặp nhau ở công ty. Phùng Quang Hoa gật đầu, vẻ mặt nặng nề, nghĩ việc này có liên quan đến cái chết của Tần Nam khiến ông rất khó chịu. Nghiêm Cẩn cũng chẳng để ý nhiều, lúc chuẩn bị lên máy bay cậu lại gọi điện thoại: - Rùa con, sắp lên máy bay trở về rồi, mấy hôm nay em có ngoan đấy? Có nhớ ? bé thế, chẳng nghe thấy gì cả, nhắc lại , vẫn nghe thấy, lại xem nào… Vẻ mặt của cậu rất hạnh phúc. Phùng Quang Hoa nhìn mà lắc đầu, ngồi dịch ra ngoài chút. Trẻ con đúng là trẻ con, chính chưa làm tốt nghĩ đến tình tình ái ái Nghiêm Cẩn lại tiếp tục : - Máy bay bay khoảng hơn 2 tiếng, giờ chờ lên máy bay, sau đó trở về, chắc hơn 4h là đến trường. Em đừng chạy lung tung, ở yên trong kí túc xá chờ biết chưa? chút rồi đến tìm em. Cái gì? Em và đám Mẫn Lệ hẹn nhau vào nội thành chơi? Sao cậu ấy đáng ghét vậy, cả ngày kéo em chạy loạn khắp nơi. Vậy mọi người cứ chơi, xuống máy bay rồi tìm em. về trường chờ đâu, tìm em luôn. được! Từ chối vô hiệu! . Được, lúc nào xuống sân bay gọi lại cho em. Em thấy thích gì cứ mua, đừng tiếc tiền, chi! Nghiêm Cẩn càng càng vui, mắt híp lại, cuối cùng còn : - Được được, em cúp máy , Nhưng còn chưa lên máy bay, đợi thông báo, em thực muốn cúp à? Hay là thơm cái rồi cúp? Ai đùa em, chưa bao giờ đùa nhé. Nào thơm cái rồi cúp máy… Cuộc điện thoại kéo dài hơn 10’, cuối cùng sau khi Tiểu Mễ thông báo hoàn tất thủ tục Nghiêm Cẩn mới bịn rịn cúp máy. Cùng trong thời gian này nhưng ở nơi khác lại xảy ra chuyện khác. Happy mang Hạ Bồi về công ty, Hạ Bồi cố gắng gọi Hùng Đông Bình qua suy nghĩ: “Thầy ơi, thầy có nghe được ? Em nghi ngờ là em bị phát rồi, giờ em bị dẫn về công ty, em có dự cảm ổn. Thầy ơi, thầy ơi, thầy nghe được ? Em nên làm gì bây giờ?” Mai Côi dạo phố, vừa cúp máy bị Mẫn Lệ bắt được, sau cuộc thẩm vấn bé đành thẳng thắn thừa nhận việc mình và Nghiêm Cẩn hình như phát triển thành quan hệ đương thân mật. Mấy nữ sinh ngây ra như phỗng, lúc sau Mẫn Lệ mới lấy lại tinh thần, nắm lấy bả vai Mai Côi mà ra sức lắc: - Mắt em làm sao thế? Đầu óc bình thường? Em mù à mà thích người tệ hại như Tiểu ma vương? đúng, nó phải là người, là đồ biến chất. Mai Côi ơi, Tiểu ma vương đáng tin đâu. Em xem, nó hẹn hò với bao nhiêu người? Tính tình quá xấu xa, thích mắng chửi người, lúc nào cũng ra vẻ ta đây, thô lỗi ngang ngược. Em muốn báo đáp ơn dưỡng dục cũng cần phải lấy thân báo đáp đâu. Lô Thực cuối cùng cũng nắm được điểm quan trọng trong quan trọng: - A, a, a … nhận lời chưa? Nhận lời chưa? Mai Côi xấu hổ đến độ mặt đỏ bừng, khẽ lắc lắc đầu, chờ đội nương tử quân trước mặt bình tĩnh lại mới khe khẽ bảo vệ Nghiêm Cẩn: - tốt lắm, kém cỏi thế đâu - Hứ! Đáng tiếc mọi người đều đồng thanh phỉ nhổ. tỏ vẻ bi thương: - Hoàng tử Thẩm Phi đáng thương của tôi, cứ thế mà bị công chúa bỏ qua. Nếu ấy là vật hi sinh mình cũng thế, chúng mình chính là trời sinh đôi. Mai Côi, cậu yên tâm, mình thay cậu an ủi Thẩm Phi! - mình cậu đủ đâu, để mình cùng bạn học khác ồn ào, cuối cùng mọi người cũng chuyển đề tài mà quay sang mắng mỏ hai nàng. Mai Côi thầm thở phào hơi, bé còn chưa kịp , chút nữa Nghiêm Cẩn đến tìm mình. Mà giờ phút này, Nghiêm Cẩn máy bay lòng đầy chờ mong. Tiểu Mễ và các đồng nghiệp chuyện phiếm. Phùng Quang Hoa ngồi yên nhìn ra bên ngoài, biết nghĩ gì. Máy bay đúng giờ hạ cánh, Nghiêm Cẩn vứt hành lý cho Tiểu Mễ, tự mình bắt xe ra trước. Phùng Quang Hoa nhìn vẻ vội vã của cậu mà nhíu mày, ông hỏi qua Tiểu Mễ kế hoạch sắp tới rồi quyết định cùng Tiểu Mễ về công ty trước Từ sân bay đến chỗ Mai Côi mất 40’, Nghiêm Cẩn mất kiên nhẫn nhưng may lại nhận được tin nhắn: “Đúng như cháu dự đoán, mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch”. Nghiêm Cẩn mỉm cười rồi cất điện thoại, giờ phút này có thể thoải mái nghĩ về rùa con rồi. nhanh chậm, cuối cùng cũng đến khi mua sắm, chạy đến chỗ Mai Côi . Từ xa thấy đội nương tử quân xách theo túi to túi đứng chờ. Sau đó rùa con và Mẫn Lệ từ bên kia tới. Mai Côi kéo kéo chiếc áo phông dài tay, có vẻ là vừa thay đồ xong. Nghiêm Cẩn chạy đến kéo tay bé, Mai Côi thấy cậu đỏ mặt khiến cho đám nữ sinh bên cạnh gào thét ầm ỹ. Mọi người thi nhau những câu hạ bệ Nghiêm Cẩn nhưng Tiểu ma vương cũng chẳng ngại. Cái này chứng minh Mai Côi với mọi người về thân phận của cậu, điều này khiến cậu rất thoải mái, bọn họ gì cũng đều thấy dễ nghe. Hơn nữa cậu nghe chiếc áo dài tay Mai Côi mặc là áo đôi lại càng vui mừng. Lúc về cậu lấy áo nam ra mặc Kết quả lời này còn chưa xong Lô Thực hắt chậu nước lạnh vào cậu: - Cậu đừng hiểu nhầm, bộ đồ đôi này bọn mình ở kí túc xá mỗi người đôi, rất tiện. Đồ nữ mặc bình thường, áo nam làm áo ngủ mặc trong kí túc xá, mỗi người cái, vừa khéo Mặt Nghiêm Cẩn đen nửa: - Các cậu thiếu đàn ông đến mức đó sao? Quá biến thái Làm gì có chuyện bóp méo áo tình nhân như thế. Cậu mặc kệ, lúc về trường cậu lấy chiếc áo nam kia ra mặc ngày qua ngày, còn bắt rùa con ngày nào cũng phải mặc áo nữ. Nghĩ lại, cậu lại thấy ổn: - Sao ai thay mà em lại thay trước? đám con nhưng chỉ có rùa con là thay đồ - Vừa rồi có người cẩn thận va vào em, đồ uống bị đổ ra áo, tay em còn bị chìa khóa cắt qua nữa cơ, cho nên em mới thay áo Mai Côi đưa mu bàn tay bị thương cho cậu xem, có vết máu nhàn nhạt nhưng cũng may là quá nghiêm trọng. Nghiêm Cẩn đau lòng vuốt ve. Đám nữ sinh ở bên lại kêu oai oái: - Mù mắt mất thôi, mọi người mau Bảo nhưng chẳng ai thèm , còn đứng ở bên chướng mắt. Nghiêm Cẩn rất hài lòng với biểu của các bé. đám người chậm rãi kéo Mai Côi dạo chỗ này chỗ kia, cuối cùng