Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương - Minh Nguyệt Thính Phong (76 chương)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 30 Sắp được học cùng mà vui mừng
      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong


      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Mai Côi sốt rất cao, khuôn mặt đỏ rực, nóng bừng bừng, người cũng mơ mơ màng màng, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn vội đưa bé về công ty. Vì sợ bị Hạ Bồi phát ra bí mật của Mai Côi, Nghiêm Lạc hủy bỏ kế hoạch để cho đội thiếu niên về công ty báo cáo, đưa bọn trẻ về thẳng trường

      Trở lại công ty, bác sĩ chẩn đoán cho Mai Côi, truyền dịch cho bé. nằm giường nặng nề chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Cẩn đau lòng ngồi bên cạnh định trông giữ Mai Côi nhưng lại bị Nghiêm Lạc kéo ra ngoài, bắt đến phòng họp nghe báo cáo.

      Nghiêm Cẩn bĩu môi, khó chịu bước , cuối cùng vẫn là để Mai Côi rời khỏi tầm mắt của cậu

      Phòng họp dưới lầu, những nhân vật quan trọng đều đến đông đủ, Ray chuẩn bị lại các tin tức tốt, mọi chuyện ra cũng khá ràng. 56 kẻ khủng bố đến trường Ánh Dương bắt cóc con tin khiến cho mọi chú ý của mọi người đều dồn về bên đó, sau đó kẻ chủ mưu nhân cơ hội cướp tư liệu của Hiệp hội siêu năng lực và trung tâm kiểm tra ADN, đồng thời tiêu hủy căn cứ của chính mình, hoàn thành mọi thứ rồi rời xuất quỷ nhập thần, đây chính là chiêu dương đông kích tây.

      - Căn cứ theo trường, bác sĩ X này xử lí phòng thí nghiệm rất sạch , bọn họ có bất kì dấu vân tay nào để lại, bom cũng là loại bom rất lạ, hẳn là tự chế

      Ray chỉ vào ảnh chụp màn hình do Smile chụp lại

      - Theo phán đoán ban đầu, loại bom này khác với ở trường nhưng chi tiết cần thêm thời gian điều tra

      - Bọn họ chuẩn bị quy mô như vậy thể nào có đả động đến ai, điều tra trong giới buôn vũ khí lậu trong nước, cho dù là nước ngoài lén mang vào phía hắc đạo nhất định cũng phải có phong thanh

      - Tư liệu bọn họ cướp là gì?

      A Mặc hỏi Phùng Quang Hoa, chuyện lần này, hiệp hội bọn họ tổn thất nặng nề vô cùng

      - Tất cả hồ sơ, kể cả tự liệu nghiên cứu về siêu năng lực trong két sắt cũng bị mất sạch, có số là hồ sơ mật, ngay cả những lần nghiên cứu phạm vi hẹp cũng chưa từng công khai.

      Sắc mặt Phùng Quang Hoa rất tối, xem ra tình hình thực rất tệ.

      - Hồ sơ mật cỡ nào?

      Chuyện tình rất lớn, Nghiêm Lạc thể hỏi. Phùng Quang Hoa trầm ngâm rồi cũng :

      - Đợt trước, Phương tiến sĩ có phát mới về ứng dụng chuyển hoán gen giữa người siêu năng lực và người bình thường nhưng nghiên cứu còn chưa có đột phá hai ngày trước, ông ấy với tôi rằng cảm thấy mình có nguy hiểm vì thế đưa hết báo cáo cho tôi. Nhưng từ ngày đó, tôi thể liên lạc được với ông ấy. Báo cáo đó tôi đặt trong két bảo hiểm, định tìm thời gian thương lượng với mọi người nhưng ngờ đối phương hành động nhanh như vậy.

      Ứng dụng chuyển đổi gen? Lòng Nghiêm Lạc trầm xuống, khó trách muốn cướp sạch tài liệu ở trung tâm ADN. Lúc này A La :

      - Hôm nay bắt được 5 thú kia, chắc đó chính là kết quả của loại thí nghiệm này, chúng ta phải tăng cường thẩm vấn xem có tiến triển gì mới

      Thôi phán quan cũng :

      - Cảnh sát nhanh chóng phát tiến sĩ Phương mất tích, lần này bắt được nhiều kẻ khủng bố là người chết, chỉ e có liên quan đến việc này. Chuyện hôn nay chúng ta phải lập chuyên án điều tra, tập trung lực lượng tra xét

      Mọi người xác nhận lại công việc lần rồi tan họp, ai có việc người ấy . Trong phòng chỉ còn hai cha con họ Nghiêm và Ray. Nghiêm Lạc thẳng vào vấn đề hỏi:

      - Báo cáo ADN của Mai Côi cậu giữ cẩn thận chứ?

      - Vâng, vẫn giữ, tránh cho Triệu kia cầm , tôi vẫn giữ, chờ Boss quyết định.

      Nghiêm Lạc gật gật đầu rồi :

      - Nhưng mẫu xét nghiệm vẫn còn ở đó

      Ray nhìn Nghiêm Lạc, hiểu ý :

      - Tôi thăm dò phía mẫu xét nghiệm, tôi biết nên làm như thế nào.

      - Được,

      Nghiêm Lạc vẫn luôn yên tâm với cách hành động của Ray, việc của Mai Côi lần này chưa nhưng chắc hẳn Ray cũng đoán được mấy phần. Nghiêm Cẩn thấy trong phòng chỉ còn cha vội hỏi:

      - ADN cái gì? Vì sao Mai Côi phải kiểm tra ADN?

      - Năm chúng ta trấn S, chú Mai của con phát nhóm máu của mình và Mai Côi hoàn toàn khác nhau, có quan hệ huyết thống nhưng vẫn giấu, có lẽ trong thời gian đó Triệu Tuệ Trung nghi ngờ nên lén lấy tóc của Mai Côi và chú Mai của con kiểm tra ADN. Việc này trùng hợp cha biết được, cha sợ Triệu Tuệ Trung kia gây chuyện làm tổn thương Mai Côi nên để cho Ray mang bản báo cáo về đây trước, cha và chú Mai của con bàn bạc rồi quyết định. ngờ vừa lấy báo cáo hôm nay xảy ra chuyện.

      Nghiêm Cẩn cả kinh:

      - Vậy nếu báo cáo ADN của Mai Côi rơi vào tay bọn họ vẫn an toàn đúng ?

      - Có lẽ tạm thời là an toàn nhưng đối phương làm việc cẩn thận, chúng ta cẩn thận hơn. Bác sĩ kia chỉ sợ là nhà khoa học quái dị, nghiên cứu nhầm hướng. Mục đích của ta tuyệt đối muốn dương đông kích tây. Siêu năng lực, thú, nhân hồn, nếu ta nghiên cứu những thứ đó chắc chắn biết cha

      Công ty Nhã Mã rất có tiếng trong giới hàng ma, muốn tra ra ông chủ Nghiêm Lạc cũng phải việc khó.

      - Vậy chọn trường Ánh Dương hẳn cũng là ngẫu nhiên

      Nghiêm Cẩn cố gắng để ý phương diện này:

      - ta biết Mai Côi, ta biết nếu trường Ánh Dương có chuyện cha nhất định đứng bàng quan, mọi lực lượng tập trung đến trường học cho nên khi đến cướp ở Hiệp hội siêu năng lực chắc chắn cha thể đến xử lý

      - Nếu là như vậy ta còn biết năng lực của Mai Côi, chỉ nghĩ con bé là con nuôi của cha

      Nghiêm Lạc nhìn Nghiêm Cẩn hỏi:

      - Con biết chuyện của Mai Côi từ bao giờ?

      - Từ năm đầu tiên quen nhau ạ!

      Nghiêm Cẩn có chút chột dạ, giọng dần. Nghiêm Lạc nhướn mày:

      - Con cũng làm cha bất ngờ lắm đó. Từ 4 tuổi mà giữ bí mật đến bây giờ?

      Nghiêm Cẩn nhức đầu:

      - Thế rùa con chẳng phải còn lợi hại hơn, em ấy bí mật này mẹ em ấy cho phép cho ai, ngay cả cha đẻ cũng . Ngoài con ra, thực em ấy chưa cho ai hết, em ấy tin tưởng con như vậy, đương nhiên con thể phụ em ấy được. Cha à, cha nhất định cũng phải giữ bí mật

      - Giờ phải là vấn đề giữ bí mật của hai đứa trẻ các con nữa, năng lực của Mai Côi khi bị người xấu lợi dụng hậu quả rất khó lường

      Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu:

      - Con hiểu, cha, con bảo vệ rùa con cẩn thận

      - Còn chuyện, cha nghĩ con nên biết nhưng giờ tạm thời đừng cho Mai Côi hơn

      Nghiêm Lạc thấy con nghiêm túc gật đầu :

      - Con còn nhớ lần chúng ta đến trấn S có khách điếm bị cháy ?

      Nghiêm Cẩn sửng sốt đáp:

      - Nhớ , chuyện này con cũng có điều cần nhưng cha cứ trước

      - Bà chủ quán trọ đó là bà cụ già, ngày hôm qua Ray lấy báo cáo vừa khéo phát bà cụ này và Mai Côi có quan hệ huyết thống, cách khác, đó chính là bà ngoại của Mai Côi. Lúc ấy chúng ta gặp thân nhân của Mai Côi, việc này biết có liên quan gì chuyện hôm nay nhưng nếu chuyện còn chưa ràng đừng cho Mai Côi biết hơn. Được rồi, con có gì cần ?

      - Cha, ra, bà cụ đó, con và Mai Côi gặp…

      Người đó lại chính là bà ngoại của Mai Côi, khó trách phản ứng của bà hôm đó lại kì quái như vậy, dặn bọn họ phải giữ bí mật, còn bắt bọn họ nhanh. Nghiêm Cẩn giấu diếm gì nữa, kể tường tận mọi chuyện lại.

      - Vậy bà ngoại, mẹ và cả Mai Côi đều là tâm ngữ giả sao?

      - Hẳn là như vậy, rùa con trước kia mẹ em ấy còn dùng suy nghĩ tìm em ấy nhưng sau có tin tức. Em ấy cũng thử tìm cách liên lạc nhưng vẫn tìm được. Nhưng mà hình như rùa con là lợi hại nhất đó, ngay cả bà cụ kia cũng khen em ấy

      Vẻ mặt Nghiêm Cẩn đắc ý khiến Nghiêm Lạc nhịn được dội gáo nước lạnh:

      - Mai Côi lợi hại liên quan gì con mà con kiêu ngạo thế?

