Chương 40 Cá cược thắng thua, Mai Côi nghênh chiến Tác giả Minh Nguyệt Thính Phong Editor: Heo con Nghiêm Cẩn kích động đưa Mai Côi đến phòng tập của công ty rồi lại gọi cha về công ty để huấn luyện, sau đó cậu với hai người kế hoạch của mình - Cha, chuyện là như vậy, lại chỉ còn tuần, rùa con phải tham dự cuộc thi đầu tiên, Tiểu Mị chủ động xin làm trợ khảo để làm khó rùa con. Nhưng rùa con lại muốn thi, em ấy muốn đường đường chính chính mà thi thố cho nên gần đây bọn con giúp em ấy tập luyện Nghiêm Lạc gật đầu, chuyện này biết nhưng hiểu vì sao mình phải nhận việc huấn luyện. Nhìn Mai Côi mở to đôi mắt sáng ngoan ngoãn ngồi đó chăm chú nghe nhịn được mà vuốt tóc bé, con ngoan nhà cũng phải lên đài đánh nhau, thực cũng thấy đau lòng Nghiêm Cẩn nhẫn nại nhìn cha vuốt tóc rùa con rồi : - Rùa con vốn đủ căn cơ, huấn luyện như vậy đến lúc thi căn bản là đủ cho nên con nghĩ được cách, huấn luyện rùa con tìm được suy nghĩ lúc thi đấu của con, vốn con chỉ định giúp rùa con có thể dự đoán được đối phương làm gì mà tránh . Nhưng rùa con giờ có thể dự đoán được phản ứng cũng rất chậm, dù dự đoán được cũng kịp tấn công. Nghiêm Lạc lại gật gật đầu rồi nhìn Mai Côi, Mai Côi nhìn cười ngượng ngùng : - Cha Nghiêm Lạc, con hơi ngốc Nghiêm Lạc lại vuốt tóc bé : - Con đâu có ngốc Nghiêm Cẩn lại trừng mắt nhìn tay cha, nhíu mày : - Cha, cha có tập trung nghe đấy ạ Nghiêm Lạc cũng nhíu mày: - Con mau vào vấn đề , cần cha giúp gì? Mai Côi cũng nhìn Nghiêm Cẩn chờ cậu bé kế hoạch, nhóc rất muốn biết làm gì để giúp thắng. Nghiêm Cẩn : - Tuy rằng rùa con phản ứng được nhưng rùa con lại có thể nắm bắt được phản ứng của người khác, sau đó liên hệ ý thức hai người làm , có thể phản ứng theo người đó. Ừm… Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ xem nên hình dung thế nào: - Giống như là thân thể bị phụ thuộc vậy Nghiêm Lạc nhíu mày: - Cơ thể phụ thuộc? - Đúng! Nghiêm Cẩn cởi áo khoác: - Con muốn thử xem, nếu rùa con có thể bắt kịp với tiềm thức phản kháng của con có thể khiến cho em ấy thi đấu được thoải mái hơn Nghiêm Lạc hiểu vấn đề, tuy rằng tận mắt nhìn thấy, có chút hoài nghi nhưng vì Mai Côi nên vẫn đồng ý phối hợp. Vì thế hai cha con đấu nhau trong phòng tập, để Mai Côi tiếp tục luyện việc tìm kiếm theo ý thức của Nghiêm Cẩn. Rất nhanh hơn 10 chiều, Mai Côi vỗ tay hoan hô: - Cha Nghiêm Lạc khí thế quá ! Nghiêm Cẩn lườm: - Em có chịu chuyên tâm thế? - cũng đẹp trai lắm! Mai Côi hết cả câu rồi mới giải thích: - Em có chăm chú mà, đấy! - Thế vừa rồi đều thấy chưa Có nửa câu sau nên Nghiêm Cẩn quyết định tha thứ cho bé. Cậu kéo Mai Côi qua, đứng trước mặt Nghiêm Lạc: - Vậy em thử xem, dùng tiềm thức của mà đánh thử với cha mấy chiêu Mai Côi mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc cau mày cảm thấy việc này ổn lắm, vung quyền đánh tiểu Mai Côi sao? - Con à, nếu đổi , con và Mai Côi đấu với nhau, dùng ý thức của cha đấu với con - Cha, cha từng luyện chuyên tâm chưa? - Cái gì? - Chính là cha có thể chỉ chuyên tâm nghĩ đến việc mà che giấu mọi suy nghĩ khác để rùa con nhìn thấy . Nếu cha chưa luyện qua, rùa con cẩn thận mà nhìn sang cái khác, vạn nhất thấy chuyện trẻ con nên nhìn hoặc rùa con nên nhìn là được Mai Côi nhìn hai người, lúc nhìn Nghiêm Lạc lúc lại nhìn Nghiêm Cẩn, cuối cùng đôi mắt trong veo nhìn vào cha Nghiêm Lạc. - Hả? Thôi được rồi, để cha với Mai Côi so chiêu, con dùng ý thức đối phó cha. Cuối cùng Nghiêm Lạc đành thỏa hiệp, chuyện che dấu suy nghĩ quả thực chưa từng thử - Được rồi, chuẩn bị. Rùa con, em phải chuyên tâm nhé, hoạt động theo ý thức của Nghiêm Cẩn lui ra phía sau, tập trung chú ý sang Nghiêm Lạc. Mai Côi khởi động xong dùng sức gật đầu: - Vâng, con chuẩn bị xong rồi Nghiêm Lạc thở sâu, bảo động quyền cước với Tiểu Mai Côi đúng là việc khó khăn. Hơn nữa khi đứa trẻ ngoan ngoãn này dùng ánh mắt trong veo nhìn mình, ra tay là việc chẳng dễ dàng gì. Nghiêm Lạc ra quyền nhanh như chớp đến mặt Mai Côi, quyền ra mạnh mẽ khiến tóc Mai Côi bay toán loạn về phía sau nhưng Mai Côi lại chẳng động đậy gì, mắt chẳng chớp nhìn . Quyền dừng lại trước chóp mũi bé, Nghiêm Lạc ngẩn ngơ, quá mạo hiểm, nếu ra tay đầu Mai Côi giờ thành dạng gì? Nghiêm Lạc nổi cáu, thằng quỷ kia muốn làm gì đây? Mai Côi nhìn chằm chằm vào bàn tay phía trước mũi rồi quay đầu nhìn nhìn Nghiêm Cẩn: - ơi, sao cho em trốn Nghiêm Cẩn xấu hổ : - … … tiềm thức cho rằng quyền này của cha chỉ là giả nên mới ngây người ra. - À… Mai Côi gật đầu, dễ dàng chấp nhận lời giải thích này. Nghiêm Lạc mắng: - Con quản cho tốt tư duy của mình , vạn nhất cha đánh giả sao? Việc này phải là trò đùa, cha luyện với con nữa xoay người định Mai Côi nhào lên chặn ngang lại: - Cha Nghiêm Lạc, con muốn tham gia cuộc thi, còn muốn thông qua nữa, con thể làm mọi người mất mặt được, cha giúp con , chỉ có hai người biết năng lực của con thôi, thể để người khác giúp được Nghiêm Lạc thở dài: - Mai Côi ngoan, Nghiêm Cẩn của con đáng tin, cuộc thi này quan trọng, con đừng cố quá, cha giúp con xử lí việc này Mai Côi ra sức lắc đầu: - đáng tin, đáng tin Sau đó lại quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn: - Phải ? nhóc nhìn Nghiêm Cẩn rồi lại nhìn Nghiêm Lạc: - Con muốn thi! Giọng nhàng đáng thương. Hai cha con nhìn nhau, Nghiêm Cẩn cúi đầu nhận sai: - Con như thế nữa, tuyệt đối ngây ra nữa, con cam đoan Nghiêm Lạc nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng khuất phục dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của Mai Côi. Sau đó, việc huấn luyện thuận lợi hơn nhiều, biểu của Mai Côi khiến Nghiêm Lạc thầm líu lưỡi, chỉ có mấy chiêu đầu còn hơi cứng nhưng về sau càng lúc càng nhanh, như biến thành người khác vậy, dùng tốc độ khó tin được mà né tránh, công kích. Từ khi Nghiêm Cẩn từ được Nghiêm Lạc huấn luyện, phản ứng, thân thủ của Nghiêm Cẩn ra sao rất biết, Mai Côi trước mặt quả thực là dùng thân thủ của Nghiêm Cẩn để ứng phó với . Hai người qua lại hơn mười chiêu, Nghiêm Cẩn kêu ngừng. Cậu tới xoa tay cho Mai Côi rồi giải thích với Nghiêm Lạc: - Giờ phản ứng phải là vấn đề, em ấy đều có thể tránh thoát chỉ là thể lực và sức công kích còn kịp. - Em ấy rất nhanh, còn nhanh hơn con - Bởi vì phản ứng trong suy nghĩ nhanh hơn động tác, em ấy làm là theo suy nghĩ của con Nghiêm Cẩn cười xoa xoa đầu rùa con, đúng là bảo bối thần kì - Có thể tránh cứ tránh, trong thời gian quy định bị đánh rớt xuống đài qua cửa. Phương pháp này có thể làm, mấy ngày tới dần dần tăng cấp độ cho thể năng và tứ chi của Mai Côi linh hoạt lên là được Nghiêm Lạc vì để đảm bảo an toàn cho Mai Côi nên vừa rồi chỉ đánh những chiêu cơ bản nhưng đến lúc thi tin chắc đối thủ làm khó con bé nên sức lực vẫn cần rèn luyện thêm Mai Côi nhìn Nghiêm Cẩn rồi lại nhìn Nghiêm Lạc, cao hứng mỉm cười. Cuộc thi này nhóc có thể thuận lợi mà vượt qua, tốt. Ba ngày trước cuộc thi, Mai Côi và Nghiêm Cẩn có thể phối hợp rất ăn ý, năng lực phát huy tự nhiên, bọn họ tập luyện tại trường học. Mai Côi và Mẫn Lệ và mấy bạn học khác cùng so chiêu, bé có thể bài bản mà thi đấu. Tuy rằng biết phản công nhưng hoàn toàn có thể tránh né được, điều này khiến mọi người đều giật mình: - Sao có thể luyện được? Quá li kì! Nghiêm Cẩn đắc ý: - Mình rồi, chỉ có mình mới hiểu được rùa con, bọn mình tập luyện thế nào là chuyện tuyệt mật - Ái chà, hay ghê. Tuy rằng Mai Côi thể tấn công được nhưng như thế này có thể né tránh được, kiên trì mà hết giờ thi là đỗ rồi Mai Côi cũng đầy tin tương, mọi người đều giúp mình như vậy, ngay cả cha Nghiêm Lạc cũng đích thân giúp đỡ, chắc chắn là thành vấn đề. Ba ngày sau, mặt trời tỏa sáng, gió mơn man, thời tiết đẹp vô cùng. Cuộc thi cho lớp sơ cấp bắt đầu ở sân vận động. Đây vốn chỉ là cuộc thi bình thường nhưng năm nay lại có chút đặc biệt, nghe là đại mỹ nữ Tiểu Mị của Hồ tộc đảm nhiệm trợ khảo, quả thực chính là buổi biểu diễn của mĩ nữ, mọi người đều rất chờ mong. Sau đó lại nghe tiểu công chúa Mai Côi yếu đuối tham gia thi đấu, chống lại nữ võ sĩ xinh đẹp Tiểu Mị, thế phấn khích biết bao! Kết quả là, cuộc thi biến thành đại hội mỹ nữ, tất cả nam sinh trong trường đều tham gia khiến sân vận động chật kín người Người của trường Nhã Mã phải là người bình thường nên tuy rằng quản lí nghiêm khắc khí vẫn rất vui vẻ. Bất luận là học hay chơi cũng được, chỉ cần gây hậu quả là được. Mà cuộc thi có hẳn đội cổ động viên múa may, hò hét trợ uy là chuyện bình thường. khí vô cùng náo nhiệt. cuộc thi bình thường trở thành lễ hội như ngày quốc khánh khiến Nghiêm Cẩn có chút giận dữ. Cậu rất lo lắng Mai Côi có thể tìm được suy nghĩ của mình trong hoàn cảnh hỗn độn này hay Mai Côi lo lắng đến toát mồ hôi, người chỉ hơi đông là bé sợ hãi, huống chi còn phải lên đài đánh nhau trước mặt bao người, việc này lúc trước Mai Côi chưa từng nghĩ đến. Tuy rằng luyện tập lâu nhưng dưới hoàn cảnh này, bé cảm thấy chân cũng run lên Biểu của Tiểu Mị quả nhiên giống như mọi người mong muốn, bé xuống tay nhanh, chuẩn xác, hoàn toàn đem sàn thi đấu thành sàn biểu diễn của mình, rất nhiều thí sinh chưa đến 5 phút bị đá xuống Lô Thực thầm với Mẫn Lệ: - Cậu xem các thầy thầm kìa, bọn họ chắc chắn là hối hận muốn chết khi để Tiểu Mị làm trợ khảo - Hối hận cũng vô dụng, lần này đành tạm thế, về sau Tiểu Mị có muốn làm trợ khảo cũng được. Cừu Tranh ở bên phát biểu quan điểm Mẫn Lệ tức giận : - Tiểu Mị sau này cũng chẳng cần làm trợ khảo đâu, con đó chỉ là muốn dùng cơ hội lần này để bắt nạt Mai Côi mà thôi, đồ đáng ghét, có cơ hội mình nhất định đánh cho nó trận - Mai Côi sao đâu, luyện tập tốt như vậy, nhất định có thể chống đỡ được qua 5’ Nhưng Mai Côi lại chẳng tự tin được như vậy, bé nắm chặt tay Nghiêm Cẩn: - , lo lắng ? - lo gì cả! - Em rất lo, vạn nhất em bị đánh rớt đài làm sao? - đâu, thoải mái , chỉ là thi thôi mà, em làm rất tốt rồi, đừng lo lắng! - , muốn vệ sinh ? - đâu, em muốn à? Lúc lo lắng thường muốn toilet, cậu hiểu - Em muốn, em sợ là lúc em lên đài muốn , đầu óc rối loạn Nghiêm Cẩn đen mặt: - Em nghĩ nhiều quá rồi - Đúng là em nghĩ nhiều mà Mai Côi thành đáp khiến Nghiêm Cẩn thể thêm gì sân khấu, lần lượt từng người thi xong, lập tức đến Mai Côi. bé là học sinh chuyển trường nên xếp thứ tự cuối cùng. Giám thị vào loa: - Trần Kì lên sân khấu, tiếp theo là Mai Côi chuẩn bị. Mai Côi hít sâu hơi, nắm chặt tay Nghiêm Cẩn, run rẩy đứng lên. Nghiêm Cẩn nắm tay bé : - Đừng sợ, đừng lo lắng gì cả, có ở đây rồi Mai Côi gật gật đầu rồi xuống. Bên cạnh khán đàn đột nhiên có hai tiếng pháo nổ đoàng, đám nam sinh cởi áo khoác, để lộ ra áo phông có in hình bông hoa hồng sau đó đồng thanh hét: - Mai Côi, Mai Côi, em. Mai Côi, Mai Côi, là người xinh đẹp nhất… Vừa hò hét vừa lôi ra biểu ngữ lớn có viết: Tiểu công chúa Mai Côi chiến thắng Tiểu Mị đứng đài đợi Trần Kì lên nhìn thế mà giận dữ tím mặt. Tiểu Mị xoay người gì đó với bạn ở dưới, bé kia vội vàng chạy ra. Đám nam sinh này gây rối phiền phức, chỉ là Tiểu Mị mà Nghiêm Cẩn cũng tái mặt. Mẹ kiếp! Tiểu công chúa Mai Côi gì chứ, đó là rùa con của cậu, là rùa con của cậu. Mẫn Lệ ở bên cười lớn, quá cuồng nhiệt, quá buồn cười. Mai Côi lại là công chúa có đoàn vệ binh cổ vũ cơ đấy. nhóc nhìn khuôn mặt tím tái của Nghiêm Cẩn mà cười vang. Mẫn Lệ ca hứng bé vừa chuyện với Tiểu Mị bước đến, chỉ vào Mẫn Lệ : - Ha ha, con nhóc hàng ma sư, chúng ta đánh cược , xem Tiểu Mị và Mai Côi ai thắng, bên nào thua phải dọn nhà vệ sinh 1 tháng - Dựa vào cái gì? Những lời xấu hổ như vậy mà các cậu cũng được? - dám sao? Tiểu Mị là hồ tộc, Mai Côi là trong tộc hàng ma sư nhà các cậu, hồ tộc chúng ta ủng hộ Tiểu Mị, hàng ma sư nhà các cậu dám ủng hộ Mai Côi sao? Mẫn Lệ nhảy dựng lên: - Dám! Có gì mà dám! Lũ các cậu nếu biết xấu hổ chúng ta dám đánh cượcc. Bên cạnh, những đứa trẻ trong tộc hàng ma sư cũng lên tiếng đồng ý với Mẫn Lệ kia chỉ cười lạnh lùng: - Được rồi, Mai Côi vượt qua được 5 phút các cậu thắng, nếu Mai Côi qua được 5’ chúng tôi thắng. Thua dọn nhà vệ sinh 1 tháng - Được, dọn nhà vệ sinh là các cậu thôi, cứ chờ mà xem! Mẫn Lệ hùng hồn . bé kia cũng chẳng nhiều, xoay người bước , Mẫn Lệ lại lớn tiếng : - Này, về chuyển lời chút, tôi chân thành chúc các cậu dọn toilet vui vẻ, tất cả nước tiểu bắn vào người! Những lời này khiến mọi người xung quanh cười ồ lên, kia bực tức lườm Mẫn Lệ rồi bước người trong hàng ma sư : - Mẫn Lệ, cậu quá thô tục nhưng mà khí thế lắm! Động tĩnh lớn như vậy, Mai Côi đương nhiên nghe được, bé lo lắng đến độ chân tay luống cuống, lại nhìn Nghiêm Cẩn, cậu gật đầu cổ vũ Mai Côi nhưng Mai Côi vẫn rất lo lắng. Nếu bé thua làm hại các bạn hàng ma phải dọn toilet, vậy phải làm sao bây giờ? đài, Trần Kì nhanh chóng bị đánh rớt khỏi sân khấu, đến lượt Mai Côi, dù lo lắng cỡ nào vẫn phải lên. Mai Côi cảm thấy chân như nhũn ra. bé cắn răng lên. Xung quanh tiếng vỗ tay hò hét động trời, mọi người chờ chính là trận đấu này mà thôi. Đội cổ động viên lại bắt đầu hò hét: - Mai Côi, Mai Côi, em, Mai Côi, Mai Côi xinh đẹ nhất… Đám Mẫn Lệ cũng dùng sức mà hét: - Mai Côi tất thắng. Hàng ma sư tất thắng. Mai Côi tất thắng. Hàng ma sư tất thắng! Mai Côi quay đầu lại nhìn thoáng qua Nghiêm Cẩn đứng dậy, đầu óc bé trống rỗng. Tiểu Mị đứng đối diện nhìn Mai Côi cười: - Tiểu công chúa, chị chờ em lâu rồi.
Chương 41 Mai Côi phát uy toàn trường kinh động Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Mai Côi nghe Tiểu Mị vậy buồn bực đáp: - Có gì mà lâu? ràng thầy gọi lên em lên ngay rồi đấy thôi. Tiểu Mị nghẹn lời, cũng chẳng thể phản bác gì hơn, chẳng lẽ từ thí sinh thứ nhất bước lên sàn là chờ mày lên để đánh mày sao? Vì thế Tiểu Mị thẹn quá hóa giận: - Đừng có múa mép khua môi nữa, chờ dọn toilet với Mẫn Lệ . Mai Côi nhíu mày, người này sao đáng ghét như vậy, bé quyết định ghét Tiểu Mị đến cùng Tiếng còi vang lên, đồng hồ cát bắt đầu chạy. Tiểu Mị khoát tay, tạo tư thế xinh đẹp mời chào. bên, mấy trong hồ tộc ra sức vỗ tay, lớn tiếng gào: - Hàng ma sư chuẩn bị dọn toilet! Bên kia, các học sinh hàng ma đương nhiên là đứng dậy chửi bới lại. Dưới sân khấu, đám fan của công chúa lại bắt đầu hò reo cổ vũ Mai Côi ngẩn người đứng đó, quay đầu nhìn về phía Mẫn Lệ, Mẫn Lệ nắm chặt tay, lo lắng nhìn mình. Đến ngay cả Nghiêm Cẩn vốn luôn thoải mái giờ cũng rất nghiêm túc. Mai Côi hiểu, ra mọi người cũng giống mình, cũng quá tin tưởng Vốn dĩ chỉ là cuộc thi chẳng có gì đặc biệt giờ lại bị lợi dụng để ức hiệp bộ tộc hàng ma sư, Tiểu Mị đắc ý vô cùng càng khiến Mai Côi thấy khó chịu. Ngay lúc Mai Côi quay đầu nhìn lại khán phòng cái Tiểu Mị ra tay. Tiểu Mị nhún người bay lên , đánh quyền thẳng về phía Mai Côi, chân đá vào ngực Mai Côi. Mai Côi quay đầu, như thể mắt mọc sau đầu mà rụt người lại, hai chân xoạc ra, đánh chưởng lên, mượn lực đẩy lực, nhanh chóng né . Những động tác này thoải mái tự nhiên, vô cùng xinh đẹp, nếu từ Tiểu Mị mà ra mọi người ngạc nhiên nhưng cái này lại do Mai Côi vốn luôn dịu dàng xuất chiêu khiến mọi người kinh ngạc, ai nấy vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tiếng vỗ tay chói tai này khiến Tiểu Mị càng thêm khó chịu. Tiểu Mị biết thời gian này Mai Côi chăm chỉ luyện tập, cũng nghe Mai Côi tiến bộ rất nhiều, tuy rằng tấn công được nhưng né tránh rất cao minh. Nhưng Tiểu Mị lại nghĩ, cho dù có bay được Mai Côi cũng chỉ là người mới, nhất định thể là đối thủ của mình. Nhưng tình hình hôm nay, còn chưa mở màn Mai Côi chiếm hết chú ý. Tiểu Mị hít hơi sâu, Tiểu Mị đơn giản là muốn thắng, ngoài việc muốn đánh Mai Côi còn muốn Mai Côi thua thảm bại, bằng sao có thể xả giận? Tiểu Mị nhìn Mai Côi triển khait ư thế, bắt đầu nghiêm túc nghĩ nên làm thế nào để đánh ngã Mai Côi. Dựa vào tính Mai Côi chết cũng muốn thi đấu, đánh ngã nhất định lại tiếp tục đứng lên để mình đánh ngã, chắc nghĩ chỉ cần qua 5’ là được. Nào có chuyện dễ dàng thế? Tiểu Mị quyết định chờ sau khi đánh Mai Côi thỏa thích rồi, hơn 4’ đá Mai Côi ra khỏi sân. Nhìn tư thế trốn tránh vừa rồi của Mai Côi đúng là tệ, Tiểu Mị nghĩ cách tìm chiêu thức để tập kích Nghiêm Cẩn đứng đó vô cùng lo lắng, cái này còn khiến cậu hoảng hốt hơn lúc làm nhiệm vụ. Vừa rồi lúc né tránh, cậu rất lo lắng vì nơi này đông đúc, sợ rùa con nhận được suy nghĩ của cậu. May quá, may quá, Mai Côi vẫn hành động được theo ý thức của cậu. Nhưng giờ Tiểu Mị lại bình tĩnh tấn công, cân nhắc suy nghĩ càng khiến Nghiêm Cẩn lo lắng thay cho Mai Côi. Phải biết rằng lúc trước tập luyện mọi người tuy rằng nghiêm túc nhưng cũng chẳng ai hạ độc thủ nhưng Tiểu Mị vừa mở màn liều mạng mà ra tay. Nếu Mai Côi thực bị đánh trúng rất đau đớn. Nghiêm Cẩn cố gắng tập trung tinh thần, cậu nhất định phải làm cho Mai Côi né tránh được, phải để cho Mai Côi có thể chịu được qua 5’ bị đánh Lúc này, Tiểu Mị lại di chuyển nhanh như chớp về phía trước, Nghiêm Cẩn híp mắt, tập trung chú ý lên người Tiểu Mị, cả sân rộng lớn như vậy mà tiếng người hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại từng động tác của Tiểu Mị lên trong đầu Nghiêm Cẩn. Tiến lên, đá ngang, ra quyền, chiêu này của Tiểu Mị vừa nhanh vừa độc, Tiểu Mị đá ngang cước, nếu Mai Côi cúi người trốn tránh Tiểu Mị lại đá chặn hoàn toàn có thể đá trúng Mai Côi. Nếu Mai Côi nhảy về phía trước để tránh Tiểu Mị nghiêng tay đấm, chắc chắn có thể đánh trúng Mai Côi. Lùi về phía sau và chuyển ngang đủ nhanh. Tiểu Mị tính tới tính lui, đương nhiên biết Mai Côi muốn tránh chiêu này là dễ dàng gì. Tiểu Mị vừa cử động, ý thức của Nghiêm Cẩn cũng bắt đầu, theo bản năng cậu tránh về phía trước, cậu nhảy được cao nên quyền kia của Tiểu Mị căn bản thể đánh được vào người nhưng thể năng của Mai Côi lại bằng Nghiêm Cẩn. Tuy rằng Mai Côi có thể để cơ thể hành động theo ý thức của Nghiêm Cẩn nhưng động tác nhảy lên này Mai Côi làm được, lúc chạm đất cũng bị đau chân. Nếu Tiểu Mị ác độc tung mấy chiêu này liên tiếp Mai Côi khó mà né tránh Động tác của Tiểu Mị rất nhanh, phản ứng của Nghiêm Cẩn cũng rất nhanh, cậu thậm chí còn cảm giác được mình có suy nghĩ gì. Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, Mai Côi quả nhiên là nhảy lên cao nhưng bé nhảy đủ cao, tim Nghiêm Cẩn như ngừng đập, vì sao đủ cao, độ cao bây giờ nằm trong phạm vi Tiểu Mị vung quyền, mắt thấy Mai Côi bị đánh trúng, tim Nghiêm Cẩn thắt lại. Tiểu Mị thấy Mai Côi nhảy lên tung quyền ra, quyền này Tiểu Mị dùng toàn sức mà đánh vào ngực Mai Côi chắc chắn khiến Mai Côi chịu đủ. Nghiêm Cẩn cảm thấy tức đến thở được, bản năng của cậu là dùng hai tay chắn trước ngực, chặn được quyền này công kích rồi đá Tiểu Mị, nhân tiện né sáng trái rồi đứng qua canh chừng chiêu công kích tiếp theo của Tiểu Mị. Nhưng trong khoảnh khắc này, Mai Côi lại hành động theo ý thức của cậu, bé nhảy lên trong trung mà vươn tay trái lên, tay phải chắn ngực, độ cao đạt được đến cầu của Nghiêm Cẩn, là rất mạo hiểm. Nhưng quyền kia của Tiểu Mị đánh tới, Mai Côi lại nghiêng sang trái, tay phải kéo lấy bàn tay ra quyền của Tiểu Mị, trong nháy mắt rơi xuống đấy dùng lực đẩy lực mà đẩy Tiểu Mị lên, đùi phải cong lên, chân đạp về phía bụng Tiểu Mị… Toàn trường lặng ngắt như tờ, cảnh này hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người. Mẫn Lệ há hốc mồm, ngây người nhìn. Nghiêm Cẩn trợn mắt há miệng, đầu óc trống rỗng. Mặc Ngôn chống cằm nhìn trượt tay suýt cắn phải lưỡi. Đám cổ động viên mặc áo đồng phục kia la hét được nửa im bặt Tất cả mọi người thể tin được cảnh trước mắt lại là thực. Tiểu công chúa hoa hồng yếu ớt chỉ dùng chiêu, thực là chỉ dùng 1 chiêu đá văng nữ võ sĩ Tiểu Mị của Hồ tộc ra ngoài. Tiếng còi vang lên, cuộc thi chấm dứt. Mai Côi ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác đầy vô tội. Lúc này tiếng hò hét lại vang lên khiến sân vận động như nổ tung. Các học sinh như bị điểm huyệt rồi lại được giải huyệt, mọi người la hét, cười lớn. Quá điên cuồng, tuy chỉ trong chớp mắt nhưng kết cục bất ngờ này khiến mọi người rất Ngụy Vân dẫn các bạn học trong Ưng tộc bay lên cao, cầm hoa hồng mà rải xuống. Mẫn Lệ và mấy bạn học nữ cười vang kiêu ngạo, lớn tiếng : - Con chim kia, cậu hay quá đấy! Nghiêm Cẩn lấy lại tinh thần, vội vã bay lên sàn đấu, đạp qua đỉnh đầu mấy cổ động viên nhiệt tình kia, tiện chân đá bọn họ ngã lăn rồi đến trước mặt Mai Côi, vội vã ôm lấy bé. - Em sao rồi? Có bị thương ? Mai Côi lắc đầu, lúc này bé lấy lại tinh thần mà hỏi: - ơi, em thắng đúng ? - Đúng đúng, rùa con giỏi quá! - Vậy là em thi đỗ rồi đúng ? - Đúng, đúng, em lợi hại Mai Côi quay đầu nhìn ra bên ngoài, mấy nữ sinh Hồ tộc vây lấy Tiểu Mị, giận dữ gì đó, mắt Tiểu Mị đỏ hoe, sau đó bọn họ quay lại lườm Mai Côi. Lúc này, Mai Côi mới có cảm giác chân , bé cũng hưng phấn kêu lớn: - Em thắng rồi! Em thắng rồi! ơi, em thắng rồi…. bé vui vẻ ra mặt, tay dang rộng. Nghiêm Cẩn dùng sức gật đầu cũng cười chờ Mai Côi nhào qua ôm lấy mình. Nhìn , rùa con nhà cậu thân thiết với cậu nhất, cái gì mà đội cổ vũ của công chúa Mai Côi chứ, chết hết nhé! Mai Côi vươn hai tay, chạy về qua Nghiêm Cẩn mà ôm lấy Mẫn Lệ. Hai bé ôm nhau nhảy nhót: - Mẫn Lệ, Mẫn Lệ, chúng ta phải dọn toilet, em thắng rồi! Em thắng rồi! - Đúng thế, hàng ma sư tất thắng. Mai Côi tất thắng, Hàng ma sư tất thắng… Bên đó hưng phấn kêu to, nên này Nghiêm Cẩn nhìn hai tay trống rỗng của mình thể nào vui cho nổi. Rùa con này dám lừa gạt tình cảm của cậu - Chút thắng lợi , được kiêu ngạo tự mãn. Tiểu ma vương phát uy, vào đám người mà kéo rùa con ra: - , mở đại hội tổng kết, phân tích xem cuộc thi này biểu có được , có sai phải sửa, sau này tránh phiền toái Cậu kéo Mai Côi xuống, xoay người nhìn đám người theo sau mà : - Tổ huấn luyện bí mật của chúng tôi họp riêng, ai được cùng - Gì cơ, cậu có phải là người thế, chuyện vô lương tâm này mà cũng được Mẫn Lệ rất bất mãn, thắng lợi này thuộc về mọi người, dựa vào cái gì mà Nghiêm Cẩn độc chiếm Nghiêm Cẩn nhếch miệng cười tưng tửng: - Ngại quá, vừa khéo, mình phải là người! thôi, rùa con là của cậu, chúc mừng chỉ cần hai người là được, dàn bóng đèn này thôi hãy biến ! Mai Côi đắm chìm trong niềm vui thắng lợi mà cười lớn. bé bị Nghiêm Cẩn kéo chạy đoạn, ra đến cổng trường chạy nổi nữa, thở dồn dập nhưng vẫn cười toe toét. Nghiêm Cẩn dừng lại, nắm tay Mai Côi mà , sau đó lại giúp Mai Côi vỗ lưng: - Xem em vui vẻ kia, dẫn em chúc mừng, em thích ăn gì cũng được - Ơ, phải mở hội nghị tổng kết sao? - Vừa chúng mừng vừa tổng kết Dù là cái gì cũng được, chỉ cần có bóng đèn là Ok. Mai Côi cười đến đỏ bừng mặt, mắt lấp lánh khiến lòng Nghiêm Cẩn ngọt ngào, rất muốn chiều chuộng Mai Côi, đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến cho Mai Côi. Đáng tiếc rùa con nhà cậu chẳng có chút tế bào lãng mạn gì cả, chỉ chọn đống đồ ăn Mc Donalds tốt cho sức khỏe. Cậu ngại trong quán có khí nên mua rất nhiều đồ ăn rồi đem lên sân thượng công ty, chẳng hề ngại việc cả ngày hẹn hò trong công ty của cha mình. Hai đứa trẻ ngồi dưới ánh trăng mà ăn cánh gà, miệng đầy dầu mỡ, vui vẻ vô cùng - Hôm nay em là làm sao vậy? Trong ý thức của dùng đến chiêu đó. Cậu chỉ nghĩ việc tránh thế công của Tiểu Mị chứ ngờ rùa con lại dùng chiêu hiểm đó mà chiến thắng được. - ra em cũng nghĩ được như thế, là tự Tiểu Mị suy nghĩ quá nhiều! Hai tay Mai Côi cầm cánh gà lau được miệng, Nghiêm Cẩn vội lau miệng cho bé rồi lại lấy cốc coca để cho Mai Côi hút bé thỏa mãn hút ngụm dài rồi mới : - Chị ta nghĩ quá nhiều, luôn nghĩ nên làm gì đánh được em, chiêu thứ nhất giúp em tránh thoát chị ta lại liều mạng mà nghĩ chiêu sau, tính toán mọi thứ hết lượt bé cắn miếng cánh gà, sau đó “a” tiếng, há miệng chờ coca. Nghiêm Cẩn lại đưa cốc coca qua, Mai Côi cười mắt cong cong rất đáng , lại chu miệng hút ngụm dài: - Chị ấy nghĩ nhiều như vậy, thực tế chính là dạy em lại lần. Như lúc mọi người giúp em luyện tập cũng chẳng nghĩ, cứ thế mà đánh nên em phản ứng nhanh mà chỉ phản ứng theo suy nghĩ của . Ngược lại chị ấy nghĩ rất ràng khiến em biết được phải ứng đối ra làm sao. Nghiêm Cẩn há hốc mồm: - Cho nên chúng ta luyện tập việc cơ thể phụ thuộc vào ý thức lâu như vậy nhưng cuối cùng lại vẫn dùng cách ban đầu, em biết đối phương muốn làm gì rồi dùng bản năng của mình đối phó - Vâng ạ. Thế cho nên con người nên suy nghĩ xấu xa, nghĩ nhiều ngược lại hỏng việc Mai Côi nhăn mặt Lòng Nghiêm Cẩn ngứa ngáy, ai dà, gần đây đúng là cậu nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ làm thế nào để biết “rùa con của cậu” thực trở thành “rùa con của cậu”. Cái này tính là xấu xa chứ Mai Côi ngồi bên cạnh vô tư cười với Nghiêm Cẩn ngọt ngào, nhét cánh gà vào miệng Nghiêm Cẩn: - ơi, cũng ăn Nghiêm Cẩn cắn cánh gà, lòng chắc chắn, cái này tính là ý xấu, cái này gọi là có lí tưởng, là mục tiêu trước mắt, thay thế cho mục tiêu ba ngàn mĩ nữ năm nào…
Chương 42 Thổ lộ và bị hiểu nhầm Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Qua cuộc thi được tuần, hôm đó Mai Côi vừa tan học về kí túc xá, lại nghe dưới lầu có người tìm, Mai Côi còn nghĩ mãi xem đó là ai. Nghiêm Cẩn thể, cậu luôn coi kí túc xá nữ như nhà mình, chẳng bao giờ cần nhờ người chuyển lời hết. Mặc Ngôn gọi điện thoại trước cho mình. Chú Đậu Đậu và bọn Lam Băng hình như chưa bao giờ trực tiếp tìm mình Vì thế Mai Côi mang theo dấu hỏi to đùng xuống lầu, vừa thấy người đến thực hoảng sợ vì đó chính là Hạ Bồi Hạ Bồi cười đầy hòa khí mà chẳng gì. Mai Côi nhìn Hạ Bồi lúc rồi : - em ở đây, hôm nay về công ty. Hạ Bồi sửng sốt, phải là nên hỏi mình tìm em ấy có chuyện gì sao? Sao lại kéo sang Nghiêm Cẩn. Hạ Bồi hắng giọng: - biết, tới là tìm em. - Vâng. Mai Côi gật gật đầu. Hạ Bồi thấy bé gì thêm đành tự : - Chuyện là, Tiểu Mị có đồng ý hẹn hò với , biết chuyện trước kia của ấy với Tiểu ma vương nhưng đều qua rồi, mọi người đừng để trong lòng nhé. Giờ mỗi người đều có cuộc sống riêng, vẫn là bạn tốt. Mai Côi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi lại à tiếng rồi hỏi: - Thực phải đến tìm em à? - ! Hạ Bồi lại : - Chuyện mấy hôm trước em tham gia thi đấu, Tiểu Mị có với . ấy ấy à, tính hơi tiểu thư nhưng cũng rất tốt. sợ hai người có gì khúc mắc nên tới tìm em tâm . - À! Mai Côi hoàn toàn thể nghĩ được có cái gì có thể tâm nhưng bé cảm nhận được rất ràng, Hạ Bồi đọc suy nghĩ của bé. - là tâm ngữ giả, chính là có thể nghe được suy nghĩ trong đầu của người khác, chỉ cần là con người đều có thể nghe được, nhưng em yên tâm, nghe lén ý nghĩ của em đâu Hạ Bồi cười , giọng thoáng chút khoe khoang: - vốn cũng chẳng có bản lĩnh gì nổi trội, lúc trước còn sợ tiếp xúc với mội người, là sau khi đến đây, từ từ rèn luyện mới thành. Giờ là trong số những người trong trường được Nghiêm tiên sinh chú ý. Ngày các em thi vừa khéo lại bị thầy Nghiêm cử làm nhiệm vụ - À! Chuyện này Mai Côi biết, Nghiêm Cẩn qua với bé, ngày thi nhất định kéo Hạ Bồi để bé yên tâm thi đấu Hạ Bồi hơi nhíu mày. bé này ngoài à với ừ chẳng thêm gì sao? Cậu lại đành tiếp: - chỉ muốn cổ vũ em thôi, giờ thành tích em kém cũng sao, em nhìn đó, trước kia cũng tốt nhưng giờ ổn rồi, thể năng, thi đấu võ đều qua cửa. Cho nên chỉ cần em cố gắng nhất định cũng như . Đương nhiên thuật tâm ngữ của là thiên phú, em thể luyện được (cười chết người mà haha) nhưng mẹ nuôi em là hàng ma sư, cha nuôi em lại có uy lực như vậy, chỉ cần em luyện tập tốt về sau nhất định cũng có tiền đồ. Mai Côi ngây người nhìn Hạ Bồi, lần này thậm chí tiếng à, ừ cũng chẳng có. bé hiểu Hạ Bồi định gì. Hạ Bồi thở dài thêm: - cảm thấy với em cũng khác nhau là mấy, lúc mới vào trường cũng chẳng quen, nhưng sau cũng nhờ Tiểu ma vương giúp đỡ rất nhiều. Giờ em cũng được Tiểu ma vương chiếu cố đấy thôi. Cho nên cảm thấy và em rất giống nhau, hẳn có thể thành bạn tốt. Cuộc thi vừa rồi em biểu rất tốt, là luyện như thế nào thế, cho nghe , xem có thể đưa thêm ý kiến cho em tham khảo . Lúc này Mai Côi hiểu, cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, theo bản năng lại đáp tiếng: - A! Hạ Bồi nhíu mày nghĩ: con bé này ngốc thế? Lúc nào cũng chỉ trả lời được à với ừ, đầu óc trống rỗng, chẳng có phản ứng gì, chỉ có chút hình ảnh của Nghiêm Cẩn và Mẫn Lệ, y hệt Mẫn Lệ, thể moi ra được tin tức gì. Vì thế lại kiên nhẫn hỏi: - Em xem, kinh nghiệm của có lẽ có thể giúp em đó Mai Côi nghĩ nghĩ rồi đáp: - Là Nghiêm Cẩn dạy em, nếu để em bảo với ấy, bảo ấy tìm tâm kinh nghiệm? biết nên làm gì cứ đẩy cho Nghiêm Cẩn là được. Quả nhiên Hạ Bồi chỉ cười: - Tiểu ma vương giống chúng ta, bọn họ là thần tộc, lúc nào cũng may mắn, có nhiều thứ chẳng cần luyện cũng được. Người bình thường như chúng mình vất vả hơn nhiều. Như có thiên phú như vậy được trọng dụng, chỉ đành cố gắng vất vả. chỉ muốn giúp em thôi, em chẳng có bản lĩnh gì, sống giữa các bạn có thành tích tốt nhất định rất khó thích ứng. rất hiều - À! Mai Côi vẫn thể hiểu Hạ Bồi muốn gì, ràng là thấy cậu ta muốn biết vì sao mình có thể luyện được tốt như vậy trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại lòng vòng đông tây. Mai Côi cứ à ừ khiến Hạ Bồi nghẹn lời. Cuộc đối thoại chẳng thể nào tiếp tục. Lúc này, Mẫn Lệ, Lô Thực mấy người chạy xuống, nhìn Mai Côi : - Mai Côi, em xong chưa? chưa? - Chờ em tí , để em hỏi Hạ Bồi xem ? Mai Côi quay đầu nhìn Hạ Bồi chờ mong: - Chờ em về em bảo ấy đến truyền kinh nghiệm với nhé? ấy dễ hiểu hơn em nhiều Lúc này, Mẫn Lệ chạy tới: - trò chuyện gì thế? Chị cũng muốn nghe. Hạ Bồi và Tiểu Mị là , Mai Côi, em đừng có cả tin. - có gì, có gì, mình chỉ hỏi thăm chút thôi. Mọi người muốn ra ngoài à, vậy cứ , mình cũng đây. Hạ Bồi thấy Mẫn Lệ vội lùi bước, này rất mạnh mẽ, ai cũng chẳng thể nào làm gì được Mẫn Lệ Mẫn Lệ trừng mắt nhìn theo bóng Hạ Bồi, hỏi Mai Côi: - Có phải là cậu ta đến hỏi thăm em luyện tập thế nào ? Lần trước cũng hỏi chị đấy, chẳng có ý tốt gì cả, nhất định là làm tình báo cho Tiểu Mị. Tiểu Mị làm trợ khảo nhưng thầy giáo rất hài lòng với biểu của con đó nên chưa cho điểm học phần thực tập của nó. Chắc chắn nó lại định nghĩ mưu kế gì đó đây. Nhưng cũng may, dù sao chị cũng chẳng biết Tiểu ma vương dạy em thế nào, dù nó có làm tâm ngữ giả cũng vô dụng, chẳng lấy được tin gì từ chị hết. Tiểu ma vương chắc chắn là nó nhìn được rồi. Tâm ngữ giả đáng ghét! Mai Côi nghe vậy bị đả kích: - Tâm ngữ giả cũng có thể nghe lén suy nghĩ của người khác cũng đáng ghét mà Lô Thực ở bên : - xem quá khó, thiên bẩm đó như bản năng vậy, nhịn được mà muốn dùng. Như huyết tộc bọn chị, lúc có người vẫn nhịn được mà di chuyển nhanh. Còn đồ uống đương nhiên khỏi . Mai Côi cảm thấy chán nản, là thế, lúc bé cảm thấy dì Triệu thích mình nhóc nhịn được mà nghe lén suy nghĩ của dì. Như vừa rồi, bé phòng bị Hạ Bồi nghe lén nhưng mình cũng nghe lén người khác, cho nên, có đôi khi cũng tự giác mà sử dụng bản năng. Mai Côi tự trách, như vậy thực là tốt, khó trách người ta chán ghét tâm ngữ giả, ai chẳng muốn giữ bí mật riêng tư trong lòng. Vừa nghĩ thế lại ủ rũ, vốn vui vẻ chuẩn bị cùng bọn Mẫn Lệ làm tóc, giờ lại cảm thấy buồn. Mẫn Lệ còn tưởng Mai Côi bị Hạ Bồi làm cho bực mình mà kéo bé an ủi hồi, bảo Mai Côi đừng để ý đến Hạ Bồi. Hạ Bồi ngu ngốc bị Tiểu Mị lợi dụng mà còn nghĩ là Tiểu Mị thích mình. Mai Côi nghe lại càng khó chịu, tâm ngữ giả chỉ là công cụ cho người khác lợi dụng thôi sao, bi ai! Cảm xúc đó vẫn theo bé đến tận hiệu cắt tóc. May mà Nghiêm Cẩn gọi điện đến, cậu nhóc xong việc, chuẩn bị về trường học, gọi điện hỏi Mai Côi muốn ăn gì để cậu mua về, kết quả vừa nghe thấy Mai Côi ở cửa hàng làm đầu sốt ruột: - Em có cắt đấy? Nếu chưa cắt chờ , giờ qua, mau địa chỉ cho . Cậu hơi lớn tiếng, Mẫn Lệ ở bên nghe thấy loáng thoáng hỏi: - Tiểu ma vương muốn gì thế? - muốn lại đây giám sát em cắt tóc Mẫn Lệ bĩu môi: - Cậu ấy biến thái, cuồng khống chế người khác à. Chỉ có Mai Côi mới chịu đựng được cậu ấy, nếu đổi lại làm chị sớm đánh nhau toán loạn rồi Kẻ biến thái theo lời Mẫn Lệ nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Mai Côi còn chưa cắt tóc vừa lòng : - thích tóc mái ngố Mẫn Lệ dùng tờ tạp chí che mặt, ông ổng đáp: - Đó là tóc của Mai Côi, chẳng phải tóc của cậu Lô Thực cũng : - Tóc mái ngố giờ thịnh hành nữa, bọn mình chọn cho Mai Côi kiểu này, cậu xem , rất đáng đấy Lô Thực đưa quyển tạp chí qua, tóc đuôi cá mái xéo, rất hợp với mặt Mai Côi. Nghiêm Cẩn liếc qua rồi lại vứt quyển tạp chí lại, chỉ vào bức ảnh có trong di động khi Mai Côi còn để tóc ngố: - Làm gì có ai đáng bằng rùa con nhà mình, cậu xem , tóc mái ngố. Lô Thực còn định thêm gì nữa Mẫn Lệ khẽ kéo áo bé, ý bảo đừng chuyện với kẻ thần kinh, có tác dụng gì cả. Nghiêm Cẩn cũng mặc kệ bọn họ, điên cuồng đem di động cho thợ cắt tóc xem mà bắt thợ cắt cho Mai Côi kiểu đầu đó. Mất tiếng Mai Côi mới cắt tóc xong, vẫn là kiểu tóc mái ngố lúc trước. Thợ cắt tóc tỉa mỏng tóc khiến Mai Côi trông càng trẻ hơn. Nghiêm Cẩn rất hài lòng, vừa khen đẹp ngớt vừa trả tiền làm tóc cho Mai Côi, còn những người khác mặc kệ nên bị các mắng là keo kiệt Nghiêm Cẩn đáp rất thoải mái: - Rùa con là nhà tớ, tiền đương nhiên mình quản, các cậu của nhà ai gọi ra mà trả, có bảo bố mẹ đưa, cứ làm như mình là đứa tiêu tiền như rác ấy. Vừa keo kiệt lại vừa biến thái, cuồng khống chế! Mấy lườm Nghiêm Cẩn, chỉ có Mai Côi cười vui vẻ để mặc cho Nghiêm Cẩn nắm tay. Nghiêm Cẩn chẳng hề ngượng ngùng mà còn rất vui, rùa con lại đổi về kiểu tóc cậu thích, cảm giác thực rất tốt. Cậu lấy di động ra, chụp liên tiếp mấy bức ảnh của Mai Côi liền. Trong lòng ra quyết định, đến ngày sinh nhật 16 tuổi của mình thổ lộ với Mai Côi. Mẹ tuy có ra cầu rằng Mai Côi chỉ được đương khi tròn 18 tuổi nhưng sớm vài năm cũng sao, coi như thực tập trước. Nhưng cậu ngờ, cậu còn chưa mở miệng hỏi Mai Côi có thích mình có người hỏi hộ. Người kia chính là Ôn Tử Kiều. Ôn Tử Kiều là đứa thần tộc, cha mẹ đều là đệ tử giỏi của Cửu Thiên Huyền Nữ, từ cũng rất được chiều. Ngày đó bé định tỏ tình với Nghiêm Cẩn lại đột nhiên bị Mai Côi chạy biến làm hỏng. Lúc ấy bé cảm thấy lạ, sau đó bắt đầu cẩn thận quan sát hai em. Nghiêm Cẩn thương em chẳng có gì đáng phản đối, lúc rảnh rỗi đều chơi cùng Mai Côi khiến cho Ôn Tử Kiều có chút cảnh giác. bé hỏi thăm, hai người bọn họ phải là em ruột, chỉ là Mai Côi này từ sống ở Nghiêm gia, thành con nuôi. Trước kia Mai Côi cũng phải là hàng ma sư, học ở trường bình thường, sau này xảy ra chuyện con tin, Nghiêm gia cảm thấy con mình thể làm người thường nên muốn bồi dưỡng Mai Côi thành hàng ma sư nên mới đưa tới trường Nhã Mã Từ khi Mai Côi đến trường Nhã Mã học Nghiêm Cẩn bắt đầu hẹn hò nữa. Theo Ôn Tử Kiều phân tích, hẳn là phải Nghiêm Cẩn có ý với Mai Côi bởi vì Mai Côi ở Nghiêm Gia thời gian dài như vậy, nếu Nghiêm Cẩn có ý này lúc trước sao có thể hẹn hò bạn nhiều như vậy được. Hơn nữa còn đưa bạn về nhà, chứng tỏ Nghiêm Cẩn chẳng có ý gì với em này hết. Về phần Mai Côi lại khó . Nghe Nghiêm Cẩn và bạn mấy lần chia tay đều là do Mai Côi ở giữa làm khó. Chính mình chẳng phải gặp rồi đấy sao, còn chưa gì bị Mai Côi phá đám. Sau khi Ôn Tử Kiều tỏ tình chưa thành cũng gặp Nghiêm Cẩn vài lần, cảm thấy thái độ của cậu với mình cũng tệ lắm, có lần hai người còn liên thủ hoàn thành nhiệm vụ nhưng chẳng lần nào có cơ hội tử tế với Nghiêm Cẩn hết. Chỉ là cảm thấy Nghiêm Cẩn bị em quấn lấy, cả ngày chỉ chuyện Mai Côi. Mà lần trước định tỏ tình Nghiêm Cẩn cũng có ý từ chối, ngược lại Mai Côi kia lại lo lắng mà kéo Nghiêm Cẩn chạy , cho nên Ôn Tử Kiều lớn mật đoán, vấn đề hẳn là ở Mai Côi kia. Quả nhiên, chuyện lần trước được bao lâu, Mai Côi làm tóc giống tóc mình khiến Ôn Tử Kiều càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình. tìm cơ hội gặp riêng Mai Côi rồi thẳng: - Mai Côi, có phải em thích trai mình ? - Đương nhiên! Mai Côi thấy lạ, đây chẳng phải là nữ sinh muốn tỏ tình với sao? Sao lại hỏi mình câu hỏi kì cục này. tốt như vậy sao Mai Côi có thể thích. Ôn Tử Kiều cười cười: - Vậy em có từng hỏi qua xem em có thích em chưa? - Cái này còn cần hỏi sao? - Đương nhiên phải hỏi, nếu em thích em, em cả ngày quấn lấy mình cậu ấu thể hẹn hò với khác, như vậy cậu ấy thấy khó xử. Mai Côi hiểu, có thích mình hay và việc có hẹn hò hay có liên quan gì? Bọn họ từ ở chung, bạn của còn chẳng phải chỉ có người, bao giờ thấy Nghiêm Cẩn khó xử đâu - A! Thế lúc về em hỏi ấy! Câu trả lời này của Mai Côi khiến Ôn Tử Kiều cảm thấy có thành ý, bé quyết định nên thẳng: - Mai Côi, chị rất thích trai em, nếu chị làm bạn ấy em có chấp nhận ? Mai Côi cau mày: - Nhưng là thích chị đâu! Ôn Tử Kiều cười cười, trong lòng càng chắc chắn. Thấy chưa, phán đoán của mình chính xác, tiểu công chúa quả nhiên là như vậy. Ôn Tử Kiều cảm thấy mình nên quá nôn nóng, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông. bé này suy nghĩ phải thoáng ra mới được nhưng đương nhiên phải do mình mà được. Ôn Tử Kiều tìm Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn chờ tỏ tình từ chối nhưng cậu vạn vạn ngờ, câu đầu tiên Ôn Tử Kiều lại khiến cậu nhảy dựng lên. - Tiểu ma vương, hôm đó em chuyện phiếm với em của , nó nó thích - Cái gì? Cái gì? Tim Nghiêm Cẩn đập loạn, rùa con lại thừa nhận với người khác là có thích cậu? Ôn Tử Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn thực rất bất ngờ, cho nên lúc trước cậu vẫn nghĩ Mai Côi quấn lấy mình chỉ là em làm nũng thôi sao? - biết sao? Là chính miệng em ấy với em đó. - Thích ? Em ấy tự ra? - Đúng vậy. Chuyện này có lẽ nên tự xử lý . - Đúng đúng, đây là đại , rất quan trọng. Cảm ơn em, trước đây. Nghiêm Cẩn khống chế được kích động, chạy nhanh như gió. Ôn Tử Kiều nhìn theo bóng Tiểu ma vương, chờ cậu mau chóng giải quyết việc này bé mới có thể thoải mái tỏ tình với cậu được.
Chương 43 Hiểu lầm càng sâu hạnh phúc càng nhiều Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Nghiêm Cẩn bị tin tức Ôn Tử Kiều mang đến làm cho tim đập loạn, thể kiềm chế được hưng phấn trong lòng, cậu thẳng đến kí túc xá nữ. Vừa xông vào phòng Mai Côi bị Mẫn Lệ mắng đuổi ra: - với cậu bao nhiêu lần, đây là kí túc xá nữ, phải phòng riêng của Mai Côi nhà cậu, thể thích là đến được. Nghiêm Cẩn vừa nhìn thấy rùa con nhà mình ở trong luôn, mặc kệ Mẫn Lệ mắng với theo. Chạy dến phòng học thấy Mai Côi ngồi tự học, cậu nam sinh mặt đỏ ửng nhìn bé gì đó, nhưng Thẩm Phi bước đến kéo cậu ta . Nghiêm Cẩn có kinh nghiệm, vừa nhìn biết tám chín phần là tỏ tình. Cậu vội chạy lên, qua Thẩm Phi kéo người , lúc qua Nghiêm Cẩn còn nhìn Nghiêm Cẩn cười cười. Khóe miệng Nghiêm Cẩn giật giật, lòng thầm nghĩ, coi như là mấy người thức thời, nhanh. Cậu bước lên hai bước, đặt mông bên cạnh Mai Côi rồi hỏi: - Hai thằng nhóc qua vừa nãy làm trò gì thế? Mai Côi nhìn thấy cậu cao hứng chào: - ! Bạn kia em biết, cậu ấy bảo là thích em, hỏi em có thể làm bạn cậu ấy ? - Vậy em thế nào? - Em bảo cần. Sau đó nam sinh kia thêm những gì nữa em để ý, sau là Thẩm Phi đến kéo cậu ấy hộ em Mai Côi nghĩ rồi lại bổ sung: - Thẩm Phi tốt, em còn lo lắng biết nên làm gì - Ừ, ừ. Lòng Nghiêm Cẩn hơi rối loạn, bất giác lại dùng câu à, ừ cửa miệng của rùa con. Rùa con của cậu dứt khoát, từ chối chằng buồn chớp mắt, đối phó với người khác cũng tốt lắm, chỉ mong là đừng đối xử với cậu như thế. Giờ Nghiêm Cẩn cũng chẳng biết nên làm sao, chẳng lẽ lại hỏi trực tiếp: “Em có thích ?” Mai Côi để ý đến cậu, dù sao nếu có việc gì thẳng, có việc gì thường xuyên ngồi bên cạnh bé ngẩn người cũng là chuyện chẳng lạ, cho nên lại tiếp tục nghiệp học hành Nghiêm Cẩn còn kích động như vừa nãy, cậu tỉnh táo lại mà nghĩ việc này. Vì sao Mai Côi lại với Ôn Tử Kiều là thích mình? Vì sao với Mẫn Lệ và những người bạn thân quen? Nhưng Ôn Tử Kiều chẳng có lí do gì lừa mình, tuy rằng Ôn Tử Kiều có ý với mình nhưng tự Mai Côi thích mình chẳng có lợi gì cho ấy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ vấn đề ngay ở đây? Chẳng lẽ rùa con thực thích cậu nhưng vì lúc trước cậu có nhiều bạn quá mà sợ hãi, biết mình có ý này với rùa con hay nên mới yên lặng, chờ cơ hội mới . Kết quả lại phát Ôn Tử Kiều có ý với mình nên rùa con nhịn được mà tìm Ôn Tử Kiều thị uy. Vừa nghĩ như vậy, Nghiêm Cẩn lại kích động. Vậy là rùa con nhất định cũng giống mình. Nghiêm Cẩn nhịn được mà len lén mỉm cười, cảm thấy trong lòng hạnh phúc. Vậy cậu hẳn nên tỏ tình với rùa con, rùa con thẹn thùng như vậy nhất định là rất ngại mà cũng lo cậu thích khác nên lòng rất lo lắng - ơi, có thích em ? Nghiêm Cẩn muốn ôn tồn phen lại bất thình lình nghe Mai Côi hỏi câu dứt khoát như vậy. Tim Nghiêm Cẩn như ngừng đập, có chút ngại ngùng mà nhìn qua. Đôi mắt Mai Côi trong sáng, Tiểu ma vương tim nhảy lên tận cổ, cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên. Rùa con này lúc tỏ tình chẳng thèm nhăn mặt, đúng là quá dũng cảm. - … đương nhiên là thích em. Nghiêm Cẩn lắp bắp đáp Mai Côi mỉm cười, ánh mắt cong cong, má lúm đồng tiền . bé gật gật đầu, sảng khoái : - Em cũng thích Thấy chưa, vấn đề này đâu cần hỏi, đương nhiên là thích mình, Ôn Tử Kiều kia tò mò - … thích nhất là em, đấy, chỉ thích mình em thôi Bây giờ mà ràng chính là đồ ngốc, rùa con tỏ tình với cậu mà. - Vâng! Mai Côi gật đầu: - Em cũng thích nhất là , chỉ thích mỗi thôi gì có thể so với tình cảm em của hai người, lòng Mai Côi rất vui, cho dù chưa tìm được mẹ nhưng có người thương mình như vậy thực quá hạnh phúc Lòng Nghiêm Cẩn vô cùng ngọt ngào, tuy rằng cậu bị rùa con nhanh chóng hạ knock out nhưng cậu cam tâm. Bây giờ phải thêm gì nữa cho tốt đây, nhưng cậu ngoài việc cười như ngớ ngẩn lại chẳng được gì. Nghiêm Cẩn rất vui, gì có thể diễn tả được niềm vui này. Từ nay trở , rùa con thực là rùa con của cậu rồi. Mai Côi ở bên thu dọn sách vở xong xuôi rồi kéo ông có chút lạ lạ, hôm nay tuy phải cuối tuần nhưng ngày mai Mai Côi cũng chẳng có lớp học. Mẹ Tiểu Tiểu dặn Mai Côi về nhà, Mai Côi hỏi Nghiêm Cẩn có muốn cùng về . Đương nhiên muốn, Nghiêm Cẩn sao có thể từ chối, thân là bạn trai mới, chẳng những là đầu tiên mà còn là người cuối cùng, Nghiêm Cẩn cảm thấy trách nhiệm nặng nề nhưng cũng ngọt ngào. Cùng về nhà đương nhiên là phải làm Cậu vui sướng mà về nhà, sợ bị Tiểu Tiểu nhìn ra khác lạ mà cầm tạp chí mà ra vẻ chăm chú đọc, ngồi lì sofa mà dựng tai nghe Tiểu Tiểu và Mai Côi, đôi mẹ chồng nàng dâu tương lai chuyện - Mai Côi, hôm nay ăn dưa chua xào thịt bò nhé! - Vâng, thích ăn Nghe mà xem, rùa con của cậu thực lòng thương cậu, mặt Nghiêm Cẩn đằng sau quyển tạp chí cười như hoa nở. - Hôm nay học thế nào, bài tập làm xong chưa con? - Vâng ạ, làm xong con mới về. - Nghiêm Cẩn có làm chuyện xấu gì ? Tiểu Tiểu thoải mái hỏi trước mặt Nghiêm Cẩn, chẳng chừa cho cậu chút mặt mũi nào. - có đâu, tuần này hình như chẳng gây rối gì cả. Mai Côi thực nghiêm túc mà nhớ lại những việc Nghiêm Cẩn làm. Nghiêm Cẩn bĩu môi, được rồi, tình báo viên nhí này, về sau quan hệ mẹ chồng con dâu chắc chắn thành vấn đề. - Nhưng có chị với con là chị ấy thích , hỏi con nếu chị ấy thành bạn của con có ngại ? Mai Côi vừa rửa hoa quả vừa : - Con từ chối giúp rồi. Nghiêm Cẩn nhịn được cười, rùa con nhà mình quá mạnh mẽ, đâu chỉ giúp cậu từ chối nữ sinh tỏ tình, còn bắt được cả tim cậu nữa. Giờ cậu là bạn trai của rùa con, thân phận này tuyệt vời. - Từ chối là tốt, sau này gặp chuyện như vậy đều phải từ chối, trẻ con nên sớm, mẹ với cha Nghiêm Lạc cũng cứng nhắc, sau này các con học đại học cũng chưa muộn. Con đừng có học theo Nghiêm Cẩn, nó chỉ thích gây rối, biến đương thành trò chơi, sau này nó nhất định hối hận - Con đâu có chơi đùa? Nghiêm Cẩn lại nhịn được mà vươn đầu ra khỏi tạp chí. Cậu là lòng, tình cảm của cậu với rùa con còn hơn cả sắt đá, nhỡ rùa con lại tin lời mẹ phải làm sao. Quả nhiên rùa con nhìn cậu cái, Nghiêm Cẩn vội lại: - Con nào có chơi đùa! Tiểu Tiểu vui: - Con còn được thế cơ đấy? - phải, con biết trước kia con sai rồi, sau này thế nữa. Lúc những lời này Nghiêm Cẩn rất thành mà nhìn Mai Côi, Mai Côi vội đỡ: - Mẹ, biết sai rồi, mẹ đứng trách , sau này nhất định thế đâu, con giám sát cho mẹ! Nghiêm Cẩn vội gật đầu, đúng thế, giờ cậu là do rùa con quản, cậu chắc chắn nghe lời. Tiểu Tiểu vuốt tóc Mai Côi: - Cũng chỉ có con ngoan thôi. được sớm biết chưa? Tuổi còn biết bản thân thực muốn gì, khả năng phán đoán cũng đủ, chờ sau này trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình mới tính chuyện đương được. - Vâng ạ! Mai Côi gật đầu đồng ý. Lòng Nghiêm Cẩn quýnh lên, thế chẳng phải là cậu là bạn trai bí mật của rùa con mấy năm liền sao. Theo tuổi cậu là ba năm, theo tuổi rùa con là bốn năm. Nghiêm Cẩn bắt đầu tính toán: cứ cho là ba năm, 36 tháng, 1095 ngày, 26280 mấy giờ… Lâu như vậy? Vậy cậu thể quang minh chính đại mà ôm rùa con cái, hôn rùa con cái sao? - Con phản đối! Nghiêm Cẩn lớn tiếng kháng nghị. - ai hỏi ý kiến con cả! Đáng tiếc Tiểu Tiểu hoàn toàn mặc kệ Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn nhìn Mai Côi, Mai Côi nhìn cậu với vẻ vôi tội, tỏ ý mình bất lực. Nghiêm Cẩn mất hứng lại cầm tạp chí lên che mặt. Mai Côi thấy vui khẽ lay người Nghiêm Cẩn : - ơi, đừng trách mẹ, mẹ là muốn tốt cho em mình thôi. Sắp đến sinh nhật rồi, lúc đó em tặng cho món quà, vui lên . Quà! Mắt Nghiêm Cẩn sáng bừng lên, rùa con làm bạn rồi tặng cho cậu món quà đầu tiên, nhất định rất đáng ? Đến đêm, Nghiêm Cẩn vẫn quấn quít lấy Mai Côi mà trò chuyện. ra cậu rất muốn gần gũi, thân mật chút. Ngày đầu tiên tỏ tình, hai người phải thân mật chút chứ. Chỉ hai câu thu phục được cậu, hình như là quá dễ dàng rồi. Nhưng cậu nhìn ánh mắt trong veo của Mai Côi mà được gì. Nghĩ mà xem, cậu ràng mới là tình thánh nhưng sao lại chẳng bình tĩnh được bằng rùa con? Về điểm này, Nghiêm Cẩn rất buồn bực, chẳng lẽ rùa con được cha chân truyền mà công lực bình tĩnh đạt đến mức lô hỏa thuần thanh? Cho nên dù lòng rùa con đầy tình cảm nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, tự nhiên? Nghiêm Cẩn cam lòng, kéo rùa con tán gẫu chuyện đông chuyện tây, đến khi quá muộn, Mai Côi nhịn được phải đuổi người. nhóc buồn ngủ. Nghiêm Cẩn trở về phòng, nghĩ ngợi nửa ngày, ở giường lăn qua lộn lại nhưng ngủ được. được, được, càng nghĩ càng cam lòng, ngày tỏ tình nhất định phải ôm hôn mới có ý nghĩa, cậu phải đòi lại Vì thế trong cảnh tối lửa tắt đèn, Nghiêm Cẩn lén lút sang phòng Mai Côi. Mai Côi ngủ rất say, Nghiêm Cẩn khẽ lay Mai Côi nhưng Mai Côi tỉnh. Nghiêm Cẩn lại đẩy cái, Mai Côi khẽ hừ tiếng nhưng cẫn tỉnh Nghiêm Cẩn ghé vào tai Mai Côi : - Rùa con, phải ôm hôn Mai Côi đương nhiên đáp lời, Nghiêm Cẩn lại : - gì chính là đồng ý Mai Côi vẫn đáp. Nghiêm Cẩn lại : - cần em đồng ý, giờ là người có thân phận, muốn hôn hôn xong vẫn hỏi thêm câu: - Đúng ? Đúng! Nghiêm Cẩn lại tự trả lời, sau đó khẽ hôn lên đôi môi mềm của Mai Côi cái. mềm, thơm, Nghiêm Cẩn vô cùng hưng phấn, rốt cuộc nhịn được mà lay Mai Côi: - Mai Côi, dậy hôn bạn trai em Mắt Mai Côi díp lại, mơ mơ màng màng hiểu chuyện gì, nghe thấy gì gì mà hôn hôn rồi mặt lại tiến đến gần. Mai Côi theo bản năng chu miệng ra hôn rồi lại ngủ. Nghiêm Cẩn cao hứng nên lời, là rùa con bối rối mà thôi, kiểu gì cũng phải như vậy mới tính được. Cậu lại chu miệng hôn rùa con cái rồi mới trở về phòng, bước chân bẫng, cảm thấy cuộc đời đẹp. Mấy ngày sau, Nghiêm Cẩn còn đắm chìm trong tình , cậu cảm thấy Mai Côi càng ngày càng tốt với mình, càng ngày càng thích cười với mình, càng ngày càng thích làm nũng với mình. Cậu cảm thấy mình hạnh phúc. Lệnh cấm sớm của mẹ sớm bị cậu vứt lên sao Hỏa. Cậu rất chờ mong ngày sinh nhật, biết rùa con tặng mình quà gì. Vì để chuẩn bị tâm lí, cậu quyết định tìm cha học hỏi kinh nghiệm - Cha, lúc trước cha theo đuổi mẹ như nào? Nghiêm Lạc ngẩng đầu nhìn con cái. Thằng nhóc này nghĩ thông? Sốt ruột rồi sao? Người làm cha đáp: - Mẹ con theo đuổi cha! Ơ, thế là cũng gần giống cậu rồi. Nghiêm Cẩn vội khiêm tốn thỉnh giáo: - Vậy lúc đó cha phản ứng thế nào? - liên quan đến con Nghiêm Cẩn lại tìm mẹ: - Mẹ, lúc trước mẹ theo đuổi cha thế nào? Nữ theo đuổi nam, hẳn là dùng chiêu thức giống nhau - Ba con theo đuổi mẹ Ớ, sao mỗi người kiểu. Nhưng dù là thế Nghiêm Cẩn vẫn hỏi: - Vậy mẹ phản ứng thế nào? - Để cha con theo đuổi - Để cha con theo đuổi như thế nào? - Trẻ con đừng có hỏi nhiều Nghiêm Cẩn mất hứng, cậu phải là trẻ con, cậu sắp tròn 16 rồi rồi, chỉ hai năm nữa là tròn 18. Nghiêm Cẩn đột nhiên phản ứng lại, ha ha, đúng, đến sinh nhật là được, chỉ còn kém hai năm, vậy lần trước cậu tính sai rồi, trừ được năm. Phát này khiến Nghiêm Cẩn vô cùng vui vẻ. Cho nên lần sinh nhật này với cậu là rất quan trọng, cậu rất chờ mong rùa con tặng quà gì cho mình? Tiểu ma vương bấm đốt ngón tay tính, ừm, cậu rất muốn thêm cái ôm, còn cả hôn nữa, lưỡi chạm lưỡi ấy. Còn muốn rùa con với cậu những lời ngọt ngào, tỷ như nhất là cậu. Đúng rồi, nếu tiện thể thương lượng chuyện sau khi tốt nghiệp. Dù sao rùa con cũng có bản lĩnh gì, giỏi giao tiếp, làm cũng vất, nếu cứ gả thẳng cho cậu, làm bà chủ gia đình là được… Tiểu ma vương tự mình tính toán rất nhiều chuyện, lòng chờ mong ngày sinh nhật.
Chương 44 Chân tướng ràng ma vương tan nát cõi lòng Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong Edit: Heo con Đêm trước ngày sinh nhật, Tiểu ma vương nằm mơ hai lần. Lần thứ nhất là giấc mơ rất đẹp, rùa con mặc chiếc váy màu hồng nhạt xoay tròn trước mặt cậu hai vòng. Mái tóc bé buộc bằng chiếc dây cài có bông hoa hồng khiến gương mặt tươi cười của rùa con càng đáng . Cậu cầm áo khoác đuổi theo: - Rùa con, rùa con, giờ là mùa đông, em sao mặt ít áo như vậy, cảm lạnh đó. Rùa con mỉm cười ngọt ngào với cậu, nhàng gọi: - ơi! Sau đó rùa con nhào về phía cậu. Nghiêm Cẩn vội vàng lấy áo bọc kín người Mai Côi, đến lúc này mới phát mình lại chẳng mặc gì. Rùa con nhiệt tình hôn môi cậu, cậu cảm thấy người nóng bừng, vì thế vứt chiếc áo khoác dầy của rùa con sang bên Cậu ôm rùa con chặt, hai người lăn đất, ơ đúng, là giường, giường nệm mềm mại, hai người bọn họ thân mật nằm giường. Nghiêm Cẩn cũng chẳng nghĩ nổi xem tại sao chạy nữa ngày mà cuối cùng lại thành ra nằm giường. Cậu chỉ toàn tâm toàn ý mà ôm Mai Côi, ra sức hôn. Mai Côi thơm, ngọt, cậu càng hôn lại thấy người càng nóng… Sau đó, bừng tỉnh. Nghiêm Cẩn thở gấp, phát cả người ướt đẫm mồ hôi. Giấc mộng đẹp kia khiến cậu trở nên hồ đồ, cả người cũng tê dại. Cậu xoay người ôm chăn ngủ tiếp, giấc mơ đẹp kia khiến cậu nằm lâu, lâu mới có thể ngủ tiếp Sau đó, cậu lại nằm mơ thấy mình dẫn rùa con lên sân thượng công ty, cậu và rùa con cùng ăn cánh gà vui vẻ. Nhưng rùa con đột nhiên với cậu: - ơi, em lại có bạn trai rồi Cậu ngẩn ngơ. Bạn trai? Còn thêm chữ “lại”? Rùa con mở to mắt nhìn: - , quên rồi sao? chính là bạn trai đầu tiên của em mà? Em thay bạn trai 16 lần rồi? Thêm nữa có thể hơn rồi đấy - Cái gì? Em có nhiều bạn trai thế từ khi nào. Rùa con nhìn cậu đầy khó hiểu: - Chẳng phải đều biết sao? Những người đó cũng quen cả mà. Có Mặc Ngôn này, Lam Băng, Thẩm Phi, chú Đậu Đậu, Dung Hiên, Cừu Hoa, Phàm Hạo… - Dừng dừng…. Tiểu ma vương hô toáng lên rồi ngồi bật dậy. Ác mộng, đây đúng là ác mộng Ác mộng này khiến Nghiêm Cẩn cả ngày đều thấy bất ổn, mãi đến buổi chiều Mai Côi rủ cậu tự học, nhìn bé vẫn như bình thường cậu mới thấy an tâm. Đó chỉ là mơ, là giấc mơ mà thôi. Giấc mơ thứ nhất là , thứ hai là giả, đúng rồi, nhất định là như vậy. Chạng vạng, Mai Côi thần thần bí bí kéo Nghiêm Cẩn đến phòng giải trí trong trường, chỗ đó tối om, Nghiêm Cẩn mừng thầm, rùa con quá chủ động, cậu đương nhiên thể thua rùa con được. Nghiêm Cẩn định kéo rùa con vào lòng mà hôn bé hai tiếng ầm ầm vang lên đỉnh đầu, đèn sáng bừng, Nghiêm Cẩn nhìn lại, ôi mẹ ơi, đông nghìn nghịt toàn người là người Gần 60 bạn học chen chúc ở đây, trước mặt là chiếc bánh ngọt cao ba tầng, bên cạnh bày đầy đồ ăn uống. Cả phòng giải trí được trang trí lại, hiển nhiên là mọi người chuẩn bị sẵn cho cậu sinh nhật bất ngờ này. Tuy rằng giống như trong tưởng tượng nhưng Tiểu ma vương vẫn rất vui vẻ. Đám bạn ùa lên vây lấy cậu, quà sinh nhật ném vào người, số món quà chẳng biết là gì mà rất nặng, ném lên người rất đau. Nghiêm Cẩn la hét vơ hết vào lòng. Mai Côi ở bên lùi ra xa, tránh để bị “đạn pháo” đánh trúng. bé cười mắt cong cong nhưng vẫn đưa quà ra, Nghiêm Cẩn ngọt ngào, biết chút nữa Mai Côi tặng riêng cho mình đám người tru lên bài hát “Happy birthday” theo phiên bản dã thú, vừa hát còn vừa đánh đấm loạn xạ, bài hát trở nên vô cùng bi thảm, ai đành lòng nghe. Nhưng các bạn còn hát rất hưng phấn, hát hát lại đến nửa tiếng đồng hồ. Còn chưa làm gì, chỉ mới hát tặng sinh nhật thôi mà khiến căn phòng trang trí xinh đẹp trở nên lộn xộn, đám người lại la hét đòi cắt bánh. Nghiêm Cẩn kéo Mai Côi lại bên cạnh, nỡ buông tay. Vừa thấy phải cắt bánh trịnh trọng tuyên bố: - Bánh ngọt chỉ được ăn, được ném người, bôi loạn, ai mà làm bẩn rùa con mình đánh chết người đấy. Mọi người ồn ào thề tuyệt đối làm gì Nghiêm Cẩn mới động thủ cắt bánh. Mọi người thực an phận mà chia nhau bánh ăn. Nghiêm Cẩn cắt cho Mai Côi miếng lớn nhất, cầm hai cái dĩa mà tránh ở góc vui vẻ ăn bánh với nhau. Ăn xong lại bị Cừu Tranh và mấy người kéo ra góc khác Ngoài đó đám người chờ đợi, Nghiêm Cẩn vừa bị kéo lại bị mọi người ùa lên đón tiếp, ai nấy xông lên ôm Nghiêm Cẩn cắn cái, đụng chạm, lau miêng… Mọi người ăn xong đều cố ý để kem lại bên miệng. Tiểu ma vương đáng thương giãy dụa nhưng quả bất địch chúng ( người chống lại được số đông), chờ đến lúc bị mọi người giày xéo đủ mới nhếch nhác quay lại trước mặt Mai Côi. Đêm nay Mai Côi cười đến cứng mặt, là rất vui. Nhìn thấy Tiểu ma vương như vậy bưng miệng cười vui vẻ: - ơi, em vốn cũng định thơm chúc mừng sinh nhật nhưng giờ mặt toàn nước miếng của người khác, ghê lắm. Làm cho rùa con hôn nổi nữa? Dù sao mọi người cũng chơi nhiều rồi, Nghiêm Cẩn bỏ lại phòng đầy người này, kéo Mai Côi trốn . Hai người mua bao lớn đồ ăn tốt cho sức khỏe rồi chạy về công ty. Nghiêm Cẩn dẫn Mai Côi đến văn phòng mới được trang hoàng cẩn thận, kiêu ngạo với bé: - Từ nay trở , đây là văn phòng riêng của Cậu cười, đây là quà sinh nhật của cha tặng, đương nhiên cũng là vì cậu có biểu xuất sắc trong công việc. - giỏi quá! Mai Côi chẳng tiếc lời khen ngợi. Nghiêm Cẩn lại càng vui vẻ, lấy quần áo trong tủ mà chạy tắm. Cậu bị đám bạn bè hại người kia chỉnh cho bẩn thỉu, giờ phải tắm rửa cho thơm tho để thân mật với rùa con. Chờ cậu thoải mái ra, Mai Côi trang trí lại căn phòng rất đẹp, chẳng biết bé lấy đâu ra bình hoa mà đặt bàn uống nước, còn bày đồ ăn đồ uống lên bàn, cả hai hộp quà nữa. Nghiêm Cẩn cao hứng phấn chấn chạy đến bên người Mai Côi, vươn mặt qua: - Ngửi , ngửi , thơm ? - Thơm! Mai Côi bật cười khanh khách. - Thế thơm cái nào, bảo là em thích nhất! Mai Côi rất nghe lời mà thơm cậu cái kêu, lớn tiếng : - Em thích nhất là trai! Nghiêm Cẩn thấy lòng ngọt như rót mật, rùa con nhà mình biết cách khiến người khác vui vẻ. Cậu nhìn chằm chằm hai món quà kia, chờ mong mà : - Mau cho xem quà của em nào! Mai Côi mở hộp quà đầu tiên ra, là mấy con búp bê bằng sứ, trông rất chính là Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu, Nghiêm Cẩn và cả Mai Côi. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu tay nắm tay đứng sau, phía trước là hai đứa trẻ cũng nắm tay nhau, đúng là gia đình hạnh phúc vui vẻ. Những bức tượng trông rất sống động, ngũ quan, bộ dáng giống người đến 8,9 phần - Tada! em, có đẹp , cha mẹ trai em , chúng ta là gia đình vui vẻ Mai Côi đưa cho Nghiêm Cẩn xem: - Em mang ảnh đặt người làm mẫu, làm hết cả bốn người thế này đắt lắm đó Nghiêm Cẩn cảm thấy có cái gì đó đúng nhưng thể . Bốn người này quả trông rất đáng , hơn nữa hai đứa trẻ vừa nhìn biết là mình và rùa con, tay nắm tay cười ngọt ngào. Nghiêm Cẩn nhìn nhìn cũng cười: - Được, đẹp lắm, đặt bàn làm việc, mỗi ngày ngẩng đầu lên là nhìn thấy rồi Mai Côi cười tươi, gật gù : - Đúng rồi, vừa ngẩng đầu thấy nhà chúng ta hạnh phúc nhóc lại vươn tay lấy chiếc hộp còn lại, có lẽ là quyển sách. Mai Côi ngại ngùng : - ơi, em có nhiều tiền, đặt làm cái kia gần hết tiền rồi, cho nên cái này là em tự làm. Đó là quyển album dày, bìa bọc bằng vải thô, vừa nhìn biết là sản phẩm thủ công như cũng rất tinh xảo. bìa dùng thuốc màu mà vẽ bầu trời đêm và 6 chữ lớn: “Bầu trời của Tiểu ma vương” Mở trang thứ nhất ra, khắp trong đó dán đầy ảnh của Nghiêm Cẩn, từ đến lớn đều có. Lúc cậu giận dỗi, lúc mỉm cười kiêu ngạo, lúc chạy, lúc chơi bóng, lúc làm trò, ở giữa là bức ảnh lớn chụp nghiêng, biết là nhìn về chỗ nào nhưng trông rất tuấn tú. Nghiêm Cẩn nhìn vui vẻ lắm, Mai Côi : - Em hỏi xin mẹ Tiểu Tiểu ảnh đó, chọn lâu mới được cái này. Ảnh ở giữa này là em tự chụp, biết đâu! nhóc có chút đắc ý, tiếp tục lật, mỗi trang sau này đều tốn nhiều công sức mà vẽ, album như tạp chí ảnh, mỗi trang đều có ngôi sao nhưng chưa có ảnh dán vào đó - ơi, lúc trước hay phải lấy 3000 mỹ nữ cho nên em xếp đúng 3000 ngôi sao này, em vẽ vất lắm đấy. Nhưng em cảm thấy, mẹ Tiểu Tiểu đúng, có ngày gặp người thực lòng, người đó quan trọng hơn tất cả mọi người, như cha Nghiêm Lạc gặp mẹ Tiểu Tiểu, như cha em gặp dì Triệu vậy Mai Côi lại lấy chuyện cũ trách mình lăng nhăng sao? Nhưng giờ chẳng phải cậu chỉ có mình Mai Côi thôi sao? Cậu rồi, chỉ thích mình Mai Côi. - ơi, chờ đến khi gặp được người đó dán ảnh của chị ấy và vào đây, sau đó ngày nào cũng xem, có phải là rất tuyệt ? Mai Côi vẫn còn rất vui vẻ mà , nhóc tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị món quà này, thích đương nhưng lại chẳng biết lãng mạn, món quà này có thể giúp , chắc chắn thích. Nhưng khi Mai Côi xong, quay đầu lại thấy Nghiêm Cẩn kinh ngạc, chẳng chút vui vẻ. Mai Côi có chút xấu hổ, nghĩ mình nhiều chuyện làm vui rồi. bé nhu thuận : - Thế… nếu cảm thấy 3000 vợ thích hơn cũng có thể dán ảnh từng người vào. Dù sao cũng đủ vị trí mà, em cũng viết số thứ tự thay rồi. Em phải là dạy dỗ thay mẹ Tiểu Tiểu đâu, đừng giận em Nghiêm Cẩn hoàn toàn bị những lời này của Mai Côi làm cho choáng váng. Cậu quăng album qua bên, nhìn thẳng Mai Côi hỏi: - Em có thích ? Mai Côi có chút buồn bực nhưng vẫn : - Thích ạ! - Thế sao em còn sau này gặp người đó? Em tin mãi ở bên em đúng ? Em tin ? - Ơ! Mai Côi hiểu gì cả, đôi mắt to đầy nghi hoặc Nghiêm Cẩn nhìn phản ứng của Mai Côi, bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ, tim cậu bắt đầu đập thình thịch, nhưng lần này khác trước, lần này trong lòng là hoảng loạn, bối rối dâng đầy. Cậu hỏi: - Rùa con, là gì của em? - … là trai Mai Côi trợn tròn mắt, sao lại thế này? Vì sao lại lại thế? Mà sao bé lại cảm thấy sợ hãi? - trai, phải là bạn trai? Cậu hỏi đầy chua chát, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mai Côi bắt đầu cảm thấy khó thở. - Em hỏi có thích em , còn em chỉ thích mình là có ý gì? Giọng cậu dần trở nên nghiêm túc, dồn ép Mai Côi căn bản nên lời, bé hoàn toàn biết nên gì cho tốt, bé nào có ý kia, bọn họ chẳng phải là em tốt sao? Mai Côi sợ hãi nhìn Nghiêm Cẩn, hồi lâu nhưng Nghiêm Cẩn hiểu. Thiên đường và địa ngục, ra khoảng cách lại gần như vậy. Nghiêm Cẩn hít sâu, : - sớm hẹn hò, chỉ ở bên em, đối với em thế nào em cảm nhận được sao? Cho dù em có cảm nhận gì vì sao còn thổ lộ với . Em dỗ vui vẻ, giờ lại làm ra vẻ vô tội là sao? Mai Côi hoảng sợ lắc lắc đầu, bé muốn là mình thế nhưng nhớ lại thời gian này, hai người chuyện, ấn theo mặt chữ mà giải thích thực là có chuyện đó. Mai Côi nên lời, hoảng đến phát khóc. Nhưng mắt Nghiêm Cẩn đỏ trước cả Mai Côi, cậu đứng lên, gằn từng tiếng, nghiến răng : - Mai Côi, em đùa giỡn với tình cảm của đấy sao? Mai Côi định gì đó Nghiêm Cẩn quay đầu chạy ra văn phòng, bước chân lảo đảo, nước mắt trào ra. Cậu dám quay đầu, tiếng “ ơi” phía sau cậu càng khiến tim cậu đau đớn. Cậu chạy nhanh, chạy như trối chết ra ngoài. Trong văn phòng, Mai Côi đứng lên đuổi theo hai bước đụng rơi tập album bàn uống nước kia, “Bầu trời của Tiểu ma vương” rơi xuống đất, vừa vặn mở ra trang thứ nhất, nước mắt bé rơi xuống, rơi vào khuôn mặt cười tươi rạng rỡ của Tiểu ma vương.