Chương 25 Vì nghĩ cách cứu viện mà chân tướng bị vạch trần Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Hai cha con quay về văn phòng, Nghiêm Lạc đóng cửa, hai tay ôm ngực: - Nghiêm Cẩn khẽ cắn môi: - Con biết tâm ngữ giả, là người ấy cho con biết. Nghiêm Lạc nhíu mày: - Hạ Bồi? Tâm ngữ giả bọn họ biết trước mắt cũng chỉ có Hạ Bồi trong trường. Nghiêm Cẩn lắc đầu. Nghiêm Lạc nhíu mày: - Đó là ai? Người đó ở đâu? Chúng ta đưa người đó đến công ty, chuyện phải hỏi cho mới có thể hành động. Huống hồ con có biết tâm ngữ giả có bao nhiêu đặc biệt, thể để bọn họ ở bên ngoài làm loạn được - Giờ em ấy đến được, em ấy ở ngay trong trường Ánh Dương, em ấy dùng suy nghĩ để báo cho con việc này! Nghiêm Cẩn nhìn Nghiêm Lạc hít sâu hơi, cậu muốn nhưng tình huống trước mắt là vậy, nếu rùa con thế nào? Nghiêm Lạc ngẩn người, liên tưởng được cái gì, chỉ khiếp sợ trước những lời này: - Người đó ở trong trường dùng ý nghĩ báo tin cho con? Khoảng cách xa như vậy mà có thể làm được? Nghiêm Lạc buông tay, nghĩ tới vấn đề khác: - Người đó trực tiếp cho con! Thấy Nghiêm Cẩn gật đầu chắc chắn kinh ngạc đến nên lời: - Tâm ngữ giả có thể sử dụng năng lực này với thần tộc? Việc này phải là chuyện , Nghiêm Lạc kéo Nghiêm Cẩn xuống sofa: - Người đó làm hại con ? Sao người đó tìm được con? Nghiêm Lạc nghĩ kế đối phó nhưng chợt thấy biểu của con hơi lạ tim bỗng thắt lại hỏi: - Thế nào? - Cha ơi… Nghiêm Cẩn hít hơi, Nghiêm Lạc có dự cảm ổn, cuối cùng nghe Nghiêm Cẩn : - Tâm ngữ giả đó chính là rùa con! Nghiêm Lạc bất động nửa ngày, nếu phải tình huống khẩn cấp cậu phì cười trước vẻ kinh ngạc của cha nhưng lúc này tim Nghiêm Cẩn như vọt tới cổ họng, cậu cẩn thận : - Cha ơi, rùa con rất ngoan, em ấy chưa bao giờ dùng năng lực này để hại người, bình thường em ấy đều dùng. đấy, em ấy nghe lén suy nghĩ của người khác, mà, con cam đoan, cha đừng nhốt em ấy. Giờ em ấy bị bắt làm con tin, rất nguy hiểm, phải mau nghĩ cách cứu em ấy thôi. Nghiêm Lạc đứng lên, lại lại trong phòng: - Việc này chưa với ai chứ - Chưa , bọn con vẫn giữ bí mật - Được, sau này cũng được , việc này để cha xử lý. Nghiêm Lạc xong xoay người gọi điện thoại: - Ray, báo cảnh sát, trực tiếp gọi cho lão Thôi, cho ông ta là con tôi ở trường học đó, bảo họ điều người tốt nhất đến. Còn nữa, tôi chỉ huy hành động, bảo bọn họ đừng làm gì vội, đợi chỉ thị của tôi. Bên phía chúng ta, cậu triệu tập tất cả những người nhàn rỗi về, được tiết lộ bí mật. Chút nữa tôi tìm cậu Việc này phải che dấu cẩn thận, bằng chỉ dựa vào việc bản thân người công ty xuất mã khiến kẻ khác nghi ngờ. - Cha, lũ bắt cóc kia chuẩn bị đưa điều kiện, gọi điện thoại Nghiêm Cẩn nhân lúc cha chuẩn bị lại liên lạc với Mai Côi - Đừng xàm Tâm tình Nghiêm Lạc tốt, tiểu tử này, chuyện lớn như vậy mà dám giấu lâu như vậy, chờ xong chuyện tìm nó tính sổ. Nghiêm Cẩn bị mắng nhưng lại rất vui, cậu : - Rùa con, em đừng sợ, có cha ở đây, em cho cha xem . Nghiêm Lạc nhướng mày còn chưa gì trong đầu xuất hình ảnh người bịt mặt đứng trong văn phòng gọi điện thoại, thậm chí còn nghe được người nọ : - Trong 2 giờ tới, nếu các người thả người, cách 10 phút tôi giết người. Người trong trường này nhiều lắm, đủ giết mấy ngày. Còn nữa, tôi cần 1 triệu tệ, tám giờ nữa phải thấy tiền. Nếu , thiếu 1 phút tôi giết người, thiếu tệ tôi cũng giết người. Người đó cúp máy, hình ảnh biến mất, Nghiêm Cẩn vội : - Rùa con truyền đến là tin tức trong đầu kẻ đứng canh bên cạnh, bọn họ cầu thả 281 kẻ tù nhân phạm tội nghiêm trọng. Sau đó còn : - Rùa con, em cho cha xem tình hình trường học tại . Rất nhanh, Nghiêm Lạc thấy hội trường, phòng học, sân thể dục, kí túc xá… đây hiển nhiên là tin tức từ những người khác nhau lấy ra. Nghiêm Lạc làm đại vương cai quản sống chết của con người, sống hơn 2000 năm còn chưa từng kinh ngạc như vậy, mất nửa ngày mới tìm lại được giọng của mình: - Mai Côi, cha là cha Nghiêm Lạc, con nghe được ? “Được ạ!”. lát sau Mai Côi sợ hãi : “Con xin lỗi, con cố ý” Nghiêm Lạc sửng sốt nhưng hiểu ý bé: “Mai Côi ngốc, đừng sợ, cha Nghiêm Lạc biết, con trốn cho cẩn thận, đừng chống đối, đừng lộn xộn, đừng làm bọn họ làm con bị thương, cha nhanh chóng đến cứu con, con yên tâm.” “Còn nữa, rùa con, có nữa” Nghiêm Cẩn như sợ bị đoạt công mà vội . Hai cha con nhìn nhau, Tiểu Mai Côi thức thời rút lui. Nghiêm Lạc nghĩ rồi hỏi Nghiêm Cẩn: - Muốn làm hùng? Có đề nghị gì ? - Chúng ta có thể để nội ngoại phối hợp, trường Ánh Dương nhiều học sinh như vậy, bọn bắt cóc này giam giữ mọi người cách phân tán nhưng phải chỗ nào cũng cẩn thận, chúng ta chọn ra trong Nhã Mã mấy đứa trẻ có bản lĩnh, nghĩ cách trà trộn vào đó, tìm cơ hội ra tay. Thứ nhất có thể truyền tin từ trong ra ngoài, thứ hai lúc mọi người ở ngoài công kích ở trong cũng phối hợp được. Nghiêm Lạc gật đầu: - Được, con chọn người, báo cho bọn họ rồi đến phòng theo dõi tìm cha. Nghiêm Cẩn nhanh chóng chọn được người, gọi điện thoại về trường cho Happy, Happy lập tức tập hợp bọn trẻ, sắp xếp xe đưa bọn trẻ nhanh chóng đến công ty. Bọn nghe có nhiệm vụ hưng phấn thôi rồi, suốt đường đều líu ríu bàn luận. Happy chỉ huy thể thanh minh: - Các em, lần này phải diễn tập, phải thi thố mà là nhiệm vụ cứu viện thực . Người các em phải đối mặt là bọn khủng bố có bom, cho nên giờ hưng phấn được hưng phấn, kích động được kích động nhưng đến chỗ nhận nhiệm vụ phải nghiêm túc. Chuyện này liên quan đến an nguy của các em và các bạn khác, hiểu chưa? - Hiểu rồi a! Bọn đồng thanh hô lớn. Hô xong lại tiếp tục mừng rỡ. Happy thở dài, lần đầu tiên thực tế, bọn trẻ này có thể làm được ? Trong công ty, Nghiêm Cẩn vào phòng theo dõi lại bị tin tức mới làm hoảng sợ. Mấy diễn đàn lớn mạng đều loan tin trường Ánh Dương bị khủng bố, thậm chí còn có ảnh chụp, cư dân mạng bàn tán xôn xao. Giới truyền thông rục rịch, cha mẹ bọn trẻ đều vô cùng khủng hoảng, tình thế đột nhiên trở nên rối loạn. Phía bên cảnh sát điều người đến ổn định tình hình bên ngoài nhưng những người hỗn loạn ở đó rất khó mà tránh. Nghiêm Cẩn trong lòng gọi Mai Côi, từ phía bé chứng thực tin tức là từ phía bọn khủng bố tung ra. Nghiêm Cẩn hiểu, mục đích như vậy là để gây áp lực với Chính phủ. Hơn nữa nếu công chúng đều biết hành động của cảnh sát bị phát , dù sao có đáp ứng với điều kiện của bọn khủng bố , làm thế nào, đồng ý điều gì cũng đều bị truyền thông theo sát. - cầu của bọn họ quá đáng, thể đồng ý, cho dù muốn cũng làm được. 2 tiếng thả 281 trọng phạm, tám tiếng đưa ra 1 triệu tiền mặt, bọn họ điên rồi sao? Ray thực thể hiểu lũ khủng bố kia trong đầu có tí não nào . Trong phòng theo dõi, tất cả máy tính đều hoạt động hết công suất, Chu Duệ dẫn mấy thao tác viên tìm kiếm mối liên hệ giữa 281 trọng phạm này để tra thân phận của bọn khủng bố. 281 trọng phạm này phía công an cũng bắt đầu làm công tác thẩm vấn, hi vọng có thể từ miệng bọn họ đào ra được tin gì. Bên kia, các tư liệu về kiến trúc, kết cấu, địa hình của trường học Ánh Dương tìm ra. Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn liên lạc với Mai Côi, thông qua siêu năng lực của bé mà tìm kiếm, biết được cách phân bố người của bọn khủng bố và tình hình vũ trang ở đó. Hai cửa trường học đều có người canh giác, cửa và tường có trang bị camera theo dõi, còn có người bảo vệ, chỗ giam giữ con tin đều trang bị bom. Trường học rất rộng, bất luận đánh vào thế nào đều thể nhanh chóng hạ gục đám khủng bố này, như vậy thể tránh có thương vong. Cha con Nghiêm Lạc đều nhíu mày, bọn họ hiểu lần này thực rất khó khăn. - Boss, chuyên gia đàm phán đến nhưng đối phương gác cửa rất nghiêm, muốn đàm phán. Chỉ kiên trì muốn những người trong danh sách được thả tự do trong 2 tiếng đồng hồ, giờ chỉ còn 1 giờ 27 phút - Bọn họ làm thế nào để xác định tin thả người? - cầu TV truyền hình trực tiếp, thấy bọn họ ra khỏi tù, sau đó bản thân trọng phạm gọi điện đến - Tin tức mạng dẹp chưa - Dẹp. IP bên trường học đều cắt, cũng phối hợp với cục thông tin, phong tỏa tin mấu chốt, hẳn bị lộ tin gì ra ngoài. Xung quanh trường cũng phong tỏa, truyền thông cùng người liên quan đều bị đẩy ra ngoài. Người của chúng ta ở bên ngoài, chờ lênh - Được, nhắc nhở lão Thôi chút, cẩn thận trong đám người có kẻ trà trộn. - Boss! Happy thân: - Các học sinh đều đến, tôi để bọn chúng chờ trong phòng họp - Trước tiên đưa trang bị cho bọn trẻ, tôi đến ngay đây. Nghiêm Lạc đưa bản đồ phân bố của bọn khủng bố cho Ray, để cho điều hành bước đầu. Ray nhìn thấy cực kì kinh ngạc: - Boss, chúng ta có tình báo? - Đúng, độ cơ mật rất cao. Tôi đưa thằng quỷ này , có gì gọi cho tôi. Hơn 1 tiếng hẳn đủ dùng, bất kể thế nào cũng để bọn họ thả trước mấy người để kéo dài thời gian, với lão Thôi đến trường học tới chỗ theo dõi gặp tôi. Ray đáp ứng, Nghiêm Lạc đưa Nghiêm Cẩn đến phòng họp. Tất Mặc Kì và A La cũng vừa khéo chạy đến. Mấy người nhanh chóng nắm bắt tình huống rồi cùng đến gặp bọn trẻ Nghiêm Cẩn theo, nhịn được khẽ gọi Mai Côi, an ủi bé: “Đừng sợ, rùa con, đến bên em ngay!”
Chương 26 Tình báo siêu đẳng Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Tham gia hành động lần này có các bạn học: thần tộc Tất Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An Tĩnh, Huyết tộc Cừu Tranh, Lô Thực, Ưng tộc Ngụy Vân, hàng ma sư Mẫn Lệ, Phàm Hạo, Long Lập Hào, Mang Tuấn còn cả Cừu Hoa, Lam Băng, Hạ Bồi, thêm Nghiêm Cẩn là 14 người. Lúc Nghiêm Lạc đến văn phòng bọn họ mặc đồ, đeo các trang thiết bị, vũ khí cần thiết. Bời vì là nằm vùng nên đều mặc quần áo hàng ngày, áo chống đạn cũng là siêu mỏng. Happy dặn dò bọn họ đừng liều mạng, thấy đạn phải trốn, nên dùng mạng của mình để thí nghiệm độ bền của áo chống đạn. Nghiêm Lạc đến bên kia, dùng máy tính, mở hình ảnh ra, đó là bản đồ địa hình trường học Ánh Dương mà bọn họ vừa xử lý. chỉ vào bản đồ, nhanh chóng phân nhiệm vụ: - Đầu tiên các em ở thần tộc vào, các em có thể di chuyển nhanh, dễ bị phát . Dung Hiên đến hội trường, A Tĩnh đến kí túc xá, Mặc Ngôn đến khu dạy học. vừa vừa chỉ vào vị trí cụ thể: - Nghiêm Cẩn đầu tiên quanh, tìm chỗ an toàn rồi phá tường để cho Đậu Đậu, Thực Thực, A vào. Các bạn khác chờ lệnh, tìm được cơ hội hành động Mọi người gật đầu đáp ứng, Nghiêm Lạc còn : - Bởi vì liên quan đến ngụy trang, thường phục của các cháu quá tốt nên hệ số an toàn cũng hữu hạn, bất kể là ai cũng nhất định phải nghe lệnh chỉ huy. Nhiệm vụ của các cháu chính là phối hợp cùng các trinh sát tiên phong, nhất định được hành động thiếu suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên các cháu làm nhiệm vụ, chú cũng mong đó là lần cuối cùng. Nghiêm Cẩn nhìn quanh lượt rồi ra lệnh: - Xuất phát! Mọi người nối đuôi nhau mà . Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn sau. Hai cha con bọn họ chung chiếc xe, Nghiêm Lạc hỏi con: - Sao lại chọn Hạ Bồi? Cha nghĩ có Mai Côi, con dùng Hạ Bồi. - Rùa con có thể nhìn được mọi thứ nhưng em ấy phân biệt được đó có phải là đồng loại hay , so với Hạ Bồi Hạ Bồi có thể giúp chúng ta phân biệt xem có chủng tộc khác tham gia vào việc này , có ích cho việc điều tra. Nghiêm Lạc cười: - Được rồi, con trai, lần này thông minh của con dùng đúng chỗ rồi. Nghiêm Cẩn vừa định đắc ý Mai Côi lại truyền tin đến: “ ơi, có ở đó , nghe được ?”. Nghiêm Cẩn vội đáp lời: “Có nghe được” Lại nghe Nghiêm Lạc đáp: - Có Nghiêm Lạc có thói quen lặng lẽ đáp lời nên tiện mồm ra. Nghiêm Cẩn vui: “Rùa con gọi con, cha đáp cái gì” - Con bé ràng là gọi cha Nghiêm Lạc. “Xin lỗi, con gọi cả hai”. Mai Côi sợ hãi chen ngang khiến hai người đàn ông lập tức ngậm miệng. “Á, rùa con, em xem, có gì mới à?” “ có gì mới, chỉ là bảo em tìm mục đích của bọn họ và chuyện 281 trọng phạm kia em tìm được rồi. Bởi vì đầu óc bọn họ hỗn loạn nên thời gian hơi lâu.” Việc này rất trọng yếu, vì thế Nghiêm Lạc dừng xe, tập trung tinh thần lắng nghe. Bên kia Mai Côi rất chậm: “Người trong văn phòng, mọi người gọi ta là Sơn Ưng, trong đầu ta có lá thư ngắn, trong đó ghi trong 2 tiếng đồng hồ phải thả 281 người đó, kia có danh sách nhưng 281 người đó là những ai em nhìn được. người ở Hội trường là Hổ Tử cũng có hình ảnh của phong thư, là muốn trong 8 giờ phải có 1 triệu tệ. Còn có rất nhiều người trong đầu có hình ảnh khác, có người liều mạng cái gì mà sợ chết nữa.” Nghiêm Lạc im lặng, đối phương hạ lệnh cho những người khác nhau những mệnh lệnh khác nhau chứng tỏ người đứng sau bức rèm ở trong trường, nhất định là thân ở nơi nào đó nhưng lại có sức ảnh hưởng khiến bọn khủng bố dù chết cũng phải làm theo. Việc này xem ra càng ngày càng khó giải quyết. Hai cầu thể thực , hơn ngàn con tin ở đó, rốt cuộc bọn họ muốn thế nào? “Xin lỗi, cha Nghiêm Lạc, nếu bọn họ suy nghĩ đến điều đó con có thể tìm được tin dễ dàng hơn nhưng cái này chỉ là trong trí nhớ tìm được thôi nên được ràng.” Mai Côi cảm thấy thể giúp gì rất áy náy. “Em giỏi lắm, rùa con, đừng có sợ, mọi người tìm ra manh mối rồi. Em nhất định phải thân cho kỹ, đừng có nhìn đông nhìn tây làm bọn họ chú ý”. Nghiêm Cẩn vội an ủi bé. “ ơi, em tìm những cái này cần nhìn đông nhìn tây”. Mai Côi nghiêm túc giải thích, sợ cậu lo lắng. Nghiêm Cẩn nghe xong há mồm, hiểu là mình ngốc hay rùa con ngốc. Nghiêm Lạc vội lái xe , có suy nghĩ: “Mai Côi, con chú ý đến Sơn Ưng và Hổ Tử, xem bọn họ có liên hệ với ai , nếu có gì mới ngay cho cha.” Mai Côi đáp ứng, sau đó tin tức gián đoạn. Nghiêm Lạc lái xe thực rất nhanh, tới trường. Bên cạnh trường học có khách sạn, nhất thời được dùng làm trụ sở bàn bạc công việc, Cục trưởng Thôi chờ ở đó. - Đây là chỉ huy hành động sĩ quan Lý, hai người này là sĩ quan Dương và sĩ quan Lưu là chuyên gia đàm phán, trước đó bọn họ muốn tiếp xúc với bọn khủng bố nhưng đối phương muốn đàm phán. Chỉ muốn trong thời hạn thấy