      - Đó là vì… em ấy và con là , em ấy là rùa con của con, em ấy lợi hại chính là con lợi hại, con lợi hại là em ấy lợi hại

      - Cả ngày chỉ biết ba hoa chích chòe!

      Nghiêm Lạc mắng con:

      - Việc này con đừng có cho ai, có chuyện gì cho cha biết, cha tự xử lý

      - Vậy để rùa con chuyển trường , để em ấy học cùng trường với con, cả ngày con ở bên bảo vệ em ấy

      Nghiêm Cẩn bắt đầu mơ tưởng đến thời gian cùng học với rùa con

      - Việc này còn phải cân nhắc, Hạ Bồi phát ra dấu vết, chúng ta phải chắc chắn Mai Côi có thể che giấu thân phận của mình trước tâm ngữ giả khác mới được. Hơn nữa còn phải thu xếp ổn thỏa, được để người khác chú ý, tránh phiền toái.

      Nghiêm Cẩn cũng hiểu điều này, trước mặt Hạ Bồi, Mai Côi thể đem ý nghĩ của mình hoàn toàn cản lại, như vậy quá bình thường mà nếu có thể chỉ ngăn cản được ý nghĩ bé là tâm ngữ già khiến cho Hạ Bồi thấy Mai Côi chỉ là bình thường. Nghiêm Cẩn có hơi oán hận, sớm biết vậy mấy năm trước đuổi Hạ Bồi ra khỏi trường là được rồi

      Hai cha con bàn bạc hồi, sau đó cùng đến phòng y tế thăm Mai Côi. Đến đó, thấy Tiểu Tiểu ở đó, hôm nay vừa vặn đưa cha mẹ đến trấn bên nghỉ phép, lúc nhận được tin chuyện xong xuôi, chỉ kịp đến thăm Mai Côi bị bệnh, giờ cùng Mai Côi trò chuyện.

      Nghiêm Lạc đến cùng Tiểu Tiểu chặn giường bệnh lại, Tiểu ma vương gấp vô cùng, ràng cậu xếp thứ nhất, sao lúc quan trọng lại bị đẩy ra ngoài?

      Nghiêm Cẩn chen vào được đành đến đầu bên kia, nhìn Mai Côi nằm nghiêng người hỏi:

      - Rùa con, rùa con, em thấy thế nào?

      Mai Côi cười yếu ớt khẽ đáp:

      - Đầu đỡ đau rồi!

      Nghiêm Cẩn cọ trán lên trán bé:

      - Để xem xem.

      Tiểu Tiểu thấy con thân thiết với Mai Côi như vậy vội mắng cậu:

      - Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ

      Tiểu ma vương vui, Nghiêm Lạc hiếm khi lại chịu giúp con, kéo Tiểu Tiểu ra ngoài kể chuyện bắt cóc cho nghe

      Nghiêm Cẩn thấy hai người lớn mất vui mừng trèo tót lên giường, khẽ với Mai Côi:

      - Chuyện của em cha biết. Nhưng mà em đừng lo nhé, cha giúp chúng ta, cha cho ai đâu!

      - Vậy cha Nghiêm Lạc có trách em ?

      - trách em đâu, cha mẹ em còn biết sao, bọn họ quá bất công mà, còn thương em hơn cả . Cha chờ đến khi chắc chắn rằng em có thể che giấu thân phận trước tâm ngữ giả trong trường kia để em cùng học với . Như vậy tốt, chúng ta có thể cùng học đó, đến lúc đó bảo vệ em, ai cũng bắt nạt em được, em đơn nữa.

      Có thể cùng học với , việc này với Mai Côi mà cũng là điều tuyệt vời, bé thực rất thích ở kí túc xá giờ. bé là người sợ kết bạn, quen thêm người bạn có rất nhiều câu hỏi thể trả lời, chịu nổi. Hơn nữa thời gian lâu sợ người khác phát được bí mật cho nên nhiều năm qua bé vẫn luôn cẩn cẩn trọng trọng. Nếu có trai ở bên kiên định hơn nhiều

      - ơi, em muốn học trường với , với cha Nghiêm Lạc cho em với, em có thể làm cho Hạ Bồi biết em là tâm ngữ giả, em làm được mà!

      Nhưng bé lại nghĩ chuyện khác, nhíu mày:

      - Nhưng mà em có bản lĩnh gì khác, trường của các chẳng phải chỉ có người có bản lĩnh mới được vào học sao?

      Đúng vậy, nếu Mai Côi phải là tâm ngữ giả dựa vào cái gì mà em ấy vào trường được, nhưng thế nào cũng phải có cách. Nghiêm Cẩn mắt sáng bừng:

      - Nới em là hàng ma sư là được

      - Nhưng em có phép thuật, chạy cũng chậm

      Hàng ma sư đều được huấn luyện từ , người người thể lực, pháp lực đều rất mạnh

      - Đúng thế, trong trường có nửa đều học đánh tới đánh lui, chạy tới chạy lui này…

      Nghiêm Cẩn nghĩ mà đau lòng, rùa con thể dục học kém nhất, muốn vào trường chẳng phải là mệt muốn chết. Nhưng nếu học lớp đó, bạn học khác chắc chắn ra vào, để người khác nghi ngờ là tốt

      - ơi, em muốn , em sợ khổ

      Hàng ma sư hàng ma sư, Mai Côi hạ quyết tâm, cùng lắm giờ bắt đầu luyện tập. Nghiêm Cẩn có chút đắc ý:

      - Là vì mới quyết tâm như thế?

      Mai Côi thấy vậy mà phì cười:

      - Đúng thế, có ở bên tốt hơn nhiều. Em dám làm bạn với ai hết

      - Rùa con…

      Nghiêm Cẩn cảm động ôm lấy bé, nghĩ lại bản thân biết bao nhiêu bạn bè nhưng rùa con lại chẳng có ai là bạn, bé chỉ có cậu, cảm giác này tốt, lòng hư vinh của Tiểu ma vương lại bùng phát

      lúc vui vẻ nghĩ đến ngày sau có thể “Song túc, song phi”, làm những chuyện mà Thiên hạ đệ nhất nhóm có thể cùng làm Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc bước vào

      Người làm mẹ vừa thấy Nghiêm Cẩn lại trèo lên giường con người ta vội mắng:

      - Nghiêm Cẩn, con xuống ngay cho mẹ

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 31 Thí nghiệm hôn môi của Tiểu ma vương

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Nghiêm Cẩn cảm thấy mẹ đúng là càng ngày càng còn đáng , mỗi lần cậu và rùa con ở mình bên nhau mẹ lúc nào cũng nhìn chằm chằm, ôm được, gần gũi quá được, thơm má lại càng được. Mấy năm trước cậu bị mắng cho te tua. Nghiêm Cẩn thở dài trong lòng, chắc chắn là vì ông chồng Nghiêm tiên sinh mấy năm nay dần lạnh nhạt với mẹ mới khiến cho tính mẹ trở nên nóng nảy như vậy.

      Nghiêm Cẩn cảm thấy cùng là đàn ông, cậu hẳn là nên chuyện cẩn thận với cha về vấn đề này để cho cha chăm sóc vợ mình cho tốt, ngày có việc gì cũng cần thiết theo dõi con sát sao như vậy . Vợ còn đáng chồng chắc chắn phải có trách nhiệm cực lớn.

      Nhưng hai vị phụ huynh thực rảnh để giảng đạo lý với đứa con có kết cấu não giống người bình thường này, Tiểu Tiểu vốn định gọi điện thoại cho Mai Khánh Hải.

      Mấy năm nay Tiểu Tiểu bị Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung làm cho phát điên, cúp máy với Nghiêm Lạc:

      - Bảo bọn họ chuyển Mai Côi làm con chúng ta , bọn họ quý chúng ta quý!

      - cái gì thế, con đầu óc có vấn đề ra là di truyền từ em.

      Nghiêm Lạc thân thiết vuốt tóc vợ:

      - Nếu Mai Côi mà thành con của chúng ta con trai sau này trách em đó

      - Trách em cái gì, chẳng phải thấy thái độ của vợ chồng họ Mai kia với Mai Côi, mấy năm qua bọn họ đến trường thăm Mai Côi còn chẳng nhiều bằng chúng ta, cuối tuần Mai Côi ở nhà mình còn nhiều hơn về nhà bên đó.

      - Vậy cũng được nhưng nếu em mà biến Mai Côi thành con con sau này sốt ruột lắm đó.

      Lần này là lần thứ hai Nghiêm Lạc nhắc đến chuyện này, Tiểu Tiểu bỗng nhiên có chút phản ứng:

      - Ý là, con di truyền rối loạn của ?

      Nghiêm Lạc buồn bực ho khan hai tiếng, tỏ ý bất mãn với những lời này. Tiểu Tiểu vuốt lưng cho cho là đúng, chưa gì sai, hơn nữa đó là đặc điểm, phải khuyết điểm, bất mãn làm cái gì?

      Tiểu Tiểu quyết định phải quan sát con từ góc độ hoàn toàn khác, sau đó mới quyết định cổ vũ hay giết chết suy nghĩ này.

      Tối hôm đó, Mai Côi truyền dịch xong được Tiểu Tiểu đón về nhà, cha con Nghiêm Lạc ở lại công ty tăng ca bởi vì lại có chuyện lạ xảy ra. Buổi chiều những kẻ khủng bố bị bắt giữ đột nhiên toàn bộ bị chết bất đắc kì tử, chút manh mối cùng thể đào ra từ bọn họ.

      Cảnh sát và công ty lập tức liên kết giải phẫu, phát nội tạng, khí quan của bọn họ đều hoại tử theo các cấp khác nhau. Nghiêm Lạc nhìn thời gian, thời gian bọn họ chết vừa vặn là phạm vi 10 tiếng sau thời gian mà đám khủng bố đưa ra để thực hai cầu kia. Cho nên bác sĩ X kia dù là dương đông kích tây cũng phải hi sinh mấy chục quân của mình mà là mượn tay cảnh sát để xử lý những sản phẩm thí nghiệm thất bại này.

      Nghiêm Lạc cảm thấy đối thủ này đơn giản, nhìn ngoài như vụ khủng bố lỗ mãng, độc ác nhưng ra bao gồm nhiều mục đích khác nhau: dời chú ý cửa mọi người để cho có thể thoải mái đánh cắp tài liệu và xử lý hang ổ của mình, hủy diệt tất cả manh mối, hai nữa là thị uy với cảnh sát và Nhã Mã, thứ ba là mượn tay cảnh sát để dọn dẹp rác thải thí nghiệm của mình.

      Khá lắm, quá độc ác, quá chu toàn!

      Nghiêm Lạc ra khỏi phòng khám nghiệm lời nào nhưng trong lòng bừng bừng lửa giận. Nghiêm Cẩn lại nghĩ đến chuyện khác, may mà bọn họ biết rùa con, may.

