Chương 5 Tiểu ma vương trước sau đều thất thủ Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Nghiêm Lạc hài lòng với biểu như vậy của con, chút chuyện mất kiên nhẫn như thế. nhíu mày, còn chưa gì Tiểu Tiểu nhìn ra dấu, ý bảo đưa Tiểu ma vương ra ngoài sợ đánh thức Tiểu Mai Côi Tiểu Tiểu bước tới bế Nghiêm Cẩn xuống giường, vỗ vỗ mông của cậu: - đánh răng rửa mặt rồi chuyện đừng làm ổn Nghiêm Cẩn đương nhiên phục, quay đầu vừa định phát bực thấy bàn tay lớn của cha dương cao, xách áo cậu nhóc ra ngoài - Cha, sao cha chẳng chịu giúp con, con mới là con đẻ của cha mà Nghiêm Lạc trừng mắt, Nghiêm Cẩn biết mình lỡ lời, sợ tới rụt vội cổ lại nhưng ngoài miệng vẫn lảm nhảm: - trong sạch của con mất rồi, con kiên quyết muốn chịu trách nhiệm, con bị mẹ hãm hại Nghiêm Lạc khoanh tay trước ngực, tực giận hỏi: - Cái gì là trong sạch? - Trong sạch là gì cha cũng biết sao? Nghiêm Cẩn trợn tròn mắt, cha cậu là người từ hành tinh nào đến? - Ặc… Nghiêm Cẩn cảm thấy đáp án ở ngay miệng nhưng hiểu sao nổi cho ràng, cậu nghĩ hồi rồi : - Dù sao đó là thứ rất quan trọng, mạng và TV đều có , nam nữ nằm cùng giường là mất trong sạch - Về sau được xem những thứ vô bổ đó nữa. Những từ ý tứ ràng đừng dùng bừa. Cái gì mà mất trong sạch. Người con như hạt đậu đỏ, có cái gì mà mất trong sạch? Tiểu Nghiêm Cẩn lấy lại tinh thần: - Cha, ý cha là con bị khi dễ? Con cần chịu trách nhiệm? - Con yên tâm, có những chuyện con muốn chịu trách nhiệm cũng chịu nổi đâu. Ngày nào cũng làm loạn. Còn nữa, gặp chút chuyện vội vội vàng vàng, hô to gọi , còn thể thống gì nữa. Càng gặp chuyện bất ngờ càng phải ổn trọng, nghĩ cách giải quyết còn hơn là ồn ào, náo loạn. Nhớ chưa? Thấy cậu nhóc gật đầu, Nghiêm Lạc đẩy nhóc vào toilet: - Nhanh đánh răng rửa mặt , được làm loạn nữa Tiểu ma vương lúc này thấy tim gan bé an ổn lại, mặt trời cũng sáng rỡ, khí tươi mát, cuộc sống sau này ngập tràn hi vọng. Cậu vừa vui tươi hớn hở đánh răng khiến bọt đánh răng bắn văng tung tóe. ra chịu trách nhiệm cũng sợ, có thể nghĩ cách giải quyết mà. Cậu muốn lấy 3000 vợ, cho dù chịu trách nhiệm với rùa cũng chỉ là 1/3000, cùng lắm sau này biếm con nhóc đó vào lãnh cung, gọi nó là rùa đông lạnh Cậu vừa vui mừng vừa súc miệng, kết quả bị sặc nước. Tất cả đều tại con rùa kia, cậu cứ gặp con nhóc đó là chẳng gặp chuyện gì tốt lành. cần chịu trách nhiệm là được rồi. Thế giới này vẫn còn đẹp và công bằng . Nghiêm Cẩn dây dưa rửa mặt xong biến toilet thành bừa bộn như có bão qua. Áo ướt sạch. Cậu nhìn nhìn, cởi áo, tiện tay quăng vào chậu, sau đó cởi trần vừa gọi mẹ vừa chạy vào phòng ngủ của bố mẹ: - Mẹ ơi, tìm quần áo cho con, vừa rồi ướt hết rồi Chạy vào phòng ngủ của cha mẹ, cậu trợn tròn mắt. Rùa ở trong đó? Sao con bé này lại ở đó? Ở đó còn chưa tính, sao lại mở to mắt đứng giường, vừa vặn nhìn thẳng ra cửa. Khi nãy cậu nhảy vào bị nhóc thấy được. Cậu mặc áo, mặc áo a! Lại bị xem hết rồi Tiểu ma vương lại tức giận, vì sao người bị thiệt luôn là cậu? Mọi người xem, con rùa kia quần áo chỉnh tề, mẹ còn vừa giúp nó đóng cúc áo cuối cùng xong, cậu nếu sớm đến có phải cũng nhìn được rồi sao? Ít nhất cũng là công bằng? Nhưng giờ người chịu thiệt là cậu, vì sao? Nghiêm Cẩn lúc này làm ồn, cậu phải khắc chế, phải khắc chế, quân tử báo thù, mười năm muộn, rùa kia cứ chờ coi! Nghiêm Cẩn thở sâu, giả bộ bình tĩnh quay đầu chạy về phòng mình nhưng lúc này Tiểu Tiểu vừa giúp Mai Côi mặc quần áo xong, bế nhóc xuống đất rồi vội chạy tới chỗ Nghiêm Cẩn. - Sao con mặc áo, sáng sớm lạnh, mau mặc vào Rồi chạy sang phòng cậu, lật tủ quần áo, tìm quần áo cho cậu nhóc. Trước kia, Tiểu Nghiêm Cẩn luôn tự quyết định mặc gì, ít lần giằng co quần áo với Tiểu Tiểu nhưng hôm nay lại ngoan bất thường, lấy gì mặc đó khiến cho Tiểu Tiểu thấy rất lạ. làm sao mà biết trong đầu con mình nghĩ cái gì. Cậu thấy vô cùng nhục nhã, chỉ dưới bị nhìn mà giờ cũng bị thất thủ. Ba mẹ chỉ nhìn mà giúp cậu, cậu tự nghĩ cách. bàn cơm, Nghiêm Cẩn vẫn hung hăng nhìn chằm chằm rùa . Mai Côi nhìn lại cậu, ánh mắt trong suốt bình thản. Bé cũng rất buồn bực, vì sao Nghiêm Cẩn luôn tức giận? Tiểu Tiểu đo nhiệt độ cho Mai Côi, sốt giảm, cháo ăn xong, người nhìn có tinh thần hơn. Từ lúc ngủ dậy đến lúc ăn cơm, nhóc vẫn gì nhưng rất ngoan, bảo gì làm nấy. Giờ xem ra bé sao, Tiểu Tiểu quyết định hỏi chút chuyện tối qua - Sao đêm qua con trốn ? Mai Côi cắn cắn môi, thầm vào tai Tiểu Tiểu: - Con sợ Nghe con bé , Tiểu Tiểu thở phào nhõm lại hỏi: - Sao lại sợ, Tiểu Phương làm gì con? - Chị ấy bới tới bới lui khắp nơi Tiểu Tiểu nhíu mày: - ta táy máy ăn trộm? Mai Côi lắc đầu, tóc tơ khẽ lay động: - Con cũng biết, con trốn . Tiểu Tiểu đau lòng ôm nhóc vào lòng: - Đừng sợ, có dì ở đây rồi Nghiêm Cẩn vừa nhồi đầy miệng bánh bao thịt vừa nhắc nhở đôi lớn biểu diễn lừa tình: - Mẹ, con mới là con đẻ của mẹ Tiểu Tiểu lườm cậu cái: - Tất nhiên mẹ biết, nếu phải con ruột của mẹ sớm đưa con cho ba con giải quyết rồi Nghiêm Cẩn há mồm, lại nhét bánh bao đầy miệng - Cái gì là con ruột? Mai Côi tham dự vào đề tài - Chính là là mẹ sinh ra, liên quan tới em. Nghiêm Cẩn tức giận Mai Côi gật gật đầu, tỏ vẻ rất hiểu lời của cậu nhóc. bé nghiêm trang đáp bằng giọng non nớt: - Là liên quan, em sinh, hơn nữa, em còn hơn Tiểu ma vương sửng sốt hồi rồi mới phản ứng lại, cậu suýt nghẹn bánh bao. Chỉ vào Mai Côi mà lại biết gì cho đúng. nhóc này, lại dám chiếm tiện nghi của cậu! Cậu lại, chỉ đành nhìn Tiểu Tiểu: - Mẹ, mẹ xem con bé kia! Tiểu Tiểu cười ha ha, Tiểu Mai Côi khá. - Mẹ còn cười, mẹ còn cười, mẹ chịu giúp con Nghiêm Cẩn rất hài lòng với việc mẹ giúp người ngoài như thế Mai Côi nhìn Tiểu Tiểu lại nhìn Nghiêm Cẩn, bé vì sao ấy lại tức giận. nhóc chỉ là cảm thấy cậu rất đúng, thế cũng phải tức? - ơi, tức giận tốt đâu - Cái gì? Con bé này còn dám khiêu khích Mai Côi giọng, kiên nhẫn giải thích: - Mẹ em , tức giận là tốt, tức giận, tốt - là của mày, tao phải là mày Mai Côi lại bình tĩnh, nhã nhặn đáp: - Mẹ em , lớn hơn em phải gọi là Ha ha, bắt lỗi ngay. Nghiêm Cẩn đắc ý: - Lớn hơn mày là , thế còn chị là thế nào? Mai Côi hơi nhăn đôi mày thanh tú, có chút khó hiểu. Bé nhìn Nghiêm Cẩn rồi lại nhìn Tiểu Tiểu, khe khẽ hỏi: - Dì ơi, chẳng lẽ là con ? (Ôi má, con nhóc này chết đượcJ))) - A!!!! Nghiêm Cẩn bắt đầu phát điên. Ai tới cứu cậu , con nhóc này chẳng những là rùa mà còn là con rùa ngu ngốc đáng chết, thể dạy dỗ, phiền. Tiểu Tiểu nhịn được, hôn lên má Mai Côi kêu, cười lớn sảng khoái. Tiểu Mai Côi có hơi hiểu được, ra