được người thả rồi Cục trưởng Thôi tóm gọn ý chính. Ba sĩ quan cũng báo cáo tình huống cụ thể, cuối cùng : - Bọn họ nhận điện thoại, mấy người bảo vệ cũng trả lời, hoàn toàn chặn đường liên lạc. Nghiêm Lạc gật gật đầu : - Để tôi chuyện với bọn họ xem sao. Các trợ lý của tôi đến, mọi người xem xem tình huống thế nào? - Tất cả mọi người đều được cản ở ngoài phố, trường học chúng ta bao vây chờ lệnh của cấp , kênh liên lạc phối hợp được với Ray người bên cạnh vừa vừa đưa ra chiếc máy bộ đàm. Nghiêm Lạc mở máy, nghe được giọng Ray: - Boss, bên công ty chuẩn bị tốt lắm, phòng chỉ huy theo dõi khởi động, mười tổ đều đến trường, giờ xác nhận bọn họ đều OK, có thể phát động bất cứ lúc nào. - Được, chờ lệnh của tôi Nghiêm Lạc vừa khoát tay với đám cảnh sát vừa chuyện với Ray. Bên kia, Nghiêm Cẩn ngồi trong xe cùng đám học sinh, để cho Hạ Bồi cố gắng đọc suy nghĩ của người bên trong, xác nhận số người phân bố như thế nào. Hạ Bồi cầm bản vẽ, rất chăm chú đánh kí hiệu khí trong xe có chút khẩn trương. Đến trường bọn trẻ mới chính thức cảm nhận được nghiêm trọng của nhiệm vụ. Vừa rồi khi xe vào khu quản chế, bọn trẻ nhìn qua cửa kính thấy được nhiều người bị ngăn ở ngoài phố, còn có nhiều người gào khóc, nghe đó là bố mẹ của những đứa bé bị bắt cóc. Tất Mặc Kỳ dặn dò bọn trẻ: - Bên trong đông người phức tạp, các em nhất định phải làm việc cẩn thận, phải quá nguy cấp đừng để lộ bản lĩnh khác người của các em. Nhất là Huyết tộc, móng vuốt với răng nanh giấu cho kỹ. Mọi người xác định kĩ tình hình rồi cùng động thủ… Tất Mặc Ngôn nhướn mày ngồi ngay ngắn ở đó, rất nhẫn nại nghe cha mình lải nhải những lời na ná nhau. Ưng tộc Ngụy Vân nhịn được : - Hiệu trưởng, thầy còn lo lắng hơn bọn em vậy, em cam đoan bay loạn, thầy nghỉ ngơi , giữ sức để còn cứu bọn em Mấy đứa bé bên cạnh đánh cậu: - Đồ có tiền đồ, còn muốn hiệu trưởng cứu nữa à! Đánh loạn hồi, Tất Mặc Kỳ thôi thuyết giáo. Được rồi, thừa nhận là quá lo lắng. Lúc này, Nghiêm Lạc đến cổng trường, thời gian còn lại 50 phút. cởi áo khoác ngoài, thể trong người có vũ khí rồi bước đến cửa trường học, cùng kẻ bảo vệ ở đó nhìn nhau qua cửa sắt. Trước đó gọi điện đến văn phòng, bên đó quả nhiên nhận điện thoại, vì thế Nghiêm Lạc đến cổng, bình tĩnh cùng mấy kẻ canh cửa : - Bảo Sơn Ưng nhận điện thoại, Nghiêm tiên sinh tìm ta Khí thể của Nghiêm Lạc ép tới khiến bọn khủng bố kia hoảng sợ nhưng vẫn hỏi lại: - Nghiêm tiên sinh là ai? - Tôi! Nghiêm Lạc dùng ngữ khí như trả lời câu hỏi ngu ngốc. Bọn khủng bố nuốt nước miếng, cố gắng bình ổn giọng bản thân: - Ai biết mày là loại người nào, bọn tao đàm phán gì hết, cò kè mặc cả. đến giờ, còn thả người bọn tao giết người. “ ta rất sợ hãi, ta thầm oán vì sao lại bị bắt canh cổng”. Mai Côi khẽ truyền tin với Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc có định liệu trước. lạnh lùng nhìn đối phương cái rồi : - Quá 5 phút tôi lại gọi điện thoại, nếu Sơn Ưng nhận tôi cũng gọi lại, các người cứ chờ đó mà hối hận Giọng tự tin của khiến bọn đạo tặc sợ hãi, lại nghe Nghiêm Lạc tiếp: - Vị trí này của tốt nhất, nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu cây che chắn? Đừng giả ngu, chẳng qua chỉ là truyền lời , tổn thất cái gì. Nếu bỏ qua điện thoại của tôi tất cả các người xong đời Nghiêm Lạc nhìn ta rồi tiếp: - Tôi biết Sơn Ưng, cũng biết , đàm phán các người hối hận đến chết. - Nghe … nghe thối lắm. Giọng đối phương có hơi run lên “ ta là Mã Ba, 29 tuổi, bạn biết ta đến đây, ta lo lắng điều này”. Nghiêm Lạc vừa tên đạo tặc tự chủ lên suy nghĩ của mình, bị Mai Côi nhìn thấu. Nghiêm Lạc nghe Mai Côi báo cáo thấp giọng với Mã Ba kia: - 5 phút nữa tôi chỉ gọi lần thôi, bảo Sơn Ưng tự mà nghĩ . Mã Ba, nghĩ đến người của cậu , nhìn cảnh sát bên ngoài, chỉ có tôi mới có thể khiến các người an toàn ra xong quay đầu lại xoay người bước . Mã Ba hoàn toàn bị hoảng sợ, bọn họ hành động bí mật, tất cả đều trùm đầu, Nghiêm tiên sinh làm sao có thể biết tên mình và Sơn Ưng. Hơn nữa còn biết mình có bạn . Chẳng lẽ ta hoàn toàn nắm giữ chi tiết của bọn họ? Mã Ba kinh hãi nhìn Nghiêm Lạc bước , vội mở bộ đàm. Nghiêm Lạc biết mình thành công, vào xe của đội thiếu niên để kiểm tra tiến độ của bọn họ. - đánh dấu được, tổng cộng có 1476 người. Hạ Bồi đầu toát mồ hôi, công tác tìm tòi giữ chỗ đông người như vậy lần đầu tiên cậu làm, rất lo lắng nhưng cũng cố hết sức: - Có thể xác định được là khủng bố hay người bị bắt nhưng quá nhiều người, thể cam đoan chính xác tuyệt đối. - Làm tốt lắm! Nghiêm Lạc cổ vũ kịp thời, Hạ Bồi vui vẻ thở phào nhìn về phía các bạn. Bọn họ vai kề vai tìm manh mối, lần đầu tiên làm nhiệm vụ được khen ngợi trước tiên nhưng lại chẳng ai để ý. Nghiêm Lạc nhìn theo đó rồi xác nhận vị trí, sau đó để bọn họ chờ, nhận chỉ thị mới được hành động. Sau đó cầm bản vẽ xuống xe, Nghiêm Cẩn cũng theo xuống: - Cha, tính sai 5 người - phải Hạ Bồi tính đúng mà 5 kẻ đó phải là người. Trước khi biết tình huống, các con tiến vào trường rất nguy hiểm, để cha đàm phán với Sơn Ưng trước, xem tình uống rồi xác định sau, - Nhưng nếu cứ kéo dài, rùa con ở trong rất nguy hiểm, nếu để con vào tìm rùa con trước! Nghiêm Lạc nghiêm mặt: - Con thể bảo vệ em ấy rời mà làm ai kinh động, bên trong đó còn hơn 1 ngàn người gặp nạn. Con, con quan tâm Mai Côi là đúng nhưng tình hình nguy cấp, con càng phải bình tĩnh, xúc động làm hỏng việc. Nếu con thực muốn tốt cho Mai Côi nhớ kỹ những lời này. Đừng hành động mù quáng, chờ lệnh của cha vứt bản vẽ cho Nghiêm Cẩn, sau đó mở máy bộ đàm: - Ray, Nghiêm Cẩn lập tức truyền bản vẽ khác cho cậu, cậu so sánh với bản trước đó, xem chỗ nào thiếu người. Còn nữa, người canh cổng trường là Mã Ba, người trong văn phòng là Sơn Ưng, ở hội trường là Hổ Tử. Các cậu tìm theo tên xem có thể tra được gì . Có tin gì tôi lại báo cho mọi người Ray sửng sốt: - Có cả tên? Boss, tin tình báo của quá nhanh nhạy, lúc nào thích hợp giới thiệu , tôi sùng bái người đó lắm rồi - Được! Chờ lúc nào thích hợp. Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ, thời gian còn nhiều, cắt máy bộ đàm, sờ đầu con như để trấn an cậu. Sau đó vào phòng chỉ huy. Điện thoại lại gọi, chuông đổ hồi lâu, cuối cùng bên kia nhận máy nhưng gì - Sơn Ưng à? Tôi là Nghiêm Lạc, có thể gọi tôi là Nghiêm tiên sinh.