      Hai cha con tâm tình nặng nề quay về nhà nửa đêm. Nghiêm Cẩn nhàng mở cửa phòng Mai Côi, định thăm dò phía sau giọng Tiểu Tiểu vang lên:

      - Nghiêm Cẩn, khuya rồi, Mai Côi ngủ, con đừng làm phiền em

      Nghiêm Cẩn cứng đờ người, thầm nghĩ hay rồi, cậu tỏ vẻ chẳng có việc gì mà đóng cửa lại, quay về phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm. Lúc ngang qua Nghiêm Lạc, cậu khẽ :

      - Cha ơi, vợ của cha đơn, mau an ủi !

      Người làm cha lườm cậu cái:

      - Vẫn là con tự lo cho bản thân , cái gì nên sửa mau sửa, đến lúc đó đừng có xin mẹ giúp.

      Hơ, cậu có gì cần sửa? Chẳng lẽ cậu và rùa con thể tiếp tục làm nhóm thiên hạ đệ nhất? Có công bằng vậy? Cậu có gì cần mẹ giúp. Cậu là Tiểu ma vương đại danh đỉnh đỉnh. Mấy ngày nay biết sao mà câu đó của cha khiến Nghiêm Cẩn thấy lạ vô cùng

      Mấy ngày đó, bệnh của Mai Côi vẫn tốt lên chút nào, thỉnh thoảng còn sốt, Triệu Tuệ Trung nghe máy của Mai Khánh Hải, muốn đến Nghiêm gia thăm Mai Côi. Tiểu Tiểu còn tưởng ta đến đón người, còn nghĩ từ chối thế nào kết quả Triệu Tuệ Trung coi mình như khách, thấy Mai Côi sao, ngồi chưa được 3 phút lại khiến Tiểu Tiểu tức phát điên.

      Mai Côi lại yên tâm, dì đón bé về tốt quá, so với trong nhà, bé thích ở Nghiêm gia hơn nhiều. Có mẹ Tiểu Tiểu dịu hiền, cha Nghiêm Lạc đáng tin, còn có người ầm ỹ nhưng cũng rất hiểu mình.

      Nhưng hôm đó Nghiêm Cẩn trở về, tâm tình lại tốt, nghe chuyện Triệu Tuệ Trung rồi lập tức viết tờ giấy: “Cấm Triệu Tuệ Trung đến đây” rồi dán lên cửa.

      Hành vi trẻ con này làm cho Tiểu Tiểu dở khóc dở cười, bảo cậu xé xuống còn chịu xé, cuối cùng vẫn phải để Mai Côi động thủ. Lúc ăn cơm, Nghiêm Cẩn vẫn vui, Mai Côi nhịn được hỏi:

      - ơi, làm sao thế? Ai làm vui?

      - Chính là Nhã Nhã, chia tay với ấy rồi. Nghiêm Cẩn với giọng tức giận.

      Tiểu Tiểu vui vẻ:

      - Ái chà, Tiểu ma vương nhà chúng ta lại thất tình rồi. Đừng giận, chẳng phải con sớm quen rồi sao?

      - Mẹ, con thất tình, chia tay và thất tình phải là cùng khái niệm

      Tiểu Tiểu tức giận giáo huấn:

      - Con trai chia tay mà thất tình là loại biến chất, con trai à, con phải kiểm điểm lại bản thân

      Nghiêm Cẩn hừ tiếng, tiếp, vươn bát ra, Mai Côi vội gắp đồ cậu thích vào bát.

      - Con đừng mãi sai bảo Mai Côi như vậy, tay gãy rồi à?

      Tiểu Tiểu thấy con bắt nạt người khác lại tức giận:

      - Lần này sao lại chia tay?

      Cuối cùng cũng hỏi đến điểm mấu chốt, Nghiêm Cẩn buông bát la toáng:

      - Bạn ấy ghê tởm, hôn hôn, còn với đầu lưỡi vào, quá ghê tởm!

      - Nghiêm Cẩn!

      Nghiêm Lạc nghe nổi nữa, mắng cậu:

      - Ăn cơm , đừng hươu vượn.

      Nghiêm Cẩn phục cúi đầu chọc chọc bát cơm, con mình bị người ta làm trò bẩn thỉu mà người làm cha còn mặc kệ, còn bảo cậu hươu vượn. Nhưng người làm mẹ ở bên mắt tỏa sáng đến độ Nghiêm Cẩn phải nhíu mày hỏi:

      - Mẹ, sao thế?

      - Con trai, mẹ hiểu nhầm con rồi, ra con ngây thơ như vậy!

      Vẻ mặt Tiểu Tiểu vui sướng khiến Nghiêm Lạc bị sặc cơm, ngồi bàn ho sặc sụa.

      nhà ba người hai mặt nhìn nhau, đều thể hiểu nổi đối phương, chỉ có Mai Côi vẫn ăn cơm như có việc gì. Từ nhóc luyện được tính chuyện gì hiểu mặc kệ bằng rất mệt mỏi, hơn nữa nhóc cũng thấy trai đúng, đầu lưỡi người khác chạm vào miệng mình đúng là quá bẩn thỉu.

      Cho nên cuối cùng, mất nửa ngày, Tiểu ma vương cũng chỉ có rùa con là đồng minh hiểu ý khiến cho Nghiêm Cẩn càng thấy Mai Côi đáng quý. Buổi tối, hai đứa trẻ dựa vào nhau tâm cả tối. Ban ngày Mai Côi ngủ nhiều, giờ mất ngủ, Nghiêm Cẩn nghe gọi vội lại đến cùng nhóc, cậu cũng để ý kĩ cha mẹ rồi.

      Nghiêm Cẩn đọc truyện nửa giờ nhưng Mai Côi vẫn buồn ngủ, Nghiêm Cẩn buồn bực:

      - Ban ngày em ở nhà làm heo sao? Lâu vậy rồi còn ngủ, mau khỏe lại rồi theo đến trường. Vì về nhà gặp em, ngày nào cũng chạy xa như vậy cũng vất vả lắm đó.

      - Vậy ở lại trường đừng về, mấy ngày nữa em đến trường tìm .

      - Xì, em chậm như rùa, chờ em chết mất.

      Nghiêm Cẩn gõ đầu nhóc:

      - Mau ngủ , muốn đọc nữa.

      đọc nhưng vẫn ra sức đọc thêm mấy tờ nữa.

      - ơi!

      Cuối cùng Mai Côi khe khẽ :

      - đừng đọc nữa, đọc quá nhập tâm, em nghe xong chỉ buồn cười thôi, buồn ngủ được.

      nhóc phải chống mí mắt mà phối hợp nghe cậu mình giả làm nhiều vai cũng dễ dàng đâu. Nghiêm Cẩn quăng sách, nhéo má Mai Côi:

      - Rùa con, em có biết là em quá khó hầu hạ , bao giờ đọc truyện tranh cho ai đâu, lần đầu như vậy còn bị em chê.

      - Em có cố gắng nghe mà!

      Mắt Mai Côi mở ra nổi, vẻ mặt mệt mỏi buồn ngủ, Nghiêm Cẩn vuốt tóc :

      - Ngủ , ngủ , cho em…

      - Mai được ?

      Trước khi cậu lại thao thao bất tuyệt, Mai Côi khẽ cắt lời

      Cuối cùng Nghiêm Cẩn cũng chịu ngậm miệng, cố gắng hít sâu mấy cái. cho cậu chuyện thực khiến cậu khó chịu vô cùng nhưng Mai Côi mệt như vậy, thôi được, để mai .

      Cậu im lặng mà Mai Côi quả nhiên nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh làm gì. Cậu nghĩ lại chuyện hôm nay cùng Nhã Nhã, ra nghĩ lại cũng trách ấy được, trong TV, tiểu thuyết đều như vậy, lưỡi quấn lưỡi nhưng đến lúc làm thực lại rất ghê. Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, phát Mai Côi ngủ say, vì thế lặng lẽ xoay người xuống giường, quay về phòng

      Qua nửa giờ, cậu lại lặng lẽ chạy vào, chạy đến bên giường Mai Côi khẽ kêu:

      - Rùa con!

      Mai Côi ngủ rất trầm, hoàn toàn có dấu hiệu tỉnh, Nghiêm Cẩn tự quyết định:

      - chỉ muốn làm thí nghiệm, vậy nếu em gì coi như đồng ý rồi nhé

      bé đương nhiên , Mai Côi chìm trong mộng đẹp, hoàn toàn có cảm giác với chuyện xảy ra, Nghiêm Cẩn lại lặng lẽ :

      - Được rồi, rùa con, thử xem lưỡi chạm lưỡi rốt cuộc là ghê tởm thế nào, chút là được rồi nhé.

      Mai Côi nhúc nhích, Nghiêm Cẩn chậm rãi vươn đầu tới, cách môi bé rất gần. Lông mi Mai Côi vừa đen vừa dài, tuổi 14 làn da đẹp vô cùng, đôi môi phấn hồng căng mọng. Nghiêm Cẩn bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập rộn rã, lo lắng đến hơi thở nổi.

      Cậu vội ổn định bản thân, thầm mắng mình vô dụng, người ta là rùa con, sợ cái gì, rùa con và mình là , cho dù em ấy tỉnh chắc chắn cũng giúp mình làm thí nghiệm này

      sợ, sợ, lại lần nữa. Nghiêm Cẩn tự cổ vũ bản thân, lại vươn đầu tới, lần này khẽ chạm vào môi của Mai Côi, mềm mại, có hơi thở của thiếu nữ, Nghiêm Cẩn cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhịn được lại rụt về, thở dốc. Cái này còn mệt người hơn cả chạy 10 vòng quanh sân thể dục mà

      Nhưng còn chưa đụng tới đầu lưỡi, thí nghiệm thành công. Lần này Nghiêm Cẩn to gan hơn, cậu nhìn kĩ Mai Côi, mũi thanh tú, ra rất đáng . Cậu nắm cằm bé, nhàng mở miệng Mai Côi ra sau đó đè môi xuống, đầu lưỡi vươn vào miệng bé, ghê tởm nhé, tí cũng ghê.

      Tiểu ma vương nỗ lực khắc chế bản thân được làm càn quá, nhàng lại vươn sâu hơn chút, cuối cùng chạm đến đầu lưỡi mềm mại của Mai Côi, đó là cảm giác mềm mại, ướt át.