mỗi lần tức giận dì rất vui, nên làm thế cho dì vui. (ôi ngốc) Hôm nay, hai đứa nhóc đều nhà trẻ. Mai Côi vì bị ốm, Nghiêm Cẩn là vì nhàn hạ muốn giám thị rùa . Nghiêm Lạc như bình thường, xử lý chuyện Tiểu Phương còn Tiểu Tiểu gọi cho Mai Khánh Hải kể lại chuyện tối qua, báo cho hai ngày tới Mai Côi ở nhà mình cho yên tâm, công tác về đón nhóc Mai Khánh Hải cảm ơn liên miệng, lại muốn gặp Mai Côi, dặn dò nhóc phải biết nghe lời, cha sớm trở về, Mai Côi rất ngoan ngoãn đồng ý. Điều này khiến cho Tiểu Tiểu ngồi cạnh nhìn hâm mộ. Sao người ta sinh con đều được người người thích. Nhìn lại Tiểu ma vương nhà mình rồi lại nhìn lại căn phòng bừa bộn. Ai dà, khác biệt quá lớn Thu xếp xong chuyện Mai Côi, Tiểu Tiểu lại gọi điện cho người giúp việc gia đình là Tiểu Chung đến. Hôm nay phải trông hai đứa trẻ lại phải dọn thư phòng để lấy chỗ ngủ cho Mai Côi, mình làm xuể. Nhất là khi Nghiêm Cẩn còn coi Mai Côi như cái gai trong mắt, lúc nào cũng gây rối, khó chiều hơn bình thường gấp mấy lần. May mà biểu của Mai Côi rất bình tĩnh, so đo với Tiểu ma vương. thực tế, Tiểu Tiểu thấy Mai Côi có hơi lặng lẽ, con bé có thể lẳng lặng mình ngồi trong góc, bị quấy rầy bởi những thứ xung quanh, dường như có thể giới của riêng mình. Nhưng con bé cũng thích theo sau Tiểu Tiểu, im lặng xem làm việc. Lúc quay đầu nhìn mỉm người, cũng quấn quýt gây rối. Đứa này rất hoạt bát, điều này làm cho Tiểu Tiểu có chút lo lắng, dù sao đứa bé còn cha mẹ li dị, bảo mẫu chú ý chăm sóc, thế có phải là khiến đứa mắc chứng trầm cảm? Giống như tối hôm qua, bảo mẫu lục lọi này nọ khiến cho bé mẫn cảm, sợ hãi đến vội trốn xuống góc giường, cái này hình như có chút bình thường. Có phải nên đưa con bé đến bác sĩ tâm lí Tiểu Tiểu quyết định chờ Mai Khánh Hải về rồi chuyện nghiêm túc với ta. rất thích Mai Côi, hi vọng có thể chăm sóc con bé. ngày làm việc bận rộn qua , Tiểu ma vương mấy lần khiêu khích rùa đều bị bạn Mai Côi thản nhiên mà ngốc nghếch cản lại. người táo bạo vô cùng, người lại mờ mịt chẳng hiểu gì khiến cho ngày hôm đó của Tiểu Tiểu vô cùng vui vẻ. Giường của Mai Côi mua về, Tiểu Tiểu chọn chăn gối màu hồng nhạt thêu hoa màu vàng và con thỏ. Mai Côi rất thích, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, tay bé sờ soạng liên tục, lại đặt con thỏ ở bên giường, vừa nhìn vừa cười. Nghiêm Cẩn nhìn thấy cảnh này, trong lòng nổi lên “diệu kế” Hơn 8h tối, Mai Côi muốn ngủ chiếc giường mới kia, Tiểu Tiểu chuẩn bị cho nhóc xong, đưa đến giường, hôn lên chiếc má phính của nhóc chúc ngủ ngon. Mai Côi vui vẻ cười, ôm con thỏ nằm xuống, cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại. Tiểu Tiểu tắt đèn rồi bước ra ngoài. Cũng lâu sau, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng động lớn. Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu và Nghiêm Cẩn, nhà ba người chạy vào thư phòng. Bật điện lên, chỉ thấy chiếc giường khi nãy vẫn đẹp giờ hai chân dựa vào tường bị gẫy, nghiêng hẳn sang bên. Mà Mai Côi co rụt người trong góc tường ôm đầu, hiển nhiên lúc giường gãy khiến cho bé đầu đập vào tường Nghiêm Cẩn ha ha ha cười lớn, chỉ vào Mai Côi mừng rỡ : - Mày còn làm cho giường ngủ cũng sập được, đúng là ngu ngốc Tiểu Tiểu vội đến bế Mai Côi lên. Nghiêm Lạc xoay người tay xách cổ Nghiêm Cẩn ra ngoài, đến phòng khách, ngồi lên sô pha, để cậu đùi hung hăng đánh vào mông cậu mấy cái mạnh: - Dạy con bao nhiêu lần nữa, năng lực thiên phú phải để hại người, con bỏ lời của cha đâu? Nghiêm Cẩn bị đánh đau kêu lớn, còn mạnh miệng: - phải tại con! Nghiêm Lạc cực kì tức giận, lại vụt lên vài vụt: - Làm chuyện xấu còn thừa nhận Nghiêm Cẩn kêu thảm nhưng hề khóc, cuối cùng sợ bị đánh, chân đá loạn, ồn ào xin tha: - Sau này con dám nữa, dám nữa Lúc này Nghiêm Lạc mới dừng tay. Nhưng vẫn phải phạt Nghiêm Cẩn, bế cậu nhóc đến góc tường trách mắng: - Con đứng ở đây ngẫm nghĩ cẩn thận lại cho cha, cha bảo đừng nhúc nhích Nghiêm Cẩn sao dám nhúc nhích, đứng đờ ở đó, trơ mắt nhìn cha vào phòng. Sau đó nghe được tiếng “”. lát sau, Nghiêm Lạc ra, cầm bốn chiếc chân giường ra. lát sau, Tiểu Tiểu cũng ra, nhìn con đứng ở góc tường, tới : - Lần này con thực quá đáng, mẹ giúp con Nghiêm Cẩn bĩu môi, trong lòng rất buồn bực. Cậu chỉ là đùa nghịch thôi, con rùa kia cũng ngã chết, chỉ bị đập đầu 1 tí, có gì đâu. Cậu thường xuyên bị cha đánh, chắc chắn còn đau hơn nhiều, cậu sao con rùa kia giả bộ cái gì, đáng ghét. Cậu trơ mắt nhìn cha mẹ về phòng, phòng khách trống rỗng chỉ còn mình cậu, lâu rồi vẫn có cậu có thể động, ràng cậu mới là con đẻ nhưng sao lại bị đối xử bất công như thế? Nghiêm Cẩn đứng hồi, cảm thấy chịu được, mông đau quá, cha ra tay chẳng chút nào, rất muốn xem mông bị đánh thành thế nào Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm cửa phòng cha mẹ, nơi đó có động tĩnh gì. Nghiêm Cẩn do dự lát, đến chỗ góc phòng khách có gương, bật đèn, quay lưng, kéo quần xuống, lộ ra cái mông , quay đầu soi gương Chậc chậc, cha là độc ác. Nhìn mông cậu chẳng khác gì mấy con khỉ đỏ đít TV, là xấu, đỏ hồng, còn hơi ngứa, rất muốn gãi. Nghiêm Cẩn thưởng thức mông đỏ của mình đột nhiên ở trong gương có chiếc đầu , mắt to tròn kinh ngạc nhìn cậu Nghiêm Cẩn sợ tới mức cứng đờ người. hồi sau mới phản ứng lại: Trời cao ơi, đất dày ơi! Rùa con kia lại nhìn thấy mông đỏ hồng của cậu sao?
Chương 6 Vì lập uy tiểu ma vương làm chuyện xấu Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Tiểu Nghiêm Cẩn quay phắt lại, trừng mắt nhìn Tiểu Mai Côi, hai tay vội kéo quần lên. Tiểu Mai Côi còn nhìn mông cậu nhóc, Nghiêm Cẩn dám làm lớn chuyện, dù sao khi nãy bị cha đánh cho phù mông, có muốn gây chuyện cũng phải chờ lúc khác. Nhưng Mai Côi lại , nhóc đến gần, khe khẽ : - ơi, đau ? Nghiêm Cẩn cắn răng lời nào, trong lòng nghĩ: Giả mù sa mưa, còn phải vì mày mà tao mới bị đánh. Mai Côi còn định gì nữa cửa phòng Nghiêm Lạc lại mở ra. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu ra, thấy hai đứa bé đều ở phòng khách, Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, bước đến hỏi: - Mai Côi sao thế con? Muốn toilet à? Mai Côi lắc đầu, vươn tay lắc lắc tay Nghiêm Cẩn rồi với Tiểu Tiểu: - Dì ơi, đau lắm Tiểu Tiểu hiểu ra, sờ đầu Nghiêm Cẩn rồi vuốt tóc Mai Côi: - sao đâu, Mai Côi ngủ trước . Mai cùng nhà trẻ nhé Nghiêm Cẩn bị Mai Côi nắm tay rất mất tự nhiên mà vì có Nghiêm Lạc Tiểu Tiểu nhìn cậu cũng dám rút tay ra. Mai Côi nhìn cậu rồi lại với Tiểu Tiểu: - Thế cũng ngủ - Đúng, các con đều phải ngủ sớm, mai cùng học Tiểu Mai Côi tươi cười, ngoan ngoãn để Tiểu Tiểu nắm tay về phòng ngủ. Nghiêm Cẩn bị Nghiêm Lạc nhìn chằm chằm, cậu cúi thấp đầu, chân di di sàn nhà dám gì. Nghiêm Lạc nhìn cậu nửa ngày mới hỏi: - Biết sai chưa? - Ừm. Nghiêm Cẩn hừ hừ - chuyện - Con biết sai rồi cha ạ! Nghiêm Cẩn khẽ , cảm thấy tủi thân - Sai thế nào? - Dạ, là được làm thương người khác Nghiêm Lạc gì, Nghiêm Cẩn trong lòng lo lắng, qua lúc rốt cuộc nghe được cha : - ngủ , mai còn học Lúc này Nghiêm Cẩn mới thở phào, mặt xám xịt vào phòng Đêm đó, Nghiêm Cẩn khó ngủ, cả đầu cậu chỉ nghĩ đến con rùa kia. Cậu phục. Nghĩ mà xem, Tiểu ma vương cậu từ trong bụng mẹ sinh ra đến giờ (được 4 năm chứ mấy) chưa từng chịu thiệt bao giờ. Bất kể là người lớn hay trẻ ai cũng thương chiều chuộng cậu, đương nhiên tính cha cậu. Cho dù là các bạn học, bất kể là ở trường hay ở khu nhà, ai mà chẳng nghe lời cậu. Nam sinh theo cậu làm loạn, nữ sinh ai cũng thích cậu. Chưa từng có ngoại lệ. Con rùa kia, cậu chẳng thân thiết, hôn hít thế mà còn bị nó nhìn từ xuống dưới, từ trước đến sau. Nó mới đến nhà cậu có hai ngày mà cha mẹ cậu bỏ mặc cậu. Cho nên con rùa đó nhất định là tai họa, cậu nhất định trừng trị nó, bằng sau này cậu sống thế nào? Tiểu Nghiêm Cẩn vừa nghĩ vừa ngủ thiếp . Cậu nằm mơ, trong giấc mơ chỉ có con rùa hung ác đuổi theo cậu, cậu liều mạng trốn chạy nhưng con rùa kia còn chạy nhanh hơn cậu. Nó xông lên, hung hăng cắn mông cậu. Mông Nghiêm Cẩn đau đớn, cậu kêu lớn rồi tỉnh dậy Trợn mắt nhìn thấy trời sáng, là mẹ vỗ mông gọi cậu thức dậy. Nghiêm Cẩn khó chịu dậy, cậu nhìn xung quanh phòng lượt. Tốt lắm, có con rùa nào cả, lúc này mới yên tâm ra ngoài toilet đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong rồi, lại cảnh giác chạy về phòng, khóa cửa phòng lại rồi mới yên tâm thay quần áo. Thay quần áo xong, nhìn trong giương vô cùng đẹp, rất tuấn tú khôi ngô, hơn nữa bị rùa con nhìn trộm, an toàn biết bao. Tiểu ma vương vào nhà ăn, thấy rùa con ngồi bàn ăn bánh bao, uống sữa. Cậu khỏi thầm nghĩ: Mày cứ chờ , hôm nay đến trường xử lý mày Mai Côi nhìn thấy cậu, mỉm cười ngọt ngào, khẽ gọi: - ơi, ăn sáng Nghiêm Cẩn rầu rĩ ừ hử tiếng rồi ngồi xuống cúi đầu ăn. Tiểu Mai Côi cũng ngại, quay đầu tiếp tục ăn bánh bao. Tiểu Tiểu nhìn hai đứa trẻ ăn uống ngon lành yên tâm. Ăn cơm xong, Tiểu Tiểu mỗi tay dắt nhóc đưa bọn trẻ đến trường. Mai Côi rất thoải mái, đường còn hỏi han các loại cây. Tiểu Tiểu kiên nhẫn dạy bé con nhận biết đây là cây gì, đây là hoa gì. Nghiêm Cẩn ở bên mất kiên nhẫn thỉnh thoảng xen vào, ngược lại lại được Tiểu Mai Côi tán thưởng: - thông minh, cái gì cũng biết. Điều này làm cho Nghiêm Cẩn đắc ý, sau đó lại nghĩ lại: lấy lòng tao cũng vô dụng, chuyện này tao quyết rồi Mai Côi biết cậu nghĩ gì, nhóc hai ngày học, hôm nay đến trường rất vui bởi vì trong trường có rất nhiều bạn để chơi đùa. Bình thường, cha ở nhà, chị Phương cũng thường xuyên nhốt bé trong phòng chơi mình. Bé thích như thế, vẫn mong có người chơi cùng mình Cho nên, suốt buổi sáng Mai Côi rất vui vẻ, tươi cười luôn miệng. Nhưng đến giữa trưa, vừa nghỉ trưa xong Tiểu Mai Côi muốn trượt cầu trượt lại bị cậu bé béo mập kéo ra, còn nhìn bé : - Rùa con, rùa con, chỉ có thể đường, được chơi cầu trượt cậu bé khác cũng chạy đến kêu: - Rùa con Sau đó cũng đẩy Mai Côi ra xa hơn Mai Côi hốt hoảng vội tránh ra nhưng trước mặt lại có hai nam sinh đến, thấy bé thầm mấy câu, sau đó cười gọi nhóc: - Rùa con, rùa con Mai Côi cúi đầu, chạy khỏi đám trẻ con đó, trốn vào phòng học. Trong phòng học có người, Mai Côi ngồi góc, lấy bộ xếp hình bằng gỗ bắt đầu xếp. Bé tập trung chú ý, rất chăm chú xếp hình, rất nhanh xếp được hình lớn nhưng lúc này đột nhiên có cậu bé đến, cước đá lăn hình Mai Côi vừa xếp sau đó quay đầu làm mặt quỷ với Mai Côi, lớn tiếng : - Rùa con, rùa con, con rùa vừa ngốc lại vừa xấu xí Mai Côi há hốc mồm nhìn cậu bé chạy trốn rất nhanh kia, có hơi biết nên làm thế nào. Bé quay đầu, thấy ở góc phòng có ba cậu bé khác nhìn bé, còn thầm thầm. Mai Côi hoảng sợ vội chạy ra phòng học. ra ngoài, Nghiêm Cẩn và mấy cậu bé khác dựa vào nhau cười cười, thấy Mai Côi chật vật chạy đến còn cười lớn hơn. Mai Côi cúi đầu tới, nghe tiếng cười khỏi ngẩng đầu nhìn, khẽ gọi Nghiêm Cẩn: - ơi! Ngưu Ngưu đứng bên cười với Nghiêm Cẩn: - Rùa con kêu mày là kìa, thế mày có phải là con rùa lớn ? Nghiêm Cẩn đẩy cậu bé kia: - Cút Sau đó quay đầu quát Mai Côi: - Ai là mày, gọi linh tinh cái gì, ngu ngốc - Đúng thế! cậu nhóc cùng phụ họa: - Mai Côi thích nhất là ngẩn người, làm gì cũng chậm, rất giống con rùa con - Vừa ngốc vừa xấu xí, vừa ngốc vừa xấu xí… Mấy đứa bé bàn tán ồn ào, hai cậu bé khác từ đâu tới, qua Mai Côi vứt con rùa bông màu xanh vào người bé rồi đạp mấy đạp Tiểu Mai Côi sợ hãi, bé biết xảy ra chuyện gì, vì sao mọi người lại đột nhiên ghét mình như vậy nhưng ác ý rất , bé có thể cảm nhận được: - ơi… bé lui về phía sau mấy bước nhưng vẫn nhịn được xin Nghiêm Cẩn giúp. ràng sáng nay còn giúp bé nhận biết các loài hoa, sao nửa ngày thay đổi? - Ấy, nó vẫn gọi mày là kìa, đúng là ngốc quá . Ha ha ha… Mấy đứa bé sao nghĩ được nhiều, thói xấu trêu chọc người khác khiến bọn chúng thấy đó là trò chơi thú vị, cùng nhau cười huyên náo. Nghiêm Cẩn lại mất kiên nhẫn, như để chứng minh bản thân, tiến lên đẩy ngã Mai Côi rồi : - Ai là mày, ngu ngốc Nghiêm Cẩn đẩy người xong dẫn mấy học sinh khác nghênh ngang bỏ . cậu bé vừa vừa : - Con rùa này có phải là có cha mẹ, hình như đều là ai đưa đón nó học ấy - Ây, là tại vì nó quá ngu ngốc nên ai thích nó cả - Ha ha, đúng là con rùa chả ai thích Nghiêm Cẩn thoáng quay đầu nhìn Mai Côi té ngã đất rồi lại nhìn vào mắt bé. Đôi mắt đen láy như bảo thạch của Mai Côi long lanh nước mắt, thấy cậu quay đầu, vội xoay người đứng dậy rồi chạy về hướng khác. Nhưng dù chỉ trong chớp mắt, Nghiêm Cẩn thấy đôi dòng nước mắt lăn dài má Mai Côi. Sau đó, thời gian trôi dường như rất chậm, Nghiêm Cẩn có chút bất an, cuối cùng cũng đến lúc tan học. Cậu cùng các bạn khác xếp hàng để giáo Từ dẫn ra cổng trường. Các phụ huynh tới đón chờ sẵn. Cửa vườn trẻ vừa mở ra, bọn trẻ vui mừng chạy về phía cha mẹ mình. Nghiêm Cẩn nhìn về bên mẫu giáo bé, Mai Côi cúi đầu đứng cuối hàng, rất ủ rũ. Cậu lanh mắt nhìn thấy tay Mai Côi bôi thuốc đỏ, trong lòng rất bất an. Con bé này lại kể với cha mẹ cậu là chắc (Đùa chứ chương này thương Mai Côi mà ghét Nghiêm Cẩn kinh lên được) Tiểu Tiểu nhìn thấy hai tiểu bảo bối, cười khanh khách tới, vuốt tóc con rồi dẫn