nhẫn tâm làm thịt Nghiêm Cẩn bữa tiệc lớn rồi mới định bỏ qua. Mọi người ăn uống no nê rồi mới chịu dẹp đường về trường. Nghiêm Cẩn tay xách đồ cho Mai Côi, tay nắm tay Mai Côi cùng nhau lên xe bus. Vừa lên xe cậu hối hận, biết sớm tách ra riêng, thế này vừa khéo gặp Thẩm Phi và hai bạn học nam khác. Gặp gặp nhưng ma xui quỷ khiến mà Thẩm Phi lại cũng mặc áo phông dài tay giống hệt Mai Côi. Chính là bộ áo đôi chói lọi, người xe vốn nhiều, đám học sinh vốn gây chú ý, trong chớp mắt cặp đôi áo đôi trở thành tiêu điểm Thẩm Phi đương nhiên cũng thấy, cậu nhàng cười rồi gật gật đầu chào hỏi, rất trấn định chút xấu hổ. thực tế, Nghiêm Cẩn vô cùng nghi ngờ thằng nhãi này vui vẻ ngầm. Dưới ánh mắt ái muội của mọi người trong xe, Mai Côi cũng rất hào hùng mà đỏ mặt. Lòng Nghiêm Cẩn hận con rùa con mặt đủ dày này. Cậu để Mai Côi ngồi bên cửa sổ, mình che bé để tránh ánh mắt của mọi người, cũng tránh tầm nhìn giữa Mai Côi và Thẩm Phi. Sau đó, nữ sinh bên cạnh sợ chết mà khẽ : - A, lúc mua đồ mình nghĩ bộ của Mai Côi trông quen quen, ra lần trước mình thấy Thẩm Phi mặc Nghiêm Cẩn quét mắt nhìn qua, nhìn thấy Thẩm Phi nghe đến đó mỉm cười. Tiểu ma vương vô cùng cáu kỉnh, Lôi mẫu nương nương ơi, mau đánh chết nữ sinh ngu ngốc và kẻ nghiệt tự mình đa tình kia .
Chương 57 Đêm trăng bày tỏ tình cảm lãng mạn, gắn bó Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Nghiêm Cẩn phụng phịu vui suốt đường về, về tới trường, điều đầu tiên là bắt rùa con thay áo, cậu nhằng nhẵng đứng dưới chờ, hai tay ôm ngực, cảm thấy bực bội khó tiêu Mai Côi nhanh chóng thay quần áo rồi xuống, thấy Nghiêm Cẩn đen mặt đứng đó cảm thấy buồn cười. Giờ là chạng vạng, mặt trời sắp chẳng còn thấy bóng dáng, Nghiêm Cẩn đứng dưới lầu nơi tranh sáng tranh tối, dáng người cao cao trông càng thêm tuấn tú Mai Côi nhịn được mà cười, đừng thấy bộ dạng cậu trông trầm ổn, thực ra căn bản chính là cậu nam sinh thích đùa giỡn lại hay mất tự nhiên, lại dễ nối cáu, năng lớn tiếng, thích mắng người, đây chính là Nghiêm Cẩn của nhóc đó. vẫn thích , đúng ? thực có thể sao? Dường như nhận thấy được tầm mắt của Mai Côi, Nghiêm Cẩn nhìn về phía bé, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt mọi cảm xúc đều tan biến. Mai Côi tự lấy tinh thần, những người khác nhất định thể nhưng sao, mãi mãi tốt với bé, ngại bé là tâm ngữ giả, ngại bé thú vị, ngại bé phản ứng chậm, ngại bé xinh đẹp, ngại bé năng ngốc nghếch, ngại… bé thấy Nghiêm Cẩn cười với mình, Mai Côi rốt cuộc nhịn được vội chạy về phái cậu, nhào lên ôm chầm lấy Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn đúng là “thụ sủng nhược kinh”, ái dà dà, rùa con của cậu trở nên nhiệt tình thế này từ bao giờ, nếu nắm chắc cơ hội này cậu đúng là đồ ngốc. Nghiêm Cẩn vươn tay qua ôm chặt Mai Côi vào lòng. Mọi người xung quanh qua đều nhịn được mà nhìn bọn họ cái, Nghiêm Cẩn bị nhìn mà khó chịu, rùa con mặt đỏ hồng trông rất đáng , cậu thích người khác nhìn bé. Vì thế Nghiêm Cẩn kéo bé bỏ chạy, hai người chạy hơi ra rừng cây sau núi. - Em chạy nổi nữa, chạy được nữa… Thể lực của Mai Côi kém hơn Nghiêm Cẩn nhiều, cuối cùng chân như nhũn ra mà đành phải cầu xin. Nghiêm Cẩn dừng lại, thấy xung quanh có ai, trời cũng dần tối, rừng cây im ắng, khí này vừa khéo. Cậu kéo Mai Côi lại gần, cúi đầu xuống định hôn Mai Côi thở dốc, bị động tác này của cậu làm cho hốt hoảng, theo bản năng bước lùi về phía sau né tránh. Môi Nghiêm Cẩn vừa chạm vào môi bé, thấy Mai Côi trốn cau mày: - phải được sao? - A! Mai Côi xấu hổ, đầu óc bắt kịp, được cái gì đâu nhỉ? Nghiêm Cẩn lại bước lên trước vài bước, Mai Côi theo bản năng lùi về phía sau, phía sau vừa khéo đứng sừng sững gốc đại thụ, gáy Mai Côi đập vào cây “đông” tiếng, đau đến độ nhếch miệng. Vừa định vươn tay xoa thấy khuôn mặt lớn của Nghiêm Cẩn ở ngay trước mặt mình, bé vội đứng vững lại, nghiêm túc nghe cậu giảng giải Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn Mai Côi, cuối cùng thở dài, xoa xoa đầu cho bé: - Đồ ngốc! Mai Côi đương nhiên cảm thấy mình bị oan, nếu ép lại sao mình bị đập đầu. Nhưng bé dám cãi lại, đành để cậu xoa đầu, bản thân cười ngây ngô hai tiếng Nghiêm Cẩn lại cúi đầu, Mai Côi đột nhiên nhớ ra cậu “được” là có ý gì. bé kêu “ây dà”. Nghiêm Cẩn dừng lại, thực nhịn được mà lườm Mai Côi, vì sao khí tốt đẹp luôn bị bé phá hoại? Mai Côi đỏ mặt, ánh mắt rối loạn, ngượng ngùng nhìn cậu. Vậy bây giờ, phải làm gì? Nghiêm Cẩn cúi đầu, trán tựa vào trán Mai Côi rồi : - nhận được bài học, thể chỉ mình vui vẻ, cười ngây ngây ngô ngô rồi lại bị em hồ đồ cho qua, em ràng cho , trong lòng em rốt cuộc là nghĩ gì? - A? Em… em… Lời này của Nghiêm Cẩn hình như là lôi chuyện cũ ra , Mai Côi lập tức lo lắng, sợ mình lại sai cái gì. bé thích Nghiêm Cẩn, thích nhất là Nghiêm Cẩn, chỉ thích mình Nghiêm Cẩn, cái này phải thế nào? Vạn nhất ràng có phải là lại tức giận, lại mặc kệ mình? Nhìn bé vì miệng ngốc lưỡi ngu mà sốt ruột, Nghiêm Cẩn vui vẻ, ôm lấy Mai Côi rồi nhàng dỗ dành: - Em cần , để xem suy nghĩ của em, em cũng xem của được Giống như trước đây, giữa bọn họ hề có bí mật, chia sẻ mọi điều với nhau Mai Côi bình tĩnh lại, cần phải bằng lời bé cũng thoải mái hơn. Mai Côi nhắm mắt lại, ý thức lơi lỏng, trán cậu tựa vào trán bé, tình trong đầu cậu ràng mà sâu sắc như muốn nhấn chìm đầu óc bé. Suy nghĩ này thực rất khác biệt, vừa bình tĩnh lại vừa cuồng nhiệt, cảm giác vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào. Từ đến lớn, Mai Côi nghe suy nghĩ của vô số người, cảm ứng