      Nghiêm Cẩn như bị điện giật, vội buông tay, co rụt người lại, thở hổn hển. ghê tởm, ghê tởm, cảm giác, thậm chí còn rất tuyệt vời. Vậy Nhã Nhã là thế nào? Đầu lưỡi ấy vừa vươn tới cậu muốn đánh. Nhưng cùng rùa con, cậu lại chỉ thấy lo lắng, cảm giác khi nãy thực rất tốt.

      Nghiêm Cẩn nhìn về phía giường thăm dò, Mai Côi còn ngủ rất trầm, rất ngon, lòng Nghiêm Cẩn lại rục rịch. Hay là, thử lại lần nữa?

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 32 Bệnh bất trị của Tiểu ma vương

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

      Edit: Heo con



      [​IMG]

      Tối hôm đó, Tiểu ma vương mất ngủ, đây là tượng chưa từng xảy ra. Cậu nhóc lăn qua lộn lại giường nhưng mãi ngủ được, đầu lưỡi như vẫn còn hương vị của Mai Côi. Cảm giác mềm mại, thơm tho dần dần chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cậu. Điều này khiến cậu kêu loạn trong đầu. Tim cậu đập thực rất nhanh, cả người nóng lên, gạt chăn rồi nhưng vẫn đổ mồ hôi

      xong, thí nghiệm bị sai sót rồi. Chỉ chạm đầu lưỡi chút mà khiến tim đập loạn nhịp?

      Nghiêm Cẩn xoay người ngồi dậy, có xúc động mãnh liệt muốn đến phòng Mai Côi nhìn xem nhưng hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ và hoảng hốt, trái lo phải nghĩ rồi lại nằm lăn xuống giường ép mình ngủ. Nhưng xoay trái, xoay phải vẫn ngủ được. Cứ vậy cả đêm, trời cuối cùng cũng sáng

      Sáng sớm, Tiểu Tiểu thấy con như lửa đốt mông mà xách túi, mặc áo chạy . Người làm mẹ gọi lại:

      - sớm thế? ăn sáng à con?

      - ăn, ăn, con bắt xe đến trường đây

      Nghiêm Cẩn thay giầy, chạy như chạy nạn. Tiểu Tiểu nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mà nhíu mày:

      - Bắt xe gì chứ, thằng bé này, dối cũng chịu động não, cuối tuần mới có xe đến trường cơ mà!

      nghĩ lại, vội chạy đến phòng Mai Côi, may mà có chuyện gì. Mai Côi ôm con thỏ cưng của mình ngủ ngon, khuôn mặt nhắn hồng hồng. Tiểu Tiểu cười cười, đắp chăn lại cho nhóc rồi nhàng ra ngoài.

      Về chuyện Mai Côi, nhất định phải ra tay thôi, đứa trẻ ngoan như vậy cũng thể để cho Triệu Tuệ Trung kia bắt nạt mãi được. Vì thế dưới cắt cử của Tiểu Tiểu, chủ nhà họ Nghiêm tức Nghiêm Lạc tiên sinh tự mình xuất mã, gặp mặt Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung bàn chuyện, đương nhiên báo cáo ADN là có. Dù sao trung tâm kiểm tra vừa bị cướp sạch là ai cũng biết.

      Mai Khánh Hải rất bất ngờ với việc Triệu Tuệ Trung ngầm điều tra huyết thống cha con bọn họ, hai người cãi nhau loạn xa trước mặt Nghiêm Lạc, cuối cùng, Triệu Tuệ Trung lớn tiếng gào:

      - Em có thai rồi, em đương nhiên muốn cốt nhục của chúng ta bị đứa con hoang từ đâu tới chia xẻ lợi ích, tình cảm.

      Mai Khánh Hải trợn tròn mắt, vừa vui vừa giận. Triệu Tuệ Trung tuổi cũng trẻ nữa, vẫn mãi chưa có thai, hai người bọn họ luôn sốt ruột, giờ có thai, có đứa con thực của mình, điều này sao có thể vui? Nhưng Mai Côi là đứa trẻ ngoan, vẫn rất thương bé, cho dù đoạn thời gian biết bé phải là con ruột mình cũng bị đả kích rất nhiều nhưng vẫn quyết tâm đối tốt với bé. Nhưng Triệu Tuệ Trung lại muốn dùng xét nghiệm cha con để cướp quyền tài sản của Mai Côi, điều này thể chấp nhận được.

      Nghiêm Lạc thờ ơ lạnh nhạt, nhìn đến đây cũng muốn nghe bọn họ cãi cọ thêm. lấy ra mấy tập giấy, để bàn uống nước rồi :

      - Tôi muốn nghe mấy chuyện vặt vãnh trong nhà nữa, ở đây có mấy loại giấy tờ, các người kí , vấn đề được giải quyết!

      Mai Khánh Hải nghi hoặc cầm lên xem

      - Đây là ý gì?

      - đó có thỏa thuận trao quyền giám hộ Mai Côi cho tôi, có chuyện gì, tôi có thể dùng thân phận người giám hộ để giải quyết thay con bé. hẳn biết nhà tôi đối tốt với Mai Côi, từ hay công tác, nhiều chuyện căn bản lo được cho con bé. Giờ Triệu đây cũng tận tâm với Mai Côi, thế chẳng bằng giao quyền cho tôi để tránh Mai Côi găp chuyện khẩn cấp lại thể đứng ra giải quyết được.

      Mai Khánh Hải nghe xong những lời này, trong lòng thực khó chịu, biết những lời đó là nhưng dù sao đó cũng là con mình. Mai Khánh Hải trầm ngâm nửa ngày, khẽ :

      - Mai Côi, đó là con tôi…

      - Kí rồi con bé vẫn là con , tôi cũng phải muốn nhận nuôi con bé phương diện pháp luật, tuy rằng thực tế nhiều năm qua nhà tôi luôn gánh vác nửa trách nhiệm. Nhưng tôi cũng muốn cho con bé thành con , nó biết chân tướng mà đau lòng. Văn bản này phía sau có điều khoản giữ bí mật, với chuyện huyết thống của Mai Côi và nội dung văn bản này hai người phải giữ bí mật, nếu để lộ ra , hai người tuyệt đối đủ sức bồi thường đâu

      Triệu Tuệ Trung cầm văn bản kia xem chăm chú:

      - kí sao? Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải tặng con cho ?

      Giờ lại thành con ta? Nghiêm Lạc cười lạnh:

      - Ký rồi, danh nghĩa các người vẫn là cha mẹ của con bé nhưng cần gánh vác vấn đề kinh phí nuôi dưỡng, sinh hoạt phí, tiền học của con bé đều do tôi nhận. Sau này, Mai Côi cũng có quyền thừa kế tài sản nhà các người. Đương nhiên, các người cũng lấy được chút lợi nào từ Mai Côi, tài sản sau này của con bé liên quan đến các người

      Điều ấy Triệu Tuệ Trung nghĩ, đọc hai điều khoản này trong văn bản, trong lòng suy nghĩ. Nghiêm tiên sinh này hình như rất nhiều tiền, cũng chờ ta nghĩ xong, Nghiêm Lạc :

      - Ký tên lên văn bản này, tôi cũng cho các người tiền bạc gì, tôi nghĩ Mai tiên sinh cũng muốn biến việc này thành chuyện bán con ghê tởm chứ. Chúng ta đều là vì muốn tốt cho Mai Côi. Cái này có thể giải quyết tranh chấp gia đình các ngươi, cùng có thể giảm bớt gánh nặng kinh tế cho hai người sau khi có con. Còn tôi, chỉ muốn bảo vệ Mai Côi khòi những người có lòng riêng làm tổn thương con bé. Nghiêm gia chúng tôi có thể chăm sóc Mai Côi rất tốt

      Những lời chặn đứng lời Triệu Tuệ Trung muốn , ta vẫn cam lòng, vẫn muốn tranh thủ:

      - bằng chứng, vì sao chúng tôi phải kí

      Nghiêm Lạc trầm mặt:

      - cứ chờ trắng tay !

      cần cao giọng, khí thế nghiêm khắc đủ khiến Triệu Tuệ Trung ngậm miệng. Nghiêm Lạc nhìn chằm chằm Mai Khánh Hải khiến ta đứng ngồi yên, cuối cùng đành bắt tay vào kí tên. Nghiêm Lạc lấy ra xem lại lần, xác nhận có vần đề đưa điều khoản giữ bí mật ra, đưa tới trước mặt bọn họ:

      - Mời nhìn lại điều khoản này lần, đừng quên, về chuyện huyết thống, về văn bản này, tôi hi vọng chữ các người cũng ra.

      Triệu Tuệ Trung và Mai Khánh Hải vội vàng gật đầu. Nghiêm Lạc vừa lòng, cần văn bản nghênh ngang mà .

      Tuy rằng Nghiêm Lạc bắt bọn họ giữ miệng nhưng ra cũng định lừa Mai Côi, dù sao Mai Côi là tâm ngữ giả, tuy rằng bé ngoan ngoãn, nghe lén nhưng cũng có ngày vô tình phát ra việc này. Điều này đả kích lớn với bé, còn bằng tìm cách tốt nhất mà giải thích ràng với Mai Côi.

      Vì thế, cuối tuần này, và Tiểu Tiểu thương lượng tốt lí do thoái thác, tính ăn cơm chiều xong chuyện với Mai Côi. Vốn còn cố ý gọi điện cho con làm cho cậu nhóc về cho Mai Côi thêm dũng khí nhưng xú tiểu tử này biết làm sao mà bận thể về. Mấy ngày trước ngày nào cũng về nhà, nhưng từ sáng đó ra cửa cũng chẳng thấy về nữa, mình ở trường học.

      về thôi, Tiểu Tiểu cũng chẳng cần. cúp máy, vào bếp nấu cơm chiều. Mai Côi giúp nhặt rau, thấy quay lại cười ngọt ngào. nhóc này luôn đáng hơn Tiểu ma vương nhà mình mà. Tiểu Tiểu định điện thoại ngoài phòng khách lại vang lên, qua nghe, lại là đứa con bảo bối vừa mới gác máy.

      Tiểu ma vương lắp bắp , cũng ràng:

      - Mẹ, chuyện đó, là cái gì, gọi con về là mẹ hay rùa con?

      - Cái gì? Tiểu Tiểu nhất thời hiểu

      - Thôi, có gì, mẹ gọi con về nhà có việc gì?

      - có việc con về?

      Tiểu Tiểu giận dữ, nuôi con trai vô dụng mà, nhà cũng muốn về

      - Vậy rùa con làm gì?

      - Con muốn chuyện với em à? Em ở phòng bếp, mẹ gọi cho

      - , cần đâu. Chắc hai người nấu cơm à, vậy nấu tiếp , con cũng có việc. Bye mẹ

      Còn chưa hết cúp máy. Tiểu Tiểu nhăn mặt vì tiếng tút tút. Thằng bé này làm cái gì biết?