Chương 27 Xông vào trường học, Tiểu ma vương làm sứ giả hộ hoa Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Đầu bên kia có người đáp trả, Nghiêm Lạc lại hỏi: - là Sơn Ưng đúng ? - là Nghiêm Lạc? Giọng đối phương trầm ổn. “ ta tên là Thẩm Ưng”, giọng Mai Côi cũng đồng thời vang lên trong đầu Nghiêm Lạc. Quả nhiên, chỉ cần có lời dẫn đường, dù đối phương nhưng cũng tự chủ mà có đáp án, Mai Côi lập tức có thể nhìn thấu. Nghiêm Lạc nghĩ rồi : - Sơn Ưng, danh sách các đưa có vấn đề, vì muốn đôi bên lưỡng bại câu thương nên tôi muốn với . Sơn Ưng rất cẩn thận gì. Mai Côi cũng nhanh chóng “ ta biết danh sách đó có vấn đề gì, làm theo lệnh kẻ khác, giờ thấy rất kinh ngạc” Nghiêm Lạc lại tiếp: - Danh sách 281 người này có 11 người chết, 43 người tra được, 3 người vượt ngục truy nã, còn lại 224 người phân bố ở tất cả các nơi trong nước. Nghiêm Lạc đến đây dừng lại. Sơn Ưng đợi hồi, rốt cục nhịn được, hỏi: - Thế sao? - cách khác, cho dù có kì tích hơn hai giờ cũng kịp thả hết bọn họ cho biết được, cũng càng đủ 281 người. Huống chi những người này ở khắp cả nước, có những người còn ở vùng xa xôi, trong 2h căn bản thể làm xong thủ tục thả người, còn phải gọi điện xác nhận. Đây là nhiệm vụ bất khả thi, cho nên các đừng nổ súng giết người, vừa động thủ tiền lấy được mà mạng sợ cũng khó giữ. cũng biết tôi đùa. Sơn Ưng gì, Nghiêm Lạc cũng tiếp, hai người dùng yên lặng đối chọi nhau. Nghiêm Lạc hiểu lần này đá phải khúc xương cứng. Lúc này Nghiêm Cẩn xuất , cầm bản vẽ kia đưa đến trước mặt Nghiêm Lạc, dùng cảm ứng của Hạ Bồi và Mai Côi đối chiếu thấy thiếu người. Nghiêm Cẩn viết lên tờ giấy: - Sơn Ưng phải người, Hạ Bồi nghe được trong phòng có người gọi điện thoại. Nghiêm Lạc gật gật đầu, giấy viết: Thẩm Ưng. Nghiêm Cẩn hiểu ý, chạy ra báo cho Ray tra trong những kẻ thuộc nhân loại có ghi lại về Thẩm Ưng . Lúc này, Nghiêm Lạc nghe được bên kia Sơn Ưng : - kéo dài thời gian sao, tôi kiên nhẫn đâu, trọng điểm , bằng đến giờ rồi, tôi giết người. “ ta đó, ta khi nãy nghĩ bắt đầu nên giết từ đâu” Mai Côi sợ hãi : “Đầu óc ta rất loạn, con hiểu. Cha Nghiêm Lạc, con thử chuyển suy nghĩ của ta cho cha nhé” Nghiêm Lạc với Sơn Ưng: - 281 người này chắc chắn phải tất cả đều là mục tiêu của , tìm nhiều người như vậy che giấu làm gì, bằng thu hẹp phạm vi lại , chúng ta bàn bạc phương án. Chúng tôi thả người thực muốn, thả đám trẻ con ra, như vậy chúng ta đều có lợi Lúc này, Nghiêm Lạc thấy được suy nghĩ của Sơn Ưng, ta căn bản cũng chẳng biết những phạm nhân đó là thế nào. ta chỉ nhận được phong thư, dựa vào đó mà làm việc thôi Sơn Ưng nãy giờ gì, nhưng trong đầu nghĩ rất nhiều. ta cảm giác chuyện đơn giản như vậy cho nên nghĩ nên giết trước mấy người để tăng thêm sức uy hiếp. Nghiêm Lạc vội cắt đứt suy nghĩ của ta, : - Lâu như vậy cũng có câu trả lời thuyết phục, là vì muốn cứu mục tiêu chân chính hay căn bản biết mục tiêu là ai? Nghiêm Lạc thấy được Sơn Ưng kinh ngạc vì biết suy nghĩ của . Nghiêm Lạc rèn sắt khi còn nóng: - Tôi đưa ra điều kiện tốt, thu phạm vi lại, chúng tôi giao ra người thực muốn cứu, như vậy có thể rút ngắn thời gian, đạt được kết quả chúng ta cần. lo lắng chút nào sao? chẳng qua là bị người đẩy ra đứng mũi chịu sào, đừng làm chuyện điên rồ. Sơn Ưng bị trúng mà tức giận. Nghiêm Lạc thấy trong não ta có những đoạn linh tinh, vội hỏi: - Là ai? Ai có quyền quyết định việc này, tôi chuyện với ta, như vậy được an toàn. Khi hỏi tới ai, trong đầu Sơn Ưng xuất hành lang dài, căn phòng trắng toát như bệnh viện, giọng người đàn ông truyền qua tấm vải che khám bệnh nhưng nhìn được bộ dáng. Hình ảnh này chỉ thoáng qua, Nghiêm Lạc nhìn , nghe được Sơn Ưng nghĩ: “ được, nhất định phải làm theo lời ông ta, bất kể thế nào, nhất định chỉ có thể làm như vậy” ta sợ người kia, Sơn Ưng sợ người đứng sau tất cả. khắc đó Nghiêm Lạc biết chuyện rắc rối to, quả nhiên Sơn Ưng bắt đầu làm ồn: - gì cũng vô dụng, danh sách 281 người nhất định phải thả hết, TV truyền hình trực tiếp lúc thả người, đừng nghĩ tìm ai chống đối cho qua. Đưa số điện thoại trường cho bọn họ, bảo bọn họ ra tù rồi gọi lại đây. Nếu , tôi giết người. Tôi sợ chết, chúng tôi hoàn toàn sợ chết. Nghiêm Lạc quát: - Tôi làm theo lời nhưng cần thêm chút thời gian, hơn nữa thể đủ… còn chưa xong đối phương thô lỗ dập máy. nghe được Sơn Ưng sai người bên cạnh tên là Giả Sơn, kéo mười người từ sân thể dục đến, đến giờ bắt đầu giết người cho cảnh sát xem. Sơn Ưng này, ta căn bản biết thể thả 281 trọng phạm, có vẻ như chỉ tìm cớ để giết người mà thôi, bọn họ căn bản phát rồ. Trọng điểm vẫn là kẻ chủ mưu, 281 người này đến tột cùng có gì đặc biệt mà phải làm phí tâm như thế. Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ, chỉ còn có 32 phút. Nghiêm Lạc cúp máy, dặn dò mọi người xử lý. vội tới xe công ty, Nghiêm Cẩn, Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An Tĩnh, bốn đứa trong thần tộc, còn cả Cừu Tranh, Lô Thực, Ngụy Vân cũng làm tốt công tác chuẩn bị. A Mặc ở bên với Nghiêm Lạc: - Bọn trẻ đều chuẩn bị tốt rồi, A La vào trước, ấy che giấu cho bọn trẻ. Nghiêm Lạc gật gật đầu, bảo Nghiêm Cẩn mở bản vẽ, lại xác định lại địa điểm với bọn trẻ lần nữa: - Nhất định phải trà trộn vào đám học sinh, đừng thân vội. Ở đây có những người phải là con người nhưng chúng ta chưa cụ thể là gì, các cháu phải hết sức cẩn thận. Khủng bố muốn đàm phán, 30 phút sau bắt đầu giết người, trước mắt chưa có phương án gì khác, nên các cháu cứ tìm chỗ náu, tất cả nghe theo Ray chỉ huy. - ! Đám trẻ đồng thanh hô. Sau đó lần lượt xuống xe, ý chí chiến đấu sôi sục. Dung Hiên đoạn rồi quay lại vung tay với mọi người. xe, Long Lập Hào cắn áo: - Hâm mộ muốn chết, khi nào mới đến lượt chúng ta lên sân khấu đây Mẫn Lệ : - Còn phải chờ nữa - Haiz, trừ bạo an dân mà còn như bị kì thị. Đứa trẻ khác phục . Lúc này, hai giáo viên và tám học sinh bị kéo đến cổng trường, bốn gã khủng bố tránh ở sau tường, hai chuyên gia đàm phán cầm loa kêu gọi nhưng đáng tiếc phía đạo tặc có ai đáp lời. Ray đem thông tin của bọn Nghiêm Cẩn cho A La chỉ huy, A La dùng thuật thân dò xét trong trường chút: - Bọn họ phân tán nhưng ai cũng có máy bộ đàm, đều hoạt động, nếu ai có vấn đề mọi người đều biết, các con đừng manh động, tìm cơ hội cài mấy chiếc máy ghi mini vào chỗ kín, phía bên Ray có thể tiếp nhận nội dung hội thoại trong trường. Chỉ còn 25 phút, Sơn Ưng hạ lệnh cho mọi người kiểm tra lại lần nữa về bom để tránh bị đánh bất ngờ. gã ra đặt bom bên tường, A La lặng lẽ thay đổi số thứ rồi : - Có cơ hội, tiếng nổ mạnh là tín hiệu, nghe được là được hành động. Nghiêm Cẩn vung tay: - Con vào trước dọn đường, chú Đậu Đậu nghe khẩu lệnh Cậu vừa dứt lời người biến mất trước mặt mọi người. Chưa đến nửa phút, góc trường học Ánh Dương nổ tung, mấy tầng lầu đều bị chấn động, các giáo viên học sinh sợ hãi kêu lớn, mọi người chạy ùa ra ngoài. Trong bộ đàm, Sơn Ưng gào thét: - Tất cả ổn định cho tao, đứa cũng cho thoát! ta còn chưa xong, sân thể dục bị mất tín hiệu, do vừa nổ mạnh mà nổ lốp xe khiến xe lộn vòng. lúc hai tiếng động lớn khiến mọi người sân thể dục bắt đầu chạy như điên nhưng bọn họ bị buộc với nhau, vừa chạy ngã thành đám lớn. Đám khủng bố lấy lại tinh thần, phát nổ lớn, lùa đám người quay về. Lễ đường và khu dạy học, kí túc xá chú ý, bọn chúng bắt con tin uy hiếp. sân thể dục, đám khủng bố đánh những người vừa chạy, uy hiếp bọn họ, bắt bọn họ quay về ngồi