rất nhiều ý thức nhưng chưa từng có suy nghĩ nào khiến bé hạnh phúc như vậy. Như ly rượu thuần, như hũ mật ngọt dần dần thấm vào suy nghĩ của Mai Côi, thấm sâu đến tận tim , sau đó tràn ngập trong từng tế bào của bé khiến cho bé trở nên lười biếng, cứ muốn thế này mãi mãi, chẳng muốn làm gì khác Nghiêm Cẩn hiển nhiên cũng cảm nhận được cảm nhận của Mai Côi, vui sướng dâng lên, cảm giác này lại ảnh hưởng đến Mai Côi khiến bé choáng váng, phân biệt được đâu là ý thức của Nghiêm Cẩn đâu là ý thức của mình. Cảm giác hai người có thể giao hòa cách chặt chẽ như thể chỉ là người, thể tách rời. Tuy rằng Mai Côi chưa gì nhưng Nghiêm Cẩn cảm thấy hạnh phúc đến cực điểm. Khoảnh khắc ngắn ngủi mà vĩnh hằng khi ý thức tương thông này khiến cậu dám chần chừ. Cậu chính là đồ ngốc, cậu phí thời gian như vậy, sao có thể nghi ngờ tình cảm của rùa con dành cho mình? Cậu thể tưởng tượng đời này còn có ai ỷ lại, tin tưởng, ái mộ, ủng hộ cậu như bé, là tình cảm toàn tâm toàn ý chút giữ lại Cậu và bé mặt đối mặt, trán chạm trán vô cùng gần gũi. Cậu nhìn thấy vẻ thẹn thùng và vui sướng khiến mặt bé ửng hồng, cậu nhìn thấy đôi mi của bé nhàng run run, ánh mắt bừng sáng, cánh môi đỏ mọng mê hồn. Cậu chần chừ nữa, thể theo nguyện vọng bản thân mà dùng sức hôn Ý thức của hai người giao hòa chỗ, mỗi suy nghĩ của cậu đều hề che đậy trước mặt Mai Côi. Nụ hôn của cậu dù nhanh nhưng cũng khiến bé kinh ngạc. Mai Côi phó mặc theo cảm xúc của Nghiêm Cẩn, mọi ý thức với cậu đều là thuận theo, dịu dàng cho nên khi môi cậu áp đến, bé theo bản năng mà vươn người tới. Đến khi cậu ngây ngô cuốn lấy đầu lưỡi của Mai Côi Nghiêm Cẩn nhu thuận hé đôi môi khiến cậu kích động ôm chặt lấy Mai Côi, nụ hôn càng lúc càng sâu. Mai Côi phối hợp mà kiễng chân, tay vòng qua ôm cổ cậu bé như bị tình của cậu mê hoặc, trở thành tù binh theo mỗi ý thức của cậu, thuận theo mọi mong muốn của cậu, thỏa mãn những cầu trong đầu cậu. bé cũng ý thức được bản thân thả lỏng để hài hòa với vòng ôm của cậu, bé cũng biết mũi chân mình run run vì kiễng lên. Nhưng cậu đều biết, giống như Mai Côi cảm nhận được cậu, cậu cũng cảm ứng được từng thay đổi của bé. Cậu ôm Mai Côi lên cao, giải cứu cho đôi chân của Mai Côi, hai tay khỏe mạnh chống đỡ lấy cơ thể bé, đặt bé dựa vào cây đại thụ, hai tay đỡ lấy gáy Mai Côi, Mai Côi chẳng phải tốn sức mà vẫn duy trì tư thái thân mật phân cách với Nghiêm Cẩn. Cậu ra sức mà hôn, khi cuốn lưỡi Mai Côi phát đau lại chậm lại cho đến khi Mai Côi cảm thấy thoải mái. bé bị nụ hôn của cậu làm cho thở nổi, cậu hơi nghiêng đầu thả lỏng nụ hôn để cho khí có thể tràn vào phổi nhóc. Cậu tìm tòi nghiên cứu từng chi tiết của nụ hôn, cảm nhận từng phản ứng của Mai Côi. bé thích đầu lưỡi dịu dàng chạm vào, bé xấu hổ khi cậu xâm nhập, liếm mút, bé thích được cậu vươn cánh tay cho bé gối đầu cần bất kì ngôn ngữ gì, cần phải gì, hai người vẫn có thể cảm nhận ràng sung sướng của đối phương đến từng lỗ chân lông, kích động khiến tim đập mạnh, từng chút từng chút hề che lấp mà xâm nhập vào ý thức của bọn họ. Vì thế ngọt ngào gấp bội, nóng bỏng gấp bội, máu trong người đổ dồn lên cũng là gấp bội. Trời hoàn toàn tối, vị trí của bọn họ cách xa sân huấn luyện nên chẳng có ánh đèn gì chiếu tới, chỉ có ánh trăng sáng tỏ chiếu lên hai người kề sát bên nhau. Cảnh tượng kiều diễm nên lời. Nụ hôn đó rất dài, rất triền miên. Khuôn mặt nhắn của Mai Côi hồng như đóa hoa, Nghiêm Cẩn nỡ buông bé, hôn đường dọc theo khuôn mặt, nhàng cắn lên vành tai Mai Côi, nghe bé khẽ hít sâu hơi. Cảm giác ngứa ngáy, bủn rủn của Mai Côi lên trong đầu Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn nhịn được cười, càng ra sức mơn man vành tai Mai Côi. Mai Côi “a” lên tiếng rồi vội ôm chặt lấy Nghiêm Cẩn. bé cảm nhận được thỏa mãn và ý cười của Nghiêm Cẩn mà xấu hổ đấm cậu cái. Cậu dừng lại, tiếp tục liếm xuống cổ Mai Côi, Mai Côi rụt cổ lại, khẽ rên hừ hừ. Dưới môi Nghiêm Cẩn là làn da non mịm, tiếng rên khe khẽ của Mai Côi càng kích thích cậu bé. Bao nhiêu nhiệt tình tích lũy đốt cháy Nghiêm Cẩn, định cắn Mai Côi đột nhiên lại bị Mai Côi đẩy ra. Nghiêm Cẩn sửng sốt, đến khi phản ứng lại mới nhớ vừa rồi mình quên mất số điều, trong đầu nảy ra số suy nghĩ được hài hòa cho lắm. Nhìn Mai Côi xấu hổ dám nhìn mình, đương nhiên cậu hiểu suy nghĩ này của cậu khiến Mai Côi hoảng sợ. Nghiêm Cẩn mỉm cười vuốt vuốt tóc bé rồi kéo bé vào lòng: - Sợ cái gì, cái này cũng trách được, đây là phản ứng tự nhiên của , em thích ứng dần . biết giờ em còn , thể làm chuyện xấu, xuống tay sớm với em đâu, yên tâm Mai Côi đỏ mặt, nghĩ nghĩ rồi : - Hứ, nếu dám làm chuyện xấu em cho mẹ Tiểu Tiểu. - Vậy em mau , tiện thể cầu mẹ ép chịu trách nhiệm Cậu cười xấu xa, trời mới biết cậu muốn được chịu trách nhiệm lâu nhưng thường xuyên bị mẹ : “chuyện tốt này tới lượt con” - biết xấu hổ. Mai Côi xấu hổ mắng, kết quả Nghiêm Cẩn ôm bé rồi đáp: - Ừ biết xấu hổ nào Câu này khiến bé ngẩng đầu lườm Nghiêm Cẩn nhưng lại bị Nghiêm Cẩn hôn lấy “Chúng ta như vậy lạ”. Miệng Mai Côi bị bịt kín nên dùng suy nghĩ với cậu. “Cảm giác của em đều biết” Miệng Nghiêm Cẩn bận rộn, vội dùng suy nghĩ đáp: “Như vậy rất tuyệt, thích, sau này đều phải như vậy”. Lời vừa ra, cảm xúc thẹn thùng lại cuốn lấy bé. Nghiêm Cẩn cuối cùng cũng cười lớn bé vùi đầu vào lòng cậu khẽ gọi: - ơi! ơi… bé thể tin được, sao chỉ trong nháy mắt bọn họ bên nhau? - Lúc trước khi em ba tuổi, chắc chắn liếc mắt cái nhìn trúng , thấy vĩ đại như vậy, lại thông minh, ra tay quá khó nên mới quyết định