      Bên kia điện thoại, Nghiêm Cẩn cũng biết mình bị làm sao nữa. Mấy ngày nay cậu dám về nhà, vừa nghĩ đến rùa con là trong lòng hốt hoảng nhưng càng hoảng khống chế được mà càng nhớ. Ánh mắt bé sáng bừng, má lúm xinh xắn, trước kia sao cảm thấy đẹp như vậy. Sau đó, tối hôm ấy bọn họ kề sát như vậy, hơi thở nhè của bé phun lên mặt cậu, môi mềm ủng hồng… Nghiêm Cẩn phát mặt mình lại nóng lên, tim muốn nhảy ra khỏi ngực. nên, nên, đây đúng là làm việc xấu, cậu phải đối mặt với rùa con thế nào. Nhưng mấy ngày về, cậu thực rất nhớ Mai Côi. Tiểu ma vương hít sâu mấy hơi, quyết định lại gọi về nhà hỏi mẹ xem rùa con mấy ngày nay có ngoan ?

      Lúc chuông điện thoại reo, Tiểu Tiểu xào rau, Mai Côi chạy ra nghe nhưng vừa alo đối phương lại cúp máy. Mai Côi nhìn điện thoại, dập máy rồi chạy vào phòng bếp báo cáo:

      - Con vừa nghe cúp máy, chắc là gọi nhầm số

      Hai người biết rằng lúc này Nghiêm Cẩn ôm điện thoại mà hoảng loạn. Xong đời xong đời, sao vừa nghe giọng em ấy nghĩ đến đầu lưỡi của em ấy. Vậy phải làm sao mới tốt. phiền não của thiếu niên!

      Tiểu ma vương buồn bực ai để ý đến. Đương nhiên người lớn biết tâm tư của cậu. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu giờ lo lắng việc thu xếp chuyện của Mai Côi. Đêm đó, hai người nhàng về chuyện huyết thống và chuyển quyền giám hộ, Mai Côi ôm chân ngồi, cúi đầu hồi lâu. Tiểu Tiểu nhìn mà đau lòng tới ôm bé.

      Đến lúc này, Mai Côi bắt đầu rơi nước mắt, Tiểu Tiểu khuyên vài câu, vào bếp rót nước cho bé. Nghiêm Lạc nhân cơ hội :

      - Cha quyết định cho con việc này vì mong có ngày con biết chuyện này qua suy nghĩ của mọi người rồi nghĩ ngợi linh tinh. Năng lực của con ngay cả mẹ Tiểu Tiểu cha cũng chưa , sợ tâm ngữ giả khác có thể biết được tin tức này. Bí mật này, chỉ có con, Nghiêm Cẩn và cha biết mà thôi.

      Mai Côi rưng rưng gật gật đầu:

      - Cảm ơn cha Nghiêm Lạc

      Nghiêm Lạc xoa đầu bé:

      - Cha và mẹ Tiểu Tiểu nhìn con lớn lên từ , con có thể gọi chúng ta là cha mẹ, chúng ta coi con là con , văn bản đó chỉ là mong có thể chăm sóc con tốt hơn, con hiểu ?

      - Vậy phải cha con cần con đúng ?

      Tiểu Tiểu bưng nước tiến vào, vừa vặn nghe câu này vội :

      - Đương nhiên, cha con biết việc này từ vài năm trước nhưng vẫn hết sức chăm sóc con. Con đừng buồn, đó cũng là cha của con mà!

      Mai Côi lau nước mắt:

      - Con cũng rất muốn làm cho dì thích con nhưng con biết làm sao để dì ấy quý mình, con cố ý làm bọn họ vui

      Tiểu Tiểu ôm Mai Côi vào lòng:

      - Chúng ta cần ta thích, mẹ Tiểu Tiểu thích dì con, cần ta, đáng vì ta mà buồn. Mọi chuyện vẫn như trước kia, con vẫn có thể về thăm cha, cũng có thể ổn định sống ở đây, con có hai gia đình, chỉ là chúng ta có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc con, như vậy chẳng phải rất tốt?

      Hai người an ủi Mai Côi nửa ngày, cuối cùng xem như làm tốt công tác tư tưởng. Tối hôm đó, Mai Côi gọi điện cho Nghiêm Cẩn, muốn cùng tâm , đáng tiếc bé trốn trong phòng gọi vài lần mà Nghiêm Cẩn đều nhận. Mai Côi thất vọng chu miệng, chắc chắn lại làm mất điện thoại rồi, ở kí túc xá buổi tối luôn để điện thoại ở chế độ yên lặng để tránh làm phiền mọi người. Nhưng luôn vứt điện thoại linh tinh, thấy tiếng tìm ra. Việc này Nghiêm Cẩn với mấy lần rồi.

      Kí túc xá trường học, Nghiêm Cẩn ôm di động nằm giường, tâm tình phức tạp trừng mắt nhìn tín hiệu điện thoại. Màn hỉnh là ảnh chụp của Mai Côi, trong ảnh bé cười vui vẻ, đội chiếc mũ hoa, má lúm đồng tiền xinh xắn, vẻ mặt vô cùng đáng yên. Chứng bệnh tim đập loạn của Nghiêm Cẩn còn chưa chữa khỏi nên cậu dám nhận điện thoại. Nhưng nhìn màn hình tắt ngấm, còn ảnh Mai Côi lại cảm thấy mất mát. lát sau, điện thoại lại rung, bức ảnh của Mai Côi lại cười với cậu, Nghiêm Cẩn lại vui mừng. Rùa con của cậu quả nhiên là nhớ cậu, hôm nay cậu về, Mai Côi hẳn là sốt ruột rồi. Rất muốn nghe giọng rùa con nhưng vẫn dám nhận điện thoại

      Hai chiếc giường đối diện, Cừu Tranh khẽ với Mặc Ngôn:

      - của cưng bệnh càng lúc càng nặng rồi, nhìn di động lúc nhíu mày lúc cười vậy.

      Mặc Ngôn còn cẩn thận nhìn nhìn . Cừu Tranh lại tiếp:

      - em nhà cưng đúng là bình thường, đứa điên quá độ, đứa già dặn quá mức.

      - Chú Đậu Đậu, chú sống hơn 30 sao nhìn trông vẫn chỉ như cháu, tự ti à?

      Mặc Ngôn thôi, khi đúng là chết người.

      Nghiêm Cẩn đối diện nghe được hết nhưng cậu muốn để ý đến bọn họ. Cậu ôm di động xoay người nhưng di động sáng vài lần rồi còn động tĩnh gì. Nghiêm Cẩn khó chịu vô cùng, trong lòng thầm hò hét, gọi lại , gọi lại 1 lần thôi, nhận mà, cam đoan.

      Nhưng điện thoại vẫn chỉ im lìm, cách hồi, tin nhắn gửi đến. Tiểu ma vương rốt cục được chút an ủi: “ à, ngủ ngon”

      Ngủ ngon ngủ ngon, rùa con của cậu chắc chắn là buồn ngủ rồi. Nghiêm Cẩn trùm chăn kín đầu, cậu cũng ngủ.

      Đêm khuya yên tĩnh, ở thành phố nọ, đôi thiếu nam, thiếu nữ cách xa nhau, vướng bận lẫn nhau mà chìm vào mộng đẹp.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 33 Tiểu ma vương giật mình lĩnh ngộ

      Nghiêm Cẩn ngờ, hai ngày sau, cậu nhịn được về nhà chuyến lại tìm được rùa con. Người cha máu lạnh vô tình còn thản nhiên hỏi:

      - Về nhà làm gì?

      Nghiêm Cẩn nóng náy:

      - Con là con cha, có việc được về?

      Nghiêm Lạc xách túi hành lý :

      - Mẹ con dẫn Mai Côi lên núi ở thời gian, muốn dạy em ấy rèn luyện thể lực, phép thuật cơ bản nếu Mai Côi học thích ứng được. Cho nên nhà có ai hết. Cha đến công ty ở mấy ngày, tự nhiên nhé con trai

      Nghiêm Cẩn lé mắt nhìn vẻ bi thương như thể người chồng bị ruồng rẫy của cha, bỗng nhiên cũng có cảm giác thê lương. Cảm thấy mình cũng thành người chồng bị ruồng bỏ, đáng thương. đúng, là đứa con bị bỏ rơi, đứa con bị cha mẹ vô lương tâm bỏ mặc.

      Nghiêm Cẩn nghe tiếng cha đóng cửa bỏ , mình ngồi sofa, trong lòng tức giận. Vô lương tâm, tất cả đều vô lương tâm! Vô lương tâm nhất chính là rùa con kia!

      Cậu lấy điện thoại ra, dùng sức mà ấn phím gọi tắt số 1, cậu phải gọi điện thoại cho , phê bình nhóc. Sao có thể như vậy, lời . Tuy rằng mấy ngày nay cậu hơi có vấn đề, hơi lảng tránh chút, nghe điện thoại của nhóc nhưng cũng biết đường nhắn tin sao. Sao rùa con có thể như thế, chưa mất tăm mất tích, quá đáng!

      Điện thoại vang lên nhưng tiếng chuông lại từ trong phòng Mai Côi mà ra, Nghiêm Cẩn nhảy dựng lên, cao hứng chạy vào trong. Cha lừa đảo. Nhưng vừa vào phòng thấy làm gì có rùa con, chỉ có chiếc di động đơn đặt ở đầu gối, còn đè lên tờ giấy: “ ơi, mẹ Tiểu Tiểu đưa em lên núi rèn luyện thân thể. Em gọi điện thoại cho nhưng nghe, mấy ngày nay bận thế sao? Phải giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ Tiểu Tiểu cho em mang điện thoại , bảo là phải chuyên tâm nên em đành để lại tờ giấy nhắn này. Mẹ Tiểu Tiểu hai tuần, chờ em về là có thể cùng học với rồi. Cho nên em nhất định cố gắng, chờ em trở lại nhé”.

      Hai tuần? Tận hai tuần liền? Nghiêm Cẩn giận có chỗ phát tiết. Ai muốn chờ đồ vô lương tâm này. Hừ, mọi người ở đây, Nghiêm Cẩn ta đây cũng sống rất tốt.

      Lời vậy nhưng Tiểu ma vương thể thừa nhận, chuyện này, biểu của cậu rất đáng trách. ràng tờ giấy Mai Côi viết hai tuần lễ nhưng đến ngày thứ ba, Nghiêm Cẩn bắt đầu gọi cho cha kì kèo:

      - Cha ơi, vợ cha có định về nhà ? Ai, sao cha thúc giục chứ?