đó. Bọn chúng còn phát có mấy người giãy khỏi dây thừng trói, lại trói lại. Nhưng bọn chúng ngờ được rằng số lượng người thay đổi. Sơn Ưng lớn tiếng chất vấn chuyện gì xảy ra, kẻ tuần tra quanh khu dạy học : - Là A Thanh, cậu ta kiểm tra bom bên khu dạy học, hình như thấy lạ, xuống kiểm tra kết quả là bom nổ. Sắc mặt Sơn Ưng tái mét, ta sai người bên cạnh nhanh đến xem có phát vấn đề gì . Kết quả mọi thứ đều bình thường. Chẳng lẽ thực nhầm lẫn mà làm nổ chính mình? Mai Côi cảnh cáo với Nghiêm Lạc, Sơn Ưng nghi ngờ nhưng tra ra điều gì, sau đó lại báo lại tên kẻ khủng bố, giờ bé tìm ra tên của 34 kẻ khủng bố. Tuy nhiên, 34 cái tên này chưa thể giúp bọn Nghiêm Lạc tra thêm được tin gì. Lúc này, Nghiêm Cẩn bắt đầu gọi bé: “Rùa con, rùa con, là Tiểu ma vương, nghe trả lời” “Nghe ” “Truyền hình ảnh phòng học của em cho , muốn xem vị trí của em. chuẩn bị vào.” Mai Côi lặng lẽ ngẩng đầu, lại vừa vặn bị kẻ khủng bố tuần tra nhìn thấy, bé sợ đến mức vội cúi đầu, nghe được tiếng gã kia châm biếm, nhìn đám trẻ con sợ hãi trước mặt mình khiến gã kia rất hưng phấn. Mai Côi truyền hình ảnh và suy nghĩ của gã kia cho Nghiêm Cẩn, nghe Nghiêm Cẩn mắng: “Lũ cặn bã, biến thái, chờ bản ma vương tới xử lý mày” Mai Côi rúc người lại, tận lực che dấu bản thân. bé cố gắng chống đỡ, tìm tòi trong diện tích lớn như vậy, nhiều người như vậy khiến bé rất mệt mỏi, bắt đầu thấy đau đầu. Trong lòng rất sợ, cũng rất khát, rất mệt. Những người xung quanh đều rất sợ hãi, cảm xúc rất mãnh liệt, luôn đánh sâu vào đầu bé. Lúc đầu bé còn có năng lượng ngăn cản nhưng giờ mệt mỏi, những cảm xúc đó bắt đầu dần xâm nhập, như những mũi khoan khoan vào não bé. Cho nên Mai Côi dần cảm thấy lực bất tòng tâm, rất khó chịu, mỗi giây đều chịu giày vò. Bỗng nhiên, bên cạnh bé lặng lẽ có người bước đến, bàn tay ấm áp lặng lẽ nắm tay bé. bé cần quay đầu, trong đầu nghe Nghiêm Cẩn : “Rùa con, đến đây, em phải sợ nữa. để bất kì ai chạm đến sợi lông nào của em”.
Chương 28 Sương mù dày đặc cực nguy hiểm Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Nghiêm Lạc cau mày, đứng ở trung tâm chỉ huy nhìn qua các camera theo dõi, mấy đứa trẻ vào, camera mini bọn mang theo giúp mọi người quan sát được tình cảnh trong trường. Trong công ty, có thiên nhãn Vu Nhạc Ngôn theo dõi đám khủng bố, định tra thông tin về đám khủng bố. Đáng tiếc nhìn nửa ngày chỉ có thể xác định hình ảnh trong camera có thể nhìn đến những kẻ chẳng phải thần cũng phải linh vật cũng chẳng phải ma bởi vì mỗi loại này đều có ánh sáng khác nhau mà đám khủng bố lại có, có thể kết luận là thú nhưng bọn che kín người, chỉ lộ ra mắt, miệng nên Nhạc Ngôn rất khó phán đoán là loại thú nào. Kết luận lớn mật của khiến cho mọi người có chút kinh dị: - Trước mặt trừ những kẻ ở kí túc xá chưa nhìn thấy, còn những kẻ này tôi thấy giống thú thuần. Tôi từng gặp nhiều loại thú, có cảm giác này, có số rất giống hợp thể của người và thú. Ray, hiểu ý tôi ? phải là đời sau của hai dòng máu khác nhau, như vậy tôi cũng có thể nhìn ra. Ý tôi là là người bình thường nhưng bị cấy thêm máu của thú cho nên nhìn phải là người, nhưng cụ thể là như thế nào chưa nhìn kĩ được. hiểu ý tôi ? ( hiểu) Ray lắc đầu: - , thể nghĩ được, những người trước kia cấy thêm máu thú đều sớm chết cả rồi mà! Vu Nhạc Ngôn chỉ vào màn hình biện giải: - Tôi chỉ đến tình huống mà tôi nhìn thấy, tôi phải bác sĩ làm sao mà có biết là hoại tử hay ? Nghiêm Lạc cắt ngang lời bọn họ: - Ray, phối hợp với bên cảnh sát, điều bọn họ điều tra xem trong thành phố có bệnh viện nào thí nghiệm gì đó , chỗ nào cần thiết bị tốt để giải phẫu, nếu bọn họ thực làm được điều này chắc chắn cần rất nhiều tài chính, cũng phải thuyên chuyển máu bình thường, hẳn là giấu được Lời của Vu Nhạc Ngôn khiến Nghiêm Lạc liên tưởng đến đoạn hành lang dài trắng như tuyết trong đầu Sơn Ưng, có lẽ là Nhạc Ngôn lớn mật đoán đúng, những thú này thực là kết quả của thí nghiệm y học nào đó, bọn họ là được chế tạo ra nên bọn họ sợ người khống chế mình. Lúc này, Ray lại nhận được phần kết quả điều tra, lập tức đưa cho Nghiêm Lạc: - Boss, xem, chuyện ngày hôm qua rất lạ. đưa cho tôi 34 cái tên, chúng tôi tra có cổ quái, trong này 18 người đều nằm trong danh sách chết, đều là đàn ông, tuổi, chiều cao, triệu chứng bệnh tật có vẻ giống nhau. Hơn nữa 18 người này có trong danh sách hồn ma của chúng ta. Tuy rằng tên có thể chính xác nhưng 18 người đều giống nhau, tuyệt đối thể là trùng hợp. 8 người khác là dân mất tích, tình huống tương tự, tuổi, chiều cao cũng tương tự, có trong danh sách mất tích của cảnh sát. Còn 5 người khác tra được, tên họ trùng rất nhiều, biết là ai, còn điều tra. Vu Nhạc Ngôn bổ sung: - Bọn họ phải là tang thi (thây ma) đâu, tôi xác định trong hình ảnh, tôi có thể nhìn thấy, hầu hết đều là người. đám người chết chết, mất tích lại xuất hơn nữa còn xác định là dạng thú gì, hỗn tạp với số kẻ khủng bố bình thường, đưa ra hai cầu vốn thể thực này là thế nào? Mục đích là cái gì? Nghiêm Lạc hỏi Ray: - Giấy báo tử của bọn họ có địa điểm gì ? Ví dụ như bệnh viện… có gì lại - cùng 1 chỗ, báo tử ở các bệnh viện khác nhau - Cha, tìm số bác sĩ đến tiếp xúc với bọn khủng bố, để cho bọn họ nghe lén những suy nghĩ của bọn họ, nếu thực có liên quan hẳn có phản ứng. như vậy, chúng ta có thể truyền tin giả, là cảnh sát bắt được bác sĩ làm thí nghiệm phi pháp mà giam bệnh nhân, cũng chứng thực việc có ai liên quan . Nếu bác sĩ đúng là kẻ sau màn đám khủng bố nghe thế hẳn rối loạn, chúng ta nhân cơ hội thúc ép. Máy bộ đàm của Nghiêm Cẩn khác với những đứa trẻ khác, của cậu thông đến phòng chỉ huy, có thể biết được tiến triển từng lúc, lúc này nghe vậy nhịn được mà bày mưu. Ray nghe xong sửng sốt: - Tiểu ma vương sai, Boss, dù sao 15 phút sau TV nhất định thể truyền được tin thả tội phạm, bằng truyền tin cảnh sát tìm được kẻ chủ mưu để kích thích bọn tội phạm này. Nếu bọn họ thực là bị kẻ kia quản chế có lẽ có cơ hội đàm phán mới. - Tốt, giờ tôi thu xếp, báo cho Hạ Bồi để ý đến bọn khủng bố, tin tức giả kia cũng lập tức làm, bảo đài truyền hình chuẩn bị đưa tin. Nghiêm Lạc xong Thôi cục trưởng dẫn Trần thị trưởng đến: - Nghiêm tiên sinh, thị trưởng đến. Nghiêm Lạc cũng khách khí, chào hỏi xong luôn cầu, sau đó : - Những người khác đàm phán đều bị từ chối, chúng ta cần đổi nhân vật để bọn họ chú ý. Trước cửa có 10 con tin, 15 phút sau nếu có tin tức bọn họ muốn người bị giết. Thị trưởng, chúng tôi cố gắng hết sức bảo vệ an toàn của ông nhưng giờ cần có xuất của ông Trần thị trưởng cùng Nghiêm Lạc vốn có quan hệ thân thiết, xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên ông cũng thể chối từ, lập tức gật đầu đồng ý, theo Thôi cục trưởng đến trước trường Nghiêm Lạc với A Mặc: - chút nữa thị trưởng đến cổng trường đưa cầu trao đổi con tin, chúng ta nhìn xem có hiệu quả , nếu thành công 