thu phục mẹ chồng trước rồi mới bắt đúng Cậu vừa chiếm được tiện nghi của tiểu nương nhà người ta chẳng biết xấu hổ mà khoe khoang. Mai Côi chẳng hề muốn cãi lại cậu, chỉ mím môi cười cho dù lời của Nghiêm Cẩn có vẻ ngây thơ mà nhàm chán. Ánh mắt bé sáng như sao, nụ cười ngọt ngào. Nghiêm Cẩn lấy mũi cọ cọ mũi Mai Côi: - Cười cái gì, dù sao giờ cũng bị em tóm rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm đấy. Mỗi ngày phải ở bên , dỗ vui vẻ, được hai lòng, được nhìn nam sinh khác lần. Về sau phàm là đồ tình nhân cũng được mua, được mặc Những bộ đồ đôi đó phải là hàng độc, vừa nghĩ đến có nam sinh khác mặc đồ đôi với rùa con của cậu cậu khó chịu. Đợi cậu hết Mai Côi cười đến thể ngừng lại. Cậu ngây thơ như vậy nhưng sao bé lại cảm thấy đáng ? Cùng buổi tối, cùng đêm trăng, ở nơi khác lại xảy ra chuyện khác. Bên trường học, Tiểu ma vương cảm thấy mỹ mãn ở phía công ty, Hạ Bồi bị nhốt trong phòng nghỉ, có ăn có ngủ nhưng lại vô cùng bất an. Cậu gọi Hùng Đông Bình suốt ngày nhưng nhận được hồi . Cậu biết ông ở đâu, có phải là vì quá xa nên thể tiếp nhận được hay . Cậu lại lén gọi điện thoại cho Hùng Đông Bình, gọi đến dãy số lần đầu tiên Hùng Đông Bình gọi cho mình nhưng chỉ có tín hiệu thuê bao. Lòng Hạ Bồi rất sợ hãi, đứng ngồi yên, lại lại trong phòng. Cậu biết xảy ra chuyện gì cho nên cũng dám rời . Suy nghĩ của Happy cậu thăm dò được, những người trong công ty có thể thăm dò lại đều biết chuyện cậu đến công ty. Điều này khiến Hạ Bồi cảm thấy có chuyện lành. Trong lúc bối rối lại nghe tiếng đập cửa, Hạ Sinh dò xét thò đầu vào: - Hi, em trai!
Chương 58 Tình hình nguy hiểm, cuộc đột kích lúc nửa đêm Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Em trai cái đầu, Hạ Bồi giận dữ có chỗ phát tác, lúc trước là để tìm hiểu tin tức, xem xem Hạ Sinh này rốt cuộc có biết bí mật gì nên mới thân cận với ta chứ đâu có coi ta là trai. Kết quả Hạ Sinh ngu ngốc kia tự động gọi cậu là em trai, tuyệt đối nể mặt ai - Em trai, đến thăm em này, em có đói ? Hạ Sinh cười hì hì, vào phòng, khoe khoang mấy món ăn và chai bia: - thấy cặp lồng cơm chiều của em gần như là còn nguyên Thăm? Cơm chiều? Hạ Bồi cảnh giác dò xét suy nghĩ trong đầu Hạ Sinh, có phải là tới muốn thăm dò gì cậu ? Kết quả có, Hạ Sinh thực là muốn đến chơi với cậu, tuy rằng cảm giác được ta giờ bị giam lỏng nhưng ta thực là đến chơi với mình Trong lòng Hạ Bồi có cảm giác khó mà , cậu nhìn Hạ Sinh cười cười đặt đồ ăn lên chiếc bàn , sau đó còn xếp ghế, lau đũa cho mình, cũng chẳng hỏi mình có muốn chơi đùa gì với ta hay . Hạ Sinh này là người cầu thấy phiền cũng thấy khinh. Cậu vì tình báo nên mới miễn cưỡng tiếp xúc với Hạ Sinh, ngờ đến khi cậu sợ hãi, kích động nhất cũng là ta đến bên cậu. - Mau mau, món này ăn ngon lắm, nhờ người ra ngoài mua đó, ra ngoài được Hạ Sinh lại nhét lon bia vào tay Hạ Bồi rồi : - Đây là trong tủ lạnh của công ty, có thể uống thoải mái. Hạ Bồi ngồi xuống, uống ngụm bia nhưng hề ăn gì, cậu chẳng có tâm tình nào cả. Hạ Sinh ăn hai miếng rồi hỏi: - Em làm chuyện xấu à? Cho nên bọn họ bắt em lại? Hạ Bồi như bị kim đâm: - Đương nhiên là , tôi làm chuyện xấu gì cả, năng lực của tôi chỉ dùng để giúp đỡ mọi người Hạ Sinh gật gật đầu: - Cũng đúng, nếu em làm chuyện xấu bọn họ nhốt em vào nhà giam chứ phải là ở đây. Em có bùa xuất nhập, cũng như , thể rời khỏi phạm vi công ty nhưng cũng tính là bị bạc đãi đúng . Như , lúc đầu sợ chết khiếp, giờ lại cảm thấy tệ. Tuy ràng mấy việc lặt vặt như quét dọn vệ sinh, sửa đèn điện, chuyển đồ rất mệ nhưng thấy bọn họ lại càng mệt, còn rất nguy hiểm. Ngày nào cũng phải ra ngoài hàng ma tróc quỷ. Trước khi đến đây, cũng biết thế giới này lại lắm ma quỷ quái như vậy, còn tưởng bọn Trần ca là quá lợi hại, ra so sánh cũng chẳng khác rắm thối là mấy Hạ Bồi đáp, biết phải trả lời sao mới tốt. Hạ Sinh dường như cũng chẳng cần cậu đáp lời, lại tiếp: - vừa nghe việc thể ra khỏi công ty nghĩ, sao lại có chuyện vô pháp vô thiên như vậy, dám nhốt người trái pháp luật. Sau nghĩ lại, nhốt nhưng trả tiền lương cũng tệ đúng ? Hơn nữa tủ lạnh ở đây lúc nào cũng đầy tràn đồ ăn thức uống, muốn mua gì có thể nhờ người mua hộ, cảm giác này cũng tệ. Thủy Linh và Bát Bát tuy rằng hay gây nhưng từ đến lớn chưa có ai chơi đùa với như vậy Hạ Bồi lại uống ngụm bia, trong lòng rối loạn. Hạ Sinh đáng ghét này, những lời ta cũng chỉ là những lời cậu muốn . Từ khi còn , phát mình có thể nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, ngay từ đầu cậu rất kiêu ngạo, đắc ý nhưng nhanh chóng phát cha mẹ sợ cậu, nghĩ cậu là kẻ điên. Cậu dám là cậu nghe được nữa nhưng đến lúc đó cậu thể khống chế được, suy nghĩ của mọi người như thủy triều tiến vào đầu óc cậu, cậu chẳng lúc nào được thoải mái. Những cảm xúc tức giận, buồn bã, vui mừng… đều đánh sâu vào cậu. Cậu bị chúng khống chế, như bệnh nhân tâm thần mà hét lớn. Bịt chặt tai nhưng cũng thể ngăn cản tiếng ồn ào xung quanh xâm nhập thần kinh mình, cho nên cậu bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Nếu phải hội trường Phùng Quang Hoa đưa cậu ra, phải thầy Hùng Đông Bình dạy cậu cách sử dụng năng lực thiên phú… Hạ Bồi lắc lắc đầu như muốn hất tung những chuyện đáng ghét này. - Em trai, em đừng sợ, chỉ cần em làm chuyện xấu Boss và Tiểu ma vương làm gì em đâu. Bọn họ chỉ là bề ngoài hung dữ nhưng thực ra đều là người tốt. ấy à, được học, cũng chẳng có bản lĩnh gì nhưng người tốt người xấu còn phân biệt được Hạ Sinh nhồm nhoàm gặm cánh vịt nướng, cảm thấy thư thái - Người tốt