cậu đến chỗ Mai Côi. Đến gần, nhìn thấy Mai Côi lắp bắp kinh hãi, đau lòng ôm lấy con bé: - Mai Côi, tay bị làm sao thế này? giáo ở bên giải thích: - Bé tự ngã, để bác sĩ bôi thuốc rồi. Hôm nay các bạn học khác lại, Mai Côi bị số bạn trai khác trêu chọc nhưng hỏi bé lại Tiểu Tiểu gật gật đầu: - Tôi biết rồi, về hỏi bé sau, cảm ơn giáo Nghiêm Cẩn càng chột dạ, cảm thấy bàn tay toát mồ hôi. Cậu nhìn Mai Côi mấy lần nhưng Mai Côi đều cúi đầu chẳng nhìn cậu lần. Tiểu Tiểu thơm Mai Côi rồi dắt tay nhóc về nhà - Mai Côi, hôm nay xảy ra chuyện gì? Là bị các lớp trêu? Mai Côi lời nào, chỉ lắc đầu. - Mai Côi, có chuyện gì nhất định phải cho dì, dì để ai trêu chọc con cả. Con có chuyện gì nhất định phải với dì, dì giải quyết cho con. Nếu dì có ở đó, trong trường còn có giáo, cả Nghiêm Cẩn của con nữa. Có việc gì con tìm , giúp con. Lúc này Mai Côi chỉ cúi đầu nhưng gì. Tiểu Tiểu muốn bức con bé, vẫn cảm thấy Mai Côi là đứa trẻ rất mẫn cảm, phải cẩn thận mới được. Qua hồi lâu đến cổng khu nhà, Mai Côi bông nhiên khẽ gọi: - Dì ơi Lòng Nghiêm Cẩn căng thẳng, lo lắng nhìn Mai Côi. Tiểu Tiểu dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt Mai Côi, kiên nhẫn khẽ hỏi: - Sao thế? Mắt Mai Côi đỏ hồng, khe khẽ : - Dì ơi, con nhớ cha mẹ Bộ dáng yếu ớt lại đáng thương khiến Tiểu Tiểu nhói lòng. ôm thân mình bé của Mai Côi vào lòng: - Cha con sắp về rồi, Mai Côi rất ngoan, rất dũng cảm. Dì bế con được ? Tiểu Mai Côi chôn mặt vào gáy Tiểu Tiểu, cánh tay ngắn cũn ôm chặt cổ Tiểu Tiểu, cuối cùng nhịn nổi khẽ khóc rấm rứt. Nghiêm Cẩn ngây ngốc ở bên nhìn, nhìn bả vai run run của bé, chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác khổ sở khác thường mà cậu thể hiểu nổi
Chương 7 Cầu hòa chưa được ma vương xấu mặt Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Tiểu Tiểu ôm Mai Côi dỗ lúc, chờ con bé ngừng khóc lấy khăn tay lau mặt cho con bé: - Mai Côi ngoan lắm, đừng buồn, chúng ta về nhà trước , dì làm đồ ăn ngon cho con được ? Tiểu Mai Côi chớp chớp đôi mắt to ướt át, hít hít mũi, cái đầu chôn ở gáy Tiểu Tiểu khẽ gật đầu. Tiểu Tiểu cười, khẽ hôn má Mai Côi, bế con bé về nhà. Nghiêm Cẩn chán nản đằng sau, cảm thấy tâm tình rất tệ. Vừa đến cổng khu nhà, chiếc xe vừa vặn dừng lại, Mai Khánh Hải từ xe bước xuống, liếc mắt nhìn thấy ba người lớn bé, Mai Khánh Hải gọi: - Mai Côi. Tiểu Mai Côi vui mừng ngẩng đầu: - Cha ơi nhóc giãy khỏi tay Tiểu Tiểu, chạy tới chỗ Mai Khánh Hải. Mai Khánh Hải gắt gao ôm con vào lòng, căng thẳng mấy ngày công tác cuối cùng mới lơi lỏng - Baby ngoan, con thế nào, cha về rồi, cha tốt, chăm sóc tốt cho con Mai Khánh Hải ôm đứa con bảo bối, hôn nhóc. Tiểu Mai Côi thấy người thân lại khóc: - Cha ơi con nhớ cha lắm! Tiểu Tiểu lôi Nghiêm Cẩn tới, Mai Khánh Hải bế nhóc câu cảm ơn, hai câu cảm ơn. Tiểu Tiểu thấy ta còn kéo hành lý bảo về nhà thu dọn, nghỉ ngơi trước, tối đến nhà mình ăn cơm, tiện bàn việc xử lý chuyện bảo mẫu Tiểu Phương. Mai Khánh Hải liên tục gật đầu, bế Mai Côi về. Tiểu Mai Côi nhu thuận chào tạm biệt Tiểu Tiểu nhưng chào Nghiêm Cẩn khiến cho Nghiêm Cẩn có chút thoải mái. Về tới nhà, Nghiêm Cẩn đứng ngồi yên, cậu chuẩn bị tâm lý, nếu chuyện bại lộ cùng lắm ăn đánh, đến lúc đó nhận sai với cha là được. Tình huống như thế này, cậu nghĩ tâm tình phải khá hơn nhưng hôm nay lại cảm thấy thoải mái nổi. Tiểu Tiểu lại càng buồn bực. Sao hôm nay Tiểu ma vương này lại ngoan ngoãn như thế. Nhưng cũng mặc kệ cậu nhóc, phải chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon chiêu đãi cha con nhà họ Mai. Nhưng vừa đem đồ ăn ra định chế biến Mai Khánh Hải bế Mai Côi tới. Đầu tiên, xin lỗi vì thể đến ăn cơm, Mai Côi làm loạn muốn ăn Mc Donals, lâu gặp con bé nên muốn chiều con bé. Chờ bọn họ ăn về đến nhà cảm ơn Tiểu Tiểu đương nhiên khó mà gì, cũng đồng ý. hôn Tiểu Mai Côi, tiễn cha con bọn họ ra ngoài. Nghiêm Cẩn nhìn theo, vừa rồi Tiểu Mai Côi vào nhà có lén liếc nhìn cậu cái, thấy cậu nhìn mình vội quay đầu, còn rụt về phía cha mình. bé rất sợ Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn hẳn nên vui mừng vì chuyện này nhưng biết vì sao, cảm thấy mình làm sai. Trước kia cùng đám bạn chơi đùa, mọi người đều nghịch ngợm, nếu là mách giáo, mách bố mẹ. Nhưng con rùa con ngu ngốc này chỉ biết lặng lẽ khóc mình, làm cho cậu chẳng thấy có tí thành tích trêu chọc nào. Đều do con bé kia, là đứa trẻ kì quái, vừa ngu lại vừa đáng ghét. Nó quả nhiên là con rùa. Nhưng nghĩ như vậy cũng chẳng dễ chịu hơn tí nào. Hơn 8h tối, Mai Khánh Hải rất khách khí mang lễ vật đến cửa, Nghiêm Cẩn nghe được tiếng chuông cửa rất tích cực chạy ra mở cửa. Nhìn thấy ngoài chỉ có Mai Khánh Hải có chút thất vọng, chẳng lẽ con rùa kia là đồ hẹp hòi? Cứ thế để ý đến cậu nữa? Nghiêm Cẩn ngoan ngoãn hiếm thấy ngồi sô pha, định thám thính tin tức lại bị Nghiêm Lạc đuổi về phòng. Nghiêm Cẩn có chút vui nhưng cũng chẳng có cách nào, mặt xám ngoét vào phòng, quẹo trái quẹo phải chẳng có chuyện gì làm. Bởi vì lần trước bị phạt, phòng cậu bị cắt mạng, TV đáng của cậu cũng bị tịch thu, cậu ngồi ngốc cũng được. Vì thế, Nghiêm Cẩn lén mở cửa phòng nghe trộm. Giọng vốn rất bé nhưng Nghiêm Cẩn phải là bạn bình thường, cậu vận khí, ngưng thần là có thể nghe phân nửa đoạn đối thoại Giờ mấy người lớn chuyện bảo mẫu Tiểu Phương. Mai Khánh Hải về nhà kiểm tra đồ đạc cũng thấy mất thứ gì quý giá. Tiểu Phương này là sau khi vợ bỏ mời về, trước mặt vẫn tỏ ra tận tâm, cũng xuề xòa, phát có gì khác lạ. Lúc chuyển nhà cũng đưa đến đây. Mai Côi là đứa trẻ rất ngoan, cũng biết thương cha, nên bình thường kể khổ gì với . cũng bận nên sơ sót. Lần này nếu nhờ Tiểu Tiểu phát chừng Mai Côi xảy ra chuyện. Mai Khánh Hải xong mà vẫn thấy sợ run Tiểu Tiểu lại hỏi về Mai Côi, Mai Khánh Hải vốn là do vợ chăm con bé, tình cảm gia đình họ rất tốt nhưng biết vì sao, nửa năm trước, vợ đột nhiên thể chịu đựng được cuộc sống buồn tẻ này, muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, để lại lá đơn li hôn rồi bỏ mất tăm. Mai Khánh Hải đến giờ cũng nghĩ ra huống chi là Mai Côi mới ba tuổi, chuyện này là đả kích rất lớn với Mai Côi, con bé trở nên ít , cũng rất cẩn thận, dường như sợ khiến cha vui cha bỏ mặc bé. Điều này khiến rất đau lòng nhưng còn phải kiếm tiền, có nhiều thời gian chăm sóc con bé nên chỉ có thể tìm bảo mẫu. Nhân lúc này, Tiểu Tiểu mình muốn giúp chăm sóc Mai Côi: - Dù sao nhà tôi cũng có con trai tuổi tầm đó, Mai Côi cùng thằng bé lại học cùng trường, tôi có thể đón hai đứa, có gì khác