15’ sau truyền tin giả, em sắp xếp cho bọn trẻ cẩn thận, cùng cảnh sát Lý đợi lệnh tấn công. để cho A La đến kí túc xá theo dõi Sơn Ưng, nếu tin tức giả của chúng ta cũng có hiệu quả trước bắt giữ Sơn Ưng, bọn họ thành rắn mất đầu, chúng ta nhân cơ hội tấn công, để cho bọn chúng có cơ hội giết chóc. - được, chúng ta bắt hồn của bọn chúng là được A Mặc ngẫm nghĩ, đối phương nhiều người, trang bị vũ khí hạng nặng, con tin phân tán, bất luận kế hoạch tấn công thế nào cũng thể cam đoan ai bị tổn hại. - Đám người như vậy, địa điểm lại phân tán, cho dù ba chúng ta cùng động thủ cũng thể bắt hồn chuẩn xác được, hơn nữa cũng đều là hồn sống có ý thức. Giờ chúng ta thể manh động. Lúc tấn công, chỉ có từng người phụ trách từng nơi, đảm bảo con tin bị thương, còn chuyện khác phải hành động cùng nhau. A Mặc đương nhiên hiểu được đạo lý này, gật gật đầu, xuống tìm cảnh sát Lý để xác nhận tình huống. Bên trường học, thị trưởng mang theo hai bác sĩ mặc áo trắng, Thôi cục trưởng cũng đến, lúc này chỉ còn 12 phút. Thị trưởng cùng người bảo vệ cầm loa mục đích đến. Làm lãnh đạo thành phố, chuyện lần này áp lực rất lớn, để đảm bảo an nguy của hơn 1 ngàn người ở đây, ông cố gắng thực cầu nhưng trong 2h phải thả 281 trọng phạm là thể, cần thêm thời gian. Để biểu đạt thành ý, ông và cục trưởng cục cảnh sát nguyện lấy thân mình để trao đổi với các con tin. Thị trưởng : - Tôi và Thôi cục trưởng từng xuất nhiều lần TV, các nhất định là biết, thân phận của chúng tôi so với 1000 con tin này cũng tương đương, các trông giữ nhiều người như vậy dễ dàng nhưng hai chúng tôi đơn giản hơn. Chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp, chỉ cần các cho chúng tôi thêm chút thời gian, 2 giờ quả thực rất khó, xin thả các con tin rồi trao đổi với chúng tôi, cho chúng tôi thêm chút thời gian, nhất định thực tốt cầu của các . Hạ Bồi báo cáo qua bộ đàm: - Bốn người ở cổng trường cảm thấy đổi như vậy tệ nhưng bọn họ dám làm, tôi thấy bọn họ có ý muốn trao đổi Thị trưởng thấy mãi có phản ứng, lại đưa điều kiện đàm phán mới: - Trong trường có học sinh bị tim bẩm sinh, thể bị dọa được, còn cả những học sinh bị thương nữa. Bác sĩ của chúng tôi ở đây, chúng tôi mong bọn trẻ bị tổn thương, xin để cho bác sĩ trị thương cho các học sinh. Xin thả bọn họ ra trước. - Rất nhiều người bọn họ có phản ứng với từ bác sĩ, hình như rất sợ hãi, đầu óc rất hỗn loạn. Hạ Bồi báo cáo. Mai Côi ở trong trường học cũng hết sức ở hỗ trợ, bé lấy tinh thần nghe lén: “Sơn Ưng, Hổ Tử đều có phản ứng với từ bác sĩ, ba kẻ khác cũng thế, bọn họ rất sợ hãi” Bingo, xem ra chính là bác sĩ. Nghiêm Lạc rốt cục có thể hơi cười: - Ray, tăng cường điều tra ở bệnh viện, phải nhanh chóng chúng ta chỉ còn 10 phút thôi còn chưa xong thấy Mai Côi hét chói tai: “A… ta muốn giết người… ta muốn giết người…trong phong thư có kẻ cầu giết người…”. Nghiêm Lạc cả kinh, muốn hỏi ai muốn giết ai, lại chỉ nghe thấy Mai Côi hét lớn, cuối cùng nghe được bé nhắc đến cái tên: “Da Hầu” Trong phòng học, Mai Côi thực hét lớn, bé chịu kích thích quá lớn, đoán được có kẻ muốn giết người nhưng thể ngăn cản. bé xem cảm xúc của mười người ở cổng trường, cảm nhận được sợ hãi vô tận của bọn họ, nỗi sợ đó trực tiếp kích động đến Mai Côi khiến bé hoàn toàn thể khống chế, hét lớn, người run rẩy. Nghiêm Cẩn chấn động, dùng sức ôm lấy Mai Côi, tên canh giữ ở bên giận dữ mắng: - Kêu cái gì, câm mồm, còn kêu nữa tát chết mày. Nghiêm Cẩn vội ôm chặt Mai Côi cầu xin: - Em tôi có bệnh, nó thoải mái, nó cố ý! Cậu để Mai Côi tựa đầu vào ngực mình, cuối cùng Mai Côi ngừng thét, run rẩy nằm trong lòng cậu. Tên kia chạy đến, cước đá vào Mai Côi: - Con mẹ mày, gào linh tinh à! Nghiêm Cẩn ôm Mai Côi quay , dùng lưng mình để cản lại, gã kia đá trúng khó hiểu, tức giận lại dùng thước kẻ trong lớp đánh lên lưng Nghiêm Cẩn, lúc này các học sinh bên cạnh đều sợ hãi kêu lớn, có số muốn chạy ra ngoài, vài kẻ khác canh giữ vội quát bảo ngừng. Người đánh Nghiêm Cẩn cũng để ý nữa, nhìn về phía đám học sinh, chửi bậy mấy tiếng rồi phòng học lại yên tĩnh lại. Nghiêm Cẩn ôm Mai Côi nước mắt thành sông trong lòng, thầm tức giận: “Dám đá rùa con, chờ đấy, tao chặt chân mày”. Ngoài cổng trường, ngay lúc Nghiêm Lạc còn nghĩ đến bức thư với Da Hầu mười tiếng súng vang lên. Nghiêm Lạc thể tin được, nhìn đồng hồ còn 9 phút, xảy ra chuyện gì? - Bọn họ bắn chết 10 con tin ở cổng trường, nhắc lại, bọn họ bắn chết con tin. Ray hoàn toàn phẫn nộ: - có dự báo, đột nhiên động thủ. cần thị trưởng làm con tin , giết cái gì, lũ điên kia. Thời gian còn chưa đến. Nghiêm Lạc ngồi ở trung tâm chỉ huy, đột nhiên hiểu ra, đối phương phải cần thị trưởng làm con tin mà căn bản là thể tự làm chủ. Bọn họ thuần túy làm theo bức thư kia. Bọn họ chuẩn bị thời gian kĩ càng, làm đúng giờ. Sơn Ưng nhận được thư cầu 2h phải thả người, Hổ Tử nhận được thư 8h phải có 1 triệu mà Da Hầu nhận được thư cầu khi còn 10’ giết 10 người này để cảnh cáo bọn họ. Người chủ mưu rốt cuộc là nhân vật thế nào, hoàn toàn bất chấp mọi thứ khiến bọn họ trở tay kịp. Nếu ba người lấy được ba mệnh lệnh khác nhau có còn ai cũng nhận được lệnh ? Mỗi người nhận được thư đều có thể ra lệnh, vậy đối phó với riêng Sơn Ưng là vô dụng, thậm chí còn làm hỏng việc. Nếu những người khác cũng có thư lệnh phía sau xảy ra chuyện gì là thể đoán được. Cảnh sát ở cổng trường báo cáo: - Khủng bố , bắn chết 10 người là để cho chúng ta thấy bọn họ quyết tâm làm, việc thả 281 người chỉ cho chúng ta thêm 1 giờ Cảnh sát Lý, Thôi cục trường, thị trưởng quay lại: - Xem ra bọn họ rất muốn 281 người kia, bên trong nhất định có người quan trọng mà bọn họ cần. Có lẽ việc này chúng ta phải nghĩ cách. thể tưởng tượng, bọn họ căn bản bị người ta chơi đùa. Nghiêm Lạc khẽ căn môi, mở bộ đàm: - Ray, tin tức giả chuẩn bị chưa? - Tốt rồi, Tiểu Hồ ở đài truyền hình, thời gian hẳn thành vấn đề. Nghiêm Lạc nhìn nhìn đồng hồ: - Đến 12h26’ truyền tin - Được, tôi báo lại cho ấy ngay. Nghiêm Lạc bấm máy bộ đàm chuyển sang kênh công cộng: - Tất cả mọi người nghe rồi chứ. Mỗi người đều có vị trí riêng. Năm phút nữa, 12h27’ bắt đầu tấn công. Chắc chắn là trở tay kịp , cũng có thể, chờ 2 tiếng nữa. Bất luận trong 281 người này có cái gì, đám khủng bố này cũng biết. Bọn họ chẳng qua là những con rối chết cũng phải nghe lệnh, đàm phán là vô dụng, kéo dài thời gian nghĩ cách cũng là vô dụng, lại giờ, chừng lại xảy ra cái gì sai sót. Tấn công. Nghiêm Cẩn mừng thầm, sắp cứu được rùa con ra rồi. Giờ bé trông thực rất tệ, hình như còn kiệt sức, thực rất yếu. Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám khủng bộ, bọn họ ở ngoài bàn tán gì đó. Nghiêm Cẩn nhân lúc ai để ý cúi đầu, trán tựa trán Mai Côi: - Rùa con. ở đây, bảo vệ em, em chịu khó chút, sắp ra ngoài được rồi! Mai Côi gối đầu vào chân cậu, bé đau đầu vô cùng nhưng khi cọ trán với Nghiêm Cẩn, cảm giác ấm áp khiến Mai Côi thoải mái hơn. Mai Côi mỉm cười, Nghiêm Cẩn của bé tốt. Bên ngoài, đám trẻ trường Nhã Mã đều theo đám cảnh sát vào vị trí, chỉ có Hạ Bồi ở lại. Cậu đột nhiên báo cho Ray: - Báo cáo, em phát tình huống khả nghi, hình như trong trường học có tâm ngữ giả. Khi nãy bắn giết hỗn loạn em cảm ứng được nhưng giờ im lặng, em có cảm giác. Cảnh sát tiến công như vậy rất nguy hiểm, quân địch có khả năng có tâm ngữ giả.