người xấu đâu phải chỉ nhìn là biết Hạ Bồi đột nhiên như vậy khiến Hạ Sinh dừng mọi động tác. Vẻ sững sờ của ta khiến Hạ Bồi nổi hứng muốn đùa dai: - Hạ Sinh, nếu tôi cho , tôi là tâm ngữ giả, có thể đọc được suy nghĩ trong đầu mọi người có sợ - Ái dà! nghĩ gì em đều biết? Hạ Sinh ngạc nhiên đến làm rớt cả cánh vịt, trợn to mắt mà hỏi. - Đúng, những lời , hình ảnh trong đầu tôi đều có thể biết Hạ Bồi thấy kích động của Hạ Sinh, trong lòng cậu lên đắc ý ác ý, ngửa đầu thống khoái mà tu ngụm bia. Nhưng câu sau của Hạ Sinh lại khiến cậu chết sặc: - Thế… hai ngày nay đều nghĩ đến clip đen trước kia từng xem, em cũng thấy? Hạ Bồi phun ra ngụm bia kia, tự mình ho sặc sụa. Hạ Sinh vội cầm khăn lau cho cậu: - Ai dà, em thẹn thùng gì chứ, phải là thấy xấu hổ mới đúng, để em nhìn thấy hình ảnh bất nhã như vậy - Ai xấu hổ gì với Hạ Bồi tức giận giật lấy khăn giấy, tự mình lau - Cũng đúng, em chắc chắn là xem rồi, đến tuổi này rồi còn gì. Đáng tiếc em mình bây giờ đều là hổ xuống đồng bằng, nếu còn ở trấn S, đưa em uống rượu, còn có tiếp viên xinh đẹp nữa - tỉnh lại , ở trấn S ràng toàn bị người ta đánh đấm, còn bốc phét cái gì mà ăn uống no nê. Hạ Bồi hoàn toàn biết chuyện của Hạ Sinh nên tin: - Còn nữa, tôi giống đâu, cái gì mà xem mấy thứ linh tinh đó chứ Hạ Sinh để ý đến lời này của cậu, lại la lớn: - Gì chứ, vừa mới “hổ xuống đồng bằng”, là thành ngữ đó, đúng ? ra cũng có chút văn hóa, mẹ nó! Hạ Bồi đen mặt, định mặc kệ ta lại nghe Hạ Sinh : - Sao cso thể, chắc chắn là em còn xem nhiều hơn . Người ta còn phải xem lén, sao như em được, tùy tiện tìm vài người rồi xem qua đầu óc người ta, thần biết quỷ hay. Người này chuyển đề tài quá nhanh, Hạ Bồi định mở miệng Hạ Sinh đột nhiên lại cảm khái: - Mẹ nó, nếu có bản lĩnh này tốt quá, bao nhiêu trò hay cũng được xem, nhìn két sắt chẳng cần mở miệng hỏi mật mã, cứ thế mà lấy được tiền, quá sung sướng Nửa đầu tiên Hạ Sinh Hạ Bồi còn định cãi lại nhưng đến phần sau Hạ Bồi chẳng thèm gì nữa, nghiêm mặt quay đầu qua bên, muốn để ý đến ta nữa Hạ Sinh dùng khuỷu tay huých cậu: - Sao thế, xem xem, giận gì chứ? - Tâm ngữ giả xấu xa như nghĩ, tôi dùng năng lực này để làm chuyện xấu xa, tôi chưa bao giờ muốn trộm tiền của ai cả Hạ Bồi rất chính nghĩa, quả thực cậu chưa bao giờ muốn dùng bản lĩnh này để ăn trộm. Cậu chỉ thích nghe lén suy nghĩ của người khác về mình, cậu rất để ý đến ánh mắt của mọi người. Hạ Sinh mếu máo: - Chẳng phải chỉ tự mình thôi sao, đâu có em. Mọi người đều lợi hại, đều có bản lĩnh, đều là đại hùng. chỉ là dọn toilet cho hùng, được chưa! ta cầm đầu vịt, cắn cắn rồi lại cao hứng : - Nhưng mà nghĩ lại cũng rất uy phong, là do chính Tiểu ma vương tuyển vào công ty đó, lại có em trai là tâm ngữ giả, chúng ta cùng nhau bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới. Quá con mẹ nó hào hùng. Trong trấn S có ai oai phong bằng ta vươn tay định vỗ vai Hạ Bồi nhưng nhìn bàn tay toàn dầu mỡ lại rụt về: - Em trai, tự hào vì em! Hạ Bồi bị những lời này của Hạ Sinh mà có chút cao hứng. Bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới, tuy rằng Hạ Sinh rất ngây thơ nhưng đó chính là chuyện Hạ Bồi muốn làm. Nếu cậu có thể trở thành hùng còn ai dám khinh thường cậu. - Em trai, vậy suy nghĩ của ai em cũng có thể thấy ràng sao? Sao còn phải nhờ cảnh sát thẩm vấn gì nữa, cứ đưa em đến, bọn tội phạm sao có thể giữ bí mật gì Hạ Bồi có chút kiêu ngạo : - Chuyện này tôi làm vài lần rồi! Hạ Sinh hứng thú: - Thế quá là lợi hại. Vậy có phải Boss coi em như bảo bối nên mới bảo vệ em ở đây như - là dọn toilet, tôi như … Hạ Bồi , bỗng nhiên có chuyện lóe qua đầu cậu. Hạ Sinh đúng, cậu gặp nguy hiểm, lúc trước cậu bối rối nên nghĩ cẩn thận xem tại sao lại thế, nhưng giờ lại có thể nắm bắt được số điểm quan trọng. - Hạ Sinh, hôm nay có nhìn thấy hội trưởng Phùng ? Ông ấy với ai? Hạ Sinh còn chưa trả lời Hạ Bồi đứng lên, qua lại trong phòng: - cần , tôi biết rồi Hạ Sinh há hốc miệng sửng sốt, mãi mới phản ứng lại, Hạ Bồi hỏi xong cũng lấy ngay được đáp án trong đầu ta. ta khó chịu: - Gì chứ, vừa mới là hỏi, em dùng để luyện tập đấy à, hỏi rồi cho trả lời, làm nghẹn uất, khó chịu quá. muốn nghe lời em, trả lời. Hôm nay lúc chiều thấy ông ấy và Tiểu Mễ cùng về công ty, còn đến chỗ phòng chứa vật chứng xem tủ bảo hiểm gì đó, hai người ở đó hồi lâu. Lúc ấy có nhìn thấy. Hạ Bồi mặc kệ Hạ Sinh, cậu chỉ chậm rãi qua lại, có vẻ tâm nặng nề. Hạ Sinh ngậm miệng, nhìn theo từng bước chân của cậu, vừa định mở miệng hỏi có chuyện gì đột nhiên Hạ Bồi lại hỏi: - Hạ Sinh, tôi có thể tin ? Hạ Sinh ưỡn ngực: - Đương nhiên, Hạ Sinh này cả người đều là khuyết điểm, chỉ có ưu điểm chính là trọng nghĩa khí. tuyệt đối bán đứng bạn bè. đúng, em là em của , tuyệt đối bán đứng em. Hạ Bồi theo dõi Hạ Sinh, tìm tòi suy nghĩ của ta, biết ta . Giờ cậu chẳng có cách nào, chỉ đành phó mặc cho Hạ Sinh: - Hạ Sinh, tôi có bí mật cho ai, việc này tôi giao cho , nhất định phải giữ kín bí mật. Hạ Sinh nghe những lời này mà lo lắng nhưng cảm giác được tin cậy, dựa dẫm khiến vui mừng. ta chẳng hỏi là chuyện gì mà gật đầu lia lịa. Hạ Bồi : - Tôi vốn có người thầy siêu năng lực, 11 năm trước ông ấy bị mất tích, thời gian trước liên lạc lại với tôi, rằng ông bị tổ chức tội phạm bắt . Giờ ông ấy có cơ hội liên lạc với bên ngoài nên bảo tôi giúp ông ấy tìm ra gián điệp bên này, cùng phá hủy tổ chức kia. Gián điệp? Nghe qua đúng là chuyện rất nghiêm trọng, Hạ Sinh ra sức gật đầu tỏ ý mình chăm chú nghe. Hạ Bồi lại tiếp: - Vì thế ta để ý