Chương 35 Buổi tối tuyệt vời gặp quỷ lãng mạn Với chương trình học của Nhã Mã Mai Côi quả thực khó thích ứng. Thể lực của bé vốn kém, trước khi đến Nhã Mã cũng chỉ lên núi học theo Tiểu Tiểu được hai tuần, tuy rằng có cải thiện hơn chút nhưng thể năng và phép thuật vẫn còn khướt mới đạt đến cầu của trường học. Huống hồ, nhóc vừa vào phải học theo lớp bậc trung. Cũng may các học sinh đều có vì nhóc có lai lịch mà cũng giúp nhóc ít. Các giáo viên cũng được chỉ thị của cấp , đều bật đèn xanh trong việc học của nhóc. Chỉ là về mặt huấn luyện thể năng có cách nào. Hơn nữa lúc huấn luyện dã ngoại, mọi người đều vận động, nếu Mai Côi đứng đó bất động rất xấu hổ. Vì thế nhóc luôn cố hết sức mà tham gia. Cuối cùng, với việc học thể năng, nhóc thể tiêu hóa nổi, dưới cường độ tập luyện lớn, khi vượt chướng ngại thứ ba, Mai Côi bị té ngã mà ngất xỉu Nghiêm Cẩn nhận được tin tức vội chạy tới phòng y tế. Bác sĩ và giáo viên chủ nhiệm lớp Mai Côi đều ở đó, còn có cả nam sinh mặc quần áo trắng, trông nho nhã, sạch đứng đó. Tiểu ma vương sở dĩ có ấn tượng sâu như thế là vì cậu học sinh kia đứng bên giường bệnh, kéo chăn lại cho Mai Côi. Giường bệnh kê sát cửa sổ, ngoài cửa, gió khẽ thổi những ngọn cây lao xao, nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh mà chiếu vào đôi người ngọc này, nữ dịu dàng, nam tuấn tú, giống phim thần tượng Vớ vẩn, phim thần tượng cái khỉ mốc, người mê man ràng là rùa con nhà cậu, hình ảnh lãng mạn này khiến mắt cậu như bị châm kim, lòng chua xót đến cùng cực. Cậu sải bước tiến vào, kéo cậu nam sinh kia ra, nhân viên y tế với cậu: - Nghiêm Cẩn đừng lo lắng, Mai Côi sao, nghỉ ngơi lát là ổn thôi Nghiêm Cẩn gì, lấy tay kéo ghế dựa đến bên giường rồi ổn trọng ngồi xuống như bộ ở yên đó chờ. Nam sinh nhã nhặn kia cũng bị bất nhã của cậu làm cho tức giận, ngược lại còn cười khách khí, rời khỏi giường với giáo viên chủ nhiệm: - Thưa thầy, em về học trước - Được, cảm ơn em Thẩm Phi Thẩm Phi mỉm cười gật gật đầu, đến cửa phòng y tế, quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn lườm mình cười: - Tiểu ma vương, hẹn gặp lại! Nghiêm Cẩn ừ hữ tiếng xem như đáp lời. Nhân viên y tế nhìn Thẩm Phi ra ngoài rồi với Nghiêm Cẩn: - Em nên cảm ơn người ta, là Thẩm Phi cõng Mai Côi về đó Được rồi, nên cảm ơn, nhưng lòng Nghiêm Cẩn càng thoải mái, cậu hỏi: - Mặc Ngôn đâu, hôm nay nó học? Chủ nhiệm lớp nở nụ cười: - Mấy đứa đều là thái tử, tất cả đều là bộ tộc chuyên trốn học, đám tiểu tiên như chúng tôi đâu có quản được mấy em. Chính em cũng chạy lung tung bên ngoài, đừng hỏi thế chứ! - Hừ, sớm biết nó đáng tin Nghiêm Cẩn như thể bắt được điểm yếu của Mặc Ngôn, rùa con học trong lớp Mặc Ngôn là để Mặc Ngôn giúp đỡ, chiếu cố, kết quả lúc mấu chốt lại chẳng thấy Mặc Ngôn đâu. Nghiêm Cẩn quyết tâm buổi tối về kí túc xá phải đánh cho thằng nhóc kia trận, hai em kể ra cũng lâu rồi chưa đánh nhau. Chủ nhiệm lớp : - Mai Côi thể năng kém hơn tưởng tượng rất nhiều, cường độ lớn chút em ấy thể theo được. Thầy báo lại với hiệu trưởng tiếng, các em cũng nghĩ cách , bình thường cho em ấy luyện tập chút. Thời gian này, thầy châm chước cho em ấy chút nhưng nếu sau này vẫn thể thích ứng với chương trình học chỉ có thể để em ấy xuống lớp thấp hơn thôi Nghiêm Cẩn rầu rĩ gật đầu đồng ý. Học lớp thấp hơn nhất định rùa con rất xấu hổ, chỉ riêng việc nhóc lớn mà phải học với đám trẻ đổi lại là ai cũng thể thoải mái được. Nghiêm Cẩn thở dài trong lòng, xem ra buổi tối phải phụ đạo thêm cho em ấy mới được. Nghiêm Cẩn lên kế hoạch, định ba ngày sau bắt đầu tiến hành kế hoạch Tiểu ma vương huấn luyện rùa đáng . Nhưng ba ngày này tâm tình của cậu đặc biệt tồi tệ bởi vì ba ngày này Mai Côi nhận được rất nhiều quà. Đám nam sinh thối tha này thấy Mai Côi bị bệnh, đám nhân cơ hội đến hỏi han ân cần, căn bản là tìm cơ hội tiếp cận. bé ngốc Mai Côi kia cũng có phản ứng, cho rằng người ta thực quan tâm mình, rất chân thành mà cảm ơn từng người. nhóc khác hẳn đám nữ sinh trường Nhã Mã lúc nào cũng năng sắc bén, hành động dứt khoát, mạnh mẽ vì thế Mai Côi càng trở nên nổi tiếng trong trường học. khó chịu của Nghiêm Cẩn biểu mặt. Mai Côi từ quen nhìn vẻ mặt này của cậu nên cảm thấy chẳng sao. Mặc Ngôn cũng mặc kệ cậu, cậu thích vui hay buồn cũng chẳng liên quan. Hôm đó, ba người cùng đến canteen ăn cơm, Nghiêm Cẩn cố ý chọn chỗ bên ngoài, còn là chỗ nam sinh hay qua. ràng chỗ lấy cơm và cửa lớn canteen đều ở bên này, đám người kia sao còn có mắt mà đường vòng, hừ, rủa cho các người què chân hết . Còn nữa, còn nữa, vòng cũng được còn lén lút nhìn bàn này mấy lần, sợ mắt mọc gai à. Nghiêm Cẩn càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy tức giận thể chịu được. Mai Côi vẫn rất ngoan ngoãn ăn cơm, vừa đến chỗ nhiều người nhóc quen tính tự thu mình vào thế giới riêng của mình. Mặc Ngôn và Nghiêm Cẩn ngồi ngoài, vừa vặn chắn đám nam sinh nhưng vẫn thể ngăn cản ánh mắt của bọn họ. Nghiêm Cẩn mất hứng: - thấy bên cạnh em ấy có nam sinh ngồi rồi à? Đám người này muốn gì đây? - Thận phận của đặc biệt mà, trai! Mặc Ngôn nhanh chậm đáp lời, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “ trai” Nghiêm Cẩn tức giận: - Thế còn mày? Lời vừa ra hối hận, cái này chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao, lại vội : - Thôi khỏi trả lời, mày chẳng là gì hết! Đáng tiếc Mặc Ngôn lại đáp rất ràng: - Em là em trai, cũng vừa khéo là bạn cùng lớp. Nghiêm Cẩn vừa định gì đó Mai Côi giảng hòa: - đừng nóng giận, em mới tới trường, bọn họ chỉ là tò mò thôi, qua thời gian là lại bình thường ấy mà. Lúc nhóc học ở trường Ánh Dương, bạn bè bên kia cũng từng thường xuyên nhìn như vậy, sau đó lại khe khẽ thầm, chẳng qua lúc ấy bọn họ nhóc là quái dị. Bên này các bạn học cũng nhìn nhưng có thiện chí hơn nhiều. Cho nên với Mai Côi mà cũng có gì là quá đáng cả. Ai cũng thích được mọi người quý, giờ được chú ý cũng chẳng có gì, những người đó hết cơn tò mò cũng thôi ấy mà - Nhìn người ta , còn có phong độ đại tướng hơn nhiều, bĩnh tĩnh biết bao nhiêu. Nhìn lại , cái gì mà ma vương chứ. Mặc Ngôn châm biếm, Nghiêm Cẩn tức giận quát: - Có phải đêm nay muốn đánh nhau đây? Mai Côi lại hỏi: - , phải đêm nay đặc biệt huấn luyện cho em à? Vậy huấn luyện xong đánh nhau hay là em chờ đánh nhau xong học? - Nó ngứa người, dạy được đâu, Mặc Ngôn, cháu đánh nhau với Tiểu ma vương, Mai Côi, chú luyện cho cháu là được Cừu Tranh ăn cơm xong, cầm chén đồ uống máu nhân tạo tới. Mặc Ngôn nhíu mày: - Chú Đậu Đậu, cháu rồi, cháu muốn ngồi ăn bàn với chú Cừu Tranh bất bình: - chén ràng ghi ba chữ là “đồ nhân tạo” rồi còn gì. Nghiêm Cẩn đá cậu cái: - Thế vẫn ghê tởm lắm, chú cho rằng mọi người ngốc hết cả hay sao? Đồ đáng chết này còn định cướp cơ hội huấn luyện rùa con của cậu. Nghĩ hay lắm, đó là lúc hẹn hò của cậu, là hẹn hò đó! Hẹn hò hay huấn luyện đều quan trọng, thể bỏ lỡ Đêm huấn luyện đặc biệt đầu tiên, đúng 8h, Nghiêm Cẩn dẫn Mai Côi tới sân huấn luyện ở rừng cây sau núi, đêm dày đặc, ánh trăng lại cực sáng, trời đầy ánh sao, rừng cây lại vô cùng im ắng, chỉ có hai người bọn họ. Nghiêm Cẩn vô cùng vừa lòng với hoàn cảnh này. Nhưng còn chưa bắt đầu cho bé chạy bộ cậu nhóc lại nhớ ra chuyện: - Em xem, sao em có thể để cho người ta cõng mình được? Thẩm Phi kia tuy rằng thành nhưng ai biết được cậu ta có ý xấu gì . Cậu thậm chí còn nghe được tin đồn rằng Thẩm Phi kia