cả. Hai đứa trẻ ở chung có thể làm bạn Mai Khánh Hải mừng rỡ, thời buổi này bảo mẫu tốt chẳng dễ tìm, lại thường xuyên phải công tác, thể lúc nào cũng ở nhà cùng con . Nhà Tiểu Tiểu này toàn người nhiệt tình, nếu có thể giúp đỡ chăm sóc Mai Côi gì tốt bằng. cách khác, cũng nghĩ đến chuyện đổi việc nhưng việc làm cũng dễ tìm. cần tiền nuôi con khôn lớn. Giờ có những lời này của Tiểu Tiểu cũng đỡ nặng lòng, tỏ ý đưa tiền cho Tiểu Tiểu chăm sóc Mai Côi, Tiểu Tiểu biết nếu nhận người làm cha như cũng thể an tâm nên đồng ý Nghiêm Cẩn ở trong phòng nghe được, biết trong lòng có cảm giác gì. như vậy, con rùa con thường xuyên đến nhà cậu. Vậy cậu có nên để ý đến nó ? Hoặc ngược lại, con bé đó có để ý đến cậu ? Lần này dường như con bé thương tâm. Nhưng ba mẹ con bé cần con bé có phải là cậu đâu, nó thể đem chuyện này tính sổ lên đầu cậu được Ai dà, là phiền não. Nếu về sau cả đời qua lại với nhau tính nhưng nếu thường xuyên gặp nhau cậu nên làm thế nào? Nhưng lần này gặp mặt cũng quá nhanh. Tối hôm đó, Mai Khánh Hải và Tiểu Tiểu tán gẫu rồi, hôm sau xử lý xong chuyện Tiểu Phương rồi mang Mai Côi du lịch. Mai Khánh Hải lần này có mấy ngày nghỉ, muốn chơi cùng con nên đưa nhóc ra ngoài vui vẻ. Cho nên ba ngày tới, Nghiêm Cẩn vẫn nhìn thấy Tiểu Mai Côi, trái tim bé của cậu vẫn lơi lỏng, việc này giải quyết cậu rất khổ sở Bốn ngày sau, Thứ Hai, Nghiêm Cẩn dậy từ sớm, vội vã vệ sinh cá nhân, còn chọn bộ quần áo cậu thích nhất, ăn sáng xong rồi điên cuồng kéo mẹ học. Đến nhà trẻ, cậu lén nhìn cửa nhà mẫu giáo bé, có bóng dáng rùa con, sau đó cậu chạy ra cổng trường chờ, kết quả bạn bè đều đến, giáo đóng cổng trường nhưng vẫn thấy rùa con. Nghiêm Cẩn vô cùng thất vọng Buổi chiều tan học, Nghiêm Cẩn mệt mỏi cùng mẹ về nhà, Tiểu Tiểu rất kì lạ, con mình hôm nay bị làm sao? Sáng còn vui vẻ phấn chấn, chiều ủ rũ là thế nào? - Mẹ biết, đàn ông có phiền não của đàn ông Với truy vấn của Tiểu Tiểu, Nghiêm Cẩn có phần mất kiên nhẫn đáp Tiểu Tiểu phì cười, xoa đầu Tiểu ma vương, thằng nhóc này còn có phiền não của đàn ông. Con của đúng là lớn quá nhanh nhưng lại chưa hiểu đời - Vậy con xem, phiền não của đàn ông của con là cái gì? Nghiêm Cẩn nghĩ tâm của mình, lời kịch TV bất cẩn thốt ra: - Phiền não của đàn ông ngoài nghiệp là đàn bà Tiểu Tiểu ngừng bước: - Con à, mẹ nghĩ con bây giờ mới là bạn 4 tuổi chưa phát triển, nhưng chuyện đàn bà con cũng đừng phiền não, lần trước gây họa cha con vẫn còn nhớ đó Nghiêm Cẩn cho là đúng vẫy vẫy tay, trước mặt mẹ cậu nhất định cậu phải lại: - Mẹ, tư tưởng của người lớn rất phức tạp, vấn đề các bạn học nữ của con giống vấn đề của phụ nữ bọn mẹ. Mẹ, mẹ phải nhìn từ góc độ của bạn bốn tuổi mới có thể hiểu được lòng con - Tiểu ma vương à Người làm mẹ thở dài: - Mẹ thực rất muốn nhìn từ góc độ của bạn 4 tuổi cho con nhưng “niềm vui bất ngờ” con cho mẹ quá nhiều, lại toàn là những chuyện chẳng có bạn 4 tuổi nào có thể làm ra, mẹ dám coi thường con tí nào Tiểu ma vương bị mẹ trêu phì cười, cậu nhào lên cổ Tiểu Tiểu hôn cái: - Mẹ ơi, mẹ đáng , khó trách sinh ra con ai thấy cũng Tiểu Tiểu ôm lấy con, cũng cười, xoa xoa má cậu: - Da mặt con trai mẹ làm bằng gì mà dày thế này Hai mẹ con cười cười đến cổng khu nhà, mắt Nghiêm Cẩn sáng lên, người nắm tay cha ra ngoài chẳng phải là Tiểu Mai Côi. Tiểu Tiểu cũng nhìn thấy, bước lên chào Mai Khánh Hải. Mai Côi ngoan ngoãn chào tiếng “Dì” nhưng vẫn nhìn Nghiêm Cẩn lần. Lòng dạ hẹp hòi thù dai của Tiểu ma vương lại vạch bút với rùa Mai Khánh Hải Mai Côi muốn ăn Mc Donalds nên đưa con bé . Nghiêm Cẩn vừa nghe xong, vội bước lên, thân thiết nắm tay Mai Khánh Hải: - Chú Mai, cháu cũng muốn ăn Mc Donalds, chú cho cháu cùng với Tiểu Mai Côi vừa nghe trợn tròn mắt, giật mình nhìn cậu nhóc. Mai Khánh Hải vui vẻ cười lớn, đương nhiên đồng ý. Nghiêm Cẩn đắc ý cười với Mai Côi, bước tới nắm bàn tay bé của nhóc, với Mai Khánh Hải: - Chú à, cháu giúp chú dắt Mai Côi, bạn phải cùng nhau Tiểu Tiểu ở bên nhìn vậy mà đau đầu, cảnh cáo gọi: - Nghiêm Cẩn! Mai Khánh Hải vội : - sao! sao! Để tôi dẫn hai đứa Tiểu ma vương nhân cơ hội : - Đúng thế, chú Mai phải người lạ, mẹ mau về nấu cơm, con thích ăn gà chiên, tối về ăn cơm mẹ nấu Nhất định phải tách mẹ ra, bằng cậu có cơ hội trò chuyện riêng với Tiểu Mai Côi. Mai Khánh Hải cũng thành vấn đề, Tiểu Tiểu chẳng có cách nào, chỉ đành cảnh cáo Nghiêm Cẩn cùng người ra ngoài được nghịch ngợm. Nghiêm Cẩn đương nhiên luôn miệng đồng ý. Cậu cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nắm tay Tiểu Mai Côi trước Mai Côi bị cậu nhóc dắt tay cũng dám tránh, chỉ cúi thấp đầu nhìn cậu, Nghiêm Cẩn phát , lá gan của rùa con rất bé, hơn nữa trước mặt người lớn, nhóc cũng dám để lộ ra mâu thuẫn giữa hai đứa, vì thế Nghiêm Cẩn thoải mái hơn, nhân cơ hội này giải quyết chuyện tình. Cậu qua, thấp giọng : - Rùa con, những lời đó phải , em còn để bụng Mai Côi lời nào, miệng hơi mấp máy. Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ rồi : - Sau này, tên rùa con chỉ mình được gọi, người khác được gọi là được. Trong trường ai dám gọi em như thế em bảo , đánh nó Mai Côi vẫn để ý đến cậu, mắt hơi mở to, lông mi dài như cánh quạt. Nghiêm Cẩn ở rất gần, bỗng nhiên cảm thấy ra rùa con trông cũng rất đáng , tóc nhìn cũng rất thuận mắt. Hừ, chỉ là quá nhặt Nghiêm Cẩn nghĩ mình nên tiếp thế nào, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Mai Khánh Hải sau, lại với Mai Côi: - Nếu em để ý đến , ba em chắc chắn lo lắng… Cậu còn chưa xong, lại nghe tiếng “đông” lớn, đầu đau choáng váng, ra là cậu để ý đường nên đập đầu vào cột điện ))))))) Mai Côi mở to mắt, giật mình nhìn cảnh tượng này. Mai Khánh Hải cũng vội chạy đến, vội vàng hỏi: - Thế nào rồi? Đau cháu? Nghiêm Cẩn động tâm, ôm đầu giả đáng thương, vừa : - Mai Côi, đau quá! rồi ngồi bệt xuống đất Nhưng cậu nhóc diễn quá nhập tâm, ngồi xuống quá nhanh, xảy ra chuyện. Chỉ nghe xoạc tiếng, Tiểu ma vương nhất thời cảm thấy mông man mát. Cậu hận thể tìm cái lỗ để chui vào Đũng quần cậu nhóc… nứt toác!