      - Cha, mẹ có gọi điện thoại cho cha ? Bọn họ ở núi có ổn ? Có đủ thức ăn ? Có cần người đưa đồ cho ? Gần đây con cũng bận, con ngại lần đâu!

      - Cha, vợ cha có phải là vui đến quên trời đất rồi ? Có phải là thủy chung với cha rồi ? Cái này mà cha còn nhịn được?

      - Cha à, trẻ con có cha mẹ đáng thương lắm, con muốn thế. Con muốn ăn cơm mẹ làm, cha gọi mẹ về !



      Lúc đầu, Nghiêm Lạc còn đối đáp qua loa mấy câu, nhưng sau bị cậu làm phiền quá, điện thoại cũng buồn nghe khiến Nghiêm Cẩn vô cùng mất hứng.

      Hơn nữa tương tư cứ là tương tư, việc gì phải lôi cha mẹ ra làm lá chắn. nhắc nhở thằng quỷ đó, ngồi đó xem diễn. Năm đó theo đuổi Tiểu Tiểu nào có dễ dàng, mất ít tâm sức, đợi chờ lâu như vậy, vừa dỗ dành vừa bức ép, qua bao khó khăn mới có được tình . Giờ đến lượt thằng nhóc đó, nể tình làm cha mẹ mà còn nuôi lớn cả vợ nó rồi, sáng tạo cho nó hoàn cảnh thanh mai trúc mã tuyệt vời như thế. Thế mà thằng quỷ kia ngày ngày chỉ lo hẹn hò linh tinh, tự cho là tình thánh. Cuối cùng đơn giản như vậy đòi thu phục tiểu Mai Côi? thể tiện nghi thằng rắm thối này được.

      Huống hồ Tiểu Mai Côi ngoan như vậy, Nghiêm Lạc thực cảm thấy gả cho Tiểu ma vương nhà mình rất đáng tiếc. Cho nên tuy nhìn ra vấn đề nhưng tham gia, để tự thằng con mình theo đuổi. Nếu gặp may, trước khi Mai Côi ghét bỏ biết đường mà theo đuổi lại tiểu nương nhà người ta. may, tự mà hối hận thôi

      Nghiêm Cẩn biết mình bị tính kế, cậu buồn khổ bấm đốt ngón tay tính ngày. Hai tuần vừa qua, cậu vội chạy về nhà.

      Vừa mở cửa nghe tiếng cha mẹ và Mai Côi cười. Nghiêm Cẩn ngầm ghi gạch vào sổ nợ với cha. Quá đáng ghét, có tin tình báo cũng trước cho con. May mà cậu thông minh, tính ngày kĩ lưỡng, mấy ngày nay còn thường xuyên gọi điện về nhà xem có người nhận hay . Lần này xác định có người nhận vội quay về.

      Cậu vào nhà, vừa nhìn thấy Mai Côi ngây dại. Mai Côi mặc quần áo mới, làm kiểu tóc mới, tóc vốn dài ngang lưng giờ cắt vừa chấm vai, tóc mái chéo, cả người sáng sủa, lộ ra hơi thở thanh tân, ngọt ngào.

      Nhưng hình tượng mới này lại khiến Nghiêm Cẩn trợn tròn mắt. Cậu nhào tới, vuốt mái tóc mềm mại của Mai Côi mà lớn tiếng làm ồn.

      - Tóc mái ngố của đâu rồi?

      Cậu bộc lộ thích như vậy khiến Mai Côi bất an. bé nhìn Tiểu Tiểu rồi vuốt tóc mình:

      - Khó coi lắm ạ? Mẹ Tiểu Tiểu đến trường mới, đổi kiểu tóc mới để chúc mừng. Em lớn thế này rồi còn chưa từng thay đổi kiểu tóc. ơi, xấu lắm à?

      Nghiêm Cẩn biết nên như thế nào, phải xấu nhưng mà cậu thích tóc cũ hơn. Cậu há miệng thở dốc, cuối cùng xoay người nhìn Tiểu Tiểu:

      - Mẹ, đều là tại mẹ, trả lại tóc dài cho con, trả lại mái ngố cho con

      - Tóc ngắn củn của con vẫn ở đầu con đấy nhé. Con nuôi tóc dài, để mái ngố lúc nào?

      Tiểu Tiểu mặc kệ cậu nhóc, xú tiểu tử này cố tình gây , Mai Côi xinh đẹp như vậy, học nhất định rất được thích. là người làm mẹ cũng có lòng tự hào, trang điểm cho con xinh đẹp tâm tình cũng rất vui

      Thế mà Nghiêm tiên sinh còn hai tuần này con mình luôn bất an, nhất định là thương nhớ Tiểu Mai Côi. Nhưng hai người vừa về, đứa này vừa thấy biết khen người ta, còn ồn ào cái gì mà tóc với tai. Thà đừng gì còn hơn, nhìn Mai Côi mất tự nhiên như vậy mà phát bực.

      Mai Côi thực mất tự nhiên. Đây là lần đầu tiên bé cố lấy dũng khí để đổi kiểu tóc.

      Thấy Mai Côi vui, Nghiêm Cẩn lập tức thành lại. Hai đứa trẻ xấu hổ, ngại ngùng chưa từng thấy. Tiểu Tiểu kéo Mai Côi vào phòng thử mấy bộ quần áo mới. Nghiêm Lạc đọc tạp chí, ngồi ở sofa phòng khách. Nghiêm Cẩn lén nhìn cửa phòng, dám làm gì, cuối cùng đành tìm cha chuyện:

      - Cha, chuyện đó… ra kiểu tóc mới của rùa con cũng rất đẹp. Nhưng mà con vẫn thích kiểu cũ hơn!

      Người làm cha rất bình tĩnh đáp:

      - Liên quan gì đến cha?

      Nghiêm Cẩn hết chỗ , ngồi hồi mà mẹ và rùa con lâu như vậy. Thử quần áo cũng phải chú ý hiệu suất chứ. Cậu nhịn được :

      - Cha, cha có đói ? Hay là bảo mẹ ra nấu cơm nhé!

      Thực ra khả năng bếp núc của cha cậu thuộc hàng cao thủ, có điều chỉ nấu cho mình mẹ ăn. Nghe lúc chỉ có hai người là cha xuống bếp. Bình thường có cậu và rùa con vẫn là mẹ làm chủ gia đình mà động thủ.

      Kết quả, người làm cha vẫn trả lời vẫn rất bình tĩnh:

      - Liên quan gì đến con?

      Nghiêm Cẩn vô cùng khó chịu, lại nhịn hồi, đến khi nhịn nổi, định đứng lên gõ cửa kêu cứu Tiểu Tiểu dẫn Mai Côi ra:

      - Được rồi, Nghiêm tiên sinh, chúng ta được rồi!

      - đâu?

      Tiểu Nghiêm tiên sinh hiểu vấn đề. Đại Nghiêm tiên sinh đáp:

      - ăn nhà hàng.

      Ăn hàng? Vì sao ai cho cậu? Nghiêm Cẩn mũ áo chỉnh tề theo nhà ba người kia, trong lòng tủi thân chua xót. Nếu hôm nay cậu đột kích trở về bữa tiệc ăn mừng rùa con trở về chẳng có cậu? Có chuyện đó sao? Phiền cậu cân nhắc suốt hai tuần lễ còn nghĩ nên chúc mừng em ấy chuyển trường thế nào. Kết quả là, hai lớn đó đều quá vô lương tâm.

      Cũng may, lúc đến cửa nhà hàng, quản lý tự mình đón khách câu:

      - Nghiêm tiên sinh, bàn đặt bốn chỗ của ngài chuẩn bị tốt rồi, mời qua bên này

      Lúc đó Nghiêm Cẩn mới thoáng vui vẻ, may còn biết là nên đặt bốn chỗ

      Bữa cơm này quả là đại tiệc. Nghiêm Cẩn vô cùng khinh thường hành vi lấy lòng vợ của cha. Nhưng nhìn thấy rùa con nhìn cảnh nhà hàng sang trọng vui cười cậu cũng có chút vui vẻ. Con đúng là con , đều thích thứ xinh đẹp, hoa lệ. Như thế, lễ vật cậu chọn, chắc chắn rùa con cũng thích.

      Tiểu Tiểu kể chuyện Nghiêm Lạc năm xưa, Mai Côi bưng miệng cười vui. Nghiêm Cẩn nhân cơ hội chủ động rót nước trái cây cho Mai Côi, đến gần bé. Mai Côi cười khóe mắt cong cong, lộ ra má lúm đồng tiền. Tốt lắm, nhóc quên chuyện vui ở nhà rồi. Tiểu ma vương như muốn thưởng mà chia bánh ngọt của mình cho nhóc.

      Mọi người vui vẻ dùng bữa, Nghiêm Cẩn thấy đêm nay Mai Côi luôn vui vẻ cười mà lòng ngứa ngáy. Em ấy vui vẻ như vậy, nếu cậu tặng lễ vật cho em ấy hẳn là em càng vui mừng? Vì thế, lúc Mai Côi toilet, Nghiêm Cẩn cũng rời khỏi bàn ăn.

      Cậu đứng chờ trước cửa toilet rồi kéo Mai Côi . Cậu kéo Mai Côi chạy ra ngoài. Hai đứa trẻ né ở trước cửa sổ lén nhìn vào. Nghiêm Lạc nắm tay Tiểu Tiểu biết gì, hai người đều cười hạnh phúc. Có lẽ là bọn trẻ rồi, Nghiêm Lạc nhân cơ hội chỉ có hai người mà tặng gì đó cho Tiểu Tiểu. Vẻ mặt Nghiêm Lạc dịu dàng như nước khiến Nghiêm Cẩn cả kinh, cả người nổi đầy da gà da vịt.

      Vẻ mặt đương của cha, ánh mắt thực rất buồn nôn. Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi bỏ chạy, tới cửa hàng bán đồ trang sức ở ngã tư. Trò chơi lén lút này khiến Mai Côi rất kích thích, nhóc cười khanh khách, chạy theo Nghiêm Cẩn ngã tư phồn hoa.

      Cửa hàng cũng xa, rất nhanh, hai đứa trẻ đến. Hôm nay, vì để đến nhà hàng mà cả hai đều ăn mặc rất đẹp, sang trọng. Cửa hàng tuy thấy lạ vì hai đứa trẻ như vậy lại đến chỗ này nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ mà vẫn mở cửa tiếp đón.

      Nghiêm Cẩn vào, khách khí kéo Mai Côi còn nhìn quanh ngồi xuống, sau đó đưa tờ giấy cho nhân viên đón khách :

      - Tôi đặt hàng, họ hôm nay có thể đến lấy.