Chương 29 Giải cứu trường học, nguy hiểm tạm qua Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Tin tức này rất quan trọng, Ray lập tức báo lại cho Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc riêng với Hạ Bồi: - Cháu chắc chắn bên trong có tâm ngữ giả sao? Cháu nghe được tin gì? - Á! nghe được cái gì, tin của đối phương biến mất ngay lập tức, chỉ cảm nhận được người đó rất sợ hãi, là người mới, trước đó cháu tìm được suy nghĩ của người này. Đột nhiên xuất , có phải vì ta cảm nhận được bên chúng ta tấn công quyết liệt nên nhất thời sợ hãi, phòng ngự tốt. - Vậu cháu có giờ còn cảm nhận được đối phương ? - có nhưng cháu tiếp tục tìm, xin yên tâm, Boss, cháu nhất định bắt được ta. Nhưng chúng ta vẫn tiếp tục tấn công sao? - Cháu vất vả rồi, làm tồi! Nghiêm Lạc trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ thản nhiên cổ vũ câu. Đây là lần thứ hai Nghiêm Lạc khen Hạ Bồi làm tốt. Nhiệm vụ hôm nay còn chưa có học sinh nào được Nghiêm Lạc khen nhưng cậu lại được khen đến hai lần khiến Hạ Bồi có chút vui sướng Nghiêm Lạc cắt đứt liên lạc với Hạ Bồi, riêng với Ray: - Tin này khá mơ hồ, thể xác nhận tin tức, cần thông báo với tổ hành động, cứ như thế mà tiến hành, coi như có chuyện đó Ray theo Nghiêm Lạc nhiều năm, đương nhiên hiểu được sao lại thế, có lẽ người này liên quan đến tình báo kia. lập tức động thủ, xóa bỏ đoạn ghi hội thoại khi nãy, với Nghiêm Lạc: - Ok, tôi xử lý ở cấp độ cơ mật cao nhất Giờ chỉ còn hai phút, mọi người đều rất căng thẳng. A Mặc lẻn vào trước, vào từ phía sau trường, đến khu phòng dạy học. Mẫn Lệ cùng với mấy học sinh siêu năng lực cũng vào trường. Bọn trẻ có thể khiến bọn khủng bố phòng vệ nên vào trước. Nhưng giờ thời gian rất gấp, có thời gian để tìm chỗ tốt. Mấy đứa bé sớm tư duy về tình huống sắp xảy ra, lúc này tiến vào rồi nhanh chóng trốn vào trong các góc. A Mặc giúp bọn trẻ tránh khỏi camera. Chỉ thiếu vài giây, Hạ Bồi thông báo, có kẻ theo dõi camera thấy có vấn đề nên sai người xem. A Mặc thầm mắng, nhanh chóng thân, may mà thể tích bọn trẻ nên đều có thể nấp tốt. Nhìn người qua vòng rồi thông báo lại có gì khác thường Chỉ còn khoảng 1 phút, Nghiêm Lạc, A Mặc, Thôi cục trưởng, Happy chờ toàn bộ thân vào vị trí, bắt sống bọn thú cùng với đảm bảo mọi người bị tổn thương là trách nhiệm của công ty Nhã Mã, còn bọn khủng bố còn lại giao cho cảnh sát và đội chống khủng bố. 12h30’, có mấy kênh đưa tin về khủng bố đều phát tin mới: Buổi sáng ở thành phố xảy ra vụ bắt cóc, có bước đột phá. Người chủ mưu phía sau vừa bị bắt 10 phút trước từ phòng thí nghiệm… hình ảnh là bóng người chạy loáng qua, phóng viên và cảnh sát đuổi theo như điên. bóng người mặc áo trắng dài bị ngã xuống đất, tra tay vào còng… Tin tức này hiển nhiên là đâm trúng vào thần kinh của nhóm đạo tặc, Hạ Bồi vội vã : - Bọn họ rất hoảng sợ, có mấy kẻ truyền tin cho nhau, dám tin đây là … Tin phát nhanh chỉ trong 30 giây, ngay lúc đám khủng bố truyền tin có mấy chiếc trực thăng đột nhiên xuất trường học. Cảnh sát chống khủng bố như thiên binh thiên tướng theo dây thừng từ trực thăng trèo xuống. Bọn họ dừng lại ở mái nhà, sân thể dục, nhanh chóng tỏa các nơi Cổng trường đột nhiên có tiếng nổ lớn, chiếc xe tải quân đội phá tan trường học, xông vào trường dưới làn đạn điên cuồng của đám khủng bố. Chỉ 28 giây đánh giục 4 kẻ khủng bố canh cổng Trong kí túc xá, Sơn Ưng hiển nhiên bị cục diện hỗn loạn này kích thích, cầm bộ đàm định gì luồng kình phòng đánh tới, bộ đàm văng xa. Mấy kẻ bên cạnh cầm súng định bắn về phía sau lưng Sơn Ưng, tuy rằng phía sau người nhưng bọn họ buông cò súng, lại có cỗ lực mạnh ùa tới, đạn rơi xuống mặt đất. Sơn Ưng hét lớn tiếng, vội xoay người lại mà điên cuồng bắn phá, nhưng phía sau có người. sửng sốt, hai mắt híp lại, bỗng nhiên như mất phương hướng mà định nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhưng trước mặt lên xinh đẹp, dùng tốc độ nhanh như chớp mà đá vào . Sơn Ưng bị đá tung lên trần nhà. kia vung 1 ngón tay, miệng lẩm bẩm khiến bị dính lên trần nhà thể động đậy, cảm giác quanh người có chiếc dây thừng vô hình trói chặt. - Mày có quan hệ gì với Ưng tộc? A La nhìn khi nãy có mấy động tác như giương cánh sắp bay cảm giác rất giống ưng tộc, thậm chí còn như từng được Ưng tộc huấn luyện. - Mày phải người? Sơn Ưng sợ tới run lên - Tao cao cấp hơn mày nhiều, súc sinh! - Tôi muốn chết, tôi muốn chết thế này, thả tôi ra!!! Sơn Ưng biết thể chạy trốn, đột nhiên lên cơn gào thét Ray ở phòng theo dõi nhìn A La bắt người rồi Sơn Ưng đột nhiên phát điên khó hiểu. Mặt nạ che mặt của Sơn Ưng bị rơi xuống, Vu Nhạc Ngôn nhìn thấy : - ta đúng là Ưng tộc và người hợp thành, có đúng ? Đương nhiên có người để ý đến , ai cũng chưa thấy qua nên ai cũng biết. Tuy rằng Sơn Ưng chưa kịp ra lệnh nhưng ngoài dự liệu của Nghiêm Lạc, quả nhiên những người khác cũng có quyền chỉ huy. Chiến vừa nổi lên, tất cả đám khủng bố như phát điên nhưng có 8 người đều có quyền giết sạch những kẻ hoảng loạn đó. Trong hội trường, Thần tộc Dung Hiên vừa nghe hiệu lệnh tấn công đột nhiên xông lên, mở ra kết giới bao bọc lấy các con tin. Cậu hét lớn: - Tất cả đều nằm sấp xuống, được cử động, mau che đầu! Cậu vừa hô to câu này mấy lần vừa đánh về phía hai kẻ khủng bố gần đó nhất. Đám con tin đều có phản ứng, bọn họ đều ôm đầu quỳ rạp mặt đất, bên ngoài có tiếng súng, tiếng quát tháo, tiếng oanh tạc, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra Hai kẻ kia trở tay kịp, lực chú ý của bọn chúng đều tập trung về phía cảnh sát chống khủng bố sao có thể ngờ được trong đám học sinh đột nhiên lại có thể loại này. Chỉ trong nháy mắt, vũ khí tay bị đoạt lấy, sau đó đầu bị đập mạnh mà ngã xuống. Dung Hiên cầm vũ khí bắn về bọn khủng bố khác, bọn họ hoảng sợ vội tìm chỗ nấp Hổ Tử hai mắt đỏ bừng, vừa gào thét đòi giết sạch bọn họ vừa nổ súng về phía con tin. Nhưng viên đạn bắn vào kết giới vô hình rồi lại bị bắn ngược lại. Hổ Tử sửng sốt: - Kết giới? ta trừng mắt, buông súng nhào về phía Dung Hiên: - Con mẹ nó, mày là Thần tộc? Động tác của nhanh nhẹn, tứ chi giương ra như Hổ báo Nhưng còn chưa nhảy đến bị người xuất trung đá trúng, bay người ra xa, ngã xuống bục giảng. Dung Hiên gọi lớn: - Hiệu trưởng A Mặc cũng quay đầu lại: - Thầy đối phó , em bảo vệ những người này nhé Hổ Tử biết mình thể thắng, vừa rồi chỉ là đứa trong thần tộc nhưng người trước mặt