mọi người bên này, phát phó hội trưởng Tần Nam điều tra việc trong hiệp hội. Nhưng vì ông ấy đến rồi lại , cơ hội tiếp xúc nhiều, tin tức có được cũng rất vụn vặt. Tôi biết chuyện đó có liên quan đến những người bị mất tích. Tôi nghi ngờ Tần Nam là gián điệp nhưng đột nhiên ông ấy lại qua đời. Tôi vẫn muốn tìm bí mật của ông ấy, ông ấy thể nào làm mọi chuyện sạch được, nhất định là còn để lại dấu vết trong đầu các thành viên của hiệp hội. Có lẽ biểu của ta quá nên tôi cảm thấy hội trưởng bắt đầu nghi ngờ tôi. Nếu ông ấy tưởng nhầm tôi là gián điệp, là tôi giết chết Tần hội phó phải làm sao đây? Hạ Sinh cẩn thận hỏi: - Sao em biết Phùng hội trưởng nghi ngờ em? Em nghe được suy nghĩ của ông ấy? - có, tôi nghe được. Nhưng lúc trước tôi vẫn để ý, tôi chưa từng nghĩ tới việc nghe lén suy nghĩ của hội trưởng. Ông ấy như cha tôi vậy, tôi luôn tôn kính ông ấy. Nhưng vừa rồi tôi buỗng nhiên nghĩ ra việc, mấy lần họp, tôi thử thăm dò suy nghĩ của mọi người nhưng thể nào thăm dò được gì từ Hội trưởng. Hạ Sinh hiểu gì, mơ hồ nhìn Hạ Bồi. Hạ Bồi giải thích: - Lúc tôi nghe suy nghĩ của người khác, vì việc này rất kín đáo nên những người bình thường tôi đều nghe được, trừ phi đối phương có che chắn. Giống như thầy tôi cùng tôi chuyện bằng đầu óc, tôi chỉ nghe được mình thầy . Nếu che chính là có thể nghe được những người khác chứ nghe được lời thầy. Tôi nghe được tin của hội trưởng chứng tỏ là ông ấy che chắn với tôi. cách khác là ông ấy nghi ngờ tôi, tin tưởng tôi. - Ông ấy nghi ngờ em, thế thế nào? Hạ Sinh sinh hơi hoảng, muốn hiểu tình huống - Ông ấy nghi ngờ tôi mà còn để tôi tham gia điều tra, đương nhiên là ông ấy muốn tìm ra điều gì đó từ tôi. Nếu ông ấy cho tôi là gián điệp đó chính là muốn thả con săn sắt bắt con cá rô, muốn bắt người đứng sau tôi. - Vậy người đứng sau em thể để ông ấy bắt? - Tôi phải gián điệp, làm gì có người đứng sau. có đầu óc thế? - À à, em tiếp , tiếp ! Hạ Sinh ngại ngùng cắn đầu vịt rồi : - Hay là em đừng quá trình nữa, thẳng xem em muốn giúp em làm gì là được - Tủ bảo hiểm kia là của Tần Nam, tôi tìm được trong đầu đoạn hội thoại của Tiểu Mễ và hội trưởng lúc đó. Tôi muốn mở tủ bảo hiểm ra, lấy tư liệu trong đó. Tôi từng nghe được trong đầu Tần Nam rằng ông ta cất tư liệu quan trọng trong đó. Chúng ta lấy ra rồi, tư liệu đó giấu ở chỗ , chẳng ai nghi ngờ hết. Nếu tôi bị phát hoặc có chuyện gì, tìm cơ hội, theo lời tôi dặn mà giao tư liệu đó ra - Chờ , có rất nhiều câu hỏi, sao đưa thẳng cho Boss? Nếu em bị bắt đâu mà lấy chỉ thị của em? - Chúng ta phải xem trước xem nội dung tư liệu kia là cái gì, hơn nữa tôi muốn kiểm tra lại phản ứng của hội trưởng và số cán bộ quan trọng với việc mất tư liệu này. Tần Nam nhất định là có đồng lõa mà tôi biết, nên mù quáng giao ra là rất nguy hiểm, vạn nhất đó là người mà Boss tín nhiệm khác gì giao cho gián điệp. Cho nên chờ tôi xem xét xong, xác định giao cho ai là an toàn tôi cho . - Nếu lúc đó chúng ta thể gặp mặt, em cho kiểu gì? - Tôi là tâm ngữ giả, chỉ cần trong khoảng cách phù hợp có thể trò chuyện với Hạ Sinh hoảng sợ khi thấy miệng Hạ Bồi động đậy mà mình lại có thể nghe được giọng của cậu ta. Hạ Sinh lắp bắp: - Thế… thế… vạn nhất em… chết… … , ý là… vạn nhất ở trong khoảng cách tích hợp? - Nếu thế giao cho boss , nhớ cho boss vì sao tôi chết Cậu sợ chết, mà nếu có thể chết như vị hùng cậu mong mọi người đều biết hi sinh của mình. - Nhưng tủ bảo hiểm để trong phòng vật chứng, ở đó có mật mã, tủ bảo hiểm cũng có mật mã, còn nữa, chỗ nào cũng có camera, chúng ta trộm sao được. - Mật mã chỉ cần tồn tại trong não người tôi có thể tìm được được. Mật mã của Tần Nam tôi biết từ lâu rồi Hạ Bồi cười cười nhưn lòng vô cùng lo lắng. Phùng Quang Hoa cố ý che giấu suy nghĩ với cậu khiến cậu cảm thấy rất lạ, cảm giác nguy hiểm bủa vây. - Hạ Sinh, phải che giấu cho tôi, camera cũng có cách, chúng ta trộm tư liệu ra, nhất định phải giữ cẩn thận. - Chuyện đó… chuyện đó… vẫn rất tin vào Tiểu ma vương và Boss Hạ Sinh cảm thấy việc này rất mạo hiểm, như ăn trộm quốc khố vậy. ta nhiều lắm cũng chỉ thuận tay lấy trộm ví của người chứ nào dám làm lớn chuyện như vậy. Vừa định khuyên nhủ Hạ Bồi bỗng nhiên “tạch” tiếng, điện bị tắt Hạ Sinh hoảng sợ, bị điều này làm cho suýt nữa kêu lớn. Hạ Sinh run run hỏi: - Em trai, đây là thế nào đây? Trong bóng tối truyền đến giọng của Hạ Bồi: - Chuyện tôi dự đoán, khả năng là xảy ra.
Chương 59 Phòng tối đầy sát khí Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Hạ Sinh run run hỏi: - Em trai, em đoán là chuyện gì? “Suỵt, đừng , nghĩ trong đầu là tôi có thể nghe được, giờ chúng ta phải trộm văn kiện ra, đây vừa vặn là cơ hội đó”. “Cảnh tối lửa tắt đèn, người xấu dễ dàng tìm tới nhất, cơ hội cái rắm” “Giờ chỉ e sau này còn cơ hội. Nếu thực có gián điệp ta chắc chắn cũng muốn đến trộm độ. Lần mất điện này chưa biết chừng là ta giở trò quỷ”. “A a a… thế như vậy chúng ta càng thể . Non xanh còn đó lo gì có củi đun” - Ấy da, lão tử lại câu có văn hóa rồi! Hạ Sinh kích động, lại buột miệng lớn. “Câm miệng, bảo đừng gì, nghĩ trong lòng là được rồi”. Hạ Bồi hận thể xông lên mà đấm Hạ Sinh vài cái “Được được, nghĩ trong lòng là được rồi”. Hạ Sinh phục, thầm tự : “Người có miệng mà phải giả câm điếc khổ”. Hạ Bồi quan tâm đến ta, giờ phút này hai mắt cậu thích nghi với bóng tối, nương theo ánh trăng mà về phía cửa, vừa vừa dùng suy nghĩ mà với Hạ Sinh: “Đừng rườm lời vô nghĩa, chúng ta giờ phải chạy nhanh , chờ đến khi ta lấy được đồ trong tủ bảo hiểm