Chương 8 Bảo vệ Mai Côi tiểu ma vương gặp rắc rối Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Nghiêm Cẩn cũng chẳng cố giả đau nữa, cậu nhóc ôm mông đứng dậy, tốc độ và tư thái như con cóc, hai tay còn quên ôm chặt mông. Dọa người sao? Rất dọa người. Khuôn mặt nhắn của Tiểu ma vương đỏ bừng, hoàn toàn biết nên phản ứng sao mới được. Mai Côi mở to mắt, trong mắt có ý cười ràng, vừa tò mò lại có chút sợ hãi. Nghiêm Cẩn tức giận trong lòng, con rùa này, vì sao cứ ở cạnh nó cậu vĩnh viễn luôn gặp xui? Cậu như vậy rồi mà Mai Côi còn trưng ra vẻ mặt đáng như thế là sao? Mc Donalds lần này đương nhiên là ăn nổi, Mai Khánh Hải lại đưa hai đứa trẻ quay về. Nghiêm Cẩn cởi áo khoác, bọc kín cái mông lại, còn nghiêm cấm Mai Côi được sau mình. Nhưng Mai Côi vẫn nhịn được cười, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu. Nghiêm Cẩn tức giận, đường lườm nhóc. Mai Khánh Hải vội hòa giải, lần tới mua cho hai đứa nhiều cánh gà chiên. Tiểu Tiểu nhìn ba người trở về lắp bắp hoảng sợ, sao lại về nhanh như vậy? Nhìn thấy con mình bĩu môi tức giận, vừa vào đến nhà chạy tọt vào phòng, chẳng lẽ nó gặp rắc rối? Nhưng nghe xong Mai Khánh Hải kể lại Tiểu Tiểu vui vẻ cười, giữ cha con Mai Khánh Hải ở lại ăn cơm, rót nước lấy hoa quả cho bọn họ, để bọn họ ngồi chờ, sau đó tự mình vào phòng xem Nghiêm Cẩn. Tiểu Nghiêm Cẩn đương nhiên khóa cửa, nghe tiếng có người gõ cửa cảnh giác hỏi: - Ai? - Là mẹ đây! Nghiêm Cẩn như kẻ trộm mở he hé cửa, từ khe cửa nhìn quanh bên ngoài. Tiểu Tiểu cố gắng nhịn cười : - có ai đâu! Nghiêm Cẩn mở cửa lớn hơn, để Tiểu Tiểu vào rồi lập tức lại đóng sập lại. Tiểu Tiểu thấy con như vậy nhịn nổi mà cười lớn. Hai đùi cậu nhóc để trần, mặc quần lót siêu nhân trứng muối, cái quần bị rách nằm đất, ràng bị đạp mấy đạp. Tiểu Tiểu đến tủ quần áo lấy cho cậu chiếc quần khác, vừa giúp cậu mặc vừa nghe cậu nhóc cằn nhằn liên hồi: - Mẹ, chúng ta mua quần của hãng này nữa Tiểu Tiểu cười đáp: - Được, mua nhắc cho cậu nhóc biết chiếc quần mặc cũng là cùng hãng. Lần trước đến cửa hàng thời trang trẻ em chính cậu nhóc chọn hãng quần này, còn hơi mua mấy bộ. Cậu nhóc này còn như vậy, lớn lên biết thế nào. Nghiêm Cẩn mặc xong rồi, kéo tay Tiểu Tiểu hỏi: - Mẹ ơi, có phép thuật gì có thể làm cho người mất trí nhớ ? Tiểu Tiểu cốc đầu cậu nhóc: - Con lại định làm chuyện xấu gì? Tiểu Nghiêm Cẩn nhào vào lòng mẹ làm nũng: - Con dọa người như vậy, mẹ là người làm mẹ có phải cũng chẳng vẻ vang gì ? Cho nên chúng ta làm cho rùa con quên sạch chuyện này của con, như vậy tốt cho mọi người mà Tiểu Tiểu lôi cậu nhóc ra, trừng mắt: - Con đừng nghĩ chuyện đường ngang ngõ tắt . Chuyện này có gì, Mai Côi đâu có nghịch ngợm như con. Ý nghĩ này được có trong đầu biết chưa? Phép thuật tuyệt đối được dùng bừa bãi, năng lực đặc biệt là phải dùng để giúp người khác chứ phải làm chuyện xấu. với con nhiều lần rồi đúng chưa? Nghiêm Cẩn tròn miệng: - Mẹ, nhưng con rất dọa người? Tiểu Tiểu vuốt đầu cậu: - Cục cưng của mẹ, con phải hòa thuận với Mai Côi biết chưa? Mai Côi có mẹ ở bên, có người chăm sóc, rất đáng thương. Con là , phải đối xử tốt với em. Nghiêm Cẩn muốn lại thôi, rất muốn nhưng giờ nhóc để ý đến con nhưng nghĩ lại vậy chẳng phải lộ chuyện sao? Nỗi khổ này chỉ đành tự nuốt lấy vậy. Tiểu Tiểu nghĩ bảo bối hiểu chuyện mang cậu ra ngoài phòng khách, tự mình nấu cơm tối. Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh Mai Côi nhưng nhóc vẫn để ý đến cậu. Còn Mai Khánh Hải lại rất khách khí chuyện đùa vui với cậu. Nghiêm Cẩn thấy vô vị nên lại chạy về phòng hờn dỗi. Lúc ăn tối, Nghiêm Cẩn còn có chút vui. Tiểu Tiểu gắp chiếc đùi gà to bự cậu thích nhất cho cậu mới có chút tinh thần. Nhưng con gà có hai cái đùi, Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm Mai Côi, quả nhiên Tiểu Tiểu gắp chiếc đùi gà còn lại cho nhóc. Tiểu Mai Côi chăm chú ăn rau, trong bát thêm chiếc đùi gà, nhóc nhìn về phía Tiểu Tiểu cười ngọt ngào, ăn xong miếng rau với Tiểu Tiểu: - Con cảm ơn dì! Nghiêm Cẩn ghen tức trong lòng, sao lại thân thiết với mẹ như vậy mà hờ hững với mình. Cậu thành ra thế này, bọn họ coi như hòa nhau rồi. Hừ, rùa con chính là con quỷ siêu cấp hẹp hòi. Cậu hung hăng lườm rùa con cái rồi bắt đầu ra sức ăn đùi gà trong bát. Mai Côi lại gắp đùi gà cho cha mình, : - Cha ăn Nghiêm Cẩn thấy tình cảnh này, lập tức theo bản năng quay đầu nhìn cha mẹ mình. Quả nhiên Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu đều dùng ánh mắt cảm khái nhìn Tiểu ma vương, vì sao con nhà người ta biết thương cha mẹ mà con nhà mình lại chỉ thích gây chuyện Nghiêm Cẩn cúi đầu vào bát, được rồi, rùa con kia quá hiểm, dùng chiêu này giết chết cậu, cậu phải ghi sổ, tuyệt đối thể mềm lòng với nhóc. Tiểu Nghiêm Cẩn vừa ăn vừa nghe Mai Khánh Hải với Mai Côi: - Cha ăn, đùi gà là cho bạn ăn Nghiêm Cẩn hừ lạnh trong lòng, Mai Côi người như vậy, miệng cũng , ăn đùi gà tốt nhất là để cho con bé bị nghẹn . nghĩ như vậy, đột nhiên chiếc đùi gà rơi vào bát cậu. Bên tai nghe tiếng Mai Khánh Hải : - Mai Côi ăn được đùi gà, để Nghiêm Cẩn ăn nhé Nghiêm Cẩn ăn miếng thịt gà lớn, nghe câu này tắc nghẹn, mất nửa ngày mới hết nghẹn. Tiểu ma vương rớt nước mắt trong lòng, sao lại xấu mặt nữa, hiểm, rùa con quả nhiên quá hiểm. Chiếc đùi gà lớn trong bát là dụ hoặc lớn với cậu. Mai Côi ngồi đối diện mím môi cười lén, Nghiêm Cẩn cầm đùi gà hung hăn cắn. Đùi gà vừa mềm vừa thơm, Mai Côi bị tướng ăn của cậu làm cho phì cười, hai má lúm như như . Nhìn nụ cười đó, Nghiêm Cẩn cảm thấy sao đùi gà hôm nay mẹ nấu ngon đến vậy Tuy rằng Mai Côi còn chưa chuyện với cậu nhưng nếu nhóc cười với cậu Nghiêm Cẩn cảm thấy hai người coi như hòa hảo. Cậu là nam tử hán rộng lượng, miễn cưỡng tha thứ cho nhóc. Dù Nghiêm Cẩn vẫn đề phòng rùa con hiểm ra chiêu khác. Nhưng ở nhà trẻ cậu làm chuyện xấu với Mai Côi nữa. Tâm tình này Tiểu ma vương cũng chẳng hiểu nổi mình, vừa đề phòng lại vừa muốn bảo vệ nhóc. Mà tiểu Mai Côi, từ lần bị bắt nạt ở nhà trẻ, nhóc đến trường thay đổi rất nhiều. Rất ít khi chơi đùa với các bạn . Đại đa số thời gian chơi đều im lặng ngây ngốc. nhóc ở trường cũng thân cận với Nghiêm Cẩn, về nhà có hơn chút nhưng vẫn chuyện với cậu khiến cho lòng Nghiêm Cẩn có chút khó chịu nhưng dám phát tác. Rốt cục có ngày, tính hung bạo của Tiểu ma vương bị châm ngòi nổ. Hôm đó, ở lớp mẫu giáo bé, giáo kể chuyện rùa thỏ thi chạy, lúc đầu thỏ kiêu ngạo, cảm thấy mình chạy nhanh nên lo lắng nên ngủ, còn rùa kiên trì chạy, cuối cùng được quán quân. Lần thứ hai, thỏ nhận được bài học, lại đấu cùng rùa, lần này thỏ thay đổi, cố gắng chạy, cuối cùng thắng. giáo kể chuyện này là muốn với các bạn rằng chỉ cần có gắng rùa con cũng có thể thắng thỏ, mà thỏ thất bại cũng đừng nản, chỉ cần dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình, biết sửa sai cũng có thể thành công. Đó vốn chỉ là truyện ngụ ngôn đơn giản nhưng vì nhân vật chính là Rùa nên kích thích tính bát quái của đám bạn . Tan học, mọi người lại bắt đầu đề tài lần trước, cái gì mà rùa con ngu ngốc, cho dù có tiện nghi thắng được lần cũng chẳng có gì đáng để đắc ý, chẳng phải sau này vẫn thua. Rùa chính là đồ vừa ngu vừa xấu. Sau đó mọi người lại bắt đầu thảo luận đến rùa con có phải thực có cha mẹ? nhóc thực có ai thích? Có bạn thấy cha của rùa con, cũng có thấy mẹ của Nghiêm Cẩn đến đón nhóc. Sau đó mọi người lại nghi ngờ, chẳng lẽ cha mẹ rùa con cần nhóc nên mẹ Nghiêm Cẩn mang về nuôi? Mấy đứa thấy chuyện hay bèn chạy đến bên Mai Côi làm ồn, vừa vặn lúc Mai Côi vẽ làm Mai Côi đánh rớt chiếc bút màu, vạch vạch dài lên váy bạn bên cạnh. Mấy đứa kia mặc kệ, vây quanh Mai Côi mắng, cha mẹ bé cần bé này nọ. giáo trẻ mới tốt nghiệp trông phòng, thấy thế vội chạy đến can nhưng đám trẻ con vây vòng, đứa nào để ý đến . Mai Côi hoảng sợ nên lời, lại vị vây kín, trốn cũng trốn được. Bé bị bút lông làm bẩn váy hung hăng đẩy nhóc cái. Nghiêm Cẩn thấy ồn chạy đến, vừa thấy đám trẻ con cả trai cả coi thường rùa con, cơn tức trong lòng cậu dâng cao. Cậu chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Mai Côi bị đẩy ngã. Nghiêm Cẩn vô cùng tức giận, tay đẩy bé đẩy ngã Mai Côi xuống. Sức của cậu như người thường, lửa giận bừng lên mất khống chế, đẩy nhóc kia rất đau, đầu đập vào bàn, bàn nghiêng đổ, bé kia khóc òa, đầu chảy máu. Điều này khiến những đứa trẻ còn lại sợ hãi, giáo trẻ kia hoảng sợ vội kêu các giáo khác đến. Mấy đứa trẻ khác cũng bị kích thích, vây lấy Nghiêm Cẩn và Mai Côi, hùng hùng hổ hổ. Nghiêm Cẩn thấy đánh người chảy máu cũng biết mình gây họa nhưng cậu vẫn tức giận. Có mấy đứa trẻ dám đến gần cậu, cầm mấy đồ chơi ném lại. cuối cùng khiến Mai Côi khóc òa, Nghiêm Cẩn bước lên, đánh đứa trẻ ném đồ kia quyền. quyền đó làm đứa trẻ kia chảy máu mũi, òa khóc lớn. Mấy cậu nhóc khác cũng tức giận, tất cả đều xông lên. Nghiêm Cẩn cước đá, trái quyền, phải cước, đợi giáo và bảo vệ đến chỉ thấy mấy đứa trẻ bị Nghiêm Cẩn đánh cho ngã lăn xuống đất, òa khóc lớn. giáo bước đến giữ Nghiêm Cẩn lại. Nghiêm Cẩn hung hăng gạt tay giáo khiến tay đau đến sửng sốt. Nghiêm Cẩn để ý đến , đến bên Mai Côi, kéo Mai Côi lên. Mai Côi sớm bị dọa, được lời nào, chỉ có nước mắt tuôn rơi ngừng. Nghiêm Cẩn lau nước mắt cho Mai Côi, vuốt mái tóc mềm của nhóc : - Rùa con đừng sợ, có ở đây, đừng khóc, để ai bắt nạt em. giáo trừng mắt nhìn đứa trẻ kiêu ngạo này, trong lòng chỉ có ý nghĩ: – phải nhanh chóng gọi điện thoại cho cha của Tiểu ma vương, ngay lập tức!
Chương 9 Chịu trừng phạt tiểu ma vương bị nghỉ học Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Đợi đến khi Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu đến đám trẻ bị thương được đưa đến bệnh viện. Nghiêm Cẩn đứng thẳng trong phòng hiệu trưởng, Mai Côi tựa vào người cậu khóc, nắm chặt tay cậu buông Nghiêm Lạc hỏi đầu đuôi cậu chuyện rồi cùng Tiểu Tiểu đưa hai đứa trẻ về nhà. Về nhà, quát mắng gì, chỉ phạt Nghiêm Cẩn đứng. Để Tiểu Tiểu trông nhà sau đó đến bệnh viện xem những đứa trẻ bị con đánh Tiểu Mai Côi vẫn nắm chặt tay Nghiêm Cẩn, cậu bị phạt đứng, nhóc cũng đứng theo, Nghiêm Cẩn đẩy nhóc cũng . Tiểu Tiểu thở dài, rót nước cho hai đứa trẻ con rồi đem khăn mặt lau mặt cho Mai Côi, phát nhóc có hơi sốt, hoảng sợ. Lúc sáng ra khỏi nhà còn bình thường, sao giờ lại sốt? kéo Mai Côi đến ngồi ghế nhưng Mai Côi lại muốn, ra sức lắc đầu, Tiểu Tiểu lại hỏi nhóc có thấy khó chịu chỗ nào nhóc cũng lắc đầu. Tiểu Tiểu phát Mai Côi lại khép kín như tối hôm đó. ầm thầm nhớ trong lòng, tính cùng Mai Khánh Hải bàn chuyện Mai Côi. Cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Mai Côi, may chỉ hơi sốt. Tiểu Tiểu muốn cho Mai Côi uống thuốc loạn nên định để xem sao rồi tính. Nếu nhiệt độ tiếp tục tăng tìm bác sĩ Nghiêm Lạc đến bệnh viện lâu về, Tiểu Tiểu khuyên Mai Côi hiệu quả cũng đành làm việc của mình, để hai đứa trẻ đứng đó. Nghiêm Cẩn đứng hồi lâu có phần chịu nổi. Cậu rất muốn toilet nhưng lần này gây họa quá lớn, cậu dám lỗ mãng, vẫn cố nhịn. Tiểu Mai Côi ở bên vẫn nhìn cậu, đột nhiên vươn ngón trỏ đặt lên môi ra dấu, sau đó kéo cậu toilet, đẩy cậu nhóc vào, sau đó mình đứng ngoài canh chừng. Việc toilet lén lút này khiến Nghiêm Cẩn vui vẻ, hoàn toàn để ý xem sao Mai Côi lại biết mình muốn toilet. Cậu nhanh chóng ra, chạy đến khẽ hỏi: - Em có ? Mai Côi đáng nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cũng vào. Hai đứa trẻ toilet xong lại lén lút quay về chỗ đứng chịu phạt. Nghiêm Cẩn sờ đầu Mai Côi: - Rùa con, em yên tâm, cha mẹ đánh em, cũng sao, bị cha đánh quen rồi, chịu đau chút là được Mai Côi mím miệng, lắc lắc đầu, Nghiêm Cẩn hỏi: - Ý em là cha đánh ? Mai Côi gật gật đầu, Nghiêm Cẩn : - đời nào. Chắc chắn cha đánh chết nhưng em đừng lo, cha đánh chết , là con đẻ, muốn đánh chết nhìn mặt mẹ sao được. Mai Côi vẫn lắc đầu, vẻ mặt khổ sở. Nghiêm Cẩn còn định an ủi bé cửa truyền đến tiếng mở khóa. Là Nghiêm Lạc quay về. Nghiêm Cẩn vội đứng nghiêm lại, cậu sợ trời sợ đất, chỉ sợ cha. Tiểu Tiểu nghe tiếng mở cửa cũng ra khỏi phòng bếp, thấy Nghiêm Lạc hỏi: - Sao rồi? Bọn trẻ bị thương nặng ? - Vẫn ổn Nghiêm Lạc hôn má vợ: - xử lý tốt, thỏa thuận với cha mẹ bọn trẻ, đừng lo nhìn về phía phòng khách, lạnh lùng với Nghiêm Cẩn: - Con theo cha. Nghiêm Cẩn dám thở mạnh, theo cha. Nghiêm Lạc mở cửa, dẫn cậu . Mai Côi vội chạy theo lại bị Tiểu Tiểu kéo lại: - Mai Côi, chú có chuyện muốn với Nghiêm Cẩn, con ở nhà cùng dì được ? Mai Côi nhìn theo phía Nghiêm Cẩn bị đưa , hai mắt bắt đầu rưng rưng. Tiểu Tiểu ôm bé vào lòng an ủi, lại đo nhiệt độ cơ thể cho nhóc, may mà sốt thêm. thở dài, ra trong lòng cũng để ý đến việc cuối cùng Nghiêm tiên sinh nhà mình phạt đứa thế nào. Nghiêm Lạc đưa Nghiêm Cẩn nhưng vẫn gì. Nghiêm Cẩn càng càng hoảng hốt, phải cha định đưa mình đến chỗ vắng rồi chôn chứ? May mà bao lâu, Nghiêm Cẩn thấy cảnh vật quen thuộc lòng kiên định thêm chút. Xem ra là đem cậu đến công ty xử lý. Quả nhiên Nghiêm Lạc đường thẳng đến tầng 36, tầng này là trung tâm nghiên cứu, có hai nhà tù kết giới. Nghiêm Cẩn rất sợ hãi, cậu muốn bị nhốt ở đây. Nhưng Nghiêm Lạc định giam cậu, dẫn cậu nhóc đến, đứng trước cửa nhà tù, nhìn qua lớp tường thủy tinh vào phía thú bị giam. Sau đó Nghiêm Lạc bắt đầu chuyện: - Nhìn thấy đám thú đó ? Nghiêm Cẩn gật gật đầu, giọng : - Có thấy ạ! Cậu sợ đến hai chân run lên, đừng vứt cậu vào đám thú, cậu vẫn là trẻ con, đánh lại bọn chúng. Nghiêm Lạc lại hỏi: - Biết vì sao chúng bị giam ? Nghiêm Cẩn nuốt nước miếng, giọng càng : - Vì