này lại đơn giản như vậy. ta hét lên đầy quái dị: - Vậy chúng ta cùng chết là được ta ấn nút gì đó ở trong túi, bom trong hội trường bắt đầu tí tách cháy. A Mặc phi thân qua nhanh như chớp, tay tóm lấy Hổ Tử, vỗ lên trán ta rồi quay về, động tác chỉ trong nháy mắt. Khi vươn tay, kết giới dựng lên, bom nổ ầm vang, mọi người đều hoảng sợ, phòng ốc bị sập, bên cạnh tiếng tường đổ vang. Nhưng đến khi mọi thứ yên ắng lại, mọi người phát bên mình chỉ có chút đá vụn, chẳng có ai làm sao. Lúc này đội phòng chống khủng bố chạy vào, A Mặc vung tay: - Chỗ này giao lại cho các xách Hổ Tử ra ngoài, Dung Hiên cũng chạy ra : - Hiệu trưởng, em giúp những người khác. Lại về bên Tiểu ma vương Nghiêm Cẩn, vừa có lệnh cậu vội mở kết giới bảo vệ, giống như Dung Hiên hô hào mọi người nằm sấp xuống, che kín đầu… rồi sau đó nhào về phía hai kẻ trông coi phòng học này. Đám khủng bố còn chưa hiểu chuyện gì bị Nghiêm Cẩn đạp làm cho hôn mê. Sức cậu lớn như sức trâu, xuống tay tàn nhẫn, hai kẻ này ngã dậy nổi. Hai kẻ khác đến thấy tình hình ổn vội cầm súng bắn, Nghiêm Cẩn chạy lên, đạn bắn vào kết giới rồi lại bị bắn ngược ra. Loáng cái, Nghiêm Cẩn đoạt được súng, đánh cho hai gã này hôn mê. Cậu ra sức đạp lên gã, vừa đạp vừa mắng: - Dám đá rùa con à, tao đá chết mày Bên ngoài tiếng súng rung trời, Nghiêm Cẩn dám chậm trễ, quay đầu kêu với mọi người: - Đừng hoảng sợ, tất cả ở yên đó, cảnh sát lập tức đưa mọi người . Nghe chưa, được ra ngoài. Bên ngoài biết ra sao, cậu phải ra ngoài giúp, lúc này đưa rùa con theo rất nguy hiểm, cậu luyến tiếc ôm bé: - Em ngoan, cố gắng chút, lập tức quay lại đón em Mai Côi gật gật đầu, lúc này ầm mấy tiếng, căn phòng rung rung, là bom nổ. luồng năng lược quen thuộc ập tới, Nghiêm Cẩn biết là cha đến. Cậu nhanh chóng ra ngoài giúp đỡ, các phòng học khác cũng vẫn còn con tin. Cậu chạy đến những chỗ học sinh hoảng sợ hét lớn: - Đừng chạy loạn, cảnh sát đến đưa mọi người Cậu xoay người, nhịn được lại hôn lên tóc Mai Côi: - Em phải ngoan, nhất định chờ quay lại xong vội chạy ra ngoài. Khắp trường học, đám khủng bố hoảng loạn chạy trốn. gã khống chế được đứa bé, hô hào với đám cảnh sát vây quanh: - Đừng cử động, bằng tao giết nó! ta còn chưa xong, đột nhiên người như bị điện giật mà ngã xuống Đứa trẻ bị ta bắt lại đúng là Tia chớp Cừu Hoa, cậu nhóc vô tội chỉ vào kẻ run rẩy nằm dưới đất với cảnh sát: - ta bị bệnh gì sao? Đến kì phát bệnh? Đám cảnh sát nhìn nhau ngơ ngác, tiến lên kéo gã khủng bố , sau đó bảo Cừu Hoa: - Bạn học, cháu an toàn rồi, chú đưa cháu ra ngoài Cừu Hoa lại uốn éo giãy ra, chạy nhanh như bay: - Chú à, cháu bận lắm, gặp lại sau nhé lầu, học sinh chạy ra, hoảng sợ mà bị trượt chân ngã từ tầng 6 xuống, cậu bé hoảng sợ hét lớn, đột nhiên giữa trung có người bay ra đón lấy rồi đỡ cậu đứng xuống đất. Học sinh kia hoảng sợ, còn chưa biết xảy ra chuyện gì lại nghe người cứu mình như vị siêu nhân kia : - Phải giữ bí mật, phải quên ngay Cậu nhóc kia ngây người. Mẫn Lệ nhanh chóng chạy , đọc khẩu quyết, học sinh kia gặp ảo ảnh khác là tự mình lảo đảo chạy xuống dưới tầng. Ngụy Vân dương mày khẽ : - Mẫn Lệ, cậu dùng phép thuật lung tung quá Mẫn Lệ xoay người bước : - Con chim kia, lãng phí thời gian quá, mau làm việc . Bên kia, gã khủng bố khác dùng súng chĩa vào mấy học sinh, chuẩn bị lấy bọn họ làm lá chắn thịt bên cạnh chạy tới bạn học bị dọa cho hoảng sợ gào thét: - Đừng giết chúng tôi!!! Khủng bố thấy chỉ là đứa trẻ để ý, dùng súng uy hiếp cậu nhóc nhưng ngờ cậu bé kia nhào tới bắt lấy súng của ta, trong nháy mắt, kẻ kia cảm giác người như bị đóng băng, lạnh vô cùng, chân tay đông cứng. ta sợ hãi kêu lớn, dùng sức rút tay ra. Lam Băng nhân cơ hội với mọi người: - Mau , bên trái có cảnh sát chờ đó hồi hỗn loạn, thương vong là thể tránh được nhưng tình huống cứ như vậy mà hạ màn, chỉ có hơn 20 người bị thương là điều ai dám mơ. Năm tên thú bị bắt giữ toàn bộ, cũng bắt sống được ít đám khủng bố, trong trường học, cảnh sát tìm kiếm trong đống đổ nát những con tin còn sót Nghiêm Lạc đứng ở sân thể dục, vươn tay tìm kiếm những vong hồn khi nãy, nơi này hỗn loạn, chủ yếu là hồn ác, đám quỷ sai hành động đủ nhanh, để tránh hồn ác đó thành du hồn, quyết định tự mình bắt hồn lại. vừa làm xong nghe tiếng con nhà mình oang oang chửi bậy - Thằng trứng thối kia, dám bắt trộm rùa con của tao, mau trả lại cho tao Nghiêm Cẩn vô cùng tức giận, quát mắng ầm ầm, xem ra trận chiến vừa rồi còn chưa đủ với cậu. Nghiêm Lạc xoay người thấy Mặc Ngôn cõng Mai Côi chạy , Nghiêm Cẩn đuổi theo đằng sau, tốc độ hai đứa đều rất nhanh, đảo mắt tới trước mặt . - Cha, thằng này nhân lúc con làm việc mà đến phòng học trộm rùa con, rùa con ràng ngoan ngoãn đợi con lại bị nó trộm mất Mặc Ngôn chút hoang mang, giống như tiếng Nghiêm Cẩn mắng ầm ầm bên cạnh liên quan đến mình, cậu trấn định, tự nhiên đưa Mai Côi cho Nghiêm Lạc: - Bác à, chị Mai Côi bị sốt, mau đưa chị ấy đến bệnh viện Nghiêm Lạc đón lấy Mai Côi, sờ lên trán bé, quả nhiên nóng bừng bừng. vội bế bé chạy ra cổng trường: - Ray, bảo trung tâm y tế của công ty chuẩn bị, tôi đưa Mai Côi về, con bé sốt rồi Tình huống của Mai Côi rất khác lạ, Nghiêm Lạc biết thể đưa bé đến bệnh viện. thoáng khống chế được cảm xúc, bé suýt bị Hạ Bồi phát . - Boss, vừa nhận được tin xấu, hiệp hội Siêu năng lực và trung tâm quản lý dữ liệu ADN bị cướp sạch, tất cả tài liệu đều còn. Còn có hai ngôi nhà bị nổ tung, cảnh sát vừa nhận được tin, xem ra đó là phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm? Nghiêm Lạc hơi khựng lại: - Có thể nhìn ra được gì ? - Chỉ sợ được, toàn bộ chú ý của truyền thông, chính phủ, cảnh sát đều ở phía trường học, bên này tuy to chuyện nhưng làm rất gọn gàng. Smile tới, cũng tìm được manh mối gì, còn điều tra nhưng kế hoạch của đối phương rất chu đáo, nghe phòng thí nghiệm bị nổ sạch. Boss, chuyện này có liên quan với trường học sao? Liên quan? Đây vốn chính là cùng kiện, Nghiêm Lạc nhíu mày, bước vội: - Chờ tôi quay về rồi Phía sau , Nghiêm Cẩn cãi vã với Mặc Ngôn, thực tế, Nghiêm Cẩn tự mình làm ồn đúng hơn chút. Mặc Ngôn mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay: - ầm ỹ cái gì, em đến phòng học đó, thấy chị bị sốt cao rất đáng sợ nên vội đưa chị ấy đến bác sĩ, làm ầm lên làm gì - Kể cả thế cũng được, mày phải báo lại cho tao để tao đưa em ấy , mày cõng rùa con chạy là có ý gì - Giờ là bác bế chị chạy , mà tìm bác ý! - Mày đúng là xấu xa, tao đánh mày Nghiêm Cẩn phi lên đá cậu bé đáng tiếc Mặc Ngôn nhanh chóng trốn được, Nghiêm Cẩn đá hút. Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng cam lòng nhưng rùa con bị bế rồi, cậu đành vội vã chạy theo Nghiêm Lạc: - Cha ơi, cha ơi, để con bế rùa con , cha làm việc vất vả, nghỉ ngơi , để con ôm em ấy cho Giọng thành khẩn, hơn nữa còn rất chân tình, cha cảm động chứ? đưa rùa con cho cậu chứ?