rồi, chúng ta mất lợi thế bị giết người diệt khẩu mất”. - Cái gì? Hạ Sinh nhịn được lại hô lớn, chờ đến khi phản ứng lại vội bưng miệng, thầm trong đầu: “Đâu liên quan gì tới , chỉ quét toilet thôi, sao muốn giết diệt khẩu?” “Bởi vì lúc ta muốn giết tôi, tôi cho ta là mọi chuyện tôi đều kể cho ”. “Đừng mơ. Nhìn em nhã nhặn như vậy mà sao còn biến chất hơn ”. Hạ Sinh đáng chết này như con thỏ theo sau Hạ Bồi, lặng lẽ mò đến phòng vật chứng. Hạ Bồi cố gắng tập trung tinh thần, chăm chú nghe động tĩnh của cả tầng này, việc mất điện khiến mọi người đều rất hoảng sợ, giờ đều bị vây trong trạng thái hỗn loạn. Hạ Bồi cuối cùng nhận được tin tức có ích, có người gọi điện thoại hỏi, ra cả tòa lầu đều bị cắt điện, cái này so với việc chỉ tầng lầu bị cắt điện đáng sợ hơn nhiều. Bởi vì tầng hầm là kho hồn của công ty. Vì để đề phòng mọi chuyện, rất nhiều người nhận được mệnh lệnh mà chuẩn bị trang bị chạy đến tầng hầm để bảo vệ. Phòng giam giữ thú cũng được điều người đến gác. Hạ Bồi chờ mọi người rời hết rồi, truyền suy nghĩ cho Hạ Sinh rồi dẫn Hạ Sinh chạy về phía cầu thang, cũng với Hạ Sinh: “Tủ bảo hiểm đặt ở phòng vật chứng nào, mau dẫn đường ” Hạ Sinh đáp ứng, vừa định chạy lên trước lại nhìn thấy Bát Bát ngủ say chiếc bàn bên cạnh, thuận tay nhét Bát Bát vào trong túi rồi rời . Trong lòng ta nghĩ, dù thế nào Bát Bát cũng là linh vật, hẳn là đáng tin hơn cái gì mà siêu năng lực của Hạ Bồi. Bát Bát bị đánh thức, nhô đầu ra khỏi túi, Hạ Sinh vội đặt tay lên miệng ra dấu cho nó yên lặng. Bát Bát chớp đôi mắt đen to bằng hạt đậu, nghiêng đầu nhìn nhìn rồi lại an tâm mà chui vào túi Hạ Sinh dẫn Hạ Bồi, nương theo ánh đèn mỏng manh được bật theo chỉ thị khẩn mà đến phòng vật chứng. Còn chưa có điện, trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào khiến bọn họ thoáng nhìn được tình hình trước mắt. Sau khi phát phòng vật chứng vẫn khóa cửa Hạ Bồi thở phào. Cậu ra lệnh cho Hạ Sinh tìm nơi nấp, sau đó tự mình xông lên, ấn theo mật mã tìm được trong đầu của nhân viên phụ trách rồi mở mật mã “Lách cách” tiếng, cửa mở, Hạ Bồi nhanh chóng lẻn vào trong. Hạ Sinh theo sau, dùng sức lấy tay áo lau lau số bàn phím mật mã, trong lòng nghĩ, Hạ Bồi đúng là khinh suất, ngay cả việc được để lại dấu vân tay cũng biết, còn chẳng bằng gã côn đồ như mình. Lau dấu vân tay xong, Hạ Sinh cũng lẻn vào phòng. Căn phòng này rất lớn, gian bên trong được vài chiếc tủ lớn ngăn cách thành mấy phần, mọi thứ đều được cất trong tủ rất ngăn nắp. Hạ Bồi nghiêm túc nhìn hồi, xác nhận trong phòng có ai, ra hiệu cho Hạ Sinh rồi bắt đầu tìm tủ bảo hiểm Tủ bảo hiểm đặt ở cạnh cửa sổ, Hạ Bồi và Hạ Sinh đều nhìn thấy, hai người nhìn nhau, trong lòng có chút cao hứng, mọi việc có vẻ thuận lợi. Hạ Bồi nhìn thoáng qua xung quanh, camera trong phòng này cũng giống bên ngoài, đèn đỏ đều bị tắt, chứng tỏ mất điện nên hoạt động. Vì thế Hạ Bồi chậm rãi tiến đến bên tủ bảo hiểm, trong lòng lẩm bẩm mật mã của Tần Nam rồi vươn tay định mở. Nhưng vừa đụng tới hoảng hốt, khóa mật mã chuyển động, Hạ Bồi vội rụt tay về. Hạ Sinh thấy thế cũng rụt người, nằm sấp xuống, thấy khóa tủ bảo hiểm tự chuyển động, sợ tới mức tưởng quỷ mà “A” tiếng. Hạ Bồi cả kinh, như hiểu vì sao lại thế, cậu hô lớn: - Hạ Sinh, mau chạy ! Còn chưa dứt lời thấy mình đột nhiên bị bay bổng lên rồi đập mạnh vào tường Hạ Sinh thấy bị bay cao như vậy nghĩ chắc chắn là quỷ, ta nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy được hai bước quay đầu lại, chợt thấy chiếc ghế bay thẳng tới chỗ mình, cùng hướng với Hạ Bồi bị ném tới. Hạ Sinh cả kinh, vội xông lên ôm lấy chiếc ghế rồi đặt lại đất Hạ Bồi ngã xuống đất, hoảng sợ nên lời. Hạ Sinh che trước người cậu, lớn tiếng quát: - Ai? Quỷ quái phương nào. Đây… đây là công ty Nhã Mã, phải nơi để mày càn quấy… Giọng ta đủ lớn nhưng đáng tiếc chẳng có chút khí thế nào. Hạ Sinh kêu xong, lòng thực hoảng hốt, nghĩ cũng biết là chẳng ai sợ tiếng mắng run rẩy của mình. Chiếc ghế trước mặt bọn họ lại di chuyển, Hạ Sinh sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, xung quanh có gì có thể cầm, sờ sờ trong túi, ai da, vừa rồi vội cùng Hạ Bồi , đầu vịt gặm nửa nhét vào túi áo bên trái, dưới tình thế cấp bách lấy ra ném về phía chiếc ghế. Hạ Bồi nhắm mắt, cảm thấy Hạ Sinh thể trông cậy được Chiếc ghế kia đương nhiên hề bị ảnh hưởng, lúc này lại có thêm chiếc ghế bay tới, hai chiếc ghế ra sức mà bay. Hạ Sinh hoảng hốt hỏi Hạ Bồi: - Rốt… cuộc là.. là… có mấy con quỷ đây. Hạ Bồi ấm ách : - Bảo chạy chạy, mấy con khác biệt gì sao? chạy mới có người đến cứu tôi được chứ - Đúng, hẳn là nên chạy Hạ Sinh hối hận, thời điểm này nghĩa khí có tác dụng gì chứ. ta sốt ruột lại mò mò túi, lại lấy ra thứ đồ để ném qua, đến lúc sắp ra tay mới thấy khác lạ, trong tay mềm mềm nhũn nhũn đầy lông, đó chẳng phải là Bát Bát. Hạ Sinh vội rụt tay, đặt Bát Bát ở trước mặt, với hai chiếc ghế dựa kia: - Đừng tưởng rằng các ngươi lợi hại, đây là Vô địch sấm sét Thử tướng quân Bát Bát, có thể đánh chết các người đó Lần này ta năng gãy gọn nhưng với việc Bát Bát có ích hay trong lòng ta cũng chẳng dám chắc. Con chuột bé tí, bình thường chỉ thấy nó ham chơi, nào thấy có bản lĩnh gì. Nhưng giờ phút này cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy. Hai chiếc ghế kia hiển nhiên cũng chẳng bị dọa, chúng chẳng hề do dự lại tiếp tục phi lên, hung hăng nện vào đầu Hạ Sinh. Hạ Sinh kêu lớn, Bát Bát cũng mặc kệ, ném nó ra rồi ôm đầu ngồi phệt xuống đất, tư thế tiêu chuẩn để chuẩn bị chống đỡ trận đòn