bọn chúng làm người khác bị thương. Nghiêm Lạc quay đầu nhìn về phía con, ánh mắt sắc bén khiến Nghiêm Cẩn thở nổi. Nghiêm Lạc nhìn cậu bé hồi rồi : - Sai rồi. phải vì nó làm thương người mà là vì nó có đầu óc. Gặp ai cũng đả thương người. Trẻ con mấy tuổi cũng thế. Nhưng người có đầu óc, biết tự khống chế hành vi của mình, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì nên làm, chuyện gì có thể làm, chuyện gì thể làm. Nghiêm Cẩn bị đến cúi đầu, Nghiêm Lạc quát: - Ngẩng đầu lên nhìn cha Nghiêm Cẩn bị quát đến chấn động, vội vàng ngẩng đầu. Nghiêm Lạc lại hỏi: - Cha là ai? - Là cha - Còn gì nữa - Diêm la vương - Cho nên con phải là đứa trẻ bình thường. Con có quyền như những đứa trẻ bình thường. Mẹ con rất mềm lòng, cảm thấy nên cho con tuổi thơ bình thường nhưng con làm cha mẹ quá thất vọng. Nghiêm Cẩn mím môi lời nào. Trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu lại nghe cha tiếp: - Cha trách con đánh nhau, trẻ con đánh nhau là chuyện thường. Con vì Mai Côi mà đánh nhau, cha cũng hiểu lí do. Nhưng con hoàn toàn khống chế được chính mình, khống chết được cảm xúc, độ mạnh yếu, phương pháp. Có số kẻ nên bị dạy dỗ nhưng cũng phải cứ đánh nhau là giải quyết được mọi thứ. Đánh nhau cùng lắm chỉ là võ dũng nhất thời, hậu quả sau đó căn bản con nghĩ đến. - Nghiêm Cẩn, con tuổi còn nhưng hiểu biết sớm, ra cái gì con cũng hiểu. Cha thử coi con như người lớn nhưng con lại ỷ mình tuổi mà tự kiềm chế, ước thúc bản thân, sớm muộn gì cũng gây họa lớn Nghiêm Cẩn khẽ cắn môi, chịu thua nhận sai: - Cha ơi. Con biết sai rồi, con chịu bị phạt Nghiêm Lạc nhìn cậu : - Con cho là con chịu phạt giải quyết được vấn đề? Nghiêm Cẩn, hôm nay con dùng sai cách bảo vệ Mai Côi, nhưng cũng có năng lực bảo vệ con bé sau này, hậu quả Mai Côi phải chịu, con có nghĩ đến ? Nghiêm Cẩn hoảng sợ: - Có ý gì? Con để các bạn ấy lại bắt nạt rùa con - Con ở trong trường vì Mai Côi gây thù chuốc oán nhưng nếu có ngày con ở trường, con căn bản thể bảo vệ con bé, nên hôm nay con dùng cách đơn giản nhất và tồi tệ nhất để giải quyết chuyện. Giờ con biết sai chưa? - Con… Nghiêm Cẩn nghĩ chút hiểu ra - Rùa con là do chính con gọi, vì sao các bạn trong trường đều lấy đó để trêu chọc Mai Côi? hổ là cha. Cái gì cũng nghĩ ra được. Gáy Nghiêm Cẩn bắt đầu đổ mồ hôi, cậu lắp bắp: - Con, con chỉ định đùa thôi, nhưng cha mẹ rùa con cần là phải do con bảo các bạn Nghiêm Lạc thở dài, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt con: - Con xem, con cảm thấy mình rất giỏi, là Tiểu ma vương, có thể kích động các bạn nhưng khi kích động được rồi, con lại khống chế được tình Sắc mặt nghiêm lại: - Đây là sai lầm nghiêm trọng, cho nên, hậu quả cũng nặng nề, con phải tự gánh lấy - Hậu quả… hậu quả gì? Nghiêm Cẩn có dự cảm lành Nghiêm Lạc đứng lên, : - Ngày mai cha làm thủ tục thôi học cho con - Đừng cha ơi! Nghiêm Cẩn gào lớn như tiếng heo bị chọc tiết, nhào tới ôm chân cha: - Cha ơi, con biết sai rồi, con biết rồi, con tái phạm. Cha đánh con , con nhận đánh, cha đánh rồi để con tiếp tục học Nghiêm Lạc rung chân quát: - Đừng làm nũng, mỗi lần con đều con biết sai nhưng con biết nên xử lý thế nào mới tốt, con cần phải được huấn luyện - Nhưng bạn học trong trường có con buồn - có con ai cũng sống khỏe mạnh, con yên tâm - Nhưng rùa con có con bị bắt nạt - Kẻ đầu sỏ bắt nạt con bé là con - Nhưng giống, coi bắt nạt là bắt nạt nhưng bọn họ lại khác. Hơn nữa con cải tà quy chính, con bảo vệ rùa con. Cha, cha buông tha cho chúng con , đừng nhẫn tâm chia rẽ chúng con như vậy, rùa con thể có con (K Nó biết nó gì k vậy =.=”) Nghiêm Cẩn vì ngày lành sau này mà liều mạng tìm lý do. Thái dương Nghiêm Lạc bắt đầu đau đau. Đứa đáng chết này, diễn kịch khổ tình cái gì, đúng là TV làm hư nó nhiều lắm. - Con đừng gây phiền phức cho Mai Côi là được rồi. Việc này con xử lý được. Cha và mẹ thu xếp ổn thỏa cho Mai Côi, con đừng giả đáng thương. Chuyện cứ như vậy mà quyết. , về nhà, mẹ chắc chắn nấu cơm xong rồi. Nghiêm Cẩn khóc ra nước mắt, ủ rũ theo Nghiêm Lạc trở về nhà. Về nhà, Nghiêm Cẩn nhào đến ôm Mai Côi: - Rùa con, giờ rất thảm, rất thảm Mai Côi giật mình mở to hai mắt, nhóc tuy nhưng Nghiêm Cẩn biết bé muốn hỏi gì: - Đúng, đúng là đánh nhưng thà bị đánh còn hơn… Đêm hôm đó, Nghiêm Cẩn lăn qua lộn lại ngủ được. Trong lòng khóc than cho tuổi ấu thơ vui vẻ trôi nhanh của mình. Bỗng nhiên, cậu như nghe được tiếng rùa con gọi. Cậu ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải, có ai mà. Chẳng nhẽ mẹ lại đón rùa con lên đây? Cậu mở cửa phòng ra, bên ngoài tối lửa tắt đèn, nào có ai? Nghiêm Cẩn nhìn cửa phòng cha mẹ, khóa chặt có động tĩnh, cậu lại về phòng, buồn bực, sao lại thế này? lát sau, lại thoáng nghe rùa con gọi. Lúc này Nghiêm Cẩn nằm bên cửa sổ nhìn xuống. Phía dưới chính là phòng của rùa con, chẳng lẽ nàng cũng ở bên cửa sổ? Nghiêm Cẩn nhìn cửa sổ khẽ gọi: - Rùa con, em gọi à? - ơi, là em. Hôm nay chú phạt thế nào? Vì sao sau học với em nữa? đừng giận em. Giọng Mai Côi nghe rất mơ hồ nhưng đau lòng rệt khiến Nghiêm Cẩn rất cuống. - phải đâu, giận em Tiểu Mai Côi hình như lại gì đó nhưng Nghiêm Cẩn nghe . Cậu sốt ruột, ra cửa sổ, men theo đường ống dẫn nước leo xuống, đến cửa sổ phòng Mai Côi lại thấy cửa đóng. Cậu gõ cửa. Rất nhanh, Mai Côi xuất , nhóc cố sức mở cửa sổ, Nghiêm Cẩn nhảy vào - Em gì nghe nên xuống đây. Rùa con, em đừng buồn, giận em. Cha bắt nghỉ học, về sau thể học cùng em nhưng mà bảo các bạn của chăm sóc em, để đám trẻ hư bắt nạt em - … thể cùng học, Mai Côi nghĩ buồn - Đừng khóc, rất lợi hại, chỉ kém cha chút thôi. biểu tốt, tranh thủ sớm được giải phóng, đến lúc đó, đến trường tìm em nhé. Mai Côi mắt to ngập nước, gật gật đầu. Nghiêm Cẩn kéo cánh tay bé của nhóc, đẩy nhóc về giường, với nhóc: - Nếu , chờ cha hết giận, xin cha cho về nhà sớm, cùng mẹ đón em, đón em học về được ? Mai Côi nín khóc mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, má lúm đồng tiền . Nghiêm Cẩn nhìn vậy, trong lòng cảm thấy vừa thoải mái lại vừa nhàng, cậu : - Rùa con, em yên tâm, sau này nhất định để ai bắt nạt em, em muốn cái gì, nhất định giúp em làm được Mai Côi nửa ngày chuyện, bỗng nhiên khe khẽ : - ơi, em nhớ mẹ - Á! Vậy, để cha giúp em tìm - Nhưng mẹ đừng tìm mẹ Mai Côi chu miệng đáng , than thở: - Nhưng em rất nhớ mẹ, chờ em lớn, em tự tìm Nghiêm Cẩn sờ mái tóc mềm của nhóc, nghe nhóc nhắc đến mẹ, cậu đột nhiên có nghi vấn: - Rùa con, em như vậy, còn đóng cửa sổ nhưng vì sao em gọi có thể nghe được?