      Trong lúc đợi nhóc quay về, cậu có lần vô ý nhìn thấy món hàng mạng, vội mua về, từ cửa hàng chính ở nước ngoài chuyển về đến cửa hàng chi nhánh này.

      Nhân viên cửa hàng mang ra, tiểu Mai Côi còn sợ hãi nhìn những đồ trang sức pha lê ở cửa hàng, vẻ mặt ngây thơ, đáng vô cùng. Lòng Nghiêm Cẩn đầy chờ mong, thầm nghĩ đến khi bé xem quà kinh ngạc, vui mừng cỡ nào.

      Trong cửa hàng đều là những cặp tình nhân lựa chọn hàng. Nghiêm Cẩn bĩu môi, đám đàn ông này vẻ mặt giống cha như đúc, sao lúc cậu hẹn hò đều chẳng như vậy? Cuối cùng, nhân viên cửa hàng mang đồ lại, tim Nghiêm Cẩn đập loạn, nếu đẹp như mạng nhất định phải đập nát cái cửa hàng này

      Hộp mở ra, là chiếc vòng pha lê tinh xảo, mặt là hình con rùa con đáng trắng trong suốt, miệng ngậm đóa hoa màu hồng nhạt. Nghiêm Cẩn thấy thực rất đẹp. Cậu lo lắng nhìn Mai Côi, thấy trong mắt bé là ngạc nhiên và vui mừng

      Nghiêm Cẩn lấy vòng cổ ra, tự tay đeo cho Mai Côi:

      - Chúc mừng em đến trường học mới, đây là quà của !

      Mai Côi thích cùng, có hơi khó tin mà khẽ vuốt ve, cuối cùng đỏ mặt khẽ :

      - Cảm ơn

      Nhân viên cửa hàng ở bên cười:

      - em nhà bạn tình cảm tốt

      Nghiêm Cẩn lòng đắc ý vô cùng, nghĩ lại xem là ai nào, ai cũng thể có tình cảm sâu nặng được như rùa con và cậu.

      Hai gò má Mai Côi ửng hồng, đôi mắt như ngọc đen long lanh như sóng nước, Nghiêm Cẩn nhìn bé, bỗng nhiên thấy bệnh tim đập nhanh lại tái phát. Cậu vội chuyển mắt nhìn qua chỗ khác nhưng lại thấy chính mình qua cửa kính. Đó là vẻ mặt cậu từng thấy ở Nghiêm tiên sinh khi nãy. Hai mắt cậu cũng có vẻ dịu dàng đó. Cậu chưa bao giờ thấy những cảm xúc đó trong mắt mình bao giờ. Nghiêm Cẩn chấn động, quay đầu nhìn người đàn ông chuyện với bạn mình, khuôn mặt người đó, cậu cũng thấy được vẻ mặt tương tự.

      - ơi!

      Mai Côi khẽ gọi. Nghiêm Cẩn nhìn vào đôi mắt Mai Côi, cảm giác tim mình như chậm nhịp, giống như có đóa hoa hồng trong tim hé mở, cậu nghe được cả tiếng những cánh hoa nở bung, cảm giác chưa từng có tràn đầy trong tim Nghiêm Cẩn. Cậu bỗng nhiên hiểu ra.

      Cậu với Mai Côi, ra là như vậy…
      Last edited: 8/8/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 34 Mai Côi đến trường Tiểu ma vương ghen

      bừng tỉnh trong thoáng chốc khiến cho Nghiêm Cẩn có chút biết nên làm sao. Cậu đỏ mặt đứng dậy, tay chân luống cuống. Lòng bối rối, kéo Mai Côi bước , ra khỏi cửa hàng, cơn gió lạnh thổi qua khiến cậu bình tĩnh lại chút.

      “Chẳng lẽ là như vậy? là như vậy? thể nào, thể nào đâu?”. Cậu thầm trong lòng, nhịn được lại nhìn nhìn Mai Côi. Mai Côi rất thích chiếc mặt đá pha lê hình rùa con này, dọc đường đều men theo ánh đèn bên đường mà nhìn con rùa, vẻ mặt tươi cười, hưng phấn nhảy nhót thể .

      - ơi, cảm ơn nhiều, món quà này em thích lắm

      Mai Côi như con bướm vờn hoa mà nhào đến ôm Nghiêm Cẩn. nhiệt tình, chủ động hiếm có này khiến tim Nghiêm Cẩn lại đập loạn.

      - Thích… thích là được rồi

      Tình huống bình thường như vậy, Tiểu ma vương hẳn nên đắc ý tận trời nhưng đột nhiên lại trở nên lắp bắp, đầu óc hỗn loạn, vẫn còn trầm mê trong phát của chính mình

      Chẳng lẽ cậu thực thích rùa con, còn thích hơn cả những bạn kia? Thích hơn tất cả mọi người khác? Cho nên trước mặt nhóc cậu mới luôn có thể thoải mái tâm , cho nên mới để cho bất kì ai bắt nạt nhóc, cho nên nếu ngày nào đó chuyện với nhóc khó chịu, cho nên cuối tuần được gặp cả người thoải mái, cho nên nhìn nhóc tươi cười cũng mỉm cười theo, cho nên muốn mua những thứ đồ nhóc thích ăn cho , cho nên tiền tiết kiệm bao lâu của cậu cũng tiếc dốc sạch ra để mua quà tặng nhóc, cho nên…

      Tiểu ma vương tự kinh ngạc với chính mình, nếu thực là vậy cậu nên làm sao bây giờ? Vậy bao năm qua cậu làm loạn cái gì đây? Đúng là càng lớn càng ngu. nhóc là em quý nhất của cậu mà. Được rồi, vốn là có quan hệ huyết thống nhưng còn thân thiết hơn em ruột thịt. Tim của cậu đập loạn. Chẳng lẽ là vì thế? Chẳng lẽ vì thế mà khi đầu lưỡi hai người chạm nhau cậu chẳng hề thấy chán ghét?

      Mai Côi đứng trước mặt cậu, nghi hoặc, khó hiểu nhìn cậu:

      - ơi, làm sao vậy?

      Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ tới vấn đề rất nghiêm trọng:

      - Rùa con, nếu đồng ý, em nhất định được xem lén suy nghĩ của nhé!

      - Vâng ạ! Em xem lén!

      Mai Côi ngoan ngoãn gật đầu. Lời này Nghiêm Cẩn rất nhiều lần, đổi lại là người khác sớm mất kiên nhẫn nhưng cũng may đó lại là Mai Côi.

      - Vâng ạ

      Mai Côi vuốt đầu con rùa con, bé thực rất thích. Ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Cẩn cười ngọt ngào, nụ cười tươi sáng khiến đầu óc Tiểu ma vương choáng váng, lại nhịn được mà vươn người hôn má bé mấy cái.

      - Buồn quá!

      Mai Côi cười cười xoa chỗ bị hôn, Nghiêm Cẩn xoa xoa tóc Mai Côi dặn:

      - Những người khác được cho thơm biết chưa, ai đến gần em đánh thẳng nó cho

      Mai Côi nhanh chóng đáp lời:

      - Mẹ Tiểu Tiểu cũng thể để thơm!

      Nghiêm Cẩn bĩu môi, chỉ cần Mai Côi thích, người khác chẳng nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu:

      - Lời của mẹ em nên nghe có chọn lọc nhưng cũng phải nghe biết chưa? Em tự xem, là ai tốt với em nhất?

      Mai Côi thực suy nghĩ. Cái này có gì khó mà phải nghĩ lâu như vậy? Nghiêm Cẩn trầm mặt:

      - Cái này cũng phải nghĩ?

      - Là

      Được rồi, tính tới tính lui, nhóc vẫn thích nhất. đùa cho nhóc vui, bất luận sớm hay muộn đều chuyện cùng mình, đọc truyện tranh cho mình, giúp mình đánh người xấu, ăn hộ mình đồ ăn mình thích

      - Vậy em thân thiết với ai nhất?

      - ạ!

      - Cho nên lời quan trọng hơn lời mẹ Tiểu Tiểu biết chưa? Cho nên có thể thơm nhưng người khác được.

      Mai Côi nghĩ lại:

      - Được rồi, dù sao cũng quen hôn loạn khắp nơi rồi

      Những lời này đánh trúng chỗ yếu hại khiến Nghiêm Cẩn bất động. Đúng vậy, thành tích vĩ đại từ khi học nhà trẻ của cậu ai ai cũng biết, chuyện nào nhóc cũng đều quá , nếu cậu với Mai Côi rằng mình thích bé có cười đến rụng răng ?

      Tâm tình Nghiêm Cẩn rất bất an, vẫn may, may mà cậu còn chưa nhất thời xúc động mà lung tung, cậu biết phải cân nhắc, biết xử lý việc này thế nào.

      Mai Côi nào biết trong lòng cậu bất an rối loạn cỡ nào, bé nắm tay cậu nhóc về nhà hàng:

      - Chúng ta mau trở về , em muốn cho mẹ Tiểu Tiểu xem quà tặng.

      Nghiêm Lạc sớm phát tình huống đúng, nào có ai toilet lâu như vậy, chắc chắn lại là Nghiêm Cẩn gây chuyện xấu. Đợi nửa ngày mới nhìn thấy Mai Côi vẻ mặt đỏ bừng, ngại ngùng hạnh phúc kéo Nghiêm Cẩn trở về. Lòng Tiểu Tiểu hơi hoảng: thể nào chứ!

      Mai Côi báo cáo lại với Tiểu Tiểu:

      - Mẹ Tiểu Tiểu, đưa con mua quà!

      Tiểu Tiểu bình tâm lại, vẫn may, vẫn may, thiếu chút nữa hoảng muốn chết

      Nghiêm Lạc liếc mắt cái thấy được chiếc vòng cổ pha lê kia, cười cười nhìn con:

      - Còn tiền sao?

      Còn tuổi mà chỉ biết vung tiền mua niềm vui cho con

      - Tăng chút tiền lương cha ơi!

      Nhắc đến vấn đề này, Nghiêm Cẩn rất thành , hề khách khí. Cậu làm gì có tiền. Tiền tiết kiệm bao năm qua điều tiêu hết rồi. Chỉ là cái vòng cổ bé tí mà đắt ghê người, nhưng mà Nghiêm Cẩn ưng nó ở chỗ đó là tạo hình rùa con, quả thực chính là sản xuất để dành riêng cho Mai Côi.

      Nghiêm Lạc còn đáp lời, Mai Côi lại nóng nảy:

      - ơi, cái này đắt lắm sao?