này. Nhưng chuyện ta ngờ xảy ra. Bát Bát lại theo lực ném của ta mà nhảy lên cao, cái đuôi vung lên như cái roi đánh lên chiếc ghế. Chỉ nghe “ba” tiếng, chiếc ghế bị quất mà gãy đôi rồi rơi xuống đất. Vừa xử lý xong, Bát Bát lại xoay người, hai chân vỗ vỗ, đánh chiếc ghế còn lại đập vào tường, cũng tan nát Hạ Sinh vừa ôm đầu vừa liếc mắt nhìn trộm, thấy Bát Bát dũng mãnh như vậy sợ hãi mà cười khan, chỉ vào Bát Bát mà với Hạ Bồi: - Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa! Vô địch sấm sét Thử tướng quân Bát Bát là huynh đệ của đó, tốt quá ! ta lấy lại tinh thần, lại đặt Bát Bát vào tay, đưa lên miệng mà hôn loạn: - Giỏi lắm, Bát Bát, phải dựa vào chú rồi! Bát Bát nằm trong tay ta mà giãy dụa, móng vuốt nho cào cào lên miệng Hạ Sinh, hiển nhiên là hề thích hành động thân mật này của Hạ Sinh. Chờ Hạ Sinh dừng lại, Bát Bát rung rung đám lông mềm người, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ ý rất vừa lòng với danh xưng Vô địch sấm sét thử tướng quân Bát Bát. Hạ Sinh và Hạ Bồi cùng đứng dậy, dựng lỗ tai mà nghe nhưng chẳng nghe thấy gì. Hạ Bồi dùng suy nghĩ với Hạ Sinh: “Tôi nghe thấy ở đây có người”. “ chính là người”. Hạ Sinh vội giải thích, mẹ ơi, ở đây có ai, thế khó trách, công ty chuyên hàng ma tróc quỷ lại còn có thể có quỷ? Hạ Bồi thầm khinh thường, muốn tranh cãi về vấn đề này với kẻ ngu ngốc, vừa rồi quả thực giống là quỷ làm, cậu nghi ngờ chính là người đó, chỉ có ông ấy mới có năng lực này. Cậu cố gắng nghe, quả thực nghe trong phòng có người, chẳng lẽ dũng mãnh khi nãy của Bát Bát dọa được ông ấy? Hạ Bồi cẩn thận nghĩ nhưng xung quanh lại rất im lặng, chẳng có chút tiếng động nào. Hạ Bồi như quyết tâm điều gì đó, với Hạ Sinh: - Chúng ta mau mở tủ ra , nhân dịp này, có lẽ còn có cơ hội. - A, vẫn muốn mở tủ? Hạ Sinh nơm nớp lo sợ, cảm thấy mình đúng là may. ta đặt Bát Bát trước ngực như thể là bùa hộ mệnh, dùng vai làm tay vịn cho Hạ Bồi, tới tủ bảo hiểm kia. Ánh trăng ngoài cửa sổ chẳng biết trốn đâu, phòng tối khó nhìn. Hạ Bồi và Hạ Sinh cẩn thận đến bên tủ, bắt đầu thử mở khóa. Nhưng Hạ Bồi xoay thế nào cũng xoay được, Hạ Sinh hoảng muốn chết, nơi này thể ở lâu, rất nguy hiểm, Hạ Sinh đẩy Hạ Bồi ra: - Để , em đọc số Người này nhất định là vừa nãy bị đập vào người bị thương nên tay sức Nhưng đến khi ta chạm tới ổ khóa mắt cũng trợn tròn. Như thế có người giữ chặt lại, ta dùng hết sức cũng thể lay chuyển được - Có… có quỷ. Em trai à, chúng ta cần tài liệu, mau , nơi này rất nguy hiểm. Lần sau có cơ hội lại đến. Hạ Sinh vừa dứt lời thấy chiếc tủ bảo hiểm chuyển động tiến lên trước mà đập vào đầu ta. Tủ bảo hiểm rất nặng nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh khiến cho Hạ Sinh đau đớn quỳ rạp đất, ôm trán được lời Hạ Bồi thấy thế cũng hoảng sợ, xem ra nơi này thực thể ở lâu. Cậu kéo Hạ Sinh, đỡ ta ra ngoài. Hạ Sinh vừa vừa ồn ào: - Xong rồi, xong rồi, chắc chắn bị đập thành ngốc rồi, con mẹ nó đau quá - Câm miệng, bảo đừng có lớn, trong đầu là được rồi - Kêu đau còn phải kêu ở trong đầu? Ngốc thế sao? Hạ Sinh tủi thân lẩm bẩm nhưng nhịn được mà lườm lườm Hạ Bồi. “ vốn ngốc rồi, chẳng sao đâu”. Hạ Bồi vừa ra sức kéo Hạ Sinh nhanh vừa mắng trong lòng. Lúc này cậu rất lo lắng, cậu dám chắc chắn nhưng có dự cảm lành dâng lên. Người làm việc này, còn cả bản thân mình nữa, tất cả khiến cậu có cảm giác rất ổn. Lúc tới cửa, cậu dừng bước. Hạ Sinh thấy thế kinh ngạc, vừa xoa trán vừa ngẩng đầu nhìn, sau đó hét lớn tiếng - A!!! Ở cửa, người đứng đó, bóng người đen tuyền trong bóng tối, dưới ánh trăng mỏng manh càng thêm vô cùng quỷ dị, trầm Hạ Sinh “kìm lòng đậu” mà vẫn tiếp tục hét lớn. Hạ Bồi ngăn cản ta, giờ phút này cậu cũng chỉ cố nhìn trừng trừng bóng đen kia, lòng vừa hoảng vừa sợ. Nhưng tiếng hét chói tai của Hạ Sinh hiển nhiên khiến cho bóng đen kia rất khó chịu. ta bình tĩnh mà quát: - Các người nhân dịp mất điện, vào phòng cất vật chứng là muốn làm gì? Hạ Sinh vội ngậm miệng lại, phải quỷ sao? Biết tiếng người, tốt quá. Nhưng ngay sau đó ta mới phản ứng lại: bọn họ làm chuyện xấu bị người bắt quả tang. - Chuyện này… chuyện này… Hạ Sinh biết nên làm thế nào, theo bản năng ta nhìn Hạ Bồi, trong bóng tối thấy vẻ mặt của cậu nhưng ta cảm nhận được bàn tay đỡ mình của Hạ Bồi nắm chặt. Xem ra cậu cũng rất lo lắng. Hạ Sinh há miệng còn định gì đó nhưng lại bị Hạ Bồi kéo vào trong phòng, sau đó nghe được Hạ Bồi với mình: “Chút nữa chỉ cần có cơ hội phải chạy , tìm người đến cứu tôi”. - Cái gì? Hạ Sinh rất kinh ngạc, thể khống chế mà hỏi lớn. bị người phát , còn chạy cái gì? Bọn họ đến trộm đồ sao có thể có người đến cứu bọn họ, đánh chết bọn họ là may rồi - Con dùng tâm ngữ để thông cung à? Hạ Bồi! Bóng đen kia vừa vừa chậm rãi đến gần bọn họ. Hạ Sinh biết câu “cái gì?” của mình tiết lộ bí mật nên thầm tự kiểm điểm. ta vội thương lượng với Hạ Bồi: “Chúng ta lập tức đầu hàng, xin được tha thứ, có lẽ bị đánh. Đúng rồi, là cùng Bát Bát chơi trốn tìm nên cẩn thận chạy vào. Cùng lắm bị trừ tiền lương, ở đây chưa mất gì, hẳn là sao…” “Hạ Sinh, câm miệng”. Dòng suy tư của Hạ Sinh bị Hạ Bồi vô tình cắt ngang. Hạ Sinh nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nhịn gì. Lúc này bọn họ lùi đến bên cửa sổ, ánh trăng lại ló ra, dưới ánh sáng này, bóng đen kia rốt cuộc cũng ra khỏi bóng tối, lộ bộ mặt. Hạ Sinh thấy được mặt của ta rốt cuộc hiểu được ý của Hạ Bồi là gì. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội nhìn sắc mặt người ta mà sống, ta hiểu được, khuôn mặt này sát ý.