có khí chất hoàng tử rất xứng với công chúa Mai Côi. Cậu nghe tin này muốn gào to, phi phi phi, hoàng tử phải với lọ lem chứ. Công chúa là của ma vương Mai Côi nghe cậu oán trách cũng có chút ngờ: - Đúng thế, em cũng rất ngượng, nhưng em phải muốn làm phiền cậu ấy. Mẹ Tiểu Tiểu dẫn em lên núi học cũng có vất như học lớp, em cho rằng em khá lên nhiều rồi, kết quả vẫn là chẳng ăn thua. Thẩm Phi thực là bạn học tốt. ơi, đừng bực mình nữa, em cảm ơn người ta, lần sau em nhất định cố gắng, té xỉu nữa Nghiêm Cẩn đen mặt, bọn họ về cùng chuyện sao? - được, cũng phải cõng em. Cậu quyết định, nhất định phải được bồi thường. ràng chỉ mình cậu được cõng rùa con, lần trước lúc trường Ánh Dương bị khủng bố bị Mặc Ngôn cướp lần, giờ lại bị Thẩm Phi cướp lần, cậu đương nhiên là rất bất bình. Mai Côi mắt sáng bừng: - Vậy bay cao lên nhé! Nghiêm Cẩn vui vẻ, em ấy vẫn còn nhớ đêm đó ở trấn S, đêm đó cậu cõng bé bay giữa trấn , bé vui, đó là hồi ức tuyệt đẹp của hai người. Cậu đáp: - Được, bay cao Mai Côi cười khóe mắt cong cong: - Vậy phải cao hơn Mặc Ngôn nhé, lần đó em ấy cõng em bay lên cao hơn cây đại thụ kia cho em nhìn được hết cả rừng cây Nụ cười của Nghiêm Cẩn trở nên cứng đờ: - Nó cõng em bay lên xem rừng cây khi nào? - Chính là lần đầu tiên dã ngoại rèn luyện thể năng, lúc mọi người lên núi rồi xuống, em sau rất ngại, chính là Mặc Ngôn cõng em xuống, em ấy bay rất cao đó, so với lần chúng mình bay ở trấn kia còn cao hơn nữa Nghiêm Cẩn gì mà chỉ mím miệng, cố gắng điều chỉnh tâm tình. Lại nhìn đôi mắt to sáng trong đầy vẻ chờ mong của Mai Côi, cậu cũng thể tỏ vẻ gì được, chua xót kia chỉ có thể tự nuốt vào lòng. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Mai Côi: - Lại đây, rùa con, cõng em bay lên, bay đến nơi cao nhất thế giới Tuyệt đối thua tên tiểu tử thối Mặc Ngôn kia - Cao nhất thế giới là rất cao? Tiểu ma vương sửng sốt, theo bản năng đáp: - Có thể cho em chạm đến các vì sao đó? Đáp xong, đột nhiên cảm thấy lãng mạn. Lời kịch trong tiểu thuyết ngôn tình cũng chẳng được hay như thế này đâu. - Vậy em có bị thiếu oxi ? Mai Côi hỏi rất nghiêm túc, nhóc ngửa đầu nhìn trời cao, cao như vậy chắc hẳn là vượt qua cả phi thuyền vũ trụ rồi. Nghiêm Cẩn nhảy dựng lên, quay đầu nhìn Mai Côi gào: - Rùa con! Em ấy cố ý phải . Cậu có cảm hứng như vậy, ở lúc lãng mạn như vậy mà em ấy lại có thể ra những lời mất hứng như vậy Nhưng vừa quay đầu lại thấy ánh mắt chân thành mà vô tội của bé, bé phải cố ý phá rối mà bé thực tin tưởng cậu có thể đưa nhóc bay cao như vậy. Cơn giận của Nghiêm Cẩn tiêu tan, ngọt ngào vui sướng tràn ngập trong trái tim, rùa con của cậu, bất luận là khi nào cũng vẫn luôn tin tưởng cậu như thế, lời cậu , nhóc đều coi là Mai Côi lại bị tiếng quát của Nghiêm Cẩn làm cho hoảng sợ: - Ơ, ơi, sao thế ạ? Nghiêm Cẩn lại hòa nhã đáp: - có gì, chỉ định chúng ta mau xuất phát thôi Cậu nhóc xoay người, lại hơi ngồi xổm xuống trước mặt Mai Côi, Mai Côi tựa lên lưng cậu rồi ôm cổ cậu đáp: - Được, chúng ta mau thôi Đầu Mai Côi tựa đầu cậu, sợi tóc mềm khẽ phủ lên vai cậu nhóc khiến cậu nhóc tê dại. Nghiêm Cẩn cảm thấy thỏa mãi. Em ấy ở bên cậu gần, cảm giác thân mật, có chút say mê đột nhiên lại nhớ lại Mặc Ngôn và Thẩm Phi cũng từng gần gũi với Mai Côi như vậy sao? Cậu chua xót vô cùng, muốn tìm hai đứa này đến mà đánh cho trận. được, lòng cậu rất đố kị, dù sao cậu cũng phải có gì đó khác biệt với bọn nó - ơi, sao thế? Là cậu giục xuất phát mà chuẩn bị xong lại bất động - Rùa con, em còn chưa hô lớn mà - Gì ạ? - Lúc ở trấn em hét tiếng rồi mới bắt đầu chạy Mai Côi sửng sốt nhớ lại, nhóc ôm Nghiêm Cẩn cười khanh khách, chơi như vậy rất vui. Nghiêm Cẩn lấy đầu đập vào trán nhóc, thúc giục: - Mau lên nào! ngọt ngào này nhất định hai thằng nhóc kia có được, chỉ có cậu và rùa con mới có. Nghiêm Cẩn hề cảm thấy tự biến mình thành trâu ngựa có gì là mất mặt, đó cũng chính là hạnh phúc. Mai Côi ôm chặt cậu nhóc, cười nhàng : - Xuất phát! Nghiêm Cẩn cõng nhóc, hơi nhún chân, bay thẳng lên ngọn cây, trong tiếng thét vui vẻ của Mai Côi mà đưa bé bay vào bầu trời đêm tuyệt đẹp - Rùa con, em xem có bao nhiêu mặt trăng? - mặt trăng ạ Mai Côi hề cảm thấy Nghiêm Cẩn vũ nhục chỉ số thông minh của mình, đáp rất nghiêm túc - Rùa con, với em nhé, về sau tốt với vợ lắm đó, coi ấy như ánh trắng mà chiều chuộng lên tận trời Nghiêm Cẩn nhân cơ hội mà ám chỉ, muốn dần dần tấn công, hoàn toàn thay đổi ấn tượng về mình với nhóc. Nghiêm Cẩn cảm thấy đêm nay mình giỏi, ra được những lời này, có trình độ, đẳng cấp. - Ừm, rất được. Vậy còn 2999 ngôi sao còn lại, cũng gắn lên trời , như vậy cảnh sắc là đẹp - …. Rùa con rất tán thưởng. Tiểu ma vương được gì nữa. Cái gì mà đặc biệt huấn luyện, đêm nay là cậu mới phải rèn thể năng chứ đâu phải nhóc. Còn cái gì mà hẹn hò, Nghiêm Cẩn làm ngựa cho nhóc mà bị nghẹn uất. Đêm nay trăng đẹp như vậy nhưng vì sao lãng mạn lại như gặp phải quỷ vậy
Chương 36 Khảo nghiệm nhập trường của Mai Côi Từ lúc cùng Mai Côi trải qua đêm huấn luyện lãng mạn khiến người ta rất hài lòng, bạn học Nghiêm Cẩn còn thực thu liễm bản thân, tính để Mai Côi lấy việc học là quan trọng. Đương nhiên, tiểu nương nhà người ta vẫn luôn coi việc học là quan trọng, ngày ngày học vẫn rất cố gắng. Chỉ là tự Tiểu ma vương tốn tâm tư làm trò mà thôi nhưng cậu đương nhiên nghĩ như vậy, trong lòng cậu, Mai Côi và cậu là . Huấn luyện đặc biệt cho Mai Côi với Nghiêm Cẩn mà cũng được thuận lợi. Đầu tiên, cậu phải căn cứ vào thời khóa biểu mà sắp xếp. Nếu hôm đó ban ngày có bài luyện thể năng buổi tối chỉ có thể luyện phép thuật, nếu ban ngày học những bài học quá tiêu tốn năng lượng đêm đó đưa bé chạy bộ. Đương nhiên, Mai Côi vẫn còn phải học cả tri thức, những cái đó cũng thể bỏ qua, sắp xếp được thời gian hợp lý quả cũng dễ. Hơn nữa bản thân Nghiêm Cẩn cũng bận, ngoài việc phải hoàn thành việc học, giờ cậu cũng thường xuyên phải về công ty làm nhiệm vụ, nhiệm vụ cũng chẳng chia ban ngày hay buổi tối gì, cói đôi khi quả thể phối hợp với Mai Côi. Cho nên dần dần Nghiêm Cẩn phát , gia sư huấn luyện riêng cho Mai Côi cũng chẳng phải chỉ có mình cậu Tỷ như cậu từng thấy Mẫn Lệ dạy Mai Côi pháp thuật, Lam Băng làm mẫu cho nhóc cách vượt chướng ngại vậy, Mặc Ngôn dạy Mai Côi cách dùng vũ khí, Ngụy Vân vung tay múa chân cho nhóc nội dung cuộc thi sắp tới… Dù sao cũng là cảnh tượng bạn học đoàn kết tương thân tương ái, nhưng Tiểu ma vương lại cảm thấy mình đáng thương. Ngày đó Nghiêm Cẩn nhận được nhiệm vụ từ công ty, phải ra tỉnh khác, đây là án lớn, khó lắm Nghiêm Lạc mới cho cậu tham gia, là cơ hội cậu muốn buông tha vì thế trước khi dặn dò Mai Côi đến ngàn vạn lần là được nhận quà của các nam sinh khác, được ở mình với nam sinh nào, được mình rời khỏi trường học, được cười với nam sinh khác. Cậu còn đặc biệt nhấn mạnh, nữ sinh hơi tí đùa giỡn với nam sinh đều phải là nữ sinh ngoan. Cậu gì Mai Côi cũng đều đồng ý, lúc này Nghiêm Cẩn mới yên tâm. Qua đoạn thời gian, tối hôm đó cậu vội quay về trường, theo lệ thường đêm nay là rèn luyện thể năng, tuy rằng quá giờ nhưng cũng phải là quá muộn cho nên Nghiêm Cẩn rất kích động chạy đến kí túc xá nữ sinh, muốn cùng Mai Côi ra sau núi gặp gỡ. Kết quả đến phòng Mai Côi các bạn Mẫn Lệ đưa Mai Côi rèn luyện. Nghiêm Cẩn có chút vui nhưng Mẫn Lệ là nữ sinh, cậu cũng được gì, đành phải buồn rầu đến sân huấn luyện sau núi, kết quả đến nơi giận muốn tung phổi Chỉ thấy phía sau núi trăng sao, giữa đó là ánh lửa cháy bập bùng, vài người ngồi vây quanh đó cầm cây nướng đồ ăn, nào là cánh gà, xúc xích… vui vẻ quên trời đất. Trong đó chói mắt nhất chính là Mẫn Lệ – người nghe là đưa Mai Côi luyện tập. ấy ở đây nhưng rùa con ở đâu? Bạn học Mẫn Lệ hoàn toàn đếm xỉa gì đến việc Tiểu ma vương tìm người, nhóc nhún vai, khoa tay múa chân chỉ lên núi: - Mặc Ngôn chạy cùng em ấy, cậu có muốn ngồi xuống cùng ăn ? Chờ lát bọn họ chạy xong rồi quay lại. Lại là Mặc Ngôn? Cảnh tối lửa tắt đèn, nam quả nữ ở phía sau núi chạy cái gì mà chạy? Mặt Nghiêm Cẩn đen kịt nào có tâm tư ăn uống gì, cậu chuẩn bị tìm người thấy hai người kia trở lại. Mai Côi chạy nhiều thở hổn hển, tóc buộc đuôi ngựa trông rất năng động, dưới ánh lửa giữa rừng cây trông có vẻ đẹp ngây thơ. Suốt tuần gặp, tuy rằng ngày nào cũng gọi điện thoại nhưng người ở ngay trước mặt cậu mới thực hiểu, cậu nhớ Mai Côi cỡ nào. Mai Côi nhìn thấy Nghiêm Cẩn cười sáng rỡ: - ơi, về rồi à! Buổi sáng cậu gọi điện là hôm nay về nhưng đợi qua bữa tối cũng thấy người, nhóc trong lòng còn có chút mất mát. Giờ nhìn thấy cậu thực vui vẻ, vội báo cáo: - Em chạy nhanh hơn được 10’ rồi đấy, lần trước hai chướng ngại vật chưa vượt qua được giờ cũng qua rồi! - Ừm! Nghiêm Cẩn vừa đáp vừa lấy tay áo lau mồ hôi cho Mai Côi. Ngụy Vân ở bên đưa nước, Mai Côi đón lấy nhìn cậu cười cảm ơn. Nghiêm Cẩn thầm nghiến răng, tay lau mồ hôi càng ra sức khiến Mai Côi đau đến rụt cổ. Nghiêm Cẩn còn chưa kịp chuyện, Cừu Tranh lại tiếp: - Mai Côi, cánh gà nướng được rồi đó, mau tới ăn ! Cừu Tranh nướng gì những người khác cũng đều thích, thậm chí còn ra sức chê bai, chỉ có Mai Côi là nể mặt cậu Mai Côi cười kéo Nghiêm Cẩn qua cùng nhau ngồi, đón lấy cánh gà, cắn miếng. thấy Nghiêm Cẩn ngây người nhìn mình, cảm thấy cậu cũng thèm nên thuận tay đưa chiếc cánh gà cho cậu: - ơi, cũng ăn ! Nghiêm Cẩn khẽ hừ: - Coi như em còn có lương tâm Mẫn Lệ bưng mắt : - Tiểu ma vương, đó là chú Đậu Đậu nướng đó Giọng khiến ai cũng buồn cười. Mai Côi nghiêm túc : - Ăn ngon lắm, đấy! nhóc nhìn Nghiêm Cẩn như hỏi để chứng thực: - Đúng ơi, ăn ngon mà! - Ừm, vị tệ Rùa con thấy ngon là được. Ngay cả Nghiêm Cẩn cũng ăn thực khiến mọi người hoa mắt, Cừu Tranh thấy vậy vươn ngón cái nhìn Mai Côi: - Đúng là tinh mắt, có đảm lược, về sau chú luyện cho con - Nằm mơ à, làm gì đến lượt chú? Nghiêm Cẩn và Mặc Ngôn đồng thanh rồi lại liếc nhau cái. - Ai nấy tranh giành, xã hội đen tụ hội ở đây? Xem ra tiểu công chúa Mai Côi có thế lực Giọng nữ chua chua truyền tới, mọi người quay đầu nhìn lại, ra là Tiểu Mị Tiểu Mị là bạn cũ cuối cùng của Nghiêm Cẩn, là bạn đầu tiên Nghiêm Cẩn chủ động dẫn về nhà, là người Nghiêm Cẩn hẹn hò quá hai tháng, là người bạn đầu tiên cùng nhau khoác vai khắp nơi rêu rao. Có được nhiều lần đầu tiên như vậy, năm đó Tiểu Mị uy phong đừng hỏi. Đáng tiếc từ sau khi đến nhà Nghiêm Cẩn làm khách ngày vui ngắn chẳng tày gang, nhóc kia phát tính tình Nghiêm Cẩn quá cổ quái, vốn định nhẫn nhịn, dù sao hào quang của việc làm bạn Tiểu ma vương khiến nhóc ở trong trường oai phong. Huống chi Tiểu ma vương gia đình giàu có, đẹp trai, có bản lĩnh, mọi thứ đều đứng đầu cho nên nhóc vốn kiêu ngạo tự phụ cũng cố nén giận đoạn thời gian. Nhưng Tiểu ma vương lại chẳng hề nhường nhịn nhóc, nhóc chẳng qua chỉ giận dỗi vì có hai lần em Tiểu ma vương chiếm thời gian rỗi của cậu, còn chê tiểu Mai Côi ngốc nghếch, phản ứng trì độn. Nghiêm Cẩn lập tức trở mặt với Tiểu Mị, sau này gặp lại cũng hề tỏ vẻ hòa nhã gì, danh phận bạn đương nhiên là chẳng còn Tiểu Mị với Nghiêm Cẩn mà khác với những bạn trước của cậu. nhóc này thuộc hồ tộc, thông minh, kiêu ngạo, lòng tự trọng cao, nhóc đương nhiên coi như chẳng có gì xảy ra nhưng thù này vẫn luôn nhớ kỹ. Nhưng dù sao đối phương cũng là Tiểu ma vương, sau lưng còn có người cha lợi hại chống lưng nhóc đương nhiên chẳng thể làm gì cậu. Nhưng ngờ, em ngơ ngác kia cũng đến trường học này. bé kia quả nhiên vẫn chậm chạp như trước, chẳng có tí bản lĩnh nào, lại ỷ vào bè lũ thái tử mà nổi bật trong trường, đám nam sinh ngầm gọi bé kia là tiểu công chúa. Hơn nữa, thái độ che chở của Nghiêm Cẩn với Mai Côi ai cũng thấy, điều này khiến lòng Tiểu Mị như có kim đâm, thể thoải mái. Bây giờ rốt cuộc tìm được cơ hội thích hợp - Tiểu công chúa, chị đến là để với em tiếng, hôm nay chị nhận được thông báo, cuộc thi sắp tới là chị làm trợ khảo, cho nên tháng sau chúng ta đấu nhau theo hình thức đối kháng. Cuộc thi sắp tới là cuộc thi cho lớp cấp thấp, nhưng Mai Côi là học sinh chuyển trường, theo thông lệ phải tham gia cuộc thi này, phải thông qua mới được học lên tiếp. Cuộc thi cấp thấp này có trợ khảo, trắng ra là người đánh nhau cùng. Tiểu Mị đương nhiên chẳng thích chuyện này nhưng thí sinh lần này có Mai Côi nên Tiểu Mị tích cực xung phong xin làm trợ khảo Mẫn Lệ sớm thích Tiểu Mị, trực giác cảm thấy lúc đó mắt chọn người của Nghiêm Cẩn thấp. Giờ nhìn thấy Tiểu Mị đến là để khiêu khích nên với Nghiêm Cẩn: - Cậu xem lúc đó mắt cậu ở đâu mà lại chọn người như thế này? Tiểu Mị nghe được câu này, trầm mặt xuống: - Mẫn Lệ, mày bớt lời thối tha , vị trí lúc trước chẳng phải mày cũng từng ngồi sao? Mày dùng cái đó để mắng tao chẳng phải là tự mình mắng mình sao - Ha ha, ngại quá, tôi và cậu khác nhau đấy nhé. Năm đó bọn tôi là trẻ con chơi trò chơi khiến cậu chê cười. Nhưng cậu nên tính cả tôi vào. Dù sao tôi vẫn là người thứ nhất. Đúng rồi, cậu là bạn thứ bao nhiêu của Tiểu ma vương thế ? Mai Côi ở bên vốn nghe hiểu gì nhưng sau lại thấy Mẫn Lệ hỏi Nghiêm Cẩn có bao nhiêu bạn , chuyện đó nhóc biết mà. nhóc nhìn vẻ mặt tò mò của những người xung quanh, rất tự nhiên mà đáp lời thay Nghiêm Cẩn: - Là người thứ sáu Nghiêm Cẩn sặc nước miếng, ho lấy ho để. Sắc mặt Tiểu Mị đen ngòm, Mai Côi thấy bé vui, chắc mẩm là chuyện thứ tự, nghĩ bụng rồi khuyên nhủ: - sao đâu, trước kia từng là muốn lấy 3000 vợ cơ, thứ 6 là vị trí tốt rồi. Lần này Nghiêm Cẩn ho nổi nữa. Cừu Tranh, Lam Băng cười lăn cười bò. Tiểu Mị xanh mặt, bỏ lại câu: - Hẹn gặp lại trong lần thi Sau đó, xoay người bước . Mẫn Kệ vỗ đùi, khen: - Mai Côi, rất thống khoái, em giỏi quá. - Em là đồ vô lương tâm… Nghiêm Cẩn a tiếng, xoay người làm bộ bóp cổ Mai Côi, lắc lắc. Cừu Tranh nhào lại, hét lớn: - Con bà nó, cháu bắt nạt ai đấy, Mai Côi là do chú dạy Cậu đạp cước về phía phía Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn ôm Mai Côi lùi lại, thuận thế giơ chân quét qua Cừu Tranh. Cừu Tranh nhảy dựng lên, từ cao đánh quyền xuống Nghiêm Cẩn. Lam Băng ở bên cũng đánh tới, quyền đánh vào mặt Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn thèm né tránh, nâng tay chắn quyền này đẩy cái, động tác cực mau lẹ, đánh bạt Lam Băng qua bên. Tay kia đánh về phía trước, quyền đấu quyền với Cừu Tranh. Mẫn Lệ ở bên giơ cánh gà cổ động: - Điểu Nhân, Dung Hiên, các cậu cũng lên , đánh chết tên đáng ghét kia , làm cho cậu ấy bớt đùa giỡn con nhà lành . Ngụy Vân sớm có ý này, nhưng vừa nãy vẫn luôn ở đó chiến đấu cùng mấy miếng thịt bò nướng, giờ mới nuốt xong, uống ngụm nước rồi cũng quát to tiếng, cùng Dung Hiên xông lên Bốn người giáp công, Nghiêm Cẩn bất đắc dĩ đành đẩy Mai Côi qua bên, sợ làm em ấy bị thương. Mai Côi mở to mắt chăm chú nhìn bọn họ đánh loạn, nhìn hồi lâu, đột nhiên : - Mọi người đánh chậm chút, em nhìn thấy gì hết Đám người vật lộn đều dừng tay, người xung quanh vỗ tay trợ uy cũng hơi choáng, tiểu công chúa lời này là có ý gì? Chỉ có Nghiêm Cẩn kịp phản ứng, cậu đá văng Ngụy Vân đeo bám người, nhảy dựng lên với Mai Côi: - cần phải xem chăm chú như thế, mấy kẻ này toàn thích tự ăn đập, em đừng có nhìn bọn họ, phải để làm mẫu thi đấu cho em đâu - À! Mai Côi gật đầu, cảm thấy ngại: - Xin lỗi, vậy mọi người tiếp tục Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây đúng là phương pháp can ngăn hiệu quả, bảo người ta đánh chậm chút là được. Mai Côi nhìn vẻ mặt của mọi người, cảm thấy hình như mình phạm phải sai lầm, cảm thấy có chút xấu hổ. Quả nhiên nhóc là đứa trẻ quái dị, thích hợp với hoạt động tập thể. Nghiêm Cẩn lại cho Mai Côi lùi bước, cậu kéo Mai Côi về phía đống lửa, nhìn mấy người vừa gây lộn vẫy vẫy tay: - Ngây ngốc cái rắm à, mau làm cánh gà nướng cho đại gia, bằng cho các cậu nếm mùi đau khổ. Mình còn chưa ăn cơm, mau phục vụ cánh gà Cừu Tranh vừa nghe, dũng cảm : - Được được, xem cánh gà nướng gia truyền của huyết tộc đây, ngon đâu sánh bằng! Những người khác đều thấy lợm giọng buồn nôn, vội cầm đồ ăn tự làm, nể mặt mũi Cừu Tranh chút nào. Bọn họ ở đó làm loạn, Mặc Ngôn lại : - Vẫn nên nghĩ lại xem chuẩn bị cho cuộc thi thế nào . Mai Côi so với mọi người đều kém, thậm chí còn kém hơn cả học sinh năm nhất, cuộc thi nằm trong tay Tiểu Mị, vậy phải làm sao bây giờ? Thi kiểu này thực ra kết quả đều nằm trong tay trợ khảo, có người dễ dãi nương tay cho tốt nhưng Tiểu Mị hiển nhiên là có ý tốt, chỉ sợ dễ dàng bỏ qua. Cuộc thi thi đạt là chuyện nhưng chỉ sợ bị ả kia nhân cơ hội mà đả thương Mai Côi mới là chuyện nguy Cừu Tranh trừng mắt: - Nó mà dám giở trò, cậu cắn chết nó - Được rồi, được rồi Nghiêm Cẩn lười biếng gạt gạt than. Cậu nghĩ thế nào để Mai Côi có thể phải thi. Trợ khảo dù phải là Tiểu Mị, đổi lại làm người khác kết quả vẫn là rùa con bị đánh, chẳng qua là nặng hay mà thôi. Vấn đề là, dù bị đánh cậu cũng muốn rùa con phải chịu khổ. Mặc Ngôn quả nhiên cũng chung ý nghĩ: - Để em hỏi cha xem, có cách nào tìm lí do thoái thác để chị Mai Côi phải thi ? - Nhưng chị muốn thi! Mai Côi lại ra câu khiến ai nấy kinh hồn: - Em đến đây học cũng là phiền toái cho mọi người rồi, mọi người đối với em tốt như vậy, luôn giúp đỡ em, còn em thi cũng chịu thi rất khó nghĩ. Hơn nữa cha Nghiêm Lạc và rất mất mặt. Em muốn ai rằng em là kẻ chuyên cửa sau. Tuy rằng nhóc là cửa sau nhưng nhóc cũng còn có lòng tự trọng. Mọi người , Mai Côi nghĩ nghĩ rồi : - Còn tháng nữa đến cuộc thi, em cố gắng luyện tập, kiểm tra thành cái gì cũng được, đều là do em cố gắng mà đúng ? Cho dù thua cũng chẳng sao hết Từ đến lớn nhóc đều chưa từng đánh nhau, đánh thua là gì thực ra cũng chẳng hiểu Mẫn Lệ nâng cằm nghĩ: - Vậy từ giờ đến lúc thi liệu có kì tích xảy ra ? - Khó! Lam Băng nghiêng đầu: - Tiểu ma vương, cha cậu có mua bảo hiểm cho tiểu công chúa chưa, lần đầu tiên mình thi, trước đó cha mình mua bảo hiểm cho mình đó - Cút Mai Côi nhìn Nghiêm Cẩn lại nhìn mọi người, chẳng lẽ thi thố ở đây lại đáng sợ đến thế? Dung Hiên đột nhiên tung chưởng: - Mình có cách, đánh rắn giập đầu, giải quyết vấn đề phải tìm chỗ mấu chốt, tất cả đều là vì Tiểu ma vương phong lưu gây họa, nên để Tiểu ma vương lại theo đuổi Tiểu Mị lại lần nữa. Dù sao giờ cậu cũng chẳng có người , cũng nhàn rỗi, hi sinh chút nhan sắc, chờ thuận lợi qua được kì thi lần này rồi tính - Cậu chết ! Nghiêm Cẩn nhịn được nữa, cậu phong lưu gì chứ, đến mẹ Tiểu Tiểu cũng khen cậu ngây thơ, cậu phong lưu cái rắm. Lô Thực ở bên giả vờ giả vịt thở dài: - Con trai gây họa sao luôn là con bị chịu thiệt? đáng thương Nghiêm Cẩn đen mặt, nhảy dựng lên rồi kéo Mai Côi bước , mẹ kiếp, lũ thần kinh, cậu cần lũ bạn này, tự mình nghĩ cách giải quyết
Chương 37 Ứng chiến Tiểu Mị, Mai Côi khổ luyện Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con là muốn nghĩ cách nhưng thực Nghiêm Cẩn có kế gì hay, trừ phi thực làm mấy hành vi ám toán tiểu nhân nhưng cho dù thực muốn làm tiểu nhân cũng phải làm cho gọn gàng kín kẽ mới được. Nếu Mai Côi muốn tham gia chứng tỏ bé vẫn rất quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, ra lòng tự trọng của tiểu nha đầu này rất lớn, vậy cậu cũng thể làm mọi chuyện trở nên rắc rối, để cho người khác có đề tài bàn tán. Đối với tính ác liệt của cuộc thi thực Mai Côi cũng hiểu được: - Em cố gắng luyện tập, còn hơn tháng nữa cơ, thực được sao? Theo bé thấy, cho dù Tiểu Mị muốn bắt nạt người chẳng phải là vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh nhìn sao? phải còn cả thầy giáo sao? Trước mặt bao người Tiểu Mị có thể làm được gì? Nhưng ý nghĩ của bọn Nghiêm Cẩn là biết là bị đánh mà còn phải đưa lên cửa cho người ta đánh là tuyệt đối được. Nhưng còn chưa tới lúc, bất luận thế nào Mai Côi cũng chỉ có thể luyện tập rồi mới tính Mấy ngày nghỉ cuối tuần, mấy người đều về nhà mà ở lại trường dạy thêm cho Mai Côi. ra các thầy xếp lịch học bù cho Mai Côi nên các bạn này cũng ở bên theo dõi mà thôi Giữa sàn tập, Mai Côi mồ hôi như mưa mà đấm bao cát, Cừu Tranh vắt chân ngồi ở bên, thỉnh thoảng chỉ điểm số động tác cần mạnh hơn, nhanh hơn. Lam Băng và Ngụy Vân mua đồ uống, đồ ăn vặt chạy vào: - Lại đây ! Đồ tiếp tế có rồi. Mai Côi, nghỉ ngơi, uống ngụm nước rồi lại tập tiếp Cừu Tranh nhảy dựng lên: - Nước đặc biệt của tôi đâu, mua ? - Lô Thực cầm, ở đằng sau ý, hai người muốn uống ra ngoài uống Mặc Ngôn và Nghiêm Cẩn cầm mấy thiết bị bảo hộ vào, vừa nghe Cừu Tranh đòi uống “nước đặc biệt” vội đuổi người. Cừu Tranh lẩm bầm câu “kì thị” rồi ra ngoài. Nghiêm Cẩn cầm đồ uống cắm ống hút đưa cho Mai Côi uống, nhìn bé toát mồ hôi lại lấy khăn mặt ra lau hộ - Có nóng ? - Có ạ! Mai Côi gật đầu, đứng ở đó biểu diễn nghiêm túc bài quyền cho cậu xem, bé luyện rất nhiều ngày, động tác rất đúng tiêu chuẩn. Lam Băng tung miếng khoai tây chiên lên rồi há miệng ra đón rồi với Dung Hiên: - Như nhảy múa ấy, em ấy đánh rất đẹp nhưng trông có sức cho lắm - Lúc trước cậu cũng khác gì, động tác còn chẳng được đẹp bằng em ấy đâu. Lam Băng nhún nhún vai: - Thế nên cha mình mới phải mua bảo hiểm cho mình. Dung Hiên lườm cậu cái, còn biết xấu hổ mà . sàn đấu, Nghiêm Cẩn bắt đầu dạy Mai Côi đánh nhau thực tế: - Nào, ra quyền đánh ! Mai Côi nắm chặt bàn tay , dùng sức mà tiến lên, Nghiêm Cẩn xoay người, hơi ngáng chân khiến Mai Côi ngã ngào. Nghiêm Cẩn vội ôm ngang lấy bé mà đỡ bé lại Mẫn Lệ ở bên lớn tiếng kêu: - Đừng đỡ, để em ấy ngã , bài học thi đấu đầu tiên chính là phải chịu đánh và biết phản ứng sau khi bị đánh Nghiêm Cẩn cau mày lườm Mẫn Lệ cái rồi với Mai Côi: - Đừng có để ý đến Mẫn Lệ, tập trung ! Mai Côi lấy lại tình thần, gật gật đầu, bé ổn định lại, điều chỉnh tư thế rồi lại đánh quyền về phía Nghiêm Cẩn. Lực đạo yếu ớt nhanh chóng bị cản lại, Nghiêm Cẩn nắm lấy tay mà kéo, vai đập vào vai Mai Côi, chân lại gạt cái khiến Mai Côi chỉ kịp a tiếng rồi lại ngã xuống. Trong chớp mắt khi Mai Côi sắp ngã, Nghiêm Cẩn lại kéo bé lên, để bé phải chịu đau Mẫn Lệ ở bên nóng nảy: - Ai da, cậu làm thế là được, lãng phí thời gian quá Nghiêm Cẩn quay đầu lườm Mẫn Lệ thêm cái nữa, Mẫn Lệ tức giận chỉ vào cậu mà với mọi người: - Con người này bị làm sao thế? Mặc Ngôn cầm đồ uống nhìn quanh mà đáp: - Chả biết! Cậu nhóc quyết định tham gia vào đám hỗn lọan, vì thế tìm chỗ ngồi ổn định tại đó Mẫn Lệ cũng phải là người chịu để mặc người khác sai mà sửa, nhìn chằm chằm sàn đâu, thấy Nghiêm Cẩn vô cùng dịu dàng mà đấu chiêu với Mai Côi nhịn được la hét: - Cậu tránh ra, để mình luyện cho em ấy, cậu dạy em ấy khiêu vũ hay luyện công thế biết, thương em ấy thế phải là hay đâu. nhóc mặc áo bảo hộ vào rồi đẩy Nghiêm Cẩn sang bên: - Cậu nghĩ là hôm đó Tiểu Mị cũng thương hương tiếc ngọc như thế sao, để mình dạy Mai Côi, người nhà đứng tránh qua ! bé giúp Mai Côi mặc áo bảo hộ rồi giảng giải lại lượt các động tác cho Mai Côi. Nghiêm Cẩn đứng bên xem, Mẫn Lệ xua xua tay với cậu ý bảo được tiến vào. Sau đó, Mẫn Lệ bắt đầu cho Mai Côi dùng quyền công kích mình, Mai Côi nghiêm túc vung quyền, tư thế hoàn hảo nhưng đủ mạnh khiến Mẫn Lệ dễ dàng né được, sau đó vung quyền lên đánh vào mũ bảo hiểm của Mai Côi, tiếng coong vang lên, Mai Côi vội lùi về sau hai bước - Hèm! Nghiêm Cẩn đứng bên cảnh cáo, Mẫn Lệ lại lườm lại: - Hèm cái gì, mình đâu có dùng sức Nghiêm Cẩn biết Mẫn Lệ nhưng vẫn lo lắng. Mai Côi điều chỉnh lại trang thái rồi lại chạy đến vung hai quyền. Mẫn Lệ cúi người tránh rồi nhân tiện đánh quyền vào bụng Mai Côi, quyền đánh vào áo bảo vệ giảm nửa lực đạo nhưng vẫn khiến Mai Côi lùi vài bước rồi ngã phịch xuống sàn. Nghiêm Cẩn vội vọt lên lo lắng nhìn, xác định bé bị thương mới yên tâm. Mẫn Lệ bị cậu làm phiền nên gọi Cừu Tranh: - Vì cuộc thi ngày đó tránh để Tiểu Mị phạm tội giết người, giờ mọi người tốt nhất đuổi Nghiêm Cẩn ra , cậu ấy ở đây rất ảnh hưởng đến chất lượng giảng dạy - được, phương pháp này của chúng ta đúng. Nghiêm Cẩn lớn tiếng phản đối - Ai là chúng ta? Chỉ có cách của cháu là sai thôi, chú ủng hộ Mẫn Lệ. Cừu Tranh bênh vực lẽ phải. - phải, cháu nghĩ ra rồi! Nghiêm Cẩn đột nhiên lóe ra suy nghĩ, cậu bé bắt đầu gỡ đồ bảo hộ cho Mai Côi: - Hôm nay cứ thế thôi, mình nghĩ được cách rồi, qua vài ngày nữa rồi luyện tiếp Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu vội vã kéo Mai Côi . Mai Côi có chút bất an: - , em xin lỗi, em vô dụng Mọi người mất nhiều thời gian như vậy mà chỉ tiến bộ hơn được chút - phải tại em, rùa con là lợi hại nhất, thiên hạ vô địch, là phương pháp của bọn sai, đột nhiên nghĩ ra chuyện, chúng ta thử xem, đưa em về công ty ! Thực ra cách Nghiêm Cẩn nghĩ cũng chẳng phải là cách gì mới mẻ, cậu muốn cho năng lực chân chính của Mai Côi có thể được vận dụng. Lúc Mai Côi phong bế năng lực bản thân phản ứng chậm chút nhưng nếu để bé sử dụng năng lực đó biến thành chiếc máy tính tốc độ mạnh nhất. Nếu Mai Côi có thể phán đoán chính xác động tác của đối phương bé muốn né tránh là chuyện khó. Nghiêm Cẩn đưa Mai Côi về công ty, mượn phòng huấn luyện. Ở đây có người ngoài, cần lo lắng những người khác đột nhiên xông vào, hơn nữa cũng cách khá xa Hạ Bồi, cho dù Mai Côi phong bế năng lực cũng sợ lộ thân phận. - Rùa con, em nếu cũng chuyên tâm nghĩ chuyện, ý nghĩ đủ mạnh có phải là em cũng có thể cảm ứng được được chuyện đó? - Vâng ạ! - Vậy nếu em cũng chuyên tâm nghĩ chuyện? Có phải tốc độ phản ứng nhanh hơn nữa? - Hẳn là thế nhưng tốc độ phản ứng của em chỉ có thể dựa vào tốc độ suy nghĩ của người khác, người ta nghĩ gì em mới biết - , vậy đủ, em phải vượt qua được tốc độ này - Em hiểu! Mai Côi thành đáp Nghiêm Cẩn giải thích: - Em cũng biết, lúc chúng ta ra tay đánh nhau, bình thường đều là hành động theo bản năng, có thời gian nghĩ tiếp theo nên dùng chiêu gì đúng . Em có thể xem xét được hình ảnh, giọng , suy nghĩ trong đầu người khác có thể đuổi kịp ý thức bản năng của người đó ? Mai Côi cuối cùng hiểu, bé cau mày suy nghĩ cẩn thận, bé thực chưa từng thử đuổi theo suy nghĩ của người khác lúc đánh nhau nhưng nhóc lại nghĩ ra vấn đề: - Nhưng cho dù suy nghĩ nhanh, em biết chị ấy muốn đánh em như thế nào em cũng tránh được, phản ứng của em chậm lắm - Nếu em nghĩ? Nếu em cũng bỏ mặc cho bản năng? Lúc em tìm suy nghĩ của người ta, đầu óc xoay chuyển nhanh như vậy em cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ là dựa vào bản năng thôi đúng ? Mai Côi nghĩ lại, dường như đúng là như thế. Nghiêm Cẩn lại : - Cho nên chúng ta cứ luyện theo hướng này , xem có thể được , so với luyện cho em có thể đánh nhau tốt hơn nhiều, bằng dựa vào thể trạng của em có thể đỡ được mấy quyền Mai Côi nhăn mặt khẽ thanh minh: - Chị Mẫn Lệ người ta cũng có tiến bộ, chỉ cần kiên trì luyện tập cũng có thể mà - Đừng nghe cậu ấy, cậu ấy cho rằng ai cũng da dày như mình đấy mà. Lại đây, đánh bộ quyền, bộ quyền này rất thuộc cần nghĩ cũng đánh rất nhanh, em dùng ý thức mà tìm hiểu xem, xem có thể bắt kịp ? - Vâng ạ! Mai Côi rất nghiêm túc, Nghiêm Cẩn lại bỗng nhiên lo lắng: - Em chỉ có thể tìm tòi ý thức về quyền cước của , được tìm hiểu linh tinh nhớ chưa - Vâng ạ! Mai Côi đương nhiên là đồng ý nhưng nghĩ lại lại : - Vậy thể tự mình nghĩ sang chuyện khác, đến lúc đó là em bị ép, thể trách em được Hả? Nghiêm Cẩn sửng sốt, rùa con lại dám tranh luận nhưng nghĩ lại cũng đúng, được cậu chuyên tâm, nhất định chuyên tâm, thể làm cho nhóc biết bí mật của mình, thời cơ còn chưa đến, chưa thể được Nhưng Mai Côi rốt cuộc cũng muốn hỏi vấn đề nhóc nghĩ lâu, bé thử thăm dò: - , em hỏi chuyện nhé Muốn hỏi lại dám hỏi, Nghiêm Cẩn nhìn vẻ cẩn thận của Mai Côi mà buồn cười, cậu nhóc cởi áo khoác chuẩn bị đánh quyền, vừa cởi áo vừa đáp: - Được, cho em hỏi! Mai Côi ngồi ở đó, tay chân xoắn vào nhau, do dự hồi rồi mới hỏi: - Dạo này luôn bắt em được nhìn lén suy nghĩ cả , trước kia đâu có thế, có phải làm chuyện gì xấu sợ em biết ? Nghiêm Cẩn cả kinh, tay cứng đờ, vội biện giải rất kiểu giấu đầu hở đuôi: - Làm gì có, làm gì có chuyện gì xấu Đó tuyệt đối phải là chuyện xấu, cái đó gọi là có tình cảm. Mai Côi nghĩ nghĩ: - Cũng đúng, làm chuyện xấu cần gì phải giấu, dù sao giờ cũng đâu sợ cha Nghiêm Lạc đánh đâu Nghiêm Cẩn khóc ra nước mắt, chẳng lẽ ấn tượng của cậu trong lòng bé là như vậy? Có hậu cung ba ngàn mĩ nữ thêm cả làm chuyện xấu cũng chẳng thèm đỏ mặt. Cậu dùng sức vứt áo khoác về phía rùa con, áo khoác lớn bao lấy người bé. Mắt thấy tim đau nhưng nếu Mai Côi mở miệng hỏi lòng hiếu kì chưa thỏa mãn sao thoải mái được. nhóc kéo áo khoác xuống để lộ ra cái đầu xinh xinh, thần bí mà : - ơi, mẹ Tiểu Tiểu với em, bảo em phải để ý an toàn, được mình ra ngoài, cũng được ra ngoài với bạn con trai, bạn bè cũng được. Mẹ nam sinh đến tuổi này xem số thứ hay ho, hình ảnh tồi tệ, con tốt nhất nên tự giữ gìn. , cũng đến tuổi này rồi, có phải xem mấy thứ đó rồi nên mới cho em xem suy nghĩ của ? Nghiêm Cẩn cởi giầy, nghe nửa đầu còn khen mẹ minh, dạy dỗ rùa con chu đáo nhưng nghe đến đoạn cuối trợn tròn mắt, hoàn toàn bị đả bại, chân nhũn ra mà té ngã xuống đất - Em… em… em nghĩ cái gì thế? Cậu xấu hổ đỏ mặt, chật vật vô cùng. Mai Côi lại thản nhiên, thoải mái. bé nghe Nghiêm Cẩn thế gật gật đầu: - À, ra là chưa từng xem - Cái gì? Chưa xem? Sao có thể xem? Nam sinh xem rất mất mặt nhưng nếu xem với rùa con cũng quá mất mặt. Dù sao trái phải cũng được, Nghiêm Cẩn nghĩ đến điên người, vì sao cậu phải cùng nữ sinh mình thích thảo luận về đề tài này? Cậu có gì tốt mà ông trời lại nỡ đối xử với cậu như thế? - , thế xem hay chưa? - …
Chương 38 Năng lực mạnh mẽ tiềm của rùa con. Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Đối với vấn đề khiến người ta xấu hổ, giả như nghe thấy chắc quá đáng chứ? Nghiêm Cẩn đá giầy ra, nhảy dựng lên bắt đầu đánh quyền. Cậu tập trung đánh quyền, cố gắng đánh nhanh để cho tiềm thức chạy trước bản năng, tứ chi vung lên, đánh bộ quyền từ thuộc làu. Cậu cảm thấy hoàn toàn tập trung, xung quanh yên lặng như mình trong chân , xung quanh đến cả tro bụi cũng chẳng có, chỉ có quyền cước khiến khí lưu động, yên lặng và năng lượng tràn ngập trong từng tế bào cơ thể. Nhưng Mai Côi thình lình câu mà như giáng đá tảng vào đầu Nghiêm Cẩn: - ơi, đẹp trai quá! Thành lũy cậu tạo ra lập tức sụp đổ hoàn toàn. Tay chân Nghiêm Cẩn trở nên thừa thãi, cậu giả như nghe, thấy, lại tiếp tục đánh quyền nhưng Mai Côi còn thêm: - xấu hổ á? bé cao giọng, trong giọng là kinh ngạc, hiếu kì rất ràng Nghiêm Cẩn đá cước lên , nghe vậy lảo đảo suýt ngã, đầu càng rối loạn, cậu chắc chắn lòi đuôi mất: - Dừng dừng, đừng nhìn nữa, dừng ngay! Dưới tình thế cấp bách cậu vội hét lớn, quay đầu nhìn rùa con tròn mắt nhìn mình với vẻ vô tội. Cậu chỉ vào Mai Côi quát: - Dừng lại chưa? nhóc ra sức gật đầu, sau đó vội thanh minh: - Em nhìn gì cả, chỉ nhìn đánh quyền thôi Dưới ánh nhìn hồn nhiên của Mai Côi mà mặt Nghiêm Cẩn nóng bừng lên, sau đó bé khe khẽ : - Là tự xấu hổ - Còn nữa? Giờ được nhìn - Vâng ạ! Mai Côi càng tỏ vẻ vô tội hơn Nghiêm Cẩn sải bước về phía , ngồi xổm trước mặt bé rồi véo đôi má phính mà : - tập trung đúng ? - phải mà, em rất nghiêm túc theo đuổi suy nghĩ của nhưng đuổi theo được, trong đầu chẳng nghĩ gì đến động tác cả, em rất cố gắng rồi nhưng đứt quãng lắm. Mai Côi hơi bĩu môi, đôi mi dài như cánh quạt khẽ chớp, cậu nghĩ đến động tác đương nhiên bé nhìn thấy rồi Nghiêm Cẩn nhìn vẻ mặt đáng của Mai Côi, lòng lại cảm thấy hạnh phúc, muốn giữ bí mật khó. Mai Côi còn chân thành khích lệ: - Nhưng mà em thấy đánh quyền thực rất uy phong đó bé cười, má lúm đồng tiền khẽ mà mặt cậu lại bắt đầu đỏ, đỏ đến độ chính cậu cũng thấy nóng Lúc này hai người mặt đối mặt, Mai Côi thấy vẻ mặt của Nghiêm Cẩn. bé người khanh khách mà vỗ má Nghiêm Cẩn: - Mặt đỏ như đít khỉ rồi Đít khỉ? Kiểu so sánh gì thế? giây trước còn cậu đẹp trai, giây sau biến thành đít khỉ? Đầu Nghiêm Cẩn bốc hơi nước, vừa xấu hổ vừa giận, vươn tay bịt mặt Mai Côi: - được nhìn, nhắm mắt lại. vất vả giúp em mà em còn nghịch ngợm gây . - Em mà! bé ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng chịu thừa nhận mình nghịch ngợm Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn bé, biết Mai Côi thấy nhưng vẫn lườm, nha đầu chết tiệt này, làm tim cậu đập thình thịch nãy giờ - Phải nhắm mắt bao lâu ạ? - Cứ nhắm mắt . Bảo mặt là đít khỉ, phải phạt em mới được Cậu nhóc hung tợn dỗi. - Vâng ạ nhóc nghiêm túc nhắm mắt lại nhưng đột nhiên lại : - Khỉ đít đỏ đâu phải là mắng người, là so sánh mà, nhưng mà cũng rất đẹp trai. Dù sao đến , mặt cậu vẫn là vừa đẹp trai lại vừa giống mông khỉ. Nghiêm Cẩn đứng dậy, thể ngồi đây thêm được nữa: - toilet đây - Vâng ạ Mai Côi chút nghi ngờ, cứ lẳng lặng nhắm mắt chờ. Nghiêm Cẩn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài ban công cho gió thổi, cố gắng bình ổn lòng mình, chuẩn bị quay về cùng Mai Côi luyện tập lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc gọi cậu đến văn phòng ngay lập tức Nghiêm Cẩn chạy qua, nghe được tin rất ổn, cảnh sát phát hai thi thể: chính là hai người biết thuật tâm ngữ mất tích từ mấy năm trước. Nghiêm Cẩn lật tư liệu, nhìn bức ảnh chụp thi thể thối rữa cảm thấy lạnh cả người. Hai thi thể đầu bóng lưỡng, đầu biết bị cái gì tròn áp vào, người nhiều chỗ bị thương, thậm chí còn có vết do roi điện đánh. Theo báo cáo khám nghiệm tử thi, từng mục ràng dài đến hai trang giấy. Thậm chí trong cơ thể còn có rất nhiều loại thuốc đọng lại - Rất ràng, bọn họ bị dùng để làm thí nghiệm rất nhiều lần rồi mới chết Vẻ mặt Nghiêm Lạc rất nghiêm túc - Bác sĩ X - Hẳn chính là ta - Cha! Nghiêm Cẩn bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, cậu hiểu việc phát thi thể có ý nghĩa gì, thí nghiệm của gã kia lại thất bại cho nên ta nhất định cần đến vật thí nghiệm mới. Nghiêm Lạc cũng biết nên cái gì, thể an ủi con được. Mục đích bác sĩ X tìm những người siêu năng lực bọn họ có thể đoán nhưng nhìn kết quả như vậy thực là khó mà chấp nhận. Quan trọng nhất là, người chết là người biết thuật tâm ngữ, có năng lực giống Mai Côi. Nghiêm Cẩn cảm thấy tim mình như bị vò nát, nếu bọn họ bị tra tấn như vậy, nếu chuyện cũng xảy ra với rùa con… chỉ nghĩ thôi khiến Nghiêm Cẩn thể thở nổi - Chúng ta vẫn tra được tung tích của bác sĩ X, chúng ta thậm chí còn biết ta là ai. Mục đích quá ràng mà quá trình lại quá kín kẽ Ngay cả Nghiêm Lạc cũng thể thừa nhận, đối thủ này đáng sợ! Nghiêm Cẩn ngây ngốc ở văn phòng hồi lâu rồi trở về phòng huấn luyện. Mai Côi vẫn còn ôm áo khoác của cậu mà nhắm mắt ngồi đó, tư thế cũng thay đổi. Cậu vừa vào, Mai Côi nghiêng đầu hỏi: - phải ? - Là Nghiêm Cẩn gật gật đầu, ngồi bên cạnh Mai Côi, kéo bé vào lòng mà ôm chặt. Nếu rùa con của cậu bị tổn thương cậu sao có thể nhẫn nhịn được? - Đau quá! Mai Côi khẽ kêu, mặt nhăn lại nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt. Cậu khẽ vuốt mắt Mai Côi: - Sao còn mở mắt, chơi trốn tìm à - Là phạt em nhắm mắt mà, chưa có thể mở em dám mở bé khẽ cười, nhàng mà khiến tim Nghiêm Cẩn đau nhói. Mai Côi ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, cậu phải làm gì để bảo vệ Mai Côi đây? Mai Côi ôm mắt mình, nghịch ngợm hỏi: - Có thể mở mắt chưa ạ? Nghe Nghiêm Cẩn đáp ừ, bé lén mở ngón tay mà nhìn Nghiêm Cẩn qua khe hở, vừa nhìn hoảng sợ hỏi: - , vui? - phải, vừa rồi cùng cha chuyện công việc, chuyện đó có chút khó khăn nên suy nghĩ thôi. Cậu vuốt tóc Mai Côi: - Chúng ta nghỉ , về nhà trước, mai lại tính Giờ cậu căn bản thể khống chế bản thân nghĩ đến chuyện này nhưng cậu thể để rùa con biết. Mai Côi ngoan ngoãn gật đầu theo Nghiêm Cẩn về nhà Nghiêm Cẩn ăn cơm, tự nhốt mình trong phòng, cậu nghe thấy ở bên ngoài Mai Côi với Tiểu Tiểu: - Mẹ Tiểu Tiểu, vui, con cũng rất lo lắng - Nó làm sao thế? - ấy bảo là chuyện công tác, nhưng con cũng rất ngốc, vẫn chẳng luyện tốt được để thi đấu Nghiêm Cẩn bưng mặt, cậu cảm thấy mắt cay cay khó chịu, rùa con rất mẫn cảm, cậu cảm thấy gì bé chắc chắn biết, nhưng bây giờ cậu chẳng có cách nào bình thường lại cả Cả tối, Mai Côi mang cho cậu nào là hoa quả, nào là đồ ăn khuya nhưng cậu cũng chỉ miễn cướng ăn. Sau đó, Nghiêm Lạc nhìn nổi quăng cậu ra cửa : - Con đến ngay cả bản thân cũng chiến thắng được, còn chưa mở màn con là người thua rồi ném cậu nhóc vào địa ngục để cậu nhóc giết ma quỷ - Chờ con tháo bỏ cái bộ mặt đưa đám này hãy về nhà Nghiêm Cẩn mất ba ngày mới khiến Nghiêm Lạc cảm thấy vẻ mặt cậu là thoải mái nên được cho về nhà. Trước đó, mỗi lần cậu ra đều bị đá vào. Lần này cha lại với cậu đầy lí lẽ: - So với việc con mặt ủ dột, đóng cửa nhốt mình trong phòng khiến người khác lo lắng chẳng bằng tìm việc mà làm. Đàn ông con trai đừng có cái gì cũng ra mặt, chẳng hay ho gì. Nghiêm Cẩn bị dạy dỗ, về nhà để ý bản thân, nhìn gương mà luyện tập cười, sau đó xác định bản thân trống rỗng, nghĩ đến chuyện kia mới chạy về trường. Mai Côi về trường được hai ngày, nhìn thấy cậu bé vô cùng cao hứng. bé có rất nhiều chuyện muốn báo cáo với cậu: - Bọn Mẫn Lệ lại giúp em tập hai ngày, em có tiến bộ nhiều lắm đấy - Hôm nay lớp luyện thể lực em chạy hết được vòng, vượt qua hết được các chướng ngại, tuy rằng vẫn là xếp bét nhưng em chưa từng thực đủ được quá trình như vậy bao giờ - Mẫn Lệ và Tiểu Mị đánh nhau, lúc ăn cơm Tiểu Mị va vào Mẫn Lệ, em chính mắt nhìn thấy, thế mà chị ấy còn những lời khó nghe, mắng em nữa chứ, em chẳng thích chị ấy. ơi, có nhiều bạn nhưng chị này là kém nhất - làm gì mà có nhiều bạn ? Sau này có nữa - Vậy định làm hòa thượng - … - Hòa thượng có phải là thể ăn thịt ? Mai Côi thực lòng lo lắng cho cậu bé, trai rất thích ăn thịt mà… - … nghe thấy gì, nghe thấy gì. Nghiêm Cẩn thực cảm thấy mình sai rồi, cậu nên với cha, luyện thong dong bình tĩnh cần đá cậu vào địa ngục, nhốt cậu với rùa con chỗ là được. Rùa con còn lợi hại hơn lũ ma kia nhiều. Đáng tiếc rùa con chỉ lợi hại với cậu chứ đủ lợi hại với Tiểu Mị, cho nên vẫn phải luyện tập, Nghiêm Cẩn lại dẫn Mai Côi về công ty. Lần này Nghiêm Cẩn rất thuận lợi mà đánh xong bài quyền, ngày đó Mai Côi xem qua lần, còn cảm giác mới lạ, bất ngờ nên cũng chẳng cảm thán gì thêm. Nhưng nhóc vẫn theo kịp được tốc độ của Nghiêm Cẩn, bé cảm thấy việc tìm suy nghĩ trong đầu còn chẳng nhanh bằng việc xem trực tiếp bằng mắt Nghiêm Cẩn lườm Mai Côi, Mai Côi để mặc cậu bé lườm nhưng vẫn vô tội mà chẳng nghĩ ra được cách nào. Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn vào mắt Mai Côi, bỗng nhiên lại xấu hổ mà đỏ mặt. Mai Côi nhịn được mà cười, lại nghĩ tới mông khỉ nhưng nhìn Nghiêm Cẩn còn bực mình vội nhắm mắt: - Em phát gì cả, em tự nhận phạt nhắm mắt nhé Nghiêm Cẩn đột nhiên có suy nghĩ: - Đúng, em nhắm mắt vào Cậu tìm được chiếc khăn mỏng bịt mắt Mai Côi lại, kéo bé ra giữa sàn : - Đừng có nhìn nữa, chỉ dùng suy nghĩ mà cảm ứng động tác của thử xem Lần này, cậu đổi sang bộ quyền khác, đánh xong hỏi: - Sao rồi? Mai Côi suy nghĩ hồi lâu mới : - Hình như có nắm bắt được chút - Hình như? Chỉ là hình như mà em phải nghĩ lâu thế sao? Nghiêm Cẩn lại cao giọng - Chỉ là em tự nghĩ lại thôi Mai Côi xua tay, sau đó tiếp tục yên lặng suy nghĩ. Lúc Nghiêm Cẩn nghĩ thầm “đồ ngốc này mà cũng biết tự nghĩ” Mai Côi lại : - Chơi rất hay, ơi, đánh lại lần nữa, đổi sang bộ quyền khác Nghiêm Cẩn chán nản, biểu diễn xiếc sao? - phải đâu, chỉ em là có chút cảm giác có thể tìm được suy nghĩ của , em muốn thử xem - Thử cái gì? Nghiêm Cẩn quyết định bỏ qua việc nhóc lại đọc suy nghĩ của mình mà hỏi vào vấn đề chính - chỉ cần đánh quyền thôi, chậm lại chút Nghiêm Cẩn hồ nghi bắt đầu đánh quyền, sau đó rốt cuộc hiểu bé muốn thử cái gì? nhóc làm theo động tác của cậu, cậu đánh bên phải Mai Côi cũng đáng bên phải, đá chân Mai Côi cũng đá chân. Lúc đầu Mai Côi còn theo kịp, cứ từng động tác rồi lại dừng, sau đó cách hồi lại làm động tác… Vài lần sau, Mai Côi bất động. Nghiêm Cẩn tay ngừng, lần này cậu biết nhóc suy nghĩ, cậu vẫn tiếp tục đánh quyền, hết bài này qua bài khác. Sau đó Mai Côi bắt đầu cử động, lần này đánh theo liên tục hai động tác liền, nghỉ chút lại đuổi kịp mà đánh theo ba động tác rồi lại ngừng rồi dần dần bắt đầu bắt kịp với cậu. bé bịt mắt nhưng quả nhiên đánh theo Nghiêm Cẩn sai chút nào. Nghiêm Cẩn giật mình được gì, cậu vốn chỉ nghĩ Mai Côi có thể tìm hiểu được ý đồ theo bản năng của người khác rồi dựa vào bản năng của mình mà né tránh nhưng ngờ bé còn có thể liên hệ ý thức của người khác với mình. Mấy bộ quyền này của cậu cũng đơn giản, muốn đánh hết ra cũng phải luyện mấy tháng, mà Mai Côi đừng là luyện tập mà nhìn còn chưa nhìn. Cậu đánh lại nhanh nhưng bé vẫn có thể dựa vào ý nghĩ mà đánh trọn bộ quyền - Em đánh lại lần nữa xem nào! Cậu tháo khăn che mặt của Mai Côi, muốn nghiên cứu hết tiềm năng của bé - Em làm được đâu, em có biết đánh quyền gì đâu Mai Côi thành . Như vậy mà cũng được? Nghiêm Cẩn suy nghĩ cẩn thận, Mai Côi thêm: - ơi, tay chân em mỏi quá bé nhăn mặt, những động tác vừa rồi căn bản khó mà làm, giờ tứ chi đều biểu tình. Nghiêm Cẩn ở bên vừa xoa chân cho Mai Côi vừa vui vẻ Nhưng thi cũng thể để Mai Côi đánh những động tác giống Tiểu Mị được, vẫn phải nghĩ chiêu - ơi, nhất định phải giúp em thắng nhé, em ghét Tiểu Mị lắm, chị ấy chỉ biết coi thường người khác thôi!
Chương 39 Được tỏ tình chính là chuyện đáng xấu hổ Tác giả Minh Nguyệt Thính Phong Editor: Heo con Đây là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn thấy rùa con của mình ghét ai như vậy, khỏi cũng có chút ảo não trong lòng. Nghĩ mà xem, mình năm đó sao lại có mắt như mù mà hẹn hò với con hồ ly đó, bây giờ còn làm rùa con giận. Đáng tiếc, đời này hối hận chẳng làm được gì, bằng cậu nhất định nhận Tiểu Mị làm bạn của mình. đúng, nhất định tìm nhiều bạn như vậy, à cũng đúng, là nhất định mấy câu ngu xuẩn như là cái gì mà tìm ba ngàn vợ mới đúng Sớm biết có ngày hôm nay cậu nhất định đối xử tốt với rùa con từ năm 4 tuổi rồi, bạn gì cũng tìm, chuyện điên rồ gì cũng , chỉ bảo vệ rùa con rồi cùng rùa con hẹn hò giờ phải bất ổn, khó xử như vậy rồi Sớm biết rằng có hôm nay như vậy cục diện, nhất định theo bốn tuổi khởi, liền đối tiểu rùa hảo hảo , cái gì bạn cũng tìm, cái gì thí cũng lung tung, chỉ thủ nàng, sau đó sớm liền đem nàng định ra rồi, tại cũng cả ngày trong lòng bất ổn khó chịu. Tay Mai Côi mỏi nhừ, chân cũng rất đau, chỉ hơi khẽ chạm vào là bé la toáng lên. Nghiêm Cẩn xoa bóp nửa ngày cũng thấy khá hơn nên cũng bắt Mai Côi tập luyện, dẫn Mai Côi đến phòng y tế xem sao. May mà chỉ là vận động quá nhiều, bôi thuốc mỡ, nghỉ ngơi vài ngày là được Nghiêm Cẩn đau lòng nhìn khuôn mặt nhắn của Mai Côi nhăn tít, muốn xin nghỉ cho bé vài ngày nhưng Mai Côi nghĩ học văn hóa vẫn có thể lên lớp, hơn nữa sắp thi rồi, còn phải ôn tập nhiều nên vẫn ở lại trường. Vì thế Tiểu ma vương vốn gia giáo nghiêm khắc, lần đầu tiên mở miệng đòi xe công ty đưa bọn họ về trường học, kết quả vận may đến, cậu xuống xe cõng Mai Côi về phía kí túc xá nữ đụng phải Tiểu Mị và Hạ Bồi. Tiểu Mị trang điểm xinh đẹp, Hạ Bồi ở bên ngây ngô cười, hai người trông như vừa hẹn hò về, đứng dưới kí túc xá nữ để tạm biệt nhau Tiểu Mị vừa quay mặt thấy Nghiêm Cẩn cõng Mai Côi tới cười : - Sao thế, công chúa đứng tiện? Chiều chuộng quá, cả ngày đều thấy nam sinh cõng công chúa tới lui Nghiêm Cẩn nghiêm mặt định phản kích lại nghe Mai Côi : - Chị chẳng qua thấy được hai lần, sao lại thành lúc nào cũng thấy? tò mò với cách học toán của chị Mai Côi năng rất chân , nghe ra ý tứ châm chọc gì nhưng chính thế lại càng khiến người ta tức chết. Nghiêm Cẩn vui vẻ, cậu sao có thể quên rùa con nhà mình rất giỏi khoản này. Hạ Bồi ở bên cũng mỉm cười, cậu sớm nghe tiểu công chúa Mai Côi nổi tiếng đáng tiếc vẫn chưa thấy, hôm nay xem ra chuyện cả trường Tiểu ma vương thương em là rồi Tiểu Mị liếc nhìn Hạ Bồi cái, Hạ Bồi vội nuốt ngược nụ cười vào trong. nhóc đành hanh ngẩng đầu nhìn Mai Côi : - Lúc còn làm nũng được cố mà làm nũng , đến lúc thi chẳng dùng được chiêu này đâu, lúc thi phải dựa vào thực lực, chúc công chúa may mắn Ý đồ thị uy quá ràng, ngụ ý hôm thi dễ dàng bỏ qua cho Mai Côi. Tiểu Mị này luôn biết ăn , hôm qua đánh nhau với Mẫn Lệ vẫn còn bực mình, giờ trút hết bực bội lên Mai Côi. Mai Côi gật gật đầu, thong dong đáp: - Được! Lời này lại làm cho Tiểu Mị sửng sốt, nàng chuẩn bị tốt cho việc phản kích lại Mai Côi, kết quả Mai Côi lại chỉ thản nhiên câu “được” nàng còn được gì. Nghiêm Cẩn ở bên cười hỏi Mai Côi: - Còn chuyện sao? lên nghỉ ngơi , có gì cần với ấy đâu. - Vâng, thế cũng được, về thôi, em muốn giống Mẫn Lệ gì đó làm chị ta tức nhưng em ăn vụng về nên nghĩ ra được Mai Côi trung thực thẳng thắn, lại quay đầu với Tiểu Mị: - Chờ tôi nghĩ ra với chị sau Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Mị giận đến vẹo vọ, thế này là sao, giả ngu khinh người à? Nhưng Mai Côi thấy phản ứng của , bé cau mày nghiêm túc nghĩ. Nghiêm Cẩn cười cõng Mai Côi lên lầu, rùa con nhà cậu công lực tồi đâu - ơi! Tâm ngữ giả kia luôn luôn nghe lén suy nghĩ của người khác Mai Côi thầm vào tai cậu lặng lẽ Nghiêm Cẩn dừng lại: - Nó nghe trộm suy nghĩ của em? - Vâng, rất nhiều người thích ấy ấy đều biết, ấy rất để ý chuyện này Mai Côi khẽ ai oán: - Cho nên người biết thuật tâm ngữ thực được mọi người thích đúng ? ơi, em có thể làm người thường ? Em cũng thích. Nghiêm Cẩn biết nên trả lời thế nào, cậu cũng chỉ mong Mai Côi có thể là bé bình thường như bao người, phải sợ nguy hiểm gì hết. Bác sĩ X kia như con rắn độc cắn xé tim cậu Về phần Hạ Bồi, cậu cũng phải nghĩ cách với cậu ta chút. Sau khi chuyện giải cứu con tin kia qua , Hạ Bồi quả thực có chút thay đổi, cậu ta cảm thấy mình rất có bản lĩnh mà được mọi người công nhận nên càng nóng lòng muốn biểu . Tâm tính tự ti mà kiêu ngạo này, nếu điều chỉnh tốt Nghiêm Cẩn cũng lo lắng cậu ta gây chuyện Nhưng chuyện này còn chưa kịp xử lý, huấn luyện rùa con còn chưa có kết quả ràng bời vì Nghiêm Cẩn còn chưa nghĩ ra được cách thức nhanh chóng để ứng phó với cuộc thi lại xảy ra chuyện khiến Nghiêm Cẩn phiền lòng. Đó chín là: cậu bị tỏ tình trước mặt rùa con. ra tuy từ đến lớn Nghiêm Cẩn luôn ôm giấc mộng làm tình thánh nhưng thực tế cậu bé chưa theo đuổi ai hết. Ngoài Mẫn Lệ là hai bên chơi trò chơi cùng thương lượng các bạn khác đều nhiệt tình theo đuổi cậu mà thành Cho nên mọi người đều biết, muốn làm bạn của Nghiêm Cẩn nhất định phải to gan, nhiệt tình, phải tấn công mãnh liệt Từ sau khi Nghiêm Cẩn phát tâm ý của mình, cậu giữ rùa con còn chẳng được sao còn muốn tìm ai bên ngoài. Nhưng cậu nghĩ có nghĩa là người khác nghĩ. Hôm nay bọn họ cùng ăn cơm mấy nữ sinh ở bên đẩy đẩy kéo kéo, sau đó trong số nữ sinh này tới Nghiêm Cẩn chú ý lắm, cậu tính đêm nay đưa Mai Côi đến công ty huấn luyện, cậu so đo chuyện ăn uống của Mai Côi. Ngụy Vân ở bên kéo kéo cậu cậu cũng xua xua tay rồi tiếp tục với Mai Côi: - Em chỉ ăn rau sao đủ sức được, ăn hết thịt Bên cạnh, Ngụy Vân lại kéo áo cậu thêm lần nữa nhưng Nghiêm Cẩn vẫn để ý. Sau đó, cậu thấy rùa con nhìn về phía sau cậu, Ngụy Vân ở bên cũng cái gì đó: - Ngại ghê, cậu ta diễn Tiểu ma vương dạy dỗ em , muốn diễn Romeo phải chờ rồi Nghiêm Cẩn nhíu mày rồi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy bé tóc dài thẳng, để mái ngố nhìn cậu cười. bé thoải mái, hào sảng : - sao, là em chọn thời gia đúng, em ở ngoài chờ là được. Tiểu ma vương, em là Ôn Tử Kiều, em có chuyện muốn với , em ở bên ngoài chờ nhé Chờ cái gì mà chờ, ai bắt chờ mà lắm chuyện, Nghiêm Cẩn rất vui, hơn nữa nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, hào hứng của Mai Côi cậu lại càng giận. - ơi, được người ta tỏ tình sao? bé bộc lộ vẻ tò mò hiếm có - Ăn cơm Nghiêm Cẩn muốn hộc máu, người bình thường bị mình thích tò mò chuyện mình được người khác tỏ tình sao chịu nổi Nhưng Mai Côi càng đáng giận, bé cao hứng vẫy tay : - , chị ấy để tóc mái ngố mà thích đấy. Nghiêm Cẩn nghe xong suýt giận đến bẻ đũa. Cậu thích tóc mái ngố… cậu thích tóc mái ngố… trời ơi, khóc ra nước mắt mà. Bên cạnh, mấy người nhân cơ hội ồn ào kể với Mai Côi xem lúc trước Tiểu ma vương được theo đuổi thế nào, hẹn hò với người ta thế nào. Mai Côi thấy vui, quay đầu với cậu: - , mọi người kể khác với lúc kể cho em Nghiêm Cẩn nghiến răng câu gì, hận thể nổi bão, xé nát miệng của đám người này, thổi bay bọn họ sang hành tinh khác. Đương nhiên, rùa con phải giữ lại. Nửa sau bữa cơm, mọi người đều vội vã ăn để xem chuyện hot, nhưng nam nhân vật chính ăn xong từ lâu lại chẳng muốn . Ngồi đến nửa ngày, mọi người cảm thấy vô vị, nhìn nhau rồi rút lui. Chỉ còn lại Mai Côi và Nghiêm Cẩn ngồi trong nhà ăn giết thời gian - , thích chị ấy à? - Ừ! - Thế thích người thế nào? Tóc mái ngố, ngu ngu ngốc ngốc, chuyện tức chết người. Những lời này Nghiêm Cẩn ra Mai Côi còn nghiêm túc mà giơ ngón tay ra tính: - ơi, em biết rồi, loại nào cũng thích, bạn của mỗi người đều khác nhau, ai giống ai cả Nghiêm Cẩn được gì, trừng mắt nhìn Mai Côi hồi lâu, rốt cuộc đành phải kéo bé ra ngoài, muộn rồi, cứ thế này kịp về công ty luyện mất Ra cửa, cậu lo lắng nhìn quanh, may mà kia chờ bên ngoài, Nghiêm Cẩn khẽ thở phào. Cậu kéo Mai Côi chậm rãi tản bộ về phía kí túc xá. Con đường trong trường lúc hoàng hôn đầy lãng mạn, Nghiêm Cẩn vừa bị kia kích thích mà vô cùng bất an. Rùa con thấy cậu có nữ sinh tỏ tình mà chẳng chút khổ sở, buồn bã, cậu cảm thấy an toàn. Nhỡ trong lúc cậu chờ đợi lại xảy ra chuyện gì bất ngờ, rùa con chạy mất làm sao? Cậu bỗng nhiên rất muốn thử. - Rùa con, em thích nam sinh thế nào? - Giống như vậy Đáp án này của Mai Côi khiến Nghiêm Cẩn rất vui nhưng bé lại tiếp: - Mặc Ngôn cũng tốt lắm, chú Đậu Đậu cũng thế, Thẩm Phi cũng tốt, Dung Hiên cũng rất tốt với em, A cũng thế… Ai dà, lớn tuổi có tính , nếu tính em thấy cha Nghiêm Lạc với cha em cũng rất tốt. Nghiêm Cẩn , đáng lẽ cậu nên hỏi mới đúng. Mai Côi lại hỏi: - , thực thích chị kia sao? - Ừ thích. Đừng có chuyển đề tài, cậu nghĩ chuyện quan trọng. Nghiêm Cẩn hắng giọng: - Rùa con… - , chạy mau! Mai Côi đột nhiên chạy trối chết, kéo Nghiêm Cẩn chạy vụt khiến Nghiêm Cẩn cả kinh, nghĩ biết xảy ra chuyện gì. Vừa nhìn lại thấy Ôn Tử Kiều kinh ngạc. ấy hiển nhiên là đến đây để tỏ tình với cậu nhưng cuối cùng chỉ kịp thấy hai em chạy trối chết về phía trước Nghiêm Cẩn nhất thời phản ứng kịp, làm sao thế? Cậu để mặc nhóc kéo , chạy hơi về đến kí túc xá. Mai Côi vỗ ngực thở dốc: - Nguy hiểm ! Nguy hiểm ! - Sao mà phải chạy? - Chẳng phải thích chị ấy sao? Chị ấy muốn tỏ tình chẳng lẽ chạy sao? - Rùa con, nếu thích có cách khác chính là từ chối Mai Côi trợn mắt: - Ừ, đúng rồi nhỉ. nhóc thở dốc rồi : - Vậy là chạy trốn? - Cái gì mà chạy chứ, đâu định chạy. Nghiêm Cẩn cắn răng, rùa con này có thể ngốc hơn nữa được - À, từ chối là được, vậy tốt rồi. Nếu mà thích lại bị tỏ tình đáng sợ Mai Côi rất đồng tình với Nghiêm Cẩn, nhưng Nghiêm Cẩn nghe xong lại cảm thấy lòng lạnh xuống thích mà bị tỏ tình đáng sợ Vậy Mai Côi có thích cậu ? lúc suy nghĩ lung tung, bên cạnh tiếng sư tử Hà Đông gầm vang: - Hai người này, rốt cuộc có chịu huấn luyện ? Nếu ngày đó bị Tiểu Mị đánh bảo lão nương đây chôn mặt vào đâu? Mẫn Lệ ăn cơm xong tới đây tìm hai người, muốn đốc thúc bọn họ luyện tập kết quả lại nghe Tiểu ma vương phong lưu ở nhà ăn được người nào đó tỏ tình. bé nghĩ thế ổn, lúc mấu chốt này vẫn là mình giúp Mai Côi hơn nhưng chạy vòng về đến kí túc xá lại thấy hai em nhà này tay nắm tay, mặt đối mặt, thế này là sao? - Đúng là hoàng đế lo thái giám vội. nếu có thể để mình lên sàn thay Mai Côi cần gì phải nóng vội thế này Mẫn Lệ mặc kệ bọn họ làm gì, lèo nhèo bực tức: - Cậu có biết Tiểu Mị quá đáng thế nào , con đó dám với các bạn trong lớp nó là thi đấu có làm thương người khác cũng sao đấy. Thế mà giờ hai người còn ở đây nắm tay nắm chân cái gì? Mau nghĩ cách ! Nghiêm Cẩn đột nhiên như tỉnh mộng, đúng, cứ làm như vậy, rùa con chắc chắn thắng!