      Cửa hàng kia hoa lệ như vậy, hẳn là rất đắt rồi nhưng khoe với mình là tiết kiệm được rất nhiều tiền, sao lại mua cái này xong là hết tiền rồi? Như vậy nhóc cũng ngại nhận món quà này

      - đâu đâu, đắt đâu. Cha bóc lột sức lao động, đàm phán chút thôi ấy mà

      Tiểu ma vương vội trấn an, Tiểu Tiểu cũng :

      - Mai Côi, vòng này đẹp lắm, con đeo , đừng ngại chuyện tiền nong.

      Nghiêm Lạc cũng hát đệm:

      - Đúng thế, Mai Côi, đừng lo lắng cho con, nó có tiền đó. Kế hoạch của nó là có ba nghìn vợ, cho nên tiền càng nhiều càng tốt

      Nghiêm Cẩn bị lời này điểm huyệt. Ai? Ai? Là ai thích có ba ngàn vợ? Lời trẻ con vớ vẩn, lời trẻ con vớ vẩn thôi mà.

      Nhưng Mai Côi lại rất thấu hiểu, giấc mộng thuở này của Nghiêm Cẩn nhóc cũng biết, nếu đề tài chuyển đến đây nhóc cũng nhân cơ hội khuyên nhủ:

      - Nhưng mà ơi, giờ người ta chỉ cho phép lấy vợ thôi, có tiền cũng được đâu.

      Nghiêm Cẩn muốn cười mà cười nổi. Cậu có thể gì? Cậu còn có thể gì? Cậu đâu có muốn kết hôn, cậu đâu phải kẻ ngu, đương nhiên biết thể lấy 3000 vợ, nhưng cậu từng hẹn hò rất nhiều bạn , ra quả cũng có phần chột dạ, cũng nên lời. Chẳng lẽ đây là cái giá thảm thương của việc muốn làm tình thánh sao?

      Lúc này Nghiêm Lạc còn bổ thêm:

      - Mai Côi, con yên tâm, nó lấy được nhiều vợ như thế đâu. Còn 2999 người còn lại nó có cách xử lý, nhiều bạn như vậy cũng chẳng phải hẹn hò suông đúng con trai. Cho nên từ keo kiệt, muốn kiếm tiền, cha là người làm cha đương nhiên có thể hiểu

      Hiểu cái đầu ấy, quá đáng ghét. Cha chỉ giỏi cản trở mình thôi. Tiểu ma vương cậu ràng có như vậy, cho dù có bạn nhưng đều là chia tay người này rồi mới hẹn hò người khác, chưa từng bắt cá hai tay. Hơn nữa trước giờ đều là đám nữ sinh đó theo đuổi cậu, cậu đâu có chủ động tán tỉnh ai, sao có thể là cậu sai. Hơn nữa, lại là hơn nữa, cậu giờ mới hiểu được, giờ mới biết ra mình thích là rùa con, giờ mới biết cảm giác khi là thế nào, cha mình xấu xa như vậy, thế sau này mình thổ lộ với rùa con thế nào đây

      Nghiêm Cẩn đứng lên với Tiểu Tiểu:

      - Mẹ, chồng mẹ mẹ quản chứ, sao lại dạy trẻ con thế, còn xử lý 2999 vợ cái gì chứ, mẹ điều tra cho cẩn thận , bên ngoài chắc chắn là có bồ, ở đây có trẻ con tiện, con mang rùa con về nhà trước

      Cậu kéo Mai Côi , trước khi còn quên trách cha câu:

      - Trẻ con chính là bị người lớn như cha làm hỏng.

      Tiểu Tiểu nhìn bóng Nghiêm Cẩn rời , lại nhìn ông chồng thân cười khoái trá, nghi hoặc hỏi:

      - Nghiêm tiên sinh, và con đấu nhau sao?

      - phải, chỉ làm tròn trách nhiệm của người làm cha, dạy dỗ nó chút thôi.

      Nghiêm Cẩn cảm thấy lưng lạnh toát, cậu có dự cảm, mọi việc sắp tới chắc được thuận lợi.

      Quả nhiên, chuyện thuận đầu tiên tới, rùa con lại học cũng lớp với cậu. Chuyện gì thế nữa? Nghiêm Cẩn tức giận run người xông vào phòng hiệu trưởng. Ngày mai rùa con đến trường, cậu định hôm nay chuẩn bị mọi thứ trong trường cho nhóc, chuyện kí túc xá, sửa sang thời khóa biểu, chào hỏi qua các giáo viên. Nhưng vừa đến hỏi chủ nhiệm lớp mới biết rùa con lại bị phân đến lớp Mặc Ngôn. Tiểu ma vương nhất thời phát điên.

      Phải biết rằng mấy ngày này cậu nghĩ trái nghĩ phải, rốt cuộc xác định được tâm tư của mình. Cậu thực , thực là thích rùa con. Nhưng cậu cũng phân tích, rùa con nhát gan, dễ thẹn thùng. Ngay cả cậu thần kinh thép còn bị việc này dọa cho hoảng sợ nếu đột nhiên thổ lộ với nhóc chắc chắn nhóc bị hoảng sợ, vì thế mà tránh mặt mình, thế chẳng phải là mất nhiều hơn được? Dù sao rùa con vẫn ở ngay bên cạnh mình, hơn nữa em ấy cũng thích tìm bạn trai nên cậu đầu tiên phải lấy thủ làm công, coi trọng rùa con, thay đổi ấn tượng của mình trong lòng em ấy . Cậu hề lăng nhăng, cậu chỉ tốt với mình em ấy, sau đó dần dần tiếp cận, thay đổi suy nghĩ của em ấy, tâm ngữ giả cũng có thể có người tình thương gắn bó cả đời, ghét em ấy, trân trọng em ấy, cái gì cũng làm vì em ấy. Cứ như vậy, đến khi thích hợp, cậu tỏ tình với rùa con: em thấy đó, chúng ta chẳng phải là rất hợp nhau, ở bên

      Nghiêm Cẩn cảm thấy phương án này thực là quá tốt, cho nên theo chiến thuật, giờ là giai đoạn lấy lùi làm tiến. Nhưng rùa con học cùng lớp với mình, lùi cái gì, thủ cái gì? Phải biết rằng, trường học này ai cũng là dị nhân, ai là kẻ tầm thường, nếu rùa con thấy có nam sinh nào có bản lĩnh, tình cảm mới mẻ cậu phải làm sao? Nếu con sói đó nhân lúc cậu có mặt mà ân cần với rùa con, quan tâm rùa con cậu phải làm sao?

      Tất Mặc Kỳ vừa họp ở trường xong, định về công ty Nhã Mã lại thấy Nghiêm Cẩn như lửa đốt mông mà chạy vào. xoa trán, quá đau đầu. cũng chẳng biết là mình nợ nhà họ Nghiêm cái gì nữa, thua trong tay A La cũng thôi, làm trâu làm ngựa cho Nghiêm Lạc cũng thôi nhưng ngay cả Tiểu ma vương này cũng đến ép buộc . May mà Mặc Ngôn nhà còn chịu thua kém ai.

      - Nghiêm Cẩn, Mai Côi thể học cùng lớp với cháu được, lớp cháu trình độ cao, em ấy thể theo được. Cháu cũng muốn em ấy đến đây để học hành vất vả đúng ?

      A Mặc tiên phát chế nhân (ra tay trước thắng), khiến những lời Nghiêm Cẩn định đều bị nghẹn lại

      - Nhưng mà…

      Nghiêm Cẩn vừa mở miệng lại bị cắt ngang:

      - Thể năng và phép thuật của Mai Côi đều quá yếu, ra theo trình độ, em ấy phải học năm đầu, nhưng em ấy 14 tuổi, đưa tới lớp trẻ con 6,7 tuổi nhất định xấu hổ mà cũng bị các bạn cười, tốt cho em ấy. Đến lớp của Mặc Ngôn là chuyện cha cháu và chú thương lượng kỹ càng. Lớp Mặc Ngôn có thể học lẫn lộn, chương trình học cao thấp, khiến Mai Côi bị khó xử, lại cho em ấy thời gian để thích ứng. Tuy rằng ban đầu có khó khăn nhưng nếu con bé chăm chỉ cố gắng cũng có thể được. Hơn nữa, có Mặc Ngôn ở đó quan tâm giúp đỡ chẳng phải là quá tốt?

      Nghiêm Cẩn biết những lời này rất có lý, nhưng cậu thực rất nỡ. tàn khốc này đánh nát nguyện vọng tốt đẹp của cậu. Nếu cùng lớp, cậu bình thường ít học, chương trình học cũng đều hoàn thành, công việc ở công ty lại nhiều nên thường bận rộn ở công ty. Nhưng vì có rùa con học, có người học cùng, cậu quyết định bỏ lớp trốn tiết, giờ kết quả lại thành ra thế này

      Nhưng dù tâm tình buồn bực Tiểu ma vương vẫn cố mà vui vẻ về nhà chuyến, cùng mẹ đưa rùa con đến trường. Mai Côi vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, trường học này, mọi thứ đều quá mới lạ, học cũng giống lớp học bình thường. Mỗi học sinh nhìn đều có vẻ sinh long hoạt hổ, cãi nhau còn có thể đánh nhau tới tận trời. Nghiêm Cẩn dẫn nhóc dạo quanh trường vòng, lại cùng Mai Côi thăm phòng học, đến sân thể dục, nhà ăn, cả ngày hôm đó dính chặt lấy Mai Côi. Vì thế trong trường đều biết, em của Tiểu ma vương đại danh đỉnh đỉnh cũng đến trường

      Nhưng nữ ma vương lại chẳng hề đáng sợ chút nào, thậm chí còn yểu điệu tiểu thư hơn các bạn học nữ khác trong trường, năng , mỉm cười e thẹn. Trong trường Nhã Mã này thiếu cọp mẹ, bao lâu rồi có nữ sinh đáng như vậy. Hôm sau, sau khi Mai Côi bắt đầu học, các nam sinh đều truyền tai nhau, ra phải là nữ ma đầu mà là tiểu công chúa!

      Lời đồn đương nhiên cũng đến tai Nghiêm Cẩn, ngày đó là sắp đến kì kiểm tra thi đấu, vốn chẳng có việc của Nghiêm Cẩn nhưng cậu lại bất ngờ xin làm người luyện tập cho các học sinh. Tiểu ma vương vốn học được chăng hay chớ, hôm đó lại đánh ngã tất cả các nam sinh ở đó, đánh cho bọn họ phải kêu cha gọi mẹ.

      Nhưng chỉ đánh người cũng là vô dụng, chẳng được bao lâu, Nghiêm Cẩn hiểu ra, muốn canh phòng nghiêm ngặt thực là chuyện vô cùng khó khăn
      Last edited: 8/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :